Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Đại Đường Song Long Truyện

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 991390 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đại Đường Song Long Truyện
Huỳnh Dị

Hồi 767 - 768

  Thạch Chi Hiên thả Từ Tử Lăng xuống, lùi lại ba bước, lạnh lùng cất tiếng: “Khỏi cần phải cám ơn, ta cứu ngươi là vì ta chứ không phải vì ngươi. Nói thẳng ra, sau khi Thanh Tuyền đến Ngọc Hạc am ta không dám rời nó nửa bước. Ngươi nghĩ xem, ta làm sao để người ta giết ngươi được?”
Từ Tử Lăng cười ngượng ngùng: “Tà vương nghe trộm biết Thanh Tuyền đã đồng ý làm thê tử của ta, đúng không?”
Hai người đứng trong rừng dẻ phía đông nam Ngọc Hạc am, bọn Dương Hư Ngạn đã bỏ đi hết.
Thạch Chi Hiên mỉm cười: “Ta đang mừng trên cả những gì ngươi có thể tưởng tượng, vì đột nhiên nghĩ ra một cách có thể hóa giải mối nghi ngại giữa ta và ngươi, không những thế còn là một cách nhất cử lưỡng tiện!”
Từ Tử Lăng tạm quên đi chuyện thù hận với lão, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì mà có thể gọi được là cách hóa giải, lại còn nhất cử lưỡng tiện?”
Đôi mắt Thạch Chi Hiên sáng lên vẻ trí tuệ, nhìn gã hồi lâu mới chậm rãi: “Rất đơn giản, chỉ cần ta truyền Bất Tử ấn pháp cho ngươi thì mọi mắc mớ sẽ tiêu tan, đó cũng chính là của hồi môn ta cho Thanh Tuyền!”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên đến ngẩn người: “Ông nói gì?”
Thạch Chi Hiên mỉm cười: “Thông minh như Tử Lăng ngươi hẳn sẽ đoán ra tâm ý của ta, đâu lại để ta phải nói hết ra chứ? Bấy lâu nay ta có nhiều ác ý với ngươi, giờ đây ta thậm chí có thể hủy diệt toàn bộ năng lực của ngươi. Nhưng nếu ngươi học được Bất Tử ấn pháp thì ta có muốn giết ngươi cũng không thể được, vì thế ta sẽ dứt bỏ ý nghĩ đó đi, không để trong lòng làm gì nữa!”
Ngừng một lúc lão nói tiếp: “Ta không muốn giết ngươi, lại càng không muốn lặp lại tình cảnh như lúc nãy, để người khác giết chết ngươi. Chỉ có cách thụ học Bất Tử ấn pháp ngươi mới có thể giữ thân trong mọi điều kiện nguy nan. Không để con gái ta phải chịu cảnh góa bụa!”
Từ Tử Lăng nghe mà há hốc cả miệng.
Những lời vừa rồi của Thạch Chi Hiên là thật hay mơ?
Nhìn dáng vẻ Thạch Chi Hiên, rõ ràng là lão hết sức thành tâm. Lúng túng một lúc gã mới tìm được lời: “Nghe tiền bối nói, hình như vãn bối chưa hiểu được giá trị đích thực của Bất Tử ấn pháp. Nếu như vãn bối ngu xuẩn hiểu sai thì đúng là đã phụ lại công sức của tiền bối khi viết Bất Tử ấn quyển.”
Thạch Chi Hiên cao ngạo: “Đã lọt vào mắt xanh con gái ta, sao có thể kém cỏi được chứ? Lúc nãy chút nữa mất mạng dưới tay Cái Tô Văn, tất cả chỉ bởi ngươi không hiểu đạo lý tận sinh tức tử, tận tử tức sinh, cùng cực tất phản!”
Từ Tử Lăng nghe mà không khỏi ngẩn người. Hiểu biết của gã về Bất Tử ấn pháp tuy không bằng Dương Hư Ngạn hay Hầu Hi Bạch song cũng đã từng suy nghĩ tìm tòi, biết rõ nguyên lý trong đó là chuyển tử thành sinh. Tuy nhiên Từ Tử Lăng chưa từng nghĩ tới điều Thạch Chi Hiên vừa nói, càng không biết làm cách nào để vận dụng vào võ công.
Thạch Chi Hiên cười thản nhiên: “Đao pháp của Cái Tô Văn không thua gì Khấu Trọng, mưu lược cũng không tồi, lúc nãy quả thực đủ để đưa Tử Lăng ngươi vào chỗ chết. Có điều nếu lúc đầu không phải là ngươi đang phân tâm, bọn chúng cũng khó bề có cơ hội. Bất Tử ấn pháp mà Thạch mỗ sáng tạo ra chính là thứ công pháp khiến người ta không bao giờ lâm vào tình huống như khi nãy. Thiên đạo tuần hoàn, dương cực âm sinh, âm tiêu dương phục, tận sinh là tử, tận tử tất sinh, đó là đạo lý của Trời Đất, ngươi hiểu không?”
Lão bật lên tiếng cười lạnh: “Hư Ngạn tuy có khả năng thiên bẩm hơn người, lại từ An Long nghe được toàn bộ yếu quyết Bất Tử ấn pháp. Nhưng ngay cả ta, sau khi sáng tạo Bất Tử ấn pháp cũng phải trải hơn chục năm khổ luyện mới đại thành, hắn là cái thá gì chứ?”
Từ Tử Lăng thận trọng: “Theo như tiền bối, chẳng lẽ Bất Tử ấn pháp lại là phương pháp có thể khiến chân khí không bao giờ cạn, mãi không suy giảm hay sao?”
Thạch Chi Hiên gật đầu: “Đó chỉ là một phần! Ngươi đã có sẵn Trường Sinh Quyết, chỉ cần học thêm phương pháp chuyển vận Bất Tử ấn pháp là có thể lĩnh hội triệt để trong thời gian ngắn, còn có thể luyện thành Ảo Ma thân pháp trong giai đoạn này luôn. Đến khi ấy ta ắt phải bó tay với ngươi, ngươi cũng chẳng thể làm gì nổi ta, hai phụ tế chúng ta chẳng phải có thể chung sống hòa bình rồi sao?”
Đoạn lão trầm mặt nghiêm nghị: “Ta biết ngươi rất trọng tình huynh đệ nghĩa bằng hữu, nhưng vì Thanh Tuyền, khi đã biết không thể làm gì hơn thì Tử Lăng ngươi phải có trách nhiệm giữ mạng tháo chạy, không được để nó phải đau đớn vì mất phu quân. Còn về an nguy của Thanh Tuyền thì ngươi không phải lo, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ai làm hại nó!”
Từ Tử Lăng cảm thấy Loan Loan dường như vẫn chưa tiết lộ bí mật Dương Công Bảo Khố cho Thạch Chi Hiên, bằng không với tính khí yêu ghét cực đoan của lão, một khi đã chấp nhận gã thì nhất định sẽ lên tiếng cảnh báo về chuyện này. Nghĩ tới đây, gã không kìm được mới hỏi: “Tiền bối từng nói, điểm mà bọn ta cho rằng vững trãi nhất lại chính là điểm sơ hở nhất, căn bản không thể chịu nổi một đòn công, rốt cuộc là nằm ở đâu?”
Thạch Chi Hiên chăm chú nhìn gã, một lúc lâu sau mới thở dài: “Nếu ta tiết lộ cho ngươi, chẳng khác nào đã phản bội bán đứng Thánh môn. Vì thế ta chỉ có thể nói một câu, ở Trường An các ngươi tuyệt đối không có hy vọng thành công đâu! Cách tốt nhất là lập tức rời đi, tuy thế ta cũng biết ngươi sẽ không bao giờ nghe lời ta!”
Sắc mặt lão bất chợt trở lại vẻ tươi cười: “Hãy chuẩn bị, ta sắp sửa ra tay với ngươi, chỉ có qua thực tiễn người ta mới hiểu được chân lý sinh tử tuần hoàn!”


o0o


“Keng!”
Khấu Trọng tuốt đao khỏi vỏ, tâm linh hòa thành một thể với Tỉnh Trung Nguyệt trên tay. Không gian trên đầu cùng mặt đất dưới chân vươn ra đến tận cùng của thiên cực địa chung, Viêm Dương đại pháp của Tất Huyền không thể tiếp tục vây hãm tâm linh gã được nữa.
Luồng nhiệt khí nóng bỏng tan biến, thay vào đó là cảm giác trống rỗng, khô rát ngột ngạt như không có một chút không khí, khiến lồng ngực chỉ chực nổ tung ra. Khấu Trọng tức khắc chuyển từ hô hấp bên ngoài sang chuyển khí tuần hoàn trong nội thể, trong đầu hiện lên câu nói của Ninh Đạo Kỳ.
“Sáng tạo bất chiếm hữu, thành công bất tự cứ”!
Đúng vào khoảnh khắc ấy, gã đã ngộ ra cảnh giới “vong đao” của Tống Khuyết. Bản thân gã sau khi kết hợp với Tỉnh Trung Nguyệt trong tay, tiếp tục hòa thành một thể với thiên địa, không những vô đao mà còn vô nhân, chỉ còn lại tâm linh minh thông trong suốt sau khi thiên, địa, nhân kết hợp.
Võ Tôn Tất Huyền trong bộ trường phục cao cổ, ngoại bào to rộng viền vàng lóng lánh, chân không chạm đất, lăng không phóng ra khỏi cửa trướng vọt tới khoảng không bên trên Khấu Trọng, bóng chưởng rợp trời trùm lên đầu gã.
Chưởng pháp của lão tột cùng tinh kỳ ảo diệu, song bất luận biến hóa thế nào hai lòng bàn tay lúc nào cũng hướng vào nhau, như thể tất cả càn khôn đều nằm trong đó. Dĩ nhiên tất cả mọi thiên biến vạn hóa đều nhằm vào mục tiêu Khấu Trọng.
Khấu Trọng rít nhanh một tiếng, Tỉnh Trung Nguyệt xé không vút lên. Khi áp lực kinh người từ những chiêu thức quỷ khốc thần sầu của Tất Huyền giáng xuống, gã không tìm cách né tránh mà toàn lực nghênh tiếp. Bởi Khấu Trọng hiểu hơn ai hết, đòn tấn công của Tất Huyền không chừa bất kỳ khoảng trống nào, cố gắng né tránh cũng chỉ là vô ích.
Trận chiến này nếu diễn ra trước khi Khấu Trọng được tận mắt chứng kiến cuộc so tài giữa Ninh Đạo Kỳ và Tống Khuyết, rất có thể Tất Huyền sẽ nhanh chóng đắc thủ, nhưng lúc này Khấu Trọng đã vượt lên một cảnh giới khác, đủ sức đương cự lại bậc Đại tôn sư võ học.
Một đao của gã không hề tạo ra tiếng gió, chân khí tàng ẩn hoàn toàn, cả sức mạnh tâm linh cũng như tinh, thần, khí đều ngưng tụ đến tột đỉnh.
“Bùng!”
Khí lực giao kích, phát ra một tiếng nổ long trời.
Hai thân hình lướt qua nhau trong không trung, đao chưởng nháy mắt giao hoán hơn mười chiêu thức. Khấu Trọng đáp xuống đất, thân hình khẽ lảo đảo, nhanh như chớp xoáy tít người hệt như Tống Khuyết lúc đó, Tỉnh Trung Nguyệt vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, đón chặn trước mặt Tất Huyền.
Y phục Tất Huyền bay phấp phới, cả mái tóc dài cũng theo gió tung lên, vô hình trung tạo ra một cảnh tượng quỷ dị đến khó tin.
Chuyện này vốn là không thể, song lại là thực tế trước mắt.
Liên tiếp những đòn cả công lẫn thủ tràn đầy tự tin của Khấu Trọng lập tức trở thành những thất chiêu đầy sơ hở. Viêm Dương đại pháp của Tất Huyền đúng là uy lực vô song, điểm đáng sợ nhất là khí trường phát xuất từ cơ thể lão có thể tạo ra các dòng khí lưu làm rối loạn mọi chiêu thức của địch thủ.
Trời lặng mây trong, nhưng Khấu Trọng đột nhiên trở thành tấn công thuận gió. Luồng khí trường của Tất Huyền ngày cành mạnh mẽ, hút riết lấy gã. Khấu Trọng cảm nhận được trước một bước, cơn cuồng phong phát xuất từ người đối phương có thể đổi hướng bất kỳ lúc nào. Nếu gã vẫn giữ cách ra chiêu như cũ, vào khoảnh khắc gió nghịch chuyển sang thuận sẽ là lúc gã bỏ mạng dưới tay Tất Huyền.
Bóng chưởng của Tất Huyền lại một lần nữa không ngừng mở rộng trước mặt Khấu Trọng, cảm giác tâm linh bị khống chế mỗi lúc một lớn lên. Khấu Trọng lập tức thi triển kỳ pháp trao đổi chân khí, bất ngờ chững lại vững như sơn nhạc, đao thu về sau, sống đao gối lên bả vai, trầm lưng đứng tấn, tung ra chiêu Bất Công.
Dĩ bất biến ứng vạn biến chính là cách hóa giải duy nhất.
Tất Huyền cười lên ha hả: “Quả nhiên bất phàm!”
Lão bất ngờ thu chiêu, hai tay đan chéo thành hình chữ thập bảo vệ trước ngực, toàn thân xoáy tít chẳng khác nào một chiếc con quay, lạng qua lạng lại xung quanh Khấu Trọng.
Các luồng khí lưu xung quanh lập tức biến đổi, ầm ầm như cuồng phong từ bốn phương tám hướng phóng đến. Khấu Trọng bất giác rơi vào mắt gió, khó thể tiếp tục duy trì thế đứng tấn bất động.
Gã bất thình lình nhắm hai mắt, một đao bổ ra.
Đao khí thần kỳ kích thẳng vào luồng khí lực.
Khí lưu tan biến, Tất Huyền hiện ra tại khoảng cách chừng một trượng bên mạn trái, hai tay đan chặt đẩy ra một chưởng, quả nhiên chiêu nào cũng muốn lấy mạng đối phương.
Khấu Trọng bước chân đạp bộ, đao chiêu hết sức tự nhiên từ bổ xuống chuyển thành bạt ngang, tạo thành một vòng tròn.
“Ầm!”
Gã loạng choạng lùi về sau, đến bước thứ chín mới đứng lại được, khí huyết đảo lộn, lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ tung, đến khi phun ra một khẩu máu tươi mới nhẹ nhõm đôi chút.
Tất Huyền cũng lảo đảo ngả người, tuy không lùi bước song cũng không thể thừa thế truy kích. Khấu Trọng vì thế có được cơ hội lấy hơi.
Gã chỉ đao xuống đất, đưa tay chùi vết máu bên mép, thần quang hai mắt rực lên chằm chặp nhìn Tất Huyền, mỉm cười: “Muốn giết vãn bối cũng không dễ, phải không?”
Sắc diện Tất Huyền lạnh tanh, vẻ bình tĩnh đến đáng sợ, song hai mắt lại đằng đằng sát khí, nhạt giọng: “Thiếu soái cho rằng có thể trụ được bao lâu nữa?”
Khấu Trọng giơ Tỉnh Trung Nguyệt chỉ vào Tất Huyền, lưỡi đao phát ra những tiếng xé thinh không nghe răng rắc, bật cười ha hả: “Nếu vãn bối không luyện Trường Sinh Quyết, chắc khó tránh khỏi cái chết, nhưng Trường Sinh Quyết lại làm vãn bối có khả năng duy trì hồi phục hơn cả Thánh giả. Lúc trước Thánh giả tự cho rằng đã lấy được mạng Bạt Phong Hàn, cuối cùng lại là không phải. Bây giờ Thánh giả lại hỏi như vậy, không sợ sai lần nữa hay sao?”
Tất Huyền lập tức nhíu hai mắt lại, đồng tử thu vào trong.
Khấu Trọng biết tâm chiến chi thuật của gã đã có kết quả, mở ra được một khe hở trong tâm linh vốn dĩ kín mít của Tất Huyền, lập tức hét dài một tiếng, Tỉnh Trung Nguyệt xé không bổ tới.
Tất Huyền còn cách gã ngoài ba trượng, nhưng Khấu Trọng thông qua Tỉnh Trung Nguyệt lại có thể nắm bắt chuẩn xác từng phản ứng động tĩnh dù nhỏ nhất của lão. Tỉnh Trung Nguyệt đã không còn là đao, Khấu Trọng cũng không còn là một nhân thể bình thường nữa. Sau khi người đao hợp nhất, gã và Tỉnh Trung Nguyệt đều thăng hoa lên một tầng thứ khác, vong ngã vong đao, trở nên một thực thể vượt ngoài tầm với của phàm trần.
Trong một sát na, Khấu Trọng thậm chí còn cảm ứng thấy sự kinh hãi sâu trong lòng Tất Huyền, nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, một luồng khí nóng ran tan sắt chảy đá cuồn cuộn cuốn tới, tấn công vào từng thớ thịt trên cơ thể gã.
Khí trường đáng sợ ấy, so với Thiên Ma đại pháp tuyệt không thua kém.
Đao thế và đấu trí của Khấu Trọng không ngừng suy giảm, khi đến được khoảng cách có thể ra tay với Tất huyền, cũng là lúc sức chịu đựng của gã đã gần như cạn kiệt. Khấu Trọng không còn cảm nhận thấy trời và đất, gã và Tỉnh Trung Nguyệt cũng đã tách rời, đao hoàn đao người hoàn người.
Bất giác Khấu Trọng đứng lại, toàn thân xoáy tít như cuồng lốc, lưng quay về Tất Huyền bổ xuống một đao.


o0o


Thạch Thanh Tuyền lặng lẽ ngồi trên một phiến đá xanh, bên cạnh đặt giỏ thảo dược vừa hái về, mắt chăm chú ngắm nhìn thảm cỏ, khoé miệng khẽ mỉm cười.
Từ Tử Lăng đến bên ngồi xuống, nhìn theo ánh mắt nàng. Gã không sao tìm thấy bất cứ thứ gì có thể khiến người ta chú ý, ví như một con kiến hay một chú bọ dừa, bèn khẽ hỏi vẻ ngạc nhiên: “Thanh Tuyền đang nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?”
Thạch Thanh Tuyền tình tứ liếc gã, giọng tinh nghịch: “Nghĩ đến Tử Lăng mà! Huynh tưởng người ta có thể nghĩ đến thứ gì khác được sao?”
Từ Tử Lăng ghé sát đến bên tai nàng, ghì thấp giọng xuống kỳ kèo: “Ta đâu phải là thứ gì, Thanh Tuyền cũng không phải đang nghĩ đến ta!”
Thạch Thanh Tuyền thích thú nghiêng người, cắn nhẹ vào tai gã: “Xem như huynh còn sáng suốt! Huynh muốn nói chuyện với người ta không?”
Tâm thần Từ Tử Lăng chơi vơi trong sự quyến luyến của mỹ nhân, gượng cười: “Ta sợ ông ấy đang nghe trộm!”
Thạch Thanh Tuyền bật chợt sầm mặt: “Ông ấy?”
Từ Tử Lăng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nàng không cần phiền lòng. Vừa nãy nàng đã nghĩ gì vậy?”
Thạch Thanh Tuyền vòng tay quàng cổ gã, cằm gối lên bả vai, thỏ thẻ: “Nhớ nhung là một sự giày vò, vì thế muội cần phải tìm việc gì đó để làm, còn hơn là phải lo lắng lúc này huynh đang làm gì, có gặp nguy hiểm không, và khi nào thì đến gặp muội!”
Từ Tử Lăng bồi hồi ôm chặt lấy nàng, nghĩ đến phút hiểm nguy suýt mất mạng lúc nãy, càng cảm thấy sự quý giá của thời khắc này, buột miệng: “Theo ta về Hưng Khánh cung được không? Khấu Trọng vẫn trách ta không đưa muội đến gặp gã.”
Thạch Thanh Tuyền chợt dịch ra, ngồi thẳng dậy, chăm chú quan sát gã một lát mới thở dài: “Để muội giải quyết chuyện với ông ấy trước, được không?”
Từ Tử Lăng ngẩn người: “Giải quyết thế nào?”
Thạch Thanh Tuyền cúi đầu, giọng nói bình tĩnh nhưng đượm vẻ thê lương: “Còn ba ngày nữa là giỗ mẹ, muội sẽ thổi khúc tiêu ông ấy sáng tác cho mẹ, cũng là khúc nhạc mà ông ấy từng nghe mãi không biết chán...”
Từ Tử Lăng thảng thốt: “Tuyệt đối không thể!”
Thạch Thanh Tuyền giật mình, ngạc nhiên nhìn gã chăm chăm.


o0o


Tâm thần Khấu Trọng một lần nữa hòa vào Tỉnh Trung Nguyệt, đao thế từ nhanh chuyển chậm, diễn lại một chiêu Tống Khuyết quyết chiến với Ninh Đạo Kỳ hôm nào, giống hệt không mảy may sai biệt.
Cuối cùng gã cũng ngộ ra cảnh giới khi đó của Tống Khuyết.
Thời khắc ấy, Khấu Trọng đã quên Tất Huyền phía sau, quên luồng lực đạo đang điên cuồng phất đến sống lưng, thậm chí quên cả thắng bại sinh tử. Chân khí trong người gã cuồn cuộn không ngớt, giống như thiên địa không có giới hạn.
Một tiếng hét lớn vang lên.
Khấu Trọng hoành đao quét ngược về sau.
Đòn đánh của gã nhìn có vẻ hết sức dị thường, song cảm giác lại hoàn toàn tự nhiên, giống như trời đổ mưa giông, khí thế trời long đất lở.
“Bùng!”
Tỉnh Trung Nguyệt chặt trúng một quyền toàn lực công đến của Tất Huyền.
Lần đầu tiên Tất Huyền phải bay lùi lại, Khấu Trọng tiến liền năm bước, hoành đao đứng thẳng, ha hả cười: “Vãn bối không nói khoác đấy chứ? Muốn giết vãn bối đâu phải chuyện dễ dàng!”
Khí trường tiêu biến, khu vườn trở lại mênh mang xuân ý, Đào trì gió lặng sóng dừng.
Tất Huyền hai tay chắp sau lưng, ngửa mặt cười bình thản: “Giết Thiếu soái đương nhiên là không dễ, nếu không đâu cần Tất Huyền ta phải ra tay? Thiếu soái đao pháp thần kỳ, bình sinh ta mới gặp lần đầu tiên nên không khỏi sinh lòng ái mộ. Thiếu soái nếu chịu về Lương Đô không quản chuyện Trường An, ta có thể bảo đảm cho Thiếu soái rời đi an toàn!”
Khấu Trọng khẽ mỉm cười: “Khấu Trọng chút nữa thì quên Thánh giả là người đại diện cho Hiệt Lợi Đại hãn! Nhân tiện cũng xin hỏi một câu, Thánh giả triệu vãn bối đến chịu chết, phải chăng được Lý Uyên ngầm cho phép?”
Hai mắt Tất Huyền lấp lánh tinh quang, giọng vẫn bình tĩnh: “Hiện giờ Thiếu soái lo cho mình còn không xong, sao còn hứng thú quản những chuyện khác?”
“Keng!” Khấu Trọng thu đao hồi vỏ, thong thả: “Không ngờ Thánh giả đến lúc này rồi mà vẫn muốn giấu giếm, có thể thấy Thánh giả không hề tự tin có thể giết chết vãn bối!”
Sát khí trong mắt Tất Huyền rực lên, song ngữ khí vẫn bình tĩnh đến lạnh người: “Hai lần trước ta ra tay, mục đích là muốn thăm dò khả năng chịu đựng của Thiếu soái, giống như con sói trước khi kết liễu con mồi, tất phải quấy rối để dễ bề đắc thủ. Mọi sở trường, sở đoản của Thiếu soái Tất Huyền ta đều đã nắm trong tay, lần thứ ba sẽ không phải là thăm dò nữa, Thiếu soái hãy cẩn thận!”
Khấu Trọng thoắt rùng mình kinh hãi. Nếu lời Tất Huyền là sự thật, gã hẳn sẽ lành ít dữ nhiều rồi. Hai lần đối chiêu gã đã thi triển hết khả năng mà vẫn chút nữa thất bại, không hề chiếm được mảy may ưu thế. Lần thứ ba sẽ khốc liệt thế nào, có thể tưởng tượng cũng biết được.
Với thân phận Đại tông sư của Tất Huyền, hẳn không đại ngôn để hù dọa địch thủ.
Phút dao động chỉ thoáng qua, Khấu Trọng vẫn không chút nao núng, thu nhiếp tâm thần, khiêm nhường vòng tay thi lễ: “Thánh giả không cần nương tay, xin mời!”

- o O o -

HỒI 768


 


Tự Hủy Khuynh Hướng



Từ Tử Lăng trân trọng nắm cả hai tay Thạch Thanh Tuyền, nhìn vào mắt nàng, than thở: “Bởi vì hậu quả khó lường, ông ấy có thể sẽ không chịu đựng nổi kích động mà lại rơi vào cảnh tinh thần phân liệt. Ôi, phải nói thế nào đây? Vì muội ở đây mà ông ấy đã thay đổi hẳn, vừa nãy còn ra tay cứu ta, lại còn truyền cho ta yếu quyết Bất Tử ấn pháp, mục đích là để vì sau đó không thể giết ta mà phải đoạn tuyệt với tà niệm. Quan trọng hơn nữa là bất luận tình hình Trường An có thế nào, khả năng sống sót của chúng ta sẽ tăng lên”
Ngọc dung Thạch Thanh Tuyền chợt tái mét, chúi đầu vào vai gã, môi son ghé sát bên tai, giọng run lên: “Tử Lăng sai rồi! Sự thực hoàn toàn khác với những gì chàng nghĩ, vậy là ông ấy không những đã quyết tâm hủy diệt chàng mà còn muốn giết cả thiếp nữa. Trước lúc lâm chung mẹ từng cảnh báo muội, nói con người Thạch Chi Hiên thiên bẩm đã có khuynh hướng tự hủy diệt mình, ông ấy không thể chịu đựng được khi người khác được tốt đẹp, cả với chính mình cũng vậy. Lúc ông cùng mẹ đang cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc cũng chính là lúc ông ấy xuống tay sát hại mẹ. Đại Tùy quốc do ông ta phù trợ Dương Kiên lập nên, cũng do một tay ông ta hủy hoại. Đây chính là điểm đáng sợ nhất trong tính cách ông ấy, tuyệt đối không thể có bất kỳ hy vọng ảo tưởng nào. Ông ấy đang cố tình để huynh và muội nuôi hy vọng, chính là điềm báo trước việc ông ta sẽ hủy diệt tất cả, ngay chính bản thân ông ta nữa.”
Từ Tử Lăng trong lòng không khỏi ớn lạnh, hai tay khẽ ôm chặt nàng vào lòng, thì thầm: “May mà được nàng nhắc nhở, thảo nào ta đang lấy làm lạ vì sao ông ấy không nhắc đến chuyện Loan Loan bán đứng bọn ta. Muội yên tâm, ta quyết không để cho bất cứ ai làm hại muội!”
Thạch Thanh Tuyền thở dài: “Hàm ý thực chất đằng sau việc ông ta truyền Bất Tử ấn pháp cho chàng là để chàng có thể phá được Bất Tử ấn pháp của chính ông ta…”
Từ Tử Lăng ngẩn người: “Như thế chẳng phải là mâu thuẫn hay sao? Rốt cuộc ông ấy muốn giết bọn ta hay là để ta giết chết ông ấy?”
Thạch Thanh Tuyền lắc đầu: “Đó là thiên tính không thể dung hòa giữa tà ác và lương tri, cũng giống như việc ông ta hủy hoại mẹ đồng thời cũng hủy hoại chính mình vậy. Ông ấy hoàn toàn không phải một người bình thường, chỉ có thông qua phá hoại và hủy diệt ông ấy mới có thể cảm thấy thỏa mãn.”
Từ Tử Lăng nghĩ đến thủ đoạn tàn khốc diệt sạch không tha đối với Đại Minh Tôn giáo, bèn xiết nàng chặt hơn nữa vào người, dịu dàng: “Cùng ta trở về Hưng Khánh cung được không?”
Thạch Thanh Tuyền chợt trở lại tự chủ, giọng bình tĩnh: “Sự việc đã đến nước không thể không đối đầu, nếu không lần này các huynh sẽ tuyệt diệt. Ba ngày sau là ngày giỗ của mẹ, huynh muốn ra tay thì phải tiến hành trong thời điểm ấy. Hãy đến đây cùng Thanh Tuyền làm lễ cho mẹ, thiếp muốn Thạch Chi Hiên nhận được báo ứng, đó cũng là lời thề mà thiếp hứa trước mộ mẹ sau khi Người qua đời!”
Từ Tử Lăng thoáng giật mình, không thể tin nổi nàng lại có ý báo thù phụ thân mình như vậy, hoang mang hỏi: “Thanh Tuyền muốn giết ông ấy ư?”
Thạch Thanh Tuyền khẽ dịch ra chút ít, mỉm cười thê lương: “Đó là chuyện ông ta muốn nhất, sao thiếp có thể để ông ta không toại nguyện? Tử Lăng chàng đừng hỏi nữa, chỉ cần nhớ đến đây với thiếp đúng giờ, tuyệt đối đừng kéo các huynh đệ của chàng vào. Chàng nhớ nhé, đây là chuyện riêng của Thanh Tuyền và Tử Lăng!”
o0o
Khấu Trọng một lần nữa lại rơi vào trong khí trường khô rát, chẳng khác nào giữa sa mạc nóng bỏng. Sừng sững trước mắt gã là thân hình cao lớn tựa hồ thiên ma ngao thần của Tất Huyền, vững chãi như sơn, cảm tưởng không gì có thể chống lại.
Thâm tâm Khấu Trọng hiểu rõ, đơn phương về khí thế gã đã rơi vào thế hạ phong, bởi gã đã mất đi lòng tin vào chính mình, để Tất Huyền thừa dịp tấn tới. Nếu không thể xoay chuyển tình thế, khi Tất Huyền phát động thế công gã chỉ còn có nước thảm bại.
Ngộ ra điều đó, Khấu Trọng hít sâu một hơi, nhớ đến bài học “vong đao” của Tống Khuyết.
Bàn tay gã nắm chuôi đao, tâm thần dần bước vào cảnh giới vạn lý thanh không, thiên địa nhân hợp nhất một cách hết sức tự nhiên, không phí một mảy may sức lực.
Linh cảm của Tất Huyền lập tức sinh ra phản ứng, sát khí trong đáy mắt rực lên.
Đúng vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên vang lên tiếng hô “Hoàng thượng giá đáo!”
Khấu Trọng dường như không nghe thấy gì, toàn thần tập trung vào Tất Huyền, đề phòng đối phương nhân thời ra đòn quyết định.
Tất Huyền chợt ha ha cười, thu khí trường lại, giọng nói không chút tỏ ra giận giữ: “E là hôm nay mệnh Thiếu soái vẫn chưa đến lúc tuyệt, hy vọng lần sau vận may lại đến lượt ta!”
Nói đoạn ngang nhiên quay lưng bước đi, tuyệt nhiên không bận tâm đến Lý Uyên đang tiền hô hậu ủng cùng đám thị vệ bước tới.
o0o
Khấu Trọng về đến Hưng Khánh cung, vừa khéo gặp Hầu Hi Bạch ngoài cửa Song Huy Lầu. Thấy gã, Hầu Hi Bạch dang tay thở phào: “Khấu huynh còn sống trở về, ta bớt được một mối lo rồi!”
Khấu Trọng ngẩn người: “Chẳng lẽ Hầu huynh còn chuyện phiền lòng khác nữa?”
Hầu Hi Bạch cười khổ: “Không phải ta mà là bọn ta, lão Bạt sau khi rời Phúc Tụ lầu vẫn chưa thấy về, ta đang định đi tìm đây!”
Khấu Trọng chau mày, nghĩ một hồi mới hỏi: “Tử Lăng đâu?”
Hầu Hi Bạch đáp: “Tử Lăng vừa về, lúc nãy gặp Hồ Tiểu Tiên tại Chính lầu, gặp xong thần sắc không bình thường, xem chừng có tâm sự gì đó.”
Khấu Trọng sớm đã trông thấy cỗ xe ngựa dứng trước quảng trường trước mặt lầu chính, có điều không hề nghĩ đó lại là hương xa của Hồ Tiểu Tiên, bèn kéo Hầu Hi Bạch sang một bên, nói nhỏ: “Đi tìm lão Bạt vu vơ thế khác nào mò kim đáy bể, ta có chuyện khác muốn huynh giúp đây. Nói cho ta biết tình hình chỗ Lôi đại ca trước đã!”
Hầu Hi Bạch nghiêm trang: “Họ sẽ lên thuyền rời đi lúc hoàng hôn, chỉ một mình Lôi đại ca ở lại. Ma Thường đã bắt đầu chuyển binh khí trong bảo khố, bảo ta báo với huynh đã đánh tráo đá vào tất cả các hòm, chỉ để lại lớp trên cùng. Trừ phi lật cả đáy lên kiểm tra, bằng không sẽ vẫn cho rằng trong hòm chứa đầy binh khí.”
Khấu Trọng tán thưởng: “Ma tiểu tử quả là túc trí đa mưu, ta không suy tính kỹ lưỡng được như hắn!”
Hầu Hi Bạch nhìn gã vẻ dò hỏi: “Vậy Thiếu soái định dặn ta điều gì?”
Khấu Trọng trầm giọng: “Tình thế hiện giờ càng lúc càng ác hiểm, bọn ta có thể bị ép ra tay bất cứ lúc nào. Vì vậy hãy lập tức thông báo, để Lôi đại ca cùng Ma Thường vạch kế hoạch thâm nhập Hoàng thành. Nhất thiết phải chuẩn bị chu đáo hai mặt, một là từ mật đạo trong Dương Công Bảo Khố, một là mượn lực lượng của Hoàng Hà Bang. Cả hai việc này đều quan trọng như nhau, không được phép sai sót!”
Hầu Hi Bạch hỏi lại: “Liệu có thể ước định một thời gian đại khái được không?”
Khấu Trọng gật đầu: “Vậy thì ba ngày đi!”
Sắc mặt Hầu Hi Bạch sầm xuống: “Gấp rút như vậy ư?”
Khấu Trọng than vãn: “Tiên phát giả chế nhân, hậu phát giả chế vu nhân. Từ sau khi vào Trường An, bọn ta đã bị Kiến Thành, Nguyên Cát xỏ mũi dắt đi. Chỉ có bằng một cuộc đại phản công, bọn ta và Lý tiểu tử mới lật lại được tình thế, mẹ kiếp!”
o0o
Từ Tử Lăng đứng trên bậc thềm, dõi mắt tiễn theo xe ngựa chở Hồ Tiểu Tiên. Khấu Trọng rảo bước đến bên gã, cười cười: “Phải chăng mỹ nhân đến để làm nũng Lăng thiếu?”
Từ Tử Lăng thở dài: “Cũng gần gần như vậy!” Đoạn quay sang nhìn Khấu Trọng một lượt từ đầu đến chân, ngạc nhiên: “Tất Huyền mời ngươi đi uống sữa cừu chắc?”
Khấu Trọng cười phá lên: “Làm gì có chuyện đó, lão muốn lấy cái đầu ta đi nuôi cừu thì có! Nếu như ta dự liệu không lầm, hẳn là Lý Uyên đã ngấm ngầm ám thị cho Tất Huyền giết ta, có điều về sau lại thay đổi chủ ý, đích thân di giá đến làm gián đoạn cuộc quyết đấu. Hà hà, chút nữa là ta mất mạng rồi!”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Có chuyện này sao? Lý Uyên trở mặt như thế mà Tất Huyền còn không phất áo đi ngay?”
Khấu Trọng lắc đầu: “Tất Huyền khi ấy lại bình tĩnh lạ thường, chỉ cười khì khì rồi rút về hang sói của lão. Vì vậy ta đoán Lý Uyên thực ra không đích thân lên tiếng mà khả năng là Kiến Thành, Nguyên Cát mượn lời xúi giục lão giết ta. Như thế vừa có thể tọa sơn quan hổ đấu, lại vừa lấy lòng được lũ người Đột Quyết. Hắc! Ta cho rằng Tất Huyền đã nắm rõ được võ công của ta, chắc mẩm có thể giết ta bất cứ lúc nào nên mới không cần hấp tấp...”
Từ Tử Lăng lộ rõ thần sắc đăm chiêu, nói nhỏ: “Vào trong rồi hãy nói!”
Hai gã lên tận tầng ba Chính lâu, ngồi xuống bên cửa sổ. Khấu Trọng than thở: “Lão Bạt không biết đã đi đâu nữa.”
Từ Tử Lăng vẻ đăm chiêu: “Ta lại không lo Phong Hàn, không hẳn vì hắn có đủ khả năng tự lo cho mình mà mấu chốt là địch nhân đang ở thời điểm không thể phân thân ra được. Cùng lúc Tất Huyền đối phó ngươi thì Dương Hư Ngạn cùng bốn tiểu tử Cái Tô Văn, Hàn Triều An, Hô Diên Thiết Chân, Thác Bạt Diệt Phu đã phục kích ta bên ngoài Ngọc Hạc am!”
Khấu Trọng hít sâu một hơi lạnh, trợn mắt: “Sao ngươi vẫn như không hề hấn gì vậy?”
Từ Tử Lăng bình thản: “Lo lắng của ngươi thiếu chút nữa thành sự thực đấy! May Thạch Chi Hiên ra tay ứng cứu khiến lũ Dương Hư Ngạn phải tháo chạy.”
Khấu Trọng thất thanh: “Cái gì?”
Từ Tử Lăng cười nhẹ: “Không cần kinh ngạc thế, rõ ràng là ta với ngươi lại một lần nữa thoát hiểm. Việc bọn ta cùng lúc bị tấn công không phải trùng hợp mà chắc chắn là một âm mưu. Nếu bọn chúng đắc thủ, ta với ngươi cùng chầu trời, Lý tiểu tử chỉ còn có nước ngồi chờ chết!”
Khấu Trọng hằn học: “Khốn kiếp! Bọn ta không thể để yên được, nhất định phải lấy lại thể diện, kiếm mấy tên lau chùi binh khí trước!”
Từ Tử Lăng lập tức lắc đầu: “Không nhẫn tiểu tiết ắt loạn đại mưu, cái bọn ta cần là thắng lợi cuối cùng chứ không phải đắc ý nhất thời. À, chuyện còn ly kỳ hơn nữa, Thạch Chi Hiên đã truyền tinh yếu Bất Tử ấn pháp cho ta.”
Khấu Trọng lại một lần nữa tròn xoe mắt, muốn nói mà không thể thốt ra thành lời.
Từ Tử Lăng gượng cười: “Động cơ ông ta truyền Bất Tử ấn pháp cho ta rất cổ quái, đó là để ông ta không thể giết nổi ta, nguyên do là Thạch Chi Hiên đã biết việc Thanh Tuyền đã hạ mình gả cho Từ Tử Lăng này.”
Khấu Trọng mừng rỡ: “Nói như vậy, có phải bọn ta không cần phải lo lắng về sự uy hiếp từ phía Thạch Chi Hiên nữa rồi?”
Từ Tử Lăng than thở: “Đây lại là một vấn đề khiến ta thực sự đau đầu.” nói đoạn thuật lại chi tiết lời của Thạch Thanh Tuyền rồi trầm ngâm: “Thanh Tuyền đã chuẩn bị cắt đứt với Thạch Chi Hiên vào ngày giỗ mẹ sau ba hôm nữa. Ôi! Thật ra ta vẫn nghi ngờ cách nghĩ hiện tại của nàng. Thạch Chi Hiên bây giờ đã thay đổi hẳn, với Thanh Tuyền đúng là một lòng thương yêu, nhưng định kiến của Thanh Tuyền đối với ông ấy lại vẫn không hề giảm. Nếu vào ngày giỗ nàng vẫn giữ ý định tấu khúc Truy Hồn tiêu âm thì hậu quả sẽ hết sức khó lường, Thạch Chi Hiên một khi rơi vào tình trạng tâm thần phân liệt, ai có thể biết chuyện gì xảy ra chứ!”
Khấu Trọng cười khổ: “Chẳng trách ngươi kêu đau đầu, đầu ta quả thực cũng muốn vỡ ra rồi. Này, mà ngươi đã hiểu được chút nào Bất Tử ấn pháp chưa?”
Từ Tử Lăng trầm ngâm một hồi mới chậm rãi: “Còn nhớ lúc bọn ta bắt đầu tu luyện Trường Sinh Quyết, lúc hồi phục lại sau khi khí cùng lực tận đều thấy hiện tượng tinh thần cổ quái ấy chứ? Sở dĩ Thạch Chi Hiên không sợ quần chiến là vì ngoài khả năng thần thông mượn lực điều lực ra, quan trọng hơn là ông ta có khả năng huyền diệu để hóa tử thành sinh, chuyển sinh thành tử. Đó cũng chính là tinh hoa của Bất Tử ấn pháp.”
KhấuTrọng không hiểu: “Hóa tử thành sinh đương nhiên hay rồi, nhưng chuyển sinh thành tử thì chẳng phải là tự sát sao? Có gì hay ho để học kia chứ?”
Từ Tử Lăng mỉm cười: “Kỳ diệu chính là ở chỗ đó, vì thế ta và Hầu tiểu tử nghĩ mãi vẫn không thông. Thì ra điểm tận cùng của chân khí là tử, điểm hồi phục của nó lại là sinh. Sinh có thể chuyển thành tử, tử có thể hóa thành sinh. Yếu quyết của nó là "Nhất điểm chân dương sinh khảm vị, li cung bổ khuyết; càn vận khôn chuyển, khảm li vô tu; tạo vật vô thanh, thủy trung hỏa khởi; thượng thông thiên cốc, hạ đạt dũng tuyền: Thiên hộ thường khai, địa hộ thường mở" Ngươi nghe xong có cảm nhận gì không?”
Khấu Trọng lắng nghe vẻ thú vị, đoạn gật đầu: “Khẩu quyết này gần giống với tinh hoa Đoạt Thiên Địa trong Trường Sinh Quyết, chân khí có thể từ Thiên Linh truyền vào, cũng có thể từ Dũng Tuyền dâng lên, thiên khí địa khí hội tụ ở Khí Hải, Đan Điền.”
Từ Tử Lăng tiếp lời: “Chỉ cần tăng tốc quá trình tận khí rồi hồi khí lên gấp trăm nghìn lần, ứng phó trên chiến trường chỉ cần nghĩ là thành chiêu. Như thế chí ít bọn ta cũng đã học được một nửa cảnh giới trong Bất Tử ấn pháp và Ảo Ma thân pháp của Thạch Chi Hiên.”
Khấu Trọng rùng mình: “Ta hiểu ra rồi.”
Từ Tử Lăng vẫn suy tư: “Người khác cho dù hiểu ra nhưng vì công pháp khác biệt, có thể biết nhưng không thể đạt tới. Nhưng ta với ngươi một khi hiểu được lập tức có thể thấy hiệu quả. Ngươi nhớ lại này: "Hậu thiên chi khí thuộc âm, tiên thiên chi khí thuộc dương, âm tận dương sinh, dương tận âm sinh, kỳ tức điều hòa, châu lưu lục hư, ngoại tiếp âm dương chi phù, nội sinh chân nhất chi thể." hiểu không?”
Khấu Trọng vỗ tay tán thưởng: “Thạch Chi Hiên đúng là thiên tài võ học bất thế xuất, công pháp ấy đúng là hội hợp nguyên lý của trời đất. Dựa vào Trường Sinh Quyết bọn ta có thể khiến cho chân khí trong cơ thể triệt tiêu cực tận, đạt đến điểm tiếp giáp âm cực dương sinh, trong khi thiên địa chi khí vận hành trao đổi càng lúc càng nhanh, thấu đỉnh xuyên cước mà hình thành, sinh tử chuyển vận liên tục, giống như thiên đạo không bao giờ ngừng nghỉ vậy. Con bà nó, ta thật muốn chạy ngay đi gặp lại Tất Huyền để lão nếm thử mùi vị Bất Tử ấn pháp!”
Từ Tử Lăng xua tay: “Còn lâu! Bọn ta còn phải khổ luyện đến khi đoạt tâm ứng thủ mới được. Mà Lý Uyên có nói gì với ngươi không?”
Khấu Trọng hừ nhạt: “Nói đi nói lại cũng toàn là những lời vô bổ đó. Thời gian không còn nhiều, ta phải lập tức đi gặp Thường Hà, tối qua hắn trực, lúc này hẳn đang ngủ ở nhà. Sau đó còn phải đi tìm Lý Thế Dân nữa.”
Từ Tử Lăng gật đầu: “Tuyệt đối đừng để ai phát hiện, bằng không Thường Hà sẽ phải gánh tội tru di đó. Ta ở đây chờ lão Bạt về.”
Khấu Trọng ra đi trong trạng thái thập phần cao hứng.
Từ Tử Lăng im lặng ngồi trong lầu, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ.
Hôm nay mới chỉ là ngày thứ hai các gã đến Trường An, thế mà Từ Tử Lăng đã hai lần bị phục kích, tất cả đều xảy ra trên đường đi gặp Thạch Thanh Tuyền, hơn nữa còn được sắp đặt hết sức tinh vi. Từ đó có thể thấy thông tin tình báo cũng như chuẩn bị của kẻ địch chính xác chu đáo đến mức nào. Bọn chúng bất chấp thủ đoạn, không chỉ nhằm phá hoại liên minh còn chưa chắc chắn giữa quân Thiếu soái và Lý Uyên, mà còn rắp tâm đưa gã và Khấu Trọng vào tử địa.
Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát, người Đột Quyết dưới sự điều khiển của Tất Huyền và phe cánh Cái Tô Văn, tất cả các thế lực đó đang cùng kết thành liên minh, huy động tổng lực tấn công bọn gã và Lý Thế Dân, trong khi cả Thiếu Soái quân lẫn Thiên Sách Phủ lúc nào cũng ở vào thế bị động, đến tận lúc này vẫn chưa thể nào phản kích lại được một chiêu hữu dụng.
Thêm vào đó, Thạch Chi Hiên và Loan Loan mưu tính khó lường, càng chất thêm khó khăn lên tình thế vốn đã hết sức ngặt nghèo của các gã, khiến ngay cả chỗ dựa cuối cùng là Dương Công Bảo Khố cũng không còn chắc chắn nữa. Chỉ một lần khinh suất, rất có thể cả tính mạng lẫn thanh danh các gã sẽ chôn vùi tại Trường An!
May cho Khấu Trọng và Lý Thế Dân, Lý Uyên tuy ủng hộ Kiến Thành nhưng vẫn còn chần chừ chưa quyết việc có hay không thỏa hiệp với người Đột Quyết, bằng không mọi sự với các gã đã trở thành thảm kịch rồi.
Còn nan đề tình thù khó phân với Dịch Kiếm Đại Sư Phó Dịch Lâm nữa, hai gã chỉ có thể hy vọng lão có cái nhìn thấu suốt, hiểu rõ việc giúp Đột Quyết xâu xé Trung thổ, đối với người Cao Lệ hại nhiều hơn lợi, qua đó sẽ không đứng về phía Kiến Thành.
Yếu tố bất lợi trùng trùng như thế, cộng thêm việc tình thế trước mắt còn chưa rõ ràng, chính là cục diện mà hiện giờ các gã đang phải đối mặt. Vậy mà nhiệm vụ của Lý Thế Dân và Khấu, Từ lại không những chỉ là vật lộn cầu tồn, mà còn phải xoay chuyển càn khôn, giành lấy thiên hạ.
Nghĩ đến đây, Từ Tử Lăng không khỏi thầm thở dài.
Vương Huyền Thứ chợt lên lầu thông báo: “Đổng Quý phi lại đến!”
Từ Tử Lăng chau mày: “Đổng Quý phi? À, nói với cô ta Khấu Trọng không có ở đây là được!”
Vương Huyền Thứ tỏ rõ vẻ bực mình: “Ta đã nói rồi, nhưng cô ta lại cứ bảo vào gặp huynh cũng được. Hừ! Nhìn bộ dạng giận dữ của cô ta cũng biết là lại đến gây sự rồi!”
Từ Tử Lăng nhớ tới chuyện Linh Lung Kiều, chỉ đành gượng cười: “Bảo cô ta chờ dưới lầu, lát nữa ta sẽ xuống!”
o0o
Khấu Trọng lặng lẽ rời khỏi phủ tướng quân của Thường Hà bằng lối cửa sau, lòng đầy hoang mang. Thường Hà không hề ngủ trong phủ như gã đã dự liệu, tiểu tử này lại đi đâu kia chứ?
Nếu không có được hậu thuẫn của Thường Hà và mấy tướng lĩnh trấn giữ Trường An, các gã tuyệt đối không thể địch lại được thậm chí là Kiến Thành, Nguyên Cát chứ đừng nói đến Lý Uyên! Nội chỉ đội quân một vạn năm ngàn tinh binh của Đường Kiệm ở Tây Nội Uyển cũng đã đủ đập tan mọi âm mưu chính biến rồi.
Cho dù so sánh với Kiến Thành và Nguyên Cát, chỉ ba ngàn Trường Lâm quân phối hợp với các thế lực của Đột Quyết, Cao Lệ hiện có tại Trường An, thực lực cũng đã vượt xa liên quân của Thiên Sách Phủ và bọn gã. Việc bất ngờ khởi sự có thể chiếm được chút ít ưu thế lúc đầu, nhưng khi địch nhân trấn tĩnh lại rồi phản công, chắc hẳn các gã sẽ khó tránh khỏi thảm cảnh bị tiêu diệt.
Thời gian càng lúc càng gấp gáp, Khấu Trọng càng không có cách nào dự đoán được bước đi tiếp theo của Kiến Thành. May mà Thạch Chi Hiên đột nhiên truyền cho Bất Tử ấn pháp, khiến gã và Từ Tử Lăng có thêm chút hy vọng giữ được mạng sống.
Nhưng các gã đến Trường An không phải là để sau đó ôm đầu máu tháo chạy, thế nên cho dù có bất cứ bảo bối giữ mạng nào trên mình, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng sẽ chiến đấu đến cùng, rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi tình cảnh tử bại.
Bọn gã còn lối thoát nào không đây?


Phải chăng nên tìm Lý Thần Thông thương nghị xem tình hình liên hệ với các đại thần tướng lĩnh tiến triển đến đâu? Hay là đi gặp Lý Thế Dân bàn chuyện khởi sự, liều một phen xem ông trời không chừng lại đứng về phía bọn họ?


Khấu Trọng đang chần chừ chưa quyết thì trong đầu lóe lên ý nghĩ, đoán ra nơi Thường Hà có thể đi.


Gã hít sâu một hơi, cố bình tâm lại, sau khi khẳng định không có kẻ nào bám theo mới dựa vào trí nhớ, lần đến một tiểu lâu cách Thường phủ không xa.

- o O o -

<< Hồi 766 | Hồi 769 - 770 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 822

Return to top