Vua Piotr ngồi ngất ngưởng trên ghế đẩu, bực bội nhìn căn phòng ngủ của mẹ. Natalia Kirilovna, ngồi trước mặt nhà vua dịu dàng mỉm cười. Chà, con ta mới bẩn làm sao! Quần áo rách bươm, ngón tay buộc một mảnh giẻ, đầu tóc rối bù. Mắt thì thâm quầng, cái nhìn lo âu.
- Petrusa, con yêu của mẹ, đừng giận dữ, hãy nghe mẹ.
- Con nghe đây mẹ ạ…
- Mẹ muốn con lấy vợ…
Vua Piotr chồm đứng dậy; nhà vua vung tay, đi đi lại lại ngang dọc căn phòng, từ những bức tranh thánh sáng trưng đến tận cửa ra vào. Rồi nhà vua lại ngồi xuống và bỗng lắc mạnh đầu… Đôi chân bàn cuốc quay vào phía trong.
- Lấy ai?
- Mẹ đã thấy nó rồi, mẹ đã chọn rồi một cô tuyệt đẹp một con bồ câu trắng…
Natalia Kirilovna cúi xuống, lấy tay vuốt tóc con; bà muốn nhìn vào mắt con. Tai vua Piotr đỏ bừng, nhà vua vội rụt đầu lại tránh khỏi bàn tay mẹ và đứng phắt dậy:
- Con không có thì giờ mẹ ạ… Thực ra, con bận… Vâng nếu cần, mẹ cứ lấy vợ cho con… Con còn có việc khác cần hơn…
Nhà vua bước ra, lưng còng xuống, người gầy gò, vai va vào trụ cửa, và cắm đầu chạy qua các hành lang như một người điên. Xa xa, có tiếng cửa đóng sập lại.