Những ánh sáng lấp loáng trên thanh đồng chiến giáp hắt ra, Lâm Thiên Vũ liên tục như con thoi lướt đi trong nước biển trong vắt. Vì khiếm khuyết mất một phần ngọc phiến, Lâm Thiên Vũ thật sự không thể tìm được lộ tuyến đi đến thần điện trong truyền thuyết, hắn bây giờ chỉ có thể không ngừng dựa vào vận khí, dựa theo so với bản đồ còn lại. Hắn phỏng chừng khối ngọc phiến thứ năm có phạm vi khoảng vài ngàn dặm.
“Mẹ nó, chẳng lẽ vận khí kém vậy sao? Trận đồ bát quái, tìm lâu như vậy mà không thấy trận đồ bát quái đâu cả. Trận đồ bát quái ở đâu chứ? Hơn nữa cự thạch hình cái ghế ngồi trấn giữ bốn ví trí khảm, li, đoái, chấn hẳn phải rất rõ ràng mới đúng, không hiểu sao mà không có cách nào thấy được ?"
Lâm Thiên Vũ cắn răng nghiến lợi, phần bản đồ thứ sáu có một tiêu chí rất rõ ràng, chính là một cái hình bát quái, hơn nữa ở bốn vị trí khảm, li, đoái, chấn đều có bốn viên cự thạch hình trụ trấn giữ. Một khi hắn tìm được tiêu chí này, cũng sẽ dễ dàng tìm ra thần điện trong truyền thuyết.
Ác nỗi, hắn lại rơi vào tình huống thiếu mất phần ngọc phiến thứ năm, nên cũng khó có thể dễ dàng tìm ra thần điện.
Lâm Thiên Vũ hận hận ngồi trên một tảng đá ngầm dưới đáy biển, phẫn nộ vung chân đá đá mấy hòn sỏi dưới chân. Suốt một ngày không ngừng tìm kiếm, mà vẫn không thể tìm được tiêu chí rõ ràng kia.
“Tiêu chí đó rốt cuộc ở đâu ?" Lâm Thiên Vũ cau mày nghĩ ngợi, đột nhiên -
“Đây là cái gì ?"
Chỉ thấy dưới chân Lâm Thiên Vũ có một trụ đá nho nhỏ cao không quá hai mươi cm, Lâm Thiên Vũ vội vàng quan sát chung quanh.
“Ha ha, bát quái, không ngờ đây lại là một trận đồ bát quái?" Lâm Thiên Vũ nhảy dựng lên, đứng cao lên để nhìn cho rõ. Liếc mắt lướt qua đã thấy bốn viên trụ nho nhỏ phân biệt trấn giữ vị trí khảm, li, đoái, chấn. Về phần vị trí của tốn, càn, khôn, cấn có lẽ nằm ở trong tảng đá ngầm này mà thôi.
Viên trụ chỉ cao có hai mươi cm, trong đại dương mệnh mông cũng giống như một hạt bụi, mắt thường căn bản không thấy được. Nếu không phải có phần bản đồ thứ năm thì phải vô cùng gian nan mới có thể tìm được nơi này trong trong phạm vi hai mươi dặm.
Lâm Thiên Vũ có thể phát hiện được thì quả là hắn có vận khí tốt!
“Tứ đại cự thạch hình lăng trụ, lại chỉ cao có hai mươi cm !" Lâm Thiên Vũ cười hí hửng. Lúc này hắn hiển nhiên cực kì đắc ý. Bất quá hắn quên mất, trên bản đồ chỉ nói là lấy bốn viên trụ làm tiêu chí mà thôi, không hề nói là cự thạch. Bất quá là Lâm Thiên Vũ tự mình tưởng tượng ra mà thôi.
Đã tìm được rồi tiêu chí này rồi, các phần sau cũng rất dễ tìm.
“Ha ha, theo phần bản đồ thứ sáu này, không phải đã nối thẳng với thần điện trong truyền thuyết rồi sao? Thần điện, ta đã đến rồi! Thần Chi Huyết Dịch, ta đã đến rồi. Lí Dương, ngươi cứ đợi đấy. Ta nhất định phải hảo hảo hành hạ tên hỗn đản này, ha ha ~~~"
Lâm Thiên Vũ cười có vẻ hơi thần kinh, rồi ập tức dựa theo lộ tuyến chạy thẳng về phía thần điện trong truyền thuyết.
Nửa giờ sau.
Lâm Thiên Vũ ngước mắt nhìn một cửa đá thật lớn, mắt hơi đỏ lên, dựa theo bản đồ chỉ dẫn, đây là thần điện trong truyền thuyết. Lúc này, cửa thần điện đang bị vô số rong tảo ở đáy biển phủ dày.
“Thần điện !"
Lâm Thiên Vũ mắt khẽ nheo lại. Như mắt của độc xà, vô số lãnh quang bắn ra, quan sát các bộ vị trên cửa vào của thần điện. Cửa vào thần điện không biết đã qua bao nhiêu năm rồi, đã bị nước biển xâm thực, lộ ra vẻ rất cổ phác.
Đột nhiên, Lâm Thiên Vũ mắt trợn trừng!
Hắn thấy hai lỗ khóa, trên hai cánh cửa khổng lồ của thần điện có hai lỗ khóa. Mặc dù rong biển bao trùm, nhưng linh thức của Lâm Thiên Vũ đã thấy rất rõ ràng. Là một thất cấp cao thủ, việc dùng linh thức tìm tòi quả là rất đơn giản, nên hắn đương nhiên làm được.
"Hô!"
Lâm Thiên Vũ vung tay lên, hai đạo kim sắc năng lượng bắn ra, nhất thời bao trùm cả cửa đá của thần điện. Toàn bộ rong biển đều bị năng lượng của Lâm Thiên Vũ đánh cho nát bét, rất nhiều bùn đất đọng nơi cửa thần điện cũng bị một kích dữ dội này quét bay. Lâm Thiên Vũ cũng không lo công kích của mình làm hư hỏng cửa đá, dù sao đây là cửa đá của thần điện, nếu mình chỉ là một thất cấp cao thủ mà có thể đánh vỡ thì cần chìa khóa làm gì nữa ?
"Ông!"
Cửa thần điện lắc lư kịch liệt, tiếng rung động thậm chí còn khiến cho nước biển xung quanh chấn động theo. Tầng tầng bùn đất dơ bẩn bám trên cửa đá từ từ trôi đi. Như được lột xác, khi toàn bộ bùn đất được quét sạch, cửa đá lại biến thành cánh cửa bằng vàng sáng lấp lánh.
Kim sắc đại môn, cánh cửa phát ra kim quang chói mắt.
Qua hàng ngàn năm, vô số bùn đất đã che lấp mọi hào quang của nó. Hôm nay, cánh cửa thần điện này rốt cục lại phát ra quang mang của nó. Mắt Lâm Thiên Vũ nhất thời run lên. Hắn không ngu nên chỉ liếc mắt đã nhìn ra kim loại làm ra cửa thần điện này không phải vàng bạc bình thường, mà là một thứ kim loại trân quý nào đó.
Lí Dương nếu đến đây, sẽ phát hiện ra kim loại làm ra cửa thần điện chính là tài liệu luyện chế pháp khí rất tốt – đồng đen. So với vàng nguyên chất ở cõi nhân gian thì còn trân quý gấp trăm lần.
Ổ khóa cửa thần điện phía bên phải có màu đỏ như máu, còn bên trái có màu vàng kim.
"Xoẹt!" "Xoẹt!"
Trong nháy mắt Lâm Thiên Vũ đã lấy ra hai thanh chìa khóa phân biệt cắmvào hai lỗ khóa tương ứng. Chìa khóa đỏ như máu cắm vào lỗ khóa đỏ như máu, chìa khóa màu vàng kim cắm vào lỗ khóa màu vàng kim, Lâm Thiên Vũ nhìn cửa đá với vẻ chờ mong.
"Dát dát..."
Cửa thần điện từ từ được nâng lên, khi lên đến đỉnh điểm, trên mặt Lâm Thiên Vũ cũng lộ vẻ vô cùng kích động.
“Thần điện trong truyền thuyết, máu Jehovah ,máu Cai Ẩn, Thần Chi Huyết Dịch trong truyền thuyết, phục dụng xong có thể biến thành thần." Lâm Thiên Vũ trong miệng run rẩy nói, mắt vẫn như mắt độc xà nhìn chung quanh, có vẻ thập phần cẩn thận. Hắn bước từng bước một đi vào thần điện trong truyền thuyết.
Cước đạp Thanh Vân, Lí Dương như một đạo thiểm điện, hoa phá trường không. Hắn như một con chim cắt cẩn thận tìm tòi khắp Đại Tây Dương, diện tích Đại Tây Dương rất lớn, tâm thần Lí Dương cho dù cường thịnh trở lại, linh thức lợi hại như cũ, cũng phải mất không ít thời gian mới tìm hết.
“Cách đó không xa là New York rồi !"
Lí Dương liếc mắt nhìn về phía chân trời. Do hắn bay rất cao, nên có thể thấy cả đất liền. Lục địa đó chính là New York.
"Hô hô ..."
Linh thức chấn động, trong nháy mắt bao trùm một diện tích rất lớn trên hải dương, hơn nữa thẩm thấu xuống tận đáy biển. Hải dương rất sâu, khi gặp phải những nơi quá sâu, linh thức của Lí Dương cũng phải thẩm thấu xuống tận nơi.
“Đây là nơi nào ? Linh thức của ta sao lại không thẩm thấu vào được ?"
Đột nhiên Lí Dương nhãn tình sáng lên, hắn đã tìm tòi gần hết cả thế giới, đương nhiên sẽ không chừa một phương nào. Lúc này Lí Dương liền hóa thành một đạo hắc quang, trực tiếp nhảy vào trong lòng đại dương.
"Bồng!"
Nước biển bắn tung tóe như pháo hoa, trong nháy mắt Lí Dương đã biến mất, còn mặt biển cũng khôi phục lại vẻ phẳng lặng như cũ, tựa hồ chưa từng có sự tình gì xảy ra cả.
"Hưu!"
Lí Dương giống như con kiếm ngư, bắn thẳng xuống đáy biển. Cho dù có gặp một vài con cá mập dữ tợn cũng không thể làm chùn bước Lí Dương. Hắn dùng một quỹ tích phi hành thẳng tắp, trực tiếp nhằm về nơi thần bí kia.
"Ô ân chi kim!" (Đồng đen)
Lí Dương đứng ngây người nhìn, luyện chế pháp khí thường dùng ô ân chi kim, mặc dù không phải quá ư trân quý, nhưng dùng nó để làm cmột cánh cửa ao ba trượng thì cho dù là Hoàng Tuyền Chi Hải lẫn Côn Lôn tiên cảnh. Cũng không có thế lực để có thể làm được như vậy.
Cảm giác đầu tiên của Lí Dương là, mình xem ra đã phát hiện một bảo bối gì đó.
"Ủa, ai vừa mở cửa này ra rồi ?" Lí Dương nghi hoặc dùng linh thức bắn vào thăm dò, vách tường của thần điện này có trận pháp cấm chế, linh thức không thể xuyên qua. Nhưng đại môn này lại có thông đạo, linh thức Lí Dương cứ theo đó mà thẩm thấu.
Đột nhiên -
Vốn Lí Dương đang thăm dò cẩn thận, bỗng sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên vui mừng cực độ, rồi thoắt cái trở nên cuồng bạo! Hắn rốt cục phát hiện ra Lâm Thiên Vũ, đúng vậy. Linh thức hắn đã phát hiện tung tích Lâm Thiên Vũ trong thần điện !
Rốt cục tìm được Lâm Thiên Vũ rồi !
Tra xét khắp thất đại châu, quét ngang cả Thái bình dương Ấn Độ Dương, rốt cục đã tìm thấy ở Đại Tây Dương !
“Lâm Thiên Vũ !"
Lí Dương đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, trong nháy mắt hóa thành một đạo hắc quang, chợt lóe lên rồi biến mất, lao thẳng vào trong trong thần điện.
Rốt cục, đuổi kịp Lâm Thiên Vũ rồi, năng lượng trong cơ thể Lí Dương như đang sôi trào, điên cuồng gầm thét, ma sát lực được Lí Dương liên tục rót vào Chiến Thần Ngoa, còn đao mang của Lí Dương lúc này cũng đang phun trào trong Âm Dương Đao Phách.
“Hát !"
Chiến Thần Ngoa, thượng phẩm ma khí!
Lí Dương quát khẽ một tiếng, đùi phải đảo qua, nhất thời một màn thối ảnh dài hơn mười trượng hướng về phía Lâm Thiên Vũ ở phía xa đạp tới. Lí Dương cũng không muốn dùng một chiêu giết chết ngay Lâm Thiên Vũ. Nếu giết hắn như vậy thì không phải quá dễ dàng sao?
Do đó hắn chỉ dùng năng lượng công kích rất phân tán, hóa thành bóng ảnh hơn mười trượng.
Lâm Thiên Vũ bước từng bước một đi vào trong thần điện, hắn thập phần cẩn thận, hắn không muốn chết lãng xẹt vào phút cuối cùng, càng tiếp cận thành công, càng không thể buông lơi.
Đột nhiên Lâm Thiên Vũ nhãn tình sáng lên, chỉ thấy ngoài trăm thước có hai bình ngọc trong suốt nổi lơ lửng. Bình ngọc nổi lơ lửng bên trái có chứa một một giọt máu màu đỏ, phát ra một quầng sáng hắc sắc ra bên ngoài.
Từng đợt năng lượng cường đại không ngừng chấn động, cho dù cách xa như vậy, Lâm Thiên Vũ vẫn cảm thấy hai giọt máu ẩn chứa năng lượng rất lớn. Hắn đâu có biết, năng lượng của bộ tộc Huyết Ngục đều chứa cả trong máu, đây chính là máu huyết của hai đại cao thủ cấp bậc Ma Quân, mặc dù chỉ có một giọt, nhưng chỉ với một giọt này đã đủ để một người đạt tới thiên ma cảnh giới.
“Máu Cai Ẩn ,máu Jehovah !" Mắt Lâm Thiên Vũ nhìn chằm chằm với một ham muốn cháy bỏng!
“Lâm Thiên Vũ !"
Tiếng kêu điên dại của Lí Dương bỗng dưng vang lên trong thần điện. Lâm Thiên Vũ vừa nghe, giống như một người đàn bà ngoại tình bị chồng phát hiện, sợ đến nỗi thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
“Lí Dương !"
Sắc mặt Lâm Thiên Vũ cuồng biến: "A, là Lí Dương, chết rồi !" Trong lòng kinh hoảng, đồng thời thân thể hắn trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh, nhằm phía hai bình ngọc kia. Vừa nhìn thấy Lí Dương vung tay lên đã giải quyết gọn Ông Trùm, Lâm Thiên Vũ làm gì có gan dám cùng Lí Dương chính diện giao phong chứ.
Nhưng...
"Oanh!"
Thối ảnh khổng lồ giống như một tảng cự thạch nện vào người Lâm Thiên Vũ, thực lực của Lí Dương vốn vượt xa Lâm Thiên Vũ, hơn nữa hắn lại còn sử dụng thượng phẩm ma khí Chiến Thần Ngoa có khả năng tăng cường lực công kích thập bội, mặc dù Lí Dương đã phân tán bớt lực công kích, nhưng Lâm Thiên Vũ vẫn không thể chịu được.
Như một con chuột đang cuống cuồng chạy trốn, rồi lập tức bị một cây gậy đập trúng, Lâm Thiên Vũ bây giờ rơi đúng vào tình cảnh như vậy.
Dưới một kích của Chiến Thần Ngoa, thanh đồng chiến giáp nhất thời vỡ ta. Chỉ nghe một tiếng “Phốc!”, Lâm Thiên Vũ đã bị đạp ngã chổng vó, bùn đất trên mặt điện bốc lên mù mịt. Máu tươi từ trong miệng Lâm Thiên Vũ cuồng phún. Nói về thực lực, Lâm Thiên Vũ còn thua xa cả một huyết tộc công tước, chứ đừng nói so sánh với Lí Dương, bị Lí Dương đạp ngã thảm như vậy cũng là bình thường thôi.
“Thần Chi Huyết Dịch (huyết dịch của thần)!"
Cho dù bị đạp nửa sống nửa chết, Lâm Thiên Vũ vẫn còn biết, lúc này một khi mình buông xuôi chắc chắn sẽ tiêu tùng. Hắn vỗ mạnh xuống đất, thân thể một lần nữa bắn về phía hai bình ngọc, nhưng tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy nhiều, nhưng có thể so được với đao mang sao ?
"Xoẹt!" "Xoẹt!"
Hai đao mang thật lớn đột nhiên từ hai tay Lí Dương bắn ra, Lí Dương tuỵêt không hề mềm lòng thương xót.
"Phốc!" "Phốc!"
Những thanh âm chát chúa đột ngột vang lên, hai đao mang thật lớn trong nháy mắt liếm qua hai chân Lâm Thiên Vũ, tích tắc đã chặt đứt phần từ đầu gối trở xuống., hai Lâm Thiên Vũ đứt đoạn ngay lập tức. Mất điểm tựa, Lâm Thiên Vũ ngã dúi người xuống đất.
"A!"
Sự đau đớn kịch liệt làm cho Lâm Thiên Vũ gào lên, chỉ trong chớp mắt đã bị chặt chân, nỗi thống khổ này không phải người bình thường có khả năng chịu được, nhưng Lâm Thiên Vũ vẫn cố vỗ xuống đất, cố dựa vào năng lượng trong cơ thể để may ra cướp được được hai bình ngọc, đáng tiếc -
“Định !"
Lí Dương cười lạnh, một đạo "Trọng lực cấm chế " Trong nháy mắt gia trọng lên người Lâm Thiên Vũ. Lúc trước ở Vân Vụ sơn, áp lực cấm chế đã làm ngay cả thân thể của cao thủ Đại Thành Kì cũng bị ép thành bột. Lí Dương mặc dù không bố trí ra cấm chế mạnh đến thế, nhưng nếu muốn ngăn chặn Lâm Thiên Vũ, chỉ cần ra tay chút đỉnh là được.
Lâm Thiên Vũ nhất thời như bị một tảng đá ngàn cân đè lên người, hắn trừng mắt phẫn uất nhìn Lí Dương, nhưng không có biện pháp gì. Hắn căn bản không thể cử động chút nào
“Lâm Thiên Vũ !"
Lí Dương hít sâu một hơi, mắt khẽ nheo lại, lãnh quang bính phát, nhìn thẳng vào Lâm Thiên Vũ.
“Hôm nay thì ngươi hết đường rồi. Lần này xem ngươi còn chạy đi đâu nữa?" Lí Dương cười thật tươi, nhìn Lâm Thiên Vũ như nhìn một con chó chết.
Lâm Thiên Vũ nhìn Lí Dương, ánh mắt tràn đầy cừu hận : " Lí Dương. Ngươi diệt ta cả nhà, hủy cơ nghiệp ta, cho dù thành quỷ, ta cũng phải theo ám ngươi !"
“Ha ha !!" Lí Dương nhìn Lâm Thiên Vũ như nhìn một con côn trùng đáng thương, " Thành quỷ ? Ngươi mặc dù đã đạt tới thất cấp cao thủ tiền kì, nhưng ngươi đúng là bản chất ngu dốt. Đối với một chút học thức cơ bản để tu luyện mà cũng không biết. Muốn thành quỷ, ít nhất phải có linh hồn bất diệt, nhưng …… ngươi tưởng ta sẽ để linh hồn ngươi chạy thoát sao?"
Lâm Thiên Vũ ngẩn người, mặc dù hắn tu luyện khá lâu, nhưng hoàn toàn mù tịt về linh hồn, nguyên thần. Nghe Lí Dương nói như thế, Lâm Thiên Vũ vô cùng hoảng sợ, nhưng hắn lại không muốn Lí Dương yên ổn thỏa mãn, trong lòng nhất thời máy động, trong đầu nảy ra một độc kế.
Lâm Thiên Vũ đột nhiên nhẹ giọng nói: "Lí Dương, nói cho ngươi một bí mật nhé, tới gần đây, ta nói cho mà nghe !"
“Sao ?" Lí Dương có vẻ rất nghi hoặc.
Nhưng trong nháy mắt, Lí Dương lại giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng, "Ngươi có người tư cách này sao?" Rồi đột nhiên, một đạo đao mang từ ngón tay của Lí Dương bắn ra, trực tiếp chặt gãy tay phải Lâm Thiên Vũ, máu chảy đầm đìa, ngay cả tủy xương cũng chảy ra.
"Ối!" Mặt mũi Lâm Thiên Vũ trở nên méo xệch, khi nhưng vẫn cười nghiêng ngửa như một thằng điên: "Ha ha ! Lí Dương, ngươi không dám nghe hả, ha ha, bí mật này là về Khương Tuyết đó, ngươi biết không? Là con tiện nhân mà ngươi thích đó."
“Câm miệng !"
Nghe Lâm Thiên Vũ dám gọi Khương Tuyết là "tiện nhân ", Lí Dương gầm lên một tiếng, đồng thời một đạo đao mang bắn ra, lại chặt nốt bàn tay trái của Lâm Thiên Vũ. Đến đây thì tứ chi của Lâm Thiên Vũ xem như đã bị chặt sạch. Không còn hai chân mà cũng chẳng có hai tay, Lâm Thiên Vũ cứ nhìn chằm chằm Lí Dương mà cười.
“Ta thích nam nhân, cũng thích đàn bà, kỳ thật, ta còn có một sở thích khác nữa, đó là ……" Trong mắt Lâm Thiên Vũ phát ra tia sáng lạnh lẽo như độc xà, "Gian thi(hãm hiếp xác chết)"
Lí Dương biến sắc, hắn có dự cảm bất hảo.
“Câm mồm !"
Lần này là lưỡng đạo đao mang đều bắn ra, chặt cánh tay Lâm Thiên Vũ đến tận gốc, Lâm Thiên Vũ xem như đã trở thành một “Cây gậy người” Rồi.
“Khương Tuyết mặc dù đã chết, bất quá thân thể nàng vẫn còn tốt như trước, đúng, làm ta sảng khoái vô cùng đó!" Lâm Thiên Vũ vẫn không hề biến sắc, nói liên tục không ngừng, tựa hồ vẫn còn muốn thưởng thức chuyện cũ.
"Chết!"
Gian thi!
Lí Dương chỉ cảm thấy tâm thần chấn động kịch liệt, cơn phẫn nộ tràn vào mắt Lí Dương đến gần như rách cả mí mắt. Từng đạo đao mang điên cuồng bạo phát ra từ thân thể Lí Dương, từng đạo đao mang hướng về phía “Chân thứ ba” Của Lâm Thiên Vũ, băm nhỏ ra như băm thịt vụn.
Sắc mặt Lí Dương vẫn lạnh như băng, hắn vẫn còn nhớ rõ năm đó thi thể Khương Tuyết vẫn hoàn hảo, không có dấu hiệu gì là bị xâm phạm, hiển nhiên là Lâm Thiên Vũ đang nói láo.
"Tưởng gạt được ta sao. Để ta cho ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!"
Lí Dương tay phải chụp xuống, một trảo cắm vào đầu Lâm Thiên Vũ, từng đạo hắc sắc khí lưu bắn ra, Lâm Thiên Vũ chỉ cảm thấy linh hồn mình dao động dữ dội, rồi bỗng không còn chịu sự khống chế của hắn nữa. Linh hồn hắn đã bị Lí Dương giam cầm rồi.
“Ngươi muốn gì? Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Thiên Vũ hoảng sợ, hắn bây giờ có thể thấy thân thể tổn hại của mình, hiển nhiên, trạng thái của hắn bây giờ đã là linh hồn rồi.
“Làm gì?"
Lí Dương cười lạnh, rồi vung tay lên. Lí Dương đã đem Lâm Thiên Vũ thu vào Túi Tiểu Càn Khôn.
Đồng thời, Lí Dương ngồi dậy, hai tay kết xuất thủ ấn. Bí pháp này là một phương pháp cực kỳ tàn nhẫn của Ma Giới chuyên môn để trừng phạt nạn nhân - Độc hình " Địa ngục chi hỏa". Phương pháp này chỉ dùng để cấm chế linh hồn phạm nhân, đồng thời đem một ngọn chân hỏa dung nhập vào trong cấm chế.
Một khi linh hồn phạm nhân chạm vào chân hỏa, linh hồn sẽ cảm thấy như đang bị thiêu đốt. Khi linh hồn bị thiêu đốt thì còn đau đớn kinh khủng hơn một ngàn vạn lần so với thân thể bị đốt.
"Vù vù!"
Đạo đạo ma sát lực vận chuyển, ba ngàn sáu trăm thủ ấn quyết hoàn toàn đánh ra, trái tim Lí Dương tiết ra một đạo chân hỏa, rồi dung nhập vào trong cấm chế. Lí Dương sở dĩ sử dụng chân hỏa từ trái tim là vì muốn cho linh hồn của Lâm Thiên Vũ phải chịu nỗi đau đớn bị nung nóng trong một thời gian dài.
Trong Túi Tiểu Càn Khôn.
"A, tha cho ta đi!" Vừa rồi bị Lí Dương chặt tay chân nhưng không nghe Lâm Thiên Vũ kêu la gì nhiều, nhưng lúc này hắn đã phải rú lên, linh hồn thiêu đốt, sự đau đớn đó còn kinh khủng hơn vạn bội so với nỗi đau bị chặt tay chân, đó là tuyệt đối sống không bằng chết.
“Ta là nói láo, đúng là ta thích nam nhân cũng thích đàn bà, nhưng trước nay ta chưa bao giờ gian thi đâu, thật đó, không có đâu!" Lâm Thiên Vũ đã hối hận, gào thét điên cuồng, hắn vốn tưởng mình trước sau gì cũng chết, muốn làm cho Lí Dương phải trong lòng luôn luôn bất an.
Nhưng bây giờ, Lí Dương lại cũng dùng thủ đoạn ghê gớm như thế đối với hắn, cũng làm cho hắn sợ hãi bất an.
“Thật đó, ta không có nói láo đâu, ta không hề gian thi, a, ngươi giết ta đi, làm ơn giết ta đi !" Lâm Thiên Vũ không ngừng tru lên, hắn rốt cục hiểu được cái gì gọi là sợ hãi. Dưới độc hình "Địa ngục chi hỏa", Lâm Thiên Vũ giống như thấy được những chuyện tội lỗi của mình trước đây, những thân ảnh của các cô gái bị hắn cưỡng gian.
Lí Dương thở phào một hơi, Túi Tiểu Càn Khôn có thể chứa được cả một quả núi, dung tích rất lớn. Lí Dương chỉ bỏ ra một khu vực rất nhỏ chuyên dùng để vây khốn Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ bị độc hình "Địa ngục chi hỏa" Hành hạ, lực lượng linh hồn từ từ giảm đi. Giảm đi từng chút từng chút một, rồi cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ hồn phi phách tán.
Sống không bằng chết, đó là kết cục của Lâm Thiên Vũ.
"Tuyết, ta rốt cục báo thù cho nàng rồi !"
Lí Dương nhắm mắt ngẩng mặt lên trời thở dài, một giọt nước mắt lăn dài trên mặt hắn, rồi rơi xuống mặt đất, nổ tan ra.
“Rốt cục ta báo thù được cho nàng rồi!" Lí Dương nhắm mắt thở dài, trong lòng xúc động mãnh liệt, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh, mặc dù hôm nay Lâm Thiên Vũ bất quá là một tiểu nhân vật điên cuồng mà thôi. Nhưng năm đó thì lại khác hẳn.
Năm đó mình bất quá là một thanh niên vừa mới phục dụng tẩy tủy đan, công lực cũng chỉ tam cấp, so sánh với một cao thủ đạt tới lục cấp như Lâm Thiên Vũ thì cũng giống như đom đóm với mặt trăng. Căn bản không thể so sánh được. Còn nói về địa vị thì lại càng chênh lệch lớn hơn nữa.
Lí Dương nghĩ đến đó, không khỏi cảm thán cho bể hóa nương dâu, thế sự vô thường.
Vẻn vẹn không đến hai mươi năm, Lí Dương đạt tới đỉnh cao quyền lực trong cõi thế tục. Hắn không hề dựa dẫm vào ai, hắn chỉ cố gắng phấn đấu dựa vào thực lực bản thân. Thực lực tuyệt đối sẽ mang đến quyền lực tuyệt đối, còn vượt xa quyền lực của giáo đình và Hắc Ám nghị hội.
“Ta cuối cùng đã hoàn thành một tâm nguyện. Sau này không ai có thể đoán trước con đường cô độc của ta." Lí Dương cười lạnh. Bây giờ Lâm Thiên Vũ đang chịu hình phạt dưới độc hình 'Địa Ngục Chi Hỏa', từ từ đợi cảnh hồn phi phách tán. Lí Dương chỉ còn có một mục tiêu duy nhất - tìm được Tuyết.
Ngày qua ngày chờ đợi mỏi mòn, cô thiếu nữ Khương Tuyết đang trong độ tuổi trăng tròn dù không thể gặp Lí Dương thường xuyên, chỉ có thể tâm tình nửa giờ điện thoại, vẫn luôn chờ Lí Dương. Nhưng cho đến lúc chết, vẫn chưa được Lí Dương cầu hôn như mong ước của nàng. Khi Lí Dương cầu hôn, nàng song đã chết. Khương Tuyết không còn biết gì nữa rồi.
Lí Dương hối hận nhất cũng giận bản thân mình nhất là - người yêu mình đến chết vẫn không biết tên mình.
Người mình yêu nhất, thế mà mình lại ngại quy định của tổ chức nên không cho biết tên mình, cho đến khi người yêu chết rồi, vẫn. Còn không biết tên chính thức của mình, Lí Dương làm sao ăn nói với Khương Tuyết. Hối hận, hối hận vô cùng đã mới cho Lí Dương điên cuồng, mới làm Lí Dương biến thành người như hôm nay.
“Vô luận con đường tìm kiếm có xa đến đâu, ta cũng sẽ không bỏ dở." Lí Dương thầm nhủ.
Lí Dương vô thức lấy ra bích thủy địch, khí tức vận chuyển, tiếng địch tự nhiên vang lên, lúc này. Tiếng địch của Lí Dương mờ ảo vô định, cho dù Tiêu Diêu tán nhân đến đây, cũng không thể nào đoán ra Lí Dương đang thổi khúc địch gì.
Hồng Trần luyện tâm khúc? Không phải !
Nói là bản nhạc bi thương, cũng không phải. Nói là bản vui vẻ cũng không giống. Trong tiếng địch dung hợp tất cả, tất cả đều thể hiện tâm cảnh của Lí Dương. Vào lúc này, Lâm Thiên Vũ đã bị diệt, tâm cảnh Lí Dương có sự lột xác.
Tầm Mịch Nhạc Chương!
Đúng, đúng là Tầm Mịch Nhạc Chương. Lí Dương đang thổi chính là Tầm Mịch Nhạc Chương, không phải Tầm Mịch Nhạc Chương trước đây, mà là Tầm Mịch Nhạc Chương kết hợp tất cả các loại bi thương, vui sướng, hưng phấn, thống khổ vân vân. Tầm Mịch chi đồ (Tầm mịch: tìm kiếm, Đồ: con đường => con đường tìm kiếm) xa xôi mòn mỏi, trả qua vô số sự việc khác nhau. Tầm Mịch biến hóa, Lí Dương theo đó cũng biến hóa.
Từ đó, địch khúc của Lí Dương cũng không còn cố định nữa, mà biến thành một Tầm Mịch Nhạc Chương mờ ảo vô định, tất cả địch khúc đã nhuần nhuyễn kết hợp lại. Phàm là cảm ngộ trên con đường tìm kiếm của Lí Dương, tất cả đều được thổi ra thành tiếng địch, trở thành Tầm Mịch Nhạc Chương.
“Trời, tiểu tử này!" Hạng Vũ khiếp sợ kêu lên: " Xi Vưu Đại Tôn, sư tôn lão nhân gia chẳng lẽ thật ưu ái hắn đến thế ? Bất quá cho dù sư tôn lão nhân gia cũng không thể khống chế tu luyện của người khác mà. Trời ạ, đã lâu như vậy rồi, tốc độ đề cao tâm thần kinh khủng quá rồi, mẹ nó, thôi, thôi, tâm thần cảnh giới của hắn vừa mới tới La thiên thượng tiên hậu kỳ không lâu, đã đạt tới Đại La Kim Tiên tiền kì nhanh như vậy. Một khúc này của hắn ít nhất bằng với ta tu luyện ngàn năm. A, a, mà lại còn tăng nữa Xi Vưu Đại Tôn ơi, Hồng Quân Đạo Nhân ơi, Bàn Cổ đại thần ơi. Tên này đúng là quá biến thái rồi !"
Hạng Vũ rơi vào trạng thái điên cuồng, thanh âm hắn mặc dù rất lớn, nhưng Lí Dương lại không thèm để ý chút nào.
Một cao thủ chân chính đều hiểu, tâm thần đề cao thập phần chậm chạp, thậm chí còn không thế thấy rõ được. Nghiên cứu Ma Thần Lục Tuyệt cũng có thể làm tâm thần đề cao nhanh hơn, nhưng cũng không thể biến thái đến nước này, Lí Dương chỉ thối địch một lần mà lai có đột phá kinh khủng đến thế.
Tiếng địch đột ngột tắt lịm.
Lí Dương từ từ thu lại bích thủy địch, mắt đang nhắm từ từ mở ra, hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra. Ánh mắt Lí Dương càng có vẻ thêm kiên định, ánh mắt tựa hồ nhiều thấu cả ngàn năm : " Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bắt đầu đi trên con đường tìm kiếm của mình!"
“Đại La Kim Tiên trung kỳ ! Éc, ta chẳng còn gì để nói nữa rồi." Hạng Vũ rơi vào sự khiếp sợ cực độ, thậm chí quên cả việc tự xưng là 'Bổn Phách Vương '.
Lí Dương lúc này mới nghe được thanh âm Hạng Vũ trong đầu mình.
“Phách Vương, sao vậy ?" Lí Dương mỉm cười nói. Ngay cả Lí Dương cũng không phát hiện, vừa rồi sau khi thổi một khúc địch, tâm cảnh hắn chẳng những đề cao rất nhiều, quan trọng nhất là - Tâm tính cũng biến hóa rất nhiều, sát ý đã giảm đi so với trước kia.
Mặc dù vẫn lạnh như băng như trước, nhưng cổ sát khí từ đáy lòng hắn đã nhạt nhòa dần sau khi tiêu diệt Lâm Thiên Vũ.
“Tên tiểu biến thái này, kiểm tra tâm thần của mình một chút đi rồi hãy nói chuyện." Hạng Vũ nói bô bô. Việc này quả làm cho bất kỳ ai cũng phải ghen ghét, cho dù là Hạng Vũ, cũng không khỏi ghen tị một chút.
Lí Dương nghe xong hơi nghi hoặc, rồi tự mình đắm chìm vào việc cảm thụ tâm thần.
"A!" Lí Dương cả kinh, " Đại La Kim Tiên trung kỳ, cũng là ma soái trung kỳ, làm sao như vậy được nhỉ ? Trước đây không lâu ta không phải đang là La Thiên Thượng Tiên hậu kỳ sao? Làm sao lại nhanh như vậy được nhỉ, ta cũng chẳng có cảm giác gì cả." Lí Dương có vẻ cực kỳ kinh ngạc. Lần đầu khi khi ở Côn Lôn tiên cảnh sáng chế ra Tầm Mịch Nhạc Chương, tâm thần của mình được đề cao như tên bắn, nhưng sau này mặc dù tăng lên nhanh, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Còn vừa rồi chỉ qua một thời gian ngắn ngủn, tâm thần mình lại một lần nữa tăng lên nhanh chóng, đã đạt tới Đại La Kim Tiên trung kỳ.
“Ai biết ? Tiểu tử ngươi không phải mới vừa thổi sáo sao? Chẳng hiểu sao lại tăng lên cực nhanh như thế ! " Trong đầu Hạng Vũ thậm chí có ý niệm bắt chước học thử xem, bất quá nghĩ lại mình như thế mà lại học thổi sáo, thì còn gì gọi là khí phách nữa? Phỏng chừng sư tôn Xi Vưu Đại Tôn cũng khó có thể tin được.
"Thổi địch?"
Lí Dương giật mình, mắt khép hờ cố nhớ lại mặc dù địch khúc mình vừa thổi. Vừa rồi hoàn toàn khi thóat khỏi tình trạng chìm đắm vào việc thổi sáo, Lí Dương cũng chẳng thấy có gì đáng để ý. Bây giờ cố nhớ lại, mọi chuyện có vẻ rõ ràng hơn.
“Đây là địch khúc gì ? Năm đó ta nhất thời sáng tác ra Tầm Mịch Nhạc Chương, tốt xấu gì cũng có thể thổi lên Bi Thương khúc và Hoan Lạc khúc như trước. Nhưng địch khúc này lại kết hợp tất cả, bây giờ còn có thể gọi đây là ( Hồng Trần Luyện Tâm Khúc) sao? Lí Dương cười khổ.
Tầm Mịch Nhạc Chương một lần nữa lột xác, so với Hồng Trần Luyện Tâm Khúc của Tiêu Diêu tán nhân dần dần tách ra làm hai đường bất đồng.
Có thể nói thế này, hồng Trần Luyện Tâm Khúc bất quá chỉ để Lí Dương học địch. Cảm tình của Lí Dương hoàn toàn bất đồng. Tâm cảnh cũng bất đồng, tự nhiên phải sinh địch khúc khác hẳn. Chỉ có địch khúc thích hợp nhất với mình mới có thể có kết quả hữu hiệu nhất. Nguyên trước đây Hồng Trần Luyện Tâm Khúc chỉ thích hợp nhất với Tiêu Diêu tán nhân mà thôi.
“Sao cũng được, nhờ khúc địch này đã làm cho tâm cảnh một lần nữa trải qua tầm mịch chi đồ, tìm được đột phá. Hơi đâu để ý xem nó biến hóa thành cái gì." Lí Dương cười sảng khoái.
“Lí Dương !"
Hạng Vũ đột nhiên gọi giật giọng tên Lí Dương, lại còn có vẻ rất quan tâm nữa.
"Hả?"
“Ngươi không phải muốn tìm Tuyết sao? Nhưng muốn đến Quỷ Giới. Phải có thực lực cường đại, ngươi bây giờ cần phải có linh dược để nhanh chóng đề cao thực lực." Hạng Vũ nói nhẹ nhàng như không.
Lí Dương ngẩng đầu nhìn lên, do vừa rồi trong lòng chấn động kịch liệt, tâm tình biến hóa, hắn đã không phát hiện hai bình ngọc trong suốt, trong mỗi bình ngọc có một giọt máu, năng lượng cường đại trong giọt máu đó làm Lí Dương thấy khiếp sợ.
“Cái gì thế ?"
Lí Dương trừng mắt. Linh thức cho hắn biết, năng lượng một giọt máu đó rất mạnh, có thể làm hắn trong nháy mắt đạt tới thiên ma trung kỳ, căn bản không cần thông qua độ kiếp hậu kỳ, Đại Thành kỳ, thiên ma tiền kì! Quan trọng nhất là, có đến hai giọt máu.
Chỉ hai giọt máu này, cũng có thể làm Lí Dương đỡ công khổ tu mấy trăm năm.
Phải biết rằng, càng lên cao tu luyện càng là gian nan. Tán tiên tán ma vượt qua sáu lần Tán tiên thiên kiếp, bất quá chỉ tương đương cỡ La Thiên Thượng Tiên tiền kì, phải sáu ngàn năm, cũng chỉ mới đột phá đến Thiên Ma kì mà thôi. Có thể tưởng tượng được, càng về sau lại càng kinh khủng bao nhiêu.
“Lí Dương tiểu tử, vận khí của ngươi quả là tốt phi thường !" Hạng Vũ cảm thán, bất quá lần này hắn không ghen tị, dù sao hắn tốt xấu cũng là cao thủ cấp bậc Ma Vương hậu kỳ, máu này cũng chẳng hấp dẫn gì hắn cả.
"Hay quá ? Phách Vương, rốt cuộc giọt máu này là của ai, giọt máu này còn mạnh gấp trăm lần máu của huyết tộc công tước. Không, là vạn lần, à không, còn hơn cả trăm vạn lần nữa. Thực ra không phải ta so sánh về năng lượng, mà thực sự là khác biệt về đẳng cấp!" Lí Dương sợ hãi than.
“Cũng chỉ có máu huyết của bộ tộc Huyết Ngục mới ẩn chứa năng lượng lớn như thế ! Do đó đây là tinh huyết của cao thủ bộ tộc Huyết Ngục, nói trắng ra là máu huyết của Ma Quân bộ tộc Huyết Ngục, cũng chỉ khi đạt tới cấp bậc Ma Quân, một giọt máu của bọn họ mới có như thế có năng lượng lớn như thế." Hạng Vũ nói thập phần khẳng định.
Dù sao hắn là Ma Vương hậu kỳ, dựa theo cảnh giới, sau Ma Vương là Ma Quân, sau Ma Quân là Ma Đế. Hạng Vũ đạt tới Ma Vương hậu kỳ, đối với Ma Quân tự nhiên biết rất rõ.
“Ma Quân !"
Lí Dương ngẩn ngơ, Thiên Ma, Ma Tương, Ma Soái, Ma Vương, Ma Quân, Ma Đế ! Trời ạ, Ma Quân là cao thủ tuyệt đối ở Ma Giới, lại là máu huyết của Ma Quân bộ tộc Huyết Ngục, chẳng trách có năng lượng như thế.
“Hơn nữa hai giọt máu này có năng lượng nhiều đến mức Lí Dương sau khi phục dụng, nếu đem toàn bộ dùng để rèn luyện Đao Phách, thì có thể sẽ đạt tới cảnh giới màu xanh lam, cũng khoảng chừng tương đương với thiên ma trung kỳ." Hạng Vũ ước lượng, do Lí Dương có hai Âm Dương Đao Phách, đồng thời tu luyện cần phải có năng lượng gấp đôi.
Đương nhiên, giả thuyết này chỉ đúng dưới tình huống Lí Dương không cần năng lượng để tu luyện thân thể.
“Đừng nói nữa."
Lí Dương cười, thân hình lóe lên, liền bắn về phía phía trước, tốc độ cực nhanh.
"Oanh!"
Lâm Thiên Vũ từng ở trong thần điện quan sát rất lâu cũng không phát hiện có cơ quan nào, nhưng Lí Dương vừa động đã đụng phải cơ quan.
"Oanh long long -"
Thần điện đại biến, từng đạo hào quang đỏ rực đan xen với những hào quang màu vàng kim xuất hiện khắp nơi. Từ trung tâm là hai bình ngọc, liên tục xoay tròn ,màn hào quang thật lớn màu đỏ và vàng hình thành khắp dọc đường Lí Dương di chuyển..
Lí Dương trợn mắt há hốc mồm.
"Hô hô -"
Hai bình ngọc trong suốt xoay tròn điên cuồng thành hình Thái Cực, trận pháp cũng đã khởi động. Đột nhiên một đạo chất lỏng màu đỏ thóat ra. Dựa vào mùi tanh tưởi của nó, Lí Dương có thể khẳng định đó là máu tươi. Lí Dương không thể hiểu cái thứ máu tanh đó đến từ nơi nào.
Máu tươi từ trong trận pháp không ngừng lan ra, thần điện cũng không ngừng biến hóa, kết cấu cũng xảy ra biến đổi lớn.
Một biển máu thật lớn, biển máu mênh mông xuất hiện trước mặt Lí Dương, còn ở giữa biển máu là một hòn đảo nhỏ. Lơ lửng trên hòn đảo đó là hai ngọc bình. Còn bản thân Lí Dương lại đang đứng trên một mỏm đá nhỏ, một mỏm đá duy nhất.
Quái lạ, ở đâu ra biển máu như thế, rồi giữa biển khơi mênh mông lại có một mỏm đá, hơn nữa chỉ có một hòn đảo nữa.
“Ảo trận, đáng tiếc, ảo trận này được một người có công lực cao rất cao bố trí, còn cao hơn cả bổn Phách Vương nữa, bổn Phách Vương nhìn không thấu." Hạng Vũ mặc dù nhìn không thấu ảo trận, nhưng kinh nghiệm không ít, dùng nhãn lực vẫn có thể phán đoán đây là ảo trận.
“Lí Dương, ngươi không được coi thường tưởng là mọi sự không tồn tại, ảo trận này ngươi nhìn không thấu.Nếu làm bừa nó có thể lấy mạng của ngươi đó.." Hạng Vũ cảnh cáo đạo.
Lí Dương bất lực nhìn hòn đảo giữa biển máu mênh mông, hắn căn bản không thể tính toán khoảng cádh từ chỗ hắn đứng tới hòn đảo đó.
Đột nhiên, một thanh âm vang lên trên cả thế giới biển máu.
“Ha ha, bộ tộc Huyết Ngục ta có tốc độ nhanh nhất, ngươi chỉ cần trong vòng, mười giây có thể bay đến hòn đảo trung ương, ta sẽ cho ngươi máu của ta và Jehovah. Yêu cầu của chúng ta cũng không cao, chỉ cần ngươi đạt tới tốc độ của cao thủ Đại Thành kỳ bộ tộc Huyết Ngục là đủ rồi."
“Chuẩn bị rồi chứ, một khi lựa chọn phi hành, nếu không có bay tới hòn đảo đó trong vòng mười giây, ngươi sẽ bị biển máu bao phủ, hồn phi phách tán. Nếu ngươi bỏ qua chuyện này, ngươi chỉ cần tĩnh tọa một ngày, một ngày sau tự nhiên có thể đi ra ngoài." Thanh âm khác xen vào.
“Ha ha - Chuẩn bị rồi chứ hả – đừng để bị biển máu bao phủ nhé, ha ha -" Thanh âm ban đầu vang lên một lần nữa, rồi cả hai loại âm thành kia hoàn toàn biến mất.
Hiển nhiên, thanh âm này là do hai vị cao thủ lưu lại. Một khi mở ảo trận, tự nhiên sẽ xuất hiện thanh âm đó, còn hai vị cao thủ này phỏng chừng đã rời khỏi đây từ lâu lắm rồi. Không cần Hạng Vũ nói, Lí Dương tự mình cũng hiểu được đạo lý này.
Nghe xong thanh âm đó.
Lí Dương nở nụ cười.
Tốc độ ? Nhân gian cực hạn ? Tốc độ của cao thủ Đại Thành kỳ bộ tộc Huyết Ngục ?
Cước đạp Thanh Vân, chỉ giây lát đã bay tới tận trời tưởng chuyện chơi sao ?
"Hô!"
Lí Dương cước đạp Thanh Vân, thân ảnh chợt lóe rồi bay lên không, thời gian không đến một giây, Lí Dương đã tới hòn đảo trung ương. Nói về tốc độ, phỏng chừng hai vị cao thủ bố trí đại trận cũng không kịp Lí Dương. Dù sao tốc độ của Thanh Vân đã tương đương với tốc độ của Tiên Đế rồi.
Nhìn hai bình ngọc trong suốt trước mắt, Lí Dương không khỏi sáng mắt lên, tay phải vung lên, hai bình ngọc trong suốt liền bị thu vào Túi Tiểu Càn Khôn.
"Oanh long long -"
Lí Dương vừa mới lấy hai bình ngọc, hòn đảo trung ương trên biển máu bắt đầu biến đổi ……