Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Hi Du Hoa Tùng

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 75236 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 14 năm trước
Hi Du Hoa Tùng
Xích Tuyết

Chương 27
Sát thủ quả nhiên là sát thủ, ngay cả điều này cũng có thể nhìn ra, Lưu Phong cũng không giấu giếm, thản nhiên nói: “Không sai, hôm nay đích thật là lần đầu tiên bổn công tử sát nhân. Sự thật ta nghĩ cũng không muốn giết hắn. Mỗi mạng người đều giống nhau, ai cũng không có quyền định đoạt tánh mạng của kẻ khác, ta không tán thành giết người, cũng không muốn giết người. Hôm nay nếu không phải là lão đại các ngươi muốn chết, ta cũng sẽ không giết hắn”

“Đa tạ công tử!” Nghe Lưu Phong nói xong, lão nhị tỏ vẻ kính trọng. Mặc dụ hắn không cách nào nhìn ra thực lực của Lưu Phong, nhưng có thể chắn chắn, thực lực so với bọn hắn chênh lệch rất lớn, nếu không phải bọn họ bắt được Vương Bảo Nhi, nếu không vì cái chết của lão đại, hắn tuyệt đối sẽ không dám đụng chạm Lưu Phong.

Lão Tam ánh mặt hung hăng liếc nhìn Lưu Phong một cái, không nói gì, quay đầu đi, không thèm để ý tới.

Lưu Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Vị nhân huynh này, thứ cho ta nói thẳng, vị huynh đệ của ngươi suy nghĩ rất thiển cận.”

Lão nhị sợ run một chút hỏi “xin hỏi công tử cho biết, “thiển cận” là ý gì?

“Ha…ha… “thiển cận” có nghĩa là rất tệ” Lưu Phong nhẹ nhàng giải thích.

“Đa tạ công tử nhắc nhở, tính tình Lão tam quả thật có chút xấu xa, ngày sau ta sẽ quản giáo nhiều hơn.

“Được rồi, thiếu chút nữa ta quên hỏi, Thánh giáo các ngươi mời ta lại đây, vì việc gì vậy?” Lưu Phong linh cơ chợt động, đột nhiên đặt câu hỏi.

“Hừ, ai bảo ngươi nhúng tay can thiệp vào việc của Bạch gia” Lão tam hừ lạnh một tiếng.
“Bạch gia?” Lưu Phong lạnh giọng nói “Nguyên lai các ngươi là cừu nhân của Bạch gia”
Lão nhị trừng mắt nhìn lão tam một cái, nổi giận nói: “Ngươi không nói lời nào sẽ chết à? Từ giờ trở đi, ngươi câm miệng cho ta”

Quay đầu lại, Lão nhị nói với Lưu Phong: “Công tử, chúng ta là thuộc hạ, chỉ biết làm theo mệnh lệnh, về chi tiết cụ thể chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không rõ, hoàn toàn xin công tử thứ lỗi, khi gặp chủ nhân ta, tất cả mọi nghi vấn của ngươi sẽ được giải thích” Nói xong những lời này, Lão Nhị vội vàng im miệng lại. Nhìn vậy, phỏng đoán cho dù Lưu Phong dụng kế, mua chuộc cũng rất khó cạy miệng của hắn.

Xem như là chọc trúng ổ kiến lửa, nhớ lại lời lão tam nói, 5 vạn quân cũng không xem vào mắt, thế lực đối đầu với Bạch gia lần này quả thật không nhỏ. Cũng không biết bọn họ là ai, tới kiếm mình cuối cùng có việc gì?
“Chẳng lẽ là vì Bạch Vũ? Lưu Phong hơi kinh hãi, cẩn thận suy nghĩ, chính mình và Bạch gia tựa hồ cũng không có giao tình gì lắm, duy nhất chỉ có thể nói “can thiệp vào việc của Bạch gia” chỉ là việc mình chiếu cố Bạch Vũ. Vậy là, Thánh giáo này nhất định vì Bạch Vũ mà tới? Đuổi tận giết tuyệt? Hoặc là muốn dùng Bạch Vũ uy hiếp Bạch gia?
“Vị nhân huynh này, quý giáo các ngươi là Minh giáo, các ngươi không phải muốn gặp ta quang minh chánh đại sao, vậy khi nào thì tới?” Nói đến Thánh giáo, Lưu Phong không khỏi giật mình nhớ tới Minh giáo, vội vàng dò hỏi thử.

Hai tên thích khách không hề phản ứng, ai cũng không thèm trả lời câu hỏi của Lưu Phong.

“Mặc kệ ta à? Đông Phương Bất Bại?”

Đột nhiên, trong đầu Lưu Phong suy nghĩ, nhân vật này tựa hồ là nhân vật của Nhật Nguyệt Thần Giáo, bọn họ không biết là đúng rồi.

“Hai vị, giáo chủ các ngươi hiện giờ hẳn là Dương Đính Thiên, đúng không? Các ngươi có thể không biết, ta và giáo chủ các ngươi coi như là có một đoạn giao tình…” hai tên hai bên thật nhàm chán, Lưu Phong một miệng toàn nói bậy, từ Quang Minh đỉnh, đến Càn Khôn Đại Nã Di, từ Dương Đính Thiên nói đến Trương Vô Kỵ…

Hai tên thích khách này, ngoại trừ vẻ mặt mờ mịt, cũng không tỏ vẻ gì ở bên ngoài.
“Bỏ đi, lời ta nói đều là cơ mật trọng yếu của giáo hội, với thân phận của các ngươi làm sao có thể biết được, nói ra cũng là vô ích” Lưu Phong thấy hai thích khách không có phản ứng, nhất thời cũng có chút buồn bực.

“Bệnh thần kinh…” Lão Tam không nhịn được, thần thái kiêu ngạo, giọng nói giận dữ nói: “Ngươi nói Minh giáo nào cùng Thánh giáo chúng ta có quan hệ, cái tên chó má Dương Đính Thiên là ai, Càn Khôn Đại Nã Di là cái gì, …, Thánh Giáo chủ chúng ta chính là nữ thần xinh đẹp nhất thiên hạ…”

“Hỗn trướng, câm miệng” Lão nhị vung tay, tát vào miệng lão tam một cái làm hắn im miệng.

Lưu Phong âm thầm cười trộm, tên đầu heo này cuối cùng cũng không nhịn được, phun ra một chút tin tức, thật không uổng phí công sức nãy giờ mình nói bậy…

Hiển nhiên, Thánh giáo bọn chúng và Minh giáo trong tiểu thuyết vũ hiệp mà Lưu Phong đọc hoàn toàn không phải một, hơn nữa nghe khẩu khí của bọn chúng, giáo chủ của chúng tựa hồ lại là một tuyệt sắc giai nhân.

“Mẹ nó, có cơ hội ta nhất định cua tuyệt sắc giáo chủ mới được” Lưu Phong trong lòng nổi sóng, cảm thấy đắc ý…

“Vị nhân huynh đầu heo này, xin hỏi giáo chủ các ngươi có chồng chưa, nàng thích dạng nam nhân nào… Ngươi xem ta có thích hợp không?” Lưu Phong tiếp tục nói bậy. Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng, Lưu Phong hiểu chính mình cần phải thám thính một chút tin tức. Đáng tiếc đầu heo này đã bị trúng một cái tát. Mặc cho Lưu Phong điêu ngoa thế nào, hắn cũng không nói một câu. Lão nhị thì không cần phải nói nữa, hắn nín thinh, muốn hí lộng hắn, hoàn toàn không thể.

“Một quãng đường dài không nói câu nào, Lưu Phong lại yên lặng, xấu hổ, tức giận trong lòng.

Lưu Phong đột nhiên nghĩ đến một cách, một phương pháp giải buồn tốt nhất: “Ca Hát!”

Kiếp trước, lúc buồn bực, nhàm chán thì có karaoke, nhưng tại đây tuy không có karaoke, không có thiết bị âm thanh, nhưng tự mình hát chay cũng không có vấn đề gì!!!

Suy nghĩ một chút, Lưu Phong quyết định, hào khí bay lên ngút trời, hát:
- Ngạo khí xung thiên, một bầu nhiệt huyết át thái dương, tinh thần cứng rắn như gang thép, nam tử hán đại trượng phu phải biết tự cường……..

Nghe tiếng ca kỳ quái của Lưu Phong, hai tên thích khách không khỏi có chút động dung, không nói âm thanh quái dị, ca từ hào khí can vân, đã làm tâm tình bọn chúng bị kích động thật lâu. Không nghĩ tới Phượng viên thiếu gia có thể có chí khí nam tử, anh hùng như vậy, thật là bội phục…

“Công tử, tại hạ mặc dù cùng ngươi đối địch, nhưng là vừa rồi nghe ngươi hát xong, bài hát này đích thật hào khí bất tận, cao tận trời xanh” Chính là nhịn không được, khen tiếp vài tiếng “Bội phục, bội phục!” Lão nhị chắp tay kính phục nói.

Lưu Phong cười tự nhiên “thuận miệng hát vài câu, không tính là gì, chỉ để cho hai vị vui vẻ chút”. Tóm lại, hắn chỉ lấy bài hát nổi tiếng, hát loạn một chút. Tại kiếp trước, khắp đại giang nam bắc, chỉ cần là nam nhân, ai lại không biết bài hát này. Từ sau khi sống lại, công phu mặt dày của Lưu Phong tựa hồ đã đạt tới cảnh giới không người địch nổi.
Lão nhị âm thầm gật đầu, không nói nữa, bất quá trong lòng rúng động, nhưng thật ra đã từ rất lâu rồi chưa nhụt chí…

Ba người vừa đi được một lúc, ước lượng thời gian khoảng một chung trà, Lão nhị chỉ tay về phía trước nói: “Công tử, chúng ta đã tới, chủ nhân ta đã mở tiệc ở trên thuyền hoa, đang đợi đại giá”

Ánh trăng nhàn nhạt in bóng xuống mặt nước, khẽ lay động, bốn phía sóng nước vỗ rì rào, âm thanh tiếng đàn vang lên càng làm cho cảnh tượng này trở nên thần bí.

Lúc này ba người Lưu Phong đã tới trước thuyền hoa, Lão Nhị vào trong thông báo, Lão tam ở cạnh bên trông chừng Lưu Phong.

Một lát sau, lão nhị quay lại nói: “Công tử gia, chủ nhân ta cho mời”

Lưu Phong gật đầu, lập tức đi theo, trên hoa thuyền người không nhiều lắm, ngoại trừ hai thích khách cũng chỉ có một gã nam tử, còn lại đều là sáu bảy nữ nhân. Lưu Phong phát hiện, mấy nữ nhân này công phu cũng không kém mấy tên sát thủ kia. Tên nam tử đứng ở phía sau trung niên mỹ phụ càng không phải tầm thường, người ước chừng trên dưới 30 tuổi, thân hổ tay vượn, cao lớn uy mãnh, sắc mặt hồng hào, hai hàng lông mày thưa thớt, hai mắt trắng đen rõ ràng, Lưu Phong thậm chí có thể cảm ứng được xung quanh thân thể hắn phát ra một luồng sát khí.

“Ngươi chính là Phượng viên thiếu gia Lưu Phong công tử?” Một thanh âm trong như ngọc vang lên, chậm rãi thâm nhập vào thính giác của Lưu Phong. Theo hướng thanh âm phát ra nhìn lại, tại khắp nơi ánh sáng phản chiếu, hoa thuyền rực sáng, đối diện với Lưu Phong có một mỹ phụ nằm nghiêng đang nhìn hắn…

Mỹ phụ thấy ánh mắt Lưu Phong nhìn mình, tả thủ khẽ nhấc lên, lộ ra đường cong trên thân thể nõn nà, eo thon nhỏ nhắn, khuôn mặt ngọc xinh đẹp thoáng một nụ cười, tản mát quang mang làm hoa mắt, mê hoặc lòng người, ánh mắt nhu mì chứa đựng phong tình như muốn phát xuất ra…

Lưu Phong trong lòng rung động, dục hỏa thiêu đốt, thầm kêu không ổn. Mỹ phụ trung niên này có vấn đề. Hắn vội vàng ngưng thần tụ khí, âm thầm huy động Thái Âm Thất Tinh Huyền lên, đè nén dục hỏa xuống.

“Người chính là Thánh giáo giáo chủ? Đã trễ thế này, ngươi tìm ta không phải là để ta mục kích dung nhan ngươi chứ?” Lưu Phong lạnh nhạt cười, đôi mắt không khách khí ngắm tới ngắm lui thân hình của nàng.

Ai ngờ vị mỹ nhân nọ không chút quan tâm, bộ ngực sữa căng tròn càng ưỡn thêm lên, mặc cho Lưu Phong thỏa thích chiêm ngưỡng. Cùng lúc đó, ánh mắt thu thủy cũng chăm chú nhìn Lưu Phong, vẻ mặt như cô gái hồi xuân đang nhìn tình lang…

“Trên mặt ta có hoa sao? Được rồi, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta?” Lưu Phong mặc dù da mặt dày, cũng không thích cách nhìn không biết xấu hổ của mỹ phụ như vậy…

“Công tử khí vũ hiên ngang, tuấn nhã phiêu dật, ngọc thụ lâm phong… ta nghĩ chỉ cần là đàn bà, không ai sẽ không muốn thưởng thức ngươi. Ta thân là đàn bà, tự nhiên cũng không ngoại lệ” thanh âm tự nhiên, siêu động lòng người, mỹ phụ trong khi nói chuyện cũng không quên thi triển mỵ thuật.

Cũng may Lưu Phong đã sớm có chuẩn bị, một khi Thái Âm Thất Tinh Huyền vận chuyển, bách tà bất xâm, mị thuật đó căn bản không cách nào ảnh hưởng được tâm trí của hắn.

“Khóe miệng lộ ra một nụ cười tà dị, Lưu Phong cười hắc hắc nói: “Ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta?”

Mỹ phụ ánh mắt thủy chung vẫn nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của Lưu Phong, nghe Lưu Phong nói vậy, thanh âm sung mãn, mỹ phụ lộ ra thần sắc si mê nói: “Người ta nói không sai, người thành thị rất thông minh, ta mời công tử đến đây, là muốn thực hiện một giao dịch?”

“Giao dịch?” Lưu Phong lớn mật dán mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn của mỹ phụ, cười một tiếng ám muội nói: “Ngươi không định dùng thân thể ngươi cùng ta giao dịch đấy chứ”

Đứng phía sau mỹ phụ, sắc mặt nam tử đại biến, lạnh lùng nhìn Lưu Phong, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác khác thường, quanh thân sát khí càng phát ra dày đặc hơn.

“To gan, không biết lớn nhỏ, dám vô lễ với chủ nhân ta”

“Ngươi bất quá chỉ là con chó, ta và chủ nhân ngươi đang nói chuyện, ai cho ngươi xen vào” Lưu Phong ghét nhất bộ dạng gia nô, bày đặc khoa trương thanh thế. Lạnh giọng quát không một chút khách khí.

Trên mặt nam tử, sát khí phủ đầy, bộ dáng giận dữ, đứng lên.

Mỹ phụ hừ lạnh một tiếng, ngăn chặn xung động của nam tử lại, khẽ cười một tiếng nói: “Công tử đại nhân đại lượng, cần gì chấp nhất hạ nhân như vậy”

Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Ta bất quá muốn nói cho hắn biết, nếu là hạ nhân, phải hiểu quy củ của hạ nhân, ta không thích mấy kẻ không lễ phép, không có giáo dục”

“Thiết Huyết, xin lỗi công tử đi, từ giờ trở đi không có mệnh lệnh của ta, cũng không cho phép ngươi lên tiếng” Mỹ phụ xoay người, nói với trung niên nam tử.

Trung niên nam tử nghe vậy, sắc mặt biến đổi, tựa hồ trào lên một đạo sát khí, bất quá chỉ trong nháy mắt, đã bình tĩnh lại, hắn khom người thi lễ với Lưu Phong nói: “Lúc nãy mạo phạm, xin công tử thứ lỗi”

Lưu Phong hừ một tiếng: “Được rồi, biết sai là được rồi, tiểu tử ngoan”

Ngừng lại một chút, Lưu Phong chuyển mắt đến bộ ngực mỹ phụ, cười nói: “Người vẫn còn chưa trả lời ta, ta muốn biết ngươi có phải là thánh giáo giáo chủ không?”

“Không phải, không phải?” Mỹ phụ cười ha ha nói “Nếu công tử tò mò về thân phận của ta, ta cũng cho công tử biết. Ta chỉ là thuộc hạ của giáo chủ, chỉ là sứ giả mà thôi. Bất quá hôm nay tại đất Giang Nam này, mọi chuyện ta có thể làm chủ”

Yên tâm rồi. Lưu Phong còn tưởng rằng lão bà nương này là giáo chủ. Mặc dù bà nương này tư sắc cũng không tệ, nhưng là lớn tuổi rồi, Lưu Phong không có thể… biến thái như vậy, không phải loại đàn bà nào cũng xơi…

“Xin hỏi quý giáo giáo chủ bao nhiêu tuổi rồi? Có từng kết hôn chưa?” Lưu Phong nghiêm mặt, cười một tiếng, rồi nghiêm túc hỏi.

Mỹ phụ mắt lộ thần quang, âm thầm kinh hãi, bản thân ngay từ đầu đã thi triển mị thuật đối với hắn, vì sao hắn cho tới bây giờ tâm vẫn thanh tỉnh, đối với mình lại khinh thường như vậy?

“Ha…ha… chẳng lẽ đó cũng là điều cơ mật của quý giáo, không thể nói được à” Lưu Phong thấy mỹ phụ không có trả lời, hắn liền nói tiếp.

Mỹ phụ khôi phục thái độ bình tĩnh, thấy ánh mắt nghi hoặc của Lưu Phong nói: “Cũng không có cái gì cơ mật, chỉ là giáo chủ không muốn để ngoại nhân biết, công tử thật muốn biết, ta sẽ đáp ứng, nhưng nghe xong tuyệt đối không được truyền ra ngoài?”

“Được, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác” Lưu Phong cười hắc hắc: “Ngươi nói nhanh lên, nhân phẩm của ta, tưởng cũng có cơ hội…”

Mỹ phụ mỉm cười nói “bổn giáo chủ chính là nhị bát niên hoa, tài hoa dung mạo đương kim thế gian không có người nào có thể so sánh được”

Nhị bát niên hoa, không phải là 16 tuổi sao, Lưu Phong cười hắc hắc, sau đó nghiêm mặt tự giới thiệu “Tại hạ Lưu Phong, hiện 18 tuổi, chưa từng có hôn phối, ngọc thụ lâm phong, nhất biểu nhân tài, nhân phẩm thế gian đệ nhất, mong rằng sứ giả tỷ tỷ thông báo tin tức này cho quý giáo chủ”.

Mỹ phụ đôi mắt đẹp mông lung nhìn Lưu Phong, chốc lát cười nói: “Như thế là thế nào?”
Lưu Phong cười hắc hắc nói “thì…là… trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, ngươi xem ta và giáo chủ các ngươi tuổi tác vừa vặn như thế…”

“To gan, ngươi dám mạo phạm Thánh giáo chủ, muốn chết?” trung niên nam nhân lại phẫn nộ quát lên.


“Thiết Huyết, lui ra, ngươi quên ta đã nói gì rồi sao?” Mỹ phụ cất tiếng mắng trung niên nam tử, sau đó quay sang nhìn Lưu Phong mỉm cười nói:

- Công tử quả nhiên là can đảm. Dám ngang nhiên cầu hôn Thánh giáo chủ…Hảo, sau này tiện phụ sẽ chuyển lời lại cho Thánh giáo chủ, nếu có gây ra hậu quả sau này, công tử sẽ phải tự mình gánh chịu.


Lưu Phong hài hước nhếch mép cười:

- Sứ giả tỷ tỷ, đã như vậy thì Lưu Phong xin thất lễ, nếu ngày khác có thể kết hôn với Thánh giáo chủ thì nhất định sẽ không quên công sức của tỷ tỷ.


Mỹ phụ phu nhân nhìn Lưu Phong trong chốc lát, đoạn nói:

- Chuyện tốt, chuyện xấu bây giờ còn chưa thể nói chính xác được, bất quá ta cũng có vài câu cảnh tỉnh ngươi. Thánh giáo chủ của ta trước giờ không bao giờ chịu lấy chồng, lần này ngươi lại ngang nhiên vô lễ như vậy tất sẽ làm tổn thương đến Thánh giáo chủ, hậu quả rất nghiêm trọng.


Lưu Phong cười hì hì nói:

- Ta không thích người khác uy hiếp ta.


Mỹ phụ cười cười:

- Ta cũng không hề có ý muốn uy hiếp công tử, chỉ là cảnh tỉnh người mà thôi. Việc này nói đến đây mà thôi, tin rằng công tử sẽ rất tò mò, nếu chúng ta làm một cuộc giao dịch thì sao?


Lưu Phong thấy nàng chủ động nhắc việc này, không cho là như vậy, liền nói:

- Chuyện này không phải đã nói rồi sao? Nói đi, các ngươi có cái gì mà dám uy hiếp ta giao Bạch gia nha đầu cho các ngươi?


Mỵ phụ hơi bối rối, nhưng lập tức thản nhiên trả lời:

- Công tử quả nhiên là thông minh, bất quá ta rất tò mò, làm sao ngươi biết được chuyện này?


“Nếu đã biết ta thông mình thì phải hiểu là chuyện gì cũng do cái đầu của ta nghĩ ra chứ.” Lưu Phong có chút chế giễu đối phương.


Mỹ phụ sắc mắt hơi biến đổi, hướng sang huynh đệ hai thích khách chậm rãi nói:

- Là các ngươi đã nói cho công tử?


Huynh đệ thích khách, bất giác sợ hãi, lập tức quỵ gối , dập đầu xuống mặt đất:

- Thánh sứ, xin tha mạng, chúng tôi vốn không hề muốn nói ra nhưng chỉ là vị công tử này rất thông minh, chúng ta bị hắn….


Mỹ phụ sắc mặt lạnh lùng, ngắt lời:

- Hai ngươi thật là ngu xuẩn, mau đi ra ngoài, lát nữa ta sẽ hỏi tội.


Lưu Phong liếc mắt nhìn mỹ phụ:

- Thánh sứ tỷ tỷ, việc này thật không thể trách được thuộc hạ của tỷ, chỉ là ta quá thông minh, tỷ nể mặt ta tha cho bọn chúng một lần.


Mỹ phụ thần sắc chuyển động, thở dài một hơi:

- Công tử quả nhiên là có lòng nhân ái, nể tình ngươi đã xin cho bọn chúng, lần này tạm tha vậy.


Lưu Phong thoải mái cười nói:

- Đa tạ Thánh sứ tỷ tỷ đã cho ta chút thể diện.


Mỹ phụ lập tức chuyển đề tài:

- Công tử, chuyện.. người đã biết, chẳng biết ý tứ của công tử như thế nào?


Lưu Phong nghe vậy cố ý làm vẻ ngạc nhiên:

- Cái gì? Chẳng lẽ các thật sự muốn ta giao Bạch Vũ , tiểu nha đầu này ra? Xem ra là đã làm khó bổn công tử. Nên biết Bạch Thiên Hành và ta là hảo huynh đệ, hắn đã tin tưởng ta, phó thác muội muội của hắn cho ta, ta làm thế nào có thể phụ lòng của hắn chứ.


Mỹ phụ giương cặp mắt yêu mị nhìn Lưu Phong:

- Công tử cần gì phải dựa vào đại nghĩa như vậy? Theo chúng ta được biết thì công tử và Bạch Thiên Hành cũng không có gì là thâm giao. Bạch Thiên Hành bất quá chỉ là để lại cho người một tòa Túy Xuân lâu, Thánh giáo của chúng ta có thể cho ngươi gấp nhiều lần như thế.


Lưu Phong vẻ mặt uy phong lẫm liệt, đại biểu cho chính nghĩa:

- Thánh sứ tỷ tỷ, lời này nói ra quả là đã xem thường Lưu Phong rồi, nói như vậy là Lưu Phong vì Túy Xuân lâu mà mới bảo vệ cho Bạch Vũ sao? Kỳ thật ta coi kim tiền như vật ngoại thân vậy….Đúng rồi, người nói cho ta gấp thập bội như vậy, không biết cuối cùng là bao nhiêu?


Mỹ phụ cười dài một tràng:

- Công từ quả là thẳng thắn, Túy Xuân lâu bây giờ ước tính giá trị khoảng 5 vạn lượng. Chúng ta có thể cho ngươi gấp mười lần như vậy, 50 vạn lượng.


50 vạn lượng. Thời đại này xem ra giáo hội kiếm tiền thật là nhiều đây. Lưu Phong có chút kinh hãi nói:

- Thật sự là cho ta 50 vạn lượng?


Mỹ phụ thấy Lưu Phong hiện ra vẻ tham lam, trong lòng vui vẻ, gật đầu:

- Không sai, là 50 vạn lượng, chỉ cần ngươi đồng ý, ngay bây giờ ta có thể giao ngân phiếu cho ngươi.


“Ài!”


Lưu Phong khẽ than thở:

- Số ta quả thật là số khổ, nhiều ngân lượng như vậy nhưng lại vô phúc thụ hưởng, Thánh sứ tỷ tỷ, thật là có lỗi với người. Lưu Phong ta mặc dù không phải là người tốt nhưng nói được là làm được. Trước đây ta đã đáp ứng với Bạch Thiên Hành..người bây giờ ta bảo ta phải phản bội lại lời hứa với Bạch Thiên Hành, ta quả thật không thể làm được.


Mỹ phụ sắc mặt thay đổi nhanh chóng:

- Công tử, Thánh giáo hôm nay mời ngươi đến đây là thật tâm muốn xem ngươi là bạn. Nếu ngươi chê 50 vạn lượng vẫn còn ít thì chúng ta có thể thương lượng thêm. Hoặc giả là công tử muốn nữ nhân cũng được, Thánh giáo chúng ta nữ nhân nhiều vô số, hơn nữa từ nhỏ đã được huấn luyện qua về cách phục vụ nam nhân, ta cam đoan công tử một khi cùng họ lên giường, ắt sẽ được hưỡng mỹ vị trước giờ chưa từng thấy.


Kim tiền không được, bây giờ lại chuyển qua sắc dụ. Mẹ nó, xem ta là ai chứ.Lưu Phong nhìn phụ nhân cười một cách bí ẩn nói:

- Thánh sứ tỷ tỷ, thù lao của người quả thật rất hấp dẫn, bất qua ta đối đàn bà lại không hề có hứng thú.


Mỹ phụ thấy Lưu Phong nhìn mình, miệng nở nụ cười kỳ dị, trong lòng hơi kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn muốn lên giường với ta?


“Làm như thế nào mới thu được kết quả đây?” Mỹ phụ lần này đến Giang Nam đã nhận lệnh của giáo chủ, tuyệt đối không được cùng Phượng viên kết thành thù địch, hết lần này đến lần khác Bạch gia dựa vào Lưu Phong mà tránh né. Nguyên vốn tưởng chỉ cần 50 vạn lượng là có thể mua chuộc được Lưu Phong, ai mà biết người này lại khó đối phó như vậy.


“Thôi thì vì đại nghiệp của Thánh giáo, có hy sinh thân thể này cũng không sao. Huống hồ Lưu Phong cũng là một nam nhân tuấn mỹ. Cùng hắn phượng đảo loan điên một trận cũng không đến nỗi là cực hình.”


Nghĩ vậy, mỹ phụ hai má ửng hồng, dịu dàng nói:

- Nếu công tử thấy thích nô gia, nô gia nhất định sẽ tuân mệnh người. Chỉ cần người giao Bạch Vũ ra , chúng ta sẽ giao cho công tử 60 vạn lượng. Ngoài ra nô gia sẽ hầu hạ công tử một đêm. Người nghĩ sao?

60 vạn lượng? Lưu Phong âm thầm kinh hãi, tiểu nha đầu của Bạch gia có giá trị nhiều như vậy sao? Hơn nữa lại còn được một vưu vật tuyệt sắc hầu hạ thêm một đêm? Thật sự là làm cho người ta động lòng. Bất quá Lưu Phong vẫn không đồng ý. Đối phương nếu có thể vung tay hào phóng như vậy thì có thể khẳng định Bạch Vũ nhất định có giá trị vượt xa những thứ này. Nếu không bọn họ cũng không cần tốn kém như thế.


“Thánh sứ tỷ tỷ, ta nghĩ ngươi có chút hiểu lầm. Chuyện này vốn là không thể giao dịch được. Không phải là vì ít hay nhiều mà quan trọng nhất chính là ta đã hứa với Bạch Thiên Hành, cho nên không thể thất tín. Vì 60 vạn lượng bạc mà bán đứng huynh đệ, chính là chân tiểu nhân, ta không thể làm được.” Lưu Phong lên tiếng cự tuyệt.
<< Chương 26 | Chương 28 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 369

Return to top