Hoàng hôn buông xuống, những đám mây màu hồng làm đỏ rực cả một góc trời, mang theo vẻ diễm lệ của nắng chiều…Lưu Phong hôm nay có chút uể oải, đã sớm quay trở về Di Hồng viện
Liễu Thanh Nghi đang chuẩn bị bữa tối cho Lưu Phong, Tiểu Linh Nhi nhu thuận giúp mẹ nhặt rau , thấy Lưu Phong quay vê ̀, lập tức buông tay, nhao nhao đòi Lưu Phong kể chuyện cổ tích.
Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong sắc mặt uể oải, vội vàng giữ Linh nhi lại : “Linh nhi lại đây giúp mẹ nhặt rau, công tử gia hôm nay mệt mỏi , con đừng quấy rầy người nữa”
Tiểu Linh Nhi liếc mắt nhìn mẫu thân nó, miệng dẩu ra, tỏ vẻ không muốn buông Lưu Phong ra, cuối cùng đành làm ra vẻ ủy khuất , đi giúp mẹ nhặt rau tiếp…
Lưu Phong mỉm cười, quay lại cùng nhặt rau với Tiểu Linh Nhi nói : “Linh nhi tức giận sao? Cười một cái đi nào, hôm nay ta sẽ kể cho ngươi nghe câu chuyện vịt con xấu xí nhé ”
Tiểu Linh nhi nghe thấy vậy lập tức mặt mày hớn hở : “Được…được… ca ca nói lời nhất định phải giữ lấy lời nhé, ta rất muốn được nghe câu chuyện vịt con xấu xí.”
Lưu Phong khẽ ho lên một tiếng, hồi tưởng lại nội dung một chút rồi bắt đầu kể: “Một buổi chiều mùa mùa hè kia, năm con vịt con vừa mới được sinh ra, trong đó có bốn con vịt con màu vàng còn con thứ năm thì có một nhúm lông nhung màu trắng trên đầu, không giống với lông trên đầu của bốn con vịt vàng kia. Hơn nữa, tiếng kêu của nó cũng không giống đồng bọn. Mấy con vịt nhỏ liền vây quanh, la hét, nói nó và chúng không giống nhau, nó thật là xấu xí… Sau đó bọn bốn con vịt kia cùng vịt mẹ lên đường, bỏ rơi con vịt con xấu xí lại. Đáng thương con vịt con xấu xí không hiểu rõ tại sao ai cũng đều không thích nó, nó chạy trốn vào trong rừng sâu, ẩn núp ở đó… Một con thiên nga xinh đẹp đi ngang qua, nó sử dụng đôi cánh trắng khẽ vuốt ve vịt con, giải thích rằng con không phải là con vịt xấu xí con là một tiểu thiên nga… Sẽ có một ngày con sẽ trở thành chủ nhân của dòng sông này…
Tiểu Linh nhi nghe xong, khẽ ngước đầu lên vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi Lưu Phong : “Đại ca ca, người nói xem Linh nhi là vịt con xấu xí hay tiểu thiên nga xinh đẹp?”
Lưu Phong mỉm cười “Linh nhi của chúng ta đương nhiên là tiểu thiên nga xinh đẹp rồi”
“Hì… ta cũng nghĩ là như vậy” Tiểu Linh nhi ngẩng đầu tự hào, giả làm mặt quỷ dọa mẹ nói: “Mẹ, người nghe thấy đại ca ca nói chưa? Đại ca ca nói rằng Linh nhi là tiểu thiên nga xinh đẹp… sau này không cho người gọi Linh nhi là tiểu mao nữa”
Liễu Thanh Nghi khóc dở khóc dỏ cười, liền cười hướng về phía Lưu Phong nói: “Công tử gia, Linh nhi còn nhỏ, người không thể chiều nó quá được”
“À, được rồi, Linh nhi vốn rất thông minh, nó sẽ phân biệt được thế nào là tốt, thế nào là xấu mà” Lưu Phong hai tay xoa quanh đầu nó, giống như lần đầu thấy tiểu hài xinh xắn này. Nếu như ở xã hội hiện đại gặp được Linh nhi thông minh và thiên phú như vậy, Lưu Phong nghĩ việc bồi dưỡng nó trở thành thiên tài thần đồng là hoàn toàn khả thi. Ba bốn tuổi chính là giai đoạn lý tưởng để tiếp nhận nền giáo dục, qua mấy ngày này Lưu Phong định chờ một thời gian sẽ vì Linh nhi mà định ra một kế hoạch học tập. Tuy nhiên tại thời đại này thì nữ tử chỉ được dạy đức hạnh. Lưu Phong thì không nghĩ như vậy. Hắn định dạy Linh Nhi kiến thức xã hội hiện đại như là tri thức, tự nhiên, toán học, khoa học… ( ngoại trừ ngoại ngữ và chính trị ) ̣là những thứ mà khóa đầu tiên của một hài tử ở kiếp trước cũng không hề thiếu.
Sau bữa tối, Lưu Phong tỏ ý với Liễu Thanh Nghi là mau mau cho Linh nhi ngủ, ý nói là có quà tặng cho nàng. Liễu Thanh Nghi mặc dù không biết trong đầu của công tử gia đang nghĩ gì, nhưng vẫn theo lời hắn, dỗ tiểu Linh nhi ngủ.
Đi vào phòng, Lưu Phong tay cầm một bộ nội y của thời kỳ hiện đại, hắn thấy Liễu Thanh Nghi đi đến, vội vàng bắt chuyện nói: “Thanh Nghi, nàng đến rồi à, ta đã chuẩn bị quà cho nàng rồi đây, nàng xem đi?”
Liễu Thanh Nghi chầm chậm đi tới, cặp mông tròn trịa khẽ lắc lư , nhận lấy món quà, mở ra xem , khuôn mặt bỗng lập tức hồng lựng lên .Trong hộp quà đúng là một kiểu nội y mới do công tử gia mấy ngày nay thiết kế, Liễu Thanh Nghi tưởng rằng Lưu Phong chỉ nhất thời hưng phấn, không ngờ là mới có vài ngày ngắn ngủi , hắn đã làm xong rồi…
“Công tử gia, đây chính là kiểu đồ lót mới mà mấy ngày nay người đã thiết kế sao?” Liễu Thanh Nghi đỏ mặt hỏi.
Lưu Phong cười hắc hắc “Đúng vậy, nàng thấy thế nào ? tốt chứ ? ” Lưu Phong vốn còn muốn nhắc nhở một chút là Liễu Thanh Nghi ngày đó đã đáp ứng cho hắn một chuyện. Nhưng lời nói gió bay nên nghĩ rằng để chính nàng tự nhớ tới thì tốt hơn…
“Công tử gia, người nghĩ là…” Liễu Thanh Nghi thấy cái đồ lót mới, lại tự nhiên nghĩ đến chuyện đã đáp ứng cho Lưu Phong ngày trước.
“Thanh Nghi, trước tiên nàng hãy mặc thử vào xem sao? Ta làm kiểu này không có đo đạc, ta chỉ ước lượng vóc người của nàng, nghĩ bên trong mặc vào nhất định sẽ rất đẹp mắt, nên đã giữ lại cho nàng” Lưu Phong nghiêm trang nói.
“Người tốt quá” Liễu Thanh nghi thấy Lưu Phong cao thượng như vậy, muốn mặc bộ đồ lót gợi cảm này đứng trước Lưu Phong, một nam nhân tốt như vậy thì cái gì cũng đều có thể cho hắn, không có gì là đáng tiếc cả .
“Công tử , ta đi thử trước đây, đợi lát sẽ hầu hạ người xoa bóp chân nhé ”
Đưa mắt nhìn Liễu Thanh Nghi đi vào trong nhà, Lưu Phong trong lòng rúng động, nghĩ thầm muốn lén xem Liễu Thanhh Nghi thay quần áo. Vị thiếu phụ thành thục này phong vận và vóc dáng thật mê người, tâm tư của Lưu Phong cũng đã một vài lần muốn nhìn lén rồi, những loại y phục bình thường thì không có gì thích hợp để nhìn, nhưng hôm nay phong cảnh như thế này, kết hợp với kiểu đồ lót lại hiện đại, Lưu Phong đoán chắc ràng sẽ hấp dẫn vô cùng…
“Công tử gia…?”
Ngay khi Lưu Phong quyết định nhìn lén, Liễu Thanh Nghi đã đi ra với vẻ mặt đỏ lựng. Nhìn thấy thế, phỏng chừng đã đoán ngay ra nguyên nhân, hơn nữa Lưu Phong có đôi chút hoài nghi , với kiểu đồ như thế này, không biết nàng ta có biết cách mặc hay không nhỉ …
Có cơ hội rồi , Lưu Phong liền cười hắc hắc nói : “Thanh Nghi, ngươi thật sự không biết mặc cái kia sao ? Đúng không ? Cởi áo ngoài ra đi, ta sẽ chỉ ngươi cách mặt. Nàng có thể yên tâm ta hoàn toàn không có ý xấu, ta hoàn toàn trong sáng, ý ta là ta chỉ muốn hướng dẫn nàng một chút thôi” Lưu Phong hai mắt chằm chặp nhìn chăm chú vào bộ ngực Liễu Thanh Nghi, phảng phất như muốn xuyên qua quần áo để nhìn thấu vào bên trong , bất chợt hắn thấy được ngực Thanh Nghi phập phồng…
“Công tử gia… ngươi làm sao vậy? Thanh Nghi có thể tự làm được mà , ta mặc vào thấy thoải mái lắm…” Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong không rời mắt khỏi bộ ngực của mình, tim đập liên hồi , trống ngực vỗ mãi không thôi, nhịn không được kêu lên một tiếng …
Lưu Phong lúc này mới quay đầu lại, cười hắc hắc nói “Thanh Nghi, mấy ngày qua đúng là nàng đã lo nghĩ quá sức, xem nàng mấy hôm nay khuôn mặt xanh xao quá , người cũng gầy đi rất nhiều”
Liễu Thanh Nghi cúi đầu, hé miệng cười trộm nghĩ , công tử gia trợn tròn mắt nói dối , bản lĩnh thật sự càng ngày càng lợi hại, hắn rõ ràng chính là nhìn ngực người ta, mà còn cố ý nói này nói nọ…
“Đa tạ công tử quan tâm, đã không còn sớm nữa, người đợi một chút để Thanh Nghi phục vụ người rửa chân nhé”. Liễu Thanh Nghi sợ nhất là Lưu Phong bắt nàng cho xem đồ lót. Chỉ việc nghĩ đến nó thôi , hơn nữa nghĩ đến việc mặc đồ lót mới, đứng trước Lưu Phong đã cảm thấy rất xấu hổ rồi…”
“Thanh Nghi…. Cái … cái …kia… nàng mặc… trong người… có… có.. hoàn toàn vừa vặn không…? Lưu Phong nói ra từng từ đứt quãng như bị ngọng…
Liễu Thanh Nghi dịu dàng cười, khuôn mặt càng trở nên đỏ hồng, đôi mắt không dám nhìn trực tiếp vào Lưu Phong, mỉm cười ngượng ngập nói “Cám ơn công tử, bên trong nội y của Thanh Nghi rất vừa vặn, ta đi chuẩn bị nước đây…” Sau đó Liễu Thanh Nghi liền bưng tới nước nóng, để chút nữa Lưu Phong rửa chân…
Có lẽ bởi vì nghĩ đến vấn đề nội y bên trong, vẻ mặt Liễu Thanh Nghi tựa hồ có chút mất tự nhiên, chỉ lo cúi đầu xoa bóp chân Lưu Phong, không dám ngẩng đầu lên.
Lưu Phong cũng là hối hận, hối hận chính mình da mặt không đủ dày, nếu cố thêm một tí nữa biết đâu lại có thể thưởng thức được vóc người hấp dẫn của Thanh Nghi…
“Ai… da.…”
Đột nhiên, Liễu Thanh Nghi bấm đúng một huyệt vị, khiến cho Lưu Phong đau đớn la lên một tiếng…
Liễu Thanh Nghi vội vàng đỏ mặt vội nói : “Công tử gia, xin lỗi ta đã làm đau ngài…”
Trái lại với ánh mắt thâm tình, Lưu Phong nghe Liễu Nghi xin lỗi, liền cúi đầu xem qua, thấy Liễu Thanh Nghi khom lưng cúi về phía trước, trước ngực y sam hé mở, xuân quang đại tiết, đường viền màu trắng sữa… khe ngực hở thật sâu… rõ ràng có thể thấy được…
Lưu Phong nhìn thấy, trong lòng kinh hoàng, vật ở giữa hai chân không kiềm chế được, trồi lên… không cần thận thì chỉ chút xíu nữa là đụng vào miệng của Thanh Nghi…
“Công tử gia…!?” Liễu Thanh nghi đầu tiên la một tiếng, muốn xuất ngôn hỏi, rồi lại hiểu được… lúc này xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nói nữa, yên lặng xoa bóp cho Lưu Phong…
“Dọa người…dọa người… thật sự là dọa người mà… Lưu Phong nghĩ, hiểu được hạ thể mình thật không nể mặt mũi mình tí nào, chỉ là một đường viền cùng nhũ câu đã hớp hồn như thế rồi, nghĩ đến bộ dáng thì còn kích động như thế nào nữa đây ???
Bất quá , không nói lời nào đã thấy qua nội y hiện đại bên trong hấp dẫn như vậy, cảm giác kích thích mãnh liệt thực sự không phải là tầm thường. Đương nhiên cũng từ mặt này có thể thấy rõ tầm quan trọng của nội y phụ nữ. Lưu Phong tin chắc, biện pháp kích tình của Túy Xuân lâu mai sau này tuyệt đối sẽ rất táo bạo, có lẽ chính mình cũng không nghĩ ra là điều này sẽ viết nên một trang sử hoành tráng trong ngành giải trí…
“Thanh Nghi, xin lỗi, ta thay nó xin lỗi ngươi, tiểu huynh đệ này gần đây không có như vậy, nhưng thấy ngươi cười…nó…nó …” Lưu Phong xấu hổ nói , chẳng ngại mặt dày …
Liễu Thanh Nghi cũng là người từng trải, đương nhiên biết Lưu Phong nói đến “nó” là cái gì, hiểu được công tử gia nói chuyện thú vị, cũng cố ý không tỏ vẻ thẹn thùng, phì cười một cái…
Cười thì không quan trọng, nhưng bởi vì thân hình rung động, thân thể mềm mại lại va đụng đến điểm nhạy cảm của Lưu Phong, hương thơm từ cơ thể dâng lên, kích thích tình dục mãnh liệt… vật nọ của Lưu Phong, hung hăng tiến lên… đụng phần thượng của Liễu Thanh Nghi, làm cho Lưu Phong một phen xấu hổ, trốn lên trời cũng không được, trốn xuống đất cũng không xong…
Liễu Thanh Nghi càng thẹn hơn nữa, vốn nửa canh giờ xoa bóp chân cũng đã kết thúc.
Nhìn Liễu Thanh Nghi rời đi như chạy trốn, Lưu Phong hung hăng liếc mắt nhìn tiểu đệ đệ của mình “Ngươi nha, chỉ biết dọa người, định lực càng ngày càng kém”
Tiếp đó vài ngày, Lưu Phong mỗi ngày đều đến Túy Xuân lâu, chỉ đạo Hồng Hồng, Lục Lục nghệ thuật biểu diễn, đồng thời làm luôn cả một kế hoạch diễn xuất cho họ .
Lão bảo (tú bà, người quản lý đào) tiếp nhận mệnh lệnh của Bạch Thiên Hành, nhất nhất tuân theo chỉ đạo của Lưu Phong.
Tiến trình, thời hạn biểu diễn, tất cả các hoạt động đều theo chỉ dẫn, mệnh lệnh và sự chỉ đạo của Lưu Phong, sau vài ngày chuẩn bị nghiêm túc, đã bắt đầu diễn tập thử…
Căn cứ vào tiến độ tập luyện, Lưu Phong điều chỉnh lại ngày biểu diễn chính thức một lần nữa.
Để đạt tới hiệu quả mong muốn, Lưu Phong hạ lệnh yêu cầu lão bảo ra lệnh cho các kiều nữ trong thanh lâu tuyên truyền rộng rãi. Kết quả thật ngoài tưởng tượng, sau khi nghe xong lời truyền tin của các cô gái, không một ai ngoại lê ̣, tất cả đều rất kích động, tràn đầy hứng thú…
Lão bảo liền hồi báo sự quan tâm của khách làng chơi cho Lưu phong, Lưu Phong nhận ra rằng chính mình đã đánh giá thấp sức mạnh của biểu diễn kích dục, đại sảnh của Túy Xuân lâu không cách nào dung nạp được số lượng khách đông đảo , vì thế Lưu Phong mô phỏng cách thức diễn xướng hiện đại bằng cách bán vé vào cửa. Bởi vì lần đầu tiên diễn xuất, cho nên giá vé không thể cao lắm , sau khi tổng hợp số liệu khách đến xem biểu diễn kích dục, Lưu Phong quyết định giá vé là mười hai lượng bạc, lầu bao sương (tức vé bàn VIP trên lầu) giá là năm trăm hai mươi lượng bạc.
Thật ra, Lưu Phong nghĩ, trên lầu ngoại trừ thanh tĩnh một chút, ngoài ra, đứng góc độ địa thế tuyệt thể không bằng với đại sảnh. Đương nhiên người khác có thể không nghĩ thế, nên hắn không quan tâm đến sự tình này.
Căn cứ năng lực của đại sảnh cùng khu vực VIP trên lầu, ước lượng sẽ có năm trăm vé, vé VIP là mười lăm, để ngăn chặn vé giả, Lưu Phong đã làm kí hiệu riêng cho mặt sau của mỗi vé , hắn sử dụng thỏi than vẽ một bức họa là một khối tam giác bên trong là hình một mảnh đồ lót. Trong tam giác có hình đồ lót dành cho vé VIP, hắn còn thêm cả chữ ký của mình vào.
Làm hơn năm trăm vé, Lưu Phong có gặp chút rắt rối là vẽ một cái tam giác có một cái hình đồ lót bên trong phải mất đến một ngày, hơn nữa phải sử dụng hơn mười khối than mới hoàn thành.
Bạch Thiên Hành, ngay buổi sáng ngày chính thức bán vé chạy lại, sắc mặt có chút tái nhợt, bất quá, không thấy phía sau con mắt Lưu Phong bừng sáng…
“Bạch huynh, ngươi đến xem ta đã mất một ngày để chế tạo ra cái vé vào cửa này” Sau đó, Lưu Phong đưa vé cho hắn xem.
Về việc biểu diễn kích dục, ban ngày đã nghe qua lời của lão bảo, sáng kiến của Lưu Phong thật đáng kinh ngạc, sau khi cầm vé, hắn lật qua lật lại, xem kỹ nhiều lần, thấy sau lưng mỗi vé đều có hình tam giác, bên trong có hình nội y, khó hiểu hỏi “Lưu huynh, đây là ý gì?”
Đó chỉ là dấu hiệu bảo đảm an toàn mà thôi, chỉ là một chút ý thức, ngay cả người tạo dấu hiểu cũng không hiểu, Lưu Phong thở dài một tiếng nói “Làm như vậy chỉ đề phòng có người ngụy tạo vé giả thôi…”
Bạch Thiên Hành có chút không hiểu hỏi : “Vậy vé này sẽ không thể giả tạo hả”
Lưu Phong lạnh nhạt nói “Hết thảy đều có thể, vì bất cứ cái gì trong vũ trụ này đều có thể”. Lưu Phong đối với Bạch Thiên Hành không cho là đúng, cũng không cho là sai, hắn chỉ vì lợi ích mà thôi, bất kể người nào đều có mục đích riêng của mình cả.
“Không sai, đúng rồi” Bạch Thiên Hành gật gật đầu nói “cũng là vì Lưu huynh chu đáo”
Vé bắt đầu được lên kế hoạch để bán. Khách dự kiến mua là những người có tiền, hoặc là những người dâm đãng, nhưng không ngờ tin truyền miệng như vũ bão cuồng phong, ngay cả những người có công danh, quan chức, văn nhân tài tử cũng đến Túy Xuân lâu mà mua ve ́ , làm cho hiện trường bán vé đến đông đúc đến 3 tầng ra vào nườm nượp , nhộn nhịp mãi không thôi…
Lưu Phong thấy cảnh này, cùng Bạch Thiên hành thương thảo một chút, mỗi vé lúc trước mười hai lượng giờ điều chỉnh tăng đến ba mươi hai lượng, vé VIP tăng vọt lên trời đến một ngàn hai trăm lượng.
Kết quả cuối cùng thật bất ngờ , loại dâm đãng thật là nhiệt tình , không thể tưởng tượng được là năm trăm vé không đầy một canh giờ đã bán hết sạch…
Bạch Thiên Hành nhìn thấy việc bán vé thu về ba mươi hai vạn lượng bạc thì âm thầm tiếc nuối, khoản tiền này đối với Bạch gia hắn là cả một sản nghiệp vĩ đại cho đến bây giờ cũng chưa từng có nhiều như vậy, trong thâm tâm nghĩ Lưu Phong đích thị là một kỳ tài về buôn bán.
Bởi vì gia đình có việc, Vương Bảo Nhi không thể đến mua vé được, tìm thấy Lưu Phong đang tính đi ở cửa sau liền chộp chặt lấy hắn. Lưu Phong khí sắc nghiêm nghị, vẻ mặt chính khí trách “Vương huynh, không phải là ta không nể mặt ngươi, nhưng ngươi cũng biết không gian đại sảnh của Túy Xuân lâu là có hạn, năm trăm người hơn nữa còn có nhân viên, đã đạt đến cực hạn, thêm nữa có thể gây ra án mạng đó. Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn lao cả , trước sau vẫn còn ba ngày, ngươi đợi đợt sau đi nhé”
Vương Bảo Nhi vẻ mặt khổ sở nói “đại ca, van ngươi mà, chuyện này ngươi nhất định giúp ta nhé, tốt xấu gì ta cũng là nhân vật có số có má tại Giang Nam, nếu bỏ qua kích tình diễn xuất, trong lòng tiếc nuối thì không nói, nhưng còn bị người ta cười chê… ngươi coi như nể mặt muội muội ta mà giúp ta đi nha…
Ta tin vào lý do của ngươi ? Ta dựa vào cái gì vì muội muội ngươi mà bỏ ba mươi hai lượng bạc ? Lưu Phong liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhi một cái, lạnh nhạt nói “Vương huynh, chuyện này thật không dễ giải quyết, như vậy đi, ta sẽ sẽ về nghĩ để tìm cách giúp ngươi nhé”.
Đột nhiên, đúng lúc đó xuất hiện một người trẻ tuổi, có vẻ lén lút, thập thò nhìn ngó xung quanh rồi thấp giọng nói với Vương Bảo Nhi “Vì huynh đệ này, ta có vé, ngươi có muốn không?”
Vương Bảo Nhi trợn mắt lên nói “Ngươi có vé thật à , có thể nhượng lại cho ta không?”
Nam tử trẻ tuổi cảnh giác nhìn bốn phía thoáng qua, mới cúi đầu nói “Không dối gạt huynh đệ, ta đang chuẩn bị nhượng lại, nhưng mà không nhượng với giá thấp đâu nhé ” Nói xong, nam tử trẻ tuổi lấy từ trong ngực ra một tấm vé, hướng ánh mắt Vương Bảo Nhi lung lay một chút, không đợi Vương Bảo Nhi thấy rõ hắn đã thu về.
“ Ngươi cứ nói đi, muốn bao nhiêu tiền” Vương Bảo Nhi sốt sắng hỏi.
Nam tử trẻ tuổi do dự một chút, cắn răng chỉ một đầu ngón tay nói “Một giá, một trăm hai mươi lượng, không trả giá nữa”
“Một trăm hai mươi lượng?” Vương Bảo Nhi bất mãn nói “Người ta tại Túy Xuân Lâu bán với giá ba mươi hai lượng? Ngươi cũng quá hắc ám đi?”
Nam tử trẻ tuổi liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhi một cái, thanh âm lạnh lùng nói “Túy Xuân lâu bán giá rẻ, có bản lãnh thì ngươi đi mà mua đi”
“Ta đi mua ?...” Vương Bảo Nhi không khỏi tức giận nói “Ta đi mua à, Túy Xuân Lâu hiện giờ làm gì còn vé nào mà mua?”
“Thì đúng rồi, Túy Xuân lâu bây giờ mà còn vé, ta cũng sẽ không bán với giá này, ngươi có muốn mua hay không thì quyết định nhanh lên , ngươi không mua ta còn đi tìm người khác bán, ở đây làm chi cho mất thời gian” Nam nhân trẻ tuổi giả bộ định bỏ đi.
Vương Bảo Nhi nóng nảy, một tay giữ chặt nam tử trẻ tuổi nói : “Thôi…được… 120 lượng ta mua , ta mua , được chưa?”
“Đầu cơ vé, vé chợ đen ! ” Lưu Phong hơi kinh hãi, hắn chỉ nghĩ đến vé giả, thật ra chưa nghĩ đến vấn đề đầu cơ vé, không nghĩ rằng tại thế giới này cũng có thị trường chợ đen, bất kể nơi nào cũng có sự suy đồi , thật giả lẫn lộn …
Trong khi đó, Vương Bảo Nhi đã đưa ra ngân phiếu 120 lượng, Nam tử trẻ tuổi nhất thời mặt mày hớn hở, vội vàng cầm lấy, đưa cho Vương Bảo Nhi tấm vé , tiếp nhận ngân phiếu nhét vội vào , rồi vội vàng bỏ đi thật nhanh .
“Ha ha ..đại ca, ngươi xem , đây là cái gì !” Vương Bảo Nhi đắc ý hướng Lưu Phong vẫy vẫy tấm vé trong tay.
“Chờ một chút đã , không đúng rồi!” Lưu Phong tựa hồ đã phát hiện ra cái gì, vội vã hỏi “Ngươi mau đưa vé để ta xem!”
Vương Bảo Nhi cũng không biết Lưu Phong muốn làm cái gì, xem vẻ mặt hắn đích thị không hài lòng, vội vàng đưa tấm vé ra.
“Giả… cái này đích thị là giả… dấu hiệu nội y này chính là dùng bút lông mà vẻ. Lưu Phong bắt đầu đưa vé lên ánh sáng và nói “ Mẹ nó, đây là vé giả, ngươi đã bị lừa rồi!”
Vương Bảo Nhi trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi tới “Đại ca, ngươi đừng gạt ta, vé ta đã thấy qua, chính là nó mà ”
Lưu Phong giải thích “Ký hiệu ở mặt trên của vé, ta dùng một loại bút đặc biệt để viết lên nhưng cái trong tay ngươi là dùng tế mao bút bình thường để viết lên, ngươi ngửi mực trên mặt trên xem, có đúng không ? Lưu Phong lúc trước sử dụng thỏi than, bởi vì không có ai dùng nó, vậy nên nếu là bị người bắt chước làm cũng không dễ dàng. Hôm nay xem ra, hiệu quả thật không sai. Chính mình liếc mắt một cái, cũng biết thật giả.
“Đúng rồi, quả nhiên là bút lông ” Vương Bảo Nhi căm hận nói “Mẹ nó, ta đã nghĩ qua, tên bán vé này có chỗ cổ quái, nguyên lai là vé giả, đại ca, làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ, Lưu Phong không khỏi tức giận nhìn qua Vương bảo Nhi, trong lòng có chút oán giận, nếu không phải vì hắn mua bán nhanh quá thì chính mình đã bắt được tên bán vé giả rồi . Bây giờ muốn biết cũng đã muộn, tên kia không biết đã chạy trốn nơi nào rồi…
“Nếu là vé giả, đương nhiên không thể đi vào” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Vương Bảo Nhi vẻ mặt khổ sở, nghiêm túc nhìn Lưu Phong nói “Đại ca, ngươi phải nghĩ cách giúp ta chứ?”
Nhớ tới chuyện vé giả vừa rồi, bụng Lưu Phong như chứa đầy oán khí, mẹ nó , ta vì đề phòng vé giả, tốn nửa ngày công phu , cổ tay đều cứng ngắc lại , con mẹ nó lại dám giả mạo, thật đáng chết, xem ta như thế nào xử trị các ngươi đây.
“Vương huynh, ngươi bị người khác lừa, chẳng lẽ lại không biết tức giận là gì sao?” Lưu Phong hướng ánh mắt chuyển sang Vương Bảo Nhi hỏi.
“Tức giận à, như thế nào lại không tức giận, mẹ nó, tiền của Vương gia cũng là máu huyết, một trăm hai, mua một tờ giấy vụn” . Lưu Phong không nói Vương bảo Nhi hoàn toàn không có chút tức giận , nhưng nghe được lời Lưu Phong vừa nói, Vương Bảo Nhi liền nghĩ lại, tức hộc máu. Bình thường cũng đều là hắn lừa người khác, không ngờ hôm nay lại bị người khác lừa.
“Vương huynh, ta có một đề nghị, chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện, ta cam đoan ngươi có cách xem kích tình diễn xuất” Lưu Phong tiến từng bước một, dẫn dụ hắn.
“Không vấn đề, đừng nói một điều kiện, cho dù mười điều kiện, ta cũng đều chấp thuận” Vương Bảo Nhi vỗ ngực nói.
Lưu Phong lạnh nhạt nói “Một điều kiện này, hơn nữa chuyện này đối với ngươi mà nói, thật ra cũng là chuyện tốt”
“Đại ca, ngươi đừng nói vòng vo mãi, cuối cùng là chuyện gì, ngươi nói một tiếng là được”
“Tấn công đạo bản” Lưu Phong nhàn nhạt nói.
Vương Bảo Nhi đương nhiên không rõ ý tứ, vội vàng thỉnh giáo “Đại ca, tấn công đạo bản là ý gì”
Lưu Phong một trận buồn bực, chính mình cố ý tính toán kế rồi, nhưng lại quên hiện tại là Vương Bảo Nhi không hiểu.
“Tấn công đạo bản…?” Lưu Phong suy nghĩ một chút, dùng một ngôn từ đơn giản để nói cho Vương Bảo Nhi hiểu “Đơn giản mà nói chính là trừng trị những kẻ như vừa rồi, lừa gạt ngươi, bán đồ giả ” Khoảng cách chính thức đến ngày khai diễn còn có 2 ngày thời gian, ta phỏng chừng hai ngày này, bên trong chắc chắn có rất nhiều tên đầu to, nhiều tiền bị lừa giống như ngươi vậy…”