Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Phong Lưu Pháp Sư

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 195033 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 14 năm trước
Phong Lưu Pháp Sư
Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Chương 110
Long Nhất nhíu mày, việc Bắc Đường Vũ bị hạ chú tự nhiên có Long Chiến cùng với hắc ám thế lực đứng đằng sau. Thần bí hắc y nhân kia khiến hắn phi thường khiếp sợ, cảm giác người kia quá nguy hiểm, có phải lần này Lệ Thanh bị khống chế cũng là chuyện tốt do hắn làm?

Nếu đúng như vậy, tựa hồ Long Chiến đã bắt đầu hành động. Nhưng điều khiến Long Nhất nghi hoặc chính là Long Chiến nếu chọn đêm nay động thủ thì thật không hợp với tính cách của hắn, ngày mai cùng với Nạp Lan đế quốc liên kết, mặc dù hai nước đã đạt được hiệp nghị, nhưng dù sao cũng chưa thực sự hành động. Nếu như đêm nay thành công ám sát Tây Môn Nộ, sẽ tạo thành nội loạn tại Cuồng Long đế quốc, việc liên minh với Nạp Lan đế quốc thông qua hôn nhân có thể tan vỡ. Dưới thế cục này chỉ cần Ngạo Nguyệt đế quốc nắm bắt cùng Nạp Lan đế quốc, Cuồng Long đế quốc sớm muộn cũng thành miếng thịt béo trong miệng nó.

“không đúng, trông thì có vẻ như vậy, đêm nay nếu hành động thích sát lớn nhất này có lợi cho Ngạo Nguyệt đế quốc, có phải là hắc ám giáo hội?” trong đầu Long Nhất xuất hiện nhiều ý niệm xoay chuyển.

“xú tiểu tử, ngươi ngớ ngẩn nghĩ cái gì vậy, không có chuyện gì thì ta đi nghỉ ngơi đây.” Bóng đen vừa nhìn thấy Long Nhất nghĩ ngợi, liền nói.

“đương nhiên có việc, việc quan trọng nhất là phá giải hắc ám khôi lỗi thuật trên người hắn a.” Long Nhất vội nói.

“Ngươi đừng coi ta như người hầu của ngươi, ta không có phí sức lực.” bóng đen không chút tức giận nói.

“ngày nào đó khi mà ngươi có nhân hình, ta với ngươi sẽ trở thành huynh đệ, ngươi như thế nào lại giống với nữ nhân thích so đo vậy.” Long Nhất quỷ biện nói, nhưng thật ra trong lòng hắn hết sức cảm tạ, từ trước tới nay bóng đen giúp hắn không ít, thậm chí còn vài lần cứu mạng hắn.

“ta có nói ta không phải nữ nhân?” bóng đen cười nói, một luồng hắc khí bắn về phía mặt đất nơi Lệ thanh nằm, trong nháy mắt đưa vào trong thể nội hắn, phá giải hắc ám khôi lỗi thuật.

“đừng có nói như vậy, ngươi như vậy lại là nữ nhân, nói thế nào ta cũng không thể tin được.” Long Nhất cười hắc hắc nói, ai biết vừa mới nói xong ý thức nổi lên một trận đau đớn mãnh liệt.
“được…hảo huynh đệ, dừng tay, tiểu đệ đã sai?” Long Nhất cuống quýt cầu xin tha thứ.

Bóng đen đắc ý nở nụ cười sau đó vô thanh vô tức biế mất trông ý thức hải của Long Nhất.
Long Nhất suy nghĩ, xem ra vẫn còn chưa có biện pháp xem bóng đen tồn tại nơi nào trên người mình, từ nơi nào xuất hiện, tất nhiên loại cảm giác này tạo cho bản thân một cảm giác bất an.

Không lâu sau, Lệ Thanh đang hôn mê trên mặt đất bắt đầu động đậy, chậm rãi mở mắt, hai mắt có chút mê mang, sau đó chớp hai mắt rồi đột nhiên ngồi bật dậy trên mặt đất.

“Ngươi đã tỉnh, cảm giác thế nào? Không có chuyện gì chứ.” Long Nhất ngồi xuống, ân cần hỏi han.

Phác một tiếng, đột nhiên hai đầu gối Lệ Thanh mềm nhũn, quỳ trên mặt đất trước mặt Long Nhất, thanh âm có chút khàn khàn nói: “Lệ Thanh tạ ơn thiếu gia đã cứu, nếu như có kiếp sau, Lệ Thanh xin được theo hầu ở bên.” Mặc dù Lệ Thanh bị hắc ám khôi lỗi thuật khống chế, nhưng tư duy vẫn tồn tại, cũng nghe được câu nói kia của Long Nhất: “nếu muốn lấy mạng hắn, trừ phi bước qua thi thể ta, điều này khiến hắn cảm động vạn phần.

Long Nhất nhìn Lệ Thanh, trong mắt có thể thấy được lúc này hắn thật sự toàn tâm toàn ý trung thành với mình, trước kia đã trung thành bởi vì duy trì một lời thề, nhưng bây giờ hắn thật sự trung thành từ nội tâm mà thần phục.

“đứng dậy đi, cứu ngươi không phải vì người là người hầu của ta mà là bởi vì người là huynh đệ của ta.” Long Nhất đưa hai tay, một luồng nội lực truyền đến Lệ Thanh.

Huynh đệ? Lệ Thanh trong lòng lẩm bẩm nói, nhìn thấy Long Nhất mỉm cười, khóe mắt bất giác có chút ẩm ướt. Cho dù trước đây bởi vì chuyện Ti Bích với Long Nhất mà có chút gì đó cam chịu, nhưng từ giờ phút này tất cả đều đã tan theo không khí.

“thiếu gia, Lệ Thanh có một yêu cầu.” Lệ Thanh đột nhiên nói.
“yêu cầu gì?”
“hãy cho phép Lệ Thanh quay lại Mạc Tây tộc, Lệ Thanh mặc dù đã qua 18 khảo nghiệm của Mạc Tây tộc, nếu chính thức tiếp nhận chức vị Mạc Tây tộc chưởng, như vậy có thể giúp thiếu gia nhiều hơn.” Lệ Thanh nghiêm mặt nói.

Long Nhất thấy nao nao, trở thành tộc trưởng Mạc Tây tộc? như vậy Ti Bích và hắn có hay không một vài lực cản?

Long Nhất gật đầu đồng ý, hắn không có lý do gì mà không đồng ý, cho dù nguyên nhân không phải vì Ti Bichd, hắn cũng đáp ứng Lệ Thanh, chỉ cần hắn nguyện ý, lúc nào cũng có thể rời đi.
Triệt bỏ kết giới, Long Nhất mở cửa liền thấy Lãnh U U tam nữ cùng với Man Ngưu vẫn như cũ lo lắng đứng ở trước sân viện. Khi nhìn thấy Long Nhất và Lệ Thanh bình an xuất hiện đều không khỏi thờ một hơi dài.

Để Man Ngưu đưa Lệ Thanh trở về phòng, Lãnh U U liền hỏi: “phu quân, Lệ Thanh rốt cuộc là sao lại bị như vậy, lúc ta thấy hắn đánh nhau có chút giống bị trúng hắc ám khôi lỗi thuật.”

Long Nhất nhíu mày, gật gật đầu nói: “không sai, hắn bị trúng hắc ám khôi lỗi thuật, U U, gần đây hắc ám giáo hội tại Đằng Long thành không có hoạt động gì?”

Lãnh U U sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng nhìn Long Nhất, chậm rãi nói: “phu quân, có phải là chàng hoài nghi ta?”

Long Nhất cười cười, nhìn Lãnh U U nói: “bình thường nhìn nàng rất tinh ranh, láu lỉnh, lúc này như thế nào lại biến thành nha đầu ngốc vậy. Ta như thế nào có thể hoài nghi nàng? Chỉ là ta muốn hỏi mà thôi.”

Lãnh U U thở một hơi dài, lắc đầu nói: “thiếp không có nhận được thông tin gì về hoạt động, có phải việc này là do hắc ám giáo hội? không phải là Long Chiến phía sau hắc ám thế lực?”

Long Nhất cười cười, hắn không muốn làm khó Lãnh U U, kì thâth hắn cũng biết Lãnh U U mặc dù là thánh nữ của hắc ám giáo hội, nhưng đối với việc của hắc ám giáo hội cũng không có hiểu rõ, tỷ như việc hắc ám giáo hoàng cung Ngạo Nguyệt đế quốc Mộ Dung hoàng tộc có quan hệ gì nàng cũng không biết. Đối với việc này có lẽ Phong Linh biết nhiều hơn, đây là Long Nhất trong lúc vô tình biết được, rốt cục thân phận của Phong Linh tại hắc ám giáo hội là gì? Long Nhất cũng hết sức tò mò.

“Đó chỉ là ta đoán thôi, cũng không có căn cứ gì, được rồi, ta cũng phải đến xem nương thân thế nào, các nàng trước tiên hãy nghỉ ngơi đi.” Long Nhất vừa nói vừa chuyển thân ra khỏi viện tử, nhằm hướng Tây Môn Nộ cùng với Đông Phương Uyển viện tử đi tới.

Lúc này Tây Môn Nộ đang ngồi trước giường của Đông Phương Uyển, vẻ mặt nhu tình nói cái gì đó, đối với việc ái thê xả mệnh tương cứu khiến hắn vô cùng cảm kích, cũng bởi vậy đối với việc Long Nhất cực lực bảo vệ Lệ Thanh rất không hài lòng. Khi thấy Long Nhất tiến tới liền chuyển thân đứng dậy, không nói một câu nào bước ra ngoài.

“Vũ nhi, như thế nào muốn thế rồi còn đến, ngươi phải nghỉ ngơi thật tố, ngày mai ngươi cùng công chúa Nạp Lan đế quốc thành thân, việc này rất trọng đại, không thể có sơ sót.” Đông Phương Uyển sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn đang dặn dò Long Nhất, tựa như trên đời này tất cả mẫu thân đều yêu thương nhi tử như vậy.

Long Nhất thấy mũi cay cay, hai mắt hơi đỏ, thiếu chút nữa là nước mắt rơi xuống.

“Vũ nhi, ngươi tới đây làm gì, mẫu thân không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi hai ngày là sẽ khỏe thôi.” Đông Phương Uyển thấy thế vội vươn bàn tay có chút lạnh lẽo nắm lấy tay Long Nhất.

“Hài nhi bất hiếu, liên lụy nương thân bị thương.” Long Nhất hối hận nói, hắn trong lòng sớm đã coi Đông Phương Uyển như mẹ đẻ, không khỏi có cảm giác xấu hổ.

“đứa nhỏ ngốc này, điều đó không trách ngươi, chỉ cần ngươi và cha ngươi không có việc gì, cho dù mẫu thân có chết cũng không tiếc nuối.” Đông Phương Uyển ngồi dậy, ngọc thủ nắm lấy thắt lưng, ôm Long Nhất vào lòng, giống như khi còn nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trên người Đông Phương Uyển có mùi thơm, ấm áp rất nhẹ nhàng mềm dịu, khiến cho Long Nhất cảm thấy thập phần hạnh phúc, đó là tình mẹ bao la. Long Nhất uy nghiêm giờ phút này nằm trong lòng Đông Phương Uyển như một tiểu hài từ, loại cảm giác ấm áp tình mẫu tử này khiến cho hắn cuối cùng cũng cảm thụ được cảm giác hạnh phúc. Hắn rốt cục hiểu được một câu hát ở tiền thế kiếp trước: “trên thế gian này chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ đứ bé giống như có kho báu, không có mẹ đứa bé giống như cỏ rác.

Trong lòng Long Nhất thầm thề, bất luận như thế nào cũng sẽ không để kẻ nào làm tổn thương mẫu thân hắn, đó chính là tình mẫu tử.

Thật lâu sau Long Nhất từ trong lòng Đông Phương Uyển đứng dậy, lại bị Đông Phương Uyển bắt nằm xuống, thương cảm nói: “Vũ nhi, để nương thân ôm con lần nữa, đã lâu nương thân không có ôm ngươi, chớp mắt đã qua ngươi đã từ một tiểu hài đáng yêu trở nên lớn như vầy, nương thân thật sự đã già rồi.”

Long Nhất không động, trong đầu hiện ra hình ảnh Tây Môn Vũ từ nhỏ đến lớn đều được Đông Phương Uyển bao bọc mà lớn lên, mặc dù hắn phản đối kiểu yêu thương này, nhưng cảm giác được người yêu thương này nhất định vô cùng hạnh phúc. Tiểu tử Tây Môn Vũ này thật sự là có phúc mà không biết hưởng.

Ngày mai sau khi ngươi cùng công chúa Nạp Lan đế quốc thành thân liền lại muốn rời đi, không biết khi nào mẫu thân mới có thể nhìn thấy ngươi.” Đông Phương Uyển than nhẹ, vỗ về lên đầu Long Nhất. Có thể nói phu quân và con nàng, đó là tất cả. Từ khi đứa con này sinh ra, ở trong lòng nàng chiếm vị trí rất lớn, cơ hồ vượt cả Tây Môn Nộ.

“Nương thân đừng lo lắng, hài nhi sẽ sớm trở về.” Long Nhất an ủi nói.
“hài nhi ngốc, không cần quá lo lắng cho nương thân, loài chim luôn muốn rang rộng cánh bay xa, bầu trời kia dành cho đại nhân vật. Mẫu thân cũng không thể cản trở ngươi. “ Đông Phương Uyển kiêu hãnh nói, nàng cũng hy vọng hài tử của mình trở thành rồng, khiến mọi người ngưỡng mộ. Hiện tại Tây Môn Vũ cũng đã có đủ điều kiện như vậy.

Long Nhất cảm động không thôi, tình mẫu tử như biển sâu và luôn vị tha nhất trên thế gian này.
Đông Phương Uyển nhẹ nhàng đẩy Long Nhất ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn mà nhìn, mang theo niềm hanh phúc, hài lòng. Nàng tin tưởng rằng một ngày nào đó con nàng có thể đứng tại thế giới này để ngạo thị chúng sinh, chẳng biết vì sao nàng lại có cảm giác này.

“không còn sớm nữa, hài tử hãy nghỉ ngơi đi, sự tình ngày mai nương thân không thể tham dự, Lễ bộ đã sắp xếp hết thảy mọi chuyện” Đông Phương Uyển nói.

Long Nhất gật gật đầu, nhớ tới Đông Phương Uyển bị hàn băng đấu khí của Lệ Thanh đả thương, nếu hàn khí lưu lại trong cơ thể không tiêu tán, chẳng những khôi phục khó khăn hơn mà còn để lại di chứng.

“Nương thân, hài nhi không thể không trục xuất hàn khí trong cơ thể người.” Long Nhất nói. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Đông Phương Uyển, một tia chân khí truyền vào kinh mạch, quả nhiên phát hiện chung quanh thận tạng, hàn khí lưu lại rất nhiều. Nếu như không trừ khử sẽ khiến cho tạng thận suy kiệt, lúc đó thì không thể coi thường được.

Long Nhất một tay cầm lấy tay của Đông Phương Uyển truyền chân khí vào để bức hàn khí, một tay đặt ở vị trí thận tạng để hút hàn khí ra. Long Nhất lúc này vô luận là ngạo thiên quyết hay ma pháp đều có sự đột phá lớn, thực lực đại tăng, đối với việc khu trục hàn khí cũng không mất nhiều sức lực.

Một lúc sau Long Nhất thu công, bàn tay đặt ở eo của Đông Phương Uyển đã bao trùm một tầng băng sương, hỏa hệ ma pháp nguyên tố điều động, băng sương hóa thành không khí bay vào trong không trung.

“không có việc gì, mẫu thân, người có thể nghỉ ngơi rồi.” Long Nhất cười, đỡ Đông Phương Uyển nằm xuống, rồi ra khỏi phòng.

Rời khỏi phòng, Long Nhất nhìn thấy Tây Môn Nộ đang đứng tại giữa viện tử, mái đầu bạc sáng lên dưới ánh trăng.

Nhìn thấy Long Nhất đi tới, Tây Môn Nộ giận dữ hừ lạnh một tiếng không có lý gì đến hắn, hiển hiên đối với sự tình Lệ Thanh vẫn còn để trong lòng.

“Phụ thân, giờ không còn sớm, người cũng nên nghỉ ngơi.” Long Nhất vừa nói vừa đi qua Tây Môn Nộ, hắn biết tính cách của Tây Môn Nộ, cho dù trong lòng đã tha thứ cho hắn, nhưng cũng vì uy nghiêm của trưởng bối mà không lộ ra.

Long Nhất đã đoán đúng, khi hắn vừa đi qua, Tây Môn Nộ liền quay đầu lại nhìn theo lưng hắn, trong mắt hiện ra sự bất lực nhiều hơn từ ái.

Khi đang trở lại viện tử của mình, Long Nhất đột nhiên dừng bước, cúi đầu lẩm bẩm: “Hàm Yên vì sao lại biết được sự tình tại Tây Môn phủ? Chẳng lẽ là do nàng sai khiến? hoặc là việc này có quan hệ với nàng”

Trong đầu Long Nhất hiện lên thân ảnh Lưu Thị, tiếp theo hiện lên việc Lưu Thị tiếp xúc với thần bí Hắc y nhân. Bọn họ cùng với Hàm Yên rốt cuộc có quan hệ thế nào? Rốt cuộc thuộc về tổ chức nào?

Nghĩ vậy, Long Nhất đổi hướng nhằm hướng Lệ nhân phường phi thân tới.
Lúc này trong phòng Hàm Yên là một màu tối đen, trong phòng không một chút thanh âm, dường như đã đi nghỉ. Long Nhất do dự một chút, rồi nhẹ nhàng hạ xuống, đẩy cửa phòng của Hàm Yên. Với mục lục của Long Nhất có thể nhìn xuyên bóng đêm, hắn nhìn thấy trên chiếc giường lớn đã buông màn, nhưng bên trong giường không có một tiếng động.

Long Nhất vừa tiến lên, chậm rãi đưa bàn tay hướng màn trướng, từ từ vén nó lên. Đột nhiên một thân thể mềm mại như rắn cuốn lấy Long Nhất, mang theo Long Nhất ngã xuống chiếc giường mềm mại.

“Tây Môn thiếu gia muốn hái hoa?” Hàm Yên để đôi môi tại một bên tai Long Nhất thổi nhẹ, bộ ngực thì ma sát trên lưng Long Nhất.

Dái tai không chỉ là nơi nhạy cảm đối với nữ nhân, mà đối với nam nhân cũng là nơi nhạy cảm như vậy, Long Nhất không tự chủ được liền có phản ứng.

Long Nhất xoay lại nắm được tay Hàm Yên, thân thể vừa chuyển, Hàm Yên liền nằm dưới hắn, tiểu huynh đệ cương cứng cọ vào tiểu phúc của nàng, dục vọng xâm lược biểu lộ không thể nghi ngờ.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Hàm Yên tựa hồ co rúm mình lại một chút, nhưng rất nhanh nàng liền tiến tới, để tiểu phúc của mình phía trước đỉnh đầu tiểu huynh đệ của Long Nhất. Tiểu huynh đệ cũng đâm vào giữa hai chân của nàng mà cọ xát, cảm giác thật sự quá mỹ diệu, khiến cho Long Nhất một cảm giác vô cùng kích thích.

“dâm phụ” Long Nhất dục hỏa bộc phát, bàn tay xoa nhẹ bên ngoài bộ ngực của Hàm Yên, một tay thì ấn vào mông nào để cho tiểu huynh đệ tiến tới.

“ngươi… ….ngươi thật sự muốn ta, về sau này ngươi có thể sẽ phải hối hận.” Hàm Yên nũng nịu thở một hơi dài, cảm giác hỏa nhiệt chen vào khe hở của mình, nàng hoài nghi Long Nhất vừa động liền có thể trực tiếp oanh kích nàng

“Vì cái gì mà ta không dám có ngươi, ngươi không phải phụ nữ trinh liệt, ta cũng không phải là kẻ quân tử, nam hoan nữ ái là tình nguyện, ta việc gì phải hối hận.” Long Nhất vừa xoa bóp bộ ngực của Hàm Yên vừa nói.

“ta mặc dù không phải là trinh phụ, cũng là một nữ tử trong trắng, ngươi không sợ phiền toái sao.” Hàm Yên nói xong bắt đầu xé rách quần áo của Long Nhất.

Long Nhất nghe vậy liền nói, nàng là một thân trong trắng? điều đó có thể? Ta chưa thấy qua một hoàng hoa khuê nữ phong tao như thế, ngoại trừ Liễu Mễ Á hoàng hậu, nhưng mà Mễ Á hoàng hậu bản thân là cao cấp hồ tộc, cho nên rất mị hoặc, nhưng Hàm Yên nàng nói như vậy thì ta có chút không tin.

Nhưng nếu đúng nàng còn là xử nữ, thân thể nàng không tránh khỏi sẽ có áp lực. Long Nhất không thể phủ nhận ham muốn vẫn còn rất mạnh mẽ, nhưng nếu đúng là nàng còn là xử nữ, Long Nhất khẳng định phải giữ nàng bên mình. Tuy nhiên với thân phận thần bí chưa rõ ràng của nàng khiến hắn do dự. (chỗ này đại ý là thế, ta dịch theo ý hiểu)

Nghĩ như vậy, Long Nhất nắm lấy tay Hàm Yên, bản thân mặc dù không quá tin tưởng rằng nàng có trong trắng, nhưng quả thật sự tình đó vẫn còn mơ hồ không rõ.

“ta biết ngươi không dám, không có can đảm mà.” Hàm Yên chuyển thân, vung tay lên, ma pháp đăng trong phòng mang quang mang nhu hòa chiếu sáng.

Long Nhất thoáng nhìn ánh sáng chớp lên, hiện lên một tia kinh ngạc. Chỉ thấy trên người Hàm Yên mặc nội y trong suốt, một bộ ngực căng cứng với núm vú màu hồng lúc ẩn lúc hiện, ở phía dưới nội khố bằng lụa mỏng ẩn hiện khiến cho người nhìn thấy muốn chảy máu mũi. Nội khố chẳng những trong suốt, vật liệu phía trước còn có hình mắt cáo, có thể thấy bụi cỏ của nàng, điều này cực kỳ khiêu khích Long Nhất.

Hàm Yên đi lại trước mặt Long Nhất một vòng, cười cười nói: “Không có can đảm, ta đoán không sai mà.”

“cũng không tệ lắm” Long Nhất cười nói, thu hồi ánh mắt lại.
Hàm Yên mỉm cười, ngồi trên giường nói: “Tây Môn thiếu gia không có hái hoa, đó là vì cái gì?”
“lão bản nương hà tất phải lừa mình? Ngươi như thế nào mà biết phủ của ta có sự tình xảy ra?” Long Nhất chăm chú nhìn Hàm Yên, muốn nhìn thấy một vài đầu mối từ trong mắt nàng.

Nhưng Hàm Yên cũng không phải là con chim mới xuất đạo, đối với ánh mắt của Long Nhất, nàng ngạc nhiên nói: “có phải phủ đệ của ngươi thật sự đã xảy ra sự tình, tối hôm qua ta chỉ tùy tiện nói mà thôi, ngươi cũng biết cô nam quả nữ ở cùng một chỗ không tiện. Hàm Yên bất đắc dĩ phải nói vậy, không ngờ lại trở thành lời tiên tri, thật sự là quá trùng hợp.”

Long Nhất sẽ không tin chuyện ma quỷ mà nàng kể, hơn nữa loại phụ nữ này nếu dùng sức mạnh phỏng chừng cũng không có hiệu quả, sự thật là cũng không biết làm như thế nào đối với nàng bây giờ?

Dựa theo tư duy của con người, đại khái tất cả mọi người đều có thể nhận biết được sự tình này là do Long Chiến nhúng tay vào. Nhưng cẩn thận phân tích một chút, lại phát hiện phía sau chuyện này không đơn giản như vậy. Nếu Tây Môn Nộ đột nhiên tử vong, người có được lợi ích lớn nhất là Ngạo Nguyệt đế quốc. Nhưng hết lần này tới lần khác Lưu Thị cùng với hắc y nhân và Hàm Yên có mâu thuẫn trong mối quan hệ giữa ba người. Long Nhất ngay từ đầu nghĩ Lưu Thị cùng Hàm Yên bọn họ đều ở cùng một phía, như vậy đều là thế lực hắc ám sau lưng Long Chiến. Nhưng nếu chuyện lần này do hắc ám giáo hội làm, vậy Hàm yên như thế nào lại biết được? Chẳng lẽ nàng là gián điệp hai mang?

Hàm Yên thấy Long Nhất chau màu trầm tư, không khỏi cười duyên nói: “Tây Môn thiếu gia không cần phải lo nghĩ, ngày mai cuộc sống của ngươi thật tốt, hay là nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi, nếu không ngày mai có thể sẽ phải đối mặt với vấn đề lớn đấy.”

“ta sẽ bốc hỏa - câu này ko chắc lắm? ngươi có muốn thử một lần?” Long Nhất không chút tức giận, ánh mắt hướng lên Hàm Yên đang nằm trên giường, loại phụ nữ này thật khó ứng phó, chẳng lẽ sử dụng mĩ nam kế làm nàng thần hồn điên đảo, trong lúc nhất thời lộ ra sơ hở. Nhưng Long Nhất cũng biết loại nữ nhân này căn bản trong lòng không tồn tại tình cảm, hết thảy đều chỉ là giả tạo mà thôi.

“đến đi, chỉ sợ ngươi không có can đảm.” Hàm Yên tung mền, lộ ra thân thể khiến kẻ khác phun huyết.

Long Nhất cười hắc hắc hai tiếng, lần này bị nữ nhân nói là không có can đảm, thật sự là mất mặt, nhưng hắn cũng không dám làm gì nàng? Long Nhất hú lên một tiếng quái dị, nhào tới, áp chặt vào thân thể mềm mại của Hàm Yên.

Hàm Yên hai mắt khẽ nhắm, ngẩng đầu, lộ ra bộ dạng dụ hoặc mê người.
“Ta có can đảm hay không có can đảm, ngươi rất nhanh sẽ biết liền.” Long Nhất một tay vuốt cằm Hàm Yên, bàn tay kia có hút thô bạo miết mạnh ngực nàng, trong lòng nổi lên khoái cảm bạo ngược.

Hàm Yên rên rỉ hai tiếng, vừa thở vừa nói: “chỉ cần ngươi không hối hận, ta sẽ tình nguyện.” Hàm Yên nói xong liền vòng tay vuốt ve đồn thượng (mông) của Long Nhất.

Nếu nữ nhân này đã nói như thế, Long Nhất cũng không khách khí, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, dùng đầu lưỡi hướng vào bên trong tấn công, nồng ấm và cuồng nhiệt. Không có sự ôn nhu như đối với thê thiếp mà chỉ có sự chinh phục.

Hàm Yên cũng đáp lại rất nhiệt tình, nhưng lại có chút ngoài ý liệu của Long Nhất. Long Nhất trong lòng thầm nghĩ nữ nhân khó hiểu thần bí này đang cố ý kích thích hắn.

Nội y bên trong của Hàm Yên hoàn toàn lộ ra thân thể, hai đầu vú điểm hồng. Hạ thân có một bụi cỏ đen cực kỳ mê người.

Không khí tức khắc trở nên dâm mị, nhan sắc trước mặt tựa hồ biến thành một màu phấn hồng. Hỏa dục bốc tăng khiến cho Long Nhất tưởng như thân mình đang có ngọn lửa thiêu đốt ý trí còn sót lại của hắn.

Hàm Yên thở gấp, đôi vú run rẩy kịch liệt theo hơi thở phập phồng. Nếu như trong đó là biển rộng thì những cơn sóng không hề bình thường, khiến cho không người nào có thể hít thở.
Long Nhất cởi quần áo, tiểu huynh đệ hùng dũng hiển hiện uy phong.

“A, rất lớn.” nhãn thần Hàm Yên mê ly khi thấy tiểu huynh đệ hùng hậu dọa người của Long Nhất.
“lớn? để ta cho nàng thấy chỗ lợi hại của nó.” Long Nhất hắc hắc cười dâm dật. Hắn bá đạo tách hai chân Hàm Yên ra, cái chỗ mê người hoàn toàn hiện ra trước mắt.

Khi mà Long Nhất đặt một tay ở thân thể mềm mại của Hàm Yên, đang muốn tiến tới như chẻ tre thì Hàm Yên dãy eo, một chiêu tiến công đầu tiên của tiểu long nhất thất bại.

“ta… …chúng ta hay là đừng làm như vậy.” Hàm Yên có chút kinh hoảng, thế nhưng đã không còn đường thối lui.

“không nên như vậy?” đã muộn rồi.” Long Nhất cười hắc hắc. Hắn nắm lấy eo Hàm Yên, tiểu huynh đệ đã tiến vào chỗ tuyệt vời được một nửa, khiến hắn tí nữa thì kêu thành tiếng.

Hàm Yên kêu lên một tiếng đau đớn, hàm răng cắn chặt, cả giận nói: “hy vọng đến lúc đó ngươi đừng hối hận.”

“Yên tâm, trong từ điển của ta cho tới bây giờ chưa có hai chữ này.” Long Nhất cười nói, rồi dùng sức đâm tới. Tiểu huynh đệ tựa hồ gặp một tầng trở ngại, sau đó mới tiến được vào. Hắn ngạc nhiên khi phát hiện tiểu huynh đệ dường như được bao bọc bởi một vòng thịt mềm mại, chặt chẽ khiến hắn muốn thất hồn lạc phách. Chẳng lẽ đây là … trong truyền thuyết?

Hàm Yên cũng thống khổ kêu lên, khuôn mặt tươi cười trở nên tái nhợt. Sự đau đớn do bị xé rách khiến nàng tưởng rằng chính bản thân bị biến thành hai nửa.

“ngươi thật sự là xử nữ?” Long Nhất chấn động, bắt đầu ý thức được tụa hồ mình đã phá đi tấm thân xử nữ này. Trên thế giới này còn chưa có phát minh ra kỹ thuật chữa trị mô xử nữ. Đây rõ ràng là đàn bà, như thế nào lại có thể là xử nữ? Hắn nhìn xuống phía dưới liền phát hiện một vết máu nhạt theo sự giao hợp của hai người mà chảy ra.

“hối hận? nhưng đã muộn” Hàm Yên nhìn ngữ khí của Long Nhất cưới nói, nụ cười bởi vì đau đớn mà có chút tái nhợt.

Long Nhất cười có chút cứng ngắc, lúc này thật sự là chuyện đã rồi. Hắn há mồm vừa muốn nói cái gì đó, đột nhiên phát hiện hấp lực, một tia khí tức âm lương theo tiểu huynh đệ chui vào trong cơ thể hắn.

Long Nhất nhướng mày, nữ nhân này muốn đối phó hắn, chẳng lẽ lại giống như Bắc Đường Vũ? Sử dụng đàn bà làm cái bẫy.

Long Nhất liền vận ngạo thiên quyết, nội lực nhanh chóng bao vây luồng khí tức nọ, âm lương chi khí này cũng khôgn sợ hãi nội lực của hắn, trong nháy mắt đột phá, tuần hoàn một vòng trong cơ thể hắn, sau đó theo tiểu huynh đệ lộn trở lại.

“Cái quỷ gì thế này?” Long Nhất có chút kinh hoảng, hắn mặc dù có t hể cảm nhận đựoc khí tức này cũng không có phương hại gì, nhưng biết được lần này Hàm Yên đi nước cờ nào.

Mà lúc này Hàm Yên vẻ mặt khiếp sợ, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nàng lẩm bẩm nói: “này… …như thế nào lại có thể, như thế nào lại không có?”

Long Nhất năm lấy cằm Hàm Yên, hạ thân liên tục rút ra cho vào, hắn hung ác hỏi: “ngươi rốt cục đã làm cái gì đối với ta?”

Hàm Yên thống khổ rên rỉ nhìn Long Nhất nói: “ngươi không có trúng hắc ám nguyền rủa. Ngươi như thế nào lại không có trúng chứ?”

Long Nhất giật mình, cười hắc hắc nói: “Điêu trung tiểu kế mà thôi, các ngươi tưởng rằng lời chú trên người Bắc Đường Vũ có thể đối phó ta? Cũng quá xem thường ra rồi.”
<< Chương 109 | Chương 111 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 387

Return to top