Trong nội đường Soái phủ, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch, Âm Hiển Hạc cùng ngồi quanh bàn trò chuyện, cùng tham dự còn có Hư Hành Chi và Tuyên Vĩnh.
Sau khi nghe rõ chuyện của Từ Tử Lăng, Khấu Trọng mừng rỡ nói: “Thật may làm sao, ta chính là đang định đến Trường An, nhưng trước hết phải đến diện kiến lão gia.”
Chuyển sang Âm Hiển Hạc, gã nói: “Lão ca yên tâm, chuyện treo thưởng tìm lệnh muội cứ giao cho đệ, Hành Chi sẽ tính toán hết mọi chuyện liên quan.”
Hư Hành Chi vui vẻ đáp: “Chỉ là chuyện cỏn con, thuộc ha sẽ lo liệu ổn thỏa chuyện này.”
Âm Hiển Hạc nói: “Chỉ là....??”
Khấu Trọng cười cắt ngang lời y: “Đều là huynh đệ một nhà, đệ có ngân lượng chính là huynh có ngân lượng, đâu có gì mà phải ngại.”
Tuyên Vĩnh thắc mắc: “Thiếu soái hà cớ gì mà đến Trường An?”
Khấu Trọng đem đề nghị của Tống Khuyết ra nói, đột nhiên phát hiện sắc mặt của Từ Tử Lăng có điểm quái dị, liền hỏi: “Lăng thiếu gia có chuyện gì thế?”
Từ Tử Lăng cười khổ đáp: “Chuyện này chỉ có thể nói riêng với ngươi!”
Khấu Trọng nói: “Không có chuyện gì không thể giải quyết. Hay là các người cùng ta đến Lịch Dương gặp lão gia trước, sau đó đến Quan Trung, trên đường còn có thể ghé thăm mỹ nhân Trường chủ nói vài lời. Lúc cực lúc vinh, Thương Tú Tuần nhất định sẽ rất vui khi gặp chúng ta.”
Hư Hành Chi nhíu mày: “Chuyện vẽ bản đồ nội thành Trường An phiền Hầu công tử nhọc công được không?”
Diệu bút của Hầu Hi Bạch trứ danh thiên hạ, đương nhiên hơn Khấu Trọng nhiều.
Hầu Hi Bạch vui vẻ đáp: “Chuyện đó cứ giao cho tiểu đệ.”
Khấu Trọng mỉm cười: “Hành Chi không cần quá lo lắng, ta đi rồi, Tống phiệt sẽ chủ trì đại cuộc, chỉ cần ta có thể thuyết phục lão gia truyền tin trong thiên hạ, Trầm Pháp Hưng, Tiêu Tiễn và Lâm Sĩ Hồng cùng tàn dư coi như bị chặt tay chân. Lý Thế Dân nhân vì đại tuyết cản đường không thể nam hạ, sau khi phong tỏa thủy đạo rồi, hắn chỉ đành ở lại phía Bắc thôi. Hiện giờ chuyện của bọn ta cũng rất gấp, không phải là nam chinh bắc thảo, mà làm sao huấn luyện cho được một đội tinh binh thiện nghệ về huyết chiến cận thân chờ dịp đánh chiếm Trường An. Lúc đó, thiên hạ trở thành vật trọng túi bọn ta, đến phiên Lạc Dương trở thành cô thành, luyện quân sẽ do Tuyên Vĩnh phụ trách.
Tuyên Vĩnh lĩnh mệnh đáp ứng.
Âm Hiển Hạc hỏi: “Lúc nào khởi trình?”
Khấu Trọng cười nói: “Tiểu đệ vốn định tối nay lên đường, cho các người có cơ hội cùng diện kiến Tống phiệt chủ, hiện tại thấy dáng vẻ Âm huynh như thế này, biết lão ca rất khó mà chờ lâu hơn, đã như thế, một khắc sau bọn ta sẽ đăng thuyền đông trình.”
Gã chuyển sang hỏi Từ Tử Lăng: “Có chuyện gì, lên thuyền nói được không?”
Từ Tử Lăng định nói nhưng thôi, đành phải đáp ứng.
Bận rộn cả thời thần khiến Khấu Trọng thiên hôn địa ám, gã phải nói chuyện cùng chư tướng, phải gặp mặt từng người, lắng nghe ý kiến của họ, lại còn phải thẩm duyệt ủy nhiệm trạng cùng hồ sơ do Hư Hành Chi chuẩn bị rồi ký tên đóng dấu, bận tối cả mắt, gã bắt đầu cảm nhận nỗi khổ làm hoàng đế.
Hư Hành Chi nói: “Làm Song Long tác kỳ huy do Chiếm Đạo cùng Phụng Nghĩa đề nghị, chúng thuộc hạ mọi người đều tán đồng, trừ khi Thiếu soái có ý khác, xin cho Hành Chi biết để cho chế tác thành vật thật.”
Khấu Trọng cười nói: “Mọi người đều bảo tốt, ta sao có thể phản đối. Hà! Không nghĩ ra được ta cùng Tử Lăng hai gã Dương Châu Song Trùng lại có thể biến thành rồng, đến giờ ta vẫn chưa có cảm giác chân thật.”
Hư Hành Chi hỏi: “Sau khi Tống phiệt chủ đến, bọn ta cùng ông ta hợp tác như thế nào?”
Khấu Trọng mỉm cười: “Hành Chi tựa hồ có điểm sợ ông ta, đúng không?”
Hư Hành Chi thở dài: “Tống Khuyết xuất thân hiển hách, uy danh quá thịnh, chỉ có Ninh Đạo Kỳ có thể sánh ngang, con người nổi tiếng như vậy, thiên hạ ai mà không úy kính?”
Khấu Trọng nói: “Yên tâm! Hành Chi nên biết chuyện tuyên bố ta làm hoàng đế, Ngọc Trí làm hoàng hậu là do Tống Khuyết chủ động đề xuất. Ông ta còn bảo ta thông báo cho thủ hạ biết rõ Tống gia quân trở thành Thiếu Soái quân, biến hai quân trở thành một, trên dưới đồng lòng. Về phương diện kiến thức này, so với lão nhân gia người, ta chỉ là loại tép riu. Bọn ta hiện thời phải cấp tốc phục hồi nguyên khí, trước khi đánh Quan Trung phải tận lực củng cố lãnh địa, giữ yên bên trong mới tính đến đánh bên ngoài. Đối phó địch quân phương nam, việc dụng binh nhất nhất do lão nhân gia xử lý, bọn ta biến thành hậu viện của người. Vật tư lấy từ vùng Lĩnh Nam của Tống gia, rồi dùng thủy lộ chi viện cho quân viễn chinh, khi Đại Giang nằm hoàn toàn trong tay chính là lúc chúng ta nhập Thục lấy Hán Trung và thời khắc quan trọng nhất đánh Trường An lúc này đã đến. Tính mệnh Dương công tuyệt không thể hy sinh vô ích, mỗi giọt nợ máu phải đòi lại bằng hết.”
Hư Hành Chi thở phào nói: “Thiếu soái giải thích rõ ràng rồi, thuộc hạ cất được nỗi lo trong lòng. Nhưng vẫn không hiểu tại thời khắc này, mọi chuyện của nước ta vẫn còn bề bộn, sao Thiếu soái lại nhất định đem thân đến Trường An?”
Khấu Trọng tựa vào thành ghế, thở dài một tiếng, suy nghĩ thẫn thờ hồi lâu, rồi nhìn ánh mắt đang chờ đợi của Hư Hành Chi, cười khổ đáp: “Để có thể đường hoàng xe ngựa tiến vào, ta nghĩ nhất định phải xác định hư thật mọi nơi trong thành rõ như nằm trong lòng bàn tay, từ đó tính toán được trước trận chiến kịch liệt trong thành nội. Nói cho đúng thì ta muốn tạm ly khai chiến trường, nghỉ ngơi một chút. Bất quá nếu ai hỏi, Hành Chi cứ trả lời thật đàng hoàng.”
Hư Hành Chi không biết nói sao, đành vâng lời.
Khấu Trọng đột nhiên hưng phấn nói: “Dùng binh phải dùng mưu, ta thật sự không hiểu biết gì, chỉ biết tranh thủ lão gia cùng Thương mỹ nhân đứng về phía chúng ta, được như vậy còn hơn chiến thắng nhiều trận trên chiến trường. Huống chi lần này ta chỉ ghé qua Trường An, nhanh thì nửa tháng, lâu thì một tháng là trở về Trần Lưu, còn dư hai tháng an toàn trong tiết mùa đông.”
Hư Hành Chi trầm tư một lúc, cuối cùng cũng lộ ra thần sắc vui mừng, gật đầu nói: “Thuộc hạ minh bạch rồi! Thiếu soái cứ yên tâm mà đi!”
Khấu Trọng định đàm luận với y những chuyện khác, thì Trần Trường Lâm đã như cơn lốc xộc vào, đến quỳ trước mặt Khấu Trọng nói: “Xin Thiếu soái làm chủ cho Trường Lâm!”
Khấu Trọng giật mình cả kinh, rời ghế nâng y dậy, nói: “Trường Lâm huynh cần gì phải như thế, cùng là huynh đệ một nhà, chuyện của huynh chính là chuyện của ta, nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.”
Hai mắt Trần Trường Lâm ứa dòng nhiệt lệ, bi ai nói: “Thỉnh Thiếu soái phái xuất một đạo quân cho ta đi đánh Côn Lăng.”
Khấu Trọng và Hư Hành Chi ngạc nhiên thì ít, đau đầu thì nhiều. Trần Trường Lâm có mối cừu hận hủy gia diệt tộc đối với cha con Trầm Pháp Hưng, do đó khi y nhận thấy thời cơ đã tới, nhất định là không thể nhẫn nại. Tiếc là tình thế hiện giờ quá phức tạp, Khấu Trọng không thể vì vấn đề cá nhân này mà làm ảnh hưởng đến sách lược toàn cục của Tống Khuyết. Mục tiêu chiến lược tối trọng yếu trước mắt là công hãm chỗ yếu hại nhất của quân Đại đường ở đại đô Trường An, những chuyện khác tạm thời phải gác qua một bên. Nhưng gã phải cự tuyệt Trần Trường Lâm như thế nào để khỏi khiến y phải thất vọng?
Gã nhìn thẳng vào mắt của Trần Trường Lâm, mỉm cười nói: “Đệ đã sớm nói rằng, chuyện của lão ca chính là chuyện của đệ. Huynh cứ tìm Tuyên Vĩnh thương lượng, chuyện luyện quân phải tiến hành khẩn trương, trước hết lấy Côn Lăng làm mục tiêu tấn công, tiện thể còn đang hăng sẽ kéo rốc tiến chiếm mẹ nó luôn Trường An. Không ai nắm rõ tình huống Giang Nam như huynh, vì thế có thể lợi dụng thanh thế hiện thời của chúng ta mà phái người đến Côn Lăng, ngầm mua chuộc và phân hóa tướng lĩnh thủ hạ của Trầm Pháp Hưng. Phàm nhân ai chẳng ham danh lợi, tham sống sợ chết, nếu biết Trầm Pháp Hưng không phải là đối thủ của chúng ta, khẳng định sẽ khiến chúng quy phục. Con bà nó! Chúng ta có thể tránh được nổi cực khổ công thành. Hà! Nhất cử lưỡng tiện, trên đời này quả là có chuyện như thế.”
o0o
Từ Tử Lăng hỏi: “Vì sao không thấy Vô Danh? Thiếu soái ngươi không mang nó theo bên mình ư?”
Khấu Trọng hỏi ngược lại: “Vì sao không thấy Lăng thiếu gia giới thiệu Lăng tẩu để ta thấy qua Lư Sơn chân diện mục? Tử Lăng mà cũng dám rời nàng ư?”
Từ Tử Lăng tức giận: “Tâm tình của ngươi tốt thật. Bất quá khi ngươi nghe ta nói qua chuyện này, nhất định sẽ phá hỏng tâm tình của ngươi.”
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi: “Không cần phải dọa ta, ta không có chịu nổi tin xấu nữa đâu.”
Gió sông thổi đến, hàn khí bức người.
Hai gã đàm luận ở đuôi thuyền, thuyền chính là đấu hạm cực nhanh của Thiếu Soái quân, lại thuận theo Vận Hà nam hạ, tiến đến Đại Giang. Thuyền đưa Tử Từ Lăng đến Trần Lưu vẫn lưu ở ngoài thành, thuyền phu được Thiếu Soái quân tiếp đón nồng hậu.
Âm Hiển Hạc cùng Hầu Hi Bạch thấy hai huynh đệ gã có chuyện cần thương thảo, biết ý lui về phòng.
Từng đám mây dày đặc trên trời sà thấp xuống, không khí chuyển lạnh, cảnh tượng như đại tuyết đang đến.
Từ Tử Lăng ủ rũ nói: “Phi Huyên biết được bí mật của Dương Công Bảo Khố.”
Khấu Trọng thất thanh: “Cái gì?”
Từ Tử Lăng bèn kể hết những chuyện Sư Phi Huyên biết được sự chân giả của bảo khố ra.
Khấu Trọng hoảng hốt nói: “Chả trách Lăng thiếu gia nói phá nát tâm tình của ta, nhưng ta vẫn cảm thấy thoải mái phi thường, vì ta tin rằng Sư Phi Huyên không phải loại người như vậy, nàng không muốn trực tiếp rơi vào vòng chiến tranh, tạo ra bao nhiêu cảnh chém giết như thế.”
Từ Tử Lăng cười khổ nói: “Nhưng Thạch Chi Hiên có nói qua, cuộc chiến giành thiên hạ bây giờ đã chuyển sang chuyện giữa ngươi và Lý Thế Dân, Sư Phi Huyên không còn lựa chọn nào khác, nhất định sẽ xuất thủ can thiệp. Nếu như nàng tiết lộ bí mật bảo khố, Lý Thế Dân nhất định sẽ đoán biết đường đi nước bước của bọn ta mà có kế hoạch phản kích.”
Khấu Trọng chửi: “Con mẹ nó! Hắn biết rồi thì sao, cứ ra chiến trường đấu nhau oanh liệt một trận. Bất quá ta tin chắc mười phần rằng Phi Huyên không đến nỗi là người như vậy. Lăng thiếu gia nên nhớ lo nhiều tất loạn, bọn ta cứ đến xem qua bảo khố, là biết ngay chân tướng vấn đề.”
Từ Tử Lăng nói ra sự thật, nỗi ưu tự trong lòng nhẹ đi nhiều.
Khấu Trọng cười ha hả: “Để ta hồi đáp lại chuyện lúc nãy ngươi hỏi. Hiện giờ ta là chuyên gia trong việc hầu hạ Vô Danh, phục thị nó đủ mọi chuyện. Không thể mang nó vào Quan Trung, phải lưu lại trong quân. Hê hê! Ngươi cũng nên biết chúng ta có một vị tiểu muội rất khả ái, ngay cả Huyền Thứ còn có ý với nàng nữa kìa.”
Từ Tử Lăng kinh ngạc: “Tiểu muội?”
Khấu Trọng gật đầu: “Thì giống như tiểu muội vậy, chuyện này nói ra dài lắm, quan hệ nhân quả rất rắc rối, để sau này ta kể lại cho ngươi nghe. Đến lượt ngươi nói cho ta nghe chuyện của Thạch Thanh Tuyền.”
Từ Tử Lăng biết rõ “ý không tốt” của gã, từ từ đáp: “Ta cùng Thanh Tuyền tựa hồ không có duyên phận, nàng bằng lòng sau khi đi đến Tịnh Trai bái tế mẹ xong sẽ đến tìm ta.”
Khấu Trọng mừng rỡ reo lên: “Cung hỷ Lăng thiếu gia, cuối cùng cũng có bến đậu!” Rồi thở dài nói: “Ta có chuyện rất khổ não, xin lão ca hãy động não giải quyết giùm.”
Từ Tử Lăng kinh ngạc: “Tâm tình tốt đẹp của ngươi nguyên chỉ là giả trang, xem ra có liên quan đến mỹ nhân phải không?”
Khấu Trọng cười khổ đáp: “Đừng có chọc ta, chuyện khó khăn của ta chẳng dính dáng gì đến mỹ nhân hết, mà là vì ta không muốn làm hoàng đế.”
Từ Tử Lăng sững người: “Ngươi không nói chơi chứ! Đến nước này rồi mà ngươi còn nói không muốn làm hoàng đế, ngươi định ăn nói sao với Tống Khuyết? Tính làm sao với các huynh đệ đã từng vào sinh ra tử?”
Khấu Trọng không hề ngượng ngập đáp: “Do đó ta mới làm phiền tới đầu óc linh hoạt của ngươi giúp ta nghĩ ra kế sách chứ! Thấy Lý Uyên trên ngai hoàng đế thống khổ như thế nào, ta còn không biết tỉnh giấc sao? Lên ngôi hoàng đế cũng giống như tự giam mình, hoàng cung chính là nhà giam, nếu ta mà làm hoàng đế thì đừng có mơ cùng Tiểu Lăng ăn uống thoải mái ngoài đường, sống kiểu đó còn gì là vui thú? Lý tưởng của ta và Tiểu Lăng không khác nhau mấy, chỉ cần bách tính an định là đã không uổng quá kiếp này rồi. Nếu ta sau này có vợ có con, nhất định sẽ là xóm giềng với Tiểu Lăng ngươi, không có ngươi, phần đời còn lại ta sống thế nào?”
Từ Tử Lăng đột nhiên bật cười: “Chuyện này chỉ sợ không ai giúp ngươi được, vì ngươi không còn lựa chọn nào khác. Thiếu soái ngươi giờ một lòng vì vạn người trong thiên hạ mà tính toán, không nên chỉ nghĩ cho mình. Nói cho đúng, trong lòng ta ngoại trừ Lý Thế Dân, chỉ có ngươi là xứng đáng ngồi lên ngai hoàng đế. Vì ta biết ngươi sẽ tận lực mưu cầu hạnh phúc cho vạn dân, hơn nữa bọn ngoại tộc vì sợ ngươi mà không dám xâm phạm.”
Khấu Trọng ủ rũ không nói gì.
Từ Tử Lăng trầm ngâm nói tiếp: “Vấn đề trọng đại là ở Tống Khuyết, nếu ngươi làm hoàng đế, con gái của ông ta làm hoàng hậu thì đương nhiên không nói làm gì. Nhưng nếu ngươi lâm trận thối lui, không ai có thể đoán nổi ông ta sẽ phản ứng thế nào.”
Khấu Trọng đáp: “Ngoại trừ chuyện đó, bọn ta còn có hai vấn đế rất gấp rút cần phải giải quyết khác.”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên quay lại nhìn gã.
Khấu Trọng trầm giọng nói: “Đầu tiên là Lý đại ca, vô luận chúng ta bất mãn huynh ấy không lấy Tố tỷ mà cưới người khác thế nào, huynh ấy rốt cuộc vẫn là huynh đệ của bọn ta. Ngặt là huynh ấy đang ở Trường An, nếu bọn ta công thành, nhất thời lỡ tay, sau này lương tâm sẽ mãi không yên ổn.”
Từ Tử Lăng nhíu mày: “Có phải ngươi định khi đến Trường An nếu có cơ hội thì tìm gặp huynh ấy không?”
Khấu Trọng khoát tay: “Đương nhiên ta có tính đến chuyện đó, vì biện pháp tốt nhất vẫn là giáp mặt nói chuyện lợi hại với huynh ấy, khuyên huynh ấy lập tức rời Lý gia.”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Huynh ấy không nghe đâu. Lý Tịnh là người thế nào, ngươi và ta đều biết rõ!”
Khấu Trọng nói: “Còn có một biện pháp khác là trước khi công thành thì bắt giam huynh ấy cùng Hồng Phất nữ, bảo toàn tính mạng cho phu phụ họ. Chuyện này cần Tiểu Lăng ngươi giúp ta mới được. Ngoài ra còn phải có Bạt tiểu tử, Hầu tiểu tử, Âm tiểu tử ba người. Nếu không thì khó mà hoàn thành.”
Từ Tử Lăng cười khổ đáp: “Đó cũng là một cách, tương đối ổn thỏa. Giờ ngươi đến Trường An đừng làm kinh động huynh ấy vội, tránh cho người ta phải khó xử. Hiện giờ không phải như trước, bọn ta đã thành tử địch của Lý gia, ở thế bất lưỡng lập với Lý Thế Dân. Chuyện khó xử kế tiếp là gì?”
Khấu Trọng để lộ thần sắc vui vẻ, nói khẽ vào tai gã: “Chúng ta đến thăm mỹ nhân Trường chủ, sao không nhân cơ hội mai mối Tống nhị ca cho Thương mỹ nhân luôn?”
Từ Tử Lăng thất thanh hỏi: “Ngươi không nói chơi đó chứ?”
Khấu Trọng nghiêm mặt nói: “Ta sao lại đem chuyện đó ra nói chơi được? Hiện giờ thời thế đổi thay, Thương mỹ nhân không còn coi bọn ta như mãnh thú thời thượng cổ nữa, nhất định sẽ rất vui vẻ gần gũi. Thương mỹ nhân và Tống nhị ca vốn đã tình chàng ý thiếp, chỉ cần bọn ta se sợi chỉ hồng là dẫn nước vào kênh thôi. Hà! Hơn nữa hôn sự này môn đăng hộ đối, đúng không nào? Không những chàng hữu ý thiếp hữu tình, mà còn là thế gia đối thế gia, cao quý cùng một đôi, Tống Khuyết nhất định không phản đối.”
Từ Tử Lăng hỏi thẳng: “Tống nhị ca và Thương Tú Tuần chỉ gặp nhau hai ba lần, lấy đâu ra tình chàng ý thiếp?”
Khấu Trọng mỉm cười: “Tâm tính của Thương mỹ nhân chắc ngươi biết rõ hơn ta, nếu không có hứng thú với Tống nhị cao sao mới gặp mà đã đàm luận với huynh ấy đến thiên hôn địa ám, địa ông trời hoang? Ôi! Ngươi còn không rõ sao? Đó chính là cách duy nhất để nhị ca không cần phải suốt đời ôm ấp bóng hình mẹ. Ngươi có cách gì khác hay ho không?”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Nhưng ta nghĩ không cần sốt sắng quá, nhỡ may khéo quá hóa vụng thì sao?”
Khấu Trọng vô cùng tự tin đáp: “Sơn nhân tự có diệu kế, bọn ta tạm thời không cần đề thân, nhưng phải vì tương lai tươi đẹp của họ mà vạch đường chỉ lối, gắn kết họ thành một, đến khi đó dẫu có trời gầm họ cũng không chịu nhả ra.”
Từ Tử Lăng nói: “Ngươi đối với ai cũng có cách thích hợp, sao với bản thân mình lại khó tìm đường đi nước bước thế?”
Khấu Trọng cười khổ: “Đó gọi là người trong cuộc thì tối, nên ta phải tìm cách học Lăng thiếu gia ngươi. Lúc nãy ngươi có đề cập đến Thạch Chi Hiên, gần đây ngươi có gặp ông ta không?”
Từ Tử Lăng kể lại chuyện ba lần gặp Thạch Chi Hiên, cuối cùng nói: “Hy vọng cảm giác của ta là sai, Thạch Chi Hiên đã không còn sơ hở nữa.”
Khấu Trọng không đồng ý đáp: “Ít ra thì ông ta không thịt ngươi cũng coi là sơ hở lớn. Sự thật thì ai chả thế, ví như Thạch Chi Hiên, Tống Khuyết đều có sơ hở.”
Từ Tử Lăng vội hỏi: “Tống Khuyết có điểm yếu?”
Khấu Trọng đáp: “Ta không biết có nên coi đó là điểm yếu không. Nhưng Tống Khuyết hình như có tình cảm đặc biệt với sư tôn của Sư Phi Huyên là Phạm Thanh Huệ, vì sợ gặp bà ta mà không dám đến Tịnh Trai đọc kiếm điển, như vậy có coi là điểm yếu không?”
Từ Tử Lăng ỉu xìu đáp: “Chuyện đó so với sơ hở của Thạch Chi Hiên căn bản là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
Mặt trời dần khuất vào vùng loạn sơn phía tây Vận Hà, yếu ớt hắt lên từng tia sáng xiên qua tầng mây dày đặc.
Khấu Trọng đột nhiên hỏi: “Bằng linh cảm của ngươi, có tin rằng sẽ giúp Âm tiểu tử tìm lại em gái của hắn không?”
Từ Tử Lăng hoang mang: “Ta không phải là thần tiên thì sao biết được?”
Khấu Trọng cười nói: “Về khoản này thì linh giác của ta hơn ngươi. Bởi vì ta biết luật nhân quả tuần hoàn của Phật môn. Mới nhận tiểu muội tử xinh đẹp như thế, có nhớ năm chúng ta cùng Thương mỹ nhân đến Tương Dương không? Trên đường đi tiểu muội tử định chôm tiền bạc của ta, ta bắt được nhưng chẳng hề trách cứ, lại còn cho một đĩnh vàng nữa. Vì điều đó, sau này nàng kịp báo tin cho ta biết mà tránh khỏi tai kiếp. Đó chính là nhân quả! Ngươi xảo ngộ Âm tiểu tử, chính là trúng phải nhân quả tuần hoàn, đã gieo nhân tất gặt quả. Khẳng định ngươi có thể lấy được đáp án từ mỹ nhân.”
Từ Tử Lăng gật đầu: “Hy vọng như lời ngươi nói!”
Hai gã cùng có cảm giác, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên. Hoa tuyết phủ khắp trời từ từ rơi xuống.
Khấu Trọng há to miệng nuốt lấy một đóa hoa tuyết băng lạnh, hân hoan nói: “Thời kỳ quyết thắng trong hai tháng đã bắt đầu. Đông đi xuân lại, thiên hạ không còn là của Lý gia nữa, mà của Khấu Trọng ta. Từ quân sư hãy mau động não, giúp ta vượt qua kiếp nạn bị ép làm hoàng đế này.”
- o O o -
HỒI 688Bất Kham Hồi Thủ.Hầu Hi Bạch đến kế bên Khấu Trọng, hân hoan nói: “Tuyết có thể đồng hoá thế giới biến đất trời thành một màu trắng trong thuần khiết. Ủa! Sao Thiếu soái lại nhăn mặt vậy?”
Từ Tử Lăng cảm nhận được hoa tuyết rơi trên đầu quả là một lạc thú, cười nói: “Phiền não của hắn là vì muốn làm hoàng đế.”
Hầu Hi Bạch không nhịn được cười vang: “Bọn thảo dân nhãi nhép như ta thì chẳng có tư cách phiền não về vấn đế đó.”
Khấu Trọng chán nản: “Nói thẳng ra, đó không phải là vấn đề chính làm ta phiền não, điều làm ta thương tâm muốn chết đi được là Tống Ngọc Trí vĩnh viễn không chịu tha thứ cho ta. Hai vị đều là người từng trải, là bậc tiền bối của tiểu đệ, có biện pháp nào giúp cho ta được không?”
Hầu Hi Bạch nghiêm mặt đáp: “Muốn cho nữ nhân tha thứ chỉ có một biện pháp là làm sao cho nàng ta cảm động mà quên đi mọi chuyện. Thông thường ta chỉ cần vẽ một bức tranh hay làm một bài thơ là đã đủ lắm rồi.”
Khấu Trọng than: “Ta không biết vẽ cũng không hiểu thi thơ thì làm sao làm nàng cảm động đây? Lẽ nào lại đem Tỉnh Trung Bát Pháp ra diễn từ đầu đến cuối, hay dẫn nàng đi xem ta đánh trận, cả hai việc này chỉ sợ sẽ dẫn đến kết quả ngược lại mà thôi.”
Hầu Hi Bạch hiểu rõ điều đó, liền nói: “Đương nhiên phải bốc thuốc đúng bệnh thì mới có hiệu lực, Tống cô nương là loại người ra sao, ưa thích cái gì?”
Mặt Khấu Trọng hiển vẻ xấu hổ: “Cô ta là một người có nguyên tắc và lý tưởng, là một người con gái vừa quật cường lại vừa ôn nhu, còn về việc nàng thích thú thứ gì nhất thì, hà hà, tiểu đệ chưa có thời gian tìm hiểu.”
Hầu Hi Bạch muốn hiểu cho rõ gốc ngọn, liền hỏi cho đến cùng: “Nàng ta có nguyên tắc lý tưởng gì?”
Khấu Trọng hắng giọng lúng túng: “Đó chỉ là điều ta cảm nhận được, còn trong lòng nàng nghĩ gì thì ta chẳng hiểu chút nào. Nàng hiểu lầm nên cứ cho rằng đệ tới cầu thân với Tống gia là có âm mưu, nhất quyết không tha thứ cho đệ. Hơn nữa, nàng ở trong Tống gia vốn chủ trương nghị hoà, không muốn cho Tống gia gia nhập vào vòng xoáy chiến tranh.”
Hầu Hi Bạch ngẩn người nhìn gã cả nửa ngày trời, rồi cười khổ: “Huynh có thật sự yêu cô ta chăng?”
Từ Tử Lăng chen vào, nói: “Ban đầu gã vẫn chưa quyết tâm, chưa đủ tình cảm, nhưng hiện tại ta dám khẳng định gã rễ tình đã ăn sâu rồi. Ngọc Trí tiểu thơ là một kẻ yêu hoà bình, ghét chiến tranh, trời sinh ra có tấm lòng nhân hậu, khi thấy Khấu Trọng hiếu chiến chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn thì trong lòng liền sanh ra phản cảm. Muốn nàng thay đổi thái độ với gã, chỉ có một biện pháp duy nhất.”
Khấu Trọng mừng rơn: “Mau nói ra đi.”
Từ Tử Lăng ung dung nói: “Ta chỉ lờ mờ cảm thấy có cách cứu gỡ, nhưng vẫn chưa thể nắm chắc, đợi đến khi thấu triệt rồi thì sẽ nói cho ngươi biết. Tục ngữ có nói: ‘có công mài sắt có ngày nên kim’, chỉ cần tình yêu của ngươi với nàng có thể vượt qua được mọi thử thách thì sẽ có ngày nàng tha thứ cho ngươi mà.”
Hầu Hi Bạch vỗ vai Khấu Trọng, nói: “Từ Tử Lăng nói quả thật rất chí lý. Chúng ta sẽ tìm ra một biện pháp tốt giúp ngươi, để giai nhân họ Tống đối với ngươi sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Khấu Trọng chẳng còn cách nào, đành phải chịu: “Tất cả xin nhờ các người. Ôi, lòng ta thật mâu thuẫn và hỗn loạn đến chết đi được, muốn bỏ hết tất cả đi một chuyến tới thăm nàng, nhưng chỉ sợ làm vậy lại làm nàng thêm phản cảm.”
Từ Tử Lăng khuyên: “Chuyện cần làm của ngươi bây giờ là gạt tư tình nhi nữ sang một bên để có đủ thời gian chuẩn bị giành lấy thắng lợi tối hậu. Đừng nghĩ vẽ sơ đồ hệ thống phòng ngự trong thành Trường An là chuyện dễ, đó là một nhiệm vụ hết sức gian khó đó. Lý Uyên dồn trọng binh đồn trú ở khu tổng chỉ huy cấm vệ ở cửa Huyền Vũ sau cung thành, muốn đến đó lọt vào sân là chuyện không thể nào. Cho nên dù có thể phát động đột kích trong thành vẫn vị tất nắm chắc phần thắng. Đáng sợ nhất là bị địch nhân đánh trước khi chiếm lĩnh được bất cứ cửa thành nào, lúc đó thật không dám nghĩ tới hậu quả.”
Khấu Trọng nói: “Còn nhớ ngày trước ta từng lấy danh nghĩa nghiên cứu kiến trúc để đến Công Bộ của Lưu Chính Hội lật xem sơ đồ bố trí nhà cửa ở quanh Dược Mã kiều không? Trong phòng để bản đồ có một bí thất được khoá kín, ta từng hỏi Lưu Chính Hội xem bên trong đó có gì, hắn nói rằng phải được Lý Uyên phê chuẩn mới được vào, cho nên hắn cũng không biết. Ta đoán rằng trong đó thế nào cũng có bản đồ bố trí quân sự của thành Trường An, cho nên nếu bọn ta có thể lẻn vào bí thất đó thuận tay lấy luôn sơ đồ bố trí quân sự thì đỡ tốn nhiều thời gian.”
Hầu Hi Bạch do dự, nói: “Rốt lại là phải tới cung thành ăn cắp đồ? Cái đó không phải chuyện giỡn chơi đâu!”
Khấu Trọng đầy tự tin đáp: “Vào hoàng cung ăn cắp đương nhiên là chuyện khó còn hơn lên trời, nhưng nếu ở ngoài Hoàng thành thì là chuyện khác.”
Từ Tử Lăng bực bội: “Giả sử cứ theo bí đạo nhập cung, thế nhưng lối ra không phải nằm ở ngoài Hoàng thành, mà lại là tẩm cung Lý Uyên được thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, vậy thì đến hoàng cung hoặc ngoài cung thành có gì khác biệt đâu?”
Khấu Trọng đáp: “Đến lúc đó ta sẽ tự có giải pháp, ta xuất thân từ nghề trộm vặt, đi ăn trộm thì giỏi hơn ngồi vẽ sơ đồ nhiều.”
Từ Tử Lăng nói: “Tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức đi, sáng dậy còn kịp đi tới Chung Ly.”
Khấu Trọng thở dài: “Chao ôi, ta thật không muốn gặp mỹ nhân bang chủ chút nào, nàng ta đã làm tổn thương trái tim ta nhiều quá.”
Hầu Hi Bạch khuyên: “Hiện tại nàng ta thật đáng thương, tứ cố vô thân, không ai tương trợ, huynh nên tha thứ và đối đãi tốt với nàng ta mới phải.”
Khấu Trọng chán nản: “Tiểu đệ biết rồi. Hy vọng tối nay ta sẽ nằm mơ thấy nhiều mộng đẹp để đền bù cho mấy việc bực bội không như ý muốn gần đây.”
Tuyết lớn tiếp tục rơi, hai bên bờ sông phủ đầy tuyết trắng.
Sáng hôm sau, bọn Khấu Trọng đi thuyền tới Chung Ly, Bốc Thiên Chí nghe tin ra đón, xe ngựa bí mật chở bốn người vào thành, thẳng tới phủ tổng quản.
Vào phủ mọi người an toạ trong đại sảnh xong liền thỉnh Lôi Cửu Chỉ ra thương nghị.
Bốc Thiên Chí là người đầu tiên lên tiếng phúc trình: “Hiện tại phương nam tình thế đại biến, đám Lý Tử Thông, Trầm Pháp Hưng, Phụ Công Hựu, Tiêu Tiễn đều đang gặp nguy, lo sợ sẽ trở thành mục tiêu tấn công kế tiếp của chúng ta. Nhân tâm ở Giang Đô cũng có sự thay đổi lớn, từ khi tấn công Lương Đô thất bại, mất đi Chung Ly, Cao Bưu và hơn mười thành trị phụ cận, Tả tướng quân cũng đã quy thuận chúng ta, thủ hạ và tướng sĩ đối với Lý Tử Thông vô cùng bất mãn, chỉ cần bọn ta tăng cường áp lực, cắt đường giao thông thủy lộ, Lý Tử Thông sẽ không còn đánh đấm gì được nữa, chỉ còn nước bỏ chạy mà thôi.”
Khấu Trọng nhớ tới Trần Trường Lâm, liền hỏi về tình trạng của cha con Trầm Luân và Trầm Pháp Hưng.
Bốc Thiên Chí đáp: “Trầm Pháp Hưng cùng Lâm Sĩ Hồng đồng bịnh tương liên, từ khi đại quân Tống gia công hãm Hải Nam, Tống Trí chỉ huy Liêu quân, chia làm hai nhánh ép tới Trầm Pháp Hưng và Lâm Sĩ Hồng, không ngừng gặm nhấm vào địa bàn bên ngoài của bọn chúng, thế lực của bọn chúng càng ngày càng yếu, khó mà dở trò được nữa.”
Khấu Trọng cười nói: “Đợi ta thuyết phục lão gia công khai hổ trợ chúng ta, ta dám bảo đảm rằng một số lượng lớn thủ hạ của bọn chúng sẽ không đánh mà đầu hàng, chẳng khác nào lặp lại lịch sử trận chiến ở Lạc Dương vậy.”
Từ Tử Lăng hỏi: “Lão gia cùng Phụ Công Hựu quan hệ ra sao?”
Bốc Thiên Chí đáp: “Hai người đã công nhiên đoạn tuyệt quan hệ, vì Phụ Công Hựu dùng thủ đoạn ti bỉ giết đi mãnh tướng Vương Hùng Đản của Đỗ Phục Uy, đoạt binh quyền Đan Dương, sau đó lại còn liên hợp với Tiêu Tiễn và Lâm Sĩ Hồng, nếu không phải Phụ Công Hựu còn cố kỵ bọn ta và Đỗ Phục Uy bất ngờ án binh bất động thì đôi bạn tri giao thuở xưa này đã đại chiến liên miên rồi.”
Khấu Trọng lấy làm lạ: “Tiêu Tiễn và Lâm Sĩ Hồng chẳng phải luôn đối địch với nhau sao?”
Bốc Thiên Chí nói: “Hiện tại Tiêu Tiễn sợ nhất là bọn ta, còn những kẻ khác thì chỉ là thứ yếu mà thôi.”
Khấu Trọng trầm ngâm hồi lâu, hỏi: “Chí thúc có rõ chuyện ân oán giữa Trường Lâm và Trầm Luân là thế nào không?”
Bốc Thiên Chí đáp: “Ngươi hỏi đúng người rồi đó! Điều ta biết không phải Trường Lâm nói với ta, mà là những điều ta nghe ngóng được thôi.”
Từ Tử Lăng than thầm trong bụng, sự việc xảy ra với Trần Trường Lâm là một việc thảm khốc phi thường, hèn gì hắn ta không muốn nhắc lại chuyện đó chút nào.
Bốc Thiên Chí kể tiếp: “Trầm Pháp Hưng vốn là thế gia đại tộc ở Giang Nam, cha ruột Trầm Cách là thứ sử Nghiễm Châu thời nhà Tùy, con nối nghiệp cha, hắn cũng được bổ nhiệm là Ngô Hưng quận thủ của Cựu Tùy. Năm đó thiên hạ đại loạn, quần hùng quyết định phản Tùy, Trầm Pháp Hưng phụng lệnh Dương Quảng cùng thái phó Thừa Nguyên Hữu liên thủ trấn áp các lộ nghĩa quân ở Giang Nam. Trường Lâm cũng là một thế gia vọng tộc ở Giang Nam, đời đời chế tạo thuyền và kinh doanh buôn bán ở Nam Dương, tuy gia thế không không hiển hách bằng Trầm Pháp Hưng nhưng cũng thuộc hàng có chút danh tiếng. Tai hoạ bắt đầu khi Trần Trường Lâm cưới được một vị mỹ nữ được xưng tụng là Giang Nam tài nữ Phu U Lan, Trầm Luân trước giờ theo đuổi nàng ta bèn sanh hận trong lòng, trong đêm tân hôn xuất quân tấn công Trần phủ, mượn cớ là diệt trừ quân khởi nghĩa mà giết sạch mọi người trong Trần tộc, Trần Trường Lâm cùng tộc nhân đào vong khắp nơi, Phu U Lan bị họ Trầm ô nhục sau đó treo cổ tự tử, cha mẹ và anh em Trường Lâm cũng không thoát khỏi nạn này, cho nên hắn đối với Trầm Luân đúng là thù sâu như biển.”
Khấu Trọng nghe xong phẫn nộ vỗ bàn, hậm hực: “Ngày ta từ Trường An trở về cũng là ngày Trầm Luân nhận lấy cái chết, không ngờ trên thế gian lại có một kẻ súc sinh vô nhân tính như như vậy.”
Lôi Cửu Chỉ lấy làm lạ hỏi: “Tiểu Trọng vì sao trong lúc dầu sôi lửa bỏng này vẫn phải cùng bọn họ đến Trường An làm gì chứ?”
Khấu Trọng sau khi giải thích xong, hỏi lại: “Cuốn sổ nợ Hàn Trạch Nam cất giấu có tìm ra được chưa?”
Lôi Cửu Chỉ đáp: “Sự việc trọng đại, ta tính tự mình làm cho chắc, sau khi các ngươi rời khỏi ta sẽ lập tức hành động ngay.”
Khấu Trọng mừng rỡ nói: “Chuyến này Hương tiểu tử gặp khó khăn rồi, bằng vào tư liệu trong sổ nợ, bọn ta có thể chiếu theo đó mà bày mưu giăng một mẻ lưới quét sạch, triệt để diệt trừ Hương Gia.”
Hầu Hi Bạch hỏi: “Tình trạng Vân Ngọc Chân ra sao?”
Bốc Thiên Chí thở dài: “Nàng ta ở tại một khu độc lập trong hậu viện của phủ tổng quản, kế bên gia đình ba người họ Hàn, vẫn chưa hề bước ra khỏi cửa viện nửa bước, bọn ta không dám làm kinh động, chỉ có tiểu Kiệt thường ra đó chơi giỡn với nàng mà thôi.”
Khấu Trọng nghe vậy nói: “Bây giờ ta cũng không tiện đi gặp nàng ta, phải không?”
Từ Tử Lăng biết gã đối với Vân Ngọc Chân vẫn còn lấn cấn chuyện cũ, không thể miễn cưỡng gã được, liền nhún vai: “Tùy ngươi vậy!”
Khấu Trọng đành đầu hàng: “Được rồi, ta sẽ tới chào hỏi nàng ta mấy câu rồi mới tới Lịch Dương gặp lão gia.”, gã lại quay qua hướng Lôi Cửu Chỉ: “Tru Hương đại kế có tiến triển gì mới hay không?”
Lôi Cửu Chỉ đáp: “Đương nhiên là nắm chắc trong lòng bàn tay rồi, chỉ cần Khấu Thiếu soái ngươi thống nhất thiên hạ, bọn ta không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể nhổ sạch gốc rễ của Hương gia.”
Âm Hiển Hạc trầm giọng: “Hương Quý phải do ta ra tay mới được.”
Khấu Trọng cười xoà: “Hương Quý là của ngươi, Hương tiểu tử là của ta, ai cũng có phần, đều vui vẻ cả.”
Lôi Cửu Chỉ hỏi: “Các ngươi tính sẽ theo đường nào để nhập quan?”
Từ Tử Lăng đáp: “Bọn ta vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này, Lôi đại ca có đề nghị gì hay không?”
Lôi Cửu Chỉ nói: “Đám sổ sách được giấu ở một tiểu trấn nhỏ ở Ba Thục, nếu các ngươi theo Hán Trung vào Quan Tây thì có thể cùng đi được rồi.”
Khấu Trọng gật đầu: “Hán Trung là nơi then chốt cho bọn ta khi tấn công Trường An, thuận đường đi qua đó, ghé vào thành tìm hiểu tình huống cũng tốt.”
Hướng về phía Từ Tử Lăng, gã tiếp: “ Lăng thiếu gia không cần phải cùng ta đi tới Lịch Dương, hay là ngươi ghé qua tiểu cốc nơi có mộ của mẹ một chuyến, nếu Tống nhị ca đúng là ở tại đó, thì nên thuyết phục hắn cùng chúng ta đi bái phỏng mỹ nhân Trường chủ, bảo đảm hắn đến Phi Mã Mục Trường rồi thì sẽ sung sướng quên hết tất cả, linh hồn của mẹ ở trên trời cũng được an lòng.”
Từ Tử Lăng nghe qua đã hiểu ngay, vui vẻ nói: “Vậy thì ta, Hi Bạch cùng Hiển Hạc sẽ đi trước một bước tới Hán Trung vậy!”
Khấu Trọng vươn người đứng dậy: “Quyết định vậy đi, bây giờ ta phải đi bái phỏng mỹ nhân bang chủ đây!”
Hoàng hôn ngày hôm đó, thêm vào Lôi Cửu Chỉ, cả bọn năm người ngồi trên một chiếc thuyền hai cột buồm phổ thông men theo Hoài Thủy đi về phía đông, rẽ vào Vận Hà rồi thẳng tiến về hướng Đại Giang, khí trời tuy đặc biệt lạnh giá, thế nhưng tuyết rơi vẫn chưa phủ kín hết mặt đất.
Khúc sông này hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Thiếu Soái quân, bất cứ thuyền bè nào cũng đều phải có giấy thông hành của Thiếu Soái quân mới có thể đi qua được.
Lý Tử Thông gặp phải thời tiết khắc nghiệt, thế cùng lực kiệt, miễn cưỡng bảo vệ Giang Đô đang vô cùng bấp bênh nguy hiểm, không cần Khấu Trọng tấn công cũng phải đối phó với nguy cơ sụp đổ từ bên trong rồi.
Nhớ đến uy phong của Lý Tử Thông hồi mới chiếm lĩnh Giang Đô, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong lòng không khỏi lấy làm cảm khái.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng sát nhau đứng ở mũi thuyền, nhớ tới những chuyện đã qua, trong lòng tràn ngập cảm xúc.
Khấu Trọng thở dài: “Cũng tại khúc sông Đại Giang này, năm đó chúng ta chạy trốn truy binh của Vũ Văn Hoá Cập, từ bên bờ bên kia nhảy xuống sông, suýt chút nữa thì chết đuối, may có mẹ kịp thời cứu chúng ta, đánh lui Vũ Văn Hoá Cập.”
Thuyền buồm tiến vào Đại Giang, Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn sang bờ đối diện mà Khấu Trọng vừa nhắc tới, trong lòng chợt đau đớn như đứt từng đoạn ruột, không nói một lời.
Khấu Trọng nói: “Qua khỏi nơi này thì thành lớn đầu tiên là Đan Dương. Ngươi còn nhớ không? Mẹ cùng chúng ta cùng nhau đi dạo một vòng trong thành này, bà còn đem đồ đi cầm để lấy ngân lượng dẫn chúng ta tới quán ăn, tại đó bọn ta đã gặp được Tống nhị ca, bọn ta lúc đó ghen tỵ đến chết đi được. Chao ôi, nếu bọn ta không đi đường thủy mà đi đường bộ, thì mẹ sẽ không..., chao ôi!”
Từ Tử Lăng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nhớ lại lời nói của Thạch Thanh Tuyền, thầm nghĩ nếu mẹ đã quay về trời rồi, thì ngôi sao nào là ngôi sao của mẹ đây?
Khấu Trọng đắm chìm trong hồi ức thống khổ: “Năm đó hai chúng ta chỉ là hai tên tiểu tử miệng còn hôi sữa chẳng đáng một đồng tiền, hiện tại biến thành những nhân vật chấn động thiên hạ, không làm phụ lòng kỳ vọng của mẹ đối với bọn ta. Cứ nghĩ xem, dường như trong chốn hư không đã có định sẵn từ trước, mẹ trước giờ khinh ghét người Hán nhưng lại rất thương yêu bọn ta, cái này không phải duyên phận thì là gì đây? Nếu mà tương lai ta thống nhất thiên hạ, ta nhất định sẽ đối xử tốt với tộc nhân của mẹ, bù đắp lại những việc ác đức mà tên vô lại Dương Quảng đã làm với bọn họ.”
Từ Tử Lăng nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi thật sự không muốn làm hoàng đế sao?”
Khấu Trọng chán nản: “Muốn thì muốn đó, nhưng hy vọng và sự thật là hai điều khác nhau hoàn toàn, ngươi là người hiểu rõ hoàn cảnh của ta nhất mà. Chao ôi, ta đã dẫm lên con đường tranh bá thiên hạ không có lối về, không phải vì quyền lợi cá nhân mà vì hạnh phúc của thiên hạ bá tánh. Cũng như mối quan hệ căng thẳng giữa ta và Trí Trí, không ai có thể thay đổi được.”
Từ Tử Lăng hỏi: “Sao ngươi không nhường ngôi vị hoàng đế cho Tống Khuyết?”
Khấu Trọng cười khổ: “Ông ta chẳng những không nhận mà còn cấm ta không bao giờ được nhắc đến chuyện đó nữa.”
Từ Tử Lăng lấy làm lạ nhưng vẫn không nói gì.
Khấu Trọng giải thích: “Theo ta thấy, Tống Khuyết là loại người mặt lạnh lòng nóng. Ông ta vì muốn bảo trì dòng dõi Hán tộc chính thống, không bị ngoại xâm giày xéo, căn bản chẳng hề để ý gì đến ngôi vua cả. Suýt chút nữa là quên mất, ông ta từng đề cập tới Bất Tử ấn pháp của Thạch Chi Hiên, chỉ ra nó là ảo pháp và biến dị của Ma Công, rất giống với lời nói của Thạch Chi Hiên. Ngươi còn rõ Thạch Chi Hiên hơn ta, đối với lời nói này có cảm giác gì đặc biệt không?”
Từ Tử Lăng thân hình chấn động, sắc mặt lộ vẻ trầm tư.
Khấu Trọng chuyển sang chuyện khác: “Bất luận gian nan cỡ nào, Tử Lăng nhất định phải thuyết phục Tống nhị ca gặp mặt mỹ nhân Trường chủ mới được.”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Điều đó phải do tự Tống nhị ca quyết định, ta làm sao mà ép y đi được chứ?”
Khấu Trọng phân tích: “Cái mà nhị ca theo đuổi chính là mộng tưởng không có thật. Ngươi và ta đều biết rõ điều đó, mẹ chưa bao giờ để ý đến Tống nhị ca cả.”
Từ Tử Lăng nói: “Vấn đề là ta không nhẫn tâm cho nhị ca biết sự thật này.”
Khấu Trọng gật đầu đồng ý: “Cũng may là nhị ca đối với Thương Tú Tuần là động tâm thật sự, chuyện này coi như cũng có chút hy vọng.”
Từ Tử Lăng nhíu mày trầm tư.
Khấu Trọng nói: “Nhất định phải có phương pháp để thuyết phục nhị ca, chẳng hạn như khích lệ lòng hiệp nghĩa của y, làm cho y cảm thấy bọn ta cần phải cứu lấy Thương Tú Tuần, chứ không phải là đơn giản là đi gặp mặt nàng ta mà thôi.”
Từ Tử Lăng không vui: “Ngươi muốn ta lừa dối nhị ca à? Có ngày rồi nhị ca sẽ khám phá ra mà thôi.”
Khấu Trọng nói: “Ngươi không cần phải nói dối, chỉ cần phóng đại sự thật một chút là được. Chao ôi, thôi thì ta và ngươi cùng đi chung vậy.”
Từ Tử Lăng trầm giọng: “Thì ra ngươi cũng chỉ tìm lý do để quay trở về thăm mẹ mà thôi.”
Khấu Trọng mắt ngấn lệ, đau buồn nói: “Bởi vì ta sợ không dám trở lại, ngày nào ta vẫn chưa về, mẹ dường như vẫn còn đang sống tiêu diêu tự tại yên tĩnh ở nơi tiểu cốc. Nhưng mà khi ta đứng trước phần mộ của mẹ, tất cả mộng tưởng sẽ tan vỡ như bong bóng nước vậy.”
Từ Tử Lăng vươn tay nắm lấy vai của Khấu Trọng, cười đau khổ nói: “Chưa gặp mặt mẹ mà ngươi đã khóc lóc thảm thương vậy rồi, đã trải qua bao nhiêu năm rồi, Vũ Văn Hoá Cập cũng đã trở thành một nắm đất đen mà ngươi còn chưa chấp nhận sự thật sao?”
Khấu Trọng nghẹn ngào: “Lòng căm hận thì vĩnh viễn vẫn còn đó.”
Phía trước đột nhiên xuất hiện ánh đèn.
Hai người nào có tâm tình để ý tới, thực ra thì cũng chẳng đáng để ý tới.
Dưới màn đêm đen kịt, hai chiến thuyền cỡ trung thẳng tiến tới chặn đường, lại đánh chuông ra lệnh cho bọn họ ngừng thuyền lại.
Thiếu Soái quân trên thuyền lập tức vào vị trí sẵn sàng tác chiến, Âm Hiển Hạc, Hầu Hi Bạch, Lôi Cửu Chỉ vội vàng từ dưới khoang thuyền chạy lên. Các chiến sĩ tháo bỏ da trâu che chắn máy bắn đá và máy bắn tên, sẵn sàng chiến đấu.
Song phương từ từ tiếp cận.
Khấu Trọng đưa tay áo lau nước mắt, không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của bọn Lôi Cửu Chỉ đứng bên cạnh, quát lớn: “Lão tử Khấu Trọng ở đây, hiện tại ta cần phải đi gặp Đỗ Phục Uy, kẻ nào dám cản trở sẽ giết chết không tha!”
Am thanh vang xa chấn động cả Đại Giang.
Bọn chiến sĩ đồng thanh hưởng ứng.
Nào ngờ hai chiếc thuyền địch vẫn không hề nhường nhịn cứ tiếp tục tiến thẳng tới.
- o O o -