“Cộc! Cộc!”
“Ai?”
Từ Tử Lăng đang đêm đến phủ của Lý Tịnh, vượt tường sau vào nhà, tòa tướng quân phủ to lớn yên lặng đến bất ngờ, cả tòa phủ tối om om, chỉ có kiến trúc chính phát ra ánh đèn, điều này khiến gã cảm thấy có điều bất thường.
Gã lần mò đến phòng của chủ nhân, khẽ gõ cửa, thử đánh thức Lý Tịnh.
Từ Tử Lăng khẽ giọng nói: “Đã quấy rầy đại tẩu, là Từ Tử Lăng!”
Hồng Phất Nữ xuất hiện nơi hành lang, nhíu mày nói: “Thì ra là ngươi! Tìm Lý Tịnh làm gì?”
Nàng đang mặc kình trang, rõ ràng vẫn chưa đi ngủ.
Từ Tử Lăng nghe giọng điệu nàng có vẻ khó chịu, mới đánh liều nói: “Xin lỗi đã quấy rầy đại tẩu nghỉ ngơi, đệ có việc quan trọng cần gặp Lý đại ca, huynh ấy vẫn chưa về sao?”
Khuôn mặt Hồng Phất Nữ lộ vẻ phức tạp, có chút xót xa, lại tựa như cam chịu, khẽ giọng nói: “Ta phải nói xin lỗi mới phải, bây giờ tâm trạng ta rất xấu. Vào đây nói đi!”
Từ Tử Lăng giật mình: “Phải chăng Lý đại ca đã xảy ra chuyện gì?”
Hồng Phất Nữ lắc đầu tỏ ra không phải vậy, dường như đang miễn cưỡng đè nén tâm trạng phiền não của mình, rồi nói: “Ở đây không tiện nói chuyện, theo ta!”
Từ Tử Lăng theo nàng vào thư phòng, tiến vào trong thư phòng tối đen rồi ngồi xuống, Hồng Phất Nữ lấy lại bình tĩnh, nói với thái độ lạnh nhạt: “Tử Lăng có việc gì cần tìm Lý Tịnh?”
Từ Tử Lăng quan tâm đến Lý Tịnh, nhịn không được hỏi: “Tại sao đại tẩu không vui? Cớ gì Lý đại ca không ở nhà cùng với đại tẩu?”
Hồng Phất Nữ đáp: “Đại ca ngươi ra thành nghênh đón Tần vương, còn tại sao ta không vui ư, chao ôi, trả lời như thế nào đây? Vì mối quan hệ giữa Lý Tịnh với các ngươi, không những bị người Trường An coi thường mà cả bá quan trong Tần vương phủ cũng tránh xa, Tần vương cố ý không cho huynh ấy tham gia chiến dịch Lạc Dương, bề ngoài tỏ ra là lo cho huynh ấy, nhưng thực sự là nói hay làm đều không tin huynh ấy, khiến huynh ấy rảnh rỗi suốt ngày. Lý Tịnh không hề trách các ngươi, chỉ có ta vì huynh ấy mà trong lòng thấy khó chịu mà thôi!”
Từ Tử Lăng thấy áy náy, gã có thể tưởng tượng phu phụ Lý Tịnh đang lâm vào thế khó xử.
Hồng Phất Nữ nói tiếp: “Tử Lăng đến Trường An làm gì? Chả lẽ không biết người Trường An ai cũng muốn giết ngươi và Khấu Trọng sao?”
Từ Tử Lăng khẽ nói: “Xin lỗi!”
Hồng Phất Nữ thở dài: “Nói thế có ích gì? Đối với hai ngươi ta không biết xử sự thế nào mới phải? Nếu hai ngươi là hạng đại gian đại ác thì đơn giản biết bao, thế mà hai ngươi lại chẳng phải hạng người như thế hơn nữa còn mang tấm lòng hiệp nghĩa; lần trước các ngươi đã giúp Tần vương phủ một việc lớn, khiến Trầm Lạc Nhạn vượt qua khó khăn, nhưng điều đó cũng khiến bọn ta đắc tội với hoàng thượng và thái tử, Độc Cô phiệt càng hận phu phụ bọn ta đến thấu xương. Ta đã từng đề nghị Lý Tịnh cứ rời khỏi Trường An cho rồi, quy ẩn chốn núi rừng, nhưng huynh ấy không chịu, bảo lúc này mà rời khỏi Tần vương là bất nghĩa, làm ngơ để cho dị tộc xâm lăng là bất nhân, nhưng bây giờ chúng ta có thể làm gì đây?”
Từ Tử Lăng chẳng biết đối đáp thế nào, trong lòng rất khó xử.
Ắt hẳn Hồng Phất Nữ bất mãn lắm, nhưng lời lẽ vẫn bình tĩnh: “Bọn ta một mặt lo lắng cho tình hình của các ngươi ở Lạc Dương, mặt khác lại sợ Tần vương sai lầm, trong lòng mâu thuẫn phi thường. Bây giờ tình thế đã rõ ràng, lại có thêm mối lo khác. Chao ôi! Tử Lăng hãy bảo cho ta biết nên làm thế nào đây.”
Từ Tử Lăng buột miệng nói: “Đêm nay đệ đến Trường An, chẳng những sẽ giúp Tần vương vượt qua khó khăn mà còn giúp y bước lên ngai vàng, thống nhất thiên hạ, đánh lui ngoại địch.”
Hồng Phất Nữ giật mình nói: “Phải chăng Tử Lăng nói như thế chỉ để an ủi ta?”
Từ Tử Lăng khẳng định quả quyết nói: “Ta đang nói thật!”
Hồng Phất Nữ nhìn hắn dò xét một hồi, trầm giọng hỏi: “Còn Khấu Trọng thì sao?”
Từ Tử Lăng nói: “Ta vẫn chưa có dịp nói với hắn những lời này!”
Hồng Phất Nữ nói: “Tử Lăng có thể nói rõ hơn không?”
Từ Tử Lăng nói: “Đệ đến tìm Lý đại ca là muốn nhờ huynh ấy bí mật đưa đi gặp Tần vương, chỉ cần thuyết phục y chịu đoạt lấy ngai vàng, phía Khấu Trọng cứ để cho ta phụ trách.”
Hồng Phất Nữ trầm giọng nói: “Đệ có biết rằng làm thế chẳng khác gì xúi giục Tần vương phản bội nhà họ Lý, phản bội cha anh không?”
Từ Tử Lăng nói: “Y chẳng còn sự chọn lựa nào khác, Kiến Thành, Nguyên Cát lần lượt cấu kết với người Đột Quyết và Ma môn, có mưu đồ xấu xa đối với y. Trên đường đi, đệ đã từng chạm trán với con trai của Lương Sư Đô, bọn chúng mua một lô hỏa khí từ Hải Sa Bang, lại thấy thủ hạ của Lý Kiến Thành là Dĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn xuất hiện ở gần đó, nếu ta đoán không sai, số hỏa khí này là dùng để tấn công phủ Thiên Sách.”
Hồng Phất Nữ biến sắc nói: “Có chuyện này sao?”
Từ Tử Lăng nói: “Đệ sẽ cố sức thuyết phục Lý Thế Dân, nếu y vẫn trung thành với họ Lý, không muốn phụ cha anh, đệ chỉ đành trở về giúp Khấu Trọng lấy thiên hạ, chống ngoại địch.”
Hồng Phất Nữ nói: “Có lẽ Khấu Trọng sẽ nghe lời ngươi vì người là huynh đệ tốt, nhưng còn Tống Khuyết? E rằng trong thiên hạ không ai có thể làm Tống Khuyết thay đổi chí nguyện trong lòng.”
Từ Tử Lăng thở dài: “Ta chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, tận hết sức mình.”
Hồng Phất Nữ rõ ràng đã thay đổi thái độ đối với chàng, nàng khẽ giọng nói: “Có lẽ sáng sớm ngày mai Tần vương sẽ vào thành, Tử Lăng nên đến đây vào lúc chính ngọ ngày mai, bọn ta sẽ tìm cách sắp xếp cho Tử Lăng bí mật gặp mặt Tần vương.”
o0o
Tống Khuyết xoay lưng lại, ngồi xếp bằng ở đầu bè, suốt hai canh giờ chẳng cử động hay nói lời nào.
Trăng trên đầu sáng chiếu xuống hai bên rừng tuyết trắng xóa, Khấu Trọng lẳng lặng cầm tay lái, như đang ở trong cõi mộng.
Cuối cùng thì Tống Khuyết cũng phá tan sự trầm lặng, thở một hơi dài nói: “Ninh Đạo Kỳ quả nhiên không khiến Tống mỗ thất vọng, Khấu Trọng, ngươi đã tận mắt chứng kiến cuộc chiến này, chắc chắn sẽ có ích cho ngươi lắm.”
Khấu Trọng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Tiểu tử thật đúng là thu được rất nhiều lợi ích, mở rộng tầm mắt.”
Tống Khuyết lãnh đạm hỏi: “Ngươi có phải rất muốn hỏi ta rốt cuộc là thắng hay thua phải không?”
Khấu Trọng gật đầu nói: “Tiểu tử thật sự không hiểu.”
Tống Khuyết bình tĩnh nói: “Đây cũng là câu đố mà ta và Ninh Đạo Kỳ cũng không thể giải được.”
Khấu Trọng ngạc nhiên nói: “Có nghĩa là thắng thua vẫn chưa phân, tại sao Phiệt chủ lại không đánh tiếp đao thứ chín?”
Tống Khuyết thản nhiên nói: “Ta cũng không giấu gì ngươi, nguyên nhân là vì Thanh Huệ.”
Khấu Trọng thắc mắc: “Tại sao là vì Thanh Huệ trai chủ, tiểu tử còn tưởng khi động thủ Phiệt chủ đã hoàn toàn không còn nhớ đến bà nữa.”
Tống Khuyết nói: “Ngươi có biết Ninh Đạo Kỳ có một cơ hội đồng quy ư tận với ta không?”
Khấu Trọng trả lời: “Đó là khi Phiệt chủ rút thanh bảo đao từ hai bàn tay của y phải không?”
Tống Khuyết nói: “Ta đã cố ý tạo ra tình huống đó, song ta khẳng định Ninh Đạo Kỳ không hề biết rằng ta có thể đẩy chân khí trong đao đi khắp toàn thân, có thể chịu một đòn của y, cho nên xem ra có thể là ôm nhau cùng chết, nhưng thực sự ta có cách để bảo tồn mạng sống, còn y thì chắc chắn sẽ mất mạng.”
Khấu Trọng vẫn chưa hiểu: “Vậy điều đó có liên quan gì đến Thanh Huệ trai chủ?”
Tống Khuyết nói: “Ninh Đạo Kỳ lọt xuống thế hạ phong, bỏ qua cơ hội giết chết Tống Khuyết này, đương nhiên là đối với nàng có quan hệ. Nếu chẳng phải Thanh Huệ và Ninh Đạo Kỳ đã bàn nhau không được giết Tống Khuyết này, với hạng người đại nhân đại dũng như Ninh Đạo Kỳ, không nghĩ đến bản thân, làm sao chịu bỏ qua cơ hội tốt này.”
Khấu Trọng giật mình: “Phiệt chủ mạo hiểm to lớn này là muốn thăm dò tâm ý của Thanh Huệ trai chủ đối với ngươi sao?”
Tống Khuyết nói: “Có gì mà không được?”
Khấu Trọng lặng im.
Tống Khuyết nói: “Đao thứ tám khiến ta bị nội thương nghiêm trọng, cần phải lập tức trở về Lĩnh Nam, bế quan tu luyện, sau khi ngươi quay về Bành Lương, phải bình định miền Nam nội trong hai tháng còn lại, đợi mùa xuân ấm áp khi hoa nở thì xua quân lên phía bắc tấn công Lạc Dương, rồi lấy Trường An, hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ, đừng để Tống Khuyết ta thất vọng.”
Khấu Trọng giật mình nói: “Thương thế của Phiệt chủ nghiêm trọng đến thế sao?”
Tống Khuyết thở dài: “Ta bị thương nặng, Ninh Đạo Kỳ so với ta cũng chẳng khá hơn ta bao nhiêu. Ở đao thứ chín ta nắm chắc năm phần có thể thu thập được y. Nhưng Ninh Đạo Kỳ lọt xuống thế hạ phong mà bỏ qua cơ hội giết chết ta, ta còn mặt mũi nào thừa cơ hội đó mà ra tay chứ.”
Khấu Trọng chợt dâng lên trong lòng nỗi khâm phục vô hạn, nói đến cùng, Tống Khuyết tuy không chịu thay đổi niềm tin của mình, nhưng đối với Phạm Thanh Huệ vẫn còn chưa quên.
Tống Khuyết giọng hiền từ: “Ta có lời khuyên cho ngươi.”
Khấu Trọng vòng tay cung kính nói: “Tiểu tử xin lắng nghe.”
Tống Khuyết thong thả từ tốn nói: “Bất cứ chuyện gì, quá trình của nó cũng thường động lòng người hơn kết quả, đừng phụ ân tứ của sinh mệnh dành cho ngươi.”
o0o
Từ Tử Lăng trở về Phong Nhã Các, thấy Âm Hiển Hạc đang ngồi thừ ra, thuận miệng hỏi: “Vì sao không nhân cơ hội nghỉ ngơi đi?”
Âm Hiển Hạc khổ não hỏi lại: “Ta có thể ngủ được sao?”
Từ Tử Lăng ngồi xuống bên hắn, an ủi: “Kỷ Thiến trở về, tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng, có Thanh Thanh phu nhân se chỉ luồn kim cho chúng ta, cần gì phải lo nghĩ biện pháp thuyết phục nàng.”
Âm Hiển Hạc nói sang chuyện khác: “Cớ gì Trì Sanh Xuân mua lại Thượng Lâm Uyển, hắn không mở một tòa khác được sao? Hắn muốn tiền có tiền, muốn người có người mà, cần gì một tòa lầu đó?”
Từ Tử Lăng nói: “Mục đích của hắn là bày tỏ niềm tin, khoe khoang thực lực, càng muốn cho cha con Đại Tiên Hồ Phật thấy điều đó. Như Thượng Lâm Uyển đứng nhất ở Trường An, không dưới nơi nào, không phải có tiền là có thể mua được mà còn phải nói đến quan hệ, thiếu một chút đạo hạnh cũng khó xong việc. Phe Lý Kiến Thành nhất định nhân lúc Lý Thế Dân đi xa, âm thầm mở rộng thế lực với sự ngầm cho phép của Lý Uyên, diệt trừ những kẻ trái ý mình, nếu ta đoán không sai, những bang hội môn phái ủng hộ Lý Thế Dân trước kia, hoặc các đại thần, nếu không là trung lập thì theo phe Lý Kiến Thành, không cần phải đánh cũng bại.”
Âm Hiển Hạc có thù sâu như biển đối với Trì Sanh Xuân, nghe thế sát cơ đại thịnh, lạnh lùng hừ nói: “Giết một tên bớt một tên, chúng ta làm sao có thể để cho Trì Sanh Xuân cậy thế làm càn?”
Từ Tử Lăng nói: “Việc nhỏ không nhịn ắt sẽ hỏng việc lớn, chúng ta phải nhổ cỏ tận gốc Hương gia, giết Trì Sanh Xuân chỉ là đánh cỏ động rắn. Theo tình hình phát triển bây giờ, Hương Quý rất có khả năng sẽ dọn cả nhà đến Trường An, bởi vì bên ngoài Trường An không có chỗ cho bọn chúng dung thân.”
Âm Hiển Hạc đang định nói tiếp, tiếng bước chân vang lên.
Từ Tử Lăng nhận ra tiếng chân của người đó, đứng dậy nói: “Kỷ Thiến đến rồi!”
Âm Hiển Hạc chạy ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, Kỷ Thiến và Thanh Thanh đứng ở ngòai, Kỷ Thiến mở đôi mắt đen to tròn hướng về Âm Hiển Hạc dò xét, nàng vẫn bận bộ xiêm y lộng lẫy, tóat ra vẻ diễm lệ, một người chẳng để ý đến chuyện nam nữ như Âm Hiển Hạc mà vẫn ngẩn ra.
Thanh Thanh ân cần giới thiệu, yêu kiều cười nói: “Nữ nhi ngoan, đây là Điệp công tử mà ta đã nhắc qua!”
Từ Tử Lăng đứng kế bên nghe được liền bật cười, Thanh Thanh không thể thay đổi thói quen, nàng vẫn trể trung xinh xắn nhưng khẩu khí lại như một mụ tú bà lăn lộn trong chốn giang hồ.
Kỷ Thiến quả nhiên thay đổi hẳn thái độ, bật cười nói: “Điệp công tử? Công tử không giống hồ điệp, hồ điệp thấy hoa là hút mật, hoa càng tươi càng không chịu bỏ qua, nhưng công tử lại không phải hạng người này, Thiến nhi vừa nhìn đã biết!”
Đối với một nàng Kỷ Thiến xinh đẹp đến mê người, rõ ràng Âm Hiển Hạc lúng túng, mặt ửng hồng, cứ đứng nghệch mặt ra nhìn.
Từ Tử Lăng thấy y chẳng biết cách đối phó thế nào, mới bước đến bên nàng thi lễ: “Từ Tử Lăng bái kiến Thiến đại tiểu thư, trước đây có chuyện đắc tội, xin đại tiểu thư thứ lỗi.”
Kỷ Thiến trừng mắt nhìn chàng, giận dỗi nói: “Té ra là tên tiểu tử nhà ngươi, thôi đi! Kỷ Thiến là Kỷ Thiến, chẳng phải là đại tiểu thư gì cả. Ngươi biết điều thì phải dạy mấy trò lừa gạt cho ta, bổn cô nương chịu học là niềm vinh hạnh của ngươi. Khấu Trọng đâu? Hắn không đi cùng với ngươi sao?”
Nói xong nàng trừng mắt nhìn Âm Hiển Hạc vẫn với đôi mắt mơ màng quát: “Chàng ngốc, nhìn cái gì thế? Muốn biến thành con bướm phải không?”
Mặt Âm Hiển Hạc càng đỏ ửng, Từ Tử Lăng chưa kịp lên tiếng, Thanh Thanh đã giải vây: “Con gái ngoan, đừng làm càn! Tử Lăng và Điệp công tử có chuyện quan trọng muốn tìm con.”
Kỷ Thiến trả lời: “Người ta gặp bằng hữu cũ vui biết chừng nào, họ sẽ nể mặt Thiến nhi mà.”
Rồi nàng đẩy Thanh Thanh đi, nói: “Thanh di mau về ứng phó với bọn người đáng ghét kia, cứ để bên này con tiếp!”
Thanh Thanh ưỡn ẹo bước đi, Kỷ Thiến không hề cố kỵ, mạnh dạn bước vào phòng, kêu lên: “Ta mệt chết đi được, ngồi xuống rồi nói tiếp!”
Trong phòng chỉ có hai cái ghế, thế là nàng ngồi ngay xuống mép giường, duyên dáng nói: “Không ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta, có muốn phạt không? Thấy hai người cũng lớn gan, dám đến Trường An, không sợ bị chém đầu sao? Nhưng ta thích nhất là đàn ông lớn gan, thế mới là đàn ông chứ!”
Từ Tử Lăng thầm cảm thấy không ổn, chàng biết rõ tác phong làm việc của Kỷ Thiến hơn Âm Hiển Hạc, lúc nãy nàng xua Thanh Thanh đi, chàng đã cảnh giác, bây giờ lại khen đảm lượng của họ, chắc chắn là có lòng khác.
Mắt Kỷ Thiến to và đen tuyền như hai hạt minh châu, nàng nhìn chăm chăm Từ Tử Lăng nói: “Nghe Thanh di nói các người có việc đến tìm ta, về chuyện này chẳng có vấn đề gì, chúng ta đều là người trong giang hồ, đã là bạn thì không phải địch, đương nhiên phải nói nghĩa khí giang hồ. Nhưng giang hồ có quy củ của giang hồ, có câu có qua có lại, các người làm cho ta một việc, Kỷ Thiến này sẽ trả lại, với võ công uy chấn thiên hạ của các người, làm cho ta việc này cũng rất dễ dàng, chẳng hao hơi tốn sức gì cả.”
Âm Hiển Hạc trầm giọng nói: “Xin Kỷ tiểu thơ chỉ dạy.”
Kỷ Thiến nhìn Âm Hiển Hạc với ánh mắt vui mừng, rõ ràng phát hiện Âm Hiển Hạc thật thà dễ lừa hơn Từ Tử Lăng, nàng liếc mắt nhìn y nói: “Giết Trì Sanh Xuân cho ta, bất luận các người muốn Kỷ Thiến này làm gì, ta cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Âm Hiển Hạc nhìn Từ Tử Lăng với ánh mắt khó xử, Từ Tử Lăng chăm chú nhìn Kỷ Thiến, thản nhiên nói: “Trì Sanh Xuân đã vào danh sách cần phải giết của bọn ta, nhưng trước mắt vẫn chưa thể lập tức làm được, hôm nay ta đến Trường An là hy vọng tiểu thư nói cho ta biết chuyện có liên quan đến Âm Tiểu Kỷ.”
Âm Hiển Hạc lập tức thở nhanh, tâm tình khẩn trương.
Kỷ Thiến nhíu mày, hơi bực bội nói: “Giết người đối với các người rất dễ dàng, tại sao cứ tìm cớ này cớ nọ. Kỷ Thiến ta xưa nay ân oán phân minh, có ân sẽ báo, các người không làm cho ta chuyện này thì đừng hòng moi được nửa câu.”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Không! Cô nương sẽ nói thôi!”
Kỷ Thiến tỏ vẻ không hài lòng, liếc chàng rồi nói: “Từ đại hiệp ngươi đâu phải ngày đầu tiên quen biết Kỷ Thiến này, sao lại nắm chắc đến thế? Ta ghét nhất hạng đàn ông tự cho mình là đúng. Ta thấy ngươi chẳng dám nghiêm hình bức cung, ngươi làm gì được ta?”
Âm Hiển Hạc định lên tiếng, Từ Tử Lăng xua tay cản lại, dịu dàng nói: “Chính vì ta quen biết tiểu thư, biết rõ Kỷ Thiến tiểu thư là người như thế nào, bởi vậy mới dám đảm bảo tiểu thư sẽ không kềm lòng được mà nói ra!”
Kỷ Thiến ngạc nhiên nói: “Không kềm lòng được? Buồn cười thật, ngươi nghĩ ta mới ngày đầu tiên bước chân ra giang hồ sao?”
Từ Tử Lăng thở dài: “Bởi vì Điệp công tử vốn tên là Âm Hiển Hạc, là bào huynh của Âm tiểu thư, từ sau khi Âm tiểu thư bị Hương gia bắt cóc, hơn mười năm qua Âm Hiển Hạc không ngại gian nan khó nhọc, tìm nàng khắp chân trời góc biển, tiểu thư có nhẫn tâm không báo cho huynh ấy biết không?”
Kỷ Thiến giật mình, đưa mắt nhìn Âm Hiển Hạc, ngạc nhiên nói: “Không thể như thế, đại ca của Tiểu Kỷ bị bọn ác nhân lòng người dạ thú đánh chết rồi.”
Đến lượt Âm Hiển Hạc giật mình, nước mắt tuôn ra, lao đến Kỷ Thiến, quỳ xuống ôm chặt chân nàng, nghẹn ngào nói: “Cầu xin cô nương nói cho ta biết Tiểu Kỷ đang ở đâu, ta là đại ca của nó đây, ta chưa bị đánh chết.”
Từ Tử Lăng thấy lòng xót xa, suýt chút nữa nước mắt tuôn trào.
Kỷ Thiến giật mình, nhìn xuống đôi mắt tràn đầy nước mắt của Âm Hiển Hạc, đôi mắt đỏ ửng, nước mắt lăn dài trên gò má, đưa tay vuốt mặt y, hỏi: “Huynh vẫn chưa chết thật sao?”
Âm Hiển Hạc khẽ gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ kích động và chân thành, ai nhìn cũng biết lời hắn nói không phải giả.
Kỷ Thiến khẽ giọng nói: “Trời ơi! Huynh vẫn chưa chết thật sao?” lúc này nước mắt nàng tuôn rơi lả chả, chẳng còn giống như một danh kỹ Trường An lăn lộn trên chốn giang hồ.
Từ Tử Lăng nói: “Trên tay trái của Tiểu Kỷ có một cái bớt đỏ to bằng đầu ngón tay, đôi mắt to tròn và chân dài, có thể nói ra những đặc điểm này, tiểu thư nên biết chúng ta không phải là nói dối.”
Kỷ Thiến lấy khăn tơ, lau nước mắt cho Âm Hiển Hạc, nói như dỗ dành: “Đừng khóc, ta biết Tiểu Kỷ ở đâu mà.”
- o O o -
HỒI 706
Tế Thuyết Tùng Tiền
Âm Hiển Hạc toàn thân run bần bật, giống như bản thân đã mất hết sức, Kỷ Thiến phải đưa tay xốc nách y lên, dìu đến mép giường, toàn thân hắn ngã xuống.
“Tiểu Kỷ ở đâu?”
Kỷ Thiến áp má vào đầu Âm Hiển Hạc, nhắm nghiền đôi mắt.
Nước mắt nàng tuôn trào, nghẹn ngào nói: “Ta vốn định không kể với bất cứ ai chuyện quá khứ, cũng không ai có hứng thú muốn biết. Ngày đó Tử Lăng hỏi ta, vì ta sợ hắn là người của Hương gia nên giả vờ không biết. Thực ra Tiểu Kỷ và Tiểu Ưu là tỷ muội tốt nhất của ta, chỉ có ba người bọn ta chạy thoát trong đêm đó, những tỷ muội khác đều bị Hương gia giết sạch diệt khẩu.”
Từ Tử Lăng trầm giọng nói: “Đêm đó xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Thiến nhớ lại chuyện đau buồn, vẻ mặt đầy nét đau thương, đôi mắt vẫn nhắm, ôm chặt Âm Hiển Hạc, run run nói: “Hôm đó chẳng có luyện tập như thường lệ, tên ác nhân cai quản bọn ta buộc bọn ta ở lại trong phòng, đột nhiên bên ngoài có tiếng người xôn xao đèn đuốc sáng trưng, lúc đó ta và Tiểu Kỷ, Tiểu Ưu ở cùng phòng. Tiểu Kỷ dũng cảm nhất, đề nghị nhân cơ hội này lập tức bỏ chạy nhưng các tỷ muội khác đều nhát gan, chỉ có ba bọn ta trèo cửa sổ bỏ trốn. Ác nhân quả nhiên đuổi theo, bọn ta nấp trong bụi cỏ ở hoa viên, nghe tiếng kêu cứu thảm thiết của các tỷ muội khác, y như trong giấc mộng đáng sợ nhất. Tên ác nhân phát hiện thiếu mất ba người bọn ta, truy tìm khắp nơi, may lúc đó có người tung cửa xông vào khiến bọn chúng chạy tứ tán, bọn ta nhân cơ hội đó chạy trốn ra cửa sau, hòa cùng dòng người rời khởi Giang Đô. ‘Đừng khóc! Ngồi dậy rồi nói tiếp!’”, nàng nói hai câu đó với Âm Hiển Hạc.
Từ Tử Lăng đỡ y dậy, Kỷ Thiến ngồi bên mép giường, lau nước mắt cho y, Từ Tử Lăng không thể tưởng được một người có tính điêu ngoa như nàng lại có thể ôn nhu dịu dàng đến thế, trong lòng nảy sinh ra ý thương xót.
Không đợi Âm Hiển Hạc hỏi, Kỷ Thiến tiếp tục kể: “Sau khi ra khỏi thành, bọn ta không biết chạy theo hướng nào vì lúc đó chỉ nghĩ chạy càng xa càng tốt. Chao ôi, bọn ta vừa đói vừa mệt, may gặp người tốt không đến nỗi chết đói, bọn ta chạy mãi đến Tương Dương mới ngừng lại.”
Âm Hiển Hạc giật mình nói: “Tương Dương!”, rồi cuối cùng cũng ngừng rơi nước mắt.
Kỷ Thiến gật đầu nói: “Ba bọn ta dựa vào nhau mà sống, không có gì ăn thì đi ăn xin, ăn cắp. Vì sợ người ta thấy chúng ta là nữ nhân sẽ khi dễ nên bọn ta cải trang thành nam nhi. Nhưng đi lên núi nhiều sẽ có ngày gặp hổ, có ngày nọ, khi ăn trộm bị người ta bắt tại trận, chủ nhân của căn nhà đó là danh kỷ xuất sắc nhất Tương Dương, vì thương xót bọn ta nên khai ân thu nhận bọn ta làm con nuôi.”
Âm Hiển Hạc biến sắc nói: “Tức là nhận các người làm đồ đệ?”
Kỷ Thiến không hề phát hiện nét khác lạ trên khuôn mặt Âm Hiển Hạc, nói: “Chỉ có Tiểu Kỷ không chịu theo Doanh di học nghệ, may sao Doanh di cho Tiểu Kỷ làm việc ở phía sau nên không có ai khi dễ nàng. Sau này Doanh di xuất giá, Tiểu Ưu và Tiểu Kỷ ở lại Tương Dương, còn ta đến Trường An tìm cơ hội bởi vì ta biết Trì Sanh Xuân ở Trường An, chỉ cần có cơ hội trả thù cho các tỷ muội đã chết thảm là ta quyết không bỏ qua.”. Rồi nước mắt nàng tuôn trào, nghẹn ngào nói tiếp: “Khi bọn chúng bắt cóc ta đã từng hại chết nhị thúc của ta, nhị thúc là người thân duy nhất của ta, vì vậy ta không cho Tiểu Kỷ và Tiểu Ưu biết mục đích đến Trường An.”. Từ Tử Lăng hiểu ra rằng đây chính là thủ đoạn giữ bí mật xưa nay của Hương gia, giết người bịt miệng để giữ kín tin tức bắt cóc dân nữ để người khác không thể điều tra. Giang Đô có binh biến, Hương gia biết không thể nào dắt theo một đám nữ nhi bỏ đi, bởi vì xưa nay bọn chúng ủng hộ Dương Quảng, cho nên trở thành mục tiêu tấn công của Vũ Văn Hóa Cập, vì nôn nóng muốn bỏ chạy và giữ kín bí mật nên hạ độc thủ giết hại những thiếu nữ đã bắt cóc, thủ đoạn thật là tàn nhẫn.
Gã trầm giọng nói: “Làm sao ngươi biết Trì Sanh Xuân, lại biết y ở Trường An?”
Kỷ Thiến nói: “Bọn chúng bắt cóc ta rồi đưa về Giang Đô nhốt lại, ta đã từng gặp y hai lần, khi y trò chuyện với thủ hạ đã từng nhắc đến đổ trường tại Trường An, ta ghi nhớ trong lòng. Giết hắn cho ta được không? Coi như ta cầu xin các người!”
Âm Hiển Hạc đứng phắt dậy, nói như chém đinh chặt sắt: “Ta lập tức đến Tương Dương, Tiểu Ưu ở thanh lâu nào?”
Kỷ Thiến kéo ống tay áo y, buồn bã nói: “Trước tiên hay giết Trì Sanh Xuân cho ta đã, ta sẽ đưa ngươi đến Tương Dương. Ta mặc kệ Hương gia hay Trì gia, chỉ cần phanh thây y ra muôn đoạn là được.”
Lúc này trông nàng đau đớn như hoa lê gặp mưa, ai thấy cũng xót xa.
Từ Tử Lăng nói: “Chúng ta hãy bình tĩnh bàn kế hoạch kỹ càng trước đã!”
Âm Hiển Hạc cúi đầu nhìn Kỷ Thiến, nói: “Ta nhất định sẽ giết Trì Sanh Xuân cho cô nương, cô nương cứ yên tâm.”
Kỷ Thiến vẫn không chịu buông ống tay áo của hắn, kéo ống tay áo lau nước mắt nói: “Đã biết ngươi là người tốt mà!”
Âm Hiển Hạc bình tĩnh trở lại, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Thiến, hướng Từ Tử Lăng nói: “Tử Lăng có đề nghị gì?”
Từ Tử Lăng nói: “Mục tiêu của chúng ta như nhau, đó là buộc con người tán tận lương tâm như Trì Sanh Xuân phải chịu báo ứng, vấn đề là chúng ta phải nhổ cỏ tận gốc cả gia tộc ác ôn này, Trì Sanh Xuân chỉ là một người trong số đó.”
Kỷ Thiến nhìn sang Âm Hiển Hạc với anh mắt cầu xin, Âm Hiển Hạc gật đầu nói: “Tử Lăng nói phải. Gia tộc Trì Sanh Xuân vì tránh sự truy sát của chúng ta cho nên rất có thể đến Trường An lánh nạn, bọn chúng càng muốn xây dựng thế lực và quan hệ ở đây, Trì Sanh Xuân vì muốn thi triển quyền cước vì vậy mới mua Thượng Lâm Uyển!”
Từ Tử Lăng nói: “Lúc này Trì Sanh Xuân có lẽ biết thân phận đã bị bại lộ, cho nên trong tình huống cảnh giác cao độ, vì vậy đang được cao thủ bảo vệ chặt chẽ, muốn giết y không dễ, một khi đánh cỏ động rắn sẽ bất lợi với toàn bộ kế hoạch của chúng ta. Ta có một đề nghị, sáng mai Thiến tiểu thư và Hiển Hạc đến Tương Dương tìm Tiểu Ưu và Tiểu Kỷ, sau đó đến Bành Lương chúng ta sẽ gặp nhau. Đợi kế hoạch đối phó với Hương gia được sắp xếp ổn thỏa, Thiến tiểu thư có thể trở về Trường An tận mắt chứng kiến ngày tàn của Hương gia.”
Kỷ Thiến đưa mắt nhìn Âm Hiển Hạc, gã kiếm khách cô độc nhìn nàng gật đầu.
Kỷ Thiến ngồi sững ra nhìn y một lúc, cho đến khi Âm Hiển Hạc lúng túng, nàng mới gật đầu nói: “Thôi được! Kế hoạch các người đã nghĩ ra ắt hẳn ổn thỏa hơn.”
Từ Tử Lăng dâng lên trong lòng cảm giác lạ lùng, những chuyện thần kỳ giữa Âm Hiển Hạc và Kỷ Thiến đang xảy ra; có thể những chuyện này được xây dựng trên trải nghiệm đau đớn ở quá khứ của họ, khiến họ tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cũng có thể là vì duyên phận và sự cuốn hút lẫn nhau giữa nam và nữ khiến cho hai con người tính cách khác hẳn nhau chẳng còn khoảng cách gì nữa.
Kỷ Thiến chưa bao giờ chịu tin ai, nhưng đối với Âm Hiển Hạc thì rõ ràng ngoại lệ.
Âm Hiển Hạc nói: “Chúng ta hãy đi ngay bây giờ.”
Từ Tử Lăng hiểu tâm trạng của y, nói: “Tốt nhất Thiến tiểu thư nên công khai rời thành, khi trở về sẽ thuận tiện hơn, ta sẽ đưa các người một đoạn”. Kỷ Thiến nắm tay Âm Hiển Hạc, dịu dàng nói: “Điệp công tử hãy nghỉ ngơi, để Thiến nhi đi nói chuyện với Thanh di, thu xếp hành trang rồi lát nữa sẽ quay lại nói chuyện với hai người. Tiểu Kỷ quả là một nữ nhi khả ái và kiên cường. Ta và Tiểu Ưu luôn luôn nghe lời nàng nói.”
Nói xong nàng hướng về Từ Tử Lăng thi lễ, yểu điệu bước ra.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Từ Tử Lăng nở nụ cười nói: “Có thể yên tâm rồi chứ gì! Huynh sắp gặp lại lệnh muội, còn có gì sung sướng hơn. Treo giải thưởng tìm người đã không còn thích hợp nữa, bởi vì biết lịnh muội ở dưới hai kẻ có thế lực.”
Âm Hiển Hạc thở dài: “Từ bây giờ đến Tương Dương, một ngày đối với ta dài như cả năm.”
Từ Tử Lăng vươn vai đứng dậy, cười rằng: “Ta thấy ngược lại thì đúng hơn, đối với huynh thời gian trôi qua nhanh chóng, đó gọi là sống vui không biết ngày qua.”. Nói xong gã cười rồi đi ra.
o0o
Khấu Trọng đưa mắt tiễn đưa con thuyền chở Tống Khuyết trôi theo dòng đi xa, trước sau có bốn chiếc thuyền hộ tống và hơn ngàn quân tinh nhuệ.
Từ lúc này trở đi, Khấu Trọng trở thành lãnh tụ cao nhất của Thiếu soái liên quân, trách nhiệm nặng nề rơi trên vai gã.
Tống Lỗ đứng bên cạnh nói: “Chúng ta về thôi!”
Khấu Trọng trầm giọng: “Tình hình đánh Giang Đô như thế nào?”
Tống Lỗ nói: “Pháp Lượng đã hạ được Bì Lăng, ta bảo y không nên làm càn, Giang Đô dẫu sao cũng là đại đô hội, phòng ngự rất mạnh, chỉ nên bao vây chặn đường lương thảo của bọn chúng, không nên tấn công mạnh.”
Khấu Trọng đồng ý nói: “Lỗ thúc cẩn thận như thế là đúng lắm, dẫu sao Dương Châu cũng là quê hương của ta, Lý Tử Thông chỉ là người ngoài thì y làm sao đấu lại ta. Có tin tức gì của Trí Trí không?”
Tống Lỗ nói: “Cứ mỗi mười ngày ta đưa tin tức có liên quan đến Thiếu soái về Lĩnh Nam, nàng vẫn quan tâm đến ngươi.”
Khấu Trọng lắc đầu cười khổ: “Về rồi hẵng nói, ta muốn lập tức mở hội nghị, thời kỳ đóng băng chỉ còn hai tháng, chúng ta phải lợi dụng thời cơ trời ban này.”
o0o
Từ Tử Lăng đưa Âm Hiển Hạc và Kỷ Thiến ra đi rồi lẻn trở về Trường An bằng bí đạo, vào tướng quân phủ gặp Lý Tịnh.
Tuyết đã ngừng rơi từ tối qua, bầu trời vẫn mang vẻ nặng nề, thành Trường An trở thành thế giới màu trắng, nam phụ lão ấu đều ra đường quét tuyết, dấu bánh xe và vết chân ngựa dẫm đạp khắp nơi, xung quanh cuộc sống vẫn ồn ào rộn rã.
Nhưng Từ Tử Lăng chỉ mãi nghĩ đến việc lớn trong thiên hạ như chiến tranh hay hòa bình, gã cảm thấy giữa mình và những người xung quanh như sống trong hai thế giới khác nhau.
Có thể thuyết phục được Lý Thế Dân hay không là cửa ải đầu tiên, cửa ải tiếp theo là Khấu Trọng và Tống Khuyết, trong đó có liên quan đến nhiều vấn đề phức tạp, nếu chỉ hơi bất cẩn thì toàn bộ kế hoạch sẽ trôi theo dòng nước.
Hắn lẻn vào phủ bằng cửa sau, một gia tướng trẻ tuổi bề ngoài có vẻ trung hậu đang chờ hắn, dẫn hắn vào nội sảnh.
Lý Tịnh đã chờ đợi từ lâu, y mời gã ngồi xuống rồi nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta không dám nói hết lời với Tần vương, chỉ nói ngươi bí mật đến Trường An, có việc quan trọng cần thương lượng với hắn, hắn hứa sau khi bái kiến hoàng thượng sẽ đến đây gặp ngươi.”
Từ Tử Lăng nói: “Chỉ cần Tần vương chịu chấp nhận dốc hết toàn lực giành lấy ngôi hoàng đế, ta sẽ thuyết phục Khấu Trọng toàn lực giúp hắn lấy thiên hạ.”
Lý Tịnh nghiêm mặt nói: “Khấu Trọng có biết ngươi đến gặp Tần vương không?”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Sau khi chia tay Khấu Trọng, ta mới quyết định chuyện này.”
Lý Tịnh buồn bã nói: “Theo ta thấy ngươi chỉ uổng phí tâm cơ mà thôi, dù ngươi có thể thuyết phục Tần vương, có điều khả năng này rất thấp, nhưng Khấu Trọng làm sao có thể bỏ đi mọi thứ trong tình thế này, hắn làm sao ăn nói với thủ hạ của hắn? Huống chi vẫn còn có cửa ải Tống Khuyết nữa?”
Từ Tử Lăng nói: “Nếu ta không thể thuyết phục Lý Thế Dân thì đành thôi vậy, ta sẽ trở về Bành Luong giúp Khấu Trọng đánh Lạc Dương, nhưng chỉ cần Lý Thế Dân chịu quyết tâm thì ta tin rằng có thể vượt qua cửa ải của Khấu Trọng, còn Tống Khuyết ta nghĩ đến một khả năng, còn có thành hay không chỉ đành xem ý ông trời.”
Lý Tịnh nhíu mày nói: “Khả năng gì?”
Lúc này gia tướng lật đật vào báo có Lý Thế Dân đến.
o0o
Khấu Trọng ngồi xuống chiếc ghế Thái sư đặt trong đại đường của Thiếu Soái phủ, Vô Danh đứng bên trái gã.
Người ngồi đầu tiên bên phải là Tống Lỗ, tiếp theo là Tuyên Vĩnh, Tống Bang, Tống Sảng, Hình Nguyên Chân, Ma Thường, Bạt Dã Cương, Bạch Văn Nguyên; người ngồi đầu tiên bên trái là Hư Hành Chi, sau đó là Vương Trọng Tuyên, Trần Chí Phất, Âu Dương Thiến, Trần Lão Mưu, Tiêu Hồng Tiến và Vương Huyền Thứ.
Những đại tướng khác không phải tham gia chiến dịch vây thành Giang Đô thì cũng bận việc nên không đến Lương Đô.
Trần Lưu do Cao Chiếm Đạo, người xuất thân từ Song Long Quân, Ngưu Phụng Nghĩa và Tra Kiệt ba người chủ trì, bảo vệ thành trì tiền tuyến gần quân Đường nhất của Thiếu Soái quốc.
Khấu Trọng trở về vẻ ung dung tự tin trước sau như một.
Hư Hành Chi phúc trình trước: “Lưu Hắc Thát nhờ có Từ Viên Lãng giúp đỡ, đánh mãi không hạ được, liên tục chiếm được mấy thành. Bây giờ đang nghênh chiến với năm vạn quân Đường do Lý Nguyên Cát, Lý Thần Thông và Lý Nghệ xuất lãnh ở ngoài thành Nhiêu Dương Hà Bắc, thắng thua chưa biết.”
Khấu Trọng nhíu mày nói: “Lý tiểu tử đi đến nơi nào rồi?”
Tuyên Vĩnh đáp rằng: “Nghe nói Lý Uyên bất mãn Lý Thế Dân để quân Thiếu soái phá vây trở về Lương Đô, nên buộc y trở về Trường An giải thích.”
Khấu Trọng chép miệng: “Tánh mạng tên tiểu tử họ Lý gặp nguy rồi!”, rồi gã đổi giọng cả quyết nói: “Vậy miền Bắc không có gì đáng lo nữa, ta dám khẳng định Lý Nguyên Cát không phải là đối thủ của Lưu đại ca, chắc chắn vài ngày nữa sẽ bại.”
Tống Lỗ hỏi: “Chúng ta nên đối xử với Lưu Hắc Thát thế nào?”
Khấu Trọng cung kính đáp: “Lỗ thúc minh xét, chúng ta sẽ mau chóng biết được tình hình phía Lưu đại ca, sau khi hạ được Lý Nguyên Cát, hắn chắc chắn sẽ sai người liên lạc với chúng ta. Là huynh đệ cả thì có gì mà bàn không được? Điều quan trọng nhất là chúng ta tăng thêm binh lực, lúc đó hợp tác sẽ càng dễ dàng hơn.”
Tống gia và Lý Liêu cùng các tướng thấy gã tôn kính Tống Lỗ, đều tỏ vẻ yên tâm, bởi vì cho đến nay, họ vẫn không biết Tống Khuyết tại sao bỏ tất cả trở về Lĩnh Nam, cho nên trong lòng mới sinh nghi. Nhưng bây giờ thấy Khấu Trọng và Tống Lỗ vẫn hòa đồng với nhau, biết rằng không phải Khấu Trọng và Tống Khuyết xảy ra vấn đề cho nên mới yên lòng.
Khấu Trọng nói: “Đều là người nhà cả, có chuyện gì cũng không nên giấu, phiệt chủ lần này vội vàng trở về Lĩnh Nam là vì quyết chiến Ninh Đạo Kỳ, tuy không phân thắng bại nhưng lưỡng bại câu thương, cần phải trở về Lĩnh Nam tịnh dưỡng. Tin này không nên lộ ra ngoài, mọi người biết trong lòng là được.”
Gã vừa nói lời đó, lập tức có tiếng xôn xao, ngoài sự dự liệu của hắn, đó là sĩ khí chẳng sút giảm mà trái lại mọi người càng nâng cao hơn, bởi vì Ninh Đạo Kỳ xưa nay được xem là thiên hạ đệ nhất cao nhân, Tống Khuyết có thể đánh ngang tay với ông ta thì điều đó chẳng khiến tên tuổi tổn thất tí nào.
Sau khi trả lời các câu hỏi, đại sảnh yên tĩnh trở lại, ai nấy đều so quyền mài chưởng đợi Khấu Trọng ban bố đại kế thống nhất thiên hạ.
Khấu Trọng nhìn quanh đại sảnh, biết mọi người tin tưởng hắn chẳng kém gì Tống Khuyết, khiến hắn cần phải điều binh khiển tướng thống nhất phương nam, Thiếu soái liên quân phải coi sĩ khí của tướng sĩ mà tiến hành, hai bờ Trường giang không thể giữ chân hắn.
Hắn quay sang Tống Lỗ nói: “Ba quân chưa động, lương thảo đi trước. Lỗ thúc thấy tình hình sau này cần như thế nào?”
Tống Lỗ mỉm cười: “Dù Thiếu soái chinh phạt phương nào, ta đảm bảo lương thực sẽ đến nơi bằng hai đường thủy, lục.”
Khấu Trọng cười rằng: “Vậy là được rồi! Chúng ta trước gần sau xa. Trước tiên thu thập Lý Tử Thông và Trầm Pháp Hưng, sau đó đạp bằng Phụ Công Hựu, rồi lấy Tương Dương dồn Tiêu Tiễn và Lâm Sĩ Hồng đến bờ nam Trường Giang, dùng phương pháp cô lập và làm bọn họ suy yếu đồng thời dốc hết toàn lực chuẩn bị đánh miền Bắc. Chúng ta có phước cùng hưởng, họa thì không có phần của chúng ta, đúng không?”
Các tướng chẳng phân biệt mình là người của Thiếu Soái quân hoặc Tống gia hoặc Lý Liêu đều đồng thanh hưởng ứng.
o0o
Lý Thế Dân nắm tay Từ Tử Lăng, thở dài: “Xin cho Thế Dân bày tỏ lòng áy náy trước việc Hạ Vương bị hại.”
Hắn một mình vào sảnh, cận vệ đều đứng ở ngoài đại đường để bày tỏ sự tin tưởng đối với Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng thầm than, Lý Thế Dân để Lý Nguyên Cát mặc tình tung hoành, dùng sự sống chết của Đậu Kiến Đức buộc Khấu Trọng đầu hàng là có nỗi khổ không thể nói ra. Nhưng khi Khấu Trọng nhảy xuống tường thành Trường An, tình hình không thể khống chế được nữa.
Lý Tịnh xuôi tay đứng một bên.
Lý Thế Dân nói: “Tử Lăng ngồi xuống rồi hãy nói”. Rồi nháy mắt với Lý Tịnh, Lý Tịnh hiểu ý lui ra ngoài, y biết con người của Từ Tử Lăng như thế nào nên không lo cho sự an nguy của Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân kéo Từ Tử Lăng ngồi xuống chiếc bàn tròn rồi buông tay nói: “Nghe nói con trai của Lương Sư Đô mua một lượng lớn hỏa khí từ Hải Sa Bang, còn Tử Lăng nghi ngờ đó là hoàng huynh có âm mưu đối phó với Lý Thế Dân này, đúng không?”
Từ Tử Lăng gật đầu: “Lương Sư Đô có thể là người của Ma môn, còn Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn từng xuất hiện ở gần thành Ba Đông, lại thêm nhiều manh mối khác, ta hoài nghi không phải là không có căn cứ.”
Rồi gã giải thích mối quan hệ phức tạp của Vân Ngọc Chân cùng Hương Ngọc Sơn với Hải Sa Bang.
Lý Thế Dân trầm ngâm nói: “Vốn là ta không tin lắm, nhưng sau khi Tử Lăng phân tích kỹ càng thì chuyện này không phải là không có khả năng.”
Sau đó Lý Thế Dân nhìn hắn với ánh mắt sâu xa, mục quang đại thịnh, nói: “Tử Lăng mạo hiểm đến Trường An là vì chuyện này sao?”
Từ Tử Lăng trầm ngâm trong chốc lát rồi mới chậm rãi nói từng chữ: “Ta đến Trường An chuyến này là muốn hỏi rõ tâm ý của Thế Dân huynh, rốt cuộc là ngồi chờ chết hay ra sức trả đòn, tạo phước cho muôn dân thiên hạ và bỏ hết mọi thứ, bao gồm cả tình cốt nhục phụ tử huynh đệ và gia tộc, thống nhất thiên hạ trở thành một minh quân yêu nước yêu dân?”
Lý Thế Dân mục quang càng thịnh hơn, nhưng lời lẽ bình tĩnh đến bất ngờ, trầm giọng nói: “Tử Lăng nói những lời này không phải là quá muộn hay sao?”
Từ Tử Lăng nói: “Không giấu gì Thế Dân huynh, ta không thể nào cho huynh một đáp án khẳng định, chỉ biết cố hết sức mình. Mà sự hòa hợp giữa huynh với Khấu Trọng chính là một phương pháp duy nhất để giải quyết đại họa trước mắt ở Trung nguyên.”
Lý Thế Dân nhìn gã không chớp mắt, nói: “Khấu Trọng có biết việc này không?”
Từ Tử Lăng thản nhiên nói: “Ta vẫn chưa có cơ hội nói với hắn.”
Lý Thế Dân đứng phắt dậy, bước thẳng ra ngoài cửa không quay đầu lại.
Từ Tử Lăng nhìn theo bóng dáng của y, da gà rợn lên, trong đầu trống rỗng.
- o O o -