Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Hi Du Hoa Tùng

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 75239 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 14 năm trước
Hi Du Hoa Tùng
Xích Tuyết

Chương 92
Lưu Phong càng nghĩ càng thấy thú vị, nếu chính mình đoán đúng, Vương Kim Bằng sẽ không có khả năng tiếp tục ở Giang Nam.
Lưu Phong lạnh lùng nhìn Vương Kim Bằng, lạnh nhạt nói: “Được rồi, vô sỉ thì đừng tự hào. Người như ngươi sao có thể đào tạo được thuộc hạ tốt.”
“Ngươi…” Vương Kim Bằng uất ức nói: “Tiểu tước gia, bổn quan dù đắc tội với ngươi nhưng ngươi phải biết điểm dừng, thân là quý tộc, sao có thể cư xử như vậy?”
“Nói nhảm ít thôi” Lưu Phong sắc mặt biến đổi nói: “Nói thật cho ngươi biết, hôm nay ta thay mặt dân chúng Giang Nam lấy lại công bằng.” Lưu Phong trong lòng thầm nghĩ, cũng chính là ta tìm ngươi trả thù, ai bảo nhi tử ngươi khi dễ nữ nhân Di Hồng Viện, ai bảo ngươi cướp chỗ của Vương Đức Vọng.
“Tiểu tước gia, người rốt cuộc là muốn gì đây?” Vương Kim Bằng cũng là bạo tính, may là Lưu Phong có loại hậu phương vững chắc, nếu là người bình thường, hắn đã sớm đánh rồi. Người như vậy phải phế bỏ.
“Vì dân trừ hại, giương cao chính nghĩa.” Tuy nói là bức hiếp kẻ yếu thì không cần đạo lý. Cho nên nhiều khi vẫn phải đóng kịch. Lưu Phong là người như vậy, đánh người cũng phải tìm lý do.
“Xem ra Tiểu tước gia hôm nay không muốn bản quan rời đi?” Phật cũng có ba phần tức, Vương Kim Bằng sao có thể chịu được. Hắn cũng không phải là loại người bị người khác ngồi lên đầu mà không dám lên tiếng. Chuyện hôm nay chính mình cũng muốn nhịn nhưng Lưu Phong hắn hết lần này tới lần khác làm ra nháo sự. Vạn nhất hắn bị thương cũng đành tự trách mình thôi.
Nghĩ tới đây, Vương Kim Bằng đề khí mười phần, cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu tước gia, mọi người đều là nam nhân, thống khoái một chút, ngươi định như thế nào?”
“Ta chính vẫn câu nói kia, vì dân trừ hại, giương cao chánh nghĩa” Lưu Phong quyết định đã bức phải bức tới cùng.
“Có bản lãnh thì theo ta tới đây, chuyện nam nhân, dùng cách nam nhân giải quyết”. Vương Kim Bằng là quân nhân, lại là một nam nhân, dùng lời tựu không bằng dụng nắm tay giải quyết, nắm tay ai cứng, chân lý thuộc về kẻ đó.
Lưu Phong cũng chính muốn cùng Vương Kim Bằng động thủ, hôm nay nếu hắn không động thủ thì không thể có cơ hội tốt hơn nữa.
Đồng thời hắn cũng chứng thực được, thân thủ củaVương Kim Bằng tuyệt đối không phải là võ tướng bình thường. Trên cơ thể của hắn tỏa ra Hắc Ám khí tức.
Nếu Lưu Phong đoán đúng, Vương Kim Bằng và Hắc Vân tuyệt nhiên là cùng một thân phận: Hắc Ám võ sĩ.
Lưu Phong rất muốn biết, Yến Vương tột cùng có bao nhiêu thuộc hạ như vậy. Chính bản thân Lưu Phong biết Hắc Ám võ sĩ uy lực rất mạnh, Lưu Phong rất chờ mong có một lực lượng cường đại như vậy lại trung thành với mình.
Vương Kim Bằng dẫn Lưu Phong tới chỗ không người, hoàn toàn là để che dấu thân phận của Hắc Ám võ sĩ.
Một lát sau hai người đã tới trước cửa một ngôi miếu đổ nát, Vương Kim Bằng cười lạnh một tiếng, quay về Lưu Phong nói: “Chuyện hôm nay là do chính người tìm đến.” vốn Ân Nguyệt Đạo ra mặt Vương Kim Bằng lại biết thân phận Lưu Phong đã định quay đầu không vì con mình tiếp tục báo thù. Nhưng Lưu Phong hết lần này tới lần khác bức người nên Vương Kim Bằng mới định giáo huấn hắn một ít.
Lưu Phong từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, đối thủ như vậy, hắn không cần dùng Hạo Thiên Kiếm đối phó.
“Vương đại nhân, tại hạ hôm nay chỉ vì dân chúng Giang Nam đòi lại công đạo, tiếp chiêu!” dứt lời, thanh nhuyễn kiếm đã phát, thoáng một cái, trăm đạo kiếm khí tụ thành một đạo kiếm quang, phô thiên cái địa đi tới. Kiếm phong vừa chỉ, xung quanh kiếm khí ngập trời, thật làm người khác kinh hãi.
Vương Kim Bằng có chút biến sắc, không dám chậm trễ, thầm nghĩ người này cuồng vọng nhưng quả là có bản lĩnh để cuồng vọng.
Tâm vừa động, thân ảnh Vương Kim Bằng rất nhanh chớp động, toàn lực né tránh kiếm khí mạnh mẽ của Lưu Phong, con ngươi mang theo một tia sợ hãi, lực lượng Lưu Phong đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
Kiếm khí tung hoành lần lượt thay đổi, trong nháy mắt xé rách không khí nhanh chóng xẹt qua bên người Vương Kim Bằng, kiếm thế bá đạo làm Vương Kim Bằng hít thở vô cùng khó khăn.
Lưu Phong lạnh lùng nhìn Vương Kim Bằng, nhuyễn kiếm trong tay xoay tròn cực nhanh, tầng tầng kiếm quang huỷ thiên diệt địa, vững vàng bao Vương Kim Bằng ở bên trong.
Nhìn Vương Kim Bằng sắc mặt biến đổi, Lưu Phong cười lạnh một tiếng hỏi: “Vương đại nhân, ngài có biết chuyện Hắc Ám võ sĩ không?”
Vương Kim Bằng nghe vậy toàn thân khẽ run, hắn thật không nghĩ ra, chuyện Hắc Ám võ sĩ cơ mật như thế, tại sao người này biết được.”
“Xin lỗi, ta không rõ ý tứ của Tiểu tước gia” Vương Kim Bằng sắc mặt khôi phục như thường nhanh chóng ứng đối.
“Người ngay không nói gian, Vương đại nhân, ngươi không phải Hắc Ám võ sĩ sao? Bất quá ta xem lực lượng của ngươi cũng tầm thường thôi” Lưu Phong quát một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay tức tốc di chuyển, nhất thời bầu trời kiếm quang tầng tầng bức tiến, trong nháy mắt thu hẹp không gian quanh Vương Kim Bằng.
Vương Kim Bằng thấy kiếm thế Lưu Phong cường đại, nhất thời sợ hãi.
Yến Vương dặn dò quả không sai, vị Tiểu tước gia này, quả thật không thể đụng vào.
Bất quá chuyện đã tới nước này, đã sớm không còn đường lui, Vương Kim Bằng hét lớn một tiếng, đại đao trong tay bắn ra một cỗ khí thế cường đại màu đen.
Nhất thời cường đạo đao uy, làm cho không khí bốn phía xung quanh nảy sinh ma sát, nhanh chóng tạo tiếng sét đánh, trong nháy mắt kiếm quang cùng đao thế tranh phong mãnh liệt.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, hai đạo nhân ảnh tách ra.
Vương Kim Bằng trong mắt bạo xạ, thân thể trong nháy mắt xuất hiện cách trăm trượng, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta sợ hãi cực kì.
Vừa mới ổn định thân hình, công kích đệ nhị của Lưu Phong đã tới, chỉ thấy trong tay hắn nhuyễn kiếm chớp lên, một tầng kiếm khí tràn ngập trời.
Kiếm quang đầy trời, tầng tầng lớp lớp, như lưu vân hành thuỷ liên miên không ngừng, trong nháy mắt bao phủ phạm vi quanh đó.
Vương Kim Bằng thần sắc đại biến phía sau truyền đến một âm thanh xé trời, hơi thở bức người, chỉ một lát nguy cơ đã tới.
Không dám chậm trễ, hắn vội vàng vận Hắc Ám khí tức, toàn tốc hướng phía trước phóng tới, giờ phút này trong mắt hắn đã hiện vẻ sợ hãi, tung hoành chiến trường nhiều năm như vậy, Vương Kim Bằng lần đầu tiên xuất hiện cảm giác sợ hãi như vậy, tựu chung lại vô cùng mãnh liệt.
Lưu Phong mắt mang theo tia lãnh khốc, cước đạp thất tinh, thân thể thoáng hiện, rất nhanh hướng Vương Kim Bằng phía trước.
Kiếm quang mạnh mẽ nhanh chóng phá nát phòng ngự của Vương Kim Bằng.
Lưu Phong có chút âm trầm cười nói: “Vương đại nhân, ta muốn biết một việc, thủ hạ của Yến Vương được bao nhiêu người như ngài?”
Vương Kim Bằng sợ hãi nhìn nhuyễn kiếm trong tay Lưu Phong nói: “Ta nói, ngươi sẽ thả ta sao?”
“Ba vấn đề, chỉ cần ngài trả lời ta ba vấn đề, ta có thể bỏ qua, nhưng ngươi phải đáp ứng ta lập tức hướng thánh thượng, xin từ quan rời khỏi Giang Nam, nếu không chúng ta còn gặp ngày nào, ta còn tiếp tục đánh ngươi ngày đó.” không cần giả bộ, Lưu Phong trực tiếp nói ra ý tứ của mình.
“Không thể” Bất quá chỉ là khơi khơi ba vấn đề, Vương Kim Bằng có thể trả lời được. Bất quá điều kiện cuối cùng của Lưu Phong thì quá khó khăn. Việc hắn rời khỏi Giang Nam không phải do hắn quyết định mà được. Nếu mai hắn chào giã từ thánh thượng, dù Yến Vương bỏ qua thì tổ chức cũng không bỏ qua cho hắn, tổ chức không dùng người không biết nghe lời.
“Có đúng không?” Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: “Nói như vậy ta không thể làm gì khác là vì dân à…” nói xong liền giơ nhuyễn kiếm, kiếm khí huỷ diệt thiên địa, nộ hải cuồng long, phát ra rung trời rống giận từ từ tiến tới.
Trong lúc thiên địa rống giận, cuồng phong kêu to, kiếm quang loé lên.
Lưu Phong cố tình lập uy, vừa ra tay đã dùng bảy thành lực lượng tu chân.
Giờ phút này, thiên địa biến sắc, phong vân cuồng dũng, Vương Kim Bằng tựa hồ cảm nhận được hơi thở của tử vong.
“Lưu Phong ngươi dám đánh chết mệnh quan triều đình sao?” sanh tử tồn vong đâu thể khinh thường, Vương Kim Bằng quát nộ một tiếng, hai tay dính đầy máu tanh huy đao bổ tới.
Mệnh quan triều đình là cái rắm gì, Lưu Phong biết Trương Mỹ Nhân hoàn toàn có khả năng bảo trụ cho mình thoát khỏi tội chết. Hơn nữa nếu mình giết tên Hắc Ám này đi thì còn ai biết là mình ra tay nữa.
Một đạo sấm sét vang trời, kinh thiên động địa nổ mạnh, rất nhanh tách hai đạo nhân ảnh ra, chỉ thấy một đạo nhân ảnh toàn thân đầy máu bay ra.
Vương Kim Bằng sắc mặt như tro tàn, mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, vẻ mặt thất thố nhìn Lưu Phong: “Lưu Phong chẳng nhẽ ngươi muốn giết mệnh quan triều đình sao?Ngươi không sợ pháp luật sao?”
Pháp luật? Ta giết ngươi, ai tố cáo ta. Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Vương đại nhân, đều là người thông minh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Nói thật trừ khi ngươi đáp ứng ta, nếu không chuyện hôm nay không dừng được đâu.”
Vương Kim Bằng thoáng do dự: “Ta có thể trả lời ngươi ba việc nhưng không thể đáp ứng điều kiện kia. Có một số chuyện không phải ta muốn là được”.
“Tốt lắm ta hỏi ngươi?”Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Nói cho ta biết, Yến Vương thuộc hạ có bao nhiêu Hắc Ám võ sĩ?”
Vương Kim Bằng suy nghĩ một chút rồi nói: “Yến Vương thuộc hạ có bốn gã, bất quá… bất quá hắn có thể thuê rất nhiều kẻ như ta”
Thuê? Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ tới Hắc Ám võ sĩ cũng có thể thuê, chẳng lẽ bọn họ có một tổ chức sao.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong lập tức hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi có một tổ chức của chính mình?”

Vương Kim Bằng gật đầu, thấp giọng nói: “Ngươi đã biết nhiều như vậy về Hắc Ám võ sĩ, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, chúng ta có một tổ chức, lâu nay tổ chức vẫn hợp tác với Yến Vương”.
“Vậy tổ chức của ngươi có bao nhiêu người như ngươi?” Lưu Phong âm thầm kinh hãi, tổ chức này quả là siêu cường, nếu thu dụng được thì tốt biết bao.
“Khoảng 100, có thể nhiều hơn” Vương Kim Bằng run giọng nói: “Không gạt ngươi, địa vị của ta trong tổ chức không cao nên chuyện cơ mật ta không được biết nhiều”.
100 tên hắc ám võ sĩ! Lực lượng cường đại phải biết. Một gã hắc ám võ sĩ một khi phát huy toàn lực thì có thể đạt đến Kim Đan sơ kỳ. Tổ chức như vậy thì quá mạnh mẽ.
Trong lúc Lưu Phong đang ngơ ngẩn suy nghĩ thì Vương Kim Bằng khoé miệng lộ ra tia tà tiếu, nhanh chóng huy đại đao chém Lưu Phong.
“Tiểu tử thúi, nguy hiểm”. Trong đầu Lưu Phong đột nhiên truyền đến cảnh báo của Bạch Khiết.
Lưu Phong vừa nhấc đầu đã cảm nhận được đao uy sắc bén.
“Muốn chết!” một tiếng kêu nhỏ, Lưu Phong phản ứng rất nhanh, một kiếm chém xuống, chỉ thấy một đạo kiếm khí trắng như ngọc, trong nháy mắt đánh xuống, uy lực vô cùng.
Vương Kim Bằng không nghĩ tới Lưu Phong phản ứng nhanh như vậy, nhìn kiếm thế mà trong lòng nảy sinh kinh hãi, toàn lực đạp lên trên, ngay lập tức chém ra hơn mười đao.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ có chút không đúng, tay có tăng lực, nhuyễn kiếm nhất thời phát ra đạo bạch quang càng thêm chói mắt.
Vương Kim Bằng hiểu được áp lực toàn thân tăng nhiều, hai chân nhịn không được bắt đầu run lên, thân thể phảng phất như ngàn cân, vô cùng khó chịu.
Nhìn đạo kiếm khí màu trắng tới gần, Vương Kim Bằng hét lớn một tiếng, toàn thân phát ra một trận bạo hưởng, nhất thời một cỗ lực lượng cường đại nổi lên trong cơ thể, đại đao trong tay bắn ra mấy đạo hắc mang.
Rống giận, Vương Kim Bằng lực lượng bộc phát, hắc mang đại đao có chút đối kháng với bạch quang.
Lưu Phong thấy thế, nhanh chóng vận Thái Âm Thất Tinh Huyền, trong nháy mắt biến đổi kiếm quyết, trong tay quang mang càng thịnh, một đạo kiếm khí như thực chất đè ép tất cả đi tới.
Vương Kim Bằng hoảng hốt cùng cực, vội vàng lui thân, chân đạp mạnh, trong nháy mắt bỏ chạy ra phía ngoài.
Lưu Phong nhìn thân ảnh Vương Kim Bằng, mỉm cười tay phải giơ lên, nhuyễn kiếm rời tay bắn về phía chân trời, tựa như một đạo thiểm điện đuổi tới.
Vương Kim Bằng chỉ thấy một đạo lãnh khí từ sau lưng truyền đến, một bên nhanh chóng bỏ chạy, một bên vứt đại đao cản kiếm.
“Phanh”
Một tiếng, hai binh khí va chạm, phát ra tiếng oanh thiên, rất nhanh nhuyễn kiếm của Lưu Phong thế như chẻ tra xuyên qua đại đao của Vương Kim Bằng tiếp tục đi tới, nhanh như tia chớp bắn về lưng của Vương Kim Bằng.
Chỉ nghe Vương Kim Bằng hét thảm một tiếng, nhuyễn kiếm của Lưu Phong đã đánh trúng Vương Kim Bằng.
“Lưu Phong ngươi muốn giết ta? Chẳng lẽ không sợ tội danh giết mệnh quan triều đình sao?” Lưu Phong ra tay có chút lưu tình, một kiếm dù trúng đích cũng chỉ làm thương da thịt, không ảnh hưởng tới tính mạng.
Ngươi ngay cả quý tộc cũng dám giết, ta hôm nay chỉ giống ngươi thôi. Lưu Phong cười lạnh một tiếng, đá một cước lên vết thương trên vai của Vương Kim Bằng nói: “Mẹ kiếp, là ngươi trở mặt trước. Nếu không phải lão tử phản ứng nhanh, bây giờ ta đã ra ma đâu còn cơ hội mà giết ngươi … ta nghĩ không sai, ngươi không muốn ta tiết lộ bí mật tổ chức các ngươi, muốn giết người diệt khẩu sao?”
Nhìn Vương Kim Bằng khẽ run, thân hình khẩn trương nhìn Lưu Phong, Lưu Phong nở nụ cười nói: “Rùa con, ta bây giờ đổi ý, không giết ngươi nữa, lưu lại mệnh cho ngươi có lẽ vẫn còn hữu dụng.”
Vương Kim Bằng thấy Lưu Phong buông tha chính mình, trong lòng không có nhẹ nhàng hơn, ngược lại càng thêm sợ hãi, Lưu Phong sở dĩ tha hắn vì tồn tại của tổ chức. Chuyện tồn tại của tổ chức là bí mật, trước đây ngoại trừ Yến Vương biết, chuyện này không còn ai biết, nếu tổ chức biết mình tiết lộ bí mật, mình phải chết không sai, nghĩ lại thủ đoạn giết người của tổ chức, Vương Kim Bằng một trận sợ hãi từ xương tuỷ.
“Vương đại nhân, chuyện hôm nay coi như quên đi, chúng ta cùng trở về.” Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: “Khi trở về, nên làm như thế nào, ngươi hẳn phải rất rõ”
Vương Kim Bằng từ trên mặt đất đứng lên, run giọng hỏi: “Tiểu tước gia, chẳng hay người có muốn ta làm giúp gì không?” bị người đánh bại, Vương Kim Bằng thu lại tính tình, thu đuôi làm người. Dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn sĩ diện, huống hồ, hắn quả không nỡ rời xa hoa lệ thế giới này, không nỡ xa thập phòng kiều thê mỹ thiếp của mình. Tại chiến trường chém giết nửa đời người, bây giờ Vương Kim Bằng an dật hưởng thụ cuộc sống, thân thu không biết bao nhiêu tính mạng nhưng giờ tới lượt mạng của hắn.

“Ngươi rất thông minh!” Lưu Phong suy nghĩ một chút nói: “Vương đại nhân, ta hy vọng ngươi giúp ta một việc, ta muốn diện kiến đầu mục của tổ chức các người.
“Ngươi muốn gặp đầu mục? Ngươi muốn làm gì?” Vương Kim Bằng một trận kinh hoàng.
“Không cần khẩn trương” Lưu Phong giải thích “Ta muốn cùng tổ chức các người hợp tác”.
Vương Kim Bằng sợ run: “Tiểu tước gia, không phải ta không muốn giúp, chuyện này ta không thể làm được, trước hết thân phận của ta chưa từng được gặp thủ lĩnh, huống hồ, bây giờ ngài…” Tránh Lưu Phong tức giận, Vương Kim Bằng có chút ấp úng không nói lên lời.
Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Tiếp đi.”
“Thứ cho ta nói thẳng, thế lực Tiểu tước gia căn bản là không thể cùng chúng ta hợp tác. Tổ chức luôn theo đuổi lợi ích. Mỗi lần hợp tác, tổ chức luôn tìm kẻ mạnh. Xem đến tình thế bây giờ, tổ chức cùng Yến Vương hợp tác không thể phá vỡ. Trừ phi, trừ phi … năng lực của Tiểu tước gia ngươi vượt quá Yến Vương.” Vương Kim Bằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thầm tin tưởng đời này Lưu Phong đừng hòng vượt Yến Vương.
“Nga? Nguyên lai là như vậy” Lưu Phong thầm gật đầu, ích lợi là lớn nhất, cường giả vi tôn, xem ra tổ chức này cũng có ý tứ.
“Cũng được, chuyện này coi như bỏ qua.” Lưu Phong cũng không có miễn cưỡng Vương Kim Bằng, thật sự thực lực của hắn quả thật có chút nhỏ yếu.
“Nhưng ngươi nói cho ta rất tốt, tuỳ thời ta sẽ tìm ngươi.”
Vương Kim Bằng do dự một chút, nói: “Tiểu tước gia, nếu muốn chúng ta hợp tác lâu dài, ngài vạn lần không được nói cho ai chuyện hôm nay.”
“Ta biết nên làm thế nào” Ngươi còn có giá trị lợi dụng, ta không thể để xảy ra chuyện với ngươi, nhưng ta cũng muốn nhắc nhở một câu, không nên vọng tưởng ám sát ta. Ngươi hẳn biết lực lượng của mình, căn bản không phải đối thủ của ta. Mặt khác, tác phong của Thủ bị quân cũng nên sửa đổi. Nếu để ta phát hiện bọn họ cùng cường đạo như nhau, ta sẽ không khách khí đâu…” Lưu Phong không phải tâm địa bồ tát, yêu dân yêu nước, nhưng hắn không muốn thấy quan binh hiếp đáp dân chúng, dù sao bây giờ Giang Nam cũng như nhà của hắn vậy.
Một hồi phong ba cứ như vậy kết thúc, Lưu Phong cùng Vương Kim Bằng trong lúc đó xảy ra những gì không ai biết được. Tuy nhiên vẻ hận thù đã được tiêu thất, như không có việc gì xảy ra vậy.
Trở về Di Hồng Viện không lâu, Lưu Phong liền nhận thánh chỉ tiến kinh, thăng quan ngũ phẩm Hộ Bộ viên ngoại lang. Đương nhiên, Cẩm y vệ có thể kiêm nhận nhiều chức. Bất quá thánh chỉ nói rõ, Lưu Phong lấy Hộ Bộ viên ngoại lang làm việc chính, dù sao Tuần sát sứ cũng là hữu danh vô thực. Hơn nữa Trương Thiên Sư đã mất, Hoa Hạ đại đế cũng không quá để ý đến Lưu Phong, muốn hắn chuyên tâm ở Hộ Bộ làm việc. Hoa Hạ đại đế cũng không có cấp cho Lưu Phong một chức Cẩm y vệ thực quyền để hắn danh chính ngôn thuận thân kiêm hai chức. Dù sao một cái nho nhỏ ngũ phẩm cũng rất khó làm nên đại sự.
Đương nhiên là tất cả phụ thuộc vào hắn. Hắn biểu hiện tốt đương nhiên Hoa Hạ đại đế sẽ chú ý.
Hoa Hạ đại đế chính là muốn chờ Lưu Phong tỏa sáng. Giúp lão điều tra Hộ bộ. Chuyện Hộ Bộ bây giờ không thể bỏ qua được nữa. Nói cũng có chút buồn cười, Hộ Bộ bây giờ không thể chu cấp quân lương, nhu yếu cho quân đội được nữa. Nhất định phải điều tra cho rõ ràng. Năm vừa rồi theo Hoa Hạ đại đế ước tĩnh thì lợi nhuận của Hoàng thương và thuế má thu được cũng phải một ngàn vạn lượng bạc nhưng bây giờ muốn xuất ra năm trăm vạn lượng cho quân đội cũng không có. Vậy số hao hụt kia đã đi đâu??
Phải lập tức chỉnh đốn ngay.
Đối với việc tiến kinh Lưu Phong biểu hiện rất bình thản, ngũ phẩm Hộ Bộ viên ngoại lang mặc dù không được gì, nhưng từ đó có thể thấy Hoa Hạ đại đế kì vọng rất nhiều vào hắn.
Lưu Phong không biết lúc đầu Trương Thiên Sư hướng Hoa Hạ đại đế nói những gì, nhưng xem dấu hiệu bây giờ có thể thấy vị quân vương này rất đối tốt với hắn. Đương nhiên chuyện hắn gặp khó khăn là không thể tránh được. Chuyện Hộ Bộ nhìn thì đơn giản nhưng thực chất rất phức tạp. ít nhất tại triều trung không ai đứng ra đảm nhận. Đương nhiên tới cùng là không ai đủ gan, dù đủ năng lực cũng không dám đắc tội với Đông cung. Có lẽ vì nguyên nhân này, Hoa Hạ đại đế hy vọng Lưu Phong thu thập được loạn cục.
Hoa Hạ đại đế có ý rõ ràng, hạn Lưu Phong 3 ngày sau phải tiến kinh, trải qua suy nghĩ cẩn thận, lần tiến kinh này Lưu Phong quyết định mang theo Hắc Vân cùng mười hắc ám võ sĩ. Chờ khi ổn định được chỗ đứng tại kinh đô rồi tính sau.
Chậm rãi trở về lâu các, lầu hai hoàn toàn sáng đèn hiển nhiên chủ nhân không có an giấc. Qua song cửa sổ, có thể thấy một vị mĩ nữ, có chút trầm tư, một thân vận lam y bó sát người, làm nổi bật thân thể, trước ngực hai vú cao vút, hết sức đầy đặn, dị thường hấp dẫn sự chú ý nam nhân.

Khuê phòng đèn sáng, đích thị là Ân Tố Tố… Lưu Phong có chút động tâm, vội vàng đi tới.
Ân Tố Tố giờ phút này đang ngồi suy nghĩ bên giường. Thánh chỉ truyền Lưu Phong tiến kinh nàng cũng đã xem qua, nàng biết lần này Lưu Phong tiến kinh là như thế nào. Hắn hoàn toàn bị cuốn vào cơn lốc chính trị thật lớn. Dù biết lão công của mình không phải là người bình thường nhưng trong lòng nàng vẫn tồn tại lo lắng.
Trên bàn ánh sáng nhạt loé ra không thôi, Ân Tố Tố than nhẹ một tiếng đi đến trước giường, chỉnh sửa lại chăn đệm chờ Lưu Phong trở về.
“Tố Tố, ta về đây” Lưu Phong đẩy cửa đi vào phòng, cố ý nói to.
“Lão công, người thật sự muốn tiến kinh?” Ân Tố Tố tiến lên gắt gao ôm Lưu Phong, lo lắng hỏi.
Lưu Phong gật đầu đáp: “Thánh chỉ đã hạ, ta không còn lựa chọn nữa. Yên tâm đi, ta không có việc gì đâu.”
“Ân, lão công ta dám chắc người sẽ không có việc gì.” Ân Tố Tố nhìn Lưu Phong, tin tưởng mười phần, cái miệng nhỏ si luyến gắt gao trụ tại đôi môi Lưu Phong, hai tay ôm cổ hắn, một bộ dạng kiều mị.
Lưu Phong nhìn nàng, hai tay ôm thân thể Ân Tố Tố. Thâm tình triền miên tịnh không cạn, hắn nhìn người đẹp trong ngực, ánh mắt lộ ra ý cười nhè nhẹ.
Bốn mắt nhìn nhau, thâm tình trong mắt đủ để đối phương biết rõ tình ái của mình.
“Tố Tố, ba ngày sau ta sẽ đi, sẽ vắng mặt ở đây mấy ngày, nàng nhất định chiếu cố tốt bản thân.” Lưu Phong đột nhiên cười một tiếng: “Mấy ngày này, buổi tối ta nhất định phải cùng nàng uy bão.”
“Đại sắc lang, lại muốn chuyện xấu.” Ân Tố Tố gắt giọng.
Lưu Phong ánh mắt lộ ra tia nhu tình nhàn nhạt , ôm lấy Ân Tố Tố đáng yêu, nhẹ nhàng đặt Ân Tố Tố lên giường.
Giờ phút này, vẻ mặt Ân Tố Tố đã sớm lộ ra vẻ kiều mị, cư nhiên cũng muốn lão công trước khi đi ban ơn mưa móc.
Cảm nhận được ham muốn của nàng, Lưu Phong hai tay khẽ vuốt ve thân thể mềm mại, cảm nhận âm thanh kích tình ngọt ngào.
Ân Tố Tố si ngốc nhìn nam nhân của mình, lẳng lặng nằm trên giường, mặc hắn dụng tay vuốt ve thân thể mình, trên mặt hiện ra tia ngọt ngào mà lại mỉm cười kích tình.
“Lão công lần này tiến kinh, nhất định khó khăn, ngươi nhất định phải cẩn thận, người tốt nhất nên tìm Kim Vạn phu nhân, cùng bàn đối sách.” vốn Ân Tố Tố lo tới địch nhân của Lưu Phong, Kim Vận phu nhân quen biết nhiều, vì an toàn của Lưu Phong, nàng cũng không còn cách nào khác.
“Tố Tố” Lưu Phong kinh hô một tiếng nhưng không biết nói gì cho tốt.
Ân Tố Tố có chút ngẩng đầu nhìn hắn, tay nhẹ khẽ vuốt gò má, trong mắt tràn ngập nhu tình mật ý.
Ân Tố Tố giọng nghẹn lại: “Lão công, cô cô nói, bệ hạ muốn người tiến kinh vì muốn người giải quyết chuyện Hộ Bộ. Đông cung kinh doanh Hộ Bộ đã lâu, thâm căn cố đế, bên trong toàn là người thân tín, ngươi một cái ngoại lang nho nhỏ, muốn điều tra rõ ràng, thật sự muôn trùng khó khăn … muội thật sự lo lắng.”
Lưu Phong hai tay phẩy nhẹ, thấp giọng an ủi: “Muội yên tâm, nếu bệ hạ cố ý làm vậy, nhất định sẽ có an bài, ta nghĩ ngài nhất định không có khả năng chỉ dựa vào mình ta để tra ra mọi chuyện.”
Ân Tố Tố mắt khẽ rơi lệ nhẹ giọng nói: “Lão công, mặc kệ như thế nào, Tố Tố đều lo cho người.” nói xong hai tay Ân Tố Tố kéo cổ Lưu Phong, đôi môi hôn tới, thâm tình cùng Lưu Phong triền miên.
Phòng nhỏ yên lặng, ngọn đèn loé ánh sáng nhàn nhạt, hai người nam nữ đang điên cuồng hôn nhau.
Ngọn đèn không ngừng loé sáng, dường như bị không khí kích tình vây lấy.
Lưu Phong hôn lên đồn thượng của nàng, hai tay vuốt ve thân thể xinh đẹp mê người, chậm rãi di động, mỗi một chỗ đều tham luyến lưu lại dấu vết.
Ân Tố Tố nhẹ nhàng quấn lấy hắn, biểu hiện chủ động, ngẫm lại sắp đến lúc chia tay, vận dụng kỹ năng điêu luyện âu yếm nam nhân, tận hứng tận tình.
Cảm nhận nhiệt tình Ân Tố Tố, Lưu Phong nhất thời lâm vào nhu tình, cả người chìm đắm trong cảm giác.
Chẳng biết từ khi nào, ngoại y hai bên đã trút bỏ, chỉ còn chừa lại nội y, hai người trong mắt loé lên tia hưng phấn
Ân Tố Tố hai mắt nhắm chặt, mặt ngọc khẽ đỏ tôn thêm phần kiều diễm, phá lệ mê người.
Lưu Phong thâm tình nhìn nàng, nhẹ nhàng kéo hai tay trên ngực, hương thơm u mê từ từ bay ra, đôi môi tham lam ngậm lấy.
Ân Tố Tố ánh mắt lộ ra tia thẹn thùng, hai tay nhẹ ôm lấy đầu hắn, khẽ vuốt ve, tận lực để cho nam nhân thưởng thức ngọc thỏ của mình.
Dần dần sự yên lặng trong phòng bị phá vỡ, truyền ra âm thanh kích tình kiều mị mê người của nữ nhân, dưới bóng đèn, hai người dung hợp lại với nhau.
Sau khi phong vân kích tình, hai người vô lực cùng nằm một chỗ.
Lưu Phong biết rõ tầm quan trọng của việc vuốt ve sau khi kích tình, hắn nhẹ nhàng ôm, bàn tay chậm rãi vuốt ve

Ân Tố Tố trong mắt mang theo tia hạnh phúc cùng thoả mãn, thẹn thùng nhìn Lưu Phong, tay ngọc vuốt lồng ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Lão công, tới kinh thành nhớ thường xuyên viết thư cho thiếp, đừng để thiếp lo lắng.”
Lưu Phong nghe vậy xoay người đặt ở thân thể mềm mại của nàng, gật đầu nói: “Yên tâm ta nhất định sẽ làm.” nói xong liền ôm lấy nàng cùng tiến vào mộng đẹp. Sáng sớm, đạo ánh sáng đầu tiên vào phòng thì Lưu Phong mở to mắt, khẽ nhìn Ân Tố Tố ngủ say trong lồng ngực, vẻ mặt thoả mãn cùng kiều diễm, Lưu Phong lộ ra một tia thâm tình, nhẹ nhàng vuốt ve Ân Tố Tố đang ngủ say, ngón tay mân mê kiều đồn nảy nở.
Ân Tố Tố tỉnh lại, cảm giác nam nhân đùa bỡn mình, trong lòng nổi lên một cỗ ngọt ngào.
Lưu Phong thấy Ân Tố Tố tỉnh lại nói: “Ngủ tiếp đi. Tối hôm qua nàng rất lợi hại”
Ân Tố Tố nghe vậy nhớ tới hôm qua kích tình, trên mặt ửng đỏ một mảnh.
“Lão công đêm nay thiếp cũng muốn…” Ân Tố Tố kiều mị cười lôi kéo tay hắn đặt ở hung thượng của mình, kiều mị nhìn hắn, ý bảo hắn giúp mình xoa bóp.
Mặt trời lên, hai người ôn tồn mặc quần áo rời giường
“Lão công đây là phong tín, tới kinh đô, chàng giao lại cho cô cô, cô cô nhất định có biện pháp giúp chàng vượt qua ải khó khăn này” Ân Tố Tố vội vàng nói.
Lưu Phong suy nghĩ tới vị cô cô xinh đẹp, khoé miệng lộ ra ý cười, cô cô bây giờ là phi tử sủng ái nhất của Hoa Hạ đại đế. Nói vậy nàng quả có tác dụng. Trải qua hai ngày chuẩn bị, ngay trước khi Lưu Phong rời khỏi Giang Nam một ngày thì Bát Quái Báo Nghiệp xuất bản lần đầu, bởi vì kĩ thuật in ấn không cao, số lượng Bát Quái Báo Nghiệp lần đầu cũng không cao, chỉ là 500 bản. Vì tiếp thị tốt hai trăm Bát Quái Báo Nghiệp đến giữa trưa đã không còn, so với dự báo của Lưu Phong còn mãnh liệt hơn.
Cổ đại nhân đối với báo chí cũng rất là thích thú a.
Tóm lại có Bát Quái Báo Nghiệp lần đầu xuất hiện như vậy là rất tốt.
Lưu Phong quyết định tạm thời phát hành ở Giang Nam, đợi cơ sở tình báo mở rộng sau này từ từ hướng tới cả nước.
Thông qua lần này xuất bản Bát Quái Báo Nghiệp thành công, Lưu Phong thấy được Thiên Thượng Nhân Gian từ từ đứng lên, Lưu Phong tin tưởng càng ngày càng thành thục càng thêm cường đại. Đến lúc đó hắn mở ra sản nghiệp chắc chắn có thể gia tốc hoàn thành, tích lũy tư kim cho hắn.
Cẩn thận tính toán thời gian của Lưu Phong còn lại không nhiều, lịch sử Hoa Hạ đại đế cùng lịch sử triều Đại Minh có chút liên lạc, hoặc nói là trùng hợp. Hoa Hạ đại đế còn tại vị nhiều nhất là 2 năm, nếu trong vòng hai năm này thế lực của Lưu Phong không thể mạnh hơn Yến Vương cùng Đông cung, thì hắn sẽ không thể thực hiện lời hứa với Chu Phong.
Nhìn sự tình bên trong, muốn sinh cường đại lực lượng nhanh chóng, muốn nhanh hơn tốc độ kiếm tiền, quả là rất khó.
Đương nhiên không bài trừ chuyện Hoa Hạ đại đế sống đến trăm tuổi, hết thảy đều có thể. Chuyện gì mà không thể xảy ra.

……..
“Không phải loạn luân chứ”
“Đương nhiên là loạn luân, nghe nói Vương Kim Bằng nhi tử từng cùng nha hoàn cơ”
“Như thế nào lại như vậy?”
“Không rõ, đây là loạn luân gia trong truyền thuyết.” nghe nói Phượng viên Đại thiếu gia, ba tuổi viết văn, bốn tuổi học võ, nghe nói là sao khúc tinh hạ phàm.”
“Trái lại là đại tiên tinh hạ phàm ah”
“Ta nói này, Lưu tước gia chính là Bồ Tát hoá thân, nếu không sao lại có lòng vì dân như vậy.”
“Biết không? Lưu tước gia đã thề, để cho hắn bảo vệ chúng ta, không cho phép ai khi dễ..” nghe nói Chức tạo phủ Lý gia hai tỷ muội cũng ngủ với nhau.
“Nghe nói Chức tạo phủ Nhị tiểu thư cùng hạ nhân ngủ một chỗ…” Lưu Phong nghe Hắc Vân thu thập phản ứng quần chúng, âm thầm bật cười, mặc dù có sai sót nhưng tốc độ truyền bá của Bát Quái Báo Nghiệp cực nhanh, lại thêm nhân dân nhàm chán sinh chuyện.
“Hắc Vân, trọng điểm bây giờ là thu thập tin tức ở Chức tạo phủ và Thủ bị phủ, ngươi an bài cho người tiến nhập vào hai nơi này thu thêm tin tức cho Báo Bát Quái. Ngày mai mang theo thuộc hạ cùng ta tiến kinh.”

Công việc giao hết cho Hắc Vân, Lưu Phong quyết định tới Phượng Viên một chuyến, dù sao trên danh nghĩa Trương Mỹ Nhân vẫn là tứ sư phụ của mình, mình lại sắp rời xa Giang Nam, về tình về lý cũng nên đến chào nhân gia một tiếng.
Trương Mỹ Nhân vốn đợi Lưu Phong cả ngày để chờ hắn đến chào một tiếng, nhưng đợi từ sáng đến tối cũng không thấy bóng dáng của Lưu Phong.
Nàng đoán là có thể sớm mai Lưu Phong mới đến nên đã chuẩn bị đi nghỉ sớm một chút.
Trương Mỹ Nhân có thói quen trước khi đi ngủ đều tắm rửa thay quần áo. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhìn bốn phía của sổ đều kín, Trương Mỹ Nhân từ từ tiến tới phòng ngủ tự chế, chuẩn bị cởi quần áo ra tắm.
Tại đó, trong căn phòng của Trương Mỹ Nhân trên mái nhà xuất hiện một đạo nhân ảnh, người này rơi xuống một cách vô thanh vô tức, có vẻ cực kì khẩn trương và cẩn thận.

Bóng người đó tiến vào trong phòng của Trương Mỹ Nhân, liếc một cái, nhìn bốn phía không thấy một ai, liền hướng tới phòng của Trương Mỹ Nhân, cước bộ rất nhẹ.
Rõ ràng người này chính là Lưu Phong, giờ phút này hắn đến đây gặp Trương Mỹ Nhân để nói lời từ biệt, Nhưng bởi thời gian có hạn, nên hắn đã trực tiếp bay từ trên cao xuống, tránh làm kinh động mọi người xung quanh.
Ngay khi Lưu Phong định gõ cửa thì hắn nghe thấy một tiếng âm thanh rất nhỏ, sửng sốt một chút, rất nhanh hắn đoán đây là tiếng nước chảy.
Lưu Phong nghe thứ tiếng này rất đỗi quen thuộc, nếu hắn đoán không sai thì đây chính là vài ngày trước chính hắn đã sai người lắp đặt tại đây một phòng tắm hiện đại.
“Tứ sư tôn đang tắm?” Lưu Phong rất nhanh suy nghĩ về vấn đề này.
Thoáng do dự một chút, nhưng Lưu Phong quyết định rình xem, mặc dù luân lý là không hợp, nhưng người đàn bà này cũng ghê tởm với mình, nhìn xem cũng xem như không là quá tội.
Lưu Phong chuyển động từ từ không cho Trương Mỹ Nhân nghe thấy, khẽ trườn lên thẳng nóc nhà, lẳng lặng lắng nghe tiếng động bên trong, khẽ dời một viên ngói ra, có lẽ đúng là tiếng nước chảy, Trương Mỹ Nhân giờ phút này đang không có chút đề phòng mà không để ý có người đang rình trộm mình.
Trương Mỹ Nhân chậm rãi cởi áo ngoài ra, rất nhanh tấm thân thể bạch ngọc lộ ra, áo ngực màu đỏ bao quanh hai gò ngực nhô cao, cực kì mê người.
Quần cũng đã cởi ra, những bộ phận mê người dần lộ ra, là một chiếc nội khố màu đỏ, đôi kiêu đồn phì mỹ hiện rõ, chiếc nội khố nhỏ nhoi căn bản là không thể nào che hết được vùng tam giác vun cao.
Đứng ở trên nhìn, Lưu Phong nhìn thấy rất rõ ràng, Trương Mỹ nhân có kiều đồn rất phì nộn.
Mẹ kiếp người đàn bà ghê tởm này có vóc dáng không tệ lắm, tới cùng vẫn là tu chân tiên tử, những nữ nhân phàm trần đích thực không thể so sánh.
“Nhanh thoát y đi …” Lưu Phong đang mong chờ Trương Mỹ Nhân thoát hết để hân thưởng thân thể hấp dẫn đó.
Rốt cuộc Trương Mỹ Nhân cũng chậm rãi cởi bộ áo ngực, nhất thời làm cho đôi bầu ngực đầy đặn nảy lên xuống không ngừng.
Bỏ đi áo ngực. Trương Mỹ Nhân cũng không có cởi nội khố mà đi tới phía trước vài bước, đứng ở gương đồng say mê ngắm nhìn thân thể của mình, say mê dùng bàn tay thưởng thức hai vưu vật của mình. Nói thật nhìn cả người mình, nàng ưng ý và hài lòng nhất chính là cặp vú đó, mỗi chỗ đều có thể làm cho ánh mắt nam nhân bị trêu trọc, tiếc là Tam tỷ lại không có như thế.
Một cái suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Trương Mỹ Nhân: “Chẳng lẽ Tam tỷ thực sự thích cái đấy của tiểu quỷ đầu….”.
“Không có khả năng vì Tam tỷ là người thông minh nhất định không chịu phạm vào cấm kị đó”.
Loại trừ nốt nội khố, Trương Mỹ Nhân nhẹ nhàng nhấc đôi chân tựa như ngọc, tiến vào trong bồn tắm.
Giờ phút này Trương Mỹ Nhân không biết rằng thân thể của mình hoàn toàn bị Lưu Phong nhìn thấy. Lưu Phong có thể nhìn qua khe hở rất nhỏ, hơn nữa tu vi của hắn bât giờ chỉ cần không phát ra âm thanh là Trương Mỹ Nhân sẽ khó phát hiện ra.
Mặc dù bồn tắm của đàn bà là bằng đồng, nhưng là tịnh không ảnh hưởng tới việc Lưu Phong xem. Ít nhất Trương Mỹ Nhân quả là một vưu vật.
Cánh tay như ngọc của Trương Mỹ Nhân đưa lên xuống, chậm rãi làm ướt thân thể, làm cho Lưu Phong có một trận kích tình, hạ thể dần có một cỗ nhiệt lưu.
Nhất là khi thân thể đang phơi bày như thế, cặp kiêu đồn phong mãn quay về hướng lưu Phong, làm hắn trong lòng phát hỏa, nhịn không được thèm được đi xuống vuốt ve cái phì mỹ hương đồn kia.
Bất qua, tới cuối cùng lý trí đã chiến thắng dục vọng. Lưu Phong biết rõ Trương Mỹ Nhân là người như thế nào, dĩ nhiên Trương Mỹ Nhân rất có ác cảm đối với nam nhân, làm như thế rất có thể mang đến họa sát thân.
Trương Mỹ Nhân không biết Lưu Phong đang rình coi, thân thể trong nước không ngừng loạn động, hai tay không ngừng khua khoắng, khiến cho lộ ra trước ngực đôi nhũ hoa, hấp dẫn Lưu Phong.
Nhìn đôi ngọc thố vừa trắng lại vừa tròn, tâm trí Lưu Phong đang suy nghĩ nếu mình đem cặp vưu vật kia dùng tay xoa bóp thì sẽ rất hay.
Nửa canh giờ trôi qua, Trương Mỹ Nhân rốt cuộc cũng kết thúc việc tắm rửa của mình, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị hướng tới bàn trang điểm.
Nhất thời tấm thân đẹp mê hôn lại hiện ra, hoàn toàn hiện ra trước mặt Lưu Phong…đôi phong nhũ cao ngất, eo thon mảnh khảnh, bộ kiêu đồn nở nang, không một chỗ nào không hấp dẫn ánh mắt của nam nhân.
Lưu Phong thầm nuốt nước bọt, thầm nghĩ người đàn bà như vậy mà bị đồng tính thật là đáng tiếc.
Nghĩ đến đồng tính nữ, Lưu Phong không nén nổi năm đó đã cùng người bạn tranh cãi về vần đề này. Nguyên nhân của vấn đề này phần lớn là vì hoàn cảnh sống. Những người như vậy là do sự quản giáo trong gia đình của cha mẹ không tốt. Nhiều nữ nhân không hấp thu được nữ tính như mẹ mình mà ngược lại lại ảnh hưởng bởi cha, phát sinh ra nam tính, đâm ra yêu người đồng giới. Còn có vài loại giả thuyết khác, do di truyền học, do có thần kinh khác biệt….
Lưu Phong một mực tưởng tượng thế nào mà Trương Mỹ Nhân trở thành một con người đồng tính? Nguyên nhân là gì? Hay là do tu luyện nhiều qua mà thành. Lưu Phong nghĩ có lẽ phải tìm hiểu về qúa khứ của bốn vị sư tôn.
Trong chớp mắt, trong đầu Lưu Phong nảy sinh một ý nghĩ lớn mật, nếu chính mình có được bốn vị sư tôn cùng Phượng Viên thì đại sự sẽ rất nhanh chóng thành công.
Ngay lúc Lưu Phong sững sờ thì Trương Mỹ Nhân đã lau đi những giọt nước trên người, đứng trước gương, có vẻ nàng rất muốn thưởng thức thân thể của mình.
Nói thật Trương Mỹ Nhân đối với thân thể mình rất tự tin, đáng tiếc là có người lại không biết hiểu lấy mà thưởng thức.
Nhìn những động tác nhu nhuyễn đó, Lưu Phong trong người xuất ra một cỗ nhiệt lưu cố giữ lấy dục vọng của mình.
Lưu Phong không phải chưa bao giờ thấy đàn bà, ngược lại hắn có rất nhiều đàn bà. Nhưng đối với Trương Mỹ Nhân hắn luôn có một chút tà niệm. Hai người tuy có chút quan hệ, nhưng Trương Mỹ Nhân là đồng tính nữ, tựa hồ như càng kích thích tiểu huynh đệ của hắn dần đứng dậy.
Nam nhân vốn là như thế, chỉ muốn theo đuổi những thứ có chút kích thích mà lại mang hương vị của sự cấm kị.

Có câu nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng đoạt tình, đoạt tình không bằng cho không. Trước mắt chính là loại tình huống này, cho nên Lưu Phong mới cảm thấy hưng phấn.
Ngay khi Trương Mỹ Nhân chuẩn bị kết thúc việc trang điểm thì, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng động rất nhỏ, nhất thời trong lòng nàng vô cùng chấn động, tay phải phất lên 1 đạo kiếm khí, quay ngược về phía phòng bắn ra 1 đạo sắc bén.
Lưu Phong hơi kinh hãi, vội xoay người bỏ đi.
Trương Mỹ Nhân phản ứng rất nhanh, mặc vội chiếc áo ngoài ở trên người, nhảy qua cửa sổ, theo dấu hơi thở mà truy tìm.
“Là ai. Có bản lãnh thì hãy ra đây, cần gì phải dấu đầu hở đuôi như vậy?” Trương Mỹ Nhân trong lòng vô cùng bực bội, bảo kiếm đã cầm trong tay.
Giờ phút này nàng đã hiểu được, thân thể mình đã bị nhìn thấy hết. Nàng không cách nào xác định được người đó đến từ lúc nào, thấy được cái gì.
Lưu Phong vốn định đến chào tạm biệt nhưng do vô tình nên biến thành đi rình trộm, bây giờ lại còn để đối phương nhìn thấy mình. Có trời mới biết Trương Mỹ Nhân có ý định giết người hay không.
“Ra đi, ta đã nghe được hơi thở của ngươi, nếu không thì đừng trách ta vô tình.” Trương Mỹ Nhân ánh mắt đảo khắp bốn phía nhìn quanh, tay phải nắm chặt trương kiếm, quất vang.
Chiêu này cũng cũ quá a, trên TV cũng thường chiếu đều như vậy. Lưu Phong âm thầm khẽ cười một tiếng, tịnh không để ý đến ý của Trương Mỹ Nhân, mà cứ ở đằng xa núp, tìm kế đối sách.
Đúng lúc này, ánh mắt của Trương Mỹ Nhân đảo qua đảo lại chỗ Lưu Phong ẩn nấp.
Không tốt, đã bị phát hiện. Lưu Phong vội thi triển thất tinh cước bộ dời khỏi vị trí. Trong những tình huống như thế này thì cách tốt nhất là bỏ chạy.
Trương Mỹ Nhân thấy bóng ác tặc hiện lên, nhanh như điện, mau chóng đuổi theo.
Dần dần, đã bắt kịp thân ảnh của Lưu Phong, phỏng trừng không bao lâu là có thể chặn đứng được Lưu Phong.
Lưu Phong âm thầm cười khổ, bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là đứng lại.
“Tứ sư tôn, đừng đuổi theo, là ta.” Lưu Phong mỉm cười xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trương Mỹ nhân, bộ ngực đầy đặn đang phập phồng theo sự hít thở có phần gấp gáp của chủ nhân.
<< Chương 91 | Chương 93 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 368

Return to top