Chương 41
Ta gật gật đầu, nói: "Đệ nghĩ đúng vậy, cho tới bây giờ, cuộc sống của thú nhân tộc đều là dựa vào viện trợ của ma tộc, đương nhiên phải đáp ứng những điều kiện bất hợp lý của ma tộc. Mỗi lần khai chiến với Long Thần đế quốc, thú nhân chúng ta đều là tiên phong, làm tử quỷ thay cho ma tộc. Cuộc chiến tranh với Long Thần đế quốc vài ngày trước đó, thú nhân tộc chúng ta tổn thất hơn ba mươi vạn chiến sĩ, mà ma tộc thì sao? Đệ nghĩ, bọn họ tổn thất không đến năm vạn. Thần thú giáo chúng ta sinh ra là vì muốn thay đổi tình trạng này, chúng ta muốn trợ giúp thú nhân tộc cường đại lên. Nếu thú nhân chúng ta cường đại lên, không cần nhờ ma tộc trợ giúp, tự nhiên cũng không cần nhận điều kiện của bọn họ. Như vậy, ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của ma tộc. Cho nên, thần thú giáo chúng ta mới có thể thành cái đinh trong mắt bọn họ, phái cao thủ lại giết chúng ta."
Bàn Tông nói: "Ngươi phân tích rất đúng, nhất định là như thế này. Lũ hỗn đản này, bọn chúng muốn áp chế thú nhân tộc, làm cho thú nhân thủy chung phải phụ thuộc vào chúng. Lôi, a, không, tứ đệ, ngươi định làm sao bây giờ?"
Ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Bất kể là ai muốn đối phó đệ, đệ đều sẽ bắt hắn phải trả giá, huống chi đệ đã mất nhiều huynh đệ như vậy. Ma tộc, các ngươi cho rằng thú nhân chúng ta sợ các ngươi, các ngươi chờ đó. Đại ca, nhị ca, nhị tỷ, tam ca, đệ quyết định quay về bàn bạc với thú hoàng, đệ muốn một chi quân đội để đánh lén ma tộc, đệ không tin, thành thị của bọn ma tộc có thể chịu được sự tiến công của chúng ta. Chỉ cần làm cho ma tộc kiến thức chút thực lực của chúng ta, đệ nghĩ, bọn họ sẽ không dám làm tới, huống chi, mối thù của huynh đệ còn chưa báo, còn có một Mặc Nguyệt. Hắc Long a, bằng hữu của ta, yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu ngươi."
Mãnh Khắc hỏi: "Thiếu …… Tứ đệ, thú hoàng sẽ đáp ứng sao?" Xem ra hắn vẫn chưa thích ứng cách xưng hô này.
Ta lạnh lùng nói: "Không sợ hắn không đáp ứng, người ta đã khi dễ đến cửa mà không phản ứng, đó không phải là thú hoàng đệ biết, đệ tin chắc sẽ thuyết phục được hắn."
Bàn Tông dứt khoát nói: "Lão tứ, đại ca ủng hộ ngươi. Trong tay ta có một đội quân bí mật có năm ngàn người, tuyệt đối đều là hảo thủ, hơn nữa huấn luyện nghiêm khắc, chỉ nghe mệnh lệnh của ta, đến lúc đó ta sẽ mang theo bọn họ xung trận với đệ."
Ta cảm kích liếc mắt nhìn hắn: "Cám ơn ngươi, đại ca."
Kim kinh ngạc nói: "Ngươi có một đội quân bí mật sao, chúng ta sao lại không biết?"
Bàn Tông đắc ý nói: "Cái gì các ngươi cũng biết thì ta còn làm được gì, người của ta tuyệt đối không yếu hơn hộ vệ đoàn của ngươi."
Ngân khinh thường nói: "Còn chưa thấy, nói không thì ai tin, tứ đệ, nhị tỷ giao ba ngàn người của hộ vệ đội cho đệ, công phu của họ đệ cũng đã thấy qua, tư nguyên của Vân Na lĩnh chúng ta cũng đủ duy trì trận chiến này."
Ta vui vẻ nói: "Có đại ca, nhị ca, nhị tỷ ủng hộ, khả năng thành công của đệ càng lớn."
Mãnh Khắc nghi hoặc nói: "Tứ đệ, đệ thật sự có nắm chắc không?"
Ta gật đầu nói: "Tin tưởng đệ, tam ca, đệ tuyệt đối sẽ không để ma tộc tổn hại thú nhân chúng ta mà không phải trả giá."
Mãnh Khắc kiên định gật gật đầu, nói: "Mặc dù ca ca không có thực lực gì, nhưng ta sẽ một mực ở bên cạnh ủng hộ đệ, trợ giúp đệ, cho dù có chuyện khó khăn gì ta cũng không từ chối."
“Tốt, vậy chúng ta xử lý hậu sự của các huynh đệ xong thì xuất phát.”
Bàn Tông nghi hoặc hỏi: "Bây giờ xuất phát? Dù sao cũng phải chờ thương thế của đệ hồi phục đã chứ."
Ta lắc đầu nói: "Binh quý thần tốc, chúng ta không để cho ma tộc có thời gian phòng bị, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Mấy vị huynh trưởng, không phiền thì giúp đệ chôn cất các huynh đệ, nếu sau này có cơ hội sẽ dời di hài họ về hoàng đô. Sau đó phiền mọi người chặt cây làm một cái cáng gỗ, mang đệ đi theo, nhất định phải trở về với tốc độ nhanh nhất."
Bàn Tông nói: "Không cần phiền toái vậy đâu, để ca ca bồng người, đến tập thị, chỉ cần nói ta một câu, lập tức sẽ có noãn xa (xe) đến, ngồi xa trở về không phải nhanh hơn sao? Ta sẽ điều những người giỏi nhất đến, tốc độ sẽ không chậm đâu."
Ở thú nhân quốc, phàm là người có địa vị đều lưu hành bằng tọa xa, xa của nơi này do người kéo, căn cứ vào thân phận bất đồng, sẽ có số người kéo khác nhau , giống như kiệu, nhưng rộng rãi hơn rất nhiều, noãn xa kỳ thật cũng giống một cái giường có thể di động.
Mãnh Khắc ấp úng nói: "Đại, đại ca, hay để đệ bồng tứ đệ cho."
Bàn Tông lắc đầu nói: "Ta đáng sợ vậy sao? Tam đệ, nếu như chúng ta đã kết bái, vậy đệ cần phải hiểu thân phận của mình, đệ là huynh đệ của chúng ta, không phải người hầu hay thuộc hạ, hiểu chưa? Thân thể đệ vừa mới hồi phục một chút, không thích hợp làm việc nặng, đại ca ta thân thể tốt nhất, do ta làm là thích hợp nhất."
Ta mỉm cười, nói: "Vậy phiền toái đại ca rồi."
Bàn Tông bồng ta đứng trước bia mộ của mười chín hộ vệ, Mãnh Khắc đang khắc tên cho mỗi bia mộ. Nói ra thật xấu hổ, ngoại trừ mấy hộ vệ thân cận, đại bộ phận ta đều xưng hô theo chủng tộc của họ, bây giờ, họ đã đi xa rồi.
“Các huynh đệ, an nghỉ đi. Việc hoàn thành nghiệp lớn cứ giao cho chúng ta, mặc dù ta không thể làm thú nhân quốc trở thành quốc gia mạnh nhất của đại lục, nhưng ta nhất định có thể trợ giúp thú nhân không bị chủng tộc khác khi dễ, từ nay về sau, sẽ không có người dám khinh thường thú nhân chúng ta. Tái kiến, các huynh đệ.”
Mãnh Khắc đứng lên: "Tứ đệ, ta đã làm xong tất cả rồi."
Ta gật gật đầu, nói: "Sau khi chúng ta trở lại hoàng đô, ta nhất định tìm cơ hội đưa bọn họ trở về."
Mãnh Khắc thở dài, nói: "Ta nghĩ, có lẽ không cần, nơi này hoàn cảnh mặc dù không tốt lắm, nhưng cũng rất thanh tĩnh, đệ nghĩ rằng cuộc sống ở hoàng đô của chúng ta sung sướng sao? Mỗi ngày đều phải ra sức luyện tập. So với nơi đó, các huynh đệ có lẽ thích nơi đây hơn, ở chỗ này bọn họ có thể nhìn thấy Vân Na và Tát Ti phát triển. Nếu có thời gian, chúng ta chỉ cần đến chỗ này thăm bọn họ chút, vậy cũng được rồi."
Ta nhìn thoáng qua Mãnh Khắc, hắn đau xót tuyệt đối là hơn ta: "Được rồi, đã như vậy, chúng ta cũng đi thôi."
Ta nằm ở giữa noãn xa, phụ trách kéo xa chính là mười sáu gã cao cấp xà nhân. Lên đường thuận lợi, không đến nửa tháng chúng ta đã vào phạm vi của hoàng đô.
Trong đoạn thời gian này, hắc ám ma lực của ta đã trở về trạng thái đỉnh phong, cuồng thần đấu khí cũng khôi phục tám phần.
“Dừng một chút.” Ta phân phó xà nhân.
Ta hô một tiếng: "Đại ca."
Bàn Tông thân ảnh chợt lóe, đi tới trước xa: "Làm sao vậy, tứ đệ?"
“Đại ca, công lực của đệ đã khôi phục rồi, bây giờ đã tiến vào phạm vi hoàng đô, đệ nghĩ, không cần phải ngồi xa nữa.
Bàn Tông a a cười, nói: "Nằm một thời gian dài, có phải là cảm giác thân thể phát bệnh không, cũng tốt, mấy hài tử, hạ xa xuống."
Noãn xa rơi xuống đất, ta từ bên trong đi ra, hít thật sâu một ngụm không khí trong lành.
A, thật thoải mái, hoạt động tay chân, toàn thân tắm rửa trong ánh sáng ấm áp, bóng ma của cấm kỵ thuật gần như đã tan biến hoàn toàn.
“Lão tứ, sao lại xuống?” Thanh âm của Kim từ phía sau truyền đến.
Dọc theo đường đi, Kim Ngân là cao hứng nhất, tới địa phương nào cũng tìm được thứ mới lạ để ăn, nhìn hai người bọn họ ăn, ta quả thật cảm thấy hổ thẹn khôgn bằng.
“Nhị ca, đệ tự đi không tốt lắm sao? Cũng không thể nằm mãi được, ngày mai chúng ta có thể trở lại hoàng đô rồi, đệ cũng phải chuẩn bị một chút để còn đi gặp thú hoàng.”
Ngân cười nói: "Tốc độ khôi phục của tiểu tử ngươi đúng là kinh người, lúc này mới vài ngày a, đã khôi phục lại rồi. Lúc trước chúng ta gọi ngươi là chương lang đúng là chính xác."
Trong mắt ta lộ ra vẻ ưu tư: "Kỳ thật, lúc trước đệ cũng không có bị thương, có lẽ là do tác dụng phụ của hai loại biến thân quá lớn tạo thành."
Bàn Tông nói: "Vậy thì không đúng, nếu cấm kỵ thuật không bị ngăn cản trực tiếp đả thương đệ , đệ còn không giống cỏ cây núi đá biến mất trong không khí sao?"
Ta trầm tư nói: "Kỳ thật, đệ cảm giác trợ giúp lớn nhất lúc ấy đối với đệ là sinh mệnh lực do lục tùng thạch đã bị vỡ phát ra, là năng lượng của nó triệt tiêu năng lượng của cấm kỵ thuật, nhưng mà, đệ cuối cùng cũng hiểu được thân thể có cái gì không đúng, lúc trước tu luyện cuồng thần đầu khí, luôn có một cảm giác kỳ dị nói không ra lời tồn tại, nhưng mà lúc đệ tu luyện hắc ám ma lực, loại cảm giác này lại biến mất."
Bàn Tông mắng: “@#%$, đọa lạc thiên sứ của ma tộc nếu tên nào cũng có cấm kỵ thuật, ta nghĩ, sợ rằng tất cả long kỵ sĩ cùng lên cũng không phải đối thủ của họ. Lão tứ, mấy ngày này đệ tu luyện phải cẩn thận một chút, nếu có cái gì không đúng thì nói, ta và lão nhị sẽ tìm cách chữa trị."
Bàn Tông quả thật có phong phạm của đại ca, trong khoảng thời gian ta bị thương này, tất cả mọi việc đều được hắn an bài rất tốt, một điểm cũng không giống với trước kia, mỗi ngày, hắn đều thăm hỏi tình trạng của ta, so với thân đại ca Lôi Long của ta còn tốt hơn rất nhiều.
Ta lắc đầu nói: "Đại ca, huynh không cần lo lắng, sự tình ngày đó là do vận khí của tên đọa lạc thiên sứ kia tốt, cũng là chúng ta xui. Loại cấm kỵ thuật này theo đệ được biết, xác xuất thành công không đến một phần trăm, muốn mượn năng lượng của minh vương, phải truyền tin tới minh giới mới được, đọa lạc thiên sứ dùng sinh mệnh của chính mình vô tình đã giúp nguồn năng lượng cảu minh vương đột phá được cấm chế. Mọi người nghĩ xem, cấm chế có thể che lại thần minh hai giới thì cường đại đến mức nào, không lẽ dễ dàng đột phá được sao. Phỏng chừng là vận khí của hắn quá tốt, lúc hắn tự bạo vô tình công kích vào cấm chế, năng lượng của minh vương mới tìm được đường vào."
Bàn Tông cười khổ nói: "Vận khí hắn thì tốt lắm, chúng ta thì suýt nữa toàn quân bị tiêu diệt. Tưởng tượng đến nguồn năng lượng tử vong đó, ta bây giờ còn có chút sợ." Hôm nay thời tiết rất đẹo, ánh mặt trời chiếu khắp mọi nơi, ta nhìn các thú nhân đang canh tác, nói với Mãnh Khắc: "Tam ca, huynh xem, có phải là rất khác so với lúc chúng ta rời đi."
Mãnh Khắc đồng ý nói: "Đúng vậy, lúc vừa vào phạm vi hoàng đô ta đã phát hiện rồi. Tứ đệ, ngươi xem bên kia, lúc chúng ta rời đi đều là cây cối với cỏ dại, bây giờ lúa đã xanh rồi, phỏng chừng mấy tháng nữa là có thể thu hoạch. Cảm giác thật là tốt."
Ta cười nói: "Động tác của bệ hạ đúng là rất nhanh, chỉ mấy tháng công phu xung quanh hoàng đô đã phát triển canh tác, nhìn thấy cảnh tượng này, đệ biết mình đã không làm sai. Nhị ca, huynh xem bên này thế nào?" Kim lấy một nắm đất, cùng với Ngân nhìn ngắm cẩn thận, lại nghe nghe, động dung nói: "Nơi này thổ địa rất phì nhiêu, không hề kém so với bình nguyên của Vân Na, những người phụ trách tuyên truyền canh tác của thần thú giáo cũng không tệ, đệ xem, nơi này phát triển rất tốt. Nếu một nửa thú nhân có thể phát triển canh tác như thế này, ta nghĩ, từ nay về sau sẽ không còn người đói, cũng không có ai nguyện ý đi làm cường đạo."
Ta vui mừng nở nụ cười. Thú nhân quốc, ngôi nhà thứ nhất của ta, ngươi cuối cùng cũng đã tìm được con đường đúng đắn để phát triển, ta chúc phúc ngươi.
Bàn Tông hô: "Uy, uy, các ngươi không nóng sao, lão tứ, vừa đi vừa nói chuyện. Mấy hài tử, kéo xa theo, chúng ta đi."
Ta cười nói: "Kéo theo làm gì, không cần đâu."
Bàn Tông cười nói: "Bỏ nó thì lãng phí, nói không chừng ở trên đường chúng ta có ai bị thương, không phải là có sẵn để sử dụng sao? ha ha."
Kim nói: "Ngoại trừ gặp tình huống như lúc trước, còn ai có khả năng có thể đả thương huynh đệ chúng ta, lão đại, ngươi lo hão rồi."
Từ sau khi kết bái, Kim và Ngân đều không chịu gọi Bàn Tông là đại ca, chỉ gọi lão đại, mặc dù Bàn Tông cảm giác không thoải mái lắm, nhưng cũng tốt hơn so với trước kia gọi hắn là cửu đầu trùng.
Cùng với kẻ dưới tay, Bàn Tông đi trước nhất.
Mãnh Khắc nói: "Đại ca, nhị ca, nhị tỷ, các ngươi cẩn thận mộtchút, mặc áo choàng cẩn thận vào, đừng để dân chúng thấy điều gì."
Ngân sẳng giọng: "Thấy thì sao, bọn họ còn có thể ăn chúng ta sao?"
Mãnh Khắc bị nói một câu, có vẻ có chút xấu hổ.
Kim nói: "Lão tam, đừng nghe nhị tỷ ngươi nói nhảm, chúng ta sẽ cẩn thận."
Mãnh Khắc nói: "Kỳ thật đệ cũng không phải sợ mọi người gặp phiền toái, nếu để cho dân chúng thấy hình dáng của hai người, ai dám đến trêu chọc. Nhưng mà, cũng rất có thể gọi tới một đám sùng bái giả, giả dụ như người của lang tộc, nhìn thấy thần của mình, mọi người ngẫm lại, sẽ xuất hiện tình huống gì."
Ta hì hì cười, nói: "Vậy bọn họ muốn nhúc nhích cũng không được. Tam ca nói đúng, hai người cần phải cẩn thận một chút, đi thôi, đã không thấy thân ảnh của đại ca nữa rồi, mau đuổi theo."
Đi ở trên đường, ta nói với Mãnh Khắc: "Không biết thần thú giáo ở hoàng đô đã phát triển đến mức nào?"
Mãnh Khắc cười nói: "Chuyện đó không đơn giản sao, tìm người hỏi là được." Ta gãi gãi đầu, biện pháp đơn giản như vậy, ta sao lại không nghĩ tới.
Ta ý bảo mọi người chờ một chút, lôi kéo Mãnh Khắc tìm được một vị nông dân đang canh tác, hỏi: "Vị đại thúc này, có thể hỏi chút chuyện được không?"
Nông dân ngẩng đầu liếc mắt nhìn chúng ta, tiếp tục làm việc, có chút không nhịn được nói: "Không thấy người ta đang làm việc sao? Nếu không nhanh một chút, trước lúc mặt trời lặn không làm xong được."
Ta cười nói: "Đại thúc, chúng ta là từ bên ngoài tới, ta muốn hỏi, phụ cận có người của thần thú giáo không, chúng tôi nghe nói đến thần thú giáo, bọn họ đều là trợ giúp dân chúng chúng ta, sẽ không chậm trễ nhiều thời gian của đại thúc đâu."
Vừa nghe đến ba chữ thần thú giáo, trong mắt nông dân nhất thời xuất hiện thần thái, hạ tay xuống, đứng thẳng thân thể, trên mặt tràn đầy sùng kính: "Tiểu tử, ngươi coi như hỏi đúng người, nhắc tới thần thú giáo a, đó đúng là cứu tinh thần thú lão nhân gia phái đến cho chúng ta, bọn họ chẳng những giúp chúng ta giết phỉ, còn chuyên môn phái người đến giúp đỡ bình dân không có cơm ăn như chúng ta canh tác, ngay cả giống cũng là bọn họ cung cấp. Bọn họ còn mang đến lương thực cho chúng ta sử dụng, nói là sau này thu hoạch trả lại là được. Bây giờ, địa phương khác ta không biết, nhưng già trẻ hai trăm người của thôn chúng ta, ai nhắc tới thần thú giáo cũng phải giơ ngón cái. Thần thú giáo này hình như được thú hoàng của chúng ta ủng hộ. Bây giờ, chung quanh hoàng đô có rất nhiều người của bọn họ, ngươi đi đến thôn lớn hơn một chút, có thể tìm thấy bọn họ. Được rồi, không nói với ngươi nữa, ta phải làm việc tiếp, mấy mẫu đất này sau khi được thần thú sứ giả đại nhân phân chia, bây giờ đã là của ta, ta chưa bao giờ thấy có người nhân hậu đến vậy. Các ngươi nếu có thể gia nhập thần thú giáo tuyệt đối là phúc khí của các ngươi. Thần thú đại nhân vĩ đại, cám ơn ngài ban cho ta thổ địa và thực vật." Nông dân đích vẻ mặt rất chân thành, không nhìn ra một chút giả hiệu nào.
Xem ra, hành động của thú hoàng ở chung quanh hoàng đô đã có tiến triển, hơn nữa hắn không tiếc công sức, ta nghĩ, chỉ cần vài năm nữa, nơi này có thể so sánh được với Vân Na.
Trên đường đi, chúng ta hỏi hơn mười người, câu trả lời cơ bản cũng không sai biệt lắm.
Trong phạm vi hoàng đô, thần thú giáo đã xâm nhập lòng người, bất luận là chủng tộc thú nhân gì, đều đối với thần thú rất sùng kính.
“Tứ đệ, phó giáo chủ đại nhân của ta, lúc này người nên cao hứng rồi, thần thú giáo chúng ta rất được dân chúng hoan nghênh, xem ra, hoàng đô đã hoàn toàn không còn đạo phỉ rồi, bệ hạ thật sự là lôi lệ phong hành a.”
Ta gật đầu nói: "Đúng vậy, nói về thú hoàng bệ hạ, hắn tuyệt đối là một quân chủ rất duệ trí, biết lúc nào nên dùng thủ đoạn gì. Chúng ta chỉ cần hảo hảo phụ tá hắn, nhất định có thể làm cho thú nhân tộc cường đại. Tam ca, huynh nói vừa rồi nếu ta nói cho bọn họ ta là phó giáo chủ của thần thú giáo bọn họ sẽ có vẻ mặt gì?"
“Không ngoài hai loại tình huống, một loại là tin, một loại là không tin. Nếu là không tin, sợ là sẽ trừng phạt đệ vì tội dám giả mạo người mà bọn họ kính nể, nếu là tin, sợ là đệ càng thảm hơn, một trong những người đứng đầu thần thú giáo tới, họ còn không đem đệ …… ha ha ha ha.”
Mãnh Khắc và ta đồng thời cười ra tiếng, tiếng cười của chúng ta bay ra sau tới tai Kim Ngân và Bàn Tông. "Kết quả rất tốt sao? Thấy các đệ vui vẻ như vậy." Kim hỏi.
“Đương nhiên là hài lòng rồi. Nhị ca, huynh tin hay không, nếu người ở đây biết đệ là phó giáo chủ của thần thú giáo, chỉ cần đệ hô một câu, là có thể làm mọi người bán mạng cho đệ.”
Càng tiếp cận hoàng đô, chúng ta nhìn thấy bình dân canh tác càng nhiều. Khí hậu của hoàng đô rất thích hợp để thực vật sinh trưởng, cho dù là mùa đông, độ ấm cũng có thể bảo trì ở mười độ, đối với nông vật ảnh hưởng không lớn, theo ta phỏng chừng, một năm nếu tình huống tốt có thể thu hoạch ba lần.
Khi chúng ta đến bên ngoài thành hoàng đô, ta phát hiện tâm tình Mãnh Khắc ba động rất lớn, có vẻ rất kích động. Ta cố ý đi ở phía sau, đặt tay trên vai hắn hỏi: "Tam ca, huynh làm sao vậy?"
Mãnh Khắc lắc đầu, nói: "Tứ đệ, chúng ta đi ra ngoài một chuyến làm huynh kiến thức rất nhiều chuyện, rốt cục lại nhớ tới nhà, loại cảm giác này làm cho huynh không biết phải nói thế nào. Tứ đệ, bất luận lúc nào huynh cũng sẽ ủng hộ đệ, huynh tin tưởng chỉ có sự giúp đỡ của đệ, thú nhân quốc mới có thể cường đại lên."
Ta mỉm cười nói: "Tam ca, huynh nói quá rồi, đệ phát hiện, từ lúc chúng ta kết bái tới nay, tính cách của huynh biến hóa rất nhiều. Ở trong mắt đệ, trước kia huynh là người rất lỗ mãng, một chiến sĩ rất dễ bị kích động, mà bây giờ, huynh phảng phất trưởng thành rất nhiều, mặc dù không bỏ được sự kích động trước kia, nhưng tăng thêm vài phần trầm ổn. Đệ cuối cùng cảm giác, tương lai huynh không phải là người tầm thường."
Mãnh Khắc trên mặt lộ ra một tia mỉm cười: "Có thể là do quan hệ đến việc học tập ma pháp. Đừng quên, huynh bây giờ là chủ tu thổ hệ ma pháp, đó là biểu tượng của trầm ổn. Đã trở lại rồi, đệ chuẩn bị lúc nào đi gặp thú hoàng?"
Ta trầm ngâm một chút, nói: "Như vậy đi, huynh vào hoàng cung trước, nói cho bệ hạ đệ đã trở lại, đệ đi an bài cho đại ca bọn họ, sau đó sẽ đi gặp thú hoàng."
Mãnh Khắc cười nói: "Không cần đâu, hay là đệ trực tiếp đi hoàng cung, huynh biết trong lòng đệ đang rất gấp, đại ca bọn họ cứ giao cho huynh an bài, huynh sẽ tìm khách sạn tốt, cấp thức ăn ngọn cho bọn họ, thế có được không?"
Ta gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt." Cất cao giọng nói: "Đại ca, mọi người chờ một chút."
Bàn Tông và Kim Ngân đã mang theo mười sáu gã xà nhân tiến vào cửa khẩu của hoàng đô, noãn xa trên đường đã được chúng ta bán, không ngờ được đến sáu mươi kim tệ, theo như lời xà nhân hộ vệ, giá của nó chỉ khoảng hai mươi kim tệ mà thôi, vậy còn không phải là ép người quá đáng sao! Thủ vệ của hoàng đô nhìn thấy mười sáu xà nhân cao cấp, nhất thời chặn bọn họ lại.
Xà nhân trong mắt các tộc khác đều không phải thiện nam tín nữ gì, một lúc tới nhiều xà nhân như vậy, có thể làm cho bọn họ không nghi ngờ sao? Ngoài ra còn có hai quái nhân mặc áo choàng che mặt tồn tại.
“Các ngươi là ai, đến hoàng đô để làm gì?”
Kim nói: "Chúng ta đương nhiên là người tốt, chúng ta là lương dân của thú nhân. Quan gia, ngài xem, có phải là nên cho chúng ta qua?"
Bàn Tông nói: "Đúng là hoàng đô có khác? Cách nói chuyện cũng không giống bình thường."
Hắn trước giờ vẫn ở xà tộc, kẻ dưới tay đều rất sùng kính hắn, ai dám ngăn hắn, tới hoàng đô lại bị như vậy, hắn tự nhiên có chút bất mãn.
Lỗ tai của thủ vệ cũng không tệ, cả giận nói: "Ngươi sủa cái gì, chúng ta đều là vì bảo vệ an toàn của hoàng đô. Các huynh đệ, khám người bọn họ, hai người các ngươi, đúng, là các ngươi, bỏ áo choàng che đầu ra, có cái gì mà không dám để người khác nhìn chứ, còn sợ thẹn sao?"
Mười sáu gã xà nhân hộ vệ đã nổi giận, không ngờ có người vũ nhục thần chí cao vô thượng của bọn họ, mười sáu xà nhân trong mắt tràn ngập sát khí, lưỡi không ngừng lè ra, nha trảo đã đến gần sát các hộ vệ hoàng đô.
Trong lúc bọn họ đang tranh chấp, ta và Mãnh Khắc đã bắt kịp bọn họ.
Ta vội vàng đến hỏi: "Làm sao vậy, đại ca?"
Bàn Tông bất mãn hừ một tiếng, nói: "Đệ xem bọn thủ vệ hoàng đô này, chúng không cho chúng ta vào thành, đệ nói chuyện với chúng đi, ta và lão nhị không quan tâm."
Sắc mặt ta trầm xuống, tiến lên hai bước, bỏ mặt nạ vừa mới chế tạo không lâu ra, nói: "Mau tránh ra."
Thủ vệ đội trường nhìn thấy hình dáng loài người của ta, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo nghi hoặc hỏi: "Ngài là, ngài là ……" Ta móc trong lòng ngực ra một khối bài tử, âm thanh lạnh lùng nói: "Đúng rồi, ta chính là cận vệ quân phó thống lĩnh Lôi Tường."
Thủ vệ cẩn thận đích nhìn nhìn tượng chinh ta thân phận đích lệnh bài, đột nhiên phác thông một chút quỳ xuống trên mặt đất: "Tham kiến điện hạ, thỉnh điện hạ thứ thần bất kính chi tội."
Ta nhấc tay, nói: "Được rồi, đến đây đi, các ngươi cũng là tận trung với chức vụ, không trách các ngươi được, tránh đường mau, chúng ta cần phải đi gặp bệ hạ."
Thủ vệ thấy ta không tàn khốc như lời đồn, nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng tránh sang hai bên, nói: "Hoan nghênh ngài trở về, điện hạ."
Ta ừm một tiếng, mang theo mọi người tiến vào hoàng đô. Bàn Tông cười nói: "Lão tứ, đệ uy phong thật? Mấy thủ vệ tiểu tử thấy đệ đến rắm cũng không dám đánh."
“Nơi này dù sao cũng là địa bàn của đệ, bất quá, tính ra thì vẫn kém đại ca và nhị ca nhị tỷ, ở lãnh địa của mình, mọi người so với thổ hoàng đế còn tôn quý hơn, đệ ở chỗ này thì là cái gì, ở trên đầu đệ, tối thiểu còn có mười chức quan to hơn. Đại ca, đệ muốn tạm thời tách ra một chút, tam ca sẽ an bài chỗ ở cho mọi người, đệ cần vào hoàng cung đệ gặp thú hoàng, đem tình hình nói lại với hắn. Tam ca, huynh chuẩn bị xong thì vào cung tìm đệ, biết đệ ở đâu rồi chứ?
Mãnh Khắc gật đầu nói: "Biết."
Bàn Tông nói: "Huynh đệ, làm việc nhanh một chút, kẻ dưới tay của ta và lão nhị đều chuẩn bị tốt rồi, đang trên đường tới đây, chỉ cần bên này có tin tốt, người của chúng ta lúc nào cũng có thể xuất phát."
Trong lúc chúng ta chuẩn bị rời khỏi Tát Ti, Bàn Tông đã phái vài thủ hạ đắc lực chuẩn bị việc này, buổi sáng ngày hôm qua chúng ta vừa nhận được tin tức, thuộc hạ của họ chỉ còn cách hoàng đô năm ngày lộ trình.
Bọn họ rất ủng hộ ta, không hề giữ lại cái gì. Sau khi tách khỏi mấy vị huynh trưởng, ta đi thẳng hướng hoàng cung. "Tham kiến điện hạ, ngài đã trở lại?" Hộ vệ ở cửa hoàng cung cung kính hành lễ với ta.
Ta ừm một tiếng, hỏi: "Biết bệ hạ đang ở đâu không?"
Hộ vệ nói: "Bình thường buổi chiều bệ hạ đều ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, có thể là đang ở đó."
Ta đi nhanh về phía ngự thư phòng. Quả nhiên như lời hộ vệ, bên ngoài cửa ngự thư phòng có mười thiếp thân hộ vệ của thú hoàng đang đứng, bọn họ đương nhiên nhận thức ta, đều hành lễ: "Điện hạ."
“Bệ hạ ở bên trong à?”
“Vâng.”
“Tốt, mau giúp ta thông báo một tiếng, nói ta có việc gấp cần bẩm báo.”
“Vâng, điện hạ.” Cầm đầu của thị vệ không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy vào trong ngự thư phòng.
Một lát sau.
“Điện hạ, bệ hạ cho mời.”
Ta bước vào ngự thư phòng.
Thú hoàng tự mình nghênh đón ta ở cửa, ha ha cười nói: "Sao nhanh như vậy đã quay lại, gặp chuyện phiền toái sao?" Ta trầm trọng gật gật đầu, nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Thú hoàng thấy sắc mặt ta ngưng trọng, biết sự việc nghiêm trọng, đem ta vào ngự thư phòng, cho hộ vệ và thị quan lui ra, hỏi: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì? Việc tuyên truyền thần thú giáo có gì bất lợi sao?"
Ta lắc lắc đầu, nói: "Kế hoạch của chúng ta tiến hành tuy có chút khó khăn, nhưng còn không đủ để nhi thần phải quay về. Nhi thần đã thuận lợi đạt thành hiệp nghị với xà nhân của Tát Ti lĩnh và lang nhân của Vân Na lĩnh, bọn họ chẳng những đồng ý toàn bộ gia nhập thần thú giáo, còn cam đoan toàn lực ủng hộ kế hoạch cải cách của phụ hoàng."
Thú hoàng vui vẻ nói: "Nga! Thời gian ngắn như vậy ngươi đã thu phục được hai tỉnh, thật tốt quá. Chuyện này so với chậm rãi thẩm thấu thì tốt hơn nhiều, ngươi có nắm chắc là bọn họ thật tâm quy thuận?"
Ta gật gật đầu, nói: "Ở phương diện này, nhi thần rất tự tin."
Vì vậy, ta đem chuyện ta như thế nào đến Vân Na lĩnh khiêu chiến Kim Ngân, như thế nào thuyết phục Kim Ngân, lại như thế nào đến Tát Ti lĩnh giao chiến với Bàn Tông tất cả nói qua một lần. Ta không có ẩn dấu điều gì, bởi vì ta biết, thú hoàng dù sao là thú nhân vua, ở trong lãnh đại của mình, khẳng định cũng biết không ít chuyện, nếu ta ẩn dấu, ngày sau bị hắn điều tra được, sợ rằng sẽ nghi ngờ chúng ta, như vậy sẽ bất lợi đối với việc phát triển của thú nhân.
Đồng thời, ngoại trừ chuyện biến thân thành đọa lạc thiên sứ, ta cũng không có gì phải dấu, ta cũng nói đến chuyện Bàn Tông và Kim Ngân đi cùng chúng ta.
Thú hoàng thở dài nói: "Hài tử, khổ cực cho ngươi rồi, không nghĩ tới, thú nhân tộc chúng ta cũng có chiến sĩ cường đại như Kim Ngân và Bàn Tông, có thể thu phục được bọn họ, công lao của người đúng là không thấp."
Ta lắc đầu nói: "Đây đều là chuyện nhi tử nên làm, làm cho thú nhân chấn hưng lại vẫn là giấc mộng của nhi thần, chuyện này thì có là gì."
“Ngươi không phải đang tiến hành rất thuận lợi sao? Sao lại nói là có phiền toái?”
Trong mắt ta tràn ngập bi phẫn: "Trong lúc nhi thần đang cao hứng mang theo Kim Ngân và Bàn Tông quay lại thì phát hiện có việc bất hạnh xảy ra,. Ở trên sườn núi, chúng ta tìm được thi thể của các hộ vệ, bọn họ đều bị người dùng thủ đoạn tàn khốc sát hại."
Thú hoàng đập bàn đứng lên, cả giận nói: "Cái gì? Có người dám ở trong lãnh địa thú nhân giết hộ vệ của người, biết là ai làm không?"
Ta trầm trọng gật gật đầu, nói: "Hộ vệ của nhi thần cơ hồ toàn quân bị tiêu diệt. Công phu của họ người cũng biết, thú nhân quốc này nếu có người muốn giết bọn họ mà không phải trả giá cơ hồ là không có khả năng."
Thú hoàng run giọng nói: "Cái gì, ngươi nói mọi người đều đã chết sao? Chẳng lẻ một người cũng không còn."
Ta thở dài một tiếng, nói: "Chỉ còn lại có sư nhân Mãnh Khắc còn sống."
Ta lại kể lại chuyện dưới tảng đá tìm được Mãnh Khắc và cái chết của Ốc Phu, như thế nào từ trong miệng Mãnh Khắc biết được tung tích của địch nhân, như thế nào giao thủ với đọa lạc thiên sứ, đọa lạc thiên sứ như thế nào lựa chọn tự bạo, suýt nữa giết tất cả chúng ta tất cả nói qua một lần.
Nghe xong ta tự thuật, thú hoàng toàn thân tản ra sát khí kinh người, hắn một chưởng đánh xuống mặt bàn, oanh một tiếng, bàn được làm bằng hồng mộc vững chắc vỡ tan ra, kình khí kinh người làm ta cũng thấy kinh hãi, lực lượng thật mạnh a.
Tiếng vang thật lớn đánh động các hộ vệ bên ngoài, hơn mười thú nhân cao thủ vọt đến .
“Bệ hạ, làm sao vậy?”
“Bảo vệ bệ hạ.”
“Bệ hạ, ngài không có việc gì chứ?”
Chúng hộ vệ loạn thành một đoàn, đại bộ phận đều nhìn ta tràn ngập địch ý, tưởng ta tập kích thú hoàng. Thú hoàng giận dữ hét: "Các ngươi cút hết ra ngoài cho ta, nơi này không có chuyện của các ngươi."
Chúng hộ vệ nhìn nhau, không có ai động.
Thú hoàng hét lớn: "Ta bảo các ngươi cút ra ngoài, các ngươi không nghe thấy sao? Muốn bị chặt đầu à?" Thanh âm thật lớn làm chúng hộ vệ đều quỳ xuống.
Ta khuyên nhủ: "Phụ hoàng, ngài đừng như vậy, bọn họ cũng là lo lắng an toàn của ngài. Bây giờ giận cũng vô ích, sự tình cũng đã xảy ra, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp giải quyết thỏa đáng."
Thú hoàng dù sao cũng là một đại vương giả, dần dần tĩnh táo lại, phất phất tay, nói: "Ở đây không có việc gì, các ngươi đều đi xuống đi, ta và Lôi Tường còn có một số việc cần bàn."
“Vâng, bệ hạ.” Thấy thú hoàng bình thường trở lại, những hộ vệ tận trung với chức vụ này mới lui xuống. Thú hoàng đột nhiên giống như bóng xì hơi, ngồi xuống ghế của mình, trong mắt tràn ngập mê mang.
“Phụ hoàng, ngài làm sao vậy.” Thú hoàng cười khổ lắc lắc đầu, nói: "Vừa mới có khởi đầu tốt một chút, không nghĩ tới lại bị ma tộc phá hư nhanh như vậy, nếu ta đoán không sai, bọn họ còn có thể từ từ phái người tới ám sát người của thần thú giáo chúng ta. Lôi Tường, ngươi nói phải làm sao bây giờ, có phải là gọi tất cả người của chúng ta về, nhân tài khó kiếm a, ta không muốn tổn thất lớn như vậy." Ta nghi hoặc nói: "Phụ hoàng, chẳng lẽ ngài không có nghĩ tới dùng vũ lực giải quyết sao?"
Thú hoàng tự giễu cười, nói: "Vũ lực? Chúng ta có thể đánh thắng ma tộc sao? Trận chiến Long Thần đế quốc đã làm chúng ta tổn thất rất nhiều, ta lấy cái gì đánh với ma tộc. Huống chi, Ma tộc có hơn mười đọa lạc thiên sứ, chúng ta bên này có cái gì có thể đối kháng."
Ta tiến lên hai bước, nắm lấy hai vai của thú hoàng, trầm giọng nói: "Phụ hoàng, người nhìn con mắt của hài nhi." Thú hoàng ngước đầu lên, khi hắn và ta bốn mắt giao nhau, hắn từ trong mắt ta thấy được sự kiên nghị.
“Phụ hoàng, có lẽ vài ngày trước đã có một nhóm quân nhu quan quay lại, ma tộc muốn chúng ta bồi thường chiến tranh chắc người cụng đã biết.” Thú hoàng gật gật đầu.
“Vậy người tính làm sao bây giờ?”
Thú hoàng cười khổ nói: "Còn có thể làm sao bây giờ, phải đền thôi."
Ta nhìn thú hoàng giận dữ hét: "Phụ hoàng, ta xem sai người rồi, không nghĩ tới người lại là một quân chủ yếu nhược, chịu khuất nhục dưới chân của ma tộc, người nghĩ như thế sẽ làm thú nhân chúng ta phát triển sao?"
Ta nói đã làm thú hoàng nổi giận, hắn hai tay chia ra, mạnh mẽ đẩy ta ra, lực lượng thật lớn đẩy ta tới sát tường mới miễn cưỡng áp chế được: "Lôi Tường, không nên quên thân phận của ngươi, ngươi là đang nói chuyện với ai. Ngươi nhớ kỹ, ta lúc nào cũng có thể lấy mạng ngươi."
Ta đứng thẳng thân thể, một bước không lùi nhìn chằm chằm thú thoàng: "Ta không có quên thân phận của ngươi, đúng là bởi vì ngươi có thân phận này ta mới đề tỉnh ngươi. Nếu lúc này chúng ta chấp nhân điều kiện của ma tộc, sợ rằng thú nhân tộc vĩnh viễn không có ngày quật khởi, chúng ta phải cho ma tộc một bài học, làm cho bọn họ biết, thú nhân chúng ta cũng không phải có thể tùy ý khi dễ."
Thú hoàng xoay người, một quyền nện ở trên tường, bị bám một mảnh bụi đất, thống khổ nói: "Ngươi nghĩ rằng ta không muốn xuất binh đối phó ma tộc sao? Ta cũng muốn làm như vậy. Nhưng mà, thân là thú nhân vua, ta không thể làm như vậy, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, ngươi tưởng rằng phát động chiến tranh dễ dàng như vậy sao? Đừng quên, đại lục cũng không phải chỉ có ma, thú hai tộc."
Ta giật mình nói: "Người nói chính là Long Thần đế quốc."
“Đúng vậy, trước không nói chúng ta có thể thắng ma tộc không, chỉ cần chúng ta và ma tộc khai chiến, chỉ cần người Long Thần không phải kẻ ngu, bọn họ nhất định sẽ bí mật xuất binh làm ngư ông đắc lợi. Đến lúc đó, sẽ không chỉ là bị khuất nhục, có lẽ, thú nhân sẽ bị diệt tộc. Ta không thể làm cho thú nhân phải mạo hiểm, ta không thể làm tội nhân của thú nhân quốc, ngươi hiểu chưa? Nói xong, thú hoàng thống khổ nhắm hai mắt lại.
Ta thu hồi hình dáng lúc trước, mỉm cười, tiến lên hai bước nói: "Nếu như người lo lắng như vậy, vậy chúng ta sẽ phân tích một chút, xem rốt cuộc nên làm thế nào?"
Thú hoàng sửng sốt, nói: "Ngươi có biện pháp sao?"
Ta tự tin gật gật đầu: "Chỉ cần người tin tưởng nhi thần, nhi thần nhất định giúp thú nhân trở nên cường đại. Sự tình lần này đối với chúng ta mà nói mặc dù là chuyện xấu, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội để thay đổi, nếu chúng ta có thể đại thắng một trận, vậy, địa vị của người trong mắt thú nhân sẽ cao đến mức nào, thân là thú nhân vua, ngài nên biết chúng ta đều là sùng bái kẻ mạnh. Trận chiến này bắt buộc phải đánh, nếu không, những cố gắng lúc trước đều là uổng phí, thần thú giáo sẽ không thể thuận lợi truyền bá nữa, thú nhân chúng ta cũng chỉ có thể phụ thuộc vào ma tộc, thậm chí sau này sẽ bị bọn họ tiêu diệt. Cho nên chuyện của Long Thần, nhi thần lúc ở nơi đó đã phát hiện một bí mật. Có bí mật này trong tay, chúng ta có thể yên tâm tấn công ma tộc."
Thú hoàng giật mình nói: "Bí mật gì?"
Chương 42
Vì không muốn có thêm phiền toái, lúc trước khi vừa quay về thú nhân quốc, ta cũng không có đem chuyện thánh long kỵ sĩ đoàn của Long Thần đế quốc nói ra, ta nói: "Nhi thần cũng là gần nhất mới chứng minh được, Long Thần đế quốc có một quân đoàn rất bí mật, chắc là người cũng không biết."
Thú hoàng nói: "Quân đoàn bí mật? Quân đoàn bí mật gì."
Ta trầm giọng nói: "Thánh long kỵ sĩ đoàn, một quân đoàn bí mật chỉ có mười bảy người."
Thú hoàng nhíu mày nói: "Mười bảy người tạo thành thánh long kỵ sĩ đoàn, vậy có thể làm được gì, cho dù bọn họ đều là long kỵ sĩ, cũng bất quá là tăng thêm một ít thực lực cho Long Thần đế quốc mà thôi."
Ta nói từng chữ, từng chữ một: "Bọn họ không phải long kỵ sĩ, mà là long kỵ tướng."
“Cái gì? Long kỵ tướng! A, ngươi không phải muốn nói, ngoại trừ đế quốc tam đại nguyên soái ra, còn có mười bảy long kỵ tướng khác.” Ta trịnh trọng gật gật đầu.
Thú hoàng mở to hai mắt nhìn nói: "Mười bảy long kỵ tướng, mười bảy long kỵ tướng, không, không có khả năng, long kỵ tướng có bao nhiêu thực lực, ngươi biết không? Bọn họ có thể dễ dàng hủy diệt một đội quân tinh nhuệ ngàn người. Nếu Long Thần có thực lực như vậy, vì cái gì không tiêu diệt chúng ta và ma tộc."
Ta mỉm cười, nói: "Đây chính là bí mật mà nhi thần muốn nói, nó có thể giúp chúng ta yên tâm tấn công ma tộc. Vì sao Long Thần không tiêu diệt chúng ta và ma tộc, tất cả đều có nguyên nhân, tổ tiên loài người từng tình cờ có được chỉ dẫn của thần, thần viết: ‘Mỗi loại sinh vật đều có quyền lực sinh tồn, không cho phép bọn họ dựa vào thực lực cường đại của mình thay đổi trạng thái bình ổn của đại lục, nếu không sẽ bị trời phạt.’ Lời nói của thần đối với loài người là mệnh lệnh, không ai dám vi phạm mệnh lệnh này. Cho nên, người có phát hiện không, Long Thần đế quốc rất ít xuất binh tấn công ma tộc và chúng ta, vẫn đều là ở bị động phòng thủ, chính vì vậy chúng ta mới có thể tồn tại đến bây giờ."
Thú hoàng mở to hai mắt nói: "Ý ngươi là, cho dù chúng ta và ma tộc giao chiến, Long Thần cũng sẽ không thừa dịp này để đánh lén."
Ta gật gật đầu, nói: "Đúng, đây là điều nhi thần muốn nói. Cho dù Long Thần thật sự đến đánh lén, bọn họ cũng sẽ không làm quá mức, cuối cùng sẽ lưu lại cho chúng ta một con đường sống. Ma tộc thực lực so với chúng ta mạnh hơn, nếu nhi thần là Long Thần đế quốc thống suất, nhiều nhất cũng chỉ là mang binh tấn công ma tộc, mà biện pháp tốt nhất, chính là ngồi im xem kì biến."
Thú hoàng lúc này đã bị sự tự tin của ta lay động, trong mắt bắn ra lưỡng đạo hàn mang: "Ngươi định làm như thế nào? Phải biết rằng, cho dù không có Long Thần tham dự, ma tộc cũng không phải là chúng ta có khả năng đối kháng dễ dàng được."
“Nhi thần biết, đây là kế hoạch của nhi thần, mục đích của chúng ta cũng không phải muốn đi tấn công ma tộc, mà là đánh lén. Dù sao, ma - thú hai tộc vẫn là quan hệ hợp tác, chúng ta không thể làm quá với ma tộc, chỉ cần cho bọn họ biết chút lợi hại, làm cho bọn họ biết thú nhân tộc chúng ta không phải dễ dàng khi phụ.”
Thú hoàng nói: "Ngươi nói rõ kế hoạch cho ta nghe?"
Ta mỉm cười, móc bản đồ trong lòng ngực ra, bởi vì cái bàn đã sụp, đành phải để trên mặt đất, chỉ chỉ biên giới ma, thú hai tộc, là một giải đất hẹp dài, nói: "Phụ hoàng, người nhìn nơi này."
Thú hoàng cũng ngồi xổm xuống, nói: "Ừm, đây là tỉnh Đôn Đức của ma tộc, có một bộ phận tiếp xúc với Phong Nhãn lĩnh của báo nhân, cũng có một phần tiếp xúc với Phó Văn lĩnh của hùng nhân, tỉnh này của ma tộc và hai lĩnh của chúng ta kết giao rất mật thiết, thường xuyên tiến hành một ít mậu dịch, rất giàu có, là một đại tỉnh buôn bán của ma tộc."
Ta gật đầu nói: "Tỉnh Đôn Đức của ma tộc trước giờ vẫn tiếp xúc với hai lĩnh của chúng ta, lại ở bên trong lục địa, không sợ bị Long Thần đế quốc tiến công, cho nên, mặc dù tỉnh rất giàu có, đóng quân cũng không nhiều lắm, nhi thần muốn làm, chính là dùng tốc độ nhanh nhất chiếm được tỉnh Đôn Đức, tịch thu các loại vật tư của họ, người nhìn nơi này."
Ta chỉ chỉ vào một điểm nằm trên tỉnh Đôn Đức trong bản đồ: "Nơi này là thủ phủ của tỉnh Đôn Đức, Tư Thản Lạp thành. Nhi thần đã nghe qua, đó là một thành thị rất lớn, là trung tâm buôn bán lớn nhất bên trong ma tộc. Chỉ cần chúng ta chiếm lĩnh nơi đó, có thể tử thủ thành trì và đàm phán với Ma tộc. Do toàn bộ Đôn Đức đều nằm trong tay chúng ta, chúng ta có thể trú binh tại các thành thị xung quanh Tư Thản Lạp thành, hình thành thế ỷ dốc. Nhi thần nghĩ, có thể không cần chúng ta chuyển đồ bổ cấp, vật tư của thành cũng đủ cho quân đội chúng ta sử dụng. Chỉ cần chúng ta có thể thủ một đoạn thời gian, Ma tộc tất nhiên sẽ không buông tha cho một tỉnh giàu có như vậy, đến lúc đó, chúng ta sẽ cho chúng biết chúng ta không phải dễ dàng bị khi phụ."
Thú hoàng đứng lên, ở bên trong ngự thư phòng đi qua đi lại. Qua thời gian một chén trà nhỏ, hắn ngừng lại, trịnh trọng hỏi: "Ngươi thật sự nắm chắc sao? Nếu trong lúc chúng ta tấn công Đôn Đức, ma tộc phái đại quân tấn công các lãnh địa của chúng ta thì làm sao bây giờ?"
“Chuyện này nhi thần đã nghĩ tới, để tránh xuất hiện tình huống này, nhi thần hy vọng người có thể điều động toàn bộ lực lượng quân đội của các tộc, tập trung tại các lãnh địa tiếp xúc với biên giới ma tộc. Nhi thần nghĩ, nếu ma hoàng không thu thập được đội quân xâm lấn của chúng ta, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm xâm nhập vào bên trong chúng ta.”
Thú hoàng cười khổ nói: "Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, chúng ta vừa mới hi sinh hơn ba mươi vạn quân trong trận chiến , tộc trưởng các tộc làm sao chịu xuất quân giúp chúng ta tấn công ma tộc. Lũ hỗn đản này, chỉ biết khư khư giữ lãnh địa của mình."
Ta mỉm cười, nói: "Hừ, đến lúc đó, không sợ bọn họ không xuất binh, trước tiên chúng ta có thể trực tiếp công kích Đôn Đức Hành, sau đó mới thông tri cho các tộc trưởng, bảo bọn họ tập kết binh lực phòng thủ, không cần bọn họ phải xuất quân, chỉ cần nói cho bọn họ, ma tộc lúc nào cũng có thể công tới, cho nên, nếu bọn họ còn muốn bảo trụ quyền lợi và địa vị của mình, vậy phải đoàn kết thủ vệ biên giới. Nếu nhi thần đoán không sai, mấy tên tự tư này chắc phải có một đội quân bí mật, chỉ cần bọn họ không muốn phản bội cả thú nhân, nhi thần nghĩ, bọn họ sẽ biết làm như thế nào là có lợi nhất cho mình." Đội quân bí mật, là ta từ Kim Ngân, Bàn Tông suy đoán ra.
Thú hoàng sửng sốt nửa ngày mới phản ứng tới: "Như vậy, như vậy quá mạo hiểm, trước khi chiến tranh không báo cho các tộc trưởng, ta sợ bọn họ sẽ bất mãn, nếu chúng ta phía trước đánh lên, bọn họ mặt sau không chịu trợ giúp phòng thủ, vậy làm sao bây giờ, thú nhân tộc chúng ta không phải ……"
Ta lắc đầu nói: "Không đâu. Đầu tiên, ai cũng không muốn gia đình mình luân lạc, hơn nữa ma tộc cũng không có khả năng diệt tộc chúng ta, nếu chúng ta xong đời, vậy bọn họ kết minh với ai để đấu với Long Thần đế quốc. Ngay từ đầu nhi thần đã nói, mục đích của chúng ta cũng không phải là chính thức khai chiến với ma tộc, chúng ta chỉ muốn làm một việc, đó là cho ma tộc một chút chấn nhiếp, cho bọn họ không dám tùy tiện khi dễ chúng ta. Chỉ cần cuối cùng chúng ta lưu lại cho ma tộc một chút mặt mũi, nhi thần nghĩ, bọn họ cũng sẽ vui vẻ chấp nhận."
“Coi như ngươi có lý, nhưng mà, nếu không thông qua các tộc trưởng trước, chúng ta dùng cái gì tấn công Đôn Đức đây? Người của chúng ta bên kia đã từng báo, toàn tỉnh Đôn Đức Hành có năm vạn quân, thống suất thủ quân cũng là đọa lạc thiên sứ.
Ta đem bản đồ lên, nói: "Phụ hoàng, nếu muốn thắng trận đánh này, người phải cho nhi thần tự do hành động, không nên quản nhi thần, nhi thần chỉ cầu hai chữ tín nhiệm, có thể không?"
Thú hoàng trịnh trọng nói: "Đương nhiên, ngươi là nhi tử của ta, ta sao lại không tín nhiệm ngươi, ngươi muốn làm như thế nào?"
Trong mắt ta hiện lên một đạo hàn mang, nói: "Cuồng sư quân đoàn của người còn lại bao nhiêu?"
Thú hoàng đáp: "Còn có hơn ba vạn, nhưng mà, ta còn phải dựa vào bọn họ để phòng thủ hoàng đô, không thể giao hết cho ngươi."
“Không cần toàn bộ, nhi thần chỉ cần một vạn quân tinh duệ, lại điều một ngàn người của quân đoàn bỉ mông cự thú, do cha nhi thần suất lĩnh, là đủ rồi. Vân Na lĩnh và Tát Ti lĩnh cũng sẽ phái một ít tinh duệ đến, có những người này, chúng ta có thể tiêu diệt Đôn Đức Hành trong thời gian ngắn. Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là, những người này phải do nhi thần thống suất, mà không phải là cha nhi thần.”
Thú hoàng nhíu mày nói: "Cuồng sư quân đoàn ta có thể cho ngươi, nhưng bỉ mông quân đoàn ngươi không thể động, ngươi phải biết rằng, bỉ mông quân đoàn không chỉ là lực lượng cường đại nhất của thú nhân chúng ta, đồng thời, cũng là quân đoàn nổi danh chung với đọa lạc thiên sứ, long kỵ sĩ, nếu chúng ta sử dụng bọn họ, vậy quân đoàn đọa lạc thiên sứ cũng sẽ tham dự, muốn thắng sợ rằng rất khó khăn."
Ta lắc đầu nói: "Không được, nhi thần phải dựa vào khả năng của bỉ mông cự thú để tấn công, lần này hành động tuyệt đối không thể không có bọn họ, còn về đọa lạc thiên sứ quân đoàn, ngài yên tâm đi, bọn họ vị tất có thể uy hiếp được chúng ta. Lùi một bước mà nói, cho dù bọn họ tham gia chiến đấu, người có thể nói cho nhi thần biết, đọa lạc thiên sứ quân đoàn có bao nhiêu người không?"
Thú hoàng nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là hơn ba mươi người, lần trước tấn công Long Thần, bọn họ chết mất hai người, nhưng cũng giết được hai long kỵ sĩ."
Ta trầm ổn nói: "Tốt lắm, nhi thần sẽ phân tích một chút tình huống của đọa lạc thiên sứ, theo nhi thần được biết, đọa lạc thiên sứ quân đoàn tổng cộng có ba mươi tám người, người vừa rồi nói qua, đã chết hai người, thì phải còn lại ba mươi sáu người, lần này chúng ta tại Tát Ti lĩnh dựa vào ba người liên thủ đã tiêu diệt bốn đọa lạc thiên sứ, nghĩa là còn ba mươi hai, nhi thần lúc còn ở Long Thần, từng nghe bộ đội trinh sát của tiền tuyến nói qua, ma tộc bây giờ chia làm hai phái, ma hoàng là một phái, khống chế phần lớn đọa lạc thiên sứ, nhưng thế lực kia mặc dù không biết là ai, nhưng cũng khống chế một phần ba đọa lạc thiên sứ, song phương từng bí mật giao phong, có bốn gã Đọa lạc thiên sứ vì vậy mà vẫn mệnh. Như vậy mà nói, ngoại trừ ma hoàng và thống lĩnh hộ vệ có thể biến thân thành đọa lạc thiên sứ bốn cánh ra, chỉ còn lại hai mươi tám đọa lạc thiên sứ, ma hoàng cho dù có thể khống chế toàn bộ đọa lạc thiên sứ cũng sẽ không để cho tất cả bọn họ mạo hiểm, dù sao, một ngàn bỉ mông chiến sĩ của chúng ta cũng không phải ăn chay. Hơn nữa, có nhi thần và cửu đầu xà Bàn Tông, song đầu lang Kim Ngân, hơn nữa cha nhi thần, chúng ta tối thiểu có thể đối phó mười đọa lạc thiên sứ, cho dù là bốn cánh, cha nhi thần cũng có thể đối phó, mấy người chúng ta phối hợp với bỉ mông cự thú, sợ rằng bọn họ cũng chiếm không được tiện nghi."
Kỳ thật ta cũng là nói quá một chút, lúc trước giết chết đọa lạc thiên sứ là dưới tình huống ta cũng biến thân, nếu đái lĩnh thú nhân tộc tấn công, ta có thể biến thành đọa lạc thiên sứ sao? Khẳng định không được.
Thú hoàng hiển nhiên bị đả động: "Ngươi có thể đưa hai người đứng đầu của lang tộc và xà tộc đến gặp ta không."
Ta gật đầu nói: "Đương nhiên có thể. Nhi thần biết người cũng phải có sự chuẩn bị, sáng mai, nhi thần sẽ đưa bọn họ tới gặp người, phụ hoàng, người nhất định phải quyết định nhanh một chút, binh quý thần tốc a. Muốn giảm bớt tổn thất phải nhanh chóng chuẩn bị. Nhi thần biết hành động lần này rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm càng lớn, thành tựu cũng càng lớn."
“Ừm, ta biết rồi, ngươi đi trước đi.” Ta thấy, vẻ mặt thú hoàng rất mỏi mệt, quyết định chuyện này là một sự tình rất khó khăn, chỉ cần sai sót một chút, hắn sẽ trở thành tội nhân của thú nhân tộc, cho nên ta cũng không ép buộc hắn.
“Vâng, phụ hoàng. Nhi thần cáo lui. Người chú ý thân thể.”
Ta vừa muốn rời đi, thú hoàng lại bảo ta: "A! Chờ một chút, Lôi Tường."
“Người còn có cái gì phân phó.” "Nếu như ngươi đã trở lại thì về nhà xem đi, bởi vì thua trận, cha ngươi gần đây tâm tình không quá tốt, hắn dù sao cũng là thân sanh của ngươi. Hơn nữa, nếu ngươi muốn tập kích ma tộc thành công, vậy phải thuyết phục hắn, ngươi không phải muốn mang bỉ mông chiến sĩ đi sao? Vậy cần phải xem cha ngươi có đồng ý không."
“Nhi thần sẽ đi, phụ hoàng.” Có lẽ cũng nên đi, đã một thời gian dài chưa thấy mặt cha. Mặc dù ta đối với hắn cũng không có cảm tình gì, thậm chí có thể nói là chỉ có hận, nhưng ta vẫn không thể thay đổi được địa vị của hắn trong tim mình. Có con trai nào mà không thấy tự hào về sự cường đại của cha mình. Ai không hy vọng cha mình là một anh hùng được mọi người kính trọng.
Thú hoàng thấy ánh mắt ta có chút mê mang, tiếp theo nói: "Mẫu thân ngươi ở hoàng cung cũng rất tốt, nàng biến hóa rất lớn a, lúc ngươi mới vừa đi ta đã nhìn qua nàng một lần, mấy ngày trước ta cũng nhìn qua một lần, mặc dù chỉ có mấy tháng thời gian, nhưng biến hóa rất rõ ràng, ta suýt nữa nhận không ra."
Nghe hắn nói đến mẫu thân, trong lòng ta cảm thấy ấm áp: "Phụ hoàng, cám ơn ngài chiếu cố cho mẫu thân. Nhi thần sẽ đi thăm mẫu thân trước."
“Tốt lắm, ngươi đi đi, ai …… ta phải cẩn thận suy nghĩ một chút.” Thấy ta rời khỏi, thú hoàng lầm bầm nói: "Ta rốt cuộc phải làm sao bây giờ?"
Bóng đen chợt lóe, một nhân ảnh không thấy rõ bay tới bên cạnh thú hoàng: "Bệ hạ, hài tử này nói rất đúng, đây là một cơ hội rất tốt, nếu nhân gia khi dễ tới cửa còn không phản kháng, vậy từ nay về sau uy vọng của ngài càng thấp hơn. Hơn nữa, ma tộc phải trả giá ……"
Thú hoàng xuy tay, ngăn cản bóng đen nói tiếp: "Ngươi cho rằng có thể hoàn toàn tín nhiệm Lôi Tường sao? Nếu lần này thật sự thành công, uy vọng của hắn tại thú nhân quốc sẽ tăng rất nhiều, huống chi, ngươi cũng nghe thấy, hắn chỉ trong một thời gian ngắn, đã thu phục được xà tộc và lang tộc, ta thật sự là có chút lo lắng."
Bóng đen nói: "Bệ hạ, thứ ta nói thẳng, từ trên người hài tử Lôi Tường này ta thật sự không nhìn ra dã tâm, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của ta, hắn hoàn toàn là muốn giúp thú nhân cường đại lên, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người đạo lý này ngài nên hiểu. Huống chi, mẫu thân hắn còn ở trong tay chúng ta, hắn cũng không dám giở trò gì đâu. Điểm mấu chốt nhất chính là, hắn cũng không có bề ngoài của thú nhân, như thế nào có thể phục chúng, cho nên, ta khuyên ngài không cần lo lắng."
Nghe xong hắn nói, thú hoàng động dung, thở dài, nói: "Nếu xuất hiện tình huống công cao chấn chủ, sợ rằng không thể giải quyết dễ dàng, bất quá, ngươi nói rất đúng, ta quả thật nên trọng dụng hắn. Nói thật nha, ta thật sự là thích hài tử này, nếu hắn là thân nhi tử của ta thì tốt lắm."
Bóng đen nói: "Ngài cũng không cần vội vã quyết định, đợi người của chúng ta trở về, hỏi hắn xem, Lôi Tường rốt cuộc có đáng để tín nhiệm không, sau đó mới xem cần phải làm gì."
Thú hoàng gật đầu nói: "Được rồi,vậy chúng ta trước hết thương lượng một chút, nếu tiến công thì, ……" Đúng lúc này thì, một thanh âm vang lên bên ngoài ngự thư phòng: "Báo cáo."
Thú hoàng phẫn nộ quát: "Không phải đã dặn là không được quấy rầy ta sao?"
Người bên ngoài trả lời: "Khải bẩm bệ hạ, là người của ma tộc đến, muốn tự mình gặp ngài, cho nên, thuộc hạ mới ……"
“A? Người của ma tộc đến.” Thú hoàng nhìn thoáng qua bóng đen, nói: "Người của ma tộc đến làm gì?" "Hình như, hình như ……"
“Sao lại ấp a ấp úng, nói mau.”
“Vâng, bệ hạ, ma tộc sứ giả hình như là đến đòi tiền chúng ta.” Thú hoàng giận dữ đứng lên, tức giận hừ nói: “Lũ hỗn đản này muốn chết sao? Chúng ta tổn thất so với bọn chúng lớn hơn nhiều, còn muốn chúng ta bồi thường tiền, tức chết ta rồi."
Bóng đen thấp giọng nói: "Người này dù sao cũng phải gặp, bệ hạ, ngài bình tĩnh một chút." Thú hoàng dù sao cũng là nhất quốc chi quân, hít hai ngụm khí, trầm giọng phân phó hộ vệ bên ngoài: "Ngươi đem ma tộc sứ giả đến chính điện chờ ta, ta đến ngay lập tức."
“Vâng, bệ hạ.” Trong khi thú hoàng đang nói chuyện, bóng đen đã biến mất, thú hoàng sửa sang lại một chút y quan, sau đó đi đến chính điện.
Ra khỏi ngự thư phòng, ta rốt cuộc không nhịn được nỗi nhớ mẫu thân, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến viện tử của mẫu thân.
Cửa viện tử không đóng, bên trong vô cùng an tĩnh, không có động tĩnh gì. Mùi hoa cỏ thơm ngát từ trong viện truyền ra, ta thích nhất là loại hơi thở của tự nhiên này, nhất thời cảm thấy tâm thần thoải mái. Ta bước nhẹ chân, thu liễm hơi thở, lặng lẽ đi vào.
Bóng lưng quen thuộc của mẫu thân nhất thời xuất hiện trước mắt ta, mẫu thân đang sửa sang lại hoa cỏ trong viện, động tác rất chăm chú, cũng rất cẩn thận, giống như sợ làm hư hoa cỏ.
Mẫu thân hôm nay một bộ áo liền quần màu đạm phấn, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu trắng không biết là dùng da con gì tạo thành, bởi vì đã tới mùa đông, mặc dù nơi này khí hậu không tệ, nhưng vẫn có chút rét lạnh, tóc của mẫu thân đã đen trở lại, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua làm mái tóc của mẫu thân bay bay.
Nhìn thấy mẫu thân, ta cảm giác máu toàn thân sôi trào, đây là cảm giác huyết mạch tương liên sao, vì không muốn quấy rầy mẫu thân, ta cẩn thận bước từng bước một tới.
Nhưng ta quên mất thân thể cao lớn của mình, khi ta đi tới phía sau mẫu thân, thân thể tạo thành một cái bóng che mất mặt trời, mặt đất nhất thời tối sầm lại.
Mẫu thân nhẹ nhàng bước tới trước một bước, đột nhiên quay đầu lại quát: "Người nào?"
Ta tiến lên một bước, phác thông một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất: "Mụ, hài nhi đã trở lại." Nước mắt không thể khống chế cứ chảy ra.
Mẫu thân vội vàng nắm tay ta, kích động nói: "Nhi tử, sao quay lại nhanh như vậy? Mau, đứng lên cho mụ mụ xem."
Trên người mẫu thân truyền đến một luồng sinh mệnh lực rất nhu hòa, làm ta cảm giác vô cùng thoải mái, những cảm giác khó chịu mấy ngày trước giảm đi rất nhiều, có thể chính là tác dụng của lục tùng thạch.
Mẫu thân đỡ ta đứng lên, cẩn thận nhìn ta, ta cũng quan sát mẫu thân, quả thật đúng như lời thú hoàng, mẫu thân đã thay đổi rất nhiều so với lúc ta đi, không riêng gì tóc đã đen trở lại, da tay cũng trở nên mềm mại hơn, không còn khô héo như lúc đầu, nếp nhăn trên cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Mẫu thân quả thật là một vị tuyệt sắc mỹ nữ, mặc dù đã gần bốn mươi, lại từng già yếu, nhưng bây giờ ta có thể nhìn thấy phong thái của cô gái trên người mẫu thân. Mẫu thân một bên giúp ta lau nước mắt, một bên hiền lành nói: "Hài tử, ngươi gầy đi nhiều. Thời gian này ở bên ngoài chắc đã chịu khổ không ít."
Làm sao mà không gầy được, đi ra ngoài trong khoảng thời gian này, phần lớn đều là nằm trên đường, không gầy mới là lạ. Ta cầm tay mẫu thân, nói: "Cái này có là gì, không có nỗ lực làm sao có thu hoạch. Mẫu thân thật xinh đẹp."
Mẫu thân trên mặt hiện lên một mảnh đỏ ửng, càng thêm diễm lệ, sẵng giọng: "Xú tiểu tử, nói nhảm cái gì, lấy mụ mụ ngươi ra trêu đùa ư?"
Ta cười nói: "Sao lại như vậy? Mụ, nhi tử nói đều là lời thật, mẫu thân thật sự rất đẹp, thấy mẫu thân khỏe mạnh như vậy hài nhi rất cao hứng."
Mẫu thân kéo tay ta, nói: "Đi, chúng ta vào trong phòng nói chuyện." Đi vào phòng, mẫu thân để ta ngồi trên ghế, chính mình ngồi ở một bên, nhưng ánh mắt hiền lành của mẫu thân thủy chung không có rời khỏi gương mặt ta.
“Hài tử, ngươi biết không, lúc trước ngươi nói cho ta biết, có thể giúp ta khôi phục dung mạo, ta căn bản là không có hy vọng gì, nhưng mà trải qua nửa năm này, ta nghĩ, sợ rằng không cần đến ba năm, ta có thể khôi phục lại trạng thái bình thường rồi. Mụ mụ thật sự cám ơn ngươi, là ngươi cho ta hy vọng sống sót.” Nói đến đây, đôi mắt của mẫu thân đã hồng lên.
Ta thâm tình kêu một tiếng: "Mụ!" Tiến lên một bước, đến trước người mẫu thân.
Mẫu thân ôm ta vào trong lòng, sinh mệnh lực cường đại và tình mẫu tử đã làm dịu thâm tâm ta. "Mụ, đây đều là chuyện hài nhi nên làm, người bây giờ có thể coi như là xinh đẹp nhất trong những người cùng lứa."
Mẫu thân áp má vào đầu ta, lơ đãng hỏi: "Thật vậy chăng?" Ta mỉm cười, nói: "Đương nhiên là thật, mẫu thân quên rồi sao? Hài nhi từng đi qua Long Thần."
Mẫu thân nói: "Đúng vậy, ngươi từng đi qua Long Thần. Không biết đời này ta còn có hy vọng trở về hay không." Ta kiên định nói: "Có, đương nhiên có, chờ nhi thần xử lý xong sự tình của thú nhân, nhất định sẽ đem mẫu thân trở về, công tước nhìn thấy mẫu thân, không biết sẽ cao hứng đến mức nào."
Mẫu thân nhàn nhạt nói: "Nếu thật sự có thể trở về, ta cũng sẽ đứng ở một nơi nào đó nhìn hắn vài cái, vậy là đủ rồi, ta không muốn phá hư gia đình của người khác. Hài tử, ta không cho ngươi nói với hắn là ta còn sống, hiểu chưa?"
Ta đứng lên, nhíu mày nói: "Mụ, ta không rõ, nhiều như vậy năm rồi, người không phải là chờ giây phút đó sao? Vì sao lại không gặp mặt công tước? Hài nhi tin tưởng rằng Lâm Phong thúc thúc không phải loại người không nhớ tình xưa."
Mẫu thân cười khổ một tiếng, nói: "Ta biết hắn không phải là loại người đó nên mới không muốn gặp hắn, ngươi hiểu chưa? Nếu chúng ta gặp nhau, vậy phu nhân hắn làm sao bây giờ, nữ nhi của hắn, nhà của hắn, thậm chí ngay cả quyền lực của hắn cũng có thể mất đi. Hắn đã vì ta nỗ lực nhiều lắm rồi, ta không thể để cho hắn thống khổ nữa, đã nhiều năm như vậy không thấy, ta hà tất đem thêm phiền toái cho hắn. A! Đúng rồi, hài nhi quyết định xử lý chuyện hai nữ nhi của hắn thế nào?"
Nói đến Tử Yên, Tử Tuyết, trong mắt ta hiện lên một mảnh nhu tình, tâm tình trong lòng xao động, làm cho ta nhất thời nói không ra lời.
"Hài tử ngốc, từ trong mắt ngươi ta có thể nhìn ra, ngươi là thật tình thích các nàng, nhưng ngươi vì cái gì không thể chỉ chọn một người. Nam nhân các ngươi a, luôn hy vọng chính mình có ba thê bốn thiếp."
Ta đỏ mặt lên, gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: "Hài nhi kỳ thật cũng không nghĩ như vậy, phương diện cảm tình, căn bản là bản thân khôgn thể khống chế được. Mụ, hài nhi thật sự không phải là loại thích ba thê bốn thiếp."
Mẫu thân cười nói: "Được rồi, mụ mụ biết ngươi là hài tử tốt, chỉ cần ngươi có thể bảo đảm không làm tổn thương người yêu ngươi, bất luận ngươi lấy mấy lão bà về nhà, mụ mụ đều ủng hộ ngươi."
Ta cảm động nói: "Cám ơn mẫu thân."
“Đúng rồi, trước khi đi không phải nói một thời gian dài mới về sao? Sao lại nhanh như vậy?”
Ta thở dài, nói: "Có chút việc xảy ra, hài nhi đành phải trở lại. Mẫu thân còn nhớ mấy hộ vệ cả hài nhi không? Lần này đi ra ngoài, chỉ còn một mình Mãnh Khắc theo hài nhi trở về, những người khác toàn bộ bị giết."
Mẫu thân kinh ngạc nói: "Cái gì? Đều đã chết? Không phải những hộ vệ này công phu rất khá sao?"
Ta căm hận nói: "Bọn họ công phu dù khá, cũng không đối phó được đọa lạc thiên sứ của ma tộc. Đám hỗn đản ma tộc này, vì không cho thú nhân quốc chúng ta phát triển, lại dám dùng cả thủ đoạn ti bỉ này, hài nhi nhất định sẽ không vì chúng mà từ bỏ ý đồ, lần này trở về, là vì muốn thương lượng với bệ hạ việc xuất binh."
Mẫu thân nhíu mày nói: "Lại muốn đánh nhau sao?"
Ta giữ chặt tay mẫu thân, nói: "Mụ, hài nhi biết người không thích vũ lực, nhưng địch nhân đã khi dễ đến cửa rồi, chẳng lẽ chúng ta còn không phản kích sao? Dù sao, chúng ta phải bảo vệ gia viên của chính mình, không phải sao?"
Mẫu thân đột nhiên trịnh trọng nói: "A Tường, ngươi có thể đáp ứng mụ mụ một việc hay không?"
Ta vui vẻ gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, đừng nói một, chính là mười hay trăm việc, chỉ cần là mẫu thân phân phó, hài nhi nhất định giúp người hoàn thành."
Mẫu thân vui mừng nói: "Vậy là tốt rồi, ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta, sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi đều không được mang binh đánh Long Thần đế quốc, được không?"
Không mang theo binh đi đánh Long Thần? Ta cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: "Mụ, nếu hết thảy thuận lợi, chúng ta lần này giáo huấn ma tộc một chút, sau đó bình định thú nhân, hài nhi sẽ đưa mẫu thân quay về Long Thần, chắc là sẽ không có xung đột gì với bọn họ, huống chi, Long Thần còn có người hài nhi yêu."
Mẫu thân sắc mặt trầm xuống, nói: "Ta muốn ngươi trả lời một cách chính xác, được không?"
Thấy mẫu thân có chút tức giận, ta vội nói: "Được, ta Lôi Tường thề, trọn đời tuyệt đối không mang quân đội thú nhân tộc tấn công Long Thần đế quốc, nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt."
Mẫu thân nghe thấy ta nói như vậy, vội che miệng ta, oán giận nói: "Ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta, ai cho ngươi thề." Ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Mụ, ta đến bây giờ còn không biết tên của người, người mau nói cho hài nhi biết."
Mẫu thân mỉm cười, nói: "Bây giờ mới nhớ tới à, nhớ kỹ, mụ mụ tên là Tử Vân."
Ta nghi hoặc nói: "Không phải Tử Linh sao?"
“Hài tử ngốc, Linh Linh là nhũ danh, mụ mụ tên là Tử Vân.”
“Tử Vân nghe cũng hay lắm! Đúng rồi, mụ mụ, hài nhi đã kết bái với vài vị huynh đệ thú nhân.”
“A? Là những người nào?”
“Tổng cộng là bốn người, hài nhi là lão tứ, tam ca là hộ vệ Mãnh Khắc, nói thật nha, cái chết của các hộ vệ hài nhi có trách nhiệm rất lớn, lúc ấy, nếu hài nhi có thể quay lại sớm hai ngày, có lẽ bi kịch sẽ không phát sinh.”
Nói đến các hộ vệ đã chết, trong lòng ta lại thấy đau "Cho nên, hài nhi nhất định bảo vệ Mãnh Khắc thật tốt, không thể để cho hắn bị thương tổn. Nói bốn người, kỳ thật là năm, bởi vì, đứng hàng thứ hai chính là song đầu lang Kim Ngân, bọn họ có hai đầu, cũng có hai não." Mẫu thân tò mò hỏi: "Thú nhân còn có chủng tộc như vậy sao? Trước kia sao chưa từng nghe qua."
Ta cười khổ nói: "Đừng nói mẫu thân không có nghe qua, hài nhi cũng chưa từng nghe qua, lúc này chẳng những thấy song đầu lang, còn thấy cả cửu đầu xà. Bất quá, cũng may hắn chỉ có một tư duy, nếu không chắc loạn lên hết. Cửu đầu xà Bàn Tông là đại ca, tên hắn là do hài nhi đặt."
“Vậy bọn họ bây giờ ở nơi nào?”
“Hài nhi dặn tam ca mang theo bọn họ tìm một địa phương để ở, không có theo hài nhi trở về.”
Mẫu thân nói: "Vậy thì không được rồi, sao lại không mang họ theo về, chúng ta nơi này cũng đủ để ở, hơn mười người nữa cũng không thành vấn đề, dù sao thú hoàng cũng sẽ không trách ngươi."
“Đúng rồi, hài nhi sao lại không nghĩ tới.” Ta ôm lấy mẫu thân, thân một cái trên mặt.
“Mụ, người nói rất đúng, Hài nhi đi tìm bọn họ.” Nói xong, ta không dằn được chạy đi ra ngoài.
Mẫu thân hiền lành cười, nhìn bóng lưng ta rời đi: "Hài tử này."