Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Hi Du Hoa Tùng

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 75252 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 14 năm trước
Hi Du Hoa Tùng
Xích Tuyết

Chương 25
Tâm niệm đến đây, Bạch Thiên Hành nói: “Đa tạ Lưu huynh, ngươi chỉ cần giúp ta chiếu cố tốt tiểu muội là được, chuyện khác, Bạch gia chúng ta sẽ tự giải quyết”

“Đã như vậy, ta đây tự cung kính không bằng phụng mệnh. Bất quá, ngươi cũng đừng tỏ nên khách khí, có cái gì không giải quyết được, cứ đến tìm ta” Lưu Phong dối trá nói…

“Đại ân không nói bằng lời, sau này Lưu huynh có gì cần dụng đến ta, cứ mở miệng nói một tiếng, ta nhất định vì Lưu huynh làm thân trâu ngựa cũng cam tâm tình nguyện” Bạch Thiên Hành khóe mắt ngấn lệ nói.

“Tiểu muội, từ hôm nay ngươi đi theo Lưu huynh về Phượng viên ở tạm mấy ngày nhé, đợi qua ngày mười lăm, ca ca sẽ đến đón ngươi trở về” Bạch Thiên Hành xoay người nói với Bạch Vũ.

Bạch Vũ ánh mắt xinh đẹp, nhất thời ngân ngấn nước mắt nói:“Ca ca, ngươi nói cho muội biết, trong nhà cuối cùng xảy ra chuyện gì, tại sao huynh và gia gia bảo muội bỏ đi. Muội không muốn đi Phượng viên, muội muốn cùng ngươi trở về, có cái gì khó khăn, chúng ta mọi người cùng nhau đối mặt giải quyết” Nói xong Bạch Vũ tiến lên, giữ chặt tay Bạch Thiên Hành, ý định sống chết cũng không buông tay.

Bạch Thiên Hành sắc mặt trầm xuống, phẫn nộ quát:“tiểu muội, chẳng lẽ ngươi quên rồi, ngươi nhớ đã đáp ứng với ta và cha như thế nào rồi sao? Như thế nào bây giờ lại nuốt lời?”.

Bạch Vũ nhất thời đau xót, thấp giọng nói “muội không…. thân là con gái Bạch gia, muội như thế nào có thể thấy Bạch gia gặp nguy đã vội rời bỏ các người… ta muốn cùng các ngươi, đối mặt …”

Bạch Thiên Hành một tay nắm lấy tay của muội muội, lớn tiếng nói “tiểu muội, ngươi sao lại càng ngày càng không hiểu sự, thân con gái, có thể giúp đuợc cái gì? Nếu ngươi cố ý lưu lại, chỉ làm cho ta và cha thêm lo ngại, càng dễ hỏng chuyện. Ngươi yên tâm, ta và cha cũng đều không gặp chuyện gì đâu, qua ngày mười lăm, ta nhất định sẽ đón ngươi về nhà”.

Bạch Vũ thấy ca ca tức giận, tái mặt, không còn cách nào khác, cũng đành đáp ứng.

“Lưu huynh, ta đi trước nói chuyện một chút” Bạch Thiên Hành đột nhiên lôi Lưu Phong đến trước vài bước, từ trong lòng ngực xuất ra một tờ khế ước, nói “Lưu huynh, đây là khế ước sở hữu Túy Xuân lâu, ngươi cầm lấy, từ giờ trở đi, nó thuộc về ngươi”.

Lưu Phong thầm mừng rỡ, nhưng ngoài mặt lại làm bộ không chịu nhận, đưa trả khế ước nói: “Bạch huynh, ngươi làm vậy là sao, ngươi tưởng ta giúp muội muội ngươi là vì tờ giấy này à. Ngươi làm như vậy chẳng phải nói ta không có nghĩa khí sao?”
Bạch Thiên Hành mặc dù biết Lưu Phong hơn phân nửa là giả vờ, nhưng vẫn có chút cảm động. Thân là thế gia buôn bán, hắn rất rõ ràng mọi chuyện trên thiên hạ tựu lại cũng vì lợi ích, không có quyền lợi thì ai sẵn lòng giúp mình chứ.

“Lưu huynh, ân của huynh thì ta không nói. Nhưng khế ước này, ngươi thế nào cũng phải thu giữ. Ta biết mấy ngày nay, ngươi tại Túy Xuân Lâu đã dốc hết sức tâm huyết, Túy Xuân lâu hôm nay và ngày xưa không còn giống nhau nữa. Nói thật, cho dù Bạch gia chúng ta tiếp tục kinh doanh, phỏng chừng cũng không thích ứng được với phương thức kinh doanh mới. Ta nghĩ tới, nghĩ lui, đưa cho ngươi sở hữu là thỏa đáng nhất…”

Lưu Phong thấy Thiên Hành nói như thế, làm bộ “bất đắc dĩ” lắm mới nhận, giống như là miễn cưỡng, bị ép buộc vậy.

Bạch Thiên Hành thấy Lưu Phong chịu thu khế ước, thở dài một hơi, nói trắng ra là hôm nay chính là giao dịch chuyện này. Bạch Thiên Hành hy vọng dùng Túy Xuân lâu để có thể đổi lấy việc Lưu Phong chăm sóc, bảo vệ muội muội mình. Nghĩa khí cùng tình nghĩa cũng chỉ đứng sau quyền lợi, chỉ có lợi ích mới là vĩnh cữu.

Lưu Phong không ngốc, tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của Bạch Thiên Hành, thu hồi khế ước, cười nói:“Bạch huynh, ngươi yên tâm, bất kể cừu gia của ngươi là ai, chỉ cần lệnh muội ở tại Phượng Viên, ta cam đoan không ai dám động đến 1 ngón tay của nàng.”

“Có lời này của Lưu huynh, ta an tâm rồi. Trời không còn sớm nữa, ta có việc xin về trước, mời Lưu huynh dẫn muội muội ta về Phượng viên, để tránh phát sinh việc ngoài ý muốn”.

“Tiểu muội, tới Phượng Viên, ngươi nhất định phải nghe lời Lưu huynh, hắn cũng như là ta vậy, nhất định không được cãi lời, đợi ta về rồi tính tiếp” Bạch Thiên Hành quay lại dặn dò muội muội hắn vài câu.

Bạch Vũ lau nước mắt, gật đầu nói “Ca ca, ngươi yên tâm, muội sẽ không gây phiền toái cho huynh nữa, muội nhất định nghe lời, huynh và cha cũng phải cẩn thận”.

“Lưu huynh, cáo biệt.”

Nhìn ca ca bỏ đi, Bạch Vũ thân thể khẽ run rẩy, nhịn không được òa khóc.

Lưu Phong sợ nhất là thấy đàn bà khóc, hắn liền tiến lên an ủi: “Yên tâm đi, ca ca ngươi là người tốt, người tốt ắt được trời thương, hắn không có việc gì đâu, chúng ta về Phượng viên trước nhé”.

Trực giác nói cho Lưu Phong biết Bạch gia lần này gặp phiền phức không nhỏ, Bạch Thiên Hành nóng lòng đưa muội muội đến chổ mình, phỏng chừng chuyện cũng sẽ không đơn giản. Vì phòng ngừa việc phát sinh ngoài ý muốn, hắn hiểu được là nên đưa Bạch Vũ về Phượng viên càng sớm càng tốt.
Dọc đường đi, Bạch Vũ muốn hỏi lại thôi, cuối cùng không nhịn được hỏi “Lưu đại ca, ngươi và ca ca ta là sinh tử chi giao hả?”

“Sinh tử chi giao?” Lưu Phong đang lo lắng khi đưa Bạch Vũ trở về, làm thế nào an bài cho nàng, khi nghe câu “sinh tử chi giao” hắn liền nhớ tới tấm khế ước trong ngực áo, cười hắc hắc nói: “Đúng vậy. Ngươi không tin sao? Nếu không như thế, ca ca ngươi cũng không dám tùy tiện phó thác ngươi cho ta.”

“Nếu đã là sinh tử chi giao, tại sao ngươi không trợ giúp ca ca ta, cả nhà cũng không nói cho ta biết xảy ra sự tình gì, nhưng là ta biết chuyện tuyệt đối không đơn giản như ca ca ta nói. Nếu không hắn cũng sẽ không chịu từ bỏ Túy Xuân Lâu, để đổi lấy việc ngươi chiếu cố ta” Bạch vũ nói.

Lưu Phong hơi bối rối, không nghĩ tới tiểu nha đầu cơ trí như vậy, ngay cả động tác của chính mình cùng Bạch Thiên Hành cũng nhận biết rõ ràng. Cười hắc hắc, Lưu Phong sau đó nghiêm mặt nói:“Ngươi hiểu lầm rồi, Túy xuân Lâu là do ta bỏ tiền mua. Đối với nhân phẩm của ta, ngươi không nên hoài nghi.”

“Nhưng là tại sao ngươi không trợ giúp ca ca ta chứ” Bạch Vũ vẫn không đồng ý, chất vấn tiếp.

Giúp đỡ à. Lưu Phong miệng chưa nói ra nhưng thầm nghĩ, ta bây giờ còn chưa nắm rõ Bạch gia ngươi gặp sự tình như thế nào. Hơn nữa, thế lực Phượng viên không phải do ta nắm giữ. Nếu thật muốn đi giúp, chỉ có một mình ta, phỏng chừng cũng không có tác dụng gì lớn.

Có tiền, có tiền mới nói chuyện, đó là nguyên tắc sống của Lưu Phong ở kiếp trước, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Túy Xuân Lâu chính là giá trị, chính vì nó mà bảm đảm an toàn cho tiểu nha đầu, nếu không cần gì tự mình chuốc lấy phiền toái.

“Tiểu Vũ muội muội à, ngươi còn nhỏ, có một số việc ngươi không rõ, bây giờ việc duy nhất ta có thể làm là bảo hộ ngươi an toàn, về phần chuyện của Bạch gia các ngươi, có cha và ca ca của ngươi hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Bạch Vũ hừ một tiếng, không nói nữa.

Trở lại Phượng viên Di Hồng viện, Liễu Thanh Nghi đang ở trong dọn dẹp vệ sinh, Tiểu Linh Nhi thấy Lưu Phong dẫn một phụ nữ quay về, tựa hồ có chút không vui, nguýt môi, quay đầu, thấy Lưu Phong mà không thèm chạy lại.

Bạch Vũ liếc mắt một cái, thấy Tiểu Linh Nhi tràn ngập sinh khí, thích thú, nỗi buồn bực liền tiêu tan, xoay người hỏi Lưu Phong “Lưu đại ca, tiểu oa nhi này là ai? Thật đáng yêu!”

“Ai là tiểu oa nhi, ngươi đến nhà chúng ta làm cái gì” Đột nhiên, Linh Nhi chống nạnh, ngăn trước mặt Bạch Vũ, hừ hừ nói…

Bạch Vũ thấy cử chỉ của tiểu Linh Nhi buồn cười quá, phát ra một tràng nói: “Tiểu muội, ta gọi là Bạch Vũ, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Vũ tỷ tỷ. Nói cho Tiểu Vũ tỷ tỷ nghe, ngươi là con ai, sao lại ở nhà của đại ca”.

Tiểu Linh Nhi thoáng liếc Lưu Phong, đôi mắt nhỏ nghiêm trang nhìn Bạch Vũ nói: “Ta là con cha ta, Tiểu Vũ tỷ tỷ, người là nữ bằng hữu của cha ta hả” Lưu Phong nghe từ “nữ bằng hữu” từ cái miệng nhỏ nhắn của Linh nhi, không nghĩ hôm nay nó lại nhiều chuyện vậy.

Bạch Vũ đối với ý nghĩa của từ nữ bằng hữu cũng không thể giải thích, nghĩ thầm, chính mình là nữ nhân, xưng hô nữ bằng hữu bất quá cũng phù hợp, nhưng nàng không biết TiểuLinh nhi trong miệng nói “cha” cuối cùng là ai?

“Tiểu muội muội…cha ngươi….là…”

Tiểu Linh Nhi chỉ Lưu phong đang đứng sau lưng Bạch vũ nói: “Người đó là phụ thân của ta”.

Liễu Thanh Nghi vốn đang quét dọn, đột nhiên nghe được Linh Nhi nói như vậy, nhất thời kinh hãi thất sắc, vội vàng chạy lại nói: “Linh nhi, không được nói bậy”.

Xoay người lại, nàng vẻ mặt sợ hãi nói với Lưu Phong: “Công tử gia, Linh nhi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, sau này…”

Bạch Vũ nhìn thấy tình cảnh như thế, rất nhanh chóng hiểu được chuyện gì xảy ra, nàng nghĩ Lưu Phong đại ca, cùng nha hoàn của hắn tư thông, sinh ra đưa nhỏ này, trách sao Phượng viên lớn như vậy, hắn ta lại thích cái vườn nhỏ xíu này, hóa ra là có lý do.”

Tiểu Linh Nhi bị Liễu Thanh Nghi mắng, nhất thời ủy khuất khóc thành tiếng, giương đôi mắt nhỏ nhìn Lưu Phong, bộ dáng thật sự đáng thương.

Ôm chặt lấy tiểu Linh Nhi, Lưu Phong thấp giọng an ủi nói: “Linh Nhi ngoan, nín khóc đi nhé, khóc là không tốt, đợi lát nữa ta sẽ kể chuyện thần thoại cho ngươi nghe.”

Nghe được kể chuyện cổ tích, tiểu Linh Nhi nhất thời nín khóc: “Linh Nhi nghe cha nói, không khóc nữa” Tiểu nha đầu thật sự cơ trí, còn không quên gọi Lưu Phong là cha.

Liễu Thanh Nghi vốn còn muốn dạy dỗ Linh Nhi, nhưng là nhìn thấy Lưu Phong không thèm để ý, cũng không nói thêm nữa, trong lòng thở dài một tiếng, tiếp tục công việc dọn dẹp…
Bạch Vũ định nói đỡ cho Tiểu Linh Nhi vài câu, nhưng thấy thái độ của Lưu Phong đối với Linh Nhi rất tốt, thành thật mà nói thì đây cũng là chuyện của nhà người ta. Nhưng nàng trong lòng đối với Liễu Thanh Nghi rất thương xót, một cô gái tốt, rơi vào tay sói dữ, suốt ngày chung sống với hắn ngay cả danh phận cũng không có, thật làm người ta động lòng…

“Thanh Nghi, vị này là muội muội của huynh đệ ta, ca ca hắn có việc, nhờ ta chiếu cố nàng vài ngày, ngươi dọn dẹp một gian phòng cho nàng ta nhé.” Lưu Phong nói.

Liễu Thanh Nghi vội vàng lên tiếng, tay chân nhanh nhẹn chỉ đường cho Tiểu Vũ đi.

Nàng vốn cũng không tin lời Lưu Phong nói, cái gì huynh đệ muội muội, tám phần là tối hôm qua đã thân mật với nhau. Bất quá nàng trong lòng cũng không oán hận gì, thân là nô tỳ, nha hoàn, đối với chuyện của chủ nhân tự nhiên không có quyền hỏi. Bất quá, Công tử gia bịa ra một lý do để lừa nàng, cũng chứng tỏ trong lòng công tử gia cũng có một chút xíu dành cho nàng. Nếu không, đường đường là một đại thiếu gia, cứ quang minh chính đại nói đây là nữ nhân của mình.

Đợi Bạch Vũ đi theo Liễu thanh Nghi vào phòng, Tiểu Linh Nhi bèn giữ chặt tay Lưu Phong, kéo vào phòng, dẩu miệng, tức giận nói: “Đại ca ca, người không thích mẹ ta sao? Sao lại mang về một tỷ tỷ xinh đẹp?”

Lưu Phong bất giác phì cười, chẳng trách Linh Nhi lúc nãy bộ dáng như vậy, thì ra là muốn giúp mẹ mình.

Tiểu nha đầu thật ma quỷ, tâm cơ quả không nhỏ. Lưu Phong đưa tay ôm Linh Nhi, tay vuốt mũi nó một cái, cười nói “Linh Nhi, Tiểu Vũ tỷ tỷ là muội muội của huynh đệ ta, hắn đang có việc, nhờ ta giúp hắn chiếu cố muội muội hắn vài ngày thôi…” Nói xong, Lưu Phong buồn bực nghĩ, tại sao mình lại giải thích với Tiểu Linh Nhi nhỉ, nó thật sự có hiểu không?

“À, nguyên lai là như vậy, Linh nhi đã an tâm” Tiểu Linh Nhi sắc mặt giãn ra, khuôn mặt lại lộ nụ cười ngọt ngào.

Lưu Phong xấu hổ không thôi, trong lòng không khỏi nhịn được, tự hỏi chính mình, nó thật sự có hiểu không?

Bạch Vũ thừa dịp Lưu Phong vắng mặt, khẽ nói với Liễu Thanh Nghi: “Tỷ tỷ này, ngươi chịu khổ quá rồi”

Liễu Thanh Nghi vốn đang lo lắng về mối quan hệ giữa Bạch Vũ và Lưu Phong, đột nhiên bị nàng ta nói một câu kỳ lạ như vậy, cũng đâm ra hồ đồ. Ngước mặt lên, chớp chớp mắt, ý niệm vừa nghĩ Bạch Vũ chắc đang nói về việc mình giúp nàng ta dọn dẹp phòng đây mà, liền vội nói: “Không có gì, những việc này chính là ta nên làm mà”
Thật đáng thương, bộ dạng đáng thương như vậy đáng tiếc lại hoàn toàn không dám nói thật, Lưu Phong…kia… thật là đại hỗn đản… tuyệt đối là đại sắc lang…. Bạch Vũ đột nhiên cầm tay Liễu Thanh Nghi, nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ, đừng sợ, hết thảy đã có ta”.

Tay của Liễu Thanh Nghi lần đầu tiên bị nữ nhân nắm chặt như vậy, nàng thấy ánh mắt Bạch Vũ nhìn mình có phần không bình thường, rất kỳ lạ, trong lòng cả kinh, liền rút tay lại, cáo từ nói: “Bạch tiểu thư… ngươi… trước…. nghỉ ngơi một chút, ta còn có việc phải đi trước. Nếu có gì cần, cứ gọi ta” Nói xong cũng không chờ phản ứng của Bạch Vũ, Liễu Thanh Nghi xoay người gấp rút rời khỏi.

Đi một mạch ra ngoài phòng, tinh thần mới từ từ yên tĩnh trở lại, bất quá lại nghĩ thật sự không rõ tại sao công tử gia như thế nào lại tìm một người đàn bà có khuynh hướng đồng tính luyến ái như vậy? Chẳng lẽ những người giàu có đều thích những trò biến thái sao??
Đáng thương một lòng hảo tâm của Bạch đại tiểu thư lại bị Liễu Thanh Nghi hiểu lầm thành đồng tính, nàng nếu biết Liễu Thanh Nghi nghĩ mình như vậy, chắc sẽ tức chết …

Ngược lại, cử động của Liễu Thanh Nghi lại càng làm cho Bạch Vũ thêm khẳng định Lưu Phong đích thị là ác lang. Liễu Thanh Nghi cái gì cũng đều không dám nói, có vẻ kinh hoảng thất thố, rõ ràng là sợ dâm uy của Lưu Phong.

“Một người tốt, một tiểu hài bé nhỏ đáng yêu… Không… ta phải giải cứu bọn họ” đó là tâm tình hiện tại của Bạch Vũ, thật là quảng đại giống như Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát.

Sau khi dùng bữa tối, rửa chân xong, Lưu Phong bắt đầu ngồi xuống, Liễu Thanh Nghi cũng cảm thấy khó hiểu, nàng vốn tưởng Lưu Phong đêm nay sẽ ngủ ở phòng Bạch Vũ, kết quả đợi nửa ngày mà cũng không thấy động tĩnh gì.
“Xem ra ta hiểu lầm hắn rồi, Bạch Vũ tiểu thư thật là muội muội của huynh đệ hắn” Kết luận như vậy, Liễu Thanh Nghi nở một nụ cười ngọt ngào…

Tiểu Linh Nhi thấy thái độ kỳ quặc, nụ cười ngọt ngào của mẹ, thấp giọng nói “Mẹ, người đang nhớ đến đại ca ca sao?”

Liễu Thanh Nghi bị con mình nói trúng tim đen, sắc mặt ửng hồng, cảm thấy giống như ăn trộm bị bắt quả tang, đưa tay ôm lấy Linh Nhi, chọc lét nó rồi cười mắng: “Cho ngươi chừa nói bậy nè… cho ngươi chừa tật nói bậy nè…”

Tiểu Linh Nhi cố nhịn cười, nghiêm trang nói: “Đại ca ca nói, khi đàn bà nghĩ về đàn ông, sẽ cười một cách khó hiểu. Mẹ, vừa rồi mẹ cười giống như vậy đó…”

“Ngủ đi, toàn nói bậy, ta nổi giận bây giờ” Liễu Thanh Nghi tim đập rộn ràng, trống ngực vỗ liên hồi, giận dữ la một tiếng.

“Đại ca ca nói rằng con không được làm cho mẹ tức giận…” Tiểu Linh Nhi tự mình nói một câu rất bình thường, lập tức giả mặt quỷ nhìn Liễu Thanh Nghi, rồi xoay người nằm xuống ngủ.

Liễu Thanh Nghi kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không nghĩ tới được tiểu nha đầu chưa tới bốn tuổi này, mấy ngày nay đã bị công tử huấn luyện thành tinh rồi…

Đợi Tiểu Linh Nhi ngủ thật say, Liễu Thanh Nghi lúc này mới cởi áo ngoài ra, lộ ra bộ nội y hiện đại bên trong. Nhìn trộm vào gương, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn thấy mình trong gương đích thị tuyệt mỹ dung nhan, thân hình cân đối, đôi môi gợi cảm, mái tóc dài tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ, một bộ nội y kiểu mới màu trắng càng tôn vinh vóc người đầy đặn của nàng, song nhũ sung mãn, theo nhịp hô hấp của mình mà phập phồng, tiểu phúc phẳng lì trơn bóng, nhìn cái quần lót tam giác làm cho nàng tim đập nhanh, trống ngực dồn dập, không cách nào che đậy được cặp mông trắng nõn, đầy đặn của mình… làm nàng hoa cả mắt…

“Đẹp quá… thân thể gợi cảm quá…” Lúc nghe những từ này từ miệng Lưu Phong, Liễn Thanh Nghi lần đầu vẫn còn chưa giải thích được ý nghĩa của nó. Bây giờ, nhìn rõ thân hình của mình trong gương đồng, Liễu Thanh Nghi mái tóc xõa ra, lần đầu tiên đối với bản thân tràn ngập tự tin. Mặc dù nàng đã có con, nhưng vẫn không già, dung nhan vẫn xinh đẹp, vóc dáng hấp dẫn, tất cả vẫn còn y như lúc thanh xuân…

“Công tử gia… người thật sự một điểm cũng không thích ta sao” Liễu Thanh Nghi đột nhiên thốt lên một câu mà ngay cả nàng cũng đều cảm thấy sợ hãi…

Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve một cách tự nhiên chiếc áo lót mỏng manh, Liễu Thanh Nghi cảm giác được một dòng điện trong nháy mắt trào dâng, một loại cảm giác đã lâu lắm rồi nàng không được hưởng, làm cho nàng không nhịn được, rên rỉ một tiếng…

“Ah…… thật là thoải mái….”

“Không….không…. ta không được làm như vậy….”
Liễu Thanh Nghi vội vàng buông tay mình ra, nàng vì hành động của mình vừa rồi mà cảm thấy xấu hổ…

Bàn tay bé nhỏ như là bị ma ám, không kìm hãm được chính mình, lại không ngừng xoa bóp bộ ngực căng tròn của mình, làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, một cảm giác khiến cho thân thể nàng run rẩy không thôi…

Dần dần, tay phải đã từ ngực rất tự nhiên đi xuống… đặt vào mảnh rừng rậm rạp hình tam giác bên trong quần lót…

“ta chỉ muốn xem chất liệu quần lót thôi mà…” Liễu Thanh Nghi tự mình nghĩ lấy một cái lý do, chính là thân đang làm người mẫu thử đồ, nhưng nàng biết rất rõ hiện tại mình đang làm cái gì…

Những chuyện như thế này, trước đây trong khuê phòng nàng cũng đã từng làm qua. Nhưng hai năm trở lại đây, cuộc sống khó khăn, nàng hầu như quên mất cảm xúc hưởng thụ. Kể từ sau khi vào Phượng viên, cuộc sống ngày càng tốt lên, cảm xúc hưởng thụ lâu ngày dồn nén bùng phát…. Nàng cuối cùng cũng không nhịn nổi…

Dưới sự vuốt ve, mơn trớn của nàng, cảm giác dục tính giống như hồng thủy, dâng lên mãnh liệt… Trong đầu nàng không khỏi hiện ra một cảnh tượng… là cảnh Lưu Phong nắm đôi chân trần của nàng, cảnh xoa bóp cho nàng, … nhất nhất đều hiện rõ lên, trong lúc vô ý… hình ảnh trần truồng của Lưu Phong ngày đó bỗng hiện ra… Mặc dù lúc đó chỉ nhìn thoáng qua, nhưng hình ảnh nhục bổng kiêu căng, ngạo nghễ của Lưu Phong đã in sâu trong tâm trí nàng rất rõ nét.…

…Nghĩ như vậy nàng cảm giác được hạ thể của mình quá trỗng rỗng, không có gì để bao bọc lại.

Liễu Thanh Nghi chung quy nhịn không được… cảm xúc mãnh liệt, dục vọng trào dâng … cái gì thùy mị, cái gì trinh khiết… tất cả mọi thứ bây giờ đều không quan trọng bằng cảm giác đê mê lúc này…

“Công … tử…gia…!”

Thở nhẹ một tiếng… Liễu Thanh Nghi cuối cùng cũng bỏ tay phải vào trong nội khố… ngón tay khẽ đi vào trong, lấp đầy cảm giác trống rỗng… nhẹ nhẹ chuyển động ra vào…
Trước đây… nàng gần như mỗi buỗi tối… cũng làm chuyện như thế này… Lúc đó… Linh nhi, trượng phu cũng ngủ say, cho nên nàng có thể phát ra âm thanh tự nhiên sảng khoái…. Nhưng là hôm nay… một chút âm thanh nàng cũng không dám phát xuất… Nàng sợ Lưu Phong sẽ thức giấc, sẽ làm cho nàng không còn một chút sĩ diện nào…
“không thể lên tiếng… không thể lên tiếng…” Liễu Thanh Nghi cắn răng, trong lòng không ngừng tự bảo mình. Nhưng chỉ một lúc sau, cảm xúc tình dục dâng cao như thủy triều, tâm trí nàng như bay bỗng, không tự chủ được, trong miệng khẽ thốt ra những tiếng rên rỉ ….vô…nghĩa…

“A….um….ah…u….”

Một làn nhiệt lưu trong cơ thể nàng không ngừng dâng lên… nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm…. Giờ phút này Liễu Thanh Nghi hoàn toàn bị dục vọng khống chế, không còn kiêng kỵ gì nữa, đã phát ra tiếng rên rỉ… trong lòng thậm chí còn muốn gọi tên công tử gia…. Vì như thế sẽ càng thêm kích thích, thêm khoái cảm…

Lưu Phong vừa mới tán công, định đi ngủ, trong lúc vô ý lại nghe thấy âm thanh bên ngoài… hắn cả kinh, trong nháy mắt tập trung để phát hiện, tìm kiếm ra nơi phát ra âm thanh, tiếng động đó…

Nhẹ nhàng, nhe khẽ rời phòng… Lưu Phong đã nhìn thấy cảnh hương diễm mê người kia của Liễu Thanh Nghi…

“Công …tử…gia…!”

Liễu Thanh Nghi chung quy đã không nhịn được kích thích của dục vọng… khẽ gọi tên Lưu Phong… Xuyên thấu qua khe cửa phòng… mục quang của Lưu Phong…dĩ nhiên có thể chứng kiến động tác của Thanh Nghi… giờ phút này vẻ mặt nàng đỏ hồng, động tác càng lúc càng nhanh, tiếng rên rĩ dồn dập… rất hiển nhiên là đã sắp tới…cao trào…

“A…a…”

Cuối cùng rên lên một tiếng… Liễu Thanh Nghi tựa hồ như đạt đến cao trào… chậm chậm nhẹ nhàng rút ngón tay ra khỏi vùng tam giác bên trong khố…

Sau khi cơn kích thích đi qua… Liễu Thanh Nghi đột nhiên sợ hãi hành vi của chính mình bị Lưu Phong phát hiện… nàng trộm nhìn ra cửa phòng… cẩn thận lắng tai nghe một chút động tĩnh, nhận thấy mọi việc đều bình thường, mới thở dài một hơi, bên trong quần lót đã xuất khí ướt đẫm… vội thay cái quần lót khác màu hồng… rồi thổi tắt đèn… đắp chăn… bắt đầu đi vào giấc ngủ…

Liễu Thanh Nghi đích thực là thư thái… nhưng Lưu Phong lúc này lại buồn bực không thôi… chứng kiến cảnh như vậy… Lưu phong chỉ mới xem trong Video, do diễn viên đóng, tiếng rên rất giả tạo… được dàn dựng trước… đôi khi xuất ra một câu “oh..coming…faster…fuck me” nghe rất nhàm chán… Nhưng hôm nay được chứng kiến một người, cũng là phụ nhân, không kìm hãm được cảm xúc tình dục… cất tiếng rên rĩ, động tác kích dục… mỗi một tiếng, mỗi một chút đều làm cho Lưu Phong rúng động… Phía dưới tiểu đệ đệ đã sớm cương cứng, Lưu Phong thậm chí đã tính đẩy cửa xông vào phòng Liễu Thanh Nghi, nhưng cuối cùng lý trí vẫn kìm hãm được.
<< Chương 24 | Chương 26 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 269

Return to top