Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Vô Lại Quần Phương Phổ

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 52165 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 15 năm trước
Vô Lại Quần Phương Phổ
Vô Danh

Chương 3
“Suốt một thời gian lâu như vậy mà không dành được cho ta chút tình cảm tốt đẹp nào sao? Lúc nào cũng hung dữ, một điểm ôn nhu cũng không có, ta nhất định sẽ tìm được một người con gái ôn nhu nhưng không kém lão bà về vẻ mỹ lệ. Nàng dám chọc tức ta à!” Diệp Vô Ưu tức giận suy nghĩ trong lòng, chỉ không biết trong Vân Mộng thập tiên tử, liệu có một Yến Băng Cơ xinh đẹp nhưng rất ôn nhu không.

Sau một lúc đi lung tung không có việc gì, Diệp Vô Ưu lại đi tới một tửu lầu, ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ, từ đây nhìn xuống có thể thấy được phong cảnh bên dưới.

“Diệp huynh, sao lại ngồi một mình ở đây, lệnh tỷ đâu?” Một giọng nói cất lên bên cạnh hỏi.

“Tỷ tỷ ta à? Đi hỏi mẹ ta ấy?” Hắn không thèm quay đầu lại nói.

“Sao? Không phải đầu giờ ngọ hôm nay lệnh tỷ cùng ngồi một chỗ với huynh sao?” Trong giọng nói kia có chút nghi ngờ hỏi.

“À, nguyên là Âu Dương đại ca muốn nói về Băng tỷ tỷ.” Diệp Vô Ưu quay đầu, thấy đó là người bị hắn đùa bỡn trên Thưởng Hoa đại hội, chính là Âu Dương Vân Phi, vẻ mặt làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “Tỷ ấy vừa mới đi khỏi đây rồi.”

“Cóc thối lại đòi ăn thịt thiên nga, ngươi cũng dám có chủ ý với nàng sao?” Diệp Vô Ưu trong lòng mắng thầm, vốn nãy giờ tâm tình đã không tốt, bây giờ lại càng không tốt, bắt đầu nghĩ làm thế nào để đùa bỡn tên gia hỏa kia một phen.

“Diệp huynh đệ, ngươi có biết nàng đi đâu không?” Âu Dương Vân Phi không giấu được vẻ thất vọng trên mặt.

“Ta đương nhiên là biết, ngươi có muốn ta nói cho ngươi biết không?” Diệp Vô Ưu ra vẻ rất nhiệt tình.

“Ta đương nhiên muốn biết. Diệp huynh đệ hãy nhanh nói cho ta biết nàng giờ ở đâu đi!” Âu Dương Vân Phi hấp tấp nói, đột nhiên phát hiện hình như mình quá hồ đồ, không khỏi có chút xấu hổ, đành cười cười, hình như trong lòng có chút lo ngại.

“Ngươi đúng là một con quỷ háo sắc!” Diệp Vô Ưu trong lòng coi thường, nhưng trên mặt tuyệt đối không biểu lộ một chút nào.

“Ta không ngờ tỷ ấy lại có ngưòi nhà ở đây, tỷ chỉ nói ra đây một chút chứ không nói rõ đi đến nơi nào.” Diệp Vô Ưu ra vẻ suy nghĩ rồi nói: “Ta thấy tỷ ấy cùng người quen đi ra ngoài. Nguời này quả thật rất nhiệt tình, nhìn giống như tỷ muội của tỷ ấy.”

“Âu Dương đại ca, ngươi chưa lần nào nhìn thấy hình dáng của Băng tỷ tỷ, tại sao lại vui vẻ yêu nàng vậy?” Trên đường đi, Diệp Vô Ưu bắt đầu hỏi Âu Dương Vân Phi.

“Yến tiên tử mặc dù mặt có che một lớp mạng mỏng nhưng người nàng tỏa ra khí chất thiên tiên, không thể che dấu được, chỉ là, hình dạng ta như thế này, có thể làm nàng vui vẻ được sao?” Âu Dương Vân Phi lắc đầu nói.

“Ngụy biện, trong lòng nghĩ mà chẳng dám thừa nhận.” Diệp Vô Ưu chửi thầm trong bụng nhưng bề ngoài vẫn hi hi cười: “Âu Dương đại ca, có câu ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’, chỉ cần Băng tỷ tỷ vui vẻ ngươi cũng không sao. Chỉ là nếu huynh muốn Băng tỷ tỷ vui vẻ nói chuyện với huynh, quả là một điều khó khăn. Ta có cách giúp huynh. Nhưng nếu huynh làm cho Băng tỷ tỷ vui vẻ được, không biết huynh cho ta cái gì a.”

“Chẳng phải nói quá, nếu như có ta nói giúp huynh, ta đảm bảo với huynh, Băng tỷ tỷ nhất định sẽ vui vẻ gặp huynh.” Diệp Vô Ưu vừa nhìn Âu Dương Vân Phi tiến thẳng về phía Liễu Sương thành vừa tấn công thẳng vào điểm yếu của tên gia tử sau một hồi quanh co. Quả nhiên Âu Dương Vân Phi ngồi trên ngựa tinh thần chấn động, vội vàng cản hắn lại.

“Thật sao, Diệp huynh đệ, chỉ cần ngươi giúp ta, ta cái gì cũng nghe theo ngươi.” Âu Dương Vân Phi một tay nắm chặt vai của Diệp Vô Ưu, trong lòng rất kích động.

“Đúng là một kẻ ngu ngốc, thực là một kẻ đầu gỗ não đại (lớn-mộc đầu), cứ tin rằng thiếu gia đang giúp ngươi đi!” Diệp Vô Ưu trong lòng chửi thầm, tiểu tử hôm nay có chút không giống thường ngày, nhìn Âu Dương Vân Phi với vẻ rất sảng khoái.

Diệp Vô Ưu nói nhỏ bên tai Âu Dương Vân Phi một lúc, Âu Dương Vân Phi trên mặt bắt đầu lộ vẻ không tin, nhưng nghe Diệp Vô Ưu khẳng định như vậy, rốt cuộc cũng tin tưởng li khai, một lúc sau lại quay lại, trên tay cầm một vật tựa hồ như rắn.

“Diệp huynh đệ, Yến tiên tử thật sự sẽ vui mừng sao?” Âu Dương Vân Phi có chút không tin tưởng.

“Tất nhiên, ta có thể đảm bảo rằng thấy rắn nàng sẽ vui mừng, bất quá nơi này quả thật khó tìm thấy. Nhưng cái huynh tìm được cũng có thể miễn cưỡng thay thế. Rồi huynh xem! Băng tỷ tỷ hiện đang ở phòng thứ ba tại Thiên Tự, huynh bây giờ đi đến đưa cho nàng, hảo cảm của nàng đối với huynh sẽ bội tăng.” Diệp Vô Ưu vội vàng thề thốt nói.

Âu Dương Vân Phi nghiến răng, trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng bước đi, tiến ra lại tiến vào, vì mỹ nhân dù có bị đánh cũng phải thử một lần.

Diệp Vô Ưu vốn đã dừng lại ở nơi không xa để xem náo nhiệt. Âu Dương Vân Phi gõ gõ cửa. Một lúc sau, vang lên trong phòng một tiếng kêu thảm thiết rồi một bóng người bay ra, “bộp” một tiếng, hạ xuống ngay bên chân Diệp Vô Ưu, làm hắn phải nhảy tránh.

“Diệp Vô Ưu, ngươi dám đùa bỡn ta! “ Âu Dương Vân Phi như con thú bị thương đang từ dưới đất đứng dậy, nhìn Diệp Vô Ưu với ánh mắt như muốn phún hỏa.

“Úy, ngươi đừng nhìn ta như thế, ta vốn muốn giúp ngươi, đấy kêu là ‘xuất kỳ chế thắng’, bây giờ khẳng định nàng sẽ luôn chú ý đến ngươi, ngươi xem ngươi đã chiếm được tiện nghi rất lớn rồi, ngươi còn đòi gì nữa.” Diệp Vô Ưu hình dạng như vẻ bị oan khuất. “Chẳng tin ta thì thôi vậy, ta đi đây, lần sau sẽ không giúp ngươi nữa.” Nói xong muốn nhảy qua chạy đi, bởi vì hắn phát hiện ra sự tình có vẻ không ổn.

Đáng tiếc hắn đã chậm một bước, hắn chỉ cảm thấy bị túm lấy cổ áo rồi ngay sau đó bị người ta lôi đi, một lúc sau hắn đã bị ném lên một cái giường lớn tỏa mùi hương thơm phức (hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng, bởi hắn phát hiện có một người từ phía sau đi tới, tại thời khắc này hắn cảm thấy một hương thơm đang tràn đến), “sầm” một tiếng, cửa đã bị đóng lại.

“Hảo tỷ tỷ, có câu ‘quân tử động khẩu chứ không động thủ’, tỷ ngàn vạn lần đừng làm loạn nha.” Diệp Vô Ưu lập tức đổi thành giọng nịnh nọt cười nói.

“Ta vốn chẳng phải là quân tử, ta là một tiểu nữ tử, quân tử động khẩu, nữ tử động thủ.” Yến Băng Cơ giọng nói lạnh lùng, chầm chậm đi lại bên giường, mặt như được phủ một lớp sương, cặp mắt đẹp tựa như đang phún hỏa.

“Đứng lại!” Diệp Vô Ưu đột nhiên nói lớn rồi đứng dậy, không tự chủ được lùi lại từng bước một. “Yến Băng Cơ, ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà tiến lên đánh ta, ta ta... sau này sẽ không ngó ngàng đến ngươi nữa.” Diệp Vô Ưu nhìn Yến Băng Cơ hôm nay tựa hồ trong lòng thật sự có cảm giác sợ hãi, nhưng vẫn cứng cỏi uy hiếp Yến Băng Cơ.

“Ta cần ngươi ngó ngàng đến ta sao? Ngươi chẳng phải đã bỏ đi rồi sao, sao lại còn quay lại làm gì?” Yến Băng Cơ vẫn tiến tới bên giường, đối với sự uy hiếp của Diệp Vô Ưu tựa như không có chút ảnh hưởng.

“Không phải tại ta muốn trở lại, không phải ngươi giữ ta lại sao!” Diệp Vô Ưu phản đối nói.

“A! Ngươi...” Diệp Vô Ưu kêu lên một tiếng thảm thiết, nháy mắt đã phát rét run, răng gõ lập cập. “Lạnh, lạnh thật, hảo tỷ tỷ, ngươi, ngươi đừng đối với ta như vậy mà.” Diệp Vô Ưu cảm thấy trong nháy mắt mình như rơi xuống hầm băng, định vận công để kháng cự bỗng phát hiện nội lực thâm hậu đã bị phong trụ, trong lòng thầm kêu khổ.

Yến Băng Cơ từ nhỏ tu luyện Băng tâm quyết, chỉ có điều Diệp Vô Ưu không hiểu sao cùng tu luyện Băng tâm quyết nhưng mẹ hắn cái gì cũng ôn nhu, trong lúc Yến Băng Cơ lại càng ngày càng giống một khối băng.

“Để ta giáo huấn ngươi một chút, đừng nghĩ ta không dám làm gì với ngươi.” Yến Băng Cơ thong thả có chút đắc ý cười cười: “Hiện tại ngươi hãy nói cho ta biết, tại sao Âu Dương Vân Phi lại làm như thế?”

“Được, hảo tỷ tỷ, chờ thân ta ấm lên đã.” Mặc dù Yến Băng Cơ đã triệt để thu hồi Băng tâm quyết, nhưng Diệp Vô Ưu toàn thân vẫn rét run, hắn ôm chặt lấy Yến Băng Cơ, rúc đầu vào trước ngực nàng.
“Được rồi, không có việc gì đâu.” Yến Băng Cơ chuyển vào người hắn một đạo chân khí, lập tức đẩy hết hàn khí trong nội thể hắn ra, rồi nàng trừng mắt đẩy hắn ra.
“Ngươi, ngươi làm gì vậy?” Yến Băng Cơ đột nhiên phát hiện cơ thể có điều bất ổn, nhất thời không cử động được, trong lòng cả kinh.
“Hảo tỷ tỷ, trông hình dáng tỷ lúc này thật là hấp dẫn.” Trên vẻ mặt Diệp Vô Ưu chẳng có chút hảo ý, hắn cười hì hì nhìn nàng.
“Ngươi không muốn sống nữa sao?” Nhìn thấy vẻ mặt hắn, hai má Yến Băng Cơ đỏ hồng lên, cất tiếng nhẹ nhàng hỏi.
“Ta không tin tỷ thật sự có thể giết ta, dù sao ta đã bị tỷ khi phụ nhiều, hôm nay ta phải đáp lại.” Diệp Vô Ưu không quan tâm đến chuyện đối đáp, nói xong liền ôm nàng kéo nằm xuống giường, hôn lên môi nàng.
Sau một nụ hôn hắn hình như không thể ngừng lại được, Yến Băng Cơ cơ thể quả mềm mại dụ hoặc vô cùng, trước đó hắn đã bị HàmYên dụ hoặc bằng đủ mọi cách nhưng thực sự chưa bao giờ dâng hiến cho hắn, điều đó làm hắn tổn thương trong lòng. Tuy nhiên lúc đầu hắn vốn chỉ muốn chiếm một tí tiện nghi rồi bỏ ra, nhưng đến giờ dường như hắn đã không còn khống chế được mình nữa.
Diệp Vô Ưu động tác cứ hết lên xuống lại ngang dọc, bỗng nhiên Yến Băng Cơ đứng dậy đẩy mạnh hắn ra.
“Ngươi một điểm tốt cũng không có sao?” Nàng trêm mặt đầy vẻ tức giận.
“Băng..., Băng tỷ tỷ, tỷ không phải....” Diệp Vô Ưu như bừng tỉnh, hắn biết lần này mình đã tự rước đại họa vào thân.
“Ngươi tưởng ta có thể dễ dàng bị ngươi thâu tập, để ngươi tùy ý muốn làm gì thì làm vậy sao?” Yến Băng Cơ lạnh lùng rít lên.
“Ta..., ta vốn dĩ chỉ định...” Diệp Vô Ưu muốn giải thích.
“Được rồi, không phải nói nữa, nếu có ý tốt đã không làm vậy.” Yến Băng Cơ cắt ngang lời hắn nói, Diệp Vô Ưu thấy như lửa giận của nàng đã bốc lên, vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói thêm tiếng nào.
Yến Băng Cơ thật ra không tức giận như Diệp Vô Ưu đã nghĩ, nàng cũng không lãnh ngạo như hắn tưởng tượng. Hôm nay nàng nổi giận với Diệp Vô Ưu, liền đóng băng hắn, biến hắn thành cái bộ dạng đáng thương này, trong lòng nàng cảm thấy quả thật có chút bất nhẫn, nhưng không để lộ ra ngoài. Sao nàng lại không biết Diệp Vô Ưu muốn điểm huyệt mình, chẳng qua nàng cố tình giả vờ bị điểm huyệt mà thôi, muốn để cho hắn chiếm tiện nghi một chút, chỉ khi nhìn thấy thái quá nàng mới đứng dậy ngăn cản hắn.
“Ngươi đã nói với Âu Dương Vân Phi điều gì?” Yến Băng Cơ lời nói có vẻ ôn nhu.
“Không nói cái gì cả, cái gã ngu ngốc ấy, cứ tin tưởng ta là đệ đệ ngươi, lại còn tin tưởng ta sẽ giúp hắn theo đuổi ngươi, ta giả vờ đồng ý rồi đùa bỡn hắn.” Nói đến Âu Dương Vân Phi, Diệp Vô Ưu như lấy lại tý sinh khí, nhưng hắn lại không thể ngờ cuối cùng hắn cũng giống như Âu Dương Vân Phi bị đùa bỡn.
“Ngươi có thâm cừu đại hận với hắn sao?” Yến Băng Cơ hỏi mà trong lòng cảm thấy buồn cười.
“Ai bảo hắn có chủ ý với ngươi!” Diệp Vô Ưu bật thốt lên, nói xong lại có chút hối hận, vội vàng quay đầu sang một bên không dám nhìn nàng.
Yến Băng Cơ bật ra một tiếng cười, Diệp Vô Ưu quay đầu lại, phát hiện ra nàng hình như không có chút tức giận, trái lại đang cười rạng rỡ, kiều mị vô cùng.
“Đứng lên đi, giữa ban ngày ban mặt còn nằm trên giường, trông có giống cái gì không?” Yến Băng Cơ hai má bỗng hồng lên khi thấy hắn nhìn nàng si mê, tựa như nghĩ đến điều gì, vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên.
“Ôi!” Diệp Vô Ưu trông có vẻ ngơ ngác, trong lòng lại nghĩ, nếu mỗi ngày nàng đều như vậy thì quả là tốt.
“Ngươi nhìn chán chưa!” Yến Băng Cơ giận dỗi nói. “Chúng ta đi ăn thôi, ăn no ngươi mới mau lại sức được!”
Hai người ra khỏi phòng, đã thấy Âu Dương Vân Phi đang đứng không xa đó lắm ở hành lang phía trước mặt, Diệp Vô Ưu tâm trí máy động, liền nhằm phía hắn đi tới.
o0o
Diệp Vô Ưu hiện tại đang rất nóng nảy vì không tìm được một tửu lâu hạng nhất, hắn nhìn thấy Âu Dương Vân Phi cảm thấy không sảng khoái, bắt đầu kiếm cách tiếp tục đùa giỡn với hắn. Kỳ thật trong cái đô thành của Bách Hoa đế quốc, Bách Hoa thành này, tìm một tửu lâu chẳng khó, có điều Diệp Vô Ưu muốn tìm chỗ sang trọng nhất.
Nghe nói Huyền Môn có không ít tu tiên là hòa thượng, Âu Dương Vân Phi từ nhỏ đến lớn sớm đã bị đám hòa thượng đó dạy dỗ thành ‘đầu gỗ’, đến bây giờ vẫn tin Diệp Vô Ưu muốn giúp hắn, nên bây giờ hắn đến mời Diệp Vô Ưu và hảo tỷ tỷ của hắn đi ăn cơm.
Tìm nửa ngày trời, Diệp Vô Ưu rốt cuộc tìm được một tửu lâu đệ nhất sang trọng trong Bách Hoa thành, Bách Hoa đệ nhất lâu, chính là tửu lâu tốt nhất Bách Hoa thành, không cần phải nghi ngờ khi nói rằng, tại đây giá của rượu và thức ăn là đắt nhất thành, nhưng hiện tại Diệp Vô Ưu đang tìm tửu lâu theo nguyên tắc của mình, không cần cái tốt nhất mà tìm cái đắt nhất.
Sau khi tìm được, Diệp Vô Ưu tiếp tục thực hiện theo nguyên tắc không cần tốt nhất chỉ cần đắt nhất của mình, liều mạng gọi một bàn lớn những thứ đắt nhất.
Yến Băng Cơ trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá chẳng nói một lời, cùng hắn gây náo nhiệt một phen, chỉ là Âu Dương Vân Phi nhìn nàng chằm chằm làm nàng thấy phiền não.
“Diệp huynh đệ, tại hạ có thể hỏi một chuyện không?” Âu Dương Vân Phi cuối cùng không nhịn được hỏi.
“Ồ, Âu Dương đại ca muốn hỏi gì cứ hỏi, ta nhất định biết là nói, nói không giấu giếm điều gì.” Diệp Vô Ưu đáp rất sảng khoái.
“Xin hỏi tại sao Diệp huynh đệ và lệnh tỷ lại không cùng một họ?” Âu Dương Vân Phi cẩn thận hỏi, rồi liếc trộm Yến Băng Cơ, tựa hồ sợ nàng tức giận.
“Điều này, nếu nói ra, khẳng định phụ thân ta sẽ chửi ta.” Diệp Vô Ưu làm ra vẻ khó khăn, sau đó lại đổi thành vẻ như vì đại nghĩa, nghiêm trang nói, “Nhưng vì Âu Dương đại ca ngươi, dù có bị phụ thân mắng ta cũng phải nói!”
“Ta đã bí mật nói cho huynh biết, huynh nghìn vạn lần đừng nói ra ngoài.” Diệp Vô Ưu hạ giọng rồi nhìn trái nhìn phải, “Ta nói cho huynh a, tỷ tỷ ta lấy theo họ của mẹ, cha ta rất sợ mẹ ta, cha ta vì muốn lấy lòng mẹ ta, nên đã để tỷ tỷ theo họ mẹ ta.” Hắn làm ra vẻ rất sợ sệt khi nói ra cha hắn sợ mẹ hắn.
Bất quá hắn cũng có một điều chẳng nói dối, Yến Băng Cơ xác thực là lấy họ của mẹ hắn.
“Tại hạ đã minh bạch, hóa ra sự thật là như thế, chẳng trách tại sao Diệp huynh đệ lại cảm thấy khó khăn!“ Âu Dương Vân Phi hình như rất cảm kích. Yến Băng Cơ rốt cuộc cũng không nhịn được bật ra một tiếng cười, hơn nữa không biết vô tình hay cố ý, tay nàng kéo diện sa xuống một chút, dù chỉ một lúc, Âu Dương Vân Phi nhất thời tâm hồn lục phách như bay đi mất, hắn ngây ngốc nhìn Yến Băng Cơ, nhìn hình dáng si ngốc của hắn Diệp Vô Ưu lại càng khó chịu thêm.
Đột nhiên lại có một thiếu niên bước vào tửu lâu, toàn thân lam y, ăn mặc như thư sinh, diện mạo rất thanh tú, trong tay cầm một thanh chiết phiến. Hắn đảo mắt nhìn quanh tửu lâu, nhìn tới chỗ bọn Diệp Vô Ưu, nhất thời hai mắt sáng ngời, nhằm thẳng chỗ bọn họ đi tới.
“Hai vị hảo tỷ tỷ, tiểu sinh đã làm phiền!“ thiếu niên hướng về Diệp Vô Ưu và Yến Băng Cơ cúi chào một cái, với Âu Dương Vân Phi ngồi bên cạnh chẳng thèm ngó tới.
Diệp Vô Ưu đang muốn nổi khùng lên thì thiếu niên lại nói tiếp.
“Tiểu sinh là Lam Tiểu Phong, năm nay mười tám tuổi, tuy không phải ngọc thụ lâm phong nhưng cũng anh tuấn tiêu sái, tuy trong người không có vạn lạng nhưng trong nhà cũng có tiền bạc, tiểu sinh chưa có lấy vợ, xin hỏi hai vị thiên tiên tỷ tỷ có đồng ý làm thiếp tại hạ hay không?” Nghe thiếu niên xưng tên Lam Tiểu Phong nói mà mọi người như được mở rộng tầm mắt, chúng nhân muốn làm quen chẳng ai lại bảo người đó có muốn làm thiếp của mình hay không bao giờ.
“Ngươi đúng là một kẻ vô sỉ, ta chưa từng thấy người nào vô sỉ như ngươi.” Diệp Vô Ưu mạnh mẽ nhảy dựng lên, đứng ngay trước mặt Lam Tiểu Phong. “Uy, ngươi nên nhìn lại cho rõ, thiếu gia ta đích thị là nam nhân, đừng tùy tiện kêu là tỷ tỷ, còn nếu ngươi có chủ ý với tỷ tỷ ta thì ngươi nên nhanh chạy về soi gương xem mình thế nào, sau đó đi tự tử đi!” Giọng của Diệp Vô Ưu đại khái đủ cho mọi người trong Bách Hoa Thành có thể nghe thấy.
“Huynh cứ nói quá, nhìn thấy mỹ nữ gọi là tỷ tỷ khẳng định chẳng phải là điều sai lầm.” Lam Tiểu Phong cố gắng thốt theo một tiếng, đột nhiên sắc mặt đại biến, chỉ tay vào Diệp Vô Ưu, “Ta trông ngươi sao giống ai đó! Không đúng, không đúng, không thể có khả năng đấy, ừm, có phải ngươi họ Diệp không?” Lam Tiểu Phong bấy giờ vẻ mặt rất khẩn trương như nhìn thấy một việc rất kinh khủng.
“Thiếu gia ta đúng là họ Diệp, có việc gì sao?” Diệp Vô Ưu trong lòng buồn bực, tại sao tiểu tử này lại biết nhỉ?
“Xong rồi, xong hết rồi, ta sao lại kém may mắn như thế chứ, cha nó chứ, ta vừa ra ngoài là gặp hắn ngay, giờ phải làm sao đây, ta vẫn chưa tìm được một lão bà.” Lam Tiểu Phong đứng như chôn chân tại chỗ, vẻ mặt ảo não như có đám tang.
“Uy, cha ngươi là ai? Lại nữa, sao ngươi lại biết bổn thiếu gia?” Diệp Vô Ưu ngay lập tức nghi ngờ tên gia hỏa này hình như có bệnh thần kinh.
“Cha ta rất là lợi hại, ta bây giờ nói cho ngươi biết, ngươi đừng bảo ta dọa ngươi.” Nói về cha mình, Lam Tiểu Phong tựa như lấy lại được tinh thần, ưỡn cao ngực nói: “Cha ta là người đa tình nhưng tuyệt đối không vô tình, phong lưu nhưng tuyệt đối không hạ lưu, chính thị Đa tình công tử Lam Thiên Phong. Còn ta, tuy không đa tình nhưng cũng chẳng vô tình, không phong lưu nhưng cũng chẳng hạ lưu, chính là Đa tình tiểu công tử Lam Tiểu Phong.”
“Ta thấy nên gọi ngươi là Đa tình tiểu hoa si thì đúng hơn.” Diệp Vô Ưu tức giận nói, “Ngươi mau nói cho ta biết sao ngươi lại biết ta!”
“Vô Ưu à, Lam Thiên Phong cùng cha ngươi là bằng hữu.” Yến Băng Cơ kéo hắn lại nhỏ giọng nói.
“Tất nhiên ta nhận ra, ta mỗi ngày đều nhìn thấy bức họa của mẹ ngươi, ngươi lại giống mẹ như đúc, đáng tiếc là cha ta đã cho ta biết ngươi là nam nhân, bảo ta nghìn vạn lần đừng có gặp ngươi, nếu không ta sẽ không bao giờ tìm được lão bà cho mình. Nào biết đâu hiện tại ta vừa ra ngoài đã gặp ngươi, ta quả thật bất hạnh, không được, ta cần phải nhanh chóng tránh xa ngươi.” Lam Tiểu Phong vừa nói xong, nhanh chóng quay ngưòi lại như muốn chạy đi, nhưng bị Diệp Vô Ưu nắm vai giữ lại.
“Ngươi tưởng có thể chạy dễ dàng vậy sao, ngươi đứng yên đó.” Diệp Vô Ưu không định để hắn bỏ đi như thế, tiểu tử này lúc đầu tưởng hắn là nữ nhân, lại có chủ ý với Yến Băng Cơ, hắn phóng mắt cũng chẳng muốn giữ lại, nhưng nếu không giáo huấn cho hắn một trận, để hắn chạy đi không phải đã cho hắn chiếm tiện nghi sao?
“Nghe ta nói, Diệp ca ca, thả ta đi không tốt hơn sao? Chúng ta tốt xấu gì cũng có quan hệ mà, huynh xem cha ta và cha huynh quan hệ rất tốt, huynh đừng có hại ta mà.” Lam Tiểu Phong bắt đầu cầu xin.
“Ta cam đoan sau này sẽ không dám có chủ ý với lão bà của huynh nữa, sau này có gặp vị tiên tử tỷ tỷ này ta nhất định sẽ xem như thần thánh, tuyệt đối không có một chút tà ý gì, huynh nhanh thả ta ra, ta còn phải đi tìm lão bà của ta.” Lam Tiểu Phong thấy Diệp Vô Ưu không có phản ứng gì với lời cầu xin của hắn liền vội vàng thề thốt và làm ra một bộ dạng rất đáng thương.
“Muốn chạy hả, rất đơn giản, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi trả lời ta sẽ để ngươi đi!” Diệp Vô Ưu giờ mới bắt đầu nói.
Lam Tiểu Phong lập tức đứng lên cung kính lắng nghe.
“Ta hỏi ngươi, cha ta là đại lục đệ nhất vô lại, mẹ ta là đại lục đệ nhất mỹ nữ, vậy ngươi nói xem gọi ta là gì?” Diệp Vô Ưu cười hi hi hỏi.
“Đại lục đệ nhất vô lại mỹ nữ!”
“Giờ mẹ ta là đại lục đệ nhất mỹ nữ, cha ta là đại lục đệ nhất vô lại, vậy ngươi nói xem gọi ta gì?” Diệp Vô Ưu tiếp tục hỏi.
“Đại lục đệ nhất mỹ nữ vô lại!”
“Ngươi hôm nay đừng hòng rời khỏi đây!” Diệp Vô Ưu tức giận gõ lên đầu Lam Tiểu Phong một cái, quay đầu đi lại chỗ ngồi, thuận tay ôm lấy Yến Băng Cơ hôn một cái. “Hảo tỷ tỷ, ta vừa tìm được cho chúng ta một người hầu tốt!”
Diệp Vô Ưu cười hi hi nhìn Lam Tiểu Phong nói: “Ngươi đúng là ngu ngốc, ta nói cho ngươi nghe, đáp án là ta chính thị nhi tử của đại lục đệ nhất mỹ nữ và đại lục đệ nhất vô lại! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ làm người hầu của ta, còn khi nào ngươi được đi, điều đó phải chờ tỷ tỷ ta có cao hứng hay không, nếu tỷ tỷ ta một khi cao hứng có thể sẽ để ngươi đi.” Đáng thương cho Lam Tiểu Phong trên mặt lập tức hiện lên vẻ khốn khổ, tuy nét mặt lộ vẻ không phục nhưng chẳng dám nói ra.
“Đừng có gây lộn xộn, ta không cần người hầu, ngươi để hắn đi đi.” Yến Băng Cơ tuy muốn cùng Diệp Vô Ưu đùa bỡn, nhưng nàng nghĩ Lam Tiểu Phong chính là con của Lam Thiên Phong, trong khi đó hiện tại Lam Thiên Phong lại là một trong những bằng hữu của Diệp Phi Phàm, muốn con hắn làm người hầu của nàng, quả là một điều không tốt.
“Tỷ tỷ, tỷ quả là một người tốt, tỷ tỷ ngươi quả là một người rất tốt, như là tiên nữ trên trời...” Lam Tiểu Phong nhất thời hưng phấn, một lúc sau mới lấy lại hình dạng ban đầu.
“Hừm, ngậm miệng lại, ta nói với ngươi, ngươi tránh xa tỷ tỷ ta ra, nàng là lão bà của ta, ngươi có chủ ý với nàng đừng trách ta cho ngươi thành thái giám.” Diệp Vô Ưu hung ác cảnh cáo Lam Tiểu Phong trong lúc vẫn một tay ôm Yến Băng Cơ, không còn quan tâm gì đến Âu Dương Vân Phi đang ngồi bên cạnh nữa.
“Uhm, biết rồi, lão bà của ngươi. Như người ta nói, vợ của bằng hữu, không cần khách khí, à quên, vợ của bằng hữu, không được ???? (nguyên văn: bất khả hí), ta nhất định sẽ không có chủ ý gì đối với lão bà của huynh.” Lam Tiểu Phong cười hi hi nói, nhãn thần tiểu nhân lại chuyển động không ngừng trên người Yến Băng Cơ, hình dạng lộ vẻ si mê.
“Ta đếm đến ba, ngưoi lập tức biến khỏi mắt ta, từ bây giờ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt lão bà của ta. Một...” Diệp Vô Ưu chưa kịp hô tiếng thứ nhất, Lam Tiểu Phong đã chạy biến mất tăm.
“Ha ha, bị ta lừa một phen, ngươi nghĩ rằng ta có chủ ý với lão bà của ngươi sao.” Lam Tiểu Phong đắc ý cười lớn, “Vân Mộng rộng lớn, mỹ nữ rất nhiều, ta cần gì phải cùng ngươi câu một con cá!”
o0o
“Băng tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.” Diệp Vô Ưu bỏ tay đang ôm Yến Băng Cơ ra, kéo nàng đứng dậy đi ra ngoài.
“Diệp huynh đệ, ngươi chẳng nói Yến tiên tử là tỷ tỷ ngươi sao?” Âu Dương Vân Phi có chút không tin tưởng khi nhìn họ hai người thân mật kéo tay nhau.
<< Chương 2 | Chương 4 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 235

Return to top