Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Đại Đường Song Long Truyện

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 991219 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đại Đường Song Long Truyện
Huỳnh Dị

Hồi 239

Thạch Thanh Tuyền đẩy cánh cửa gỗ của thạch ốc ra, nghiêng đầu mỉm  cười nói: “Từ huynh, mời vào!”.
Từ Tử Lăng chần chừ giây lát rồi mới bước qua bậc cửa, đi vào bên trong.  Trong nhà dùng một tấm mành trúc chia làm hai gian. Căn nhà tuy nhỏ nhưng  cũng có đủ các thứ gia cụ tạp vật mà một gia đình cần có trong cuộc sống hàng  ngày. Nhà cửa sạch sẽ tinh khiết, đẹp một cách tĩnh mịch.
Thạch Thanh Tuyền chậm rãi nói: “Đây chính là chỗ ở chật chội của Thanh  Tuyền”.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Không phải Thạch tiểu thư ẩn cư ở Ba Thục sao?”.
Thạch Thanh Tuyền mời gã ngồi xuống một chiếc ghế kê cạnh cửa sổ, còn  mình thì vén mành trúc đi vào bên trong: “Gian tiểu ốc này không phải Thanh  Tuyền dựng nên, người xây dựng nó đã qua đời từ năm năm trước, Thanh Tuyền  mượn nó làm nơi đặt chân chính là vì nó chỉ cách Tà Đế Miếu có nửa canh giờ  cước trình”.
Nhìn xuyên qua tấm rèm trúc mỏng, thấp thoáng thấy nữ tử đặc biệt này  ngồi xuống một chiếc kỷ nhỏ bên cạnh chiếc giường kê sát tường, quay lưng về  phía gã, đối mặt với tấm gương đồng hình tròn treo trên tường. Trong mông lung  mơ hồ, tất cả đều bị tấm rèm trúc làm tịnh hoá, khiến cho thân hình và tư thái  diễm lệ của nàng càng thêm nổi bật.
Từ Tử Lăng tán thưởng: “Đây đúng là một nơi tuyệt vời để lánh đời ẩn thế,  nếu không phải có tiểu thư dẫn tới đây, chỉ sợ tại hạ tìm một vạn năm cũng không  tìm được mất”.
Gian tiểu thạch ốc này nằm ở một hiệp cốc nhỏ cách động dơi chừng hơn  mười dặm về phía Đông Nam, sau lưng là một dòng thác và hồ nhỏ, trước nhà  cây cỏ hoa lá tốt tươi, cảnh vật đẹp vô cùng.
Thạch Thanh Tuyền cầm chiếc lược lên, chải chải mái tóc dài mềm mại,  động tác tư thế đều đẹp đến mê hồn. Chỉ nghe nàng chậm rãi nói: “Tại sao huynh  không hỏi chủ nhân cũ của nơi này là ai? Lẽ nào huynh không thấy hiếu kỳ ư?”.
Trong lòng Từ Tử Lăng chợt dâng lên một cảm giác thoải mái và ấm áp,  giống như đang cùng thê tử xinh đẹp của mình sống an lạc trong ngôi nhà nhỏ, ngồi cách một tấm màn trúc bàn chuyện lặt vặt trong gia đình vậy. Đây là một  cảm giác hết sức mới vẻ đối với gã. Chỉ nghe gã mỉm cười nói: “Có lẽ là vì tính  cách mỗi người thôi! Tại hạ rất hiếm khi có những xung động kiểu không biết  chuyện này thì không được như những người khác. Có điều tiểu thư đã đặc biệt  gợi ra chuyện này, chắc hẳn chủ nhân cũ của gian thạch ốc này phải là một nhân  vật rất có lai lịch, bây giờ lòng hiếu kỳ của tại hạ lại bị khơi gợi lên rồi”.
Thạch Thanh Tuyền khẽ cười hỏi: “Thanh Tuyền có thể hỏi Từ huynh một  vấn đề hơi đường đột được chăng?”.
Từ Tử Lăng vừa ngưng thần lắng nghe tiếng chim chóc vui đùa chích chích  bên ngoài, vừa thuận miệng đáp: “Xin tiểu thư cứ hỏi!”.
Thạch Thanh Tuyền liền nói: “Dám hỏi Từ huynh, trong mấy năm hành khứ  giang hồ, đi khắp Nam Bắc, huynh đã từng hại bao nhiêu thiếu nữ phải xiêu hồn  lạc phách, mê đắm nhớ nhung rồi?”.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: “Tại hạ xưa nay chưa từng nghĩ việc này, chắc  là không có đâu”.
Thạch Thanh Tuyền vui vẻ bật cười: “Cuối cùng cũng tìm ra lúc huynh  không thật thà rồi nhé. Tạm thời chưa tính sổ vội, để Thanh Tuyền hỏi ngược lại  vậy, Từ huynh đã gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ nổi danh trong giang hồ, đã có  ai có thể khiến huynh một lòng ái mộ hay chưa?”.
Từ Tử Lăng cười khổ: “Vấn đề này của tiểu thư còn khó đối phó hơn bất cứ  thứ kỳ công tuyệt nghệ nào mà Từ Tử Lăng đã từng gặp qua, tiểu đệ có thể đầu  hàng cho qua chuyện được không?”.
Thạch Thanh Tuyền buông lược xuống, che miệng cười khúc khích: “Đúng là  đồ vô dụng! Nam tử hán đại trượng phu thì phải dám yêu dám hận chứ, thì ra Từ  Tử Lăng danh chấn thiên hạ về mặt này lại yếu ớt kém cỏi như vậy”.
Từ Tử Lăng thoải mái nhún vai đáp: “Tiểu đệ đối với chuyện tình cảm nam  nữ cảm thấy rất nhạt nhẽo, cũng không có cầu mong và kỳ vọng gì đặc biệt, tất  cả đều tùy ngộ nhi an mà thôi. Nếu như có mong muốn, thì chỉ mong được tự do  tự tại, chu du thắng cảnh danh sơn trong thiên hạ, như vậy là đã không uổng kiếp  này rồi”.
Thạch Thanh Tuyền im lặng giây lát rồi chậm rãi nói: “Cách nghĩ của huynh  và Thanh Tuyền rất giống nhau, khác biệt chỉ là một tĩnh một động thôi. Cuộc  sống lý tưởng trong lòng Thanh Tuyền chính là được ẩn cư sơn lâm, nghiên cứu  những kỹ nghệ và học vấn mà mình yêu thích, lấy đó làm tiêu khiển, sống một cuộc đời bình lặng. Chính vì thế mà Thanh Tuyền mới nôn nóng đem gánh nặng  này chuyển qua cho Từ huynh như vậy”.
Từ Tử Lăng gật đầu: “Cuối cùng thì tiểu đệ cũng hiểu được tâm ý của tiểu  thư rồi. Xin cứ nói! Chỉ cần có thể làm được, Từ Tử Lăng này nhất định sẽ giúp  tiểu thư hoàn thành tâm nguyện!”.
Thạch Thanh Tuyền thở dài: “Ôi! Huynh làm người tốt thế này khiến Thanh  Tuyền thật xấu hổ. Ngại quá! Từ huynh có thể tạm thời nhắm mắt lại không,  người ta phải thay y phục!”.
Từ Tử Lăng giật mình đánh thót vội vàng nhắm nghiền hai mắt lại.
Tiếng cởi y phục xột xoạt vang lên trong phòng, Thạch Thanh Tuyền vẫn  thoải mái tự nhiên như không nói: “Đạo Tâm Trủng Ma Đại Pháp là thần công chí  cao vô thượng của Ma Môn, so với Thiên Ma Đại Pháp của Âm Qúy Phái còn cao  hơn một bậc. Kỳ quái nhất là trong quá trình tu luyện, tính cách và khí chất của  người luyện sẽ thay đổi, từ ma nhập đạo. Nghe Lỗ đại sư nói: Tà Đế luyện loại  thần công này gần thành công thì thất bại, hơn nữa còn rước phải đại hỏa ma hỏa  thiêu thân, nhưng trước khi thảm tử đã bỗng nhiên tỉnh ngộ, hối hận về những  chuyện tàn hại chúng sinh mà mình đã làm trước đây, nên đã ra sức bổ cứu”.
Từ Tử Lăng suýt chút nữa thì mở bừng mắt ra, ngạc nhiên nói: “Thế gian có  thứ ma công như vậy sao, thật là kỳ lạ”.
Trường Sinh Quyết tuy có thể làm khí chất của Khấu Trọng và gã thay đổi,  nhưng cũng chỉ theo cá tính của hai gã mà phát triển tự nhiên, không giống như  Đạo Tâm Trủng Ma Đại Pháp này, có thể thay đổi cả tính tình thâm căn đế cố  của một con người như vậy.
Thạch Thanh Tuyền dường như đã thay xong y phục, còn vén màn bước ra  ngoài, nhưng vẫn không lên tiếng bảo Từ Tử Lăng mở mắt, nhẹ giọng nói: “Lúc  đó, điều mà Tà Đế không yên tâm nhất chính là bốn tên ác đồ Vu Ô Quyển này,  không có ai hiểu rõ lũ ác nhân thiên sinh tà ác này hơn y, thế nên đã lợi dụng  nhược điểm muốn làm Tà Đế đời sau của chúng, lấy Tà Đế Xá Lợi làm mồi nhử,  bức chúng lập thệ bằng Huyết Chú của Ma Môn, thề sau khi lấy được Tà Đế Xá  Lợi, kế tục ngôi vị Tà Đế thì mới được khai tông lập phái. Mặt khác, lại ngấm  ngấm thông tri cho Chúc Ngọc Nghiên, nói cho mụ biết mình đã truyền Tà Đế Xá  Lợi cho bốn tên nghịch đồ, giáng đại họa này cho chúng”.
Từ Tử Lăng vẫn nhắm nghiền hai mắt nên nhìn thấy thần tình của nàng lúc  này, có cảm giác như đang đi trong màn sương mù mịt, hoang mang nói: “Tại sao  Tà Đế Xá Lợi lại quan trọng như vậy?”.
Thanh âm ngọt ngào của Thạch Thanh Tuyền vang lên bên tai gã: “Đó là  một bí mật của Tà Cực tông, từ khi lập tông đến giờ đã truyền từ đời này sang đời  khác một thứ dị thuật bí pháp, Tà Đế Xá Lợi do một thứ Hoàng Tinh Thạch cực kỳ  quý hiếm mài thành, bắt đầu từ Tà Đế đời thứ nhất, lịch đại Tà Đế khi biết đại hạn  của mình sắp tới, liền lấy dùng thứ dị thuật này dồn toàn bộ công lực cả đời  ngưng tụ thành tinh khí, đẩy vào Hoàng Tinh Thạch, hi vọng người kế tục viên tà  thạch này có thể hấp thụ được tinh nguyên đó, khiến Tà Cực tông đời sau mạnh  hơn đời trước, độc bộ võ lâm! À! Bây giờ huynh có thể mở mắt được rồi!”.
Từ Tử Lăng liền từ từ mở mắt, thấy Thạch Thanh Tuyền đang đội mũ lên  mái tóc đen tuyền đã búi thành búi thư sinh, hoàn thành việc cải dạng nam trang,  còn là kình trang bó sát người để đi xa nữa.
Chiếc mũi xấu xí của nàng đã biến mất vô tăm vô tích, nhưng da thịt đã trở  nên thô ráp ngăm đen, có điều dù là vậy, nàng vẫn đẹp đến độ khiến người ta  phải nín thở. Không biết có phải vì đặc biệt lưu tâm và so sánh hay không mà Từ  Tử Lăng cảm thấy sống mũi thẳng nhỏ nhắn của nàng khiến gương mặt thanh lệ  nàng càng thêm cao quý và hoàn mỹ.
Vẻ đẹp của nàng là một vẻ đẹp lãnh mạc và thần bí, đây có lẽ là do sự  thanh thuần ngạo thế mà nàng đã có từ khi sinh ra trên đời, khiến người ta không  dám tiếp cận, nhưng lại khát vọng mong cầu được lọt vào mắt xanh của nàng.  Thêm vào ấn tượng trước đó, Từ Tử Lăng dám khẩn định mỹ nữ có phong cách  đặc biệt, ngôn từ bạo dạn này tuyệt đối không hề thua kém những tuyệt thế giai  nhân điên đảo giang hồ như Sư Phi Huyên hay Loan Loan.
Thạch Thanh Tuyền mỉm cười: “Tại sao cứ nhìn người ta chằm chằm vậy, có  phải thấy Thanh Tuyền biến đổi nhiều quá không?”.
Từ Tử Lăng bật cười nói: “Tiểu thư chắc đã đọc được suy nghĩ trong lòng tại  hạ rồi! Hắc! Nếu những lời vừa rồi tiểu thư nói là sự thật, vậy thì thế lực của Tà  Cực tông phải vượt xa Âm Qúy Phái mới đúng, tại sao sự tình lại ngược lại như  vậy?”.
Thạch Thanh Tuyền thở dài: “Chuyện này phức tạp dị thường. Huynh hãy trả  lời Thanh Tuyền một câu trước, bây giờ huynh chuẩn bị đi đâu?”.
Nghe Từ Tử Lăng trả lời, Thạch Thanh Tuyền liền vui vẻ nói: “Chúng ta còn  có hai ba ngày đồng hành nữa, đợi sau khi đến Trường Giang, huynh qua sông  Nam hạ, còn Thanh Tuyền sẽ ngồi thuyền đi về phía Tây, chúng ta vừa đi vừa nói  được không?”.
Từ Tử Lăng nằm mơ cũng không ngờ được đột nhiên lại có thêm một mỹ nữ đồng hành như vậy, có điều mỗi một khắc ở bên mỹ nhân, đều sẽ là những kỷ  niệm mỹ lệ mà cả đời này gã cũng không thể nào quên, nên liền gật đầu mỉm  cười nói: “Nếu tiểu thư không ngại, thì chúng ta có thể lập tức lên đường!”.

o0o
Lạc Mã Hồ nằm ở phía Đông Nam Sơn Đông đệ nhất đại hồ Vi Sơn Hồ,  được dòng Tứ Thủy chảy qua.
Lạc Mã Hồ nước rộng trời cao, dõi mắt nhìn ra chỉ thấy không gian tưởng  chừng như vô tận, sóng biếc lăn tăn, ngư sản và các loại thủy sản khác rất phong  phú, trong đó có cá chép, cá diếc, cá trắm và tôm cua là nhiều nhất, ngoài ra nơi  này còn nổi tiếng với các loại đặc sản khác như củ ấu, ngó sen, bồ khẩu thảo...
Mỗi khi thời tiết đẹp, những con thuyền cá ẩn hiện giữa làn khói sóng, mái  chèo gạt nước ì oạp, trên cao lũ thủy điểu bay lượn dập dìu, phong cảnh mê người.
Hạ Phi Thành - căn cứ địa của Lạc Mã Bang nằm cách Lạc Mã Hồ chừng  mười dặm về phía Tây Bắc, là nơi giao hội của ba dòng sông lớn Tứ Thủy, Nghi  Thủy và Biện Thủy, quan trọng nhất là nơi này chỉ cách Bành Thành chừng nửa  ngày đi thuyền.
Giao thông thiện lợi khiến Hạ Phi trở thành trạm trung chuyển giữa Lạc Mã  Hồ và Vi Sơn Hồ, khống chế cả toàn bộ thủy đạo trong vùng, điều này mang đến  cho Hạ Phi một lượng giao dịch rất lớn, làm cho Lạc Mã Bang ngày càng lớn  mạnh. Kết minh với mã tặc Khiết Đan, chính là một cơ hội mở rộng tầm ảnh  hưởng và dã tâm của Lạc Mã Bang bang chủ Đô Nhậm.
Khấu Trọng, Lạc Kỳ Phi và mười thủ hạ giả thành thương lái đến Lạc Mã Hồ  mua lương thực, an nhiên tiến vào Hạ Phi.
Người giúp họ đả thông mọi cửa quan là cự phú buôn bán lương thực và dầu  ở bản địa Thẩm Nhân Phúc. Trước nay quan hệ của y và Bành Lương Hội đều rất  mật thiết, tuy bề ngoài vẫn giữ giao tình với Lạc Mã Bang, nhưng bên trong từ lâu  đã vô cùng bất mãn với sự tham lam vô độ, hoành hành bá đạo của Đô Nhậm.  Tin tức tình báo của Lạc Kỳ Phi đều là y cung cấp.
Thẩm Nhân Phúc là thương nhân giỏi tính toán, vốn không muốn tham gia  vào việc tranh giành địa bàn của các thế lực, nhưng Đô Nhậm và Quật Ca kết  minh với nhau khiến y không thể nhẫn nhịn được nữa, bởi vì cả nhà nam nữ lão ấu của thân đệ y đều đã chết trong tay Quật Ca và đám thủ hạ, thù sâu tựa biển.  Nhưng quan trọng hơn cả là sự kính ngưỡng và lòng tin của y với Khấu Trọng, thế  nên vừa gặp nhau đã hợp ngay, quyết ý toàn lực giúp đỡ Khấu Trọng đối phó Đô  Nhậm và Quật Ca.
Sau khi Khấu Trọng và Lạc Kỳ Phi đến Thẩm phủ, ba người liền lập vào mật  thất bàn bạc. Thẩm Nhân Phúc dáng người cao lớn rắn chắc, mái tóc đã lấm tấm  điểm bạc, tự tin mà hiền hoà, hai mắt sáng như sao, râu rậm, niên kỷ ước chừng  ngoài bốn mươi, gây cho Khấu Trọng ấn tượng y là người tinh minh quyết đoán.
Sau mấy lời khách khí, Thẩm Nhân Phúc bắt đầu vào chính sự: “Sau khi  được Quật Ca chi viện, Đô Nhậm ra sức chiêu binh mãi mã, chuẩn bị đại triển  quyền cước, làm các thành trấn gần đây ai nấy đều lo lắng, sợ rằng y sẽ cùng với  Quật Ca đi khắp nơi giết người phóng hoả, công thành chiếm đất”.
Khấu Trọng chau mày nói: “Quật Ca chỉ có vài trăm tên mã tặc, tại sao Đô  Nhậm lại giống như có trái núi lớn để dựa vào như thế?”.
Thẩm Nhân Phúc thở dài: “Trong mắt của Khấu gia, Quật Ca đương nhiên  chỉ là nhân vật nhỏ không đáng để ý, nhưng khắp một vùng này, có ai nghe tiếng  mã tặc Khiết Đan mà không biến sắc đâu chứ. Nếu cộng cả số thủ hạ mà Quật  Ca lưu lại vùng duyên hải, nhân số của bọn chúng cũng phải hơn một ngàn người.  Đám mã tặc này kẻ nào kẻ nấy đều võ công cao cường, dũng mãnh như sói,  công phu trên ngựa càng thuần thục hơn người Trung Nguyên một bậc, hơn nữa  lại đến đi như gió, ngoại trừ trận đại bại trong tay Khấu gia và Từ gia ở Đô Lương  ra, xưa nay đều bách chiến bách thắng. Hiện giờ có thêm Đô Nhậm cho bọn  chúng tin tức và căn cứ địa, đích thực là như hổ thêm cánh, khiến những thương  nhân như chúng tôi người người đều lo sợ nơm nớm. Chỉ mong Khấu gia có thể  chủ trì chính nghĩa, báo cừu tuyết hận cho những người vô tội đã bị chúng tàn sát”.
Khấu Trọng trầm tĩnh nói: “Thẩm lão bản cứ yên tâm, chỉ riêng chuyện toàn  gia lệnh đệ bị sát hại, ta đã không thể tọa thị bàng quan được rồi, nhất định ta sẽ  khiến đám ác tặc ngày vĩnh viễn không thể trở về quê hương. Không biết Quật Ca  hiện giờ đang ở đâu, Đô Nhậm chắc chắn không dám dẫn sói vào nhà, cùng ăn  cùng ngủ với Quật Ca đâu nhỉ?”.
Thẩm Nhân Phúc thấy Khấu Trọng nể mặt mình như vậy, cảm kích đến suýt  nữa thì rơi lệ, bái tạ mấy câu rồi nói: “Quật Ca và thủ hạ hiện đang ở tại một mục  trường ở chân núi Trạch Sơn cách Hạ Phi mười dặm về phía Tây để đợi đồng bọn  đến tập hợp, còn về việc hắn và Đô Nhậm đang âm mưu điều gì thì tiểu nhân vẫn  chưa dò la ra được”.
Khấu Trọng vươn mình, thở dài nói: “Thẩm lão bản có biết trong Lạc Mã  Bang, ai phản đối việc kết minh này mạnh mẽ nhất không?”.
Thẩm Nhân Phúc không cần nghĩ ngợi mà đáp ngay: “Đương nhiên là nhị  đương gia Tiểu Lữ Bố Tiêu Hồng Tiến, người này là một anh hùng hảo hán, rất  được chúng nhân tôn kính, cả Đô Nhậm cũng phải e dè cố kỵ. Một nửa nguyên  nhân của lần việc kết minh này chính là Đô Nhậm muốn đối phó y. Từ sau khi  phản đối kết minh không thành, Tiêu Hồng Tiến đêm nào cũng đến thanh lâu,  mượn rượu giải sầu. Theo tiểu nhân thì y đã có ý rời khỏi Lạc Mã Bang, bằng  không sớm muộn gì cũng bị Đô Nhậm hại chết”.
Khấu Trọng mừng rỡ nói: “Lữ Bố không yêu giang sơn yêu mĩ nhân, hi vọng  Tiểu Lữ Bố này tiến bộ hơn một chút. Chúng ta sẽ bắt đầu từ người này vậy, nói  không chừng có thể thu phục cả Lạc Mã Bang mà chẳng tốn một binh một tốt  cũng nên. Lúc đó thì đảm bảo đám mã tặc Khiết Đan kia sẽ chết không đất chôn  thây, còn chúng ta thì lại có thêm một số chiến mã đã được huấn luyện, món này  cũng hời đấy chứ?”.
Thẩm Nhân Phúc hân hoan nói: “Tiểu nhân và Tiêu Hồng Tiến có chút giao  tình, tất cả cứ để tiểu nhân sắp xếp là được”.
Khấu Trọng lắc đầu nói: “Thẩm lão bản không tiện ra mặt, nhân tâm nan  trắc, ai biết được Tiêu Hồng Tiến sẽ phản ứng thế nào, Kỳ Phi có đề nghị gì  không?”.
Lạc Kỳ Phi từ nãy giờ vẫn ngồi một bên lắng nghe mà không nói gì, lúc này  cũng gật đầu đồng ý với Khấu Trọng: “Thẩm lão bản có thể không xuất diện là tốt  nhất, nhưng làm sao mới có thể tiếp xúc với Tiêu Hồng Tiến đây?”.
Khấu Trọng mỉm cười nói: “Chuyện này chúng ta sẽ tùy cơ hành sự. Y thích  đến nơi nào nhất thì chúng ta sẽ đến đó gặp y. Nếu y không chịu trợ giúp chúng  ta thì thuận tay cho y một đao là xong, sau đó sẽ đến lượt Đô Nhậm”.
Khẩu khí của gã tuy hơn lớn một chút, nhưng Thẩm Nhân Phúc và Lạc Kỳ  Phi đều cảm thấy hết sức bình thường. So với Nhậm Thiếu Danh và Lý Mật, Đô  Nhậm chẳng là thứ gì cả.
Khấu Trọng nghĩ ngợi giây lát rồi lại nói với hai người: “Nếu đã không ai biết  bước tiếp sau Đô Nhậm và Quật Ca định làm gì, vậy thì chúng ta tiện thể giúp bọn  chúng một phen luôn, hãy cho người phao tin đồn, khiến các thành trấn gần đây  người người đều hoảng loạn. Lúc đó chỉ cần chúng ta trừ diệt hai tên này, chúng  nhân sẽ càng bội phần cảm kích. Hà hà, chỉ dùng mấy câu nói mà đã mua được  nhân tâm, trên đời này còn có việc gì lợi hơn thế nữa không?”.
Hai người bọn Lạc Kỳ Phi đều gật đầu khen hay, thầm nhủ quả là “người nổi  danh đều không phải tầm thường, người tầm thường thì không thể nổi danh”, kế  sách như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Khấu Trọng trầm ngâm: “Tin đồn phải hợp tình hợp lý, chi bằng cứ nói... à...  Thẩm lão bản... thử nói xem, người ở những vùng xung quanh đây sợ nhất là gì?”.
Thẩm Nhân Phúc cung kính đáp: “Đô Nhậm xưa nay luôn có ý đoạt lấy Lưu  huyện và Bái huyện ở bên Vi Sơn Hồ, như vậy thì y sẽ có cứ điểm ở vùng Vi Sơn  Hồ, từ đó tấn công các thành trấn lớn gần đó. Chúng ta có thể dùng điểm này để  tạo ra tin đồn. Vi Sơn Hồ phía bắc thông đến ba hồ lớn là Thiệu Dương, Độc Sơn,  Nam Dương, đầu đuôi tương tiếp giống như là một hồ vậy, nếu như để lọt vào tay  Đô Nhậm, vậy thì y sẽ khống chế được toàn bộ mạch máu kinh tế của vùng Sơn  Đông”.
Lạc Kỳ Phi nói: “Muốn lấy Vi Sơn Hồ, trước tiên phải đoạt Bành Thành, vì  vậy chỉ cần chúng ta phao tin Đô Nhậm muốn tấn công Bành Thành, những người  khác sẽ lập tức đoán được dã tâm và đại kế của y”.
Khấu Trọng bật cười nói: “Chuyện này càng nói càng thật, đến cả ta cũng  bắt đầu tin rồi đó! Chi bằng chúng ta thêm mắm dặm muối, nói Quật Ca sẽ đánh  trận đầu để rửa mối nhục đã bị ta đánh bại, thế nên sẽ thấy người là giết, gà chó  không tha... hai người thấy thế nào?”.
Thẩm Nhân Phúc và Lạc Kỳ Phi đều gật đầu khen hay.
Khấu Trọng cười cười nói tiếp: “Lão Đô, Lão Quật! Xem các ngươi còn được  bao nhiêu ngày phong quang nữa!”.
Thẩm Nhân Phúc hưng phấn nói: “Làm việc cho Khấu gia thật là thống  khoái, tiểu nhân sẽ lập tức y kế hành sự!”.
Khấu Trọng nói: “Chậm đã! Tin đồn tốt nhất nên để truyền từ bên ngoài,  như vậy thì Đô Nhậm muốn điều tra cũng không biết điều tra từ đâu! Thẩm lão  bản hãy lập tức phái người đến các thành trấn gần đây...! Hắc! Chi bằng hãy để  các thương lái truyền tin này đi, như vậy thì sẽ càng có hiệu quả hơn!”.
Thẩm Nhân Phúc liền lĩnh mệnh chạy đi.
Khấu Trọng lại vươn người một cái, quay sang nói với Lạc Kỳ Phi: “Kỳ Phi,  hãy đi dò la xem Tiểu Lữ Bố gia gia của chúng ta hay đến thanh lâu nào? Ta ngủ  dậy sẽ đến đó tìm y uống rượu bàn chuyện làm ăn!”. Nói đoạn liền há miệng  ngáp dài, lẩm bẩm nói một mình: “Mệt chết đi được!”.

<< Hồi 238 | Hồi 240 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 777

Return to top