Chương 31
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, bây giờ đã là nửa đêm, tất cả hộ vệ đều tụ tập trong phòng ta.
Ta trầm giọng nói: "Buổi tối hôm nay chúng ta phải đi làm một chuyện rất nguy hiểm, cho nên mọi người nhất định phải làm theo lời ta phân phó, một khi có cái gì sai sót, có thể ảnh hưởng đến tất cả mọi người."
Chúng hộ vệ kiên định gật đầu, Ốc Phu nói: "Thiếu gia, ngài phân phó đi."
Ta nhìn quanh một vòng, trầm giọng nói: "Hảo, hôm nay mục tiêu của chúng ta là Ốc Nhĩ sơn cách đây một trăm dặm về phía tây, nơi đó c ó lang tộc nói phỉ đoàn, chúng ta không phải muốn đi tiêu diệt bọn họ, mà là muốn thu phục bọn họ. các ngươi nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của, không ai được phép giết người, xuất phát."
Mọi người nhanh chóng thay y phục dạ hành màu đen, lấy binh khí của mình, mặc dù có hai mươi người, nhưng không phát ra một chút tiếng động, chúng ta nhanh chóng ra khỏi thôn.
Một gió sương thổi qua, quần áo chúng ta đã có chút ướt át, nhưng không có ảnh hưởng tốc độ của chúng ta. Thừa dịp bóng đêm, chúng ta nhanh chóng tiến về phía tây.
Sau khi chúng ta sử dụng đấu khí chạy được khoảng hai canh giờ, một mảnh núi non xuất hiện tại chúng ta trước mặt. Dừng chân lại, Ốc Phu hỏi ta: "Thiếu gia, nơi này nhiều đỉnh núi như vậy, chúng ta nên đi chỗ nào mới đúng?"
Ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mắt một dạy núi dài liên miên không dứt, nhất thời không thấy rõ được nó cao bao nhiêu.
Trầm ngâm một chút, ta nói: "Chúng ta cứ đi thẳng, nếu như đây là chỗ ở của lang thần,vậy chắc sẽ có thủ vệ, chỉ cần gặp được thủ vệ thì ta sẽ có biện pháp."
Vì vậy, chúng ta chúng ta nhanh chóng tiến lên núi, sau khi lên được một ngọn núi nhỏ, đêm đã khuya lắm rồi, bởi vì trăng mờ sao ít, chúng ta cũng không thể phân biệt được phương hướng.
“Mọi người tại chỗ nghỉ ngơi một chút.” Đúng lúc này thì, một thanh âm sa sa vang vào tai ta, không phải là thanh âm gió thổi qua lá cây, mà là có người đang đi trên mặt đất, mặc dù đối phương đã rất cẩn thận, nhưng vẫn không thoát được thính giác nhạy bén của ta. Vì muốn đối phương phát hiện ra, ta lớn tiếng quát: "Người nào?"
Sự yên lặng ban đêm bị tiếng quát của ta phá vỡ, không trung không ngừng truyền đến tiếng hồi âm: "Người nào, người nào, người nào, người nào, người nào ……" Đột nhiên, rừng cây tối tăm bỗng sáng lên, chiếu vào vị trí chúng ta giống như đang ban ngày, bởi vì ánh sáng chợt biến hóa, làm cho chúng ta tạm thời không thể nhận, không hẹn mà cùng nheo hai mắt lại.
Sau khi dần dần thích ứng, ta phát hiện, chúng ta bị bốn năm mươi lang nhân sĩ binh vây quanh.
Bọn họ so với đội lang nhân binh sĩ ta thấy ở biên giới Vân Na thì không giống lắm, mỗi người đều mang khải giáp, một tay cầm trường đao, một tay nắm đuốc, hai mắt lộ ra hung quang dưới ánh sáng của đuốc lòe lòe sáng lên, làm cho người khác dựng cả tóc gáy, kinh hãi mà hung ác nhìn chúng ta. Ta ngẩng đầu, chắp tay mà đứng, quát: "Các ngươi là ai? Đạo phỉ à?"
Chúng hộ vệ đều rút binh khí thành đứng bên cạnh ta. Một người từ trong đám lang nhân binh sĩ đi ra, hắn khác với các lang nhân khác là trên đầu có một tia ngân tuyến, nhìn qua càng thêm uy phong. Hắn âm trầm nhìn chúng ta, trường đao trong tay nhoáng lên, sâm nhiên nói: "Các ngươi là ai, có gan xông vào cấm địa, có phải là chán sống?"
Ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi là cái quái gì chứ, mọi nới đều là đất của thú hoàng, tất cả thú nhân đều là tử dân của thần thú, các ngươi dựa vào cái gì mà tự lập nên cấm địa?"
Lang nhân đầu mục nhất thời bị ta hỏi không thể trả lời được, quát lên một tiếng lớn: "Bắt bọn chúng lại."
Ta vươn tay trái quát: "Chậm đã."
Lang nhân đầu mục khinh thường nói: "Sợ rồi sao? Sợ rồi thì mau thúc thủ chịu trói, theo ta trở về chịu tội."
Ta hừ một tiếng, nói: "Sợ? Từ điển của ta không có từ này. Nói cho các ngươi, ta là thần thú sứ giả, cố ý lại cầu kiến lang thần, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn, nếu các ngươi chậm trễ việc này, đến lúc đó hắn trách cứ lên, các ngươi gánh nổi không?"
Vừa nghe ta nói là cầu kiến lang thần, lang nhân đầu mục khí diễm nhất thời bị đè ép xuống, hắn nghi hoặc nói: "Ngươi như thế nào biết lang thần ở chỗ này, là tên phản đồ nào nói cho ngươi nghe?"
Ta giả ra hình dáng sùng kính, nói: "Là thần thú vĩ đại nói cho ta biết, thần thú phân phó ta tìm đến lang thần thương lượng sự tình, thức thời thì mau đi thông báo."
Lang nhân đầu mục hỏi: "Thần thú? Lúc nào lại xuất hiện thần thú, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, thần thú lúc nào quản chúng ta, chỉ có lang thần đại nhân của chúng ta mới là cứu tinh của Thú nhân tộc."
Ta khinh thường nói: "Ta không tranh cãi với ngươi, mau dẫn ta đi gặp lang thần, ta có chuyện trọng yếu muốn thương lượng với hắn."
Lang nhân đầu mục nghĩ nghĩ, nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ." Nói xong, phân phó kẻ dưới tay hai câu, xoay người về phía sau chạy tới, trong nháy mắt đã mất tích trong rừng rậm tối đen.
Xem tốc độ của hắn, đấu khí xem ra cũng không tệ, mặc dù so với Ốc Phu còn có khoảng cách nhất định, nhưng tại thú nhân tuyệt đối có thể coi là hảo thủ. Lần này xuất ra chiêu bài lang thần coi như thắng lợi, kế hoạch của ta cũng đã thành công một phần.
Ta khoanh chân ngồi trên mặt đất điều tức, các hộ vệ cẩn thận vây xung quanh ta, kinh hãi nhìn lang nhân sĩ binh chung quanh. Vừa rồi một trăm dặm lộ trình cũng đã làm ta hao phí một ít đấu khí, lang thần mặc dù còn không có nhìn thấy, nhưng khẳng định sẽ không dễ đối phó, ta phải đạt được trạng thái tốt nhất lúc đối mặt hắn.
Qua thời gian một bữa cơm, lang nhân đầu mục đầu đầy mồ hôi chạy trở về, có thể thấy, hắn tại trên đường một chút cũng không có nghỉ ngơi, chỉ một tiểu nhân vật mà cũng có tố chất như thế, càng làm ta thêm kinh hãi.
Lang nhân đầu mục hút vào hai ngụm khí, nói: "Các ngươi theo ta đến đây đi." Nói xong, mang theo binh lính đi trước dẫn đường. Ta đứng lên mang hộ vệ theo đi sát sau lưng hắn.
Đường đi uốn lượn ngoằn nghèo, thật sự là làm chúng ta có chút khó khăn, sau khi vựơt qua hai đỉnh núi, ta mới thấy được cơ địa của bọn họ.
Nơi này được mấy ngọn núi bao xung quanh, bên trong kiến thiết hơi giống thôn làng bình thường, chỉ là kiến trúc to hơn một ít, ở giữa có một tòa thần miếu thật lớn, quy mô có thể so sánh với chính điện của thú hoàng.
Chung quanh là những cột đá thật lớn, mỗi cột đều có một hình điêu khắc song đầu lang thật lớn, cảm giác y như thật. Ta nghĩ, nơi đó chắc là chỗ của lang thần.
Quả nhiên, lang nhân đầu mục đem chúng ta đến trước thần miếu, thần miếu đại môn có mười sáu gã lang nhân hộ vệ, bất đồng chính là, bọn họ trên đầu đều có một tia kim tuyến, hiển nhiên địa vị cao hơn lang nhân đầu mục.
Lang nhân đầu mục bước nhanh tiến lên, cung kính nói với một gã thần miếu hộ vệ: "Bọn họ là do thống lĩnh bảo chúng ta mang đến." Thần miếu hộ vệ thần sắc ngạo mạn gật gật đầu, nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi vào thông báo."
Một tên hộ vệ mà trong mắt không người ngư vậy, tại hoàng cung của thú hoàng ta cũng không có gặp qua cái loại này, lang thần khẩu khí thật sự là không nhỏ.
Lang nhân đầu mục cung kính đứng ở một bên không dám lên tiếng, hắn cùng kẻ dưới tay đều đứng bao vây xung quanh chúng ta, nhưng trường đao đều cài ở sau lưng.
Trong chốc lát công phu, thần miếu hộ vệ đi ra, nói với lang nhân đầu mục: "Ngươi mang theo người của ngươi trở về đi, nơi này giao cho ta là được rồi."
Lang nhân đầu mục cung kính lên tiếng, xoay người mang theo kẻ dưới tay rời khỏi. Thần miếu hộ vệ cao thấp đánh giá chúng ta vài lần, nhàn nhạt nói: "Các ngươi theo ta đến đây đi." Nói xong, quay đầu hướng đi vào bên trong.
Ta nháy mắt với Ốc Phu ý bảo cứ đi theo. Chúng ta vừa muốn đi vào thần miếu, đã bị vài tên thần miếu hộ vệ chặn lại, ta nhíu mày nói: "Làm gì, đây là cách đãi khách của lang thần à?"
Thần miếu hộ vệ dẫn đường nói: "Các ngươi chỉ có thể đi vào một người, những người khác phải ở chỗ này chờ."
Ta đã sớm đoán trước sẽ không dễ dàng gặp lang thần như vậy, liền mỉm cười, nói: "Được rồi, ta đi một mình cũng được. Ốc phu, các ngươi ở chỗ này chờ ta, không có lệnh của ta, không được phép làm loạn."
Ốc Phu vội la lên: "Thiếu gia, chúng ta muốn bảo vệ ngươi." Ta vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng nói: "Yên tâm, không có việc gì đâu, nếu ta giải quyết không được, các ngươi đi cũng không có tác dụng, ở chỗ này chờ ta, không được xung đột với họ, hiểu chưa?"
Ốc Phu không cam lòng gật gật đầu, mang theo các hộ vệ khác đi xuống. ta xoay người nói với thần miếu hộ vệ dẫn đường: "Bây giờ có thể đi chưa?" Hắn hừ một tiếng, quay đầu đi vào bên trong.
Bên trong thần miếu không có lấy một cây cột chống đỡ, ánh sáng rất yếu, cách mười thước mới có một ngọn đèn. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, ta phát hiện các vách tường bên trong thần miếu ở trên đều có khắc bích họa vô cùng tinh mĩ, mặt trước đích chủ yếu đều là lang nhân, có khi là đang giết người, có khi là đang canh tác, có khi là đang ăn mừng thắng lợi.
Thần miếu hộ vệ đem ta đến chính giữa thần miếu ngừng lại, nói: "Ngươi ở chỗ này chờ một chút." Nói xong, không đợi ta lên tiếng, xoay người từ đường cũ lui ra ngoài.
Mặc dù nơi này ánh sáng rất yếu, nhưng không có chút cảm giác âm trầm, ngược lại có một loại cảm giác yên lặng, bình thản trong lòng. Nếu như đã đến nơi này, ta tịnh không nóng nảy, cẩn thận quan sát các bích họa chung quanh, mỗi bích họa phảng phất đều là một câu chuyện xưa.
Trong lúc ta đang mê man quan sát, một thanh âm ôn hòa vang lên sau lưng ta: "Chính là ngươi muốn gặp lang thần đại nhân?" Ta đột nhiên quay đầu lại, một bóng đen mặc áo choàng xuất hiện sau lưng ta, mặc dù tai mắt của ta vô cùng linh mẫn nhưng cũng không phát hiện được hắn.
Mặc dù ta vừa rồi tập trung chú ý vào các bích họa, nhưng đối thủ có thể vô thanh vô tức đến sau lưng ta, quả thật cũng làm ta kinh hãi. Nhưng trực giác nói cho ta biết, người nầy cũng không phải lang thần. Ta mỉm cười nói: "Không sai, chính là ta, ngươi là lang thần à?" Bóng đen lắc lắc đầu, tiến lên vài bước, để lộ ra dung mạo của hắn.
Hắn là lang nhân, nhưng hoàn toàn khác với các lang nhân khác, đầu hắn có lông màu bạc, cho dù ánh sáng rất yếu, nhưng những lông mao màu bạc dưới ánh đèn vẫn lòe lòe sáng lên, ngân lang nhân!
Ngân lang nhân nhìn ta đang kinh ngạc mỉm cười, nói: "Rất kinh ngạc phải không? Ta chính là thống lĩnh của lang thần hộ vệ đoàn, ngươi có thể xưng ta là Ngân Tiến."
Ta không có nghe lầm chứ, "Dâm tiện!" (Ngân Tiến đọc trùng âm với dâm tiện) còn có tên như thế này sao, thật sự là không thể giải thích. Ta gật gật đầu nói: "Ngân Tiến thống lĩnh, ta tới nơi này là muốn cầu kiến lang thần, phiền toái ngươi giúp ta dẫn kiến một chút."
Ngân Tiến vẻ mặt rất bình thản, nhàn nhạt nói: "Lang thần không tùy ý gặp người khác, cho dù là ta, không có sự triệu kiến của ngài cũng không dám quấy rầy. nghe nói, ngươi tự xưng là thần thú sứ giả, không biết tới đây có việc gì."
Ta cũng đã khôi phục lại không còn kinh ngạc nữa, đồng dạng dùng ngữ khí bình thản nói: "Ta là tự xưng là thần thú sứ giả, đồng thời, cũng là sự thật. Ta tới nơi này mục đích chính là đại biểu thần thú tìm đến lang thần, cho nên có việc gì, chỉ sợ ngươi không đủ tư cách để hỏi."
Ngân Tiến nghe xong ta nói, trong mắt lóe lên vẻ giận dữ, quần áo trên người không gió mà bay, vẫn nhàn nhạt nói: "Nói như vậy, không thấy được lang thần thì ngươi không chịu nổi?"
Ta ngạo nghễ gật đầu, tiếp tục nhìn bích họa chung quanh. Ngân Tiến nói: "Vốn ngươi không được vào nơi này, nhưng ta nghe kẻ dưới tay nói ngươi tự xưng là thần thú sứ giả, có chút kinh ngạc nên mới cho ngươi vào đây. Nếu ngươi không nói mục đích đến đây, ta đành phải vô lễ, dù sao, nơi này là bí mật không thể để người ngoài biết."
Ta chuyển ánh mắt lại, nhìn hắn mỉm cười, nói: "Như thế nào, muốn quần công ta sao?"
Trên mặt Ngân Tiến trước giờ vẫn rất bình thản lần đầu tiên xuất hiện sắc thái khác, đó là khinh thường: " Lang tộc chúng ta là dân tộc cao ngạo, nếu như ngươi đã đường hoàng cầu kiến lang thần, chúng ta làm sao lại lấy nhiều khinh ít được. Như vậy đi, nếu ngươi đánh thắng ta, ngươi có thể mang theo thủ hạ rời đi, nếu ngược lai, ta hy vọng các ngươi có thể ở lại trên núi làm việc cho ta."
Ta hừ lạnh nói: "Muốn ta làm việc cho các ngươi? Vậy cần xem ngươi có bổn sự này hay không đã." Ngân Tiến cởi áo choàng ra, nhẹ nhàng vung lên ném về một bên, lộ ra trang phục bên trong. Mao phát (lông) trên người hắn cũng giống như trên đầu, tất cả đều là màu bạc, một cổ khí thế bức người từ người hắn lan ra, hắn vung tay trái lên, tại không trung hư trảo, tay phải đặt dưới tay trái, nhưng lòng bàn tay hướng lên, chân trái bước lên nửa bước, chậm rãi hình thành thế công.
Nhìn tư thế kỳ quái của hắn, ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Đây là công phu gì, trước kia chưat từng thấy qua. Ta từ trên người lấy ra Mặc Minh, nhẹ nhàng vung tay,Mặc Minh vô thanh vô tức bay sang một bên: "Nếu như ngươi không cần binh khí, vậy chúng ta đấu tay không."
Ngân Tiến trong mắt hiện lên một tia khâm phục, nói: "Hảo, quả nhiên có phong độ, chúng ta đánh một trận thống khoái nào, xem chưởng."
Cả đại sảnh thần miếu chợt sáng lên, nguyên lai ở trên trần có gắn hàng trăm ma pháp đăng, làm cho ta kỳ quái chính là, trong đại sảnh cũng không có pho tượng của lang thần mà bọn họ tín phụng, không biết vì nguyên nhân gì.
Đèn sáng, mao phát trên người Ngân Tiến càng tỏa ra ánh sáng, ta trong lòng thầm nghĩ, dùng bì mao của hắn làm quần áo xem ra rất tốt.
Người nầy có thể làm được đến vị trí đoàn trường lang thần hộ vệ đoàn, khẳng định không phải tay mơ, ta cũng không dám khinh thường, ngưng thần tĩnh khí, cuồng thần đấu khí trong cơ thể không ngừng gia tốc.
Một tầng đấu khí màu vàng từ trong cơ thể ta toát ra, vượt qua cả bộ đồ sư nhân giả ta đang mặc trên người, nếu người bên ngoài nhìn thấy, hẳn sẽ cho là cuộc đấu giữa lang vương và sư vương.
Ngân Tiến kinh ngạc nói: "Đấu khí thật mạnh, xem chiêu." Hắn đột nhiên bay lên, thân thể lóe ra quang mang màu bạc, tại không trung xoay người một cái, hai chân một trước một sau đánh về hướng ta.
Đấu khí của Ngân Tiến cũng giống mao phát của hắn, là màu bạc, ta đem cuồng thần đấu khí tập trung vào hai tay, ngạnh tiếp thập tam cước của hắn.
Người này cước lực vô cùng mạnh mẻ, với sức phòng ngự của ta và cuồng thần đấu khí, thế mà hai tay bị hắn đá có cảm giác tê dại. Ngân Tiến còn kinh ngạc hơn cả ta, hắn không nghĩ tới tại thú nhân ngoại trừ bỉ mông cự thú ra, còn có người có thể ngạnh tiếp thập tam liên hoàn cước đắc ý của hắn.
Tay ta càng lúc càng tê dại, cước của hắn đúng là không dễ chịu, đồng thời dưới áp lực của phản phệ, chúng ta đều cảm thấy khó chịu. Khả năng phòng ngực của hắn không bằng ta, mặc dù đấu khí không chênh lệch, nhưng nói tóm lại, tại lần đầu tiên giao phong, ta xem ra đã chiếm được thương phong. Tiếp nhận lần công kích đầu tiên này, trong lòng ta cũng dễ chịu hơn, Ngân Tiến mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng công bằng mà nói, cũng chỉ mạnh hơn Ốc Phu một chút mà thôi, còn không đủ làm cho ta sợ hãi.
Ta quát: "Ngươi cũng tiếp ta một chiêu. Cuồng Phong Mặc Vũ." Nói, ta bước tới một bước, một quyền trầm trọng giáng xuống mặt đất. Dị biến xảy ra, Cuồng Phong Mặc Vũ vốn nên xuyên thấu qua mặt đất, nổ tung dưới chân đối phương, thì trong lúc tay ta va chạm với mặt đất lại hoàn toàn bắn ngược trở về, lực lượng cường đại nhất thời chấn ta bay ra ngoài, cái này tương đương với chính mình đánh mình một quyền.
Oanh một tiếng, thân thể ta va vào tường. Sao lại thế này? Từ trên tường rớt xuống, mặc dù không có bị nội thương, dù sao này chỉ là cuồng thần quyết thức thứ nhất, nhưng toàn thân xương cốt đau nhức. Ngân Tiến cũng không có truy kích, thần tình ngạc nhiên nhìn ta, hắn cũng không có hiểu được vì cái gì ta chính mình đánh bay mình.
Ta cả giận nói: "Mặt đất các ngươi là cái quỷ gì vậy, vì cái gì lực lượng không thể thẩm thấu?"
Ngân Tiến lúc này mới giật mình đại ngộ, hiểu được là ta muốn cách vật truyền công để tấn công, áy náy nói: "Thật là không có ý tứ, vừa rồi quên nói cho ngươi biết, bên trong thần miếu đã bị lang thần đại nhân bố trí kết giới, không có lực lượng nào xuyên thấu được. Ngươi vừa rồi phương thức cách vật truyền công, tự nhiên là ……"
Ta trong lòng thầm mắng, con mẹ nó, cũng không nói sớm, làm hại lão tử chính mình đánh mình. Kết giới kia không phải là không phá được, nhưng mà công lực của kẻ phá phải mạnh hơn so với lang thần mới được.
Ngân Tiến nói: "Để cho công bằng, ngươi có muốn nghỉ một chút không?"
Những lời này làm hảo cảm của ta với hắn tăng lên rất nhiều, người nầy thật sự là quân tử lang, ta chưa bao giờ thấy qua thú nhân như vậy, được, ta thích.
Ta mỉm cười, nhúc nhích các đốt ngón tay, nói: "Không cần đâu, ta không có việc gì, tiếp tục nào."
Ngân Tiến thong thả gật đầu, bại bỏ tư thế kỳ lạ vừa rồi, hú lên quái dị, thân thể như tia chớp vọt tới.
Lúc này, hắn không hề ngạnh công với ta, chỉ là không ngừng biến hóa phương hướng tấn công, làm cho ta không nhìn ra lộ số của hắn.
Dần dần, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, chỉ thấy một thân ảnh màu bạc không ngừng hiện lên trước mặt ta, tốc độ của ta bây giờ đã không thể theo kịp hắn, chỉ có thể dùng cách ôm cây đợi thỏ, đem đấu khí trải rộng toàn thân, tùy ý hắn tiến công, hắn công kích từ nơi nào, ta lập tức huy quyền phản kích, nhưng tất cả phản kích đương nhiên đều thất bại, ta không có nhanh bằng hắn!
Đồng thời, ta mặc dù không đánh được hắn, hắn cũng không dám dùng hết sức, chỉ có thể đánh từng chiêu, không thể tạo ra thương tổn lớn cho ta.
Nói thật nha, ta ghét nhất chính là cách đánh này, chạy tới chạy lui, thật không có ý tứ, động chút đánh bừa lên mới là cách đánh ta yêu thích. Người này tốc độ cũng quá nhanh, đột nhiên, ta phát hiện một bí mật, tốc độ của Ngân Tiến có sự trợ giúp của phong hệ ma pháp, nói cách khác, tốc độ của hắn phần lớn là nhờ vào phong hệ ma pháp. Lang nhân có ma pháp sao?
Đúng là chuyện lạ năm nào cũng có năm nay đặc biệt nhiều. Hắn có ma pháp, chẳng lẻ ta không có sao? Ta thấp giọng ngân xướng, vô số ma pháp cấp một hai bắn ra bốn phía, cho dù Ngân Tiến tốc độ có nhanh hơn nữa, hắn cũng không có khả năng thoát được, nhất thời bị mấy cái ma pháp đánh trúng, mặc dù không có thương tổn gì, nhưng ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ của hắn.
Thân hình Ngân Tiến tại không trung chợt lóe, hạ xuống cách đó mười thước, kinh ngạc hỏi: "Ngươi, ngươi có ma pháp?"
Ta mỉm cười, nói: "Nếu như đã là thần thú sứ giả, còn có cái gì không thể chứ, ngươi không phải cũng sử dụng phong hệ ma pháp để gia tốc sao?"
Ngân Tiến gật đầu nói: "Hảo, nếu như ngươi đã biết bí mật của ta, lại cùng dạng có ma pháp, ta đây sẽ xuất toàn lực."
Hai tay hắn chậm rãi hoạt động, trong miệng thấp giọng ngâm cái gì, ta cảm giác phong nguyên tố chung quanh bắt đầu tập trung, không ngừng tụ tập về chỗ hắn. Dần dần trước mặt Ngân Tiến xuất hiện một phong hệ ma pháp cầu màu xanh.
Ngân Tiến hét lớn một tiếng, toàn thân ngân mang tăng vọt, cả thân thể hoàn toàn dung hợp thanh sắc ma pháp cầu và ngân sắc đấu khí.
Nói thật nha, hắn dung hợp ma vũ kỹ rất tốt, ít nhất so với ta mạnh hơn, nhưng hắn còn có nhược điểm, đó là cường độ yếu hơn ta. Bởi vì như thế, ta không hề e ngại một kích toàn lực của hắn, ngược lại trong lòng mừng thầm.
Cuồng thần đấu khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, hắc ám ma lực hòa lẫn với đấu khí vận chuyển.
Ngân Tiến dung hợp lực lượng đã tới đỉnh điểm, hắn hét lớn một tiếng: "Tật phong ma lang phá." Thân thể hóa thành một đạo quang mang màu bạc như tia chớp hướng về phía ta.
Cùng lúc hắn phát động công kích, ta nhảy lên cao, quát: "Cuồng long cấp vũ." Thân thể hóa thành một hoàng long bay tới nghênh đón.
Trong lúc hai cỗ năng lương sắp va chạm vào nhau, hoàng long do ta hóa thành dột nhiên trầm xuống, né tránh công kích của ngân quang, chợt xoay người, phát ra khí thế còn cường đại hơn lúc nãy, trọng trọng đánh vào phía sau Ngân Tiến.
Ngân Tiến không nghĩ đến tại thời khắc mấu chốt như vậy ta lại sử dụng kỹ xảo, chỉ biết cứng đối cứng với ta.
Oanh một tiếng, thân thể Ngân Tiến bị ta đánh giống như pháo đạn bay ra ngoài, trầm trọng đánh vào kết giới trên tường.
Chiêu vừa rồi là lúc trước Ma tộc công chủ Mặc Nguyệt đối phó với ta đã sử dụng, chỉ có điều nàng lúc ấy không biết cách chuyển hướng công kích mà ta đã dự phòng trước, trong thời khắc quan trọng đã thay đổi phương hướng của mình. Một chiêu nhất thời nghĩ ra này không ngờ lại thành công, dễ dàng làm Ngân Tiến trọng thương.
Ngân Tiến thân thể rơi trên mặt đất, phun ra máu tươi, sắc mặt trở nên dị thường tái nhợt, run rẩy chỉa vào người của ta nói: "Ngươi, ngươi ti bỉ." Ta mỉm cười, ôn hòa nói: "Ngươi có thể hay không nói cho ta biết, ta như thế nào ti bỉ, chỉ có điều dùng một ít kỹ xảo mà thôi, lúc trước giao phong, ngươi không phải cũng dùng kỹ xảo sao? Ta đâu có nói ngươi ti bỉ chứ." Ngân Tiến nhất thời không nói được, bị ta làm tức giận lại phun ra một ngụm máu tươi.
Đúng lúc này thì, một thanh âm thanh lãng vang lên trong đại sảnh thần miếu: "Ngân Tiến thống lĩnh, hắn nói đúng, vị binh bất yếm trá. Kỳ thật công lực của ngươi cũng không thua hắn bao nhiêu, nhưng tâm kế thì kém rất nhiều. Bất quá, nhân gia đã nương tay, nếu không, ngươi nhất định đã chết, chuyện nơi này cứ để ta xử lý."
Ngân Tiến nghe thanh âm, trên mặt tràn ngập sùng kính, giãy dụa quỵ trên mặt đất, không hề ra tiếng.
Tới rồi, chủ nhân của thanh âm này sợ rằng chính là lang thần. ở chỗ này, cũng chỉ có hắn có thể làm Ngân Tiến như thế. Hắn có thể nhìn được ta đã nương tay, ta biết, người này tuyệt đối không đơn giản.
Thanh âm thanh lãng lại vang lên, "Vị bằng hữu này từ phương xa tới gặp ta, không biết có chuyện gì?"
Ta chánh sắc nói: "Ngài chính là lang thần của nơi này?"
Thanh âm thanh lãng nói: "Bọn họ đều xưng hô ta như vậy."
Ta gật đầu nói: "Hảo, nếu như chánh chủ đã tới, ta sẽ nói cho ngài biết mục đích của ta, mục đích của ta chính là muốn khiêu chiến với lang thần ngươi."
Ngân Tiến thất thanh nói: "Cái gì, ngươi muốn khiêu chiến lang thần đại nhân, ngươi nói thật à?"
Bởi vì ta đã nương tay, người nầy đối với ta cũng có chút cảm tình, trong mắt hắn, ta như thế nào cũng không có khả năng là đối thủ cùa lang thần.
Ta nhìn hắn mỉm cười, nói: "Không sai, ta chính là nói thật, thần thú phái ta tới đây chính là muốn khiêu chiến lang thần đại nhân."
Một đạo quang ảnh hiện lên, bên cạnh Ngân Tiến xuất hiện một người, người này thân thể hoàn toàn bao phủ bởi một cái áo choàng màu đen, nhìn trang phục của hắn, ta không nhịn được nhớ tới Ngân Tiến,vừa rồi hắn không phải là bắt chước lang thần nên mới ăn mặc như vậy chứ. Hắc y nhân từ bên trong quần áo vươn ra một bàn tay to cũng màu bạc giống như Ngân Tiến, đặt ở trên đầu Ngân Tiến, một đạo ngân quang nhất thời đem Ngân Tiến bao phủ bên trong, đây là đồng nguyên đấu khí với hắn.
Dưới tác dụng của ngân quang, Ngân Tiến thương thế rõ ràng tốt hơn rất nhiều, tinh thần cũng phấn chấn ra.
Một thanh âm nhu hòa từ Hắc y nhân truyền đến: "Ngân Tiến, ngươi đi xuống đi, nhớ kỹ, bất luận kết quả chiến đấu của chúng ta như thế nào, đều không cho làm khó người này và thuộc hạ của hắn."
“Vâng, lang thần đại nhân. Hắn làm sao có thể làm đối thủ của ngài?”
“Không cần ngươi quản, còn không đi xuống. Còn có, đừng cho kẻ nào lại quấy rầy chúng ta.”
Ngân Tiến ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn ta, cung thân trở ra. Ta trong lòng có một nghi vấn, người nầy vừa mới nói chuyện hình như không giống? Rõ ràng là hai thanh âm a!
Sau khi thân ảnh Ngân Tiến biến mất, thanh âm lang thần đột nhiên nhanh hơn rất nhiều, lúc này lại trở thành thanh âm thanh lãng như lúc trước: "Ai nha, người nầy có thể đi rồi, nhiều như vậy năm ta tịch mịch chết mất, rốt cục có người đến chơi đùa với ta, ta nhận lời khiêu chiến cùa ngươi."
Ta bị hắn làm cho sửng sờ, hỏi: "Ngươi rất tịch mịch sao?"
Thanh âm thanh lãng nói: "Nếu ngươi ở một chỗ suốt vài chục năm, người bên ngoài đối với ngươi lại vô cùng cung kính, ngươi có thể tịch mịch không? Tiểu tử, lộ diện mục thật ra đi, ngươi có thể lừa được Ngân Tiến, không lừa được ta đâu."
Tới lúc này, đã không cần phải che dấu nữa, ta một bên cởi bộ đồ sư nhân ra, một bên nói: "Vậy ngươi cũng nên cho ta xem tôn dung của ngươi."
Khi hắn thấy dung mạo của ta, thanh âm nhu hòa kinh ngạc nói: "Ngươi, ngươi là loài người?" Áo choàng màu đen của hắn cũng nhẹ nhàng bay đi.
Ta so với hắn còn kinh ngạc hơn, lang thần đứng đối diện ta này quả thật có song đầu, điều này cũng không làm ta kinh ngạc, ta kinh ngạc chính là, song đầu của hắn lại là một kim một ngân, thoạt nhìn rất xinh đẹp, hơn nữa trên song đầu mang tới vẻ ngây thơ, lông tơ mượt mà, làm ta thấy có chút đáng yêu.
Chương 32
Kim đầu lang bên trái nói: "Sao nào, chưa từng thấy qua lang nhân hấp dẫn như ta đúng không." Đây là thanh âm thanh lãng, vừa nói hắn vừa dùng thân thể bên trái đầy kim mao làm ra một tư thế mà hắn cho là đẹp.
Ngân đầu lang nói: "Ngươi đừng ở chỗ này sửu mỹ, ngươi làm sao suất bằng ta." Đây là thanh âm nhu hòa.
"Các ngươi cũng có hai tính cách?"
Kim đầu lang nói: "Chúng ta có hai đầu, tự nhiên có hai bộ não, đương nhiên là có hai tính cách."
Ngân đầu lang nói: "Đúng rồi, tiểu tử, ngươi không sợ chứ, cho dù sợ cũng không cho chạy, phải đánh với chúng ta một hồi."
Ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Sợ, cái gì gọi là sợ, ta xem là các ngươi sợ mới đúng, nói cho các ngươi, ta không phải nhân loại. Hắc ám ngưng tụ linh hồn, đọa lạc phương năng tự do, hãy thức tỉnh đi, hỡi ma lực ngủ say trong huyết dịch ta." Theo ngâm xướng, ta trong nháy mắt biến thành đọa lạc thiên sứ.
Song đầu lang đồng thời kinh hô: "Ma tộc đọa lạc thiên sứ."
Biến thành đọa lạc thiên sứ, ta tà ác cười, nói: "Sai, ta cũng không phải Ma tộc, bất quá, bây giờ còn không thể nói cho các ngươi ta là chủng tộc gì."
Song đầu lang liếc nhau, bốn con mắt tràn ngập mê mang. Kim đầu lang nói: "Ngươi chẳng lẻ thật sự là thần thú sứ giả, ta xem không đúng,...trước không nói thần thú có hay không thật sự tồn tại, ngươi có thể biến thân thành đọa lạc thiên sứ biến thân thì không có khả năng là thần thú sứ giả."
Ta phản đòn nói: "Vậy các ngươi thì sao, biết đâu không phải là mạo danh lang thần."
Ngân đầu lang nói: "Nếu chúng ta đều là mạo danh, vậy thì thử một chút xem đọa lạc thiên sứ ngươi lợi hại, hay là lang thần giả danh chúng ta lợi hại hơn."
Thật không nghĩ tới bọn họ thẳng thắn như thế, nhưng ta đã không có thời gian tự hỏi, Lang thần hóa thành một đạo kim ngân quang mang hướng ta đánh tới. Sau khi biến thân ta không giống như vừa rồi, cánh phía sau triển khai, nhất thời tránh thoát công kích của bọn họ. Nhưng mặc dù không có bị đánh trúng, nhưng bọn hắn phát ra đích kim ngân đấu khí cũng làm ta cảm thấy đau đớn, không dám khinh thường, ta đưa tay triệu hồi Mặc Minh, cẩn thận nhìn bọn họ.
Kim đầu lang ha ha cười to nói: "Có ý tứ, có ý tứ, đọa lạc thiên sứ đúng là không tồi." Ngân đầu lang nói: "Được rồi, vậy chúng ta sử dụng công kích mạnh nhất của chúng ta, thử xem hắn có thể chịu đựng nữa được không."
Song đầu lang đồng thời lại vọt về phía ta, lần này cũng không phải kim ngân đấu khí, cả Lang thần đều bị vây trong kim đấu khí, cường độ mặc dù không bằng vừa rồi, nhưng ta cảm giác, cũng không thể ngạnh tiếp được.
Vừa muốn né tránh, bên trái ta đột nhiên xuất hiện một băng phong cầu thật lớn hướng ta đánh tới, đó là một thủy hệ ngũ cấp ma pháp, lực công kích rất mạnh.
Mà bên phải lại là một số lượng lớn tiểu hỏa cầu, mỗi cái hỏa cầu đều phát ra u lam sắc, mặc dù ta không thể xác định đó là cái gì ma pháp, nhưng cũng hiểu không thể dùng thân thể đón dỡ được, hai cái ma pháp cơ hồ bao phủ tất cả không gian trái, phải, sau, hậu ba phương hướng.
Không ổn, bốn phía thụ địch, nếu ta bây giờ lui về phía sau dám chắc sẽ bị đối thủ đuổi theo truy kích, như vậy sẽ hoàn toàn rơi vào hạ phong, hơn nữa, ta cũng cũng không có nắm chặc có thể vượt qua ma pháp công kích của đối phương mà không bị thương, xem ra chỉ có thể liều mạng ngạnh công. Ta cắn răng, hắc ám ma lực cùng Cuồng Thần đấu khí che kín toàn thân, hét lớn một tiếng: "Cuồng long loạn vũ." Toàn thân hóa thành một mộtt lớn Hắc Long thật lớn giương nanh múa vuốt lao về phía lang thần.
Đúng lúc sắp đánh trúng lang thần, trước mặt chúng ta đột nhiên xuất hiện một đạo long quyển phong nhỏ, mặc dù ta né tránh thành công, nhưng uy lực của cuồng long loạn vũ nhất thời yếu đi không ít.
Ta chỉ kịp thấy song đầu lang dương dương đắc ý, tiếp theo, đã bị kim đấu khí cuồng bạo vô cùng đánh văng ra ngoài. "Oanh!" Ta trầm trọng đánh vào trên vách tường, kết giới phòng ngự cũng có chút rung động, xương cốt toàn thân giống như vỡ vụn, một vòi máu tươi theo khóe miệng chảy xuống, vô số hắc sắc vũ mao phiêu tán tại không trung.
Lang thần vọt đến trước người ta, kim đầu lang nói với ngân đầu lang: "Di, người nầy hình như bị thương không quá nặng, vẫn còn chịu đựng được." Ta dụng Mặc Minh chống thân thể chậm rãi đứng lên, trong lòng nổi giận, người nầy quá mạnh mẻ, so với tên đọa lạc thiên sứ luyện đến tầng sáu thiên ma quyết lần trước còn mạnh hơn nhiều, trừ phi ta biến thành Huyết Hồng Thiên Sứ, nếu không, căn bản là không có lực liều mạng.
Chỉ là, thần chí ta bây giờ vô cùng thanh tỉnh, cũng không có cái gì có thể kích phát ta tức giận, làm sao ta biến thân được? Cho dù biến thân thành công, thắng thì thế nào, ta đối phó được ba ngàn thủ vệ bên ngoài sao? Chẳng lẻ kế hoạch mạo hiểm của ta sẽ thất bại như vậy sao? Nghĩ vậy, ta cảm thấy trong lòng vô cùng phiền loạn.
Ngân đầu lang nói với ta nói: "Không sao chứ, dám khiêu chiến chúng ta, hừ ……" Ta lau máu tươi ngoài miệng, nói: "Khiêu chiến các ngươi thì thế nào, bất quá, ta còn có chuyện muốn hỏi."
Song đầu lang đồng thời nói: "Hỏi đi." Nói xong, song đầu trừng mắt liếc lẫn nhau.
Ta cười khổ nói: "Tại sao các ngươi có thể không cần chú ngữ mà phát ra ma pháp, chẳng lẻ các ngươi thật sự là thần sao?"
Kim đầu lang cười hắc hắc, nói: "Ngươi làm chúng ta hôm nay rất vui vẻ, nói cho ngươi biết cũng được, ai nói chúng ta không có niệm chú ngữ, vừa rồi hướng ngươi phát ra đấu khí tiến công là ta, mà ma pháp tiến công là hắn." Nói, chỉ chỉ ngân đầu lang.
Ta nhất thời chợt hiểu ra, nguyên lai hai người bọn họ cũng có thể một người dụng ma pháp một người dụng đấu khí, trách không được vừa rồi chỉ có kim đấu khí xuất hiện, không công bình, thật không công bình, ta đang là một đấu hai a.
Lục tùng thạch không ngừng truyền sinh mệnh lực cường đại cho ta, để cho ta cảm thấy thư thái rất nhiều.
Ngân đầu lang nói: "Hôm nay ngươi để cho chúng ta rất vui vẻ, như vậy đi, chúng ta cũng không giết ngươi, ngươi so với Ngân Tiến mạnh hơn rất nhiều, cứ ở tại chỗ này làm người hầu cho chúng ta."
Người hầu, để cho ta làm người hầu. Ta trong lòng có một tia tức giận, quát: "Ảo tưởng, cho dù là chết, ta cũng sẽ không làm nô dịch cho các ngươi."
Kim đầu lang hừ một tiếng, không biết là ai trong bọn hắn xuất thủ, ta cảm giác được thân thể mình lại một lần bay đứng lên, mặc dù không có trầm trọng như vừa rồi, nhưng tư vị bị đánh luôn luôn khó chịu.
Ta té trên mặt đất, chợt nghe kim đầu lang nói với ngân đầu lang: "Người nầy da tay hình như rất cứng cỏi, ta vừa rồi ra tay một chút sợ là không cách nào tổn thương bên trong hắn."
Ngân đầu lang nói: "Một chút không được thì thêm một chút nữa, xem ta đây."
Quang mang chợt lóe, ta cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, một lần nữa lại đập vào vách tường của thần đện, bị bọn họ đánh giống như bao cát thật là nhục nhã, nhưng trong lòng ta mừng thầm, bởi vì, bọn họ đang từ từ làm ta tức giận.
Ta cố gắng hồi tưởng tình cảnh lúc trước Lôi Hổ nhục mạ ta, sửu phụ nhục mạ mẫu thân, thân thể từ từ bắt đầu xảy ra biến hóa, cơ thể từ từ bành trướng đứng lên.
Lang thần đem ta đánh tới đánh lui, bọn họ cũng không hạ trọng thủ, hoàn toàn đem ta trở thành ngoạn vật. Ngay trong khi chiêu thứ mười một của bọn đánh ta bay đi thì, ta rốt cục cũng cuồng hóa, thân thể tại không trung đột nhiên định trụ, toàn thân phát ra khí thế vô cùng cường đại. Kim đầu lang kinh hô: "Ngươi mau nhìn, cánh của hắn biến thành màu đỏ. Chuyện gì xảy ra, đổ máu phải không, vừa rồi ta hẳn là ra tay hơi mạnh."
Ngân đầu lang nói: "Không phải đâu, vừa rồi ta đánh cũng không phải quá nặng, hắn hẳn là có thể chịu đựng." Ta chậm rãi mở hai mắt màu đỏ, lạnh lùng nói: "Này là các ngươi tự tìm lấy." Hồng mang chợt lóe, ta mở ra hai cánh xuất hiện tại phía sau bọn họ. Lang thần phanh một tiếng té trên mặt đất. Dưới sự công kích như tia chớp của ta, bọn họ mặc dù đã phòng thủ, nhưng dù sao cũng không kịp, vẫn bị ta đánh trúng một chút.
Ta xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ. Song đầu lang lần đầu tiên cảm giác được nguy cơ, nhung mao phía sau dựng đứng lên, kim đầu lang nói: "Người nầy biến thành quái vật rồi, thật mạnh a."
Ngân đầu lang nói: "Xuất tuyệt chiêu đi, nếu không sẽ đở không được đâu." Ta hai tay nắm chặt Mặc Minh cũng đã biến thành màu đỏ, mũi kiếm chỉ hướng bọn họ.
Song đầu lang trở nên vô cùng nghiêm túc, đồng thời phát ra một tiếng sói tru, quần áo trên người bạo liệt, kim ngân quang mang mãnh liệt từ trên người bọn họ phát ra cũng không ngừng mở rộng phạm vi.
Trong lúc quang mang đang phát ra, ta phát hiện, Lang thần cũng chính thức biến thành một cự lang tứ chi chấm đất, thân thể bọn họ bán kim bán ngân, cao đạt một trượng, dài ba trượng, bốn con mắt hung ác trừng ta. nguyên lai bọn họ cũng có thể biến thân, ta toàn thân phát xuất hồng quang mãnh liệt hơn, cả người hoàn toàn bao phủ trong năng lượng của huyết hồng thiên sứ. Lang thần mạnh mẽ đứng lên, thân thể tại không trung nhanh chóng xoay tròn, chợt hình thành một cái kim ngân toàn phong (gió lốc), thanh âm thanh lãng cùng thanh âm nhu hòa đồng thời vang lên: "Kim ngân long quyển bạo."
Kim ngân toàn phong ngưng tụ thành một cổ, hướng về phía ta. Ta nổi giận gầm lên một tiếng, mở ra hai cánh, Mặc Minh ở trước, phảng phất như hỏa phượng hoàng bay tới từ địa ngục không hề úy kỵ tiếp chiêu. ngay lúc sắp va chạm, thần chí ta đột nhiên thanh tĩnh, nhớ tới mục đích của mình đến đây, vội dùng Mặc Minh chuyển công thành thủ.
Một tiếng nổ mạnh hủy thiên diệt địa vang vọng cả Ôc Nhĩ sơn, kết giới trong thần miếu cũng bị nổ tung. Kết giới căn bản không cách nào ngăn cản lực lượng mạnh như thế, thần miếu cũng bị xốc lên, một cổ khí thể kim, ngân, hồng tam sắc bay lên trời.
Chung quanh ba dặm, các tầng mây bị năng lượng bá đạo này đánh sâu vào phân tán ra tứ phía, mưa phùn không ngừng bay xuống Ốc nhĩ sơn cơ địa của lang nhân. Cả Vân Na lĩnh mọi người đều có thể thấy được, khi chứng kiến cảnh tượng này bọn họ lập tức chuẩn bị cúng bái, bọn họ tưởng lang thần đang hiển linh.
Lễ cúng bái này cũng chỉ có các lang nhân bình thường tham gia, lang thần hộ vệ đoàn trên Ốc Nhĩ sơn không hề tham dự, bởi vì bọn họ biết, đây cũng không phải cái gì thần tích, mà là bởi vì đối kháng tạo thành, tâm trí bọn họ đều tập trung vào trận chiến.
Ngân Tiến trước tiên dẫn theo thần miếu hộ vệ đi vào thần miếu, mà Ốc Phu bọn họ bởi vì có lệnh của ta, không dám vọng động, bị thần miếu hộ vệ chắn bên ngoài.
Lang thần trong mắt Ngân Tiến là chí cao vô thượng, mặc dù cũng đã được lang thần ra lệnh, nhưng hắn bây giờ bất chấp. Ngân Tiến đi đến phía sau thần miếu thì phát hiện, cả thần miếu đã không còn vẻ trang nghiêm như lúc trước, khắp nơi đều là tàn thạch, hắn một bên cao giọng kêu gọi lang thần, một bên mang theo kẻ dưới tay tìm kiếm xung quanh. Rốt cục, trong một đống đá vụn cũng tìm được lang thần của bọn họ.
Lang thần đã không còn bộ dạng sáng láng lúc trước, đã biến thành bộ dạng lang nhân bình thường, song đầu trong miệng không ngừng toát ra máu tươi, bốn mắt vô thần.
Ngân Tiến nâng lang thần lên, tựa ở trên vai mình, đem số đấu khí ít ỏi còn lại của mình đưa vào cơ thể lang thần, kêu gọi: "Lang thần đại nhân, Lang thần đại nhân. Ngài thế nào?"
Song đầu lang ho khan một tiếng, dần dần tỉnh táo lại. Ngân đầu lang nói: "Con mẹ nó, tiểu tử này thật sự là lợi hại, thiếu chút nữa là đi cái mạng nhỏ của chúng ta rồi."
Hắn nói nói xong Ngân Tiến sửng sốt, Ngân Tiến không nghĩ tới lang thần đại nhân chí cao vô thượng cũng sẽ nói những lời thô tục như vậy. Kim đầu lang nói: "Còn may, hắn cuối cùng thu tay lại, nếu không ……"
Ngân đầu lang nói: "Không biết hắn thế nào rồi, Ngân Tiến, chúng ta còn không chết được, ngươi mau đi tìm hắn, phỏng chừng tiểu tử đó cũng không chết được đâu."
Ngân Tiến cung kính trả lời: "Vâng." Đem lang thần giao cho kẻ dưới tay giúp đỡ, mang theo thần miếu hộ vệ tìm tòi. Đến đối diện chỗ tìm được lang thần, hắn cuối cùng cũng tìm thấy ta, lúc này ta đã khôi phục thành bộ dáng loài người, trên người mặc dù không có thương tổn, ngoại thương đã bị lực lượng cuồng hóa chữa trị, nhưng thân thể ta gần như tê liệt.
Ngân Tiến một bế ta đứng lên, kinh ngạc nói: "Đây không phải sư nhân vừa rồi, hắn, hắn là loài người."
Lang thần được thần miếu hộ vệ giúp đỡ vội vàng đi qua, kim đầu lang nói: "Chính là tiểu tử, lúc trước ngươi thấy hắn, hắn là hóa trang, người nầy cũng không phải loài người, nếu ta không có đoán sai, hắn hẳn là hỗn huyết nhi. So với chúng ta tưởng tượng lợi hại hơn nhiều lắm, bất quá, một kích cuối cùng của hắn đã lưu thủ, nếu không tình huống rất khó nói. Để cho ta xem nào."
Kim đầu lang đặt kim lang tí(tay) của hắn lên ngực ta, kinh ngạc nói với ngân đầu lang: "Sinh mệnh lực của tiểu tử này kiên cường như con gián vậy, bị trọng thương như vậy chẳng những không chết, hơn nữa sinh mệnh lực lại còn rất cường thịnh. Mặc dù chúng ta cuối cùng cũng có lưu thủ, nhưng hắn so với tưởng tượng của ta mạnh hơn nhiều."
Ngân đầu lang cũng đem cánh tay để lên người ta, quả nhiên như kim đầu lang theo nói, mặc dù thương thế ta rất nặng, nhưng sinh mệnh lực vẫn như cũ cường thịnh, tuyệt đối không chết được.
Bọn họ nào biết đâu rằng, này cũng không phải do sinh mệnh lực của ta cường đại, mặc dù ta phòng ngự mạnh mẻ, lúc nãy lại ở trong trạng thái huyết hồng thiên sứ đích trạng thái, nhưng một kích vừa rồi suýt chút nữa cũng lấy mạng ta rồi, là lục tùng thạch phát ra sinh mệnh lực bảo hộ tâm mạch, mới giúp ta không chết.
Ngân đầu lang nói: "Như vậy đi, Ngân Tiến, ngươi đem hắn đi nghỉ ngơi, không cho nào thương tổn hắn, chúng ta là công bình quyết đấu mà bị thương. Còn có, an bày luôn cho thuộc hạ của hắn, chờ hắn tỉnh lại, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn. Thương thế chúng ta vô cùng nghiêm trọng, phải lập tức chữa thương."
Ngân Tiến nói: "Người nầy đả thương ngài, quả thực là tội ác cực đại, tại sao còn muốn lưu giữ hắn?" Song đầu của lang thần đồng thời cười khổ, kim đầu lang nói: "Trong thời khắc mấu chốt hắn đã nương tay, nếu không, hậu quả khó có thể đoán trước, chúng ta bây giờ như thế nào có thể thừa dịp người ta bị nguy? Nếu làm như vậy, chúng ta còn có tư cách xưng là lang thần?"
Ngân Tiến đầu tiên là toát ra thần sắc xấu hổ, sau đó chuyển sang sùng kính nhìn lang thần, cung thanh nói: "Thuộc hạ tuân mệnh." Lang thần được hai gã thần miếu hộ vệ đỡ quay về phòng ngủ của mình để chữa thương, mà ta cùng với các hộ vệ bị Ngân Tiến an bài ở tịnh xá, hơn nữa, phái năm trăm lang thần hộ vệ đội lại "Bảo vệ" chúng ta, ăn uống thoải mái, nhưng không cho bất luận kẻ nào đi ra ngoài.
Ốc Phu và các hộ vệ thấy ta bị thương, nhất thời cũng không dám cùng bọn họ xung đột, chỉ có thể thành thật ở lại tinh xá chiếu cố ta, hy vọng ta có thể sớm ngày tỉnh táo lại. Trong khoảng thời gian ta hôn mê này, bọn họ chỉ có thể đút cho ta một ít thực vật giúp ta duy trì tánh mạng. Bọn họ cũng muốn dụng đấu khí chữa thương cho ta, nhưng đấu khí của bọn họ lại không thể xâm nhập kinh mạch của, lại không dám dùng sức quá mức sợ tổn thương ta, cho nên, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính bản thân ta.
Mười ngày sau.
Toàn thân đều động không được, đau quá a.
Ta cuối cùng cũng tỉnh lại, bây giờ ta vẫn không thể cử động được. Đôi mắt quan sát chung quanh, phát hiện mình ở trong một căn phòng trang nhã.
Đây là nơi nào, chẳng lẻ ta chết rồi? Đã xuống địa ngục sao? Vậy sao vẫn còn bị thương. Lang thần hộ vệ đội không có giết ta sao? "Thiếu gia, ngài rốt cục tỉnh lại rồi." Một tiếng kinh hãi la lên, Ốc Phu xuất hiện trước mặt ta. Ta yếu ớt hỏi: "Đây là nơi nào?"
Ốc Phu trả lời: "Nơi này vẫn là Ốc Nhĩ sơn, chúng ta bị đám người kia cầm cố, bên ngoài đều là người của bọn chúng. Thương thế của ngài như thế nào rồi?"
Hắn vừa hỏi, làm cho ta chợt nhớ đến tình hình lúc trước, một kích cuối cùng ta dùng Mặc Minh tiếp chiêu của lang thần, cường đại lực lượng đem ta và Lang thần đồng thời bắn ra ngoài, lúc ấy ta tưởng mình xong rồi, không nghĩ tới Lang thần mạnh đến như vậy, từ lúc ta có thể biến thân thành huyết hồng thiên sứ tới nay, hắn là người thứ nhất có thể chống lại ta, bởi vì ta nương tay, một kích cuối cùng của lang thần cũng đã thu lại một phần lực.
Trong sát na bị đánh bay đi, ta chỉ biết hắn không chết được, thực lực của hắn so với ta vẫn mạnh hơn một chút. Trận tỷ thí này, ta hoàn toàn thua, bất quá ta đã có cơ hội làm cả hai lưỡng bại câu thương.
Ta xem xét lại tình trạng cơ thể, chỉ có thể dùng từ thảm để hình dung, kinh mạch bị đoạn làm bảy tám đoạn, căn bản không tìm ra được Cuồng Thần đấu khí, chỉ có não bộ còn lưu lại một chút hắc ám ma lực, có thể chữa thương được hay không chắc chỉ có trời biết được. Ta cười khổ nói: "Thương thế của ta sợ là nhất thời không thể khỏi được, bọn họ không có làm khó các ngươi chứ?"
Ốc Phu lắc đầu nói: "Ngoại trừ không cho chúng ta đi ra ngoài, kỳ thật cũng không có gì, mỗi ngày đều đưa thức ăn tới. Bên ngoài có mấy trăm người canh gác, sợ rằng với năng lực của chúng ta ……"
Ta nói: "Không quan hệ, nếu lang thần lúc trước không có giết chúng ta, bây giờ dĩ nhiên sẽ không giết chúng ta. Các ngươi cứ tu luyện, chờ thương thế ta tốt lắm, chúng ta mới có hy vọng rời đi."
"Vâng, thiếu gia."
"Ngươi đi ra ngoài đi, ta cần tĩnh lặng một chút."
Ốc Phu lui ra ngoài, ta cố gắng điều động hắc ám ma lực ở não bộ chữa thương, nhưng một chút năng lượng này chỉ miễn cưỡng nhúc nhích chứ cũng không làm được gì. Ta thử lại một lần nữa, vẫn không có tác dụng gì, chỉ có lục tùng thạch không ngừng truyền đến sinh mệnh lực thong thả tu bổ kinh mạch, nhưng mà với tốc độ này, nếu ta muốn hoàn toàn khôi phục, sợ rằng cần ít nhất là mười năm.
Đột nhiên, ta nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên biến thành huyết hồng thiên sứ, lúc đó ta cũng bị thương rất nặng, thân thể tổn hại nghiêm trọng, sau đó trong lúc chữa trị vết thương, Mặc Minh đã giúp ta rất nhiều, là nó truyền đến hắc ám ma lực giúp ta tu bổ lại kinh mạch trong cơ thể, ta mới có cơ hội phục hồi như cũ.
Nghĩ tới đây, ta hô: "Ốc Phu, tiến đến một chút." Bởi vì vết thương quá nặng ta không thể xuất thanh âm lớn được, chỉ thế này thôi toàn thân ta đã cảm thấy đau đớn.
Ốc Phu tai mắt rất linh mẫn, quả nhiên nghe được ta kêu, hắn chạy đến bên giường ta hỏi: "Thiếu gia."
Ta cố nén đau đớn, nói: "Kiếm của ta đâu? Giúp ta đem nó lại đây."
Ốc Phu trên mặt có chút hơi khó khăn, nói: "Thiếu gia, ngày đó ta chỉ thấy người của ngươi, cũng không có phát hiện thanh kiếm."
Nghe xong hắn nói, ta nhất thời nhớ lại, sau khi nhận một kích cuối cùng, Mặc Minh rời khỏi tay ta bay đi, dám chắc là ở trong thần miếu diện.
"Ngươi đi thử xem có thể nhờ bọn họ lấy kiếm lại không, nó có tác dụng trọng yếu giúp ta khôi phục lại."
Ốc Phu gật gật đầu, nói: "Vâng, ta đi ngay."
Ta ân một tiếng, nói: "Nói chuyện khách khí một chút, ta không muốn có thêm phiền toái."
Ốc Phu xoay người ra khỏi..., lang nhân có chịu đem Mặc Minh trả lại cho ta không? Điều này xem ra chỉ có thể hy vọng, nếu không đem được Mặc Minh trở về, chỉ sợ là đại kế giúp đỡ thú nhân tộc của ta sẽ thất bại.
Lúc này, Ốc Phu đã trở lại, ta kinh ngạc hỏi: "Như thế nào nhanh như vậy?"
Ốc Phu vẻ mặt tức giận nói: "Bọn hỗn đản, bất luận ta nói như thế nào cũng không cho ta đi ra ngoài, cuối cùng, chỉ đáp ứng sẽ đem chuyện này nói với thống lĩnh bọn chúng. Nếu không phải ngài không cho ta động thủ, ta muốn liều mạng với bọn chúng."
Ta nhíu mày nói: "Ngươi như thế nào lại xúc động như Mãnh Khắc, nhớ kỹ, có thể dùng đầu thì không nên dùng tay, xúc động chỉ gây nên chuyện xấu, bất luận tình huống gian khổ như thế nào, cũng đều phải bảo trì sự tĩnh táo, hiểu chưa? Ngươi đi xuống đi, nếu bọn họ đưa kiếm tới, ngươi lập tức mang lại đây cho ta."
"Vâng, thiếu gia." Ốc Phu nghe xong ta nói, trên mặt thần sắc đại biến, hy vọng hắn có thể tiếp thu được.
Ta kiên nhẫn đợi thêm ba ngày, đối phương vẫn không có tin tức gì. Để cho Ốc Phu hỏi lần nữa, đối phương chỉ là bọn họ đã thông báo cho thống lĩnh rồi, nhưng còn không có hồi âm.
Chẳng lẻ Ngân Tiến muốn tham ô Mặc Minh của ta? Mặc Minh đối với hắn mà nói, cũng không có tác dụng a, hơn nữa Ngân Tiến cũng không giống loại người này. Đúng lúc này thì, một hùng nhân hộ vệ của ta chạy đến, trầm giọng nói: "Thiếu gia, đối phương có người đến, nói là muốn gặp ngài."
"Là ai?"
Hùng nhân hộ vệ lắc đầu nói: "Không biết, hắn mặc áo choàng, nhìn không rõ mặt."
Mặc áo choàng? Chắc là Ngân Tiến rồi, người nầy bắt chước Lang thần mà. Ta phân phó nói: "Để cho hắn đến đây đi, các ngươi ở ngoài cửa thủ, không được quấy rầy chúng ta."
Chỉ chốc lát công phu, quả nhiên một người mặc áo choàng màu đen tiến đến. ta nhất thời kinh hãi, mặc dù còn không nhìn thấy diện mạo của hắn, nhưng ta biết này tuyệt không phải Ngân Tiến, chính là lang thần. Bởi vì mặc dù mặc áo choàng, nhưng một đầu so với song đầu khác biệt rất nhiều.
Ta kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Lang thần cởi bỏ áo choàng, lộ ra song đầu lang, kim đầu lang mỉm cười nói: "Như thế nào? Không chào đón chúng ta sao? Nghe nói ngươi muốn kiếm của mình? Chúng ta mang đến cho ngươi."
Ta cảnh giác nói: "Cám ơn, xem đem nó lại bên cạnh ta." Lang thần từ bên trong áo choàng lấy ra Mặc Minh để ở trên giường, ngân đầu lang đặt tay lên ngực ta, một cổ năng lượng nhu hòa cố gắng tiến vào trong cơ thể ta, nhưng tình hình cũng giống như lúc các hộ vệ cố chữa thương cho ta, căn bản không cách nào tiến vào.
Hắn nhíu mày nói: "Kinh mạch trong cơ thể ngươi loạn quá, mặc dù sinh mệnh lực rất mạnh, nhưng muốn khôi phục lại sợ là rất khó." Ta không tức giận nói: "Cũng nhờ các ngươi ban tặng!"
Kim đầu lang nói: "Ngày đó ngươi không dùng mũi kiếm chỉ hướng chúng ta, cho nên chúng ta tại thời khắc cuối cùng đã thu lực, nếu không, cho dù sinh mệnh lực của ngươi cường thịnh hơn nữa, sợ rằng cũng khó thoát chếtHơn nữa, chúng ta thụ thương cũng không nhẹ a."
Ta phản đòn nói: "Cho dù ta chết, cũng có thể đem các ngươi theo bồi tiếp ta."
Lang thần cả hai đầu đều dựng đứng lên.
Ta cả giận nói: "Các ngươi không tin sao? Chờ ta khỏe lên rồi thử lại."
Ngân đầu lang nói: "Không phải không tin, tình huống ngày đó ngươi cơ bản là làm được, mặc dù chúng ta bị thương rất nặng, bây giờ cũng chỉ tốt hơn ba thành mà thôi, nhưng ngươi quả thật không có khả năng giết chết hai người chúng ta."
Lúc ấy đích tình huống chúng ta song phương trong lòng đều biết rõ, ta quả thật có thể đâm Mặc Minh vào trái tim bọn họ, nhưng nhìn vẻ mặt ngân đầu lang đích cũng không giống đang nói giỡn.
Ngân đầu lang tiếp tục nói: "Ngươi chỉ có thể giết chết một trong hai chúng ta, công phu của ngươi làm chúng ta rất khâm phục, tiểu nhỏ như vậy mà cơ hồ đánh ngang tay với chúng ta, nói cho ngươi một bí mật, chúng ta chẳng những có hai đầu, ngay cả trái tim cũng có hai cái, cho nên, ngày đó ngươi chỉ có thể giết chết một trong hai chúng ta."
Kim đầu lang chỉ vào ngân đầu lang nói tiếp: "Cám ơn ngươi ngày đó không có giết hắn."
Ngân đầu lang cả giận nói: "Cái gì không có giết ta, nhân gia rõ ràng có thể giết ngươi, đừng quên, trái tim ngươi chính là bên trái."
Kim đầu lang đồng thời phẫn nổi giận: "Ai nói chứ, người bình thường cũng có trái tim sinh trưởng ở bên phải, ngươi như thế nào biết hắn sẽ không đâm bên phải." Hai người bọn họ đang tranh cãi thì nhìn thấy ta đang sửng sờ, đột nhiên, đồng thời chuyển hướng ta, hai miệng đồng thanh hỏi: "Nói mau, lúc ấy ngươi muốn đâm bên nào?"
Ta cười khổ nói: "Các ngươi tranh cãi cái này có cái gì ý nghĩa, cũng không phải sự thật, lúc ấy ta căn bản là không nghĩ tới muốn giết các ngươi, cũng không muốn đâm bên nào."
Kỳ thật, lúc ấy ta muốn đâm bên trái, nhưng vì hòa giải bọn họ, chỉ có thể cấp trả lời như vậy. Kim đầu lang và ngân đầu lang đồng thời hừ một tiếng, ai cũng không để ý tới ai quay đầu về hai bên.
Bộ dáng bọn họ làm ta cảm thấy có chút buồn cười, hỏi: "Các ngươi đem ta cầm cố ở chỗ này, định như thế nào xử trí ta?"
Song đầu lang lập tức thấy hứng thú, kim đầu lang cướp nói: "Chúng ta cũng biết xử lý ngươi thế nào, như vậy đi, ngươi...trước dưỡng thương, chờ ngươi hồi phục rồi chúng ta nói chuyện sau."
Ngân đầu lang nói: "Hay trước tiên dưỡng thương là việc quan trọng nhất, thương thế chúng ta cũng phải một hai tháng nữa mới khỏi, hết thảy đến lúc đó nói."
Xem bộ dáng bọn hắn, hình như có ý cầu ta, điều này làm cho ta cảm thấy rất kỳ quái. Bọn họ nói đúng, ta bây giờ thành bộ dạng này, cái gì cũng làm không được, hết thảy chờ sau này hãy nói. Nghĩ tới đây, ta châm chọc nói: "Vậy trong khoảng thời gian này, phiền toái các ngươi chiếu cố nhiều hơn."
Kim đầu lang cười bồi nói: "Đừng khách khí, đừng khách khí, chúng ta đã phân phó Ngân Tiến rồi, chỉ cần các ngươi không muốn chạy trốn, sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của các ngươi. Chúng ta đi trước đây, ngươi nghỉ ngơi đi."
Hắn nói làm cho ta cảm thấy nghi ngờ, xem ý tứ hắn, là không muốn giết chúng ta, cũng không muốn thả chúng ta, còn nói chờ ta khỏe hơn muốn nói chuyện với ta, liên tưởng đến lần trước bọn họ nói rất tịch mịch …… Bọn họ muốn làm gì, ta trong lòng đã mơ hồ hiểu được.
"Phiền toái các ngươi đi ra ngoài, gọi một hộ vệ tiến đến."
Lang thần lên tiếng, mặc lại áo choàng xoay người ra khỏi....
Bọn họ sau khi rời khỏi đây, hùng nhân hộ vệ đi đến: "Thiếu gia, ngài có chuyện gì?" Ta phân phó nói: "Ngươi đỡ ta một chút, sau đó đem kiếm của ta đặt ở dưới thân thể ta."
Hùng nhân nga một tiếng, đi tới bên giường, một tay đặt trên thân ta, động tác thô lỗ của hắn nhất thời khiến cho ta toàn thân đau đớn, nhịn không được mắng: "Ngươi này hỗn đản, sao không nhẹ nhàng một chút?"
Hùng nhân vội xin lỗi, đem Mặc Minh đặt ở dưới thân ta, nhẹ nhàng đặt ta nằm xuống. Trong khoảng khắc khi ta tiếp xúc Mặc Minh, một cảm giác lạnh như băng đồng thời xâm nhập cơ thể, trong nháy mắt trải rộng ra toàn thân, đau đớn giảm đi rất nhiều. Ta trong lòng vui vẻ, nói với hùng nhân hộ vệ: "Ngươi đi ra ngoài đi."
Ta cẩn thận thúc dục nguồn năng lượng này vận hành trong kinh mạch, Mặc Minh truyền đến năng lượng cũng không giống với hắc ám ma lực ta tu luyện, nhưng có thể dám chắc chính là, bọn chúng tất nhiên là đồng nguyên.
Ta thúc dục trứ nó trước tiên vận hành ở tâm mạch một vòng, sau đó hướng lên trên, kế hoạch của ta là muốn nguồn năng lượng này hội hợp với hắc ám ma lực ở não bộ ta, sau đó mới tu bổ lại kinh mạch, như vậy sẽ có hiệu quả. Trong khi ta chữa thương thời gian không ngừng trôi qua, rất nhanh, đã trôi qua một tháng.
Ta thành công đả thông tất cả kinh mạch tiếp giáp giữa tâm mạch và não bộ, hơn nữa đả thông toàn bộ kinh mạch ở tay trái, đầu của ta và tay trái đã có thể thong thả đi động rồi.
Ta đem tất cả hắc ám ma lực vận chuyển trong các kinh mạch đã được đả thông một vòng, trầm tĩnh lại, chuẩn bị nghỉ ngơi. Đột nhiên, ta nhớ tới lục tùng thạch trong người, đại não cùng tâm mạch ta đã đả thông rồi, nếu ta đem nó đặt ở trên trán, biết đâu có thể lợi dụng được sinh mệnh lực của nó phát ra, rất có lợi cho việc chữa thương, cho dù không thành công thì chắc cũng sẽ không có chuyện gì. Nghĩ tới đây, ta vươn tay trái hướng về cái túi chứa lục tùng thạch. Bởi vì thân thể còn không thể nhúc nhích, tay trái cũng không cách nào đụng đến bên phải, cố gắng thử vài lần đều không thành công.
Ta lại không thể gọi hộ vệ lấy giùm ta, bây giờ ta trọng thương chưa lành, ai biết bọn họ có thể hay không kiến tài khởi ý (thấy lợi nổi lòng tham), ở cùng bọn họ cũng không nhiều, không thể không cẩn thận.
Thử một lần nữavẫn không thành công, ta bất đắc dĩ đặt tay trên người, ta bây giờ quả thực chính là phế vật, ngay cả chút chuyện cũng làm không được. Đúng trong khi ta đang buồn bực, đột nhiên cảm giác được ở dưới tay có cái gì cưng cứng, nguyên lai, trong lúc vô ý ta đã đặt tay lên cái túi bên trái, nơi này cất bảo thạch gì, ta nhất thời nghĩ không ra, đưa tay vào trong lấy ra một viên.
Để lên trước mặt, nguyên lai là hắc bảo thạch số lượng nhiều nhất, Tử Yên cũng không biết nó để làm gì. Tên heo mập đã đem lại chắc không phải là đồ bỏ, nói không chừng có công hiệu gì, ta đem nó đặt ở trên trán, cố gắng cảm thụ xem nó có ma lực gì, nhưng kết quả làm cho ta thất vọng, cảm giác gì cũng không có, chỉ là một khối đá có chút lạnh lẻo mà thôi. Con mẹ nó, chẳng lẻ lúc trước tên kia gạt ta, đem đồ phế thải tới?
Ta tức giận, đầu vô tình nhúc nhích, hắc bảo thạch nhất thời rớt xuống dưới, ta lại không kịp lấy tay đỡ, vô thức mở to miệng ra, hắc bảo thạch đã rơi vào trong miệng ta.
Ta trong lòng âm thầm đắc ý, may là ta thông minh, nếu không nó rớt về bên phải, ta không cách nào lấy đượcTrong lúc ta đang tự đắc, một biến hóa dị thường xảy ra, ta hoảng sợ phát hiện, hắc bảo thạch đã hòa tan trong miệng ta. Kinh hãi, ta vội vàng vươn tay trái muốn lấy nó ra, nhưng bảo thạch hòa tan tốc độ vô cùng nhanh, khi tay ta đến được bên mép, bảo thạch đã hóa thành chất lỏng lạnh lẽo trong miệng ta.