Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Đại Đường Song Long Truyện

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 991007 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đại Đường Song Long Truyện
Huỳnh Dị

Hồi 691 - 692

  Khấu Trọng rót đầy một chung trà cho Từ Tử Lăng, vui vẻ nói: “Mời Lăng thiếu gia dùng trà, trời trở lạnh rồi, uống nhanh kẻo nguội!”
Từ Tử Lăng lấy làm lạ: “Vì sao đột nhiên trở nên khách khí như vậy?”
Hai người lúc hoàng hôn đã đi hết Thục đạo, bước vào đất Thục. Bằng thể lực của bọn họ mà cũng cảm thấy không chịu nổi, vào đến đất Thục vội tới trú nghỉ qua đêm ở một căn dịch trạm thô lậu, tắm rửa thay đổi y phục xong rồi xuống phòng ăn dùng cơm. Phòng ăn chỉ có bọn họ là khách nhân, tên tiểu nhị sau khi bưng cơm rượu lên thì chẳng biết biến đi đâu mất, gió lạnh căm căm luồn vào kẽ hở nơi cửa sổ, do đó Khấu Trọng mới nói mấy câu khí trời trở lạnh.
Khấu Trọng ăn đến no kềnh bụng, cười đáp: “Ta chỉ là cảm kích đề nghị đi đường Thục đạo của ngươi mà thôi, giúp ta vui vẻ chốc lát, tạm quên đi nỗi khổ chiến tranh, một mặt lại mượn ngươi để học tính khiêm tốn, không vì thắng lợi mà kiêu căng, biến thành hạng người tự tôn tự đại. Ôi, không biết đạo lý không thể đạt được vật trân quý nhất có áp dụng đối với hoàng đế hay không, ta càng lúc càng chẳng muốn làm hoàng đế, cùng Lăng thiếu gia ung dung tự tại du sơn ngoạn thủy còn sung sướng hơn ngồi yên một chỗ trên long tọa hít thở mấy thứ hôi thối.”
Từ Tử Lăng than: “Biết như vậy thì khi xưa sao còn ráng làm. Ngươi hiện giờ đã thành thế cưỡi hổ, không sợ Ngọc Trí lên làm hoàng hậu của người khác hay sao?”
Khấu Trọng nặng nề đáp: “Ta chỉ sợ là Hán Trung đã rơi vào tay của Lý Uyên, sự tình càng lúc càng diễn tiến theo chiều hướng xấu. Ồ, có người đến!”
Trên đường cái quan, tiếng vó ngựa từ xa vẳng lại gần, giờ tiết trời buốt giá, hầu như chẳng còn khách thương nào đi lại trên Thục đạo, tiếng vó ngựa vang lên làm hai người đều nghĩ kẻ này chính là vì bọn họ mà tới.
Từ Tử Lăng chú ý lắng nghe rồi nói: “Bảy đến tám kỵ sĩ, đuổi đến rất gấp gáp.”
Tiếng ngựa hí vang, bọn kỵ sĩ phóng đến kéo cương dẫn ngựa đến ngoài lữ quán.
Có người hạ giọng hô: “Các ngươi ở bên ngoài canh phòng đi.”
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Giọng rất quen, là ai đến vậy?”
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn ra cửa lớn, cửa lớn bị người đến đẩy rắc một tiếng, gió lạnh ùa vào làm lay động mấy ngọn đèn thắp trong quán.
Khấu Trọng định thần nhìn kỹ, rồi vỗ trán cùng Từ Tử Lăng đứng dậy nghênh đón, cười nói: “Hèn gì nghe quen thật, thì ra là Lâm Lãng huynh!”
Lâm Lãng đóng cửa lại rồi thi lễ: “Lâm Lãng đại biểu cho lão đại Sa Minh của Ô Giang bang cung kính nghênh đón Thiếu soái và Từ gia.”
Từ Tử Lăng nhớ đến ngày đó ngồi trên thuyền của Lâm Lãng theo đường thủy rời khỏi Ba Thục dưới sự an bài của Hầu Hi Bạch, cũng trong chuyến này đã gặp được gia đình hai người Hàn Trạch Nam, lại còn gặp Lôi Cửu Chỉ, Công Lương Ký kẻ toàn gia bị Lại Triều Quý lừa gạt, gã cùng Khấu Trọng, Lôi Cửu Chỉ đã liên thủ đòi công đạo cho Công Lương Ký.
Trước mắt giờ gặp lại cố nhân, bao nhiêu chuyện quá khứ tưởng chừng như mới xảy ra ngày hôm qua, trong lòng cảm thấy rất hoan hỷ, cười nói: “Ai cũng là huynh đệ cả sao lại nói mấy lời khách sáo thế, ngồi xuống rồi nói đi.”
Lâm Lãng cười ha hả vui vẻ ngồi xuống, thấy Khấu Trọng đích thân rót cho hắn một chung trà, nói: “Tiểu đệ khi nãy là đại diện cho tệ bang đương nhiên là phải cung kính không thể thiếu đi lễ nghi được. Có thể quen được hai vị chính là vinh hạnh và tự hào lớn nhất cả đời Lâm Lãng này.”
Khấu Trọng hạ ấm trà xuống, cười nhẹ: “Bọn ta cũng chỉ là người bình thường chứ chẳng phải là ba đầu sáu tay gì, đã là huynh đệ thì suốt đời cũng là huynh đệ, lại đây uống một chén nào!”
Ba người dùng trà thay rượu uống cạn chung cực kỳ thống khoái.
Khấu Trọng hỏi: “Sao Lâm huynh không gọi huynh đệ vào đây tránh gió?”
Lâm Lãng đáp: “Một chút khổ sở cũng không chịu nổi thì làm sao làm được việc lớn? Huống gì lời của ta tuyệt không thể lọt vào tai người thứ tư được.”
Từ Tử Lăng bèn hỏi: “Lâm huynh ước lượng thời gian đúng là vô cùng chuẩn xác, chẳng khác nào bọn ta có hẹn gặp từ trước vậy.”
Lâm Lãng nói: “Là Lôi đại ca thông báo cho bọn ta biết hai vị sẽ đến Ba Thục, bọn ta bèn ra sức lưu ý cẩn thận hai đường thủy và đường bộ vào Ba Thục, là do ta may mắn, chỉ đợi hai ngày đã gặp được hai vị đại gia.”
Khấu Trọng tỏ vẻ bực bội không nhịn được nói: “Đã đến rồi còn mở miệng là đại gia, khép miệng lại là đại gia làm gì? Gã gọi là tiểu Từ, ta gọi là tiểu Khấu, huynh gọi là tiểu Lâm. Ha ha, tiểu Khấu có chút kỳ quái, chẳng khác nào như tiểu tặc, thôi thì gọi là tiểu Trọng hay A Trọng đi!”
Lâm Lãng lộ vẻ vô cùng hãnh diện, cảm động đáp: “Có thể trở thành bằng hữu với Từ huynh và Thiếu soái đúng là phúc khí của ta.”
Từ Tử Lăng hỏi: “Thành Đô phát sinh ra chuyện gì? Sao lại phải chặn đường bọn ta ngay trước khi bọn ta đến Thành Đô vậy?”
Lâm Lãng đáp: “Tình thế hiện tại ở Ba Thục vô cùng khẩn trương, trước ngày ta lên đường một ngày, thủy sư của Tống Khuyết đã chiếm ưu thế áp đảo, gươm không dính máu đã chiếm được quận Lô Xuyên, trục xuất toàn bộ người của Giải Huy, từ đó về sau bất kỳ ai muốn theo đường thủy rời khỏi đất Thục thì phải được sự chấp thuận của quân họ Tống mới được.”
Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng nghe kể mà lạnh cả gáy, bản lĩnh dùng binh của Tống Khuyết đúng là thần không hay quỷ không biết, phải biết Lô Xuyên ở phía nam Thành Đô, là giao giới giữa Đại Giang và Miên Thủy, từ chốn này đưa quân ngược sông trong vòng hai ngày đã đến Thành Đô, siết chặt lấy yết hầu của Thành Đô. Lô Xuyên bị mất, Giải Huy bị ép đến mức không thể nào cục cựa nổi. Hành động tuy giản đơn nhưng kỳ thực bên trọng lại bao hàm kế hoạch bố trí âm thầm trong nhiều năm, tấn công khiến địch không kịp trở tay, khiến cho nhân mã phía Giải Huy ở quận Lô Xuyên hoàn toàn không có cơ hội chống trả.
Khấu Trọng hỏi: “Giải Huy có phản ứng gì không?”
Lâm Lãng đáp: “Đương nhiên là điên tiết lên, tuyên bố là không đời nào khuất phục. Lập tức điều nhân thủ từ các nơi đến phòng vệ Thành Đô, sau khi cắt đứt đàm phán với tứ đại tộc đã hạ lệnh cho người của tứ tộc rời khỏi Thành Đô, nội chiến ở Ba Thục chực chờ diễn ra. Lôi đại ca cùng Hầu công tử sợ hắn đưa Đường quân vào, lại sợ các vị không biết rõ tình hình mà hấp tấp vào thành nên nhờ bọn ta tìm cách thông báo trước cho hai vị.”
Từ Tử Lăng cảm thấy nhức cả đầu, không ngờ một lời của Khấu Trọng quả thật ứng nghiệm, chuyện ở Ba Thục chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực, xem xem kẻ nào là mạnh nhất.
Khấu Trọng trầm giọng hỏi tiếp: “Giải Huy có ý đồ đoạt lại Lô Xuyên hay không?”
Lâm Lãng lộ vẻ khinh bỉ, hừ một tiếng: “Hắn bảo vệ Thành Đô còn không xong, sao mà dám vọng động cơ chứ? Chỉ có điều nếu quân Đường vào Thục thì tình thế sẽ không còn lạc quan thế này nữa. Thành Đô tuy nằm ở bình nguyên nhưng thành cao hào sâu cũng chẳng dễ công phá chút nào.”
Gã rõ ràng đứng bên phe Khấu Trọng, dùng thân phận người của Khấu Trọng mà đánh giá tình huống ở Ba Thục.
Khấu Trọng nói: “Trước khi vào Thục, bọn ta có nghe được tin tức nói là Lý Thế Dân kết minh với Thống Diệp Hộ của Tây Đột Quyết, do đó Thống Diệp Hộ cùng đồng đảng giúp Lý Thế Dân giữ Ba Thục, chuyện này có thật hay không?”
Lâm Lãng đáp: “Quả thực là có lời đồn như vậy nhưng chẳng có ai có thể xác định được thật giả thế nào. Chỉ có điều xung quanh Ba Thục đều là núi cao chập chùng, phía bắc có Tần Lĩnh, Ba Sơn, phía đông có Vu Sơn ngăn trở, phía tây có Tự Sơn quanh năm tuyết phủ, phía nam có Vũ Lăng, Ô Mông Sơn cùng nhau chắn giữ, là một vùng đất bốn bề hiểm trở cách tuyệt với bên ngoài, chỉ có đường bộ Thục đạo và đường thủy Tam Hiệp thông ra ngoài, ngoại tộc ở phía tây dù có ý muốn nắm lấy Ba Thục cũng là hữu tâm vô lực mà thôi.”
Từ Tử Lăng hỏi: “Vậy có phải có rất nhiều người Tây Đột Quyết và Đảng Hạng ra vào Độc Tôn bảo hay không?”
Lâm Lãng đáp: “Gần đây trong Thành Đô có rất nhiều nhóm người Tây Vực, nhưng không biết quan hệ của bọn họ với Giải Huy là thế nào, bọn họ bao trọn Ngũ Môn khách sạn ở đường Ngũ Môn, tổng cộng có khoảng năm mươi người nam nữ.”
Sau đó hừ lạnh một tiếng: “Giải Huy không biết tự lượng sức mình, không ngờ lại dám mơ đến chuyện đối đầu với Tống Khuyết, làm người ta băn khoăn chẳng hiểu vì sao, lúc trước còn nói Lý Đường thanh thế càng ngày càng lớn mạnh, có một không hai, Tống phiệt chiếm giữ Lĩnh Nam, khó mà khống chế được. Chỉ có điều Thiếu Soái quân đánh một trận oanh liệt giúp bảo vệ Lạc Dương, tuy bại mà vẫn vinh dự, chẳng hề bị mất nửa phân đất nào. Tống Khuyết dẫn đại quân rời khỏi Lĩnh Nam ủng hộ Thiếu soái, Đỗ Phục Uy lại công khai tuyên bố đứng về phe của Thiếu soái, tình thế thiên hạ đã hoàn toàn đảo ngược, chẳng ai hiểu nổi Giải Huy vì sao lại còn theo đuôi Lý Uyên, kẻ đã ra tay giết Lý Mật, tru Kiến Đức như vậy.”
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi: “Tin tức truyền đi thật là nhanh, lão ca ngươi xem ra đã hiểu rõ mồn một tình hình của ta rồi.”
Lâm Lãng gật đầu: “Đúng là có chút kỳ quái! Lúc trước tình hình chiến tranh bên ngoài dù có quan hệ với Thục cũng phải qua một lúc khá lâu mới dần dần biết rõ được, nhưng lần này chiến tích thắng lợi vẻ vang chinh nam phạt bắc của Thiếu soái thì lại đến rất nóng hổi, liên miên bất tuyệt, đều là tin thực sự chứ không phải là lời đồn.”
Từ Tử Lăng thầm khen Thạch Chi Hiên nắm rất rõ tâm ý của Tống Khuyết, ông ta mượn truyền bá tin tức để gây ảnh hưởng đến bá tánh thiên hạ, xây dựng hình tượng nhân nghĩa vô địch của Khấu Trọng còn vượt qua cả Lý Thế Dân nữa, càng lộ ra những điều bất nhân bất nghĩa của Lý Uyên, chính là vận dụng cảnh giới tối cao của binh pháp “Không cần đánh cũng có thể khuất phục người” một cách vô cùng khéo léo, thủ đoạn của Tống Khuyết về mặt này đúng là xuất thần nhập hóa, khiến người chỉ biết than thở khen ngợi. Lý Thế Dân lúc trước còn là mặt trời chói lọi ai nấy đều muốn quy phục, sau khi Khấu Trọng quật khởi thì đã trở thành quá khứ rồi.
Lâm Lãng tiếp: “Nhất là chuyện Đỗ Phục Uy tuyên bố đưa quân Giang Hoài quy phục dưới trướng Thiếu soái đã làm cho Giải Huy luống cuống đứng không vững, Hầu vương Phụng Chấn của Khương tộc, Mỹ Cơ Ti Na của Dao tộc, Ưng vương Giác La Phong của Miêu tộc, Lang vương Xuyên Mưu Tầm của Di tộc cũng đã liên hợp với nhau ủng hộ Tống Khuyết, làm quan hệ với Giải Huy vô cùng căng thẳng, đến lúc Tống Khuyết chiếm được Lô Xuyên, Giải Huy không để ý gì tới sự phản đối của con trai, một mực theo ý mình đuổi người của tứ tộc ra khỏi Thành Đô, lại còn kêu gọi người Thành Đô ủng hộ hắn, đương nhiên là ai nấy cũng đều lãnh đạm cả. Nghe nói rất đông người bên dưới hắn không đồng ý với chủ trương của hắn, cho rằng Ba Thục ít nhất cũng nên duy trì thái độ trung lập.”
Khấu Trọng thắc mắc: “Hắn có bản lĩnh gì chứ?”
Lâm Lãng lộ vẻ khinh thị: “Hắn có bản lĩnh gì để mà chống lại Tống Khuyết cơ chứ? Lúc này ở Thành Đô, Độc Tôn bảo của hắn người ngựa tổng cộng không quá một vạn, quân Tống gia chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì đám ô hợp đó đã ngã ngửa rồi. Nghe đồn Giải Huy cử người đến Trường An cầu viện, nhưng nước xa khó cứu được lửa gần, Lý Đường vừa lấy được Lạc Dương, gốc rễ chưa ổn, lại còn phải đối phó với Lưu Hắc Thát khởi binh phục cừu cho Đậu Kiến Đức, tự lo cho mình còn chưa xong. Giải Huy chọn con đường trung thành với Lý Uyên thì rõ ràng là tự tìm đường chết mà thôi.”
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Lão ca ngươi đúng là có tầm nhìn, tình hình thế nào đều đã nhìn thấu suốt hết cả.”
Lâm Lãng không ngờ lại đáp: “Tin tức đó từ Trường An truyền tới, hỏi xem có ai mà không tin được chứ.”
Khấu Trọng vỗ bàn: “Nhạc trượng tương lai của ta đúng là lợi hại thực”.
Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý, chỉ có gã mới hiểu được lời khen tưởng chừng như vô duyên vô cớ của Khấu Trọng, Lâm Lãng nghe vậy mặt cứ nghệch ra chẳng hiểu gì.
Khấu Trọng cũng chẳng giải thích cho Lâm Lãng, chỉ hỏi: “Tình hình Thành Đô hiện thời như thế nào?”
Lâm Lãng đáp: “Giải Huy khống chế Thành Đô nghiêm ngặt, cửa thành đóng chặt, ai đáng nghi đều không được cho vào thành, ban hành lệnh giới nghiêm từ giờ tý đến lúc trời sáng. Lôi đại ca, Hầu công tử và Điệp công tử được bọn ta an bài ở tạm nhà cũ của Công Lương Ký tại Thành Đô, ta phải đến báo trước cho các huynh là ta có biện pháp đưa hai người tiến vào trong thành.”
Khấu Trọng cười ha hả: “Đa tạ hảo ý của Lâm huynh, chỉ có điều hai huynh đệ ta lại muốn vào thành một cách đường đường chính chính, càng ầm ĩ vang dội thì càng tốt.”
Lâm Lãng biến sắc: “Nhưng bọn Giải Huy người đông thế mạnh, ta chỉ sợ các huynh bị thiệt thòi mà thôi.”
Khấu Trọng liếc sang thấy Từ Tử Lăng cũng không phản đối thì lòng can đảm lập tức gia tăng, hạ giọng nói: “Bọn ta có chuyện gì mà chưa thấy qua chứ, chỉ cần có thời gian chuẩn bị đầy đủ, ta có thể tin chắc chỉ cần vẫy tay một cái là có thể đè bẹp lòng tin và ý chí chiến đấu của Giải Huy.”
Lâm Lãng chau mày: “Thời gian chuẩn bị thế nào?”
Khấu Trọng hoan hỷ đáp: “Mặt này cho lão ca ngươi phụ trách, chỉ cần động khẩu chứ không động thủ, đem tin tức bọn ta phải tới Thành Đô đàm phán mặt đối mặt với Giải Huy lan truyền ra ngoài, càng nhiều người biết thì càng tốt. Bọn ta ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày rồi mới khởi hành, hy vọng lúc đến Thành Đô thì chẳng có ai trong thành là không biết đến chuyện này.”
Từ Tử Lăng thung dung tiếp: “Vậy sao Khấu Thiếu soái ngươi không đích thân múa bút viết một phong thư cho người gửi tới Giải Huy, nói ngươi ngày đó giờ đó sẽ đến thăm để trực tiếp bàn tính hữu hảo với hắn, như vậy chẳng phải là nắm vững tình hình trong lòng bàn tay hay sao?”
Lâm Lãng cũng xen vào: “Ta chỉ cần đưa chuyện dâng bái thiếp truyền ra ngoài thì sẽ tin đồn sẽ có cơ sở hơn hẳn.”
Khấu Trọng vò đầu: “Nhưng Bạch lão phu tử vẫn chưa chỉ cho ta bí quyết để viết thư.”
Từ Tử Lăng không nhịn được phá lên cười: “Cao thủ văn chương múa bút như thần như Hầu công tử mà không biết dùng, ngươi còn đáng gọi là Thiếu soái cái quái gì chứ, đó gọi là thuật dùng người, hơn nữa ở Ba Thục chẳng có ai biết được nét chữ của ngươi, có thể thỉnh Hi Bạch làm giúp chuyện này.”
Khấu Trọng cười lớn: “Ta đúng là hồ đồ thật, cứ quyết định vậy đi. Giải Huy à, đây chính là cơ hội cuối cùng của người, nếu còn không biết giữ chắc lấy về sau có hối cũng đã muộn.”


o0o


Hai ngày sau khi gặp Lâm Lãng ở dịch trạm, Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng lên đường đi về phía Thành Đô, để tránh bị người dòm ngó, hai gã không theo quan đạo mà chọn con đường vượt núi băng rừng. Đến lúc thấy được Thành Đô phía trước thì trời vẫn còn lờ mờ tối, cửa thành đóng chặt.
Hai gã ẩn mình trong một khu rừng rậm cách phía đông Thành Đô năm dặm, đây cũng là địa điểm ước hẹn với Lâm Lãng vào một khắc sau khi thành mở cửa. Bọn gã ngồi xếp bằng ở bìa rừng, cảm nhận không khí buổi sáng tĩnh lặng se se lạnh, im lặng ngắm sắc trời từ tối chuyển sáng.
Khấu Trọng dường như không muốn khuấy động bầu không khí tĩnh lặng trang nghiêm, nhẹ giọng nói: “Chuyện ta sợ nhất bây giờ là Giải Huy sợ quá hóa liều dẫn quân Đường vào Thục, như vậy thì chỉ còn nước dùng vũ lực để giải quyết vấn đề mà thôi.”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Ta thấy Giải Huy không đến nỗi ngu ngốc như vậy đâu. Binh Tống Khuyết đang trấn giữ Lô Xuyên uy hiếp hắn, chỉ cần quân Đường vào Thục, ông ta lập tức có thể ào ạt đưa quân thế như chẻ tre công kích Thành Đô, lại có có tứ đại tộc ủng hộ, Giải Huy nhất định sẽ không thể nào chống nổi. Thành Đô nếu đã lọt vào tay Tống Khuyết, quân Đường vào Thục nhất định sẽ rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.”
Khấu Trọng chau mày: “Quân Đường tử thủ Hán Trung như thế nào rồi?”
Từ Tử Lăng lạnh lùng đáp: “Không có Lý Thế Dân, Hán Trung có gì đáng sợ chứ?”
Khấu Trọng trầm ngâm: “Ba Thục có thể nói là hậu phương lớn của Quan Trung, nếu lọt vào tay của ta, thì coi như là mở toang cửa lớn để quân ta ung dung tấn công vào phía nam của Trường An. Lý Uyên là con nhà tướng nhất định hiểu rõ Hán Trung quan trọng chẳng kém gì Tương Dương. Tuy không có Lý Thế Dân ở đó chủ trì đại cục nhưng tòa thành này cũng chẳng dễ đánh bại đâu.”
Từ Tử Lăng đáp: “Ngươi chỉ suy bụng ta bụng người nên mới nghĩ là Lý Uyên nhất định phải giữ chặt lấy Hán Trung. Thực ra Lý Uyên vốn chẳng sợ ngươi dẫn quân tấn công Trường An mà còn hoan nghênh ngươi tự đâm đầu vào rọ nữa. Nhân lúc ngươi tấn công Trường An thương vong nặng nề, thì quân Đường từ các thành khác trong Quan Trung đồng loạt xuất phát, trong tình huống bình thường thì Thiếu Soái quân sẽ bị tiêu diệt sạch không còn một mống. Nếu ta là Lý Uyên, ta tuyệt không rảnh hơi điều quân từ Trường An đi lo cho Hán Trung là một nơi có quy mô và lực lượng phòng ngự thua xa Trường An như vậy.”
Dừng lại một chút rồi gã tiếp: “Lý Uyên là người có tài tướng soái, phải có cái nhìn tổng quát toàn cục, trước tiên dùng toàn lực bình định phương bắc, tiêu diệt dư đảng Hà Bắc của Lưu đại ca, đợi gió tuyết qua rồi thì đưa binh nam hạ đánh vào Bành Lương thành và lão gia, đó chính là sách lược hợp lý nhất. Ai mà nghĩ tới ngươi lại lấy được Dương Công Bảo Khố chứ, hà!”
Khấu Trọng an ủi: “Phi Huyên tuyệt không phải là loại người như vậy, ta hoàn toàn tin tưởng vào nàng ta.”
Tiếng gió phần phật từ xa truyền tới, người đến đúng là Lôi Cửu Chỉ, Hầu Hi Bạch, Âm Hiển Hạc và Lâm Lãng, lúc này trời đã sáng rõ, cửa thành mở rộng, bốn người họ rời thành đón tiếp. Khấu Trọng, Từ Tử Lăng vội đứng dậy chào hỏi.
Lôi Cửu Chỉ vào rừng rồi thì vỗ đầu nói: “Các người nếu không muốn theo cửa thành đi thẳng tới Thục Vương phủ, thì hay nhất là để bọn ta nghĩ cách đưa các ngươi bí mật tiến vào thành.”
Khấu Trọng lấy làm lạ hỏi: “Giải Huy đã rời Độc Tôn bảo tiến vào Thục Vương phủ rồi sao?”
Hầu Hi Bạch than: “Giải Huy sau khi nhận được thư lập tức đưa đàn bà trẻ em và đại bộ phận binh lực lùi vào Thục Vương phủ bên trong thành, Độc Tôn bảo hiện giờ chỉ còn khoảng mười người ở lại, qua hành động này có thể nhìn ra Giải Huy đã quyết tâm đánh một trận rồi. Người trong Thành Đô chẳng ai hiểu vì sao Giải Huy lại quyết tâm như vậy, đánh cược tất cả để trung thành với Lý Uyên.”
Lâm Lãng tiếp: “Bọn ta sau khi giao thư ở cửa đông xong thì tập trung lưu ý động tĩnh của Giải Huy, phát giác hắn lập tức tăng cường lực lượng phòng thủ trong thành, rồi còn điều thêm nhân thủ ở mấy vùng phụ cận, ta e hắn đã hiểu lầm Khấu huynh đã hạ chiến thư với hắn.”
Hầu Hi Bạch cười khổ: “Ta viết giùm lá thư của Thiếu soái hết sức cẩn thận cân nhắc, rất coi trọng hắn, hắn không lý nào không nhìn ra ý cầu hòa của bọn ta chứ.”
Lôi Cửu Chỉ hắng giọng: “Giải Huy quá ngu đần, cho dù ngươi trong thư viết phụng vẽ rồng gì gì đi nữa thì gã cũng chẳng nhìn ra được đâu.”
Từ Tử Lăng hỏi: “Quân Tống gia ở Lư Châu có động tĩnh gì không?”
Lâm Lãng đáp: “Tống gia quân ở Lô Xuyên do Tống Pháp Lượng, một đại tướng nổi danh mới quật khởi của Tống gia chỉ huy, không ngừng quy tụ binh lực vật lực, mở rộng ra bốn phía thành trì, biểu lộ rõ ràng ý định muốn tiến về phía bắc công hãm Thành Đô. Bọn ta truyền tin Thiếu soái đưa thiếp đến bái phỏng Giải Huy ra bên ngoài, tứ đại tộc nghe được lập tức kết thành liên minh, tuyên bố hoan nghênh Thiếu soái vào Thục, làm tình thế bên trong Thành Đô càng thêm khẩn trương hơn.”
Khấu Trọng chau mày: “Tứ tộc vẫn còn chỗ đứng trong thành hay sao?”
Lâm Lãng đáp: “Thành Đô trước giờ đều là nơi các tộc dân cùng chung sống, thế lực của tứ tộc trong thành đã bắt rễ rất sâu, tên Giải Huy nói nhổ là nhổ được hay sao. Bây giờ trong thành hơn mười mấy phường nghề đều do tứ tộc khống chế trong tay, việc Thiếu soái nói sẽ đến Thành Đô làm Giải Huy tạm hoãn ý định khai chiến với tứ tộc.”
Lôi Cửu Chỉ tiếp: “Theo ý của ta, bọn ta tốt nhất là theo cửa nam vào thành, trước tiên hãy bàn bạc với thủ lĩnh của tứ tộc, rồi sau đó nghĩ cách cùng với Giải Huy ngồi xuống bàn cách giải quyết sự tình.”
Khấu Trọng mỉm cười đầy vẻ tự tin, lắc đầu nói: “Làm vậy thì càng thúc đẩy nội chiến thêm nữa, ta vẫn giữ ý theo cửa đông vào thành, Giải Huy nếu muốn động chân động tay thì ta sẽ dạy cho hắn biết thế nào là lễ độ.”
Từ Tử Lăng chau mày: “Ngươi chẳng phải là chuẩn bị đại khai sát giới sao! Một khi đã đổ máu thì tình hình sẽ không thể nào vãn hồi được nữa.”
Khấu Trọng bình tĩnh đáp: “Lăng thiếu gia an tâm! Bọn ta đến đây là để cầu hòa chứ không phải cầu chiến. Nói cho cùng, có tứ đại tộc gườm gườm chung quanh, Giải Huy sẽ không dám điều động nhân mã toàn thành bao vây tấn công bọn ta đâu, huống gì nội bộ của hắn bất ổn, giỏi lắm cũng chỉ phái vài tên thủ hạ tâm phúc ra động thủ mà thôi, bọn ta tiến có thể tấn công, lùi thì có thể thoát được. Không phải là ta khoa trương, bằng vào công lực hiện tại của huynh đệ bọn ta, Giải Huy còn chưa có tư cách lưu giữ bọn ta đâu.”
Âm Hiển Hạc nãy giờ lặng thinh giờ mới mở miệng: “Còn có Âm Hiển Hạc ta nữa.”
Khấu Trọng cười nói: “Hy vọng không cần đến Âm huynh giúp đỡ, các người hãy lùi về thành đứng ngoài quan sát trước đã, nửa canh giờ nữa ta và Lăng thiếu gia khoa khoa trương trương theo cửa đông vào thành, xem xem Giải Huy có phải là kẻ biết điều hay không.”


- o O o -

HỒI 692

Thế Sự Nan Liêu


  Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng cười cười nói nói như thường men theo quan đạo đi thẳng về cửa đông, Từ Tử Lăng dĩ nhiên là không có vũ khí, Tỉnh Trung Nguyệt và Thích Nhật cung của Khấu Trọng được giấu trong áo choàng da dê do Sở Sở đích thân khâu vá, và cũng vì đó mà phải chịu bao kiếp nạn. Hai người tay không tất sắt, chẳng lộ chút ý định sát phạt nào.
Khấu Trọng cười nói: “Chỗ hấp dẫn nhất của sinh mệnh là chẳng có ai biết trước được trong tương lai sẽ có chuyện gì phát sinh, xảy ra biến hóa thế nào. Cũng như tình hình hiện tại của bọn ta, sau khi vào thành Giải Huy sẽ đối phó với bọn ta thế nào, hoặc chỉ đơn giản không cho chúng ta vào thành, càng nghĩ thì càng cảm thấy thích thú.”
Từ Tử Lăng than: “Đảm lược của ngươi càng ngày càng lớn, coi chừng lại trở nên quá tự tin đó. Theo tình hình bây giờ, bọn ta cứ thế này vào thành, chính là ép Giải Huy bất chấp tất cả phải giết chết bọn ta, không thì uy tín của hắn còn đâu nữa chứ?”
Khấu Trọng không đồng ý: “Giải Huy cũng đã từng đi lại trong giang hồ, tục ngữ có câu hai nước tương tranh thì không chém sứ giả. Ít ra thì Giải Huy cũng gặp mặt bọn ta một lúc, xem bọn ta có gì để nói với hắn hay không.”
Sau đó gã cười khổ nói: “Nếu không phải vì tình cảm đối với Ngọc Trí, ta nhất định sẽ không mạo hiểm vào trong thành, do đó có một tia cơ hội ta cũng phải tranh thủ bằng được, hy vọng chỉ cần động khẩu mà không cần động thủ.”
Từ Tử Lăng trầm giọng đáp: “Ta cũng vì lý do tương tự mà cùng với ngươi trở thành hai con dê béo tự đi vào miệng hổ. Chỉ có điều chỉ cần sai một bước thì có thể châm ngòi cho cuộc nội chiến giữa Giải Huy và tứ đại tộc.”
Khấu Trọng so vai nói: “Giải Huy không thể là người ngu xuẩn như vậy, do đó cơ hội chính là năm ăn năm thua, phải xem xem bọn ta ứng đối thế nào.”
Cửa thành ở ngay phía trước, bọn gã đứng ngoài nhìn vào chẳng thấy có gì bất thường, chuyện duy nhất làm người bất an chính là chẳng có bình dân bách tính nào ra vào, cả quan đạo vắng tanh không một bóng người, chỉ có hai huynh đệ bọn gã ung dung tiến bước.
Đột nhiên tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, hơn mười kỵ sĩ từ cửa thành phóng ra, chạy thẳng đến chỗ hai gã.
Từ Tử Lăng khẳng định: “Đi đầu chính là Giải Văn Long.”
Khấu Trọng lùi lại bước lại cạnh gã, ngưng thần nhìn tới, trầm giọng: “Xem ra không có Giải Huy rồi!”
Từ Tử Lăng cũng lắc đầu biểu thị không nhìn thấy hắn.
Hơn mười kỵ sĩ kéo ngựa dừng cương, chiến mã tung cao vó trước hí vang, Giải Văn Long vừa nhảy xuống thì hơn mười kỵ sĩ cũng đồng thời xuống ngựa. Chỉnh tề đồng loạt, ai nấy đều là thanh niên tráng kiện, thể hình vạm vỡ, đều là cao thủ đời sau của Độc Tôn bảo.
Giải Văn Long bước tới hai bước, còn cách hai gã nửa trượng thì vòng tay thi lễ: “Giải Văn Long đại biểu cho Độc Tôn bảo cung nghênh đại giá của Thiếu soái và Từ công tử.”
Hai gã nghe thấy liền đưa mắt nhìn nhau, tiếp đãi thế này đã vượt qua ý liệu của bọn gã, đương nhiên rất có khả năng Giải Huy tiên lễ hậu binh, đợi bọn gã rơi vào bẫy thì mới lộ rõ bộ mặt thật.
Khấu Trọng cười ha hả hoàn lễ: “Giải huynh không cần đa lễ, tiểu đệ đây thật không dám nhận. Bọn ta không mời mà đến, đường đột vô lễ, Giải huynh xin đừng bực tức.”
Giải Văn Long vội nói: “Không dám! Không dám!”, dứt lời liền ra lệnh cho người dẫn tới hai thớt ngựa: “Gia phụ ở trong thành cung kính chờ đợi đại giá của hai vị, xin để Văn Long dẫn đường.”
Hai bên nhảy lên ngựa, Khấu Trọng ở giữa, Từ Tử Lăng và Giải Văn Long cưỡi ngựa hai bên, có hơn mười mấy kỵ sĩ theo sao hộ vệ chầm chậm đi về phía cửa đông.
Khấu Trọng ngồi trên lưng ngựa quay sang hỏi Giải Văn Long: “Tẩu tẩu có khỏe không?”
Giải Văn Long không ngờ Khấu Trọng lại có thái độ thân thiết gần gũi với mình như vậy, hơi giật mình một chút rồi mặt lộ vẻ ảm đạm, buồn bã đáp: “Những chuyện xảy ra gần đây nàng đều chẳng nhìn đến nữa, Thiếu soái nghĩ tình hình của nàng như thế nào?”
Khấu Trọng than: “Đó cũng chính là nguyên nhân ta cùng Tử Lăng đến Thành Đô, hy vọng hóa can qua thành ngọc bạch. Nói thẳng ra đến lúc này tiểu đệ cũng không hiểu tại sao mọi người lại làm lớn chuyện ra đến thế?”
Giải Văn Long mắt chăm chăm nhìn về phía trước, gương mặt cứng đơ không chút biểu tình nào: “Có vài chuyện Văn Long không tiện nói ra, gia phụ sẽ giải thích rõ cho Thiếu soái.”
Khấu Trọng nghe đáp trong lòng chùng xuống, theo thần thái và giọng điệu của Giải Văn Long thì cơ hội hòa giải với Giải Huy xem ra không nhiều. Cũng may là Giải Huy đồng ý gặp bọn họ nói chuyện, thể hiện hào khí thuở cùng Tống Khuyết vang danh ở võ lâm Ba Thục.
Từ Tử Lăng sau khi nghe mấy lời của Giải Văn Long thì trong lòng chợt nổi lên cảm giác kỳ lạ không sao giải thích được, dường như có ai đó trong thành đang đợi bọn họ, không chỉ đơn giản là Giải Huy và Giải quân đông đảo mà thôi, nhưng người đó là người thế nào thì gã không tài nào đoán ra được.
Ba người cưỡi ngựa dẫn đầu tiến vào bên trong cổng thành, quân thủ thành xếp hàng hai bên cổng, mỗi hàng khoảng năm mươi người, đồng thời giơ cao binh khí cung kính tung hô vang động. Nhưng nếu so sánh với lúc đối diện thiên binh vạn mã của Kim Lang quân bên ngoài thành Long Tuyền thì vẫn còn kém xa.
Chỉ nhìn sơ qua cũng có thể thấy được quân Giải gia là một lực lượng tinh nhuệ mạnh mẽ, không phải là đám đông ô hợp, có thể giúp Giải Huy mấy năm nay ổn định tình hình Ba Thục, bảo trì hòa bình không ai dám xâm phạm. Thế nhưng tình hình này đã bị sự rạn nứt giữa Giải Huy và Tống Khuyết phá hủy.
Con đường lớn dẫn vào trong thành vắng tanh không một bóng khách bộ hành, cửa hiệu đóng chặt cửa, không khí căng thẳng như trước cơn bão lớn.
Mục quang của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tập trung vào người trung niên vẻ mặt phong sương, tay chắp sau lưng đứng đơn độc ở cuối đường, trời mùa đông lạnh lẽo nhưng chỉ khoác một tấm áo xanh mỏng manh, khí thế siêu nhiên vượt hẳn đám chiến sĩ vũ trang đến tận răng đứng hai bên đường.
Người này trán cao mũi thẳng, làn da đen sạm, thần tình cao ngạo lạnh lùng, tùy tùy tiện tiện đứng đó mà trên người vẫn toát ra khí thế bá đạo uy chấn tám phương, tuy còn kém Tống Khuyết ở khí khái coi thiên hạ nằm dưới chân, chỉ có mình ta tung hoành, nhưng lại có thể khiến người gặp sinh lòng kính trọng, ấn tượng thâm sâu. Trên người không đeo bất cứ binh khí gì nhưng không ai dám hoài nghi năng lực sát thương mãnh liệt của y.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong lòng thầm than không ổn, Giải Huy chính là người tuyệt không thể bị uy hiếp, lại bày ra trận thế như thế này rõ ràng là không sợ đấu chí và tín tâm bị lay chuyển.
Giải Huy từ xa thản nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Ta là Giải Huy, hoan nghênh Thiếu soái và Tử Lăng quang lâm Thành Đô.”
Thanh âm từ xa nhẹ nhàng truyền lại dường như chẳng cần dùng chút sức lực nào mà từng câu, từng chữ đều chấn động màng nhĩ của hai gã, chỉ dựa vào công lực thế này đã khiến hai gã phải sinh lòng đề phòng không dám khinh địch, ngay cả lòng tin có thể dễ dàng trốn thoát cũng bị lay chuyển ít nhiều.
Cây cao bóng cả, Giải Huy có thể cùng tề danh với Tống Khuyết đương nhiên không phải là kẻ tầm thường.
Khấu Trọng ngồi trên lưng ngựa ôm quyền đáp lễ: “Bảo chủ bận rộn trăm công nghìn việc nhưng vẫn có thời gian đến gặp hai tên tiểu tử hậu bối chưa ráo máu đầu như bọn ta, chính là vinh hạnh của bọn ta vậy.”
Giải Huy phá lên cười ha hả: “Nhân tài xuất thiếu niên, Thiếu soái khiêm tốn quá rồi! Hiện tại trong thiên hạ có ai còn không biết đại danh của hai vị chứ!”
Khấu Trọng muốn tỏ vẻ tôn kính, đến cách Giải Huy năm trượng thì xuống ngựa, mấy người khác vội vã làm theo.
Con đường lớn vắng tanh tự thân nó vốn cũng gây áp lực về sự tĩnh lặng khiến người ta không dám mở miệng xâm phạm. Hai bên nói chuyện rền vang cả con đường, bầu không khí ngưng tụ, căng thẳng tưởng chừng như đại chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Giải Huy không lộ chút ý nào một lời nói không hợp thì có thể lay động can qua, hai mắt lộ thần sắc phức tạp không thể đoán nổi chằm chặp quan sát hai gã Khấu, Từ, nhưng đa phần chú ý của y đều tập trung trên người của Từ Tử Lăng. Những người khác xuống ngựa rồi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, chỉ có Giải Văn Long dẫn hai người tiến về phía Giải Huy.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã quen với quang cảnh thế này, tuy thân đang ở trong chốn hiểm địa nguy cơ bốn phía nhưng vẫn bảo trì thái độ ung dung không chút khẩn trương.
Giải Huy lộ vẻ tán thưởng, mắt thu liễm thần quang trở lại vẻ lãnh đạm bình thường, sắc mặt bớt đi nét nghiêm nghị, cười nhẹ: “Hai vị ngàn dặm đến đây, Giải mỗ đã chuẩn bị một bàn trà nước điểm tâm để tẩy trần cho hai vị.”
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe vậy ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, việc Giải Huy chịu ngồi xuống nói chuyện với hai gã đã là chuyện lạ, nhưng việc chỉ dùng trà ăn điểm tâm chứ không uống rượu ăn thịt lại càng không sao hiểu nổi.
Khấu Trọng thầm cảm thấy bất an, nhưng lại không biết được không ổn ở chỗ nào, vội nói: “Nhờ ơn bảo chủ ân cần tiếp đãi, mọi người có thể ngồi xuống uống chung trà, nói chuyện trên trời dưới đất, thử hỏi trên đời này còn có chuyện gì bằng?”
Từ Tử Lăng trong lòng kích động không thể nào đè nén lại được, lờ mờ cảm thấy phía trước có chuyện gì vượt xa sức tưởng tượng của mình đang chờ đợi.
Giải Huy lộ nét cười có lẫn chút chua chát, khẽ gật đầu truyền lệnh xuống: “Mở cửa đón khách!”
“Soạt!”
Phía bên trái chỗ bốn người họ đang đứng vốn là một quán ăn lớn đóng chặt từ từ mở ra, hai tên chiến sĩ Giải gia thần thái cung kính đẩy cửa lớn ra ngoài, động tác chậm rãi ổn định, từng chút từng chút một hiển lộ sảnh đường bên trong quán ăn.
Sảnh đường bày đầy bàn ăn tựa hồ như bày dư một bàn, khiến người có cảm giác là lạ.
Làm người ta chú ý nhất chính là một tiên tử không vướng bụi trần lay động lòng người đang an ổn ngồi bên một bàn tiệc, ánh mắt điềm tĩnh trong sáng không chút gợn sóng đang chăm chăm nhìn vào Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đang đứng trên đường.
Từ Tử Lăng lúc ấy nào là „tỉnh trung nguyệt”, nào là “kiếm tâm thông minh” cũng đều quên sạch sành sanh, thân hình rung động.
Khấu Trọng cũng chẳng khá hơn gã là bao, rùng mình tái mặt kinh hãi hô lớn: “Phi Huyên!”
Không ngờ Sư tiên tử lại giáng lâm nhân thế.
Sự xuất hiện của nàng quá đột ngột, vượt ngoài ý liệu của người ta, cũng như thanh kiếm Sắc Không của nàng khiến người ta không thể nào phản kháng lại được.
Bọn gã suy tính cẩn mật tưởng chừng như không thể bỏ qua khả năng nào, lại không ngờ được việc gặp lại Sư Phi Huyên ở trong thành.
Từ Tử Lăng toàn thân nóng bừng, đầu óc choáng váng, trong lòng từng đợt từng đợt sóng ào ạt dâng trào.
Chỉ mới đây thôi, gã đã mong ước được gặp nàng biết bao nhiêu, muốn thổ lộ hết mâu thuẫn và thống khổ trong lòng mình với nàng, bởi những mâu thuẫn và thống khổ đó chỉ có mình nàng mới có thể hiểu được, khẩn xin nàng dùng phép tiên giúp đỡ cho gã.
Chỉ mới đây thôi, gã suýt nữa đã không áp chế nổi sự nhớ nhung thống khổ, thậm chí đã nghĩ đến chuyện bỏ qua mọi việc, đi đến Tịnh Trai ở chốn xa xăm mù mịt chỉ để được nhìn nàng thêm một lần.
Một ngày không có nàng dài dằng dặc như cả năm trời, nhưng hiện thực tàn khốc ép gã phải cắn răng gánh chịu, không dám kinh động đến nơi thanh tu thần thánh bất khả xâm phạm của nàng.
Trong giây phút sinh tử tồn vong tại cuộc chiến ở Lạc Dương, gã đã không nhịn được phải phân thân đến gặp Liễu Không, thông qua Liễu Không gửi tới nàng tâm sự của mình, hy vọng nàng thông cảm nỗi khổ tâm của mình khi phải vi phạm ý chỉ của nàng.
Sau khi bị Dương Hư Ngạn đánh trọng thương, Từ Tử Lăng gặp lại Thạch Thanh Tuyền, rồi từ từ đem hết tinh thần chuyển sang người nàng ta, nỗi khổ tương tư với Sư Phi Huyên cuối cùng cũng có thể phai nhạt dần, giấu ở một góc trong tim. Nhưng nàng lại xuất hiện vào thời khắc quyết định thế này rõ ràng là đã chặn ngang đại kế tưởng chừng như sắp thắng lợi của Khấu Trọng.
Tạo hóa trêu ngươi cũng chỉ đến mức thế này thôi.
Sư Phi Huyên vẫn mặc nam trang, trên đầu quấn khăn mềm, thân vận áo vải, bên ngoài khoác áo choàng trắng pha vàng, chân mang giày da mỏng, lưng đeo Sắc Không kiếm, thần sắc bình hòa, khiến người ta không tài nào biết được trong lòng nàng đang nghĩ gì. Thấy hai gã cứ ngẩn người ra chằm chặp nhìn mình thì nàng ung dung đứng dậy, mặt hơi lộ nét cười như có như không, dịu giọng nói: “Thiếu soái, Tử Lăng, xin mời!”
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lúc này cứng đờ người chẳng khác gì con rối bị người ta điều khiển, quên đi mất cả hai phụ tử Giải Huy, không hẹn mà gặp ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi vào trong quán ăn.
Một quán ăn bình thường lập tức biến thành chốn tiên cảnh, chỉ bởi vì có gót tiên đặt chân đến.
Phụ tử Giải Huy theo gót hai gã, mời bọn gã ngồi vào tiệc.
Hai gã ngoan ngoãn theo chỉ dẫn của Giải Huy ngồi xuống đối diện với Sư Phi Huyên, cha con Giải Huy ngồi ở hai bên.
Sư Phi Huyên đích thân rót trà cho từng người rồi cũng ngồi xuống.
Quán ăn ngoài năm người ngồi quanh bàn tiệc rau dưa, quan hệ phức tạp không thể nào nói cho xiết được thì chẳng còn ai khác nữa, mấy chiến sĩ mở cửa đã lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng bọn họ rồi lùi ra ngoài.
Giải Huy nâng chén: “Hai vị cho dù đến Thành Đô vì việc gì, một ngày chưa nổi giận dụng võ thì vẫn là khách của Giải Huy ta, Giải Huy mượn trà thay rượu kính hai vị một chung.”
Từ Tử Lăng lảng tránh ánh mắt có thể nhìn xuyên suốt mọi sự vật trên thế gian này của Sư Phi Huyên, cúi đầu nâng chung trà, thầm thở dài một hơi rồi nâng chén đáp lễ.
Khấu Trọng không rời mắt khỏi mục quang của Sư Phi Huyên chút nào, từ từ nâng chén, đưa mắt nhìn sang Giải Huy rồi hồi phục lại vẻ lãnh tĩnh lúc đầu, trầm giọng nói: “Khấu Trọng ta mong rằng lần tới gặp bảo chủ thì vẫn có thể ngồi xuống uống trà như lúc này!”
Bốn nam nhân đồng loạt uống cạn chung trà nóng hổi, Sư Phi Huyên chỉ khẽ nhấp môi rồi ung dung hạ chung trà xuống, thần thái ung dung tự tại, tựa như chuyện trước mắt chẳng có chút liên hệ nào với nàng.
Giải Văn Long lên tiếng: “Mấy món điểm tâm này là do tiện nội đích thân làm, xin mọi người chớ chê cười!”
Khấu Trọng nâng đũa cười khổ: “Ta vốn ăn không quen mấy món này, nhưng Giải thiếu phu nhân đã có lòng như vậy thì thật không dám làm phụ lòng. Tử Lăng lại đây, bọn ta hãy nếm thử tài năng của thiếu phu nhân đi thôi!”
Hai gã ráng ăn hai miếng điểm tâm mà chẳng cảm thấy mùi vị gì, Giải Huy than: “Không nói đến lập trường đối lập của chúng ta, hai vị chính là người Giải mỗ coi trọng nhất trong thiên hạ hiện nay. Chỉ có các vị mới có thể đem vinh dự cho người Hán chúng ta bên ngoài biên ải, không ai là không tán thưởng.”
Sư Phi Huyên chẳng hề có ý định mở miệng, nhưng đối với Từ Tử Lăng sắc mặt khó coi miễn cưỡng ăn vài miếng thì đôi mắt mỹ lệ lộ ra vẻ ôn nhu.
Khấu Trọng tỏ vẻ chán nản lên tiếng: “Nói thẳng ra, ta vốn có trăm ngàn lời nói muốn nói rõ lợi hại với Giải Bảo chủ, để tránh khỏi chuyện can qua giữa chúng ta, gây cảnh lưỡng bại câu thương, cứu vớt cho bách tính vô tội ở Ba Thục. Nhưng tiên giá của Phi Huyên đến đây làm cho ta lúng túng hoang mang không biết nói thế nào cho phải, thôi thì thỉnh Phi Huyên và Bảo chủ dạy bảo.”
Đôi môi mềm mại của Sư Phi Huyên hơi hé nét cười, chẳng hề khẳng định hay phủ nhận, đưa mắt nhìn sang Giải Huy.
Giải Huy không nhìn ai, đắm chìm vào nỗi suy tư, hai mắt lộ vẻ thê lương nhìn ra ngoài cửa, thở dài cảm khái: “Giải Huy ta tung hoành trên thiên hạ mấy chục năm trước giờ chẳng sợ ai, cũng chẳng nghe lời ai, chỉ có hai người là ngoại lệ.”
Giải Văn Long cúi đầu không nói, xem ra cũng rất thông cảm với nỗi thống khổ trong lòng Giải Huy.
Khấu Trọng lấy làm lạ hỏi: “Xin hỏi không biết hai người có thể bắt Bảo chủ làm trái với ý nguyện của mình là ai vậy?”
Ánh mắt của Giải Huy nhìn sang Khấu Trọng biến thành sắc nhọn như đao, trầm giọng nói: “Có một chuyện ta phải nói trước để tránh cho Thiếu soái hiểu lầm, bất kể hai vị có tin hay không, quyền lực phú quý đối với ta mà nói chẳng khác nào như mây mù che mắt, chẳng đáng một đồng xu. Nếu không phải thiên hạ đại loạn, ta đã sớm thoái ẩn sơn lâm, đem chuyện trong gia tộc giao hết cho Văn Long lo liệu, không hỏi đến chuyện thế sự nữa. Do đó khi Dương Quảng chết đi, ta đã lập hiệp nghị với Ba Minh, bảo trì sự trung lập của Ba Thục, để tránh cho bách tính phải chịu cảnh binh lửa tàn phá, nằm yên chờ đợi minh chủ có thể thống nhất thiên hạ xuất hiện.”
Nghe Giải Huy nói đến đây, Từ Tử Lăng không nhịn được nhìn sang Sư Phi Huyên, nàng tiên tử này dường như có cảm ứng đón lấy ánh mắt của gã, khẽ gật đầu biểu thị Giải Huy nói toàn là lời thật lòng.
Khấu Trọng nghe vậy nhăn tít lông mày, không hiểu hỏi lại: “Nếu đã như vậy thì sao Bảo chủ không chịu bảo trì thế trung lập như trước nữa?”
Giải Huy không đáp lời, lộ vẻ bâng khuâng nhớ về chuyện quá khứ, quay trở lại chủ đề chính, khẽ nói: “Hơn bốn mươi năm trước vào một ngày hè nóng bức, lúc ấy ta vẫn còn là một thanh niên chưa biết trời cao đất rộng là gì, Tống Khuyết huynh vì gia tộc áp tải muối vào Thục, ta đại diện cho tộc nhân tiếp nhận hàng hóa. Ta trước giờ chưa hề thấy qua một bậc anh hùng nào như Tống đại ca, đúng là một nhân vật độc nhất trên đời, khiến ta vừa gặp đã phục sát đất, hai bên kết làm hảo hữu, liên thủ quét sạch bọn mã tặc hung hãn lúc ấy đang hoành hành trong đất Thục, qua mấy lượt vào sinh ra tử, sát vai tác chiến, Tống đại ca bao nhiêu lần trong tình huống hết sức hung hiểm đã chẳng màng sinh tử bảo hộ cho ta. Giải Huy ta có được ngày hôm này toàn là nhờ Tống đại ca ủng hộ, vô luận bên ngoài loạn lạc thế nào cũng chẳng có ai dám xâm phạm vào vùng của ta nửa bước, bởi vì thiên hạ ai ai cũng biết, chỉ cần phạm đến Giải Huy ta thì sẽ chọc giận đến Tống Khuyết. Thiên hạ hỏi ai dám đắc tội với Tống Khuyết chứ?”
Suy đoán và sự thật đúng là cách nhau quá xa, Khấu Trọng đến lúc này đích thân nghe Giải Huy nói rõ quan hệ của y với Tống Khuyết, mới biết được là mình đã hiểu lầm Giải Huy. Lãnh tụ của thế tộc quyền thế nhất ở Ba Thục tuyệt không phải là người ham mê quyền vị mà bỏ Tống Khuyết đi theo nhà họ Lý, nhất định phải có nguyên nhân gì khác, điểm mấu chốt chính là người mà Giải Huy không thể không nghe lời ngoại trừ Tống Khuyết.
Là kẻ nào đây?
Từ Tử Lăng sau khi thấy Sư Phi Huyên dáng tiên xuất hiện thì chỉ có thể dùng bốn chữ “lòng dạ rối bời” để mà hình dung tâm tình của gã. Thạch Chi Hiên đã có dự báo bất tường: lúc Lý Thế Dân lâm vào tình trạng sinh tử tồn vong, Phàn Thanh Huệ sẽ không thể ngồi yên bỏ qua.
Bên ngoài trướng của Khấu Trọng và Tống Khuyết thì chỉ có Sư Phi Huyên là người duy nhất hiểu rõ không thể nào để mất Ba Thục. Nếu Hán Trung thất thủ, Khấu Trọng có thể trực tiếp vào Quan Trung đánh tới Trường An, mất đi Dương Công Bảo Khố đã làm cho Lý Uyên mất đi ưu thế lớn nhất của Trường An.
Sư Phi Huyên lần này có mặt tại đây rõ ràng đã qua một quá trình suy tính cẩn thận sâu xa.
Giọng nói của Khấu Trọng lại vang lên: “Ta đã minh bạch rồi! Dám hỏi Bảo chủ, còn một vị mà Bảo chủ không dám không nghe lời nữa là ai?”
Giải Huy chìm đắm trong hồi ức, không kìm nổi xúc động: “Có rất nhiều chuyện ta không dám nghĩ tới, nhưng giờ đây phải nêu lên lại. Tống đại ca vốn là người Giải Huy kính phục nhất, trước giờ không hề thay đổi. Nếu có sự lựa chọn khác, ta tuyệt không muốn nghịch lại ý của huynh ấy, huống gì Ngọc Hoa lại là con dâu mà ta yêu mến nhất.”
Giải Văn Long thảng thốt gọi: “Cha!”
Giải Huy giơ tay cản lại không cho hắn nói tiếp, bình tĩnh lên tiếng: “Còn một vị nữa chính là sư phụ của Phi Huyên: Phàn Trai chủ, nàng vì chuyện của Tú Tâm và Thạch Chi Hiên mà dạo bước giang hồ, còn ta và Tống đại ca vì Tú Tâm mà muốn tìm Thạch Chi Hiên tính sổ, mọi người gặp gỡ giữa đường, tuy vô ý nhưng quả thật là hữu duyên. Nàng cùng đại ca đàm luận suốt một đêm, ta tuy chỉ ngồi một bên nghe ngóng nhưng vẫn nhớ mồn một từng câu nói của bọn họ, cảm nhận được nỗi đau xót của nàng trước thời cuộc, tấm lòng vĩ đại nghĩ cho vạn dân thiên hạ của nàng ta không bao giờ dám quên.”
Sau đó nhìn sang Sư Phi Huyên, ánh mắt lộ vẻ ôn nhu, từ hòa nói: “Do đó khi Phi Huyên vì Lý Thế Dân đến đây nói chuyện với ta, giải thích lý do vì sao nàng chọn Lý Thế Dân, ta nhận thấy sự tình quan hệ trọng đại, không đợi sự đồng ý của đại ca đã lập tức đáp ứng điều kiện của Phi Huyên, không phải vì vinh nhục của Giải gia ta mà là vì hạnh phúc của thiên hạ vạn dân, cho đến nay vẫn không hề hối hận, chỉ đau lòng là không được đại ca tha thứ. Ta hoàn toàn không muốn huynh ấy trở thành kẻ địch, hôm nay tuy đã trở thành kẻ địch của ta nhưng trong lòng ta không chút nào oán trách đại ca, huynh ấy có cái nhìn và lập trường riêng, chẳng ai có thể lay động niềm tin của huynh ấy. Ta đương nhiên không đủ sức, Thanh Huệ cũng chẳng có cách nào, tình huống mà ta không muốn xảy ra nhất cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực đáng sợ rồi.”
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cuối cùng cũng hiểu rõ, Giải Huy tuy không nói rõ quan hệ của y với Phàn Thanh Huệ nhưng rõ ràng y cùng Tống Khuyết đều sinh lòng ái mộ với Phàn Thanh Huệ, tuy nhiên do thân phận xuất thế của bà ta nên đương nhiên chẳng có kết quả gì, cũng giống như quan hệ giữa Từ Tử Lăng và Sư Phi Huyên vậy. Nếu đổi cho Từ Tử Lăng vào vị trí của Giải Huy, đệ tử của Sư Phi Huyên mấy chục năm sau lại đến cầu xin Từ Tử Lăng, gã làm sao có thể cự tuyệt được đây?
Ấn tượng của Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đối với Giải Huy đều hoàn toàn thay đổi, cảm thấy y đúng là một vị tiền bối tông sư rất đáng tôn kính.
Ánh mắt của Khấu Trọng từ người Giải Huy chuyển sang Sư Phi Huyên, than: “Phi Huyên cũng biết sự tình đã đến mức không thể nào quay đầu lại được nữa, ta tuy thông cảm với nỗi khổ của Bảo chủ nhưng ta cùng Lý Thế Dân đã kết thành mối thù sâu nặng không thể giải khai, hơn nữa đây không chỉ là chuyện riêng của Khấu Trọng ta mà còn là nguyện vọng của toàn thể liên quân giữa Thiếu soái và Tống gia, nhất thiết phải giải quyết bằng vũ lực, không còn có biện pháp nào khác.”
Sư Phi Huyên cười nhẹ: “Đã như vậy thì chúng ta cứ giải quyết bằng vũ lực đi!”
Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng nghe vậy ngạc nhiên không biết đáp lại thế nào.

- o O o -

<< Hồi 689 - 690 | Hồi 693 - 694 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 713

Return to top