Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Hi Du Hoa Tùng

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 75311 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 14 năm trước
Hi Du Hoa Tùng
Xích Tuyết

Chương 96
Lưu Phong lúc này đã ngửi được mùi máu tanh xông đến.

“Đình Nhi, không cần lo lắng, chúng ta cùng ra xem.” Lưu Phong hôm nay vừa tu thành Nguyên Anh, đang lo không có cơ hội kiểm nghiệm thực lực chiến đấu, bây giờ có cơ hội, đương nhiên là cảm thấy phấn khích.

Bất quá còn có một nguyên nhân khác, hắn đang say sưa kích thích Đình Nhi, bị cắt đứt, không muốn đánh nhau sao được.

Khi Lưu Phong và Đình Nhi bước ra ngoài thì phát hiện trong đình viện đã có vài tên gia đinh bị giết chết, mỗi người đều bị một mũi tên xuyên qua, thủ đoạn thật tàn nhẫn.

“Người nào dám ngang nhiên đến Huyền Tâm các gây sự?” Đình Nhi quay về phía cửa hét một tiếng.

“Huyền Tâm các thì sao? Dù sao thì lão đạo sĩ kia hôm nay cũng không có mặt tại đây, các ngươi không may rồi.” Tám người xuất hiện trước cửa, thân mặc hắc y che mặt, cầm trong tay cương đao, trường cung, hai mắt tràn ngập sát khí.

Lưu Phong cả kinh, nhận ra đám người này đều là Hắc Ám võ sĩ.

“Đình tỷ tỷ, những người này để cho đệ.” Lưu Phong tựa hồ đã nhận ra ý đồ của đám người này, tiếp tục nói: “Để đệ dẫn dụ bọn chúng đi nơi khác.”

Đình Nhi vội vàng lên tiếng: “Đệ đệ, ngươi nói gì vậy, ta sao có thể để ngươi một mình.”

Người cầm đầu nhóm hắc y, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng, nhìn Lưu Phong cười nói: “Ngươi chính là Lưu Phong sao? Không nghĩ ra ngươi lại quen biết với Đình Nhi cô nương.”

“Các ngươi cuối cùng là ai?” Các ngươi có biết nơi này là Huyền Tâm các không?” Đình Nhi vẫn không phát hiện được lai lịch của đối phương, phẫn nộ quát hỏi.

Hắc y nhân cầm đầu mỉm cười nói: “Đình Nhi cô nương, không cần vội, rất nhanh ngươi sẽ biết chúng ta là ai. Chờ chúng ta giết Lưu Phong, sẽ mang người đến gặp đương gia của chúng ta.”

“Giết cho ta.” Một tiếng ra lệnh vang lên, tiếng cung bất giác vang lên tanh tách, tám mũi tên đồng loạt bắn đến Lưu Phong.

Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, Hạo Thiên Kiếm chém ra một đạo bạch quang, tám mũi tên đồng loạt bị cắt đứt làm đôi, rơi lả tả xuống đất.
“Quả nhiên là có chút bản lĩnh.” Hắc y nhân cầm đầu khẽ tán dương Lưu Phong, thân người chớp động, lăng không như đại bàng giương cánh, nhảy đến bên Lưu Phong, cương đao trong tay lóe lên, chém xuống mặt Lưu Phong, hiển nhiên là muốn chém Lưu Phong thành hai đoạn.

Lưu Phong thản nhiên đưa Hạo Thiên Kiếm lên đỡ. Cương đao nhất thời bị gãy làm hai đoạn, kiếm thế vẫn còn dư lực chém thẳng lên tay hắc y nhân. Nhất thời máu tươi tuôn ra, hắc y nhân kêu lên thảm thiết, lui lại phía sau.

"Nếu ta đoán không sai thì các ngươi hẳn là Hắc Ám võ sĩ?” Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: “Không biết các ngươi lần này phụng mệnh ai đến đây giết ta?” Đông cung, Yến vương hay là Trung Nghĩa Hầu Địch Nguyên Xuân?”

Đình Nhi thấy hắn một chiêu đắc thủ, trong lòng rất vui vẻ, bất quá Hắc Ám võ sĩ thì nàng chưa từng nghe qua, vội hỏi: ”Đệ đệ, Hắc Ám võ sĩ là gì vậy?”

“Cũng đồng dạng như Hắc Ám tu chân, chiến đấu lực của bọn họ rất mạnh. Nếu trước kia thì đệ không thể thắng được tám người này liên thủ nhưng bất quá hôm nay thì xem như bọn chúng đã gặp vận rủi.” Lưu Phong khẽ giải thích một chút.

Hắc y nhân không nghĩ ra tiên kiếm trong tay Lưu Phong lợi hại như vậy, chỉ một chiêu đã phế đi cánh tay phải của lão đại, nhất thời tản đi.

Tên hắc y nhân bị phế đi cánh tay cũng kinh hãi trong lòng, tin tình báo của tam đương gia hình như có chút sai lầm. Tu vi của Lưu Phong này hiển nhiên không thể là Kim Đan kỳ. Nếu không thì bản thân mình cũng không có khả năng chỉ trong một chiêu đã thua.
“Các huynh đệ cẩn thận, tin tình báo về tu vi người này có chút sai sót.”

Đám hắc y nhân nhất thời giật mình, tình báo đã nói người này chính là Kim Đan trung kỳ, theo tình huống trước mắt thì có lẽ hắn đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ hoặc thành tựu Nguyên Anh. Phải biết rằng tám người hợp lực có thể tương đương với ba hảo thủ Kim Đan sơ kỳ. Cho nên mới dám đến Huyền Tâm các giết người. Bất quá sự thật bây giờ lại có chút ngoài ý muốn.

Nghĩ đến Kim Đan hậu kỳ, Nguyên Anh, tám người đều bất giác sợ hãi.

Bất quá vẫn không có đường lui lại, nhiệm vụ hôm nay tam đương gia đã nói rồi, giết chết Lưu Phong, đem Đình Nhi trở về. Nếu không thì cũng đừng quay trở lại.

“Sát.” Hắc Y nhân đã bị thương nới tay, sau khi cầm máu, lập tức chuyển đao sang tả thủ, dẫn đầu bảy tên Hắc y nhân vọt đến.

Lưu Phong tâm thần tập trung, tĩnh lặng như mặt nước, Hạo Thiên Kiếm rung lên, một đạo thanh sắc hỏa diễm xuất hiện trên thân kiếm, lại có thêm ba thanh cương đao bị chém gãy thành hai đoạn.

“Các vị huynh đệ, kiếm hắn của hắn có điểm tà dị, mọi người không nên trực diện ngạnh tiếp.” tên hắc y nhân bị thương, lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Một đợt công kích mới được triển khai, đao mang sắc bén từ tứ phương tám hướng vây phủ lấy Lưu Phong.

Lưu Phong đối mặt với thế công của cường địch, không chút sợ hãi, Hạo Thiên Kiếm trong tay ngân lên, thanh sắc hỏa diễm trên thân kiếm liên tục ẩn hiện phát ra, tạo thành một lớp phòng ngự vững chắc quanh thân thể của hắn.

Tám người hắc y nhân mặc dù quần công như e ngại lợi khí của Lưu Phong, công kích một hồi vẫn không đột phá được lớp phòng ngự của hắn.

Ngay lúc này thì lại xuất hiện thêm năm tên hắc y nhân từ trên tường nhảy xuống, huy vũ cương đao tấn công Đình Nhi.

Lưu Phong đang ngưng thần đối địch, bất giác phát hiện ra nhân số đối phương đã tăng lên, cao giọng nhắc nhở: “Đình tỷ tỷ, toàn lực ra tay, ngàn vạn lần không được hạ thủ lưu tình.”

Lưu Phong đoán được với tu vi của Đình Nhi bây giờ thì đối phó với năm tên hắc y nhân cũng có chút vất vả, hắn không do dự nữa, toàn lực ra tay, muốn dứt bỏ tám người trước mặt đã rồi tính sau.

Tên hắc y nhân bị thương thấy huynh đệ yểm trợ, trong lòng vừa vui, vừa sợ. Vui vì có thêm người trợ giúp, Tam đương gia quả nhiên là lớn gan, phái đi toàn bộ huynh đệ ở nhà. Phải biết rằng trong lịch sử của tổ chức thì chưa lần nào phái đi quá mười người. Sợ vì chuyện ngày hôm nay không thành, khi trở về nhất định sẽ bị trừng phạt nặng nề.
Hơn nữa ngày hôm nay xuất động nhiều người như vậy, rất có thể tổ chức sẽ bị bại lộ.

Lưu Phong một kiếm đẩy lui tám tên hắc y nhân ra sau, đang muốn quay sang cứu viện cho Đình Nhi, không nghĩ ra đã quá muộn, từ phía sau đã truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Đình Nhi.

Quay lại đã thấy Đình Nhi bị năm tên Hắc Ám võ sĩ không chế, năm thanh cương đao đều kề lên người nàng.

“Lưu Phong, thúc thủ chịu trói đi, nếu không chúng ta sẽ giết nữ nhân của người.” Hắc y nhân bị thương vội vàng lùi lại, mỉm cười nói.

Lưu Phong sắc mặt đại biến, căm tức nhìn hắc y nhân, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Buông Đình tỷ tỷ ra, nếu không hôm nay các ngươi phải chết.” Thanh âm của Lưu Phong lạnh như băng, phảng phất như từ địa ngục vọng về.

“Lưu Phong, ta biết ngươi lợi hại nhưng ngươi đừng quên nữ nhân của ngươi đang nằm trong tay ta. Nếu ngươi muốn thử xem thân pháp ngươi nhanh hay đao của chúng ta nhanh thì cứ thử đi, chúng ta nhất định sẽ phụng bồi.” Hắc y nhân bị thương thấy Lưu Phong lộ vẻ quan tâm đến Đình Nhi, bất giác đắc ý mỉm cười.

Lưu Phong thấy Đình Nhi bị khống chế, tâm thần đại loạn, ánh mắt chuyển hướng nhìn gã thủ lĩnh nói: “Thả Đỉnh tỷ tỷ ra thì chuyện hôm nay coi như không có gì. Nếu không thì không chỉ các ngươi mà ngay cả tổ chức của các ngươi cũng sẽ phải diệt vong.”

Ngừng lại một chút, Lưu Phong nói tiếp: “Thực ta bản nhân và tổ chức của các ngươi cũng không có quá nhiều hận thù, hy vọng các ngươi không nên quá tuyệt tình.”

Hắc y nhân cười lạnh nói: “Tổ chức chúng ta chỉ lấy ngân lượng để làm việc, cho dù ngươi sau này cho dù có muốn nhờ chúng ta giết ai đó thì chúng ta cũng sẽ làm.”

“Được rồi Lưu Phong, ta không muốn nói nhảm với ngươi, hạ thanh kiếm trong tay xuống, nếu không bây giờ ta sẽ giết nữ nhân của ngươi.” Hắc y nhân chính là tối kiêng kị thanh kiếm của Lưu Phong.

Đình Nhi kinh hãi hô lên: “Đệ đệ, ngươi không được nghe họ nói, ngươi mau rời khỏi đây, không cần lo cho ta.”

Lưu Phong nhìn thật chăm chú Đình Nhi, trong lòng thống khổ, ngẩng đầu lên, buông Hạo Thiên Kiếm rớt xuống đất.

Đám hắc y nhân cũng không hề biết với tu vi của Lưu Phong bây giờ thì Hạo Thiên Kiếm có nắm đâu cũng không quan trọng nữa. Hắn có thể dùng ý niệm để điều khiển Hạo Thiên Kiếm.

Hắc y nhân thấy Lưu Phong ném kiếm trong tay, cười lớn một tiếng, nói: “Đá thanh kiếm đến đây.” Thấy được uy lực của thần kiếm, hắc y nhân bất giác cũng nổi lòng tham, muốn cướp lấy thanh kiếm này.

Thấy Lưu Phong bất động, hàn quang trong mắt tên hắc y nhân lóe lên: “Chém một cánh tay của Đình Nhi cô nương cho ta..” Lời này của hắn bất quá là muốn làm phân tán tâm thần của Lưu Phong. Dù sao thì đưa Đình Nhi không lành lặn về hắn cũng khó ăn nói với tam đương gia nhưng tình huống bây giờ thì phải cẩn thận mới được.

Lập tức một tên hắc y nhân giơ cao cương đao lên chém xuống cánh tay Đình Nhi. Cùng lúc đó trong mắt Lưu Phong, sát khí cũng trở nên dày đặc.

Cương đao hạ xuống, bất giác một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Năm tên hắc y nhân khống chế Đình Nhi, giờ phút này chỉ còn lại một cánh tay. Trong nháy mắt một đạo nhân ảnh như tia chớp bắn đến, cứu thoát Đình Nhi.

“Ngươi… như thế nào có thể như vậy?” Hắc y nhân kinh hãi thất sắc nhìn đồng bọn đang đau đớn ôm tay. Hắn cũng không rõ vì sao thanh trường kiếm của Lưu Phong đột nhiên bay lên với tốc độ cực nhanh, chém đứt tay của năm người. Thật không thể tưởng tượng nổi.

Lưu Phong khinh miệt nhìn Hắc Ám võ sĩ, cười lạnh nói: “Ta đã cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc các ngươi không biết quý trọng. Hôm nay các ngươi phải chết.”

Tâm niệm vừa chuyển, Hạo Thiên Kiếm như một đạo huyền phù bay lượn trên đầu Lưu Phong, đột nhiên thân kiếm phát ra thanh sắc hoả diễm, như tia chớp xẹt đến vị trí của thủ lĩnh hắc y nhân.

Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hạo Thiên Kiếm di chuyển một vòng rồi quay lại tay Lưu Phong.

Sự thật thì Lưu Phong cũng không giết ai, hắn chỉ biến bốn tên hắc y nhân còn đủ hai tay thành bốn tên độc tý hắc y nhân cho đồng đều mà thôi.

Dù sao thì Lưu Phong cũng không muốn đuổi cùng giết tận tổ chức Hắc Ám này. Dù sao bọn chúng cũng chỉ làm việc vì tiền. Nếu hôm nay hắn giết chết đám người này thì Hắc Ám tổ chức hoàn toàn sẽ chuyển sang thù địch gã, vào lúc chưa có thực lực vững mạnh tại kinh đô, hắn không muốn có thêm cường địch.

Hơn nữa hắn còn có ý muốn hợp tác với Hắc Ám tổ chức.

Hắc Ám tổ chức hơi giống với những tổ chức sát thủ ở xã hội hiện đại. Nói trắng ra là chỉ theo đuổi lợi ích mà thôi. Chỉ cần hắn có kim tiền thì sớm muộn cũng phải hợp tác với hắn.

“Trở về nói với đương gia các ngươi là ta cũng không hề muốn cùng tổ chức các ngươi đối địch.” Lưu Phong lạnh lùng nói: “Ta hy vọng lần ám sát này là lần cuối cùng. Nếu còn có lần sau thì ta sẽ trực tiếp lấy đầu các ngươi.”

Hắc y nhân thủ lĩnh vốn tưởng hôm nay sẽ xong đời, không nghĩ rằng Lưu Phong lại tha cho bọn chúng, mặc dù nhiệm vụ thất bại nhưng bảo toàn được tính mạng thì vẫn tốt hơn.
Nhiệm vụ hôm nay thất bại thì tam đương gia phải chịu trách nhiệm lớn nhất, nếu không phải là tin tức tình báo sai lầm, nếu không phải hắn có ý tiếp nhận giao dịch với Địch Nguyên Xuân thì 13 người bọn gã sẽ không phải bị mất đi cánh tay như vậy.

“Công tử, đa tạ người khai ân.” Nếu so với tính mạng thì một cánh tay chẳng là gì. Lưu Phong rõ ràng là có thể giết chết bọn chúng nhưng lại buông tha, ân tình này hắc y nhân không thể nào không cảm kích.

“Các ngươi có thể đi.” Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Cho ta chuyển lời đến đương gia của các người là ta cảm thấy rất hứng thú với tổ chức của các ngươi. Hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác với nhau.”

Hắc y nhân thủ lĩnh gật đầu, vội vàng mang theo thuộc hạ của mình rời đi.

Có điều hắc y nhân thủ lĩnh còn chưa biết, nhiệm vụ ngu xuẩn hôm này còn đắc tội với Huyền Tâm chánh tông. Cái này cũng là do tin tức tình báo sai lầm của bọn chúng tạo ra.

Cho đến bây giờ bọn chúng vẫn chưa biết Huyền Tâm các chính là bản doanh tại kinh đô của Huyền Tâm chánh tông.

Cùng Đình Nhi quét dọn hiện trường xong, thì Đạo Đức chân nhân từ ngoài bước vào, thấy Lưu Phong lão hừ một tiếng: “Ngươi đến rồi sao?”

Lưu Phong ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện nhưng Đạo Đức chân nhân đã phát hiện ra thi thể của gia đinh, sắc mặt biến đổi, chuyển sang nhìn Đình Nhi hỏi: “Đình Nhi, đã có chuyện gì xảy ra? Người nào dám ngang nhiên đến Huyền Tâm các giết người?”

“Sư thúc, là Hắc Ám võ sĩ, nếu hôm nay không có đệ đệ ở đây thì e rằng con cũng đã trúng độc thủ.” Đình Nhi cũng không nói Hắc Ám võ sĩ vì Lưu Phong mà đến, chuyển sang cho mình.

Đạo Đức chân nhân nghe vậy có chút nghi hoặc, tu vi của Đình Nhi tại tu chân giới đã được coi là cao thủ, huống chi đây lại là thế tục giới.

Lưu Phong giải thích: “Hắc Ám võ sĩ đích thực là lực chiến đấu đã đạt đến chuẩn Kim Đan kỳ. Hôm nay bọn chúng xuất động 13 tên Hắc Ám võ sĩ.”

“Hắc Ám võ sĩ?” Đạo Đức chân nhân trầm tư một lúc, lão trước giờ cũng chưa từng nghe qua tổ chức này.

Lưu Phong suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Ta đã từng được lão Thiên Sư nói qua, Hắc Ám võ sĩ cũng đồng dạng như Hắc Ám tu chân vậy, là một tổ chức cường đại, chỉ hoạt động vì kim tiền.”

Đạo Đức chân nhân vốn còn chưa tin lời Lưu Phong nói nhưng nghe hắn nhắc đến Trương Thiên Sư thì cũng tin vài phần, Thiên Sư đạo cao nhân chắc sẽ không nói sai.

“Nhưng Hắc Ám võ sĩ sao lại tìm đến Huyền Tâm các chúng ta gây phiền toái?” Đạo Đức chân nhân khẽ hỏi Lưu Phong.

“Đạo Đức chân nhân, hay là gần đây người có đắc tội với ai tại kinh đô không?” Lưu Phong thuận miệng nói bậy một câu.

Đạo Đức chân nhân sắc mặt thay đổi, lẩm bẩm: “Mấy ngày trước Yến vương phái người mời lão phu vào Phượng Tiên lâu dự tiệc, lão đạo từ chối. Chẳng lẽ như vậy mà gây đến họa ngày nay?”

Đình Nhi vội vàng tiếp lời: “Đúng rồi, chuyện này nhất định là Yến Vương nổi lên sát tâm đối với Huyền Tâm các chúng ta, trách không được họ nói đã nhận tiền, phải thi hành nhiệm vụ.”

Đạo Đức chân nhân nghe Đình Nhi nói vậy, nhất thời trong lòng bốc hỏa: “Hảo, Yến Vương lòng dạ hẹp hòi như vậy, trách không được hắn không thể lên ngôi cửu ngũ. Đình Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng thông tri về sư môn. Để chưởng giáo làm chủ. Để cho người khác hiểu rằng Huyền Tâm chánh tông chúng ta không phải ai muốn khi dễ cũng được.”

Quay đầu lại nhìn Lưu Phong, Đạo Đức chân nhân chắp tay nhìn Lưu Phong nói: “Lão đạo đa tạ công tử đã ra tay tương trợ.”

“Chân nhân khách khí. Ta và Đình tỷ tỷ quan hệ thân thiết, người cũng biết mà.” Lưu Phong cố ý nói.

Đình Nhi nhân cơ hội, lên tiếng: “Sư thúc, vừa rồi Đình Nhi bị năm tên hắc y nhân khống chế, đệ đệ vì cứu Đình Nhi mà xém chút nữa đã mất mạng.”

“Vậy thì thật sự đa tạ.” Nhìn Đình Nhi cảm kích Lưu Phong như vậy, Đạo Đức chân nhân âm thầm cười khổ, đúng ra Thiên Tâm không nên rời khỏi đây mới phải.

Bất quá tiểu bối Lưu Phong kia cũng đừng vội đắc ý, song tu tình lữ của Đình Nhi sẽ được tuyển chọn tại tu chân đại hội, đến lúc đó ai hơn ai sẽ rõ.

Thời gian trước khi quay về núi, Đạo Đức chân nhân đã phát hiện ra chưởng giáo đã cho Thiên Tâm tu luyện một loại pháp quyết bá đạo. Mặc dù hơi mạo hiểm nhưng nếu thành công thì Lưu Phong đừng mong thắng được Thiên Tâm.

Đương nhiên là Đạo Đức chân nhân giờ phút này cũng không hề biết rằng Lưu Phong đã tu thành Nguyên Anh. Khách sáo vài câu, Đạo Đức chân nhân có ý tiễn khách, Lưu Phong cũng bất đắc dĩ phải cáo từ trở về.

Trên đường về, đột nhiên hắn phát hiện ra có người đang theo dõi.

Đầu tiên hắn tưởng là Hắc Ám võ sĩ nhưng sau một lúc cẩn thận cảm ứng, mới phát hiện ra theo dõi hắn là người bình thường, một võ lâm cao thủ bình thường.

Lưu Phong phán đoán những người này dám chắc là thủ hạ của Địch Nguyên Xuân, lúc nãy mình cùng Hắc Ám võ sĩ giao đấu, dám chắc đám người này đã ở một nơi nào đó quan sát.

“Thực chẳng biết trời cao đất rộng là gì.” Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, thân ảnh nhoáng lên, trong nháy mắt đã biến mất.

Cao thủ võ lâm đang theo dõi Lưu Phong, đột nhiên thấy hắn biến mất, tựa hồ không còn tin vào mắt mình nữa, dùng hai tay dụi mắt, bất quá trước mắt hắn chả còn ai nữa.

“Mẹ kiếp, không lẽ gặp quỷ?” Người cầm đầu vội vàng đuổi tới nơi Lưu Phong đã biến mất, phân phó: “Mọi người tản ra tìm các vùng phụ cận.” Đám người này chính là do Địch Nguyên Xuân dùng tiền mời đến, vốn là bọn họ phụng mệnh đến đây quan sát xem Lưu Phong đã chết chưa, sau đó quay về báo với Hầu gia. Ai mà ngờ Hắc Ám võ sĩ bản lĩnh không bằng người ta, nhiệm vụ thất bại. Định đuổi theo, tiếp tục gây khó dễ cho Lưu Phong, ai ngờ hắn như ma quỷ hiện hồn, mất tích.

Mọi người vội vàng tản ra tìm kiếm nhưng thủy chung vẫn không tìm thấy Lưu Phong.

“Lão đại, tìm không thấy, không lẽ hắn bay trên trời hay sao?”

“Ngu si, ngươi thấy hắn có cánh à?” Cao thủ cầm đầu, không nhịn được, khẽ chửi: “Mẹ kiếp, hôm nay thật sự là gặp quỷ rồi.”

“Lão đại, hay là quay trở về, Hầu gia đợi lâu e sẽ mất hứng.” Một người lên tiếng nhắc nhở.

“Im miệng, ngu ngốc, ai kêu ngươi tùy tiện xưng hô Hầu gia? Cẩn thận, lát nữa Hầu gia thu thập ngươi…”

Tên cao thủ kia thực sự cảm thấy oan ức, nghĩ thầm, ngươi mới là ngu ngốc, ta chỉ kêu tên Hầu gia một lần, ngươi kêu tên những hai lần.

“Ngươi mới là ngu ngốc, vị này chỉ nói một lần, ngươi lại nói đến hai lần hầu gia..” Một thanh âm từ phía sau đột nhiên truyền đến.

Thực là tri âm! Tên cao thủ bị chửi mắng, nghe có người nói vậy, trong lòng có chút cảm động, rốt cuộc đã có người nói thay hắn.

Bất quá khi quay lại thì hắn chút nữa đã ngất…Vị tri âm kia chính là người mà mọi người nãy giờ tìm kiếm, chính là Lưu Phong.

“Các vị đang tìm ta sao?” Lưu Phong khóe miệng khẽ mỉm cười.

Mọi người thật sự kinh ngạc, dường như mình đã gặp quỷ. Một người vừa biến mất, bây giờ lại vô thanh vô tức xuất hiện.

Đáng thương thay cho võ lâm cao thủ không biết được bản lĩnh của người tu chân. Huống hồ trước mắt họ lại là siêu cấp cao thủ của tu chân, vừa tu thành Nguyên Anh, Thất tinh bộ đã nhanh hơn trước thập bội.

“Quái lạ.” Vị cao thủ cầm đầu, tự hỏi, hắn như thế nào lại hiện ra như vậy. Quên đi, tiêu diệt trước đã.

Ngay lập tức bảy tên võ lâm cao thủ đã vây quanh Lưu Phong.

“Ta ở đây.”

Đột nhiên những cao thủ võ lâm phát hiện ra Lưu Phong vẫn đang đứng sau lưng họ.
Gặp quỷ thật sao, rõ ràng là vừa rồi vây hắn vào giữa mà. Sao bây giờ hắn lại chui ra sau lưng?

Lưu Phong thoải mái nhìn bộ dáng của đám người này, nói: “Các ngươi cũng giống như chủ nhân của các ngươi, ngu xuẩn giống nhau. Các ngươi căn bản không biết đang đối đầu với ai.”

“Chúng ta không có đối đầu với ngươi, chúng ta chỉ tình cờ đi ngang đây mà thôi.” Đầu lĩnh của đám người dường như phát hiện ra Lưu Phong quá sức lợi hại, vội vàng hồ lộng khỏa lấp đi mục đích của mình.

“Đúng không?” Lưu Phong lạnh nhạt cười, nhìn người này nói: “Vị đại thúc này lớn tuổi như vậy, chắc sẽ không nói dối. Thôi ta cũng không nói nhảm với ngươi nữa. Cút đi, trở về nói với Địch Nguyên Xuân đừng khiêu chiến ta, nếu còn tiếp tục thì Tước phủ của Trung Nghĩa Hầu chuẩn bị giải tán đi là vừa.”

“Được rồi, thuận tiện nói cho các ngươi một tiếng, nếu các ngươi không muốn chết thì mau rời xa Trung Nghĩa Hầu, đi theo tên Hầu gia rác rưởi kia chỉ có đường chết mà thôi.” Thực ra nhiều lúc Lưu Phong cũng không muốn làm điều xấu, không muốn giết người, cho nên hắn nhiều lần bỏ qua cho địch nhân, lần này cũng không ngoại lệ. Oan có đầu, nợ có chủ, người đáng chết chính là Địch Nguyên Xuân. Đương nhiên trước khi hắn quyết định giết chết thì phải nắm bắt rõ ràng thông tin của Địch Nguyên Xuân. Tại kinh đô gây nên nháo sự với Hầu tước cũng không phải là chuyện tốt.

Mặc dù Lưu Phong bây giờ không e ngại chuyện gì, nhưng dù sao thì hắn cũng còn nhiều việc để làm. Có nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào võ công là có thể giải quyết được.
“Cám ơn.” Đầu lĩnh cao thủ tựa hồ hiểu được một chút gì đó, xoay người sang hành lễ với Lưu Phong, sau đó nói với thuộc hạ: “Các vị, vị công tử này nói đúng, chúng ta mau thanh tỉnh lại. Đi theo Hầu gia sớm muôn cũng không có kết quả tốt. Bây giờ ta không muốn quay lại Hầu tước phủ nữa. Nếu muốn theo ta thì cứ theo, nếu không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng.”

Nói xong liền quay người rời khỏi.

Một lát sau, có ba người đi theo hắn, ba người khác thì quay về Hầu tước phủ.

Lưu Phong nhìn theo ba người đi về Hầu tước phủ, khẽ thở dài một hơi. Chim vì miếng ăn mà chết, người vì tiền mà vong. Xem ra những người này vẫn còn coi trọng tiền tài hơn tính mạng.

Đêm nay trăng thanh gió mát, Lưu Phong giấu mình trên mái hiên ở Tước phủ của Kim Vận phu nhân.

Lưu Phong tìm đến Kim Vận phu nhân muốn thương nghị một chút. Hắn muốn từ nàng tìm hiểu về Địch gia. Nếu như giết chết Địch Nguyên Xuân thì sẽ có hậu quả như thế nào. “Thúc thúc thì có thể chịu, thẩm thẩm không thể nhẫn nữa rồi”. Hành vi của Địch Nguyên Xuân đã làm hắn không thể nhẫn nhịn thêm nữa.

Đang muốn đẩy cửa tiến vào thì từ trong phòng truyền ra tiếng thở dốc, còn có tiếng rên rỉ nữa.

Lưu Phong kinh hãi, thanh âm này hắn không hề xa lạ, chính là thanh âm của nữ nhân trong cơn hứng tình

Mẹ kiếp, chẳng lẽ lão bà có tiểu bạch kiểm khác? Lưu Phong sắc mặt biến đổi, quyết định xem đến cùng là có chuyện gì.

Kiếp trước trên TV, hắn thường thấy cảnh này. Theo đúng cảnh trên phim thì đầu tiên Lưu Phong đưa tay, thấm nước bọt, sau đó đục thủng một lỗ nhỏ trên cửa sổ. Bất quá không thành công. Mẹ kiếp, cửa sổ này làm bằng kính à.

Đến đây thì đạo diễn bảo phải đi vào, không đục cửa sổ nữa, mà phải đẩy cửa tiến vào. Lưu Phong chân đạp Thất tinh, nhảy vào bên trong, nép mình vào tủ quần áo.

Lúc này thanh âm nữ nhân rên rĩ đã trở nên rõ ràng.

Lưu Phong một bụng tức tối, khẽ ló đầu ra nhìn, đã thấy trên giường một thân ngọc thể đang uốn éo vặn vẹo, song thủ không ngừng tự vuốt ve thân thể của mình.

Áo ngực màu trắng đã bị tuột xuống một nửa, hai vú trắng muốt không ngừng run rẩy, phập phồng. Nữ nhân trên giường rên rỉ, một tay vuốt ve ngực mình, một tay chà xát dưới vùng không gian giữa hai chân. Khắp phòng nhất thời tràn ngập xuân quang rạng ngời.

Lưu Phong lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, đây không có nam nhân nào cả, mà là Kim Vận phu nhân một mình tự giải quyết.

Không hổ là đang ở độ tuổi sung mãn. Lưu Phong âm thầm bội phục Kim Vận phu nhân, dục vọng của nàng quá mạnh mẽ. Hai ngày trước hắn vừa giúp nàng thoải mái xong, bây giờ đã lại như thế này rồi…

“Công tử…Phong nhi…”

Đột nhiên nghe Kim Vận phu nhân gọi tên mình, Lưu Phong bỗng giật mình, thầm nghĩ giờ đây mình đã là Nguyên Anh kỳ, sao lại có thể phát hiện ra mình được?

Ngay lúc này thì Kim Vận phu nhân khẽ tách hai chân ra, tốc độ của bàn tay không ngừng tăng lên, miệng cũng la lớn hơn, không ngừng gọi tên Lưu Phong, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

Lưu Phong nhất thời hiểu được chuyện gì xảy ra. Thì ra là Kim Vận phu nhân vừa thủ dâm, vừa tưởng tượng đến hắn.

Đã như vậy thì còn chờ gì nữa. Lưu Phong ám muội nở nụ cười, cởi quần áo, đi đến cạnh giường, thấp giọng nói: “Phu nhân, ta đã tới.”

Kim Vận phu nhân giờ phút này ý loạn tình mê, cặp mắt nhắm hờ, cũng không nghe thấy Lưu Phong nói, vẫn như trước, vuốt ve thân thể mình không ngừng, bộ dáng dường như sắp đạt đến cực đỉnh khoái lạc.

Lưu Phong đến gần, nhìn cận cảnh thân thể trần truồng của nàng, không nhịn được cảm thán. Mặc dù là đã gần bốn mươi nhưng vóc người của nàng rất hoàn mỹ, ngực lớn nhưng săn chắc, hai núm vú vẫn còn đỏ ửng, thật làm cho người ta ngạc nhiên. Eo thon, bụng phẳng, không hề có một chút mỡ. Mông trắng mượt mà, chính là cực phẩm. Cặp chân dài trắng như ngọc, thon thả, thật gợi cảm. Một nội khố hình tam giác cố ôm lấy đóa hoa thần bí mê người.

Lưu Phong trong chớp mắt lửa dục bùng lên, khẽ đưa tay sờ vào vú nàng, nhè nhẹ cảm thụ cảm giác mềm mại, mát rượt trong tay.

Kim Vận phu nhân bất giác mở mắt, đang muốn gọi người, ai ngờ thấy trước mắt chính là nam nhân trong mộng của mình, không khỏi cảm thấy thẹn thùng xấu hổ.

“Công tử, người đến đây lúc nào?” Kim Vận phu nhân muốn biết Lưu Phong tột cùng có chứng kiến được hành vi thủ dâm của mình hay không.

Lưu Phong cười hắc hắc, cũng không đáp lại. Hắn hé miệng, tham lam ngậm lấy núm vú đang vươn cao của nàng, từ từ nhấm nháp.

Kim Vận phu nhân nhất thời một trận mê loạn, hai tay gắt gao ôm lấy Lưu Phong, dùng thân thể của mình chà xát vào thân thể hắn.

Lưu Phong một bên nhấm nháp hạt anh đào, một bên đưa tay lần xuống đóa hoa thần bí bên dưới, giờ phút này đóa hoa đã thẫm đẫm nước sương.

Hảo, nước nhiều quá!

“Công tử, ta sắp…” Kim Vận phu nhân khẽ uốn cong người, thân thủ nắm lấy bổng bổng của hắn, đưa vào vùng không gian giữa hai chân mình.

Lưu Phong đứng dậy, cởi nội khố nàng ra, nắm lấy hai chân nàng, nhìn rõ đóa hoa thần bí, cúi đầu nhấm nháp địa phương tuyệt mật này.

Lúc này Kim Vận phu nhân toàn thân mềm nhũn,cả người tràn ngập kích thích, đạt đến cao trào.

Lưu Phong thấy vậy cũng ngừng lại, ngẩng đầu lên, tách hai chân nàng ra, bổng bổng từ từ đâm vào....

Ngoài cửa sổ, ánh trăng đã lẫn vào trong mây, đêm tối đen như mực. Trong phòng lúc này đã là canh ba, Lưu Phong vẫn âm thầm chuyển động trên người Kim Vận phu nhân, toàn thân đẫm mồ hôi. Hôm nay hắn đã ba lần đưa cường nữ này lên đỉnh thần tiên. Ba lần cao trào, Kim Vận phu nhân đương nhiên là chưa thỏa mãn, hai chân gắt gao quắp chặt lấy hông hắn, vẻ mặt dâm tà, hận không thể nhét cả người hắn vào người mình…(pó tay_PNT)

Rốt cuộc sau nửa canh giờ nữa, Kim Vận phu nhân bắt đầu lên đỉnh lần thứ tư.

Tinh lực cạn kiệt, Lưu Phong từ trên người nàng lăn xuống giường, khe khẽ rên lên hừ hừ.
Kim Vận phu nhân cũng bởi vì cực độ kích thích mà thân thể rã rời, hai mắt nhắm lại, hai tay ôm lấy đùi hắn, lẳng lặng nằm hưởng thụ hương vị sau quan hệ.

Một lúc lâu, Kim Vận phu nhân mở mắt, trìu mến nhìn Lưu Phong.

Lưu Phong mỉm cười nhìn nàng, khẽ nói: “Phu nhân, ngươi thật lợi hại, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ bị nàng làm cho kiệt sức mà chết…” Nói xong tay hắn khẽ nghịch nghịch hai đầu vú của nàng, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve nhụy hoa ướt át bên dưới. Sau khi quan hệ thì việc vuốt ve rất quan trọng. Lưu Phong mặc dù có chút mệt mỏi nhưng vẫn phải thực hiện công đoạn vuốt ve này.

Kim Vận phu nhân sắc mặt hồng hồng, bàn tay nhỏ nhắn không chịu yếu thế, nắm lấy bổng bổng, cả giận nói: “Đáng ghét, ngươi mạnh như vậy, ta mới là người bị ngươi làm cho kiệt sức….”

Lưu Phong cười hắc hắc, nhẹ nhàng dùng tay đâm sâu vào trong đóa hoa, tay trái khẽ xoa xoa núm vú. Kim Vận phu nhân nhất thời lại uốn éo thân hình, hai tay ôm chặt lấy Lưu Phong, nhẹ giọng rên rỉ.

Ánh mắt Lưu Phong hiện ra tiếu ý, cố ý bình thản nói: “Phu nhân, nước của ngươi ra thật nhiều…haha ngươi không cần thẹn thùng, ta rất thích nữ nhân như vậy…”

Kim Vận phu nhân nghe Lưu Phong nói, hai mắt nhắm tịt lại, không dám nhìn hắn.

Nằm một chút, hai người lau chùi qua thân thể một chút, mặc quần áo ngủ vào, ôm nhau đàm đạo.

Lưu Phong mỉm cười, nhìn Kim Vận phu nhân, vuốt ve mái tóc nàng: “Phu nhân, sau này mà nhớ ta thì cho người đến tìm ta, không nên tự sướng một mình.”

Kim Vận phu nhân khẽ rúc vào lòng hắn, do dự một chút, thấp giọng nói: “Công tử, ngươi cho rằng ta là dâm nữ, vô sỉ sao?”

Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: “Phu nhân, ta không nói vậy. Ta thích ngươi như vậy..thích nước nhiều…”

Nghe đến nước nhiều, Kim Vận phu nhân nhất thời tức giận nói: “Đáng ghét, ngươi đúng là đại sắc ma. Được rồi, đêm khuya đến tìm ta có chuyện gì?”

Lưu Phong cười hì hì, vỗ vỗ vào mông nàng nói: “Ngươi quả nhiên là thông minh, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Là chuyện gì?” Nữ nhân sau khi được thỏa mãn thì thường rất cao hứng, hai tay ôm lấy cổ hắn, khẽ nói: “Ngươi nói gì ta cũng sẽ đáp ứng hết.”

Me kiếp, ta không phải là tiểu bạch kiểm. Lưu Phong đem chuyện Trung Nghĩa Hầu Địch Nguyên Xuân nói cho Kim Vận phu nhân nghe, muốn nàng giúp hắn đưa ra chủ ý.

Kim Vận phu nhân trầm tư một chút, nói: “Công tử, Địch Nguyên Xuân là loại người không thể động vào.”

Lưu Phong lại không đồng ý như vậy: “Hắn chỉ là một Hầu tước, có gì mà không thể động vào?”

“Ta nói ngươi không thể động vào Địch Nguyên Xuân không phải vì quyền thế của hắn mà là vì nguyên nhân khác.” Kim Vận phu nhân giải thích.

“Có nguyên nhân gì?” Ta không thể giáo huấn tên rác rưởi đó sao?” Lưu Phong có chút giật mình.
<< Chương 95 | Chương 97 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 263

Return to top