Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Hi Du Hoa Tùng

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 75282 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 14 năm trước
Hi Du Hoa Tùng
Xích Tuyết

Chương 4
Đêm dài yên tĩnh, trăng tròn trôi lững lờ giữa những đám mây. Bầu trời đêm nay thật đẹp.
Kiếp trước Lưu Phong đọc tiểu thuyết võ hiệp thường chứng kiến các nhân vật tu luyện trong thời gian rất lâu. Không ngờ bây giờ bản thân hắn cũng lâm vào cảnh ngộ như vậy. Nhoáng một cái hắn đã bế quant tu luyện được năm năm.
Ngày hôm qua xuất quan, nhị sư tôn nói hắn đã bế quan được năm năm, hắn mới đầu cũng không tin đó là sự thật, phải đợi đến khi Thủy Mị Nhi kết xuất ra một đạo Huyền Quang kính, để hắn tự mình soi gương, Lưu Phong mơí phát hiện ra thân hình và dung mạo của mình đã thay đổi rất nhiều. Hắn đã trưởng thành.
Năm năm trôi qua, hắn trở trưởng thành. Khuôn mặt non nớt đã bắt đầu xuất hiện râu ria, mi cong, mày kiếm, mắt sáng như sao, trán cao cằm rộng, sóng mũi thẳng đứng, răng trắng như ngọc, chỉ có làn da là ngăm đen, bất quá lại làm cho hắn càng thêm nam tính. Thân thể hắn sau năm năm tu luyện cũng trở nên rắn chắc như thạch bàn, quả thật là như cây ngọc trước gió.Năm năm tu luyện ‘Thái Âm Thất Tinh Huyền’ cũng đã từ nhất tinh chuyển sang nhị tinh. Tu vi bản thân cũng theo đó tiến vào Khai Quang hậu kỳ cảnh giới. Lưu Phong bây giờ chính xác là tự nhiên toát ra một thứ khí thế ngạo thị thiên hạ.
Bình minh vừa hé lộ, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Phi nhi đã tra tra kêu lên, líu ríu đánh thức hắn dậy.
Lưu Phong mơ màng, mở con mắt vẫn còn ngái ngủ ra nhìn sắc trời, đoạn lồm cồm bò dậy mặc quần áo chuẩn bị sang Thanh Linh biệt viện gọi nhị sư tôn Thủy Mị Nhi dậy. Vừa mới đi được vài bước hắn đã dừng lại, bây giờ hắn mới nhớ ra ngày hôm qua nhị sư nương đã nói với hắn từ nay không cần sang đánh thức nàng dậy như trước nữa.
Lưu Phong vốn rất muốn thưởng thức ‘đậu hũ non’ của nhị sư tôn. Bất quá bây giờ đành phải nhịn vậy.
Vừa nghĩ như vậy thì tam sư tôn Nghê Thường đi đến.
Nghê Thường nhìn Lưu Phong mỉm cười, nói:
- Phong nhi, mau theo ta đến luyện võ trường. Chúng ta hôm nay muốn khảo nghiệm xem thành quả tu luyện Thất Tinh Kiếm Quyết của ngươi ra sao.
Thất Tinh Kiếm Quyết chính là do năm năm trước Nghê Thường trải qua ba ngày ba đêm minh tưởng kết hợp với Thái Âm Thất Tinh Huyền mà sáng chế ra bộ kiếm pháp này. Thời gian năm năm qua Lưu Phong chia ra làm đôi, một nửa thời gian dùng để tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền, một nửa thời gian dùng để tu luyện Thất Tinh Kiếm Quyết. Mặc dù Thái Âm Thất Tinh Huyền không tiến bộ nhiều nhưng Thất Tinh Kiếm Quyết thì hắn đã hoàn toàn thành thục. Năm năm trước bốn vị sư tôn đã quyết định khi hắn xuất quan thì ba ngày sau sẽ phái hắn hạ sơn giúp tứ sư tôn làm việc. Do đó trước khi hạ sơn muốn khảo nghiệm lại thực lực của hắn lần cuối.
Đến luyện võ trường, Lưu Phong lập tức nhìn thấy đại sư tôn và nhị sư tôn cũng đã có mặt tại đây. Hắn nhanh chóng tiến đến thỉnh bái:
- Phong nhi bái kiến nhị vị sư tôn.
Tần Thủy Dao mỉm cười nói:
- Phong nhi, ngươi chắc cũng đã biết hôm nay chúng ta gọi ngươi tới đây là vì chuyện gì.
Lưu Phong ngẩng đầu lên nhìn tam vị sư tôn, ánh mắt hắn dừng lại trước ngực của các nàng, nhìn một lúc, đoạn dừng lại cười nói:
- Là tam vị sư tôn muốn khảo nghiệm thành quả tu luyện của Phong nhi trong năm năm qua đúng không?
Thủy Mị Nhi nhìn hắn nói:
- Ngươi rất thông minh, bất quá ngươi chỉ đoán trúng một nửa. Hôm nay chúng ta gọi ngươi đến đây ngoài việc khảo cứu võ công của ngươi ra thì còn có một việc quan trọng hơn cần nói cho ngươi biết.
Lưu Phong cảm thấy có chút kỳ quái, lập tức liếc mắt sang Nghê Thường cầu cứu.Nàng đang định lên tiếng thì đã nghe Tần Thủy Dao nói:
- Phong nhi…đừng vội, trước tiên ta khảo nghiệm xem tu vi của ngươi tiến bộ đến đâu đã, sau đó hãy nói tiếp.
Nghê Thường thấy đại sư tỉ nói vậy, tự nhiên cũng không dám nói gì nữa.
Lưu Phong cảm thấy rất kỳ quái, bất quá hắn biết ba vị sư tôn rất thương yêu hắn, xem ra chắc cũng không phải là chuyện xấu, lập tức thản nhiên cười nói:
- Đã vậy, xin mời ba vị sư tôn khảo cứu.
Nghê Thường lập tức chủ động nói:
- Đại tỷ, nhị tỷ, để muội xem thử Thất Tinh Kiếm Quyết của Phong nhi như thế nào nhé.
Tần Thủy Dao gật đầu nói:
- Thất Tinh kiếm Quyết là do muội sáng chế ra, ngươi cũng nên tự tay kiểm tra, ta cùng nhị muội sẽ đứng một bên xem.
“Phong nhi, hôm nay khảo cứu không phải là chuyện bình thường, ngươi phải tận lực thi triển võ công đấy.” Nghê Thường cẩn thận dặn dò hắn, đoạn đưa cho hắn một thanh trường kiếm.
Lưu Phong cảm thấy mơ hồ, như thể ba vị sư tôn đang dấu hắn chuyện gì vậy, bất quá nhìn không ra đầu mối, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói:
- Ba vị sư tôn yên tâm, Phong nhi nhất định toàn lực thi triển năm năm sở học, không để ba vị sư tôn thất vọng đâu.
“Phong nhi ra tay đi.” Nghê Thường nhắc nhở hắn, trong tay nàng là một thanh bạch sắc trường kiếm, thân thể đứng thẳng, quả thật là có khí thế của một vị nhất đại tông sư.
Lưu Phong cũng không kém, chỉ thấy hắn thần sắc biến đổi, thân thể đứng thẳng lên, trường kiếm đưa lên cao, nhất thời hình thành một tư thế rất đẹp mắt nhưng lại thập phần vững chãi, công thủ đều dễ dàng. Mái tóc dài của hắn cũng theo gió tung bay, quả thực là một mỹ nam tử.
Nghê Thường ánh mắt đang lãnh đạm chợt thay đổi sáng lên, trong mắt nàng Lưu Phong đã không còn như ngày trước nữa.

Nhìn tam sư tôn xinh đẹp trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, Lưu Phong không khỏi cảm thấy cao hứng vô cùng. Hắn khổ công năm năm tu luyện, mục đích chính là để cho các vị sư tôn của hắn vui lòng. Bây giờ từ ánh mắt của Nghê Thường hắn đã biết được các nàng đối với thành quả tu luyện của mình, quả thật rất hài lòng.
Thủy Mị Nhi nhìn Lưu Phong phô trương thanh thế, không khỏi nhịn được bật cười, đôi môi anh đào khẽ hé mở nói với Tần Thủy Dao:
- Đại tỷ, người xem tên tiểu quỷ kia vẫn giảo hoạt như trước, làm ra vẻ ma ma phật phật, thật là buồn cười.

Tần Thủy Dao mỉm cười nói:
- Mặc dù tư thế của hắn hơi có chút khoa trương thế nhưng theo ta nhận xét thì lĩnh ngộ của hắn đối với kiếm đạo cũng không tệ lắm. Xem ra hắn bây giờ cũng đã có chút thực lực, một khi hạ sơn chỉ sợ gặp phải cao thủ của tu chân giới chứ nếu chỉ là võ lâm nhân sĩ thông thường ắt sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Thủy Mị Nhi gật đầu đồng ý, đoạn nói:
- Không sai, như vậy lần này để hắn hạ sơn chúng ta cũng có thể an tâm một chút. Đúng rồi, tứ muội có chút thành kiến với hắn. Hay là để muội đích thân đưa Phong nhi xuống núi, tiện thể gặp tứ muội gửi gắm vài tiếng.
“Không được.” Tần Thủy Dao lắc đầu nói:
- Phong nhi hạ sơn, còn chúng ta cũng phải bế quan một thời gian, hy vọng có thể gia tăng thực lực.
Thủy Mị Nhi khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Trong lúc này hai thầy trò Lưu Phong đang cùng nhau chiết chiêu. Nghê Thường vì không muốn làm hắn bị thương đã phong ấn công lực của bản thân chỉ ở mức Khai Quang hậu kỳ cảnh giới để giao đấu với hắn.
Do đó hai người muốn phân thắng bại thì chủ yếu chỉ dựa vào kiếm chiêu, không cần phải để ý đến công lực nữa.
Thất Tinh Kiếm Quyết là do Nghê Thường sáng tạo ra đương nhiên không ai hiểu rõ sự lợi hại của nó bằng nàng. Giao đấu qua vài chiêu, Lưu Phong lúc này đã phải toàn lực chống đỡ, không còn giữ được vẻ phong lưu tiêu sái như lúc ban đầu nữa.
Thật là tốt, năm năm tu luyện của hắn thực là không uổng phí
Nghê Thường thân thể lúc này mềm mại uyển chuyển càng làm nổi bật lên những đường cong trên người. Du đấu một hồi thật sự phảng phất như Cửu Thiên tiên nữ vậy. Đúng là một loại thực cốt nhiếp phách rất xinh đẹp. Lưu Phong thấy vậy, bất giác bị phân tâm, mấy lần đều suýt chút nữa bị thương dưới kiếm của Nghê Thường.

Tần Thủy Dao hình như nhận ra điều này, cảm khái nói với Thủy Mị Nhi:
- Nhị muội, Phong Nhi đã trưởng thành, xem ra lần này bắt hắn hạ sơn cũng là một quyết định đúng đắn.
Thủy Mị Nhi đương nhiên là hiểu rõ ý tứ của sư tỷ.Lưu Phong trải qua năm năm tu luyện đã trưởng thành trở thành một người thanh niên thành thục. Vì vậy nàng bảo Lưu Phong sáng sớm không cần tiếp tục đến gọi nàng dậy cũng là vì nguyên nhân này.
Nghê Thường dần dần cũng phát giác ra Lưu Phong mặc dù vẫn chiết chiêu với mình nhưng mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình. Trong lòng nổi lên một tia giận dữ. mắng:
- Tiểu quỷ, ngươi không chuyên tâm thử kiếm, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào nhé.
Lưu Phong thầm kêu lên trong lòng không ổn. Mình vừa rồi cùng sư tôn giao đấu, tiện thể mở rộng nhãn giới, không ngờ hành vi bại lộ, lập tức tập trung tinh thần, không cười cợt nữa, trường kiếm trong tay nhất thời vũ lộng liên hồi kỳ trận.
Kiếm quang lập tức trở nên mờ ảo, phảng phất như một cái lồng bao phủ lấy thân hình Nghê Thường. Hai người tu vi lúc này là cân bằng.Lưu Phong lúc này tập trung tinh thần chiết chiêu, rất nhanh chóng lấy lại thế cân bằng với Nghê Thường.
Tần Thủy Dao và Thủy Mị Nhi nhất thời kinh hãi, thì ra vừa rồi tiểu quỷ cũng chưa hoàn sử dụng hết thực lực của mình.
Nghê Thường cũng cả kinh, bất quá nghĩ tới tên tiểu quỷ vừa rồi nhìn chăm chăm vào ngực mình, thật là tiểu sắc quỷ, phải thu thập hắn cho bõ ghét mới được.
Thời gian uống hết một tách trà trôi qua, Lưu Phong lúc này duệ khí dần dần biến mất, ngược lại Nghê Thường càng đánh càng sung mãn, trường kiếm trong tay trở nên linh hoạt, kiếm chiêu vô cùng khó lường, từ từ áp bức Lưu Phong không ngừng thối lui về phía sau.
“Nghê Thường sư tôn, Thất Tinh Kiếm Quyết do người thi triển quả thực đã phát huy đến cực độ của bộ kiếm pháp này, Phong nhi thật sự là bội phục.” Lưu Phong thấy mình càng lúc càng rơi vào tình cảnh bất lợi, lập tức hoa dạng lấy cớ nói chuyện, làm cho nàng phân tâm, không chú ý đến khí lực nữa.
Nghê Thường không ngờ không thèm để ý, hừ một tiếng, mắng:
- Tiểu quỷ, xem chiêu.
Lưu Phong vội vàng lui về phía sau vài bước, khó khăn lắm mới thoát được kiếm chiêu, sau đó ổn định thân hình, khuôn mặt anh tuấn bỗng cười hì hì nói:
- Tam sư tôn múa kiếm, bộ dạng thật là quá xinh đẹp, cho dù là tiên nữ giáng thế bất quá cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Hắn biết mình đấu không lại sư tôn, nên quyết định tìm cách trì hoãn, kéo dài thời gian.
Nghê Thường, tiểu khẩu nhỏ nhắn mím chặt lại, sắc mặt mang theo một chút giận dữ, kiếm chiêu lập tức trở nên nặng nề hơn trước, kiếm khí chốc lát đã bao vây hoàn toàn Lưu Phong, tựa như muốn giáo huấn hắn vậy.
“Đại tỷ, người xem tam muội và Phong nhi thực sự là một đôi người ngọc.” Thủy Mị Nhi đột nhiên nói.
Tần Thủy Dao nghe vậy, sắc mặt biến đổi, ngữ khí có phần tức giận nói:
- Nhị muội, ngươi làm sao có thể nói như vậy được, chẳng lẽ ngươi đã quên di huấn của tổ sư hay sao?
Thủy Mị Nhi biết sư tỷ của mình đã nổi giận, lập tức cười nói:
- Đại tỷ, người đừng kích động, ta chỉ là thuận miệng nói đùa mà thôi, tam muội và Phong nhi chỉ đơn giản là quan hệ sư đồ mà thôi.
Tần Thủy Dao trầm mặt nói:
- Nhị muội, ngươi thật sự là nói đùa hay sao? Ta xem tam muội và Phong nhi về chuyện tình cảm quả thật có chút vấn đề đấy.
Thủy Mị Nhi chợt cảm thấy trong lòng hồi hộp, vội vàng nói:
- Đại sư tỷ, ý của người chẳng lẽ là ám chỉ mối liên hệ giữa tam muội và Phong nhi là tình cảm nam nữ?
Nghê Thường đối với Lưu Phong thập phần yêu thương, Thuỷ Mị Nhi không phải không biết, bất quá nàng chưa bao giờ nghĩ ra hai người qua lại với nhau bằng tình cảm nam nữ. Lúc nãy chỉ là vô tình nói đùa nhưng nghe những lời của đại sư tỷ thì dường như chuyện này lại là sự thật.
Tần Thủy Dao thở dài một hơi, nói:
- Cứ xem tình huống trước mắt tất sẽ biết, cũng may là Phong nhi sẽ hạ sơn, ta cũng an tâm hơn nhiều.
Dừng lại một chút, Tần Thủy Dao đột nhiên nói:
- Tam muội, Phong nhi hai ngươi mau dừng tay.

Lưu Phong lúc này đã mệt nhoài, thấy Tần Thủy Dao ra hiệu ngừng tay, trong lòng mừng rỡ, vội vàng thu kiếm lại.
“Nhị muội, ngươi cùng Phong nhi đấu thử mấy chiêu xem sao.” Tần Thủy Dao nói tiếp.
Thủy Mị Nhi lập tức vâng lệnh, tùy tiện cầm một thanh trường kiếm tại luyện võ trường, thân mình nhẹ nhàng đi đến.
Lưu Phong vốn là tưởng đợt khảo nghiệm của mình đã chấm dứt, không ngờ lại phải tiếp tục thử kiếm với nhị sư tôn.
“Nhị sư tôn, xin người nhớ hạ thủ lưu tình cho Phong nhi.” Lưu Phong cười khổ, miệng méo xệch nói.
Thủy Mị Nhi yêu kiều mỉm cười, cặp mắt mở to, cười nói:
- Ngươi cứ dốc hết toàn lực mà đánh, để ta có thể đánh giá chính xác thực lực của ngươi.
Thủy Mị Nhi mặc dù nói như vậy nhưng Lưu Phong vẫn cảm thấy lo lắng.Nhị sư tôn rất khác với tam sư tôn, vạn nhất thất thủ nhất định sẽ bị thương, thật là phiền toái đây.
“Nhị sư tôn, người dạy hay lắm, sau này Phong nhi còn phải tu luyện nhiều cho nên hôm nay thử kiếm chỉ cần điểm đến là dừng, không cần gây ra thương tích cho nhau. Người xinh đẹp như sư tôn ắt sẽ lưu tình cho Phong nhi.” Lưu Phong hiểu được ‘mặt trắng’ là một phần không thể thiếu được, đây chính là chức nghiệp của hắn mà.
Thủy Mị Nhi nghe vậy lập tức mắng:
- Tiểu quỷ, chỉ bằng vào những lời này của ngươi cũng đáng đánh đòn ngươi rồi.
Vừa nói, thanh kiếm trong tay nàng vốn chỉ là một thanh kiếm tầm thường bỗng phát ra ánh sáng mờ mờ, mũi kiếm phảng phất như sóng biển dâng lên, khí thế cực kỳ lẫm liệt.
Lưu Phong không dám chậm trễ, lập tức tiên hạ thủ vi cường, quát lên một tiếng, thân ảnh vạch thành một đường thẳng tắp, bắn tới Thủy Mị Nhi, trường kiếm trong tay tạo thành một đạo kình phong đâm thẳng vào sư tôn.
Thủy Mị Nhi, sắc mặt không chút biến đổi, hữu thủ vung kiếm lên nghênh đón, kiếm quang lập tức trở nên rực rỡ, tà áo phất phơ trong gió, cảnh tượng thật làm động lòng người.
Lưu Phong bệnh cũ lại tái phát, cặp mắt như cú vọ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của sư tôn, trong lòng thầm nghĩ:
- Ba vị sư tôn của ta quả thật là xinh đẹp như thiên tiên, mỗi người mỗi vẻ, đáng tiếc là bối phận của ta quá kém, chỉ có thể ngắm nhìn nhưng không thể tiết ngoạn được.
Thủy Mị Nhi khẽ quát lên một tiếng, thân ảnh chớp động, trong nháy mắt kiếm chiêu phát động công kích, kiếm quang sắc bén đâm thẳng vào mặt Lưu Phong.
Lưu Phong không thể làm gì hơn, bất đắc dĩ tập trung tinh thần, vận dụng hết sở học hóa giải.
Chỉ sau ba chiêu, kiếm chiêu của Lưu Phong lập tức trở nên vững chãi, công thủ linh hoạt, không hổ là năm năm bế quan khổ tu.Thành quả đạt được cũng không phải là ít.
Đáng tiếc trường kiếm trong tay Thủy Mị Nhi như thần long vũ lộng, kiếm chiêu vừa nhanh vừa mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể chém hắn thành từng mảnh.
Nghê Thường nhìn thấy kiếm thế của Thủy Mị Nhi quá bá đạo, trong lòng bất giác cảm thấylo lắng.
Tần Thủy Dao thấy sắc mặt nàng như vậy, thở dài một tiếng, đoạn nói:
- Tam sư muội, không cần lo lắng, nhị muội tất biết phân biệt nặng nhẹ.
Tại võ trường, Lưu Phong liên tục bị dồn vào thảm cảnh, mấy lần suýt chút nữa hắn đã bị kiếm của Thủy Mị Nhi hớt đứt mũi. Trong lòng kinh hãi vô cùng.
“Keng !”
Lưu Phong thối lui liên tục, đáng tiếc đã là đường cùng, không thể làm gì khác, đành phải tận lực ngạnh tiếp, trường kiếm trong tay lập tức như nhất hạc trùng thiên, toàn lực xung sát, ngay cả y phục cũng phát ra những tiếng lật phật.
“Tiểu quỷ quả nhiên là có dụng tâm, năm năm tu luyện, bản lãnh của ngươi chỉ như thế này thôi sao?” Thủy Mị Nhi hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hiện rõ vẻ khinh thường.
Lưu Phong bất giác trong lòng cảm thấy như bị một dao đâm vào ngực, hét lớn một tiếng, trường kiếm vẽ lên một đường cong, xé nát không khí phong tỏa kiếm thế của Thủy Mị Nhi.
Bất quá tình thế không thể vãn hồi, chỉ thấy Thủy Mị Nhi hừ một tiếng. Lưu Phong lập tức hai mắt chói lòa, kiếm quang từ bốn phương tám hướng dày đặc chém tới, chỉ một thời gian ngắn mà một khoảng sân rộng lớn chỉ thấy kiếm khí tung hoành, thế như lôi điện rít lên. Lưu Phong trong tay chỉ có một thanh kiếm, quả thật không thể chống đỡ kiếm chiêu như thiên quân vạn mã của nhị sư tôn.

Quả nhiên là bộ dạng của Lưu Phong càng thêm thê thảm, trường kiếm trong tay gãy thành mấy đoạn rơi trên mặt đất, thân thể lảo đảo thối lui liên tiếp, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, sắc mặc tái nhợt, thân thể run lên từng chập.
“Nhị sư tỉ, người sao lại ra tay nặng như vậy?” Nghê Thường ánh mắt đầy quan tâm, lập tức chạy đến đỡ lấy Lưu Phong, sợ hắn ngã ra mặt đất.”
- Phong nhi, ngươi không sao đấy chứ?
Nghê Thường nhẹ nhàng đặt tay lên trán của hắn, vội vàng giúp hắn kiểm tra thương tích.
Lưu Phong hai con ngươi láo liên, thuận thế dựa vào người Nghê Thường, nhân cơ hội hưởng thụ một chút, bộ dáng của hắn làm như sắp chết đến nơi vậy:
- Tam sư tôn, Phong nhi…Phong nhi sắp chết rồi, người mau cứu đồ nhi đi.
Vừa nói, ma trảo hắn khe khẽ đặt xuống kiều đồn tròn trĩnh của nàng.
Nghê Thường thấy Lưu Phong yếu ớt như vậy, trong lòng lo lắng không yên, mặc dù cảm giác được từ đồn bộ của mình tự nhiên nóng lên nhưng không hề để ý đến là do Lưu Phong nhân cơ hội mà vuốt ve.
Lưu Phong lúc này cảm thấy hơi thở trở nên gấp rút, lớn gan nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve lên xuống đồn bộ của nàng.
“Tốt, vừa tròn trĩnh vừa mềm mại, lại có tính đàn hồi.” Lưu Phong bất giác nuốt ực một ngụm nước miếng xuống cổ họng.
Tần Thủy Dao nhìn thấy tình trạng của Lưu Phong, cũng cho rằng Thủy Mị Nhi ra tay quá nặng, sắc mặt có chút hờn giận nói:
- Nhị muội, thường ngày ta xem ngươi cũng đối xử tốt với hắn, như thế nào hôm nay lại xuống tay như vậy.
Thủy Mị Nhi trong lòng cũng cảm thấy áy náy, một kiếm hung hiểm lúc nãy tung ra quả thật là có chút quá đáng nhung cũng không nghĩ ra tình trạng của Lưu Phong lại xấu như vậy.

“Chẳng lẽ ta đã đánh giá quá cao tu vi của hắn?” Thủy Mị Nhi cũng cảm thấy nghi hoặc. Bình thường tuy nàng hết sức nghiêm khắc nhưng đối với hắn cũng rất yêu thương.
Nghĩ vậy, Thủy Mị Nhi lập tức tiến lên xem thương thế của Lưu Phong. Đi được vài bước nàng chợt phát hiện ra hữu thủ của Lưu Phong đang đặt trên đồn bộ của Nghê Thường, hơn nữa thỉnh thoảng lại vuốt ve lên xuống. Thủy Mị Nhi lập tức minh bạch thì ra là tên tiểu qủy này đang nhân cơ hội mà hưởng thụ.
“Xem ra đúng là nên tống tên tiểu quỷ này xuống núi cho xong.”
Thủy Mị Nhi mặc dù rất thương yêu Lưu Phong nhưng cũng không tán thành việc hắn ăn nhiều ‘đậu hũ non’ của tam muội.
Thủy Mị Nhi bước đến, cố tình tỏ vẻ kinh ngạc, thở nhẹ một tiếng, nói:
- Tam muội, Phong nhi có sao không? Để ta xem.
Nói xong Thủy Mị Nhi lập tức kéo Lưu Phong ra khỏi người của Nghê Thường.
Lưu Phong nhìn thấy vẻ mặt của Thủy Mị Nhi rất ân cần, trong lòng thầm mừng rỡ, hôm nay diễm phúc của mình quả thật không ít.Lập tức hữu thủ từ từ lần xuống đồn bộ của nhị sư tôn.Không ngờ chưa kịp thụ hưởng thì Thủy Mị Nhi đã bắt được bàn tay của hắn.
“Ta bị phát hiện rồi sao?”
Lưu Phong lập tức minh bạch không phải vô tình mà nhị sư tôn bắt được tay của hắn. Kế này không được thì xài kế khác vậy. Lập tức hắn ngả đầu, dựa vào bộ ngực của Thủy Mị Nhi.
Quả nhiên là đắc thủ, Thủy Mị Nhi lần này không để ý đến hắn. Mặc cho Lưu Phong dựa đầu vào bộ ngực đầy đặn của nàng hân thưởng.
Được thế, Lưu Phong quyết định sẽ từng bước, từng bước tiến lên, đột nhiên bên tai hắn truyền đến một thanh âm rất nhỏ:
- Tiểu quỷ, đừng tưởng ta không nói ra mà cho rằng ta không biết gì về cái trò hoa dạng mà ngươi đang làm đấy nhé.
“A, thật sự là đã lộ tẩy!”
“Ta nên làm gì bây giờ?”
Lưu Phong động não suy nghĩ, quyết định không thể bỏ qua cơ hội này, tiếp tục giả ma giả quỷ, giọng nói yếu ớt cất lên:
- Nhị sư tôn, đồ nhi sắp chết rồi, sau này..sau này đồ nhi không thể tiếp tục chăm sóc cho người nữa.
Thủy Mị Nhi hừ lạnh một tiếng, chiếc miệng anh đào kề sát lỗ tai của hắn, hơi thở nóng bỏng thổi vào tai hắn nói:
- Tiểu quỷ, ngươi còn chưa chịu nghiêm túc sao? Còn như vậy nữa thì ta sẽ nói chuyện ngươi nhân cơ hội vừa rồi giở trò hoa dạng cho đại tỷ và tam muội biết đấy.
Lưu Phong nghe vậy lập tức biết được nhị sư tôn đã nhìn thấu ý đồ của hắn, lập tức thay đổi sắc diện, đứng phắt dậy, cung kính hướng Thủy Mị Nhi hành lễ:
- Đa tạ sư tôn đã điều trị thương thế cho Phong nhi, Phong nhi bây giờ đã rất khỏe mạnh.
“Nhị tỷ không lẽ lại vừa tu luyện tiến bộ!”
Nghê Thường mặc dù cách đó không xa nhưng không biết được Thủy Mị Nhi đã nói thầm với Lưu Phong, nàng chỉ cho rằng nhị tỷ có lẽ tu vi đại tiến, nhanh chóng chữa trị Lưu Phong bình phục.
Tần Thủy Dao tựa hồ cũng nhìn ra điểm vô lý, bất quá cũng không nói gì.
Đợi Lưu Phong thay đổi y phục xong, bốn người lập tức cùng nhau quay lại phòng nghị sự. Tần Thủy Dao lúc này mới cất tiếng nói:
- Phong nhi, trải qua lần khảo nghiệm này, tu vi của ngươi tiến bộ mặc dù là không nhiều lắm nhưng cũng là vượt xa năm năm trước. Bây giờ ta chính thức tuyên bố sứ mạng đầu tiên của ngươi.
Lưu Phong không dám nói ra nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
- Kỳ thật so với dự tính của ta cũng không sai biệt lắm.Năm năm tu luyện, Thái Âm Thất Tinh Huyền của mình đã có đột phá, từ nhất tinh đã chuyển sang nhị tinh. Cho dù không phải là thiên tài thì cũng là tiến bộ rất nhanh, bất quá không có được một lời tán dương của ba vị sư tôn.
Nhìn thấy Lưu Phong không nói gì, Tần Thủy Dao tiếp tục nói:
- Phong nhi, từ bây giờ, ta nói câu nào ngươi cũng đều phải ghi nhớ, ngàn vạn lần không được quên đấy.
Lưu Phong nhìn thấy vẻ mặt của ba vị sư tôn đều tỏ ra nghiêm trang, hắn cũng ý thức được đây chính là việc quan trọng, vội vàng cung kính nói:
- Đại sư tôn, có chuyện gì xin cứ phân phó, Phong nhi xin lắng nghe kim khẩu của người dạy bảo.
Tần Thủy Dao thấy thái độ của hắn như vậy, cũng cảm thấy hài lòng, ánh mắt dừng lại trên người hắn, nói:
- Phong nhi, sư tôn lần này muốn phái ngươi xuống núi phụ tá cho tứ sư tôn của ngươi làm việc.
“Tứ sư tôn?” Phiêu Hương cốc có bốn vị tiên tử thì Lưu Phong ghét nhất chính là tứ sư tôn Đỗ Tứ Nương.
Suy đi nghĩ lại thì Lưu Phong và tứ sư tôn Đỗ Tứ Nương cũng chỉ gặp qua hai lần, nhưng hai lần này đều để lại ấn tượng sâu sắc trong hắn.Lần đầu tiên tứ sư tôn đã tặng cho hắn một cái tát, lần thứ hai thì tứ sư tôn mắng hắn là một tên vô lại không ai quản.
“Xú nương môn, muốn ta giúp ngươi? Cho dù có đi đến nước Mỹ cũng đừng mong ta giúp ngươi.” Lưu Phong trong lòng hoàn toàn không tình nguyện chút nào. Lúc trước bị xú nương môn vũ nhục, hắn đã thề sớm muộn gì cũng phải có ngày hắn làm cho nàng ta phải nhục nhã gấp bội mới hả dạ.
Tần Thủy Dao cũng biết Lưu Phong và Đỗ Tứ Nương có chút bất hòa, nhìn thấy hắn nhíu mày tức thì đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì:
- Phong nhi, ta biết ngươi và tứ sư tôn có chút không thích nhau, thế nhưng hôm nay tình thế bắt buộc, ngươi phải bỏ qua hiềm khích, toàn lực giúp đỡ tứ sư tôn làm việc.

Thủy Mị Nhi cũng nói:
- Phong nhi, việc này có quan hệ rất lớn đối với Phiêu Hương cốc của chúng ta. Hy vọng ngươi có thể phân biệt nặng nhẹ.
Nghê Thường cũng nhẹ giọng an ủi:
- Phong nhi, nhị vị sư tôn của ngươi nói đúng đấy, chuyện này rất quan trọng, ngươi nên hiểu rõ, không thể nói chơi được.

Lưu Phong thấy ba vị sư tôn đều trực tiếp khuyên nhủ, cũng không dám chậm trễ, lập tức nghiêm mặt nói:
- Tam vị sư tôn, xin cứ yên tâm, Phong nhi đối với chuyện đại sự, tuyệt đối sẽ không hồ đồ. Được rồi, xin hãy nói cho đồ nhi biết đồ nhi phải làm gì?
Nói chuyện đã nửa ngày mà vẫn chưa biết phải làm gì, Lưu Phong cũng thực sự cảm thấy mất kiên nhẫn.
Tần Thủy Dao lập tức đem chuyện Thần Toán lão nhân năm đó để lại lời sấm truyền kể cho hắn nghe.
Lưu Phong nghe xong lập tức minh bạch mọi chuyện, căn bản là sự tình một Thần Toán Tử trước khi chết đã lưu lại di ngôn, khiến cho tu chân giới trở nên náo loạn.
“Tam vị sư tôn còn quên một chuyện nữa.” Lưu Phong lại bắt đầu buồn bực, hắn đến thế giới này đầu nhập vào thân thể của một đứa bé, đáng thương thay bây giờ đang là thời kỳ nào hắn cũng chưa biết.
Không đợi ba người trả lời, Lưu Phong đã hỏi:
- Tam vị sư tôn, xin hỏi bây giờ chúng ta đang ở thời kỳ nào vậy?
Kỳ thực là việc này hắn đã muốn hỏi từ tám năm trước, bất quá cho đến hôm nay mới có cơ hội để hỏi.
Tần Thủy Dao có chút giật mình:
- Phong nhi không biết bây giờ là năm nào sao?
Lưu Phong vội vàng nói:
- Đại sư tôn, người quên rồi sao? Tám năm trước khi tỉnh lại, đồ nhi tựa hồ đều quên hết mọi thứ, bây giờ là năm nào đồ nhi thực sự là không biết.
Thủy Mị Nhi mỉm cười, nói:
- Bây giờ là năm thứ hai tám của Hoa Hạ hoàng triều.
Lưu Phong nghe vậy, nhất thời trợn tròn hai mắt, Hoa Hạ hoàng triều là thời đại nào thế? Theo trí nhớ của hắn thì trong lịch sử Trung Quốc không hề có một giai đoạn lịch sử nào như vậy cả.
“Ba vị sư tôn, bây giờ thật là năm thứ hai mươi tám của Hoa Hạ hoàng triều?” suy nghĩ một lúc lâu, hắn cũng không thể nào nhớ ra có một triều đại nào như thế cả.
Tần Thủy Dao hồ nghi đưa mắt nhìn Lưu Phong, đoạn nói:
- Đúng vậy, năm nay chính là năm thứ hai mươi tám của Hoa Hạ hoàng triều.
“Xem ra ta đã chuyển đến một dị giới rồi.”
“Ba vị sư tôn, tất cả mọi chuyện về Hoa Hạ hoàng triều đồ nhi đã quên sạch, cảm phiền các vị giảng giải cho đồ nhi một phen.” Lưu Phong trong lòng cảm thấy rất bực bội, vốn nghĩ là lần này hạ sơn sẽ sử dụng một bụng kiến thức về lịch sử của mình, dương danh lập uy. Ai ngờ mình lại chạy đến một nơi mà mình chưa hề biết đến. Hoa Hạ là cái quái gì nhỉ, bất quá đảo ngược lại xem ra còn có chút đạo lý. Hạ Hoa, ta sẽ thích hơn.

Nghê Thường lập tức đem sự tình của Hoa Hạ đế quốc nói cho Lưu Phong nghe.
Lưu Phong nghe Nghê Thường giảng giải xong, lập tức trong lòng đã hiểu rõ được vài phần, Hoa Hạ đại đế đã gần đất xa trời, hiện nay mục tiêu của các môn phái tại tu chân giới chính là ai sẽ là người kế thừa ngôi vị của ông.
Tứ sư tôn gia nhập thế tục chính là để xây dựng lực lượng, sau đó chọn cơ hội thích hợp tiến nhập vào triều đình, truy tìm chân mệnh thiên tử bảo hộ cho tông phái mình.
“Yến vương, Hoàng Thái Tôn….chờ một chút… chuyện này hình như có chút không ổn.” Lưu Phong đột nhiên nghĩ ra Hoa Hạ hoàng triều và vương triều Đại Minh trong lịch sử Trung Quốc có một số điểm tương tự.
Lưu Phong thật ra đối với lịch sử thì hắn cũng chỉ hiểu biết có hạn, bất quá trước đây hắn có đọc một vài tác phẩm văn học, xem một số bộ phim về Minh triều, cho nên đối với triều đại này cũng có một số hiểu biết nhất định.
Nếu hắn nhớ không lầm thì trong lịch sử Trung Quốc, triều đại Đại Minh cũng từng có một giai thoại như vậy nói về Hồng Vũ đại đế Chu Nguyên Chương.Vốn là cha của Chu Nguyên Chương năm đó đã truyền ngôi cho người con trưởng là Hoàng Thái Tôn, nhưng chỉ vài năm sau người con thứ tư là Chu Nguyên Chương chính là Yến vương đã nổi dậy lật đổ chính quyền của Hoàng Thái Tôn, chính mình lên ngôi hoàng đế.
Nghĩ vậy Lưu Phong vội vàng hỏi Tần Thủy Dao:
- Đại sư tôn, xin hỏi Phiêu Hương cốc chúng ta ủng hộ ai đây?
Lưu Phong trong long thầm cầu trời khấn phật mong cho không phải Hoàng Thái Tôn, nếu không sẽ có phiền toái lớn.
Tần Thủy Dao mỉm cười nói:
- Phong nhi yên tâm, Phiêu Hương cốc chúng ta ủng hộ Hoàng Thái Tôn. Mấy hôm trước tứ muội đã gửi thư cho ta thông báo tình thế trước mắt. Hoàng Thái Tôn hiện giờ đã nắm thế thượng phong, chuyện thừa kế Hoa Hạ đại đế đã hình thành, khó có thể xoay chuyển. Chúng ta bây giờ phái ngươi đi chính là hy vọng người có thể nghĩ ra biện pháp trở thành tâm phúc của Hoàng Thái Tôn.
“Không được, tuyệt đối không được.” Lưu Phong vội kêu lên:
- Đại sư tôn, Hoàng Thái Tôn không ổn đâu. Chúng nên ủng hộ Yến vương, đó mới là chính đạo.
Tần Thủy Dao nhất thời ngẩn người nhìn hắn, phát hiện ra vẻ mặt hắn hoàn toàn nghiêm túc, không chút nào đùa cợt, có chút kỳ quái hỏi:
- Phong nhi, ngươi sao lại có thể nói như vậy? Hoàng Thái Tôn đăng cơ chuyện này đã trở thành chuyện tất yếu. Chúng ta như thế nào lại ủng hộ Yến vương?

Lưu Phong do dự một chút, đoạn hỏi:
- Đại sư tôn, Hoa Hạ đại đế có phải xuất thân là một đứa bé trăn châu hay không?
Lưu Phong hỏi chuyện này, mục đích là xác minh xem Hoa Hạ hoàng triều có thực sự giống như Đại Minh vương triều trong lịch sử Trung Quốc hay không. Nếu không giống, hắn cũng dám quả quyết về điều mình vừa nói.
“Ngươi hỏi vấn đề này làm gì? Ta cũng không biết nhiều lắm.” Tần Thủy Dao lắc đầu nói. Nàng chỉ chuyên tâm tu luyện, vốn là không quan tâm đến chuyện xuất thân của một đế vương nơi thế tục.
“Chuyện này ta có biết.” Thủy Mị Nhi nét mặt có chút thâm ý, nhìn Lưu Phong nói:
- Đương kim Hoa Hạ đại đế quả nhiên là xuất thân từ một đứa trẻ chăn trâu. Lần trước tứ muội đến, đàm đạo với ta, trong lúc nói chuyện đã có nhắc đến.
“À, vậy thái tử có phải là mắc trọng bệnh mà chết hay không?” Lưu Phong tiếp tục hỏi.
Thủy Mị Nhi gật gật đầu, nói:
- Năm đó thái tử quả thật là bị bệnh mà chết. Mà Phong nhi này, chuyện Hoa Hạ hoàng triều ngươi vốn đã quên sạch, sao lại đột nhiên nhớ ra nhiều vậy?
Lưu Phong khẽ rùng mình, cố gắng bình tĩnh nói:
- Đồ nhi cũng không biết, có lẽ vừa rồi nghe tam sư tôn giảng giải về Hoa Hạ hoàng triều, vô tình đụng chạm đến ký ức trước kia của đồ nhi.
Thủy Mị Nhi nghe hắn nói vậy cũng không hoàn toàn tin đó là sự thật, bất quá nàng cũng không gặng hỏi thêm.
“Tam vị sư tôn, xin hãy nghe đồ nhi nói. Hoàng thái tôn sẽ có kết cục không tốt, chúng ta nên ủng hộ Yến vương. Yến vương hùng tại đại lược, người này mới chính là chân long thiên tử.”
Tần Thủy Dao có chút bực tức, âm thanh lạnh lùng nói:
- Phong nhi, ngươi hồ ngôn loạn ngữ gì thế? Tại sao lại nêu cao chí khí người khác mà hạ thấp uy phong của mình, ngươi phải hiểu là tương lai của Phiêu Hương cốc sẽ phụ thuộc rất nhiều vào Hoàng thái tôn, sau này đừng bao giờ nói với ta chuyện này nữa.
Lưu Phong không cam lòng, tiếp tục nói:
- Tam vị sư tôn, xin hãy tin tưởng đồ nhi, đồ nhi tuyệt đối không nói bậy, Hoàng thái tôn thật sự……
Tần Thủy Dao lạnh lùng cắt ngang:
- Đủ rồi, ta không muốn nghe nữa. Trời đã gần tối, ngươi đi về trước chuẩn bị, ba ngày sau chúng ta sẽ tiễn ngươi xuống núi.
Liên tục bị Tần Thủy Dao trách mắng, sắc mặt Lưu Phong nhất thời trở nên khó coi. Hắn trong lòng thầm mắng Tần Thủy Dao tóc dài nhưng kiến thức ‘ngắn’. Không nhìn xa trông rộng. Hoàng thái tôn có thể lên ngôi hoàng đế nhung chỉ bốn năm sau là xong đời.
Bốn năm !
Bốn năm nữa thì khoảng cách đến thời gian mà kiếp nạn xảy ra như lời của Thần Toán lão nhân vẫn còn thiếu một năm nữa mới đến. Khi đại kiếp của tu chân giới đến thì Hoàng Thái Tôn cũng xong đời, khi đó còn ai bảo hộ cho Phiêu Hương cốc nữa.
Đáng tiếc là lúc này Lưu Phong không có cách nào chứng minh được lời nói của mình là sự thật cả.
Nếu trực tiếp mang thân phận hiện nay của bản thân nói cho tam vị sư tôn nghe cũng không được. Hơn nữa Lưu Phong đối với thân thế của hài tử mà y đang mượn xác cũng chưa rõ ràng, một đứa bé bảy tuổi, thân thể yếu ớt lại có thể sống ở ĐạiTuyết Sơn, xem ra cũng không phải là tầm thường. Do đó hắn quyết định chuyện hắn xuyên đến đến thế giới này sẽ là bí mật của riêng bản thân hắn, ngay cả ba vị sư tôn cũng không thể nói ra.
Nghê Thường nhìn thấy sắc mặt của Lưu Phong càng ngày càng khó coi, lập tức nói:
- Đại tỷ, nhị tỷ, để muội đưa Lưu Phong về.
Tần Thủy Dao gật đầu nói:
- Được rồi, muội hãy đưa hắn về, sau đó quay lại đây.Chúng ta còn một số việc chúng ta cần phải thương nghị.
Trên đường trở về phòng, hai người đều im lặng, không khí rất nặng nề.
Đột nhiên Lưu Phong nắm lấy tay Nghê Thường, nhìn vào mắt nàng, nói:
- Tam sư tôn có tin những lời Phong nhi nói không?
Nghê Thường do dự một lát, đoạn nói:
- Phong nhi nếu ngươi nói đến chuyện của Hoàng Thái Tôn thì ta thật sự rất tiếc nhưng quả thực là ta cũng không tin.
Phong nhi, ngươi nghe ta nói đây. Tình thế tại Hoa Hạ hoàng triều hiện nay đã rất rõ ràng, Hoàng Thái Tôn lên ngôi chỉ còn là vấn đề thời gian. Ngày mai ngươi không nên nói về vấn đề này với đại sư tỷ nữa, nếu không người sẽ nổi giận đấy.
Lưu Phong vội vàng giải thích:
- Tam sư tôn, Hoàng Thái Tôn đúng là sẽ lên ngôi nhưng quan trọng là chỉ tại vị được bốn năm mà thôi. Sau bốn năm đó sẽ không còn ai bảo hộ cho Phiêu Hương cốc của chúng ta nữa.
Nghê Thường khẽ cười, đoạn nói:
- Không lẽ ngươi cho rằng đệ nhất cao thủ tại tu chân giới trong một trăm năm qua là Thần Toán lão nhân lại nói sai hay sao? Được rồi, ngươi hãy nói cho ta nghe bốn năm sau thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Lưu Phong nghiêm mặt, trịnh trọng nói:
- Tam sư tôn xin hãy nghe đồ nhi, bốn năm sau Yến vương sẽ thay thế Hoàng Thái Tôn, trở thành tân vương của Hoa Hạ đế quốc.
Nghê Thường vội vàng nói:
- Ngươi vừa nói bậy cái gì vậy? Nói nhỏ thôi, đại sư tỉ mà nghe được thì lớn chuyện đấy.
Lưu Phong thấy ngay cả tam sư tôn cũng không tin mình, không khỏi cảm thấy buồn bực nói:
- Tam sư tôn, người nói cho đồ nhi hay có phải là trong các vị hoàng tử thì Yến vương là người có thế lực lớn nhất hay không?
Nghê Thường gật đầu nói:
- Đúng vậy, trong các vương gia thì Yến vương chính là người có thế lực lớn nhất, lúc đầu chúng ta cũng định sẽ đi theo Yến vương nhưng lại lo sợ Hoa Hạ đại đế là người gia trưởng, ắt sẽ theo quy luật từ xưa đến nay đó là chỉ truyền ngôi cho con trưởng, cho nên mới bỏ Yến vương mà đi theo Hoàng Thái Tôn.Và sự thật ngày hôm nay cho thấy lựa chọn của chúng ta là hoàn toàn chính xác.
Lưu Phong lập tức hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ Yến vương cho đến bây giờ vẫn chưa làm phản hay sao?
<< Chương 2 | Chương 5 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 271

Return to top