Katie cùng Harry quay trở lại nhà bà Kornfeld. Nàng thu xếp đồ đạc vào chiếc va ly mà nàng và Harry vừa mua. Katie cho bà Kornfeld biết nàng sẽ ở lại nhà họ hàng Harry cho tới ngày cưới. Bồi hồi, Katie cầm chiếc bình trồng phong lữ thảo của mẹ nàng xưa kia, được nàng chăm sóc, nâng niu năm này qua năm khác. Sự tiếp đón nồng nhiệt của các anh chị em Harry làm cho Katie xúc động trào nước mắt. Nhưng khi nằm trên chiếc ghế xô pha làm giường tạm, nàng lại bị dằn vặt bởi những nỗi nghi ngờ. Mẹ nàng muốn nàng phải tốt nghiệp đại học, đó chính là mơ ước lớn nhất của bà. Còn mơ ước của chính nàng là trở thành một nhà hoạt động xã hội thì sao ? Những nhà hoạt động xã hội nhiệt tình làm điều thiện cho người khác luôn là thần tượng của nàng. Nàng đã tự hứa với mình, một ngày nào đó, sẽ theo chân họ. Rồi lại còn ước mơ của Harry về trường Luật nữa. Liệu anh có chịu từ bỏ không ? Liệu một ngày nào đó Harry có đổ lỗi cho nàng, rằng vì nàng mà anh phải từ bỏ ý định vào học trường Luật để đến Texas. Điều gì sẽ xảy ra với họ ở nơi xa xôi tới hai nghìn dặm ? Liệu có phải họ đang mắc một sai lầm khủng khiếp ? Trước sự can ngăn của Sophie Hirsch, họ từ bỏ ý định ban đầu là tổ chức đám cưới ở Toà thị chính. Sophie cả quyết : "Gia đình em chắc chắn là muốn một giáo sĩ làm lễ cưới cho em. Chúng tôi sẽ lo liệu mọi thứ, tổ chức một đám cưới nhỏ ở ngay căn hộ này". Sáng thứ hai, Katie và Harry đi làm, thông báo cho mọi người biết về đám cưới của họ. Tối đến, Harry về nhà, báo cho Katie biết là anh đã mua chiếc xe Ford cũ của ông già Ryan. - Anh mua rẻ như đã nói với em, - Harry reo vui - Ông già rất mừng là đã kịp bán nó trước khi vợ ông sờ tay vào. Bà ấy muốn học lái xe. Harry lắc đầu với vẻ giễu cợt nhẹ nhàng. Katie tự bắt mình phải im lặng. Tại sao bà Ryan lại không nên học lái xe ? Trong chiến tranh, phụ nữ đã từng lái xe cứu thương và xe vận tải. Bây giờ họ bị coi là không có khả năng lái xe. Đàn ông không muốn thừa nhận thời thế đang thay đổi. - Hãy nhìn xem, Katie, - Harry nói - Một tuần nữa, chúng ta sẽ lên xe của chúng ta và khởi hành đi Texas. - Em không thể đợi được nữa - Katie nói với vẻ nóng ruột. Tuy vậy trong tâm trí nàng vẫn vương vấn một câu hỏi, liệu nàng và Harry có sắp làm một chuyện điên rồ không ? Texas xa xôi quá. Nếu như họ có nhận ra sai lầm thì cũng khó lòng mà quay trở về. Thật lạ lùng, Katie nghĩ rằng nàng đang xa rời những kỷ niệm về mẹ, bằng việc bỏ lại đàng sau cái thế giới mà họ đã từng chung sống. - Tối mai chúng mình sẽ đến cửa hàng bán dụng cụ cắm trại. Harry giảng giải - Chúng mình sẽ mua một chiếc lều và một chiếc bếp, những thứ mà người ta mang theo khi cắm trại, và một vài chiếc phích. - Harry, - Katie lo lắng hỏi - Làm sao anh biết đường đi ? - Anh đã vạch xong đường đi rồi - Harry nói với vẻ hài lòng. Cả nước có khoảng hai triệu tám trăm ngàn dặm đường quốc lộ đi từ một đại dương đến một đại dương khác. Anh đã biết chính xác phải đi theo đương nào. - Chúng mình sẽ đi mất bao lâu ? - Khoảng hai hoặc ba tuần. Dù sao chúng ta cũng sắp được chiêm ngưỡng toàn bộ đất nước. Đó sẽ là điều đáng để chúng ta ghi nhớ suốt đời. Vài ngày tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Chiều chủ nhật, Katie trang điểm cho đám cưới của mình trong buồng tắm của Hirsches. Nàng có thể nghe thấy những âm thanh và giọng nói trong phòng khách chật chội, nơi các anh trai họ của Harry đang thực tập tiến hành lễ Chupah* do một giáo sĩ cử hành. Thậm chí ở tận trong nhà tắm, khi đang ngắm mình trong gương, nàng vẫn ngửi thấy mùi hương nồng nàn của những bông hoa cẩm chướng mà Izzy vừa mua về. Mùi hương thật không hợp với mùi thịt ninh đang toả ra từ nhà bếp. Harry gõ cửa, báo cho nàng biết là giáo sĩ đang đợi để làm phép cưới. Các chi tiết cử hành đã được vạch ra với một nghi lễ cảm động. Cha của Izzy hộ tống Harry tới Chupah còn mẹ anh ta thì đi cùng Katie. Bốn anh em trai giữ Chupah còn em gái duy nhất của Izzy - người đang mang đến đám cưới một bó nụ hồng đóng vai hầu gái danh dự. Người giáo sĩ hướng dẫn cô dâu chú rể làm lễ. Trong cái nóng ngột ngạt của chiều chủ nhật, Katie cảm thấy chiếc áo sơ mi màu ngọc bích của nàng như treo trên hai xương lưỡi hái. Cuối cùng, giáo sĩ cũng kết thúc buổi lễ. Nàng và Harry đã là vợ chồng. - Hôn cô dâu đi. - Izzy ra lệnh cho Harry- Rồi sau đó đến lượt tôi. - Còn trẻ quá mà đã làm vợ làm chồng- Sophie xúc động nói trong khi hôn Harry và Katie. - Nhưng các em thông minh và ham làm việc. Cuộc sống của các em rồi sẽ tốt đẹp. - Mẹ ơi, mang thức ăn ra đi chứ- Chồng Sophie gọi, giọng có vẻ trách móc - Đừng quên mang chai rượu Snap mẹ nhé. - Được rồi, được rồi- Bà mẹ vội vã đi vào trong bếp. - Anh chị chưa nói cho tôi biết là sẽ qua đêm tân hôn ở đâu - Izzy trêu họ. Tôi hứa là sẽ không làm hỏng cửa đâu. - Chúng tôi có một buồng ở khách sạn Plaza - Harry nói với vẻ tự tin, trong khi Katie nhìn xuống đất. - Anh chị sẽ qua đêm ở khách sạn Plaza ? - Izzy trợn tròn mắt. - Trừ khi nó bị cháy chúng tôi mới ra ngoài - Harry thích thú trước cái tin giật gân mà - anh tung ra. - Chà ! Một đêm ở khách sạn Plaza ngốn mất số tiền nhiều hơn anh kiếm được trong một tuần - Izzy nói với vẻ ghen tị. - Thế nhưng tôi cưới vợ bao nhiêu lần ? - Harry sung sướng. Bản thân Katie cũng bị sốc trước quyết định của Harry. Nhưng nàng hiểu. - Có thật là anh chị sẽ đi ôtô đến Texas không ? - Cậu em út của Izzy hỏi với vẻ thèm muốn. - Ngày nay mọi người đều đi ôtô, - Harry kéo dài giọng - Mọi thành phố đều dành những nơi cắm trại cho du khách nghỉ qua đêm. - Thật là tuyệt Izzy chặc lưỡi vừa lúc bà mẹ bước vào phòng khách với một khay thức ăn. Những miếng thịt ức quấn hành, thịt bò hun khói thái dày. Nước giầm hoa quả và rượu Uytki. Một chai Snap để chúc mừng cô dâu, chú rể. Hai tiếng đồng hồ sau, Katie và Harry về phòng tân hôn ở khách sạn Plaza. Đó là một căn phòng nhỏ nhất và rẻ nhất trong khách sạn, nhưng dù sao cũng vẫn là Plaza. Trong những chủ nhật trước đây, khi Katie và Harry đứng lẫn với nhưng người khách tham quan ở hành lang, nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra mình sẽ qua đêm ở một trong những phòng này. Nàng ngắm nghía với vẻ thán phục, cố gắng không để lộ sự bỡ ngỡ trước những đồ đạc sang trọng, những tấm rèm cửa đắt tiền và những tấm thảm quý. Katie giật mình khi thấy Harry thưởng một món tiền hậu hĩnh cho hầu phòng khi gã mang lên cho họ hai chiếc túi nhỏ. - Katie, chúng ta được như ý. - Harry kéo nàng lại vẫn với vẻ lớn hở. - Em hơi sợ. - Katie thú nhận. - Sợ đi đến Texas hay sợ đám cưới? - Harry đùa cợt. - Sợ xa nhà. - Nàng đáp, đôi mắt ánh lên nụ cười. - Em không sợ là đã có chồng. - Em là cô gái hiện đại, không có gì làm cho em phải sợ cả. Katie ngạc nhiên khi thấy sự hứng thú trong nàng biến mất. Đồng thời nàng cũng cảm thấy sự tự chủ ở Harry. - Còn sớm quá, - anh nói mà không nhìn nàng. - Mặt trời mới đang xuống. Có phải Harry cho rằng thật trơ trẽn khi làm tình lúc trời còn sáng. Họ có thể kéo rèm che và cho rằng trời đã tối. Họ đã là vợ chồng của nhau rồi cơ mà. Erin ở cửa hàng đã nói cho Katỉe hiểu tất cả về đêm tân hôn. Trong khi các cô gái khác cười khúc khích, Erin thề rằng nó rất thú vị. "Nó chỉ đau một lúc, còn sau đó... ". Khi họ đã là vợ chồng, không có gì xấu nếu làm việc đó. - Liệu từ đây mình có nhìn thấy công viên không ? - Nàng hỏi. - Không - Harry giảng giải - Những buồng đó đắt hơn nhiều- Anh ngập ngừng - Em có biết chúng ta nên làm gì không, Katie ? Chúng ta nên ra ngoài để tạm biệt thành phố. Chúng ta sẽ lên đường vào sáng mai. - Đồng ý - Nàng gật đầu. - Chúng ta sẽ đi xe lửa xuống phố - Anh vạch kế hoạch - Rồi sẽ đi bộ đến giữa cầu Brooklyn. Đó là nơi chúng ta tạm biệt thành phố. Họ rời khách sạn, tay nắm tay, bước đi. Họ tới cầu khi hoàng hôn đang xuống trên bầu trời New York. Họ theo lối đi bộ đến giữa cầu. Ô tô xe điện chạy lướt qua, chỉ có họ là khách bộ hành. Hoàng hôn nhuộm hồng tất cả cảnh vật, tạo nên một vẻ đẹp có nét gì huyền bí. Katie và Harry cô đơn trong lối đi của khách bộ hành. Yên lặng ngắm nhìn thành phố. Hoàng hôn chuyển dần thành bóng tối. Rồi hàng triệu ngọn đèn như cùng được bật sáng một lúc. Những dãy đèn dài vô tận phác hoạ hình dáng cây cầu. - Tạm biệt New York ! - Harry khẽ nói. - Khi chúng ta trở lại đây, chúng ta sẽ giàu có. - Tạm biệt New York. - Katie nói với sự hoà lẫn của nỗi khát khao và lòng can đảm. - Một ngày nào đó, chúng ta sẽ trở lại.
*****
Bỗng trong một thoáng Katie cảm thấy ngại ngần khi bước ra khỏi buồng tắm để vào giường ngủ. Harry đang đợi nàng trên giường. Chiếc áo ngủ bằng the trắng nàng mặc là quà tặng chia tay của một bạn gái ở cửa hàng. Nỗi ngại ngần cua nàng biến mất khi cảm nhận ánh mắt Harry lướt khắp thân thể mình. Katie, em đẹp lắm. - Anh thì thầm, hất tấm chăn sang một bên. - Cô dâu xinh đẹp của anh. - Người chồng đẹp trai của em, - Katie khẽ nói với vẻ lơ đãng. Nàng cảm thấy như thể mình là một nhân vật trong phim. Nàng không thấy xấu hổ. Các cô gái hiện đại phải tận hưởng đêm tân hôn của mình. - ôi ! Harry. Em không thể tin là mọi việc đã xảy ra như vậy. - Còn nhiều hơn thế nữa, - Harry cười- Em chưa thấy hết đâu. Harry là một người tình nồng nàn, anh chia sẻ với Katie sự khoái lạc và nỗi đam mê. - Ôi. Katie, Katie. - Anh ôm ghì nàng với sức mạnh không ngờ. Cuối cùng họ như rơi vào cõi hôn mê. - Em không biết rằng lại tuyệt đến như vậy. Katie nói và thầm tự hỏi liệu Harry đã ngủ với bao cô gái khác rồi ? Nhưng điều đó cũng không hề gì. Bây giờ anh là chồng nàng. Erin nói rằng tất cả đàn ông đều ngủ với những cô gái khác trước khi họ cưới vợ. Nhưng nàng hài lòng với Harry. Và anh cũng ngạc nhiên khi thấy Katie hứng thú với chuyện làm tình. Ai đó nói rằng nhiều phụ nữ làm việc đó với thái độ chịu đựng. Nàng ngủ trong cánh tay chồng, chân quấn vào anh, tấm chăn tuột đâu mất. Nàng tỉnh dậy khi chuông điện thoai reo vang. Trời đã sáng vì có những tia nắng rọi nơi chân giường. - Không có gì đâu, - Harry với qua người nàng để nhất ống nghe. - Anh dặn họ đánh thức mình dậy vào lúc sáu giờ. Katie thầm cảm phục chồng. Anh sắp xếp mọi việc thật chu đáo. Nàng không bao giờ nghĩ tới việc báo gọi điện thoai để đánh thức. - Chúng ta sẽ trả buồng, ăn sáng ở quán ăn tự động và lên xe. - Harry nói trong khi kéo nàng lại gần. - Harry, - nàng nhắc nhở trong khi môi anh đang tìm môi nàng. - Anh nói chúng ta phải lên đường lúc 7 giờ. - Bởi vậy chúng ta sẽ phải yêu nhau ngay bây giờ - Anh trêu nàng và đưa tay kéo dây lưng áo ngủ của nàng. Nàng quên hết, quấn chặt lấy anh. Bảy giờ rưỡi sáng họ đã trên đường phóng về phía chiếc phà sẽ đưa họ tới New Jersey. - Harry! Em chưa từng đặt chân đến bang khác. Nàng chưa bao giờ đi quá Coney Island thì đúng hơn. - Em sắp sửa đến rất nhiều bang, - Harry sôi nổi. - Chúng ta sẽ đóng vai một cặp khách du lịch đi tham quan đất nước. Katie nghe thấy tiếng chuông khi họ lên phà. Đôi mắt nàng như dán vào phía bờ sông đang lùi dần về phía sau. Họ đang để lại đằng sau tất cả nhưng gì thân thuộc xưa nay. Nhưng liền đó, một nụ cười thách thức nở sáng ngời trên gương mặt nàng. Nàng không việc gì phải sợ. Bên cạnh đã có Harry - chồng nàng. Đến New Jersey, Harry đi theo đường Lincoln. Anh làm ra vẻ tự tin nhưng Katie vẫn nhận thấy sự căng thẳng trên gương mặt anh. - Đây rồi, - anh nói và chỉ dấu hiệu đỏ - trắng - xanh. - Chúng ta đang trên đường tới Chicago. Katie như bị thôi miên trước những cảnh vật đang lướt qua : những cây cao rậm rạp, những khoảng đất rộng rãi. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đất như vậy. - Harry. Em không thể tin có những khoảng không thoáng đãng thế này. Chúng mình thì sống trong những cái hộp nhỏ khốn khổ, cái nọ chồng lên cái kia. - Không phải nhà cửa ở New York đều giống như của chúng ta. Những người ở khu phố trên sống trong những căn hộ chiếm hết một tầng, đôi khi cả hai tầng, đó là biệt thự của những người giàu có. Katie nhận thấy sự ghen tị trong giọng nói của anh. - Với những khoảng đất rộng như thế này vây quanh, chúng ta cũng là người giàu có. - Nàng ngả người về phía trước, nhìn như uống lấy cảnh vật. - Harry liệu một ngày nào đó chúng mình có đất riêng không? - Anh dám đánh cuộc là sẽ có. - Một tay anh rời vô lăng để vuốt ve tay nàng - Có thể còn là đất có dầu, và cả trại nuôi gia súc rộng hàng ngàn mẫu. Nhưng họ đang tới Texas và rất ít tiền. Tại sao nàng không thấy được những phương kế mà Harry nhận thấy. Nếu như họ giàu lên một cách nhanh chóng ? Hay lại còn tệ hơn cả bây giờ ? Nhưng dù thế nào, nàng vẫn ở bên Harry. Và họ đang ra khỏi Lower East Side. Xe chạy lướt qua thành phố Princeton. Katie cho rằng đây là thành phố cổ kính và quyến rũ. Ở đây có một trường đại học rất thú vị - Harry nói với Katie bằng giọng khinh bạc - Trường Đại học Princeton, một trong những trường nổi tiếng của nước Mỹ. Katỉe cảm thấy buồn trong chốc lát. Liệu Harry có lấy làm tiếc là đã rời bỏ trường Đại học Thành phố và trường Luật? Họ theo đường Lincoln qua Trentro đến Philadelphia. - Trừ New York, Philadelphia và Pittsburgh, đường Lincoln chạy vòng qua mọi thành phố lớn. - Harry nói khi họ đã qua Philadelphia và đang kiếm chỗ dừng để ăn trưa - Bằng cách này, chúng mình tiết kiệm được nhiều thời gian. Sau mười sáu năm sống ở nơi đông đúc, bụi bậm, Katie bị cuốn hút bởi những hiểu biết mới mẻ về đất nước và con người Mỹ. Suốt hàng dặm dài, họ chỉ thấy những cánh đồng phì nhiêu, những cánh rừng bạt ngàn và đôi khi là những trang trại. Katie mỗi lúc cảm thấy yêu mến hơn những ngọn đồi, thung lũng, những nông trại và bầu không khí trong lành, thoáng đãng. - Harry, em không thể tin được lại có những miền đất như thế này. - Hãy tin đi, - Harry cười rạng rỡ, - và chúng ta cũng sắp cắt lấy một mảnh cho riêng mình. Sự quan tâm hàng đầu của Harry là duy trì tốc độ 40 dặm một giờ mà anh đã tự mình ấn định. Không chấp nhận rằng mình đã mệt, mặc dù Katie cũng nhận ra là anh có dấu hiệu mệt mỏi, anh vẫn kiên quyết lái xe đến tận lúc mặt trời sắp lặn, khi Katie phải ra lệnh cho anh dừng lại để nàng chuẩn bị bữa ăn. - Mình cắm trại trong rừng có hay hơn trú tại một nơi nào đó trong thành phố không? - Harry hỏi với vẻ thuyết phục - Anh đã đọc, hình như trong tập san văn học thì phải, là khách du lịch đang phàn nàn nhiều khu cắm trại mất vệ sinh. - Em cũng thích cắm trại trong rừng hơn - Katie nhiệt tình hưởng ứng. Giống như Harry nàng cũng ý thức được túi tiền của hai vợ chồng có hạn - Đây sẽ là ngôi nhà nhỏ của riêng chúng mình đêm nay. Harry hứa rằng khi nào thời tiết xấu thì ban đêm họ sẽ ngủ trong các "nhà du lịch” nằm dọc theo đường. Những "nhà" đó rẻ hơn khách sạn. Trong đêm đầu tiên của cuộc hành trình này, họ dựng lều trong rừng, cách đường cái chỉ hơn chục mét. Sung sướng với ý nghĩ rằng đây là bữa tối đầu tiên làm cho chồng mình, Katie nấu ăn trên chiếc bếp nhỏ dành riêng cho khách du lịch. Họ ngồi trên tấm chăn ngấm nhìn hoảng hôn đang chuyển dần sang đêm tối. Bầu trời lấp lánh những vì sao trong khi họ tưởng tượng rằng đang thưởng thức món súp Campbeel đóng hộp và món xúc xích Đức trong phòng ăn của khách sạn Ritz hay St. Regis ở New York. Trước khi ngủ họ làm tình trong bầu không khí tỉnh mịch đầy hương thơm của nhựa thông và hoa dại mùa hè. Những ngày sau họ đều nghỉ đêm theo kiểu đó, trừ những đêm mưa, thì nghỉ trong "nhà du lịch Katie và Hary cố gắng tránh những "nhà" đó. Mặc dù một số nơi cũng sạch sẻ và thuận tiện, nhưng một cặp vợ chồng đứng tuổi nói với họ rằng đa phần chúng rất bẩn. Hãy nhìn các ngấn bẩn trong bốn tắm của nó và đừng bước quanh nó bằng chân trần - Bà vợ thông báo. Người chồng phàn nàn. - Ở chỗ tôi đêm qua, không thể nào ngủ liền giấc được nửa giờ. Những ông nông dân ngáy ghê quá. Cứ khoảng ba hoặc bốn ngày một lần, họ tự thết mình một bữa ăn rẻ tiền trong các nhà hàng hay mua thêm xúc xích hoặc kem ở dọc đường. Họ tìm đến những con suối sạch sẽ để tắm. Những ngày thật mệt mỏi, họ đến rạp xem phim với giá 25 xu mỗi vé. Đến Chicago, họ rời đường Lincohn đi theo đường Jefferson. Họ phóng xe về phía Nam, đến Kansas, qua những cánh đồng lúa mì và ngô trải dài. Katie vẫn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của đất. Nàng nhìn không dứt vào những ruộng lúa mì đang lớn uốn mình theo làn gió. Thật là tuyệt vời - nàng nghĩ. - Đó là lúa mì mùa đông - Harry bảo. - Nó được gieo vào mùa thu, ngừng phát triển trong suốt mùa đông và lại lớn lên tiếp trong mùa xuân. Em thấy đây, lại sắp mùa gặt đến nơi. Mỗi ngày họ thêm bị kích thích về mảnh đất mình sẽ tới vả có hôm Harry đã phóng tới 300 dặm trong một ngày để đến Kansas City. - Ngày mai sẽ dễ dàng hơn, - Harry hứa khi họ đã nằm trong lều nghỉ đêm - Chỉ còn 134 dặm là đến Emporia. - Harry ! Chúng mình sẽ làm gì khi đến Texas ? - Mong mỏi, nhưng khi gần đến đích, Katie lại thấy lo âu. - Chúng ta sẽ kiếm một chỗ để ở - Anh bình thản trả lời - Sau đó chúng ta sẽ đi tìm việc làm. Anh im lặng một lúc. - Ở Texas, các ông chủ trả lương cao cho những người làm việc ở mỏ dầu - Harry nói với giọng khinh bạc - Anh sẽ không làm việc ở văn phòng luật. Chúng ta sẽ để dành tiền và mua đất riêng. Nếu may mắn, chúng ta sẽ tìm thấy dầu. Chúng ta còn phải học hỏi nhiều. Nếu chịu khó đọc sách và lắng nghe mọi người, chúng ta sẽ trở nên hiểu biết và giỏi giang, Katie ạ. Cả hai vợ chồng đều có cảm giác nao nao của sự mạo hiểm khi họ vượt qua làn ranh giới vào bang Texas. Đây là xứ sở của bông. Những cánh đồng dọc hai bên đường trồng toàn bông, những cây bông cao ngang đầu người, có quả sắp chín. Vụ thu hoạch bông sẽ bắt đầu trong một hai tuần tới. Bông là Vua ở Texas. Ở vài dặm đường phía dưới, Harry phải hỏi thăm những người ở trạm sửa xe để tới Dallas. Mặt trời chói chang làm cho chiếc xe Ford giống như một cái lò. Mùa hè Texas có thể giết người. Hai lần họ đi lạc đường và phải quay lại. Nóng và mệt, Harry nguyền rủa sự chậm trễ này. Đến chập tối anh nghĩ rằng họ đã ở ngoại ô của Dallas, nơi họ có thể tìm một "nhà du lịch" ở bên đường. - Anh chỉ muốn ngâm mình vào bồn tắm, - Harry thừa nhận trong khi mồ hôi làm tóc anh ướt đẩm, chảy ròng ròng xuống cổ, khiến áo sơ mi của anh dính sát vào lưng. - Hay lả chúng ta dừng lại ở trạm phía trước ? - Katie đề nghị. - Em thấy khát quá. - Chắc chắn rồi ! - Harry bỏ mà tay khỏi vô lăng, sờ vào túi. - Chúng ta sẽ uống xô đa nhé. - Mình sẽ uống chung một chai, - Katie quyết định. - Rồi sẽ uống thêm sau. - Anh nghĩ rằng "Con ngựa già" của chúng ta cũng cần được nghỉ chút ít. Đột nhiên, Harry hoảng hốt. - Máy nóng quá. Khi họ còn cách Dallas khoảng hơn 30 dặm thì chiếc xe kêu cành cạch rồi dừng lại. - Sao vậy anh ? - Katie hỏi, lo sợ trước sự nổi loạn đĩa của chiếc Ford. Họ cũng gặp một vài trục trặc dọc đường, nhưng chưa lần nào nó chết máy kiểu này. - Anh không biết. - Harry cau mày. Anh đang lúng túng cũng như Katie, lo sợ phải tốn một phần trong số tiền ít ỏi của họ để cho chiếc xe chạy tiếp được. Hy vọng là chỉ vì máy nóng quá. - Anh sẽ đổ cho nó ít nước . - Harry nói với vẻ lãnh đạm. - Anh có thể xin nước ở trang trại đằng kia kìa. Ngôi nhà nhỏ lợp gỗ ván trắng nằm gần đường đi, những cây phong lữ thảo trồng trong chậu leo lên vòm cổng và những tấm rèm rung rinh trong cửa sổ để ngó. Những vết sơn bẫn vấy lên tường và một bên cổng xệ xuống. Ngô mọc cao sau ngôi nhà đến ngút tầm mắt. Một phụ nữ cao gầy trong bộ đồ vải bông xuất hiện trước cổng. Hai tay bắt chéo, bà chăm chú nhìn, trong khi hai vợ chồng bàn bạc. - Không nổ được máy đâu, nếu như không đổ cho nó ít nước. - Người phụ nữ nói. - Mang chiếc can đến mà lấy nước trong bếp. Chúng tôi có nước máy đấy - Bà nói với nụ cười tự mãn. - Cám ơn bà. - Harry bước xuống xe. Katie cũng mở cửa bên phía nàng và ra cùng anh. Ít có những nông dân mà họ gặp dọc đường lại có thái độ thân thiện như thế này. Có thể người phụ nữ này sống độc thản. Katie nghĩ với lòng trắc ẩn. Ngôi nhả cuối cùng mà họ đi qua đã cách đây tới hai dặm. - Anh chị cũng có vẻ nóng bức lắm. - Người phụ nữ nói khi họ đi đến. Bà ta có vẻ đã già. Làn da bị đốt cháy bởi mặt trời mùa hè Texas. Bàn tay nổi rõ mạch máu và trông thô ráp. - Ngôi tạm xuống thềm. Tôi sẽ mang nước chanh tới cho. Họ nhanh chóng biết được rằng chủ nhân của ngôi nhà tên là Amelia Stone. Bà goá chồng đã ba năm nay vả đang cố gắng điều hanh trang trại với sự giúp đỡ của hai người đàn ông làm thuê mà họ vừa bỏ đi sáng nay. - Họ muốn làm việc ở thành phố. - Bà ta cằn nhằn. - Ở đó họ kiếm được nhiều tiền hơn. Họ bỏ tôi mà đi, không đếm xỉa gì đến việc ruộng ngô ngoài kia sắp phải thu hoạch. Katie ngồi với Amelia Stone trong khi Harry quay lại chỗ chiếc xe và thử nổ máy. Sau một hồi cố gắng vô ích, anh quay lại. - Anh cũng chẳng hiểu nó hỏng cái gì. Có thể do nóng quá rồi sinh bệnh. Katie biết rằng Harry đang cố giấu sự lo lắng. - Anh chị đang đi tìm việc phải không ? – Amelia hỏi. Không đợi trả lời, bà nói tiếp - Tôi trả lương không hậu lắm nhưng anh chị sẽ có buồng riêng và được ăn uống. Nông dân ở vùng này đang vào thời kỳ khó khăn. Đó là một cuộc chiến đấu thật sự để giữ lấy đất đai của mình, khi mà mùa màng thất bát, mọi thứ khác lại tăng giá. Chúng tôi phải đóng góp gấp đôi mức thuế trước chiến tranh. Ngân hàng đòi nông dân phải trả 8 phần trăm lợi tức trong khi những người ở thành phố chỉ phải trả 5 phần trăm. Điều đó thật phi lý. Song anh làm gì được nào. Nhưng thôi. Anh chị muốn có việc làm không? Katie và Harry liếc nhìn nhau trao đổi. Ba Stone biết rằng họ đang kẹt, nhưng bà cũng không ép họ làm việc không công. Song bà ấy cũng chưa nói sẽ trả họ bao nhiêu. - Nhưng chúng tôi sẽ làm gì ? - Harry hỏi ướm. - Cả hai anh chị sẽ làm việc ngoài đồng. Cũng không nặng nhọc đâu. Nhìn anh chị, tôi đoán rằng cả hai đều không biết gì về đồng áng. Nhưng rồi sẽ biết hết, tôi sẽ làm việc cùng với anh chị. Bà ta ngập ngừng. - Tôi sẽ trả mỗi người mỗi đôla một ngày. Rồi cùng một lúc, bà ta dường như vừa muốn biện hộ đồng thời lại muốn khẳng định một cách kiên quyết. - Thêm vào đó, anh chị có buồng riêng và giường ngủ. - Chúng tôi biết ơn bà - Harry chấp thuận. - Vậy thì hãy mang va li của anh chị vào. Tôi sẽ chỉ chỗ ngủ cho - Amelia vội vã nói - Rồi sau đó chúng ta ra ngoài và cố gắng thu xếp những việc mà hai thằng lười nhác đã bỏ bê hôm nay. Katie hiểu. Harry muốn họ ở lại đây để xả hơi. Họ sẽ có tiền sửa xe và sau đó, lại tiếp tục lên đường.
Chú thích: * Bàn thờ của người Do Thái. Lễ cưới thường tổ chức dưới bàn thờ, còn gọi là lễ Chupah.