Thấy Trương Thiên Sư hộc máu, Lưu Phong lúc này mới ý thức được sự tình đã trở nên nghiêm trọng: "Thiên Sư, cuối cùng là chuyện gì, ai làm cho người trở nên như thế này?" Trương Thiên Sư chính là Kim Đan kỳ cao thủ, có khả năng đả thương lão như vậy ngay tại tu chân giới cũng rất ít người làm được, huống chi đây lại là thế giới phàm nhân.
Trương Thiên Sư lắc đầu: “Đối phương mặc đồ dạ hành, chỉ để lộ hai con mắt, hơn nữa thân pháp lại quỷ dị, đạo pháp tu chân đó ta chưa từng thấy qua. Tuy nhiên, ta dám khẳng định, tu vi của người đó đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ”.
“ Lão Thiên Sư, người nọ tại sao lại công kích người?”. Toàn bộ Tu Chân giới, có thể đạt tới Kim Đan hậu kỳ theo tính toán đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ có mấy môn phái: Huyền Tông Chánh Tông, Phiêu Hương Cốc, Thiên Sư Đạo. Theo Lưu Phong nghĩ thì cả 3 môn phái này đều không có khả năng ra tay công kích Trương Thiên Sư.
Trương Thiên Sư lại lắc đầu: “Đối phương vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu,ta căn bản không thể nói được một lời nào, nếu không phải trong tay ta có Tử Hư Chân Long Lệnh, nói không chừng hôm nay ta đã không còn thấy được ngươi nữa. Bất quá, ta ít nhiều cũng đoán ra được một ít nguyên nhân”.
“ Tử Hư Chân Long Lệnh?” Lưu Phong vội vàng hỏi: “Không phải đây là một loại pháp bảo rất cường đại sao?”
Trương Thiên Sư thấy phản ứng bất thường của Lưu Phong, trong lòng thoáng có chút thất vọng, Vốn dĩ lão nghĩ hắn đã biết về Tử Hư Chân Long Lệnh, nhưng bây giờ xem ra thì hắn đích xác là chưa biết gì hết.
“Đúng vậy, không sai, đây đúng là một pháp bảo tối cường” Ngừng lại một chút, Trương Thiên Sư trầm giọng nói: “Công tử, Lão đạo thân đã bị trọng thương, toàn thân gân mạch đã đứt. Hiện tại, ta chỉ sống dựa vào chân long khí của Tử Hư Chân Long Lệnh, thời gian đã không còn nhiều nữa. Ta có một số chuyện muốn hỏi ngươi, hy vọng ngươi có thể thành thật trả lời ta.”
Lưu Phong nghe vậy vội vàng hỏi: “Thiên Sư lão, người không cần nhụt chí, hiện nay ba vị tôn sư của ta đều ở Phượng Viên, ta mang người đến đó nhờ các nàng ra tay. Ta nghĩ, với thực lực của cả ba nàng, người sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Mặc dù chỉ mới ở chung với Trương Thiên Sư vài ngày, nhưng Lưu Phong biết, hắn có thể có địa vị và quyền lực như ngày nay, hết thảy đều là nhờ Trương Thiên Sư giúp đỡ. Mặc dù không biết nguyên nhân vì sao, nhưng Lưu Phong biết Trương Thiên Sư vẫn luôn chiếu cố mình. Cho dù là do lợi ích qua lại, Lưu Phong cũng không thể để Trương Thiên Sư chết như vậy được.
Trương Thiên Sư nghe vậy có chút vui mừng, bất quá bản thân lại lắc đầu:” Công tử, tâm ý của ngươi lão đạo hiểu, tuy nhiên mọi thứ bây giờ đã vô dụng. Lão đạo kinh mạch toàn thân đã đứt đoạn, ngay cả thần tiên trên trời cũng không thể cứu được nữa rồi.”
“ Thiên Sư, chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng nên cố gắng, người nghe ta nói đây, ta bây giờ sẽ mang ngươi đi.”
Lưu Phong quay người chuẩn bị cõng Trương Thiên Sư, thì nghe lão hét lên 1 tiếng: “ Không được di chuyển ta… Công tử, thân thể ta đích thực là không thể di chuyển được nữa, thời gian của ta không còn nhiều, đừng lãng phí thời gian. Ngươi nói ta biết, tại sao ngươi tại Đông Cung lại nói câu nói kia với Thái Tử Phi?”
Lưu Phong hơi có một chút do dự, nhìn Trương Thiên Sư hai má đang tái nhợt, thật sự không đành lòng để cho hắn chết không nhắm mắt. Nhưng nguyên nhân kia thật sự đúng là kinh thế hãi tục.
“ Công tử, lão đạo thật sự tin tưởng ngươi, kỳ thật ta cũng đã đoán ra một chút nguyên nhân, chỉ là vẫn chưa thể chứng thực.” Trương Thiên Sư thở dài một tiếng nói: “ngươi chẳng lẽ thật sự hy vọng ta chết không nhắm mắt sao?”
Lưu phong suy nghĩ một chút , trầm giọng nói : " lão Thiên sư, ta có thể nói cho ngươi nguyên nhân , nhưng ta phải nhắc nhở người một câu, ta nói chuyện này có thể không ai tin.”
“ Ta tin” câu nói của Lưu Phong gần như đã chứng thực được những suy đoán của Trương Thiên Sư.
“Tốt lắm , ta bây giờ sẽ nói cho ngươi biết”
Lưu Phong suy nghĩ một chút nói: “Bởi vì ta biết Đông cung Hoàng Thái Tôn chính là giả mạo.”
Trương Thiên Sư nghe vậy toàn thân khẽ run lên, gật đầu nói:” Xem ra suy đoán của lão đạo quả nhiên không sai.”
Lưu Phong có chút lay động, tựa hồ như nghĩ ra có 1 chút chuyện, liền hỏi:” Thiên Sư lão, chẳng lẽ người kia công kích lão cũng là vì chuyện này?”
“ Không sai, đúng như vậy, ta nghi ngờ trong quá trình điều tra đã làm kinh động những người này.” Trương Thiên Sư thầm nghĩ:” xem ra đối phương đang che dấu một lực lượng rất cường đại. Mấy ngày nay lão đạo hết sức cẩn thận, không nghĩ tới cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi sự theo dõi của đối phương. Công tử, người có thể nói cho ta nghe toàn bộ sự thật không?”
Lưu Phong suy nghĩ một lúc gật đầu nói: “Không sai, ta chính là đứa bé ấy”
Trương Thiên Sư có chút kích động, khoé miệng thậm chí nở một nụ cười: “ thật quá tốt. Dựa vào khả năng của công tử, lão đạo có thể yên tâm nhắm mắt.”
“Được rồi, công tử, người có thể cho ta thấy cái thai kí trên mông ngươi không?” Trương Thiên Sư tựa hồ nghĩ ra chuyện gì đó. Lưu Phong hơi kinh hãi, chẳng lẽ trên mông của mình đích xác có cái thai kí? Chuyện này cho tới bây giờ hắn vẫn chưa biết,và cũng chưa có nữ nhân nào của hắn nói cho hắn biết.
“Thiên Sư, người thật sự muốn xem sao? Cả hai… cả hai đều là nam nhân, chuyện này hình như không được tốt ?” Lưu Phong có chút khó xử.
“Công tử, sự tình trọng đại, ta nghĩ phải đích thân chứng thực thân phận.” Trương Thiên Sư thành thật nói.
Lưu Phong do dự một lúc, thầm nghĩ, nếu bản thân đích thực là thân thể của Chu Phong, chắn chắn phải có thai kí này. Quên đi, coi như làm việc thiện, để cho lão Thiên Sư được nhắm mắt.
Cởi quần ra, Lưu Phong liếc xuống cặp mông, sắc mặt có chút xấu hổ: “Thiên Sư, ngươi xem đi”
Trương Thiên Sư cũng không lập tức nhìn vào, mà là nơi tay lấy máu vẽ lên một đạo huyết phù, sau khi huyết phù đã hoàn toàn dính chặt vào mông, Lưu Phong cảm thấy một trận đau đớn, nhịn không nổi thở nhẹ một tiếng.
Ngay lúc này, Trương Thiên Sư thật sự kích động nở một nụ cười: “Đúng rồi, đúng rồi, quả nhiên là thất tinh chi ấn.” Tại nơi huyết phù của Trương Thiên Sư, trên mông của Lưu Phong nhất thời hiện ra bảy ngôi sao màu vàng.
“Thiên Sư, người đã coi cẩn thận, ta bây giờ có thể mặc quần vào chưa?” Để một nam nhân nhìn đồn bộ, Lưu Phong quả thật hai thế làm người cũng là lần đầu tiên, giống như cô nương lên kiệu hoa lần đầu vậy.
Mặc quần xong, Lưu Phong vội vàng xoay người lại hỏi: “Thiên Sư, ta thật sự có thai kí sao, tại sao cho tới bây giờ vẫn chưa có ai thấy qua?”
Trương Thiên Sư sắc mặt nghiêm nghị nói: “ Vết thai kí đó chính là đế vương thất tinh chi ấn, người bình thường làm sao có thể thấy được, lão đạo là thông qua bí chú của bổn môn mới có thể thấy được.”
Nguyên do chính là như vậy. Đừng thấy kiếp trước hình xăm phổ biến mà cho rằng hắn thích thú, Lưu Phong thực không thích có hình xăm ngay mông của mình.
“Công tử, lão đạo đã xác định thân phận đích thực của người, rốt cuộc cũng có thể nhắm mắt, tiếc là lão đạo không thể đem tất cả những điều này bẩm báo bệ hạ.” Trương Thiên Sư thở dài.
Ngừng một chút, Trương Thiên Sư trầm giọng hỏi:” Công tử, người đã có tính toán gì chưa?
“Báo thù, lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về ta” Lưu Phong nhàn nhạt nói.
Trương Thiên Sư vui mừng gật đầu: “Không sai, đúng rồi, công tử, người vốn nên như thế, những gì thuộc về ngươi phải trở về với ngươi, Giang sơn của Hoa Hạ Đế Quốc không thể lọt vào tay kẻ khác.”
“Bất quá, Công tử, người không thể làm việc lỗ mãng, nhất là không thể đem thân phận của người đi công khai, cũng không thể đi nhận thân với Hoa Hạ Đại Đế. Bệ hạ bản tính vốn đa nghi, trước khi có chứng cứ xác thực, người nếu tùy tiện nhận thân, chính sẽ làm bệ hạ hoài nghi người có dụng tâm khác.” Trương Thiên Sư thật tâm nói:”Công tử, có chuyện ta phải nói với người, người phải có sự chuẩn bị. Đông cung Hoàng Thái Tôn giả mạo cũng có Đế vương thất tinh chi ấn giống ngươi.”
Lưu Phong hơi kinh hãi: “Làm thế nào lại có chuyện như vậy được.”
Trương Thiên Sư suy nghĩ một chút nói: “chuyện này ta đã phân tích qua, có hai lí do. Lí do đầu tiên: Đông cung Hoàng Thái Tôn hiện giờ cũng là cốt nhục của thái tử điện hạ, cũng có thể hai ngươi là song sinh. Lí do thứ hai: đế vương thất tinh chi ấn của Hoàng Thái Tôn là giả. Bất quá, điểm này có khả năng thấp nhất, nếu muốn làm giả ấn kí y như thật, ít nhất tu vi phải đạt Thiên Nhân Kì. Theo ta được biết, tu chân giới trăm năm trở lại đây, chưa có ai đạt đến trình độ cao như vậy.”
Lưu Phong có chút nhức đầu, chuyện này thật phức tạp, vượt ngoài dự đoán của hắn, hai lí do này, mặc kệ là lí do nào đúng, đối với hắn mà nói đều bất lợi. Thứ nhất, Đông cung Hoàng Thái Tôn nếu cùng với Chu Phong là song sinh, vậy thì thân phận của hắn cũng là thật. Thứ hai, nếu ấn kí là giả, thì sau lưng hắn đang ẩn dấu tu chân giả cảnh giới cao đến đâu?Lưu Phong không dám tưởng tượng chính mình như thế nào có thể đối mặt với một đối thủ cường đại như thế.
Cho tới bây giờ, hắn mới hiểu rõ con đường phía trước của mình gian nan đến cỡ nào.
“ Thiên Sư, nếu như hắn và ta là song sinh, vậy tại sao ta một chút ấn tượng cũng không có?” Hiện tại, trong trí nhớ của Lưu Phong quả thật không có 1 chút ấn tượng gì về chuyện anh em song sinh. Trong trí nhớ của Lưu Phong chủ yếu là thù hận, chính xác là thù hận với thái tử phi. Hơn nữa trong trí nhớ của hắn, thái tử điện hạ cũng là do thái tử phi sát hại….
Trương Thiên Sư suy nghĩ 1 chút nói: “ Này… chuyện thời thơ ấu của ngươi chưa chắc ngươi đã nhớ chính xác. Hơn thế nữa, nếu người đàn bà kia sớm có ý định bỏ rơi ngươi, nàng ta dám chắc sẽ không thể để cho ngươi biết ngươi còn có một ca ca, hoặc là đệ đệ. Đương nhiên, cũng có thể có một khả năng khác, chính là lí do thứ hai ta đã nói. nếu là như thế, Hoa Hạ đế vương chính thống sẽ có nguy hiểm, Thiên Nhân Cảnh giới tu chân, tuyệt đối không thể bị đả bại được.”
Lưu Phong đột nhiên nghĩ tới Tử Hư Chân Long Lệnh: “Thiên Sư, không bằng bây giờ người đem kiện pháp bảo nọ cấp cho ta đi?”
Trương Thiên Sư cười khan một tiếng nói: “ Tử Hư Chân Long Lệnh là một vật thông linh, lão đạo dùng nó để đối phó địch nhân đã hao phí toàn bộ năng lượng của nó. Nó đã rời bỏ lão đạo. Nếu không có vấn đề gì, giờ phút này Tử Hư Chân Long Lệnh đã trở về với Bệ Hạ. Đồng thời, Bệ Hạ cũng rất nhanh sẽ biết lão đạo đã chết.”
“ Thiên Sư, người sẽ không chết.” Lưu Phong không muốn an ủi lão nhân, nhưng bất quá tới lúc này cũng nên nói một câu.
Trương Thiên Sư khẽ cười 1 tiếng nói: “Công tử, lão đạo trước khi chết có thể biết thân phận đích thực của người, chết không hối tiếc, Mặc dù người gặp phải địch nhân cường đại, nhưng lão đạo tin tưởng người, với tài hoa và bản lãnh, người chắc chắn sẽ thành công. Hy vọng, Công tử vào ngày thành công đó, vì lão đạo có thể ghi danh lão đạo vào bảng vàng, để lão đạo ở nơi chín suối cũng có thể cao hứng một chút.”
" Sau khi ta chết, Bệ hạ và Thiên Sư Đạo khẳng định sẽ phái người đến đây chủ trì hậu sự, công tử nhất thiết không thể tiết lộ cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta, bất luận kẻ nào, cho dù là Phùng Nguyệt hay Bạch Thọ cũng không thể nói. Ở đây ta có một phong thư do chính ta viết, trong tương lai chờ ngươi tới kinh đô phát triển, hãy giao bức thư này cho đồ đệ chân truyền của ta, hắn sẽ thay thế lão đạo, trợ giúp công tử thành đại sự." Nói rồi Trương Thiên Sư lấy một phong thư giao cho Lưu Phong.
Hai tay Lưu Phong vội vàng tiếp lấy thư kia, cẩn thận bỏ vào trong lòng. Khâm thiên giám của Hoa hạ đế quốc được hoàng thượng thừa nhận, rất có thực quyền. Có thể nhận được tương trợ của Tu Duyên, Lưu Phong tự nhiên là cao hứng.
" Lão Thiên Sư, tiểu tử vô đức vô năng, có thể được người ưu ái như thế, thật sự là “tam sanh hữu hạnh”. Thế nhưng tiểu tử bây giờ cũng không thể cứu sống Thiên Sư, thật là xấu hổ......" Trương Thiên Sư đối xử với Lưu Phong rất tốt, nhưng hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Thiên Sư chết. Khiến cho Lưu Phong không khỏi có chút áy náy.
Trương Thiên Sư mỉm cười, nói:" Công tử, có một số việc ngươi còn không biết, năm đó lão đạo và thái tử điện hạ là tình thầy trò, ngươi là hậu nhân của hắn, lão đạo há lại có thể không quan tâm."
Lưu Phong xúc động, quỳ xuống đất nói:" Lão Thiên Sư, mặc dù ta không cách nào cứu sống người, nhưng là ta đáp ứng người, tương lai nếu có cơ hội ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."
" Không cần trả thù." Trương Thiên Sư lạnh nhạt nói:" Tên tu chân kia công kích ta, đã bị ta dùng Tử Hư chân long lệnh đánh cho thành tan thành tro khói, cừu này coi như là đã báo. Nếu công tử có lòng muốn báo đáp ta, ta chỉ hy vọng ngươi có thể kế thừa di chí của Thái tử điện hạ, làm một vị hoàng đế tốt. Vì nước vì dân, vì sự thịnh vượng của đất nước."
Làm một vị hoàng đế tốt? Lưu Phong nao nao, nhìn Trương Thiên Sư hơi thở yếu đuối, gật đầu, nói:" Lão Thiên Sư yên tâm, nếu thật sự có ngày đó, tiểu tử nhất định sẽ là một hoàng đế yêu thương dân chúng." Mặc dù đáp ứng Trương Thiên Sư, nhưng tâm lý Lưu Phong cũng không có hạ quyết tâm muốn làm hoàng đế gì. Hoàng đế cũng không phải ai cũng có thể làm, có câu nói, kim cương không mài dũa, cũng chỉ như đồ sành sứ. Nói đến cùng Lưu Phong cũng là kẻ giả mạo, để cho hắn làm hoàng đế, vị tất hắn đã làm được. Dù sao xã hội cổ đại và hiện đại chênh lệch thật lớn. Tư tưởng, quan niệm cũng không dễ dàng thay đổi. Có thể tưởng tượng được, nếu Lưu Phong là một người có nhãn quang hiện đại và tư tưởng quản lý cổ xưa của Hoa Hạ đại đế, chắc hắn Hoa Hạ đế quốc sẽ mãi mãi trường tồn. Đương nhiên, Lưu Phong rốt cuộc sẽ làm như thế nào, bây giờ quyết định còn có phần hơi sớm. Dựa theo kế hoạch sơ bộ của Lưu Phong, chính là đi từng bước, nhìn từng bước. Dù sao, lời hứa với Chu Phong đã làm được. Nếu không tên gia hỏa kia sẽ phát tác linh hồn khởi thệ, Lưu Phong không thể chết như thế.
" Công tử có thể nói như vậy, ta cũng an tâm. Sau này, tự ngươi nhất định phải cẩn thận. Đối phương có thể phỏng đoán, dứt khoát cũng sẽ tra ra thân phận của ngươi." Trương Thiên Sư cười cười vui mừng, tiếp đó thấp giọng nói:" Ngươi đi gọi Phùng Nguyệt, Bạch Thọ lại đây."
Lưu Phong còn tưởng rằng Trương Thiên Sư còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói cùng Phùng Nguyệt, Bạch Thọ, không dám chậm trễ, vội vàng đẩy cửa gọi hai người vào.
Phùng Nguyệt, Bạch Thọ vây quanh bên người Trương Thiên Sư, ân cần hỏi:" Lão Thiên Sư, chúng ta đã mời tới những đại phu giỏi nhất toàn thành, ngươi nhất định sẽ không có việc gì."
Trương Thiên Sư lắc đầu, nói:" Vô ích thôi. Giúp ta chiếu cố tốt cho công tử, lão đạo đi đây." Vừa dứt lời, Trương Thiên Sư khí tuyệt thân vong.
Phùng Nguyệt và Bạch Thọ vội vàng kêu danh y ngoài cửa sau vào, tất cả đều lắc đầu thở dài.
Xác định rõ Trương Thiên Sư tử vong, Phùng Nguyệt, Bạch Thọ không dám chậm trễ, vội vàng sai khiển phiên tử trở về kinh đô báo tang.
Ba ngày sau, Khâm thiên giám và Thiên Sư Đạo đồng thời phái người đến đây chủ trì hậu sự Trương Thiên Sư, điều làm cho Phùng Nguyệt kỳ quái chính là, hai đạo nhân mã đến nhanh hơn so với dự tính của hắn, hơn nữa hai đạo nhân mã đến đây chỉ sắp xếp hậu sự, không đề cập tới nguyên nhân và hung thủ khiến Trương Thiên Sư chết.
Sau khi đến hỏi thẳng Lưu Phong, Phùng Nguyệt mới minh bạch, nguyên lai trước khi Trương Thiên Sư gặp chuyện không may, đã sử dụng tu chân bí pháp, đem sự tình bản thân nói cho sư môn và đồ đệ. Cho nên, lúc này Cẩm Y Vệ mới vì hắn bỏ qua. Nếu không, với địa vị tôn sư của Trương Thiên Sư, bây giờ chết tại căn cứ của Cẩm Y Vệ, sợ rằng không tránh được sự phiền toái.
Chiều theo tập tục của Thiên Sư Đạo, linh cữu của Trương Thiên Sư được thả tại sông Giang Nam sau ba ngày sau, ngày thứ tư do đệ tử Tu Duyên của hắn cùng một nhóm đồng môn hộ tống, mang về nơi nghỉ ngơi của Đại tổ sư Thiên Sư đạo.
Suốt quá trình, Lưu Phong cũng không cùng tu chân của Thiên Sư đạo tiếp xúc, về phần Khâm thiên giám Tu Duyên, hắn cũng không có ý tiếp xúc. Nếu Trương Thiên Sư nói là hắn chờ tới kinh đô rồi hãy liên lạc, hắn bây giờ cũng không nên tùy tiện tiếp xúc với người đó, miễn cho Tu Duyên gặp họa sát thân.
......
......
Bởi vì cái chết của Trương Thiên Sư, liên tiếp vài ngày Lưu Phong đều có vẻ buồn phiền không vui. Thông qua cuộc nói chuyện với Trương Thiên Sư, Lưu Phong mới phát hiện bản thân mình gặp phải bao nhiêu khó khăn to lớn.
Hơn nữa, mấy ngày này hắn cẩn thận suy nghĩ một phen, phát hiện ra bao khó khăn, phức tạp, còn đang từng bước tăng lên. Chưa nói tới thế lực ẩn dấu sau lưng Hoàng thái tôn, chuyện sư môn mình cũng không tốt lắm. Phiêu Hương cốc về phe Hoàng thái tôn, đại sư tôn Tần Thủy Dao cơ hồ đem tất cả trù mã đều đặt trên người Hoàng thái tôn. Hắn đối với Tần Thủy Dao rất hiểu rõ, nếu Lưu Phong muốn đối phó với Hoàng thái tôn
, tất sẽ cùng sư môn phát sinh xung đột. Nói nhẹ đi chút, cho dù hắn hiện rõ thân phận, cũng vị tất nhận được sự ủng hộ của sư môn. Dù sao thời gian Phiêu Hương cốc ủng hộ Hoàng thái tôn đã hơn mười năm, trong đó quan hệ bên ngoài đã không cách nào thay đổi. Lưu Phong đoán, mặc dù bây giờ nếu Tần Thủy Dao biết Hoàng thái tôn là giả mạo, cũng không có thể dễ dàng trở mặt với Hoàng thái tôn . Dù sao nỗ lực sau vài chục năm cũng không dễ dàng trở thành con số không.
Lưu Phong là người coi trọng tình cảm, nói thật, địch nhân cường đại hắn là lo lắng, nhưng cũng không e ngại. Nhưng là nếu để cho hắn cùng sư môn của mình trở thành địch, hắn cũng không biết nên làm như thế nào. Còn chưa nói sư môn có công dưỡng dục đối với hắn, ơn bồi dưỡng là từ nhị sư tôn, hay cảm tình riêng với tam sư tôn mà nói, Lưu Phong sẽ không nguyện ý đối địch cùng sư môn.
Suy nghĩ một chút, Lưu Phong cảm thấy đau đầu.
" Phong nhi, ngươi có tâm sự?" Đột nhiên, một cỗ hương phong bay vào mũi, trước mắt thoảng qua một bóng người, chính là nhị sư tôn Thủy Mị Nhi.
" Nhị sư tôn, Phong nhi muốn hỏi người một việc, nếu nói Hoàng thái tôn tương lai không cách nào đăng cơ làm hoàng đế thì làm sao bây giờ?" Lưu Phong cẩn thận hỏi.
Thủy Mị Nhi cau mày nói:" Phong nhi như thế nào lại hỏi câu vô nghĩa như vậy, nghe Tứ sư tôn ngươi nói, Hoa Hạ đại đế trong lòng đã sớm xác định Hoàng thái tôn làm hoàng đế. Bây giờ lo lắng duy nhất chính là ngày Yến Vương tạo phản sau khi Hoa Hạ đại đế quy thiên. Bất quá Tứ sư tôn nói, bên này Hoàng thái tôn đã có biện pháp đối phó, chắc sẽ không có vấn đề gì."
Lưu Phong tiếp tục hỏi;" Nhị sư tôn, vạn nhất xuất hiện lực lượng thứ ba lật đổ Hoàng thái tôn thì sao?"
Thủy Mị Nhi phác xích cười một tiếng, chỉ vào trán Lưu Phong điểm một chút, nói:" Ngươi nha, chỉ biết tưởng tượng lung tung, cả Hoa Hạ đế quốc bây giờ chỉ có hai phe phái. Cơ hồ tất cả lực lượng đều tập trung ở hai phe này, ngươi nói sẽ có lực lượng thứ ba lật đổ Hoàng thái tôn, điều này sao có thể chứ?"
Lưu Phong lạnh nhạt nói:" Trên đời này không có chuyện gì không thể khả năng xảy ra."
" Phong nhi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa, may cho ngươi là đại sư tôn không có ở đây, nếu không nàng nếu nghe xong lời này, khẳng định rất mất hứng." Thủy Mị Nhi nói ngay:" Phong nhi, ngươi đừng quên ngươi cũng là một phần tử của Phiêu Hương cốc chúng ta, xuống núi lâu như vậy, ngươi đã có được thành tựu lớn. Ta hy vọng ngươi cũng có thể lợi dụng nắm giữ thế lực của mình ủng hộ Hoàng thái tôn, dù sao điều này cũng quan hệ tới tương lai tông phái chúng ta......"
" Nhị sư tôn, ngươi có điều không biết, Phong nhi và Thái tử phi căm ghét nhau." Lưu Phong cân nhắc kỹ rồi nói rõ sự thật.
Thủy Mị Nhi nghe vậy gật đầu, nói:" Ân oán giữa ngươi và Thái tử phi, ta đã nghe Tứ muội nói, quả thật nữ nhân kia không phải. Bất quá Phong nhi, ngươi cũng nên nghĩ kỹ một chút, hợp tác cùng Đông cung, dù sao tương lai của chúng ta còn muốn nhờ cậy bọn họ. Trước khi đi, Đại sư tôn ngươi muốn chủ trì công đạo, hy vọng ngươi và Hoàng thái tôn đi lại nhiều hơn, thành lập một mối quan hệ tốt. Bây giờ Đại sư tôn ngươi còn không biết chuyện ngươi và Thái tử phi căm ghét nhau, nếu không nàng khẳng định sẽ trách cứ ngươi. Nghe sư tôn nói, cố gắng nghĩ biện pháp làm dịu quan hệ với nữ nhân kia. Cho dù thị không thể hợp tác, cũng không nên tiếp tục căm thù nhau."
Lưu Phong lắc đầu:" Nhị sư tôn, ngươi còn chưa biết, Thái tử phi đã nhiều lần phái người ám sát ta, nếu không phải ta phải giành được Hạo Thiên kiếm, nói không chừng bây giờ sớm đã chết."
Thủy Mị Nhi nghe vậy, sắc mặt biến đổi, nhãn thần bắn ra một đạo sát khí, giọng căm hận nói:" Nếu là như vậy, nữ nhân kia cũng quá làm càn. Phong nhi, ngươi yên tâm, chuyện này ta và Tam sư tôn ngươi sẽ làm chủ cho ngươi. Thái tử phi bên kia ngươi cũng không cần để ý tới, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, ngàn vạn lần không nên cùng Hoàng thái tôn phát sinh xung đột."
Lưu Phong âm thầm cười khổ một tiếng, gật đầu, nói:" Nhị sư tôn yên tâm, Phong nhi sẽ không chủ động khiêu khích Hoàng thái tôn." Lưu Phong nói lời này hòng giữ một đường sống. Một đằng là hắn đáp ứng yêu cầu của Thủy Mị Nhi, mặt khác cũng tự tạo mình đường lui, bản thân mình có thể tạm thời không đi tìm Hoàng thái tôn gây phiền toái, nhưng nếu bản thân Hoàng thái tôn không muốn yên bình. Lưu Phong tự nhiên cũng sẽ không nương tay.
" Ngươi nói như vậy, ta cũng an tâm, Đại sư tôn ngươi đã giục chúng ta trở về. Sáng ngày mai, ta và Tam sư tôn ngươi sẽ quay về. Lần sau xuống núi cũng không biết là khi nào gặp lại, sau này ngươi phải tự chiếu cố bản thân mình. Được rồi, Tam sư tôn ngươi còn có lời muốn nói với ngươi, ngươi bây giờ hãy tới phòng nàng đi?" Thủy Mị Nhi ôn nhu nói.
Lưu Phong liền lên tiếng từ biệt Thủy Mị Nhi.
Thủy Mị Nhi nhìn bóng lưng của Lưu Phong, thấp giọng nói:" Tiểu quỷ cưới vợ, ngay cả đậu hũ của sư tôn cũng không biết đường ăn......"
......
Nghê Thường được Trương Mỹ Nhân an bài tại sương phòng phía Đông Phượng viên, Lưu Phong đi đến, trực tiếp đẩy cửa mà vào, trong phòng tràn ngập hương thơm nữ tính, đưa tay vén bức rèm lụa lên, lộ ra một gian phòng xa hoa mà tao nhã, trên mặt đất trải thảm sặc sỡ...... Ở giữa có nghiên mực và một cái đồ án xinh đẹp trên một cái bàn tinh xảo, trước tấm vải bàn có đặt một tấm gương đồng cổ điển lớn rất tinh mỹ. Đồ đạc chung quanh đều được trang trí rải rác, rất đặc biệt.
" Phong nhi đó phải không?"
Một thanh âm kỳ diệu, không khỏi làm cho trong lòng Lưu Phong rung động.
Hướng theo âm thanh vọng ra, Lưu Phong lập tức nhìn về phía cuối phòng cạnh tường, thấy một chiếc giường lớn bị che phủ bởi chiếc rèm lụa màu phấn hồng, không thể nhìn rõ, nhất thời làm thần trì không thể ổn định.
Nghê Thường tú lệ kiều diễm, mặc một chiếc quần dài màu hồng, nằm nghiêng trên chiếc giường lớn, đôi mắt đẹp nhìn Lưu Phong đi tới, má phấn trở nên lấp lánh, hiện ra thần sắc hạnh phúc.
Lưu Phong có chút tâm động, đi tới trước giường, trong mắt không khỏi bừng sáng, một mỹ nhân yêu kiều, quyến rũ nằm nghiêng trên giường, toát ra một phong tư ung dung, thanh nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đầy mơ mộng làm người khác thấy e thẹn, mi như xuân sơn, đôi mắt mông lung, kiều mỵ động lòng người, đích thực là một vưu vật tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành. Nếu không phải e ngại danh phận thầy trò, Lưu Phong thậm chí muốn cúi xuống, âu yếm vuốt ve.
Nghê Thường cười quyến rũ, mị nhãn khêu gợi, ôn nhu nói:" Phong nhi ngồi đi. Vốn muốn cùng Nhị sư tôn ngươi cùng đi tìm ngươi nói chuyện, ai ngờ tối hôm qua ta tu luyện có chút vấn đề, hôm nay hơi nặng đầu, cho nên mới gọi ngươi đến phòng một chuyến."
Lưu Phong sắc mặt đại biến, vội vàng hỏi:" Tam sư tôn, thân thể của người không có việc gì chứ?"
Nghê Thường khẽ cười một tiếng, nói:" Nhìn ngươi lo âu kìa, chỉ là một chút sơ suất nhỏ, sáng nay đã cho hai vị sư tôn ngươi đã xem qua, không có gì ái ngại. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai là vô sự thôi. Lại đây ngồi xuống đi?"
Lưu Phong lúc này mới đi tới ngồi xuống bên giường, xoay người lại, con mắt của hắn không tự chủ được dò xét trên thân hình xinh đẹp của Nghê Thường, nhẹ giọng nói:" Tam sư tôn, không thể lưu thêm vài ngày nữa sao?"
Nghê Thường mơ mộng mở to đôi mắt, nhãn tình trong suốt nhìn Lưu Phong, nhẹ giọng nói:" Sư tôn cũng muốn ở lại thêm vài ngày, bất quá Đại sư tôn ngươi giục về ngay, sáng mai ta và Nhị sư tôn ngươi phải trở về. Chúng ta không ở đây, ngươi nhất định phải tự chiếu cố bản thân mình, còn chúng ta đã nói với Tứ sư tôn ngươi rồi, sau này nàng sẽ đối với ngươi tốt một chút......
Cảm nhận được sự ân cần từ trong con mắt của Nghê Thường, Lưu Phong trong lòng run lên, cười tươi, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười như ánh sáng mặt trời:" Tam sư tôn, cám ơn người, cám ơn người đã quan tâm đến ta như vậy."
Nghê Thường liền ngồi dậy, theo sự chuyển động của thân thể mềm mại, những đường cong uốn lượn hiển hiện càng kích thích mãnh liệt, làm Lưu Phong tim đập dữ dội.
Một cơn gió nhè nhẹ mang theo một cỗ u hương say lòng người, thấy Lưu Phong say mê nhìn mình, Nghê Thường đột nhiên trở nên nghiêm túc, lẳng lặng nhìn Lưu Phong, nói:" Phong nhi, nghe nói ngươi và Thái tử phi, Hoàng thái tôn căm thù nhau? Người hẳn là biết Phiêu Hương cốc chúng ta có quan hệ với Đông Cung chứ."
Lưu Phong thu hồi nụ cười, nghiêm chỉnh nói:" Tam sư tôn, ngươi trước tiên đừng lo lắng, trước hết nghe ta nói, ta và nữ nhân Đông cung quả thật có chút xích mích, nhưng chuyện do hắn làm ra như vậy, hắn muốn xâm chiếm Thiên Thương Nhân Gian của ta. Hơn nữa, nàng đã nhiều lần phái người ám sát ta, nếu không phải ta nhờ tới Hạo Thiên kiếm, nói không chừng sớm đã chết."
Nghê Thường nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ kiều diễm trở nên lạnh lùng, đôi mắt đẹp nhìn hắn, ôn nhu nói:" Phong nhi, là ta không tốt, không nên không có tìm hiểu chân tướng rõ ràng mọi việc đã vội trách cứ ngươi. Nếu là như vậy, nữ nhân kia cũng thật quá đáng, yên tâm, có Đại sư tôn ngươi, ta và Nhị sư tôn ngươi ở đây sẽ làm chủ cho ngươi."
Lưu Phong ngưng thị nhìn chằm chằm mắt Nghê Thường, do dự một chút, nói:" Tam sư tôn, ngươi thật sự tin tưởng Hoàng thái tôn sẽ bảo vệ Phiêu Hương cốc bình yên vô sự sao?"
Nghê Thường sắc mặt khẻ biến:" Phong nhi, sao ngươi lại nói những lời vô nghĩa vậy."
" Tam sư tôn, hãy tin ta, ta tuyệt đối không có nói bậy bạ, Hoàng thái tôn vị tất đã là Chân long thiên tử...... Ta......" Lưu Phong dưới tình thế cấp bách, thiếu chút nữa đã nói ra chân tướng sự việc.
Nghê Thường nhẹ giọng nói:" Phong nhi, ta nhớ lúc đầu tại Vân Mộng trạch, ngươi cũng nói với ta như vậy. Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc tại sao không? Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy? Căn cứ vào cái gì?"
Lưu Phong run sợ một chút, cũng không biết nên nói như thế nào. Hắn có lý do, nhưng là không thể nói rõ. Thứ nhất, hắn là căn cứ Hoa Hạ đế quốc và lịch sử của vương triều Đại Minh nên kết luận là tương tự nhau. Thứ hai, hắn nhất định là muốn lật đổ Hoàng thái tôn. Nhưng hai nguyên nhân này, một điều cũng không có thể nói ra. Ít nhất, không phải là thời điểm này.
" Tam sư tôn, người hãy nghe ta nói, mặc dù ta bây giờ cũng không thể nói rõ nguyên nhân gì, nhưng sớm muộn chuyện cũng phát triển theo hướng ta tiên đoán, bây giờ Hoàng thái tôn tuyệt đối không phải Chân long thiên tử. Ta hy vọng Tam sư tôn có thể thuyết phục Đại sư tôn thay đổi sách lược Phiêu Hương cốc của chúng ta. Trước mắt tạm thời không nên manh động, đợi khi mọi chuyện sáng tỏ sẽ quyết định......" Lưu Phong thật sự không hy vọng tương lai mình và sư môn là địch.
Nghê Thường cau mày, cắt đứt lời Lưu Phong nói:" Phong nhi, ngươi nói những lời này, người khác khẳng định sẽ không tin tưởng, nhưng sư tôn tin tưởng ngươi. Bất quá ta phải nói cho ngươi biết, Đại sư tôn ngươi sẽ không thay ý định, ngay cả khi Hoàng thái tôn không phải chân mệnh thiên tử, nàng cũng sẽ không từ bỏ việc ủng hộ Đông cung."
" Tại sao?" Lưu Phong lo lắng hỏi.
" Nguyên ủy trong đó ta mặc dù biết nhưng là ta cũng không có thể nói cho ngươi, đây là điều cấm kỵ của Đại tỷ." Nghê Thường nói.
" Tam sư tôn, ta hỏi người, nếu có một ngày, vạn nhất ta và Hoàng thái tôn thế như nước với lửa, ngươi sẽ làm sao?" Trước mặt Nghê Thường, Lưu Phong hỏi trực tiếp.
Nghê Thường nghe vậy, mỹ mâu hiện lên một tia sáng kỳ dị, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần diễm lệ hiện lên vẻ kinh ngạc:" Phong nhi, chẳng lẽ ngươi muốn làm chuyện có lỗi với sư môn?"
Lưu Phong tâm tư thay đổi nhanh chóng, trầm giọng nói:" Tam sư tôn, người đừng hiểu lầm, Phong nhi do bốn vị sư tôn dưỡng dục, bồi dưỡng, ta sao dám làm ra điều ngỗ nghịch với sư môn. Chỉ là có một số việc, ta cũng không mong muốn, nhưng ta bắt buộc phải làm. Nếu có ngày như vậy, ta hy vọng Tam sư tôn có thể đứng về phía ta. Ta có thể thề với trời, việc làm của ta, về bản chất mà nói, chỉ muốn điều tốt đối với sư môn, không có gì sai trái." Mấy năm sau, tu chân thoát khỏi kiếp nạn, chính là nhờ Tử Hư chân long khí của Đế vương, nếu đến lúc đó Lưu Phong có thể thuận lợi đăng cơ, Phiêu Hương cốc tự nhiên có thể hưởng lợi. Cho nên nói, từ quan điểm lâu dài, Lưu Phong chưa bao giờ muốn làm chuyện có lỗi với sư môn.
Nghê Thường nghe vậy, mỹ mục hiện lên một tia sầu lo, lạnh nhạt nói:" Phong nhi, mặc dù ta không biết ngươi vì sao nói như vậy, nhưng là ta có thể nói cho ngươi, Tam sư tôn ngươi cho tới bây giờ đều là đứng về bên ngươi. Tương lai nếu thật có một ngày như vậy, ta sẽ cố gắng khuyên bảo mấy vị sư tôn ngươi. Ta tin tưởng ngươi, ngươi sẽ không làm ra chuyện có lỗi với sư môn."
Lưu Phong thần sắc khẽ đình trệ, trong lòng có chút cảm động, loại tín nhiệm vô tư này, hắn hai thế làm người đều chưa gặp qua. Hắn bạo gan, ôm Nghê Thường vào lòng, đặt môi lên trán của nàng hôn một cái, nghiêm chỉnh nói:" Tam sư tôn, sự tín nhiệm của người đối với Phong nhi, thật sự Phong nhi không biết nói gì. Người yên tâm, bất kể lúc nào, ở đâu, bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Tam sư tôn, có lỗi với sư môn."
Công kích mãnh liệt bá đạo làm cho Nghê Thường cảm thấy kích thích, run rẩy vì kich động, đôi mắt to khép mở, cả người như nhũn ra, bất quá nàng rốt cuộc là đạo gia tu chân, tâm tính kiên cường, nhẹ nhàng đẩy Lưu Phong ra, nhẹ giọng tức giận nói:" Ngươi nha, đã là người lớn như vậy rồi, sao dám ôm sư tôn, nếu để cho thê tử của ngươi chứng kiến, chắc chắn sẽ hiểu lầm."
" Được rồi, nói đến thê tử, Phong nhi, ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi và Đình nhi của Huyền tâm chánh tông là như thế nào?" Nghê Thường sau khi nhìn qua Ân Tố Tố, đối với diện mạo và nhân phẩm của nàng đều thập phần tán thưởng. Chỉ tiếc nàng không phải tu chân, không cách nào đi theo Lưu Phong suốt cả đời. Cho nên, trong lòng của nàng, Đình nhi làm vợ là hợp nhất. Đương nhiên, bây giờ nàng cũng không biết Ân Tố Tố đã bắt đầu tu luyện.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói:" Sư tôn ngươi sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
Nghê Thường hướng đôi mắt đẹp nhìn Lưu Phong, nói:" Ta và Nhị sư tôn ngươi gặp qua Đình nhi, nàng tỏ vẻ rất thích ngươi, ta hy vọng ngươi có thể nắm giữ cho tốt. Phải biết rằng Đình nhi mới là nữ nhân cùng ngươi đi suốt cả đời."
Lưu Phong đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức liền hiểu rõ ý tứ của Nghê Thường, vốn định nói ra chuyện bọn ba người Ân Tố Tố tu luyện Huyền nữ quyết, nhưng lời vừa ra đến miệng lại cảm giác không ổn. Như vậy rất dễ dính líu tới Bạch Khiết.
Trên người Lưu Phong có rất nhiều bí mật, trước mắt hắn không muốn bí mật này bại lộ, mặc dù là người thân cận của mình, kể cả Nghê Thường, Tố Tố và Liễu Thanh Nghi cũng không có thể nói.
" Tam sư tôn, ngươi yên tâm, ta sẽ lấy Đình nhi làm vợ." Lưu Phong cam đoan nói.
Nghê Thường gật đầu, lập tức lại dặn dò nói:" Nghe nói lần trước ngươi đánh Thiên Tâm. Nói đến đứa nhỏ Thiên Tâm kia cũng không kém, nghe Đình nhi nói, sau khi Thiên Tâm bị đánh cũng không có nói ra thân phận của ngươi. Hơn nữa hắn còn lập chí muốn đích thân rửa sạch mối nhục của mình. Ta muốn ngươi không được lơ đễnh. Tu chân đại hội còn có cách vài ngày, Thiên Tâm chắc chắn sẽ cố gắng tu luyện, cộng thêm thủ đoạn của sư tôn hắn, tương lai khẳng định là kình địch của ngươi, ngươi nhất thiết không thể khinh địch."
Lưu Phong nghe vậy, thầm giật mình, trách không được đến bây giờ còn không thấy Huyền Tâm chánh tông xuất đầu vì Thiên Tâm, quả thực Thiên Tâm bắt đầu rất quyết tâm.
" Tam sư tôn, ngươi yên tâm, trên Tu chân đại hội thượng ta tuyệt đối sẽ không để mất thể diện của sư môn." Dựa theo kế hoạch của Lưu Phong, trước khi đến Tu chân đại hội, hắn nhất định phải tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ. Chỉ có như vậy, mới có thể cam đoan thành công. Tu Chân Giới chính tuân theo đạo lý cường giả vi tôn, Lưu Phong hy vọng có thể mượn ảnh hưởng của Tu chân đại hội, nhân cơ hội hiển thị một chút lực lượng, nếu có thể thì chiêu dụ được một ít tán tu.
Nghê Thường mỹ mục bắn ra quang mang vui vẻ, vừa cười vừa nói:" Phong nhi quả thật hiểu chuyện, chứng kiến ngươi mọi việc đều có chủ kiến, vi sư rất là vui mừng. Được rồi, còn có chuyện phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi mặc dù thành thân, nhưng là cũng không có thể sinh con đẻ cái."
Không có biện pháp truyền thừa nòi giống quả là chuyện lớn. Lưu Phong nhất thời kinh hãi, vội vàng hỏi:"Tam sư tôn, chuyện gì đã xảy ra?"