Mấy vị Công chúa đang cười rất vui vẻ, lúc này Hoàng Hậu lừng lững đi đến. Thấy chúng ta, Hoàng Hậu nghiêm mặt, rất tức giận nói: " Các ngươi rốt cuộc đang làm gì ở đây ? Phụ hoàng của các ngươi hôm nay lâm trọng bệnh, các ngươi cao hứng lắm phải không?"
Nghe Hoàng Hậu vừa nói như vậy, vẻ mặt của các vị Công chúa lập tức trầm xuống. Đích xác mặc dù Đoạn Vân nói hắn có thể chữa khỏi cho Phụ hoàng của các nàng, nhưng ai dám cam đoan Đoạn Vân nhất định làm được chứ. Suy nghĩ đó nếu như bị Đoạn Vân nghe được, Đoạn Vân nhất định sẽ nhảy dựng lên: ai dám nói bổn thiếu gia không chữa được? Bổn thiếu gia lập tức chữa thử cho các ngươi xem, không chỉ nói năm, cho dù là mười lăm người, bổn thiếu gia cũng nhất định chữa khỏi cho bằng hết sạch.
Hoàng Hậu thấy các Công chúa đã trở về hình ảnh rất ôn hòa nhu thuận hàng ngày, khẽ gật đầu rồi chuyển sang Đoạn Vân, nói : " Đoạn Vân, Bệ Hạ truyền ngươi đi vào!" Đoạn Vân vái Hoàng Hậu một lễ, đứng dậy đi thẳng về phía Tẩm cung. Chỉ chốc lát sau, Đoạn Vân đã đi tới Tẩm cung của Tra Lí Bệ Hạ, các vị đại thần đều ở chỗ này cả. Thấy Đoạn Vân đi đến, Tra Lí trực tiếp nói luôn: " Đoạn Vân, ta quyết định cho phép ngươi giải phẫu đầu của ta!"
“Bệ Hạ, xin nghĩ lại đi!" Tra Lí vừa nói xong, lập tức đã có vài vị đại thần đứng lên phản đối. Đoạn Vân cũng không thèm quan tâm tới bọn họ, trị hay không trị là tùy vào các ngươi, đối với ta không có tổn thất gì. Tra Lí lúc này có vẻ rất tức giận, lớn tiếng nói: " Chẳng lẽ các ngươi phải nhìn thấy ta chết các ngươi mới vừa lòng! Phổ Hi Kim ái khanh, Đoạn Vân là đệ tử của ngươi, ngươi có tin y thuật của Đoạn Vân không?”
Phổ lão đầu lập tức đứng dậy, nói: " Bệ hạ, y thuật của Đoạn Vân là không thể nghi vấn. Hắn đã từng chữa khỏi cho vi thần, gần đây Đoạn Vân lại dùng bí pháp chữa cho ta việc bị mất ma lực do bị ma lực cắn trả, hiện nay đã khôi phục hơn phân nửa, hơn nữa, ta còn thấy Đoạn Vân chữa khỏi cả thương tổn do thần cấp gây nên." Phổ lão đầu vừa nói xong, cả đám văn vũ bá quan lập tức há hốc mồm. Có thể chữa khỏi thần cấp thương tổn, vậy Đoạn Vân chẳng phải là đã đạt tới tiêu chuẩn của Thần cấp Tế tự rồi sao? Đại lục này đã bao nhiêu năm rồi không thấy xuất hiện Thần cấp Tế tự, bằng không mấy lão Kiếm thần, Pháp thần đâu có trở nên vô giá như vậy. Ở đây, bị thần cấp cao thủ đánh bị thương thì ngươi cứ ở đó mà chờ chết đi! Bởi vì không ai có thể cứu được ngươi, một vết thương nho nhỏ cũng đủ để cho ngươi chảy máu đên chết.
"Im lặng! Những lời này đã nói lên rất nhiều? Được, bổn Hoàng quyết định tiếp nhận trị liệu của Đoạn Vân. Đoạn Vân, khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu?"
Tra Lí Bệ Hạ nói với khí thế không giận mà uy, toàn bộ văn vũ bá quan lập tức im thin thít. Đoạn Vân cũng cung kính hướng về Hoàng đế Bệ Hạ vái một lễ, rồi nói: " Bắt đầu lúc nào cũng được. Bất quá ta cần phải lấy mấy quyển trục, nhưng trên người ta lại không có! Hơn nữa ta phải nhờ một người thợ cắt tóc, cạo trọc đầu cho Bệ Hạ trước. Hơn nữa ta hy vọng có một nơi thanh tịnh để tiến hành phẫu thuật, do đó …."
"Được, người đâu, đưa Đoạn Vân đến Quốc khố cấp cho hắn tất cả những gì cần thiết, nửa giờ sau bắt đầu tiến hành trị liệu. Quần thần có thể giải tán!"
Nửa giờ sau, Đoạn Vân rất cao hứng đi tới trước mặt Tra Lí. Sao hắn lại cao hứng? Một chuyến vào Quốc khố, hắn đã tham ô một xấp dầy những quyển trục, không nói hắn lấy một đống quyển trục trị liệu thất bát cấp, Đoạn Vân lại còn tiện tay cầm nhầm hơn mười quyển trục công kích nữa. Cái gì? Ngươi sợ có người thấy hả? Nói đùa thế nào ấy chứ, Hoàng đế Bệ Hạ không phải nói hắn có thể lấy tất cả những gì hắn cần sao? Không lấy thì uổng phí quá! Với lại, ở đó có hàng mấy trăm gần một ngàn trương quyển trục, giờ có thiếu hơn mười trương ai mà biết?
Tra Lí bây giờ đã biến thành một gã đầu trọc, đang trong phòng đợi Đoạn Vân chỉ có Tra Lí và cửu cấp ma thú Khố Lạp Kì. Vì phương pháp trị liệu của Đoạn Vân có điểm đặc thù, Khố Lạp Kì được lệnh chỉ được trông chừng cho Đoạn Vân, vô luận Đoạn Vân làm cái gì cũng không được quấy rầy hắn. Đoạn Vân nói với Tra Lí: " Bệ Hạ, để trị liệu cho tốt, ta sẽ phải khống chế thân thể của Ngài. Ngài sẽ không có đau đớn gì đâu, cũng không có tri giác gì nữa."
Tra Lí gật gật đầu, nằm ngay ngắn trên bàn phẫu thuật. Đoạn Vân lại một lần nữa quay sang Khố Lạp Kì nói: " Tướng quân, vô luận ngươi thấy ta làm cái gì, ngươi cũng không cần kinh hoảng. Bởi vì một khi ngươi làm một động tác nhỏ thôi cũng có thể có ảnh hưởng tới ta, có thể chỉ cần làm tay ta run một chút cũng đủ để Bệ Hạ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Ngươi chỉ cần đứng xa xa nhìn ta là được, ngàn vạn lần không được cử động!" Khố Lạp Kì khẽ gật đầu, đi đến một góc nhà, lẳng lặng ngồi xuống.
Đoạn Vân kiểm tra lại một lần nữa các loại công cụ, rồi bắt đầu phẫu thuật vòm sọ.
Đầu tiên Đoạn Vân dùng chút thuốc mê làm cho Tra Lí hôn mê đi, lại dùng ngân châm cắm vào các huyệt đạo trên đầu Tra Lí, tìm ra vị trí tương đối của u não, rồi dùng bút vẽ một hình vuông. Lúc này Đoạn Vân liếc nhìn Khố Lạp Kì ở phía xa, hắn cứ lẳng lặng ngồi ở đó. Đoạn Vân không thèm để ý đến hắn nữa, trực tiếp bắt đầu bước thứ hai: mở hộp sọ. Đoạn Vân hít sâu một hơi, bắt đầu hạ đao. Lúc này tâm thần của Đoạn Vân hoàn toàn đắm chìm vào thủ thuật nơi tay, hắn trước tiên dùng kim châm để tránh cho Tra Lí bị mất máu quá nhiều. Sau đó cứ theo hình đã vẽ mà tiếp tục. Hình vuông lúc nãy đã bị rọc ra ba cạnh, rồi lấy da đầu gạt sang một bên. Bước thứ hai là phá vỡ xương sọ. Tiếc là thời đại này không có cưa điện chuyên dụng cho phẫu thuật, việc phá vỡ xương sọ chỉ có thể dùng phương thức dã man nhất - trực tiếp bổ ra. Việc này là một kỹ thuật sống còn, nhẹ thì bổ không ra, mạnh quá thì coi như Tra Lí không kịp trăng trối rồi. May mà dao phẫu thuật bằng inox của Đoạn Vân cũng khá sắc, chỉ khẽ nhấn vào một chút, xương sọ đã bị mở ra không ít, thấy gần được rồi, Đoạn Vân cầm lấy miếng xương sọ cạy mạnh một phát, bộ phận xương sọ của Tra Lí cuối cùng cũng rơi ra. Rốt cục hắn đã thấy những thứ bên trong. Chậc, một khối u lớn quá! Theo như Đoạn Vân chuẩn đoán từ trước, khối u não của Tra Lí tối đa khoảng chừng lớn bằng ngón cái thôi, không ngờ lại còn lớn hơn cả một quả bóng bàn. Cơ thể người ở đây thật biến thái, u não lớn như vậy mà vẫn có thể sống đến bây giờ!
Tiếp theo là công đoạn mấu chốt nhất trong ca phẫu thuật: cắt lấy khối u từ đại não. Khi làm việc này nếu tay Đoạn Vân khẽ run, lỡ tay phá hủy đại não của Tra Lí, thì Tra Lí cho dù không chết cũng sẽ biến thành ngu ngốc. Đoạn Vân nín thở ngưng thần, quan sát cẩn thận xem mình cần phải hạ đao như thế nào để đảm bảo an toàn nhất. Dứ dứ vài cái, Đoạn Vân cuối cùng hạ đao. Chỉ thấy tay trái hắn cầm lấy khối u, tay phải nhè nhẹ cắt gọn. Từng chút, từng chút… Đoạn Vân một mạch phải cắt hơn mười đao mới hoàn toàn cắt hết khối u to gần bằng quả bóng bàn ra khỏi đại não của Tra Lí. Đoạn Vân thở phào nhẹ nhõm. Sự tình kế tiếp thì Đoạn Vân đã sớm rất thành thục rồi, đem quyển trục áp vào đó một chút thôi, quá đủ rồi. Ngươi hỏi sao chỉ lấy có một chút thôi hả? Hỏi ngu vậy mà cũng hỏi. Một vết thương bé tí xíu, chỉ đục thủng não bộ một lỗ thôi, ngươi dùng cho lắm vào tưởng sẽ hữu dụng sao? Nói chứ chỉ dùng để làm liền vết thương do vết cắt u não thôi mà, xương đầu và da đầu còn chưa ráp vào nữa là! Bộ tưởng khối u dài lắm sao?
Sau đó ráp lại xương đầu, dùng quyển trục áp vào một lượt, xương đầu đã liền lại rồi; da đầu thì đơn giản hơn, sử dụng quyển trục Hồi xuân thuật. Xong!
Cuối cùng Đoạn Vân rút ngân châm ra, cắm loạn vào các huyệt đạo, kích thích làm cho máu trên đầu của Tra Lí lưu thông. Hắn cũng kích thích một vài huyệt vị, làm cho Tra Lí tỉnh lại nhanh hơn. Rồi hướng về phía Khố Lạp Kì đứng một bên đang trợn mắt há hốc mồm ngoắc ngoắc, ra hiệu cho hắn biết là phẫu thuật đã kết thúc, hắn không cần phải khẩn trương như vậy nữa. Khố Lạp Kì phải mất một lúc lâu mới có được phản ứng. Theo hắn thấy, Đoạn Vân thuần túy là đang mưu sát. Nếu không có mệnh lệnh của Bệ Hạ, Khố Lạp Kì đã sớm đi tới bắt giữ Đoạn Vân từ khuya rồi.
Đoạn Vân nói: "Khố Lạp Kì tướng quân, cuộc phẫu thuật phi thường thuận lợi, Bệ Hạ đợi một lúc nữa là có thể tỉnh lại rồi!"
“Cái gì? Tốt quá!" Khố Lạp Kì mặc dù nói thế nhưng vẫn không tin Đoạn Vân, hắn cần thấy Bệ Hạ tỉnh lại trước rồi mới tin Đoạn Vân được. Đoạn Vân cũng không thèm để ý, dù sao chuyện của hắn đã xong rồi, các chuyện kế tiếp hắn không muốn xen vào nữa.
Theo như lời Đoạn Vân, Tra Lí Bệ Hạ trong vòng một canh giờ sẽ tỉnh lại. Thấy Bệ Hạ vô sự, đám quần thần rất cao hứng, tới tấp không ngừng cầu nguyện " Trời cao phù hộ cho Bệ Hạ!", nhất là các vị Công chúa và Hoàng Hậu, cứ vây cứng lấy Tra Lí vừa mới tỉnh lại không lâu mà khóc lóc như mưa như gió. Giải quyết được nỗi khốn khổ đã hơn một năm do căn bệnh nan y của mình, Tra Lí Bệ Hạ mặt rồng đại thịnh, cứ cầm tay Đoạn Vân lắc một mạch mà cười đến nỗi không ngậm miệng lại được nữa.
Đoạn Vân kiên trì đứng một bên mà chờ đợi! Chờ cái gì vậy? Đương nhiên là phong thưởng rồi! Cứu mạng cho Hoàng đế kiểu gì cũng sẽ được phong một cái chức tước gì đó chứ hả?
Rốt cục chuyện chính cũng tới rồi, Tra Lí Bệ Hạ cười nói với mọi người : "Bổn Hoàng hôm nay rất cao hứng, quyết định mở đại yến khao đãi quần thần. Hôm nay, chính là Đoạn Vân đã để cho chúng ta chứng kiến một kỳ tích của Tế tự giới. Hắn không chỉ cứu mạng cho bổn Hoàng, cũng là người cứu thế cho thiên thiên vạn vạn người dân của Thiên Long. Do đó bổn Hoàng quyết định đem việc Đoạn Vân cứu quả vương đại cáo thiên hạ, cả nước cùng kỷ niệm. Đoạn Vân nghe phong thưởng đây!"
Mẹ kiếp, đợi lâu như vậy rốt cục mới nói tới chính đề, Đoạn Vân vội vàng quì một gối xuống, lúc này Tra Lí từ gã thị giả rút ra một thanh kiếm kỵ sĩ, nhè nhẹ đem kiếm đặt trên vai Đoạn Vân, nghiêm chỉnh phán: "Ta lấy thân phận là Thiên Long Đế Quốc Quốc chủ phong Đoạn Vân Tế tự làm Đế quốc nhị đẳng Bá tước, thưởng kim tệ trăm vạn, ban cho một tòa Bá tước Phủ. Cũng phong Đoạn Vân làm Đế quốc Hoàng gia Tế tự, cho hưởng quyền lợi được miễn không cần hành lễ với bất kỳ vị đại thần nào, vô sự thì không cần lên triều. Bổn Hoàng còn muốn thông báo cho các nước khác biết, Thiên Long Đế Quốc ta đã có một vị Tế tự năng lực cường hãn. Còn Đoạn Vân mãi mãi sẽ là niềm kiêu hãnh của Đế quốc!"
Nói xong, Tra Lí dùng ánh mắt rất kiên định nhìn thẳng vào Đoạn Vân, Đoạn Vân cảm thấy rất bất lực, chỉ khẽ gật đầu.
Kế tiếp là đại yến quần thần, Đoạn Vân hết một ly lại tiếp một ly không biết đã uống bao nhiêu chén. May mà rượu ở thế giới này chỉ có thể xem như đồ uống thường ở thế kỷ 21, bằng không Đoạn Vân chắc là đã say quắc cung thang. Hết cách rồi, vì uống ít quá, không say nhưng vẫn phải giả say. Ai, tửu lượng ta sao độ này cao vậy chứ hả, lại không có cảm giác được say, nồng độ rượu ở đây cũng quá thấp, uống như uống nước vậy, cứ như vậy, nếu ta đem rượu của kiếp trước đến, không biết đám người ở đây có thích không nữa, biết đâu lại chẳng phải là một phương pháp kiếm tiền rất tốt nữa.
Đoạn Vân đang nghĩ tới đây thì lúc này Khố Lạp Kì đã đi tới, nói với Đoạn Vân vẻ rất cung kính: " Đoạn Vân Tế tự đại nhân, ta Khố Lạp Kì muốn đến xin lỗi ngươi."
Đoạn Vân rất kỳ quái, Khố Lạp Kì chưa từng đắc tội với ta mà, "Khố Lạp Kì tướng quân, ngươi vì sao lại nói như thế?"
Khố Lạp Kì giải thích: "Đoạn Vân Tế tự đại nhân, trong khi Ngài chữa bệnh cho Bệ Hạ, ta hiểu lầm người, cho là người đang hại Bệ Hạ. Ta không nên nghĩ như vậy mới đúng."
Nghe xong Khố Lạp Kì nói xong, Đoạn Vân rất xúc động, cười nói: " Tướng quân, nhưng ngươi cũng chưa làm cái gì thất thố cả!"
“Nhưng ta đã có ý nghĩ như vậy! Ta không nên hoài nghi Ngài, ta đã phạm sai lầm." Khố Lạp Kì rất thành khẩn.
Đoạn Vân cười cười, nói: "Khố Lạp Kì tướng quân, ta thấy ngươi là một quân nhân tiêu biểu,Ngài hoàn toàn làm một việc mà quân nhân nên làm. Đó là hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh! Là quân nhân, sứ mạng là bảo vệ quốc gia! Chỉ có một mục tiêu kiên định là làm cho quốc gia phú cường, sứ mạng vĩ đại mang lại an bình cho nhân dân. Tới đây, chúng ta nâng chén, kính tất cả quân nhân đang bảo vệ biên cương quốc gia, chúc cho họ nhiệt huyết trung thành, bọn họ là những người đáng yêu nhất trên đời!"
“Nói tóm lại rằng bọn họ thực sự là những người đáng yêu nhất? Đúng, không ngờ Đoạn Vân thân làm Tế tự mà lại có kiến thức như thế. Bổn Hoàng dám cam đoan, nếu Đoạn Vân là một tướng quân, nhất định sẽ là một tướng lãnh vĩ đại." Tra Lí Bệ Hạ lúc này đã đi tới cười nói.
“Bệ Hạ đừng cười ta! Ta cũng chỉ nói vài câu, nếu bắt ta đi chiến đấu, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa? A a!" Đoạn Vân rất hối hận, sao mình khi không lại nói ra những lời này! Đúng là ở không sinh chuyện mà?
“Ta đại diện cho tất cả biên cương tướng sĩ cám ơn Đoạn Vân Tế tự! Cụng ly, uống!" Nói xong, Khố Lạp Kì ngửa đầu dốc sạch một hơi.
Tửu yến đã tàn, sau khi dặn dò Tra Lí Bệ Hạ một vài điều cần thiết phải chú ý kiêng kị, Đoạn Vân và Phổ lão đầu kéo nhau về nhà.
Ngày thứ hai, các loại thưởng tứ của Hoàng đế đã lần lượt được bàn giao. Bá tước Phủ được xây giáp với phủ đệ của lão đầu, vì vậy Đoạn Vân nhờ người đập tường nối thông hai nhà, đem hai phủ đệ hợp thành một. Một trăm vạn kim tệ cũng được giao cho hắn, đó là mười trương mười vạn kim tạp. Nhìn một trăm vạn kim tệ này, Đoạn Vân tự nhiên nổi lên ý nghĩ về cuộc đấu giá mười lạp Tẩy tủy Đan của mình, không biết có khả năng bán được bao nhiêu tiền đây, bất quá phỏng chừng sẽ không ít hơn trăm vạn đâu há. Đoạn Vân đã hỏi qua Diệp Cô Thành xem cuộc đấu giá còn bao nhiêu ngày, Diệp Cô Thành nói là còn ba ngày nữa. Nhìn hai tòa nhà vĩ đại nhưng trống rỗng, Đoạn Vân nhìn tới nhìn lui mà không thấy thuận mắt chút nào. Chắc là sắp tới phải đi mua vài người hầu, Tra Lí cũng quá hẹp hòi, đến ngay cả người hầu cũng không cho ta được vài tên. Đoạn Vân không biết đây là Tra Lí rất tôn trọng hắn mới làm như vậy. Thưởng tứ cũng là một môn học vấn. Dưới mắt người bình thường, việc tặng người hầu là không tín nhiệm thuộc hạ. Tại sao vậy? Là do trước kia có không ít Hoàng đế thích cài tai mắt của mình an bài vào các người hầu thưởng cho các đại thần, nhưng cuối cùng lại bị không ít đại thần phát hiện ra.
Ước Hàn đã có thể tự do đi lại rồi, Đoạn Vân kêu Ước Hàn tới kiểm tra toàn thân thể một lượt xong, sau đó nói: " Cơ bản đã khỏi hẳn, vài ngày nữa ta sẽ có cách làm cho ngươi khôi phục lại thực lực. Ước Hàn, ngươi có biết nơi nào có thể mua được người hầu hay không ?"
Ước Hàn nghi hoặc ngẫm nghĩ, rồi nói: " Thiếu gia, Ngài đại khái cần bao nhiêu người? Nếu ít, ta có thể đến trung tâm chuyên môn huấn luyện người hầu, nếu nhiều thì phải đi đến chợ nô lệ."
“Còn có mua bán cả nô lệ? Ở đó mua bán cái gì thế?" Đoạn Vân nghe thế giới này còn có nô lệ, cảm thấy rất hứng thú.
“Thiếu gia, xã hội này trước nay đều có mua bán nô lệ, hơn nữa có không ít chủ nô lệ đều là đại quý tộc. Nô lệ bình thường đều là tù binh chiến tranh, còn có không ít là nô lệ thuộc dị tộc Thú Nhân, Tinh Linh, Ải Nhân, đương nhiên cũng có vài nô lệ là loài người, bất quá rất ít." Ước Hàn giới thiệu sơ lược cho Đoạn Vân.
“Sao! Thế à? Lạ quá nhỉ!" Đoạn Vân cười cười tỏ vẻ rất vui thích.