Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Cuồng Thần

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 107803 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 15 năm trước
Cuồng Thần
Đường Gia Tam Thiếu

Chương 27+28
Chương 27
Ta xoay người nói với tám tốc kí cao thủ: "Các ngươi trước tiên cứ đi theo quản gia nghỉ ngơi, buổi chiều ta sẽ tìm các ngươi. Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của ta, không được phép tùy tiện ra khỏi phòng một bước, hiểu chưa?"

“Chúng thần hiểu rồi.” Vẻ mặt của mấy người đều vô cùng bình thản, xem ra tố chất không tồi, thú hoàng bồi dưỡng bọn họ chắc cũng tốn không ít công phu.

Ta nhìn quanh một vòng thấy mọi người và nữ quyến đều nhìn ta chằm chằm, nhất thời cả giận nói: "Ở chỗ này nhìn cái gì, mau đi làm việc."

Mọi người đột nhiên đồng thời quỳ xuống trên mặt đất, cao giọng hô: "Chúc mừng tam thiếu gia cao thăng."

Ta không nhịn được vừa bực mình vừa buồn cười, đám thú nhân này xem ra toàn tiểu nhân, nhìn thấy ta được thế, ngay lập tức thay nhau vỗ mông ngựa. "Được rồi, đi làm việc đi." Ta không nhịn được phất tay lên, xoay người rời khỏi chánh viện.

Tùy tiện ăn chút gì, ta một khắc đều không có nghỉ ngơi, đi tới phòng quản gia an bài cho bọn họ, tám người vừa nhìn thấy ta tiến đến , lập tức đứng dậy thi lễ.

Phòng này thật sự rất lớn, chừng bảy mươi mét tả hữu hai bên, hai bên là giường để nghỉ ngơi, trước mỗi giường đều có một cái bàn lớn, mặt trên có rất nhiều bút, không biết là do bọn họ yêu cầu hay do quản gia chuẩn bị.

Ta liếc mắt nhìn bọn họ, nói: "Bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên nhiệm vụ của mọi người rất quan trọng, nếu như các ngươi đều là tốc kí cao thủ, ta sẽ nói nhanh, các ngươi luân lưu ghi chép, sau khi ghi chép xong, tuyệt đối không được lộ ra ngoài, nếu không, đừng trách ta không khách khí. Nếu các ngươi hỏi qua người hầu trong phủ chắc sẽ biết ta là loại người gì. Nhiệm vụ hôm nay, chính là muốn các ngươi hoàn thành trước một quyển.Ngươi, bắt đầu từ ngươi.” Ta gọi một tên lang nhân, lang nhân bình tĩnh chạy đến bàn của mình, nói: "Điện hạ, ngài có thể bắt đầu nói."

Ta kéo áo ngồi xuống, suy nghĩ một chút nói: "Nghe cho kỹ đây, sách tên là đại lục quân sự khải kì lục (không biết dịch sao nghe cho kêu đành phải để nguyên ^^), nội dung gồm mười quyển, sáu mươi sáu chương, quyển một chương một ……" Ta bắt đầu làm cho tốc kí cao thủ ghi chép lại nội dung, ta kinh ngạc phát hiện, bọn họ tốc độ vô cùng nhanh, khiến cho ta phải tăng tốc độ lên.

Suốt buổi chiều, ta đều ở lại phòng lớn làm việc.

Sau khi xong xuôi ta vươn vai một cái, nói: "Đi ăn cơm thôi, hôm nay các ngươi biểu hiện rất tốt, hoàn toàn vượt qua dự liệu của ta. Ta sẽ nói tốt cho các ngươi trước mặt bệ hạ."

Hoàn thành xong mười sáu bản ghi chép, ta vô cùng hưng phấn, thế nhưng trời cũng đã tối rồi.

Tám gã tốc kí cũng không có bởi vì ta hưng phấn mà hưng phấn, chỉ là bình tĩnh đứng lên, hướng ta thi lễ: "Tạ điện hạ đề bạt."

“Các ngươi sớm một chút nghỉ hơi đi, muốn ăn cái gì cứ phân phó hạ nhân.” Ra khỏi phòng, ta tiến đến tẩm thất của mẫu thân. Vừa bước đến cửa đã thấy nha hoàn từ trong bước ra. Đã thấy ta, nha hoàn vội vàng hành lễ: "Tam thiếu gia."

“Mẫu thân ta đã an cơm chưa?”

“Vừa mới ăn xong.”

“Đi xuống đi.” Ta đẩy cửa bước vào, mẫu thân đang ngồi trân ghế ngẩn người nhìn hai viên bảo thạch.

“Mẫu thân, ta tới.”

Mẫu thân ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta, sắc mặt có một tia hồng nhuận so với ngày hôm qua thì tốt hơn rất nhiều. "Ngài hôm nay cảm giác thế nào?"

Mẫu thân có chút say mê nhìn hai khối bảo thạch: "So với trước kia thì tốt hơn rất nhiều. Hai tảng đá này thật sự là thần kỳ, đặc biệt là lục tùng thạch, trước kia chỉ là nghe nói nó có thể hấp thu tinh hoa của tự nhiên, đem tự nhiên lực chuyển đổi thành sinh mệnh lực không ngừng cung cấp cho người sử dụng, không nghĩ tới lại thần kỳ như vậy. Phối hợp với khối kê huyết thạch này, chỉ cần một ngày công phu, thân thể ta so với trước tốt hơn rất nhiều."

Mẫu thân lần đầu tiên nói chuyện với ta nhiều như vậy, xem ra nàng thật sự rất hi vọng. Ta mỉm cười nói: "Đây đều là tâm ý của công tước đối với ngài, đương nhiên là hữu dụng rồi."

Mẫu thân đem ánh mắt từ bảo thạch chuyển qua trên mặt ta, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng có một chút kỳ quái.

Nàng nhìn ta cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu ta đoán không lầm, ngươi muốn dựa vào ta để gia nhập Long Thần đế quốc, phải không? Nếu ngươi nghĩ như vậy thì lầm to rồi."

Ta vô cùng tức giận vỗ mạnh một chưởng lên bàn, chiếc bàn cứng rắn làm bằng gỗ tử đàn biến thành bụi phấn. Ngọn đèn trong phòng bị khí lưu quét qua không ngừng chớp tắt.

Mẫu thân không hề e sợ, ngẩng đầu lên nói: "Như thế nào, bị ta nói đúng chứ gì? Thú nhân các ngươi, không có tên nào tốt cả."

Ta hút một ngụm khí, cố gắng dằn tâm tình lại, nếu tiếp tục như vầy e rằng ta cuồng hóa mất.

“Mẫu thân, ngài có thể vũ nhục nhân cách của ta, nhưng ngài không thể vũ nhục tình cảm của ta với ngài. Công tước đối với ta rất tốt, còn muốn đem nữ nhi gả cho ta, nhưng ta không hề quên mình được ra trong gia đình thú nhân. Mặc dù ta là hỗn huyết nhân, là tạp chủng trong mắt mọi người, nhưng mọi chuyện ta làm đều không thẹn với chính mình.”

Ta gạt nước mắt, tiếp tục nói: "Ta thừa nhận, ta rất thích cuộc sống ở Long Thần đế quốc, bên kia dân phong thuần phác, hiền minh thống trị, còn có người ta yêu, nếu ta muốn ở lại bên kia, căn bản không cần phải dựa vào ngài. ngài biết không? Ta căn bản là không có nói cho công tước, ta là nhi tử của ngài. Bởi vì, ta biết, ở trong mắt ngài ta không phải là cốt nhục của ngài. Nhưng ta muốn nói cho ngài biết, cường bạo ngài chính là bỉ mông vương Lôi Áo, bách hại ngài là hắn và cơ thiếp của hắn, có quan hệ gì với ta chứ, vì cái gì ngài muốn hận ta?"

Mẫu thân nghe xong những lời này, toàn thân run rẩy, kích động quát: "Mặc dù ngươi không phải súc sinh, nhưng ngươi là cốt nhục của hắn, sinh ra ngươi là sự sỉ nhục của ta."

Thần sắc ta dần bình tĩnh lại, cũng không còn thương tâm nữa, đối với mẫu thân, ta đã không còn ảo tưởng gì.

Ta nhàn nhạt nói: "Nếu như ngài nghĩ như vậy, ta đây cũng không nói nhiều, lần này ta quay về thú nhân quốc, mục đích lớn nhất là giúp thú hoàng nhất thống toàn tộc, làm cho cả Thú nhân tộc dần cường đại lên, có lẽ ngài còn không biết, thú hoàng đã nhận ta làm nghĩa tử, nếu ta vì lấy lòng công tước, ta sẽ làm như vậy sao? Vài ngày nữa ta sẽ đi làm một số chuyện. ngài ở nhà nhớ bảo trọng, nếu ngài còn muốn tái kiến Lâm Phong, vậy xin ngài bảo trọng thân thể của mình, khi thời cơ đã đến, ta sẽ đưa ngài quay về. Cuối cùng, ta muốn một điều, ta và ngài giống nhau, ta cũng hận Lôi Áo, bởi vì, hắn chính là nguyên nhân làm nãi nãi phải chết. Đưa ngài trở về Long Thần đế quốc, chính là vì tình cảm của ngài và công tước, ta cũng không có mục đích gì khác. Ngài nghỉ ngơi sớm, ta đi."

Tâm tình đầy áp lực ta quay về phòng mình, lập tức bắt đầu tu luyện thiên ma quyết, cũng chỉ có hắc ám ma lực mới có thể làm cho ta bình tĩnh lại.

Sáng sớm, ta mang theo bản ghi chép mười sáu quyển sách hôm qua vào hoàng cung, vừa đến cửa cung không đợi ta mở miệng, bọn thị vệ lập tức tránh qua một bên, cung thanh nói: "Điện hạ thỉnh."

Ta kinh ngạc hỏi: "Như thế nào, không cần thông báo trước sao?"

Thị vệ thủ lĩnh khiêm ti nói: "Không cần ạ, bệ hạ phân phó, từ nay về sau chỉ cần điện hạ tiến đến cầu kiến, thì lập tức đưa điện hạ đến chỗ bệ hạ."

“A, biết rồi.” Thú hoàng đối với ta không hề hoài nghi sao? Mang theo nghi hoặc, ta đi vào hoàng cung.

“Nhi thần Lôi Tường cầu kiến.”

“Tiến đến .”

Ta đi vào ngự thư phòng, bên trong phòng chỉ có một mình thú hoàng, hắn hình như đang phê duyệt tấu chương.

“Phụ hoàng, ngài tìm ta có việc gì sao?”

Thú hoàng cười nói: "Không có việc gì đi nữa thì phụ tử chúng ta cũng nên thường xuyên gặp mặt nhau chứ, những người ngày hôm qua ta phái đến ngươi có vừa lòng không?"

Ta gật gật đầu, nói: "Vô cùng hài lòng, đều là nhất lưu tốc kí cao thủ, phụ hoàng xem, đây là thành quả ngày hôm qua của chúng ta." Nói xong, ta đưa bản ghi chép dâng lên.

Thú hoàng cao hứng nói: "Không cần gấp như vậy, ngươi vừa mới hồi quốc, tại sao không nghỉ ngơi thêm một chút."

Ta gãi gãi đầu, nói: "Nhi thần còn có rất nhiều việc phải làm, những việc này càng nhanh thì càng tốt."

Thú hoàng tiện tay cầm bản ghi chép lên xem, thần sắc trên mặt liên tũc biến đổi, thật lâu sau, hắn đặt xuống, hút một ngụm khí nói: "Trách không được Long Thần cường đại như thế, lý luận của những bản ghi chép này đều rất hoàn hảo. Lôi Tường a, ngươi đúng là đã lập công lớn, hảo, chúng ta bắt đầu dùng cái này để bồi dưỡng nhân tài."

Còn nói ta gấp, hắn một chút cũng không hề kém ta. "Đúng rồi, ngươi ở nhà thì không tiện lắm, hay là ngươi chuyển vào trong cung ở, có chuyện gì chúng ta cũng tiện thương lượng." Thú hoàng muốn ta vào cung khác nào muốn ta vào tù chứ? Ta uyển chuyển nói: "Phụ hoàng, nhi thần quen thói hoang dã, sợ là sẽ phá hoại quy củ trong cung."

Thú hoàng mỉm cười, nói: "Không sợ, ta cho phép ngươi có thể không cần tuân thủ nhiều quy củ, như vậy được rồi chứ. Với lại, ngươi và cơ thiếp của cha ngươi có mâu thuẫn, chi bằng đem mẫu thân ngươi đến đây luôn, ta sẽ chuẩn bị thật tốt bảo đảm mẫu tử ngươi hài lòng, như vậy từ nay về sau ngươi cũng không cần lo lắng về mẫu thân."

Nghe hắn nói như vậy, ta nhất thời động tâm. Một khi chiến tranh ở tiền tuyến kết thúc, Lôi Hổ trở về phát hiện ta đã giết mẫu thân hắn, không biết hắn có liều mạng với ta không? Có cha che chở hắn, ta cũng không thể triệt để giải quyết hắn được, mặc dù ta không sợ, nhưng nếu hắn ám toán mẫu thân thì sao, dù sao ta cũng sắp phải đi diệt phỉ, để mẫu thân vào cung cũng tiện điều trị đúng là một công đôi chuyện.

Nghĩ vậy, ta trầm ngâm nói: "Đã như vậy, nhi thần tạ ơn phụ hoàng."

Thú hoàng ha ha cười, nói: "Phụ tử chúng ta có gì mà phải tạ ơn chứ, chút nữa ta cho người đi cùng ngươi, có đồ đạc gì đều mang vào trong cung, đừng quên mang đám tốc kí kia trở về, ngày hôm qua ta như thế nào không nghĩ tới việc này, làm cho ngươi tốn công một hồi."

Ta khom người nói: "Phụ hoàng đừng nói như vậy, nhi thần tổn thọ mất."

Thú hoàng nói: "Không nói về chuyện này nữa, hôm nay ngươi lo chuyện chuyển nhà, ngày mai hãy tiếp tục ghi chép." "Vâng, nhi thần cáo lui."

Ta mang theo một đám cung trung thị vệ phản hồi vương phủ, kỳ thật, ta cũng không có gì để mang theo, đồ dùng hằng ngày trong cung đều có, chỉ cần mang theo hắc long và vài món quần áo là được.

Ta đi tới tẩm thất của mẫu thân, hít một hơi dài, quyết định bất luận nàng đối xử với ta như thế nào, cũng nhất định phải bắt nàng vào cung với ta, dù sao nơi đó mới là địa phương an toàn.

“Mẫu thân, ta tới.”

Ngoài ý muốn là mẫu thân lại trả lời: "Ân, ngồi đi."

Ta bình thản nói: "Ta lần này lại vì muốn ngài chuyển nhà."

Mẫu thân buồn bả cười, nói: "Ta vốn không có nhà, như thế nào cò thể chuyển đi. Nói đi, ngươi muốn cho ta đi đâu."

Thấy mẫu thân thống khổ, ta trong lòng cũng cảm thấy bất hảo: "Là như thế này, thú hoàng vì muốn cho ta tiện làm việc, quyết định cho ta vào ở trong hoàng cung, đồng thời cũng yêu cầu ngài cùng ta đi, dù sao ta vừa mới giết mẫu thân của Lôi Hổ, như vậy có thể tránh được phiền toái không cần thiết." Mẫu thân ngước đầu lên nhìn ta, ánh mắt không hề lạnh băng như bình thường, nàng mỉm cười nói: "Sỏa tiểu tử, ngươi thật sự không hiểu sao." Ta hoàn toàn không có nghe được nàng nói cái gì, trong mắt chỉ có nụ cười vừa rồi của nàng. mẫu thân mặc dù tóc đã bạc, trên mặt cũng có nếp nhăn, có vẻ rất già nua, nhưng từ nụ cười vừa vẫn có thể thấy được phong thái của mẫu thân năm đó.

“A! Ngài nói cái gì?”

Mẫu thân lại mỉm cười, nói: "Ta vừa rồi nói, sỏa tiểu tử, ngươi thật sự không hiểu sao."

Nàng gọi ta sỏa tiểu tử, nàng xưng hô với ta thân thiết như vậy, ta trộm véo tay mình một cái, cảm giác đau đớn cho ta biết mình không nằm mơ.

Ta ngây ngốc hỏi: "Ngài nói ta không hiểu cái gì?"

Mẫu thân lạnh nhạt nói: "Còn không rõ ràng sao? Người ta sợ ngươi có ý khác, đặc ý muốn thỉnh ta, nếu một khi ngươi có cái gì dị động, vậy …… ngươi là người thông minh, không cần ta nói nhiều chứ?"

Lời mẫu thân nhất thời làm ta giật mình, đúng vậy, dù sao ta cũng không phải nhi tử của thú hoàng, hắn sao lại tín nhiệm ta như vậy, còn muốn ta đem mẫu thân vào hoàng cung, nguyên lai là có mục đích khác.

Ta gãi gãi đầu, nói: "Thì ra là như vậy, ta như thế nào không nghĩ tới, nếu vậy ngài đừng đi, ta sẽ tìm cách nói với thú hoàng."

Mẫu thân hừ lạnh một tiếng, nói: "Không được, ta với ngươi đều phải vào hoàng cung, nếu ta không đi dù ngươi có nói gì đi nữa hắn cũng không tin tưởng, có lẽ sẽ có hành động với ngươi."

“Nhưng ngài tiến cung không phải không an toàn sao?”

Mẫu thân cười khổ nói: "Không có cái gì là an toàn với không an toàn, ở chỗ này ta an toàn sao? Ngươi cũng không thể một ngày hai bốn giờ ở bên cạnh ta. Tiến cung dù sao cũng tạm thời an toàn. Nhi tử à, từ nay về sau có cái gì không rõ ngươi có thể hỏi ta, dù sao ta năm đó tại Thiên Đô học viện ta cũng mang danh tài nữ."

Nhi tử, nàng gọi ta là nhi tử. Ta không nhịn được quỳ xuống, thất thanh khóc rống lên nói: "Mẫu thân, ngài, ngài rốt cục cũng thừa nhận ta sao?"

Đôi mắt mẫu thân cũng đỏ lên, đặt tay trên đầu ta, lần đầu tiên hiền lành nói: "Đứa nhỏ, buổi tối ngày hôm qua ta nghĩ thông suốt rồi, ngươi nói đúng, ngươi có làm gì sai, chỉ có hắn sai mà thôi, ta không nên oán trách ngươi, nhiều năm như vậy, nương ủy khuất ngươi không ít. sau này, nương nhất định bồi thường cho ngươi."

Nghe xong mẫu thân nói, ta chui vào lòng nàng khóc rống lên phát tiết tất cả uất ức nhiều năm qua. Nước mắt của mẫu thân cũng không ngừng rơi trên đầu ta, tay nàng thật ấm áp, hảo ấm áp. Mẫu ái, đúng lúc ta tưởng đã không còn hi vọng thì nó lại xuất hiện.

Thật lâu sau, ta đột nhiên ngước đầu lên, lau nước mắt trên mặt mẫu thân, kiên định nói: "Mẫu thân, ta thề với ngài, cho dù phải liều mạng ta cũng phải giúp ngài hoàn thành tâm nguyện, ta vĩnh viễn không muốn thấy những giọt nước mắt thống khổ, khuất nhục của ngài, ta muốn cho ngài trở thành mẫu thân hạnh phúc.nhất trên thế giới."

Mẫu thân nắm tay ta, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống tới: "Hảo đứa nhỏ, mau đến đây đi, giúp nương thu thập đồ đạc, hoàng cung sâu như biển, không biết ta còn cócơ hội ra lại hay không."

Ta đứng lên giúp đỡ mẫu thân nói: "Mẫu thân yên tâm đi. Hoàng cung không thể làm khó được hài nhi, hài nhi đã có kế hoạch dùng ba năm thời gian làm cho thú nhân quốc cường đại lên, ba năm sau ngày hôm nay, chính là lúc chúng ta rời đi, ai cũng không thể ngăn cản được."

“Tốt lắm, không nói nhiều nữa, hài nhi đã thu thập đồ đạc xong chưa?

Ta gật đầu nói: "Thu thập xong hết rồi, hài nhi cho rằng mẫu thân cũng giống hài nhi, ở trong vương phủ này chúng ta có cái gì cần mang đi chứ. Nói thật nha, nếu có thể đi tay không ra ngoài, hài nhi chắc chẳng mang theo cái gì."

Mẫu thân không nói gì, đem hai viên bảo thạch cẩn thận cất vào lòng, nói: "Tốt lắm, chúng ta đi thôi."

Nhìn thấy nàng không cầm theo gì khác, ta không nhịn được sửng sốt, nói: "Mẫu thân không mang theo quần áo để thay đổi sao?"

Mẫu thân mỉm cười lắc đầu nói: "Bây giờ thú hoàng đang trọng dụng ngươi, hắn chắc đã chuẩn bị sẵn hết rồi, chúng ta đi thôi." Mặc dù đây chỉ là việc nhỏ, nhưng vẫn có thể thấy được trí tuệ của mẫu thân hoàn toàn cao hơn ta.

Ra khỏi phòng mẫu thân, ta gọi quản gia tới phân phó: "Tạm thời ta sẽ không trở về, sau này phụ thân trở về ngươi đem chuyện của sửu phụ nói cho phụ thân nghe."

“Vâng, tam thiếu gia.”

“Mẫu thân, chúng ta đi thôi.” Ta cẩn thận đưa mẫu thân lên xe, còn mình cưỡi hắc long đi ra khỏi bỉ mông vương phủ, ta quay đầu nhìn về địa phương mình đã sống mười mấy năm, có cảm giác không nói nên lời. Có lẽ rời khỏi đây chính là một sự giải thoát cho ta và mẫu thân.

Bên trong hoàng cung, thú hoàng đã sớm an bài chỗ ở cho chúng ta, là một đại viện, chỉ có bốn gã thị nữ hầu hạ, thủ vệ đều ở bên ngoài, hoàn cảnh thanh tĩnh u nhã, còn có rất nhiều các loại thực vật.

Mẫu thân nhìn ta mỉm cười, thấp giọng nói: "Xem ra giá trị lợi dụng của nhi tử trong mắt thú hoàng không nhỏ, cho dù là vương tử thật sự cũng chưa chắc được đãi ngộ như thế này."

“Cũng chỉ vì muốn hài nhi bán mạng cho hắn mà thôi? Dù sao như vậy cũng tốt, hoàn cảnh này rất thích hợp để mẫu thân tịnh dưỡng. Đúng rồi, mẫu thân, hài nhi vẫn chưa hỏi qua, trước kia tại Thiên Đô học viện mẫu thân có học qua ma pháp hoặc là vũ kĩ không?

Mẫu thân một bên cảnh sắc xung quanh, một bên lắc đầu nói: "Không có, nương tại Thiên Đô học viện chủ yếu học chính là văn sử và lễ nghi, Lâm Phong chắc cũng đã nói cho hài nhi, nương lúc ấy là đế quốc công chúa, học tập những thứ đánh đánh giết giết đó có tác dụng gì. nếu nương có công phu cao cường, như thế nào lại bị …… ai ……" Ta vui vẻ nói: "Mẫu thân chưa từng học. Vậy thì tốt quá."

Mẫu thân kinh ngạc nói: "Có cái gì mà tốt, chỉ làm hài nhi thêm phiền mà thôi."

“Mẫu thân đừng nói như vậy, hài nhi nói tốt là bởi vì mẫu thân không có học qua vũ kĩ hay ma pháp, hài nhi dùng ma pháp trị liệu sẽ không sợ xảy ra xung đột.”

“Ma pháp trị liệu? Hài nhi còn có thể dùng quang minh ma pháp sao? Nương như thế nào nhìn không ra.

Ta thần bí cười, nói: "Sau này mẫu thân sẽ biết. Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đều đi xuống đi."

Chung quanh có thị nữ đứng, ta cũng không tiện nói nhiều, ai biết các nàng có phải là đến giám thị chúng ta không.

Nhìn thấy thị nữ đều đã đi hết, ta vận thiên ma quyết, xác định chung quanh không còn ai, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, hài nhi sử dụng không phải quang minh ma pháp, mà là hắc ám ma pháp."

Mẫu thân ngạc nhiên nhìn ta, nói: "Hắc ám ma pháp?"

“Đúng vậy, hắc ám ma pháp cũng có rất nhiều khôi phục thuật, với tình trạng của mẫu thân hiện nay mà nói, có lẽ sẽ có tác dụng, hài nhi cũng là trong lúc vô ý học được. Bất luận có hiệu quả hay không, hài nhi đều sẽ dạy mẫu thân một ít phương pháp tu luyện đấu khí, mẫu thân cần tu luyện mỗi ngày để vận hành khí huyết, hài nhi nhất định làm mọi cách để khôi phục thân thể mẫu thân trong thời gian ngắn nhất.”

Mẫu thân hiền lành cười, nói: "Mọi chuyện để tùy duyên, nương nghe ngươi an bài là được."

“Thời gian gấp gáp, không lâu nữa hài nhi không thể ở đây bồi tiếp mẫu thân, chúng ta bây giờ bắt đầu luôn.” Ta lôi kéo mẫu thân vào trong phòng, làm cho nàng khoanh chân ngồi xuống, dặn dò nói: "Bất luận có chuyện gì xảy ra, mẫu thân đều phải nhẫn nại. hài nhi sẽ cố gắng khống chế." Mẫu thân khép hai mắt lại, nói: "Đến đây đi. Để xem hắc ám ma pháp của nhi tử có bao nhiêu lợi hại."

Trên trán ta đã xuất hiện mồ hôi, dùng ma pháp và đấu khí giết người thì ta rất am hiểu, nhưng cứu người lại là lần đầu tiên, hơn nữa lại là cứu mẫu thân ta, điều này làm cho ta không thể không cẩn thận.

Ta hút một ngụm khẩu khí, bình phục một chút tâm tình, ngâm xướng nói: "Dùng tính mạng của ta làm đại giới, dùng linh hồn ta làm tế kễ, hắc ám chi thần vĩ đại, với tư cách là người hầu của ngài, ta thỉnh cầu ngài ban cho ta hắc ám lực lượng."

Đây là hắc ám khôi phục ma pháp cấp bốn - ám chi tu. Thiên ma quyết từng nói ma pháp này có khả năng khôi phục lại tất cả các trạng thái dị thường, cũng có thể tu bổ thân thể. Ta cũng là lần đầu tiên dùng, cho nên đặc biệt cẩn thận. Một quả cầu năng lượng màu đen xuất hiện trên tay ta, ta phân ra một phần nhỏ, chậm rãi đưa vào trong cơ thể mẫu thân, quan sát tình huống của nàng.

Mẫu thân toàn thân run rẩy, sắc mặt trở nên tái nhợt, ta dùng tay kia đặt trên đỉnh đầu nàng, xem xét tình trạng trong cơ thể nàng. Kinh mạch của mẫu thân quá yếu ớt, cho dù ma pháp năng lượng ít như vậy nhưng vận hành cũng rất gian nan. Ma pháp ám chi tu này đúng là không tệ, mặc dù vận hành thong thả, nhưng ta phát hiện, mỗi khi nó vận hành qua một đoạn kinh mạch, đều đem đoạn kinh mạch này tu bổ lại như bình thường, độ co giãn của kinh mạch tăng lên làm cho không dễ dàng đứt đoạn .

Ta thu hồi hắc ám ma lực, hai tay để ở lưng mẫu thân, thôi động năng lượng trong người mẫu thân vận hành, sau khi vận hành qua trăm mạch là cẩn thận thu năng lượng về lại. Sau khi thu công ta mới phát hiện, trời đã tối rồi. Cũng giống như tình trạng ta tu luyện cuồng thần quyết lúc trước, toàn bộ cơ thể mẫu thân đều chảy ra chất nhờn màu đen ……

Ta thu công không lâu, mẫu thân thở một hơi: "A, thật thoải mái."

Ta vội hỏi: "Mẫu thân cảm giác thế nào?"

Mẫu thân mở to mắt nhúc nhích hai tay, cả kinh kêu lên: "Ai da, chết ta rồi."

Nghe tiếng thét kinh hãi của mẫu thân ta vội vàng hỏi: "Mẫu thân làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"

Mẫu thân nói: "Không cần lo, thân thể nương không có gì không thoải mái, nhưng hài nhi xem thân thể ta toàn chất nhờn, sao lại thế này chứ?"

Nghe mẫu thân nói như vậy ta cũng yên tâm, giải thích nói: "Đây là chuyện bình thường thôi, độc tố trong cơ thể mẫu thân đã bị hài nhi dùng ma pháp ép ra ngoài, chỉ cần rửa sạch là hết thôi."

Ta quát lớn: "Người đâu."

Hai thị nữ nhanh chóng tiến đến, mặc dù trong phòng có mùi vị rất khó chịu, nhưng các nàng nhưng không có phản ứng, cung kính nói: "Điện hạ có gì phân phó?"

Ta nhìn nhìn hình dáng chật vật của mẫu thân, phác xích cười nói: "Các ngươi mau hầu hạ mẫu thân ta tắm rửa, sau đó chuẩn bị thức ăn, nhớ là phải chuẩn bị thức ăn bổ dưỡng."

Một thị nữ tiến lên hai bước, nói: "Nước nóng thì đã có sẵn rồi, phu nhân, chúng ta đưa ngài đi."

Mẫu tự mình xuống giường, nói: "Không cần đưa ta, đã lâu không có cảm giác tốt như vậy."

Ta mỉm cười nói: "Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, hài nhi còn phải trị liệu thêm vài lần nữa, chỉ có điều kinh mạch mẫu thân bây giờ quá yếu, hài nhi e là mẫu thân không chịu được, chuyện này để sau tính vậy."

“Đã nhiều năm như vậy rồi, nương cũng không nóng nảy, mau dẫn ta đi tắm, thật là khó chịu muốn chết.” Có thể là do đã có hi vọng gặp lại công tước, mẫu thân so với lúc trước tươi tắn hơn rất nhiều.

Sau khi mẫu thân tắm rửa xong, ta phát hiện, sắc mặt vốn tái nhợt của nàng đã trở nên hồng nhuận, ngay cả nếp nhăn cũng đã giảm rất nhiều, thân thể gầy yếu cũng có vẻ tốt hơn.

Đêm nay, ta ngủ thật là thoải mái. Ngày thứ hai, ta bắt đầu một cuộc sống mới, mỗi ngày đều cùng với các tốc kí cao thủ hoàn thành một số lượng sách nhất định, đồng thời, hiệp trợ thú hoàng huấn luyện cho các thần thú sứ giả.

Nửa tháng sau ……

“Bẩm cáo phụ hoàng, nhi thần đã dịch xong tất cả những thứ đem về từ Long Thần, thời gian khẩn trương, nhi thần muốn lập tức xuất phát đi diệt phỉ.” Đứng ở ngự thư phòng, ta hồi báo với thú hoàng.

“Hảo, những thứ ngươi dịch ta đã xem qua một lần, đều rất hữu dụng, ngươi lần này đi ra ngoài ngươi chuẩn bị mang theo bao nhiêu người?

Ta mỉm cười, nói: "Nếu hài nhi có thể lựa chọn thì hai mươi người là được rồi, phụ hoàng không phải đã đem bọn họ thưởng cho hài nhi để làm cận vệ liễu?"

Thú hoàng kinh ngạc nói: "Mang theo ít người như vậy sao, số lượng phỉ chắc ngươi cũng đã biết."

Ta kiên định trả lời: "Mặc dù số lượng phỉ rất đông, nhưng phần lớn đều là bọn ô hợp. Huống hồ, rất ít có những đạo phỉ lớn, bọn chúng đều là tách ra, chúng ta hoàn toàn có thể quét sạch bọn chúng. Nếu gặp đạo phỉ quá lớn khộng thể đối phó, hài nhi sẽ cầu viện phụ hoàng."

Thú hoàng nghĩ nghĩ nói: "Vậy được rồi, bất quá ngươi nhất định phải cẩn thận. Ngươi phải biết rằng, ngươi lần này hành động không thể vận dụng hết nhân thủ của địa phương, tất cả đều phải dựa vào chính mình, nếu xuất hiện nguy hiểm, cho dù ta phái binh đi, sợ rằng cũng là nước xa không cứu được lửa gần, cho nên ngươi phải cẩn thận. Ngươi chuẩn bị một chút, ba ngày sau xuất phát."

Ta quỳ xuống khấu đầu nói: "Nhi thần tuân chỉ." Rốt cuộc con đường giết chóc của ta cũng đã bắt đầu, bất luận như thế nào, ta đều phải tiêu diệt tất cả đạo phỉ, vi thú nhân tộc trừ đi mối họa này.

Mẫu thân đang ở trong viện tu luyện đấu khí, loại đấu khí này uy lực không phải lớn, nhưng rất có lợi với việc điều dưỡng thân thể, đối với mẫu thân vô cùng hữu dụng, ta phải vất vả lắm mới có thể lựa chọn được.

Mấy ngày nay, thân thể mẫu thân so với trước kia thì hoàn toàn khác xa, sắc mặt hồng nhuận mà sáng bóng, da tay cũng khôi phục độ co dãn, không còn nhìn thấy vẻ già nua nữa.

Hơn mười ngày ở chung, khoảng cách giữa ta và mẫu thân không ngừng ngắn lại, nàng đối với ta vô cùng quan tâm làm ta rất cảm động, ta rốt cục cũng biết cái gì gọi là mẫu ái.

Có sự tình gì ta cũgn đều thương lượng với mẫu thân rồi mới quyết định, mẫu thân thông minh duệ trí làm cho ta thập phần khâm phục. Mẫu thân nghe được tiếng bước chân, chậm rãi thu công, nhắm mắt lại nói: "Tường nhi, ngươi đã trở lại?"

“Đúng vậy, mẫu thân, như thế nào không luyện nữa?”

Mẫu thân mở to mắt, mỉm cười nói: "Tu luyện không thể tùy tiên được, từ từ mà tiến chính là biện pháp tốt nhất, nếu gấp quá rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Những lời này ngươi phải nhớ kỹ."

Ta gật gật đầu, nói: "Vâng, hài nhi sẽ ghi nhớ."

Mẫu thân đứng lên, nói: "Chúng ta trở về phòng nói chuyện." Có thể bởi vì ta sắp phải đi, trên mặt mẫu thân lúc nào cũng có một tia sầu muộn. Tiến vào phòng, mẫu thân ý bảo ta ngồi xuống: "Sắp phải ra đi rồi à?"

“Đúng vậy, thú hoàng mệnh lệnh hài nhi ba ngày sau xuất phát. Hài nhi quyết định đem theo hai mươi cận vệ cùng đi.”

Mẫu thân gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, người ít thì tiện làm việc. Bất quá, cần phải chú ý an toàn, hết thảy cẩn thận, cho dù đối mặt với địch thủ yếu hơn cũng phải xuất toàn lực."

“Sư tử bác thỏ đạo lý này hài nhi hiểu được, mẫu thân yên tâm đi. Hài nhi đi trước chuẩn bị, ngày mai lại vận công giúp mẫu thân.

“Hãy đi đi. Mấy ngày nay, nương cảm thấy sức sống đã khôi phục lại, xem ra chuyện khôi phục dung mạo cũng rất có hy vọng.”

“Mẫu thân, ta đi đây.”

Chương 28
Ba ngày sau, ta mang theo hai mươi cận vệ rời khỏi hoàng đô, hai mươi người này đều là lúc trước thú hoàng tuyển cho ta, đều là hỗn huyết nhân, từ nhỏ được thú hoàng bồi dưỡng học tập đấu khí, vũ kĩ, trải qua nhiều năm tu luyện, nếu luận riêng về uy lực đấu khí, bọn họ cũng không kém ta bao nhiêu.

Trước khi đi, ta đã gặp qua thú hoàng …… "Phụ hoàng, ngày mai hài nhi phải đi rồi, ngài còn có cái gì phân phó không?" "Lôi tường a, tiền tuyến không ổn, sợ rằng phải triệt quân."

Ta nhíu mày nói: "Tình thế không ổn? Tổn thất rất lớn sao?" thú hoàng trầm trọng nói: "Tổn thất vô cùng lớn, nhưng cũng cũng không phải vô ích, bỉ mông quân đoàn của cha ngươi tổn thất hơn ba trăm người, đây là tổn thất lớn nhất trong vòng một trăm năm qua, đương nhiên, đối phương cũng mất bốn gã long kỵ sĩ. Mà ngoại trừ cuồng sư quân đoàn cùng bỉ mông quân đoàn ra, tất cả các tộc khác tổn thất lên tới ba mươi vạn, ngươi nói tổn thất có lớn hay không. Các tộc tổn thất thảm trọng cũng làm cho kế hoạch của chúng ta dễ dàng tiến hành hơn, ngươi không chờ cha ngươi trở về rồi mới đi sao?"

Ta lắc lắc đầu, nói: "phụ hoàng, không cần đâu, đợi bọn họ trở về thì đợi đến lúc nào, cứ dựa theo kế hoạch, nhi thần ngày mai lên đường." Ta tịnh không muốn thấy cha, ở trong lòng ta hắn chính là hung thủ gián tiếp giết chết nãi nãi.

Thú hoàng gật đầu nói: "Vậy được rồi, ta ngày mai sẽ ban bố pháp lệnh, làm cho các tộc tiến hành diệt trừ các đạo phỉ xung quanh địa phương của mình, bất luận bọn họ là cam tâm phụng mệnh cũng tốt, làm qua loa cũng tốt, đối với hành động của ngươi đều có lợi. Các đạo phỉ chung quanh hoàng đô ngươi không cần quan tâm, ta sẽ phái cận vệ quân bí mật hành động, thanh tiễu bọn họ, đồng thời, nhóm đầu tiên học tập nông nghiệp tri thức cũng có thể bắt đầu hành động rồi, ta sẽ mệnh lệnh bọn họ dùng danh nghĩa thần thú giáo trước tiên phát triển nông nghiệp xung quanh hoàng đô, tiện thề phát triển các loại công nghiệp. Đứa nhỏ a, phụ hoàng luôn ủng hộ ngươi, nếu hành động có cái gì khó khăn, phải lập tức trở về."

“Tạ phụ hoàng, nhi thần tuân chỉ.”

Cứ như vậy ta rời khỏi hoàng đô. Hôm nay thiên khí thật không tốt, bão cát đập vào mặt ầm ầm. Khăn che mặt của ta đã dính không ít bụi đất, hôm nay có thể trời mưa.

Ta mệnh lệnh hai mươi cận vệ hóa trang thành bình dân phân tán ra để đi, mọi người bảo trì khoảng cách trong phạm vi năm trăm thước, như vậy, mới có có thể được đạo phỉ. Ta một mình một người cưỡi hắc long đi, ta một bên cho hắc long thong thả bước đi, một bên mở bản đồ.

Thú nhân quốc bên trong có mười bảy lãnh địa, lớn nhỏ giống như tỉnh thành của Long Thần đế quốc bao xung quanh hoàng đô, hoàng đô kỳ thật cũng tương đương một lãnh địa, diện tích không hơn kém bao nhiêu, mỗi một lãnh địa đều có một chủng tộc chính. Mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là lãnh địa của lang nhân-Vân Na, đó không phải là lãnh địa gần hoàng đô nhất, nhưng nơi đó đều là đồng bằng, rất thích hợp để canh tác nông nghiệp.

Đồng thời, Vân Na còn sản xuất ra một loại quặng thiết vô cùng hi hữu loại quặng thiết này dùng để chế tạo khôi giáp vô cùng thích hợp, chẳng những rất cứng mà trọng lượng cũng nhẹ, cho dù là khôi giáp trang bị cho trọng kỵ binh của Long Thần đế quốc cũng không bằng loại khôi giáp này.

Tư nguyên trọng yếu như thế, nhưng đã bị bỏ hoang phế hơn một nửa, đã nhiều năm rồi, thú nhân có thói quen dựa vào sự giúp đỡ của ma tộc. mà nhiệm vụ của ta, chính là muốn thay đổi tình trạng này, nếu thủy chung cứ bị ma tộc khống chế nền kinh tế, thú nhân tộc vĩnh viễn không thể phát triển được.

Hai ngày sau.

“Báo cáo, điện hạ, phía trước có chuyện.” Một hổ nhân đến bên người ta nói.

Ta nhíu mày nói: "Nói cho mọi người, từ nay về sau đều không được gọi ta điện hạ, phải gọi là thiếu gia hoặc là phó giáo chủ, hiểu chưa?"

“Vâng.”

“Có chuyện gì xảy ra?”

“Các huynh đệ phía trước phát hiện, có một nhóm cường đạo đang tấn công một thôn làng nhỏ.”

Ta trong lòng kinh hại, tấn công thôn làng? Mặc dù thú nhân quốc đạo phỉ hoành hành, nhưng rất ít đạo phỉ dám tấn công vào thôn làng, bởi vì bọn họ biết như vậy là chọc giận giai cấp thống trì, có lẽ việc này quan hệ đến mệnh lệnh của thú hoàng, bọn họ có lẽ muốn làm một cú hoành tráng rồi gác kiếm cũng không chừng.

Đã như vầy, ta khiến cho các ngươi một đi không trở lại.

Nơi này gần sát với phạm vi thế lực của hoàng đô, đạo phỉ dám làm loạn e là không đơn giản. Ta trầm giọng nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, mọi người tập hợp lại đi tới trước."

“Tuân mệnh.”

Bởi vì có bão cát, phải đến phụ cận của thôn trang ta mới nhìn thấy rõ tình hình, rất nhiều phòng ốc trong thôn bị thiêu, một cảnh tượng hoàn toàn bi thảm, đạo phỉ có bao nhiêu người trong nhất thời cũng không nhìn ra, nhưng đại đa số đều là các chủng tộc cường hãn tạo thành, bọn chúng thấy người là giết, thấy đồ vật là cướp, đương nhiên, nữ tính thôn dân cũng tránh không được …… Ta âm thầm thở dài, vung tay lên, nói: "Động thủ, để lại một tên sống sót."

Hai mươi cận vệ cùng kêu lên: "Vâng."

Ta cầm Mặc Minh thong thả đi về hướng thôn trang, đám cường đạo này cũng chỉ là một lũ ô hợp, gặp được những cận vệ này, bọn họ căn bản không có cơ hội hoàn thủ.

Từng chùm huyết vũ phiêu tán tại không trung, mang theo linh hồn của thú nhân.

Trong lúc đang đi, ta đột nhiên nghe được trong phòng bên cạnh truyền đến một tiếng kêu sợ hãi: "Không được."

Ta thuận tay quét ra một kiếm, phát ra một đạo đấu khí màu vàng, oanh một tiếng, của phòng mở ra, một người, một tên hùng nhân đang xé quần áo của một nữ thú nhân không rõ chủng tộc.

Bị quấy rầy chuyện tốt, hùng nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ lên lao về phía ta, đúng là ngu lâu dốt bền a, hắn cũng không nghĩ đến ta có thể dễ dàng phá cửa phòng như vậy, chẳng lẽ dễ đối phó sao?

Ta cũng không rảnh nói nhảm với hắn, Mặc Minh mang theo cuồng thần đấu khí quét ngang, hùng nhân bị chém thành hai mảnh.

Ta phát ra đấu khí bao bọc toàn thân, ngăn chặn máu của hắn vấy bẩn quần áo ta.

Đi vào trong phòng, một nữ thú nhân toàn thân đều là bì mao màu trắng đang đứng run rẩy lấy tay che mặt, ta nhu hòa hói: "Nàng không có việc gì rồi, đừng sợ, ta tới để cứu thôn của nàng."

Nữ tử khẽ hé tay ra để lộ một khe hở, nhìn thấy nụ cười đấy thiện ý của ta, hình như đã bớt sợ, nàng run giọng hỏi: "Ngươi, ngươi thật sự không phải cường đạo?"

Ta mỉm cười, nói: "Đương nhiên không phải rồi, ta là đến để giết cường đạo, chúng ta là thần thú sứ giả, chuyên môn vi thú nhân nhất tộc chúng ta bài ưu giải nạn, tin tưởng ta, được không?"

Nghe xong ta nói, thú nhân nữ tử lá gan lớn lên, buông tay ra, dụng mắt to nhìn chằm chằm ta. nguyên lai nàng là một bạch hùng nhân nữ tử, nhìn hình dáng cũng không nhỏ hơn ta bao nhiêu, dung mạo tú lệ, trách không được tên kia động tâm. "Không phải sợ, mau mặc quần áo, ta còn phải đi cứu thôn dân."

Bạch hùng nhân gật gật đầu, nói: "Cám ơn ngươi đã cứu ta."

Ta xoay người đang chuẩn bị rời đi, nghe được nàng nói, ta quay đầu nói: "Không cần cám ơn ta, hãy cám ơn thần thú, chúng ta là phụng ý chỉ của thần thú mới kịp tới cứu các ngươi."

“Thần thú?”

Vừa bước ra khỏi phòng, ta đột nhiên nghe được một thanh âm bén nhọn. Không ổn, lũ cường đạo này xem ra cũng không phải lũ đầu to không não, có lẽ bọn chúng đang tập hợp người lại để đối kháng. Quả nhiên như vậy, một sư nhân thủ hạ của ta bước nhanh đến trước người ta, nói: "Báo cáo phó giáo chủ, địch nhân đang tập kết ở đầu thôn, chúng ta làm sao đây?"

Sư nhân này gọi là Mãnh Khắc, thân thể cao lớn uy mãnh, hắn cũng có huyết thống của loài người, dung mạo có những nét đạc thù của loài người, nếu toàn thân không có bì mao, quả thực không khác gì loài người. Trong tất cả hộ vệ, ta cũng coi trọng hắn nhất, chẳng những dũng mãnh, hơn nữa cơ trí.

“Các huynh đệ có bị tổn thương không?”

Sư nhân khinh miệt cười, nói: "Dựa vào đám bỏ đi này có thề làm được gì."

Ta gật đầu nói: "Tốt lắm, lập tức triệu tập bọn họ, chúng ta đến đầu thôn xem sao."

Từ lúc rời hoàng đô đây là lần đầu tiên gặp phỉ, hơn nữa còn là một đạo phỉ quy mô lớn, ta trong lòng có chút hưng phấn. Chỉ cần giết sạch bọn chúng giải cứu thôn làng, vậy là đã có thể tuyên dương công trạng của thần thú.

Tiếng hò hét trong thôn đã gimả dần, ta phái hai kẻ dưới tay tổ chức thôn dân cứu hỏa, mang theo mười tám người còn lại tới đầu thôn.

Đúng như lời Mãnh Khắc nói, bọn phỉ đã tập trung phần lớn ở đây, đội ngũ của bọn chúng cơ bản đều là do hổ nhân, lang nhân, hùng nhân, báo nhân tạo thành, nhìn qua ước chừng có hơn một trăm người, đại bộ phận nhân thủ đang cầm chiến lợi phẩm của mình, mỗi người trừng mắt hung tình nhìn vào chúng ta.

Sau khi thấy chúng ta chỉ có mười chín người, vẻ mặt của bọn chúng phóng túng lên rất nhiều. Ta thấp giọng nói: "Mãnh Khắc, ngươi đem theo hai người vòng ra phía sau giết sạch những tên bỏ trốn cho ta, một tên cũng không thể buông tha, biết không?"

Mãnh Khắc trong mắt hiện lên tia hung quang, hắc hắc cười nói: "Yên tâm đi, thiếu gia, bọn xấu xa này, hôm nay một người cũng khôgn thoát được." Dám ở trước mặt ta tùy tiện nói chuyện cũng là một nguyên nhân khiến ta coi trọng hắn.

Ta cầm Mặc Minh đi nhanh lên, đối diện bọn phỉ lập tức giơ cao binh khí, cẩn thận nhìn ta.

Một hổ nhân trông có vẻ như là thủ lĩnh thuận tay hoa đại khảm đao một cái, quát: "Các ngươi là người của ai, tại sao lại tùy tiện giết huynh đệ của chúng ta, chán sống à?"

Ta bình thản nói: "Tất cả mọi người đều là tử dân của thần thú, vì cái gì phải tàn sát nhau chứ?"

Lang nhân đứng bên cạnh hổ nhân mắng: "Nói nhảm, ngươi con mẹ nó quản nhiều chuyện làm gì? Bọn lão tử chính là thích cuộc sống này, ngươi mau tống tiểu nữu lại làm cho lão tử nhạc nhạc a."

Hổ nhân ha ha cười to hai tiếng, hung hăng nói: "Bớt nói nhảm, mau quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nói không chừng lão gia chừa cho con đường sống, nếu không nói, hắc hắc."

Ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trả lời chỉ có một chữ: "Sát."

Ta là người thứ nhất xông lên, lao về hướng hai gã hổ nhân và lang nhân, hổ nhân nổi giận gầm lên một tiếng, đại khảm đao chém thẳng xuống, ta lao tới cách người hắn hai thước bất ngờ dừng lại, hành động vừa động vừa tĩnh có vẻ dị thường quỷ dị.

Sau khi hắn chém một đao, ta run cổ tay, Mặc Minh mang theo một lũ hoàng mang bổ tới, thân thể hổ nhân lập tức bị chia làm hai nửa.

Ta ngay cả mắt cũng không nháy, thân thể nhanh chóng né qua trái, tránh thoát đòn đánh lén của lang nhân, Mặc Minh thuận tay huơ một cái, đặt ngay tại trên cổ hắn. Hắn có vẻ là thống lĩnh, chắc sẽ biết nhiều chuyện, ta quyết định tạm thời lưu hắn một mạng.

Sát khí lạnh như băng của ta phong tỏa cả người hắn làm cho hắn không dám di động phân hào, sắc mặt tái nhợt run giọng nói: "Tha mạng, đại gia ngài tha mạng."

Ta cười lạnh một tiếng, nói: "Tha mạng, ngươi có tha cho những thú nhân tội nghiệp kia không? Nói cho ngươi, chúng ta là thần thú sứ giả, chuyên môn thu thập các ngươi lũ bại hoại nhiễu loạn thú tộc. Các huynh đệ, người sống đã có, giết hết những tên còn lại cho ta."

Ta nhìn trộm về phía thôn, những thôn dân còn sống đều đã tụ tập lại đầu thôn để xem náo nhiệt. Vừa rồi trong lúc ta giết hổ nhân, các cận vệ cũng đã bắt đầu động thủ, các loạn đấu khí đủ màu xuất hiện trên người bọn họ, trận chiến này cơ bản là không có gì để xem, mặc dù nhân số chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng bọn phỉ đều là lũ vô dụng, tất cả đều bị đấu khí đánh cho nát bấy, cơ hồ không có tên nào chết toàn thây.

Thống khoái nhất có lẽ là Mãnh Khắc, sau khi trận chiến diễn ra được một lúc, bọn phỉ bắt đầu bỏ chạy, Mãnh Khắc cầm đôi đại phủ tử trong tay trái đâm phải chém, giết được hơn hai mươi tên.

Lang nhân trong tay ta ánh mắt càng ngày càng tuyệt vọng, dưới sự công kích của mười tám cận vệ trong khoảng khắc bọn phỉ hầu như bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ để trên đất đầy huyết nhục.

Lang nhân rốt cuộc khống chế không được, hai chân run rẩy, phác thông một tiếng quỳ xuống trên mặt đất, thỉ niệu tề lưu (sợ quá nên són … ^^).

Ta một cước đá hắn bay ra, hô: "Mãnh Khắc, tới."

Mãnh Khắc cầm theo đôi đại phủ tử , hưng phấn chạy tới: "Thiếu gia, ngài có cái gì phân phó?"

Ta chỉ vào lang nhân đang cách mười thước nói: "Đây là tên duy nhất sống sót, ngươi tìm một chỗ cho hắn tẩy rửa, sau đó mang đến gặp ta."

Mãnh Khắc sửng sốt, nói: "Tẩy rửa, ngài không phải muốn ăn hắn chứ, mùi vị thịt sói không ngon lắm đâu."

Ta đá Mãnh Khắc một cước, quát: "Lời thừa nói ít, bảo người làm thì ngươi mau đi làm."

Mãnh Khắc đầu tiên là trên mặt hiện lên một mảnh vẻ giận dử, ngay sau đó thần sắc dịu lại, thở dài, xoay người hướng về phía lang nhân đi đến.

“Tập hợp.”

Dưới tiếng ho của ta, tất cả hộ vệ trừ Mãnh Khắc, lập tức tập trung thành đội hình chỉnh tề trước người ta.

Ta nhìn bọn họ một vòng, phát hiện có mấy người bị thương nhẹ, nổi giận nói: "Các ngươi là dũng sĩ sao? Đối phó với mấy tên phế vật này mà cũng bị thương, thật không biết các ngươi bình thường như thế nào luyện công phu. Đi, dọn dạp chiến trường cho ta, nếu còn có lưu lại vết tích gì của bọn phỉ thì ……" Ta hoa tay làm động tác chặt đầu: "Sau khi xử lý xong thì tập hợp ở trong thôn."

Sau khi dặn dò bọn họ, ta xoay người đi vào trong thôn, thôn dân đang tập trung theo tiếng chân ta khôgn ngừng lui lại phía sau, người đứng đầu tiên đột nhiên quỳ xuống, ngay sau đó, giống như sóng biển, mấy trăm người còn sống sót cũng quỳ xuống.

Ở phía trước là một lão niên hùng nhân run giọng nói: "Đại, đại gia, ngài đừng giết chúng ta, cho thôn chúng ta một con đường sống." Không đợi ta lên tiếng, một thân ảnh màu trắng từ mặt sau mọi người chạy đến: "Gia gia, ngài hồ đồ rồi, nhân gia không phải đến giết chúng ta."

Ta định thần nhìn lại, nguyên lai là bạch hùng thiếu nữ được ta cứu lúc nạy. Nàng đã mặc quần áo, quả nhiên cao xấp xỉ với ta, thân thể so với hùng nhân tương đối nhỏ, trên mặt còn mang theo một tia mỉm cười.

Lão niên hùng nhân nghe được nàng nói kinh hãi thất sắc, run giọng nói: "A Ny, ngươi mau quỳ xuống cho ta, trước mặt đại nhân không đươc hồ ngôn loạn ngữ."

Ta mỉm cười nói: "Không cần, nàng không có hồ ngôn loạn ngữ, nàng nói rất đúng, chúng ta đến để cứu thôn của các ngươi, mọi người mau đứng dậy đi, chúng ta sẽ không làm gì bất lợi với mọi người đâu, gia đình nào vừa rồi bị cướp đồ đạc thì mau đi nhận lại. Người của ta đã dọn sạch chiến trường, trên người bọn phỉ có cái gì mọi người cũng có thể lấy, coi như là bọn chúng bồi thường cho mọi người."

Thôn dân nhất thời náo loạn cả lên, lão niên hùng nhân là người thứ nhất đứng lên kinh ngạc nhìn ta.

“Gia gia, hắn nói đều là thật, bọn họ là thần thú sứ giả, là thần thú phái bọn họ đến cứu chúng ta, vừa rồi nếu không có hắn cứu ta, ngài sợ rằng không gặp được ta rồi.” Mấu chốt thời khắc, bạch hùng thiếu nữ đã giúp ta không ít.

Lão niên hùng nhân hỏi dò: "Ngài, ngài thật sự là thần thú sứ giả sao?"

Ta mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, thần thú biết chúng ta Thú nhân tộc rất cựuc khổ, cho nên đặc ý phái chúng ta tiến đến trợ giúp các ngươi, thần thú đại nhân sẽ không quên tử dân của hắn."

Nhìn thấy hình dạng của ta, lão niên hùng nhân lui lạu mấy bước: "Ngươi, ngươi là loài người?"

Ta lắc lắc đầu, nói: "Không, ta không phải loài người, ta là nhân, thú hỗn huyết nhân, cha ta là bỉ mông. Lão nhân gia, nếu chúng ta muốn thương tổn các ngươi, hoặc là cướp bóc thôn, ta có cần phải nói nhiều như vậy không? Tình hình vừa rồi ngài cũng thấy được, hơn trăm tên phỉ cũng khôgn kiên trì được một khắc. Ngài cho rằng, ta cần phải lừa gạt ngài sao? Nói trắngra, các ngươi có cái gì đáng giá để ta lừa gạt chứ? Ta có thể nói cho các ngươi, bởi vì Thú nhân tộc hàng năm đều bị đạo phỉ nhiễu loạn, thần thú thấy thú nhân chúng ta cực khổ, đặc phái chúng ta lại tiêu diệt đạo phỉ, hiệp trợ các ngươi tạo dựng cuộc sống thuận lợi. Bởi vậy, chúng ta tổ chức thần thú giáo."

Ta ngừng lại một chút, cao hô: "Thú nhân các huynh đệ, chẳng lẻ các ngươi không muốn được bồi thường cho tổn thất của mình sao? Đồ đạc của bọn cường đạo có hạn nhanh tay thì được, chậm tay thì hết."

Nơi này người tín nhiệm ta nhất chính là bạch hùng thiếu nữ, lão niên hùng nhân không có giữ chặt nàng, bạch hùng thiếu nữ vội chạy tới chỗ bọn phỉ bị tiêu diệt.

Trong lúc chạy qua người ta, nàng nở một nụ cười vũ mị hướng về phía ta, làm ta không lạnh mà run. Dù sao ta không phải hùng nhân, có lẽ trong mắt hùng nhân, nàng sẽ là một tuyệt sắc mỹ nữ. Tất cả thôn dân đều nhìn bạch hùng thiếu nữ, chỉ thấy nàng nhanh chóng lao đến chỗ tử thi bắt đầu thu thập đồ vật, mà hộ vệ của ta không ngừng đem thi thể tới, có người thậm chí còn lấy sẵn đồ đạc đưa cho bạch hùng thiếu nữ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vài thôn dân có lá gan lớn cũng chạy đi. Những thôn dân còn lại thấy bọn họ không bị nguy hiểm gì, rốt cuộc nhịn không được tham niệm cũng tiến lên. Chỉ có lão niên hùng nhân sửng sờ ở tại chỗ, không thể tư nghị nhìn ta.

Đúng lúc này, Mãnh Khắc vẻ mặt khổ sở dắt lang nhân quay trở lại, ném hắn lên trên đất, nói với ta: "Thiếu gia, ta đem hắn tẩy rửa sạch sẽ rồi, con mẹ nó, tên này đúng là hôi muốn chết, vừa rồi đều trách ta lắm miệng, ngài đừng nóng giận a!"

Ta không có tức giận cười, nói: "Được rồi, ngươi ở chỗ này canh hắn, ta nói chút chuyện với thôn dân, chút nữa trở lại hỏi hắn."

“Vâng, thiếu gia.”

“Gia gia của ta không phải thôn dân bình thường, là thôn trường đó.” Bạch hùng thiếu nữ đang cầm một lượng lớn chiến lợi phẩm chạy trở về. Nhìn nàng rất cao hứng hiển nhiên thu hoạch được không ít.

Kỳ thật, ta đã sớm đoán được thân phận của lão niên hùng nhân, chỉ là không có nói ra mà thôi. Ta đối lão niên hùng nhân nói: "Thất kính rồi, nguyên lai là thôn trường, không biết có thể hay không nói với ngài chút chuyện."

Lão niên hùng nhân phác thông một tiếng quỳ xuống trên mặt đất, lão lệ tung hoành: "Ân nhân, thỉnh ngài khoan thứ vừa rồi tiểu nhân là vô ý." Nói xong, ngẩng đầu lên nhìn ta. Bạch hùng thiếu nữ cũng chạy nhanh cùng gia gia nàng quỳ xuống trên mặt đất.

Ta tiến lên trước một bước, hai tay nâng lão dậy, mỉm cười nói: "Ngài đừng làm như vậy, tổn thọ ta mất, đây đều là chỉ ý của thần thú, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi."

Ta chỉ vào lang nhân trên mặt đất nói: "Mãnh Khắc, ngươi ở chỗ này chỉ huy mọi người, don dẹp xong thì đem các thi thể này đi thiêu, sau đó ở chỗ này chờ ta, canh chừng tên này cẩn thận, đừng để cho hắn chạy."

“Yên tâm đi, thiếu gia, nếu hắn dám ta liền chặt chân hắn.”

Lang nhân toàn thân run rẩy, sợ sệt nói: "Không dám, tiểu nhân tuyệt đối không dám chạy." Ta hài lòng gật gật đầu, cùng bạch hùng thiếu nữ giúp đỡ lão niên hùng nhân đi vào trong thôn.

Bởi vì chúng ta xuất hiện kịp thời, thôn tổn thất cũng không phải quá lớn, lão niên hùng nhân dẫn ta vào căn phòng vừa cứu bạch hùng thiếu nữ.

Nhìn thấy thi thể của tên kia nằm ở cửa, bạch hùng thiếu nữ bước tới đá hắn hai cước.

Lão niên hùng nhân trách nói: "A ny, chết rồi thì thôi, không nên phá hủy thi thể hắn, mau theo ta vào nhà."

Đi vào trong phòng, lão niên hùng nhân đem vị trí chủ vị nhường cho ta, từ chối mãi không được ta cuối cùng đành phải ngồi. "Lão nhân gia, thôn các người bình thường như thế nào?"

“Ai, sứ giả đại nhân, tráng đinh thôn chúng ta đều tiến lên tuyến rồi, còn không biết có bao nhiêu người có thể trở về, bình thường đều dựa vào canh tác mà sống, coi như cũng tạm được.”

Ta gật gật đầu, nói: "Thường xuyên có đạo phỉ đến quấy nhiễu không?"

Thôn trường lắc đầu nói: "Giống như vậy trực tiếp tấn công thôn là lần đầu tiên, còn tao nhiễu thì cũng thường xuyên, chỉ cần cấp cho chúng ít đồ vật, thì cũng không có ai bị giết. Mấy ngày hôm trước, thú hoàng bệ hạ vừa mới ban bố pháp lệnh thanh trừ đạo phỉ, vốn chúng ta đều rất cao hứng, tưởng rằng có thể không bị bọn chúng tao nhiễu nữa, ai có thể nghĩ đến, pháp lệnh vừa mới ban ra bọn cường đạo lại làm liều. Nếu không phải sứ giả đại nhân tới kịp, thôn chúng ta coi như xong."

Ta căm hận nói: "Chính vì có bọn chúng nên thú nhân chúng ta mới suy yếu như vậy. Ngài yên tâm đi, thần thú đã hạ chỉ ý, mệnh lệnh chúng ta đi tiêu diệt đạo phỉ, chúng ta những người này chỉ là tiền trạm mà thôi, sau này sẽ có thần thú sứ giả tiến đến chuyên môn trợ giúp các ngươi canh tác sanh sản, các ngươi chỉ cần dựa theo thần thú chỉ ý đi làm, nhất định có thể cải thiện cuộc sống."

Thôn trường kinh hãi nói: "Đây là thật vậy chăng? Bọn tại hạ ngày đã gần tàn đã đợi rất lâu, vĩ đại thần thú a, nguyên lai ngài cũng không có quên tử tôn của ngài, còn nhớ kỹ chúng ta."

Mem hắn kích động như thế, ta mục đích đã đạt rồi, an ủi hắn nói: "Ngài đừng quá kích động, không tốt cho thân thể, thần thú vĩnh viễn sẽ không bỏ tử dân của ngài, các ngươi chỉ cần kiên tín thần thú, sẽ có cuộc sống hạnh phúc."

Nói xong, ta từ trong lòng móc ra một đại kim tệ, đưa cho thôn trường nói: "Tiền này ngài phân phát cho dân thôn, dùng để dựng lại gia viên."

Thôn trường xua tay nói: "Này không được, ngài đã giúp chúng ta rất nhiều, ta như thế nào có thể nhận tiền của ngài nữa."

Ta chánh sắc nói: "Tiền này không phải là ta cho các ngươi, là thần thú cho tử dâncủa ngài. Cầm đi, đến lúc đồng bạn chúng ta phụ trách trợ giúp các ngươi sanh sản, cuộc sống tới, các ngươi chỉ cần hết sức phối hợp bọn họ là được. Yên tâm đi, thần thú sẻ chiếu cố các ngươi." Thôn trường tiếp nhận kim tệ, kích động đích quỵ trên mặt đất, hô lớn: "Thần thú a, thần của chúng ta, cám ơn ngài đã mang đến hy vọng cho chúng ta."

Thấy mục đích đã đạt, ta đứng lên, nói: "Chuyện ở đây xong rồi, ta còn phải tiếp tục trợ giúp người khác thoát ly khổ ải, xin cáo từ ngài."

Thôn trường giữ chặt tay ta, nói: "Như vậy sao được, ít nhất cũng phải ở lại ăn cơm, nếu không thần thú sẽ trách chúng ta không tiếp đãi tốt sứ giả của ngài."

Bạch hùng thiếu nữ cũng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ở lại ăn cơm đi." Ta mỉm cười nói: "Thần thú rất hiền lành khoan dung, ngài sẽ không vì thế mà tức giận, chúng ta là sứ giả của ngài, đều phải tận tâm tận sức làm việc, thật sự không thể ở lại, thỉnh ngài tha thứ."

Thôn trường bất luận ta nói như thế nào, chính là không chịu thả ta đi, nói cái gì cũng phải lưu chúng ta lại ăn cơm. Đúng lúc này, Mãnh Khắc đột nhiên vội vã chạy đến . Ta nhíu mày nói: "Không phải bảo ngươi canh tên kia sao? Ngươi như thế nào tới đây."

Mãnh Khắc khom người nói: "Xin lỗi, thiếu gia, tên lang nhân kia đã được người khác canh, ngài ra ngoài xem, thôn dân đều chờ ngài."

Chờ ta? Ta và thôn trường liếc nhau, xoay người ra khỏi nhà . Tất cả thôn dân trong thôn đều quỳ xung quanh nhà thôn trưởng, các cận vệ của ta bảo họ đứng lên nhưng họ kiên quyết khôgn chịu, cận vệ lại không thể vận dụng vũ lực, cuối cùng cũng phải bó tay.

Ta vừa mới xuất hiện, tất cả thôn dân cùng kêu lên: "Cám ơn ân nhân đã cứu thôn chúng ta."

Đối mặt với cảnh tượng này, mặc dù ta là có mục đích, nhưng vẫn cảm thấy kiêu ngạo vì hành vi của mình, ta kích động cao hô: "Các huynh đệ tỷ muội, mọi người mau đứng dậy đi. Nếu các ngươi không đứng dậy, ta cũng bồi tiếp các ngươi quỳ." Nói xong, ta cũng chuẩn bị quỳ xuống, lão thôn trưởng vội vàng cản ta lại, thấy tình cảnh như thế, thôn dân lục tục đứng lên.

“Mọi người không cần cảm tạ ta, vừa rồi ta đã nói, ta là sứ giả được thần thú phái đến cứu mọi người. chúng ta đại biểu chính là thần thú, thần thú cũng không có quên chúng ta, ngài thủy chung chiếu cố chúng ta thú nhân tử dân, chỉ cần mọi người có thể hạnh phúc sinh sống, chính là lời cảm tạ lớn nhất đối với ngài. Chúng ta còn có vệic phải làm, phiền toái các ngươi nhường đường, được không?

Thôn dân vừa mới chunẩ bị nhường đường, lão thôn trưởng đột nhiên hô: "Thôn dân môn, thần thú sứ giả cứu chúng ta từ bờ vực tử vong trở về, chúng ta có phải là nên hảo hảo cảm tạ bọn họ, khoản đãi bọn họ a, chúng ta không thể để bọn họ đi như vậy được?"

Thôn dân nhất thời kích động lên, cùng cao hô: "Không thể."

Thôn trường tiếp tục cổ động nói: "Nếu chúng ta để cho thần thú sứ giả rời đi như vậy, thì có phải là không kính trọng thần thú. Cho nên ta quyết định, các gia các hộ đều xuất ra những thứ tốt nhất để khoản đãi các sứ giả, các ngươi có chịu không?"

“Hảo!”

Ta cười khổ nói: "Lão thôn trưởng, ngài không phải là làm khó ta sao? Thần thú chỉ ý là chúng ta không được tham lam một tơ một hào nào, mệnh lệnh của thần thú, chúng ta không dám không tuân."


Lão thôn trưởng sang sảng cười, nói: "Đây là chúng ta cam tâm tình nguyện, thần thú sẽ không trách tội các ngươi, mọi người mau đến đây."

Lúc này bầu trời đã không còn âm u, những tia nắng rạng rỡ chiếu qua tầng mây rọi sáng cả đại địa, ánh mặt trời càng ngày càng mãnh liệt, mây đen trên trời không ngừng bị quét đi, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm rung động.

Ta trong lòng vừa động, lớn tiếng hô: "Đồng bào môn, cuộc sống khổ sở đã qua rồi, các ngươi thấy được không? Ánh rạng đông hy vọng đang chiếu xuống chúng ta. Chúng ta cần phải cố gắng, dưới sự lãnh đạo của thần thú, hướng tới một cuộc sống hoàn mỹ hơn."

Tất cả thôn dân dưới sự hiệu triệu của ta, đồng thời hoan hô lên, chỉ một thời gian ngắn trước, nơi này là một mảnh sầu vân thảm vụ, mà bây giờ trở thành sung sướng như hải dương.
<< Chương 25+26 | Chương 29+30 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 373

Return to top