Khấu Trọng ghé sát tai Từ Tử Lăng thấp giọng nói:
– Bà nương này còn đẹp hơn cả các cô nương ở Xuân Phong Lầu nữa.
Từ Tử Lăng ngây ngất nhìn khuôn mặt trang nghiêm mà đẹp tựa tiên nữ của bạch y nữ, gật đầu đồng ý thì bạch y nữ tử đang ngồi đả tọa chợt trợn trừng hai mắt, tức giận nhìn hai gã một cái.
Cả hai kinh hãi, vội thu mình vào một góc.
Thân hình thon thả của bạch y nữ run rẩy, sau lại nhắm nghiền hai mắt, một hồi lâu sau mới mở mắt ra, lừ mắt nhìn hai gã một cái rồi thở hắt ra một hơi hỏi:
– Đây là nơi nào?
Hai gã cùng lúc ngó nghiêng sang hai bờ, sau đó cùng lúc lắc đầu.
Bạch y nữ ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy vầng thái dương đã hạ sơn, cảnh vật hai bên bờ sông đắm chìm trong những tia nắng cuối ngày, biết mình đã đả tọa hơn hai canh giờ, trầm ngâm giây lát rồi nhẹ giọng nói:
– Tại sao Vũ Văn Hóa Cập lại truy đuổi các ngươi?
Khấu Trọng trao đổi ánh mắt với Từ Tử Lăng rồi lắc đầu trả lời:
– Không biết!
Bạch y nữ mắt lộ hàn quang, nghiêm khắc nhìn hai gã một hồi lâu, đột nhiên cười khúc khích nói:
– Hai tên tiểu tử các ngươi lập tức nhảy xuống sông cho ta!
Hai gã sớm đã đói đến mềm nhũn người, nghe nàng nói vậy thì cả kinh thất sắc, không biết làm sao mới phải.
Bạch y nữ lại thở dài một tiếng, nhạt nhẽo nói:
– Ta phải nghỉ ngơi ba canh giờ, hai tên tiểu tử các ngươi lái thuyền cho ta, nếu để thuyền lật thì coi chừng cái mạng đấy!
Sao sáng đầy trời, ánh trăng chiếu rọi xuống dòng sông tĩnh lặng.
Dưới ánh trăng ảm đạm, hai gã bằng hữu nương tựa lẫn nhau từ khi ở Dương Châu, đứng sát bên nhau, cố nhịn đói khát và cánh lạnh về đêm cẩn thận điều khiển chiếc thuyền nhỏ.
Bạch y nữ ngồi quay lưng về phía chúng, mặt hướng về mũi thuyền, tĩnh tọa liệu thương, trông giống như một bức tượng nữ thần được tạc bằng ngọc thạch.
Lọn tóc mai của nàng bị gió thổi tung bay phấp phới tựa như những áng mây tự do thoải mái bay lượn trên bầu trời.
Khấu Trọng hạ giọng đến mức không thể thấp hơn, ghét sát miệng vào tai Từ Tử Lăng nói:
– Ngươi đoán xem cô ta có nghe thấy chúng ta nói gì không?
Từ Tử Lăng đang ngơ ngẩn tâm thần, nhất thời không nghe rõ, giật mình nói:
– Ngươi nói gì thế?
Khấu Trọng tức đến nỗi cấu vào đùi hắn một cái, than rằng:
– Tên Vũ Văn Hóa Cập đó không biết là loại gì, xem ra còn ... còn lợi hại hơn cả ác bà nương này nữa.
Từ Tử Lăng kinh hãi nhìn tấm lưng thon nhỏ bạch y nữ, hồi lâu sau mới thở phào một hơi.
Khấu Trọng dùng khuỷu tay húc nhẹ vào bụng Từ Tử Lăng, cả mừng nói:
– Quả nhiên là không nghe thấy!
Từ Tử Lăng liền hỏi đến thứ mà cả hai cùng quan tâm nhất:
– Bảo thư kia thật không làm sao chứ?
Khấu Trọng vòng tay lấy Trường Sinh Quyết ra, mở to ra đưa cho hắn:
– Ngươi tự xem đi! Ta sớm đã nói thứ này là dị bảo tuyệt thế mà, bằng không tại sao tên Vũ Văn Hóa Cốt đó lại nôn nóng đến vậy ... ha ... thật buồn cười, đúng là Hóa Cốt nghe hay hơn Hóa Cập một chút.
Từ Tử Lăng mở sách ra xem một bận, rồi trầm ngâm nói:
– Nếu đã vào nước không sao, chắc là bỏ nó vào lửa cũng không bị hủy ... a!
Khấu Trọng giật lấy cuốn sách về, cẩn thận cất vào trong mình rồi càu nhàu nói:
– Đừng hòng bảo ta thử, ha! Cuối cùng thì chúng ta đã rời khỏi Dưong Châu thành buồn chán đó rồi! Hôm nay tất cả đều rất tốt, ngoại trừ cái bụng của chúng ta ra!
Từ Tử Lăng nghe hắn nhắc đến, trong bụng cũng lập tức sôi lên sùng sục, thở dài than:
– Ngươi đoán xem ác bà nương xinh đẹp này có chịu cho chúng ta mượn ít lộ phí đi kiếm cái gì ăn không, dù sao thì cặp mắt của cô ta cũng chiếm phần tiện nghi với chúng ta rồi.
Ánh mắt của Khấu Trọng sáng rực, nhìn chăm chăm vào chiếc gói nhỏ bên cạnh bạch y nữ, hắn đưa mắt liếc nhìn Từ Tử Lăng một cái rồi nhẹ nhàng bò đến gần chiếc tay nải.
Từ Tử Lăng nào không biết hắn lại định giờ trò trộm cắp, đưa tay nắm chặt gót chân của Khấu Trọng, cật lực lắc đầu, thần sắc kiên định vô cùng.
Khấu Trọng dùng giằng hai cái, nhưng đều không giằng ra được, bực mình quay lại ngồi xuống bên cạnh Từ Tử Lăng, càu nhàu nói:
– Nếu để Trọng thiếu gia ta biến thành quỷ đói, nhất định sẽ tìm con quỷ đói khác là ngươi tính sổ!
Từ Tử Lăng nói:
– Đừng quên chúng ta là anh hùng hảo hán, hiện giờ đang đi trên con đường tiến tới vinh quang danh vọng, công hầu khanh tướng quyền cao chức trọng đang chờ chúng ta đến lấy, ra tay với một cô gái yếu đuối thế này quả thực làm tổn hại đến thanh danh tốt của Dương Châu Song Long, huống hồ cô ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của hai chúng ta.
Khấu Trọng thất thanh nói:
– Lão bà nương này thân thủ cũng không tồi, nhưng đích thực cũng giống nữ tử yếu đuối lắm. Ồ! Sao lại giống như là sắp mưa thế này!
Hai gã ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mây đen đầy trời, trăng sao thất sắc, cơn mưa đang ùn ùn kéo đến.
Mặt sông đang tĩnh lặng phút chốc bỗng biến thành dòng chảy cuồng loạn, không gian tối sầm tối sịt, đưa tay lên cũng khó nhìn rõ năm ngón.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngay cả bạch y nữ còn nhìn không rõ, càng không cần nói đến chuyện điều khiển thuyền trong hoàn cảnh như thế này.
Chiếc ngư thuyền bị mặt nước quăng quật không ngừng, bốn bề chỉ là một vùng đen tối.
Mưa đổ xuống ào ào như ngàn vạn mũi tên bắn từ trên trời xuống, y phục ướt đẫm làm cho hai gã thiếu niên vừa lạnh vừa khó chịu, tay chân luống cuống.
"Rầm!" Chiếc ngư thuyền không biết đã đụng phải vật gì, lập tức lật nghiêng chìm xuống.
Hai gã kêu lên một tiếng kinh hoảng, cùng lúc bổ về phía bạch y nữ.
Nước sông tràn vào khoang thuyền, ba người kết thành một khối, chìm xuống nổi lên trong dòng nước đang cuồng nộ.
Trong dòng nước xiết tối đen như mực, Từ Tử Lăng và Khấu Trọng vừa đói vừa mệt, bị sóng nước dồn lên dập xuống, vừa mới chòi lên khỏi mặt nước đã bị lớp lớp sóng cuồn cuộn dìm xuống.
Hai gã lúc đầu vốn đều muốn cứu bạch y nữ, nhưng về sau lại biến thành Từ Tử Lăng ôm chặt lấy cổ nàng, còn Khấu Trọng thì ôm chặt hai chân.
Bạch y nữ vẫn như chìm trong giấc ngủ, nhưng thân thể nàng lại vẫn thẳng tắp, vô luận sóng gió có nhồi nhét thế nào, nàng thủy chung vẫn nổi dập dềnh trên mặt nước, biến thành chiếc phao cứu mạng cho hai tên tiểu quỷ.
Ba người đứng trên biên giới giữa làm người và làm quỷ nước không biết đã bao lâu, mưa cũng ngớt dần.
Mặt trăng ló ra một chút đằng sau những đám mây mờ.
Hai gã thiếu niên vừa bị sóng đánh lên sát bờ, mừng vui không xiết, không biết lấy khí lực từ đâu ra, kéo bạch y nữ tử lên trên bờ.
Vừa đặt chân lên bờ đất ven sông, hai gã liền lảo đảo ngã phịch xuống hai bên cạnh bạch y nữ tử.
Sóng nước vẫn dồn dập vỗ vào bờ, song đã không còn mãnh liệt như vừa nãy nữa.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thờ hổn hển, còn bạch y nữ thì vẫn thở ra nhè nhẹ, tựa như đang say ngủ vậy.
Mặt trăng lại bị một đám mây đen bay qua che khuất, bọn Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và bạch y nữ lại chìm vào bóng tối.
Phía hạ du đột nhiên sáng rực ánh lửa.
Hai gã miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn ra, kinh hãi khôn tả. Thì ra có sáu chiếc thuyền lớn năm cột buồm, đèn đuốc rợp trời đang căng buồm lướt sóng tiến về phía họ.
Cả hai sợ đến tóc gáy dựng ngược, vội áp sát người xuống đất. Lúc này lại thầm oán trách ông trời, tại sao không cho sóng lớn thêm một chút nữa.
Thời khắc này dài tựa ngàn vạn thế kỷ.
Hai gã Khấu, Từ trong bụng đang thầm cầu khấn tất cả các thần Phật mà chúng biết cũng như không biết, thì sáu chiếc thuyền lớn cuối cùng cũng đi xa dần. Cũng may mà thân thuyền quá cao, ba người lại nằm ở góc mà ánh lửa không chiếu tới được, thêm vào đó, lúc này trời đang mưa phùn, thị tuyến cũng bị ảnh hưởng không ít, ánh sáng của đèn đuốc cũng không thể chiếu xa được, nên mới khiến cho ba người thoát được đại nạn này.
Hai người nắm chân nắm tay kéo bạch y nữ lên một bãi cỏ, sau đó lại ngã uỵch xuống vì hết sức.
Từ Tử Lăng cảm thấy mơ mơ hồ hồ, cuối cùng cũng chịu không nổi, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Khấu Trọng lay gọi hắn hai tiếng, đưa tay sờ vào "bảo thư" sau lưng một cái, thở vào nhẹ nhõm, sau cũng chìm vào giấc ngủ.
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Khấu Trọng tỉnh dậy đầu tiên, chỉ thấy ánh mặt trời rực rỡ khắp nơi, thân thể cảm thấy ấm áp vô cùng, nhiệt khí như thấm vào cả hồn phách. Hắn thoải mái ngáp dài một cái, trong nhất thời còn ngỡ rằng mình đang ở cái ổ nhỏ trong phế viên, cho đến khi nghe thấy tiếng nước sông vỗ ì oạp vào chân, Khấu Trọng mới giật mình nhớ ra những chuyện xảy ra ngày hôm qua. Hắn vội mở bừng hai mắt, ngồi bật dậy.
Tứ bề đều là núi non trùng điệp, mặt trời đã lên quá đỉnh, con sông từ phương nam về đang chảy qua bên cạnh hắn.
Nhìn kỹ thêm một chút, Khấu Trọng không khỏi hít sâu một hơi thanh khí.
Thì ra đoạn sông này nước sâu, dòng chảy lại xiết, lại có cả bãi đã ngầm, là nơi vô cùng nguy hiểm, chẳng trách chiếc ngư thuyền đột nhiên bị chìm xuống.
Nhưng trong rủi cũng có may, nếu không phải bị lật thuyền, nói không chừng đã bị chiến hạm của Vũ Văn "Hóa Cốt" đuổi kịp rồi.
Từ Tử Lăng vẫn đang ngủ say như chết.
Trời!
Sao không thấy Bạch y nữ tử kia nữa?
Khấu Trọng ngẩn ngơ một hồi, sau lại ngưng thần suy nghĩ, sợ nàng bị trượt xuống nước, nên vội bò đến bên cạnh Từ Tử Lăng, tát mạnh vào mặt hắn mạnh nói:
– Tiểu Lăng! Tiểu Lăng! Ác bà nương đó biến mất rồi!
Từ Tử Lăng khó khăn lắm mở mở được đôi mắt ra, vừa gặp phải ánh mặt trời chói trang đã nhắm ngay lại, làu bàu nói:
– Ừm ... ta đang nằm mơ ăn bánh bao nhân rau thịt của Trinh Tẩu mà! Cái gì! Bà nương đó bị nước cuốn rồi à?
Đoạn hắn lập tức ngồi dậy, đưa mắt hoang mang nhìn quanh quất, thần tình thập phần thất vọng.
Khấu Trọng cười lớn nói:
– Tiểu Lăng! Không phải ngươi đã yêu bà nương đó rồi chứ? Cẩn thận cô ta lấy mạng ngươi đó! Nhìn ta đây này! Hắc! Ha ha ha! Ái ... ôi!
Bụng rỗng thì cười cũng khó nữa!
Từ Tử Lăng nổi cáu nói:
– Ta chỉ sợ cô ta bỏ chạy một mình, lấy đi bảo thư của chúng ta mà thôi.
Khấu Trọng kinh hãi đưa tay ra sau lưng, sắc mặt lập tức biến đổi nói:
– Xú bà nương khốn kiếp! Đúng là đã ăn cắp bảo thư của chúng ta rồi!
Từ Tử Lăng còn ngỡ rằng hắn nói đùa, đưa tay mò ra sau lưng Khấu Trọng, kêu thảm một tiếng rồi nằm phịch xuống duỗi thẳng tứ chi, chán nản nói:
– Hết rồi! Người không có, tiền không có, bảo thư cũng không có nốt. Giờ lại trở thành đào phạm nữa! Ông trời à! Cái gì cũng hết rồi!
Khấu Trọng nghiến răng đứng dậy, nắm chặt tay ngửa mặt lên trời hét lớn:
– Không! Thế nào ta cũng phải đoạt lại cuốn bảo thư đó! A ...
Đột nhiên có một thứ đồ vật bay tới đập vào mặt hắn, Khấu Trọng kêu lên một tiếng, ngã uỵch xuống đất.
Từ Tử Lăng kinh hãi ngồi dậy, chỉ thấy trên một tảng đá cách đó hơn trượng, bạch y nữ như phủ một làn sưong mỏng lên khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt trợn trừng nghiêm khắc nhìn bọn chúng.
Khấu Trọng vùng vẫy người bò dậy mới phát giác thứ vừa ném trúng mặt hắn chính là cuốn sách bảo bối của hắn và Từ Tử Lăng, reo lên một tiếng, rồi vội vàng giấu ra sau lưng, dáng vẻ coi sách như mạng quả thật buồn cười vô cùng.
Bạch y nữ hừ lạnh một tiếng:
– Võ công mật quyết cái gì chứ! Thật đúng là làm người ta chết cười! Chỉ nhìn mấy cái đồ hình cũng biết là trò luyện tiên, trường sinh bất lão lừa bịp của đạo gia rồi. Những dấu hiệu đó lại càng cố làm ra vẻ huyền hoặc, chứ chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có Vũ Văn Hóa Cập và hai tên tiểu tử vô tri các ngươi mới cho là bảo bối mà thôi.
Khấu Trọng cả mừng nói:
– Đại sĩ chịu nghĩ như vậy thì thật là hay quá! Hì, tối qua cũng coi như là chúng tôi đã cứu đại sĩ một mạng. Tuy rằng thi ân bất cầu báo, nhưng có một chút thù lao thì cũng là hợp lý. Đại sĩ có thể cho chúng tôi một ít tiền, sau đó mọi người vui vẻ chia tay, như vậy chẳng phải tốt lắm sao!
Bốp!
Khấu Trọng lại ngã phịch xuống đất, trên mặt hiện ra năm dấu tay rõ như in, hiển nhiên là bạch y nữ đã cách không tát hắn một cái.
Bạch y nữ không để ý đến Khấu Trọng đang rên rỉ dưới đất, mục quang chuyển sang nhìn vào Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng vội xua tay nói:
– Tôi đâu có nói gì, đừng nhìn tôi như vậy nữa được không?
Bạch y nữ cười nhạt nói:
– Ngươi không nói gì sao? Vậy vừa nãy kẻ nào nói ta ăn cắp cuốn sách vứt đi đó của các ngươi?
Từ Tử Lăng lê người giật lùi về phía sau mấy thước, mỉm cười cầu hòa nói:
– Đó chỉ là hiểu lầm mà thôi! Bây giờ hiểu lầm đã được giải, hiềm khích đã tan biến rồi!
Khấu Trọng lúc này cũng đã bò dậy. đưa tay xoa xoa bên má bị ăn tát, không ngừng gật đầu nói:
– Đúng vậy! Đúng vậy! Bây giờ chuyện gì cũng xong rồi! Mọi người vẫn là bạn tốt!
Bạch y nữ lừ mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
– Hai tên tiểu quỷ các ngươi dựa vào các gì để làm bạn với bản cô nương? Chỉ là ta thấy chất liệu cuốn sách đó kỳ quái nên mới lấy ra xem mà thôi. Được rồi, bây giờ mỗi tên tự bạt tay mình mười cái cho ta, để xem sau này còn dám gọi ta là bà nương nữa hay không?
Hai gã đưa mắt nhìn nhau, Từ Tử Lăng chợt đứng vọt dậy, mặt lộ thần sắc phẫn nộ, kiên quyết nói:
– Sĩ khả sát, bất khả nhục! Cô nương giết ta đi!
Khấu Trọng giật mình đành thót, vội nói:
– Tiểu Lăng! Có gì từ từ thương lượng mà!
Nói đoạn quay đầu sang nói với nữ tử:
– Đại sĩ cô nương của tôi ơi, có phải sau khi tự tát tay mười cái thì chúng ta ai đi đường nấy, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên can đến nhau nữa hay không?
Bạch y nữ song mục loé lên hai tia nhìn lạnh lẽo, tràn đầy sát cơ:
– Giờ ta lại đổi chủ ý rồi, một trong hai tên các ngươi sẽ phải rửa kiếm cho ta. Các ngươi tự quyết định xem kẻ nào chịu chết đi!
Hai gã đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói:
– Để tôi!
"Cheng!" Bảo kiếm rời vỏ.
Hai gã trao đổi ánh mắt, đồng thanh hét lớn, cắm đầu lao xuống sông.
Mới chạy được hai bước đi sau lưng đã bị nắm chặt, bạch y nữ xách lưng hai gã như sách hai con gà, tiếp đó là tiếng gió lướt bên tai, cả ba bốc người lên khỏi bờ sông, lao về phía khu rừng rậm.
"Bịch bịch!" Hai gã lần lượt rơi từ độ cao hơn trượng xuống, dường như là đã rơi xuống mộ triền dốc nên không trụ vững được thân hình, lăn lông lốc bảy tám vòng, thất hôn bát đảo, bốn vó chổng ngược lên trời.
Cả hai đã đói khát một ngày một đêm, tay chân sớm đã mất hết sức lực, khó khăn lắm mới bò dậy nổi, đưa mắt nhìn quanh, thì ra là đã đến lối vào của một thị trấn, người đi kẻ lại thập phần nhiệt nào, còn bạch y nữ tử kia thì không biết đã đi đâu mất.
Khấu Trọng cả mừng nói:
– Bà nương ... hà ... đại sĩ đi rồi!
Từ Tử Lăng liếm môi nói:
– Làm sao kiếm thứ gì ăn bây giờ?
Khấu Trọng vỗ ngực, ưỡn người ra phía trước, tiến về phía cổ đạo đi vào thị trấn.
Từ Tử Lăng vội chạy theo sau lưng hắn, thấy trên cổng vào thị trấn có tấm biển viết ba chữ lớn "Bắc Ba Huyện", liền lẩm bẩm ước ao:
– Không biết ở đây có nghĩa quân hay không nhỉ?
Khấu Trọng làu bàu nói:
– Bụng đang sôi lên sùng sục thế này, dù là hoàng đế lão tử cũng phải chờ ta ăn xong đã.
Lúc này hai gã đã tiến vào con phố lớn của thị trấn, hai bên nhà cửa như nấm, còn có cả tửu điếm, khách sạn nữa. Hành khách thấy hai gã y phục bẩn thỉu rách nát, đầu tóc rối bời thì đều liếc mắt nhìn với ánh mắt khinh thường.
Nhưng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã quen với ánh mắt này từ khi còn ở Dương Châu nên cũng không lấy gì làm lạ.
Đi được hơn mười trượng, thì hai gã chợt ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi xộc đến, cả hai mất đi tự chủ, cứ theo mùi hương mà bước đi.
Chỉ thấy trong một ngõ nhỏ ở bên trái, khói bếp lượn lờ bốc lên, không biết là nhà nào đang đốt lửa nấu cơm.
Hai gã đang định tiến vào ngõ nhỏ thì chợt nghe một tiếng quát lớn từ phía sau truyền lại:
– Đứng yên!
Cả hai kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy hai tên đại hán ăn mặc như công sai, dáng điệu như hung thần ác sát chạy đến, thần sắc bất thiện.
Khấu Trọng thấy không phải là Vũ Văn Hóa Cập và thủ hạ của y, liền thở phào một hơi, chủ động bước lên, vái một vái dài nói:
– Cuối cùng cũng gặp được quan sai thúc thúc, thật là tốt quá!
Hai tên công sai ngây người, một tên niên kỷ tương đối lớn lên tiếng hỏi:
– Gặp chúng ta thì có gì tốt chứ?
Khấu Trọng hai mắt đỏ hồng, bi thương nói:
– Huynh đệ chúng tôi đến từ Đại Hưng, tôi tên Vũ Văn Trọng, hắn tên Vũ Văn Lăng, hai chúng tôi vốn ngồi thuyền đến Dương Châu, ai ngờ giữa đường bị loạn dân tập kích, thuyền chìm người chết, hơn ngàn tùy tùng đều xuống sông làm mồi cho cá, chỉ có huynh đệ chúng tôi là may mắn trốn thoát, nhưng đã lạc mất đường. Chuyến này chúng tôi đến Dương Châu vốn là để thăm Dương Châu tổng quản Uất Trì thúc thúc ... ôi!
Hai tên công sai nghe xong đưa mắt nhìn nhau như trao đổi ý kiến, một tên hoài nghi nói:
– Các người xảy ra chuyện ở chỗ nào, tại sao lại đến được nơi này?
Từ Tử Lăng nhanh miệng đáp:
– Chúng tôi gặp chuyện ở Đại Vận Hà, vì tránh sự truy đuổi của tặc nhân nên đã cắt đường chạy xuyên qua rừng cây, đi hơn một ngày trời mới đến được đây. Hai vị quý tính đại danh là gì? Nếu có thể đưa chúng tôi về đến Dương Châu, Uất Trì thúc thúc nhất định sẽ trọng thưởng.
Gã công sai lớn tuổi hơn nói:
– Ta tên Châu Bình còn hắn tên Trần Vọng.
Khâu Trọng thấy hai gã đang nhìn bộ y phục rách nát trên người mình và Từ Tử Lăng, liền vội vàng bổ cứu:
– Chúng lúc chúng tôi băng rừng thì y phục đã bị rách nát hết cả, cũng may tìm được một ngôi tiểu thôn trang, dùng ngọc phối tuỳ thân đổi lấy hai bộ y phục, lại được người ta chỉ đường nên mới đến được chỗ này, xin hỏi hai vị đại thúc nơi đây cách Dương Châu bao xa?
Châu Bình và Trần Vọng đưa mắt nhìn nhau, bốn còn mắt đồng thời sáng lên.
Châu Bình đằng hắng một tiếng, thấp giọng hỏi:
– Xin hỏi hai vị công tử, lệnh tôn là ...?
Khấu Trọng mặt không đổi sắc nói:
– Gia phụ là Vũ Văn Hóa Cốt, gia thúc Vũ Văn Hóa Cập! Ôi! Chỉ tại gia phụ trước giờ không thích võ công nên cứ bắt hai huynh đệ chúng tôi phải học sách thánh hiền, hiểu đạo Khổng Mạnh, mỗi ngày đọc cái gì mà phải lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ gì gì đó, bằng không chỉ cần học hai ba phần võ công của gia thúc thì hôm nay đâu đễn nỗi thảm như vậy.
Châu Bình, Trần Vọng cũng chỉ là hai gã thảo mãng, nghe hắn xuất khẩu thành văn, tuy không hiểu gì nhưng danh tiếng Vũ Văn Hóa Cập thì chấn động thiên hạ, nên vội hoảng hốt quỳ xuống, không ngừng nói:
"Thất kính, thất kính!" Khấu Trọng cả mừng, cười nói:
– Hai vị đại thúc không cần đa lễ, không biết gần đây có quán ăn nào ngon một chút không?
Châu Bình cung kính nói:
– Xin hai vị công tử đi theo tiểu nhân! Cao Minh Hiên ở bản trấn tuy chỉ là một tiệm ăn nhỏ, nhưng rất là nổi tiếng!
Đoạn quay sang Trần Vọng nói:
– Còn không mau lập tức đi thông báo với huyện quan đại nhân, bảo với ngài là có hai người cháu của Vũ Văn đại nhân đến.
Hai gã giật mình đánh thót, song vì bụng đã sôi lên ùng ục, nên cũng không lo lắng quá nhiều nữa.