Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Đại Đường Song Long Truyện

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 991268 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đại Đường Song Long Truyện
Huỳnh Dị

Hồi 264

Sau khi trời sáng, nhờ Bạch Văn Nguyên dẫn dường, Khấu Trọng và  Thương Tú Tuần xuất lãnh tinh binh của mục trường cuối cùng đã tìm đến  tiểu cốc đổi ngựa, chiến mã được hơn mười binh sĩ của Thiếu Soái coi sóc,  không con nào là không ở trạng thái sung sức nhất, so với những con  chiến mã đã sức cùng lực kiệt mà họ đang cưỡi, thật sự là khác nhau một trời một  vực.
Sau khi Khấu Trọng và Bạch Văn Nguyên tính toán cự ly và thời gian, liền  quyết định nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi mới xuất phát. Chúng nhân như được hoàng  ân mưa móc, nỗi khổ đi cả một đêm quả thật không biết nói cùng ai, được lệnh  nghỉ ngơi liền lập tức nằm la liệt cả tiểu cốc. Để cho ngựa được nhẹ nhàng, bọn  họ đã cởi yên cương, binh tướng cũng bỏ lại khôi giáp, nên dù ngồi hay nằm cũng  vô cùng thoải mái.
Khấu Trọng thì đến bên dòng suối nhỏ trong tiểu cốc vốc nước rửa mặt,  uống liên tiếp mười mấy ngụm nước lớn, thống khoái vô cùng.
Thanh âm mềm mại du dương của Thương Tú Tuần vang lên phía sau gã:  “Rốt cuộc ngươi có chịu nhận thư để ta hết trách nhiệm hay không?”.
Khấu Trọng vục cả đầu xuống nước, không đáp. Thương Tú Tuần thấy vậy  bèn lại gần gã, một tay chộp lấy bối tâm, một tay cầm lá thư nhét vào cổ áo gã.
Khấu Trọng “ôi cha” một tiếng, rồi đứng dậy gào lên: “Khổng lão phu tử có  dạy, phi lễ vật động, lại có người nói nam nữ thọ thọ bất thân, mỹ nhân trường  chủ nàng bỏ hết mọi quy củ lễ pháp như vậy, xem ra Khấu Trọng ta sau này cũng  không cần giữ quy củ với nàng nữa đúng không”.
Thương Tú Tuần lùi lại ba bước, tròn mắt lên nhìn gã luống cuống cho tay  vào cổ móc lá thư màu vàng nhạt ra, nét mặt như cười mà không phải cười, như  giận mà không phải giận. Thấy nước trên đầu gã không ngừng chảy xuống, nàng  liền chúm chím chiếc miệng đáng yêu, nhăn mặt tỏ vẻ coi thường nói: “Đối với  loại người như ngươi thì cần gì quy củ chứ, nhưng nếu ngươi dám không giữ quy  củ với ta, thì ta sẽ lấy gia pháp ra trừng trị đó”.
Ánh mắt Khấu Trọng dừng lại ở bức thư trên tay, thấy bên trên đề mấy sáu  chữ hết sức khách khí và giữ khoảng cách: “Khấu Trọng tiên sinh nhã giám”,  trong lòng cảm thấy nhói đau, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười nói: “thì ra mỹ nhân trường chủ đã coi ta là người nhà, chỉ không biết là nàng cho ta thân phận gì  vậy? Hơn nữa nếu trường chủ đích thân chấp hành gia pháp với ta thì còn gì bằng,  hì hì, cảm giác mà ngọc thủ của nàng chạm vào cổ ta, e rằng cả đời này ta cũng  không quên được”.
Thương Tú Tuần đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Nếu ngươi còn hồ ngôn loạn  ngữ nữa, ta sẽ lập tức dẫn binh mã trở về mục trường, không thèm để ý đến  ngươi nữa”.
Khấu Trọng trầm ngâm giây lát, rồi lấy phong thư nhét chung vào một chỗ  với cuốn sách của Lỗ Diệu Tử, cất vào trong mình, sau đó chán nản ngồi xuống  một tảng đá lớn bên cạnh bờ suối, chỉ tay vào tảng đá đối diện nói: “Ngồi xuống  nói chuyện một lát được không?”.
Khi Thương Tú Tuần vui vẻ ngồi xuống, Khấu Trọng liền lấy lương khô ra  đưa cho nàng, mỉm cười nói: “Xin trường chủ nể mặt, thần thái lúc nàng ăn là đẹp  nhất trên thế gian này đó”.
Thương Tú Tuần đón lấy miếng lương khô của gã, cười hì hì hỏi: “Làm sao  mà đẹp chứ? Chỉ có ngươi mới nói vậy thôi”.
Khấu Trọng sớm đã hiểu rõ tính cách của nàng, tuy thích cao cao tại thượng,  nhưng trong lòng lại hết sức khô khan và tịch mịch, nghĩ ngợi giây lát rồi dịu dàng  nói: “Như lúc ta đây ăn, chỉ là hổ lốn đổ vào bụng cho no là xong, nhưng lúc  trường chủ ăn, thần tình lại đáng yêu vô cùng, vừa tràn đầy vẻ hiếu kỳ tìm hiểu,  lại như muốn ăn mà không nỡ nếu là mỹ thực thì lại càng trân trọng, tư thái lúc ăn  lại càng đẹp hơn bội phần, còn mang theo vẻ ngây thơ thuần chất của nữ hài tử  nữa. Ôi! Rốt cuộc nàng có chịu ăn cho ta xem hay không, hay là để ta phải động  thủ ép nàng hả? Nếu ta mà làm được vậy, nhất định sẽ còn vinh dự hơn cả nhất  thống được thiên hạ nữa. Hà, chi bằng nàng lấy ta về làm chồng đi, như vậy ngày  nào ta cũng sẽ làm đồ ngon cho nàng ăn!”.
Thương Tú Tuần ôm bụng cười ngất, nhẹ giọng mắng: “Lúc nhàn rỗi vô sự  tìm ngươi giải buồn đúng là một chuyện hay, chuyện gì cũng bị ngươi nói cho loạn  hết cả lên, làm gì có chuyện muốn ăn lại không nỡ chứ? Với lại làm gì có chuyện  nữ nhân lấy nam nhân về chứ, ngươi tưởng ta là Đông Minh công chúa chắc?”.
Khấu Trọng thấy nàng cười như nắc nẻ, lại không hề để bụng câu nói đùa  của gã, thì lấy làm vui vẻ nói: “Mỹ nhân trường chủ khuê môn bất xuất, vậy mà cả  chuyện nam gả cho nữ ở Đông Minh Phái cũng không giấu được nàng, đúng là  thần thông quảng đại”.
Thương Tú Tuần rõ ràng là rất vui vẻ, đắc ý dương dương lườm gã một cái nói: “Đừng quên rằng Lỗ Diệu Tử rất thích nói chuyện với mẹ ta khi đánh cờ, mà  mẹ ta thì thích nhất là kể những chuyện kỳ lạ quái dị mà lão nói cho ta nghe”.
Khấu Trọng động tâm nói: “Trường chủ có biết Tà Phái Bát Đại Cao Thủ  không?”.
Thương Tú Tuần ưỡn ngực lên, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là biết”.
Khấu Trọng cười hì hì nói: “Ta đang tìm hiểu về chuyện này, mau nói ra thử  xem nào”.
Thương Tú Tuần cười cười ngẩng đầu lên, ra vẻ suy nghĩ rồi chậm rãi đáp:  “Người trong tà đạo hành sự bí hiểm khôn lường, vì vậy những người biết chuyện  này quả thật hiếm vô cùng, cho dù là cao thủ xuất thân trong lưỡng phái lục đạo  của ma môn cũng tìm thiên phương bách kế để ẩn giấu xuất thân lai lịch của mình,  tránh để những kẻ tự cho mình là người trong chính đạo bao vây tấn công”.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói: “Cái gì là lưỡng phái lục đạo chứ?”.
Thương Tú Tuần đáp: “Lưỡng phái chính là Âm Quý Phái và Hoa Gián  Phái...”.
Khấu Trọng càng thêm ngạc nhiên: “Hoa Gián Phái, cái tên này có vẻ tương  đối dễ nghe, nhưng ta chưa từng nghe ai nhắc đến cả”.
Thương Tú Tuần nói: “Lưỡng phái xưa nay đều do Âm Quý Phái đứng đầu,  nhưng đó hoàn toàn không phải vì Hoa Gián Phái không bằng Âm Quý Phái, mà  chỉ vì Hoa Gián Phái mỗi đời chỉ truyền có một người. Vì vậy thân phận vô cùng bí  mật, cả người trong ma môn cũng không biết được ai là truyền nhân của Hoa  Gián Phái”.
Khấu Trọng không hiểu nói: “Giả như truyền nhân này vì luyện công sai  đường mà chết đi, hoặc giả đột nhiên bạo tử, vậy thì không phải sẽ thất truyền  hay sao. Tuy chuyện này rất hiếm gặp, nhưng năm rộng tháng dài, thế nào cũng  khó tránh khỏi”.
Thương Tú Tuần bực bội nói: “Ngươi giỏi nhất là bới móc chuyện vớ vẩn,  người ta tự nhiên phải có cách phòng ngừa chứ! Bọn họ có một người gọi là Hộ  Pháp Tôn Giả, chuyên trách bảo tồn bút ký tâm đắc của truyền nhân các đời và  kinh điển trong phái, để bảo đảm cho Hoa Gián Phái không bị tuyệt truyền”.
Khấu Trọng cười khổ nói: “Vậy thì không phải mỗi đời chỉ có một truyền  nhân, mà phải ít nhất là hai người. Nàng đừng bảo ta nói mát đấy nhé!”.
Thương Tú Tuần nói: “Ngươi chẳng hiểu gì hết cả! Hộ Pháp Tôn Giả này không phải là người trong Hoa Gián Phái, chỉ là thay mặt bảo quản điển tịch mà  thôi. Nói một cách nghiêm khắc, thì người này chỉ biết được nơi cất giấu điển tịch  mà thôi, hơn nữa còn phải là nữ nhi nữa. Bởi vì võ công của Hoa Gián Phái chỉ  nam nhân mới có thể luyện được, nếu nữ tử miễn cưỡng tu luyện, tất sẽ rước họa  vào thân”.
Khấu Trọng nghe mà tròn mắt há hốc miệng ra: “Hoa Gián Phái này thật là  cổ quái, truyền nhân của nó chắc nhất định sẽ là quái nhân quái dị. Ôi! Trường  chủ thật đẹp!”.
Mặt trời mọc lên phía sau lưng Thương Tú Tuần, bao bọc nàng trong ánh  dương quang rực rỡ, làm cho vẻ đẹp của nàng tăng lên gấp bội, khiến Khấu  Trọng không kìm nén nổi mà buột miệng thốt lên.
Thương Tú Tuần khẽ nhíu mày nói: “Đừng nói lảng sang chuyện khác nữa,  truyền nhân của Hoa Gián Phái không phải là trời sinh ra đã cô độc, mà là theo  đuổi sự cô độc, bởi vì Hoa Gián Phái có một tín niệm, chính là quan hệ giữa người  với người đều là dư thừa và chẳng hề có ý nghĩa gì. Đó chính là tư tưởng “lão tử  bất tương vãng lao” của Lão Tử Lý Nhĩ được suy diễn thêm một bước”.
Khấu Trọng lấy làm hứng thú hỏi tiếp: “Tư tưởng cực đoan mà lại lấy một cái  tên ướt át như vậy, đúng là quái dị. Trường chủ có biết truyền nhân đời này của  Hoa Gián Phái là ai không? Có phải cũng là một trong tà phái bát đại cao thủ  không?”.
Thương Tú Tuần nhún vai lắc đầu nói: “Từ đầu ta đã nói là cả người trong  ma môn cũng không biết mà, huống hồ người kể chuyện này cho ta lại không  phải là người trong ma môn nữa. Có điều, Lỗ Diệu Tử thì đoán truyền nhân đời  trước chính là người đã làm cho Bích Tú Tâm của Từ Hàng Tịnh Trai phải động  phàm tâm, Thạch Chi Hiên. Bởi vì đệ tử Hoa Gián Phái đời nào cũng giống công  tử quyền quý, tuấn tú phong lưu, như vậy mới có thể chao lượn giữa muôn hoa,  lấy vô tình đối hữu tình, làm thương tâm hết thảy nữ tử trong thiên hạ. Hừ, sắc mặt  ngươi sao lại trở nên khó coi như thế chứ?”.
Khấu Trọng hít sâu một hơi: “Ta biết truyền nhân đời này của Hoa Gián Phái  là ai rồi”.
Lúc Từ Tử Lăng và Tuyên Vĩnh thúc ngựa tuần thị bên bờ Đông Chương  Thủy, quá nửa đều đã đến giai đoạn hoàn thành, hi vọng trước khi địch nhân tới,  có thể tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi. Hai người đứng trên đồi cao, dõi mắt  nhìn quanh tứ bề. Tuyên Vĩnh đột nhiên hỏi: “Từ gia đang tuổi tráng niên, đúng ra  phải là lúc nam nhi chí tại bốn phương, tại sao lại có ý thoái ẩn, nếu ngài đồng ý trợ giúp Thiếu Soái, thiên hạ anh hùng thử hỏi còn ai có thể tranh phong với hai vị  nữa?”.
Từ Tử Lăng phóng mắt ngắm nhìn thủy sắc sơn quang, dưới bóng cây rậm  rạp hai bên bờ, dòng sông giống như một dải lụa dài của tiên nữ buông xuống,  ngoằn ngoèo trải dài từ nam xuống bắc, tăng thêm tình ý vô hạn cho đại địa, bèn  thở dài nói: “Mỗi người đều có lý tưởng và theo đuổi khác nhau, giả như hiện giờ  những kẻ tranh thiên hạ đều như Tào Ứng Long, Chu Xán, Tiêu Tiễn, Vương Thế  Sung thì ta nhất định sẽ cùng Khấu Trọng kề vai tác chiến đến cùng, nhưng trong  quần hùng cũng có những kẻ hiệp nghĩa như Lưu Hắc Thát, Lý Thế Dân, ta không  thể đối địch với bọn họ được. Chỉ vì Khấu Trọng là huynh đệ của ta, nên ta mới để  mình cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt thiên hạ này mà thôi”.
Tuyên Vĩnh gật đầu nói: “Tâm địa của Từ gia đúng là khác với người thường,  Lưu Hắc Thát đích thực là một nhân vật, nhưng Lý Thế Dân căn bản không phải  là thái tử, cho dù là y đoạt được ngôi vị thái tử, thì dù sao cũng là người xuất thân  từ cao môn quý tộc, lúc tranh thiên hạ thì lễ độ kính trọng những kẻ trợ giúp mình,  nhưng sau khi được thiên hạ thì sẽ giở thói chim hết cất cung. Những kẻ xuất thân  quyền quý, làm sao để ý tới sự sống chết của người dưới chứ”.
Từ Tử Lăng trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi nói “Chuyện này mỗi người mỗi  khác, không phải ta nói tốt cho Lý Thế Dân, mà chỉ nói một cách công bằng mà  thôi. Giống như Hán Cao Tổ xuất thân chỉ là một đình trưởng nhỏ bé, sau khi có  được thiên hạ, y cũng đại phong thân tộc làm vương, còn đối với các vương hầu  được gia phong trong chiến tranh thì tâm lang thủ lạt, đến cả Hàn Tín cũng không  tránh khỏi cái chết. Từ điểm này, có thể thấy chuyện này không hề liên quan gì  để xuất thân cả”. Kế đó gã lại mỉm cười nói: “Nhưng có một chuyện có thể khẳng  định Tuyên huynh đã lựa chọn đúng, đó chính là Khấu Trọng tuyệt đối không phải  là hạng người như Lưu Bang”.
Tuyên Vĩnh nói: “Thời Tần Hán vẫn còn chưa xuất hiện cao môn đại phiệt.  Bản thân tại hạ cũng từng bị lũ con cháu nhà thế phiệt ức hiếp, gia phụ cũng bị  bọn chúng hại đến nỗi phải hàm oan mà chết. Nếu Đại Long Đầu không thu  dưỡng, lại truyền cho võ nghệ, Tuyên Vĩnh này làm sao có được ngày hôm nay  chứ”.
Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý: “Quyền môn thế phiệt đích thực có một thời  hoành hành, hại chết không ít người. Tuyên huynh có trí theo Khấu Trọng tranh  bá thiên hạ cũng là chuyện tốt. Nam nhi sinh ra vào thời loạn thế, cũng nên làm  ra sự nghiệp gì đó”.
Tuyên Vĩnh cao giọng nói: “Đại trượng phu nên lấy việc da ngựa bọc thây  làm vinh dự, nếu bảo Tuyên Vĩnh này rụt đầu rụt cổ, tại hạ thà chết oanh liệt trên  chiến trường còn hơn, có thể được theo Thiếu Soái đánh dẹp thiên hạ, đúng là  chuyện thống khoái nhất trên đời”.
Thái dương đã lên đến giữa trời, chiếu sáng khắp đại địa.
Khấu Trọng chính là vầng mặt trời mới lên kia, nhất định sẽ có một ngày lên  đến giữa trời.
Thương Tú Tuần từ phía sau đi lên bên cạnh Bạch Văn Nguyên và Khấu  Trọng hỏi: “Theo dấu chân để lại thì tặc binh có lẽ không đi về hướng này đâu”.
Khấu Trọng lui lại một vài bước, đi song song với nàng, rồi giải thích: “Bởi vì  ban ngày Tào tặc hạ trại nghỉ ngơi, hiện nay chúng ta chỉ kém chúng nửa ngày lộ  trình, chỉ riêng tiếng vó ngựa cũng đủ làm chúng cảnh giác rồi, vì vậy phải đi  đường vòng chặn đầu bọn chúng, đến tối khi chúng hành quân, chúng ta mới đột  kích cướp lương thảo”.
Thương Tú Tuần hài lòng nói: “Coi như ngươi nói có lý”.
Khấu Trọng rất muốn hỏi thêm nàng về ma môn lưỡng đạo lục phái, nhưng  vì phải giở hết tốc lực, nên đành phải tạm thời nén lại trong lòng.
Quá buổi hoàng hôn, bọn họ đã đi được một vòng lớn, từ sơn đạo vòng  xuống bình nguyên, đi lên phía trước đoàn quân tặc khấu, nếu không phải có  Bạch Văn Nguyên dẫn đường, thì cho dù có nghĩ ra được diệu kế này, cũng khó  mà thực hiện được. Bởi vì chỉ cần đi sai một bước thì sẽ lạc đường, làm lỡ mất thời  cơ.
Khấu Trọng quyết đoán chọn lấy một ngọn đồi, cho phục binh ẩn nấp phía  sau, nằm chờ địch nhân đi qua.
Lúc gã và Thương Tú Tuần lên đỉnh đồi quan sát địa hình, lại thừa cơ hỏi  thêm nàng về chuyện của Hoa Gián Phái: “Giả như Thạch Chi Hiên đúng là  truyền nhân đời trước của Hoa Gián Phái, Bích Tú Tâm chung tình với y, vậy thì  không phải Từ Hàng Tịnh Trai đã bại một trận vô cùng thảm hay sao?”.
Thương Tú Tuần trầm ngâm nói: “Sự tình dường như còn phức tạp hơn ngươi  tưởng tượng nhiều, mẹ ta cũng từng nhiều lần thảo luận vấn đề này với Lỗ Diệu  Tử. Nghe nói tình hình bên trong thế nào cả Lỗ Diệu Tử cũng không được rõ lắm,  chỉ biết Thạch Chi Hiên có thể là cao thủ trác việt hiếm thấy của Hoa Gián Phái,  so với Chúc Ngọc Nghiên và Tà Đế Hướng Vũ Điền tuyệt đối không hề thua kém.  Ngươi có biết Hướng Vũ Điền là ai không?”.
Khấu Trọng nói: “Cũng vừa mới biết, ta còn biết rằng trên đời này có một  thứ cổ quái gọi là Tà Đế Xá Lợi nữa cơ”.
Thương Tú Tuần lấy làm ngạc nhiên nói: “Làm sao ngươi biết được, chuyện  này là một trong những chuyện bí mật nhất của Ma Môn, ngay cả người trong  môn phái cũng không được nhắc đến mà”.
Khấu Trọng mỉm cười nói: “Ta biết được chuyện này là vì Lăng thiếu gia  trong một lần cơ duyên xảo hợp đã gặp được nữ nhi của Bích Tú Tâm và Thạch  Chi Hiên, Thạch Thanh Tuyền, bằng không thì cũng đâu biết được sự tồn tại của  Tà Phái Bát Đại Cao Thủ mà hỏi trường chủ chứ?”.
Thương Tú Tuần chợt có một cảm giác hết sức kỳ lạ, dường như không thích  nghe thấy hai cái tên Từ Tử Lăng và Thạch Thanh Tuyền cùng một lượt vậy, trầm  ngâm không nói gì.
Sắc trời trở nên u ám, bầu trời đêm nhiều mây lơ thơ vài ánh sao mờ, mặt  trăng vẫn còn chưa chịu lộ diện.
Khấu Trọng hưng phấn nói: “Ta hiểu rồi, không phải từ đầu nàng đã nói  người của Hoa Gián Phái lấy vô tình đối đãi tình cảm của thế gian hay sao? Bích  Tú Tâm nhất định là đã khiến cho vị cao thủ thiết thạch tâm trường của Hoa Gián  Phái này động tình, như vậy coi như đã phá đi ma công của y. Nhưng vấn đề là  địch nhân chân chính của Bích Tú Tâm là Chúc Ngọc Nghiên, vì vậy bà ta dùng  phương pháp này thắng được Thạch Chi Hiên cũng không có tác dụng gì, thủy  chung vẫn bại trong tay Chúc Ngọc Nghiên”.
Thương Tú Tuần cố dẹp bỏ hết những suy nghĩ phiền não ra khỏi đầu, điềm  đạm nói: “Bích Tú Tâm đích thực là đã thất bại, công lực sút giảm đáng kể, nhưng  đối thủ Âm Quý Phái của bà ta cũng có vấn đề tương tự”.
Khấu Trọng mừng rỡ hỏi: “Chúc Ngọc Nghiên có vấn đề gì?”.
Thương Tú Tuần lắc đầu: “Không phải Chúc Ngọc Nghiên, mà là nữ nhi của  Chúc Ngọc Nghiên, vào đêm trước khi bà ta quyết chiến với Bích Tố Tâm, người  này đã bỏ ra hải ngoại, làm cho Chúc Ngọc Nghiên tức giận đến suýt chút nữa  tẩu hỏa nhập ma. Đó đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi!”.
Khấu Trọng giật mình, đưa tay chộp vào khoảng không một cái, rồi nhắm  mắt lẩm bẩm: “Ta đoán ra ai là nữ nhi của Chúc Ngọc Nghiên rồi! Hừ, từ sớm ta  đã đoán ra rồi. Chẳng trách Biên Bất Phụ lại là phụ thân của nàng ta”.
Thương Tú Tuần tỏ vẻ bất mãn nói: “Lúc nãy thì ngươi nói đã biết truyền  nhân đời này của Hoa Gián Phái là ai, đến giờ lại dựa vào mấy câu nói của ta mà đoán được thân phận của nữ nhi của Chúc Ngọc Nghiên, rốt cuộc người đó là ai?  Mau nói ra xem nào!”.
Khấu Trọng hít sâu vào một hơi, dần dần khôi phục lại bình tĩnh: “Truyền  nhân đời này của Hoa Gián Phái là ai thì ta vẫn chưa dám khẳng định chắc chắn,  nhưng rất có khả năng là Đa Tình Công Tử Hầu Hi Bạch. Không biết Thạch Chi  Hiên đã chết chưa nhỉ, nếu chưa chết thì lão đang ở đâu?”.
Thương Tú Tuần khẽ chun chun chiếc mũi thanh tú của mình, ra vẻ không  vui nói: “Tại sao ngươi không bảo Từ Tử Lăng đi hỏi Thạch Thanh Tuyền, ta làm  sao biết được chuyện trong nhà người ta chứ?”.
Khấu Trọng lần đầu tiên cảm nhận được sự ghen tỵ của Thương Tú Tuần  với Thạch Thanh Tuyền, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của  nàng, rồi phí cười nói: “Tử Lăng và Thạch Thanh Tuyền chỉ là bình thủy tương  phùng, rất nhiều chuyện không tiện trực tiếp hỏi dò được”.
Thương Tú Tuần lườm gã một cái rồi cúi đầu nói: “Người ta làm sao biết  được quan hệ của họ chứ! Ngươi nói xem nữ nhi của Chúc Ngọc Nghiên rốt cuộc  là ai vậy?”.
Khấu Trọng tự tin mười phần đáp: “Ta có thể khẳng định đó chính là Đông  Minh Phu Nhân, chỉ là không biết tại sao bà ta lại chịu gả cho kẻ trưởng bối xú  danh truyền xa Biên Bất Phụ kia chứ, à không phải gọi là xú danh mật truyền mới  đúng. Có điều Biên Bất Phụ đối với Loan Loan yêu nữ cũng có dã tâm nữa, từ  điểm này có thể thấy người trong ma môn xưa nay đều không đếm xỉa đến luân  thường bối phận, những chuyện không hợp tình hợp lý, đối với bọn chúng mới là  chuyện hợp tình hợp lý nhất”.
Nghe Khấu Trọng nhắc đến tên Loan Loan, ánh mắt Thương Tú Tuần sáng  rực lên ngọn lửa cừu hận, trầm giọng nói: “Các ngươi nhất định phải giúp ta giết  chết con yêu nữ đó để báo mối huyết hải thâm cừu của Hạc bá và Bằng bá”.
Khấu Trọng gật đầu nói: “Chuyện này đương nhiên, chỉ cần còn một hơi thở,  ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào của Âm Quý Phái. Nhưng hiện  giờ vẫn chưa phải lúc, chúng ta còn phải nhẫn nại thêm một thời gian nữa”.
Thương Tú Tuần còn tưởng rằng gã chỉ võ công của mình còn chưa đủ để  khắc chế Loan Loan, nước mắt rưng rưng gật đầu đáp ứng. Khấu Trọng bất giác  cảm thấy xung động, đây là lần đầu tiên gã thấy nữ tử tuyệt sắc kiên cường này  có thần thái đáng thương như vậy, có thể thấy trong thâm tâm nàng chẳng những  đã có ý dựa dẫm vào gã, mà còn hoàn toàn tín nhiệm gã nữa, suýt chút nữa thì  đã vòng tay ôm chặt lấy nàng, nhưng rồi đột nhiên lại nghĩ đến chuyện nàng vì Từ Tử Lăng mà sinh lòng ghen tỵ với Thạch Thanh Tuyền, liền vội vàng áp chế dục  vọng xuống, dịu dàng nói: “Đường đời xưa nay đều không hề bằng phẳng, lúc nào  cũng có những chuyện không vừa ý, sinh ly tử biệt, bi hoan li hợp, tám chữ này đã  nói lên tất cả”.
Thương Tú Tuần mau chóng trở lại trạng thái bình thường, ngại ngần nói:  “Ta xưa nay chưa từng mềm yếu như vậy, không hiểu tại sao trước mặt ngươi lại  trở nên yếu đuối như thế nữa. Ôi! Ta nói tới đâu rồi?”.
Chợt có tiếng vó ngựa vang lên.
Hai người nhìn về phía đó, chỉ thấy Lạc Phương đang thúc ngựa lao đến như  bay, đưa tay ra hiệu địch nhân sắp tới gần.

<< Hồi 263 | Hồi 265 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 794

Return to top