Chương 29
Sau một hồi từ chối nhưng không được, cuối cùng chúng ta đành phải lưu lại tiếp nhận sự khoản đãi nhiệt tình của thôn dân. Ta lặng lẽ ra lệnh cho tất cả các cận vệ, bất luận là ăn gì ở nhà nào, trước khi rời đi nhất định phải để lại kim tiền, chúng ta vừa mới bắt đầu tuyên truyền cho thần thú giáo, nhất định phải giữ hình tượng của mình.
Sau khi tiệc tùng xong, ta nói cho thôn trưởng biết, tất cả thần thú sứ giả đều thuộc thần thú giáo, thần thú chính là tín ngưỡng của chúng ta. Hắn tỏ vẻ nhất định kiên tín thần thú, làm một tín đồ trung thành của thần thú giáo.
Sau đó ta cùng các cận vệ rời thôn, mới vừa đi không xa, Mãnh Khắc chạy đến bên người ta nói: "Thiếu gia, giúp đỡ người khác cảm giác thật là tốt, vừa rồi bọn họ đều gọi ta là sứ giả vô cùng cung kính." Người nầy, vừa mới nhắc trong chốc lát đã quên.
“Ngươi nha, thật thà một chút cho ta, trong khi nói chuyện nhất định phải chú ý, trước mặt bình dân không thể có thái độ cao cao tại thượng như vậy được, nghe rõ chưa?”
Mãnh Khắc vỗ vỗ bụng, cười nói: "Biết rồi, thiếu gia, chúng ta tiếp theo đi đâu đây?"
Ta trừng mắt liếc hắn, nói: "Nghe ít, nhớ kỹ, từ nay về sau không nên hỏi nhiều. Đúng rồi, tên lang nhân kia đâu, đem tới đây, chúng ta tới sườn núi phía trước nghỉ ngơi một chút, ta muốn thẩm vấn hắn một số chuyện. Ngươi lập tức thả tín cáp ra, báo cho bệ hạ biết tình huống ở đây, thỉnh ngài mau phái các thần thú sứ giả chuyên về canh tác sản xuất đến hiệp trợ thôn trang. Ta tin tưởng rằng, thôn dân của thôn này từ nay về sau sẽ là tín phụng giả trung thành của thần thú giáo."
Hộ vệ môn tới sườn núi tìm chỗ nghỉ ngơi, ta chắp tay mà đứng, lạnh lùng nhìn tên lang nhân vừa mới được giải khai kinh mạch. Lang nhân chịu đựng ánh mắt của ta, thân thể phát run, sợ hãi nói: "Đại nhân, đại nhân, ngài tha mạng cho tiểu nhân, ngài hỏi cái gì, tiểu nhân đều thành thật trả lời."
Ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Chuyện này phải xem ngươi có chịu hợp tác không."
Lang nhân vội vàng nói: "Hợp tác, tiểu nhân nhất định hợp tác."
Ta hài lòng gật đầu nói: "Tốt lắm, ngươi trước tiên nói cho ta biết tại sao đạo phỉ lại dám tập hợp tấn công thôn trang?"
Lang nhân không chút do dự trả lời: "Đó là bởi vì bọn tiểu nhân nhận được tin bệ hạ ra lệnh thanh trừ các đạo phỉ, để tránh không bị tiêu diệt đạo phỉ các nơi đều tập trung lại. Bọn tiểu nhân chỉ là quy mô nhỏ tổng cộng không đến hai trăm người, cho nên quyết định làm một mẻ lớn, sau đó tìm một sơn cốc không người tránh né qua đợt gió lớn này, sau đó lại, lại ……" Lang nhân nói đến đây thì ngắc ngứ không dám nói tiếp.
Ta cười lạnh nói: "Tiếp tục làm ác, đúng không?"
Lang nhân sợ hãi nói: "Không dám, tiểu nhân không dám, từ nay về sau tiểu nhân không dám làm cường đạo nữa, nhất định tuân thủ pháp luật làm một người tốt."
“Bớt nói nhảm, ngươi có cơ hội sống đến sau này hay không, còn phải dựa vào biểu hiện của ngươi. Ta hỏi ngươi, trong vùng phụ cận của hoàng đô, còn có những đoàn đạo phỉ nào, hoạt động ở khu vực nào, ngươi biết rõ không?”
Lang nhân trên mặt có chút khó xử, đột nhiên, hình như hạ quyết tâm, cắn răng, nói: "Tiểu nhân nguyện ý nói. Bởi vì tiểu nhân ở xung quanh hoàng đô cũng coi như là có danh tiếng trong làng cường đạo, cho nên quen biết tương đối rộng, ngài hỏi vấn đề này thật sự là tìm đúng người."
Ta đùa cợt cười, nói: "Nói như vậy ngươi xem ra cũng là người nổi tiếng."
Lang nhân trên mặt toát ra thần sắc kiêu hãnh nói: "Điều này còn phải nói, tại đây chỉ cần nhắc tới bạch nhãn lang ta thì không có đạo phỉ nào không biết." Nghe hắn nói ta suýt nữa cười thành tiếng, hắn như vậy mà cũng dám xưng là bạch nhãn lang.
“Bớt nói nhảm, đây là bản đồ, ngươi hãy xác định chính xác vị trí tụ tập của các đạo phỉ khác. Mãnh Khắc.” Ta xoay người gọi tên hộ vệ đắc lực của mình.
“Thiếu gia, ta ở đây.” Mãnh Khắc đang cầm tín cáp từ mặt bên chạy lên, "Ngài có chuyện gì phân phó, ta đang chuẩn bị phóng tín cáp."
Ta nói: "Vừa lúc, ngươi khoan hãy phóng, tên này biết tất cả các địa điểm mà đạo phỉ tập trung quanh hoàng đô, ngươi xem hắn chỉ dẫn rồi gửi về hoàng đô luôn, hắn nếu dám nói nhảm, ngươi biết làm thế nào chứ?"
Mãnh Khắc lộ ra nụ cười hiểm ác, dùng sức vỗ vỗ bả vai lang nhân, nhìn ta nói: "Yên tâm đi, thiếu gia. Tiểu tử, ngươi thông minh một chút, mau chỉ chỗ đạo phỉ ……" Ta lắc lắc đầu, tìm một nơi thanh tĩnh ngồi xuống, mở đầu xem ra rất thuận lợi, việc tiêu diệt đạo phỉ xung quanh hoàng đô, giao cho thú hoàng đi làm là được.
Ta cẩn thận lấy từ trong lòng ngực ra mái tóc của Tử Yên, cảm nhận hương thơm nàng lưu lại, tâm đã bay tới bên người của Tử Yên tỉ muội.
Không biết Tử Yên sau khi quay lại Long Thần có đem sực việc nói cho Tử Tuyết biết không, Tử Tuyết có chấp nhận ta không? Nghĩ, nghĩ, ta hoàn toàn đắm chìm trong ký ức. Không biết qua bao lâu, thanh âm của Mãnh Khắc đem ta từ trong mộng đẹp bừng tỉnh: "Thiếu gia, thiếu gia."
“A! Sao rồi, xong hết rồi chứ?”
Mãnh Khắc gật đầu nói: "Đã xong hết rồi, tín cáp ta cũng phóng đi rồi, ngài còn có cái gì muốn hỏi tên kia không? Nếu không có ta đem hắn đi xử lý."
Xử lý theo lời của hắn, có lẽ là một búa tiễn lang nhân lên đường. Người nầy, quả thực so với ta còn hiếu sát hơn. "Không cần ngươi quản, đi tìm chỗ nghỉ ngơi đi, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn, có việc ta sẽ gọi ngươi."
Đi về chỗ cũ, lang nhân vẫn đang quỳ gối nơi đó, nhìn hình dáng của hắn, quả thật bị chúng ta bị làm cho sợ hãi, vừa thấy ta, hắn lập tức lộ ra vẻ cung kính, cầu khẩn nói: "Đại nhân, tiểu nhân đã nói hết rồi, ngài tha cho tiểu nhân đi."
Thần sắc của ta cũng ôn hòa hơn, nhàn nhạt nói: "Thả ngươi cũng có thể, nhưng phải trả lời ta một vấn đề cuối cùng."
Lang nhân sửng sốt: "Vấn đề gì? Tiểu nhân đều đã nói hết rồi."
Ta hỏi: "Ngươi là người ở nơi nào?"
Lang nhân trả lời: "Tiểu nhân là người Vân Na, cơ hồ tất cả lang nhân đều xuất thân từ Vân Na." Xem hình dáng của hắn, giống như ta vừa hỏi một câu rất ngu ngốc.
“Ta nghe nói, Vân Na của các ngươi là lãnh địa mà đạo phỉ có tổ chức nhất, cũng là cường đại nhất. Có chuyện này không?
Lang nhân trên mặt có chút khó xử, nói: "Đúng vậy, Vân Na của chúng ta có đoàn đạo phỉ rất cường đại. Bọn họ chẳng những là đạo phỉ, hơn nữa cũng làm dong binh, làm việc tại các lãnh địa khác. Nhân số ước chừng ba ngàn, lang nhân phải có thực lực nhất định mới có thể gia nhập."
“Vậy sao ngươi không gia nhập đạo phỉ trong lãnh địa của mình?”
Vẻ khó xử trên mặt hắn càng đậm thêm, nhỏ giọng nói: "Thực lực của tiểu nhân còn chưa đủ để gia nhập vào thú nhân đệ nhất tặc phỉ đoàn."
“Nga? Ngươi không phải rất có danh tiếng sao?” Ta châm chọc nói.
“Chỉ có danh tiếng ở đây thôi,”
“Hảo, vậy ngươi nói tình hình của phỉ đoàn ở Vân Na cho ta nghe, ta muốn biết được xưng thú nhân đệ nhất tặc phỉ đoàn cuối cùng có bao nhiêu lợi hại!”
Lang nhân trong mắt hiện lên một tia mê mang, còn mang theo một chút khát vọng cùng đố kị: "Bọn họ chính là cảnh giới mà tất cả các đạo phỉ đều muốn đạt tới, bọn họ có quân sự hóa quản lý, còn mạnh hơn cả trường thương binh đoàn của lang nhân quân đội. Cao thủ như mây, tùy tiện xuất ra một đoàn viên bình thường đều mạnh hơn tiểu nhân. Từng có người nói qua, chỉ có bỉ mông vương suất lĩnh bỉ mông quân đoàn tiến đến, mới có thể tiêu diệt được phỉ đoàn này."
Ta hỏi: "Tại Vân Na có một đám đạo phỉ cường đại như vậy, lĩnh chủ mặc kệ sao? Cứ để yên cho bọn họ phát triển, chẳng lẻ không sợ bị đoạt quyền?"
Lang nhân khinh thường nói: "Vân Na lĩnh chủ là cái quái gì, hắn còn phải nhìn mặt phỉ đoàn để làm việc. Có một lần, Vân Na đắc tội với lân cư Phong Nhãn lĩnh, Phong Nhãn lĩnh ngài biết chứ, đó là lãnh đại của báo nhân, tộc nhân của bọn họ đều rất man dại, không đi khi dễ người khác đã là may mắn rồi, huống gì Vân Na lại dám đắc tội bọn họ. Phong Nhãn lĩnh chủ phát động toàn tộc đích tướng sĩ thảo phạt Vân Na, Vân Na lĩnh chủ không có biện pháp gì, cuối cùng tự mình mang theo trọng lễ đến cầu cứu đoàn trưởng của phỉ đoàn, kết quả đoàn trưởng bởi vì là quan hệ cùng tộc, thế bọn họ ra mặt. Phong Nhãn dân phong cường hãn như vậy cuối cùng cũng phải rút lui, Phong Nhãn lĩnh chủ từ nay về sau ngậm miệng không nói tới sự kiện đó nữa, ai cũng không biết lúc trước xảy ra cái gì. Bí mật này, ta cũng chỉ là trong lúc vô ý nghe được tộc nhân của ta nhắc tới ……" Nói đến nơi này, hắn hình như cảm thấy nói quá nhiều, đột nhiên dùng hai tay che mặt mình, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
“Như thế nào không nói tiếp?”
Lang nhân đột nhiên cuống quít hướng ta cúi đầu: "Đại nhân, ngài đừng hỏi nữa, chuyện này tiểu nhân không thể nói được, cho dù chết cũng không thể nói."
Hắn càng không nói ta lại càng hứng thú: "Không nói phải không? Ta lập tức ta lệnh cho kẻ dưới tay đem ngươi về thôn trang lúc nãy, ngươi nói thôn dân sẽ tiếp đón ngươi như thế nào? Nếu muốn sống, mau đem tất cả những gì ngươi biết về phỉ đoàn kia nói ra." Lang nhân ngước lên, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, nhìn ta chằm chằm.
Đột nhiên, hắn giống như đã quyết đọnh, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng sói tru thê lương, tay phải nhanh chóng cắm vào trong ngực của chính mình.
Hành động của hắn làm ta kinh hãi, muốn cứu hằn đã không kịp rồi. Kỳ thật, vừa rồi ta nói muốn đưa hắn quay lại thôn trang chỉ là nói đùa mà thôi, không nghĩ tới ham sống sợ chết như hắn mà lại kiên quyết đến thế, thà chết không nói. Lang nhân trong miệng không ngừng trào ra máu tươi, cố gắng nói với ta: "Nếu ta đoán không sai, các ngươi chính là những người phụ trách tiêu diệt phỉ, khuyên ngươi không nên đến Vân Na, nếu không, ngươi chết không toàn thây. Oa -"
Sau khi phu ra một ngụm máu tươi, lang nhân trút hơi thở cuối cùng. Cho tới lúc này hắn vẫn muốn bảo vệ cho phỉ đoàn. Chẳng lẻ phỉ đoàn kia thật sự lợi hại như hắn nói sao? Đoàn trưởng là ai, có thể làm một kẻ ham sống sợ chết sẵn sàng dùng tính mạng của mình để bảo vệ bí mật. Đạo phỉ kia làm cho ta tràn ngập nghi hoặc.
“Thiếu gia, thiếu gia, xảy ra chuyện gì?” Mãnh Khắc mang theo vài tên cận vệ chạy lên.
Ta lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, đem tên này mai táng đi, dù sao hắn cũng tiết lộ cho chúng ta không ít chuyện."
Ba ngàn phỉ đồ có thể khống chế được ta không? Tuyệt đối không thể, ta muốn gặp qua xem thủ lĩnh của phỉ đoàn tai Vân Na lĩnh rốt cuộc là ai, thú nhân có thể làm đối thủ của ta sợ là không có nhiều.
Mãnh Khắc cùng vài tên cận vệ mai táng lang nhân xong quay lại bên cạnh ta, hỏi: "Thiếu gia, chúng ta bây giờ xuất phát à? Đi tới chỗ nào?" Ta nhìn vào bầu trời màu xanh, kiên định nói: "Vân Na."
Trong mắt ta hiện lên một tia sát khí, trong lòng thầm nghĩ: thần bí nhân của Vân Na, ta tới đây, đến lúc đó để xem rốt cuộc là ngươi lợi hại hay là ta lợi hại hơn? Chỉ có va chạm với khó khăn mới giúp ta gia tăng lịch duyệt và kinh nghiệm, đồng thời cũng là phương thức tu luyện tốt nhất. Nếu muốn tới Vân Na lĩnh, chúng ta còn phải xuyên qua Tát Ti lĩnh.
Tát Ti lĩnh là lãnh địa của xà nhân, tập trung một số lượng lớn xà nhân ở đây, xà nhân quân đội mặc dù tại chiến trường không có tác dụng trọng yếu gì, nhưng trong cuộc sống bình thường, không có chủng tộc nào muốn trêu vào bọn họ. Bởi vì, xà nhân vô cùng đoàn kết, cũng rất thù dai, có thù là phải báo, vì một chút việc nhỏ, có thể khiến một đoàn xà nhân hướng đối thủ công kích. Đồng thời, xà nhân còn có chất độc rất đáng sợ, hàm răng cùng móng vuốt của họ nếu làm rách da đối phương, độc dịch sẽ lập tức xâm nhập vào trong cơ thể, chất độc lợi hại nhất của xà nhân có thể giết người trong chớp mắt. Có điều ưu thế này trên chiến trường hoàn toàn vô dụng, chủ yếu là bởi vì chiến tranh đại đa số quân đội đều mặc giáp trụ, hàm răng và móng vuốt như thế nào có thể xuyên qua?
Cứ như vậy, chúng ta ra đi dưới ánh mặt trời chói chang. Mãnh Khắc đi ở phía trước đội ngũ, ta chỉ có thể thân ảnh của hắn một cách mơ hồ, một bán nhân mã hộ vệ đi theo hắc long, phụ trách bảo vệ an toàn của ta, những người khác cứ phân tán ra mà đi.
Ta mở bản đồ nhìn nhìn, hỏi bán nhân mã hộ vệ: "Bây giờ chắc đã tiến vào xà nhân lãnh địa rồi chứ?"
“Đúng vậy, thiếu gia. Xà nhân lãnh địa đạo phỉ cũng không nhiều, bọn họ đều đi đến các lãnh địa khác để hoạt động.”
Ta cười lạnh một tiếng, nói: "Bọn chúng còn biết bảo hộ tộc nhân của mình."
Bán nhân mã hộ vệ nói: "Đúng vậy, xà nhân rất là đoàn kết, bọn họ tín phụng chính là cửu đầu thánh, kỳ thật chính là một loại cửu đầu xà, tín ngưỡng của bọn chúng không giống với người khác."
Ta hỏi: "A? Như thế nào mà không giống?"
“Thần của bọn họ thật sự tồn tại, không giống với thần của các tộc khác chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Ta kinh ngạc nói: "Ngươi là nói, đại lục thật sự tồn tại loại cửu đầu xà này sao?"
Bán nhân mã hộ vệ trịnh trọng gật đầu, nói: "Quả thật là có, bất quá số lượng vô cùng thưa thớt, nghe nói sở dĩ xà nhân đoàn kết, chính là bởi vì tộc trường bọn họ có nuôi dưỡng một cửu đầu xà. Loại xà này rất hung tàn, hay ăn các thú nhân, nhưng thần kỳ chính là, chỉ có xà nhân hắn không ăn, cái này càng làm cho xà nhân tin tưởng rằng, cửu đầu xà là thần bảo vệ bọn họ. Cửu đầu xà sức ăn cũng rất lớn, nếu là trưởng thành cửu đầu xà một ngày có thể ăn được hai hùng nhân trưởng thành."
Ta nghĩ nghĩ, nói: "Nếu nói như vậy, chúng ta muốn thành công thu phục Tát Ti lĩnh thì trước hết phải giết được cửu đầu xà này."
Bán nhân mã không nghĩ tới ta sẽ nghĩ như vậy, cuống quít nhìn nhìn mọi nơi, thấp giọng nói: "Thiếu gia, đây đã là Tát Ti lĩnh rồi, ngài ngàn vạn lần không nên nói chuyện kiểu này, nếu không, để cho xà nhân nơi này nghe thấy, nhất định đem toàn tộc liều mạng với ngài. Ngài không phải nói trước tiên muốn thu thập phỉ đoàn ở Vân Na sao? Tát Ti để sau này rồi nói, chỗ bọn họ cơ bản đều là núi, cũng không có tư nguyên gì hữu dụng, chỉ cần chúng ta làm theo quy củ của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện tìm phiền toái đâu."
Nhìn hình dáng của bán nhân mã hộ vệ, hiển nhiên đúng là có điều e ngại xà nhân, ta trong lòng thầm nghĩ: Cửu đầu xà thật sự không thể giết sao? Nếu âm thầm ám sát được không? Bọn họ tìm không được hung thủ sẽ thế nào? Không lẽ sẽ đi giết tất cả các tộc khác. Bất quábán nhân mã nói đúng, trước tiên cần dẹp phỉ đoàn ở Vân Na, nơi đó có bình nguyên rộng lớn cùng quáng sản rất trọng yếu. Vốn tưởng rằng tru diệt đạo phỉ là chuyện rất dễ dàng, thật không nghĩ đến lại có nhiều chuyện khó khăn đến vậy.
Nghĩ vậy, ta nói với bán nhân mã hộ vệ: "Đi gọi Ốc Phu tới, ngươi thế vị trí của hắn." Ốc phu là lang nhân duy nhất trong số hai mươi kẻ dưới tay ta.
“Thiếu gia, ngài tìm ta?”
Ốc Phu so với lang nhân bình thường cao hơn một ít, tông mao trên mặt thì tương đối ít hơn, hắn và ta giống nhau, là người, ma, thú ba tộc hỗn huyết nhân, nhưng hắn so với ta càng thêm bất hạnh, bởi vì hình dáng không giống, từ nhỏ đã bị tộc nhân ruồng bỏ, sau này được thú hoàng phát hiện, thu dưỡng hắn.
“ Ốc Phu, ta muốn hỏi ngươi chút chuyện, ngày đó lang nhân kia vì bảo vệ phí mật của phỉ đoàn ở Vân Na mà sẵn sàng tự sát, ta nghĩ điều bí mật hắn giấu chắc chắn có quan hệ trọng đại với phỉ đoàn. Bí mật kia nếu không phải so với tính mạng hắn còn quan trông hơn, một tên ham sống sợ chết như hắn sao lại phải tự sát? Ta muốn hỏi ngươi, thần của lang tộc các ngươi là cái gì?”
Ốc Phu nghĩ nghĩ, cười khổ nói: "Thiếu gia, ta đối với việc này thật sự cũng không quá rõ ràng, bởi vì ta từ nhỏ cũng không có sanh sống ở lang nhân tộc, bất quá, ta đã từng nghe người khác nói qua, thần của chúng ta là song đầu lang."
Ta nở nụ cười lên: "Song đầu lang, nhân gia xà tộc tín phụng cửu đầu xà, các ngươi đích lang thần chỉ là song đầu, như thế nào cùng nhân gia đấu ?"
Ốc Phu có điểm không phục nói: "Song đầu thì làm sao, hoàn toàn có thể đánh bại cửu đầu."
“”ớn mật, người nào dám hồ ngôn như như thế.” Một thanh âm bén nhọn vang lên tại không trung.
Ta trong lòng có chút khẩn trương, không thể gây chuyện ở đây được, e là phiền toái không ít, ta thấp giọng phân phó Ốc Phu: "Mau, nói cho mọi người đề phòng."
Ốc Phu vừa muốn đi, "Sưu, sưu, sưu" vài tiếng, từ trên cây nhảy xuống hơn mười xà nhân, người đứng đầu tiên trên người lân phiến nhan sắc có chút dị thường, vừa nhìn đã biết tại xà tộc cũng có chút địa vị.
Hơn mười xà nhân bao vây chúng ta, Ốc Phu cẩn thận đứng bên cạnh hắc long, lấy từ phía sau ra một thanh trường thương, một bên nhìn chằm chằm đối phương, một bên sẵn sàng xuát chiêu.
à nhân cầm đầu đích ve vẩy cái đuôi to, chỉ vào Ốc Phu nói: "Vừa rồi, là tiểu tử ngươi vũ nhục cửu đầu thánh của chúng ta đúng không?"
Ta vội vàng giữ chặt Ốc Phu đang xúc động, từ trên hắc long nhảy xuống, hai tay ôm quyền, khách khí nói: "Thật sự xin lỗi, vừa rồi bằng hữu của ta nói chuyện có chút bất cẩn, thỉnh các vị xà nhân thủ lĩnh tha thứ, chúng ta đều rất tôn trọng cửu đầu thánh, các ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm."
Nhìn hình dáng khiêm ti của ta, xà nhân thủ lĩnh sắc mặt có chút khá hơn, gật gật đầu, nói: "Ân, ngươi nói có vẻ giống tiếng người, như vậy đi, ta xem ngươi tương đối thuận mắt, để lại tiểu tử này, ngươi chính mình đi thôi. Vũ nhục cửu đầu thánh, bất luận là cái gì nguyên nhân, đều phải dụng máu tươi để rửa, hắn phải bị đem đi làm thực vật cho cửu đầu thánh để sửa chửa sai lầm của mình."
Ta trong lòng thầm mắng, trên mặt mỉm cười nói: "Thủ lĩnh đại nhân, ngài xem có thể bao dung một chút hay không, chúng ta nguyện ý xuất một bộ phận kim tiền để bồi thường."
Xà nhân thủ lĩnh sắc mặt biến đổi, cả giận nói: "Ngươi cho chúng ta là đạo phỉ sao? Chúng ta là người của lĩnh chủ phủ, thả ngươi đi đã là ân huệ cho ngươi rồi, còn ở nơi này nói nhảm! Nói nhảm nữa, ngay cả cũng bị bắt. Đi mau."
Ta âm thầm vận cuồng thần đấu khí, bất động thanh sắc hỏi: "Người của lĩnh chủ phủ các ngươi đều xem thương người khác vậy sao?"
Xà nhân thần tình kiêu ngạo nói: "Như thế nào, bằng chúng ta mấy người còn không đủ thu thập ngươi à. Ngươi rốt cuộc đi hay không đi?"
Ta quay đầu lại nháy mắt với Ốc Phu một cái, đột nhiên xoay người, cuồng thần đấu khí nhập vào cơ thể ra, đấm về phía trước hai cái, hô lớn: "Cuồng chiến thiên hạ."
Theo âm thanh của ta, một đạo đấu khí màu vàng bay ra, giáng thẳng vào ngực tên thủ lĩnh xà nhân đang nói chuyện với ta.
Cho dù đọa lạc thiên sứ trúng một chiêu này của ta cũng sẽ bị trọng thương, huống chi chỉ là một tên xà nhân. Một tiếng oanh lớn vang lên, chẳng những tên thủ lĩnh bị đánh cho tan xác mà mấy tên xà nhân dưới tay hắn dưới uy lực của đấu khí cũng bị đánh bay, máu tươi cuồng phun, xem ra không thể sống được.
Đừng xem bọn họ lân phiến xinh đẹp, lực phòng ngự so với bỉ mông phòng chúng ta cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Ốc Phu cũng không có nhàn rỗi, trong tay trượng nhị hồng thương hóa thành đầy trời thương ảnh hướng tới bọn xà nhân. Nhất thời, có ba người bị trường thương cùa hắn đâm chết. Ta trầm giọng quát: "Tập trung giết hết, không để lại người sống."
Các hộ vệ còn lại cũng không có lại giúp đỡ, bọn họ nghe được âm thanh của ta, vội vàng quan sát chung quanh một cách cẩn thận.
Ốc Phu vừa rồi trong lòng đầy một bụng điểu khí, bây giờ đem ra trút hết lên đầu bọn xà nhân, căn bản không cần ta động thủ, mấy tên còn lại đều hóa thành oan hồn dưới trượng nhị hồng thương của hắn.
Cuối cùng một cái lân phiến tiên diễm của một xà nhân đột nhiên từ mặt sau đánh về phía Ốc Phu, mà trường thương của hắn đang ở trong ngực của xà nhân này, mấu chốt thời khắc Ốc Phu vội vàng đảo người lùi ra sau, trường thương thuận thế rút khỏi ngực xà nhân kia nhưng cũng đã bị lân phiến rạch một đường ở vai.
Thần sắc của ta đột nhiên biến đổi, như tia chớp đến bên cạnh Ốc Phu, Mặc Minh chợt chém ra, một mảng thịt lớn trên vai Ốc Phu bị chém xuống, sau đó dùng chuôi của Mặc Minh điểm các huyệt ở bả vai để cầm máu, phòng ngừa máu tươi chảy ra quá nhiều. Ốc Phu không giải thích được, khó hiểu nhìn ta, đau đớn làm mặt hắn có chút tái nhợt.
Ta hướng về các hộ vệ phía trước hô: "Mãnh Khắc, ngươi mau dẫn mấy người huynh đệ đem bọn họ mai táng, động tác nhanh một chút."
Ốc Phu thanh âm có chút khổ sở: "Thiếu gia, ta làm sai gì sao?"
Ta gật đầu trầm giọng nói: "Sai lầm của ngươi chính là quá bất cẩn, ngươi chính mình nhìn." Nói, ta chỉ vào mảng thịt vừa bị ta chém đứt nằm trên mặt đất.
Ốc Phu cúi đầu nhìn, nhất thời thần sắc đại biến, mảng thịt đã biến thành một đống nước đen. Cho dù hắn có ngốc đến mấy, cũng biết ta cứu hắn, lập tức quỳ xuống trên mặt đất: "Cám ơn thiếu gia cứu mạng."
Ta từ trong lòng móc ra kim sang dược cẩn thận bôi lên miệng vết thương, nhàn nhạt nói: "Hoàn hảo, độc tố còn không có xâm nhập bên trong, nếu không, ngươi nầy cánh tay này của ngươi sợ là không giữ được, đã biết đối phương là xà nhân, còn để cho bọn họ có cơ hội đến gần, nếu hắn đánh trúng đầu ngươi thì sao, ngươi bảo ta phải làm sao."
Vừa nói xong, ta xé một mảnh áo, cẩn thận băng bó vết thương lại: "Được rồi, từ nay ngươi đi ở sau cùng. Nếu có cái gì không thoải mái chạy nhanh tìm ta."
Ốc Phu nhãn thần hồng hồng nhìn ta, kích động nói: "Thiếu gia, ta ……" Ta quát lạnh nói: "Ngươi cái gì ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, mạng của ngươi không phải là của mình, mà là của ta, ta không cho ngươi chết, ngươi không thể chết được, bất luận tình huống chiến đấu như thế nào, đều phải toàn lực ứng phó. Buổi tối hôm nay ngươi đến tìm ta, thương pháp của ngươi rất khá, nhưng đấu khí jơi yếu, không thể phát xuất toàn bộ uy lực, ta nơi này vừa lúc có một bộ sách có thể giúp ngươi kết hợp thương pháp và đấu khí."
Ốc Phu lấy tay lau mắt: "Tạ thiếu gia thành toàn."
“Trước tiên đi về phía sau đi. Mãnh Khắc, xong rồi chứ?”
Mãnh Khắc cầm đại phủ tử chạy lại, sắc mặt có chút bất hảo nói: "Thiếu gia, xong hết rồi."
Ta đá hắn một cái, cả giận nói: "Ngươi mới xong hết rồi."
Mãnh Khắc ói đầu lưỡi, đứng thẳng nói: "Báo cáo thiếu gia, chúng ta đã làm xong việc rồi, ngay cả vết máu cũng đã xóa sạch. Không ai có thể phát hiện được đâu, làm cho thiếu gia kinh hãi, thỉnh ngài trách phạt."
Ta sắc mặt bình tĩnh nói: "Cũng không thể trách ngươi, xà nhân cũng quá giảo hoạt, dựa vào màu sắc lân phiến để trốn trên cây. Ngươi ở lại bên cạnh ta, để Ốc Phu lui về phía sau nghĩ ngơi."
Mãnh Khắc lúc này mới phát hiện Ốc Phu bị thương, kinh hãi hô: "Ai nha, huynh đệ, ngươi thế nào, bị thương có nặng không, là tên vương bát đản nào …… ai u, thiếu gia ngươi như thế nào lại đánh ta ……" Ốc Phu vội vàng đưa Mãnh Khắc sang một bên, đem chuyện vừa rồi giải thích một lần. Ta cưỡi hắc long tiếp tục đi tới, hơn nữa truyền lệnh, ai cũng không cho gây chuyện, không cho tùy mở miệng nói chuyện, hết thảy dựa theo quy củ của xà nhân tộc làm việc.
Mục tiêu của ta không phải ở chỗ này, dĩ nhiên không hy vọng có thêm phiền toái. Mãnh Khắc chạy như điên lên bên cạnh ta, hắn có chút bất hảo ý tứ nói: "Thiếu gia, ta, ta vừa rồi thật sự không phải cố ý mắng ngươi, ta ……"
Ta không nhịn được trừng mắt liếc hắn, nói: "Được rồi, ngươi im lặng đi, ta có chuyện cần suy nghĩ." Mãnh Khắc vẻ mặt vô tội đi theo bên cạnh ta, không dám nói thêm nữa. Dọc theo đường đi tất cả mọi người chúng ta tận lực cố gắng không nói chuyện, tới chốt canh thì dâng một ít kim tiền, dọc theo đường đi thuận lợi lợi thông qua Tát Ti.
Trong khi dừng lại ở một ít xà nhân thôn trang, ta cũng nghĩ tới dùng kim tệ hối lộ xà nhân ở đó, tuyên dương thần thú giáo của chúng ta, nhưng sự sùng bái của bọn họ đối với cửu đầu xà đích đã quá sâu, căn bản là không có cách, ta cũng đành bó tay, chuyện này để sau này rồi giải quyết vậy.
Vì tránh cho phiền toái, ta đặc ý bảo Mãnh Khắc dùng da của một sư nhân đã chết làm cho ta một bộ da giả, đừng xem hắn bình thường rất bỗ bả, tay nghề thật sự rất khá, mang bộ da giả này, ta cảm giác rất thoải mái, hơn nữa nếu không cởi quần áo ra, rất khó phát hiện ta là sư nhân giả mạo.
Đột nhiên, Mãnh Khắc hưng phấn nói: "Thiếu gia, chỉ cần đi qua ngọn núi phía trước là chúng ta đến Vân Na lĩnh." Ta gật đầu nói: "Hảo, ngươi báo mọi người nghỉ ngơi tại ngọn núi kia một chút."
Vừa mới lên núi, ta đã bị tình hình trước mắt làm kinh ngạc đến ngây dại, không riêng ta như thế, cận vệ của ta cũng giống vậy. Trước mắt chúng ta, dưới trời xanh mây trắng là một bình nguyên dài vô tận, cả bình nguyên đều là một màu xanh rì, vô số lang nhân nông dân đang canh tác. Để xác định mình không nằm mơ, ta xoay người nhìn về Tát Ti lĩnh của xà nhân ở phía sau.
Tát Ti bên này mặc dù không phải bình nguyên, nhưng là mảnh đất tiếp xúc với Vân Na nên thổ địa cũng không tệ, chỉ cách một ngọn núi mà tình cảnh hoàn toàn khác xa nhau, một bên đất đai bị bỏ hoang, còn một bên thì đất đai vô cùng trù phú.
Ta lại một lần nữa chuyển hướng nhìn Vân Na lĩnh, những cảnh tượng trước mắt đều là sự thật. Không nghỉ tới bên trong Thú Nhân quốc lại tốn tại loại đất trong mơ của nông dân như thế này. "Ốc phu, tới."
Ốc Phu mặc dù hướng về phía ta đi tới, nhưng con mắt thủy chung không thể rời khỏi Vân Na bình nguyên, không cẩn thận vấp một cái, thân thể lảo đảo hướng về phía ta.
Ta một tay đỡ hắn, nói: "Chú ý một chút."
Ốc Phu trong mắt hiện lên một mảnh say mê: "Thật đẹp, lãnh địa của lang nhân chúng ta không ngờ lại đẹp đến vậy."
Tâm tình của ta bây giờ vô cùng trầm trọng, thú hoàng cho tới bây giờ cũng không nói cho ta biết thú nhân còn có một mảnh đất như thế này, hắn chỉ nói cho ta biết thổ địa của Vân Na xem như phì nhiêu, hơn nữa vừa là bình nguyên mà thôi.
Cái này chứng minh, hắn cũng không biết tình huống của nơi này, công tác giữ bí mật của Vân Na xem ra rất tốt, một bình nguyên rộng lớn như thế, sàn xuất lương thực một năm cũng đủ cung cấp cho năm mươi vạn quân phát động chiến tranh trong mấy tháng.
Vân Na tập trung phát triển nông nghiệp như vậy, rốt cuộc muốn làm gì, nếu quặng thiết cũng bị bọn họ chế luyện thành công, coi như là đã chế tạo được một quân đoàn tinh nhuệ, có lẽ bọn họ còn e ngại bỉ mông quân đoàn của cha nên mới không có hành động gì. Nếu không tìm được cách gì, xem ra chỉ có nước gọi quân đội lại tiêu diệt bọn họ mà thôi.
Ta nói với Ốc Phu đang si mê kế bên: "Ốc phu, ngươi đi xuống, tìm một lang nhân đang canh tác hỏi một chút." Ốc Phu cao hứng nói: "Không thành vấn đề, thiếu gia, cứ giao cho ta." Nói xong, lập tức vội vàng chạy xuống.
Chương 30
Ốc Phu tốc độ rất nhanh chạy đến nơi, hắn tùy tiện tìm một lang nhân nông dân hỏi. Không biết vì cái gì, lang nhân nông dân đột nhiên phát ra một tiếng kêu, những lang nhân nông dân xung quanh nhanh chóng chạy tới, trong tay cầm các loại nông cụ đại bộ phận đều là liêm đao.
Một lang nhân hô lớn: "Giết tên phản đồ này." Thanh âm của hắn rất to, ngay cả chúng ta nơi này đều có thể nghe được rõ ràng, nhìn thấy tình hình như vậy ta vội vàng hô lên: "Ốc phu, không được đả thương người, mau trở về."
Ta quay đầu nói khẽ với Mãnh Khắc: "Ngươi mau mang theo hắc long đi xuống, nó là mục tiêu quá rõ ràng, bất luận có phát sinh cái gì, không có mệnh lệnh của ta đều không cho đi lên. Nếu sau này ta đi theo bọn họ, ngươi cứ ở tại Tát Ti bên này chờ ta, ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi."
Mãnh Khắc lên tiếng, nói: "Thiếu gia, ngài đừng để chúng ta chờ lâu." Nói xong lôi kéo hắc long đi xuống. Hắc long là mục tiêu quá rõ ràng, tại Thú nhân tộc căn bản là không ai cưỡi ngựa, nếu để cho người Vân Na nhân thấy hắc long, không nghi ngờ mới là lạ. Đã mấy tháng rồi ta và Mãnh Khắc đều không nghĩ đến điều này.
Ốc Phu cũng không có đem binh khí, nghe được ta hô, dùng đấu khí bao bọc toàn thân, ngạnh đỡ những đón của mấy lang nhân kia, khi hắn quay trở lại núi, hình dáng vô cùng chật vật, quần áo rách nát hết thì không nói, trên mặt còn bị một vết thương to. Ta còn chưa kịp hỏi hắn chuyện gì thì các lang nhân khác đã đuổi đến nơi.
Ta quát lạnh: "Không có mệnh lệnh của ta, tất cả mọi người không được động thủ." Nói xong, ta trên mặt lộ ra nụ cười, đi tới ngênh đón các lang nhân kia.
“Các vị đại thúc, có chuyện gì từ từ nói, không nên động thủ.” Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ta, chúng lang nhân đều tạm thời dừng lại, nhưng trên mặt mỗi người đều lộ vẻ kinh hãi.
Ta quay đầu lại nhìn Ốc Phu phẫn nộ quát: "Ốc Phu, ngươi sao lại đắc tội các vị đại thúc, còn không mau lại xin lỗi."
Một lão niên lang nhân nông dân quát: "Xin lỗi thì không cần, các ngươi đến nơi này là muốn làm gì, Vân Na lĩnh chúng ta không chào đón người ngoài đến, thức thời thì mau đi chỗ khác."
Ta giả bộ thở dài một tiếng, thành khẩn nói: "Đại thúc, xin lỗi, chúng ta không biết quy củ của nơi này, vừa rồi nhìn thấy đồng ruộng canh tác của các vị tốt như vậy, thật sự là quá hâm mộ, khiến cho vị bằng hữu của ta đi xem thử. Không dối gạt ngài, chúng ta đến từ các lãnh địa, thật sự là không có cơm ăn, lại không muốn làm cường nói, chúng ta thầm nghĩ tìm một chỗ an lành để đi. Ngài xem, chúng ta đều còn trẻ tuổi tráng kiện, chúng ta rất siêng năng có thể chịu đựng vất vả, ngài có thể lưu chúng ta lại không?"
Lão niên nông dân khinh thường nói: "Không cần nói với ta những chuyện này, các ngươi tìm sai địa phương rồi, chúng ta nơi này không chào đón người ngoài, mau đi chỗ khác không được bước chân vào lãnh địa chúng ta. Cảnh cáo các ngươi, nếu dám đem sự tình hôm nay nói ra ngoài, lang thần đại nhân vĩ đại nhất định sẽ trừng trị các ngươi."
Ta trong lòng chợt động, Vân Na mặc dù cố ý che dấu tin tức, nhưng dù sao đây cũng là một lãnh địa rộng lớn, không thể ngăn chặn được hết, bọn họ làm sao qua được tai mắt của thú hoàng chứ. Nếu như muốn thu thập thần bí nhân của lang tộc, xem ra phải xâm nhập vào Vân Na mới được, nhìn tình hình này, đi vào một cách bá đọa thì không được, chỉ có …… Lão niên lang nhân cả giận nói: "Như thế nào còn không đi, muốn chết à, đợi tuần tra đội tới đây, các ngươi muốn chạy cũng không được đâu."
Ta phác thông một tiếng quỳ xuống trên mặt đất, miễn cưỡng xuất hai giọt nước mắt, nói: "Đại thúc, ngài hãy thu lưu chúng ta đi, chúng ta thật sự là không có đường sống nữa, ngài chỉ cần làm cho chúng ta ở chỗ này sinh hoạt, chúng ta tự nhiên sẽ không đem chuyện hôm nay tiết lộ ra khỏi...." Ta đã quỳ xuống, các hộ vệ dù muốn hay không cũng phải quỳ xuống theo.
Lão niên lang nhân cũng tương đối lương thiện, thấy hình dáng bi thảm của chúng ta đích, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều: "Để các ngươi ở lại thì không được, bất quá, ta có thể cho các ngươi đồ ăn."
Ta khổ khổ cầu khẩn nói: "Đại thúc, ngài cho chúng ta đồ ăn thì cũng chỉ được vài ngày, từ nay về sau chúng ta làm sao bây giờ, chẳng lẽ lại quay lại đây xin tiếp, ngài làm ơn cho trót thu chúng ta đi. Chúng ta yêu cầu không cao, chỉ cần có thể ăn no là được."
Một lang nhân khoảng bốn mươi tuổi đứng bên cạnh lão niên nông dân nói: "Tạp Mã đại thúc, ngươi không thể đáp ứng bọn họ, nếu như bị tuần tra đội biết, chúng ta đều xong đời."
Tạp Mã đại thúc trầm ngâm nói: "Tư Khỏa, ngươi xem hình dáng bọn họ, quả thật là nan dân của các lãnh địa, tất cả mọi người là thú nhân, có thể giúp được thì nên giúp. Ta đi tìm tuần tra đội thương lượng, bọn họ cũng tương đối dễ nói chuyện." Tư Khỏanghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn chúng ta, nói: "Ngoại trừ Vân Na chúng ta, thú nhân lãnh địa không có nơi nào dân chúng có thể ăn cơm no, lĩnh chủ con mẹ nó đúng là phế vật, cũng nhờ lang thần đại nhân anh minh. Được rồi, ngài đã lớn tuổi rồi không nên đi nhiều, ta đi một chuyến." Nói xong, xoay người hướng về phía Vân Na chạy tới.
Tạp Mã đại thúc quay đầu nói với ta: "Tiểu tử, có thể lưu các ngươi lại hay không ta cũng không làm chủ được, người của chúng ta đã đi tìm tuần tra đội, nếu bọn họ nói các ngươi có thể lưu lại thì các ngươi về thôn trang với ta, ở chỗ này đợi một lát đi."
Nói chuyện với bọn họ ta có cảm giác như đang ở Long Thần, thú nhân cũng có người nói chuyện như vậy sao, khó có thể giải thích. Ta lập tức nói ra đủ loại mã thí với hắn, hắn hình như có chút không nhịn được, xoay người nói với các nông dân khác: "Tất cả mọi người trở về làm việc đi, hôm nay phải diệt hết đám sâu đó mới được, nơi này có ta ở đây là đủ rồi."
Các nông dân khác nghe vậy đều quay trở lại ruộng của mình, tiếp tục làm việc.
Thấy mọi người đều đã đi, ta thử thăm dò lão nông dân: "Đại thúc, vì sao mà đất ở nơi này có thể tốt đến như vậy?"
Lão nông dân vừa rồi bị ta vuốt mông ngựa hình như có chút thoải mái, thấy ta hỏi, không chút do dự nói: "Đó là nhờ lang thần hiển linh, hơn nữa lĩnh chủ trị vì cũng rất tốt. Kỳ thật lãnh địa của các ngươi cũng có thể canh tác, chỉ là lĩnh chủ của các ngươi quá kém mà thôi, vài ngày trước ta có nghe bệ hạ ban hành pháp lệnh, mệnh lệnh các lãnh địa tiến hành cải tổ canh tác, nhưng mà pháp lệnh không thì có cái tác dụng gì, ngoại trừ nơi này của chúng ta ra, các lãnh địa khác đều là tự làm tự chịu. Lĩnh chủ của bọn họ chỉ lo hưởng phước, có mấy người thật sự làm việc vì tộc nhân của mình!"
Ta nghi hoặc hỏi: "Vậy các người là nhận pháp lệnh rồi mới bắt đầu canh tác sao? Chẳng lẽ lại nhanh đến như vậy. Ta từ lúc sinh ra đến bây giờ mới thấy bình nguyên xinh đẹp như vậy, đại thúc, ta thật sự là khâm phục ngài."
Lão nông dân ha ha cười, đắc ý nói: "Chúng ta bắt đầu canh tác từ vài chục năm trước rồi, bắt đầu từ ……"
Nói đến nơi này, hắn đột nhiên ngừng lại, có vẻ xấu hổ nói tiếp: "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, ngươi cũng không phải người Vân Na chúng ta, đừng tò mò quá."
Ta cũng đã nghe được một vài điều từ miệng hắn, thuận thế nói: "Xin lỗi, xin lỗi, đại thúc, ta chỉ là tò mò mà thôi." Lão lang nhân cũng không để ý chúng ta nữa, một mình ngồi ở một bên.
Thời gian khoảng một bữa cơm, Tư Khỏađã quay lại cùng với một tiểu đội lang nhân binh sĩ.
Binh lính này bỉ những binh lính ta đã gặp ở yếu tắc chiến trường đúng là một trời một vực, mặc dù đều là lang nhân sĩ binh, nhưng tinh thần diện mạo bọn họ vô cùng tốt, mỗi người trên người đều mặc khinh bì giáp, cầm trong tay trường thương, trên thương ẩn hiện quang mang, ngẩng đầu đi nhanh đến đây.
Đây là binh sĩ thú nhân quốc sao? Dáng vẻ bọn họ còn hơn cả binh sĩ của Long Thần. Bây giờ, ta đối với thần bí phỉ đoàn của Vân Na càng thêm hứng thú, nếu ta đoán không sai, Vân Na phồn vinh như thế, tất nhiên cùng bọn chúng có quan hệ mật thiết.
Tiểu đội lang nhân đã tới, Tư Khỏa chỉ vào lang nhân cao lớn phía trước giới thiệu: "Đây là Tiếu Ân đội trưởng của tuần tra đội, các ngươi trực tiếp nói với hắn đi."
Ta bước lên phía trước hai bước, cung kính nói: "Tiếu Ân đội trường, có thể gặp ngài thật là vinh hạnh, chúng ta đều là nhựng người không nhà hy vọng Vân Na có thể thu lưu chúng ta, chúng ta có thể làm việc, làm gì cũng được, chỉ cần có thể có cơm ăn có chỗ ở là được." Tiếu Ân nhìn ta từ trên xuống dưới, đột nhiên bước tới một bước xuất ra một quyền.
Tốc độ của hắn trong mắt ta giống như một con kiến, ta trong lòng cả kinh, nhất thời hiểu được hắn muốn thử ta, vội vàng triệt tiêu đấu khí hộ thể, cố ý để hắn đánh vào vai, thuận thế kêu một tiếng, ngã về phía sau.
Ốc Phu bước lên phía trước giúp đỡ ta, chỉ vào Tiếu Ân đội trường hô: "Không chịu thì thôi, ngươi, ngươi như thế nào đánh người?"
Ta trong lòng âm thầm khen hay, người nầy phối hợp rất tốt.
Tiếu Ân đội trường tiến lên một bước, khiểm ý nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta vừa rồi chỉ là thử một chút xem các ngươi có phải là gian tế. Nếu như các ngươi đều là nan dân, hơn nữa đều có năng lực lao động, ta đại biểu Vân Na lĩnh có thể tạm thời tiếp nhận các ngươi. Bất quá ……"
Ta giả bộ xoa bả vai bị hắn đánh, nhíu mày hỏi: "Bất quá cái gì?"
Tiếu Ân nhất thời nghiêm mặt nói: "Bất quá, chúng ta ở nơi này rất có quy củ, nếu các ngươi xúc phạm vào quy củ của chúng ta, ai cũng bảo vệ không được các ngươi. Nếu các ngươi là gian tế, lang thần vĩ đại của chúng ta sẽ phân thây các ngươi thành vạn đoạn, hơn nữa, không cho phép tùy tiện rời khỏi lãnh địa, nghe rõ chứ?"
Ta giả vờ bị hắn làm cho thân thể run lên, ngã trên mặt đất, nói: "Tiểu nhân chỉ là dân chúng bình thường, nhất định tuân theo quy củ của lãnh đại, hảo hảo làm việc. Có địa phương tốt như vậy, ngài có đuổi chúng ta cũng không đi."
Tiếu Ân hài lòng gật gật đầu, nói: "Như vậy là tốt nhất, tạm thời các ngươi ở lại thôn của Tạp Mã đại thúc, do đại thúc an bài công việc cho các ngươi, quá một đoạn thời gian, nếu các ngươi biểu hiện tốt, chúng ta hội sẽ cho các ngươi làm công dân chính thức của Vân Na. Đừng có giở trò, biết không?" Hắn vung trường thương lên, trường thương đâm lút vào vách đá.
Ta vội vàng nói nói: "Biết, biết, chúng ta làm việc thật tốt, tranh thủ sớm ngày trở thành thành viên của Vân Na."
Tiếu Ân quay đầu nói với lão nông dân Tạp Mã: "Tạp Mã đại thúc, bọn họ do ngài an bài, Nếu có chuyện gì, trực tiếp tới tìm ta."
Tạp Mã ha ha cười, nói: "Yên tâm đi, Tiếu Ân đội trường, nếu bọn họ dám làm loạn, ta nhất định thông báo cho ngài."
Tiếu Ân cùng Tạp Mã nói nói mấy câu, xoay người mang theo bộ hạ rời khỏi.
Tạp Mã lúc này rất uy phong, hung hồn nói: "Các ngươi từ nay về sau nghe ta an bài, đi thôi, ta ...trước tiên đưa các ngươi về thôn, tìm chỗ ở cho các ngươi"
Ta cảm kích nói: "Tạp Mã đại thúc, đa tạ ngài, từ nay về sau chúng ta nhất định cố gắng làm việc." Chúng ta một hàng hai mươi người đi theo Tạp Mã tới thôn của hắn, Thôn này bỉ những thôn chúng ta đi qua thì tốt hơn nhiều, phòng ốc đều dùng đá tạo thành, tương đối lớn một chút, đường đi cũng được lót đá, cả thôn vô cùng náo nhiệt, thôn dân tạo thành tiểu thương buôn bán ở các nơi trên đường, có thể thấy rõ cuộc sống sung túc của họ.
Tạp Mã cho chúng ta ở cách nhà hắn một vách, là một cái luyện võ tràng, chỗ này rất lớn, hoàn toàn đủ chỗ cho chúng ta ở, cứ sáu người ngủ một phòng.
Ta không gọi Mãnh Khắc kỳ thật còn có một nguyên nhân, đó là bởi vì binh khí của hắn quá lộ liễu, chúng ta còn có thể nói là sợ gặp cường đạo nên đem theo phòng thân, mà binh khí của hắn là hai thanh đại phủ tử (2 cây búa), thử hỏi, có ai lại đem hai thanh đại phủ tử theo phòng thân.
Ta bảo Ốc Phu nói cho mọi người, ngàn vạn lần không thể tự ý hành động, hết thảy chờ ta phân phó. Cú như vậy, chúng ta trài qua cuộc sống của nông phu, lúc vừa mới bắt đầu, thường xuyên có người đến giám thị chúng ta, qua năm sáu ngày, có thể bởi vì chúng ta làm việc hết sức, hơn nữa rất thật thà, thôn dân đối với chúng ta cũng phóng túng hơn nhiều.
Ta biết, ta cần phải hành động nhanh, thời gian không nhiều, ta không thể ở chỗ này mãi được.
Đêm lạnh như nước, ta lặng lẽ rời giường, lấy Mặc Minh ra, thay y phục dạ hành, bỏ bộ đồ giả ra, khôi phục lại diện mạo.
Sau khi nghe bên ngoài không có động tĩnh, ta cẩn thận ra khỏi phòng. nhẹ nhàng phi lên tường của luyện vũ tràng như một mảnh lá cây.
Bây giờ đã là nửa đêm, ánh trăng rất sáng, có thể quan sát được rất xa, cả thôn đều bao phủ trong ánh trăng, thỉnh thoảng có vài tiếng dế kêu phá tan sự yên tĩnh.
Thôn dân sớm đã tiến vào mộng đẹp, ta cẩn thận xem xét chung quanh, xác nhận không có ai, nhẹ nhàng nhảy qua tường, đi tới sân nhà củaTạp Mã đại thúc.
Tạp Mã trong nhà có bốn nhân khẩu, Tạp Mã cùng lạo bà của hắn, còn có hai người con trai, bởi vì Tạp Mã kết hôn tương đối muộn, hai người con trai chỉ mới hai mươi, ngủ ở phòng bên trái, mà hắn và lão bà thì ở bên phải, mục đích của ta hôm nay, chính là muốn từ trong miệng Tạp Mã biết được những tin tức ta cần biết.
Trong viện rất yên lặng, Tạp Mã và người nhà cũng giống như thôn dân đã sớm tiến vào mộng đẹp.
Ta nhẹ nhàng tiến đến bên phòng, dán lỗ tai vào cửa sổ, phòng trong truyền đến tiếng hít thở đều đều, ta thử thăm dò đẩy nhẹ cửa sổ nhưng không được.
Phía dưới bị khóa, ta vận khí thành đao, phát ra cuồng thần đấu khí nhẹ nhàng xẹt qua một cái, khách một tiếng vang nhỏ, ta biết mình đã thành công.
Sợ làm vợ chồng Tạp Mã đại thúc thức giấc, ta không dám vọng động, lẳng lặng đứng chờ, một lát sau, trong phòng không có phản ứng gì, ta quan sát một vòng, thân thủ nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, thân thể như ly miêu nhẹ nhàng tiến vào trong phòng.
Ta thấp giọng ngâm xướng: "Hắc ám ngưng tụ linh hồn, đọa lạc phương năng tự do, hãy thức tỉnh đi, hỡi ma lực ngủ say trong huyết dịch ta." Ta biến thành đọa lạc thiên sứ không một tiếng động, hắc vụ nồng đậm không ngừng toát ra từ thân thể ta, bao phủ cả phòng, ta ở bên trong hắc vụ bỏ thêm một cái cách âm ma pháp, không có sự cho phép của ta, chẳng những thanh âm không thể lộ ra, ngay cả ánh sáng cũng không thể lọt ra ngoài, như vậy, ta có thể an tâm thực hiện kế hoạch.
Ta điểm vài cái, hắc khí bắn ra, làm thê tử Tạp Mã hôn mê, cho dù bây giờ ta giết nàng, nàng cũng không tỉnh lại được. Trên người ta phát ra sát khí lạnh như bặng hướng về phía Tạp Mã, Tạp Mã rùng mình một cái, từ trong gấic ngủ tỉnh lại, hắn mở đôi mắt còn mơ màng, phát hiện ra ta lập tức kinh hãi kêu lên một tiếng, thân thể lui về phía sau, run giọng nói: "Ngươi, ngươi, ngươi là đọa lạc thiên sứ. ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Ta âm lãnh cười, trong mắt bắn ra quang mang tà dị, thanh âm trầm thấp nói: "Tạp Mã, ma thần đại nhân để cho ta tới hỏi ngươi vài vấn đề, nếu ngươi trả lời tốt, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không giết cả nhà ngươi."
Tạp Mã phát hiện ta quả thật là đọa lạc thiên sứ biết chính mình căn bản không có khả năng phản kháng, vội nói: "Không nên, lão bà, lão bà, mau tỉnh lại." Hắn một bên gắt gao nhìn chằm chằm ta, một bên không ngừng lay tỉnh lão bà của mình.
Ta cười lạnh nói: "Nàng sớm bị ta chế trụ, trừ phi ta nguyện ý, nếu không, nàng vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại."
Tạp Mã hiển nhiên rất yêu thê tử của mình, dứt khoát che trước người thê tử, thanh âm mặc dù vẫn đang run rẩy, nhưng bỉ vừa rồi trấn định rất nhiều: "Ngươi, ngươi hỏi đi. Không nên thương tổn người nhà của ta."
Ta liếc mắt nhìn hắn, nói: "Hảo, nếu ngươi hợp tác tốt, ta sẽ không giết bát cứ ai, ta hỏi chính là, Vân Na lĩnh của các ngươi vì cái gì trở nên phú túc như vậy, còn có, đám phỉ đoàn kia nữa. Sao lại thế này?"
Nghe được ta hỏi hai vấn đề, Tạp Mã toàn thân run rẩy, sắc mặt càng thêm trắng bệch: "Không, ta không thể nói. ngươi giết ta đi, nhưng van cầu ngươi, buông tha người nhà của ta." Từ trên giường lăn xuống mặt đất, không ngừng cúi đầu van xin ta.
Sớm biết rằng hắn sẽ trả lời như vậy, ta thanh âm trầm thấp nói: "Tạp Mã, ngươi nhìn vào mắt ta."
Tạp Mã mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng, đồng tử màu đen vô cùng tà ác. Ta một bên hấp dẫn ánh mắt của hắn, một bên ngâm xướng: "Hắc ám chi thần vĩ đại, dùng linh hồn của ta để tế lễ, dùng tính mạng của ta để dẫn đường, ban cho ta vô thượng ma lực để khống chế tinh thần."
Đó là một hắc ám ma pháp cấp ba, tên là ám dạ thực hồn, uy lực cũng không phải rất lớn, chỉ hữu dụng đối với đối thủ yếu hơn mình rất nhiều, nó có thể thôi miên trong thời gian ngắn, khiến cho người bị thôi miên hoàn toàn làm theo lời của người thôi miên.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải khống chế thành công đối phương mới được, nếu hai người tu vi tương đương nhau, người sử dụng rất dễ bọ ma pháp phản phệ, vô cùng nguy hiểm.
Bình thường mà nói, cho dù là ma tộc có bản lĩnh đọa lạc thiên sứ cũng rất ít sử dụng ma pháp này.
Tâm tính Tạp Mã đã hoàn toàn bị ta khống chế, ánh mắt càng ngày càng mê mang, sau đó dần từ mê mang chuyển sang ngốc trệ.
Ta thanh âm nhu hòa nói: "Tạp Mã ……"
Tạp Mã nói: "Tạp Mã là ai?"
Ta tiếp tục bảo trì thanh âm vừa rồi: "Tạp Mã là ngươi, ngươi chính là Tạp Mã, mà ta, là chủ nhân vĩnh hằng của ngươi."
Tạp Mã mờ mịt nói: "Ta là Tạp Mã, ngươi là chủ nhân của ta."
“Đúng, rất đúng, phi thường đúng, nhớ kỹ, ta là chủ nhân của ngươi. Bây giờ, ta hỏi ngươi mấy người vấn đề, ngươi phải nói cho ta biết chi tiết.”
Tạp Mã gật đầu nói: "Chủ nhân xin hỏi."
Lần đầu tiên dụng ma pháp này, thế nhưng như thế thành công, ta trong lòng mừng thầm: "Hảo, ngươi nói cho ta biết, vì cái gì Vân Na lĩnh của các ngươi có thể phồn vinh như thế?"
Tạp Mã trầm ngâm một chút, nói: "Đó là vài chục năm về trước, Vân Na lĩnh chúng ta cũng là vô cùng nghèo khó, cũng giống như các lãnh địa khác, đạo phỉ hoành hành, dân chúng khốn khổ. Đột nhiên có một ngày, thần của chúng ta xuất hiện, ngài dẫn dắt chúng ta tiêu diệt đạp phỉ, khu trục các tộc nhân khác, dẫn dắt lang nhân chúng ta không ngừng khai hoang tích địa, phát triển canh tác cùng dã luyện cho tới hôm nay. Bởi vì như vậy, Vân Na chúng ta mới có thể cường thịnh lên, năm năm trở lại đây, Vân Na chúng ta đã thoát khỏi cảnh nghèo khổ, nhà nhà đều có cơm ăn, có áo mặc."
Nghe xong hắn nói, ta cảm thấy rất kinh ngạc, thần, thần của lang nhân, song đầu lang? Tát Ti lĩnh bên kia có cửu đầu xà, Vân Na bên này lại có song đầu lang, vừa nghe đã biết không dễ đối phó, nếu tất cả lãnh địa đều như vậy, ta đến lúc nào mới có thể bình định được thú nhân tộc.
Ta tiếp tục hỏi: "Vậy thần của các ngươi ở nơi nào?"
Tạp Mã trên mặt lóe ra một tia thần thánh, sùng kính nói: "Thần của chúng ta ở trên Ốc Nhĩ sơn trong Vân Na lĩnh."
Ta gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Ta nghe nói Vân Na các ngươi có phỉ đoàn, bọn họ ở nơi nào, thủ lĩnh là ai?"
Tạp Mã thần sắc xuất hiện một tia giãy dụa, hai tay ôm đầu, hình dáng rất đau khổ, hiển nhiên là muốn né tránh vấn đề này.
Ta trong lòng cả kinh, lang thần ở trong mắt lang nhân địa vị phi thường cao, có thể kháng cự lại ma pháp khống chế của ta. Một bên nghĩ, ta một bên tăng thêm hắc ám ma lực, Tạp Mã bị hắc ám ma lực không ngừng thẩm thấu, dần dần bình tĩnh xuống tới, ánh mắt càng thêm trống rỗng.
Ta trầm giọng nói: "Tạp Mã, người hầu của ta, trả lời vân đề vừa rồi ta hỏi đi." Ta bây giờ cũng rất khẩn trương, nếu hắn còn không chịu nói ra, sợ là ta phải thu hồi ma pháp lại, dù sao, phản phệ rất là nguy hiểm.
Tạp Mã không có làm hy vọng của ta tan biến, nhàn nhạt nói: "Là như thế này, Vân Na chúng ta căn bản là không có phỉ đoàn, phỉ đoàn là để lừa bên ngoài mà thôi, là vì tránh né binh dịch."
Ta hỏi dồn: "Không phải phỉ đoàn, vậy bọn họ tụ tập làm gì?"
Tạp Mã có chút tự hào nói: "Bọn họ là quang vinh bảo vệ giả, sứ mạng của bọn họ, chính là bảo vệ thần vĩ đại của chúng ta. Vân Na chúng ta đều xưng bọn họ là thần chi hộ vệ quân. Lực chiến đấu của bọn họ tuyệt đối không dưới bỉ mông quân đoàn."
Quả nhiên như ta sở liệu, phỉ đoàn đối với sự phồn vinh của Vân Na có quan hệ trọng đại, nhưng câu nói cuối cùng của Tạp Mã thì ta không tin, hắn có lẽ là quá sùng bái, lang nhân dù sao chỉ là lang nhân, trừ phi bọn họ mỗi người đều có thực lực của Ốc Phu, nếu không, tuyệt đối không có khả năng chống lại bỉ mông cự thú thân cao ngoài bốn thước, đao thương bất nhập.
Ta nghi hoặc hỏi: "Nói như vậy lang tộc tộc trưởng của các ngươi cũng nghe lệnh y?"
Tạp Mã gật gật đầu, nói: "Đó là đương nhiên, thần mới là thống trì giả cao nhất của lang tộc chúng ta, chỉ cần là người của lang tộc thì phải nghe lời ngài." "Vậy bọn họ tựu đều ở tại Ốc Nhĩ sơn à, nói cho ta biết, Ốc Nhĩ sơn ở nơi nào?"
Tạp Mã hướng về phía trước, nói: "Ốc Nhĩ sơn cách chỗ này phía tay một trăm dặm, nơi đó là cấm khu, không có sự cho phép của thần, ai cũng không thể dễ dàng bước vào, cho dù là lang nhân chúng ta cũng không được."
Ta tiếp theo hỏi: "Vậy ngươi gặp qua lang thần chưa?"
Tạp Mã bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Ta chỉ là bình dân bình thường, như thế nào có thể nhìn thấy lão nhân gia được, ta chỉ biết là, lão nhân gia là song đầu thần."
Lại còn thần đầu, bất quá là song đầu lang thôi. Ta cũng đã hỏi xong tất cả, mục đích hôm nay cũng đã đạt được, ta âm trầm nói: "Tạp Mã, ngươi mệt nhọc, ngươi đã rất mệt nhọc."
Tạp Mã ánh mắt có chút mệt mỏi, thì thào nói: "Đúng vậy, chủ nhân, ta mệt nhọc, ta đã rất mệt nhọc."
Ta ôn nhu nói: "Nếu như mệt nhọc thì đi ngủ đi, sáng mai khi tỉnh dậy, ngươi sẽ quên hết chuyện đêm nay, quên hết chuyện đêm nay."
Tạp Mã nói: " Quên hết chuyện đêm nay, quên hết chuyện đêm nay ……" Thanh âm càng ngày càng nhỏ, một lúc sau đã ngáy như sấm.
Xác định hắn đã hoàn toàn ngủ say, ta thu hồi hắc ám ma lực trong cơ thể hắn, ngày mai sau khi hắn tỉnh táo lại, sẽ không nhớ rõ mọi chuyện phát sinh.
Ta lau mồ hôi trên đầu, xoay người rời khỏi phòng, ở ngoài phòng cách không giải trừ cấm chế của Tạp Mã phu nhân, lặng lẽ thu hồi kết giới, đem cửa sổ trở thành nguyên dạng, giương cánh lên, bay về luyện võ tràng.
Ta thu hồi hắc ám ma lực, biến về hình dáng cũ, đẩy cửa mà vào, tất cả hộ vệ đều không có ngủ, ngồi ở trong phòng chờ ta trở lại.
Thấy ta tiến đến , Ốc Phu thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, tiến hành thuận lợi chứ?"
Ta một bên cởi y phục dạ hành, một bên nói: "Coi như thuận lợi, ngày mai quan sát thêm một ngày cuối cùng, nếu không có động tĩnh gì, có thể hành động."
Ốc Phu có chút khó xử nói: "Thiếu gia, chúng ta thật sự không cần thông tri bệ hạ, để ngài điều động nhân mã tới sao?"
Ta thở dài, nói: "Sự tình này e là chúng ta phải tự mình hoàn thành, tình huống nơi này các ngươi cũng đều thấy được, nhân dân cuộc sống rất phú túc, hơn nữa phỉ đoàn chỉ là hộ vệ đội của lang thần, cũng không có làm chuyện xấu. Nếu chúng ta tùy tiện điều quân đội lai công đánh Vân Na, tất nhiên làm cho cả Vân Na đoàn kết phản kháng, Vân Na bây giờ binh tinh lương túc, mà quân ta vừa bại tại tư đặc lỗ yếu tắc, cho dù xuất động bỉ mông, cuồng sư hai quân đoàn, nếu muốn bắt Vân Na cũng sẽ thương vong thảm trọng. Khi đó, làm thế nào thú nhân quốc chúng ta có thể cường đại lên, đối với Vân Na, không thể ngạnh công, chỉ có dùng trí."
Bán nhân mã hộ vệ nói: "Dùng trí? Phải dùng trí như thế nào?"
Ta gãi gãi đầu, nói: "Đây cũng là một vấn đề nan giải, ta mấy ngày nay vẫn đang suy nghĩ, nếu Vân Na chịu sự thống trị của một người, chúng ta như thế nào mới có thể thu phục nó mà không động binh đao? Ta suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không có biện pháp thích hợp, ta cuối cùng không thể cao hô lấy đức phục người, lấy đức phục người đến tìm bọn họ đàm phán. Các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, ta muốn suy nghĩ một chút."
Ốc Tử cùng các hộ vệ đều trở về phòng nghỉ ngơi, những người ở cùng phòng ta cũng bắt đầu ngủ. Ngồi ở trên giường, ta bắt đầu tu luyện thiên ma quyết, hy vọng cảm giác lạnh lẽo như nước sẽ làm tinh thần ta thanh tĩnh, có lẽ sẽ nghĩ ra được biện pháp.
Nếu đường hoàng cầu kiến, sợ rằng không đến được Ốc Nhĩ sơn đã bị bắt, dù sao chúng ta chỉ có hai mươi người, nơi đây lại là lãnh địa của nhân gia, nếu ta chính mình một người ám sát lang thần? ...Trước không nói có thể thành công hay không, chỉ việc tìm được hắn cũng không dễ dàng. Cách nào cũng không được, ai, nói không được, phải, chỉ có mạo hiểm thử một lần.
Sáng sớm, ta mang theo hộ vệ đi làm vệic rất sớm. Một lát sau, Tạp Mã đại thúc cũng tới, ánh mắt hắn có chút ngốc trệ, sắc mặt tái nhợt. Xem ra, hắn còn không có hoàn toàn khôi phục dưới hắc ám ma lực của ta.
Ta đi qua quan thiết hỏi: "Đại thúc, ngài làm sao vậy? Tinh thần không tốt à."
Tạp Mã thở dài, nói: "Có thể là già rồi, ngày hôm qua buổi tối không có ngủ ngon, hôm nay thành ra như vậy. Lão bà của ta tinh thần cũng không tốt lắm, ta không cho nàng tới đây."
Ta a lên một tiếng, nói: "Nếu đã như vậy, ngài đi nghỉ ngơi đi, việc của ngài cứ để cho ta làm."
Tạp Mã nói: "Như vậy làm sao được chứ."
Ta mỉm cười, nói: "Có cái gì đâu, dù sao ta tuổi còn trẻ sức lực dồi dào, chiếu cố các ngươi lão nhân gia là chuyện nên làm, huống chi, nếu không có ngài hỗ trợ, ta nói không chừng còn ở nơi nào phiêu bạc. Ngài cho ta cơ hội báo đáp ngài đi."
Tạp Mã a a cười, nói: "Vậy được rồi, phiền toái ngươi vậy. Ngươi là một tiểu tử vĩ đại, ở nơi này với chúng ta thật đáng tiếc, từ nay về sau có cơ hội ta sẽ tiến cử ngươi vào đội tuần tra."
Ta một bên vừa làm việc, một bên âm thầm nghĩ: xem ra, hắn căn bản là không có phát hiện sự tình buổi tối ngày hôm qua, như vậy tốt nhất, ta đỡ phải giết hắn diệt khẩu.