Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Hi Du Hoa Tùng

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 75317 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 14 năm trước
Hi Du Hoa Tùng
Xích Tuyết

Chương 65
Bàn xong chuyện công, bây giờ nói đến chuyện tư.
hôm nay là một ngày tốt.

hôm nay là ngày hạnh phúc.

Hoàng đế ban hôn, chuyện tốt này rất lớn, Lưu Phong ôm Ân Tố Tố vũ lộng, hai tay đè lên bộ ngực của nàng, cười dâm đãng nói:" Tố Tố, ta hôm nay rất hưng phấn, chúng ta bắt đầu nhé."
" Chán ghét, trời còn sớm, cẩn thận kẻo bị phụ thân thiếp phát hiện."

" Phát hiện thì phát hiện, dù sao kim khẩu của bệ hạ đã đáp ứng, từ góc độ pháp luật mà nói, chúng ta bây giờ đã là vợ chồng hợp pháp." Tại thời cổ đại, Hoàng đế ban hôn, hiển nhiên so với việc kết hôn kiếp trước Lưu Phong càng có giá trị hơn.
Nam nữ quan hệ trước tiên hay bắt đầu bằng việc hôn nhau. Lưu Phong và Ân Tố Tố cũng không ngoại lệ. Đầu lưỡi hai người tham lam quấn vào nhau, liếm mút, sức hấp dẫn của nụ hôn thật khủng khiếp, hôn thật lâu, cho đến thiên hôn địa ám mà vẫn không cần hít thở, sự đam mê kích thích xuất hiện, ai cũng không nỡ tách ra, đầu lưỡi linh hoạt, nhu nhuyến quết lẫn nhau, thân thể cũng theo thế giãy dụa điên cuồng, cọ xát theo...... Tay của Lưu Phong vẫn hoạt động trên thân thể mềm mại của nàng, bàn tay to bao trùm lên cặp mông của nàng, nhè nhẹ bóp nắn.

" Không nên, Đóa Đóa còn đang ngoài phòng đấy?" Cảm nhận được ngón tay của Lưu Phong từ phía sau tiến vào động đào ướt át, Ân Tố Tố toàn thân run rẩy một trận, nàng vội vàng phân khai, thở hổn hển kiều mị nói một tiếng, ý đồ ngăn cản hành động tiến từng bước của Lưu Phong.

Lưu Phong nhận thấy Tố Tố đúng là vưu vật, mỗi lần cùng nàng ở một chỗ. Lưu Phong đều có một loại cảm giác ham muốn, rất kích thích. Giờ phút này, hắn đã cảm giác được hạ thể nóng lên, tay hắn mặc dù bị Ân Tố Tố từ trong động đào lôi ra. Nhưng là hắn cũng không thuận theo, lại lần mò lên hai vú cao ngất của nàng.
Một tiếng rên dâm đãng từ trong cổ họng Ân Tố Tố phát ra.
" Lão công, dùng sức một chút......" Năm sáu ngày không có ân ái , Ân Tố Tố dưới sự kích thích của Lưu Phong đã dần dần mất đi lý trí, không cần biết đây là đâu nữa…cứ thỏa mãn đã rồi tính.

Song nhũ phong mãn của nàng bị tay của Lưu Phong đè ép biến hình cảm thấy thỏa mãn nhưng lại làm cho phía dưới cảm thấy trống vắng.

Từ trong cổ họng của Ân Tố Tố lại phát ra tiếng rên rỉ, nàng cảm giác được tiểu phúc chạm phải vật cứng rắn của nam nhân, rất rõ ràng, khuôn mặt của Ân Tố Tố trở nên kiều diễm ướt át dán nơi quý giá nhất của mình vào cho hắn dễ dàng xâm phạm. Nàng cảm nhận được rõ ràng một vật thể cứng rắn, nóng bỏng, đi sâu vào nơi mẫn cảm nhất của mình.
" Tố Tố, ta muốn nàng!" Lưu Phong thở hổn hển, phả hơi nóng bên tai nàng.

" Lên giường….”
Sau khi nghe nữ nhân của mình nhắc nhở, Lưu Phong mới phát hiện, ôm ấp cả nửa ngày, hai người hẵng còn đang trên ghế, thiếu chút nữa đã chiến đấu ngay cả trên mặt đất.
Lưu Phong đưa tay ôm Ân Tố Tố nằm ngang ngực, đi nhanh về phía giường. Đặt nữ nhân nằm trên giường.

Ân Tố Tố phong tình vô hạn, bộ ngực của nàng phập phồng, hô hấp có chút rối loạn, hạ thể ướt át làm cho nàng cảm giác được nơi đó trống rỗng.
Lưu Phong rất điêu luyện lột bỏ quần áo trên người, chỉ giữ lại nội khố đặc biệt mà Thiên Y Vô Phùng vì hắn đặc chế. Cây nhục bổng nóng hổi ở bên trong khố bắt đầu đột khởi, Ân Tố Tố nhìn thấy, cảm thấy tai nóng, trống ngực đập liên hồi nhưng cũng không chịu nhắm mắt lại nhìn chằm chằm vào cây nhục bổng đã từng cho nàng rất nhiều sung sướng.

Ân Tố Tố thẹn thùng tự rên rỉ một tiếng. Bởi vì Lưu Phong đã bắt đầu giúp nàng cởi quần áo, thân thể có chút run rẩy, giờ phút này nàng mặc cho nam nhân âu yếm bỏ đi quần áo của mình, đôi mắt ướt át không có nhắm lại, nàng rất thích nhìn Lưu Phong loại bỏ quần áo của nàng một cách điên cuồng và vội vàng.

Lưu Phong cảm giác máu huyết trong người mình chạy nhanh hơn, sau khi bỏ đi áo ngoài, chiếc quần lót hình chữ T màu đỏ bó sát lấy hạ thể của Tố Tố quả thực là kích thích mãn nhãn.

Cái quần lót chữ T quá nhỏ, không thể che đậy hết được, thậm chí có thể nhìn rõ một rãnh nhỏ dụ hoặc ở giữa, một ít lông ở bên trong cũng lộ ra ngoài. Hạ thể Ân Tố Tố rất nhiều lông, dựa theo kinh nghiệm kiếp trước của Lưu Phong, nữ nhân nhiều lông là biểu thị cho nữ nhân có dục vọng mãnh liệt.

Sự thật đúng là như thế, dục vọng của Ân Tố Tố từ khi được Lưu Phong khởi phát, thật sự rất mạnh mẽ, rất lợi hại.
Đồng dạng nịt ngực màu đỏ căn bản là không bao trùm không được cặp nhũ phong đã cương cứng, vú nữ nhân khi cương cứng thì không vật gì có thể che dấu được. Sau khi tháo bỏ được nịt ngực, hai bầu vú tròn trịa ngạo nghễ hiện ra, hai điểm hồng kiêu ngạo khởi phát, Lưu Phong hận không được một phát ngậm hết vào trong miệng.

Tiểu phúc của nữ nhân bóng loáng mà lại bằng phẳng, không có một chút mỡ dư thừa, lướt qua phần này, Lưu Phong phát hiện nội y màu đỏ kia đã sớm bị chìm khuất vào giữa hai mông tròn lẳn của nàng. Hai bờ mông phì nhiêu, trắng muốt ẩn hiện một tia màu đỏ, thật sự là mê người cùng cực. Lưu Phong dám khẳng định, nhất định là Ân Tố Tố cố ý mặc quần lót chữ T này vào để hấp dẫn mình. Thật là mê người, nàng chính vưu vật yêu tinh. Mỗi lần cùng nàng lên giường, Lưu Phong đều có thể thể nghiệm những kiểu ân ái mới. Nữ nhân như vậy, mặc dù ân ái cả đời cũng không có cảm giác nhàm chán được.

Đôi mắt mê ly của Ân Tố Tố mở to, nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng đã giống như một quả táo đỏ, giống như màu đỏ cái quần lót kia.
" Lão công, có thích nội khố này không?" Tiếng của Ân Tố Tố lí nhí, nàng có phần không chịu được ánh mắt sắc lang của Lưu Phong. Hôm nay là lần đầu tiên nàng mặc nội khố này, mặc dù khe hở giữa hai mông bị quần lót thít chặt vào hơi khó chịu, nhưng để có thể tạo được sự hấp dẫn với Lưu Phong, chút khó chịu này có là gì đâu.
Không thể phủ nhận, kỳ vọng hấp dẫn Lưu Phong của Ân Tố Tố đã đạt được, bởi vì trước mắt kích thích đã làm cho bên trong nội khố của Lưu Phong không chịu được, hùng khởi một cách dữ tợn.
" Lão công, để thiếp giúp chàng cởi......" Mặc dù chưa nói xong, nhưng là hai tay của nàng đã tự giải phóng nhục bổng của Lưu Phong khỏi nội khố bó sát người. Người Lưu Phong hoàn toàn trần truồng, hắn cảm giác được phía dưới

nhục bổng của hắn nhanh chóng không kiêng kỵ bại lộ dưới con mắt của nữ nhân.
Ân Tố Tố rất thẹn thùng, rất muốn nhắm mắt lại, nhưng cái đầu hồng hồng, bóng lưỡng của nhục bổng kia lại hấp dẫn ánh mắt của nàng. Nàng thẹn thùng, đỏ mặt lớn mật nhìn nhục bổng nọ, nó chính là nguyên nhân gây cho nàng sự vui sướng. Cái… vật này thật to lớn, lòng Ân Tố Tố như nai con đập loạn lên.

Hơi e ngại nhưng lại là thứ nàng chờ mong.
Ân Tố Tố đột nhiên lớn mật dùng miệng ngậm lấy cây nhục bổng kia, tự mình dùng miệng ôn nhuyễn bao vây nó.

Thân thể Lưu Phong run lên, rên rỉ một tiếng thoải mái.

Nhất thời, hắn nhìn bốn phía một lượt, không để cho động tác kích thích này bị quay lén.
Vỗ vỗ đầu một chút, hắn cười thầm chính mình hồ đồ, thời đại này làm gì có camera mà quay lén? Càng không thể có camera công nghệ cao để quay trong điều kiện bây giờ được.
Khẳng định được đáp án, cái thứ này chắc chắn không có tại thời đại này.
Cảm giác không sợ bị quay lén quả thật là rất tốt.
Lưu Phong đột nhiên nhớ tới kiếp trước trong thế giới giải trí có một người bạn đồng học là Quan Hi. Nếu hắn sinh ra tại thời đại này nhất định sẽ không thể trở thành ngôi sao ca nhạc được. Thời đại này không có công nghệ cao. Quan Hi tuyệt không thể nổi tiếng được.
Những người quá nổi bật, quá biến thái căn bản cũng khó có kết cục tốt.
Ngay lúc này, đột nhiên Lưu Phong cảm giác được Ân Tố Tố hút sâu vào một hơi, một cỗ chất lỏng ấm nóng nhất thời phun ra ngoài.

Lưu Phong vội vàng hỏi:" Tố Tố, có mùi gì a?"
" Chán ghét." Ân Tố Tố thẹn thùng nói:" Đắng, tanh...... tóm lại rất khó ăn......"

Lưu Phong thở dài một tiếng, một ngàn đàn bà quả nhiên là một ngàn loại mùi. Đời này hắn nghĩ cũng không biết rõ ràng chất lỏng kia rốt cuộc có mùi vị gì.....
" Lão công, ngươi nói...... Cái này thật sự có làm đẹp sao?"

Ân Tố Tố nói, hành động của nàng không cần nghi ngờ gì nữa chính là vì làm đẹp mà thôi.

Cái đẹp của nữ nhân chính là khi yêu thì việc gì cũng có thể làm cho nam nhân của mình cả.

Tinh dịch có thể làm đẹp, Lưu Phong cũng là từ phim khiêu dâm và tiểu thuyết sắc tình từ thời trung học có được, rốt cuộc có bao nhiêu phần chân thật thật sự không cách nào kiểm chứng.

Bất quá Lưu Phong nhớ kỹ kiếp trước khoa học nghiên cứu cho thấy một kết luận, chất lỏng kia có thể trợ giúp nữ nhân ngừa ung thư. Nhưng phải đi từ âm đạo mà vào chứ không phải là từ miệng đi xuống.

" Có thể ngừa ung thư." Lưu Phong lời thật nói thật. Đối với nữ nhân của mình cũng không nên nói dối.
" Ngừa ung thư?" Thời đại này không có chứng ung thư, cho nên Ân Tố Tố không hiểu.
" Có thể trợ giúp nàng phòng ngừa bệnh tật." Lưu Phong cười hắc hắc, nói:"Bất quá phải từ phía dưới đi vào." Để minh họa hình tượng cho sinh động, Lưu Phong dùng ngón tay sờ vào hạ thể Ân Tố Tố.

" Đại sắc lang." Ân Tố Tố đỏ mặt lôi ngón tay của Lưu Phong ra.

Sự chủ động của Ân Tố Tố làm cho Lưu Phong rất là hưng phấn. Có đi có lại, Lưu Phong quyết định xử lý Ân Tố Tố.
" A ——!"
Kinh hô một trận, biểu thị sự hồi báo của Lưu Phong bắt đầu. Ân Tố Tố cảm giác một cảm giác kỳ quái, bắt nguồn từ cái miệng ẩm ướt của Lưu Phong.
Thân thể của nàng run rẩy một trận, miệng của Lưu Phong ngậm một bên, tay của hắn xoa xoa phần ngực bên kia của nàng. Một cảm giác ma quái trong nháy mắt truyền khắp cả thân thể nàng, nàng chịu không được này sự kích thích, thân thể của nàng bắt đầu giãy dụa......

Sự giãy dụa và rên rỉ của nữ nhân thường thường chỉ làm tăng dục vọng nam nhân lên. Môi của Lưu Phong hôn điên cuồng trên thân thể thơm tho kia, cặp ma trảo kia cũng không nhàn rỗi, không ngừng lướt trên người nữ nhân. Không biết từ lúc nào, quần lót màu đỏ kia cũng bị hắn tháo bỏ. Bây giờ trên người của Ân Tố Tố chỉ có tay và miệng của Lưu Phong......
Ân Tố Tố cảm giác được bàn tay to của hắn dùng lực tách hai chân của nàng ra, địa phương bí ẩn giờ đây hiện ra trước mắt hắn.

Rốt cục, miệng của nam nhân đặt lên chỗ đó. Bộ ngực của Ân Tố Tố phập phồng kịch liệt, thân thể mềm mại giãy dụa vì không chịu nổi kích thích, tiếng rên rỉ không bị khống chế lại vang lên trong phòng.

Âm thanh rất lớn.

Đóa Đóa đợi bên ngoài phòng đảm nhiệm cảnh giới cũng bị tiếng rên rỉ kiều mỵ kia làm cho hai chân run lên.
Ân Tố Tố rên rỉ vui sướng, đầu lưỡi của Lưu Phong chậm rãi đi vào......
Lần đầu tiên nữ nhân hưởng thụ sự phục vụ của nam nhân như thế này, kích thích khoái cảm như sóng lan khắp toàn thân......

" A ——!" Sự kích thích mãnh liệt khiến cho Ân Tố Tố phát ra một tiếng rên dài, bên trong phòng chỉ còn thở dốc dồn dập của Lưu Phong cùng tiếng rên rỉ hút hồn của Tố Tố.

Ân Tố Tố rất điên cuồng, nàng không ngừng giãy dụa cặp mông phì mỹ, dùng sức ấn đầu Lưu Phong vào giữa hai chân nàng......

Không biết sau bao lâu, không gian trong phòng rốt cục an tĩnh trở lại, tiếng thở dốc dần dần bình phục.

Ngay lúc này, từ ngoài phòng truyền đến một tiếng la.

“A!”

Không sai, thanh âm kia quả thật là giống nhau, a lên một tiếng. Nhưng Lưu Phong và Ân Tố Tố đều hiểu được âm ‘a’ này là đại biểu cho ý nghĩa gì.

Âm “A” này chứng tỏ có một nữ nhân đang đạt đến cao trào khoái cảm của dục vọng.

“Là Đóa Đóa?” Hai người trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

“Không nên, không cần quản việc của người khác…” Ân Tố Tố khuôn mặt ửng hồng, mang theo sự thỏa mãn, khẽ nhích thân hình lõa lồ của mình nằm lên trên người Lưu Phong. Sau đó nằm im bất động. Bổng bổng của Lưu Phong và ‘con mèo nhỏ’ của nàng đã 4 lần đạt đến đỉnh điểm. Sự vận động cùng năng lượng tiêu hao đã khiến cho Tố Tố hoàn toàn rã rời, mệt mỏi. Mặc dù vậy nhưng cũng hết sức sảng khoái.

“Phu quân, thiếp yêu chàng, thiếp rất hạnh phúc.” Ân Tố Tố tựa hồ như muốn cho tất cả mọi người trên thế giới biết nàng đang rất hạnh phúc nên thanh âm khi nói lúc này rất lớn.

“Nói nhỏ thôi.” Lưu Phong vừa nhắc nhở nàng xong thì từ bên ngoài phòng, thanh âm của Đóa Đóa cũng truyền đến: “Tiểu thư, Đóa Đóa cũng đang rất hạnh phúc. Xin tiểu thư nói nhỏ một chút đừng để người khác nghe được…”

Lưu Phong bất giác phải bật cười: “Tố Tố, thanh âm của nàng lớn quá.” Nói đi cũng phải nói lại. Những căn phòng tại thời đại này căn bản là được cách âm quá kém. Thực cũng là một vấn đề nan giải.

“Chán ghét, đáng ghét, đều là do chàng mà ra.” Khuôn mặt xinh đẹp như hoa anh đào của Tố Tố vẫn có chút dư âm của sự hoan lạc, thật sự là làm cho người ta yêu thương.

Rời khỏi phòng của Ân Tố Tố, đi ra ngoài. Lưu Phong chợt phát hiện ra nha hoàn Đóa Đóa trên mặt dường như cũng có chút xuân ý sót lại sau cao trào. Trong lòng không khỏi thầm than mình và Tố Tố đã làm hư đứa nhỏ này. Đóa Đóa rõ ràng là vì bị thanh âm rên rỉ của hắn và Tố Tố kích thích mà đã tự mình thủ dâm.

Đóa Đóa đỏ mặt đưa cô gia rời khỏi. Sau đó vội vàng thay một tiểu khố màu trắng sạch sẽ khác. Cái nội y màu hồng mà nàng đang mặt vốn đã ướt sũng từ lâu.

Trở lại Phượng viên, Lưu Phong phát hiện ra Vương Bảo Nhi đang đứng chờ sẵn. Lưu Phong lại tưởng hắn đến là vì chuyện của Vương Đông Đông, liền vỗ vỗ vào vai hắn nói: “Như thế nào? Đông Đông về nhà tìm ngươi trút giận sao?” Nguyên là Tam đầu heo đã nói rất rõ ràng. Hắn chính là vì nhìn thấy bức họa của Vương Đông Đông do Vương Bảo Nhi vẽ ra cho nên mới sinh ra lòng ái mộ mỹ nhân này. Nói chính xác một chút thì kiếp vận lần này của Vương gia chính là do tên ăn bám Vương Bảo Nhi gây ra.

Vương Bảo Nhi khuôn mặt méo xệch, nói: “Đại ca, người mau cưới muội muội ta đi. Nếu không ta chắc là bị nha đầu này hành hạ đến chết mất.” Vương Đông Đông từ khi biết mọi chuyện là do Vương Bảo Nhi mà ra thì lập tức trút hết tức giận lên người hắn. Đầu tiên là mắng cho hắn một trận, tiếp theo còn đòi đánh hắn. May là Vương Đức Vọng kịp thời can ngăn. Nếu không e là Vương Bảo Nhi còn thê thảm hơn nữa.

“Cũng là chuyện tốt với ngươi thôi mà.”

Vương Bảo Nhi nghe vậy xấu hổ nói: “Đại ca, chuyện của đệ bây giờ đã không còn xem là chuyện tốt được nữa rồi.”

“Được rồi, ta cũng không làm khó ngươi nữa.” Lưu Phong cười nói: “Hôn sự của ta và Tố Tố đã được bệ hạ chấp thuận. Chờ ta và Tố Tố thành thân xong sẽ tính tiếp chuyện với muội muội ngươi.”

“Chúc mừng đại ca, cung hỉ đại ca.”

“Được rồi, mau trở về lo việc buôn bán, không được lười biếng đó.” Lưu Phong vui vẻ nói.

“Đại ca, người đừng vội kêu đệ đi.” Vương Bảo Nhi mập mờ cười nói: “Kim Vận phu nhân muốn mời người đến thăm một chuyến nữa.”

Người ta nói nữ nhân ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, quả thật là không sai. Mới vừa được vài ngày. Lão bà này lại muốn xung trận rồi. Lưu Phong bất giác cảm thấy nhức đầu. hắn lo lắng mình vì sự nghiệp hiến thân, không biết làm như vậy là đúng hay sai.

“Nữ Bá tước này còn chưa rời Giang Nam hay sao?”

Vương Bảo Nhi nói: “Nghe nói ngày mai sẽ rời khỏi Giang Nam nên hôm nay mới đặc biệt có ý mời đại ca đến…”

Ý tứ của Vương Bảo Nhi đã rất rõ ràng. Ngày mai kia nữ nhân đã đi cho nên hôm nay muốn gọi ngươi đến, điên cuồng một ngày nữa.

“Đại ca, hì hì, đệ đi trước. Huynh nhớ bảo trọng thân thể nhé.”

Vương Bảo Nhi đi rồi, Lưu Phong một mình đi đến nơi ở của Kim Vận phu nhân.
Quản sự ngoài cửa dường biết Lưu Phong. Từ xa đã chạy đến nghênh đón: “Công tử, người đã đến rồi. Bá Tươc đại nhân đã chờ người rất lâu. Thỉnh người mau mau theo tiểu nhân đi vào thôi.”

Lưu Phong cười cười nói: “Tốt, xin đi trước dẫn đường.” Mẹ kiếp quả thật là phong lưu nữ quỷ mà. Nếu ngươi không phải có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng ma quỷ một chút, gia thế phong doanh một chút, công phu trên giường cực tốt, thế lực lại lớn thì quỷ mới cùng ngươi lên giường.

Lưu Phong và quản sự cùng nhau đi vào, tiến vào đại sảnh lần trước. Nơi này hôm nay đã được bố trí thật ấm cúng.Bầu không khí tại đây tràn ngập mùi hương câu dẫn , mê hoặc. Xuân ý tràn ngập lòng người.

Trong đại sảnh chỉ có thị nữ. Lão bà hiện không có trong này. Đương khi Lưu Phong nghiêng ngó thì từ cầu thang phía đông vang lên tiếng bước chân, một nữ nhân chậm rãi đi đến.

Nữ nhân này hiển nhiên là người đã cùng Lưu Phong vầy duyên cá nước – Kim Vận phu nhân, ung dung quý phái, kiều mỵ mê người.

“Công tử, ngươi đã đến rồi.” Kim Vận phu nhân đi xuống lầu, thanh âm ngọt ngào thật khiến người khác động tâm.

Lưu Phong gật đầu, cười nói: “Phu nhân là mời ta đến mà.”

“Không nên gọi ta là phu nhân. Ta muốn ngươi gọi ta là tỷ tỷ được không?” Kim Vận phu nhân cười khẽ, ngồi vào chiếc ghế tại chính điện: “Công tử cũng không nên quá câu thúc. Nơi này cứ xem là nhà của ngươi, tùy tiện mà ngồi đi.”

Lưu Phong khẽ nhếch mép cười: “Cung kính không bằng tuân lệnh. Sau này sẽ gọi người là tỷ tỷ.”

Kim Vận phu nhân trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia mập mờ, cười: “Không biết tỷ tỷ có thể thay đổi xưng hô, gọi người là đệ đệ có được không?”

Lưu Phong cười hì hì nói: “Tất cả xin tuân theo phân phó của tỷ tỷ.”

“Không sai!” Kim Vận phu nhân mỉm cười: “Đệ đệ, đệ có biết hôm nay đến đây là vì nguyên nhân gì hay không?”

Lưu Phong bối rối thầm nghĩ ngươi tìm ta ai mà không biết là vì việc gì. Bất quá trong đại sảnh nhiều thì nữ như vậy mà muốn ta nói ra sao? Lưu Phong hiểu được nữ nhân này nhiều năm thủ tiết cho chồng, bây giờ cũng có chút biến thái.

“Xin mời tỷ tỷ nói rõ!” Nếu mình đã không dám nói ra thì đẩy sang cho mụ vậy.

Đôi mi thanh tú của Kim Vận phu nhân khẽ rung động: “Ngày mai ta sẽ hồi kinh.”
Bá tước mặc dù nói xong thì thấy bình thường nhưng Lưu Phong biết nàng ta đã kéo gần đến chủ đề chính.

“Ta hy vọng đệ có thể giúp ta.” Kim Vận phu nhân nhìn hắn không chớp mắt, hai mắt bắn ra một tia cuồng nhiệt nóng bỏng.

Trời đất ơi! Người đàn bà này không biết xấu hổ sao? Ngươi nội tâm trống trải, hạ thể ướt át, ta hoàn toàn có thể giúp ngươi giải quyết nhưng ngươi cũng không cần trước mặt đông đảo thị nữ như vậy mà nói ra chứ.

“Chúng ta vẫn hỗ trợ cho nhau đấy thôi.” Lưu Phong vẫn tưởng rằng đây là chuyện nam nữ hoan ái. Nếu xét về phương diện này thì đúng là cả hai cùng vui sướng mà. Hỗ trợ nhau cũng là đương nhiên.

Kim Vận phu nhân khẽ run lên, lập tức nói: “Đệ đệ, ta muốn cho ngươi lại đây giúp ta.”
Thật là không biết xấu hổ. Lưu Phong mặc dù mặt dày nhưng có nhiều thị nữ như vậy không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Đệ đệ, chẳng lẽ ngươi không muốn có tiền đồ sáng lạn sao? Tỷ thấy đệ tuổi trẻ tài cao, rất có nhiều tiềm lực cho nên muốn ngươi phụ giúp ta việc buôn bán.”

Lưu Phong kinh hãi, âm thầm xấu hổ trong lòng. Suy nghĩ cả nửa ngày té ra mình đã hiểu lầm ý tứ của nàng. Nàng là muốn giúp hắn phát triển việc buôn bán.

“Tỷ tỷ, đệ không rõ ý tứ của tỷ lắm. Tỷ hắn phải biết đệ cũng đã có sự nghiệp hơn nữa còn mang quan chức trong người…”

“Chẳng lẽ ngươi chỉ hài lòng như vậy?” Kim Vận phu nhân trong mắt hiện ra vẻ thất vọng.

Lưu Phong quyết đoán lắc đầu nói: “Tỷ tỷ, cám ơn hảo ý của người nhưng đệ nghĩ đệ sẽ làm cho tỷ thất vọng.”

Kim Vận phu nhân trầm tư một chút, sau đó mỉm cười nói: “Đệ đệ, trước hết chưa nên cự tuyệt, nghe ta nói đã. Thù lao không phải là ít đâu.”

Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ, xin lỗi, đệ nghĩ đệ sẽ không đáp ứng”

Kim Vận phu nhân khẽ nở nụ cười, tựa hộ như cũng không them để ý đến thái độ cự tuyệt của Lưu Phong, nói: “Đệ đệ, chỉ cần ngươi đáp ứng làm việc cho tỷ thì tỷ có thể cho đệ gấp nhiều lần những gì đệ có hiện nay. Thế lực của tỷ rất lớn. Tuyệt đối có thể cho đệ được như vậy.”

Lưu Phong lắc đầu không nói nữa.

Kim Vận phu nhân cũng như trước không từ bỏ ý định mà nói tiếp: “Chỉ cần đệ đáp ứng phụ giúp ta trong công việc. Mọi thứ của ta, kể cả bản thân ta đều thuộc về đệ. Thế nào? Đệ đệ ngay cả điều kiện như vậy cũng không làm đệ động lòng sao? Không nên cự tuyệt tỷ như vậy. Vài chục năm nay, đây là lần đầu tiên tỷ đối với một nam nhân lại hạ mình như vậy.”

“Xin lỗi.” Lưu Phong nhìn Kim Vận phu nhân nói: “Tỷ tỷ, bất kể là như thế nào đệ cũng không đáp ứng. Đệ không muốn phụ thuộc người khác. Nhất là nữ nhân.” Mặc dù chỉ tiếp xúc ngắn ngủi vài lần với Kim Vận phu nhân nhưng hắn cảm giác người này sớm có chủ kiến nghiêng theo chế độ nữ quyền. Đừng xem nàng ôn nhu, ngọt ngào như vậy là dễ chịu. Sớm muộn những nam nhân đi theo nàng cũng sẽ bị biến thành nô bộc, nô lệ mà thôi.

Quên chưa nói thêm một câu. Ngay cả ở trên giường nàng cũng luôn đòi nằm trên cơ mà.

“Không sao,ngươi cứ từ từ trở về suy nghĩ, sau đó hãy cẩn thận quyết định.” Kim Vận phu nhân đứng lên, không cam lòng nói. Bằng vào vị trí của mình trong xã hội, quyền, tiền đều có đủ, hơn nữa dung mạo lại thuộc hàng tuyệt sắc. Tại Hoa Hạ đế quốc có không biết bao nhiêu nam nhân phong lưu quý tộc muốn quỳ dưới chân nàng nhưng Lưu Phong lại hết lần này đến lần khác từ chối. Nàng không tin là hắn không động tâm.

"Tỷ tỷ, đệ nghĩ đệ không cần phải suy nghĩ lại."

Hắn dừng một chút, chỉnh sắc mặt lại rồi tiếp: "Tỷ tỷ nếu không còn việc gì, vậy đệ xin cáo từ."

Nhìn hắn rời đi, trên mặt Kim Vận phu nhân có nét thất vọng, còn có một chút tâm tình phức tạp khó hiểu.

Lưu Phong nói không sai, nàng muốn giữ Lưu Phong, muốn khống chế hắn. Nhưng chính là vì nàng rất thích hắn, bất kể là về tinh thần hay thể xác Lưu Phong hắn đều làm cho nàng thỏa mãn. Cho nên nàng muốn giữ chặt hắn trong tay. Nàng vẫn tin rằng bằng vào tiền của mình, ắt có thể hạ gục được mọi nam nhân trong thiên hạ, rồi đây hắn chắc chắn sẽ đáp ứng mình. Ai biết được kết quả lại là như thế này.

"Hoang đường, ngươi nghĩ rằng đây là địa phương nào, muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao, Bá tước đại nhân còn chưa hề để cho ngươi đi." Hai thị nữ đeo đơn đao chặn Lưu Phong tại cửa.
Lưu Phong không tức giận, chỉ nhíu mày quay đầu lại nhìn về phía Kim Vận phu nhân.

Kim Vận phu nhân khẽ thở dài, thân mình thoáng rung động bất quá thần sắc liền khôi phục lại vẻ tự nhiên, ánh mắt như đao sắc hướng về thị nữ nói :"Không được vô lễ với đệ đệ ta."

Dưới thần quang bén nhọn của chủ nhân, thị nữ giật mình vội vàng thu liễm ý tứ, hướng Lưu Phong cúi đầu xin lỗi :"Công tử, xin lỗi ...!"

Lưu Phong lạnh nhạt cười không nói gì. Với thân phận của hắn còn chưa đến lượt mấy bọn thị nữ này với tới.

Kim Vận phu nhân đứng dậy, hướng phía Lưu Phong dịu dàng cười, bất chợt hỏi :"Đệ đệ, có đúng là ngươi sắp thành thân?"

Lưu Phong hơi gật đầu :"Đúng vậy, tỷ tỷ người cũng biết việc này sao?"

"Đương nhiên." Kim Vận phu nhân phong tình vạn trạng cười cười :"Chỉ cần là tin tức từ trong cung truyền ra, ta như thế nào lại không biết."

Lưu Phong hơi kinh hãi, mặc dù lão bà này nói hơi quá nhưng lại ngầm ám chỉ với Lưu Phong, thế lực của nàng thì ngay cả chuyện trong triều đình cũng không qua thoát khỏi tầm mắt mình.

"Khi đó nhất định phải mời tỷ tỷ đến uống rượu mừng." Lưu Phong thần sắc tự nhiên nói.

"Tỷ tỷ nhất định cho ngươi một phần đại lễ." Đang nói chuyện, Kim Vận phu nhân đã đi đến trước mặt Lưu Phong, bộ ngực phong tình cao vút thiếu một chút là chạm vào người hắn.

"Đến đây nói chuyện của chúng ta, ngươi thật sự không động tâm một chút nào sao?" Kim Vận phu nhân áp sát Lưu Phong, cái miệng cơ hồ cắn tới lỗ tai hắn.

Lưu Phong bình thản cười :"Tỷ tỷ, giả sử nếu phải trả lời ngàn lần, câu trả lời của đệ vẫn là không thay đổi."

Kim Vận phu nhân sắc mặt hơi đổi, thở dài một tiếng, buồn bã nói :"Đệ đệ, chúng ta còn có thể giống như trước không? Chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu chân chính được không?"

Lưu Phong thoáng trầm ngâm, rồi cười nói :"Đương nhiên, chỉ cần người nguyện ý chúng ta có thể trở thành bằng hữu tốt." hắn vừa nói cười vừa xoay người rời đi.

"Đệ đệ, ngày mai trở về kinh thành ta nhất định sẽ sắp xếp hết thảy mọi việc, tỷ tỷ kỳ vọng ngươi có thể nhanh chóng phát triển tại kinh thành." Nhìn bóng lưng Lưu Phong rời xa, Kim Vận phu nhân lớn tiếng nói với theo.

Chờ Lưu Phong đi rồi, một thị nữ lớn tuổi có chút khó hiểu hỏi :"Phu nhân, tại sao người để hắn rời đi, hắn dám cự tuyệt người, tội ác cùng cực, lẽ ra phải trừng phạt hắn."

Kim Vận phu nhân sắc mặt lạnh lẽo nói : "Hỗn trướng, bổn Bá tước còn phải dạy ngươi nữa sao? Hắn là Tuần sát sứ Cẩm Y vệ, lại là thiếu gia Phượng Viên, ngươi tưởng có thể dễ dàng đối phó sao."

Thị nữ đó tựa hồ cũng không e ngại Kim Vận phu nhân trách mắng, ngược lại cười nói :"Phu nhân, ta đã hiểu, nhất định là người đối với hắn sinh ra hảo cảm. Nếu không với tính tình của người sẽ không màng thân phận của hắn là gì."

"Đừng lắm chuyện."

Kim Vận phu nhân tựa hồ bị nói trúng tâm sự, có vẻ thẹn thùng, cả giận nói :"Được rồi, các ngươi cũng đi đi."

Sau khi chúng thị nữ đi rồi, Kim Vận phu nhân khẽ thở dài, hôm nay không thể thuyết phục Lưu Phong thật sự là ngoài dự đoán. Nàng vốn nghĩ rằng hắn sẽ đáp ứng cùng nhau cá nước vui vầy một phen. Hiện tại xem ra lại chỉ có thể tự mình giải quyết. Từ mười năm gần đây ít nhiều nàng cũng có một số thói quen có thể tự giải quyết một phần dục vọng đang kìm nén.

…………..

Về cuộc nổi dậy của Sơn Mộc trấn, Trương Thiên Sư cùng Ân quý phi có điểm giống nhau, cũng hiểu được Lưu Phong đang nắm chắc cơ hội, lập nên chiến công, mặc nhiên tiến vào chính đàn đế quốc Hoa Hạ (ý nói tham gia trò chơi chính trị).

Để động viên Lưu Phong tham chiến, Trương Thiên Sư đặc ý cùng Lưu Phong nửa đêm không người đến Giang Nam đàm đạo.

Về chỗ đàm đạo này hắn rất muốn 'đóng góp ý kiến' một chút. Lão đạo sĩ có thói quen thật xấu xa, hắn thường ngày vẫn có thói quen khi bàn chuyện liền trực tiếp ngồi bàn, cần gì phải đêm hôm khuya khoắt dẫn người đến chỗ hoang vu mới xong. Nếu đã đi thì phải đến Thiên Thượng Nhân Gian, gọi một bàn ăn sáng, kêu một hồ rượu, lại gọi mấy cô nàng lên bồi tiếp, hào khí vạn trượng, đó mới thực sự là địa phương bàn công sự tốt.

Phải biết rằng so với kiếp trước, thân phận Lưu Phong hắn đã tương đương với đãi ngộ của cục phó cục Quốc An, chính là đại quan a.

"Công tử, người đang có tâm sự? Vì sao luôn nhíu mày không nói lời nào?" Trương Thiên Sư tựa hồ cảm thấy mình 'lựa chọn' nơi công tác không có vấn đề gì. Đêm khuya trên đỉnh núi mật đàm, thật sự là địa phương tốt.

Lưu Phong bĩu môi, ánh mắt bất mãn nhìn nói :"Lão Thiên Sư, có chuyện gì ngày mai nói không được sao, chỉ nói có mấy câu cũng bắt ta đến nơi này." Vốn đêm nay Lưu Phong chuẩn bị cùng nha hoàn thiếu phụ chơi đùa vui vẻ, ai biết được lại bị lão đạo sĩ không biết hưởng thụ thú vui phàm tục này cứ như âm hồn bất tán lôi lôi kéo kéo đến đây.

Trương Thiên Sư trầm giọng nói :"Công tử, hôm nay lão đạo tìm người đến đây hoàn toàn là vì tiền đồ của người."

"Tương lai của ta?"

"Không sai, chuyện hôm nay cùng tiền đồ của người có liên quan." Trương Thiên Sư chậm rãi nói :"Công tử, phương Bắc Sơn Mộc trấn bạo loạn ngươi cũng biết chứ?"

Chuyện này còn có người không biết nữa sao!!!

Lưu Phong lạnh nhạt nói :"Đương nhiên biết, bệ hạ giao trọng trách cho Giang Nam thủ bị bao vây phòng thủ, Cẩm Y vệ phụ trách giám sát."

Trương Thiên Sư ánh mắt sắng ngời, vội hỏi :"Chẳng hay công tử có cái nhìn như thế nào?"

Còn có cái nhìn như thế nào, ta là người văn minh, loại chuyện... thô lỗ thế này ta làm sao hiểu được. Lưu Phong mặc dù nhị kiếp làm người nhưng là đối với binh pháp một khiếu cũng không thông. Kiếp trước mặc dù xem qua không ít cuộc chiến, nhưng là chiến tranh cơ giới hóa cùng với chiến lược chiến thuật. Chiến tranh gươm dao đề cao mưu lược này thật sự là không hiểu.

"Không gì phải lưu ý cả, cứ thế mà tiến hành thôi." Lưu Phong một mặt trả lời chiếu lệ, một mặt suy nghĩ xem lát chạy về còn đủ thời gian vui vẻ với Liễu Thanh Nghi hay không.

Trương Thiên Sư lựa lời nói :"Công tử, ta nói không phải là tự ngươi cần phải mang thân ra trong chiến tranh ."

"Không phải không cần nhọc đến bản thân ta ? Vậy ngươi muốn nói ..."

Lưu Phong tức giận không nói nên lời. Nhân gian đạo sĩ đều là niệm kinh, nói thử xem, đêm hôm khuya khoắt lại bàn chuyện chiến tranh?

Có. Tim hắn đập mạnh một cái, ý ngươi ... không phải cùng một dạng với Ân Quý Phi để cho ta nhân cơ hội lập công sao.

Vừa nghĩ đến đây, Lưu Phong vội vàng nói : "Lão Thiên Sư, ta nghĩ ta đã hiểu dụng ý của ngươi. Ngươi là muốn ta nhân cơ hội lập công."

Trương Thiên Sư tự nhiên cũng rất ôm lấy hắn một cái để cổ vũ , nhưng nghĩ tiếp nữa lại thấy không ổn, dù sao hai người cũng đều là nam tính a.

"Không sai, công tử quả nhiên thông minh. Cùng người thông minh nói chuyện thật là sảng
khoái. Trương Thiên Sư cười hắc hắc, nói :"Công tử, chẳng biết người có nghe qua tu đạo tình lữ không? Nếu công tử nguyện ý, hôm nào lão đạo giới thiệu mấy người cho."

"Là người trong môn phái lão?"

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?" Trương Thiên Sư vội vàng nói :"Người yên tâm, ta có mấy người sư điệt tư sắc đều ổn, ta nghĩ các ngươi sẽ rất tâm đầu ý hợp."

Để cho Trương Thiên Sư 'dắt gái' cho ngươi ư? xuống địa ngục mà chết đi!

Tu chân giới còn ai không biết các nữ sư điệt của hắn đều không phải đại khủng long, khó coi đã không nói, lại còn lãnh đạm, bất quá cũng có một số mỹ nữ nhưng chỉ là khi song tu mới có chuyện kia mà thôi.

"Lão Thiên Sư, chúng ta đang nói chuyện quốc gia đại sự, người thế nào lại chuyển qua chuyện nhi nữ tình trường rồi." Lưu Phong lảng sang chuyện khác :"Lão Thiên Sư, người xem ta làm thế nào để lập công?"

Mặc dù sớm đã nghĩ đến Ân Tố Tố, nhưng hắn vẫn còn muốn nghe ý kiến của lão đạo sĩ. Dù sao lão bất tử cũng là sành sõi chuyện lăn lộn trong chốn quan trường, sớm quen biết nhiều hồng nhân.

Trương Thiên Sư nghiêm trang nói :"Việc này không khó, ngươi có thể dùng thân phận Cẩm Y vệ làm Phó Nguyên soái tiễu trừ thổ phỉ, đến lúc đó chỉ cần Vương Đức Vọng đại thắng, ngươi liền có một phần công lao. Đồng thời ngươi cũng kiêm trách nhiệm giám sát, một công đôi việc, việc này nếu thành ngươi ít nhất cũng có hai phần công lao."

Ta khinh, gừng càng già càng cay có khác. Lão già này so với Ân Tố Tố thì quả nhiên là biết cách thuyết phục hơn rất nhiều.

"Lão Thiên Sư, nếu không có việc gì nữa ta xin phép cáo từ. Nếu quả nhiên lập được đại công, người nhất định cũng có một nửa. Lưu Phong thủy chung vẫn muốn mau mau đoàn tụ vui vầy cùng với Liễu Thanh Nghi.

Thực ra cũng không trách Lưu Phong vội vã, phải biết rằng về chuyện xem suối phun, Lưu Phong hắn chính là phải cạn khô nước miếng mới khiến Liễu Thanh Nghi đồng ý. Trước đó cùng lão đạo sĩ vội vã đi ra, cũng không có nói qua với Thanh Nghi, nói không chừng bây giờ thiếu phụ nha hoàn vì chờ không thấy hắn mà sinh ra sầu muộn. Đàn bà mà một khi tâm tình bất hảo thì cũng sẽ không có hứng thú với chuyện phòng the, không có hứng thú thì chuyện ‘suối phun’ mà hắn mong chờ đã lâu cũng không xong.

Nghĩ sâu xa Lưu Phong cũng không muốn trì hoãn thêm chút nào nữa.

"Chờ một chút." Trương Thiên Sư một tay kéo hắn lại nói :"Công tử chậm bước, hôm nay lại đây lão đạo còn có vài lời muốn nói cùng người."

Mẹ nó, ai nói La Sách nhất định phải thành Đường Tăng (ý nói không thể nhịn được nữa), nhìn lão đạo sĩ trước mắt, thật là muốn chửi a. Lưu Phong thản nhiên nói :" Lão Thiên Sư, hình như hôm nay ngươi rất nhàn nhã a."

Trương Thiên Sư thần sắc có chút rùng mình, trầm giọng nói :"Công tử tựa hồ phải vội vã trở về? Nếu lão đạo đoán không sai, người vội trở về hẳn là vì muốn đoàn tựu với nha hoàn trong phòng?"
<< Chương 64 | Chương 66 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 263

Return to top