Hầu Hi Bạch vung cây chiết phiến đang giấu sau lưng ra, tư thế hết sức ung dung tiêu sái mà tràn đầy mỹ cảm, đầu phiến điểm thẳng vào song chưởng đang vỗ tới của Từ Tử Lăng, tốc độ nhanh nhẹn phi thường, sau đó thì chiết phiến mở soạt xuống dưới, dùng mặt vẽ đầy mỹ nhân cản lấy sát chiêu chân chính của Từ Tử Lăng, chính là một cước đá vào tiểu phúc của y.
Từ Tử Lăng xoay người, song chưởng hóa thành muôn ngàn đạo chưởng ảnh, hai chân như muốn hất lên mà lại không xuất cước, làm cho Hầu Hi Bạch cũng không dám mạo hiểm xông lên, nhưng cũng không dám lui về sau, sợ vạn nhất để đối phương cướp lấy tiên cơ, sẽ rơi vào kết cục binh bại như núi đổ, táng mạng nơi hiểm địa này.
Hầu Hi Bạch sử ra mộ bộ phiến pháp tinh diệu huyền ảo, Mỹ Nhân Phiến khi mở khi đóng, chặn hết toàn bộ chưởng chỉ quyền cước như cuồng phong bạo vũ của Từ Tử Lăng, tiếng kình phong giao kích vang lên liên miên bất tuyệt.
“Bình!”
Bao nhiêu phiến ảnh rợp trời lập tức tan biến, ngón giữa của tả thủ Từ Tử Lăng đã điểm trúng vào đầu cây Mỹ Nhân Phiến. Loa Hoàn kình khí mà Hầu Hi Bạch đợi chờ từ lâu, từ chậm chuyển sang nhanh, cuồn cuộn đổ vào thân phiến.
Trong khoảnh khắc ấy, nội kình hai bên chạm nhau, hoàn toàn không chút nhân nhượng, hai người cùng lúc loạng choạng lui về sau. Đến lúc này, hai người mới bắt đầu hiểu được bản lĩnh thực sự của đối thủ.
Hầu Hi Bạch chỉ lùi lại năm bước là khôi phục tư thế bình thường, gương mặt anh tuấn lúc đỏ lúc xanh, sau mấy lần chuyển biến như vậy thì liền trở lại trắng trẻo anh tuấn như trước.
Từ Tử Lăng thì suýt chút nữa bước ra khỏi sạn đạo, thì ra Mỹ Nhân Phiến Pháp của Hầu Hi Bạch có thể dùng tứ lạng bạt thiên cân, tất cả đều nhờ vào thủ pháp tá lực đả lực cực kỳ quái dị, chuyên dịch chuyển nội kình của đối phương sang hướng khác, đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, giống như cánh tay điểu khiển bàn tay, hết sức tự nhiên.
Cơ hồ như mỗi quyền, mỗi chưởng của gã, đều có cảm giác đánh không trúng đối thủ, tựa như dùng tay không bắt lươn vậy, rõ ràng là đã nắm được nhưng lại không thể nào giữ chắc. Đây chính là pháp môn tuyệt hảo nhất để đối phó với Loa Hoàn kình của gã.
Vì vậy tuy gã chiếm hết thượng phong, nhưng lại hết sức vất vả, cũng may là đến cuối cùng gã vẫn giữ được thế chủ động, rồi dùng kỳ chiêu Dịch Kiếm Thuật, “dĩ nhân sử kiếm, dĩ kiếm dịch địch”, đồng thời lợi dụng hoàn cảnh đặc biệt ở sạn đạo, bức Hầu Hi Bạch phải toàn lực tiếp một chiêu, tránh khỏi kết cục bại vong.
Cao hạ lập tức phân định.
Từ Tử Lăng miễn cưỡng chống chọi lại luồng kình lực đẩy mình ra khỏi sạn đạo, sau đó dùng tiên thiên chân khí của Hòa Thị Bích kết hợp với Trường Sinh Quyết, hóa giải đi quá nửa công lực kỳ dị của Hầu Hi Bạch, nhưng vẫn phải lùi lại thêm hai bộ nữa mới có thể đứng vững.
Suýt chút nữa thì gã thổ huyết, cũng may là trong lúc kinh mạch gã tưởng chừng như vỡ nát, lục phủ ngũ tạng đảo lộn đó, gã miễn cưỡng vận chân khí trong người du chuyển một vòng, thương thế lập tức thuyên giảm, thần kỳ lạ thường, cơ hồ như chân khí bản thân gã có thể ngấm ngầm khắc chế công pháp của đối thủ vậy.
Chỗ lợi hại nhất của Hầu Hi Bạch, chính là khi Loa Hoàn kình của gã từ chậm chuyển sang nhanh, ào ào đổ tới như thác lũ thì nội kình của họ Hầu đột nhiên trở nên thoắt cương thoắt nhu, vừa cứng vừa mềm, làm cho kình lực xoáy tròn theo hình trôn ốc của gã bị “tách ra” làm hai, khiến chân khí công vào nội thể đối phương nhiều nhất cũng chỉ còn lại năm, sáu phần, lực sát thương giảm đi đáng kể.
Ma công như vậy, quả thực là gã chưa từng thấy, thậm chí chưa từng nghe đến bao giờ, chẳng trách mà Hoa Gián Phái có thể tề danh cùng Âm Qúy Phái trong Ma môn.
Từ đây có thể suy ra Thạch Chi Hiên lợi hại tới mức nào.
“Xoạt!”.
Hầu Hi Bạch mở rộng chiết phiến, nhẹ nhàng phe phẩy, rồi nở một nụ cười ung dung: “Lĩnh giáo, lĩnh giáo. Từ huynh đích thực cao minh hơn người, có điều nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ hôm nay Từ huynh đừng hòng sống mà rời khỏi con đường sạn đạo này”.
Từ Tử Lăng nghe y nói vậy thì chẳng hề lo lắng, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đối phương thừa thế truy kích, vậy thì gã nhất định sẽ chỉ có kết cục táng mạng ở đây, nhưng giờ y phải mượn lời nói để kéo dài thời gian, vậy thì rõ ràng là công lực của y mạnh hơn gã, chiêu số cũng cao hơn một bậc, thương thế càng nhẹ hơn, nhưng tốc độ trị thương thì lại có khoảng cách nhất định so với Từ Tử Lăng gã.
Từ Tử Lăng hít sâu vào một hơi thanh khí, ngửa mặt cười dài nói: “Hầu huynh quá khen! Xin hãy tiếp thêm một quyền nữa của tiểu đệ!”.
Lời chưa dứt, thì chân phải đã đạp lên phía trước, quyền trái đấm ra.
Hầu Hi Bạch hiển nhiên là lấy làm ngạc nhiên, kế đó thì thần sắc y chuyển sang ngưng trọng, y phục toàn thân tung bay phần phật.
Từ Tử Lăng xuất quyền cực chậm, nhưng nội kình lại không ngừng tích tụ, cơ hồ nhưng lúc mới đẩy quyền ra, quyền phong đã áp sát tới người Hầu Hi Bạch, thần kỳ nhất là ngay từ khi mới xuất quần, quyền kình đã tập trung lại, cuối cùng biến thành một cỗ kình lực vô cùng hùng hậu, đẩy ra từ quyền đầu, giống như một cây thiết trụ vô hình bắn thẳng tới trước ngực Hầu Hi Bạch.
Hầu Hi Bạch lần đầu tiên thấy hối hận vì đã chọn sạn đạo làm nơi chặn đường Từ Tử Lăng, nếu đổi lại là một nơi rộng rãi hơn, y có thể nói là thừa sức phá giải một chiêu này của Từ Tử Lăng, song ở trong hoàn cảnh đặc biệt này, y lại bị kình khí của Từ Tử Lăng ép cho trăm ngàn tuyệt nghệ đều không thể thi triển, mà chỉ có một đường duy nhất, đó là ngạnh tiếp.
Hầu Hi Bạch hét lớn một tiếng, Mỹ Nhân Phiến gấp vào, tả chưởng chém thẳng vào trụ khí.
Loa Hoàn Kình bộc phát.
Lần này thì Từ Tử Lăng đã có kinh nghiệm, Loa Hoàn Kình tụ mà không tán, giống như một mũi nhọn xuyên thẳng vào kình lực của đối phương.
“Bình!”.
Hai người cùng loạng choạng lùi về sau, khóe miệng rỉ máu, thương thế càng thêm trầm trọng.
Lần này thì Hầu Hi Bạch chỉ có thể gạt được hai thành công lực của Từ Tử Lăng, nên lập tức chịu thiệt thòi lớn.
Nếu ở trên bình địa, y nắm chắc bảy tám phần có thể dồn Từ Tử Lăng vào tử địa, nhưng ở trên con đường sạn đạo nhỏ hẹp này, Từ Tử Lăng lại có thể phát huy kình lực kỳ lạ của Trường Sinh Quyết tới mức cao nhất.
Song phương cùng thoái lui năm bước.
Hầu Hi Bạch lấy ống tay áo lau vết máu trên khóe miệng, cười khổ nói: “Xin cho tại hạ thu lại lời nói cuồng vọng vừa rồi, kỳ thực lần này Hầu mỗ chỉ là ngứa tay, thấy cơ hội khó gặp, nên mới muốn bức Từ huynh toàn lực xuất thủ một phen, chứ không hề có ý làm hại Từ huynh. Có chỗ nào đắc tội, Từ huynh đại nhân đại lượng, bỏ quá cho tiểu đệ”.
Từ Tử Lăng như cười mà không cười nói: “Hầu huynh thật khéo đùn đẩy, tiểu đệ đây khâm phục vô cùng. Vậy không biết Hầu huynh đang định vào Xuyên hay là rời Xuyên đây?”.
Hầu Hi Bạch cười ha hả nói: “Từ huynh quả thật rất thú vị, tại hạ đương nhiên là đi về phía trước, xin Từ huynh cứ tự tiện”.
Từ Tử Lăng khẽ mỉm cười, cố nuốt búng máu đang trào lên cổ họng, ung dung tiêu sái đi ngang qua người Hầu Hi Bạch. Sự thực thì vết thương của gã nặng hơn Hầu Hi Bạch tưởng tượng rất nhiều, căn bản không còn sức lực đánh ra một quyền nữa.
Hầu Hi Bạch do dự dây lát, rồi dịch người sang một bên để Từ Tử Lăng đi qua, còn ân cần cáo biệt, dáng vẻ như lưu luyến không nỡ chia tay vậy. Từ Tử Lăng đi một mạch gần mười dặm đường, sau khi khẳng định Hầu Hi Bạch không đi theo, mới dám há miệng phun búng máu vẫn ứ lại trong cổ họng ra, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.
o0o
Bảy chiếc chiến thuyền, chầm chậm tiến ra từ một nhánh sông bí mật khuất sau rừng cây, tiến ra phía Trường Giang. Tất cả đèn đuốc trên thuyền đều đã tắt hết, chỉ mượn ánh trăng ánh sao soi đường, tiến về phía mục tiêu.
Thủy sư Giang Hoài của Trần Thịnh đã rời Lục Hợp lúc hoàng hôn, đi về Giang Đô, Theo tin tức nhận được thì tổng cộng có một trăm hai mươi thuyền lớn nhỏ, trong đó có ba mươi chiến thuyền, còn các thuyền khác thì chở đầy trang bị và lương thảo. Nếu như đội thuyền này xảy ra chuyện, chẳng những quân tiên phong của Đỗ Phục Uy mất đi chi viện, mà đại kế công thành của y cũng bị ngăn trở. Trong tình hình “không có việc gì để làm” như vậy, Đỗ Phục Uy tự nhiên sẽ tìm người để trút giận, mà người duy nhất có thể giúp y hả giận chính là kẻ “hân hạnh” được Khấu Trọng chọn làm người lĩnh tội Trầm Luân.
Từ xưa tới nay, trong chiến tranh, để đạt được thắng lợi thì cần bất chấp thủ đoạn, dụng kế ly gián, lại càng là chuyện hết sức bình thường của binh gia.
Khấu Trọng hóa trang khá giống mãnh tướng Trường Thương Lang Cổ Tuấn của Trầm Luân, đứng trên đầu thuyền, hai bên là Trần Trường Lâm và Bốc Thiên Chí. Không khí có chút hơi khẩn trương, người người đều nín thở chờ đợi, chuẩn bị tinh thần cho trận chiến sắp tới.
Đạo thắng địch, nằm ở chỗ xuất kỳ bất ý, lấy nhanh thắng chậm, nhân lúc địch chưa kịp đề phòng, mà phá trận thế của thuyền đội, khiến cho địch nhân rơi vào tình trạng hoảng loạn, không biết đâu vào đâu, lúc ấy bọn gã mới có thể lấy ít thắng nhiều.
Bảy chiếc chiến thuyền dừng lại sau tán cây ở cửa sông, nép sát vào bờ.
Đại Giang trước mắt cuồn cuộn chảy về Đông.
Từ đây, chỉ cần hai canh giờ thủy trình là có thể tới được Giang Đô.
Khấu Trọng hít sâu vào một hơi, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, trong lòng bồi hồi cảm xúc.
Đối với Đỗ Phục Uy, gã vẫn còn hảo cảm và kính ý, nhưng vì mục tiêu, vì đại nghiệp, gã buộc phải đối đầu với y, nghĩ lại cũng thật khó chịu.
Thanh âm Bốc Thiên Chí vang lên bên tai gã: “Đến rồi! Thời gian hết sức chuẩn xác”.
Khấu Trọng thu nhiếp tâm thần, ánh mắt dừng lại ở chỗ giao nhau của nhánh sông nhỏ và Trường Giang, toàn thần chờ đợi.
Trần Trường Lâm thấp giọng nói: “Đêm nay gió Đông Nam thổi, nếu chúng ta có thể theo sau thuyền địch, thuận gió thuận dòng tấn công thì có thể vạn vô nhất thất, nhưng vấn đề là làm vậy sẽ biến thành đại chiến toàn diện, lại càng khó tấn công được soái thuyền đi đầu của Trần Thịnh”.
Bốc Thiên Chí thở dài nói: “Đáng tiếc là chúng ta không hề biết tính cách của Trần Thịnh thế nào, bằng không có thể dựa theo thiên tính của y mà định kế, hiện giờ thì chỉ có cách liều một phen mà thôi”.
Khấu Trọng gật đầu: “Nguy hiểm nhất chính là soái thuyền của y đi ngay đầu thuyền đội, vậy thì chúng ta buộc phải đi đường hiểm, tấn công mãnh liệt, có điều làm thế thì thuyền địch ở phía sau sẽ có cơ hội thuận dòng phản kích”.
Bốc Thiên Chí trầm giọng: “Nếu chúng ta đi dạt về phía bờ Bắc Đại Giang thì có thể phóng khói mù và tro than”.
Khấu Trọng quả quyết nói: “Vậy thì hãy tiến hành cùng lúc, để chúng ta đột kích soái thuyền của đối phương, sáu thuyền còn lại lần lượt tản ra khiến cho địch nhân không nắm rõ được thực lực phía ta thế nào, sau đó phóng yên vụ làm mờ mắt quân địch, dùng thập tự tiễn đốt cháy cánh buồm, dùng máy bắn đá phá thuyền, tận sức phá hoại, sau khi xong việc thì lập tức bỏ thuyền mà chạy”. Kế đó gã lại bồi thêm một câu: “Chỉ cần đả thương được Trần Thịnh, thì coi như đại công cáo thành”.
Trần Trường Lâm thấp giọng hô: “Đến rồi!”.
Hai chiếc chuyến thuyền cỡ nhỏ của quân Giang Hoài đi tới. Một lúc sau, mới có thêm bốn chiếc chiến thuyền tương đối lớn và hơn mười chiếc thuyền hàng đi qua. Kế đó là ba chiếc cự hạm cỡ lớn.
Bốc Thiên Chí mừng rỡ nói: “Trời giúp ta rồi, chiếc thuyền ở giữa kia chính là soái thuyền”.
Khấu Trọng phấn chấn tinh thần, chân khí chuyển vận khắp toàn thân, hét lớn: “Thành công hay thất bại đều dựa vào một trận chiến này cả, các huynh đệ, theo ta!”.
Mệnh lệnh phát ra!
Mông Xung Đấu Hạm rời khỏi chỗ ẩn nấp, mái chèo thò ra, thuận dòng nước, giờ hết tốc lực đuổi theo thuyền địch.
o0o
Khi Từ Tử Lăng mở mắt ra, trời đã lấp lánh đầy sao, bầu trời đêm trên núi cao đẹp đến mê người. Gã chuyển vận chân khí chạy khắp kinh mạch hai vòng, rồi mới nhổm người đứng dậy, nhưng đầu óc vẫn còn ong ong, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi.
Từ khi luyện tập tâm pháp Trường Sinh Quyết, bất luận là thương thế nặng thế nào, gã cũng đều có thể phục nguyên trong thời gian cực ngắn, chưa bao giờ phải liệu thương đến năm canh giờ liền mà kinh mạch vẫn chưa thông hết hoàn toàn, hành khí khó khăn như vậy. Từ điểm này, có thể thấy được Ma công Hoa Gián Phái của Hầu Hi Bạch lợi hại tới mức nào.
Hiện giờ nếu động thủ với người khác, nhiều lắm gã cũng chỉ có thể sử ra được bốn, năm thành võ công thường ngày, đương nhiên là không thể thao túng chân khí như vừa rồi nữa.
Gã hiểu rõ Hầu Hi Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, chỉ cần kẻ này trị xong nội thương nhẹ hơn gã rất nhiều, thì y sẽ lại tìm đến gã lần nữa.
Cho dù công lực của gã có khôi phục hoàn toàn, chỉ sợ vẫn chưa phải là đối thủ của họ Hầu này, vì vậy trước mắt chỉ có một cách duy nhất, chính là chạy được bao xa thì chạy bao xa, tránh để gã tìm thấy.
Đang định khởi trình, thì chợt nghe tiếng gió vang lên từ chỗ sạn đạo, Từ Tử Lăng đang thầm kêu khổ thì một nam nhân cao gầy, mặt vàng như nghệ, trán và hai bên thái dương đầy nếp nhăn lao vút tới phía gã.
Người này hiển nhiên là không ngờ giữa đêm tối ở nơi thâm sơn cùng cốc lại gặp được người qua đường, bèn ngạc nhiên dừng lại
Từ Tử Lăng lại thầm kêu khổ thêm lần nữa.
Không ngờ chính là kẻ xếp cuối cùng trong Tà Đạo Bát Đại Cao Thủ, tên truyền nhân ngỗ nghịch, cùng hung cực ác của Thánh Cực Môn, Đảo Hành Nghịch Thí Vu Ô Quyển.
Lần này thì đúng là oan gia ngõ hẹp.
o0o
Tốc độ của thuyền Khấu Trọng cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xông ra khỏi nhánh sông, chuyển vào Đại Giang.
Chỉ thấy tiền hậu tả hữu đều là chiến thuyền và thuyền hàng của địch nhân, quả thật khiến người ta phải kinh tâm đảm khiếp.
Bốc Thiên Chí phụ trách bánh lái, cho thuyền lướt về phía bờ Bắc.
Hỏa tiến phóng ra, đá bay vùn vụt.
Cùng lúc đó, ở đuôi thuyền khói bốc lên mù mịt, thuận gió phủ lên soái thuyền của quân địch.
Trống trận vang lên như sấm.
Thuyền đội của Trần Thịnh lập tức hỗn loạn.
Chiến thuyền dở hết tốc lực đuổi theo soái thuyền, nhất thời tiếng trống và tiếng hò reo, vang vọng khắp mặt sông rộng.
Bốn chiếc chiến thuyền hạng nhẹ đi sau khoái thuyền lập tức tản ra, mãnh liệt phản kích.
Tên và đá rải xuống như mưa, thanh thế kinh người tới cực điểm.
Bốc Thiên Chí tuy đã tận lực điều khiển thuyền tiến lên, nhưng vẫn để một tảng đá lớn của đối phương kích trúng, tường bảo vệ vỡ nát, trên thân thuyền không ngừng xuất hiện những lỗ vỡ mới, gỗ vụn bay tung tóe.
Cũng may lúc này chiến thuyền của bên Khấu Trọng đã từ nhánh sông lao ra, cắt thuyền đội của địch nhân làm mấy đoạn, đầu và cuối không tiếp ứng được cho nhau.
“Ầm!”.
Một chiếc lâu thuyền lớn bên cạnh soái thuyền quay ngược đầu lại, húc thẳng vào thuyền của bọn Khấu Trọng. Có câu cứng thắng giòn, lớn thắng nhỏ, đầu thuyền của gã lập tức vỡ nát, lắc lư mấy cái rồi chìm dần xuống.
Khấu Trọng gầm lên: “Các huynh đệ! Lên!”.
Nói đoạn xách trường thương, tung mình lao vút lên. Trận chiến này thành công hay thất bại, tất cả trách nhiệm đều đã dồn cả lên vai gã!