Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Đại Đường Song Long Truyện

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 991202 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đại Đường Song Long Truyện
Huỳnh Dị

Hồi 685 - 686

Thuyền của Từ Tử Lăng vào xế chiều hôm đó đã đến Chung Ly. Trấn thủ Chung Ly là Bốc Thiên Chí vừa nghe tin ra nghênh đón, không đợi Từ Tử Lăng mở lời, đã vui mừng báo tin: “Thuyền đội của Tống phiệt chủ từ năm ngày trước từ Đại Giang xuôi qua Vận Hà, nhắm thẳng Trần Lưu, theo tin tức truyền về, Lý Thế Tích giả bộ không địch nổi, ngay đêm đã lui về Khai Phong, Phiệt chủ nhận ra kế dụ địch của Lý Thế Tích, tự mình dẫn ba vạn tinh binh đi chi viện cho Thiếu soái.”
Mọi người nghe thế tinh thần đều phấn chấn, mọi ưu tư trong lòng bỗng chốc sạch không, thần sắc Lôi Cửu Chỉ giờ đã có nét tươi sáng.
Từ Tử Lăng hỏi: “Khấu Trọng ở đâu?”
Bốc Thiên Chí đáp: “Thiếu soái ở Thiên Thành Hiệp dựng trại kháng địch, tất cả đều nhờ vào vào Thiếu soái chống cự mười vạn đại quân của Lý Thế Dân, Trần Lưu mới phòng thủ được đến lúc trăng tròn, chờ đại quân thủy sư của Tống gia đến giải vây.”
Từ Tử Lăng khẽ lẩm nhẩm hai lần: “Thiên Thành Hiệp...”, bỗng giật mình nói: “Không ngờ tiểu tử lại nghĩ ra nơi hiểm địa này.”
Thần sắc của Bốc Thiên Chí thoáng nét ảm đạm, buồn rầu nói: “Chẳng qua Thiếu soái tổn thất trầm trọng, những người cũ của Vương Thế Sung theo người từ Lạc Dạng đến đó hầu như thương vong gần hết, chỉ còn lại ba người Vương Huyền Thứ, Bạt Dã Cương cùng Hình Nguyên Chân, ngay cả Dương công cũng bất hạnh trận vong.”
Từ Tử Lăng lặng thinh không nói, chiến tranh đều như thế, có ai tránh được mất mát lớn lao! Bất luận thắng làm vua, thua làm giặc, đều phải trả cái giá rất đắt, thảm cảnh kịch liệt máu rơi lầy đất lúc đó đều có thể tưởng tượng ra.
Không biết từ lúc nào, gã đã nghĩ đến sự tàn khốc của chiến tranh.
Bốc Thiên Chí biết trong lòng gã đau đớn, muốn làm cho gã phân tâm, liền hỏi: “Không biết có Hàn huynh cùng vợ con đến đây không?”
Cùng đi trên thuyền ngoài các huynh đệ chèo thuyền, chỉ có Lôi Cửu Chỉ, Hầu Hi Bạch và Từ Tử Lăng. Lôi Cửu Chỉ hành sự cẩn mật, đã sớm báo cho Bốc Thiên Chí biết họ sẽ tới.
Từ Tử Lăng thở dài một tiếng, thành khẩn nói: “Chí thúc! Trên thuyền ngoài một nhà ba người của Hàn huynh, còn có Vân bang chủ, hy vọng Chí thúc nể mặt tiểu điệt mà không tính gì đến ân oán trước đây với nàng. Nàng cũng đã quyết liệt với Hương gia, quyết tâm toàn lực giúp bọn ta đối phó Hương Ngọc Sơn.”
Bốc Thiên Chí nghe thế sững sờ, một lát sau mới cười khổ: “Ả rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay, sao lại còn đối xử tốt với ả làm gì nữa. Cự Kình Bang vốn đã không còn tồn tại, hy vọng ả hiểu rõ điều này.”
Từ Tử Lăng đáp: “Nàng ấy phải hiểu rõ hơn ai hết, xin Chí thúc gắng chiếu cố. Tiểu điệt và Hi Bạch cùng một vị bằng hữu phải lên đường đến Bành Lương ngay, cả nhà Hàn huynh cùng Vân bang chủ tạm thời ở lại Chung Ly, Lôi đại ca sẽ giải thích mọi chuyện với Chí thúc.”
Bốc Thiên Chí nghĩ rằng gã muốn đến Bành Lương gặp Khấu Trọng, gật đầu nói: “Mọi chuyện để ta lo, ở địa bàn của ta không ai có thể hại đến một cọng lông của họ. Ôi! Nói cho đúng, ta chưa từng nghĩ qua sẽ có cơ hội toàn quyền quản lý một tòa thành lớn như Chung Ly, tất cả đều nhờ Thiếu soái cùng Tử Lăng mang lại cả.”
Từ Tử Lăng kéo ông ta sang một bên hỏi: “Trần công và Bạt Phong Hàn không sao chứ?”
Bốc Thiên Chí đáp: “Bạt gia đương nhiên không có chuyện gì, đột vây đến Trần Lưu báo tin, còn dẫn viện quân đến phía nam Thiên Thành Hiệp cùng hội sư với Thiếu soái. Nghe lời Bạt gia, sơn trại do Trần công thiết kế, cứ yên tâm! Ta hiểu rõ Trần công, ông ta là người rất có phúc khí, vào sinh ra tử bao nhiêu lần vẫn bình an.”
Từ Tử Lăng nhẹ đi nửa nỗi lo, hạ giọng nói: “Chí thúc có thể giúp tiểu điệt một chuyện, đến phòng mời nàng ta ra đây không, để nàng khỏi mất mặt, bởi vì tiểu điệt không muốn nàng ta theo đến Bành Lương.”
Bốc Thiên Chí cười mỉm đáp: “Nam tử hán đại trượng phu, cớ gì ngay cả chút dũng khí đó cũng không có? Được! Ta sẽ đến đó nói chuyện với ả, rồi đưa ả vào thành.”, dứt lời liền đi vào trong khoang thuyền, Lôi Cửu Chỉ dẫn đường.
Hầu Hi Bạch đến cạnh Từ Tử Lăng, thấy gã đang đứng ngẩn người nhìn Chung Ly thành trên bờ bắc Hoài Thủy, như đang có tâm sự.
Hầu Hi Bạch tò mò hỏi: “Tử Lăng nghĩ gì thế? Chuyện của Kỷ Thiến không cần phải lo, người tiểu đệ hân thưởng nhất chính là nàng.”
Từ Tử Lăng từ tốn đáp: “Tiểu đệ không nghĩ đến Kỷ Thiến, mà chính là hậu quả của việc Tống Khuyết hỗ trợ Khấu Trọng, không biết có làm cho Lý Đường bại vong tức thì rút chạy không.”
Hầu Hi Bạch nghi hoặc hỏi: “Tử Lăng dựa vào đâu mà khẳng định như vậy? Lý phiệt có Quan Trung hiểm trở, Trường An, Lạc Dương kiên cố, Đại Hà thuận tiện, tiến công hay lui về thủ đều chiếm hết địa lợi. Lý Thế Dân hiện giờ là thống soái phòng thủ thiện nghệ nhất trong thiên hạ, dù Khấu Trọng có Tống Khuyết hỗ trợ cũng không thể trong thời gian ngắn mà công hãm cả hai thành này.”
Từ Tử Lăng khẽ thở dài: “Khấu Trọng căn bản không dụng binh tấn công Lạc Dương, mà trực tiếp nhập quan đánh Trường An, thì ngay cả Lý Thế Dân thủ thành cũng khó mà chịu nổi ba ngày.”
Hầu Hi Bạch giật mình, cố kèm giọng thật thấp: “Dương Công Bảo Khố, phải không?”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Phi Huyên mà cũng nỡ phản bội ta sao?”
Hầu Hi Bạch ngạc nhiên hỏi: “Phi Huyên vì sao mà phản bội huynh? Thậm chí khi nàng buộc phải phản bội huynh, thì việc này với Dương Công Bảo Khố có gì quan hệ đâu?”
Từ Tử Lăng lắc đầu không đáp, nét cười trên mặt đầy vẻ khổ sở.
Vì sự tồn vong của Lý Thế Dân, Sư Phi Huyên có buộc phải tiết lộ bí mật của Dương Công bảo tàng không? Trong tình huống bình thường, nàng đương nhiên không cần làm thế, nhưng giống như lời Thạch Chi Hiên nói, nàng hay sư tôn Phạm Thanh Huệ đều không có lựa chọn nào khác.


o0o


Tại chỗ trống cạnh soái trướng, Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn, Ma Thường, Bạch Văn Nguyên, Hình Nguyên Chân, Trần Lão Mưu, Vương Huyền Thứ, Tiếu Hạc Nhi cùng Bạt Dã Cương cùng ngồi quanh đống lửa cháy hừng hực, thưởng thức mấy món ăn thủ hạ dâng lên, cảm giác đời sống đang tiếp diễn dâng tràn.
Bọn họ chẳng mảy may lo lắng đến an nguy bản thân vì bên ngoài đại quân của Tống Khuyết đã bày trận khắp bốn phương tám hướng, bảo vệ chặt chẽ. Những người còn sống rời khỏi Thiên Thành Hiệp chỉ vỏn vẹn ba nghìn hai trăm năm mươi người, đa số đã bị thương, lại phải vất vả nửa ngày đường, ai nấy đều đã mệt mỏi bất kham, cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tiểu Hạc Nhi quấn lấy Vương Huyền Thứ hóng chuyện, khiến y hơi lúng túng, không thể để tâm lắng nghe, mọi người đều giả như mắt mù tai điếc.
Chỉ có mình Trần Lão Mưu chú ý đến, lão quay sang Vương huyền thứ nở nụ cười tinh quái: “Tiểu Hạc Nhi trở lại thân phận nữ nhi, nhất định là một tiểu cô nương xinh đẹp vô cùng, lão già này nói không sai chứ hả?”
Mặt Vương Huyền thứ đỏ bừng đến tận mang tan, ho khan đáp: “Tiểu điệt chưa từng thấy qua.”
Da mặt của Tiểu Hạc Nhi hiển nhiên dày hơn y nhiều, liếc Trần Lão Mưu rồi ghé tai y nói nhỏ vài câu, khiến y càng thêm khổ sở.
Trần Lão Mưu vẫn không chịu tha, cười khà khà bảo: “Ta đã nghe được Tiểu Hạc Nhi nói gì rồi.”
Tiểu Hạc Nhi không bị lão lừa, cười toe toét đáp: “Trần công bịa chuyện, ta không tin lão nghe được.”
Trần Lão Mưu tự hào nói: “Đôi tai của ta nổi danh trong thiên hạ là thuận phong nhĩ, ngươi lúc nãy nói với Huyền Thứ công tử rằng một ngày nào đó nô gia mặc quần áo của nữ nhân để cho công tử nhìn cho rõ đúng không?” Mấy lời cuối cùng, lão nhại theo thần thái và giọng điệu thiếu nữ của Tiểu Hạc Nhi mà thuật lại, khiến cho mặt nàng nhất thời đỏ hồng bật cười bẽn lẽn.
Bạt Phong Hàn bật cười: “Quả nhiên là đặt điều.”. Lời đó thốt ra, mọi người đều hiểu Bạt Phong Hàn mới là người đã nghe được những lời Tiểu Hạc Nhi nói vào tai Vương Huyền Thứ.
Trần Lão Mưu vui mừng nói: “Hạc Nhi nói gì? Mau thuật lại xem nào.”
Tiểu Hạc Nhi ngăn lại: “Bạt đại ca không phải là người tốt.”
Bạt Phong Hàn cười nhẹ đáp: “Trước giờ chưa ai coi ta là người tốt, ta cũng không muốn làm người tốt. Bất quá chuyện này ta phá lệ một lần, vì tiểu cô nương mà giữ kín bí mật.”
Khấu Trọng cảm thấy lòng mình ấm áp, Bạt Phong Hàn lần đầu tương ngộ và bây giờ dường như hoàn toàn khác nhau. Lúc trước Bạt Phong Hàn độc ác, lãnh khốc vô tình, đối với bất cứ ai cũng không chịu nhường, bây giờ lại là một vị hảo huynh đệ xả thân vì bạn bè.
Mặt Vương Huyền Thứ cũng đã ửng đỏ, Tiểu Hạc Nhi nhướng mắt khẽ cảnh cáo Bạt Phong Hàn, nét mặt lại lộ ra nét vui vẻ, thần thái ngây thơ khả ái vô cùng.
Trần Lão Mưu sống lâu đã thành tinh nên cười khà khà: “Ta nói có sai đâu! Chỉ cần nhìn thần sắc của Tiểu Thứ, cũng biết được hắn chẳng những đã thấy qua, mà còn......! Hầy, không nói nữa, lão phu cũng phá lệ giữ bí mật cho các ngươi vậy.”
Vương Huyền Thứ không chịu nổi nữa, bèn cầu xin: “Trần công xin tha cho tiểu điệt!”
Bạt Phong Hàn đột nhiên nói: “Các vị, ta cùng các vị chia tay nhau một khoảng thời gian, chờ đến ngày đánh Lạc Dương, sẽ cùng kề vai sát cánh.”
Mọi người đều ngạc nhiên, chỉ có Khấu Trọng dường như đã liệu trước chuyện này nên gật đầu: “Không phải là trở về biên ải đó chứ? Huynh làm cách nào về kịp?”
Bạt Phong Hàn lắc đầu đáp: “Ta sẽ dừng lại ở Trung nguyên một thời gian, vẫn còn mấy món nợ. Nhưng nếu Tử Lăng xảy ra cớ sự gì, ta nhất định đại khai sát giới.”
Khấu Trọng cười nói: “Tử Lăng nhất định là không có chuyện gì, nếu không hắn nhất định đến kiếm đệ báo mộng, kể lể oan khuất.”
Tiểu Hạc Nhi răng đánh vào nhau lập cập, rõ ràng đang nghĩ đến việc sau khi người ta chết sẽ biến thành quỷ hồn.
Trần Lão Mưu gừng càng già càng cay, nhíu mày hỏi: “Tiểu Bạt nợ người ta cái gì thế? Ngươi không phải quá nhàn rỗi nên tìm người đánh nhau đó chứ.”
Bạt Phong Hàn nhẹ đáp: “Ta nợ người ta món nợ ân tình.”
Khấu Trọng không hiểu: “Nợ ân tình à?”
Bạt Phong Hàn vươn vai đứng lên, hai mắt bắn ra thần sắc vô cùng phức tạp, nói: “Tối nan cô phụ mỹ nhân ân, Huyền Thứ công tử cần nhớ kỹ lời này. Tiểu cô nương có được một cặp chân dài hiếm thấy, trang điểm lên nhất định làm người ta phải động lòng.”
Mọi người biết gã nói đi là đi, liền vội vàng đứng cả dậy.
Khấu Trọng giơ tay nắm chặt bàn tay thô ráp của gã: “Các người tiếp tục đàm đạo, để ta đại diện mọi người tiễn lão Bạt một đoạn đường.”
Dứt lời liền buông tay, cùng Bạt Phong Hàn sánh vai rời khỏi doanh trại, ngang qua doanh trướng của Tống gia quân, binh sĩ Tống gia đều cúi mình kính cẩn vái chào, hiển nhiên vô cùng sùng bái và tôn kính hai gã.
Đến đầu núi kế cận doanh trại, Khấu Trọng cười nhẹ nói: “Tiểu đệ không tấn công Lạc Dương, nhưng ngày mà lão ca ngươi nghe nói đệ đoạt được Hán Trung, thì lập tức lên đường đến hội hợp, nếu không sẽ bỏ qua trận chiến hoành tráng ở nội thành Trường An.”
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên hỏi: “Đệ chuẩn bị đánh Trường An? Đệ dựa vào cái gì mà có đảm lược đó?”
Hai mắt Khấu Trọng ẩn hiện thần quang, trầm giọng: “Đáp án chính là Dương Công Bảo Khố. Huynh nên biết năm xưa Dương Tố kiến tạo bảo khố, mục đích là vào lúc khẩn cấp có thể lập lại Đại Tùy, đến giờ phút này đổi qua Lý Đường thì tác dụng cũng không hề cải biến, trong bảo khố không kể một lượng lớn vũ khí, còn có một mạng lưới địa đạo quán thông nội ngoại thành. Đối với đệ, Trường An chẳng qua là một tòa thành không phòng bị, khi Lý Uyên còn ở trên long sàng cùng Doãn Đức phi, Trương Tiệp dư tìm mộng đẹp, người của bọn ta chiếm những cứ điểm trọng yếu trong thành, mở hết các cửa thành, như thế bọn ta mười phần nắm chắc, tất thắng không sai.”
Bạt Phong Hàn động dung hỏi: “Tống Khuyết có biết chuyện này không?”
Khấu Trọng đáp: “Tai vách mạch rừng, đệ không có cơ hội bẩm báo qua với lão nhân gia.”
Bạt Phong Hàn hỏi: “Ngoài Từ Tử Lăng, còn ai biết được bí mật của Dương Công Bảo Khố?”
Khấu Trọng gãi đầu đáp: “Những huynh đệ ở Song Long bang đã theo đệ lâu năm quyết không bán đứng. Bất quá, Loan Loan có đến bảo khố, nhưng đệ tin rằng nàng sẽ không phản bội.”
Bạt Phong Hàn nhăn tít chân mày hỏi: “Đệ tín nhiệm Loan Loan?”
Khấu Trọng vỗ mạnh lên đầu vai gã, đáp: “Đương nhiên là tin. Bởi vì nàng đối với Tử Lăng một dạ chân tình, hại đệ cũng chính là hại Tử Lăng, ngoài ra nàng không còn muốn quan tâm đến chuyện của bọn ta nữa, đối nghịch với bọn ta tcó lợi gì đâu?”
Bạt Phong Hàn cười: “Nếu có người biết được địa đạo, đệ có quay về Hán Trung, đi đến chân trời góc biển truy sát Loan Loan không?”
Khấu Trọng lắc đầu đáp: “Tình huống như thế nhất định không thể xảy ra, nhưng lão ca vẫn chưa nói cho đệ biết phải đi vì món nợ ân tình gì?”
Bạt Phong Hàn thở dài nói: “Ta phải giết Biên Bất Phụ, chuyện này ta đã đáp ứng với Uyển Tinh.”
Khấu Trọng ngây ngốc nói: “Đông Minh công chúa! Nàng phải lấy cái tên Thượng Minh khốn kiếp bụng dạ hẹp hòi đó, con mẹ nó, thật là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà.”
Bạt Phong Hàn vỗ vỗ đầu vai gã, nói: “Bớt dông dài đi, đời người có tới tám chín phần là không như ý, những chuyện như thế của bọn ta so với mọi người còn ít hơn nhiều, ít ra bọn ta còn sống tốt. Huynh đệ trân trọng.”, gã dứt lời liền cất bước ra đi.
Khấu Trọng ngây người nhìn theo bóng hình Bạt Phong Hàn ngày càng xa dần, trong lòng hiện lên gương mặt ngọc của Tống Ngọc Trí, tâm tư giao động mãnh liệt, gã thở dài quay mặt về doanh trướng của Tống Khuyết mà đi tới.


o0o


Thuyền đi qua quan khẩu của Lương Đô, được hai chiến hạm của Thiếu Soái quân bảo hộ trước sau.
Thiếu Soái quân đã lấy được Trần Lưu, thành ra từ Giang Đô đến Vận Hà đều do Thiếu Soái quân hoàn toàn khống chế, những thuyền không được phê chuẩn đừng mong đi qua.
Từ Tử Lăng có thể tưởng tượng được Thiếu Soái quân ngồi trên thủy sư thuyền được mới kiến tạo, cùng phối hợp với đội thủy sư có thể hô mưa gọi gió của Tống gia, thế lực của Khấu Trọng sẽ như mạng lưới nhện phủ trùm Vận Hà, Hoài Thủy cùng Đại Giang lan đến mạn nam Lạc Dương, chiếm cứ hết các trọng trấn chiến lược về quân sự gom về thành một khối, không phải thần phục vận mệnh, chờ người khác đến giết mổ.
Gã nằm trên giường suy nghĩ lung tung, không cách gì bình tĩnh lại được.
Tống Khuyết ra mặt trợ giúp Khấu Trọng tranh bá thiên hạ, Khấu Trọng lại vì chuyện Đậu Kiến Đức bị xử tử, Dương công cùng những tướng sĩ theo gã trận vong mà kết thành mối huyết cừu không thể giải khai cùng Lý Đường, cuộc chiến gã công nhập Quan Trung không thể không diễn ra.
Chỉ khi Khấu Trọng lên làm hoàng đế, thế lực tà ác của Ma môn và Hương gia mới bị triệt để diệt trừ, đồng thời đánh lùi bọn lang sói Đột Quyết đang giương mắt hổ dòm ngó bờ cõi.
Việc này bao gồm cả bản thân gã trong đó, không ai có thể nghịch chuyển tình thế phát triển, tất nhiên, trong tình huống như vậy, Phi Huyên nhất định sẽ bỏ qua Lý Thế Dân, quay sang giúp Khấu Trọng?
Ôi! Điều này không thể nào xảy ra, nhưng liệu Phi Huyên có thể làm gì? Nàng có đem bí mật của Dương Công Bảo Khố nói cho Lý Thế Dân biết không? Nghĩ đến vấn đề đau đầu này, gã không còn muốn ngủ tí nào, khoác áo choàng lên, lên trên sàn thuyền.
Thân hình cao gầy đặc biệt của Âm Hiển Hạc xuất hiện ở đuôi thuyền.
Từ Tử Lăng thở dài một tiếng, cất bước đến cạnh y, hỏi: “Âm huynh ngủ không được sao?”
Âm Hiển Hạc chán nản đáp: “Ta mới vừa gặp ác mộng, ra đây hóng gió, hy vọng có thể phát tán tâm ma trong người.”
Từ Tử Lăng hỏi: “Là mơ thấy lệnh muội?”
Âm Hiển Hạc gật đầu đáp: “Đó là một giấc mộng bất tường, Từ huynh xin thứ cho ta cũng không thể nói ra.”
Từ Tử Lăng an ủi: “Mộng mị thường tương phản với hiện thực, ví như thấy đứa con ra trận của mình toàn thân đẹp đẽ, miệng cười như hoa nở về báo tin vui, thì chính là triệu chứng hung tin về người chết trận. Khấu Trọng thường có ác mộng bị địch nhân vây ráp không kháng cự được, nhưng cho tới giờ gã vẫn sống khỏe đó thôi.”
Âm Hiển Hạc rúng động nhìn gã, trầm giọng nói: “Từ huynh không cần phải an ủi ta! Sau khi xá muội bị bắt, ta không hề có một giấc mơ tốt lành, thậm chí nằm mộng thấy tình cảnh tươi đẹp khi muội muội và ta tương kiến, thì lúc tỉnh dậy lại là một cơn ác mộng khác.”
Trong lòng Từ Tử Lăng chua xót, quyết tâm vì hảo bằng hữu này mà tìm cho ra muội tử của y, nói: “Đệ đương nhiên không dám hồ ngôn loạn ngữ về chuyện này, nhưng đệ vẫn có một thứ cảm giác nhất định rằng Âm huynh và lệnh muội sẽ đoàn tụ.”
Mục quang của Âm Hiển Hạc lại chuyển sang nhìn nước sông, im lặng một hồi rồi nói: “Có phải là có vận mệnh hay không?”
Từ Tử Lăng cười khổ đáp: “Chỉ sợ không ai có thể khẳng định đáp án cho chuyện này. Con người khi còn trẻ, chuyện gì cũng không tin, chỉ tin vào chính bản thân mình, cho rằng có thể cải biến được mọi chuyện, vận mệnh do hai bàn tay mình tạo ra. Nhưng khi sự lịch duyệt tăng lên, ắt sẽ cảm thấy vô lực trước cái gọi là ‘mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên’! Cách duy nhất của bọn ta là bất luận tình cảnh ác liệt và tuyệt vọng thế nào, cũng phải giữ thái độ lạc quan, phấn đấu cho đến thời khắc tối hậu. Ngay cả khi Kỷ Thiến không thể giúp bọn ta tìm được tiểu muội, bọn ta cũng phải tìm cách khác.”
Âm thanh tán thưởng của Hầu Hi Bạch truyền từ phía sau tới: “Ví dụ như dùng một số tiền lớn để treo thưởng, tìm một người nào thông thạo hoạch định kế sách cho bọn ta, bất quá trong tình hình hiện nay, người như thế không phải dễ kiếm.”
Từ Tử Lăng đề nghị: “Tại sao không lấy tên Âm Hiển Hạc treo thưởng một ngàn hai trăm lạng hoàng kim cho ai tìm được Âm Tiểu Kỷ, nếu tiểu muội có thể vượt qua dâm uy của Hương gia, kiên quyết bảo trì danh tính, thì vào thời điểm này sẽ không đổi tên.”
Hai mắt Âm Hiển Hạc lập tức sáng rực: “Tại sao ta lại chưa từng thử biện pháp đơn giản này. Ôi! Bất quá biện pháp này nói dễ, nhưng làm mới khó, trừ phi là hoàng đế hiệu lệnh thiên hạ, chứ ai có thể thông hiểu toàn quốc mà tìm được một người?
Từ Tử Lăng vui mừng: “Đó là bản sự của Khấu Trọng, bọn ta trước hết đến những địa bàn thuộc sở hữu của gã treo giải tìm người, mỗi khi gã chiếm được chỗ nào, trước hết là phải bố cáo treo thưởng tìm người, một ngàn hai trăm lượng hoàng kim phải nhỏ, đương nhiên chấn động thiên hạ, lệnh muội khi biết Âm huynh vẫn còn sống, tất sẽ đến tìm.”
Hầu Hi Bạch chen vào: “Biết đâu chừng có thể giữ lại được một ngàn hai trăm lượng hoàng kim đấy.”
Âm Hiển Hạc nghe thế tinh thần phấn chấn hẳn lên: “Vậy bọn ta có phải đến Trường An chăng?”
Từ Từ Lăng đáp: “Muốn tin này truyền ra toàn quốc, phải cần đến chín mười ngày, bọn ta dùng cả hai cách để đạt được mục tiêu.”
Hầu Hi Bạch gật đầu nói: “Treo thưởng không phải là cách đảm bảo ổn thỏa chắc chắn, nếu như lệnh muội trú ở hương thôn hẻo lánh thì sao? Chỉ sợ không dễ tiếp nhận tin tức.”
Lòng Âm Hiển Hạc chùng xuống: “Nếu muội ấy sống ở đại thành như Lương Đô, Trần Lưu, nhận được tin này lập tức đến Trần Lưu, lại không gặp được ta, không phải…”
Hầu Hi Bạch cười lớn: “Âm huynh xem ra lo lắng đến loạn hồn rồi, chỉ cần lệnh muội đến được Trần Lưu, nhất định sẽ có người chiếu cố cho muội ấy thật tốt. Từ Trần Lưu đến Trường An tính cả đi lẫn về, với cước trình của bọn ta chỉ độ nửa tháng là mọi chuyện đều ổn thỏa hết.”
Âm Hiển Hạc đưa tay nắm chặt cánh tay hai gã, thấp giọng nói: “Ta quả tình rất cảm kích hai vị, chỉ cần xá muội còn trên nhân thế, một ngày nào đó ta nhất định phải tìm gặp được.”


- o O o -

HỒI 686

Bất Ngoại Như Thị


Doanh trướng của Tống Khuyết vô cùng đơn giản, chỉ là một tiểu thính đường rộng mở thoáng đạt, trên tường treo cờ thêu phượng hoàng, trong góc bày hai chiếc ghế thái sư bên một kỷ trà.
Tống Khuyết ngồi nhàn nhã trên ghế, tay cầm chén trà thơm, thấy Khấu Trọng đến bái phỏng, ra hiệu cho gã đến ngồi bên cạnh, tự thân rót trà mời, mỉm cười nói: “Sao không đi nghỉ sớm, ngày mai đến Trần Lưu, ngươi sẽ bận thở không ra hơi đấy.”
Khấu Trọng tiếp lấy chung trà, nhấp một ngụm trà nóng, thẫn thờ đáp: “Tiểu tử vừa tiễn Bạt Phong Hàn, đây là tác phong hành sự nhất quán của huynh ấy, nói tới là tới, bảo đi là đi, giống như hổ báo độc hành trên thảo nguyên, không thích nếp sinh hoạt quần thể.”
Tống Khuyết không hề tỏ ý bất bình về chuyện Bạt Phong Hàn không cáo biệt mà đi, lại còn vui vẻ nói: “Bản thân ta tuy là chủ Tống phiệt, nhưng trong lòng lại thích thú và mong mỏi tư vị độc lại độc vãng. Thiếu soái có chuyện muốn nói phải không?”
Khấu Trọng buồn rầu đáp: “Tiểu tử cảm thấy rất thống khổ.”
Tống Khuyết thoáng ngạc nhiên, bật cười nói với vẻ đầy cảm xúc: “Trên đời này ai chưa từng thống khổ trong lòng, ngay cả người kiên cường lạc quan nhất cũng nhiều lúc hối tiếc về hành vi trong quá khứ, để rồi hy vọng có thể ngược dòng lịch sử, hy vọng có cơ hội khác để cải sửa, nhưng đáng tiếc không thể trở thành hiện thực, đời là vậy, thời gian vô tình là thế.”
Khấu Trọng kinh ngạc: “Trong lòng phiệt chủ cũng có tâm tình thống khổ sao?”
Gương mặt anh tuấn của Tống Khuyết thoáng hiện nét đau khổ, nhẹ giọng đáp: “Bản chất của sinh mệnh là vậy, Tống Khuyết ta sao thoát được? Vì thế cần phải tự định ra mục tiêu và lý tưởng cao xa nhất, cố gắng phấn đấu theo phương hướng đó, những chuyện khác chỉ tận lực, kết quả thế nào đành do sinh mệnh quyết định.”
Khấu Trọng cảm thấy nhân vật võ nghệ siêu quần cao cao tại thượng này bỗng chốc gần gũi hơn rất nhiều, ông ta thản nhiên nói lên tư tưởng của mình, bèn tiếp lời: “Tiểu tử trừ lúc lúc ở chiến trường đối trận có thể nhập tâm vào trong đao, bước vào cảnh giới không quan tâm đến sự vật, chỉ hận là lúc buông đao thương rồi thì lập tức suy nghĩ này nọ, không thể kềm chế được mình.”
Tống Khuyết phục hồi lại trạng thái tĩnh lặng như mặt giếng, quay lại nhìn gã, nhãn thần thâm thúy không thể dò, từ tốn thốt: “Nói tâm sự của ngươi xem!”
Khấu Trọng thống khổ đáp: “Trí Trí không chịu tha thứ cho hành vi của tiểu tử! Ôi! Như thế nào mới được đây? Nàng không chịu gả cho tiểu tử, nàng...”
Tống Khuyết giơ tay ngắt lời hắn, vào đề thẳng như dao cứa: “Ngươi ở ngoài có nữ nhân khác?”
Khấu Trọng không nghĩ ông ta lại nói những lời như vậy, nhìn sững một hồi, rồi cười khổ đáp: “Nếu nói là không, thì là lừa phỉnh phiệt chủ. Bất quá tiểu tử khẳng định xưa nay chưa bao giờ phản bội Trí Trí, thực tình yêu nàng sâu nặng, không muốn làm khổ nàng, rất tiếc tiểu tử lại là người làm nàng tổn thương nhiều nhất.”
Tống Khuyết vỗ vào cánh tay gã cười ha hả nói: “Chuyện này vô cùng hiếm thấy, ai có thể làm cho Thiếu soái động tâm thế?”
Khấu Trọng đáp: “Chính là tài nữ đứng đầu thiên hạ Thượng Tú Phương, ôi!”
Tống Khuyết trầm ngâm không nói, hồi lâu mới mở miệng: “Nữ nhân mà ngươi muốn có cho bằng được lại chính là nữ nhân vĩnh viễn không ở trong vòng tay, một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch lời này của ta.”
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi: “Về phương diện này phiệt chủ cũng có điều gì tiếc nuối?”
Tống Khuyết chỉ cười, mái tóc hoa râm lấp lánh dưới ánh lửa, như thôi thúc ông ta nói về chuyện quá khứ: “Đời người sao có thể vẹn toàn? Thuở đất trời mới phân, âm dương tượng hình đã chia thành thư hùng, luôn trong trạng thái không viên mãn. Dương tiến thì âm lui, âm trường thì dương huỷ, tùy thời mà thay thế cho nhau, do đó truy cầu sự hoàn mỹ mãi sẽ không có được. Nam nữ giản đơn là thế, thường nhân chịu khổ theo đuổi danh lợi, phú quý, quyền lực cũng không ngoại lệ, cuối cùng nào có khác gì.”
Nói đến mấy chữ “nào có khác gì”, ông ta dường như dốc tận đáy lòng, chìm trong hồi ức bi thương không cách gì cải biến.
Khấu Trọng định nói lại thôi.
Tống Khuyết cười nhẹ bảo: “Thiếu soái chính là muốn hỏi lão phu, vì sao đã nhìn thấu rằng có nỗ lực truy cầu thì cuối cùng cũng không được như ý, giờ lại giúp ngươi dấy động can qua, tranh bá thiên hạ phải không?”
Khấu Trọng đáp: “Đó chỉ là một trong những vấn đề, có một câu khác muốn hỏi, nữ nhân phiệt chủ không lấy được có phải là Bích Tú Tâm hay không?”
Tống Khuyết đặt chung trà lên bàn, từ tốn đáp: “Vì sao ngươi biết?”
Khấu Trọng thản nhiên đáp: “Nữ nhân có thể hấp dẫn phiệt chủ cho đến bây giờ vẫn chưa quên nhất định phải là nữ tử bất phàm. Tiểu tử tuy chưa gặp qua Bích Tú Tâm, nhưng từ Thạch Thanh Tuyền suy ra vẻ đẹp của bà ấy, lúc nãy chỉ không nhịn được buột miệng hỏi thôi, phiệt chủ không cần trả lời.”
Mục quang của Tống Khuyết dính chặt vào cây Thiên Đao treo trên trướng, lắc đầu: “Không phải Tú Tâm, dù ta có thời bị nàng ấy hấp dẫn, nếu nàng không sanh cho Thạch Chi Hiên một đứa con gái, Tống Khuyết ta nhất định sẽ đi đến cùng trời cuối đất, tuyệt đối không tha cho tên Thạch Chi Hiên ngu ngốc ấy! Hừ! Bất Tử ấn pháp thì sao? Chẳng qua là công pháp của Ma môn biến dị ra từ một loại ảo thuật, không đáng được lão phu để vào mắt. Lão phu ở Lĩnh Nam khổ công chờ Thạch Chi Hiên mười tám năm, chỉ tiếc hắn đã làm ta thất vọng. Đúng là thứ không ra gì!”
Khấu Trọng nghe mà kính phục, Thạch Chi Hiên từng chính miệng nói với Từ Tử Lăng rằng Bất Tử ấn pháp chính là một loại ảo thuật, nhưng Tống Khuyết chưa từng giao thủ với lão cũng nói ra chính xác như tận mắt nhìn thấy, quả là cao minh đến khó tin. Có thể thấy Tống Khuyết đã đạt đến cảnh giới tối cao trong võ đạo, từ manh mối cỏn con cũng suy ra được chỗ ảo diệu của Bất Tử ấn pháp.
Khấu Trọng không nhịn được hỏi: “Nghe nói Từ Hàng Tịnh Trai có một bản bảo thư gọi là ‘Từ Hàng Kiếm Điển’, cố đọc lập tức sẽ thổ huyết thụ thương, phiệt chủ không vì thế mà động tâm sao?”
Vượt ngoài dự liệu của gã, Tống Khuyết tựa hồ khẽ chấn động, một lúc sau mới hồi phục lại thần tình, cười khổ đáp: “Ta không dám đến, không phải không dám xem Kiếm Điển mà sợ gặp một người.”
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi: “Thiên hạ này lại còn có người làm cho phiệt chủ sợ sao?”
Tống Khuyết thở dài nói: “Có gì lạ đâu, ngươi không sợ gặp Thượng Tú Phương sao?”
Khấu Trọng giật mình: “À, thì ra người có thể làm phiệt chủ động tâm chính là Phạm Thanh Huệ.”
Tống Khuyết không trực tiếp trả lời gã, quay lại chủ đề trước đó: “Lời truyền miệng thường phóng đại, không đáng tin. Lão phu là người đầu tiên không tin chuyện Ninh lão thụ thương khi nhìn ‘Từ Hàng Kiếm Điển’ rồi biết khó mà lui là sự thật. Kiếm Điển do Địa Ni viết ra, chuyên dành cho nữ tử dùng kiếm tu thành thiên đạo, thần bí không thể tưởng, nam tính dương cương nếu xem qua nhất định sẽ gặp nguy cơ trùng trùng. Đó là vì nó bác đại tinh thâm, kỳ ảo khó giải, dễ dàng lôi kéo vào trong trầm mê, không thể tự thoát ra, để rồi dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, Ninh lão có thể vượt qua khỏi trở lực này thật sự rất hiếm.”
Khấu Trọng hứng chí hỏi: “Tương truyền Ninh Đạo Kỳ lúc đương thời định lên Tịnh Trai khiêu chiến Phạm Thanh Huệ, tiểu tử không tin sự tình là thế, Ninh Đạo Kỳ là một dạng người không tranh danh lợi thế tục, tại sao lại gây phiền phức khắp nơi?”
Tống Khuyết đưa mắt chăm chú đánh giá gã một lúc, xong khẽ cười nói: “Ngươi không còn thống khổ phiền não nữa rồi, đúng không?”
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Tiểu tử có phải là người nhiều chuyện không? Bàn luận về những vấn đề hấp dẫn thế này, những chuyện khác đều bị gạt ra khỏi tư tưởng.”
Tống Khuyết vui vẻ nói: “Chính vì thế ngươi mới có tư cách tranh thiên hạ cùng Lý Thế Dân! Ninh lão khi đến Tịnh Trai chỉ muốn cùng luận đạo với Thanh Huệ. Tháo chuông phải cần đến người buộc chuông, chuyện của Ngọc Trí lão phu không tiện nhúng tay vào, tất cả đều do tự ngươi tìm biện pháp giải quyết. Còn chuyện gì nữa không?”
Khấu Trọng hạ thấp giọng, thì thào nói: “Chỉ cần đoạt được Hán Trung, tiểu tử có bí pháp để công hãm Trường An mà không phí chút sức lực.”
Tống Khuyết động dung bảo: “Nói ra nghe thử.”
Khấu Trọng nhất nhất đều thuật lại bí mật của Dương Công Bảo Khố, cuối cùng nói: “Chỉ cần chúng ta xuất kỳ bất ý đồng thời phát động ở cả trong và ngoài thành, đánh cho Lý Uyên không kịp trở tay, tiểu tử tin rằng sớm muộn gì cũng khống chế được Trường An.”
Tinh quang trong mắt Tống Khuyết nhấp nháy, thần tình đã trả lại vẻ trầm tĩnh lúc trước, từ tốn hỏi: “Tình huống trong thành Trường An ngươi rõ hơn ta, theo ngươi chúng ta cần bao nhiêu binh lực, khi nào thì có thể công chiếm Trường An trong một đêm?”
Khấu Trọng đáp: “Nếu Lý Thế Dân ở lại trấn thủ Lạc Dương, Quan Trung bỏ không, chỉ cần ba vạn tinh binh là chúng ta có đủ năng lực thu thập Lý Uyên. Hà! Lão nhân gia ở đây thật tốt, có thể định đoạt cho tiểu tử.”
Tống Khuyết dường như không hề nghe mấy câu gã nói sau cùng, lộ ra thần sắc ưu tư, lắc đầu: “Ngươi tuyệt không nên coi thường khả năng phòng ngự của Trường An. Lão hôn quân Dương Quảng sợ thủ hạ mưu phản, phòng bọn chúng mở cửa đón địch, nên không những bố trí quan lũy trong thành, thành môn cũng trùng trùng chướng ngại, kể cả ngươi phát động công kích trong thành nội, một chốc một lát thì đừng mơ tưởng đến chuyện khống chế được bất kỳ thành môn nào. Hơn nữa Lý Uyên vì phòng Lý Thế Dân phản bội, lâu nay vẫn cho trọng binh đồn trú tại phụ cận Trường An, có thể tùy thời vào thành nội, Đường cung bao gồm ba tòa đô thành kiên cố bao bọc bởi tường thành khắc chế công kích. Theo ta thấy phải tăng số trọng binh lên sáu vạn người, trong một tối mới có cơ hội lập được cứ điểm vững chắc tại thành nội, cuộc chiến tranh giành từng tấc đất sẽ phải tốn nhiều ngày, thắng lợi tuyệt không đến dễ dàng.”
Khấu Trọng bội phục: “Phiệt chủ nghĩ đến điều này quả là cẩn thận chu đáo.”
Tống Khuyết cười khẽ: “Nguyên là vì ngươi thường lấy ít thắng nhiều, lấy nhược thắng cường. Bất quá hiện giờ có lão phu tương trợ ngươi, hà cớ gì phải mạo hiểm? Dĩ nhiên đã có diệu kế công hãm Trường An này, lão phu sẽ thành lập sách lược mới, phân phối người khiến Lý Thế Dân sẽ bị giam hãm đại quân ở Lạc Dương. Việc đánh Hán Trung phải bí mật tiến hành, chờ cho tới khi Lý Thế Dân biết được Hán Trung thất thủ, bắt đầu cảnh giác, thì Trường An đã mây yên gió lặng, không ai có thể cải biến vận số bị tiêu diệt của Lý Đường nữa.”
Khấu Trọng khiêm cung hỏi: “Hiện tại tiểu tử nên làm thế nào?”
Tống Khuyết bật cười nói: “Ngươi là chủ soái mà? Sao lại hỏi ta?”
Khấu Trọng cười phụ họa: “Cái đó chỉ dùng khi có người ngoài, bây giờ chỉ có tiểu tử và lão nhân gia, đương nhiên phải theo lời phiệt chủ. Ôi! Làm thủ lĩnh đúng là không dễ dàng gì.”
Tống Khuyết dò xét gã một hồi, rồi khoan thai nói: “Có ba chuyện mà ngươi phải tự mình làm, không thể dựa vào ai khác.”
Khấu Trọng cung kính: “Xin phiệt chủ phân phó.”
Tống Khuyết cầm lấy chung trà, thư thái hớp lấy hai ngụm, bảo: “Khấu Trọng! Ngươi vốn biết lòng ưu ái của lão phu đối với ngươi ngày càng gia tăng. Luận về thanh uy, hôm nay Khấu Trọng ngươi không hề dưới Tống Khuyết, nhưng ngươi vẫn mang một tấm lòng son, lão phu chẳng phác giác được chút dã tâm nào, điều này không thể được! Ngươi cần phải có mục tiêu rõ ràng. Ngươi không sợ lão phu lợi dụng ngươi, rồi tự mình ngồi lên bảo tọa hoàng đế của ngươi sao?”
Khấu Trọng thản nhiên đáp: “Đa tạ phiệt chủ tán thưởng. Nói cho ngay, làm hoàng đế có gì là hay, nếu phiệt chủ khẳng khái nhận, tiểu tử vô cùng cảm kích.”
Tống Khuyết bật cười: “Đừng có mơ ta đáp ứng.”, rồi lão nghiêm mặt tiếp: “Điều đầu tiên, Thiếu soái phải lập tức quay về Trần Lưu, tuyên bố với thuộc hạ là Tống Khuyết ta toàn lực giúp ngươi đăng lên ngôi hoàng đế, Ngọc Trí chính là hoàng hậu tương lai của ngươi. Đừng coi đây là chuyện nhỏ, thực tế nó rất quan trọng, không chỉ ổn định được lòng quân, lại khiến quyền lợi và trách nhiệm phân minh, không còn tồn tại cái gì chính cái gì phụ nữa, khi đó hai quân hóa thành một, đồng tâm hiệp lực, bắt đầu phát huy uy lực liên thủ của chúng ta.”
Khấu Trọng đáp: “Lão nhân gia cũng nên suy nghĩ lần nữa lời đề nghị của tiểu tử, đó là khát vọng chân chính của tiểu tử vậy.”
Tống Khuyết điềm nhiên mỉm cười: “Từ giờ trở đi đừng nhắc đến chuyện này nữa, khi ngươi thành người chân chính thống nhất thiên hạ, thấy vạn dân sống hạnh phúc dưới sự cai trị chân chính của ngươi, mọi hy sinh cá nhân đều chẳng có gì nữa hết.”
Khấu Trọng chán nản hỏi tiếp: “Điều thứ hai là gì?”
Tống Khuyết đáp: “Lão phu sở dĩ bảo ngươi ngay đêm lập tức quay về Trần Lưu, chính vì điều thứ hai vô cùng khẩn bách. Khi về Trần Lưu, Thiếu soái phải cho người ngựa đến ngay Lịch Dương, thuyết phục Đỗ Phục Uy công bố toàn lực ủng hộ ngươi, chỉ cần lão gật đầu, chúng ta không phí một binh một tốt mà khống chế được Đại Giang, lúc nào cũng có thể đánh Tương Dương. Chiếm lấy Hán Trung chỉ là chuyện cất tay sau đó. Khi Lý Thế Dân biết được tin này, nhất định sẽ cố thủ Lạc Dương, đại lợi cho chúng ta đem quân nhập Thục, công hãm Quan Trung.”
Khấu Trọng gật đầu: “Tiểu tử cũng có ý này, xin phiệt chủ phân phó chuyện thứ ba.”
Tống Khuyết dặn: “Ngươi phải lén vào Trường An từ bí đạo, sao cho thần không hay quỷ không biết, đi một vòng quan sát tuyệt đối chuẩn xác cách bố phòng binh lực và quan lũy rồi vẽ thành một bản đồ cho chúng ta tham khảo. Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng, cuộc chiến trường An không thể thất bại. Làm sao để giảm thiểu thương vong của chúng ta xuống mức thấp nhất, bảo tồn thực lực nhằm đối phó với Lý Thế Dân, đó là vấn đề lớn ảnh hưởng đến thắng lợi tối hậu. Chuyện này ngươi phải tự thân hoàn thành, dù cho thân phận có bại lộ, lão phu tin rằng với Tỉnh Trung Nguyệt trong tay, ngươi có thể thoát được.”
Khấu Trọng khâm phục tận đáy lòng: “Tiểu tử ghi nhớ kỹ lời dặn dò của phiệt chủ, ba chuyện này xin cứ tin ở tiểu tử, tuyệt đối không làm phiệt chủ thất vọng. Tiểu tử quay về nói lại vài lời, rồi lập tức phản hồi Trần Lưu!”
Tống Khuyết ngẩng đầu nhìn trời cười nói: “Tốt! Thế mới giống con rể tương lai của Tống Khuyết ta chứ, mọi chuyện khác không cần phân thần lo lắng, lão phu trước khi công nhập Quan Trung sẽ tạo cho ngươi tình thế tối ưu tất thắng.”


o0o


Quân binh giữ thành của Trần Lưu thấy Khấu Trọng đột nhiên quay lại, toàn thành quân dân đều hân hoan, Tuyên Vĩnh, Hư Hành Chi, Tiêu Hồng Tiến, Tả Hiếu Hữu, Lạc Kỳ Phi, Trần Trường Lâm, Cao Chiếm Đạo, Ngưu Phụng Nghĩa cùng đón gã nhập thành, bách tính xếp hàng trên đường hoan nghênh, tiếng reo hò vang dội như sóng dồn, khí thế vút cao như lửa cháy ngút trời.
Khấu Trọng đương nhiên giống như người con đi xa mới về, miệng mỉm cười vẫy tay chào cư dân coi gã như thần minh, sự thật thì bản thân gã không biết vì sao toàn thành Trần Lưu lại coi Đường quân như mãnh thú, như nước lũ thế này?
Vừa vào đại môn ngoài soái phủ, Tuyên Vĩnh lập tức phúc trình: “Đã nhận được tin tức Từ gia, huynh ấy đang cùng Hầu công tử và một vị bằng hữu họ Âm đang đi thuyền ngược Vận Hà lên phía bắc, nay mai sẽ tới nơi.”
Khấu Trọng giật phắt mình dừng lại, reo lên: “Vận may của ta đến rồi! Không có tin gì tốt hơn thế, lại còn tìm ra Âm tiểu tử đã thất tung nữa. Con bà nó! Các ngươi có biết Lý Thế Dân thấy mặt nhạc phụ tương lai của ta đã rụt đuôi trở về Lạc Dương rồi.”
Mọi người cũng dừng lại phía sau lưng gã, nghe thế liền phát một trận cười nghiêng ngả, ai cũng biết đại quân của Tống Khuyết giá lâm, khiến toàn bộ tình thế chuyển biến, những ngày gian khổ cuối cùng đã thành quá khứ.
Khấu Trọng đã xây dựng được hình tượng vô địch đối với Thiếu Soái quân. Nhưng quan trọng hơn, Thiếu Soái quân đối với Đại Đường quân không còn có chút úy kỵ gì, Khấu Trọng chính là khắc tinh của Lý Thế Dân. Niềm vui khi đạt được thắng lợi không mấy gì dễ dàng này lan truyền sâu rộng trong mỗi tướng sĩ trước quảng trường Soái phủ.
Gã hô to: “Chuyện đầu tiên ta phải làm là luận công khen thưởng, nếu như thế, mỗi cá nhân ở đây đều có thưởng cả, đã có công thì phải thưởng tiền, Khấu Trọng ta không có đủ, nhưng nhạc phụ tương lai của ta nhất định sẽ móc hầu bao, mọi người nếu không tin ta thì phải tin ông ta.”
Mọi người buột miệng cười lớn, cùng hân hoan tán thưởng, cách nói chuyện của Khấu Trọng quả là thú vị.
Hư Hành Chi vuốt râu nói nhỏ: “Thưởng cần phải tín, hình cần phải nghiêm, lời cổ nhân có bàn, thưởng phạt phải công minh, có thưởng tất có phạt. Binh thư thường nói phàm làm người sở dĩ lâm trận quên thân, chấp nhận cầm gươm đao, đầu tiên là cầu vinh danh, kế đến là tham trọng thưởng, thứ ba là sợ hình phạt, thứ tư để tránh họa nạn. Hành Chi đã định ra cho quân chúng ta một chế độ thưởng phạt, chỉ cần Thiếu soái gật đầu đồng ý, có thể luận công ban thưởng, luận tội mà phạt, Thiếu soái minh xét!”
Khấu Trọng mừng rỡ nói: “Hành Chi quả thật tính toán chu toàn, giúp ta rất nhiều, lo gì đại sự bất thành?”
Tuyên Vĩnh định cất lời nhưng do dự, Hư Hành Chi đã tiếp lời: “Mời Thiếu soái di giá đến đại đường.”
Khấu Trọng thầm thở dài, Tống Khuyết quả là liệu sự như thần, tướng sĩ Thiếu Soái quân đều lo lắng về ngôi hoàng đế, vì chỗ đó chỉ có một, trong khi luận thực lực, thân phận, địa vị, Tống Khuyết vượt hẳn gã, nếu không làm rõ tình huống lập lờ này, quân tâm nhất định sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Bọn Tuyên Vĩnh hiển nhiên đã từng thảo luận qua, vì thế khi nghe đến đại sự đã có phản ứng như thế.
Gã hiểu là không thể nào trốn tránh, bèn nghiêm mặt nói: “Ta còn có một chuyện cần công bố, Tống phiệt chủ quyết định toàn lực trợ giúp ta thống nhất thiên hạ, Tống gia quân trở thành Thiếu Soái quân, ngày nào đó Khấu Trọng ta có may mắn lên ngôi hoàng đế, Tống Ngọc Trí chính là hoàng hậu.”
Chúng tướng sĩ nghe thế liền reo hò vang trời, tiếng tung hô như sấm động đưa Khấu Trọng tiến nhập Soái phủ.
Khấu Trọng có khổ tự biết, trước khi Tống Khuyết đánh lui đại quân của Lý Thế Dân, ngôi hoàng đế chỉ là giấc mộng không thể đạt tới, nhưng tình thế hiện giờ đã đại biến, thiên hạ phân thành hai cực, nếu gã đủ sức giành được thắng lợi cuối cùng, cái ghế hoàng đế đó trở thành có khả năng rất lớn, khiến gã cảm thấy vấn đề này rất bức rứt và đầy áp lực. Trong lòng gã, chuyện lý tưởng nhất là tìm được một vị hiền giả lên ngôi hoàng đế, gã sẽ công thành thân thối, cùng Từ Tử Lăng ngao du thiên hạ, hưởng thụ sinh mệnh. Vấn đề là gã không thể không tôn trọng chí hướng của Tống Khuyết, ông ta thể hiện rõ rằng chỉ toàn lực trợ giúp gã lên ngôi, chứ không phải ai khác.
Sự tình như thế đã không còn chỗ cho lựa chọn.


o0o


Thuyền buồm từ từ cập bờ, cuối cùng cũng đến Trần Lưu.
Chỉ cần nhìn tình hình sĩ khí của quân thủ ở Trần Lưu, có thể hiểu Khấu Trọng còn sống, toàn thành quân dân đều trần đầy niềm phấn khích và vui mừng thắng lợi.
Trên bến và tường thành rợp cờ xí Thiếu Soái quân dương lên đón gió, quân tình cực thịnh, uy phong mọi bề khiến Từ Tử Lăng cảm giác mình lại lần nữa dẫn đầu Thiếu Soái quân chiếm thượng phong trước quân địch, không còn ở tình thế yếu kém phải trốn tránh cầu toàn nữa, mà là một đội hùng quân có thể tung hoành thiên hạ.
Lính gác cổng thành lập trận hoan nghênh, trên đầu thành một hồi trống rền vang, hàng nghìn kỵ binh như cuồng phong tuôn ra khỏi cửa thành, vó ngựa như sấm sét, dẫn đầu dĩ nhiên là Khấu Trọng.
Ba gã không thể nhẫn nại chờ thuyền cập bến được nữa, phi thân nhảy lên bờ.


Khấu Trọng sớm đã xuống ngựa, từ khoảng cách hơn trăm bộ đã bất chấp tất cả chạy nhào lại ôm Từ Tử Lăng thật chặt, lệ vương đầy mặt, kêu lên rối rít: “Cảm ơn trời đất! Ông trời quả là đối xử không tệ với hai huynh đệ chúng ta, Lăng thiếu gia cuối cùng cũng trở lại!”

- o O o -

<< Hồi 683 - 684 | Hồi 687 - 688 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 764

Return to top