Đoạn Vân sau khi uống Tẩy tủy Đan lại hồ đồ làm loạn thế nào mà lại đẻ ra chân khí mới chết người chứ, mặc dù đối với võ học hắn cực kì ngu ngốc, nhưng nhờ bao nhiêu năm học trung y cũng tạo cho hắn những sự hiểu biết nhất định, không hoàn toàn là người mù kiến thức. Hơn nữa vì học ngành y, Đoạn Vân cũng hiểu được tình trạng thân thể của mình. Ngoại trừ chuyện chân khí, các loại cảm giác khác cũng tăng lên rất nhiều làm Đoạn Vân vô cùng cao hứng. Thính lực cường hãn có thể nghe được tiếng ruồi đập cánh cách xa mười thước; thị lực càng không phải nói nữa, vốn trước kia hơi cận thị nay Đoạn Vân lại có thể thấy rõ một con kiến nhỏ cách xa mười thước; các khí quan khác cũng có những biến hóa tốt đẹp nhất định. Quả thực kỳ diệu không thể gì tả nổi! Chỉ có một tiếc nuối là, Đoạn Vân vẫn là một ma pháp bạch si, cảm giác không đến nửa điểm ma lực ba động. Bất quá dù sao làm người cũng không nên quá tham lam! Kỳ thực trải qua lần tẩy cân phiệt tủy này Đoạn Vân đã bắt đầu nhận được những cải tạo nhất định về nguyên tố ma pháp ở thế giới này, tin rằng không bao lâu nữa, Đoạn Vân đã có thể tự mình cảm thụ được ma pháp và có thể từ từ thi triển được các ma pháp hoa mỹ .
Trong cơ thể có chân khí, Đoạn Vân rất cao hứng. Nhưng lại đẻ ra một vấn đề khác, Đoạn Vân căn bản là không có võ công, cũng không có hệ thống " Võ công bí tịch ". Cho dù có chân khí Đoạn Vân cũng sẽ không thể sử dụng, cái này như là tìm được một kho vàng khổng lồ nhưng không có chìa khóa. Vì thế Đoạn Vân rất buồn rầu. Không phải là thế giới này không có phương pháp tu luyện, Diệp Cô Thành đã đem Cuồng Long đấu khí của mình dạy cho Đoạn Vân. Nhưng theo những gì Đoạn Vân nghiên cứu, món võ này còn không bằng thổ nạp thuật cao minh của lão đầu kia ! Võ công với chiêu thức bất đồng cần sử dụng đấu khí bất đồng, khí công căn bản không phải là đấu khí, Đoạn Vân rõ ràng cũng không dám dùng bừa. Hơn nữa theo như giải thích của Đoạn Vân, đấu khí chỉ là một loại chân khí được giản hóa. Vận hành phương thức đấu khí cũng rất đơn giản, căn bản là không nói gì đến huyệt đạo kinh mạch gì cả. Mà phải nói thế này chứ: theo như phim võ hiệp thì không phải chỉ ra rằng chân khí nào thì phải phối hợp với chiêu thức nấy sao? Dùng chiêu thức bừa bãi đối với tu luyện chân khí sẽ rất bất lợi .
Cuối cùng nên làm cái gì bây giờ nhỉ? Được rồi, không phải kiếp trước ta có học qua Thái Cực quyền sao? Vì Thái Cực sinh vạn vật, rồi cái gì vạn vật chi nguyên nữa chứ. Nói cách khác có thể chiêu thức Thái Cực có thể làm cường hóa chân khí, tự thân chân khí sinh ra tự nhiên sẽ rất phù hợp. Nghĩ vậy, Đoạn Vân rất hưng phấn, cho nên chân tay múa máy vài đường Thái Cực quyền. Từ hoãn thư sướng, chánh yêu, thu ngạc, trực bối, thùy gian (từ tốn sảng khoái, thẳng eo, thu tay, thẳng lưng), tự nhiên sinh ra cảm giác bay bổng trên mây, những tia chân khí ít ỏi trong cơ thể cũng theo Thái Cực chiêu thức vận khí mà bắt đầu lưu động, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Quyền như biển rộng, thao thao không dứt .
Thái Cực quyền vốn là quốc túy của Trung Quốc, nó tổng hợp sở trường quyền pháp của các nhà, kết hợp đạo dẫn thổ nạp, dùng bụng để hít thở, có khả năng khi luyện quyền thì mồ hôi toát ra nhưng không thở dốc, động tác thư sướng làm thông khí huyết. Nó cũng dung hợp cơ sở về âm dương kinh lạc, trở thành nội ngoại song tu, luyện cả tâm tính bên trong, kết hợp ý thức với hít thở, động tác kết hợp nội công làm thành quyền pháp. Hơn nữa Thái Cực quyền lại rất nặng về luyện khí, từ luyện "Khí" cũng là tu luyện nhân thể và Tinh thần lực của tự thân. Đoạn Vân cho rằng Tinh thần lực đến một cảnh giới nhất định sẽ thành chân khí. Đây là đặc điểm thể hiện của nội gia công phu. Động tác uốn tay mềm mại, luyện kình dưỡng khí, vừa chậm vừa nhanh, trong nhu có cương, trong cương có nhu. Hoặc lấy triền:vây bọc ti kính vi linh, hoặc dĩ trừu: kéo ti kính vi vận, giai dĩ bên trong kính vi thống ngự, hình thành cương: cứng, vừa xong nhu tương tể, trong ngoài tương hợp, cao thấp tương thông, hình ý kết hợp, âm dương hỗ giao.(Dịch giả: "hoặc dùng phức tạp để vây, hoặc dùng lôi kéo để vận động, dùng sức mạnh để điều khiển, hình thành cương nhu tương tể, trong ngoài tương hợp, cao thấp tương thông, hình ý kết hợp, âm dương hỗ giao.")
Trong cơ thể Đoạn Vân sinh ra chân khí chính là linh lực trong tự nhiên tích tụ mà sinh ra, cơ bản phù hợp với lý luận về tự nhiên của đạo gia. Đoạn Vân dùng Thái Cực dẫn dắt các đạo chân khí trong cơ thể, có thể nói là như cá gặp nước. Mấy lần Thái Cực quyền đánh ra, làm cho tinh thần của Đoạn Vân càng lúc càng thư sảng, hơn nữa Đoạn Vân còn cảm giác được chân khí trong thể nội mình lại tăng thêm lên không ít .
Sau này ta gọi nhà ngươi là "Thái Cực chân khí" nha! Đoạn Vân rất cao hứng, tự cấp cho chân khí trong cơ thể mình một cái tên rất thông tục .
Luyện công xong Đoạn Vân sực nhớ ra mình mấy ngày hôm trước muốn đi xem Đồ thư Quán của Thiên Long Học Viện, hắn nghĩ ngay tới lão đầu. Lão ta bây giờ đang ở thư phòng, Đoạn Vân tìm đến lão để bàn về những ý nghĩ của mình. Lão đầu nghe xong, vội nói : "Vân nhi, ngươi nghĩ đến việc tới đó đọc sách cũng không phải không thể, chỉ có điều ngươi một là không phải đệ tử của Thiên Long Học Viện, hai là không phải là giáo viên, ta mặc dù trước kia là Phó Hiệu trưởng, bây giờ cũng là Hiệu trưởng Danh dự, nhưng ta đã nhiều năm không hề bước vào trường học rồi. Hơn nữa ta cũng không thể áp đặt với người ta : đây là đệ tử của ta, hắn muốn vào Đồ thư Quán, các ngươi hãy cho hắn vào. Điều này ảnh hưởng không tốt lắm đâu!"
Đoạn Vân nhìn lão trợn tròn mắt, nói thầm một tiếng : " Đệ tử Phó Hiệu trưởng mà cũng không cho vào, cái Học Viện chó má gì thế không biết !"
“Ngươi nói cái gì ?" Từ sau khi phục dụng xong Tẩy tủy Đan, thính lực của lão đầu hiển nhiên đề cao lên rất nhiều, nhỏ giọng như vậy mà vẫn nghe được mới chết chứ.
"A! Không có gì, không có gì ! Ta nói là chế độ ở Thiên Long Học Viện thật tốt, không có tệ nạn con ông cháu cha, a a!" Đoạn Vân vội vàng giải thích .
“Kỳ thật, chỉ cần ngươi trở thành đệ tử của Học Viện thì coi như không vấn đề gì rồi ." Lão đầu cũng không trách gì Đoạn Vân, tiếp tục nói.
"A! Lại phải làm đệ tử nữa hả! Ta đã làm đệ tử nửa cuộc đời rồi ." Đoạn Vân vừa nghe phải thành đệ tử có vẻ rất không vui, kiếp trước đã 9+3+4+2= 18 năm làm đệ tử rồi, chẳng lẽ đời này còn phải làm đệ tử nữa sao?
"Hắc hắc! Nhìn cái mặt ngươi kìa? Có người còn không muốn làm đệ tử đó! Ngươi có biết là Thiên Long Học Viện một năm chỉ lấy vào có bao nhiêu đệ tử không? Ngươi lại không muốn hả! Nói thật chứ ngươi không phải muốn đi Đồ thư Quán sao? Không nỗ lực làm sao thành công được!" Lão đầu khi nghe Đoạn Vân nói là nửa đời người đã làm đệ tử cũng không nghi ngờ gì, theo lão hiểu thì đây là chỉ việc Đoạn Vân học tập y thuật ở gia tộc mình .
“Tốt lắm, sư phó, ta làm, ta sẽ làm thế, được chưa?" Đoạn Vân bất lực, không còn cách nào khác, thôi thì phải tiếp tục làm đệ tử thôi. Mà nghĩ lại thì cũng không cảm thấy việc này có gì khó khăn không làm được, kiếp trước chẳng phải đã làm đệ tử nhiều năm rồi sao ! Nói chứ tiểu gia ta đã bao nhiêu năm làm học sinh ngoan hiền rồi, bây giờ cũng để cho tiểu gia thử một lần cái cảm giác kì diệu làm một đệ tử vô lương xem sao! Ha ha! Trốn học này, đi muộn này, chơi thâu đêm không về kí túc xá này..., ta nhất định phải khuấy tung cả cái Học Viện đó đến mức gà chạy chó nhảy cho mà xem!
Thiên Long Học Viện ơi, ngươi chờ ta nhé, tiểu gia ta đến đây!!!
“Lão đầu đáng chết, lại không dẫn ta tới, toàn nói cái gì Hoàng thất có việc, một lão già như ngươi thì có việc gì ở chốn quan trường chứ. Làm cho ta thiếu chút nữa ngay cả đại môn cũng không đến được. Chuyện Hoàng thất có trọng yếu bằng chuyện của ta không? Không biết là ai giúp lão khôi phục ma lực nữa không biết? Đúng là đồ không có lương tâm mà!" Đoạn Vân bây giờ rất khó chịu, vừa đến Thiên Long Học Viện, lúc qua cửa đã bị đám Môn vệ canh gác nhìn thấy hắn có vẻ du côn, chết sống cũng không cho hắn tiến vào, nếu không có phong thư giới thiệu của Phổ lão đầu đưa cho hắn trước khi đi thì hắn bây giờ vẫn còn lây lất như thằng ăn xin ở ngoài cổng Học Viện.
Phòng Hiệu trưởng ở đâu nhỉ ? Lão đầu này cũng thiệt là, trường học lớn như vậy mà ngay cả một tấm bản đồ cũng không vẽ ra cho ta! Cua qua, quẹo lại, Đoạn Vân cuối cùng phát hiện mình lại đến chính khu phòng học lúc nãy. Lạc đường rồi! Được thôi, Diệp Cô Thành không phải nói lúc nào cũng bảo vệ ta từ một nơi bí mật gần đó sao ? Làm sao mọi người không ai nhìn thấy vậy! Cao thủ đúng là cao thủ.
Thấy bên kia một nữ sinh, chậc chậc, mỹ nữ a! Hình như mắt mình có vấn đề, là một đóa hoa mới đúng? Vì vậy Đoạn Vân lập tức chạy vội đến hỏi : " Xin hỏi vị nữ đồng học này, bạn có biết phòng Hiệu trưởng đi đường nào không?"
Nàng nữ sinh mặc võ phục quay phắt lại. Vừa lúc cô gái xoay người lại, Đoạn Vân đã ngẩn cả người. Không phải chỉ là bông hoa bình thường, mà vẻ đẹp rực rỡ của nàng phải sánh với một đóa kỳ hoa diễm lệ! Dung nhan cơ hồ tuyệt thế hoàn mỹ hiện ra trước mặt Đoạn Vân. Ực ! Cực phẩm mỹ nữ rồi! Chỉ là không biết nàng đã có nam bằng hữu hay chưa? Nếu chưa có thì, hừ hừ ! Bất quá Đoạn Vân là một ngụy quân tử mười mươi, mặc dù trong lòng sớm đã bị cô gái xinh đẹp kia hấp dẫn, (phải ngả mũ bái phục hắn), vẻ ngoài của hắn vẫn không biểu lộ ra nửa phần khác lạ. Tuyệt không thể đứng trước mặt mỹ nữ mà lộ ra bộ dạng háo sắc. Đây là kinh nghiệm quý giá mà Đoạn Vân đúc kết ra ở kiếp trước.
Cô gái thấy hành vi thái độ rất quân tử của Đoạn Vân, tỏ vẻ kinh ngạc một chút, sau đó nở nụ cười quyến rũ chết người, miệng hoa thỏ thẻ : " Ngươi là học sinh mới hả! Phòng Hiệu trưởng khó tìm lắm, ta vừa lúc cũng muốn sang bên ấy, để ta dẫn ngươi đi luôn!"
Đoạn Vân cơ hồ gần choáng cả người: Ực! Tiểu thư, nàng không cần phải biểu lộ sắc đẹp của nàng ra như vậy. Lúc nàng không cười đã rất đẹp rồi, môi thơm chỉ mỉm cười một chút, thế giới đã gần như biến mất tiêu, hơn nữa thanh âm dịu dàng ngọt ngào quá! Không được, ta quyết định phải theo đuổi nàng.
“Vậy cám ơn bạn nhiều lắm, thật không ngờ ta lại có được hạnh vận gặp được một cô gái thiện lương như vậy. Rất hân hạnh được gặp bạn, mình gọi là Đoạn Vân!" Đoạn Vân vội vã phát động thế công mồm mép liến thoắng. Hai người cứ sóng vai nhau vừa đi vừa nói.
“Ta gọi là Lị Lị Lộ!" Nói xong Lị Lị Lộ cẩn thận nhìn Đoạn Vân, dường như muốn xem thử trong người hắn cấu tạo bằng thứ gì vậy.
"Lị Lị Lộ? Tên rất hay !" Đoạn Vân cũng không để ý, trả lời như máy!
Lị Lị Lộ sau một hồi nhìn vẻ mặt của Đoạn Vân, không phát hiện ra có gì dị thường, lại hỏi : " Đoạn Vân ? Cái tên kỳ quái quá nhỉ. Ngươi hẳn là vừa mới đến Thiên Long thành phải không !"
“Bạn làm sao biết được chuyện này! Mình đích thật là mới đến Thiên Long thành một tháng trước." Đoạn Vân giật bắn mình! Ngoại trừ lão đầu cơ hồ không có ai biết chuyện của mình cả.
Lị Lị Lộ cười rất thần bí nói: "Đoán coi!"
Hai người cứ như vậy nàng một lời ta một câu huyên thuyên xích đế. Vì được nói chuyện với mỹ nữ, Đoạn Vân không ngừng hỏi đủ loại vấn đề.
“Thôi, Đoạn Vân à, phòng Hiệu trưởng ở phía trước, trên cửa có bảng tên, ngươi tự mình qua đó đi !" Lị Lị Lộ chỉ một gian phòng phía trước nói.
“Sao? Đã tới rồi sao, chà! Hôm nay thật sự cám ơn bạn nhiều lắm. Mình xin phép đi trước, sau này tái kiến!" Đoạn Vân dường như rất dùng dằng không muốn bỏ đi như vậy. Mới nói có vài câu thôi mà? Không phải nói phòng Hiệu trưởng xa lắm sao?
Đoạn Vân hướng theo phương hướng được chỉ mà tiến bước, cuối cùng tìm được phòng Hiệu trưởng, rồi hắn gõ cửa.
“Vào đi!" Bên trong có thanh âm của một ông già truyền ra. Đoạn Vân đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một ông già đang ngồi trên một cái bàn viết lách cái gì đó. Nghe được có người đi vào, ông già buông cây bút lông xuống, nhìn Đoạn Vân một cách kỳ quái. Đoạn Vân chú ý tới ánh mắt của ông ta, rồi vừa nhanh chóng móc ra thư giới thiệu của lão đầu, vừa nói : " Chào Ngài, Hiệu trưởng tiên sinh. Ta là đệ tử được Phổ Hi Kim sư phụ giới thiệu tới, ta gọi là Đoạn Vân. Đây là thư giới thiệu do chính sư phụ viết để gửi Ngài."
“Ngươi nói Phổ Hi Kim đại nhân là sư phụ ngươi ?" Ông già Hiệu trưởng hiển nhiên rất giật mình, Phổ Hi Kim bắt đầu thu đồ đệ từ khi nào thế nhỉ? Không phải nói chỉ có vài vị Công chúa thôi sao?
“Đúng vậy, sư phụ đã thu ta làm đồ đệ một tháng trước." Đoạn Vân giải thích.
“Hừm! Đem thư giới thiệu tới đây !" Ông già tiếp nhận thư giới thiệu của Đoạn Vân xem lướt qua. Vừa xem lão vừa đánh giá Đoạn Vân, dường như rất khó tin. Một lát sau, lão già này nói : " Phổ Hi Kim đại nhân dường như rất hâm mộ ngươi hả! Lại nói ngươi có thể làm cho danh khí của Học Viện càng trở nên lừng lẫy nữa, thậm chí thông qua ngươi có thể làm cho danh tiếng của Học Viện ta vượt qua cả Quang Minh Học Viện. Làm sao mà ta xem tới xem lui thì dường như không có lấy nửa điểm ma lực trên người ngươi vậy hả ?"
Nguyên lai lão đầu nói là ta sẽ làm cho Thiên Long Học Viện trở nên nổi tiếng hả, thảo nào nói cái gì nhất định phải là đệ tử của Thiên Long Học Viện mới có thể vào Thiên Long Đồ thư Quán! " Hiệu trưởng Ngài nói đúng, ta kỳ thật đúng là một ma pháp 'bạch si' ! Nhưng ta tới nơi này không phải để học tập ma pháp đâu, nói chính xác, ta là một Tế tự." Đoạn Vân tiếp tục giải thích.
“Cái gì? Ngươi không phải đệ tử của Phổ Hi Kim đại nhân sao? Ngươi không học ma pháp thì làm như thế nào trở thành đệ tử của một Thánh ma đạo sư được hả trời? Hơn nữa trên người ngươi cũng không có thần lực của Tế tự mà?" Ông già càng lúc càng giật mình ! Tế tự bái Ma pháp sư làm sư phụ, quả là bất hợp lý đến cùng cực.
Rồi Đoạn Vân ngồi giải thích cả nửa ngày mới làm cho ông già hiểu được có chuyện gì đang xảy ra. Đại khái ý nói là mình muốn đến Thiên Long Học Viện để học tập Tế tự thuật, hơn nữa hy vọng có thể được đến Thiên Long Đồ thư Quán đọc sách. Còn hắn mặc dù là đệ tử của Phổ Hi Kim, nhưng vì những vấn đề có tính di truyền nên không có ma pháp. Hắn đã nghĩ thông suốt nên đến Học Viện học tập một cách hệ thống nhằm tìm ra nguyên nhân, rồi từ đó làm cho mình có khả năng học tập ma pháp.
Ông già kỳ thật cũng rất mơ hồ với những lời giải thích của hắn, nhưng nể mặt Phổ Hi Kim nên không thể không cho phép. Cuối cùng an bài Đoạn Vân vào Ban Tế tự. Còn thỉnh cầu của Đoạn Vân về việc đến Đồ thư Quán đọc sách cũng cho luôn, đương trường viết luôn cho hắn một lô một lốc những giấy tờ cần thiết. Rồi tìm người làm mọi thủ tục nhập học cho Đoạn Vân, sau rốt còn cho hắn một cái thẻ học sinh nữa.
Đoạn Vân đi rồi, ông già suy nghĩ tới lui rất lâu cũng không hiểu tại làm sao mà Phổ Hi Kim lại nhận một ma pháp bạch si làm đồ đệ. Chẳng lẽ đây là con tư sinh của Phổ lão đầu ? Rất có thể a! Thảo nào lão và Mã Lệ Á bao nhiêu năm nay không hề liên lạc.
Ông già Hiệu trưởng khẽ gật đầu ra vẻ rất khẳng định về suy đoán đúng đắn của mình.