Thái Sơn Thành, cửa vào Quỷ giới.
Màn đêm mờ mịt, bao la bát ngát, xa xôi phía chân trời là màn mây huyết hồng phiêu đãng, Thái Sơn Vương, Lý Dương, Lý Tầm Hoan ba người trực tiếp bay lên không trung, xuyên qua màn mây huyết hồng đó để đến Luân Hồi Kính phía trên.
Ba người đồng thời đứng trong hư không.
- Các người ai muốn tìm trước?
Thái Sơn Vương nhìn Lý Dương và Lý Tầm Hoan, cười hỏi.
Lý Dương và Lý Tầm Hoan nhìn nhau, hai người liền có quyết định. Dù sao Lý Tầm Hoan cũng là trưởng bối, Lý Dương làm sao đi trước? Huống chi bây giờ việc tìm người không phải vội vã nhất thời.
- Thái Sơn đạo hữu, bắt đầu đi, trước để Tầm Hoan chân nhân điều tra, dù sao Tầm Hoan chân nhân cũng đã tại Quỷ giới ngàn năm rồi.
Lý Dương hơi chút lui về phía sau nói, nếu Thái Sơn Vương vừa nghe Lý Dương nói liền gật đầu sau đó tiếp nhận Luân Hồi Châu từ Lý Tầm Hoan.
Dù là Quỷ giới, thực lực rất được xem trọng, trong mắt Thái Sơn Vương, Lý Dương so với Phong Đô Đại Đế còn muốn lợi hại hơn, trong lòng hắn lời nói Lý Dương tự nhiên trọng lượng cũng gia tăng.
Thái Sơn Vương sắc mặc trang trọng, lấy ra Luân Hồi Huyết Tinh, Luân Hồi Huyết Tinh quang mang nhập vào mặt trái Luân Hồi Kính.
- Mở!
Theo tiếng hét Thái Sơn Vương, mặt sau đen sì của Luân Hồi Kính bỗng phát ra quang mang rồi sau đó liền giống như một tấm rèm bị vạch ra, một mặt kính bóng loáng xuất hiện, Thái Sơn Vương rất nhanh chóng đem Luân Hồi Châu ném xuống.
Luân Hồi Châu va vào mặt kính, nhưng chưa kịp có tiếng động nào sinh ra thì nó đã bị thôn phệ vào trong rồi.
Lý Dương nhìn về phía Lý Tầm Hoan, thái gia gia của mình.
Lý Tầm Hoan khóe mắt có nếp nhăn, làm làm người trở nên có chút điểm tang thương, mỗi nếp nhăn có thể đại biểu cho nỗi bất hạnh, mỗi khổ nạn, lúc đầu nhãn thần có không ít sinh cơ nhè nhẹ màu xanh bíếc so với quá khứ lờ mờ ko ít, trong lúc ấy, Thái Sơn Vương mở ra Luân Hồi Kính, Lý Tầm Hoan nhãn thần phát ra một tia hy vọng.
- Hô!
Lý Tầm Hoan vọt về phía trước, liền ha thân xuống phía trên mặt kính, Luân Hồi Kính phát ra ánh sáng màu trắng, ánh sáng ấy nhanh chóng bao phủ hòan tòan Lý Tầm Hoan, ngọai nhân căn bản không thể biết bên trong phát sinh sự tình gì. Lý Dương cùng Thái Sơn Vương chỉ có thể tại phía trên đứng nhìn.
Lý Dương trong lòng cũng là yên lặng chờ đợi, chờ đợi chính thái gia gia của mình tìm được người yêu, ngàn năm qua, Lý Tầm Hoan kinh nghiệm chịu khổ nạn thật sự nhiều lắm, vô luận là ngàn năm chờ đợi, hay là cái chết của Anh Anh, Lý Tầm Hoan đã là một người đi tìm hạnh phúc cuộc sống.
Mội hồi lâu.
Ánh sáng trắng dần dần tan đi, Lý Dương cùng Thái Sơn Vương lập tức nhìn lại kính diện. Dựa theo quy củ, nếu có người muốn tìm, Luân Hồi Kính tự nhiên sẽ đem hình ảnh người đó phát ra, nhưng giờ phút này Luân Hồi Kính quả thật không có một hình ảnh.
Lý Dương cùng Thái Sơn Vương nhất thời dừng lại.
Lý Dương cảm thây trong tâm mình run rẩy.
- Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Lý Dương chứng kiến hình ảnh đó đã không biết nói gì hơn. Có thể nói, hắn giờ phút này một câu cũng không thể nói, có thể biết rằng trong lòng rất không ổn, phi thường không ổn.
Lý Dương trên mặt mang nụ cười đau khổ.
- Trời cao trêu người!
Thái Sơn Vương thở dài 1 tiếng
Tại Luân Hồi Kính, xuất hiện một bóng hình mang nụ cười mĩ lệ - đó là Anh Anh.
Lâm Thi Âm là Anh Anh.
Anh Anh là Lâm Thi Âm
Anh Anh quả nhiên là Lâm Thi Âm
Lúc đầu Anh Anh mất đi, có thể nghĩ là Lâm Thi Âm cùng Lý Tầm Hoan cùng một chỗ hạnh phúc, Lý Tầm Hoan sở dĩ không tiếp nhận Anh Anh cũng chỉ vì Lâm Thi Âm… nhưng sự thật chính là Anh Anh là Lâm Thi Âm chuyển thế đầu thai ở Quỷ giới.
Trời cao trêu người
Trời cao đùa người.
Lý Dương nhìn về chính mình thái gia gia Lý Tầm Hoan, giờ phút này hắn không biết Lý Tầm Hoan rốt cuộc là tâm tình thế nào, hắn tin tưởng nếu là hắn gặp được đáp án này, có lẽ đã phát điên, giờ phút này Lý Tầm Hoan vẫn đứng ở Luân Hồi Kính, lẳng lặng nhắm mắt lại.
“Tầm Hoan đại ca, chúc người cùng Thi Âm tỷ tỷ hạnh phúc, có thể vì Tầm Hoan đại ca làm được chút chuyện nhỏ này, Anh Anh đã phi thường phi thường mãn nguyện.” Anh Anh câu nói cuối cùng đó lại hiển hiển trong đầu.
Lý Tầm Hoan không biết giờ phút này tâm tình như thế nào, hắn chỉ thấy thiên địa lúc này đen tối, hắn nhìn không thấy trời, không thấy đất, chỉ có hình ảnh cái chết của Anh Anh tươi cười, hắn nghe được câu nói cuối cùng của Anh Anh.
Như vô thức, Lý Tầm Hoan vô lực quỳ xuống.
- Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao?
Lý Tầm Hoan giọng nói vô lực phát ra, nói trong vô thức, giờ khắc này như là trời đất cuồng quay, Lý Tầm Hoan không biết bản thân mình muốn gì, không thể biết chính mình tương lai có thể làm gì, hắn chỉ cảm thấy rằng… hắn đã không còn ý nghĩa gì trong cuộc sống.
Hắn đã mất đi tương lai rồi.
Hận!
Hận trời óan đất.
- Vì cái gì!
Lý Tầm Hoan đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu lên, gống như là một con sót bi thương cô độc tuyệt vọng, đã tuyệt vọng, hòan toàn tuyệt vọng, âm thanh hắn phát ra run rẩy, Lý Dương cùng Thái Sơn Vương có thể nhận thấy được sự xót xa trong lòng.
Nước mắt nam nhi không rơi dễ dàng, chỉ vì quá đau lòng mà thôi.
Màu huyết hồng, đỏ của nhân tâm chính là hàng lệ run rẩy từ khóe mắt chảy xuống, giọt nước mắt lạnh như băng rơi xuống nặng nề như vậy mà vỡ vụn.
Nhưng Lý Tầm Hoan lại không có một chút cảm giác nào, nhãn thần mê man, chỉ là không ngừng tự hỏi “tại sao?” tựa như đang hỏi ông trời hay là đang hỏi bản thân mình.
Hắn không biết, vì cái gì, vì sao lại như thế.
Tại Phàm Nhân giới, Thi Âm mất đi đã làm hắn tuyệt vọng, rồi sau đó tiến vào Tu Chân giới, hắn biết có một nơi là Quỷ giới tồn tại, cho nên hắn một mực cố gắng, một mực phấn đấu, tại Tiên giới liểu mạng tu luyện, tại Quỷ giới có hết sức tìm biện pháp đi tìm Luân Hồi Châu.
Tuy nhiên,… Một ngàn năm nỗ lực, thế mà, thế mà lại là kết quả này đây.
Không thể dùng từ gì để hỏi ông trời.
Lý Tầm Hoan như khóc, như cười, như điên, như dại.
- Ha ha ha...
Lý Tầm Hoan ngửa mặt lên trời cười lớn, cười điên cuồng, nhìn xuống đất cũng cười, tiếng cười khàn khàn, cười khan khàn, chỉ nghe được một tiếng thở dốc kịch liệt.
Ho khan!
Không ngừng ho, máu tươi từ miệng Lý Tầm Hoan không ngừng chảy ra ngòai, tự như muốn ngăn cản y đang ho, nhưng mà y lại tiếp tục ho, trên mặt hắn lúc nào cũng như cười, mà là như đang khóc có thể do tâm đang quá đau khổ.
Lý Dương cùng Thái Sơn Vương nhìn thấy hết thảy, căn bản không biết làm gì là tốt.
Lý Dương vô phương tưởng tượng được, nếu hắn gặp phải chuyện này thì sao, hắn sẽ như thế nào? Hắn tin tưởng rằng sẽ không kém Lý Tầm Hoan bao nhiêu, tất cả kỳ vọng đều bị tiêu diệt hết, đáy lòng cũng hòan tòan tuyệt vọng lúc đó… Có thể đó là hình ảnh của hắn.
Hắn sợ.
Dần dần, hết thảy trở lại bình thường.
Lý Tầm Hoan giữ gìn thi thể Anh Anh, Lý Tầm Hoan vốn định tìm được Lâm Thi Âm, cùng Lâm Thi Âm mai táng Anh Anh, vì để trước mộ phần cảm ơn nàng, nhưng là bây giờ, mắt của Lý Tầm Hoan dừng lại ở gương mặt của Anh Anh, hắn đang cười, nhưng là nụ cười khiến người ta đau buồn.
Anh Anh, không nghĩ ngươi đã ở bên ta ngàn năm, ta cũng nên thỏa mãn, duy nhất làm tiếc múôi chính là … Đến bây giờ ta mới biết cô là Thi Âm, ta đã không nghĩ đến Anh Anh ngươi.
Lý Tầm Hoan ôm Anh Anh thi thể bay đi, trực tiếp bay ra cửa Quỷ giới.
Lý Dương có chút lo lắng liền đi theo Lý Tầm Hoan nhưng bất kể là Lý Dương theo sau lưng, Lý Tầm Hoan vẫn phi hành không ngừng, nhằm phía trước mà phi hành, không ngừng phi hành, bay ra khỏi Thái Sơn Thành, tại Thái Sơn Thành, trong một ngôi làng nhỏ, Lý Tầm Hoan dừng lại đáp xuống ở phía đông của một ngôi nhà lá.
Thi Âm, về nhà thôi.
Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng khe khẽ nói, lập tức trước mao ốc mở ra một phần mộ, thậm chí không ngừng tiêu hao công lực để ngưng tụ thành tinh thể hóa quan tài, để Anh Anh nằm vào trong đó.
Nửa canh giờ sau.
Lý Tầm Hoan lặng lặng ngồi ở mộ đau khổ, từng ngụm, từng ngụm rượu như không có chút gì quyến niệm, không có mục tiêu, chỉ phảng phất là uống rượu, uống đến biển cạn đá mòn.
Thái gia gia, Lý Dương đừng bên cạnh Lý Tầm Hoan, nhưng là chỉ liếc mắt nhìn Lý Dương rồi uống tiếp.
Lý Dương trong lòng run lên.
Đây là ánh mắt gì? Lý Tầm Hoan tự nhình chính mắt mình, giống như nhìn không khí, hai đồng tử chưa có từng chút biến hóa, hắn ánh mắt căn bản là không chút tức giận, không khác gì người chết.
Thái gia gia, tỉnh lại đi, ngừơi còn có thân nhân! Lý Dương nhìn Lý Tầm Hoan, trong lòng lo lắng, ta không biết như thế nào khuyên bảo Lý Tầm Hoan, việc này đã như thế, chỉ là Tầm Hoan như thế nào mới hồi phục đây.
Chính là Lý Tầm Hoan cũng như vậy chẳng thèm ngó ngàng hay nói gì cả… hắn căn bảng là không để ý đến người chung quanh.
Lý Dương cười khổ.
Tự mình nếu như vậy tuyệt vọng, làm sao có thể chính mình hồi phục được? Lý Dương nghĩ tới nghĩ lui ko ra đáp án, khi đó tim hắm đã chết, không...
Trừ phi… Trừ phi Lâm Thi Âm sống lại.
“Sống lại?” Thế nào có thể sông lại, hồn phi phách tán, như thế nào có thể sống lại, ngay cả Đại Tôn cũng không có khả năng trừ phi là Hồng Quân đạo nhân hiểu được Hỗn Độn Đại La thiên đạo, ai cũng không biết hiểu được Hỗn Độn Đại La thiên đạo có thần thông thế nào, nói không chừng là có thể làm được! Lý Dương trong lòng chấn động.
Hỗn Độn Đại La thiên đạo, là chí cao trong đạo, chỉ có Hồng Quân đạo nhân duy nhất hiểu được, người khác không biết Hồng Quân đạo nhân thần thông rốt cuộc nào và bao nhiêu tuổi, mặc dù hồn phi phách tán liền chết thật sự ko thể nghi ngờ, chính là Hồng Quân đạo nhân có thể hay không cứu người sống lại cũng khó nói trước.
Nếu hiểu được Hỗn Độn Đại La thiên đại có thể nói là để cho Anh Anh cô nương sống lại. Lý Dương bên cạnh Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng nói.
Lý Tầm Hoan đang cầm bình rượu độ nhiên dừng lại thình lình.
Dần dần, ánh mắt Lý Tầm Hoan từ ko chút sinh cơ bắt đầu xuất hiện quang thải nhè nhẹ, đột nhiên Lý Tầm Hoan đứng lên.
Hỗn Độn Đại La thiên đạo. Lý Tầm Hoan nhãn thần kiên định đứng lên.
Tuy Hỗn Độn Đại La thiên đạo cao không thể lường nhưng nếu tồn tại Hỗn Độn Đại La thiên đạo thì có thể hiểu được có thể thành công, dù rằng xác suất có thể thấp không thể tả, nhưng nếu Lý Tầm Hoan cũng là ngũ đức chi thân.
Lý Dương, đa tạ.
Lý Tầm Hoan một lần nữa bừng lên sinh ý, trong giờ phút này trong lòng cũng có một mục tiêu - hiểu được Hỗn Độn Đại La thiên đạo.
- Thái gia gia, mong người đừng quên, người còn có gia gia, có gia đình phụ thân, còn có Tinh Cực Tông rất nhìêu đệ tử.
Lý Dương nhìn Lý Tầm Hoan thái gia gia cảm thấy rất thương tâm, hắn chỉ có thể an ủi như thế, có lẽ dùng thân tình để chính thái gia gia hòan toàn cố gắng phấn đấu để sinh tồn.
- Ừ, ta biết rồi. Lý Tầm Hoan hít sâu một hơi, khóe miệng như có một nụ cười vô ý.
- Lý Dương ta đi đây, sẽ trở về Tiên giới, có lẽ ngươi nói đúng, ta còn Tinh Cực Tông, còn Ảo Quang bọn họ.
Lý Tầm Hoan đối diện Lý Dương nói.
Lý Dương trong lòng có chút thỏai mái.
Lý Tầm Hoan xoay người, trực tiếp đằng vân đi, Lý Dương thấy thân ảnh Lý Tầm Hoan cũng là nhất thời cũng nghĩ nhìn thấu được hình bóng Lý Tầm Hoan có chút tiêu điều.
Lý Tầm Hoan ra đi.
Dù là Phàm Nhân giới hay Quỷ giới, Lý Tầm Hoan vẫn cô độc, tịch mịch, hắn là đau buồn, dù Lý Dương đã nói, nhưng chỉ là có thêm một tia hy vọng thôi.
Lý Tầm Hoan vẫn như trước đau khổ.
Hỗn Độn Đại La thiên đạo.
Có thể xem đó là hy vọng không? Lục giới vô số cao thủ muốn cố gắng, muốn trở thành Đại Tôn nhưng tự cổ chí kim có thể nói mấy người trở thành Đại Tôn, việc trở thành Đại Tôn nhưng thế đã rất gian nan khó khăn như thế nào lại nói đến Hỗn Độn Đại La thiên đạo.
Dù là Tiên giới Tam Thanh hay Ma giới tam tôn, dù là trời sinh chiếm ưu thế nhưng bọn hắn bất quá đạt tới cảnh giới Đại Tôn.
Vô số năm qua, chỉ có từ hỗn độn sinh ra Hồng Quân đạo nhân cùng Bàn Cổ là hiểu được Hỗn Độn Đại La thiên đạo, Bàn Cổ chết, chỉ còn có Hồng Quân đạo nhân duy nhất, vô luận người nào tu luyện ra sao đều là không cách thành công.
Hiểu được Hỗn Độn Đại La thiên đạo, không phải cố gắng là thành công mà đó là do vận mệnh quyết định. Nhưng hắn là cao thủ thóat khỏi vận mệnh, thực lực Hồng Quân đạo nhân như thế, quản lý các giới, thậm chí có thể cải bíên vận mệnh con người.
Đạt tới trình độ đó, đã thóat khỏi vận mệnh, thóat khỏi trời đất.
Cảnh giới như thế, đâu phải cố gắng là thành công?
Hơn nữa Lý Tầm Hoan trong lòng mang chấp niệm, Anh Anh chết đi sẽ làm trong tim đau khổ, là chấp niệm vĩnh viễn của người đó, muốn trở thành Đại Tôn đã khó, nhưng so với Đại Tôn thì hiểu đựơc Hỗn Độn Đại La thiên đạo còn khó hơn.
Khi Lý Tầm Hoan sinh ra chấp niệm như thế đã quýêt định hắn vĩnh viễn không có khả năng thành Đại Tôn, hà huống chi nói đến hiểu được Hỗn Độn Đại La thiên đạo.
Lý Tầm Hoan hay thậm chí Lý Dương cũng không biết...
Sự thật,… cho dù hiểu được Hỗn Độn Đại La thiên đạo cũng không có khả năng giúp một người hồn phi phách tán sống lại, nhưng Lý Tầm Hoan không biết, Lý Dương cũng không biết, hoặc có lẽ dù biết Lý Dương cũng không nói cho Lý Tầm Hoan.
Lý Dương cho dù cố gắng cũng không biết là… Kết cục đã hòan tòan định sẵn!
Trên chín tầng trời, mây mù khắp nơi, Lý Dương đang đứng trên mây, lúc này bất động, trên mặt một nụ cười khổ.
- Ba ngày, đã ba ngày không có nghĩ đến, vận khí của ta dĩ nhân cũng “tốt” đến như vậy.
Lý Dương giờ phút này dở khóc dở cười, suốt ba ngày Lý Dương liên tục dùng Luân Hồi Kính tìm tòi khắp mọi nơi, tuần tự phân biệt các thành trì, Diêm La Thành, Bình Đẳng Thành, Thái Sơn Thành, Đô Thị Thành, Biện Thành, lần lượt thám trắc, nhưng kết quả là các thành trì trong Luân Hồi Kính cũng không có tin tức của Khương Tuyết.
Hơn nữa, Lý Dương bắt đầu tìm trong ba tòa thành thị lớn nhất trong số chín thành lớn, nói cách khác… vận khí của Lý Dương thật sự quá “tốt”, dĩ nhiên cũng liên tục chín lần thất bại.
“nhất định là ở Chuyển Luân Thành.” Lý Dương trong mắt toát ra tinh quang.
Lúc này đây, tuyệt không có chuyện ngòai ý muốn, trong thập đại thành trì nhất định có một, nếu đã thất bại với chín thành, dám chắc thành thứ mười sẽ là thành thị tại Quỷ giới mà Khương Tuyết ở.
Giống như tia chớp, hoa phá trường không, trực tiếp hướng về Chuyển Luân Thành bay đi.
Không bao lâu, Lý Dương nhìn lại, trên mặt đất xuất hiện một thành thị thật lớn, đúng là Chuyển Luân Thành mà Lý Dương tìm kiếm.
- Thình thịch thình thịch...
Từng trận tiếng tim đập thình thình như tiếng sấm không ngừng vang lên bên tai, Lý Dương nhìn thành trì thật lớn, mắt tỏa sáng, giờ phút này, trống ngực kịch liệt phảng phất như muốn nhảy ra ngoài, trong lúc nhất thời tâm thần Lý Dương chấn động nhẹ.
“Tuyết!” Lý Dương nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời nhớ lại cảnh đếm khuya tuyết bay, nữ tử kia như thiên sứ xuất hiện, mình khi đó chỉ là một phàm nhân, mà Tuyết cũng là một phàm nhân.
Ngàn năm sau, mình đã trờ thành đỉnh cấp cao thủ lục giới.
Nhưng so với cảm tình cất giấu ngàn năm trong lòng, công lực đề cao bất quá là điều kiện để tìm kiếm Tuyết mà thôi, dõi mắt có thể tìm kiếm Tuyết, tìm kiếm cảm tình thuần chân ở sâu trong nội tâm.
“Tuyết, ta tới rồi.” Lý Dương nhắm mắt lại, thân thể rơi xuống rồi đột nhiên thân thể như một con trùng phủ.
Lý Dương cực tốc hạ xuống Chuyển Luân Thành, xuyên phá cửu thiên cực từ lôi sát tiến nhập vào Chuyển Luân Thành, tốc độ Lý Dương phi thường nhanh, không gian chấn động, Lý Dương dĩ nhiên cũng đã tới ngoài vương cung của Chuyển Luân Vương Chuyển Luân Thành.
Đứng ngòai vương cung, thủ vệ vương cung nhìn Lý Dương nghi hoặc.
- Chuyển Luân đạo hữu, Lý Dương cầu kiến, càng sớm càng tốt được không?
Lý Dương không chờ thủ vệ chuyển lời, trực tiếp dùng thần thức tìm được Chuyển Luân Vương, hơn nữa dùng thần thức truyền âm.
So với quá khứ không giống, giờ phút này thân phận Lý Dương cũng thay đổi, ở Kính Nguyệt Hồ đã giết Giang gia nhị trưởng lão, triển hiện ra lực lực cường đại, Phong Đô Đại Đế cùng với Thập Điện Diêm Vương cùng có chung thái độ đối với Lý Dương.
- Ha ha, nguyên lai là Lý Dương đạo hữu, đạo huynh đến chuyển lâu đầu thai sao.
Chuyển Luân Vương cuời lớn đi ra, Lý Dương dùng thần thức chuyền âm có thoáng chốc, Chuyển Luân Vương dĩ nhiên từ trong vương cung đi ra, còn xưng hô Lý Dương là “đạo huynh”, kính ý với Lý Dương hòan toàn có thể thấy được.
- Đạo huynh tới tiểu địa phương của ta, chẳng lẽ là… chín thành trước đều thất bại sao?
Chuyển Luân Vương vẻ mặt khó có thể tin, thập đại thành trí, mỗi thành trì đều có một phần mười khả năng, liên tục thất bại chín lần, tỷ lệ hết hết hết sức thấp.
Lý Dương cười xấu hổ:
- Ha ha, không sợ Chuyển Luân đạo hữu chê cười, lần này ta lục soát tin tức của người yêu tiểu hữu Lý Dương, qua Kính Nguyệt Hồ liên tiếp tra xét lục đại thành trì, đích xác đều thất bại, hơn nữa ngay từ đầu ta đã tra xét tam gia, cửu đại thành trì trước đó cũng không tra ra đuợc.
Lý Dương cảm thấy vận khí của mình có chút đáng lo.
- Ách…
Chuyển Luân Vương trong lúc nhất thời ngạc nhiên, lập tức cười to nói:
- Ha ha, thất bại chín lần là thất bại, nói cách khác lần thứ mười dám chắc Lý Dương đạo huynh sẽ thành công, nếu không chúng ta phải đi vào cửa không gian lục soát?
Lý Dương đã rất khách sáo trực tiếp cười nói:
- Vậy phiền đạo hữu rồi.
- Ha ha, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, đạo huynh có chuyện ta Chuyển Luân Vương không thể không để ý.
Chuyển Luân Vương cười to, lập tức bay tới cửa không gian của Chuyển Luân Quỷ giới thành, Lý Dương đứng một bên Chuyển Luân Vương, trên mặt thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trong mát lộ ra vẻ kích động, cũng tiết lộ tâm tình hắn.
Chỉ chốc lát, hai người đã vào cửa không gian thông đạo.
- Đạo huynh, mời.
Chuyển Luân Vương rất khách khí, nhường Lý Dương đi trứoc
- Chuyển Luân đạo hữu, chúng ta đi vào thôi.
Lý Dương cùng Chuyển Luân Vương không có khiêm nhượng lẫn nhau, mỉm cười kéo tay Chuyển Luân Vương, hai người rất thân thiết sóng vai tiến vào thông đạo, đi tới cửa không gian.
Rất là quen thuộc, bầu trời với mây mù màu đỏ trên không khiến Lý Dương tâm tình có chút khẩn trương.
Lúc này đây, càng khẩn trương so với mấy lần trước, bởi vì Lý Dương biết, lúc này đây hắn dám chác có thể thành công, dám chắc có thể tìm được tin tức của Tuyết, vì ngày này, Lý Dương đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ, kinh lịch không biết bao nhiêu hoạn nạn, hắn có có thể không khẩn truơng kích động?
“Tuyết, chờ khi tìm được nàng, ta sẽ mang nàng hồi Ma giới, chúng ta cùng nhau sống, hai người chúng ta.” Lý Dương giờ phút này cũng nghĩ tới tương lai, nghĩ tới một khi mình tìm được Khương Tuyết, cuộc sống hạnh phúc sau này.
- Bái kiến bệ hạ.
Thủ vệ cửa vào không gian thấy Chuyển Luân Vương, bật nguời quỳ xuống cung kính nói.
Chuyển Luân Vương phất tay, nói:
- Các ngươi tiếp tục làm việc của mình.
Sau đó nhìn về phía Lý Dương, Lý Dương giờ phút này cũng ngây ngốc dùng Luân Hồi Kính, Chuyển Luân Vương nhìn thoáng qua Luân Hồi Kính, lập tức nghi hoặc nói với Lý Dương:
- Đạo huynh, ngươi vì sao chuyên chú nhìn vào Luân Hồi Kính như thế? Luân Hồi Kính chẳng lẽ cùng với Luân Hồi Kính của chín tòa thành khị không giống sao?
Lý Dương giờ phút này mới đột nhiên bừng tỉnh.
Vừa rồi hắn đang “chuyên chú nhìn Luân Hồi Kính”, hắn vốn là thần du vật ngoại (không để ý bên ngoài), mộng giữa ban ngày về tương lai hạnh phúc của mình cùng Khương Tuyết.
- A a, nghĩ đến vài chuyện.
Lý Dương trên mặt có chút nóng lên, lúc này mới nói sang chuyện khác:
- Chuyển Luân đạo hữu, chúng ta bây giờ phải đi mở ra Luân Hồi Kính, bắt đầu tìm tòi.
- Tốt.
Chuyển Luân Vương không nghi ngờ, trực tiếp cùng Lý Dương bay lên cao, nhìn Luân Hồi Kính phía trên.
- Chuyển Luân đạo hữu, đây là Luân Hồi Châu.
Lý Dương dưa một viên châu cho Chuyển Luân Vương, rồi sau đó lăng không mà đứng, lẳng lặng nhìn Chuyển Luân Vương thi triển bí pháp. Quang mang màu đỏ từ ánh mắt bắn vào mặt kính trong suốt trên Luân Hồi Kính, mặt kính trong suốt hiện ra trước mắt.
Lý Dương lẳng lặng nhìn.
Giờ khắc này, cảm giác rất là huyền diệu, Lý Dương trong lúc nhất thời phảng phất không nghe được thanh âm, con mắt hắn chỉ có nhìn vào Luân Hồi Kính, đang lúc Luân Hồi Kính nhập vào luân hồi thì bạch sắc quang mao từ mắt bắn ra, Lý Dương động rồi.
Giống như lá rụng rơi xuống, Lý Dương nhẹ nhàng hạ xuống kính diện.
Quang mang màu trắng hoàn tòan bao bọc lấy Lý Dương, hết thảy đều quen thuộc, cũng là năng lượng thần thức tiến vào trong óc Lý Dương, cùng thần thức Lý Dương bắt đầu tiếp xúc, Lý Dương khẽ mở mắt.
“Khương Tuyết, người địa cầu, một ngàn một trăm năm trước chết đi, tại địa cầu, Trung Quốc, Thượng Hải.” Thần thức Lý Dương chậm rãi truyền lại tin tức, đồng thời hình ảnh của Khương Tuyết Lý Dương cũng dùng thần thức truyền đi, Tuyết cười, Ttuyết khóc, Tuyết yêu kiều, mỗi một bộ dáng đều thật khắc sâu vào lòng Lý Dương, tất cả đều động lòng người, một bức ảnh liền hiện ra trong đầu.
Luân Hồi Kính cùng loại với năng lượng thần thức tiếp nhận tin tức, rồi sau đó Luân Hồi Kính bắt đầu chấn động…
Trước khi lục sóat, trong lòng Lý Dương cảm thấy khẩn truơng, hưng phấn, nhưng giờ phút àny Lý Dương lòng tĩnh lặng, hết sức rõ ràng, lúc đầu mình còn đang ở An Toàn cục, Tuyết trong trí nhớ của hắn như thủy triều, hòan toàn đang lên trong lòng.
- Dịch ca ca, ta đợi ngươi.
Thanh âm quen thuộc không ngừng quanh quẩn trong đầu Lý Dương.
Hơn ba trăm ngày đêm, mỗi câu nói cuối cùng trong điện thoại, cũng là một ngày Khương Tuyết kiên định đợi, một ngày lại một ngày chờ đợi nàng vẫn một mự chờ…
“Tuyết, ta tới rồi.” Lý Dương trên mặt tươi cười thản nhiên.
“Tuyết, nàng có biết? Hôm nay ta cưới nàng, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, nàng tới Qủy giới rồi, ta thật vô dụng, ta không cách nào tới Quỷ giới, thật sự quá vô dụng, ta không cách nào tới Quỷ giới, mặc dù tự sát, cũng lo lắng mình sẽ quên nàng, vô luận thế nào, ta không muốn quên nàng.”
“Ta một mực cố gắng, thật sự, ta một mực cố gắng, nhưng tổn hao ngàn năm thời gian, nàng có phải đã mệt mỏi chờ ta không.”
Lý Dương lẳng lặng nói trong lòng, trên mặt có vẻ tươi cười, phảng phất giờ phút này đang cùng với Khương Tuyết.
“Ta còn muốn nói với nàng, nói cho nàng tên thật của ta – Lý Dương. Đương nhiên, Mộc Dịch cũng là tên ta, ta quyết định, Mộc Dịch thành tên thật của ta.” Lý Dương đau lòng, nhưng vẻ mặt tươi cười lại xuất hiện trên mặt.
Luân Hồi Kính chấn động mạnh rồi đột nhiên đình chỉ, đồng thời một loại năng lượng thần thức, đột nhiên phát ra, bao trùm lục giới, tùy ý trực tiếp hướng Tiên giới, Tiên giới thập châu tam đảo, năng lượng bao trùm Phượng Linh Châu Lê Sơn…
Lý Dương đột nhiên chấn động trong lòng.
Luân Hồi Kính dùng năng lượng thần thức tiến vào đầu Lý Dương, cùng thần thức Lý Dương tiếp xúc, truyền lại hết thảy tin tức về Tuyết cho Lý Dương, thậm chí năng lượng thần thức còn mang theo thần thức của Lý Dương tới Tiên giới, để Lý Dương cảm nhận được khí tức của Tuyết.
Tiên giơi trên Phượng Linh Châu Lê Sơn.
Tuyết hoa bay bay, một thân nảnh nữ tử mặc bạch y như cửu thiên huyền nữ đang trên không trung bay múa, giống như thanh bi phát ra, cùng một thân áo trắng hình thành tiên minh, tươi cười thuần chân…
“Tuyết, Tuyết, là Tuyết.” Lý Dương tâm thần chấn động, cả mặt hồng lên, giờ khắc này, con mắt hắn đã ươn ướt, hắn hoàn toàn không cách nào khắc chế tâm tình mình, hắn hết sức chắc chắn đó là Tuyết, vô luận là khí chất, đó là cảm giác quen thuộc.
Đúng, làm cảm giác tâm linh rung động, chỉ có Tuyết, Lý Dương tin tưởng, chỉ có Tuyết mới có thể khiến hắn có cảm giác này.
Hốt nhiên, Lý Dương cảm nhận đuợc năng lượng thần thức của Luân Hồi Kính quay trở lại, với thực lực của Lý Dương căn bản còn không cách nào dùng thần thức xuyên qua các giới, chỉ có Đại Tôn mới có thực lực đó, Lý Dương trong lòng luống cuống, năng lượng Luân Hồi Kính thu lại, hắn không thể thấy Tuyết nữa.
“Tuyết, ta sẽ rất nhanh tới tìm nàng, chờ ta nhé.” Chỉ kịp dùng thần thức truyền âm lại một câu nói, Luân Hồi Kính liền mang theo thần thức của Lý Dương về tới Chuyển Luân Thành.
Tiến giới thập châu tam đảo, Phượng Linh Đảo, Lê Sơn, bên ngoài một tòa trúc ốc.
Lê Sơn Lão Mẫu ngồi trước một thân truyền đệ tử Bạch Tuyết, đứng trên tuyết, trong lúc nhất thời bỗng chết lặng.
“Là ai? Là ai mới dùng thần thức truyền âm?” Bạch Tuyết căn bản không biết rốt cuộc vùa rồi là ai truyền âm, hơn nữa nàng có thể nhận ra thanh âm là của một nam tử, thanh âm dĩ nhiên cũng khiến tâm linh nàng rung động.
Rung động từ sâu trong tâm linh.
- Tuyết sư muội, sao lại choáng váng?
Một nữ tử vận bạch ý cười cười đi tới.
- Tố Trinh sư tỷ, vùa rồi ta cảm giác có ai đó truyền âm cho ta, nhưng lại là nam tử.
Bạch Tuyết đôi mi thanh tú tựa hồ rất nghi hoặc.
Bạch Tố Trinh lắc đầu, cười khẽ nói:
- Ngươi nha đầu ngốc này, ngươi không biết chúng ta phía sau núi bị sư tôn bố hạ cấm chế sao? Tâm thần tu vi không bằng sư tôn thì căn bản không có khả năng dùng thần thức xuyên qua, ngươi nói Tiên giới có mấy người có thần thức có thể cùng so bì với sư tôn? Nhưng là nam tử, ngươi cho rằng Trấn Nguyên đại tiên là cao thủ bậc này trêu ngươi sao?
- Nhưng mà… nhưng mà…
Bạch Tuyết muốn nói, nhưng nhất thời cũng không biết nói thế nào, đích xác thần thức có thể so bì với Lê Sơn Lão Mẫu cả Tiên giới chỉ có mấy người mà thôi, những người đó người nào không phải là nhân vật cao cao tại thượng, sao lại trêu ta?
- Tốt rồi, đi, Tố Tâm sư muội gọi chúng đi tham gia thịnh yến của nàng, đi.
Bạch Tố Trinh cười kéo tay Bạch Tuyết, tới chỗ ở của bạch Tố Tâm.
Cửa vào không gian cả Quỷ giới, trên Luân Hồi Kính, Lý Dương đang đứng trên Luân Hồi Kính, Luân Hồi Kính giờ phút này bạch quang tiêu tán, ngược lại trên mặt vẫn còn hình ảnh của Khương Tuyết.
Lý Dương đột nhiên mở mắt, trong mắt tràn ngập kích động cùng kinh hãi.
“Tuyết, ta rốt cục cũng tìm được nàng.” Thời khắc này, Lý Dương kích động không thôi, nhìn hình ảnh trên kính chậm rãi tiêu tán. Lý Dương cũng tràn ngập tin tưởng.
Ngàn năm nay đối với Lý Dương, nỗi khổ lớn nhất căn bản là không biết Khương Tuyết ở đâu, cũng không biết khí tức của Khương Tuyết, dù sao lúc đầu tại Nhân giới, Lý Dương bất quá là một phàm nhân, căn bản không cách nào điều tra khí tức nguyên thần của người khác.
Vừa rồi Lý Dương phát hiện khí tức của Khương Tuyết, một khi tới Tiên giới liền dễ dàng tìm được.
Tiên giới, Tiên giới, Tiên giới!!!
Lý Dương trong lòng kích động không thôi, giờ khắc này, hắn thật sự muốn dù chết cũng phải đi tới Tiên giới, thần thức phát ra, trong nháy mắt bao trùm cả Quỷ giới, chỉ chốc lát liền phát hiện một không gian thông đạo đi thông Tiên giới.