Đau đớn kịch liệt, đau đến tận xương tủy.
“Xem ra Thánh Chủ Phệ Tâm Trùng tộc gì gì đó muốn giết ta thật rồi?" Lý Dương chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chết sao?
Mình thật sự đã chết rồi?
“Đã chết rồi… Tuyết…" Trong lòng Lý Dương thì thầm gọi tên nàng, trong nhất thời đầu óc hắn trống rỗng, không biết gì nữa. Đột nhiên một cổ năng lượng cường đại bao vây lấy Lý Dương, Lý Dương rất quen thuộc với cảm giác này, đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn bị trói buộc.
- Bùng!
Lý Dương giống như một bao cát bị giáng mạnh xuống đất.
- A, chuyện gì thế?
Lý Dương hoa mắt lên " Ta không chết sao?"
Mắt Lý Dương đột nhiên trợn lên, sờ sờ mặt đất, cố cảm nhận đất đá xung quanh. Trong đất đá tràn ngập sinh cơ, Lý Dương vội ngẩng đầu lên nhìn, đây chính là thông đạo dưới đất mình vừa đi qua đây mà.
- Ha ha, ta quả nhiên không chết.
Lúc này, Lý Dương cười ha ha, rồi cố gắng ổn định tinh thần, thần thức Lý Dương liền lan ra, dễ dàng bao trùm khắp nơi. Hơn phân nửa phạm vi của Phiêu Tuyết Sơn mạch đều nằm dưới thần thức của Lý Dương. Đương nhiên, khu vực của bộ tộc Phệ Tâm Trùng cũng nằm trong sự điều tra của thần thức Lý Dương.
“Nơi này xem ra là khu vực của tộc Phệ Tâm Trùng, bất quá cao thủ tộc Phệ Tâm Trùng quả là rất nhiều. Có hơn mười người cấp bậc Ma Quân, thật sự quá kinh khủng." Trên mặt Lý Dương khẽ mỉm cười tự nhủ, mình không thể mà cũng không nên đối địch với bộ tộc Phệ Tâm Trùng.
“Toại Hổ tiểu tử xem ra thoải mái hơn ta!" Thần thức Lý Dương đã thấy Toại Hổ đang bị một nữ tử Phệ Tâm Trùng tự mình áp giải. Toại Hổ lúc này đang đi tới chỗ của Lý Dương, hơn nữa Toại Hổ đang cười rất tươi, có vẻ thật cao hứng.
- Hô!
Một thanh trường kiếm màu xanh xuất hiện dưới chân, Lý Dương cước đạp Thanh Vân, hóa thành một đạo hắc quang, trong nháy mắt đã ra khỏi thông đạo. Ngoài thông đạo lúc này đang tụ tập một đám người. Cả đám nhìn chăm chăm về hướng động khẩu này, nhưng không ai có gan dám vào. Dù sao trong thông đạo này có Phệ Tâm Trùng nhiều đến mức kinh người.
- Bái kiến Mộc Dịch đại nhân!
Thấy Lý Dương từ thông đạo bay ra, hơn một ngàn người đều mừng rỡ, lập tức quỳ xuống, cung kính hô. Bọn họ lo Lý Dương gặp phải bất trắc trong thông đạo, dù sao hung danh của Phệ Tâm Trùng thập phần đáng sợ.
Lý Dương nhìn hơn một ngàn thủ hạ phía dưới, cười nói:
- Đợi khi Toại Hổ đi ra, bảo cho hắn đến đình viện tìm ta.
Lý Dương trực tiếp bay vào trong đình viện.
Trong đình viện, trong mắt Lý Dương ánh lên nét cười.
“Nguyên thần của ta rốt cuộc làm sao ấy. Chẳng những thần thức xảy ra biến dị. Hơn nữa…" Lý Dương nhìn hoa cỏ trong đình viện, sự cảm ngộ của mình với từng lá cây, cọng cỏ cũng không còn giống trước kia nữa. Tựa hồ nguyên thần của mình rất dễ dàng hòa nhập với tự nhiên.
Lý Dương mắt khẽ nhắm lại.
Trong đầu hiện lên toàn bộ thinh không khôn cùng. Trong đó, đang có một quyển sách lóe lên hào quang vạn trượng, chính là Ma Thần Lục Tuyệt. Bất quá trong đó chỉ có tứ tuyệt mà thôi. Tâm thần Lý Dương lập tức chìm vào đó, những kí ức cổ xưa quen thuộc tràn ngập cả tâm thần.
Đệ nhất tuyệt - Xuyên Vân Toa Vụ.
Trong mây mù lãng đãng, một hình ảnh kim quang bay vụt qua trong mây mù, tốc độ cực nhanh, đã đạt tới một mức hãi nhân. Nhanh như chớp, lúc lên cao khi xuống thấp, cuối cùng kim quang biến thành một con kim sí đại bằng điểu (con đại bàng cánh vàng). Liệng quanh trong mây mù…
Lúc này, Lý Dương cảm thấy một cơn kích động.
Hắn cố khống chế được cơn kích động trong lòng, cố gắng tự trấn tĩnh, lúc này, hắn đang dễ dàng tiến vào một cảnh giới mênh mênh mang mang không thể diễn tả được, sự lĩnh ngộ về Xuyên Vân Toa Vụ không ngừng hiện lên trong óc hắn. Không biết qua bao lâu, sự kích động trong lòng Lý Dương kích động hóa thành một niềm hưng phấn.
- Hô!
Trong đình viện, vốn đang ngồi ở trên ghế Lý Dương bỗng nhiên hóa thành một ảo ảnh, mờ ảo bất định, lúc này tốc độ của Lý Dương nhanh hơn quá khứ thập bội, đạt tới một trình độ hãi nhân. Hoặc thì bước những bước nhàn nhã, khi thì thoăt ẩn thoắt hiện nhanh như chớp…
- Mộc Dịch đại nhân, Mộc Dịch đại nhân!
Thanh âm Toại Hổ vang lên dồn dập.
Phong đình.
Lý Dương lại ngồi xuống ghế, mắt hắn rốt cục từ từ mở ra.
“Vốn khổ khổ tu luyện mười năm cũng chỉ có tiến triển một chút, vậy mà hôm nay chỉ trong chốc lát đã lĩnh ngộ đại bộ phận, nếu không phải Toại Hổ quấy rầy, tin rằng hôm nay nhất định hoàn toàn có thể lĩnh ngộ hết Xuyên Vân Toa Vụ." Lý Dương nhìn Toại Hổ liếc mắt, có vẻ hơ tiếc nuối. Nếu không phải Toại Hổ quấy rầy, có lẽ mình có thể một lần là thành công, hoàn toàn lĩnh ngộ được Xuyên Vân Toa Vụ.
Nhưng cho dù như thế, Lý Dương cũng cảm nhận được việc giải thích thiên đạo của mình lại tinh thâm thêm một tầng.
- Có sự tình gì?
Lý Dương nhìn về phía Toại Hổ nói.
Toại Hổ hưng phấn nói:
- Việc vui ạ, tộc Phệ Tâm Trùng… chà, đại nhân tự mình xem đi, xem rồi đại nhân sẽ biết.
Nói rồi, Toại Hổ liền lấy ra một ngọc giản đưa đến trước mặt Lý Dương, trên mặt Toại Hổ tràn ngập nụ cười kích động.
- Sao? Ngọc giản do bộ tộc Phệ Tâm Trùng cấp?
Lý Dương nghi hoặc tiếp nhận ngọc giản, tâm thần chìm vào đó.
Lý Dương mở to hai mắt nhìn, có vẻ rất khó tin, vẻ mặt càng kỳ quái hơn, có vẻ như cố nhịn cười, rồi sau đó, Lý Dương còn lại là một lần nữa khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn về phía Toại Hổ, có vẻ rất khó tin.
- Thật hả?
Lý Dương hướng Toại Hổ hỏi.
Lý Dương thật rất muốn cười, trân quý Thiên Linh Thạch rất hiếm thấy này lại là… sản phẩm bài tiết của bộ tộc Phệ Tâm Trùng sau khi tu luyện.
Phệ Tâm Trùng thích thôn phệ, đặc biệt là kim chúc, bọn họ thích thôn phệ hầu hết các loại kim chúc, thậm chí còn cả pháp khí, ma khí vân vân, bọn họ cũng thích thôn phệ. Cuối cùng, có một sản phẩm giống như đá được bài tiết ra sau khi họ đã thôn phệ kim chúc.
Loại đá này chính là Thiên Linh Thạch.
- Thật đó, không tin ngài xem đi.
Toại Hổ thấy Lý Dương còn nghi hoặc, lập tức móc ra một bình ngọc.
Lý Dương bây giờ sợ thật rồi. Trong ngọc giản có nói, tặng cho Toại Hổ một bình ngọc, cũng đã cho Toại Hổ nhận chủ. Bình ngọc này chính là trung phẩm ma khí, được luyện chế từ Thiên Linh Thạch, có công năng tồn trữ, quả thực có cùng tác dụng như Túi Tiểu Càn Khôn.
Thảo nào khi Lý Dương dùng thần thức dò xét, đã phát hiện ra Toại Hổ cứ tủm tỉm cười, nguyên lai là được bảo bối.
- Lý Dương tiểu đệ đệ. Muốn có bình ngọc này không? Nếu đến chơi với tỷ tỷ ba này thôi, tỷ tỷ sẽ luyện chế một cho ngươi một món. Mau tới đi…
Đây là câu cuối cùng trong ngọc giản. Lý Dương chỉ cảm thấy rùng mình.
Trung phẩm ma khí, Lưu Ly xem ra cũng không quan tâm.
Kỳ thật, cấp bậc luyện khí của Lưu Ly cũng không cao. Việc có thể dễ dàng luyện chế bình ngọc có công năng tồn trữ như vậy là vì - Nàng từng thôn phệ thần khí “Lưu Ly Bình” của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Bản thân Lưu Ly Bình có thể thu trời nuốt đất và còn có cả công dụng tồn trữ nữa. Lưu Ly sau khi thôn phệ được thừa hưởng cả những công dụng như vậy, tự nhiên có thể dễ dàng luyện chế.
- Chỉ ba ngày được một cái, Mộc Dịch đại nhân, ba trăm ngày coi như được một trăm món trung phẩm ma khí rồi.
Toại Hổ mở to hai mắt nhìn Lý Dương đầy hi vọng.
Lý Dương nhất thời giận dữ.
Thề có chết cũng không thể chấp nhận, sao lại chỉ vì mấy trăm trung phẩm ma khí mà hy sinh “nam sắc” được?
- Câm miệng, tiểu tử này! Được một bình ngọc tồn trữ đã bắt đầu nói nhảm, theo ngọc giản Thánh Chủ Lưu Ly có nói qua, ngươi sau này phụ trách quét dọn đồ bài tiết “Thiên Linh Thạch”của bọn họ, mỗi tháng một lần, dùng bình ngọc này để thu dọn.
Lý Dương nghiêm mặt nói. Trên thực tế đang cười vỡ cả bụng.
Bộ tộc Phệ Tâm Trùng cũng quái đản?
Lý Dương chợt nhớ tới. Dường như trên địa cầu cũng có một loại loại vi khuẩn đặc biệt, tựa hồ cũng ăn các đồ vật tạp nhạp, rồi bài tiết rồi các loại bảo bối. Bất quá Lý Dương không nhớ nổi đó là đồ gì.
- Làm công tác vệ sinh! Công tác của ngươi là làm vệ sinh mỗi tháng một lần, nhất định phải nhớ kỹ.
Lý Dương quay về Toại Hổ ra lệnh.
Toại Hổ đáp:
- Dạ, công việc của thuộc hạ sau này coi như là làm vệ sinh, chuyên môn sưu tập Thiên Linh Thạch.
Nói rồi, Toại Hổ vẫn còn lẩm bẩm:
- Ta vẫn thắc mắc, làm sao dưới đất lại có nhiều Thiên Linh Thạch như vậy, vô số Thiên Linh Thạch, nguyên lai lại là như thế, chỉ cần ngày nào còn Phệ Tâm Trùng, đảm bảo ta sẽ có vô số Thiên Linh Thạch để sử dụng!
Lý Dương cũng cười.
Đúng vậy, chỉ cần còn Phệ Tâm Trùng, Thiên Linh Thạch cũng sẽ còn tồn tại. Hơn nữa Thánh Điện của bộ tộc Phệ Tâm Trùng lại ở đây, tự nhiên sẽ có một số lượng Phệ Tâm Trùng rất lớn, có lẽ Thiên Linh Thạch dùng hoài không hết?
- Mộc Dịch đại nhân, còn có một việc thuộc hạ cần bẩm báo.
Toại Hổ đột nhiên nhớ ra một việc gì đó.
- Nói đi!
Lúc này Lý Dương đang có tâm trạng rất tốt.
Toại Hổ vội vàng nói:
- Bộ tộc Phệ Tâm Trùng nói, sau này không cho phép người nào được xâm nhập vào khu vực của bọn họ, kể cả đến gần cũng không được. Đến gần coi như chết. Không biết tại sao, lần này chúng ta gặp may đến thế. Chúng ta tiến vào trong mà cũng không chết, lại còn tặng cho thuộc hạ một bình ngọc nữa.
Toại Hổ hưng phấn vô cùng.
- Hơn nữa, từ nay về sau, cũng chỉ có một mình thuộc hạ mới có thể đi vào thu tập Thiên Linh Thạch.
Toại Hổ mặt mày hớn hở, rồi liếc nhìn Lý Dương, hắn lại vội vàng uốn lưỡi:
- Đương nhiên là công lao của đại nhân, nếu không phải nhờ mị lực kinh người của đại nhân làm cho vị Thánh Chủ kia động lòng xuân, phỏng chừng chúng ta lần này nhất định phải chết.
Hiển nhiên, Toại Hổ nghĩ tới câu nói kia của Lưu Ly trong ngọc giản, chỉ cần ba ngày đổi một bình ngọc.
- Toại Hổ, cho ta nghe thì được, sau này cấm tiệt nói ra ngoài, nếu không…
Lý Dương mắt tóe lửa. Hắn vừa nhớ tới sự tình này là nổi giận không thôi, mẹ nó, mình đường đường là một nam nhân, lại bị Thánh Chủ Lưu Ly chơi cú này.
Ba ngày đổi một trung phẩm ma khí?
Bất quá nói thật chứ… giá này cũng khá hời
- Báo…
Một tên lính truyền lệnh cấp bậc Ma Tướng chạy vào đình viện, thấy Lý Dương, llập tức quỳ xuống nói:
- Tổng quản mời đại nhân mau mau về lại Bích Lan Sơn, hai sứ giả của Kha Phong Ma Vương đã tới Bích Lan Sơn.
- Nhanh như vậy sao?
Lý Dương sớm đoán trước, Kha Phong Ma Vương nhất định không chiu nhả Thiên Linh Thạch quáng mạch.
Bất quá, hôm nay vẫn không có biện pháp khai thác linh thạch quáng mạch, hơn nữa phía dưới lại là thánh địa của Phệ Tâm Trùng bộ tộc.
- Toại Hổ, ngươi ở lại đây. Nhớ kỹ công tác mỗi tháng của ngươi là làm vệ sinh!
Lý Dương trừng mắt liếc Toại Hổ, truyền âm nói:
- Nhớ nghe, chuyện ba ngày đổi một trung phẩm ma khí không được tiết lộ ra ngoài, nếu ta nghe bất kỳ ai xì xầm, hoặc là tin đồn gì gì đó, thì cẩn thận cái mạng của ngươi đó… hừ hừ!
Uy hiếp Toại Hổ một phen, Lý Dương lúc này cưỡi Thanh Vân trường kiếm, hóa thành một đạo hắc quang phá không bay đi
Nhìn Lý Dương bay đi, Toại Hổ lầm bầm:
- Ba ngày đổi một trung phẩm ma khí, chà, xem ra nữ tử bộ tộc Phệ Tâm Trùng đẹp như mê hồn như vậy, phỏng chừng cô Thánh Chủ kia cũng là một tuyệt đỉnh mỹ nữ, đại nhân quả nhiên mị lực kinh người, bồi mỹ nữ, còn bảo bối xách về, đại nhân lại không làm, quả nhiên có nguyên tắc. Bất quá… hình như hơi “ngu”. Nếu mời ta, ta chắc đã đi từ khuya rồi.…
Kình phong rít lên, Lý Dương cưỡi trường kiếm màu xanh, bay vèo tới Bích Lan Sơn.
- Đại nhân, hai vị sứ giả của Kha Phong Ma Vương bệ hạ đang ở trong đại sảnh
Thủ vệ vừa thấy Lý Dương về đến, vội vàng bẩm báo, Lý Dương nghe xong khẽ gật đầu, liền bước vào đại sảnh.
Trong đại sảnh.
Phong Thiện Di và Phong Thiện Lãnh đang uống nước, Lily ngồi một bên hầu chuyện, bọn họ đều đang chờ Lý Dương trở về.
- Ha ha, hai vị đã đến, rất tiếc Mộc Dịch không thể tiếp đón từ xa, ha ha…
Lý Dương vừa cười lớn vừa đi vào đại sảnh, sử dụng thần thức không hề cố kỵ, ngay cả Ma Đế hậu kỳ cao thủ, Lý Dương có thể dễ dàng phát hiện, bây giờ Lý Dương không cần lo đối phương công lực quá cao mà không dám dò xét.
- Hai Ma Vương tiền kì, ừm, liều mạng thì hơi nguy hiểm.
Trong lòng Lý Dương có phán đoán.
Phong Thiện Di vẫn giống y như trước, luôn luôn cười giả lả, còn huynh đệ của hắn là Phong Thiện Lãnh thì sắc mặt luôn luôn lạnh như băng, luôn duy trì một bộ bộ dáng lạnh lùng, hắn là người chuyên thực hiện những vụ đàn áp cho Kha Phong Ma Vương, vừa hung tàn vừa máu lạnh. Lần này cùng Phong Thiện Di đến đây, chủ yếu là tạo áp lực cho Lý Dương một chút.
- Mộc Dịch chân nhân, nghe nói hôm nay ngươi thống nhất Phiêu Tuyết Sơn mạch hả, thật là một việc vui mừng đây.
Phong Thiện Di cười khà khà nói.
Lý Dương đường hoàng ngồi vào ghế chủ vị, rồi sau đó có vẻ hơi khiêm tốn nói:
- Vận khí, vận khí thôi, vừa lúc hai huynh đệ Uyên Ương Đao Ma và Huyết Phủ hiềm khích rồi tranh đấu với nhau, lưỡng bại câu thương, ta đúng là gặp vận may tiện thể nhân cơ hội tốt chiếm tiện nghi mà thôi.
- Khiêm nhường rồi, khiêm nhường rồi, ai mà không biết chân nhân đại triển thần uy, một người giết sạch cả ba người bọn chúng chứ.
Phong Thiện Di tiếp tục tán dương.
- Tin đồn, Tin đồn thôi.
Lý Dương xua tay nói.
Đột nhiên, Phong Thiện Di lại nói:
- Ta còn nghe nói, chân nhân hôm nay lấy được Thiên Linh Thạch quáng mạch. Thiên Linh Thạch quáng mạch là một tài nguyên thật quí, không biết chân nhân làm sao xử trí Thiên Linh Thạch quáng mạch đó đây? Dù sao Phiêu Tuyết Sơn mạch cũng thuộc lãnh địa của Kha Phong Ma Vương bệ hạ.
Phong Thiện Di đưa ra việc Phiêu Tuyết Sơn Mạch thuộc về lãnh địa của Kha Phong Ma Vương, Lý Dương đương nhiên hiểu ý hắn muốn nói gì
- Nói hay lắm, nói hay lắm, ta chuẩn bị đem toàn bộ Thiên Linh Thạch quáng mạch nộp cho Kha Phong Ma Vương.
Lý Dương làm ra vẻ rất trung thành.
Phong Thiện Di cười dài nói:
- Toàn bộ nộp cho Kha Phong Ma Vương bệ hạ, bệ hạ sẽ ghi công cho ngươi.
- Dạ, nhớ rồi, từ hôm nay trở đi, Kha Phong Ma Vương xin cứ phái người đến khai thác Thiên Linh Thạch, khai thác được bao nhiêu, Kha Phong Ma Vương cứ lấy hết bấy nhiêu, ta tuyệt đối không cần một viên.
Lý Dương ngẩng cao đầu nói, Phong Thiện Di cũng sửng sốt. Hắn đem theo huynh đệ của mình, chính là muốn tạo áp lực từ từ cùng Lý Dương thương lượng, nhưng Lý Dương bây giờ lại… trung thành như thế!
- Được rồi, cũng phải nhắc một chút, trong khu Thiên Linh Thạch quáng mạch gần nhất xuất hiện một sào huyệt Phệ Tâm Trùng. Các ngươi muốn khai thác, trước hết nên chuẩn bị đối phó đám Phệ Tâm Trùng kia trước. Tin rằng với thần uy của Kha Phong Ma Vương, tự nhiên sẽ dễ dàng giải quyết nan đề này.
Lý Dương mỉm cười nói.
- Phệ Tâm Trùng!
Phong Thiện Lãnh đang đứng một bên nãy giờ vẫn nhắm mắt tĩnh tu bỗng đột nhiên mở choàng mắt mở, lạnh như băng nhìn Lý Dương:
- Mộc Dịch, Phệ Tâm Trùng rốt cuộc là chuyện gì thế, ngươi nói cho rõ ràng hơn xem nào?
Phong Thiện Lãnh khác với Phong Thiện Di, Phong Thiện Di luôn luôn làm bộ làm tịch, nhưng Phong Thiện Lãnh lại lạnh lùng cuồng ngạo.
Trong mắt Phong Thiện Lãnh, Lý Dương cho dù như thế nào cũng chỉ là thuộc hạ của Kha Phong Ma Vương, dù sao Phiêu Tuyết Sơn mạch cũng thuộc về Kha Phong Ma Vương, hắn là cánh tay phải của Kha Phong Ma Vương, tự nhiên địa vị của hẳn phải cao hơn Lý Dương, nên hắn lên giọng với Lý Dương cũng là chuyện đương nhiên.
- Nói rõ ràng? Ta phải nói như thế nào mới là rõ ràng?
Lý Dương mỉm cười nói, trong lòng rất khó chịu với Phong Thiện Lãnh.
Lúc này sắc mặt Phong Thiện Di cũng trở nên nghiêm túc:
- Mộc Dịch huynh đệ, Phệ Tâm Trùng nguy hiểm phi thường đó, ngươi phải nói cho rõ ràng, Phệ Tâm Trùng này rốt cuộc có biến thành nhân dạng hay chưa, nếu đã biến thành hình người, sự tình đó có thể rất nguy hiểm.
- Rốt cuộc có biến thành hình người chưa?
Phong Thiện Lãnh cũng nhìn chằm chằm Lý Dương nghiêm túc hỏi.
- Ta làm sao biết được? Tóm lại, người của ta chỉ mới tiến vào thông đạo là đã chết hếtt. Các ngươi muốn khai thác Thiên Linh Thạch thì cứ đi mà khai thác. Dù sao chúng ta sẽ không phái người khai thác mấy thứ linh thạch quáng mạch đó đâu.
Lý Dương cười nói:
- Về phần kiểm sóat việc khai thác Thiên Linh Thạch quáng mạch, xin Kha Phong Ma Vương phái người kiểm soát cũng được. Nếu tin chúng ta, chúng ta sẽ hỗ trợ trông chừng quáng mạch cho. Chúng ta cũng sẽ không dám làm gì đâu. Bất quá… dù sao đi nữa thì người của chúng ta sẽ không vào thông đạo đó một lần nữa.
Phong Thiện Lãnh và Phong Thiện Di liếc mắt nhìn nhau.
Đột nhiên Phong Thiện lạnh lùng cười:
- À, ai biết chuyện việc xuất hiện Phệ Tâm Trùng sào huyệt trong Thiên Linh Thạch quáng mạch là thiệt hay giả? Đến giờ, mới chỉ có ngươi ở đây dọa chúng ta thôi. Nếu chỉ bằng vào những câu nói đầu tiên của các ngươi mà bỏ qua Thiên Linh Thạch quáng mạch, làm sao ta ăn nói được với Ma Vương bệ hạ.
Phong Thiện Di cũng gật đầu, hiển nhiên, hai huynh đệ không thể chỉ vì những lời của Lý Dương mà bỏ qua chuyện Thiên Linh Thạch quáng mạch. Ít nhất cần phải tự mình đến xem mới được.
- Mộc Dịch, mời dẫn đường, trực tiếp đưa chúng ta đi chỗ có Thiên Linh Thạch quáng mạch xem sao.
Phong Thiện Lãnh đứng lên nói. Nói rồi liền đi ra ngoài, nhưng ngoái lại vẫn thấy Lý Dương bất động, trong mắt hiện lên một tia lãnh quang, quay lại khiển trách Lý Dương.
- Còn không đi trước dẫn đường đi?
Trong lòng Lý Dương rất căm tức, Phong Thiện Lãnh quả là coi thường mình, hắn coi mình là cái gì đây?
Lý Dương đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Phong Thiện Lãnh, cười lạnh nói:
- Phong Thiện Lãnh, ngươi làm gì bắt ta phải nghe lời ngươi. Ngươi bất quá là thủ hạ của Kha Phong Ma Vương bệ hạ, ta cũng vậy. Hơn nữa ta còn là thủ lĩnh của cả Phiêu Tuyết Sơn mạch. Xét địa vị, ngươi là cái gì mà dám so với ta, đừng có ở trước mặt ta làm bộ vênh vang. Còn dám hoênh hoang trước mặt ta một lần nữa, mẹ nó, biến đi cho ta! Đúng là nhìn không thuận mắt mà.
- Láo. Mộc Dịch, ngươi dám bất kính đối với ta hả.
Phong Thiện Lãnh giận dữ.
Hắn bình thường là sứ giả của Kha Phong Ma Vương, người khác khi gặp hắn đều phải vô cùng cung kính, không ai dám bất kính đối với hắn, bây giờ Lý Dương dám đối xử với hắn như thế, hắn đương nhiên phải bạo nộ.
Một nỗi giận bùng lên dữ dội, hoàn toàn vô thức, hoàn toàn chịu sự khống chế của Lý Dương. Như không thể chấp nhận việc Lý Dương bị người khác vũ nhục. Tính tình Lý Dương cũng rất ương bướng, vô luận từ quá khứ khi ở An Toàn cục, cho đến khi gặp được Hạng Vũ, cũng không ai dám xem hắn là “nô tài” như thế.
Trong đại sảnh bỗng vô duyên vô cớ nổi cơn bão tố, một bầu không khí chết chóc nhất thời tràn ngập cả đại sảnh, Lý Dương khẽ cúi đầu, trong mắt hiện lên khôn cùng hỗn độn, hiện lên Khai Thiên Tích Địa của Bàn Cổ, những cảnh tượng cổ xưa bỗng xuất hiện. Lúc này, Lý Dương như không còn khống chế được mình nữa.
- Đệ đệ, câm miệng.
Phong Thiện Di cũng cảm thấy không khí không ổn, vội vàng chỉnh lại đệ đệ mình.
Lý Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn hỗn độn nữa, không phải là Khai Thiên Tích Địa, mà là một đạo thiểm điện. Hắc sắc thiểm điện, xé rách hỗn độn, hắc sắc thiểm điện hủy diệt tất cả!
Thiên uy, không thể xâm phạm.
- Ngươi, muốn chết sao?
Lý Dương mắt lạnh lùng nhìn Phong Thiện Lãnh, Phong Thiện Lãnh hoảng hốt nhận ra tựa hồ có một đạo hắc sắc thiểm điện từ trong mắt Lý Dương lóe lên…
- Oanh long long…
Dường như trong nháy mắt, mây đen bao phủ cả bầu trời khôn cùng, đồng thời mây đen áp xuống đỉnh đầu, áp lực cường đại trong nháy mắt xâm nhập cả tâm thần, thậm chí còn làm cho Phong Thiện Lãnh và Phong Thiện Di cảm thấy một cảm giác khó thở, trong lòng bất giác sinh ra một nỗi sợ hãi.
- Hô hô…
Mặc dù đã là cao thủ Ma Vương sơ kì, đã sớm không cần hít thở nữa, nhưng khi đối mặt với áp lực kia không hiểu sao lại cảm thấy khó thở, làm hai người bọn chúng không nhịn được phải thở dồn dập.
- Oanh!
Một cổ năng lượng vô hình làm chấn động nguyên thần của Phong Thiện Lãnh và Phong Thiện Di, như một nguyên tắc nguyên thủy nhất trong qui tắc thiên địa, quy tắc của hỗn độn thế giới bỗng giáng xuống, nguyên thần của hai người không bị tổn thương gì, nhưng lại vĩnh viễn không thể biến hóa nữa.
Nói cách khác, hai người cho dù có tu luyện bao lâu nữa, cũng không cách nào đột phá nổi.
Phong Thiện Lãnh và Phong Thiện Di cảm thấy trong lòng mê muội, mặc dù vẫn còn rất tỉnh táo.
- Ta bị sao vậy?
Lý Dương chỉ cảm thấy vừa rồi hắn bộc phát ra một cơn giận, thậm chí còn có ý muốn giết chết Phong Thiện Lãnh.
“Bây giờ còn không phải lúc có thể chính diện giao phong với Kha Phong Ma Vương, thôi thì tha cho Phong Thiện Lãnh một mạng." Trong lòng âm thầm tự nhủ. Hít sâu một hơi, ngăn chặn cơn bạo ngược kia, cổ áp lực cường đại đó như gió thổi mây tan từ từ biến mất.
Sắc mặt Phong Thiện Lãnh và Phong Thiện Di hơi tái đi, nhưng bên trong cũng chưa phát hiện thấy có gì bất ổn.
- Phong Thiện Lãnh, ngươi nhớ lại đi, không phải là một con chó của Kha Phong Ma Vương? Đừng đắc tội với nhiều người quá. Người nào cũng sẽ có một ngày, đến lúc đó họ đến kiếm ngươi trả thù, ngươi có thể cũng tiêu đời luôn. Đây là lời nhắc nhở cuối cùng cho tiểu tử ngươi.
Lý Dương nhìn Phong Thiện Lãnh lạnh lùng nói.
Phong Thiện Lãnh mặt đỏ lên, trong lòng lửa giận thiêu đốt.
Phong Thiện Di cũng căm tức, nhưng hắn căm tức chính đệ đệ mình!
- Đệ đệ, ngươi tĩnh táo cho ta, đến bây giờ chúng ta vẫn nhìn không thấu thực lực của Lý Dương. Hơn nữa hắn có thể thống nhất cả Phiêu Tuyết Sơn. Ngươi tưởng hắn là người bình thường sao? Với người như vậy mà ngươi còn dám kiêu ngạo, quả thực hết muốn sống rồi. Bỏ cái vẻ mặt đó đi, ngươi bây giờ đang nói chuyện với thủ Tổng lĩnh của Phiêu Tuyết Sơn mạch, chứ không phải bát đại thành chủ nho nhỏ đâu. Nếu không tìm hiểu rõ việc Thiên Linh Thạch quáng mạch, ngược lại còn làm cho Mộc Dịch “làm tới”, đến lúc đó, Kha Phong Ma Vương…
Phong Thiện Lãnh nghe mấy chữ “Kha Phong Ma Vương”, trong lòng nhất thời cả kinh, giống như bị dội một thùng nước lạnh vào ngày mùa đông.
Phong Thiện Lãnh biết rõ Kha phong Ma Vương kinh khủng như thế nào.
- Hắc, Mộc Dịch huynh đệ, đệ đệ ta có cái tính này, ngươi đừng chấp hắn.
Phong Thiện Di vỗ vai Lý Dương, tựa hồ rất thân mật.
Lý Dương hừ lạnh một tiếng. Trực tiếp đi vào trong. Thanh âm vang vọng cả trong đại sảnh:
- Hôm nay vừa mới về, còn mệt lắm. Chờ ngày mai, sẽ đưa hai vị đi tới chỗ Thiên Linh Thạch quáng mạch. Nếu hai vị không muốn chờ, có thể tự mình đi đến đó.
Thanh âm vừa dứt, nhân ảnh đã biến mất khỏi đại sảnh. Điều này làm cho Phong Thiện Di và Phong Thiện Lãnh giận điên người. Nhưng, cổ uy áp kinh khủng của Lý Dương vừa rồi đã làm bọn chúng tỉnh người ra. Bọn chúng thậm chí còn có cảm giác, Lý Dương vừa mới bạo nộ tựa hồ còn kinh khủng hơn cả Kha Phong Ma Vương.
- Đệ đệ, Mộc Dịch nói, ngươi phải bình tĩnh lại. Ngươi luôn luôn coi thường bát đại thành chủ, làm bọn hắn ấm ức. Ngươi phải biết rằng, ai cũng có thể có một ngày đột phá, lỡ ngày nào đó có người kiếm ngươi báo thù, hừ!
Phong Thiện Lãnh vẫn nhắm mắt, không thèm nhìn đến ca ca mình một cái. Phong Thiện Di cũng bất lực.
Màn đêm buông xuống.
Trong mật thất Lý Dương bắt đầu lẳng lặng nghiên cứu Ma Thần Lục Tuyệt.
“Chẳng biết vì sao, sau khi bị Ma Đế Lưu Ly dùng khí thế áp bức, thần thức của ta lại thay đổi rất lớn. Ngay cả Ma Đế hậu kỳ cao thủ cũng nhìn rất rõ ràng. Hơn nữa việc cảm ngộ thiên đạo tự nhiên cũng rõ ràng hơn nhiều." Lý Dương rất kỳ quái.
Lý Dương cũng không thể hiểu lý do vì sao nguyên thần lột xác. Lúc trước hắn chỉ biết là cố hết sức chống đỡ với áp lực của Ma Đế Lưu Ly, rồi sau đó một cơn đau đớn kịch liệt. Tiếp theo nguyên thần của Lý Dương liền lột xác thành công. Hắn cũng không biết nguyên thần của mình thay đổi như thế nào.
Mắt khẽ nhắm lại.
Lý Dương lẳng lặng tìm hiểu Ma Thần Lục Tuyệt. Trước nay, Lý Dương lĩnh ngộ Ma Thần Lục Tuyệt thua xa Hạng Vũ, còn Hạng Vũ chỉ lĩnh ngộ phỏng chừng một phần mười của Ma Thần Lục Tuyệt.
Dù sao Lý Dương cũng không được học Ma Thần Lục Tuyệt. Nguyên bản. Có lẽ chỉ có Xi Vưu Đại Tôn tự mình truyền thụ cho Lý Dương thì Lý Dương mới có thể tìm được bản đầy đủ của Ma Thần Lục Tuyệt.
Thời gian từ từ trôi qua, một đêm đã qua đi.
Mắt Lý Dương hé mắt, mỉm cười “Hôm nay tốc độ lĩnh ngộ quả thật kinh người, một ngày có thể so với mười năm.”
Song, cho dù thiên phú cao thì tâm thần tu vi muốn đạt tới Ma Đế cấp bậc ít nhất cũng phải mấy ngàn ngàn năm. Lý Dương cho dù lĩnh ngộ rất nhanh, cũng phải mất một thời gian rất lâu mới có thể đạt tới cấp bậc Ma Đế.
"Phong Thiện Lãnh, hừ, hôm nay Phá Sơn Liệt Không của ta lại có chút lĩnh ngộ mới, tin rằng công kích cũng sẽ gia tăng một chút, đối mặt với Phong Thiện Lãnh thì cũng dễ dàng thôi." Lý Dương thầm nghĩ. Hắn thở ra một hơi, đứng dậy, rời mật thất.
Xuyên qua thông đạo, đi tới đại sảnh.
- Sao, hai vị chờ ở đây từ sáng sớm à?
Lý Dương thấy Phong Thiện Di Phong Thiện Lãnh, mỉm cười nói.
Lily cũng vào đại sảnh, nhìn Lý Dương nói:
- Nhị vị Phong đại nhân ở nguyên đêm ở đại sảnh, bọn họ không hề đi nghỉ.
Suốt một đêm, người hai Phong Thiện Di hoàn toàn đứng ở đại sảnh.
- Ha ha, tu luyện mà thôi, tới cảnh giới của chúng ta, ở đâu tu luyện cũng được. Tốt lắm, Mộc Dịch huynh đệ, bây giờ có thể đưa chúng ta đi chỗ có linh thạch quáng mạch chưa?
Phong Thiện Di cười nói, còn Phong Thiện Lãnh vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng.
- Đi, chúng ta đi thôi.
Lý Dương nói rồi liền cưỡi Thanh Vân trường kiếm, quay đầu bay khỏi đại sảnh. Hai người Phong Thiện Di Phong Thiện Lãnh lập tức cưỡi mây bay theo, nhân mã rồi tùy tùng của chúng đã đợi ở ngoài Bích Lan Sơn, thấy Phong Thiện Di huynh đệ đến, cả đám người này cũng bay theo về phía nam của Phiêu Tuyết Sơn mạch.
Trên đại điện Kha Phong Sơn.
- Huyết Tích, ta phải lấy cho được Thiên Linh Thạch quáng mạch, ta lo huynh đệ Phong gia sẽ gặp phải sự tình ngoài ý muốn. Ta vẫn có cảm giác là Mộc Dịch không phải người tầm thường.
Kha phong Ma Vương nhăn tít mày.
Thiên Linh Thạch là quáng thạch cực kỳ trân quý, Kha Phong Ma Vương làm sao có thể để Lý Dương chiếm được? Tuy nói Phong Thiện Di và Phong Thiện Lãnh đều là cao thủ Ma Vương tiền kì, nhưng Kha Phong Ma Vương vẫn lo lắng hai người gặp phải sự tình bất hảo.
- Chủ nhân, thuộc hạ nguyện ý xuất mã, đứng ra giải quyết việc này.
Bóng đen phía sau Kha Phong Ma Vương lạnh lùng quỳ xuống nói.
Kha phong Ma Vương nở nụ cười:
- Tốt lắm, có ngươi ra tay, ta cũng an tâm, nhớ kỹ, không tiếc gì cả, cần phải chiếm Thiên Linh Thạch quáng mạch cho bằng được, cho dù tiêu diệt sạch nhân mã của Mộc Dịch, ra cũng không tiếc. Đây là Ma Vương lệnh, tới khi gặp phải sự tình trọng yếu, có thể trực tiếp vận dụng Ma Vương lệnh, ra lệnh Phong gia huynh đệ tuân lệnh của ngươi.
Nói rồi, một khối hắc sắc lệnh bài liền bay vào tay của lạnh lùng kia.
- Tuân lệnh!
Lập tức, bóng đen kia liền hư không tiêu thất.
Trời xanh mây tạnh, mấy người Lý Dương hoặc ngự kiếm, hoặc đằng vân giá vũ, bay thẳng đến phía nam Phiêu Tuyết Sơn mạch, nơi có Thiên Linh Thạch quáng mạch.
Trước mắt đã xuất hiện Hạp cốc.
- Theo ta tới đây!
Lý Dương lạnh nhạt nói, lập tức thân thể hóa thành một vệt đen, bay thẳng xuống dưới.
Hai người Phong Thiện Di, Phong Thiện Lãnh cũng lập tức đuổi theo, hướng hạp cốc bay xuống, phía sau hơn mười thủ hạ của bọn chúng cũng vội vàng đuổi theo, hóa thành một dải lưu quang, cùng tiến vào trong hạp cốc.
Trong Hạp cốc.
Lý Dương vừa hạ xuống hạp cốc, trong hạp cốc thấy gần ngàn người đang trông coi quáng mạch lập tức quỳ xuống:
- Thuộc hạ bái kiến Mộc Dịch đại nhân.
Lý Dương khẽ gật đầu, rồi đến thẳng thông đạo vào mỏ Thiên Linh Thạch quáng mạch.
Đoàn người Phong Thiện Di cũng theo bên cạnh Lý Dương, nhìn thông đạo sâu thăm thẳm, Phong Thiện Di quay về phía Lý Dương nghi hoặc hỏi:
- Mộc Dịch huynh đệ, thông đạo này là cửa vào mỏ Thiên Linh Thạch quáng mạch sao?
Lý Dương gật đầu:
- Đúng vậy, đây là thông đạo, trong đó có một ổ Phệ Tâm Trùng, nếu muốn tiếp tục khai thác, phải giải quyết Phệ Tâm Trùng trước. Ta đã đưa các ngươi đến rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm, không cần để ý tới ta.
Một thủ hạ cấp bậc Ma Tướng vào đình viện rất cung kính đưa một cái ghế cho Lý Dương ngồi.
Lý Dương cũng mặc kệ Phong Thiện Di và Phong Thiện Lãnh, giơ tay cầm lấy cái ghế rồi ngồi phịch xuống, tựa hồ chờ xem màn vui, muốn xem huynh đệ Phong Thiện Di Phong Thiện Lãnh rốt cuộc làm sao giải quyết được Phệ Tâm Trùng.
- Ba người các ngươi, đến xem trước đi?
Phong Thiện Di nhìn thông đạo sâu hun hút, nghĩ đến Phệ Tâm Trùng, trong lòng cũng phát lạnh, trực tiếp ra lệnh cho ba thủ hạ của mình. Ba gã đại hán đó nhất thời biến sắc, nhưng bọn chúng biết, một khi mình không tuân mệnh, phỏng chừng Phong Thiện Di sẽ trực tiếp giết bọn chúng ngay.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Ba người chỉ có thể vô cùng cẩn thận, thấp thỏm bất an từ từ bước vào thông đạo…