Chương 65
Cổ Xuyên thở hổn hển nói:
-Hảo tiểu tử, ngươi hại ta rồi, bộ xương già của ta rã rời cả rồi.
Ta cười khổ nói:
-Ngài nghĩ rằng ta khỏe lắm sao? Nhưng dù sao chúng ta cũng an toàn rồi. Quân tử báo thù mười năm không muộn, sau này chúng ta còn có thể quay lại mà.
Tưởng tượng đến hai chúng ta, thống suất của ma, thú lưỡng tộc bị ép đến mức này ta cũng thấy buồn cười.
Cổ Xuyên thở dài, nói:
-Ngươi có lẽ còn có thể, ta thì không có hy vọng gì rồi, phải biết rằng ma tộc chúng ta rất ít có khả năng sống quá một trăm tuổi. Tới tuổi của ta muốn đột phá thiên ma quyết nữa là rất khó, có lẽ luyện đến tầng thứ tám thì có hy vọng liều mạng với Lệ Phong bọn họ.
Ta nghi hoặc hỏi:
-Có một vấn đề ta vẫn chưa tìm được đáp án, vì sao nãi nãi cho ta bản sao của thiên ma quyết không có phương pháp tu luyện tầng thứ chín, có phải là ma tộc các ngươi mới có?
Cổ Xuyên lắc lắc đầu, nói:
-Không có, chúng ta cũng chỉ có đến tầng thứ tám mà thôi, thiên ma quyết càng về sau tu luyện càng khó khăn, theo ta được biết, ma tộc chúng ta cũng chỉ có một vị tổ tiên dựa vào tài năng ngút trời miễn cưỡng tu luyện đến tầng thứ tám, phương pháp tu luyện tầng thứ chín không có trong thế giới của chúng ta này, cho dù có đi nữa, cũng không có người có khả năng tu luyện được. Ngươi còn trẻ, cố gắng lên, có lẽ sẽ có một ngày ngươi có khả năng tu luyện đến tầng thứ tám.
Thì ra ma tộc cũng không có tầng thứ chín, xem ra đọa lạc thiên sứ sáu cánh thật sự chỉ có đại ma thần Lộ Tây Pháp của minh giới mới có thể đạt tới.
Cho đến khi ánh bình minh xuất hiện, thể lực của chúng ta mới khôi phục lại một ít, từ trên mặt đất đứng lên, chúng ta nhìn quần áo trên người đối phương một cái, không nhịn được cười to.
Cổ Xuyên vừa thích phóng ma pháp trị liệu vết thương của mình, vừa nói:
-Tiểu tử, nếu ngươi là người của ma tộc chúng ta thì thật tốt, nhân tài khó được a, thú hoàng có thể có ngươi phụ tá đúng là phúc của hắn, chúng ta đi thôi.
Dưới tác dụng của hắc ám ma lực tinh thuần của hắn, những vết thương nhỏ này cơ bản đều khép lại rồi.
Vì an toàn, ta và Cổ Xuyên đi bộ vào trong thành, chúng ta đều tự thay đổi một bộ quần áo, tìm phạn điếm ăn một chút, trong bụng có thực vật và nước uống, tinh thần của chúng ta nhất thời tốt hơn rất nhiều.
Nhìn trên bàn đầy đĩa không, chén không, Cổ Xuyên bật cười nói:
-Ta cũng đã hơn mười năm rồi không ăn nhiều như vậy.
Bởi vì đã biết sự cường đại của Long Thần, Cổ Xuyên đối với thú nhân chúng ta không có địch ý gì, quan hệ của chúng ta trong lúc đó cũng gần hơn một bước.
-Cổ thúc thúc, ta phát giác tinh thần của ngài không tốt, từ sau khi gặp được ba long kỵ tướng, ngài hình như rất mất tinh thần, sau này tu luyện rất bất lợi a, cứ tiếp tục như vậy, công lực của ngài sẽ thụt lùi rất nhiều.
Chúng ta đã không phải là quan hệ đối địch, ta tự nhiên sẽ nhắc nhở hắn.
Cổ Xuyên lặng đi một chút, nói:
-Đạo lý này ta cũng hiểu được, nhưng ngươi nghĩ rằng ta còn có thể phấn chấn được sao? Ta đã hơn sáu mươi tuổi rồi, đã sắp tiến nhập cổ hi chi niên (độ tuổi 70), đã không có cơ hội rồi, có lẽ đây là lần cuối cùng ta tới Long Thần, sau này thiên hạ là của người trẻ tuổi các ngươi. Nói thật, ngươi là người duy nhất ngoài ma hoàng khiến cho ta bội phục, tuổi còn nhỏ đã đạt thành tựu thế này, đúng là rất khá, nếu ngươi gọi ta là thúc thúc, ta cũng khuyên ngươi một câu, không nên đi Bạch Yên sơn nữa, một chút cơ hội cũng không có đâu.
Ta mỉm cười lắc đầu, nói:
-Bạch Yên sơn ta thì ta phải đi, đây chính là sự khiêu chiến với chính bản thân mình, nếu ta thật sự thành công, tác dụng với việc tu luyện của ta sau này không gì so sánh được. Nói gì đi nữa ta cũng phải thử một lần, ngài cũng nói ta còn trẻ, đây là ưu thế lớn nhất của ta, ta sẽ cẩn thận, ngày đó Lệ Phong bọn họ không cũng không có phát hiện được ta.
Cổ Xuyên bất đắc dĩ nói:
-Ngươi có quyết tâm và sự cố chấp, đây là tố chất cơ bản của một cường giả, nếu ngươi đã quyết định rồi, ta đây cũng chỉ cầu chúc ngươi thành công.
-Cám ơn, Cổ thúc thúc, nếu ta không chết, nhất định sẽ đi ma tộc tìm ngài. Có một số việc ta phải làm.
Cổ Xuyên ngạc nhiên, nói:
-Chuyện gì?
Dù sao ta từng mang binh tiến công ma tộc, trong lòng hắn thủy chung vẫn tồn tại một chút nghi kỵ.
Ta lộ ra một nụ cười khổ sở, nói:
-Bây giờ không thể nói được, chờ ta tới ma tộc thì ngài sẽ biết, ngài yên tâm đi, ta sẽ không làm gì nguy hại đến ma tộc.
Cổ Xuyên gật gật đầu, nói:
-Ta mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đây.
Nói, đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này thì đột nhiên xuất hiện rất nhiều dân chúng. Xem thần sắc của bọn họ có bối rối và hoảng sợ. Chẳng lẻ lại có sự tình gì phát sinh sao.
Bọn họ đều tìm một chỗ ngồi xuống, thần tình mới có chút thoải mái. Cổ Xuyên đánh mắt nhìn ta, ta đứng lên, đi tới bên một người hỏi:
-Có chuyện gì vậy, các ngươi sao lại bối rối như vậy?
Người đó cúi đầu, thở dài, nói:
-Quái vật, quái vật, có quái vật xuất hiện trong thành.
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi ngẩng đầu, khi hắn thấy ta thì phát ra một tiếng thét kinh hãi, cả người ngã ra phía sau, hắn dường như không có cảm giác đau đớn, nhanh chóng lùi lại phía sau. Lấy tay chỉa vào người của ta, run giọng nói:
-Ngươi, ngươi không phải là người đi chung với quái vật sao?
Ta ngạc nhiên, nói:
-Cái gì quái vật, ta vẫn ở nơi này ăn cơm a, ngươi có phải là nhận lầm người.
Người đó khẳng định nói:
-Chính là ngươi, chính là ngươi, chính là ngươi và quái vật đó ở cùng một chỗ giao chiến với binh lính trong thành.
Những người vừa tới đều hoảng sợ nhìn ta, không chỉ một người nói ta và quái vật hủy kiến trúc trong thành, lại động thủ với vệ binh.
Ta và Cổ Xuyên kinh dị liếc nhau, tận lực làm cho thanh âm nhu hòa lại, hỏi:
-Ta thật sự không phải là người mà các ngươi nói, có lẽ là hình dáng giống nhau cũng không chừng, các ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không.
Thấy ta dường như không có cái gì uy hiếp, một người lá gan to một chút nói:
-Ngươi thật sự không phải người ở cùng với quái vật sao?
Ta khẳng định gật gật đầu.
Hắn đứng lên, cẩn thận đánh giá ta, quay đầu nói với đồng bạn:
-Dường như thật sự không phải, mặc dù nhìn rất giống, nhưng hắn không có kiêu ngạo như tên kia.
Ta vội hỏi:
-Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ở đâu ra quái vật?
Người kia nói:
-Là như thế này, tại phụ cận cửa đông thành có một người nhìn rất giống ngươi và một quái vật, quái vật đó dùng đấu lạp dấu mặt của mình, bọn họ vào một gian phạn điếm ăn cơm, còn uống rất nhiều rượu, quái vật đó trong lúc vô ý làm rơi đấu lạp, lúc ấy ta cũng ở trong phạn điếm đó, quá kinh khủng rồi, quái vật kia có hai đầu, hơn nữa là đầu lang. Một cái màu vàng, một cái màu bạc. Mọi người phát hiện hắn là quái vật lập tức chạy ra ngoài, người nhìn giống ngươi và quái vật đuổi theo, xảy ra xung đột với vệ binh tuần tra, chúng ta sợ bị thương tổn đã trốn đi nên chuyện sau đó không rõ lắm, bọn họ có lẽ vẫn còn ở nơi đó.
Ta nhất thời chấn động, nói:
-Cái gì? Song đầu lang.
Cổ Xuyên liếc mắt nhìn ta, truyền âm nói:
-Là đồng bạn của ngươi sao?
Ta lắc lắc đầu, nói:
-Ta đến Long Thần một mình, nhưng theo hình dáng bọn họ tả thì quái vật kia có lẽ là bằng hữu của ta. Ta phải chạy nhanh đi xem.
Cổ Xuyên gật đầu nói:
-Chính là song đầu lang lần trước liên thủ với ngươi đối phó ta phải không. Ta đi cùng ngươi.
Chúng ta nhanh chóng ra khỏi phạn điếm, ta lấy đấu lạp ra mặc, Cổ Xuyên nhìn thấy giới tử của ta thì kinh hãi, nhưng hắn cũng không có đặt câu hỏi. Còn chưa tới cửa đông thành, chúng ta đã phát hiện bên kia có rất nhiều bình dân, còn có dong binh, võ sĩ, ma pháp sư từ nơi khác tới, bọn họ thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu hỗn loạn.
Ta nhìn Cổ Xuyên gật đầu, dậm chân xuống đất bay lên đầu nóc một căn nhà, Cổ Xuyên theo sát ta, chúng ta bay qua mấy căn nhà, rốt cục thấy được ngọn nguồn của tao loạn, nơi đó tập trung một lượng lớn binh lính tạo thành vòng tròn, ở trung ương chính là Kim Ngân, ta lập tức phát hiện bên cạnh Kim Ngân quả nhiên có một người hình dáng giống ta như đúc, hắn và Kim Ngân đang loạng choạng giao thủ với mấy dong binh. Phạn điếm bên cạnh đã bị tổn hại, ngay cả vách tường cũng có rất nhiều nơi bị sụp, ở giữa vòng tròn còn có rất nhiều binh lính đang nằm, hiển nhiên là bị bọn họ đánh ngã. Quần chúng xung quanh đều đang la hét, tựa hồ đối với hình dáng của Kim Ngân rất cừu thị. Xem ra thái độ của loài người đối với dị tộc rất bất thiện a.
Kim Ngân như thế nào sẽ đến Long Thần, ta không phải dặn dò mẫu thân đừng cho hắn và Bàn Tông tới tìm ta sao? Nếu hắn tới vậy Bàn Tông cũng tới mới đúng, nhưng ta không thể phát hiện ra tung tích của Bàn Tông, nếu nói Kim Ngân tương đối ham chơi, dễ dàng gây phiền toái thì Bàn Tông tương đối ổn trọng hơn, có hắn bên người Kim Ngân cũng sẽ không loạn đến như vậy, người nhìn giống ta đứng cạnh Kim Ngân là sao thế này? Mang trong lòng nghi vấn, ta lặng lẽ nhảy xuống, lẻn vào trong vòng vây người xem.
Mấy dong binh đang đánh với Kim Ngân bọn họ thân thủ đều rất khá, mỗi người trên người đều tản ra đấu khí mãnh liệt, các loại đấu khí đủ màu sắc không ngừng lóe ra trên binh khí của bọn họ, một chút lại một chút bổ về phía Kim Ngân, ánh mắt Kim Ngân có chút mê võng, phát huy không ra một nửa thực lực của mình, nhưng đấu khí của hắn dù sao cũng rất mạnh mẻ, kim, ngân lưỡng sắc quang mang hộ thân, thỉnh thoảng phản kích một chiêu, làm dám dong binh này cũng không thể tiến quá gần hắn để sử dụng sát chiêu, mà người giống như ta kia mơ hồ nhìn chung quanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười kiêu đích. Thanh âm này thật quen thuộc a.
Ta nói với Cổ Xuyên:
-Cổ thúc thúc, ngài đến phạn điếm vừa rồi chờ ta, ta đưa hai người bọn họ đi khỏi đây đã, nếu làm loạn quá sẽ rất bất lợi.
Cổ Xuyên gật gật đầu, quay đầu đi.
Nhìn hình dáng Kim Ngân, ta cười khổ trong lòng, nhị ca nhị tỷ này a, đúng là mang đến phiền toái cho ta.
Ta hét lớn một tiếng:
-Đều tránh ra, xem ta đây.
Ta nhảy lên không mảnh liệt đánh về phía Kim Ngân.
Bởi vì toàn thân ta phát ra quang mang màu vàng mãnh liệt, những dong binh vây công Kim Ngân nhất thời lui về phía sau. Ta đánh mạnh một quyền về phía Kim Ngân, lại truyền âm cho Kim nói:
-Nhị ca, là đệ, Lôi Tường, hai người như thế nào lại tới Long Thần.
Ánh mắt mê hồ của Kim rõ ràng hơn một chút, nói:
-Lão …… lão tứ, …… tìm được …… đệ rồi, những người này vây bắt ta làm, làm cái gì.
-A a
Xem ra hắn đã uống không ít rượu. ta đánh ra một quyền cũng không có dùng bao nhiêu lực, bị đấu khí hộ thân của hắn hóa giải rồi.
Bởi vì ta xuất hiện, Kim Ngân nhất thời không chống cự, ta nắm lấy cánh tay Kim, tay còn lại chộp về phía người nhìn giống ta. Người nọ so với Kim Ngân còn say hơn, mơ hồ nói:
-Định làm gì?
Há mồm phun một ngụm khí màu tím vào ta, ta nhất thời kinh hãi, người này là Bàn Tông? Hắn sao lại hóa trang như thế này. Ta bất chấp kinh thế hãi tục, vung tay lên, hắc vụ nồng đậm phát ra, nhất thời chặn đứng độc khí Bàn Tông, chiêu này là học từ Cổ Xuyên, hiệu quả đúng là không tệ, nếu để cho độc khí lan ra thì trời mới biết sẽ chết bao nhiêu người.
Ta truyền âm cho hắn nói:
-Đại ca, đệ là lão tứ, đừng chống cự, đệ mang các huynh đi.
Túy nhãn của Bàn Tông mông lung liếc mắt nhìn ta, quả nhiên không công kích nữa, ta nắm được thân thể hắn, quát to:
-Yêu nghiệt phương nào dám đến Long Thần ta tác quái, xem ta thu các ngươi.
Nói, ta thì thào:
-Giới tử nạp tu di, thu.
Vì để che tai mắt mọi người, ta đành phải mạo hiểm một chuyến. Giới tử nhẹ nhàng bay đến, bởi vì Bàn Tông và Kim Ngân không có chống cự, nhất thời bị nó hút vào. Mặc dù giới tử không có không khí, nhưng ta nghĩ dựa vào công lực của họ có lẽ kiên trì được trong chốc lát. Thấy ta nhanh chóng thu phục được dị loại, những người đứng xem hoan hô, vỗ tay không ngớt.
Thu hồi giới tử, ta không có gì do dự, lớn tiếng nói:
-Yêu nghiệt đã bị ta thu phục rồi, mọi người giải tán đi.
Nói, ta không đợi binh lính Long Thần lại tra hỏi, lập tức phóng người lên, chuyển người mấy cái đã mất dạng.
Tìm một chỗ không có ai, ta ngừng lại
-Giới tử hóa tu di, hiện.
Bàn Tông và Kim Ngân được ta thả ra khỏi giới tử, vừa rồi đưa bọn họ vào trong ta phát giác mình hao tổn rất nhiều năng lượng, vốn trạng thái của ta cũng không phải tốt lắm, lại gặp chuyện này, nhất thời làm ta càng thêm mệt mỏi.
Kim Ngân và Bàn Tông đồng thời hô lớn:
-Chết ta rồi.
Thân thể run rẩy suýt nữa ngã sấp xuống.
Hai người túy quỷ này, thật sự là ……, ta vung tay lên, không trung xuất hiện một cái đại thủy cầu, bay thẳng về phía hai người bọn họ.
-A ……
Kim Ngân và Bàn Tông nhất thời biến thành hai con gà nhúng nước, dù sao công lực thâm hậu, hai người chỉ rùng mình mấy cái là tỉnh táo lại.
Ta tựa ở trên tường, bỏ đấu lạp ra, trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
Kim lắc đầu rũ nước xuống, sau khi nhìn thấy ta, trong mắt đại phóng quang mang
-Lão tứ, tìm được đệ rồi, đây là nơi này? Chúng ta sao lại ở chỗ này.
Ta không tức giận trừng mắt liếc bọn họ, nói:
-Đệ còn muốn hỏi hai người đây, sao lại chạy đến đây, còn làm loạn đến như vậy?
Bàn Tông cũng tỉnh táo lại
-Lão tứ, thật là đệ a, vừa rồi ta dường như nghe được thanh âm của đệ, nhưng mà đầu rất nặng nề, rốt cuộc tìm được đệ rồi.
Ta khóc cười không được, nói:
-Đệ không phải dặn rồi sao? Bảo các huynh ngàn vạn lần đừng tới tìm đệ. Nếu không phải mới vừa rồi đệ tới kịp, các huynh không biết đã làm ra chuyện gì. Đệ nói đại ca, huynh sao lại hóa trang thành hình dáng của đệ, hơn nữa, huynh không nên làm loạn cùng nhị ca nhị tỷ bọn họ a.
Bàn Tông gãi gãi đầu, nói:
-Loạn? Chúng ta có làm loạn sao? Sao ta không nhớ. Kim, ngươi nhớ không?
Kim và Ngân liếc nhau, lắc lắc đầu, nói:
-Dường như vừa rồi chúng ta uống rượu rất thoải mái, sau đó ta cái gì cũng không nhớ. Lão tứ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Ta thiếu chút nữa bị bọn họ tức chết, thân ở dị quốc còn tham uống như vậy, hơn nữa lại còn không biết mình đã làm gì, thật không hiểu phải nói sao với bọn họ cho tốt, ta đem chuyện vừa phát sinh nói lại một lần. Kim Ngân và Bàn Tông nhất thời đều xấu hổ.
Ngân nói:
-Oa, chúng ta không ngờ gây phiền toái cho nhiều người như vậy thật sự là bất hảo, lão tứ, cho đệ thêm phiền toái rồi.
Sự tình đã xảy ra, ta có trách bọn họ cũng không được gì, thở dài, ta nói:
-Được rồi, mau cùng đệ đi thôi, về chỗ của đệ ở rồi nói. Đại ca, huynh hóa trang rất khá a, nhìn như thật ấy, có thể dạy đệ không.
Bàn Tông đắc ý cười, nói:
-Đệ học không được đâu, là ta sau khi đột phá cảnh giới tuyệt địa mới có loại kỹ năng này. Có thể tùy tiện thay đổi hình dáng thân thể của mình. Lợi hại không.
Ta cười khổ nói:
-Vậy sao huynh lại biến thành hình dáng của đệ?
Bàn Tông cười hắc hắc, nói:
-Như vậy dễ tìm hơn, chúng ta đến chỗ nào cũng hỏi có nhìn thấy một người giống như ta không? Khi chúng ta đến tòa thành này thì gặp một tiểu cô nương xinh đẹp và một nam nhân rất đẹp trai. Nam nhân đó bản lĩnh cũng rất khá, nhưng không biết vì sao hắn nhìn thấy ta thì có vẻ rất tức giận, còn muốn đánh muốn giết, nhưng ta vì tránh phiền toái đã kéo Kim Ngân đi, bọn họ quen đệ sao?
Xem ra Bàn Tông bọn họ là gặp Khắc Lan và Bách Lí Tiếu, may là không có động thủ, nếu không càng khó thu thập rồi.
-Chúng ta chạy mau đi, nếu huynh có thể biến hình, vậy biến thành bình dân đi. Trở lại lữ điếm các huynh nói cho đệ biết sao lại thế này.
Đồ của Bàn Tông và Kim Ngân vừa rồi bị bao vây đã hư hết rồi, ta từ giới tử tìm ra hai bộ quần áo cho họ thay, lại đưa đấu lạp cho Kim Ngân, mặc dù bọn họ mang theo có chút chật, nhưng so với việc lộ ra hai đầu thì tốt hơn nhiều. Đầu của Bàn Tông vặn vẹo vài cái biến thành bộ dáng một người dân bình thường, năng lực này thật thần kỳ a.
Ta mang theo bọn họ nhanh chóng trở lại lữ điếm, cho đến khi đến trước cửa phòng ta mới thở phào nhẹ nhỏm.
-Đại ca, nhị ca nhị tỷ, mọi người nghỉ ngơi trước một chút, đệ đi tìm một bằng hữu. Ngàn vạn lần không nên ra khỏi....
Dặn dò bọn họ xong, ta ra khỏi lữ điếm, cũng may không phải ai trong thành cũng nhìn thấy bọn họ, cũng không ai nhận ra ta, ta tìm tiệm tạp hóa mua lại đấu lạp, nhanh chóng đi tới phạn điếm lúc nãy ăn cơm với Cổ Xuyên.
Cổ Xuyên đang uống trà một mình, xem hình dáng của hắn có một chút lo lắng. Ta đi qua, ngồi xuống. Cổ Xuyên ngẩng đầu cười, nói:
-Xong rồi à?
Ta gật gật đầu, nói:
-Bọn họ thật sự gặp phiền toái, may là ta đến kịp, ngài cũng theo ta đi. Mọi người ở cùng một chỗ dễ chiếu cố cho nhau.
Cổ Xuyên nói:
-Ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó mới quay về ma tộc, mấy ngày nay ta cảm thấy rất mỏi mệt, đi nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Đi thôi.
Khi chúng ta trở lại lữ điếm thì Kim Ngân và Bàn Tông sớm đã ngủ trên giường ta. Ta mướn cho Cổ Xuyên một gian phòng khác, để cho hắn đi nghĩ ngơi, chính mình ngồi ở tràng kỷ trong phòng để minh tư, ta không dám tùy tiện rời đi hai vị này. Tại địa giới Long Thần, bọn họ tùy thời đều có thể gây ra chuyện.
Cảm giác mệt nhọc không ngừng xâm chiếm đại não ta, dần dần ta cũng đắm chìm trong luồng năng lượng đang điều tức.
Cuồng thần đấu khí không ngừng vận hành giúp ta khôi phục lại thể lực. Cảm quan lại bắt đầu linh mẫn trở lại.
Bàn Tông và Kim Ngân đã tỉnh rồi, bọn họ đang nói chuyện.
Bàn Tông nói:
-Đều do hai người các ngươi, tự nhiên lại muốn uống rượu, lúc này thì phiền toái rồi.
Ngân hừ một tiếng, nói:
-Ngươi cũng uống không ít, sợ rằng còn nhiều hơn chúng ta, lại muốn cái gì đấu tửu lượng, kết quả trở thành như vậy, còn trách chúng ta.
Bàn Tông thì thào nói:
-Rượu đó thật sự rất ngon, ta là lần đầu tiên bị say.
Ta chậm rãi mở to mắt, nói:
-Sau này các huynh tại Long Thần không được uống rượu.
Sắc trời đã sáng rồi, xem ra đã là buổi sáng ngày thứ hai. Nắng sớm làm cả căn phòng sáng ngời lên.
Bàn Tông nói:
-Lão tứ, đệ tỉnh lại rồi? Thật là bất hảo, để đệ ngủ trên tràng kỷ.
Ta mỉm cười nói:
-Không có việc gì, các huynh thế nào, tỉnh rượu chưa?
Kim xấu hổ nói:
-Rượu thì đã tỉnh rồi, chỉ là bụng có hơi đói.
Đối với chuyện lần này, bọn họ cảm thấy rất áy náy, nói chuyện ngữ khí cũng thay đổi.
Ta đứng lên co giãn gân cốt vài cái, cảm giác toàn thân thư thái rất nhiều. Mở cửa ra, ta gọi là tiểu nhị mang đồ ăn đến, cùng ăn với Bàn Tông bọn họ tiện thể hỏi chuyện bọn họ đến Long Thần.
Thì ra sau khi bọn họ rời khỏi Duệ thân vương phủ, nghe lời mẫu thân chỉ điểm, chạy đến hoàng cung tìm thú hoàng đòi bản đồ đến Long Thần, thú hoàng vốn không định cho bọn họ tới, sợ ảnh hưởng đến ta. Nhưng thấy Bàn Tông lại biểu diễn tuyệt kỷ biến thân, không từ chối được đành phải đáp ứng họ. Hai người cẩn thận bay qua vách đá bên cạnh Tư Đặc Lỗ yếu tắc, tiến vào địa giới Long Thần, bởi vì mới đến Long Thần, Kim Ngân đối với tất cả đều thấy rất mới lạ, may là Bàn Tông tương đối ổn trọng, lại biến hóa thành hình dáng của ta, dọc đường canh chừng Kim Ngân cẩn thận nên không có chuyện gì, mặc dù đi không ít đường quanh co, nhưng bọn hắn rốt cục dựa theo bản đồ tìm được đến phụ cận Bạch Yên sơn, chuẩn bị ở trong thành một ngày thì đến Bạch Yên sơn tìm ta. Đúng lúc đó thì bọn họ gặp Bách Lí Tiếu và Khắc Lan, bọn họ nghe Khắc Lan nói ta đang ở phụ cận, hai người nhất thời mừng rỡ, bắt đầu ở trong thành tìm ta. Tìm vài ngày cũng không có phát hiện bóng dáng của ta, bởi vì thân thể mỏi mệt, hơn nữa Kim Ngân lại tò mò, hai người bèn kiếm chỗ ăn uống. trong khoảng thời gian đến Long Thần này, bọn họ đều vội vã tìm ta, vẫn không có cơ hội ăn thức ăn đàng hoàng, lúc này ngay cả Bàn Tông cũng nhịn không được, kết quả uống khá nhiều rượu, cuối cùng thành hình dáng lúc ta gặp bọn họ.
Từ trong câu chuyện của bọn họ, ta hiểu họ sở dĩ vội vàng tìm ta là vì quan tâm đến an nguy của ta, trong lòng ta cảm thấy rất ấm áp, sự khó chịu vì họ làm loạn ngày hôm qua hoàn toàn biến mất.
-…… lão tứ, đệ ở Long Thần thời gian cũng không ngắn, thú hoàng nói cái gì ngũ thải hà quang có đầu mối rồi chưa?
Hắn nói làm ta nhớ đến mấy người long kỵ tướng, trầm trọng gật gật đầu, nói:
-Đầu mối thì có rồi, nhưng đến bây giờ vẫn không biết ngũ thải hà quang là cái gì, nhưng suýt nữa là không thấy được mọi người.
Ngân kinh ngạc nói:
-Cái gì? Đệ không phải đã có thể biến thành bốn cánh rồi sao? Sao lại như vậy, cho dù gặp được một hai long kỵ tương đi nữa, toàn thân trở ra cũng không thành vấn đề.
Ta cười khổ nói:
-Không phải gặp được một hai người, mà là ba. Còn nhớ thánh long kỹ sĩ đoàn đệ nói lúc trước không? Lúc này có ba người đến Bạch Yên sơn, hơn nữa công lực mỗi người đều mạnh hơn tam đại long kỵ tướng hiện tại, trong đó tọa kỵ của một người là long tộc trưởng lão. Đại ca, thực lực của long tộc trưởng lão huynh chắc biết rõ chứ.
Kim Ngân và Bàn Tông đưa mắt nhìn nhau, nói không ra lời.
Ta tiếp tục nói:
-Nếu ba người chúng ta hợp lực, dùng toàn bộ lực lượng có thể thu thập được người yếu nhất, nhưng long kỵ tướng kêu là Lệ Phong kia thì một chút hy vọng cũng không có. Đệ cũng vừa mới trốn về được.
-Đúng vậy, thực lực đó căn bản là ma, thú lưỡng tộc chúng ta không thể chống lại.
Cửa mở, Cổ Xuyên thản nhiên đi đến.
Liếc thấy Cổ Xuyên, Kim Ngân và Bàn Tông nhất thời đứng lên, trong mắt tràn ngập địch ý.
Ta giữ chặt Bàn Tông nói:
-Đại ca, đừng động thủ, Cổ Xuyên thúc thúc bây giờ là bằng hữu của chúng ta.
Bàn Tông hung hăng trừng mắt nhìn người lúc trước đả thương hắn, Cổ Xuyên, cả giận nói:
-Đệ sao lại gọi hắn là thúc thúc? Bằng hữu? Cái gì bằng hữu, lão tứ, đệ đã quên, lúc trước huynh thiếu chút nữa chết trong tay hắn.
Không đợi ta nói, Cổ Xuyên cư nhiên cung kính hướng Bàn Tông làm một lễ, nói:
-Ngươi là cửu đầu xà lúc trước phải không, lúc đó chúng ta đang là địch, ta bắt buộc phải ra tay, ở chỗ này, ta trước tiên xin lỗi ngươi.
Không riêng Bàn Tông ngạc nhiên, ngay cả ta cũng không nghĩ tới Cổ Xuyên lại thấp giọng xin lỗi
-Đại ca, bởi vì thánh long kỵ sĩ đoàn xuất hiện, chúng ta ma, thú lưỡng tộc bắt buộc phải kết minh một lần nữa, trên thế giới không có địch nhân vĩnh cửu.
Bàn Tông liếc mắt nhìn ta, lại cùng Kim Ngân liếc nhau, trọng trọng ngồi trở về. Trên mặt vẫn mang theo thần sắc phẫn nhiên.
Ta thấy hào khí có điều hoãn hòa, vội vàng kéo ghế cho Cổ Xuyên ngồi xuống.
Cổ Xuyên mỉm cười, nói:
-Xà, lang nhị huynh có thể vẫn còn hận chuyện lúc trước, đó cũng là tình thế bắt buộc, Lôi Tường nói rất đúng, trên thế giới không có địch nhân vĩnh cửu. Trước khi tới nay này, ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hạ giọng xin lỗi người khác, cho dù đối mặt bệ hạ ta cũng không thi lễ. nhưng vì ma tộc chúng ta và thú nhân tộc các ngươi có thể tiếp tục sinh tồn, chúng ta bắt buộc phải hợp tác lần nữa. Người của ma tộc chúng ta chết trong tay các ngươi cũng không ít, nếu người nhà của bọn họ đều hận các ngươi, vĩnh viễn không tha thứ các ngươi, để cho chúng ta ma, thú lưỡng tộc thủy chung vào thế nước lửa, vậy thì chỉ có Long Thần được lợi. Ta bây giờ mới biết được, lúc trước công kích Long Thần là ngây thơ đến mức nào, không biết, ai ……
Nghe Cổ Xuyên nói xong, Bàn Tông thần sắc hòa hoãn lại, nói: "
-Thật sự lợi hại vậy sao?
Cổ Xuyên chán nản nói:
-Đúng vậy, ta và Lôi Tường hai đọa lạc thiên sứ bốn cánh hơn nữa ta mang đến bốn gã đọa lạc thiên sứ hai cánh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thoát thân còn bị trọng thương, công lực của ta cũng tiếp không được một chiêu của Diệt phong chiến thần Lệ Phong.
Kim Ngân và Bàn Tông đưa mắt nhìn nhau, mặc dù bọn họ không có nghe nói qua cái gì diệt phong chiến thần Lệ Phong, nhưng thực lực của Cổ Xuyên thì bọn họ biết, cho dù bây giờ Bàn Tông đột phá tới tuyệt địa cảnh giới cũng không phải đối thủ của Cổ Xuyên, mà Cổ Xuyên lại tiếp không được một chiêu của đối phương, cái này quả thật là không thể tư nghị rồi.
-Cổ Xuyên thúc thúc nói rất đúng đối, nếu đệ không phải ở một bên đánh lén, sợ rằng chúng ta đều chết ở trong tay bọn họ, trong thánh long kỵ sĩ đoàn còn có hai người còn lợi hại hơn diệt phong chiến thần Lệ Phong.
Cổ Xuyên nói:
-Ta tới chủ yếu là để từ biệt các ngươi, ta phải lập tức phản hồi ma tộc, đem chuyện này báo cho bệ hạ, lang huynh, xà huynh, bất luận các ngươi có khả năng tha thứ ta lúc trước đối với các ngươi tạo thành thương tổn hay không, ta đều hy vọng các ngươi có thể khuyên nhủ Lôi Tường, để cho hắn buông tha cho cái gì ngũ thải hà quang kia. Các ngươi không có cơ hội đâu. Hắn còn trẻ, sau này có lẽ sẽ có cơ hội.
Nói xong, hắn đứng lên.
Ta cũng đứng lên, nói:
-Cổ thúc thúc, ngài bây giờ muốn đi sao?
Cổ Xuyên gật đầu, nói:
-Ngươi không cần tiễn ta, ta tự mình đi là được. ta sẽ ở ma tộc chờ ngươi.
Nói xong, hắn xoay người đi ra.
Cổ Xuyên mặc dù đi rồi, nhưng Bàn Tông và Kim Ngân vẫn như cũ ngồi ở nơi đó không nhúc nhích. Cổ Xuyên nói đối với bọn họ ảnh hưởng rất lớn, đến bây giờ bọn họ đều không thể tin có người có thể một chiêu đánh bại Cổ Xuyên.
Ta lắc lắc thân thể Bàn Tông, kêu lên:
-Đại ca.
Bàn Tông lúc này mới phản ứng tới
-A! Lão tứ, hắn nói đều là thật sao?
Ta ngưng trọng gật gật đầu, nói:
-Đúng vậy, đều là sự thật.
Kim Ngân cũng phục hồi tinh thần lại, Ngân nói:
-Lão tứ, vừa rồi lão già đó nói đệ còn muốn thử, thật không?
Ta gật đầu nói:
-Đúng vậy, mặc dù cơ hồ không có cơ hội, nhưng đệ còn muốn thử một lần nữa, nếu bỏ đi bây giờ thì đệ vĩnh viễn không có cơ hội đạt tới cảnh giới như Lệ Phong như vậy, cũng không có khả năng trở thành một tuyệt thế cường giả. Cho nên đệ phải đi. Các huynh sau khi nghỉ ngơi xong thì lập tức phản hồi thú đô, nếu đệ không chết sẽ về tìm mọi người.
Kim cả giận nói:
-Đệ nói cái gì? Chẳng lẽ đệ đã quên chúng ta là kết bái huynh đệ sao? Không phải là mấy long kỵ tướng à, chúng ta và đệ cùng đi, nghe tên Cổ Xuyên kia nói thì có tác dụng gì, chỉ cần huynh chưa nhìn thấy, huynh tuyệt không tin loài người có khả năng cường đại đến như vậy, lão đại, ngươi có đi không, ta và Ngân đã quyết định cùng đi với Lôi Tường rồi.
Bàn Tông mỉm cười, nói:
-Với địa vị của Cổ Xuyên ma tộc chắc sẽ không tùy tiện nói lung tung đâu, ta tin tưởng lời hắn nói, nhưng làm đại ca, ta sao có ta sao có thể nhìn huynh đệ của mình đơn thân mạo hiểm chứ, ta cũng đi. Thêm một người thì thêm cơ hội mà.
-Đại ca, nhị ca, nhị tỷ, mọi người……
Tình cảm của bọn họ đối với ta làm ta cảm động nói không ra lời.
Bàn Tông cười hắc hắc nói:
-Lão tứ, đệ không cần nói nữa, chúng ta nếu không có khuyên đệ rời đi, đệ cũng không nên khuyên chúng ta, là huynh đệ thì không nên nói nhảm làm gì.
Ta nhìn nhìn Bàn Tông, lại nhìn nhìn Kim Ngân, trọng trọng gật gật đầu, nói:
-Được, ba huynh đệ chúng ta cùng tiến lên Bạch Yên sơn, đây sẽ là một đoạn đẹp nhất trong lữ trình sinh mạng của chúng ta.
Trong giờ phút này, ta đã quyết định, cho dù là chết cũng phải bảo vệ bọn họ chu toàn.
Bàn Tông và Kim Ngân cùng đứng lên, chúng ta ba người, bốn tay đập vào nhau tại không trung, tình nghĩa vượt qua huyết nùng vu thủy chậm rãi lan ra trong không khí. Ngũ thải hà quang, bất luận ngươi là cái gì? Chúng ta tới. Lệ Phong bất luận ngươi mạnh đến đâu, chúng ta tới.
Chương 66
Bàn Tông ngồi xuống một lần nữa, hỏi: "Lão tứ, đệ định lúc nào đi?"
Ta nghĩ nghĩ, nói: "Đợi khi ngũ thải hà quang hiện ra lần nữa, theo đệ phỏng chừng, chỉ khi nó xuất hiện mới có thể vào trong huyệt động, nếu không, mấy long kỵ tướng cũng không cần khẩn trương như vậy. Ngũ thải hà quang cách một đoạn thời gian lại xuất hiện một lần, nhưng không có quy luật gì, hơn ba tháng vừa qua đã xuất hiện năm lần, lần cuối cùng chính là tám ngày trước khi đệ đi Bạch Yên sơn, mặc dù thời gian xuất hiện của nó không giống nhau, nhưng đệ nghĩ chỉ cần người của thánh long kỵ sĩ đoàn chưa lấy được thứ bên trong cốc, vậy trong một tháng nữa chắc chắn nó sẽ xuất hiện, chỉ khi đó chúng ta mới có cơ hội, bởi vì khi đó mấy long kỵ tướng sẽ thủ vệ tại động khẩu, các long kỵ sĩ còn lại sao có thể uy hiếp chúng ta."
Bàn Tông gật gật đầu, nói: "Lúc ấy đi kịp không? Đệ không phải nói dưới chân núi còn có thủ vệ sao? Chúng ta phải qua hai cửa mới đến nơi được. Chung quanh huyệt động nơi ngũ thải hà quang xuất hiện còn có long kỵ sĩ bảo vệ, như vậy sẽ rất phiền toái. Có lẽ không kịp thời gian."
Bàn Tông nói rất có lý, nếu chúng ta liên tục thông qua hai cửa thì rất khó để tránh bị phát hiện, như vậy chi bằng ……, ta nhanh chóng tính toán, mỉm cười, nhoài người tới thấp giọng nói: "Đại ca, đệ có một chủ ý."
Bàn Tông và Kim Ngân đưa đầu đến gần, ta nói: "Tòa tiểu thành này có rất nhiều dong binh bên trong, nếu bọn họ tới nơi này, đương nhiên đều muốn kiếm một phần, nếu như vậy chúng ta sao không lợi dụng họ một chút."
Kim nói: "Đệ muốn liên hợp với bọn họ tiến lên Bạch Yên sơn sao?"
Ta mỉm cười lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải, chúng ta sao lại ở cùng một chỗ với chúng, chỉ cần lộ ra chút tin tức, lòng tham nhất định sẽ thúc dục bọn chúng vô tình phối hợp với chúng ta, chúng ta chỉ cần chuẩn bị thật tốt để làm ngư ông thủ lợi là được. Các huynh chờ xem, lần sau khi ngũ thải hà quang xuất hiện, đệ nhất định biến tất cả những kẻ có ý đồ với bảo vật trong tòa thành này trở thành một quân đoàn làm Long Thần đế quốc phải đau đầu."
Ngân cười mắng: "Tiểu tử đệ, chủ ý quỷ quái thật nhiều."
Ta cười hắc hắc, nói: "Các huynh ở đây đừng ra ngoài, đệ bây giờ đi ra ngoài chế tạo tin đồn." Nói, mang đấu lạp, cầm lấy Mặc Minh, ta lặng lẽ ra khỏi lữ điếm.
Ta đương nhiên không ngốc đến mức chính mình đi tung tin đồn, tìm được tiền trang lớn nhất, dùng tấm thẻ màu lục Điền Trung đưa cho đổi lấy ít kim tệ, có tiền có khả năng sai khiến cả ma quỷ, chỉ cần vận dụng thật tốt, kim tiền có thể tạo thành tác dụng mấu chốt. Trên đường đi, ta phát hiện đường cái đông người hơn lần trước, hào khí trong tiểu thành có chút khác thường, chỉ có mấy tên thương gia là cười không ngậm miệng lại được, lợi nhuận của ba tháng này còn nhiều hơn cả ba năm qua. Xem ra chuyện về ngũ thải hà quang đã truyền đi khắp Long Thần, người càng nhiều càng tốt, chỉ cần có một bộ phận bị ta lợi dụng là ta sẽ đạt được mục đích. Nghĩ nghĩ, ta chạy tới một chỗ rất thích hợp cho mục đích của mình.
Ta đẩy cửa mà vào, một mùi hôi thối quen thuộc ập đến, ta hô: "Vạn Sự Thông, ngươi có ở nhà không. Vạn Sự Thông ……" Hô vài tiếng nhưng không có ai đáp lại, ta nín thở đi kiếm một vòng quanh phòng hắn, vẫn bừa bộn như cũ, nhưng không có thân ảnh mập mâp cần tìm. Người này ra ngoài ngay cả cửa cũng không khóa, hắn có khả năng đi đâu nhỉ.
Ta lắc lắc đầu, ra khỏi nhà Vạn Sự Thông, hắn không phải là đến tửu điếm uống rượu nữa chứ, tên mập này, đúng là chết cũng không đổi tính a. Nơi hắn ở cũng không xa tửu điếm lắm, thật tình thì ta không muốn đến tửu điếm, bởi vì không muốn gặp lại Khắc Lan bọn họ, nhưng để đạ mục đích của mình ta đành phải đi, bây giờ chỉ có thể hy vọng bọn họ đã rời khỏi.
Vừa mới tới cửu tửu điếm, cửu tửu điếm đột nhiên vang lên một tiếng ‘Oanh’ rồi nát bấy, một thân hình mập tròn từ bên trong bay ra, ánh mắt của ta phi thường lợi hại, vừa nhìn đã nhận ra thân hình mập tròn đang bay đó chính là Vạn Sự Thông ta muốn tìm, ta vung tay phải lên, phát ra một đạo hoàng mang nắm lấy thân thể hắn đưa hắn về phía ta.
Hình dáng Vạn Sự Thông so với chật vật còn chật vật hơn, cửa tửu điếm bị chấn nát để lại vết thương khác người hắn, mặt bên phải sưng lên, khóe miệng chảy ra một vòi máu tươi, hắn thấy ta nhất thời mừng rỡ, mơ hồ nói: "Ân nhân, ân nhân, ngài mau cứu ta, hắn muốn giết ta." Vừa nhìn hình dáng của hắn là ta biết hắn lại gây họa rồi, than vãn: "Ngươi lại gây chuyện gì nữa vậy, chẳng lẻ thật sự không muốn sống sao?"
Vạn Sự Thông còn chưa trả lời, trong tửu điếm đã đi ra hai người, thật là oan gia ngõ hẹp, đúng là Khắc Lan và Bách Lí Tiếu. Đã gặp rồi, lại có quan hệ với Vạn Sự Thông, ta không có cách nào tránh né, bất đắc dĩ hai tay ôm quyền nói: "Bách Lí huynh, Khắc Lan, các ngươi hảo, chuyện gì mà làm các ngươi tức giận đến vậy."
Bách Lí Tiếu hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi tới vừa lúc, ta đang muốn tìm ngươi tính sổ."
Ta ngạc nhiên, nói: "Bách Lí huynh, ta đâu có chọc giận ngươi chứ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
Vạn Sự Thông vừa thấy Bách Lí Tiếu đã vội trốn sau lưng ta, lúc này hắn mới hé đầu ra, ủy khuất nói: "Ân nhân, ta không có gây chuyện, bọn họ đáo nơi này vừa thấy ta đã hỏi ngài ở chỗ nào, ta đương nhiên nói là không biết, mà ta vốn cũng không biết. Bọn họ không tin, động thủ đánh ta, ngài xem, ngài xem, răng của ta cũng gãy rồi, ân nhân, ngài cần phải báo thù thay cho tiểu nhân." Nói, hắn giơ mặt ra cho ta xem.
Ta nhíu mày, mặc dù ta đối với Vạn Sự Thông cũng không có hảo cảm, nhưng ta còn có việc cần hắn, lúc này đương nhiên không thể lùi bước như vậy. "Bách Lí huynh, là như thế này sao?"
Bách Lí Tiếu không còn ôn văn nho nhã như lần trước nữa, ngạo nghễ nói: "Không sai , ta đánh hắn chính vì vậy, hắn nói hắn và ngươi không quan hệ gì, ta làm sao tin tưởng được. Sự thật đã chứng minh tất cả, nếu các ngươi không có quan hệ sao ngươi lại tới nơi này cứu hắn? Nơi này không thích hợp để nói chuyện, chúng ta ra khỏi thành."
Ta giận dữ nói: "Mặc kệ ngươi vì nguyên nhân gì mà tìm ta, cũng không nên tùy tiện thương tồn người không liên quan. Có chuyện gì mà không thể nói ở đây."
Khắc Lan vẫn không nói gì kéo ống tay áo Bách Lí Tiếu, nói: "Bách Lí đại ca, chúng ta đi thôi." Khắc Lan từ lúc vừa nhìn thấy ta thì thần sắc đã rất buồn bả, sắc nàng mặt tái nhợt, con mắt có chút sưng lên, hiển nhiên là đã khóc rất nhiều, mặc dù chỉ vài ngày không thấy nhưng nàng dường như gầy hơn nhiều. Nhìn hình dáng của nàng ta cũng cảm thấy đau xót.
Bách Lí Tiếu nhìn Khắc Lan cả giận nói: "Muội đã như vậy rồi còn nói đỡ cho hắn, không được, hôm nay ta nhất định phải hỏi rõ ràng, Lôi Tường, nếu ngươi đối với Khắc Lan còn một chút tình ý thì theo ta ra khỏi thành."
ta nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Khắc Lan, thở dài, nói: "được rồi, ta và các ngươi tẩu." nghe xong ta nói, Khắc Lan trong mắt hiện lên một tia sắc mặt vui mừng, ta trong lòng thầm than, chẳng lẻ nàng bây giờ còn không rõ chúng ta là,dạ không có khả năng đích mạ? ta thật sự không đành lòng tâm lại một lần nữa thương tổn nàng.
Vạn Sự Thông tránh ở phía sau ta ấp úng nói: "Ân nhân, vậy ngài theo bọn họ nói chuyện, ta về trước đây." Xem ra hắn bị Bách Lí Tiếu đánh đến sợ rồi.
Ta giữ chặt áo hắn nói: "Ngươi tạm thời đừng đi, ta tìm ngươi còn có chút việc." Xem hình dáng của hắn thật sự cũng rất đáng thương, "Hỡi thủy ôn nhu, hãy dùng năng lượng nhu hòa của ngươi xóa tan đau đớn trước mắt." Một mảnh tiểu quang điểm màu lam từ trong tay ta xuất ra, trong nháy mắt bao phủ thân thể Vạn Sự Thông, các vết thương của hắn nhanh chóng khép lại, ngay cả bên mặt bị sưng cũng từ từ khôi phục lại.
Vạn Sự Thông thần tình kinh ngạc nhìn chính mình biến hóa, "Ân nhân, đây là ma pháp trị liệu sao?"
Ta gật đầu, không hề để ý đến hắn, nhìn Bách Lí Tiếu nói: "Bách Lí huynh, mời."
Bách Lí Tiếu tức giận hừ một tiếng, kéo Khắc Lan quay đầu đi về phía ngoài thành. Thật ra thì thời gian cùa ta cũng rất gấp gáp, bởi vì ta căn bản không biết ngũ thải hà quang lần sau sẽ xuất hiện lúc nào, lời đồn đương nhiên là phát đi càng sớm càng tốt, nhưng Bách Lí Tiếu nhất quyết dây dưa, ta cũng không thể không ứng phó, đối với Bách Lí Tiếu ta rất có hảo cảm, hơn nữa còn có Khắc Lan từng yêu ta, ta chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của bọn họ.
Dọc theo đường đi, chúng ta đều không có nói một câu nào, trải qua sự trị liệu đơn giản của ta, tinh thần Vạn Sự Thông khá hơn rất nhiều, gặp được một ít hồ bằng cẩu hữu của hắn còn không ngừng chào hỏi, xem hình dáng của hắn đã không còn chật vật như vừa rồi, chỉ là ánh mắt ngẫu nhiên quét qua Bách Lí Tiếu thì mang theo một tia sợ hãi.
Ra khỏi thành, Bách Lí Tiếu đi tới một rừng cây, ta phân phó Vạn Sự Thông ở ngoài rừng chờ ta, người nầy hiển nhiên xem ta trở thành vật cứu mạng, cung kính dặn dò ta phải cẩn thận.
Ta và Bách Lí Tiếu đứng đối diện nhau, Khắc Lan cúi đầu tại một bên. Gương mặt lãnh tuấn của Bách Lí Tiếu mang theo chút hận ý, "Họ Lôi kia, ngươi rốt cuộc đối với Khắc Lan thế nào. Ngươi biết không? Khắc Lan vì ngươi cơm nước cũng không buồn ăn, người đều gầy đi vài phần, với tư cách là bằng hữu, huynh trưởng, ta nhất định phải hỏi ngươi rõ ràng."
Ta ngẩn ngơ, hắn hỏi như vậy ta làm sao trả lời, nếu quá quyết tuyệt, thì Khắc Lan nhất định chịu không được, ta thở dài, nói: "Xin lỗi, Khắc Lan, ta đã từng nói là ta có nữ bằng hữu rồi (người yêu), tâm của ta không thể dung nạp những người khác nữa, Bách Lí huynh, tình cảm là chuyện không thể cưỡng cầu."
Sắc mặt Khắc Lan nhất thời biến thành trắng bệch, thân thể run lên suýt nữa ngã sấp xuống, ta vội vàng tiến lên một bước định đỡ lấy nàng, Bách Lí Tiếu vung tay lên, phát ra một đạo đấu khí màu đỏ, cuồng thần đấu khí của ta gặp được công kích tự nhiên xuất hiện ngăn cản đấu khí của hắn, kình khí va chạm tạo thành một tiếng ‘Phanh’.
Bách Lí Tiếu dùng tay kia đỡ lấy Khắc Lan, nói với nàng: "Khắc Lan, muội sao lại ngốc như vậy, hắn căn bản không thương muội. Vì sao phải thương tâm vì hắn?"
Trong mắt Khắc Lan lệ quang ẩn hiện, nhẹ nhàng tránh khỏi tay của Bách Lí Tiếu, bình tĩnh nhìn ta: "Lôi Tường, ta biết việc này không thể trách ngươi, muốn trách chỉ có thể trách ta chậm một bước, ngươi nói đúng, tình cảm không thể miễn cưỡng được, không sai, ta thích ngươi, nhưng ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không làm ngươi thêm phiền toái. Ta chúc phúc cho các ngươi." Nói xong, nàng quay đầu bỏ chạy. Những giọt nước mắt trong suốt bay trong không trung, nhìn qua vô cùng thê mĩ.
Bách Lí Tiếu hô: "Khắc Lan " Hắn vừa mới định đuổi theo đột nhiên ngừng lại, hung hăng nhìn ta.
Thân ảnh Khắc Lan đã xa dần, ta nói với Bách Lí Tiếu: "Bách Lí huynh, ngươi còn không mau đuổi theo. Nàng là một nữ tử yếu nhược, rất nguy hiểm đấy."
Bách Lí Tiếu lạnh lùng nhìn ta, nói: "Ngươi cũng quan tâm đến nàng sao? Ngươi thương tổn một nữ hài tử như vậy, ngươi còn có mặt mũi quan tâm nàng? Nơi này cách thành rất gần, Khắc Lan sẽ không có gì nguy hiểm, ta muốn thay nàng giáo huấn ngươi." Nói, thân hình hắn tiến về phía ta như thiểm điện, song chưởng tung bay, nhất thời hóa ra vô số chưởng ảnh màu đỏ bổ về phía ta.
Khí thế của Bách Lí Tiếu rất mạnh, liên tục tấn công làm ta có chút luống cuống chân tay, bị hắn bức lùi mấy chục bước. Bây giờ trong đầu ta đều là hình dáng thê mĩ của Khắc Lan trước khi đi, căn bản là không có ý niệm đánh nhau trong đầu, nhất thời liền lâm vào hạ phong.
Đấu khí của Bách Lí Tiếu vô cùng thâm hậu, mỗi một kích đều trầm trọng giống như có thể đánh tan cả núi, trong chưởng phong của hắn còn mang theo cảm giác nóng rực làm ta cảm thấy rất khó chịu, đệ đệ của long kỵ tướng, thân thủ quả nhiên bất phàm. Đột nhiên Bách Lí Tiếu ngừng lại, hồng ảnh đầy trời nhất thời biến mất, hắn căm tức nhìn ta nói: "Ngươi vì sao không hoàn thủ? Có phải là sợ rồi."
Ta lắc lắc đầu, thở dài nói: "Bách Lí huynh, mặc dù công phu của ngươi rất mạnh, nhưng ta không phải là không ứng phó được, ta chỉ không muốn là địch nhân của ngươi thôi, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
Bách Lí Tiếu ngẩn ngơ, nói: "Ngươi hỏi đi."
Ta liếc mắt nhìn hắn thật sâu, nói: "Ngươi từng yêu người nào chưa?"
Nghe ta nói xong, trong mắt Bách Lí Tiếu hiện lên một chút do dự, trên mặt đỏ lên, nói: "Xem như rồi đi."
Ta gật gật đầu, nói: "Nếu ta đoán không sai, người ngươi yêu chính là Khắc Lan."
Bách Lí Tiếu từ xấu hổ biến thành giận dữ nói: "Ngươi nói những lời vô dụng này làm gì? Ngươi quản ta yêu ai sao."
Ta cười khổ nói: "Đừng phát hỏa, ta nói như vậy là có nguyên nhân, Bách Lí huynh, nếu ta bây giờ cho ngươi yêu một người khác nữa ngươi làm được không?"
Bách Lí Tiếu lặng đi, nghi hoặc nói: "Yêu một người khác?"
Ta gật gật đầu, nói: "Đúng, yêu một nữ nhân khác rất yêu ngươi, có được không?"
Bách Lí Tiếu là người thông minh, hắn nhất thời hiểu được ý tứ của ta, vẻ tức giận trong mắt dần biến mất, nói: "Yêu một người mà người đó không yêu ngươi là chuyện thống khổ nhất, ngươi nói đúng, ta yêu Khắc Lan, nhưng tâm của nàng tất cả đều đặt trên người ngươi. Mặc dù ta biết rõ trong chuyện này ngươi cũng không sai, nhưng vẫn không nhịn được muốn động thủ với ngươi, có thể là do ghen ghét."
Ta đi qua, vỗ vỗ vai hắn, thành khẩn nói: "Bách Lí huynh, Khắc Lan là cô nương tốt, ngươi yêu nàng cũng không sai, chỉ là nàng còn có chút chấp nhất về ta mà thôi, nói về điều kiện, ngươi cái gì cũng tốt hơn ta, nàng sở dĩ không thể tiếp nhận ngươi, chỉ là bởi vì trong một thời gian không thể quên ta mà thôi. Muốn có được tâm của nàng, ngươi phải dùng sự thiệt tình của chính mình cảm động nàng. Nói thật thì ta cũng cảm thấy rất có lỗi với Khắc Lan, hăng hái lên, ta thật sự hy vọng các ngươi có thể đến với nhau, chỉ có ngươi mới xứng với Khắc Lan, không phải sao?"
Bách Lí Tiếu ngước đầu lên, "Lôi huynh, ta ……, thật ra thì ta đã từng cố gắng, nhưng tâm tư Khắc Lan đều để trên người ngươi, ta một chút hy vọng cũng không có, ta nên làm cái gì bây giờ?"
Ta biết mình đã hóa giải được địch ý của hắn, mỉm cười nói: "Bách Lí huynh, ta tin rằng người trước giờ đều là cố gắng tu luyện vũ kỹ, đối với tâm tư nữ hài tử ngươi hoàn toàn không biết."
Bách Lí Tiếu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, từ nhỏ cha mẹ đã nói ta phải cố gắng giống như đại ca, trở thành một gã long kỵ sĩ, thậm chí là long kỵ tướng, ta cũng một mực cố gắng hướng đến mục tiêu này, đại ca nói thiên tư của ta không tệ, mấy tháng trước ta vừa mới thông qua long kỵ sĩ khảo hạch, thành một gã dự bị long kỵ sĩ, bây giờ là thời gian ta xuất ngoại để mở mang kiến thức, ta và Khắc Lan từ nhỏ lớn lên với nhau, có thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng nàng vẫn xem ta như ca ca, ta cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi bên cạnh nàng, hy vọng một ngày nàng có khả năng phát hiện tình cảm của ta với nàng. Hơn một năm trước kia, ta phát hiện Khắc Lan đột nhiên thay đổi, trở thành rất trầm mặc, tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu năm xưa biến mất rồi, sau này ta mới biết là vì nàng yêu ngươi, lúc ấy ta đau lòng vô cùng, mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, sợ nàng làm ra chuyện bất trí. Ta vẫn rất tốt với nàng, ta đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể đả động phương tâm của nàng, có lẽ ta thật sự không thể theo đuổi nữ hài tử." nói xong, Bách Lí Tiếu buồn bả cúi đầu.
Ta thở dài, mỉm cười nói: "Bách Lí huynh, ngươi biết vì cái gì Khắc Lan đối với ngươi không có loại cảm giác đó không? Chính là bởi vì ngươi đối với nàng quá tốt, nàng xem như đó là một thói quen, một chuyện hết sức bình thường, cho nên không hề động tậm, ta tin rằng nàng bây giờ vẫn không biết cảm tình của nàng với ngươi đến mức nào. Truy nữ hài tử không thể quá lãnh đạm, cũng không thể quan tâm quá mức, chỉ cần trong lòng nàng có một chút địa vị của ngươi là được, lúc gần lúc xa mới là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, vào thời khắc mấu chốt, ngươi phải đi gặp nàng biểu lộ, không thể sợ bị cự tuyệt, càng bại càng chiến mới có thể đạ được thắng lợi cuối cùng."
Bách Lí Tiếu lặng đi, nói: "Lúc gần lúc xa? Càng bại càng chiến." Mắt hắn sáng ngời, nói: "Ý của ngươi là bảo ta đừng đối xử với nàng như vậy nữa?"
Hắn vốn là người thông minh, sao gặp chuyện tình cảm lại trở nên hồ đồ thế này, ta bất đắc dĩ nói: "Không phải là bảo ngươi không đối xử tốt với nàng, mà là không thể lúc nào cũng tốt với nàng, ta đề nghị ngươi không nên lúc nào cũng ở chung với nàng, tốt nhất là gần nàng một đoạn thời gian, sau đó biến mất một đoạn thời gian, như vậy nàng sẽ nhớ ngươi rồi dần dần ……, sự tình còn lại phải dựa vào chính ngươi rồi. Ta tin chân tình của ngươi sẽ được báo đáp. Bây giờ mau đuổi theo nàng đi, bây giờ là lúc nàng là cần người quan tâm nhất."
Trong mắt Bách Lí Tiếu toát ra thần sắc cảm kích, nói: "Cám ơn ngươi, Lôi huynh."
Ta lắc lắc đầu, nói: "Ngươi không cần cám ơn ta, coi như ta làm vì Khắc Lan, ta tin rằng ngươi mới là lựa chọn tốt nhất của nàng, đối xử với nàng thật tốt, nếu ta biết ngươi biến tâm ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Bách Lí Tiếu được ta khai sáng, tâm tình trở nên sáng sủa, a a cười nói: "Yên tâm đi, tuyệt đối không có chuyện đó. Ta đi, Lôi huynh, tái kiến."
"Tái kiến."
Nhìn thân ảnh Bách Lí Tiếu nhanh chóng biến mất, khóe miệng ta toát ra một nụ cười, rốt cục giải quyết xong chuyện của Khắc Lan rồi, sau này không cần thấy có lỗi nữa, Bách Lí Tiếu là người tốt, ta sẽ chúc phúc cho bọn họ.
Bây giờ phải làm chuyện của mình. Đi ra rừng cây, Vạn Sự Thông đang đứng một bên, trong miệng không biết đang lầm bầm cái gì.
"Vạn Sự Thông."
Nghe được ta kêu, hắn ngước đầu lên, thấy ta không bị gì, vẻ mặt lộ ra thần sắc vui mừng, cao hứng chạy tới nói: "Ân nhân, tiểu bạch kiểm kia không làm ngài bị thương chứ."
Ta lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: "Sau này đừng bao giờ trêu chọc người không nên trêu chọc, không phải lúc nào ta cũng xuất hiện kịp đâu."
Vạn Sự Thông gật đầu, cúi người nói: "Vâng, vâng, tiểu nhân biết."
Ta chính sắc nói: "Ta muốn nhờ ngươi làm cho ta một chuyện, sau khi thành công ta sẽ không quên ơn của ngươi đâu, không biết ngươi nguyện ý không."
Vạn Sự Thông cuống quít gật đầu nói: "Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý, có khả năng làm việc cho ngài là phúc khí của ta." Xem vẻ mặt của hắn có vẻ là thật tình.
Ta hài lòng cười cười, nói: "Ta muốn ngươi truyền ít tin tức bên trong thành, nhất định phải làm cho ai cũng biết. Ngươi có làm được không?"
Vạn Sự Thông vỗ vỗ bộ ngực đầy thịt, nói: "Đây chính là nghề của tiểu nhân mà, không có vấn đề, ngài yên tâm đi, tiểu nhân nhất định hoàn thành thật tốt cho ngài."
"Tốt, hy vọng ngươi có thể nói được làm được." Ta lấy từ trong lòng ra một tờ giấy đưa cho hắn, nói: "Dựa theo tờ giấy này mà làm." Vạn Sự Thông tiếp nhận tờ giấy, nhìn đại khái một lần, kinh ngạc nói: "Ân nhân, tất cả cái này đều là thật sao? Nếu đúng vậy thì thiên hạ đại loạn rồi."
Ta lạnh lùng nói: "Ngươi không cần quản có phải là thật không, ngươi chỉ cần đem tin tức này phát ra, để cho tất cả mọi người đều nghĩ nó là thật, đây là thù lao khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ." Móc từ trong lòng ra một túi tiền đưa cho nói, tiếp tục nói: "Đây là một trăm kim tệ coi như là kinh phí để ngươi làm việc, sau khi thành công ta sẽ cho thêm một trăm kim tệ làm thù lao."
Vạn Sự Thông căn bản không nghĩ tới ta sẽ cho hắn tiền, tiếp lấy túi tiền, nhìn thoáng qua bên trong, nhất thời lộ ra vẻ mặt tham lam, cả đời hắn cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, tác dụng của lợi ích làm hắn càng thêm kính cẩn, gật đầu cúi người nói: "Vâng, vâng, ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định làm được." Đối với hắn thì hai trăm kim tệ là một số tiền rất lớn.
Ta gật đầu nói: "Làm được là tốt nhất, ngoài ra không được để ai biết nơi phát ra tin tức, không cần ta nói, ngươi cũng nên biết nên làm thế nào. Nếu để lộ ra phong thanh ta sẽ không nương tay đâu." Nói, vung tay lên, một đạo đấu khí màu vàng bay ra, ‘oanh’ một tiếng, đánh ngã một gốc cây đại thụ bên đường.
Vạn Sự Thông bị dọa đến toàn thân run lên, lui về sau hai bước, cuống quít xua tay nói: "Không, tuyệt đối sẽ không, tiểu nhân nhất định có khả năng giữ bí mật."
"Ngươi có thể đi."
Vạn Sự Thông cất tiền vào trong ngực, lại kính sợ thi lễ với ta rồi mới quay về trong thành.
Ngày thứ hai, trong thành bắt đầu truyền đi một tin tức, tin tức là: ‘Bạch Yên sơn quả thật có thần khí xuất hiện, ngũ thải hà quang chính là minh chứng tốt nhất, bởi vì mỗi lần ngũ thải hà quang xuất hiện đều so với lần trước sáng hơn, chứng minh thần khí sắp xuất thổ, thần khí sẽ tự động nhận chủ, có được thần khí sẽ có được thực lực như thiên thần, trở thành đại lục đệ nhất nhân, thần khí không ở Bạch Yên sơn, mà là ở bên trong huyệt động của một dãy núi nhỏ, chỉ cần kiên tâm, bất luận thực lực mạnh hay yếu đều có cơ hội có được thần khí …………’ rất nhiều nơi còn xuất hiện cả bản đồ nơi ngũ thải hà quang xuất hiện.
Đây là tư liệu ta cấp cho Vạn Sự Thông hôm qua, người này làm việc đúng là rất nhanh chóng, sáng sớm trong thành đã náo loạn cả lên, những người này càng củng cố cho tin đồn ‘Có thần khí sẽ thành đại lục đệ nhất nhân’.
Ta và Bàn Tông ngồi ở trong lữ điếm vừa ăn cơm vừa nghe ngóng tin tức xung quanh, lộ ra một nụ cười, xem ra hai trăm kim tệ này rất đáng giá, tin tức lưu truyền rất nhanh. Mặc dù tam đại long kỵ tướng do Lệ Phong cầm đầu có thực lực siêu phàm, nhưng cũng không thể giết mọi người, mặc dù long kỵ sĩ tại Long Thần đế quốc có địa vị siêu nhiên, nhưng dưới sự thôi thúc của lòng tham, ta không tin đám dong binh, lưu lãng võ sĩ, lưu lãng ma pháp sư, thậm chí là bình dân sẽ bỏ qua cơ hội tốt này, tin tức của ta lợi hại ở chỗ phần lớn đều là thật, ngoại trừ nơi đó không biết có thần khí thật hay không. Nếu tiến công không được, ta sẽ khuấy vũng nước đục này lên, chỉ có như vậy chúng ta mới có cơ hội.
Bàn Tông Đại Linh Nhân: "Lão tứ, đệ thật lợi hại a, ngày hôm qua đi ra ngoài trong chốc lát đã đem tin này truyền khắp hang cùng ngõ hẹp, ta đối với đệ càng lúc càng tin tưởng hơn."
Ta nhếch miệng, nghĩ đến cảnh Lệ Phong phẫn nộ xử lý lũ người này, lộ ra một nụ cười, "Đại ca, huynh chờ xem đi, khi ngũ thải hà quang xuất hiện lần nữa chính là lúc tao laọn bắt đầu. Hy vọng nó xuất hiện chậm vài ngày mới tốt, như vậy người tụ tập càng nhiều."
"Đúng vậy, người càng nhiều loạn càng lớn, cơ hội của chúng ta càng cao. Được rồi, lão tứ, đừng quên đem thức ăn về cho bọn lão nhị, không cho bọn họ đến, Kim Ngân có chút mất hứng."
Ta bất đắc dĩ cười, nói: "Đây cũng là hết cách rồi, ai bảo bọn họ là dị loại ở đây."
Bàn Tông hỏi: "Được rồi, lão tứ, trong khoảng thời gian này đệ đến Long Thần đã làm những gì?"
Đối với Bàn Tông và Kim Ngân, ta không có gì phải giấu diếm, mỉm cười, nói: "Đệ đến Long Thần trước tiên là đi tìm hai tứ đệ muội của huynh."
Bàn Tông ngạc nhiên, nói: "Tứ đệ muội? Đệ có nữ bằng hữu rồi? Mau nói cho đại ca nghe, có cơ hội thì để cho đại ca gặp các nàng, sẵn tiện tham mưu một chút."
Ta nói: "Là như thế này, lúc trước thú hoàng phái đệ đến Long Thần đế quốc tiềm phục thì đệ đến Thiên Đô học viện học tập, ……" Ta đem chuyện từ lúc tiến vào Thiên Đô học viện, như thế nào nhận thức Tử Tuyết, sau này lại như thế nào đoạt được phương tâm của Tử Yên, chuyện khí tức tử vong phát tác trên đường đến Tay Luân học viện, sau đó trợ giúp Thiên Đô học viện đạo đưôc danh hiêu Long Thần đệ nhất học viện toàn bộ nói qua một lần. Nhưng mà ta che giấu chuyện về Mặc Nguyệt. Trừ việc phải nói cho Tử Yên, Tử Tuyết để các nàng tha thứ, còn có trong lúc vô ý nói cho Bạch Kiếm, ta không muốn bất cứ ai khác biết việc này.
Bàn Tông nghe xong thì lặng đi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, hắn đấm ta một quyền nói: " Xú tiểu tử ngươi, còn nói là huynh đệ, dấu diếm chúng ta thật nhiều a, ngay cả việc có nữ bằng hữu đến bây giờ mới nói cho chúng ta biết, lại có đến hai người, đại ca ta quả thật thất bại. Vậy cấm kỵ thuật làm sao bây giờ." Mặc dù ngoài miệng hắn trách ta, nhưng nhắc tới cấm kỵ thuật vẫn toát ra thần sắc quan tâm. Nhìn thấy vậy trong lòng ta vô cùng ấm áp.
Ta vội vàng cười bồi nói: "Đại ca, huynh đừng nóng giận, đều là đệ bất hảo, không phải bây giờ đã nói rồi sap? Lúc xưa không có cơ hội để nói về vấn đề này, cũng không thể hoàn toàn trách đệ a. Cấm kỵ thuật thì tạm thời không có gì lo ngại, đệ tu luyện cuồng thần đấu khí có thể ngăn chặn chúng nó, cấm kỵ thuật ngoại trừ mỗi lần phát tác lại mạnh hơn lần trước một chút thì tạm thời còn không có vấn đề gì." Ta nghĩ thầm, sau này việc khiến đại ca kinh hãi còn nhiều, tối thiểu, cũng còn có một Mặc Nguyệt sẽ làm tứ đệ muội của hắn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng tha thứ cho ta.
Bàn Tông hung hăng liếc mắt nhìn ta, ôm đầu nói: "Lão tứ a lão tứ, đệ chờ đó, lát nữa ta đem việc này nói cho Kim Ngân, xem chúng ta thu thập đệ thế nào."
Nhớ tới tính tò mò của Kim Ngân, nếu để cho bọn họ biết ta bây giờ mới nói cho bọn họ chuyện của Tử gia tỷ muội, thật không hiểu sẽ có phản ứng ra sao, ta vội vàng cười nói: "Đại ca, đệ biết huynh hiểu là ngươi rất đại lượng, huynh nhẫn tâm nhìn huynh đệ ta bị bọn họ khó xử sao? Hảo đại ca, nếu không đệ cho huynh một khối bảo thạch nữa."
Bàn Tông không chút lĩnh tình nói: "Không cần, có khối bảo thạch kia là đủ dùng rồi, đừng nghĩ lấy cái này mua chuộc ta, tiểu tử ngươi vì việc riêng mà chậm trễ nhiệm vụ của thú hoàng, còn lừa gạt huynh đệ chúng ta, đi, chúng ta bây giờ trở về."
Ta trong lòng chợt động, thu hồi hình dáng ti cung khuất tất, cười hắc hắc nói: "Đại ca, huynh thật sự muốn làm như vậy sao?"
Bàn Tông thấy ta thay đổi thần sắc, dường như không hề sợ hắn bèn giận dữ nói: "Sao nào, đại ca thu thập tiểu đệ chẳng lẻ không được sao?"
Ta liếc mắt nhìn hắn, thoải mái dựa lưng vào ghế, nói: "Nên, đương nhiên nên rồi, nhưng vấn đề đại tẩu, vậy đại ca chỉ có thể chính mình đi làm, huynh đệ bị huynh thu thập rồi, không có khí lực giúp huynh tìm lão bà."
Nghe ta nói đến lão bà, Bàn Tông đỏ mặt lên, thần sắc biến đổi, nói: "Nói như vậy, nếu ta đứng ở bên đệ, đệ sẽ ……"
Tta gật gật đầu, kề miệng vào tai hắn nói: "Dù sao chúng ta cũng vất vả lắm mới đến Long Thần, vậy thuận tiện đi long cốc một chuyến, nếu có mỹ nữ long hợp với huynh thì cũng tiện cho huynh a."
Bàn Tông vui vẻ nói: "Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá."
Ta làm bộ thở dài, nói: "Vốn đệ là nghĩ như vậy, nhưng nếu đại ca không chịu tha thứ cho một chút sai lầm của đệ, đệ cũng không thể bồi huynh đi rồi, thật sự là đáng tiếc."
Lúc này đến phiên Bàn Tông cười bồi với ta, hắn gãi gãi đầu, nói: "Chút việc nhỏ mà thôi, cần gì đặt ở trong lòng, huynh là đại ca, chút việc nhỏ ấy có đáng là gì, Kim Ngân nơi đó huynh giúp đệ giải thích, như vậy được rồi chứ."