Long Nhất như một con bạch tuộc nằm trên thuỷ tinh quan. Nội lực hắn từ từ hấp thụ đồng hoá với ma pháp kết giới kỳ quái trên thuỷ tinh quan. Hắn thật sự rất bội phục người nào phóng ra kết giới này. Nên biết Long Nhất có thể mất chút ít sức lực mới phá huỷ được ma pháp thánh quang kết giới cấp mười, nhưng thật sự phải phí rất nhiều thời gian công sức mới phá bỏ được ma pháp kết giới trên thuỷ tinh quan này. Có thể nghĩ như thế này người phóng ra kết giới này nhất định là còn hơn Siêu ma đạo sư, không chừng còn có thể là Pháp thần nữa.
Trong lúc bất tri bất giác, Long Nhất đột nhiên trong nước tiến nhập vào trạng thái minh tưởng. Dù vậy hắn cuối cùng phát giác thuỷ tinh quan bắt đầu loé ra quang mang màu lam ảm đạm, hơn nữa nước trong đàm vô thanh vô tức bị một cỗ cường lực phân khai, bên trong năm mét xung quanh thuỷ tinh quan biến thành một không gian không có nước.
Đột nhiên, quang mang màu lam ảm đạm của thuỷ tinh quan bắn mạnh ra, ngay vào lúc đó, thuỷ tinh quan thình lình bắt đầu từ từ tan chảy, càng tan càng mỏng.
Cuối cùng, thuỷ tinh quan biến mất không còn gì. Nhưng vì đang nằm trên thuỷ tinh quan Long Nhất tự nhiên phải rơi xuống. Bịch một tiếng, hắn đã đè lên người thiếu nữ trong quan, hơn nữa đôi môi, xảo diệu đến không thể hơn, lại đặt lên trên đôi môi mềm mại của thiếu nữ.
Long Nhất liền tỉnh trở lại, hoàn toàn không mở mắt để ngửi mùi hương nhi nữ. Thực sự là một mùi hương phi thường, vô cùng thanh tân nhưng tao nhã, có điểm giống như hương vị hoa lan. Hắn mở mắt ra, sau đó một vầng trán thanh khiết như ngọc và phía dưới là một đôi chân lông mi dài cong vút. hắn vào lúc này chỉ cảm giác mình vừa rơi xuống một phiến mềm mại. Tóm lại đến thằng hề cũng biết hắn đang đè lên trên nguời một nữ nhân.
Long Nhất không hề động đậy, đôi môi vẫn y nhiên ép lên đôi môi mềm mại của thiếu nữ. Không phải bởi vì hắn nổi sắc tâm, nhưng là bởi vì kinh ngạc đến ngây ngốc, phát hiện mình đè lên trên người thiếu nữ trong thuỷ tinh quan tịnh. Hắn kinh ngạc đến ngây ngốc bởi vì hắn thình lình cảm giác tại bộ ngực mềm mại của nàng ta có truyền ra nhịp đập của trái tim. Tiếng thình thịch, thình thịch vang lên làm Long Nhất như bị thôi miên. Hắn có chút hoảng hốt, đột nhiên có loại cảm giác này. Tần suất tiếng tim đập của nàng và của hắn lúc càng giống nhau, đến cuối cùng hắn không phân biệt đâu là tiếng tim của mình còn đâu là tiếng tim của thiếu nữ này. Hai quả tim tựa như có một loại tình huống kết hợp quỷ dị. Tiếng tim thình thịch lên đồng nhất như của cùng một người vậy.
Hai mắt nhắm của thiếu nữ thình lình khai mở, như mặt nước mùa thu đang chảy dài, trong sáng như suối nguồn từ khe núi chảy ra, làm người thấy mình trở thành nhỏ nhoi.
Thiếu nữ chăm chăm gần sát hai mắt Long Nhất, đầu tiên ngạc nhiên, tiếp theo nghi hoặc, sau đó trong mắt loé lên một sắc thái thân thiết.
Long Nhất lúc này tỉnh lại, hắn nhấc thân lên, trên miệng hoàn toàn còn lưu lại chút dư hương.
- Ngươi dậy rồi sao?
Thiếu nữ mở miệng, thanh âm thanh thuý như hoàng oanh, nghe thoải mái phi thường.
Long Nhất giật mình, luyến tiếc không muốn rời khỏi người thiếu nữ, xúc cảm mềm mại đó làm hắn thú vị vô cùng.
Thiếu nữ ngồi dậy, đưa cặp mắt như hồ thu nhìn khắp nơi, hàng mi xinh đẹp chớp nhẹ, tự hồ nhớ lại cái gì.
- Ngươi có thể nói cho ta biết ta là ai không?
Hồi lâu sau, thiếu nữ nhấc thân mềm mại ngẩng đầu nhìn vào Long Nhất.
- Ái!
Long Nhất mở to mắt, nàng ta tự mình không biết mình là ai, điều đó thì cả hắn cũng không biết được.
- Ngươi không nhận biết ta à?
Cặp mắt như hồ thu của thiếu nữ đầy khí lạnh, xung quanh nhiệt độ vào lúc này ấm dần lên.
Long Nhất kinh hãi lùi về sau mấy bước. Lúc này hắn cảm nhận được chuyển động cường liệt của ma pháp thuỷ hệ trên người thiếu nữ. Cảm giác này ngày càng bành trướng to lớn vô biên. Nàng ta niên kỷ còn nhỏ, không thể nào đạt được trình độ đại ma đạo sư như vậy được?
- Ngươi nhất định nhận biết được ta phải không?
Long Nhất cười khổ nói.
- Ngươi là một dâm tặc vô sỉ, ta giết ngươi!
Miệng thiếu nữ liền niệm chú ngữ, ma pháp nguyên tố thuỷ hệ cường đại tụ tập như điên cuồng, nước trong thuỷ đàm bắt đầu nổi sóng.
Long Nhất kinh hãi đổ mồ hôi lạnh. Nếu đề nàng phóng thành công ma pháp lực cường đại, thì bóng hình của hắn sẽ biến mất ngay tại đây. Ngay lúc đó người hắn đã xuất hiện phía sau thiếu nữ, đại thủ của của hắn chính là đang kẹp trên cổ của thiếu nữ, ngặn chặn nàng niệm chú.
- Không được vọng động, vọng động là chết! Ta đã cứu ngươi tỉnh, ngươi lại đối đãi với ân nhân cứu mệnh ngươi như thế này sao?
Long Nhất lau sạch mồ hôi lạnh trên trán nói.
Nhưng vào lúc này, lam quang trên người thiếu nữ loé ra, một cổ lực đẩy cường đại đã chấn bay Long Nhất. Trên người thiếu nữ đã tập hợp nhiều thành một đạo kết giới màu lam ảm đạm.
- Ngươi đã cứu ta à?
Thiếu nữ lạnh lùng hỏi.
- Nếu như không phải ta cứu ngươi, ngươi vĩnh viễn phải ngớ ngẩn trong quan tài này không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Long Nhất cười khổ nói.
- Hừ, ngươi nghĩ ta có thể tin ngươi à?
Thiếu nữ tựa hồ có chút nghiến răng ngiến lợi, nàng tỉnh dậy không thể nhớ được chuyện gì, vốn dĩ nghĩ rằng nam nhân này đè lên trên người nàng chính là người yêu của nàng, nhưng ai biết thình lình không nhận biết nàng, thật sự không thể bỏ qua.
- Không tin ta cũng không có biện pháp nào, ngươi giết ta ngươi cũng không thể sống.
Long Nhất xoay tròn con ngươi lẩm bẩm nói.
Thiếu nữ lạnh lùng nhìn Long Nhất, hiển nhiên không tin lời nói quỷ quái của hắn.
Long Nhất cười hắc hắc nói:
- Ta dùng một loại mật pháp để làm ngươi tỉnh lại sau nghìn năm ngủ say. Chúng ta hai người hiện tại sinh mạng liên kết với nhau, không tin ngươi tĩnh tâm lại có có cảm giác liền.
- Ngủ say trong nghìn năm à?
Thiếu nữ có chút giật mình, nàng nhìn lại thuỷ tinh quan ở dưới ý thức đã tin tưởng.
Hai người yên lặng nhìn nhau, bọn họ liền cảm thấy tinh thần hai người liên hệ với nhau một cách kỳ dị. Tiếng đập thình thịch vang lên. Hai quả tim bất đồng nhưng lại cùng tiết tấu đập, trong lòng thiếu nữ dâng lên một cảm giác kỳ quái, giống như mình và nam nhân trước mắt là một chỉnh thể không thể nào phân tách.
Thiếu nữ liền thu hồi kết giới màu lam ảm đạm, than nhẹ một hơi, biểu tình bằng cách nào đó thay đổi điềm tĩnh trở lại.
- Ngươi thật sự không nhớ được chuyện gì sao?
Long Nhất sau khi nàng không còn địch ý liền hỏi. Hắn như vô cùng muốn biết Di Thất Chi Thành có những ma pháp văn minh huy hoàng như thế nào.
Thiếu nữ lắc lắc đầu, nói:
- Trong đầu ta là một phiến trống rỗng, chuyện gì cũng không có.
Long Nhất ngẫm nghĩ, từ không gian giới chỉ lấy ra thuỷ tinh cầu tìm được ở Thành Chủ phủ đưa cho nàng nói:
- Ngươi nhìn cái này xem, có lẽ nhớ được chuyện gì chăng?
Thiếu nữ tiếp lấy thuỷ tinh cầu, bản năng thu lấy ma pháp lực bên trong, sau đó giật mình nhìn vào vào hoa viên và chính nàng trong thuỷ tinh cầu, nhíu lông mày cực lực hồi tưởng.
- Giống quá, nhưng ta lại không thể nhớ được gì cả!
Thiếu nữ u oán than, nhãn thần có chút mất mát.
- Sau này từ từ sẽ nghĩ ra, có lẽ người ngủ say quá lâu, mất trí nhớ cũng là chuyện rất bình thường.
Long Nhất cười nói, kỳ thật hắn căn bản không biết chứ không phải vì nguyên nhân này, nhưng bây giờ hắn chỉ nghĩ tới điều này, tiện làm lý do để an ủi nàng.
Thiếu nữ gật gật đầu, khí chất ôn nhu an tĩnh, làm người ta không tự chủ chìm đắm vào bên trong, một điểm cũng không giống thiếu nữ lạnh lùng sát khí vừa rồi. Có người nói nữ nhân trời sinh đã có nhiều mặt, nhìn lại lời nói này thật sự hoàn toàn không giả.
- Trước tiên chúng ta hãy lên trên, ta còn có vài người bạn ở trên đó.
Long Nhất cắt ngang sư trầm tư của thiếu nữ.
Chính lúc Long Nhất và thiếu nữ này muốn trở lên, ánh mắt của hắn vô tình liếc về hướng thuỷ tinh quan khảm dưới đáy đàm, đột nhiên cảm giác quan tài này có chút dị thường.
- Đợi chút đã!
Long Nhất nói, hắn liền hạ thân từ từ nhìn kiểm tra, quan tài trong suốt có cái gì làm cho sương mù ẩn hiện rung động, phía dưới tịnh không phải là đất.
Cửa ra!
Trong đầu của Long Nhất xuất hiện hai chữ cực lớn, hắn đồng thời hưng phấn nổi lên.
- Ngươi tìm cái gì?
Thiếu nữ nhìn Long Nhất tìm trái tìm phải trong thuỷ tinh quan mà nàng nằm trong đó không biết bao nhiêu năm, nên có chút xấu hổ và giận dữ.
Long Nhất ngẩng đầu lên cười cười nói:
- Người đừng có hiểu lầm, ta đang tìm cửa ra.
Cửa ra? Thiếu nữ giật mình một cái thật mạnh, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, nàng yên lặng ngây dại nhìn vào thuỷ tinh quan đó, ngọc thủ đột nhiên vung lên, một đạo quang mang màu lam ảm đạm bắn vào trong thuỷ tinh quan, chỉ thấy đáy thuỷ tinh quan văng lên một miếng, lộ ra một cái đại động tối đen.
- Cửa ra, thật sự là cửa ra, ngươi thật sự là rất tốt.
Long Nhất hưng phấn gọi lớn, thình lình không ngăn được ôm chầm lấy thiếu nữ hôn một cái lên mặt.
- Đồ hỗn đản!
Thiếu nữ run rẩy, tức giận hét dùng Băng Phong thuật làm Long Nhất đóng thành tượng băng.
Trong lòng Long Nhất cười khổ, biết mình có chút đắc ý nên quên mất, nội lực của hắn phóng ra, làm khối băng bao phủ mình tan ra thành bụi.
Thiếu nữ kinh dị nhìn Long Nhất. Nàng còn muốn giáo huấn hắn nữa, nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên đắt đầu chấn động, thiếu nữ lảo đảo nhảy vào lòng Long Nhất. Long Nhất này thật sự không có tâm tình nghĩ đến chiếm tiện nghi, chấn động mãnh liệt này làm hắn thấy rõ bất diệu.
- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi, nơi sẽ sụp nhanh chóng, ngươi ở đây đợi ta, ta trở lên trên gọi đồng bạn ta xuống.
Long Nhất ổn định thân hình nói với thiếu nữ, nói xong liền đạp đất một cái văng hướng lên trên.
Long Nhất chui lên mặt nước, thì có một khối đá lớn từ trên rơi xuống, hắn hét lớn một tiếng liền đánh bay khối đá. Tránh khỏi khối đá, hắn hướng về Lãnh U U ba người hét lớn:
- Nhanh xuống nước, cửa ra ở phía dưới!
Lãnh U U ba người không do dự liền nhảy xuống nước. Vì lao xuống nên tốc độ lặn xuống rất nhanh. Long Nhất thì dùng một kình lực mãnh liệt, hắn đã vận dụng Ngạo Thiên Quyết đến cực hạn, mang ba người lao nhanh lặn xuống đáy đàm.
Lúc này đã có nhiều khối đá rơi vào thuỷ đàm, từ phía sau truy theo hướng Long Nhất bọn họ ép xuống.
- Nhanh vào đi!
Xuống đến đáy đàm, năm người Long Nhất vừa chui vào thông đạo phía dưới thuỷ tinh quan thì một khối đá nện xuống tức thời lấp bằng cửa thông đạo.
Long Nhất và mọi người lần nữa thấy được ánh mặt trời sau khi xuất hiện bên ngoài Thành Chủ phủ của Di Thất Chi Thành. Tuy nhiên bọn họ không kịp thở ra hơi, liền phát hiện trời đất rung chuyển. Di Thất Chi Thành bắt đầu sụp đổ xuống, mặt đất như sóng biển nổi lên nổi xuống, tất cả mọi thứ lập tức sụp đổ.
Long Nhất liên tiếp phóng ra vài Tật Phong thuật lên người mọi người, cố hết sức tiến về phía trước. Tại này bọn họ không có biện pháp nào khác, chỉ có liều mạng chạy, chạy ra khỏi cái địa ngục này.
Nếu như Long Nhất toàn lực sử dụng Càn Khôn Đại Na Di thì chạy thoát không phải là vấn đề, nhưng tính cách hắn là trọng tình trọng nghĩa làm sao có khả năng bỏ lại Lãnh U U bọn họ một mình trốn thoát được chứ?
Long Nhất cắp Lộ Thiến Á một tay nắm lấy Man Ngưu. Lãnh U U và vị thiếu nữ dùng Phiêu Phù thuật nhanh chóng theo phía sau. Lúc này, một vùng đất cao hơn mười mét hiện ra càng lại càng gần, nếu như Long Nhất lại không tăng tốc khủng khiếp e rằng phải bị chôn vùi xuống đất.
- Long Nhất, chàng thả tay ra, không cần quản đến thiếp.
Lộ Thiến Á có chút tuyệt vọng van cầu nói, nàng không thể để người yêu của nàng cùng bị chôn sống theo mình.
- Lão đại, ngươi thả chúng ta ra, tự mình chạy đi.
Man Ngưu vùng vẫy nói. Câu lão đại hắn sớm rất đã muốn nói ra, nhưng do vì thú tộc luôn bị nhân loại bảo thủ kỳ thị, sở dĩ hắn thực sự đều không dám nói ra miệng.
- Hai người các ngươi im miệng cho ta, Long Nhất ta là loại người nào? Ta không bỏ lại các ngươi tự mình chạy trốn đâu.
Long Nhất nhanh chóng nghiến răng giáo huấn nói. Hắn lúc này bỏ lại nữ nhân và huynh đệ của mình, thì hắn còn không phải là cầm thú sao.
Lãnh U U nhìn vào bối ảnh đỉnh đạt của Long Nhất, nghe được lời thề sắt đá của hắn, khoé mắt liền ươn ướt. Làm thân nữ nhân, còn có chuyện gì hạnh phúc hơn khi có nam nhân như thế?
Đến thiếu nữ cũng nhìn vào Long Nhất có chút giật mình, hoạn nạn mới thấy chân tình. Tóm lại có chết cũng không bỏ rơi nữ nhân và huynh đệ của mình là nam nhân chân chính. Nàng có thể cảm giác được lòng Long Nhất điều đó chưa bao giờ thay đổi, nàng thậm chí có thể cảm giác được lòng của hắn đó là có chút hối tiếc và ấm áp.
Mắt nhìn cơn sóng đất nổi lên như muốn chôn vùi tất cả mọi người, thiếu nữ u oán than, một cái trạc tử (vòng tay) trên cổ tay đột nhiên xuất ra bạch quang liền bao quanh năm người, tức thời biến mất tại chỗ.
o0o
Một trái núi nhỏ cách Di Thất Chi Thành mười dặm, năm người đứng trên bề mặt nhìn những gì còn lại của Di Thất Chi Thành, thần sắc không giống nhau. Long Nhất hiện tại nhớ lại tình hình lúc đó trong lòng còn có chút sợ hãi, vừa hay thiếu nữ này dùng thủ trạc phong ấn ma phá không gian đưa mọi người đến nơi này. Chậm hơn chút nữa có lẽ là không còn thấy được vẻ đẹp của ánh mặt trời, không hít thở được không khí mát mẻ. Còn sống, con mẹ nó, thật là sảng khoái. Trong lòng Long Nhất kêu lên.
- Long Nhất, Cáp Lôi hắn vẫn còn ở dưới đó!
Lộ Thiến Á nói nhỏ.
Mục kiếm của Long Nhất nhướng lên, tiểu tử đó lúc này chắc chết ở Di Thất Chi Thành rồi. Long Nhất một điểm cũng không lo lắng, nếu như ban đầu hắn cũng có thể giống Man Ngưu bọn họ cùng bất chấp tiến vào, nghĩ hắn đã đến được nơi mà hắn không thể đến.
Lộ Thiên Á nhìn Long Nhất không có phản ứng gì, tức giận nói:
- Không có địa đồ của Cáp Lôi, chúng ta làm sao ra được hoang mãng thảo nguyên này được?
Long Nhất ngạc nhiên, nguyên lai Lộ Thiến Á dằn vặt là chuyện này, hắn cười nhẹ nói:
- Sợ cái gì? Có phu quân ta ở đây, còn sợ không đi ra được cái hoang mãnh thảo nguyên nho nhỏ này à?
Nhìn thần tình dương dương tự đắc của người yêu, Lộ Thiến Á bởi say đắm mê muội. Nàng nép vào lòng Long Nhất thì thầm nói:
- Vâng, chỉ cần có chàng, thiếp cái gì cũng không sợ.
Vào lúc này, Man Ngưu ngồi dưới đất, ôn nhu làm sạch Lục Ngọc Tài Quyết. Từ lúc có được thần khí, tâm tư của hắn hoàn toàn để ở trên đó.
Lãnh U U đột nhiên nắm lấy tay áo Long Nhất.
- Chuyện gì vậy?
Long Nhất hỏi.
Lãnh U U liền chỉ qua thiếu nữ, Long Nhất mới phát hiện thiếu nữ này đang ngây ngốc đứng nhìn phế tích Di Thất Chi Thành, hai dòng lệ châu trong suốt từ trong khoé mắt chảy xuống.
- Vì sao vậy? Vì sao trong lòng ta không cảm thấy thoải mái vậy?
Thiếu nữ lẩm bẩm, khuôn mặt mê man.
Long Nhất hiểu được chút ít. Tuy nàng ta quên đi những chuyện trước kia, nhưng huyết dịch đang chảy trên nguời nàng ta là của Di Thất Chi Thành, nhà của nàng ta chính là Di Thất Chi Thành.
Long Nhất tiến lên trước, từ không gian giới chỉ lấy ra một cái khăn tay đưa qua, thiếu nữ không lấy, đưa mắt nhìn Long Nhất rồi sau đó nước mắt trên mặt toàn bộ biến mất, thần tình khôi phục lại không khác gì trước. Dường như là một nữ hài vừa mới nước mắt đẫm mặt chỉ là Long Nhất ảo tưởng mà thôi.
- Đó là nhà của ngươi, nhà không còn thật sự đáng thương tâm, không người nào cười ngươi cả.
Long Nhất ủng hộ, không để ý thu hồi khăn tay nói.
Thiếu nữ lắc đầu, thì thầm nói:
- Đó không phải là nhà của ta, ta đã không có nhà.
- Ai nói ngươi không có nhà, nhà của ta là nhà của ngươi, ngươi quên chúng ta có mối quan hệ gì sao?
Long Nhất cười nói.
Thiếu nữ giật mình, hỏi:
- Nhà của ngươi là ở đâu?
Lúc này, Lãnh U U và Lộ Thiến Á cũng hiếu kỳ nhìn Long Nhất, bọn họ cũng muốn biết nhà của Long Nhất là ở đâu?
Vấn đề của thiếu nữ làm Long Nhất đứng lặng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chỉ toàn là ngự phong thần ưng, trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Thần ưng bay trên cao, có hài tử ở đâu thì đó là nhà, nhi nữ đi xa, nơi cha mẹ đó là nhà, nhưng nhà ta, ở trên đường.
Thiếu nữ cảm thụ được thương cảm nhẹ nhàng của Long Nhất truyền qua, bởi vậy trong lòng nổi lên cảm giác đồng bệnh tương liên, nhìn vào Long Nhất nhãn thần cũng không còn lạnh lùng nữa.
Lãnh U U và Lộ Thiến Á mắt đều đỏ hoe, một tả một hữu ôm lấy tay của Long Nhất.
Cuồng Long Đế Quốc, Đằng Long thành.
Nửa đêm, một bóng hắc ảnh vô thanh vô tức xuất hiện ở phủ đệ của Tây Môn gia tộc. Kẻ đó như một bóng u linh thần tốc lách tránh những đội thị vệ tuần tra, cuối cùng xuất hiện bên ngoài thư phòng của gia chủ Tây Môn Nộ. Hắn gõ cửa thư phòng theo một tiết tấu đặc biệt.
"Vào đi." Bên trong thư phòng truyền ra thanh âm uy nghiêm của Tây Môn Nộ.
"Thiên Võng số mười ba tham kiến gia chủ." Hắc ảnh này vừa bước qua cửa lập tức cong gối quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy cung kính nói.
Tây Môn Nộ vẫn đang ngồi trước bàn đọc sách, múa bút thành văn. Nửa ngày sau, ông mới hỏi: "Đã điều tra rõ hành tung của nhị thiếu gia chưa?"
"Thưa gia chủ. Vài tháng trước đã phát hiện ra nhị thiếu gia tại Quang Minh thành, người đã tham gia dong binh đoàn đi hoang mãng thảo nguyên làm một nhiệm cụ cấp A có tên gọi Di Thất Chi Thành, hiện tại không rõ hành tung. Tin tức ở Quang Minh thành truyền lại, nhị thiếu gia với đại tiểu thư của Phượng Hoàng gia tộc có tiếp xúc, cả hai có quan hệ không rõ ràng, hơn nữa thực lực của nhị thiếu gia đã đạt đến cảnh giới kiếm sư." Lời nói của hắc ảnh nhân rõ ràng mạch lạc.
Tay cầm bút của Tây Môn Nộ dừng lại, nhãn thần biến đổi bất định, ông nói: "Ngươi lui đi! Nếu phát hiện ra hành tung của nhị thiếu gia lập tức báo lại cho ta."
Hắc ảnh nhân đáp một tiếng rồi biến mất khỏi thư phòng. Tây Môn Nộ đứng dậy tản bộ trong thư phòng, thở dài một tiếng, than: "Vũ nhi à Vũ nhi, người cha này luôn nghĩ con là đứa bất học vô thuật, nào ngờ con lại có thể che giấu thực lực một cách kín đáo như vậy."
Tây Môn gia tộc gây dựng trung tâm quyền lực tại Cuồng Long đế quốc đã hơn một ngàn một trăm năm, thế lực thâm căn cố đế, dùng khoản tiền lớn để bó buộc quan viên quý tộc trên con thuyền của nó, trong thế lực ngầm này không nơi nào không thể vươn tới, phân bố đến từng ngóc ngách từng nghề nghiệp của Cuồng Long Đế Quốc. Trái tim của con người này vô cùng rộng lớn, nghĩa là cũng khó thỏa mãn nhất, nếu nói Tây Môn Nộ không có bất kỳ suy nghĩ gì đối với hoàng vị, vậy tuyệt đối là lừa người ta rồi. Nhưng Tây Môn Nộ là kẻ tài trí mưu lược, ông ta đang đợi một thời cơ, và hiện tại đã thấy được một tia hy vọng. Ngạo Nguyệt đế quốc và Nạp Lan đế quốc vì sự kiện ma pháp sư tại một hoang mãng tiểu trấn mà quan hệ hai nước trở nên cực kì căng thẳng, song phương đều đã nhiều lần điều động binh lính, chiến tranh có xu hướng chỉ đợi chạm vào là bùng phát.
Điều Tây Môn Nộ cần làm rất đơn giản, chỉ phải đổ thêm dầu vào lửa cho nó cháy dữ dội hơn thôi, Cuồng Long Đế Quốc là một trong tam đại đế quốc tất sẽ cuốn theo, đến lúc Thương Lan có loạn ông liền nắm ngay lấy cơ hội mà nổi dậy, tin chắc rằng dựa vào thế lực trong tay mình mà muốn nhòm ngó hoàng vị cũng đâu phải không có khả năng.
Tây Môn Nộ bước tới bên cửa sổ lại thở dài một tiếng, ông không có nhiều con trai nối dõi, chỉ có Tây Môn Thiên và Tây Môn Vũ hai nhi tử. Theo lý mà nói ngôi vị gia chủ phải truyền cho Tây Môn Thiên, nhưng mẹ ruột của Tây Môn Thiên chỉ là tiểu thư trong gia đình thường dân. Ngày trước hồi ông còn trẻ cũng giống như Tây Môn Vũ phong lưu khoái hoạt, làm cho tiểu thư nhà người ta to bụng, bất đắc dĩ đành phải nạp thiếp. Con trưởng Tây Môn Thiên thiên phú cực cao, nhưng tâm địa hẹp hòi, không có tư chất để làm nên đại sự.
Sau này ông lấy đại tiểu thư của Đông Phương thế gia làm vợ, sinh ra Tây Môn Vũ hào môn thiếu gia bất học vô thuật, chuyện Tây Môn Nộ thiên vị Tây Môn Vũ kẻ trên người dưới ở Tây Môn gia tộc đều biết. Ông nhận thấy Tây Môn Vũ dù là kẻ bất học vô thuật, nhưng quý khí cùng bá khí trời sinh ấy Tây Môn Thiên kiểu gì cũng không thể hiện ra nổi, Tây Môn Vũ gợi lại rõ nét chính ông thời trẻ, vô thiên vô pháp, không ngờ cả công chúa cũng dám mê gian.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt uy nghiêm của Tây Môn Nộ lộ ra một chút tiếu ý hiếm thấy, tiểu tử này đúng là màu xanh từ màu lam mà ra lại còn thắng cả màu lam a. Ông lại nghĩ Tây Môn Vũ không ngờ âm thầm tu luyện đến cảnh giới kiếm sư, hơn thế nữa dám thâm nhập vào thảo nguyên hoang mãng làm nhiệm vụ Di Thất Chi Thành, hoang mạc thảo nguyên là vùng nào ông hiểu rõ mười phần, nhi tử có đảm lược đến mức ấy khiến ông rất hài lòng, mặc dù có chút lo lắng cho sự an toàn của hắn nhưng ông tin nhi tử của mình không phải là loại yểu mệnh. Ai là Tây Môn gia chủ kế tiếp, Tây Môn Nộ trong lòng đã có sự chọn lựa.
Ánh mặt trời tươi đẹp, làn gió ấm áp hiu hiu thổi, thực khiến cho tâm trạng con người cũng tốt hơn.
Trên quan đạo của Đằng Long thành, một đoàn kị binh hộ tống một cỗ xe sang trọng đi về nơi xa, huyết hồng khôi giáp sáng choang trên người kị binh phản xạ những ánh sáng chói mắt, sát khí trầm trọng toả ra khiến người đi đường rẽ ra nhường lối, không dám nhìn thêm.
"Oa, ai mà oai phong vậy, không ngờ phải dùng cả Cuồng Long quân đoàn Huyết Chiến kị binh hộ tống." Kẻ qua đường giáp (giáp, ất, bính: chỉ những người bất kỳ) gần đó bị âm lãnh sát khí như đâm vào tận xương tuỷ đến mức nổi cả da gà nói.
Kẻ qua đường ất nhìn lướt qua gã khinh thường, hầm hừ: "Dốt nát, người không thấy trên xe có tiêu ký của hoàng tộc hay sao, người ngồi trong đó không phải là hoàng tử thì cũng là công chúa, cũng chỉ có trực hệ (dòng chính) của hoàng tộc mới có tư cách khiến Huyết Chiến kị binh đoàn hộ tống."
"Hai tên ngốc. Các ngươi đều không biết, ngồi trong xe chính là công chúa Long Linh Nhi và tiểu thư Tây Môn Vô Hận, bọn họ đang tới Mễ Á Thánh Ma Học viện để học đó". Kẻ qua đường bính nghe xong dương dương tự đắc nói.
"Long Linh Nhi công chúa, chẳng lẽ là người bị Tây Môn thiếu gia cường bạo?" Kẻ qua đường giáp hỏi.
Hai kẻ qua đường ất, bính lập tức nhảy dựng lên, thể hiện vẻ mặt không quen biết kẻ qua đường giáp. Kẻ qua đường giáp còn đang ù ù cạc cạc thì hắn đã bị hai binh sĩ tóm lấy áp giải đi.
Thực ra bàn luận về hoàng tộc hay hào môn trong lúc trà dư tửu hậu cũng chẳng sao, vấn đề là Long Linh Nhi ở hoàng cung ủ rũ đã lâu, cuối cùng sửa soạn xuất cung, đi tới hết con đường lớn thì nghe được bàn luận về vụ Tây Môn Vũ cường bạo nàng, khiến tâm trạng đã không tốt lại tích tụ thêm, làm bệnh nàng càng khó chữa.
Hoàng đế Long Chiến cũng đã hạ một đạo thánh chỉ, phàm bất kỳ người nào bàn luận về vấn đề nầy đều phải bị giam mười ngày và phạt đánh, ngoài ra còn phải nộp phạt.
Trên cỗ xe ngựa sang trọng, Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận mỗi người ngồi một bên. Long Linh Nhi vẫn mĩ lệ như xưa, chỉ là gầy xanh đi nhiều, sắc mặt không một chút biểu tình, song mục lạnh lẽo như thể hàn băng vạn năm, nàng trầm mặc tựa trên cái gối mềm mại, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Tây Môn Hận nhìn bộ dạng Long Linh Nhi như vậy, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, Tây Môn Vũ thực sự gây nên tội nghiệt a, nguyên một thân đầy ngạo khí của Long Linh Nhi bị hắn làm cho trở thành có xác không hồn, nàng cảm giác rõ ràng Long Linh Nhi cõi lòng càng lúc càng phong kín, là bằng hữu tốt nhất, Tây Môn Vô Hận thực là có lòng mà không có sức.
"Linh Nhi, ngươi nghĩ Mễ Á Thánh Ma Học viện trông như thế nào?" Tây Môn Vô Hận cố tìm kiếm chủ đề nói chuyện, nàng thực sự không muốn Long Linh Nhi biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết này.
Long Linh Nhi nhướng mày, lãnh đạm nói: "Như thế nào thì vẫn như thế ấy thôi."
"Nghe nói hoả hệ đại ma đạo sư Phổ Tu Tư cũng đích thân giảng dạy, không hiểu chúng ta đến lúc nào mới có thể đạt tới trình độ đó." Tây Môn Vô Hận khẽ mỉm cười. Nàng biết chỉ cần nói tới ma pháp, trên người Long Linh Nhi sẽ xuất hiện một chút sinh khí.
"Nhất định có thể, một ngày nào đấy ta sẽ vượt qua ông ấy." Trong đôi mắt bị đóng băng của Long Linh Nhi xuất hiện một chút sắc thái, trong lòng nàng bây giờ chỉ truy cầu duy nhất ma pháp, có lẽ còn có cả cừu hận chôn sâu tận đáy lòng, muốn ngàn đao lóc thịt tên súc sinh Tây Môn Vũ, cũng chính là tâm nguyện lớn nhất của nàng ngoài ma pháp.
Mễ Á Thánh Ma Học viện chính là ma pháp Học viện tốt nhất Thương Lan đai lục, nó được xây dựng cách đây tám trăm năm. Mặc dù Mễ Á chỉ là một tiểu quốc gia, nhưng Mễ Á Thánh Ma Học viện đích thực là niềm tự hào của quốc gia, tám trăm năm nay đã bồi dưỡng cho Thương Lan đại lục vô số ma pháp sư và kiếm sĩ ưu tú, hoả hệ đại ma đạo sư Phổ Tu Tư chính là Viện trưởng của Học viện, Mễ Á do đó từ trước tới nay luôn đứng vững trong những cuộc chiến tranh tại Thương Lan đại lục, đóng góp của Mễ Á Thánh Ma Học viện trong đó là quan trọng vô cùng.
Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận trước đây bị coi là hữu danh vô thực ở Cuồng Long đế quốc ma pháp Học viện, nhưng bọn họ đều có giáo sư dạy riêng, đều là pháp sư cung đình cấp bậc ma đạo sư. Lần này Long Linh Nhi đột nhiên muốn đến Mễ Á Thánh Ma Học viện học tập, Tây Môn Vô Hận vì lo lắng cho nàng mà đi cùng.
Cỗ xe sang trọng được Huyết Chiến kị sĩ hộ tống nhanh chóng tiến về phía trước, bánh xe quay cùng thời gian càng lúc càng xa, không chút ngại ngùng ném toàn bộ thế giới ấy về bên kia đường chân trời.