Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Đại Đường Song Long Truyện

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 990932 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đại Đường Song Long Truyện
Huỳnh Dị

Hồi 777 - 778

Bầu trời đầy sao như chiếc khăn diễm lệ phủ lên Trường An, sao dày đặc lung linh chẳng khác những hạt vàng lấp lánh. Dịch Đình cung thập phần yên ắng, nhìn từ bên ngoài không ai cảm nhận được không khí nghiêm trọng khẩn trương bên trong.
Cuộc thương nghị kết thúc trước giờ Tý, tướng sĩ Thiên Sách Phủ nhận nhiệm vụ xong tản ra các nơi, lẳng lặng chuẩn bị cho cuộc đại chiến.
Lý Thế Dân, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch năm người đứng trên quảng trường bên ngoài Nghị sự sảnh, không hẹn mà đều cùng nhau ngước lên bầu trời sao đẹp đến mê người.
Khấu Trọng cất giọng cảm khái: “Chẳng trách Sư công lại thích ban đêm, đêm tối quả thực khiến người ta sinh ra cảm giác thần bí vô hạn mà ban ngày không có. Cổ quái nhất là ban ngày bầu trời trống ngắt chỉ có trời xanh mây trắng, mặt trời càng lên cao càng khiến người ta khó thể mở to mắt nhìn, nhưng khi màn đêm buông xuống lại hiện ra bao nhiêu vì sao, cứ như những cặp mắt của các thiên tướng ngắm nhìn nhân gian chúng ta, thật là kỳ diệu!”
Từ Tử Lăng không khỏi nghĩ đến Thạch Thanh Tuyền. Có thực như nàng nói, vận mạng con người là một vì sao nào đó giữa bầu trời đêm?
Lý Thế Dân than thở: “Lúc còn nhỏ đêm nào ta cũng ngắm sao rồi mơ ước đủ thứ, nhưng càng lớn lại càng không lưu tâm, chỉ chúi đầu vào công việc, chìm đắm trong nhân gian trần tục. Được Thiếu soái nhắc nhở ta mới chợt có cảm giác mất mát...”
Bạt Phong Hàn gật đầu: “Đó là cái giá của sự trưởng thành! Hẳn mỗi chúng ta bây giờ khi nhìn trời đêm đều không mơ ước nữa mà chỉ nghĩ đến hoặc chuyện của mình, hoặc là một nan đề của kiếm đạo!”
Hầu Hi Bạch cười khổ: “Ta và lão Bạt hoàn cảnh như nhau, có điều lão nghĩ đến kiếm, còn ta lại nghĩ đến làm thơ vẽ vời, mắc cái bệnh mà tất cả các thư sinh nghèo khổ mắc phải.”
Khấu Trọng hừ nhạt: “Đêm nay làm thơ, sáng mai đem thơ chinh phục mỹ nhân, thư sinh nhà ngươi nghèo khổ quá nhỉ!”
Mấy gã đồng loạt phá lên cười. Lý Thế Dân gật đầu với Khấu Trọng: “Thời gian không còn nhiều, Thiếu soái hãy nhớ, không cầu lập công chỉ cầu không mắc sai lầm!”
Khấu Trọng mỉm cười: “Tần vương yên tâm! Khấu Trọng ta từ khi xuất đạo đến nay chưa bao giờ có lòng tin như lúc này, cảm thấy cả sinh mệnh và tiền đồ đều hoàn toàn nắm trong tay!”
Bạt Phong Hàn bình thản: “Nếu người tối nay ngươi đi gặp là Tất Huyền chứ không phải Phó lão thì ta lại không lo cho ngươi, hiểu ý ta không?”
Khấu Trọng gật đầu: “Ta hiểu, may mà Sư công¬ không những trí tuệ mà còn trọng tình cảm, chắc chắn ta sẽ an toàn trở về, không đến nỗi làm hỏng đại sự. Nói thẳng ra, cho dù sự việc có phát triển thế nào thì thái bình của Trung thổ với ta cũng sẽ là quan trọng nhất, Tử Lăng có muốn nói gì không?”
Từ Tử Lăng lặng im một hồi, đoạn trầm giọng: “Đã vì tình thì hãy tận sức!”
Khấu Trọng cười lớn: “Ta đi đây!” rồi vỗ mạnh vào vai Lý Thế Dân, rảo bước về phía cửa nam Dịch Đình cung. Nhìn theo bóng Khấu Trọng, Lý Thế Dân hạ giọng: “Phần Tử Lăng và Hi Bạch phụ trách là gian nan vất vả nhất, hai người phải hết sức cẩn thận!”
Hầu Hi Bạch sảng khoái: “Tần vương khỏi cần gộp cả ta vào, ta tuy chỉ là phụ họa làm theo song có lòng tin tuyệt đối vào Tử Lăng!”
Bạt Phong Hàn chợt lên tiếng: “Khấu Trọng, Tử Lăng đều là những người có thể một tay chống trời, song việc lần này quan hệ trọng đại. Ta quyết định chuyển sang cùng Tử Lăng và Hi Bạch tác chiến.”
Ba người đều ngạc nhiên nhìn gã. Do nơi có khả năng gặp Tất Huyền nhất là Huyền Vũ Môn nên Khấu Trọng đã sắp xếp Bạt Phong Hàn ngày mai cùng gã xông qua Huyền Vũ Môn vào cung, nhưng nếu Bạt Phong Hàn chuyển sang cùng Tử Lăng hành động thì rất có khả năng sẽ bỏ lỡ cơ hội đối đầu với Tất Huyền.
Bạt Phong Hàn mỉm cười: “Các người không nghĩ ta sợ Tất Huyền đấy chứ? Ta chỉ muốn chắc chắn rằng Tử Lăng có thể nhanh chóng khống chế Thái Cực cung, nếu làm được chuyện này trước khi đánh Huyền Vũ Môn thì sau đó ta vẫn có cơ hội phân cao thấp với Tất Huyền.”
Lý Thế Dân lộ vẻ suy nghĩ: “Đại lễ kết minh sẽ cử hành trong giờ Thìn, ta và Thiếu soái có thể chờ đến giờ Thìn hai khắc mới vào Huyền Vũ Môn. Hàng ngày Phụ hoàng thường dậy vào giờ Mão, giờ Mão bảy khắc sẽ đến Ngự thư phòng, như vậy là mọi người vẫn có ba khắc!”
Từ Tử Lăng gật đầu: “Được! Chúng ta sẽ hết sức tận dụng khoảng thời gian đó!”
Lý Tịnh đi nhanh tới, báo: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Tử Lăng và Hi Bạch có thể khởi hành!”
Lý Thế Dân nắm hai tay Từ Tử Lăng, trầm giọng: “Xin nhờ cả vào huynh!”
Trong lòng Từ Tử Lăng không kìm nổi xúc động, Lý Thế Dân từ khi một lòng trung thành đến lúc quyết định ra tay với Lý Uyên là cả một quá trình dai dẳng phức tạp. Khi Tử Lăng gã theo Lý Tịnh rời Dịch Đình cung cũng có nghĩa trận chiến ngày mai đã như cung giương tên lắp, không một ai có thể thay đổi được. Tất cả chỉ còn chờ hiệu lệnh khai đao.
Thắng làm vua thua làm giặc, thậm chí phải vong thân. Một tiếng “nhờ cậy” của Lý Thế Dân không những là lời nhắn nhủ gã phải thành công, mà hơn hết còn hy vọng gã không hại đến Lý Uyên!
Hiểu rõ những suy tư của Lý Thế Dân, Từ Tử Lăng chân thành mỉm cười: “Thế Dân huynh yên tâm, Tử Lăng nhất định sẽ không phụ hậu vọng!”
o0o
Bốn Huyền Giáp võ sĩ xách đèn lồng hộ tống xung quanh, Khấu Trọng đi giữa, hiên ngang bước vào Hoành Quán Trường.
Mỗi bước đi của Khấu Trọng là một bước tiến gần lại Phó Dịch Lâm, một trong ba Đại tông sư võ học, cũng là gần hơn thời khắc đối diện với Dịch Kiếm thuật vô địch thiên hạ. Sự tự tin vừa nãy trước Từ Tử Lăng chỉ là để bằng hữu của gã bớt lo lắng, thực ra Khấu Trọng biết Phó Dịch Lâm thực sự muốn giết mình. Nếu đấu không lại Dịch Kiếm thuật, đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của gã!
Phó Dịch Lâm là một người đặc biệt, đã tâm niệm chuyện gì là tuyệt đối không thay đổi dù bất cứ lý do nào, Phó Quân Du vì thế mới phải khổ sở khuyên hai gã trốn đi. Lão không hề tin tưởng người Hán, người Cao Lệ và người Hán lại càng vì Dương Quảng mà kết thành mối thù không thể hóa giải. Phó Quân Sước vào Trung thổ năm xưa chính là vâng mệnh sư phụ đến hành thích Dương Quảng, đó cũng chính là sách lược nhất quán của Phó Dịch Lâm cho đến tận lúc này.
Sau khi Cái Tô Văn rời Trường An thì đêm nay là cơ hội duy nhất của Phó Dịch Lâm để giết chết Khấu Trọng, nếu dễ dãi bỏ qua thì ngày mai cục diện sẽ khác hẳn, điều đó giải thích vì sao lão khăng khăng đòi gặp gã trong đêm. Càng đánh giá cao Khấu Trọng, quyết tâm giết gã của Phó Dịch Lâm càng lớn.
Nhưng Khấu Trọng lại không hề sợ hãi.
Sau trận chiến sáng nay với Tất Huyền, cuối cùng gã cũng đã ngộ ra bí quyết lòng tin của Tống Khuyết. Bất cứ trận ác chiến nào, cho dù đối thủ có là ai, phải hết sức tự tin vào chính mình.
Tâm thần Khấu Trọng dần bước vào cảnh giới thiên, địa, nhân quyện làm một, không những không gian trên đầu dưới chân trải rộng đến vô hạn mà thời gian trước sau cũng sáng rõ mồn một. Trận chiến sắp tới với Phó Dịch Lâm, cuộc lật đổ Lý Uyên ngày mai, thậm chí cả liên quân Tái ngoại đang rầm rộ kéo đến, tất cả đều như nằm gọn trong lòng bàn tay gã.
Ngoài Tỉnh Trung Nguyệt bất ly thân, không còn gì khác được phép tồn tại trong tâm trí!
Giờ đây Khấu Trọng đã hiểu rõ, dùng Dịch Kiếm thuật bắt buộc phải toàn tâm toàn ý thi triển hết khả năng. Điều đó không có nghĩa gã không niệm tình Phó Quân Sước, chỉ vì đó là cách duy nhất để Khấu Trọng đạt kết quả song toàn!
Nghĩ đến đây, thần trí gã càng sáng suốt hơn bao giờ hết, mọi ưu tư đều giải tỏa, hiên ngang bước qua Thừa Thiên môn.
Tất cả lính cấm vệ giữ cửa đều kính cẩn giơ đao lên chào, càng khiến Khấu Trọng cảm thấy trận liên trường đại chiến đã đến gần hơn bao giờ hết.
Ánh đèn lồng hiện ra, một đội hơn mười cấm vệ binh xếp hàng đi tới.
o0o
Lý Tịnh, Hầu Hi Bạch, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn cùng lên xe. Dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của thân binh dưới quyền Lý Tịnh, xa mã dong ra cửa tây Dịch Đình cung, rẽ vào đại lộ An Hóa, từ từ lăn bánh trên con đường vắng vẻ tĩnh mịch.
Họ không lo người của Lý Kiến Thành hay Lý Nguyên Cát bám theo, bởi trước ngày mai đối phương sẽ tuyệt đối sẽ không dám có hành vi đánh rắn động cỏ, huống hồ Thiên Sách Phủ rất đông người ra vào, dù có theo dõi cũng phải hoa mắt, muốn bám theo càng lực bất tòng tâm.
Từ Tử Lăng nhắm hai mắt, giác quan bén nhạy thu nhận mọi động tĩnh xung quanh. Giọng Bạt Phong Hàn chợt vang bên tai gã: “Chuyện Khấu Trọng chịu vì Tống Ngọc Trí mà ra sức khiến hắn quên đi lỗi lầm trước kia làm ta cảm kích, càng nghĩ lại quá khứ của mình. Trong lòng ta hiện đã không còn tâm chướng, chỉ muốn tận hưởng cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái như của Khấu Trọng hôm đó.”
Từ Tử Lăng mở mắt, vừa khéo thấy Hầu Hi Bạch ngoảnh nhìn Bạt Phong Hàn mỉm cười tươi tỉnh: “Con người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình! Nghe huynh nói tiểu đệ chợt cảm thấy khoảng cách với huynh tự nhiên gần lại rất nhiều. Chà, thực là sảng khoái!”
Lý Tịnh cúi đầu lặng im, không biết có phải vì nghĩ đến Tố Tố.
Từ Tử Lăng tay nắm chặt vai Bạt Phong Hàn, mỉm cười: “Hai câu này của Hi Bạch làm ta tỉnh mộng. Con người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Đại gian đại ác cũng còn có nhân tính, huống chi là Bạt Phong Hàn ngoại lãnh nội nhiệt! Hay lắm, kể từ bây giờ chúng ta sẽ gạt bỏ tất cả, chuyên tâm vào cuộc chiến ngày mai!”
Đoạn gã quay sang Lý Tịnh hỏi: “Lưu Hồng Cơ đáng tin cậy không?”
Lý Tịnh trầm ngâm: “Ta biết về hắn không nhiều, có điều khi Hoàng thượng xử quyết Lưu Văn Tĩnh thì Lưu Hồng Cơ là một trong hai đại tướng duy nhất dám bênh vực cho ông ta, người kia chính là Thống lãnh Ngự vệ Lý Hiếu Cung, cũng là tộc đệ của Tần vương.”
Hầu Hi Bạch tiếp lời: “Ta từng vẽ chân dung cho phu nhân của Lưu Hồng Cơ nên có biết chút ít về ông ta. Người này sùng tín Khổng, Mạnh, ít có tâm đua tranh, tuyệt đối không phải là loại gió chiều nào xoay chiều đó.”
Từ Tử Lăng thở phào: “Vậy là được rồi! Hi Bạch hãy lập tức tìm cách gặp Lưu Hồng Cơ, quan trọng nhất là không được để ai biết. Cửa ra Dương Công Bảo Khố hãy để ông ta phụ trách, người của Lâm Sĩ Hồng vào một giết một, vào hai giết đôi, thế thì chúng ta sẽ đỡ rất nhiều sức lực.”
Lý Tịnh gật đầu vẻ phấn chấn: “Hay lắm, để ta sắp xếp cho Hầu huynh!”
Bạt Phong Hàn trầm ngâm: “Có nên phiền đến Lý tướng quân không? Ở Trường An này Hi Bạch không thiếu bằng hữu, ta nghĩ việc này đối với ngươi chỉ là chuyện nhỏ!”
Hầu Hi Bạch sốt sắng: “Để ta đi đánh thức một người là được, tái kiến!”
Từ Tử Lăng chợt đưa tay giữ gã lại, nhắm mắt lắng nghe. Bạt Phong Hàn nhìn qua rèm cửa ra thấy xe đang đi qua một ngõ nhỏ bèn rít khẽ: “Đi!”
Lý Tịnh đẩy nhanh cửa xe cho Hầu Hi Bạch lẻn ra, thấy Từ Tử Lăng vẫn nắm chặt tay hắn bèn không khỏi ngạc nhiên: “Tử Lăng, sao vậy?”
Từ Tử Lăng mở choàng hai mắt, nhãn thần lấp lánh vẻ trí tuệ: “Có lẽ còn cách khác hay hơn, chúng ta đi tìm Ma Thường rồi hãy nói!”
Cửa đóng ngay lại, cỗ xe đều đều tiến về phía trước như chưa hề xảy ra bất kỳ chuyện gì, nhưng cả bốn người trong xe đều biết rõ, trận chiến Trường An đã bắt đầu mở màn.
o0o
Dẫn đầu toán lính là một người trong trang phục tướng quân, khí phái hiên ngang lẫm lẫm. Cách Khấu Trọng chừng một trượng hắn dừng lại thi lễ: “Mạt tướng Ngự tiền chỉ huy sứ Lý Hiếu Cung được thông báo Thiếu soái đến gặp Phó đại sư, phụng mệnh Hoàng thượng nghênh đón!”
Khấu Trọng không khỏi thoáng rùng mình.
Phái thủ lĩnh Ngự vệ cận thân ra “nghênh đón” chứ không phải Vi công công, Lý Uyên làm vậy là có ý gì?
Dù sao ngoài mặt gã vẫn phải niềm nở: “Ta chỉ là muốn hàn huyên chuyện cũ với Sư công, Hoàng thượng đã quá bận tâm rồi!” Vừa nói vừa bước lên trước.
Lý Hiếu Cung hạ một lệnh ngắn, hơn mười lính cấm vệ đồng loạt quay đầu lên trước dẫn đường, riêng hắn lẳng lặng đi theo phía sau bên trái Khấu Trọng.
Đến cửa vào Lăng Yên các, Khấu Trọng dừng bước, quay sang Lý Hiếu Cung: “Lý đại nhân khỏi phải đợi, ta không biết là lâu hay chóng.”
Họ Lý khoát tay ra hiệu đám thuộc hạ đứng lại, đoạn hạ giọng: “Cho phép mạt tướng tiễn Thiếu soái một đoạn đến Hạnh Môc kiều!”
Lòng khẽ máy động, Khấu Trọng mau mắn gật đầu: “Lý đại nhân khách sáo rồi, mời!” Đoạn cất bước đi trước, Lý Hiếu Cung theo sát bên cạnh.
Gần tới Hạnh Mục kiều, Lý Hiếu Cung chợt thở dài một tiếng. Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Khấu Trọng, hắn trầm giọng: “Xin Thiếu soái hãy lập tức rời Trường An!”
Khấu Trọng hơi ngẩn ra vì bất ngờ: “Lý đại nhân nói vậy là ý gì?”
Hai mắt Lý Hiếu Cung tối lại vẻ rối bời, lại thở dài nói: “Hoài An vương thúc từng ám thị với ta nên ta phần nào biết được đại khái. Ôi, các vị không có cơ hội đâu!”
Khấu Trọng dừng chân trước đầu cầu, phân tích nhanh các khả năng có thể. Những lời vừa rồi của Lý Hiếu Cung chắc chắn không phải là Lý Uyên lệnh cho hắn nói mà phần nhiều là xuất phát tự chân tâm. Y có biết chỉ mấy câu ấy hắn đã phạm tội khi quân mất đầu không?
Lý Hiếu Cung nhìn thẳng vào Khấu Trọng, hai mắt rực lên thần quang: “Tần vương là người Lý Hiếu Cung ta luôn tôn kính, Thiếu soái lại càng là hảo hán tử mà ta khâm phục nhất trên đời, đáng tiếc là Hoàng thượng lại tin vào sàm ngôn! Cách hóa giải duy nhất lúc này là Thiếu soái hãy lập tức cùng thủ hạ rời thành, bằng không hậu quả khó mà tưởng tượng được.”
Khấu Trọng trầm giọng: “Ta muốn hỏi Lý đại nhân một câu trước đã. Trong thành Trường An hiện giờ ai là người có tư cách kế thừa Hoàng vị nhất? Ai có bản lĩnh đối phó liên quân Tái ngoại nhất? Ai là người có tâm mưu cầu thái bình hạnh phúc cho bách tính Trung thổ nhất?”
Lý Hiếu Cung ủ dột lắc đầu: “Hoàn cảnh hiện nay vô cùng phức tạp, có trả lời cũng là vô nghĩa. Nếu Thiếu soái chịu rời đi thì nguy cơ sẽ tự động hóa giải, mong Thiếu soái nghĩ lại!”
Khấu Trọng bình thản: “Lý đại nhân đã nghĩ đến hậu quả sau khi ta rời thành chưa? Không nói đến chuyện thiên hạ sẽ lại lâm vào cục diện chia năm sẻ bảy, chỉ cần liên quân Tái ngoại tấn công là Trung thổ sẽ vĩnh viễn không có ngày bình yên. Lý đại nhân có thể vẫn chưa hiểu, nếu thiên hạ thống nhất, người ngồi lên ngôi báu chắc chắn không phải là Khấu Trọng ta. Những lời ta nói chưa bao giờ là giả dối cả!”
Lý Hiếu Cung lộ vẻ sửng sốt nhưng ngay lập tức lại lắc đầu: “Chuyện của Lý gia chỉ có thể do Lý gia giải quyết, Thiếu soái từ ngoài nhúng tay vào chỉ mang đến đại họa khôn lường mà thôi. Ta thà cùng Thiếu soái đường đường chính chính phân thắng bại trên chiến trường còn hơn là phải nhìn thấy Thiếu soái và Tần vương lấy trứng chọi đá!”
Khấu Trọng mỉm cười: “Lý đại nhân có biết vừa nãy Tề vương vừa bí mật gặp gỡ Lâm Sĩ Hồng bàn mưu ngầm thâm nhập vào Trường An?”
Lý Hiếu Cung biến sắc: “Không phải chứ?”
Khấu Trọng nghiêm trang: “Nếu có nửa lời dối trá, Khấu Trọng ta sẽ bị đất diệt trời tru! Ta tận mắt trông thấy, kẻ dẫn mối là phản tặc Dương Văn Can. Vì thế dù ta và Tần vương có cùng bỏ mạng sáng mai thì Lý gia các người vẫn không thể tránh khỏi cục diện chia năm sẻ bảy. Chủ nhân của Lý gia đã bị bưng bít trong khi Thái tử và Tề vương hết a tòng với Đột Quyết lại đến cấu kết cùng Ma môn. Người duy nhất có thể dẹp tan nguy cơ trong Trường An bây giờ chỉ là một mình Lý Thế Dân, ta sẽ toàn lực giúp Tần vương đánh lui liên quân Tái ngoại, và cũng sẽ hai tay dâng thiên hạ cho Tần vương. Cái mà Khấu Trọng ta hướng tới không phải là Lý gia hay Tống gia, lại càng không phải là quyền lực vương vị, mà là con dân vô tội bao năm nay đã phải chịu khổ cực lầm than. Đại nghĩa trước mặt, hẳn Lý đại nhân biết rõ nên bỏ ai chọn ai?”
Sắc mặt Lý Hiếu Cung càng lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Thiếu soái đã biết sáng mai sẽ có biến?”
Khấu Trọng mỉm cười ung dung: “Nếu ngu muội đến mức nguy hiểm như thế cũng không đoán ra, Khấu Trọng ta đã chết từ lâu rồi, hay Lý đại nhân cho rằng chúng ta tình nguyện bó tay mặc cho kẻ khác chém giết? Sự thực thế chủ động đang hoàn toàn nằm trong tay chúng ta, từ lúc Tất Huyền giết ta không được vờ bỏ đi ta đã biết Hoàng thượng đã hoàn toàn nghiêng về phía Thái tử, mặc cho Thái tử trắng trợn hoành hành. Mẹ kiếp! Hoàng thượng của các người nghĩ Khấu Trọng ta là miếng thịt chín trên bàn chắc? Ta đến Trường An quả thực có thành ý kết minh với ông ta chống lại liên quân phương Bắc, nhưng chủ tướng phía bên kia phải là Lý Thế Dân. Thế mà Vương gia thấy đấy, Thái tử đã hãm hại Tần vương như thế nào, Hoàng thượng thì lại càng bên trọng bên khinh, giờ vì biết rõ Tống Khuyết bị thương mà cả ta đây cũng muốn tiêu diệt. Hừ, Lý Thế Dân cộng Khấu Trọng ta, kẻ nào dám dây vào? Chỉ có chúng ta mới có thể đem đến thái bình thịnh trị, chỉ có chúng ta mới có khả năng đánh lui liên quân Tái ngoại. Hoàng thượng không thể, Thái tử cũng không, Tề vương thì lại càng khỏi nói, Tần vương mà ngài tôn kính chính là lựa chọn duy nhất lúc này!”
Lý Hiếu Cung ngây ra như mê muội, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Thiếu soái có biết sáng mai trong cung nơi nào sẽ hung hiểm nhất không?”
Chỉ một câu nói cũng biết chí ít thì yếu nhân này đã đứng một chân về phía Lý Thế Dân rồi, Khấu Trọng thở phào một hơi, mỉm cười: “Đương nhiên là Huyền Vũ Môn! Lý đại nhân yên tâm, ta đã từng đánh những trận mà cơ hội sống sót chỉ chưa đầy nửa phần, có điều lúc này ta vẫn bình yên đứng trước đại nhân ngài đấy thôi! Khấu Trọng ta tuyệt đối không có yêu cầu gì đối với Lý đại nhân, chỉ hy vọng ở vào thời điểm mấu chốt, đại nhân hãy vì con dân Trung thổ mà đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất!”
Đoạn gã ghì thấp giọng xuống: “Lý đại nhân không tin ta cũng nên tin Hoài An vương, Tần vương hay Tú Ninh Công chúa. Người chúng ta muốn xử trí không phải là Hoàng thượng của các người mà là tất cả lũ phản đồ Lý gia táng tận lương tâm đi cấu kết với Đột Quyết và Ma môn. Một khi Hoàng thượng đã bị bưng bít thì tất phải có một người khác đủ tâm đủ tài trong Lý gia đứng ra dẹp loạn trị yên thiên hạ. Nếu được đại nhân ngài trợ giúp, việc ngày mai sẽ gặp hung hóa cát, động loạn thương vong sẽ giảm đến mức thấp nhất, chỉ nháy mắt là đêm qua ngày tới. Sau đó dưới cờ Lý gia, bốn đạo quân Lý, Tống, Thiếu soái và Giang Hoài sẽ hợp nhất cùng chống ngoại địch, Lý đại nhân nghĩ xem, còn gì tuyệt vời hơn chứ?”
Biết rõ Lý Hiếu Cung là người một lòng vì gia tộc nên Khấu Trọng chủ ý xoáy sâu vào vinh nhục của Lý gia để thuyết phục y. Y ban đầu còn tỏ ra vân phân bất định, chỉ thận trọng hỏi lại: “Ta có thể giúp gì đây, các người sẽ đối phó với quân của Đường Kiệm như thế nào?”
Khấu Trọng thân thiện vỗ nhẹ vào vai y: “Lý đại nhân khỏi cần bận tâm đến chuyện gì, chỉ cần nắm vững con đường mà mình nên đi, những chuyện khác sáng mai tự khắc đại nhân sẽ rõ!”

- o O o -

HỒI 778

Kiếm Như Kỳ Dịch


Khấu Trọng chậm rãi bước trên Hạnh Môc kiều, trong lòng vẫn nghĩ về cuộc đối thoại với Lý Hiếu Cung. Điều làm gã hài lòng nhất là dù y có bán đứng Lý Thế Dân thì cũng không thể nào nói cho Lý Uyên biết kế hoạch cụ thể của các gã. Tổn hại duy nhất chính là việc Lý Thần Thông đứng về phía họ bị vạch trần, nhưng linh cảm mách với Khấu Trọng, một người trung với gia tộc như Lý Hiếu Cung sẽ không làm như vậy.
Muốn Lý Hiếu Cung phản lại Lý Uyên quả là việc khó ngang lên trời, nhưng Khấu Trọng tin y không phải kẻ ngu trung, hơn nữa Lý Thế Dân thực ra cũng chính là dòng họ Lý. Khi tình thế phát triển đến một mức độ nào đó, Lý Hiếu Cung vốn đã bị lay động rất có thể sẽ phát huy ra vai trò của mình.
Vòng qua dãy lầu nguy nga, bước lên hành lanh nối thông với Lăng Yên các, Hồ Tâm đình đã hiện ra trước mắt.
Dưới bầu trời đêm đầy sao, bóng dáng an tọa của Phó Dịch Lâm trông chẳng khác nào một tiên nhân. Chiếc bàn đá rộng phẳng lì lấp lánh ánh sao phản chiếu, lầu các bên bờ đen sẫm không một ánh đèn, xa hơn chút nữa là rừng cây tối đen rậm rạp.
Lư trầm nhỏ trên bàn đá tỏa từng sợi khói mảnh dẻ lên cao, mùi hương nồng nàn như hư như thực càng làm tăng vẻ cao siêu của khung cảnh đang chờ đón gã.
Khấu Trọng trấn định tâm thần, nhanh chóng bước vào cảnh giới vong đao, thiên, địa, nhân hợp một. Lòng gã giờ đây vô thắng vô bại, không vui mừng cũng chẳng sợ hãi, trận đại chiến quyết định vận mệnh thiên hạ ngày mai cũng bị gạt sang một bên, không mảy may xuất hiện trong ý nghĩ.
Bước đi của gã vững chãi hữu lực, khoảng cách mỗi bước đều nhau tăm tắp, nặng nhẹ tương đồng, tự nhiên sinh ra một thứ tiết tấu và âm luật dị thường đến thẳng trước mặt Phó Dịch Lâm, một trong ba Đại tông sư võ học trong thiên hạ.
Hai mắt Phó Dịch Lâm trừng trừng không chớp nhìn vào Khấu Trọng, thanh Dịch kiếm danh lừng thiên hạ đặt ngay ngắn trên bàn. Thanh kiếm không có vỏ bao, dài chừng bốn thước rưỡi, rộng hai thốn, thân kiếm ẩn hiện làn bích quang huyền ảo, chuôi và ngạc kiếm trạm trổ đầy hoa văn xoắn ốc, mộc mạc mà tao nhã khác thường.
Khấu Trọng bất chợt quỳ sụp xuống, dập đầu liền ba cái rồi lên tiếng trong khi vẫn phủ phục dưới đất: “Trên có Sư công, ân tình di mẫu Khấu Trọng con không bao giờ quên. Sư công nếu muốn giết, Khấu Trọng quyết không nửa lời oán trách!”
Phó Dịch Lâm trầm ngâm một hồi, đoạn dịu giọng: “Đứng dậy!”
Khấu Trọng nhanh nhẹn thu người đứng thẳng, nhãn thần ôn nhu nhưng hiên ngang nhìn thẳng vào Phó Dịch Lâm vẫn đang ngồi trong thế thượng tọa. Phó Dịch Lâm ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm, hai mắt chợt đượm vẻ bi ai trầm khổ: “Ta hơn tám mươi mới thu nạp Quân Sước làm đồ nhi, không ngờ tạo hóa trêu ngươi, ôi!”
Ánh mắt lão trở lại trên mặt Khấu Trọng, giọng nói chợt thản nhiên như không: “Làm sao Thiếu soái biết ta muốn giết ngươi?”
Khấu Trọng cười khổ: “Sư công một mực tìm con vào lúc này, chẳng lẽ để trò chuyện giải khuây hay để truyền thụ tinh hoa của Dịch Kiếm thuật? Chỉ từ cách Sư công gọi con là Thiếu soái chứ không phải tiểu Trọng, đủ biết ý Sư công đã quyết, con chỉ còn nước liều mạng hầu tiếp Người thôi!”
Phó Dịch Lâm vẫn nói vẻ không hiểu: “Với Tô Văn ngươi có thể thao thao bất tuyệt phân tích lợi hại, cuối cùng lay động được cả hắn, vậy vì sao trước mặt ta ngươi lại buông xuôi như vậy?”
Khấu Trọng lắc đầu: “Những gì Khấu Trọng muốn nói hẳn Cái huynh đệ đã sớm chuyển đến Sư công rồi, con sợ Sư công nhàm tai nên không dám lặp lại!”
Phó Dịch Lâm mỉm cười: “Có lý lắm! Có điều ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, sao ngươi biết ta muốn giết ngươi? Biết đâu ta có thể vì những lời của Tô Văn mà hồi tâm chuyển ý?”
Khấu Trọng nghiêm trang: “Đó là cảm ứng của đao thủ. Vừa nhìn thấy dáng Sư công an tọa là tiểu tử đã biết trận chiến này khó tránh, ngoài ra không có lý do gì cả.”
Phó Dịch Lâm gật đầu: “Nói hay lắm, chẳng trách Tất Huyền cũng chẳng làm gì nổi ngươi! Nghe nói ngươi từng được Tống Khuyết đích thân chỉ điểm. Danh tiếng Thiên Đao, Phó Dịch Lâm ta đã ngưỡng mộ từ lâu, hy vọng có thể khám phá được bí mật của Thiên Đao từ trong đao pháp của Thiếu soái.”
Khấu Trọng chợt nở nụ cười rạng rỡ: “Mong rằng con không làm Sư công thất vọng, chỉ bạo gan xin Sư công chỉ định một điều kiện. Nếu con qua được, Sư công hãy tha cho một lần; còn như nếu con thất bại, Sư công cứ mặc tình xử trí, phế bỏ võ công hay đại loại như vậy, như thế thì Sư công và con đều sẽ được thoải mái trong lòng!”
Phó Dịch Lâm cũng bật lên một tiếng khà: “Chẳng trách Quân Du nói ngươi láu cá, Quân Tường than ngươi là tên giảo hoạt, còn Tú Phương lại khen ngươi túc trí đa mưu! Niệm tình Quân Sước, chỉ cần ngươi có thể ép ta rời chỗ trong vòng một trăm chiêu, ngày mai ta sẽ lập tức hồi quốc!”
Khấu Trọng cười lớn, bất ngờ bước đến thẳng chiếc bàn đá, thản nhiên ngồi xuống đối diện với Phó Dịch Lâm, nói vẻ tâm đắc: “Kiếm như kỳ dịch, chiếc bàn này vừa khéo có thể làm bàn cờ!”
Hai mắt Phó Dịch Lâm loé thần sắc kinh ngạc, đoạn gật đầu: “Trí tuệ quả nhiên không tầm thường, chỉ một chiêu này đã chứng tỏ thắng bại khó lường. Nếu có người quan sát, hẳn sẽ cho rằng Thiếu soái vì ngạo mạn mà không muốn lợi dụng ta, song thực tế lại hoàn toàn ngược lại!”
Ánh mắt Khấu Trọng nhìn chăm chăm thanh Dịch kiếm trên bàn, than thở: “Bởi vì Người là Sư công của chúng con, mà con và Tử Lăng sau khi học hiểu được ba chữ ‘Dịch Kiếm thuật’ từ mẹ vẫn không ngừng tìm tòi suy nghĩ, không biết liệu đã được gọi là có chút thành tựu hay chưa nhưng chí ít cũng đã ngộ ra được chút ít diệu năng của Dịch Kiếm thuật. Với bản lĩnh tuyệt thế của Sư công, ngồi im cũng chẳng khác gì tung người né tránh, lớn nhỏ gần xa không khác biệt, có đúng không xin Sư công chỉ dạy?”
Phó Dịch Lâm nhắm mắt, khuôn mặt chợt mang vẻ già nua đến khó tin, dịu giọng: “Năm mươi năm nay ta không ngừng suy nghĩ về nó, ngầm cảm thấy nó nằm ở một nơi thần bí nào đó ngoài tầm với của con người, chỉ ở những khoảnh khắc nhất định ta mới cảm nhận được. Đó chính là ý nghĩa của cuộc sống, có thể giải tỏa mọi phiền muộn cũng như nhàm chán cho ta. Cùng lúc suy nghĩ tìm tòi về nó, ta đã thoát ra được những ràng buộc của thù hận cũng như tranh giành, thấy rõ những hành vi ngu xuẩn vô nghĩa và đủ thứ xấu xa giữa con người với con người, nhìn ra bản chất mặt tối của con người cũng như cách nó tàn phá những lạc thú chân chính của con người ra sao. Thiếu soái có hiểu ý ta không?”
Khấu Trọng thở phù một hơi, gật mạnh đầu: “Không những hiểu, tiểu tử còn vô cùng tâm đắc. Cái mà Sư công tìm kiếm chính là chìa khóa mở ra cánh cửa kho báu thần bí bên trong con người!”
Nhãn thân Phó Dịch Lâm ánh lên vẻ tán thưởng, chợt hạ giọng than thở: “Từ lâu ta đã không còn hứng thú tranh đoạt, lại càng căm ghét chiến tranh, nhưng khi quốc gia bị uy hiếp ta lại không thể chống mắt đứng nhìn. Nếu ngươi không có uyên nguyên gì với Quân Sước, ta có thể vì mến tài mà tha cho ngươi. Nhưng bởi cả sinh mạng và võ công của ngươi đều do Quân Sước ban tặng nên ta không thể không đích thân ra tay với ngươi. Tất cả đều vì ngươi chính là bản sao của ta, ta phải trừ bỏ ngươi để bảo đảm sau khi ta chết đi Cao Lệ không bị đe dọa!”
Khấu Trọng khẽ rùng mình, hiểu ra thâm ý trong suy nghĩ của Phó Dịch Lâm.
Tam Đại tông sư võ học, mỗi người một vẻ. Ninh Đạo Kỳ nhuốm màu tiên đạo, thanh tịnh vô vi; Tất Huyền mang trong mình khí chất của người Đột Quyết, dũng mãnh lạnh lùng; còn Phó Dịch Lâm thì luôn cân nhắc suy nghĩ, cả đời tìm kiếm một lý tưởng nằm đâu đó trong vũ trụ mênh mông, nhưng vẫn lo xa đến mức đáng kinh ngạc.
Khấu Trọng chỉ biết cười khổ: “Sư công nếu đã luôn tìm kiếm thứ tuyệt mỹ đó, vì sao lại bắt tiểu tử không được theo bước Sư công? Lẽ nào Người không tin Khấu Trọng thực sự có thành ý hoá giải thù hận dân tộc?”
Phó Dịch Lâm đã trở lại vẻ lạnh nhạt ban đầu: “Tô Văn chấp nhận hòa nghị của ngươi bởi hắn tin Thiếu soái là người đã nói tất sẽ làm, vả lại còn bởi hắn chắc rằng ngươi nhất định sẽ trở thành bá chủ Trung thổ. Ta không phản đối Tô Văn, có điều cách nhìn của ta không giống hắn. Điều ta nghĩ tới không phải là tình thế trước mắt sau khi ngươi lên ngôi mà là lợi ích lâu dài của Cao Lệ, cái đáng sợ khi Khấu Trọng ngươi gây dựng được một đại đế quốc hùng mạnh. Con người ai cũng phải chết, mấy chục năm nữa khi ngươi chết rồi, ai dám chắc hậu duệ của ngươi sẽ đối xử với Cao Lệ ra sao? Đối với chúng ta, chỉ có một Trung thổ chia năm sẻ bảy mới là bảo đảm chắc chắn nhất cho hòa bình độc lập. Một khi Trung thổ lớn mạnh, các quốc gia lân cận lập tức sẽ phải chịu họa xâm lăng, thế nên trừ bỏ Khấu Trọng ngươi chính là cách chắc chắn nhất để Phó Dịch Lâm ta bảo đảm hòa bình cho Tổ quốc!”
Cổ họng Khấu Trọng đắng chát, phải cố nuốt mãi mới ra được một câu: “Nói như vậy, Sư công đã quyết ý giết chết tiểu tử?”
Phó Dịch Lâm mỉm cười: “Đúng là như vậy!”
Dịch kiếm trên bàn đột nhiên nảy lên rơi gọn vào trong tay lão. Cùng lúc đó, Khấu Trọng cũng giơ Tỉnh Trung Nguyệt lên ngang trước ngực, một tay cầm vỏ đao, tay kia nắm chắc chuôi đao từ từ rút ra khỏi vỏ.
Ánh mắt hai người chằm chặp nhìn nhau.
Khoảng cách giữa họ chỉ là đường kính của chiếc bàn tròn. Áp lực kinh người từ hai bên ép tới làm không khí như đông đặc lại, song tuyệt nhiên lại không có một mảy may khí lực.
o0o
Hoán Thạch phòng, Dương Công Bảo Khố.
Từ Tử Lăng cùng Hầu, Bạt hai người tới ngồi bên chiếc bàn chính giữa căn phòng, trong khi Ma Thường vẫn không ngừng dò xét xung quanh. Bốn gã đã tỉ mỉ lục soát đến khi chắc chắn không có người nấp ở bất cứ góc nào trong mật thất mới đến đây tụ hợp.
Tám ngọn hồng đăng trên vách tường vẫn bập bùng cháy.
Bạt Phong Hàn chăm chú xem xét tấm bản đồ kho báu khắc trên mặt bàn, đoạn ngẩng lên mỉm cười: “Tử Lăng thần bí như vậy, rốt cuộc là đang có ý gì?”
Từ Tử Lăng gật đầu: “Đợi Ma Thường đến hãy nói!”
Hầu Hi Bạch lo lắng: “Nếu Loan Loan hay Lâm Sĩ Hồng lẻn vào lúc này, chẳng phải hai bên sẽ chạm trán hay sao? Đối với cả chúng ta lẫn bọn họ, cái đó đều không lợi ích gì, tuy nhiên Tử Lăng sẽ không giả vờ bị thương được nữa.”
Từ Tử Lăng đáp vẻ tự tin: “Kho báu không một bóng người chứng tỏ cách nghĩ của ta không sai. Chúng ta ngại đụng Lâm Sĩ Hồng, Lâm Sĩ Hồng sao lại không sợ đụng phải chúng ta? Vì thế khi chưa đến lúc, hắn sẽ tuyệt đối không lai vãng đến đây, hơn nữa chuông báo động sẽ cho chúng ta biết có người ngoài thâm nhập hay không.”
Ma Thường rốt cuộc cũng đến ngồi xuống ghế, nói: “Có ba hòm bị nạy nhưng không có dấu hiệu dịch chuyển binh khí bên trên, số đá phía dưới chắc chắn vẫn chưa bị phát hiện!”
Ba người thở phào nhẹ nhõm. Ma Thường giải thích rõ hơn: “Mạt tướng cài tóc vào các khe hở miệng hòm, cứ mở nắp hòm là tóc đứt. Bởi chỉ ba hòm có tóc bị đứt nên chứng tỏ đối phương từng nạy ba hòm đó!”
Bạt Phong Hàn gật đầu tán thưởng: “Ma tướng quân cẩn thận khiến người ta phải bội phục!”
Ma Thường khiêm nhường: “Đa ta Bạt gia khen ngợi!” Hầu Hi Bạch sảng khoái nói với Từ Tử Lăng: “Đã đến lúc huynh nói rõ ý đồ rồi chứ?”
Từ Tử Lăng chậm rãi: “Dương Công Bảo Khố do Lỗ lão sư một tay thiết kế, lấy trình độ của Lão sư mà suy¬, cấu trúc của bảo khố này nhất định phải vô cùng hoàn mỹ, có thể ứng phó với bất kỳ tình huống đột phát nào. Thử suy xét một vài tình huống như vậy xem, chẳng hạn như cuộc binh biến Dương Tố thất bại, ắt phải nhờ đến bảo khố để rút lui khỏi Trường An. Trong trường hợp đó, ta nghĩ Lỗ lão sư nhất định có sắp xếp để phong tỏa mật đạo, không cho truy binh đuổi theo!”
Ánh mắt bốn người bất giác cùng chiếu vào tấm bản đồ trên mặt bàn.
Bạt Phong Hàn gật đầu: “Suy đoán của Tử Lăng rất có lý. Trong thành có ba mật đạo thông với bảo khố, mật đạo tại Tây Ký viên không tính bởi đã bị rải độc, hai lối khác là Vĩnh An và Sa Phủ có thể dễ dàng ra vào, phải phong tỏa được hai lối này thì Dương Tố mới có thể an toàn rời đi. Chà! Vậy cơ quan phong tỏa nằm ở đâu đây? Có nên mời Lôi đại ca đến không?”
Từ Tử Lăng chợt nghĩ đến Khấu Trọng đang phải đối mặt với Phó Dịch Lâm nhưng thâm tâm gã không hề lo lắng, chỉ khẽ mỉm cười: “Đệ tử chân truyền của Lỗ lão sư về thiết kế cơ quan chính là Khấu Trọng, có điều hắn mà tới đây cũng vô ích thôi. Quan sát bản đồ cơ quan trên bàn ta chợt nhận ra, Dương Công Bảo Khố này xây dựng hoàn toàn trên cơ sở tâm chiến chi thuật, cơ quan phòng xa hẳn cũng không ngoài nguyên tắc đó. Thiết kế này nằm ở điểm mà chúng ta dễ dàng sơ suất nhất!”
Hầu Hi Bạch mừng rỡ: “Nói vậy tức là Tử Lăng đã có cách rồi?”
Từ Tử lăng khẽ đập tay lên mặt bàn: “Chiếc bàn này nhấc lên trên sẽ trở thành cơ cấu chuyển động, xoay về bên trái là mở ra bảo động cất giữ Tà đế Xá lợi.”
Bạt Phong Hàn mắt sáng lên: “Thế thì không chừng xoay về bên phải sẽ là cơ quan phong tỏa các cửa mật đạo?”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Phải là tiếp tục xoay sang trái, bằng không nếu có người không biết mà xoay về bên phải trước thì chẳng phải sẽ vô tình tự nhốt mình lại hay sao¬? Đây chính là điểm tinh yếu của tâm chiến, người bình thường mở được Xá lợi bảo động đã vui mừng đến phát điên lên rồi, đâu còn nghĩ đến chuyện xoay tiếp một lần nữa chứ?”
Ma Thường than thở: “Lỗ lão sư qủa là bậc Đại thánh!” Hầu Hi Bạch nôn nóng: “Vậy thì chúng ta thử ngay đi!”
Từ Tử Lăng trầm ngâm: “Chúng ta cần phải nghĩ kỹ về hậu quả khi mật đạo trong thành bị phong tỏa trước đã, mà mấu chốt là đóng lại rồi có mở ra được không? Nếu không được, chúng ta chỉ có thể theo mật đạo thứ tư ra khỏi thành rồi quay trở vào trong, như vậy sẽ rất mất thời gian, không cẩn thận còn bị đối phương phát hiện...”
Bạt Phong Hàn xen vào: “Mật đạo hẳn có thể vừa đóng vừa mở. Lỗ lão sư sau khi làm xong ắt phải thử nghiệm một vài lần rồi, nếu không thì làm sao biết được cơ quan có hoạt động hay không?”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Cái này rất khó nói, Lỗ lão sư nếu cố ý để mật đạo không thể mở lại được, tất có lý của Người. Lão sư vốn tính cách kiêu ngạo, tuyệt đối không cho phép người khác chỉ dẫn hay chê bai cơ quan do Người thiết kế ra, nên rất có khả năng sau khi mật đạo trong thành bị phong tỏa thì sau một thời gian mật đạo ngoài thành cũng tự động đóng lại rồi khí độc sẽ tràn vào. Với học vấn vô lượng của mình, chuyện gì Lão sư cũng có thể làm được!”
Hầu Hi Bạch gật đầu: “Có lý lắm, càng nghe ta càng sinh lòng ngưỡng mộ đối với Lỗ lão sư. Thế gian sao lại có bậc thiên tài siêu trác đến như vậy chứ!”
Ma Thường nói: “Đóng mật khố lại đối với chúng ta có lợi mà không hại, chí ít có thể khiến cho kẻ địch rối loạn kế hoạch, càng chứng tỏ chúng ta không bố trí phục binh bên ngoài thành. Loan yêu nữ sẽ phải giật mình, không thể nào hiểu nổi chúng ta đang diễn trò gì.”
Hầu Hi Bạch gật đầu tán thành: “Nhân lúc mật đạo chưa bị phong tỏa, ta muốn ra ngoài chào Lưu Hồng Cơ một tiếng. Có hắn tiếp ứng, lúc quay về chắc không có vấn đề gì.”
Từ Tử Lăng vẫn thận trọng: “Đừng vội, phải chắc chắn những suy luận của chúng ta có sơ hở gì không đã!” Đoạn vận lực vào hai tay, tì dưới mặt bàn nhấc lên.
Chiếc bàn đá từ từ nâng lên, dừng lại ở khoảng cách cao chừng hai thốn.
Bạt Phong Hàn cười lớn: “Thú vị lắm, Tử Lăng tiếp đi!”
Từ Tử Lăng nắm cạnh bàn xoay về bên trái.
Vang lên những tiếng lách cách của cơ quan hoạt động. Mặt sàn bên cạnh bàn lún xuống để lộ ra một động nhỏ, nhưng không hề có dấu vết của Tà đế Xá lợi. Từ Tử Lăng thận trọng xoay tiếp chiếc bàn về bên trái.
Mặt bàn quả nhiên tiếp tục chuyển động. Từ Tử Lăng bất chợt dừng lại, mừng rỡ: “Ьúng rồi, ta cảm thấy có một cơ quan khác!”
Ba gã còn lại đồng thanh hoan hô, chẳng khác nào ba đứa trẻ được quà. Từ Tử Lăng thở phào: “Đoán vậy nhưng nói thật, ta vô cùng căng thẳng. Nhỡ sự tình không đúng như dự liệu thì nguy to, chúng ta sẽ không thể gánh nổi cái giá của sai lầm này!”
Hầu Hi Bạch lại hỏi: “Có thời gian cho ta tìm Lưu Hồng Cơ không? Nửa canh giờ là được rồi!”
Bạt Phong Hàn chợt trầm giọng: “Thạch Chi Hiên liệu có bán đứng chúng ta không?”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Chắc không đâu!” nhưng sắc mặt lại đột ngột biến đổi, hẳn là nghĩ đến một vấn đề khác. Hầu Hi Bạch hoang mang: “Minh tranh ám đấu quả thực không phải sở trường của ta! Lão Bạt vì sao bỗng dưng lại nhắc đến Thạch Chi Hiên¬ ở đây? Ông ta bán đứng chúng ta hay không, có liên quan gì đến Dương Công Bảo Khố?”
Sắc mặt Bạt Phong Hàn lộ vẻ trầm trọng: “Từ mật đạo của Dương Công Bảo Khố ta liên tưởng đến mật đạo vào Doãn phủ. Thạch Chi Hiên là người duy nhất biết chúng ta từng ra vào mật đạo đó. Nếu lão tiết lộ thông tin này cho Doãn Tổ Văn và Loan Loan thì ngày mai chúng ta sẽ hết cách thâm nhập Hoàng cung. Cũng tức là chúng ta sẽ không thể khống chế Lý Uyên, càng không thể khống chế được Hoàng thành. Nếu cấm vệ quân và đại quân của Đường Kiệm trong ngoài hợp kích, chúng ta chắc khó tránh khỏi tuyệt diệt!”
Ma Thường mở miệng toan nói gì đó nhưng lại thôi. Hầu Hi Bạch thở phào: “Thạch sư phụ¬ chắc không nỡ hại tế tử chứ, a…!” hắn quay phắt sang nhìn Từ Tử Lăng vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ đây mới là nguyên do Loan Loan đả thương Tử Lăng? Nhìn bề ngoài có vẻ ả rất tuyệt tình nhưng thực ra lại là bí mật ngăn huynh không tham gia hành động ngày mai?”
Bạt Phong Hàn rùng mình, cười khổ: “Thạch Chi Hiên tiết lộ lối vào cung, lại sợ Tử Lăng vì đó mà thiệt mạng nên đã truyền cho Tử Lăng Bất Tử ấn pháp. Điều này cũng giống như vụ hành thích của Loan Loan, đều là vì muốn giữ mạng sống cho Tử Lăng cả.!”
Hầu Hi Bạch vỗ trán: “Nghe mà đau hết cả đầu!” Ma Thường góp vào: “Nếu Loan yêu nữ gặp sư phụ của Hầu công tử, hẳn phải biết Từ công tử không thể bị thương chứ?”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Chuyện này lại không đáng lo, bởi Loan Loan tấn công ta trong tình huống ta không hề phòng bị, trường hợp đó dù là Bất Tử ấn pháp cũng không cự nổi Thiên Ma đại pháp, vả lại Loan Loan sẽ tuyệt đối không tiết lộ chuyện này cho Thạch Chi Hiên. Ta vẫn cho rằng mục đích của Loan yêu nữ chính là làm Khấu Trọng vừa mất đi trợ lực, vừa phải vì ta bị thương mà liên lụy, chứ nhất định không phải vì giữ mạng sống cho ta. Nếu ả đoán được chúng ta sẽ dùng mật đạo Doãn phủ để vào cung mà chúng ta vẫn hành động theo kế hoạch thì chắc chắn sẽ ngậm hận ở Doãn phủ, lại còn là tự đâm đầu vào bẫy!”
Bạt Phong Hàn trầm giọng: “Trí mưu của Loan Loan không thấp hơn bất cứ người nào trong chúng ta, sẽ không chỉ giăng bẫy diệt chúng ta ở Doãn phủ mà còn lợi dụng mật đạo, bắt chước chúng ta khống chế Lý Uyên, một mẻ thâu tóm thiên hạ vào tay!”
Ma Thường thở hắt ra: “Nếu Thạch Chi Hiên tham gia hành động này, lại thêm cả Vu lão bà và Vũ Văn Thương, e rằng chúng ta phải hết sức thận trọng!”
Từ Tử Lăng nói ngay: “Thạch Chi Hiên sẽ không rời Thanh Tuyền nửa bước!”
Bạt Phong Hàn khoát tay: “Thế thì chúng ta càng phải thử cơ quan này. Sau khi đóng cả ba mật đạo trong thành chúng ta sẽ ra ngoài, tìm Lâm Sĩ Hồng khử luôn cho xong việc, còn quay trở lại thành là điều không quá khó. Thời gian không còn nhiều, lập tức bắt đầu đi!”


Từ Tử Lăng thở dài: “Lâm Sĩ Hồng nếu đã biết mật đạo Doãn phủ, hẳn sẽ tiến vào đây bất cứ lúc nào! Được, hy vọng Lỗ lão sư trên trời có linh sẽ phù hộ chúng ta!” Dứt lời, hai tay nắm chặt mép bàn vặn mạnh về bên trái.


Cả gian phòng đá lập tức rung chuyển, tiếng kèn kẹt của cơ quan vận hành từ lòng đất truyền lên, cả những âm thanh ầm ầm của nước chảy ngay dưới chân. Chẳng mấy chốc, đá từ trên rầm rầm rơi xuống.
Bốn gã giật mình nhìn nhau, sắc mặt đại biến.

- o O o -

<< Hồi 775 - 776 | Hồi 779 - 780 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 758

Return to top