Chương 25
Đây mà là phụ thân sao, đúng là một phụ thân không có tình thân. Tâm trí khôi phục lại trạng thái lạnh như băng, thản nhiên đi ra đại trướng tìm người gọi đại ca tới.
“Phụ thân, ngài tìm ta?”
“Ân, ngươi ra lệnh cho mấy tên hộ vệ đưa đệ đệ ngươi lập tức quay về hoàng thành.
“Nhưng mà phụ thân, đệ đệ vừa mới trở về, nên để hắn nghỉ ngơi một ngày trước đã. Đại ca nói làm ta cảm thấy trong lòng ấm lên, cũng chỉ với đại ca là ta mới có thể cảm nhận được một tia thân tình.
Phụ thân nhíu nhíu mày nói: "Không cần đâu, hắn có chuyện rất trọng yếu cần phải làm, cứ làm theo lời ta phân phó đi. Các ngươi đi ngoài hết đi, Lôi Tường, ngươi cứ đi không cần phải tạm biệt ta, sau này trở về rồi tính sau, đi ra ngoài đi."
Ta yên lặng đi theo đại ca ra đại trướng. Lôi Long vỗ bả vai ta nói: "Vừa mới gặp lại đã phải chia tay rồi. Tiểu đệ, trên đường hết thảy cẩn thận. Đại ca sẽ chuẩn bị cho người vài tộc nhân có bản lĩnh."
Ta bình thản hỏi: "Trên đường đi không an toàn sao?"
Lôi Long nói: "Thú nhân quốc chúng ta là như vậy, nơi nơi đều có cường đạo. Yên tâm đi, có bọn họ hộ vệ ngươi, không có việc gì đâu."
Ta nắm chặt tay, âm thanh lạnh lùng nói: "Cường đạo? Gặp ta chính là bất hạnh lớn nhất của bọn chúng. Đại ca, yên tâm đi, ta đã không phải là tiểu hài tử. Cái này cho ngươi, lúc nào cũng phải mang theo bên mình đấy." Nói xong, ta lấy trong áo lót ra một viên Lục Tùng thạch. Trải qua kinh nghiệm sinh tử lần trước, ta phát hiện chính loại bảo thạch màu xanh biếc này đã truyền sinh mệnh lực cho ta, nếu lúc trước không có chúng nó, ta căn bản là không thể kiên trì đến lúc thắng lợi.
Lôi Long cầm Lục Tùng thạch lên, hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Ta mỉm cười nói: "Đừng hỏi nhiều, ngươi mau cất đi, đừng cho người khác nhìn thấy, nó sẽ giúp ích ngươi rất nhiều trên chiến trường."
Lôi Long nhíu nhíu mày nhìn viên lục tùng thạch nho nhỏ, nói: "Được rồi, nếu như ngươi nói như vậy, ta nhất định sẽ giữ nó cẩn thận."
“Vừa rồi có người nói cho ta biết là phó thống lĩnh đã trở lại, ta còn tưởng là ai, nguyên lai là tiểu tạp chủng ngươi a.” Một thanh âm quen thuộc nhưng đáng ghét vang lên bên tai ta. Ta cùng với đại ca đồng thời quay đầu lại, thấy được một người cũng cao lớn như đại ca vẻ mặt dữ tơn chính là Lôi Hổ. Tiểu tạp chủng là ngoại hiệu hắn đặt cho ta, từ lúc ta có trí nhớ tới nay, hắn vẫn như vậy xưng hô ta.
Ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi nói ai là tiểu tạp chủng?"
Lôi Hổ chỉ tay vào người ta nói: "Như thế nào, vài ngày không thấy, tiểu tạp chủng tính tình thay đổi a, cũng dám phản kháng sao."
Đại ca đứng chặn trước mặt ta, phẫn nộ quát: "Lão nhị, ngươi nói nhảm cái gì, hắn là huynh đệ của chúng ta, ngươi như thế nào lại gọi hắn là tạp chủng."
Lôi Hổ có chút khinh thường, liếc mắt nhìn đại ca: "Ta nói đại ca nghe, hắn làm sao xứng đáng làm huynh đệ của chúng ta, ngươi xem trên người hắn chỗ nào giống với bỉ mông tộc chúng ta? Hắn không phải tạp chủng là cái gì, mẹ của hắn là một tiện phụ của loài người, sinh ra hắn một tên tiểu tạp chủng, thật không biết phụ thân nghĩ như thế nào mà vẫn để hắn sống. Nếu là ta, đã sớm giết hắn ngay từ lúc mới sinh."
Lôi Long đột nhiên cảm giác được sau lưng nổi lên trận cuồng phong, quay đầu nhìn lại liền giật mình lùi ra sau mấy bước. Ta vừa mới từ Long Thần trở về nhưng phụ thân thì thờ ơ, Lôi Hổ thì sỉ nhục ta thật sự nổi giận, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Lôi Hổ, mái tóc không gió mà bay, sau khi cuồng hóa, cơ thể chợt bành trướng, quần áo trên thân đều bị xé rách.
Lôi Hổ nhìn thấy hình dáng của ta cũng ngẩn ngơ: "Như thế nào, tạp chủng nổi điên rồi à?"
Trên người ta phát ra khí thế lạnh lùng, từng bước từng bước một hướng về phía Lôi Hổ, trong miệng không ngừng hét lên: "Ngươi nói ai là tạp chủng? Ngươi nói ai là tạp chủng? Ngươi nói ai là tạp chủng?"
Lôi Long vội vàng giữ tay ta la lên: "Tam đệ, ngươi không nên như vậy, có chuyện gì từ từ rồi nói."
Ta vung tay lên đẩy Lôi Long ra ngoài: "Không có gì để nói cả, những kẻ vũ nhục ta đều phải chết." Bởi vì chúng ta tranh cãi nên xung quanh có không ít người đến xem, đại bộ phận đều là cuồng sư quân đoàn cùng với bỉ mông quân đoàn của chúng ta, ta và Lôi Hổ đều là phó thống lĩnh cho nên không ai dám lên ngăn cản, có kẻ thông minh vội vàng chạy đi tìm phụ thân ta. Lôi Long không dám tin tưởng, nhìn đôi tay mình bị ta chấn đến tê dại, thì thào nói: "Dù sao, dù sao hắn cũng là ca ca ngươi."
Lôi Hổ quát: "Ai là ca ca hắn, hắn là một tên tạp chủng. Xú tạp chủng, đừng nghĩ ngươi biến thành cái dạng này là ta sẽ sợ, hôm nay ta cho ngươi xem cái gì mới đúng là thực lực của bỉ mông." Nói xong, hét lớn một tiếng, tiến lên trước một bước, cách không đánh ra một quyền.
Đúng như lời đại ca nói, Lôi Hổ đã luyện thiên lôi tá giáp đến tầng thứ ba, một đoàn đấu khí màu trắng nhạt nương theo quyền kình tiến về phía ta, nếu chưa cuồng hóa, ta chắc chắn không phải là đối thủ của hắn, nhưng sau khi cuồng hóa, cho dù là long kỵ sĩ ta cũng dám đấu, hơn nữa căn bản không biết cái gì gọi là sợ. Thân thể ta đột nhiên vọt tới trước, tiếp lấy đấu khí của hắn. Lôi Hổ miệt thị cười, nói: "Muốn chết."
Ta đang vọt tới trước đột nhiên xuất quyền, một cổ khí lưu màu đỏ lao thẳng tới va chạm với đấu khí của hắn, oanh một tiếng, Lôi Hổ bị lực phản chấn đẩy lui về sau hai bước, sắc mặt khẽ biến, mà ta chỉ bị khựng lại một chút tiếp tục vọt tới.
Sự dũng mãnh của ta đã làm Lôi Hổ nổi giận, hắn gầm lên một tiếng vọt đi lên. Ta dậm chân xuống đất, bay lên trời, giận dữ hét: "Cuồng chiến thiên hạ." Cuồng thần quyền chỉ có sau khi cuồng hóa mới có thể phát huy toàn bộ uy lực, một cỗ khí trụ màu đỏ che cả bầu trời, Lôi Hổ không hề úy kỵ tiến lên, liên tục xuất quyền. "Oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh." Cuồng chiến thiên hạ phát ra dưới uy lực của cuồng thần đấu khí va chạm với thiên lôi ta giáp của Lôi Hổ tại không trung đúng sáu lần, thân hình to lớn của Lôi Hổ bị đánh bay đi làm sập cả một tòa trướng bồng.
Binh lính hai tộc đứng xem nhất thời kinh ngạc, người kế thừa bỉ mông vương Lôi Hổ lại bị ta đánh bay đi, những âm thanh kinh hô không hẹn mà cùng vang lên.
Một binh lính của cuồng sư quân đoàn nói: "Đây là ai mà lợi hại như vậy, ngay cả phó thống lĩnh Lôi Hổ cũng đánh không lại hắn."
“Ngươi không biết rồi, đây là nhi tử nhỏ nhất của bỉ mông vương, cũng là phó thống lĩnh, mặc dù hình dáng không cao lớn, nhìn rất giống loài người, nhưng trong mấy trăm năm nay là người duy nhất của bỉ mông tộc có khả năng cuồng hóa.
Một bỉ mông chiến sĩ đứng bên cạnh kiêu hãnh trả lời. "Hắc hắc, xem ra phó thống lĩnh Lôi Hổ không đứng dậy nỏi rồi. Bình thường con mắt hắn lúc nào cũng để trên đỉnh đầu, bây giờ thì biết mùi rồi, bại dưới tay đệ đệ của mình."
Lôi Hổ rời khỏi trướng bồng, loạng choạng đứng lên, mặc dù lực phòng ngự của hắn rất mạnh mẽ nhưng khó lòng mà chịu nổi. "Hảo tạp chủng, ngươi được lắm, hôm nay lão tử liều mạng với ngươi." Hét lên một tiếng điên cuồng hắn lại lao về phía trước.
Hắn bình thường cũng không phải là đối thủ của ta nếu đã cuồng hóa, huống gì lại đang bị thương. Lôi Hổ từ nhỏ đã khi dễ mẹ con chúng ta, ta trong lòng tràn ngập sát khí, từ sau khi có thể biến thân thành đọa lạc thiên sứ tới nay cho dù không biến thân tốc độ của ta cũng tăng lên rất nhiều, ta gia cố thêm vài cái phong tường thuật lên người mình, lợi dụng hình thể nhỏ bé của mình, dễ dàng tránh né quyền của hắn, một quyền rồi lại một quyền nặng nề đánh vào người hắn.
Đại ca Lôi Long đứng một bên vô cùng gấp gáp nhiều lần muốn ngăn ta lại nhưng không có cách nào nhìn thấu thân ảnh của ta, chỉ có thể yên lặng nhìn Lôi Hổ bị ta đánh như một cái bao cát. Dựa vào tốc độ, ta căn bản không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, liên tục xuất quyền đánh cho Lôi Hổ phun máu, ta biết sau khi trúng hơn mười quyền của ta hắn ít nhất cũng gãy mười chiếc xương, nhưng khả năng phòng ngự của thiên lôi tá giáp rất cao, hơn nữa lực phòng ngự của hắn trời sanh đã mạnh mẻ, mặc dù bị thương nặng nhưng vẫn còn sống.
Ta hét lớn một tiếng: "Cuồng long cấp vũ." Thân hình giống như một con rồng đỏ, mặc dù không có sử dụng Mặc Minh, nhưng uy lực không hề suy giảm, tính ra còn mạnh hơn cả lúc ta biến thân thành đọa lạc thiên sứ dể sử dụng vài phần, đây chính là chiêu cuối cùng của ta, cho dù phòng ngự hắn có mạnh hơn nữa, ta cũng sẽ đánh hắn thành một đống thịt vụn.
Sau khi cuồng hóa ta không cố kỵ bất cứ thứ gì, chỉ có một mục tiêu duy nhất là giết, giết, giết.
“Dừng tay.” Nhìn thấy Lôi Hổ trong tích tắc nữa sẽ phải chết, một tiếng rống kinh thiên vang lên, trong mắt Lôi Long hiện lên vẻ vui mừng. Quang mang màu trắng chắn trước người Lôi Hổ chặn đứng cuồng long cấp vũ của ta. Huyết sắc trường long va chạm với quang mang màu trắng tạo thành một tiếng vang rồi biến mất. Ta sắc mặt tái nhợt biến về hình dạng cũ.
Quang mang màu trắng dần dần tan đi, lộ ra gương mặt kinh ngạc của phụ thân. Dưới khí thế vương giả của lão, tất cả binh lính ở đây đều quỳ xuống trên mặt đất, cao hô: "Bỉ mông vương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Phụ thân cúi đầu nhìn thoáng qua Lôi Hổ, Lôi Hổ rên rỉ nói: "Phụ thân, cứu ta, giết tên tiểu tạp chủng kia."
Nghe xong những lời này, Lôi Áo tự nhiên hiểu được chúng ta tại sao lại xung đột.
Phụ thân hừ lạnh một tiếng, quát: "Mặt mũi ta đều bị ngươi làm mất hết rồi, ngay cả chính đệ đệ của cũng đánh không lại. Người đâu, mang hắn đi tìm thầy thuốc để chữa trị." Nói xong, bước về phía ta.
Nhìn phụ thân từng bước từng bước một tiến lại gần, ta âm thầm ngưng tụ năng lượng, nếu lão trách ta, ta sẽ liều mạng với lão, ta thật sự nhẫn nại không được, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Nhưng vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, Lôi Hổ dù sao cũng là một cao thủ, đúng là thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, để đánh hắn ra như thế kia ta cũng đã hao tổn gần như toàn bộ đấu khí.
Một trận suy yếu truyền đến, ta quỳ xuống lấy tay chống trụ thân thể. Lúc này, phụ thân chạy tới trước người ta, một tay phất lên ngăn cản Lôi Long nói chuyện, một tay đỡ ta đứng lên.
Ta phát hiện, thần sắc của hắn rất nhu hòa, một cỗ đấu khí thuần hậu từ tay hắn truyền vao người ta. Dưới sư tác động của đấu khí, tinh thần ta bắt đầu khôi phục thân thể đứng thẳng lên.
Phụ thân lạnh lùng nhìn những binh lính xung quanh, lớn tiếng nói: "Các ngươi đều nghe rõ cho ta. Hôm nay, ta với thân phận bỉ mông vương tuyên bố, nhi tử thứ ba của ta Lôi Tường, tại thú nhân quốc đều có địa vị giống như các nhi tử khác của ta, đều là phó thống lĩnh của Bỉ Mông quân đoàn, nếu từ nay về sau ta còn nghe được ai vũ nhục hắn, thì chính là vũ nhục ta Lôi Áo, bất luận là ai, tuyệt không nương tay."
“Bỉ Mông vương thiên tuế, Lôi Tường phó thống lĩnh thiên tuế.
Phụ thân hài lòng gật gật đầu, quát: "Còn ở chỗ này làm cài gì, quay về làm việc đi."
Sau khi đuổi binh lính đi, phụ thân thâm trầm nhìn kỹ ta. Ta tịnh không vì những lời lão vừa mà cảm thấy hưng phấn hoặc là cảm kích, chính thực lực của ta đã bảo vệ địa vị vủa mình, ta một bước không lùi đối mắt nhìn lão.
“Hảo, ngươi không hổ là nhi tử cùa Lôi Áo ta. Hơn một năm tại Long Thần ngươi tiến bộ rất lớn, trận chiến vừa rồi ngươi biểu hiện rất tốt, hãy tiếp tục cố gắng. Cuồng hóa tiêu hao rất nhiều năng lượng, hôm nay tạm thời đừng đi, nghỉ ngơi một ngày. Lôi Long, an bài chỗ ở cho đệ đệ ngươi, sáng mai mới cho hắn xuất phát.” Nói xong, phụ thân xoay người rời khỏi.
Đại ca tiến lên một bước đỡ lấy ta, thấp giọng nói: "Tam đệ, ngươi hôm nay sao lại nóng như vậy, đi thôi, ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi." Nói xong, kéo ta đi về phía trướng bồng của hắn.
Ta cưỡi hắc long chậm rãi tiến về phía trước, tám bỉ mông cự thú đi bộ theo sau. Bởi vì biểu hiện của ta ngày hôm qua, bọn họ đối ta đều rất kính sợ, cho dù mệt chết đi cũng không dám lên tiếng. Bởi vì có bọn họ đi theo, so với lúc ta rời đi đúng là hoàn toàn bất đồng, ngay cả một tên cường đạo cũng không gặp, xem ra bọn chúng nhìn thấy tám bỉ mông cự thú đều không dám kiếm chuyện.
Dọc theo đường đi ta rất ít mở miệng, thủy chung âm trầm nghiêm mặt, chỉ có khi nghĩ đến Tử Yên hai tỷ muội, trên mặt mới có thể toát ra một tia ôn nhu. Không có cường đạo quấy nhiễu, tốc độ của chúng ta rất nhanh qua mười ngày chúng ta đã tiến vào phạm vi của Thú tộc hoàng thành.
Một bỉ mông cự thú hỏi: "Phó thống lĩnh đại nhân, chúng ta về phủ đệ trước hay không…"
“Về phủ đệ.”
“Vâng”
Ta muốn về trước xem mẫu thân, trong khoảng thời gian ta không ở đây không biết bà như thế nào. Từ lúc nhìn thấy công tước đại nhân, mối hận của ta với bà đã phai nhạt rất nhiều, bà đối với ta bất hảo, chỉ có thể trách vận mệnh, ta cũng nên nói một chút sự tình của công tước cho bà biết.
Bỉ mông vương phủ đệ không hề biến hóa vẫn nguy nga rộng lớn, ta lãnh thanh nói: "Các ngươi tự đi tìm chỗ nghi ngơi, không cần đi theo ta, buổi sáng ngày mai chờ ta ở cửa."
“Vạng, phó thống lĩnh đại nhân. Nhìn mảnh sân quen thuộc không hề thay đội, ta trong lòng cảm thấy mờ mịt, đây chính là nhà ta sao? Thở dài một tiếng, ta lôi kéo hắc long đi vào, tiến đến chỗ ở của mẫu thân.
Hạ nhân nhìn thấy ta từ xa xa đều lẩn mất, trong lòng bọn họ ta đúng là một khói băng cứng.
Vừa mới đi tới cửa thì nghe thấy bên trong phát ra âm thanh vô cùng bén nhọn. "Con tiện nhân này, lão nương đánh chết ngươi, nhi tử súc sinh của ngươi cùng với Lôi Long đều đi rồi, ta xem ai dám che chở cho ngươi, ha ha ha ha. Ngươi dám trừng mắt nhìn ta, chán sống sao, hừ, yên tâm đi, ta khẳng định sẽ không đánh chết ngươi đâu, đánh chết ngươi rồi, từ nay về sau ta tìm ai để trút giận chứ ……"
Nghe đến đó, ta không thể kìm được, lao vào trong phòng mẫu thân. Trong phòng vô cùng hỗn loạn, đồ đạc rơi vãi khắp nơi, một nữ sư nhân khoảng năm mươi tuổi đang nắm tóc mẫu thân, đúng là mẫu thân của Lôi Hổ, thê tử thứ ba của phụ thân, đồng thời, cũng là biểu muội của thú hoàng.
Ở trong nhà, không ai dám trêu chọc nàng, chỉ có thể dùng một từ để hình dung nàng - bát phụ (người đàn bà chua ngoa).
Mẫu thân khóe miệng rỉ máu, sắc mặt so với lúc ta đi kém hơn rất nhiều, quần áo trên người rách tả tơi, bà đang hung hăng nhìn chằm chằm sửu phụ trước mặt.
“Buông bà ấy ra.” Thanh âm của ta lạnh băng giống như đến từ địa ngục.
Sửu phụ ngẩng đầu đã thấy là ta, sắc mặt hơi đổi, thả mẫu thân ra: "U, ta tưởng là ai lên tiếng, nguyên lai là tiểu tạp chủng đã trở lại, nhìn ngươi vừa nhỏ vừa gầy, so với Lôi Hổ của chúng ta đúng là một trời một vực."
Ta tiến lên một bước, phất tay đánh sửu phụ bay vào vách tường. Nhìn thấy thảm trạng của mẫu thân, đôi mắt ta đã ươn ướt.
Ta dỡ thân thể gầy yếu của bà lên: "Mẫu thân, ta đã trở lại, người chịu khổ rồi." Mẫu thân không hề tức giận liếc mắt nhìn ta, tịnh không nói gì thêm.
Sửu phụ thân thể cũng không tệ, mặc dù đau đớn một chút, nhưng cũng không có thương tổn gì quá lớn, nàng tru lên một tiếng thê lương mắng: "Tên tiểu súc sinh ngươi dám đánh lão nương, lão nương liều mạng với ngươi." Hình dáng giống như một con chó điên.
Ta dụng lực không nhiều một cước đá nàng bay ra, nói: "Không cần vội, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi." Nói xong, ta nhẹ nhàng đặt mẫu thân lên trên giường, đắp lại chăn cho bà. "Mẫu thân, người ...trước nghỉ hơi một chút, ta xử lý bát phụ này xong sẽ quay lại, người nhất định phải bảo trọng thân thể, sự việc nàng nhờ ta đã làm xong rồi, sau này sẽ nói cho người nghe, được không?"
Nghe thế, trong mắt mẫu thân đã có chút thân thái, lôi kéo quần áo ta nói: "Thật vậy chăng? Hắn, hắn có khỏe không?"
Ta mỉm cười, nói: "Sau này ta sẽ nói cho ngài người, người ...trước nghỉ ngơi đã, phải bồi dưỡng tinh thần mới có khí lực nghe ta kể chuyện, phải không nào?"
Từ khóe mắt mẫu thân rơi xuống một giọt nước mắt, có chút nghẹn ngào nói: "Cám ơn."
Nghe được tiếng cám ơn của mẫu thân, ta cảm thấy vô cùng thống khoái: "Người không nên nói cám ơn với ta, ta là nhi tử của người, vĩnh viễn sẽ là như vậy."
Nói xong, ta đứng lên, sửu phụ thần tình dữ tợn nhìn ta, giọng căm hận nói: "Ngươi, ngươi định làm gì lão nương?"
“Từ từ rồi ngươi sẽ biết.” Ta một tay nắm lấy áo kéo sửu phụ đi ra ngoài.
Sửu phụ liều mạng giãy dụa, lấy tay cào, dùng răng cắn, nhưng làm sao có thể thương tổn được thân thể của bỉ mông. Cứ kéo như vậy, ta đưa mụ ta đến thẳng hậu viện. Người hầu chung quanh nhìn thấy chúng ta đều trốn ra xa xa không dám lên tiếng, bọn họ đều biết sao lại thế này.
Ta gọi một người: "Ngươi, tới đây." Đó là một xà nhân, ta nhớ kỹ hắn hình như là phụ trách quét dọn đình viện. Xà nhân căng thẳng đi tới, liếc liếc mắt nhìn sửu phụ, run giọng nói: "Tam thiếu gia, ngài có chuyện gì cần phân phó?"
Ta trầm giọng nói: "Đi, gọi tất cả mọi người trong nhà lại đây cho ta, không phân biệt nam nữ lão ấu, gọi luôn tám bỉ mông theo ta quay về, ta có việc quan trọng cần tuyên bố."
Xà nhân hỏi dò: "Ngay cả đại phu nhân cũng gọi tới sao?" Đại phu nhân chính là mẫu thân của Lôi Long, nhiều năm qua vẫn dưỡng bệnh ở trên giường.
“Đại phu nhân cùng người của bà thì không cần, những người khác đều gọi tới, động tác nhanh lên một chút, nếu không ta chặt chân ngươi.”
“Vâng, vâng, tiểu nhân lập tức đi ngay.”
Sửu phụ tê thanh nói: "Ngươi muốn làm gì, ngươi dám đụng đến một cọng tóc của ta, chờ Hổ nhi trở về, nhất định đem ngươi bầm thây vạn đoạn."
Ta hừ lạnh nói: "Bầm thây vạn đoạn? Hắn từ nay về sau có thể hay không làm được ta không biết, ít nhất hắn bây giờ không được, sợ rằng muốn đứng lên đi đường cũng phải nữa năm nửa. Trước khi lên đường về đây ta đã thu thập hắn rồi."
Lôi Hổ chính là cốt nhục cùa bát phụ, mụ ta run giọng nói: "Ngươi, ngươi đã làm gì với Hổ nhi? Không, không có khả năng, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của Hổ nhi, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta."
“Hừ, Sau này ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, ngươi cũng không cần phải lo hắn không chết được đâu, chỉ là gãy vài cái xương mà thôi, nhưng mà sợ rằng ngươi không được may mắn như hắn, phụ thân không thể đến đây để cứu ngươi đâu.”
Sửu phụ lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, run giọng nói: "Ngươi …… ngươi muốn giết ta?"
Ta hừ lạnh một tiếng, cũng không có trả lời. Rất nhanh, hạ nhân trong phủ đều đã có mặt, phụ thân cùng với đại ca, nhị ca không có ở nhà, ta chính là chủ nhân lớn nhất, ta đã không còn là tên tiểu từ Lôi Tường bị mọi người khinh thường, sau khi ta giết đệ nhất bỉ mông hộ vệ thì địa vị cũa ta cũng hoàn toàn thay đổi.
Xà nhân chạy đến trước người ta, khom người nói: "Tam thiếu gia, tất cả đều đã đến rồi, ngài xem ……" Ta lạnh giọng nói: "Được rồi, đứng qua một bên."
Ta nhìn quanh một vòng, ngoại trừ mấy người di nương, đại bộ phận đều là người hầu và hộ vệ, trong đó có cả những người ta mang về.
Ta chỉ vào một gã hộ vệ từ tiền tuyến theo ta trở về: "Ngươi, tới đây."
“Phó thống lĩnh, ngài phân phó.”
“Nói cho bát phụ này biết, nhi tử của bà ta, cũng chính là nhị ca của ta bây giờ đang làm gì?”
Bỉ mông hộ vệ nhìn nhìn sửu phụ, nói: "Lôi Hổ phó thống lĩnh đang dưỡng thương."
Người nầy thật sự là đầu gỗ, ta cả giận nói: "Nói cho mụ ta biết Lôi Hổ sao lại bị thương, còn muốn ta chỉ ngươi phải nói thế nào sao?"
Bỉ mông hộ vệ vội vàng lui về sau một bước, nhớ tới tình cảnh ngày đó ta thu thập Lôi Hổ, hắn trong mắt toát ra một tia sợ hãi: " Lôi Hổ phó thống lĩnh vũ nhục Lôi Tường phó thống lĩnh, sau đó Lôi Tường phó thống lĩnh đả thương Lôi Hổ phó thống lĩnh, cuối cùng Lôi Áo vương ra tay cứu Lôi Hổ phó thống lĩnh, cho nên bây giờ Lôi Hổ phó thống lĩnh đang dưỡng thương. Lôi Áo vương đã tuyên bố, nếu từ nay về sau còn có người vũ nhục Lôi Tường phó thống lĩnh, tuyệt không nương tay."
Mặc dù bỉ mông hộ vệ này hơi ngốc nói không rõ ràng lắm, nhưng hắn đã đem sự tình cơ bản nói ra rồi, ta phất phất tay: "Lui ra."
“Ngươi nghe rõ rồi chứ? Nhi tử của ngươi không phải bất khả chiến bại, ai dám vũ nhục ta và mẫu thân đều sẽ không có kết quả tốt. Nếu ngày đó không phải phụ thân ngăn cản, nhi tử của ngươi đã sớm xuống địa ngục rồi. Tuy nhiên phụ thân đã nói vũ nhục ta thì tuyệt không nương tay, hôm nay ta thay thế hắn trừng phạt ngươi vậy.”
Sửu phụ tâm thần rối loạn, ngơ ngác nói: "Hắn là ca ca của ngươi, ta là di nương của ngươi a."
Ta thê lương cười ha hả: "Ca ca? Cái gì chó má ca ca? Từ nhỏ đến lớn hắn xem ta là huynh đệ sao? Trong mắt hắn ta chỉ là một tiểu tạp chủng. Mà ngươi, vũ nhục, đả thương mẫu thân ta, hôm nay, ta bắt ngươi phải trả giá gấp mười gấp trăm lần."
Ta ngước đầu lên, trong mắt toàn là tơ máu, mọi người chung quanh bất giác đều lui về phía sau.
“Hôm nay ta gọi các ngươi lại, chính là muốn nói cho các ngươi, sau này nếu ai dám khi dễ mẫu thân ta, bà ta chính là ví dụ cho các ngươi. Trừ phi ta chết, nếu không, mặc kệ là ai, cho dù là phụ thân ta cũng sẽ ra tay, nghe rõ rồi chứ?” Giọng nói của ta tràn ngập sát khí, cả hậu viện phảng phất hơi lạnh mà trong lòng mọi người lại càng phát lạnh.
Một di nương bình thường vẫn có giao tình với sửu phụ mở miệng nói: "Nàng là di nương của ngươi, ngươi không thể đối với nàng như vậy, mọi chuyện chờ vương gia về giải quyết?"
Ta hừ lạnh một tiếng, đôi mắt mở to, hai đạo hàn quang bắn về phía bà ta: "Ngươi bớt nói nhảm, ngươi cũng không tốt lành gì. Bất quá ngươi nói đúng a, bà ta là di nương của ta, ai ……" Ta vừa nói vừa gật gật đầu.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhỏm, cho là ta đã thay đổi chủ ý. Đúng lúc này, ta hét lớn một tiếng: "Giết " Tay phải chém xuống, cuồng thần đấu khí phát ra, oanh, kích trúng thân thể sửu phụ, mu không kịp kêu một tiếng biến thành một đống thịt vụ, máu tươi vẩy ra chung quanh, khắp ngươi ta đều dính đầy máu của mụ.
Di nương vừa nói giúp cho sửu phụ ngất đi, một ít nữ nhân sắc mặt tái nhợt bắt đầu nôn ra, những người khác đều trố mắt nhìn ta. Ta máu tươi đầy người đứng giữa hậu viện giống như tu la đến từ địa ngục.
“Đây chính là tấm gương cho các ngươi, thấy rõ rồi chứ?” Dưới uy thế của ta, không ai dám trả lời.
Ta lạ lớn tiếng hỏi: "Thấy rõ rồi chứ?"
Mọi người vội vàng trả lời: "Thấy, thấy rõ rồi ạ."
Ta sắc mặt hòa hoãn xuống nói: "Thu dọn chỗ này đi, đem thi thể mụ ta mai táng. Không có việc gì thì đừng làm phiền ta, đừng quên những gì ta nói hôm nay."
Sau khi nói xong ta không đi gặp mẫu thân mà quay về phòng thay đồ, không thể mang một thân đầy máu đi gặp nàng được. Tắm rửa thay đổi quần áo sạch sẽ, làm cho ta cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Trở lại phòng của mẫu thân, nơi này đã được người hầu dọn dẹp, mẫu thân đang nằm ở trên giường. "Mẫu thân, ta đã trở lại."
Ta đi qua, ngồi ở bên giường. Mẫu thân quay lại, giãy dụa ngồi lên, ta vội vàng dỡ lấy nàng. Mẫu thân nói: "Nói đi, đem cả quá trình nói cho ta biết."
Nhìn khuôn mặt già nua mà tiều tụy của mẫu thân, ta không khỏi cảm thấy thương tâm, nếu cứ tiếp tục như thế này, sợ rằng bà không qua được thêm mấy năm nữa.
Ta lấy từ trong người ra một viên kê huyết thạch và một viên lục tùng thạch. Mẫu thân ngẩn ra nói: "Đây là kê huyết thạch, đây là lục tùng thạch, ngươi như thế nào mà có được, đều là cực phẩm, giá trị bất phàm a."
Nhìn hình dáng của mẫu, xem ra không muốn nhận, ta trong lòng chợt động, nói: "Là hắn muốn ta đưa cho người, ta làm sao có được những thứ quý giá thế này."
Thân thể mẫu thân có chút run rẩy, vươn tay cầm lấy hai viên bảo thạch, nhãn thần đã ươn ướt, thì thào nói: "A Phong, A Phong, ngươi vẫn còn chưa quên ta sao?"
“Hắn chẳng những không có quên mà còn rất nhớ thương người.”
Mẫu thân nắm lấy tay ta, vội hỏi: "Mau, mau nói cho ta biết tình hình của hắn."
Ta cũng cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của mẫu thân, ôn hòa nói: "Người không cần gấp, ta từ từ nói cho người nghe."
Nhìn thấy tâm tình của mẫu thân đã dần bình phục, ta tiếp tục nói: "Là như thế này, lúc trước ta tới Long Thần đã tới Thiên Đô học viện học tập võ kĩ và ma pháp."
“Thiên Đô học viện?”
“Đúng vậy! Làm sao vậy?”
Ai - mẫu thân thở dài một tiếng, "Ta lúc trước cũng học tại học viện đó."
Ta mỉm cười, gật đầu nói: "Ta biết."
“Là hắn, hắn nói cho ngươi biết?”
Ta gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta tại nơi đó học tập không lâu, thì gặp một nữ hài tử, chúng ta thử kết giao, nàng rất đẹp, cũng rất ôn nhu, đối với ta rất tốt, nàng tên là Tử Tuyết."
Mẫu thân nhíu mày nói: "Ngươi là thú nhân, như thế nào có thể phát sinh quan hệ với loài người, như vậy khác gì hại người." Ta trong lòng đau xót, ở trong lòng mẫu thân, ta vĩnh viễn là dã thú sao?
“Nghe ta nói hết, được không? Nếu không có cô gái này, sợ rằng ta vĩnh viễn cũng không tìm được người muốn tìm.”
"Vì cái gì?" Mẫu thân nhịn không được hỏi.
Ta hờ hững, nói: "Bởi vì, Tử Tuyết chính là nữ nhi cùa Lâm Phong, mà Lâm Phong ở Thần Long đế quốc đã là một vị công tước quyền khuynh thiên hạ"
Những lời này làm mẫu thân chấn động: "Công tước? Hắn cuối cùng cũng đã lấy người khác, hắn cuối cùng cũng quên ta rồi, ta có nên cao hứng không?" Mẫu nở nụ cười, nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Không, hắn không có quên ngài, Lâm Phong …… A, không, hắn ở rể nhà thân vương, bây giờ đã sửa tên gọi là Tử Phong rồi, ở trong lòng hắn ngài luôn luôn chiếm địa vị quan trọng nhất. Hắn cũng là bất đắc dĩ phải lấy người khác, giống như gia gia và nãi nãi, bọn họ là hôn nhân chính trị.
“Hôn nhân chính trị?”
Ta gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu không, cho dù Tử Phong hắn có tài hơn nữa sợ là cũng không thể mới bốn mươi đã đạt được địa vị như vậy. Khi hắn nhìn thấy tính vật ngài đưa cho ta, hình dáng cũng giống như ngài bây giờ, kích động không thể ức chế. Hắn nói từng đến thú nhân tìm ngài nhiều lần, nhưng đều không có kết quả."
Mẫu thân si ngốc nói: "Hắn tới tìm ta? Hắn sao lại đi tìm ta, hắn như thế nào có thể tìm được ta."
Ta than vãn: "Đúng vậy, ngài ở chỗ này, hắn đúng là không có khả năng tìm được ngài. Hắn rất hy vọng có thể gặp lại ngại."
Mẫu thân vô ý sờ sờ dung nhan già nua của mình, nhìn nhìn mái tóc dài đã ngã bạc, cười khổ nói: "Linh Linh đã không phải là Linh Linh trước kia, hắn thật sự muốn gặp ta sao? Cho dù có thể, ta cũng sẽ không đi gặp hắn, như vậy, tối thiểu ta vẫn giữ lại được hình ảnh hoàn mỹ của mình trong lòng hắn."
Xem ra nội tâm mẫu thân rất thống khổ nước mắt không ngừng chảy xuống, ta cầm tay nàng, nói: "Ngài đừng như vậy, công tước nói cho dù hắn có phải từ bỏ tất cả, bất luận ngài biến thành hình dạng gì, chỉ cần ngài còn sống hắn đều muốn gặp ngài."
Trong mắt mẫu thân hiện lên một tia thần thái: "Hắn, hắn thật sự nói như vậy?"
Ta gật gật đầu, nói: "Mặc dù từ nhỏ người với ta tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cho tới bây giờ ta chưa bao giờ trước mặt người nói một câu hoang thoại. Sự tình của người và Tử Phong công tước trước kia hắn đều nói với ta, hắn quả thật rất thương nhớ người."
Mẫu thân cười thảm lắc đầu, nói: "Cứ để cho hắn giữ lấy ảo tưởng, ta không có khả năng gặp lại hắn. Hình dáng bây giờ của ta sợ là giống như mẫu thân hắn."
Ta đột nhiên hạ quyết tâm, kiên định nói: "Mẫu thân, người có muốn trở lại Long Thần đế quốc, gặp lại Tử Phong công tước không?"
Mẫu thân cũng không trực tiếp trả lời ta, chỉ bình thản nói: "Không nên đem ta ra đùa giỡn, ngươi có thể phản bội phụ thân, phản bội tộc nhân của ngươi để phóng thích ta sao?"
Ta trong lòng vô cùng đau xót, cười ha hả, nước mắt theo tiếng cười không ngừng đích rơi xuống: "Tộc nhân? Ai là tộc nhân của ta, trong lòng mọi người ta chỉ là tạp chủng mà thôi. Mẫu thân, người còn có nhà, nhà của người là ở Long Thần, nơi đó vĩnh viễn là nhà của người, còn ta, ta có nhà sao? Ta không có nhà, ta là tạp chủng hỗn huyết cả nhân, ma, thú ba tộc, ta không có nhà, ta không có nhà."
Ta bi phẫn phun ra một ngụm máu tươi, mẫu thân nhìn thấy thần sắc khẽ động, vươn tay ra muốn đỡ ta, nhưng bàn tay đi được nửa đường lại thu trở về. Ta cười thảm vài tiếng, nói: "Chỉ cần người nguyện ý, ta có thể đưa người trở lại Long Thần đế quốc. Đương nhiên, không phải bây giờ."
Mẫu thân ánh mắt si ngốc nhìn vách tường, thì thào nói: "Ta còn có thể trở về sao? ta đã sớm không còn mặt mũi nhìn lại bọn họ."
"Công tước hắn sẽ không tị hiềm hình dáng của người đâu."
Mẫu thân thê lương nói: "Ta không thể quay về với hình dạng này, chỉ làm hắn thêm phiền não."
Mẫu thân bây giờ trong lòng chỉ có công tước không hề quan tâm tới ta, Tử Yên, Tử Tuyết các nàng bây giờ có suy nghĩ về ta không? Hình ảnh Tử Yên thanh lệ thoát tục, Tử Tuyết ôn nhu động lòng người không ngừng hiện ra trong đầu ta, còn có các nàng nghĩ đến ta, ta cũng không phải hoàn toàn cô độc? Nghĩ như vậy, trong lòng ta thư thái rất nhiều, nhàn nhạt nói: "Mẫu thân, nếu ta có biện pháp giúp người khôi phục lại dung mạo thì sao?"
Nghe xong những lời này, mẫu thân ánh mắt sáng ngời, điều ta nói làm nàng nổi lên một tia hi vọng, nếu, nếu… mẫu thân thật sự không dám nghĩ tiếp, trống ngực đập càng lúc càng nhanh. "Nếu ta có biện pháp làm cho người khôi phục lại dung mạo, người nguyện ý trở lại Long Thần chứ?"
Mẫu thân cười khổ nói: "Ngươi cho rằng mình là thần tiên sao? Cho dù là thần tiên cũng vị tất có thể giúp ta khô mộc phùng xuân."
Ta giơ ba ngón tay, nói: "Cho ta ba năm thời gian, người đã đợi lâu như vậy, chắc cũng không tiếc gì ba năm, ba năm sau ta nhất định làm cho người khôi phục dung mạo, sau đó, ta đưa người về Long Thần. Tất cả mọi chuyện người không cần quan tâm, chỉ cần nghe lời ta là được rồi."
Mẫu thân nhìn ta chằm chằm hỏi: "Ngươi, ngươi nói thật chăng?" Ta trịnh trọng gật gật đầu, nói: "Đầu tiên, ta muốn người mỗi ngày đều phải ăn cơm, ta sẽ bảo bọn họ chuẩn bị những thức ăn bổ dưỡng. Tiếp theo, người chắc cũng biết tác dụng của hai viên ngọc thạch mà công tước đưa, ngài cần phải đeo chúng trên người mỗi ngày. Sau đó, chỉ cần chờ tin tức của ta. Người bây giờ phải làm cho lòng mình tràn ngập hi vọng, chỉ có như vậy, mới có thể đoạt lại thanh xuân của mình."
Nghe xong ta nói, thật lâu sau, mẫu thân gian nan nói: "Cám ơn ngươi, tai sao lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Ta đi ra ngoài phòng, đi tới cửa, ta quay đầu lại nói: "Ta không phải đối xử tốt với người, ta là hy vọng người có thể tốt hơn, bởi vì, người thủy chung vẫn là mẫu thân của ta, mặc dù, người tịnh không thương ta." Nói xong, ta xoay người rời khỏi địa phương đã làm cho ta thương tâm.
Chương 26
Ta gọi vài tên người hầu, dặn bọn họ chuẩn bị một ít bổ phẩm đem tới cho mẫu thân. Kỳ thật, mặc dù ngoài miệng ta nói sẽ giúp bà khôi phục dung mạo, nhưng trong lòng một chút nắm chắc cũng không có. Dù sao, mẫu thân đã bị khổ sở nhiều năm như vậy, cả thân thể đều bị hư nhược, hơn nữa tinh thần suy yếu, những điều này sợ là ngày một ngày hai không thể tu bổ lại được, cho dù khôi phục được tâm tình, dung mạo cũng vị tất có thể khôi phục. Ta chỉ có thể tận lực đi làm, thậm chí có thể dùng ma pháp lực, lại dùng bổ dược kết hợp với năng lực của hai loại bảo thạch, nói không chừng sẽ có kỳ tích.
Ngày mai ta phải tiến cung diện kiến thú hoàng rồi, không biết hắn đối với ta sẽ có thái độ gì, ta có cảm giác hắn là một hảo quân chủ, trí tuệ so với phụ thân cao hơn nhiều. Hắn cũng là hy vọng cuối cùng của ta với thú nhân tộc, nếu không thể thông qua thú hoàng cứu thú nhân tộc, ta cũng hết cách, một người cho dù lợi hại đến mấy, khả năng cũng chỉ có hạn mà thôi, huống chi ta bây giờ cũng chỉ là một người bình thường.
Tùy tiện ăn chút gì, ta trở về phòng tu luyện Thiên Ma quyết, ta phải làm cho tâm trí mình hoàn toàn thanh tịnh, ngày mai phải gặp thú hoàng hồi báo sự tình thật rõ ràng, tranh thủ nói ra ý kiến của ta, như vậy mới có thể làm cho hắn có cùng cái nhìn với ta. Ta có thể giúp phục hưng thú nhân tộc hay không, đành phải xem ngày mai có thể thuyết phục được thú hoàng hay không. Chỉ khi nào nhận được sự ủng hộ của hắn, ta mới có thể yên tâm phát huy năng lực.
Trên đường quay về thú nhân quốc, Thiên Ma quyết của ta đã thành công đột phá tầng thứ năm, đây đều là công lao của Cổ thị huynh đệ. Sau khi tiến vào tầng thứ năm ta phát hiện, đúng như lời bọn họ nói, nếu muốn tiếp tục tiến triển thì vô cùng gian nan. Ta hối hận tại sao lúc trước không hỏi bọn họ xem kỳ ngộ thật ra là cái gì. Xem ra, chỉ có thể cố gắng hết sức, hy vọng ta có thể gặp được kỳ ngộ. Đến buổi sáng ngày thứ hai, ta tạm thời thu công, Thiên Ma quyết tạo thành một vòng khí lưu vô cùng thanh tĩnh xoay quanh đầu ta, ý nghĩ của ta trở nên vô cùng rõ ràng.
Vội vã ăn một chút, ta dẫn theo tám gã bỉ mông hộ vệ tiến vào hoàng cung. Vừa đến hoàng cung đã bị thị vệ chặn tại cửa: "Đứng lại, xin hỏi các ngươi đến hoàng cung có việc gì?" Bởi vì ta mang theo bỉ mông hộ vệ, hoàng cung thủ vệ thái độ coi như cung kính.
Ta nhàn nhạt nói: "Ta là bỉ mông quân đoàn phó thống lĩnh Lôi Tường, có chuyện quan trọng cầu kiến bệ hạ,làm phiền thông báo giúp ta."
Thị vệ kinh ngạc liếc mắt nhìn ta, khom người nói: "Phiền ngài chờ." Phân ra một người, nhanh chóng chạy vào trong. Không lâu sau, môn vệ chạy trở về: "Bệ hạ có chỉ, tuyên bỉ mông quân đoàn phó thống lĩnh Lôi Tường vào đại điện diện kiến."
Ta gật gật đầu, mang theo tám gã bỉ mông hộ vệ đi vào bên trong. Lần này là lần thứ hai ta tới hoàng cung, nhớ kỹ rằng các cung điện ở đây đều rất hoành tráng, to lớn, nhưng sau khi nhìn thấy các kiến trúc của Long Thần, hoàng cung của thú hoàng ngoại trừ to lớn ra, quả thật tìm không ra địa phương nào đáng để hân thưởng.
Ta nhanh chóng đi tới đại điện quỳ xuống ở ngoài điện, lớn tiếng nói: "Thần, Lôi Tường cầu kiến."
Thanh ầm trầm ổn của thú hoàng từ trong điện truyền ra: "Lôi Tường à? Tiến đến đây đi." Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng âm thanh của thú hoàng nghe như phảng phất bên tai ta, có thể thấy được công lực của bệ hạ vô cùng thâm hậu.
Ta cho tám gã hộ vệ đứng chờ ngoài điện, một mình đi vào, bên trong điện, ngoại trừ thú hoàng, chỉ có mười mấy tên hộ vệ và thị quan.
Thú hoàng vẫn y như trước, thắt lưng bằng ngọc trên đầu đội kim quan, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng lộ ra khí phách vương giả. Ta lại một lần nữa quỳ xuống: "Thần tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Thú hoàng thanh âm rất ôn hòa: "Mau đến đây đi, nhanh như vậy đã trở lại, mọi việc thuận lợi chứ?"
Ta đứng lên lui sang một bên, cung kính trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ, thần không phụ ủy thác của bệ hạ, mọi việc đều tiến hành rất thuận lợi."
“Nào, ngươi ngẩng đầu lên.”
Ta chậm rãi ngẩng đầu, từ trong mắt thú hoàng phát ra hai đạo tinh quan, ta thản nhiên đối mặt, ánh mắt hắn lộ ra một tia vui mừng, mỉm cười nói: "Hảo, không hổ là nhi tử của Lôi Áo vương. Ngươi đi theo ta, chúng ta đến ngự thư phòng nói chuyện." Ta trong lòng thầm nghĩ, người này vô cùng thâm trầm, đúng là có phong phạm vương giả.
“Những người khác đều đi xuống đi, nơi này không có chuyện của các ngươi “
“Vâng, bệ hạ.”
Thú hoàng ngồi ở mặt sau bàn lớn nơi hắn vẫn phê chuẩn tấu chương, đuổi hết hộ vệ và thị quan, hắn nhìn ta mỉm cười, nói: "Ngồi xuống nói chuyện, Lôi Tường."
“Trước mặt bệ hạ hạ thần làm sao có thể ngồi được, huống chi thần đứng quen rồi, bệ hạ cứ để hạ thần như vầy là được rồi.”
“Cũng tốt. Vừa rồi, ngươi nói mọi chuyện thuận lợi, nói cách khác, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, ta giải thích đúng không?
Ta cúi đầu nói: "Đúng vậy, bệ hạ, nhiệm vụ ngài giao cho, ta đã hoàn thành rồi."
Thú hoàng vui vẻ nói: "Hảo, vậy ngươi mau đem cả quá trình nói cho trẫm nghe."
Vì vậy, ta đem mọi chuyện từ lúc rời thú nhân quốc đến long thần, như thế nào đánh nhau với Hoa Luân, như thế nào bị phó viện trường cấm bế, như thế nào thu thập tư liệu trong thư viện, lại như thế nào giả chết ở tiền tuyến để đào thoát nói qua một lần.
Đương nhiên, những việc không nên nói đều được ta bỏ qua.
Nghe xong ta hồi báo, thú hoàng trầm ngâm nói: "Nếu nói như vậy, phó viện trường đối với ngươi xem ra rất tốt, ngươi tại sao không ở lại thêm một thời gian? Lúc trước, chúng ta cho ngươi đến mười năm thời gian mà."
“Bệ hạ, cho phép thần hỏi ngài một vấn đề.”
“Ân? Ngươi hỏi đi.”
“Tạ bệ hạ, thần muốn hỏi chính là, bệ hạ nhận thấy tình hình của thú nhân tộc chúng ta hiện nay như thế nào?”
Thú hoàng nhíu nhíu mày, nói: "Vần đề này cũng rất khó nói, ai, thú nhân tộc chúng ta tình hình không tốt lắm, từ phương diện của ta mà nói thì rất nguy hiểm. Như thế nào, ngươi nghĩ sao?"
Nghe xong hắn nói, ta sửng sốt một chút, không nghĩ tới thú hoàng có thể nói ra những lời này.
“Là như thế này, trong khi hạ thần đi đến Long Thần, tổng cộng bị cường đạo tập kích trên trăm lần, có thể thấy được thú tộc ta vô cùng loạn, đã tới lúc làm cho người ta nghe thấy mà sợ hãi, vì thế sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thần muốn nhanh chóng quay về, giúp đỡ bệ hạ chấn chỉnh lại.”
Thú hoàng trong mắt hiện lên một tia thần mang, kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói muốn giúp ta chấn chỉnh lại thú tộc sao? Ta không có nghe lầm chứ, những lời này nếu từ miệng phụ thân ngươi nói ra thì còn hợp lý."
Ta mạnh mẽ ngước đầu lên, nhìn thẳng thú hoàng: "Bệ hạ, nếu ngài cho rằng thần nhỏ tuổi, hơn nữa địa vị thấp nên không muốn nghe ý kiến của thần, vậy ngài không phải là minh quân mà thần vẫn khâm phục. Trên đời không phải cứ sống lâu thì mới sáng suốt, thần nghĩ, bệ hạ không nên thiển kiến như vậy." Cho dù đối mặt với thú hoàng, ta trong lòng vẫn không có một chút e ngại.
Thú hoàng cười ha hả: "Hảo tiểu tử, có đảm lực, có trí tuệ, thú nhân quốc chúng ta chính là thiếu nhân tài như ngươi. Nếu như ngươi đã nói như vậy, ta muốn nghe xem ngươi có biện pháp gì để trị quốc, nhưng ngươi phải biết rằng, thú tộc chúng ta vô cùng hỗn loạn, có rất nhiều sự tình, ngay cả ta cũng không có khả năng khống chế."
Ta gật đầu nói: "Những gì ngài nói thần đều hiểu được, trước khi thần giải thích, thỉnh bệ hạ tha cho thần tội bất kính, nếu như thấn có nói sai chỗ nào, cũng xin bệ hạ khoan thứ."
“Phê chuẩn.”
“Tạ bệ hạ. Lần này trở về, thần chính là muốn đem thân đền nợ nước. Tình hình của chúng ta hiện nay thần cơ bản cũng hiểu được, mặc dù trên danh nghĩa ngài chính là thú hoàng, là vua của thú nhân tộc, nhưng mà, bên dưới ngài còn mười mấy tộc trưởng. Bình thường, bọn họ mặc dù không tham dự triều chánh, nhưng nếu có chuyện quan trọng, tất nhiên bọn họ đều sẽ tham gia. Các tộc đều có tín ngưỡng riêng, đây là chuyện ngài không thể khống chế, sợ rằng cũng chính là lý do không thể trị quốc tốt được.
Thú hoàng mỉm cười, bất động thanh sắc gật đầu nói: "Nhươi nhìn rất thấu triệt, nếu như ngươi hiểu được điều này, cũng nên hiểu được ta rất khó xử, không phải ta không muốn chỉnh đốn đế quốc mà bọn họ không để ta làm. Ta bây giờ cũng chỉ khống chế được sư nhân tộc và bỉ mông tộc của cha ngươi, các tộc còn lại hiện tai không có cái gì dị động, nhưng nếu ta ban ra pháp lệnh ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, chắc chắn sẽ bị họ tập họp phản đối."
Nghe xong thú hoàng nói, ta trong lòng vô cùng thoải mái, trong giọng nói của hắn có hơi thở của một minh quân, nếu như hắn cũng có ý nghĩ chấn chỉnh thú nhân tộc, ta đây nhất định hết sức giúp đỡ hắn.
Ta trầm ngâm một chút, tiếp tục nói: "Bệ hạ, mặc dù chúng ta không thể trực tiếp chỉnh đốn, nhưng mà, có thể từ từ thu thập bọn họ, mặc dù các tộc đều có tín ngưỡng riêng, nhưng mà, thần thú mới là thần của tất cả thú nhân, chúng ta có phải là nên ……"
Thú hoàng không thể bảo trì sự bình tĩnh, từ từ đứng lên, trong mắt bắn ra tinh quang: "Ý ngươi là ……"
Ta gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, thần chính là có ý đó. Muốn thu thập được bọn họ, ngài trước tiên cần phải cai trị quốc gia thật tốt, như vậy mới có thể vạn dân quy tâm, còn về vấn đề tín ngưỡng, chúng ta có thể tổ chức thần thú giáo, sau đó phái nhân thủ tiềm nhập bên trong các tộc, từ từ đem chỉ ý của thần thú tới cho dân chúng bình thường, làm cho bọn họ thoát ly tín ngưỡng của mình."
Nghe xong ta nói, thú hoàng có chút chần chờ: "Có khả năng sao?"
“Đương nhiên có thể, bệ hạ, có lòng thì sẽ làm được.”
Không khí chợt khẩn trương, ta kiên định nhìn thú hoàng, chờ đợi quyết định của hắn. Sau nửa ngày, thú hoàng thở dài, nói: "Vì nhân dân của ta, được, cứ làm theo lời ngươi nói. Ý nghĩ của ngươi tuy mới lạ, nhưng quả thật rất có khả năng thành công. Một khi thành công, thú tộc chúng ta không ngừng phát triển, đến lúc đó, hoàn toàn có thể tranh phong với loài người và ma tộc. Nếu sự kiện này hoàn thành, ngươi chính là giáo chủ của thần thú giáo."
Ta mỉm cười lắc đầu nói: "Không nên, giáo chủ của thần thú giáo phải là ngài, từ nay về sau mỗi đời giáo chủ cũng phải là thú hoàng, như vậy mới có lực thuyết phục, mới có thể tập trung quyền lực. Thần cũng chỉ là một tên tiểu tốt việc này không thể quá gấp được, thần có một kế hoạch ba năm ……"
Thú hoàng nghe thấy ta có kế hoạch, trong lòng vàng kinh ngạc. Thú hoàng thở dài, nói: "Thú tộc chúng ta có thể có một nhân tài như ngươi, thật sự là phúc của dân chúng, cũng là may mắn của ta. Sự tình này ta sẽ giao cho ngươi giả quyết."
“Tạ bệ hạ, những tư liệu thần từ Long Thần đế lấy về đều vô cùng hữu dụng, thần sẽ tìm người sửa sang lại văn tự, về phương diện ma pháp e là không thích hợp với chúng ta, nhưng một ít phương pháp tu luyện đấu khí và chiến thuật quân sự thì đúng là bảo vật. Nếu muốn thống nhất toàn bộ thú tộc, ngài phải có một lực lượng cường đại, mà cổ lực lượng này, bây giờ cơ hội tốt nhất để bồi dưỡng.”
Thú hoàng nói: "Điều này ta đã suy nghĩ qua, cũng là mục đích ta bảo ngươi đến Long Thần. Phương diện này ta đã chuẩn bị rất lâu, cũng thử thăm dò bồi dưỡng một nhóm người có tư chất tốt, ta đem bọn họ giao cho ngươi, do ngươi bồi huấn, như thế nào?"
Ta cười khổ nói: "Bệ hạ, thần không phải thần tiên, tinh lực có hạn, nếu muốn tổ chức đế quốc học viện thì cần phải đích thân lão nhân gia ngài ra tay mới đươc. Thần chỉ có thể phụ trách thần thú giáo, đồng thời còn có một sự kiện thần nhất định phải làm."
Thú hoàng sửng sốt, nói: "Còn có chuyện gì ngươi đi phải làm?"
Ta trên mặt hiện lên một tia lãnh lệ, giọng căm hận nói: "Thú tộc chúng ta bây giờ không biết có bao nhiêu cường đạo hoành hành, bệ hạ không nên xem thường bọn họ. Thần phỏng chừng số lượng đạo phỉ trên cả nước e là đã vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta, hoàn toàn có thể làm loạn đế quốc. Việc này không giải quyết được, như thế nào có thể làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, thần muốn làm chính là muốn đem bọn họ toàn bộ tru diệt."
Thú hoàng vội vàng nói: "Toàn bộ tru diệt, vậy phải giết bao nhiêu người? không thể chiêu an sao?"
Ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: "Bệ hạ, loạn thế thì không thể nhu nhược, giết những người đó chẳng những không có ảnh hưởng đến quốc gia, còn có tác dụng chấn nhiếp. Kế hoạch của thần là trong hai năm thú tộc chúng ta có thể đạt tới trình độ đêm ngủ không cần đóng cửa, nếu không ngoan tâm, làm sao có thể làm được. Đây cũng là mấu chốt trong việc tuyên truyền thần thú giáo, không để cho dân chúng tin tưởng, làm sao để bọn họ tin tưởng thần thú được?"
Thú hoàng có chút ngẩn người, lẳng lặng ngồi yên.
Ta khiểm nhiên nói: "Bệ hạ, có phải là hôm nay thần nói nhiều quá, nếu không, ngài ... trước nghỉ ngơi, thần ngày mai trở lại."
Thú hoàng lắc lắc đầu, nói: "Không, ta không có mệt, ta rất là cao hưng, ngươi biết không? Ta chờ cơ hội này hai mươi năm rồi, mặc dù cha ngươi quan hệ với ta rất tốt, nhưng hắn đi đánh trận thì còn có thể, quản lý quốc gia thì không được. Nhiều… nhiều năm như vậy rồi, ngươi là người tri âm đầu tiên của ta. Nói cho ngươi một bí mật, kỳ thật, ta cũng là hỗn huyết nhân, huyết thống của ta cũng có một phần của loài người, đây là lý do vì sao đều là sư nhân, trí tuệ của ta lại cao hơn. Cũng nhờ dựa vào trí tuệ, ta mới có thể có được địa vị hôm nay."
Nghe hắn nói như vậy, ta nhất thời cảm giác được khoảng cách giữa hai người chúng ta trở nên rất gần, đồng thời cũng cảm giác được thú hoàng có thể có được địa vị hôm nay hoàn toàn không phải may mắn, tâm cơ của hắn xem ra không kém hoàng đế của Long Thần.
“Bệ hạ, thần còn có điều muốn nói, ý nghĩ này từ lúc ở Long Thần thần đã bắt đầu suy nghĩ, ngài có thể ủng hộ thần như vậy, làm cho thần có cảm giác không nói nên lời.”
Thú hoàng mỉm cười, nói: "Bớt lời thừa, nói mau đi."
Mặc dù hắn nói có chút không khách khí, nhưng rõ ràng thân thiết hơn rất nhiều. Đương nhiên, ta sẽ không bởi vì hắn thân thiết mà ảo tưởng, hắn chính vì muốn lợi dụng ta nên mới làm như vậy.
“Thần nói rồi, thần chính là tiên phong của ngài, trong lúc thần hành động, bệ hạ nhất định phải chuẩn bị lực lượng cho thần. những nhân tài theo lời bệ hạ nói hiện nay như thế nào?
“Yên tâm đi, bọn họ đều giống với chúng ta, là huyết thống thú, nhân hỗn huyết, thậm chí còn có người giống ngươi, cũng là nhân, ma, thú ba tộc hỗn huyết, trí tuệ hoàn toàn không phải vấn đề. Chỉ là mặc dù ta rất cố gắng, nhưng không có tư liệu và phương pháp tu luyện thích hợp, bọn họ không thể phát huy được khả năng của mình. Về vấn đề trung tâm thì không cần phải lo, bởi vì thân phận hỗn huyết nhân, bọn họ đều bị tộc nhân tẩy chay, là ta cứu bọn họ rồi đem đến đây.
Ta thích nhiên nói: "Nếu vậy thì thần yên tâm, có tất cả bao nhiêu người?"
Thú hoàng mỉm cười, nói: "Cũng đủ để ngươi sử dụng."
“Thần có danh sách các loại nhân tài cần phải có, ngài xem một chút, những người này nhất định phải có tư chất tốt.” Nói xong, ta trình lên một tấu chương.
Thú hoàng tự tay tiếp nhận, một bên xem một bên thì thầm: "Thần thú giáo phải có mười hai người, thuộc loại nhân tài quản lý, phân biệt quản lý các lĩnh vực khác nhau; quân sự phải năm mươi ngươi, thuộc loại chỉ huy nhân tài; canh tác phải có càng nhiều càng tốt, thuộc loại nhân tài quản lý và kĩ thuật. Lôi Tường a, hai cái trước ta đều hiểu được, nhưng việc cuối cùng cần nhiều người như vậy để làm gì?"
Ta mỉm cười, nói: "Bệ hạ, chúng ta vẫn bị ma tộc xem thường là vì cái gì? Chính là bởi vì thiếu vật tư hậu cần. Kỳ thật, diện tích đất của chúng ta không hề nhỏ hơn bọn họ, hơn nữa rất thích hợp để canh tác, chỉ là bởi vì nhiều nguyên nhân nên bị bỏ phế, cổ vũ canh tác và sanh sản mới là phú quốc cường binh chi sách, nhân tài quân sự bây giờ ngược lại không phải quá trọng yếu. Kế hoạch của thần là lúc đầu sẽ cổ vũ sản xuất xung quanh kinh thành, lựa những người có tài đem phương pháp canh tác truyền cho dân chúng, trải qua một đoạn thời gian chắc chắn sẽ có thành quả. Nơi nào thần tiêu diệt hết cường đạo, bệ hạ có thể phái người đến nơi này giúp dận chúng sản xuất. Làm như vậy, đối với các tộc khác cũng không có ảnh hưởng, bọn họ sẽ không phản đối, thậm chí còn phối hợp, ai mà không hy vọng tộc nhân của mình có thể giàu lên, không phải sao? Thần muốn giết sạch đạo phỉ chính là vì nguyên nhân này. Sau khi có thu hoạch nhất định, chúng ta có thể dự trữ vật tư để ngày sau sử dụng. Đây cũng là cách căn bản để giải quyết vấn đề cường đạo, mọi người ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai lại muốn đi làm cường đạo chứ? Đồng thời, cũng là cơ hội thu phục lòng người, tuyên dương thần thú giáo."
Thú hoàng ha ha cười nói: "Hảo chủ ý, trẫm đã sớm coi bọn ma tộc không vừa mắt, nhưng vì thiếu vật tư nên phải nhẫn nhịn, biện pháp của ngươi thật tốt quá."
Ta khom người nói: "Cám ơn bệ hạ khích lệ, vấn đề quan trọng nhất chính là bồi dưỡng nhân tài, tốt nhất là nửa năm tới có thể bồi dưỡng xong đợt đầu tiên, trong đó trọng yếu nhất là mười hai thần thú sứ giả, chẳng những phải có tu vị cao, còn phải cơ trí nhanh nhẹn. Bọn họ sẽ làm giống như thần đi tiêu diệt cường đạo, ban phát ân đức, để trong một thời gian ngắn mọi người đều biết đến thần thú giáo. Chỉ cần tín ngưỡng đạt đến trình độ nhất định chúng ta xem như đã thắng lợi. Trong khi bệ hạ bồi dưỡng bọn họ, thần sẽ đi trước làm tiền trạm."
Thú hoàng gật gật đầu, hưng phấn nói: "Bỉ mông quân đoàn phó thống lĩnh Lôi Tường tiếp chỉ."
Ta phác thông một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất, cung kính nói: "Thần tiếp chỉ."
“Vì để phát triển thú nhân quốc, triệt bỏ chức vị phó thống lĩnh bỉ mông quân đoàn của Lôi Tường, gia phong làm cận vệ quân phó thống lĩnh, có thể tuần tra trên cả nước, có quyền tiền trảm hậu tấu. Đồng thời ban cho Lôi Tường chức vi thần thú giáo phó giáo chủ, quản lý tất cả mọi việc của thần thú giáo.”
“Tạ bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Mau đến đây đi, đây là khẩu dụ trẫm cho ngươi, còn có yêu cầu gì khác không? Đều nói ra đi.”
Ta quỳ trên mặt đất, cũng không có đứng lên, cung kính dập đầu lạy ba cái, nói: "Bệ hạ, ngài tín nhiệm thần như thế, thần nhất định cúc cung tận tụy, chết không hối hận."
Thú hoàng đứng lên tự mình nâng ta dạy, ôn hòa nói: "Chết không hối hận thì không cần đâu. Ai, ta thật sự rất hy vọng thú nhân quốc chúng ta có thể cường đại lên. Lôi Tường, nếu ngươi là nhi tử của ta thì tốt biết bao. Đáng tiếc a, đáng tiếc."
Tiếng đồn vang xa, bởi vì ta không có công lao gì, bất chợt lại được gia phong sẽ khiến người khác hoài nghi, xem ra thú hoàng đã chuẩn bị sẵn thân phận này cho ta.
Ta lại một lần nữa quỳ xuống trên mặt đất: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Thú hoàng ha ha cười to, nói: "Hảo, hảo, hảo, nhi tử thật sự là thông minh tuyệt đỉnh. Từ hôm nay trở đi, ngươi là nghĩa tử của ta, ai còn dám nói cái gì."
“Tạ bệ hạ.”
“Ta thích nghe ngươi gọi ta phụ hoàng, có nhi tử như ngươi ta cũng cảm thấy kiêu hãnh.” Thú hoàng quả thật tinh minh, thấy rằng ta hữu dụng lập tức dùng hết sức lung lay ta. "Phụ hoàng, đây là những thứ nhi thần lấy về từ Long Thần, mời ngài tham khảo."
“Ân, đây đúng là việc trọng yếu nhất, quả thật nên xem xét trước.”
“Nhi thần còn có hai việc riêng, muốn bẩm báo với phụ hoàng.”
Thú hoàng liếc mắt nhìn ta, nói: "Chuyện gì, cứ nói."
Ta trầm ngâm một chút, nói: "Phụ hoàng, bởi vì cơ thiếp của phụ thân vũ nhục mẫu thân ta, ta tức giận đã giết chết này, sau này mới biết được đó là biểu muội của phụ hoàng, kính xin phụ hoàng tha tội."
Thú hoàng phất tay, nói: "Đây chỉ là việc nhỏ, ta phán ngươi vô tội, còn chuyện gì nữa nói luôn đi."
Ta trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Còn có một sự kiện chính là, nhi thần chuẩn bị dùng ba năm thời gian làm cho thú nhân quốc cơ bản cường đại lên, ba năm sau, hy vọng có thể đem quyền lực giao trả lại cho phụ hoàng, sau đó sống một cuộc sống tự do."
Thú hoàng nhíu mày nói: "Việc này sao được? Trẫm còn có rất nhiều sự tình cần ngươi trợ giúp. Hài nhi tuổi vẫn còn nhỏ như vậy, như thế nào lại nghĩ đến chuyện thoái ẩn, chờ hài nhi giúp ta đem Thú nhân tộc phát triển lên, hài nhi chính là dưới một người trên vạn người a."
Ta thở dài, nói: "Quyền lực đối với nhi thần như mây bay, nhi thần muốn tìm một địa phương thanh tĩnh để sống phần đời còn lại. Bây giờ nói ra trước, chính là sợ lúc đó phụ hoàng không đồng ý, bất quá phụ hoàng cứ yên tâm, chỉ cần quốc gia gặp nạn, nhi thần nhất định đem toàn lực giúp đỡ. Huống chi, quốc gia là của ngài, nếu để nhi thần nắm quá nhiều quyền lực sẽ khiến người khác dị nghị."
Nói đến nơi này, hình ảnh Tử Yên tỷ muội nhất thời hiện lên trong đầu ta, thât muốn cùng với tỷ muội họ tìm một địa phương thanh tĩnh, tạo thành một gia đình ấm áp.
Thú hoàng có chút phiền não, cả giận nói: "Ai dám dị nghị, sự tình này để sau rồi nói."
Ta nghĩ thầm, cho dù đến lúc đó ngươi không cho ta đi, ta cũng sẽ trộm đi.
Sau một hồi thương lượng chi tiết cụ thể, ta hướng thú hoàng cáo từ nói: "Phụ hoàng, hôm nay nhi thần nói tương đối nhiều, ngài cần suy nghĩ cẩn thận, nhi thần cáo lui trước, nhất định lựa chọn những thứ hữu dụng nhất đưa lên cho phụ hoàng."
“Được rồi, cũng không cần quá cấp, ngươi vừa trở về, cần nghỉ ngơi nhiều một chút.”
“Tạ phụ hoàng quan tâm.”
Dưới sự quan sát của thú hoàng, ta chậm rãi đi ra ngự thư phòng, hôm nay coi như thuận lợi, thú hoàng đúng như ta tưởng tượng đã ủng hộ đề nghị của ta, từ nay về chỉ cần xem mọi chuyện phát triển như thế nào.
Vì thú nhân quốc, ta sẽ làm tất cả những gì có thể, với lại đây cũng coi như cách ta đền đáp ơn dưỡng dục của tổ quốc. Sau khi ta rời đi, thú hoàng quay về ngoài cửa nói: "Ta có thể tín nhiệm hắn không?"
Bóng đen chợt lóe, một bóng người bay tới phía sau thú hoàng: "Từ những lời nói của hắn xem ra thật sự có lòng đền nợ nước, ít nhất tạm thời có thể tin tưởng hắn. Bất quá, người này thật sự rất thông minh, bệ hạ nên có đề phòng." Tiếng người này âm trầm hữu lực, nhưng không thể đoán được đã bao nhiêu tuổi.
Thú hoàng sửng sốt: "Đề phòng?"
Bóng đen thấp giọng nói nhỏ vài tiếng bên tai thú hoàng.
Thú hoàng mặt lộ vẻ vui mừng, nói: "Hảo, cứ như vậy mà làm."
Bóng đen nói: "Nếu ngày sau kẻ này còn có dị tâm, ta nhất định làm cho hắn hối hận dưới kiếm của ta."
Đã là giữa trưa rồi, ta bước nhanh đi ra cửa cung, mang theo tám gã hộ vệ quay về phủ đệ.
Vừa vào phủ, ta lập tức gọi một gã người hầu hỏi: "Mẫu thân ta đã ăn cơm chưa?"
Người hầu cung kính trả lời: "Hồi tam thiếu gia, phu nhân đã nếm qua rồi, bây giờ đang ngủ trưa."
Xem ra, mẫu thân thật sự hy vọng có thể khôi phục, "Từ nay về sau , đồ ăn của phu nhân ngươi cần thêm một ít bổ dược như phong mật, hắc chi ma, biết không?"
“Vâng, tam thiếu gia.”
“Đi xuống đi.”
Sau khi cho người hầu lui ra, ta đi thẳng về phía phòng của mẫu thân, cửa không có khóa, ta nhẹ nhàng bước vào trong.
Mẫu thân ngủ rất vững vàng, rất an tường, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười, ta nhẹ nhàng đắp lại chăn, trong lòng một nỗi ấm áp.
Nhiều như vậy năm rồi, cũng lần đầu tiên ta thấy mẫu thân có vẻ mặt như thế. Nhìn mẫu thân an tường ngủ, ta âm thầm thề, bất luận cở nào khó khăn, ta nhất định phải giúp mẫu thân hoàn thành tâm nguyện của bà.
Ta chậm rãi rời khỏi phòng, đang chuẩn bị đi dùng cơm, người hầu đột nhiên vội vã chạy về phía ta, ta quát lạnh nói: "Làm gì mà vội vàng vậy, có chuyện gì?"
Người hầu thở hổn hển nói: "Tam, tam thiếu gia, bệ hạ phái người đến, nói là muốn ngài tiếp chỉ."
“Ân, ta biết rồi.” Thú hoàng nhanh như vậy đã kêu người đến làm gì?
Trong lòng đầy nghi vấn ta tiếnvề phía đại viện.
Bên trong phủ đệ có rất nhiều người tụ tập tại đại viện, thấy ta đi tới, đều tránh ra, vị di nương từng cầu tình cho sửu phụ kia nói: "Hắm dám tùy tiện giết người, lúc này đã xảy ra chuyện rồi, bệ hạ đích thân ra mặt, xem hắn làm sao bây giờ."
Thanh âm mặc dù rất nhỏ, sao có thể thoát khỏi tai ta, ta âm thầm cười lạnh, cũng không để ý đến.
Trong viện tới bốn sư nhân, mặt khác còn có một đám thú nhân khác, quần áo giản dị, sư nhân cầm đầu một tay nâng thánh chỉ, ta đi nhanh tiến lên: "Ta là Lôi Tường, thánh chỉ là cho ta sao?"
Sư nhân cầm đầu cung kính nói: "Ngài chính là Lôi Tường à?"
“Ừm.”
“Lôi Tường tiếp chỉ.”
Ta quỳ xuống đất: "Thần Lôi Tường tiếp chỉ."
Sư nhân tuyên đọc: "Phụng thiên thừa vận, thú hoàng chiếu viết, nhi tử thứ ba Lôi Tường của bỉ mông vương Lôi Áo thông minh cơ trí, vũ kĩ cao cường, không sợ gian hiểm hoàn thành nhiệm vụ quan trọng mà trẫm giao phó, đúng là nhân tài của quốc gia, rất hợp ý trẫm, trẫm tự hạ chiếu thư, nhận Lôi Tường làm nghĩa tử. Triệt bỏ chức vị bỉ mông quân đoàn phó thống lĩnh, gia phong Lôi Tường làm cận vệ quân phó thống lĩnh, ngự sử tuần tra trên cả nước, có quyền tiền trảm hậu tấu."
Thì ra là gia phong cho ta, tốc độ đúng là nhanh.
Mặc dù ta cúi đầu quỳ xuống, nhưng cũng có thể cảm giác xung quanh mọi người đều kinh ngac, ta nghĩ con mụ di nương kia, bây giờ chắc là sợ đến chết khiếp.
“Điện hạ, ngài tiếp chỉ đi.”
Nghe được sư nhân sứ giả nói, ta mới phản ứng tới, vội vàng nói: "Thần Lôi Tường lĩnh chỉ tạ ơn, thú hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Đứng dậy tiếp nhận thánh chỉ, sư nhân sứ giả đến trước mặt ta nhỏ giọng nói: "Điện hạ, bệ hạ bảo ta mang đến những người này đều có bản lĩnh tốc ký, giao cho ngài chỉ huy, đồng thời, bệ hạ muốn ngày mai ngài vào cung diện kiến thánh thượng."
"Được, ta biết rồi."
"Vậy tiểu nhân quay về để phục mệnh."
Tiễn khâm sai trở về, ta trong lòng thầm nghĩ, động tác của thú hoàng cũng quá nhanh, xem ra những gì ta nói khiến hắn rất cao hứng, có một vị quân chủ hết lòng vì nước như vậy cũng là một may mắn cho quốc gia.
Ta ngẩng đầu nhìn nhìn, tốc kí nhân viên tổng cộng có tám gã, có báo nhân, lang nhân, hồ nhân, bán nhân mã …… thế nhưng không có ai cùng chủng tộc. Ta trầm giọng nói: "Từ nay về sau các ngươi đi theo ta. Quản gia, tới đây."
Quản gia của vương phủ là một lão bạch hồ nhân vô cùng tinh minh, nghe được ta gọi hắn, mau chóng chạy tới: "Tam thiếu gia."
Ta trầm giọng nói: "Đi kiếm một gian phòng lớn, an bài cho bọn họ."
“Vâng.” Hồ nhân quản gia vội vã chạy đi.