Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Thốn Mang

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 161562 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 15 năm trước
Thốn Mang
Ngã Cật Tây Hồng Thị

Chương 112
“ Chiến giáp với phi kiếm thì mang theo, còn các thứ khác tạm thời nên để lại đây, sau này li khai Côn Lôn tiên cảnh hẵng lấy lại. Nếu không, phải mang một cái rương đồ kè kè bên mình tới Tinh Cực Tông thật là phiền toái”
Lý Dương thầm tính toán trong lòng.
- Tiền bối, rương đồ này tạm gửi ở đây có được không, sau này vãn bối sẽ lấy lại?
Lý Dương hướng Tiêu Dao tán nhân hỏi.
Tiêu Dao tán nhân liền cười nói:
- Không vấn đề gì, chuyện này dễ thôi, ngươi muốn lấy khi nào cũng được. Nhưng mà, để ta chỉ cho ngươi khai quan phương pháp cái đã, nghe cẩn thận.
Tiêu Dao tán nhân hít vào một hơi rồi bắt đầu truyền thụ cho hắn.
Chỉ ba thời thần sau thì Lý Dương đã hoàn toàn nắm rõ phương pháp khai quan này, thật không giống với thế tục bình thường, trong đó còn hàm chứa công kích trận pháp, nếu cường hành đột phá chỉ sợ sẽ gặp phải công kích của trận pháp này.
“ Dát…”
Lý Dương thử nghiệm khai quan phương pháp, quả nhiên có thể dễ dàng khống chế.
Lý Dương liền đi đến chỗ rương đồ, chuẩn bị đưa đi cất, tất nhiên là phóng nhập vào trong thạch thất.
“ Y phục?” Đúng lúc hắn định đóng nắp thiết tương, Lý Dương đột nhiên phát hiện trong rương đồ có một một cỗ đồ vật gì đó, lập tức không thèm nhìn kĩ, xuất thủ lấy ra.
Đúng như Lý Dương nghĩ, đây chính là một kiện y phục, hắc sắc y phục.
“Đây là một kiện bảo y, tên là ‘‘‘Hắc Linh Viêm Y’’’, sau khi thâu nhập vào trong cơ thể có thể hoàn toàn dung hợp với năng lượng trong người, tùy ý biến thành các hình dạng khác nhau. Tuy lực phòng ngự không mạnh nhưng tính năng biến hóa tuyệt đối có thể xưng là nhất tuyệt, là một cỗ bảo y rất tốt.”
Tiêu Dao tán nhân vừa nhìn bộ y phục trong tay Lý Dương vừa nói.
Lý Dương nghe thấy thế nhất thời trong lòng đại hỉ.
“Lần trước, khi ta đi qua sa mạc cũng đã được thưởng thức qua lực ma sát cực từ, khi đó quần áo của mình bị huỷ hết, cực kì phiền toái. Bây giờ có kiện ‘‘‘Hắc Linh Viêm Y’’’ này thì không cần phải lo nữa, nhất là kiện pháp khí này lại có thể thu vào trong cơ thể, nếu gặp tình huống không hay có thể ngay lập tức cất giấu, sau khi nguy hiểm qua đi lại có thể dùng ngay, chuyện y phục không còn là vấn đề nữa.”
Lý Dương hưng phấn nghĩ.
- Lý Dương, ngươi hãy chế luyện lại kiện ‘‘‘Hắc Linh Viêm Y’’’đi đã!
Tiêu Dao tán nhân đề tỉnh.
Lý Dương khẽ gật đầu, cũng không nói gì, đương nhiên là hắn hiểu rõ huyền cơ trong đó.
Phương pháp luyện hóa pháp khí thật quá đơn giản, trước hết là phải thanh trừ hết mọi dấu vết của chủ nhân trước đó. Nếu như chủ nhân trước đã tiến hành tích huyết nhận chủ thì có chút phiền toái, như vậy phải chờ chủ nhân đó tự động giải khai huyết khế hoặc giết chết hắn thì huyết khế cũng tự giải.
“Chủ nhân trước của kiện pháp khí này là một tán tiên, khi độ kiếp thất bại đã hình thần câu diệt, huyết thệ cũng tự nhiên bị xóa bỏ, đỡ cho ta rất nhiều. Bây giờ luyện hóa lại cũng rất đơn giản!” Lý Dương không chút kiêng kị, trực tiếp dùng ma sát lực từ làm sạch cả trong lẫn ngoài kiện ‘‘‘Hắc Linh Viêm Y’’’này, hoàn toàn thanh trừ mọi dấu vết còn sót lại.
Sau khi đã thanh trừ sạch sẽ không còn chút vết tích, Lý Dương liền quyết định tích huyết nhận chủ.
Một khỏa huyết châu tinh oánh từ trong ngực Lý Dương bay ra nhập vào kiện bảo y. Thực ra thì máu nơi nào cũng được nhưng càng là tinh huyết thì càng hữu hiệu hơn.
Hồng sắc huyết châu khẽ “Bồng” một tiếng hóa thành một màn huyết vụ bao phủ lấy ‘‘Hắc Linh Viêm Y’’, từ từ thẩm thấu vào trong đó.
‘Hắc Linh Viêm Y’ lập tức phát tán ra hắc sắc quang mang mãnh liệt, hắc sắc quang mang càng ngày càng bành trướng mạnh mẽ dường như muốn thôn phệ tất cả. Không ngờ chỉ lát sau hắc sắc quang mang này dần thu lại rồi biến mất, tựa như hoàn toàn dung nhập vào trong cỗ bảo y vậy. ‘‘‘Hắc Linh Viêm Y’’’lại càng trở nên một màu đen thuần khiết.
Lý Dương trong tâm khẽ máy động, ‘‘‘Hắc Linh Viêm Y’’’lập tức biến thành một bộ hắc sắc y phục trên thân thể, không ngờ đây cũng là bộ y phục vĩnh viễn của Lý Dương.
Lý Dương tâm ý máy động, ‘Hắc Linh Viêm Y’ lập tức biến hóa thành vô số các lại hình dáng khác nhau, từ trường sam cho tới đoản y đều có thể. Quả nhiên Tiêu Dao tán nhân nói không sai, đặc tính biến hóa của ‘Hắc Linh Viêm Y’ tuyệt đối là khó gặp.
- Thu!
Lập tức ‘Hắc Linh Viêm Y’ẩn nhập vào trong thể nội Lý Dương, biến mất không chút vết tích.
‘Hắc Linh Viêm Y’quả nhiên có thể dễ dàng dung nhập vào trong thể nội, Lý Dương nở một nụ cười, lại xuất ‘Hắc Linh Viêm Y’ra ngoài cơ thể.

Thất sắc hoa sinh trưởng vạn niên lại chỉ đại thành trong có nửa tháng, Lý Dươngvà Tiêu Dao tán nhân tâm tình rất tốt rời đi.
- Lý Dương, ngươi mau chế luyện ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ thành bảy khỏa linh đan. Trong tiên giới, các tiên nhân u tịnh ít tranh đoạt, nguy hiểm không nhiều nhưng cũng có, ta sẽ lấy hai viên. Nhưng sau này ngươi phải tiến nhập vào ma giới và quỷ giới, trong đó các ma đầu ẩn thân vô cùng cường đại, nguy hiểm có thể nói là cực lớn, mỗi ngày đều phải giết chóc. Hơn nữa, Thiết Oa bàn tử thực lực cũng quá là cường đại, lại là Hồng Hoang yêu thú, ngươi còn kém xa, ngươi hãy cho hắn hai viên. Còn mấy khỏa linh đan bảo hộ lúc tối hậu thì còn gì tốt hơn?

Tiêu Dao tán nhân đột nhiên hướng Lý Dương nói cho hắn cách phân phối bảy khỏa linh đan.
Lý Dương sững sờ.
Độ trân quý của linh đan này quả là không thể tưởng tượng được, hắn cũng hiểu rõ, linh đan này có thể lập tức giúp tu chân giả bạch nhật phi thăng, lại còn có thể giúp khôi phục bất cứ thương thế nào gặp phải trong ma giới.
Nhất khỏa linh đan chẳng khác nào thêm một tính mạng!
Thất khỏa linh đan bảo bối, Tiêu Dao tán nhân lại chỉ xin có hai, dù sao thì ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ cũng là do Tiêu Dao tán nhân phát hiện canh giữ vạn năm mới thành. Theo suy nghĩ của Lý Dương, hắn không dám nghĩ đến mình cũng có phần, không ngờ Tiêu Dao tán nhân lại cấp cho mình đến ba khỏa.
Tiêu Dao tán nhân thấy bộ dạng sững sờ của Lý Dươngcũng chỉ cười mỉm.
Dù là người băng lãnh đến thế nào, một khi đã động chân tình thì có thể cói như toàn tâm toàn ý quan tâm đến người khác. Tiêu Dao tán nhân hơn ngàn năm rồi chưa từng để ai vào trong mắt. Nhưng khi gặp được Lý Dương, lại nghe qua những sự tình của hắn, Tiêu Dao tán nhân liền hiểu rằng hắn và mình chính là cùng một loại người.
Đồng bệnh tương liên, mặc kệ người khác thế nào, đối với Lý Dương, Tiêu Dao tán nhân vẫn luôn một lòng ủng hộ hắn.
- Tiền bối, linh đan này thật sự quá quý giá, vãn bối chỉ nhận một viên cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi. Ba khỏa, vãn bối thật vô pháp tiếp thụ a!
Lý Dương thật sự cảm thấy không thể tiếp thu, hắn cảm thấy mình không có công lao gì mà nhận đến ba khỏa thì hơi quá…
Tiêu Dao tán nhân cố kiềm chế nụ cười nói:
- Tiêu Dao ta đã cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy, biết không? Ta không làm chuyện vô ích đâu, sau này tự nó có đạo lí!

“Lý Dương, ngươi cứ nhận lấy đi. Tiêu Dao tán nhân này với bổn Bá Vương cùng một loại người, hắn đã quyết định chuyện gì là không thay đổi đâu. Hơn nữa, bổn Bá Vương thấy hắn thật sự quan tâm đến ngươi, nếu không một người lạnh lùng như hắn tuyệt sẽ không cười trước mặt ngươi.” Hạng Vũ trực tiếp khuyến cáo Lý Dương.
“Hơn nữa bổn Bá Vương còn nghe nói Tiêu Dao từ sau khi thê tử bị sát hại tính tình chợt thay đổi, có vài phần giống như trẻ con vậy!” Hạng Vũ lại nói thêm.
Hạng Vũ nói như thế, so với tình huống thực tế mặc dù có chút khác biệt nhưng về cơ bản cũng không sai khác mấy.
Khi Tiêu Dao tán nhân gặp được Lý Dương thì rất vui vẻ, đồng dạng tao ngộ như nhau, Lý Dương tâm linh lãnh mạc. Trên người tràn đầy sát ý, tuy vẻ bề ngoài rất lạnh lùng, nhưng Tiêu Dao tán nhân biết rằng tận trong sâu thẳm nội tâm hai người đều giống nhau, đều là một có một sự cố chấp thâm sâu.
Đối với tâm lí ái nộ của Lý Dương, Tiêu Dao tán nhân thập phần trân trọng.
Thấy nụ cười trên môi Tiêu Dao tán nhân, Lý Dương không khỏi nổi lên một trận cảm động.
Bạch phát trung niên trước mắt này, đã mất đi tất cả những gì yêu thương nhất, một mình thủ hộ ‘Thất sắc hạnh linh hoa’suốt cả ngàn năm, cuối cùng lại đem cấp cho mình ba khỏa linh đan, ân tình này Lý Dươngbiết lấy gì mà báo đáp?
“Tiêu Dao à, để Lý Dương bái ngươi làm nghĩa phụ, như thế có được không?” Hạng Vũ chợt dùng nguyên thần nói với Tiêu Dao tán nhân.
Tiêu Dao tán nhân sững sờ, vội vàng đáp: “không được, tuyệt đối không được!” Tiêu Dao tán nhân sở dĩ cự tuyệt là vì sự tình này hết sức tế nhị, lỡ Lý Dương không đáp ứng thì sẽ rơi vào tình thế hết sức khó xử. Tiêu Dao tuyệt không muốn làm khó Lý Dương một chút nào.
Mặc dù nói như thế nhưng trong ánh mắt Tiêu Dao tán nhân nhìn Lý Dương rõ ràng mang theo rất nhiều tình cảm cùng hi vọng.
Tiêu Dao tán nhân sở dĩ nói “không được” trong đó còn hàm chứa dụng ý, Lý Dương cũng minh bạch điều này, chính là vì không muốn mình khó xử.
Nghĩ lại Tiêu Dao tán nhân một mình cô độc trên thế gian, ái nhân thảm tử, cô đơn ngàn năm. Hơn nữa đối với mình thập phần thương yêu, không những truyền cho mình “Hồng Trần luyện tâm khúc” mà còn chỉ giáo mình rất nhiều vấn đề khác…
- Nghĩa phụ! Quả như người không chê, Lý Dương nguyện dập đầu trước người ba cái!
Lý Dương lập tức quỳ xuống trước mặt Tiêu Dao tán nhân.
Vừa nói Lý Dươngvừa chăm chú nhìn Tiêu Dao tán nhân.
Tiêu Dao tán nhân tâm tình kích động, lập tức đỡ Lý Dương dậy, nhưng tốc độ dập đầu của Lý Dương quá nhanh, đến khi Tiêu Dao tán nhân đến được chỗ hắn thì Lý Dương đã kịp dập đầu đủ ba cái rồi.
Kì thật đâu phải là Tiêu Dao không thể ngăn hắn lại? bằng vào thực lực của hắn, muốn ngăn cản Lý Dương chỉ cần một cái phất tay là xong, Nhưng Tiêu Dao không làm vậy rõ ràng là với việc nhận Lý Dương làm nghĩa tử cũng rất nhiều mong chờ.
- Nghĩa phụ!
Lý Dương ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dao tán nhân kêu một tiếng.
- Hảo, hảo, hảo!
Tiêu Dao tán nhân kêu liền ba tiếng, lập tức đỡ Lý Dương dậy, trong mắt đầy vẻ hiền hòa cùng vui mừng, Lý Dương thấy được đó là cùng một dạng tình cảm như phụ thân mình, Lý Phong.

Sau đó vài ngày, tình cảm giữa Lý Dương và Tiêu Dao tán nhân ngày càng chặt chẽ, Tiêu Dao tán nhân chỉ bảo cặn kẽ cho Lý Dương tu luyện bí kĩ.
Ngày đã gần tàn, thời khắc ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ đại thành cũng chỉ còn có ba ngày, Tiêu Dao tán nhân và Lý Dương vẫn đang tỷ thí phương pháp công kích.
Đao mang và Kiếm chi bi sát công kích lẫn nhau.
Đương nhiên Tiêu Dao tán nhân phải khống chế bớt uy lực của Kiếm chi bi sát, nếu không có thể khiến hắn tâm thần hỗn loạn. Lý Dương cũng không thể không thừa nhận, mặc dù công lực của hắn giờ đã rất cao, nhưng so với Tiêu Dao tán nhân thì còn một khoảng cách rất xa.

Tỷ thí xong.
- Lý Dương à, Đao mang của Tinh Cực Tông ta cũng có biết, bây giờ thử qua xem ra uy lực không nhỏ. Chỉ là có một điểm này, thực cũng là hư mà hư cũng là thực, hư hư thực thực cùng công kích đối phương, đó mới là đạo lí công kích tối cao. Nếu làm được điều này có thể khiến đối thủ kinh tâm khiếp đảm, không biết đâu là hư đâu là thực, không những có thể bảo toàn công lực của mình mà còn có thể làm cho đối thủ nhanh chóng tiêu hao hết năng lượng!
Tiêu Dao quay người nói với Lý Dương.
Lý Dương vừa nghe xong, tâm cơ máy động, lập tức phát xuất đao mang, mỗi đao đều hư hư thực thực, quả như nếu ba đao liên tục đều là giả thì đao thứ tư sẽ là thực, nhất định sẽ thu được hiệu quả kì diệu.
Tiêu Dao tán nhân đang định nói tiếp thì.
Đột nhiên!
- Bồng!
Ngọc bội trong lồng ngực Tiêu Dao tán nhân chợt nổ mạnh một tiếng, phá không bay ra.
Tiêu Dao tán nhân sắc mặt trở nên khó coi, Lý Dương từ đó đến giờ vẫn còn chưa nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Dao tán nhân.
- Lý Dương, ta phải rời đi vài ngày, phỏng chừng khi ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ đại thành ta cũng không có mặt, ngươi tự xử lí, sau đó ở lại đây chờ ta, trong vòng mười ngày ta nhất định sẽ trở về. Đây là truyền tấn ngọc bội, khi nào gặp nguy hiểm ngươi cứ đánh vỡ nó, ta sẽ lập tức biết được.
Tiêu Dao tán nhân lập tức phân phó sự tình với hắn rồi lấy mảnh ngọc bội ra giao cho Lý Dương.
Lý Dương vừa nhận lấy truyền tấn ngọc bội hắn đã nhận ra. Lần trước khi li khai Tinh Cực Tông hắn cũng được cấp một khỏa như vậy, chỉ cần đánh vỡ ngọc bội, Tinh Cực Tông lập tức sẽ biết mình gặp nguy hiểm, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tới giúp.
- Nghĩa phụ, ‘Thất sắc hạnh linh hoa’này không phải chuyện nhỏ, nếu có người muốn tranh đoạt thì làm thế nào?
Lý Dương lập tức hỏi.
Tiêu Dao tán nhân trên người phát tán một cỗ sát khí băng lạnh:
- Hừ, trong Côn Lôn tiên cảnh không ai dám tranh đoạt với ta, thậm chí có cho thì Thượng Thanh cung với Thục Sơn kiếm phái cũng không có tên nào có đủ can đảm!

Tiêu Dao tán nhân cũng không phải nói quá lời, luận công lực trong Côn Lôn tiên cảnh ông là đệ nhất nhân, còn tâm cảnh thì khỏi phải bàn, hiển nhiên là đã đạt tới cực trí của Cửu thiên Huyền tiên, thậm chí đã có dấu hiệu bước sang cảnh giới Tiên quân.
Hơn nữa Tiêu Dao tán nhân vốn thiện dụng dĩ nhược chế cường, khi xưa cho dù độ kiếp bị thất bại thành tán tiên hắn cũng dễ dàng tiêu diệt cả một môn phái, ngay cả cao thủ Đại Thành kì cũng bị ông giết.
Còn nữa, Tiêu Dao tán nhân hoàn thiện khả năng quần chiến, chỉ cần xuất ra Kiếm chi bi sát, phỏng chừng toàn trường đều trở nên rối loạn, sinh ra ảo cảnh, tâm ma tự nổi lên,mặc người chém giết. Cho nên Tiêu Dao tán nhân trong mắt đệ tử các phái có sự uy hiếp cực lớn.
Một nhân vật như vậy, ai muốn đối đầu với hắn đây?
Lý Dương vừa nghe xong lập tức cảm thấy yên tâm.
- Nghĩa phụ, người bây giờ có chuyện gì mà gấp thế?
Lý Dương tò mò hỏi,tựa như đối với chuyện ‘Thất sắc hạnh linh hoa’không có để ý, chuyện gì mà quan trọng như vậy?
Tiêu Dao tán nhân trong mắt thoáng qua một tia hàn quang, nhìn về phía bắc lạc giọng nói:
- Có kẻ phá vỡ cấm chế trên phần mộ Ti Cơ, ngươi ở lại đây, ta đi!
Tiêu Dao tán nhân không kịp nói gì thêm, thân hình lập tức hóa thành một đạo ánh sánh, chớp lên rồi biến mất, tốc độ vượt xa Lý Dương.
Lý Dương nhất thời cảm thấy sững sờ.
Đương nhiên là đã có người phá bỏ cấm chế trên mộ phần ái nhân của nghĩa phụ.
Trong lòng hắn chợt bốc lên một ngọn lửa phẫn nộ. Hiển nhiên là do một vài tu chân giả vì muốn tìm được bảo vật mà khai quật mộ phần. Dù sao cũng có không ít tu chân giả khi chết đã chôn theo phi kiếm hoặc các thứ bảo vật khác.
Nếu như Lý Dương biết được có người khai quật mộ phần của Khương Tuyết, khẳng định là hắn sẽ trở nên điên cuồng.
Lý Dương cũng hoàn toàn minh bạch ‘Tiêu Dao tán nhân’ đã hoàn toàn rời khỏi nơi đây.

Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lý Dương lâu lâu lại chú ý quan sát đến ‘Thất sắc hạnh linh hoa’.
Buổi tối, trên bầu trời, bảy chòm sao đang chiếu sáng.
Lý Dương cũng không hiểu tại sao vị trí các ngôi sao trên bầu trời Côn Lôn tiên cảnh cũng giống như tại địa cầu khi trước.
Nhưng lúc này Lý Dương không có tâm trí để nghĩ đến điều này. Hắn bên bên cạnh thiên trì, nhìn ngắm ‘Thất sắc hạnh linh hoa’. Nếu tính toán không sai thì vào lúc hừng đông ‘‘Thất sắc hạnh linh hoa’ sẽ chiếu ra bảy đạo hào quang. Đó chính là thời khắc tối hậu.
Lý Dương cứ như vậy chờ đợi….

……………….

Tằng Ngạn trong đám đồng bối đệ tử tại Thượng Thanh cung chính là một nhân vật nổi trội, hơn nữa phụ thân của hắn chính là trưởng lão của Thượng Thanh cung Tằng Thăng. Tằng Thăng trưởng lão chính là Đại Thành kỳ cao thủ. Nói không chừng trong thời gian sắp tới sẽ phi thăng. Tằng gia từ khi Thượng Thanh cung ra đời cho tới nay luôn được xem là danh gia vọng tộc, thân phận thập phần cao quý.

“Phụ thân cũng thật là …. , lúc trước Minh Hiến tông chỉ là một tiểu tông phái, vậy mà cha lại phái ta đích thân phải đi. Thật sự là quá chán. Bất quá Minh Hiến tông chiêu đãi ắt hẳn cũng sẽ không tệ. ” Tằng Ngạn trong lòng đang nghĩ như vậy.
“Trần Danh, Trần Tâm hai vị sư đệ. Chúng ta đã phi hành liên tục cả ngày. Chúng ta cũng nên đáp xuống nghỉ ngơi một chút vậy. ” Tằng Ngạn quay sang nói với hai vị sư đệ của mình.
Trần Danh, Trần Tâm lập tức cung kính nói:
- Mọi việc hết thảy đều do sư huynh định liệu.
Hai người này cũng hiểu được thân phận của sư huynh mình là như thế nào. Tốt nhất là tuân theo mệnh lệnh người này. Tằng Thăng tại Thượng Thanh cung vốn là cao cao tại thượng, hơn nữa tại Tiên giới thì Tằng gia cũng là nhất đại thế gia, thế lực quả thật không nhỏ. Trước mắt có thể thân cận bên người sư huynh này. Tiền đồ tuyệt đối sẽ trở nên sáng lạn.
Nghỉ ngơi một lát, Tằng Ngạn liếc qua hai người sư đệ, khẽ hất đầu đoạn ngự kiếm bay lên.
“Hai sư đệ mau lên nào. Chúng ta mau đến Minh Hiến tông thưởng thức mĩ tửu. ” Tằng Thăng tỏ ra rất phóng khoáng.
Đột nhiên trên bầu trời xảy ra một sự tình kỳ lạ.
Một đóa ‘Thất sắc tường vân’ từ từ xuất hiện giữa không trung.
“Linh vật ra đời, tất ảnh hưởng đến đến trời đất. ’Thất sắc tường vân’ xuất hiện chính là đại biểu cho sự xuất hiện của thiên tài đại bảo. Hai vị sư đệ, xem ra vận khí của chúng ta rất tốt, mau đến phạm vi xuất hiện ‘Thất sắc tường vân’ tìm kiếm xem sao. ” Nói xong lập tức Tằng Thăng bóp vỡ truyền tấn ngọc bội.
“Ta đã truyền tin tức về Thượng Thanh cung, bất quá khoảng cách từ Thượng Thanh cung đến đây cũng phải mất nửa ngày phi hành. Đúng rồi phải phát ra tín hiệu của Thượng Thanh cung, tránh cho các tông phái khác đến đây tranh đoạt bảo vật. ” Ba người lập tức phát ra tín hiệu đại biểu cho Thượng Thanh cung.

Sau đó ba nhân ảnh lập tức nhìn xuống các đỉnh núi bắt đầu tìm kiếm bảo vật.
Thiên địa biến đổi, ‘Thất sắc tường vân’ xuất hiện. Cơ hồ tất cả các tu chân giả tại Côn Lôn tiên cảnh đều biết đến. Thiên địa biến sắc nhất định xuất hiện kỳ trân dị bảo xuất hiện.. Trong lịch sử của Côn Lôn tiên cảnh đã từng xuất hiện một vài bảo bối, hoàn cảnh xuất hiện cũng tương tự như bây giờ.
Nhất thời vô số các tông phái đổ xô đến địa phương xuất hiện ‘Thất sắc tường vân’. Bất quá một số tiểu tông phái nhìn thấy tín hiệu đại biểu cho Thượng Thanh cung, lập tức bỏ đi, chỉ còn người tu chân tò mò đến xem rốt cuộc là lần này xuất hiện bảo bối gì.

Khoảng cách từ điạ phương này đến Tinh Cực tông là khá xa cho nên mặc dù tông phái này cũng cho người đến, bất quá cũng phải một ngày sau mới có thể tới nơi.
Vô luận là người có dã tâm hay đơn thuần chỉ muốn xem náo nhiệt. Thì một lượng lớn nhân mã tại Côn Lôn tiên cảnh đều đi đến nơi đây. Thậm chí còn có một vài tu yêu giả cũng đi đến. Bất quá tu yêu và tu tiên chia đôi giang sơn cho nên những tu yêu giả muốn đi đến địa phương xuất hiện bảo vật cũng phải mất hai ngày mới đến nơi.
………………………
Dương lúc này nhìn chăm chăm vào ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ ở giữa hồ nước.
Đột nhiên…
Đạo đạo thất sắc hào quang phát ra phóng xuất lên bầu trời. Quang mang chói lòa lập tức bao trùm phạm vi hơn mười ngọn núi xung quanh.
Lý Dương hai mắt sáng ngời.

‘Thất sắc hạnh linh hoa’ đã đến lúc thu hái.

……………….
Tằng Ngạn lúc này đã phát hiện ra một sơn cốc bên dưới chính là nguồn gốc phát ra thất sắc hào quang. Lập tức bay đến. Quả nhiên hắn phát hiện ra tại giữa một hồ nước có một đóa hoa liên tục phát ra thất sắc hào quang.

“Trời ạ ! Thất sắc hạnh linh hoa. ” Tằng Ngạn nhất thời phát ra những âm thanh kích động trong lòng.
‘‘Thất sắc hạnh linh hoa’ tại Tiên giới tuyệt đối rất quý giá. Tằng Ngạn cũng không ngờ vận khí của mình lại may mắn như vậy. ’Thất sắc hạnh linh hoa’ có thể chế tạo thành hạnh linh đan. Mặc dù Thượng Thanh cung không biết cách chế luyện nhưng các tiền bối của Thượng Thanh cũng đều có thể chế luyện.
“Ngừng tay !”
Tằng Ngạn đột nhiên nhìn thấy một thanh niên mặc hắc y đang vươn tay ra như muốn hái ‘Thất sắc hạnh linh hoa’. Nhất thời hắn quát lớn đồng thời phi kiếm cũng phóng xuất ra ngoài.
Mặc kệ hắn là ai đi nữa, cho dù là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái thì cũng phải giết. Trước mặt là ‘Thất sắc hạnh linh hoa’, Tằng Ngạn cũng không còn ngần ngại gì nữa. Bằng mọi giá phải đoạt được bảo vật này.
Tằng Ngạn chính là Độ kiếp tiền kỳ cao thủ. Hơn nữa phi kiếm của hắn chính là đính cấp phi kiếm. Phi kiếm xuất ra liền biến thành một đạo hàn quang phóng tới Lý Dương, đồng thời liên tục bắn ra ba khỏa khiển lôi trực tiếp muốn sát tử đối phương.
Lý Dương lập tức bừng tỉnh, hắn có thể cảm nhận được uy lực của phi kiếm. Lập tức một đạo đao mang bắn ra nghênh đón phi kiếm. Không ngờ lại phát hiện thêm ba khỏa khiển lôi áp bức phải lui ra xa hồ nước.
“Bồng !”
Đao mang cùng phi kiếm va chạm. Tằng Ngạn bất giác biến sắc. Lập tức thu lại phi kiếm.

“Người là đệ tử của Tinh Cực tông!” Tằng Ngạn nhất thời trong lòng chấn động. Theo cảnh tưởng mà hắn chứng kiến thì thanh niên hắc y, đệ tử của Tinh Cực tông đã phát hiện ra ‘ Thất sắc hạnh linh hoa’ trước hắn. Theo đạo lý thì bảo vật này phải thuộc về đệ tử của Tinh Cực tông.
Nhưng Tằng Ngạn không cam tâm như vậy. Một kế sách đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
“A!” Lý Dương lãnh đạm nhìn người thanh niên trước mặt, đoạn lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là người ở phương nào ?.
Tằng Ngạn mỉm cười nói:
- Ta là đệ tử của Thượng Thanh cung. Tinh Cực tông đạo hữu, có lẽ đạo hữu không biết ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ chính là do Thượng Thanh cung của chúng ta chăm sóc.
Lý Dương bất giác cười lạnh một tiếng.
“Cứ một trăm năm một lần, Thượng Thanh cung đều phái đệ tử đến đây chăm sóc. Trải qua năm nghìn năm, Thượng Thanh cung cung chủ đã tính ra ngày hôm nay ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ sẽ nở hoàn toàn. Cho nên phái ta đến đây thu thập. Đạo hữu nên để cho vật quy cố chủ. ” Tằng Ngạn lúc này cũng không chút khinh mạn, một chiêu đụng độ vừa rồi hắn cũng phát hiện ra công lực của Lý Dương so với hắn cũng không chênh lệch bao nhiêu. Hơn nữa khoảng cách của Lý Dương đến ‘Thất sắc hạnh liên hoa’ gần hơn hắn.
Nếu áp bức Lý Dương quá, Lý Dương chỉ cần một đạo đao mang là có thể tiêu hủy hoàn toàn ‘Thất sắc hạnh linh hoa’. Đến khi đó Tằng Ngạn sẽ hối không kịp.
Lý Dương tu luyện ba năm, đao mang lúc này chính là chanh sắc cảnh giới. Hơn nữa lực công kích của đao mang rất cường hãn. Lý Dương chưa hế sử dụng đến ‘Phá Sơn Liệt Không’ cũng đã có thể bình thủ với Tằng Ngạn. Nếu như hắn dùng đến ‘Phá Sơn Liệt Không’ tất đối phương căn bản không có khả năng kháng cự.
“Thật là hồ ngôn loạn ngữ!”
Lý Dương thanh âm lạnh lẽo vang lên:
- Nếu như ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ là của Thượng Thanh cung nhà ngươi thì sao không cho người ở đây mà canh giữ. Thật là quá buồn cười.
Nghĩa phụ Tiêu Dao tán nhân của mình đã ở đây mấy ngàn năm. Nếu như có người của Thượng Thanh cung ở đây nhất định người đã phát hiện ra. Huống chi vài tháng trước, sơn cốc này đã bị nghĩa phụ sử dụng đại hình ảo trận ngăn cản, ngoại giới căn bản không thể biết đến.
Tằng Ngạn nghe đối phương nói vậy, nhất thời sắc mặc biến đổi liên tục.
“Tinh Cực tông đạo hữu. ’Thất sắc hạnh linh hoa’ là của Thượng Thanh cung chúng ta. Nếu như người vì đóa hoa này gây thù kết oán với Thượng Thanh cung thì e rằng ngay cả Huyễn Quang chân nhân cũng gánh không nổi đâu. ” Tằng Ngạn nói vậy nhất thời Lý Dương càng cảm thấy bực bội, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi.
Đối phương quả thật là không xem Tinh Cực tông vào đâu, một mực áp bức một cách trắng trợn.

“Sư đệ, mau đoạt lấy ‘Thất sắc hạnh linh hoa’. “ Tằng Ngạn lập tức truyền âm cho Trần Tâm, người sư đệ này của hắn lúc này đang tiến tới. Trong lòng hắn quả thực quá mừng rỡ. Hắn trước đây không nắm chắc phần thắng nhưng bây giờ có thêm trợ thủ, chắc chắn sẽ đắc thủ bảo vật này. ” Tằng Ngạn thân hình chớp lên hung hãn phóng tới Lý Dương.
Thật là vất vả tu luyện khiển lôi.
Tằng Ngạn một hơi tung ra ba khỏa khiển lôi. Cùng lúc ngự giá trên phi kiếm xông đến sát tử Lý Dương. Lúc này khoảng cách giữa hai người là rất gần.

Lý Dương lúc này căn bản không có nhiều thời gian. Một mặt phải đối diện với ba khỏa khiển lôi của Độ Kiếp tiền kỳ cao thủ Tằng Ngạn. Một mặt trông thấy Thượng Thanh cung đệ tử Trần Tâm hóa thành lưu quang thu hái ‘Thất sắc hạnh linh hoa’. Lý Dương nhất thời trong lòng quýnh quáng lên.

‘Thất sắc hạnh linh hoa’ là do nghĩa phụ chờ đợi mấy ngàn năm. Nay để lại cho mình. Không ngờ nghĩa phụ vừa rời khỏi đây đã có người tới tranh đoạt. Mặc dù Tiêu Dao tán nhân không sợ Thượng Thanh cung nhưng Lý Dương cũng biết Thượng Thanh cung chính là nhất đại tông phái, thực lực không nhỏ. Đụng đến bọn người này cũng thật là nan giải.
“Bồng, bồng, bồng !
Lý Dương bắn ra từng đạo đao mang ngăn chặn khiển lôi, đồng thời thân hình như mãnh hổ phóng tới Tằng Ngạn.
“Dừng tay !”
Một âm thanh băng lãnh vang lên. Một vị trung niên nhân xuất hiện, một đạo quang hoa âm lạnh ngăn cản Lý Dương lại.
Tằng Ngạn nhìn xem, bất giác mừng rỡ”
- Sư điệt bái kiến sư thúc.
Người trung niên trước mặt hắn chính là một trong các trưởng lão của Thượng Thanh cung Nguyên Minh trưởng lão. Một Tán tiên đã vượt qua nhất trọng thiên kiếp. Tương đương với Đại Thành kỳ cao thủ. Nguyên Minh lần này đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy tín hiệu của Thượng Thanh cung phát ra mới tìm đến đây.
Lý Dương nhất thời cảm thấy không ổn, giận dữ nói :
- Hừ…ngang nhiên chiếm đoạt vật của Tinh Cực tông. Đây có phải là phong thái của một đại tông phái hay không?.
Nguyên Minh đối với Tinh Cực tông cũng có chút ác cảm. Dù sao một tiểu tông phái không có gì đặc biệt lại đột nhiên phát triển nhanh chóng thậm chí có thể so sánh với Thượng Thanh cung. Một tông phái như vậy đương nhiên là hắn không thể có hảo cảm được.
“Tằng Ngạn, nói cho rõ ràng. Rốt cuộc sao lại thế này?” Nguyên Minh quay sang hỏi sư điệt của mình.

Lý Dương thấy vậy, ngước nhìn Tằng Ngạn cười lạnh. Hắn muốn xem trước mặt Nguyên Minh, Tằng Ngạn có dám nói xằng hay không.
Tằng Ngạn tiếp nhận ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ từ tay Trần Tâm sau đó quay sang nói với Nguyên Minh:
- Sư thúc, đóa hoa này vốn là do sư điệt phát hiện ra trước nhưng Tinh Cực tông đạo hữu muốn dựa vào phi đao lợi hại của Tinh Cực tông cướp đi đóa hoa này. May mắn là vào lúc tối hậu, Trần Tâm sư đệ tới kịp mới có thể bảo toàn được đóa kỳ hoa này.
Tằng Ngạn nói một hơi đảo ngược lại vị trí cho Lý Dương.
“Câm mồm ! Thật là mặt dày không biết xấu hổ. ” Lý Dương lúc này thực sự muốn trực tiếp giết chết tên tiểu nhân này.
Chính mình bị cướp mất ‘ Thất sắc hạnh linh hoa’, không ngờ còn bị vu khống. Lý Dương quả thật không còn có thể bình tĩnh được nữa.
Bất quá hắn cũng không dám vọng động, bốn người của Thượng Thanh cung trước mắt thực lực quả thực vượt xa mình. Tằng Ngạn là Độ kiếp tiền kỳ, Trần Tâm và Trần Danh là Nguyên Anh hậu kỳ. hơn nữa còn có một trưởng lão là Tán tiên đã vượt qua nhất trọng thiên kiếp.
Lý Dương lập tức vận lực bóp nát ba khối truyền tấn ngọc bội trong ngực.
Một khối là truyền tấn của Tinh Cực tông, một khối là của Thục Sơn kiếm phái Trần Kiếm Phong cấp cho. Khối còn lại chính là của nghĩa phụ Tiêu Dao tán nhân.
“Nhẫn nại một chút, hy vọng nghĩa phụ có thể kịp quay trở lại. Ta căn bản không thể một mình đối chọi lại bốn người này. ”
Lúc này chung quanh sơn cốc đã xuất hiện thêm nhiều tu chân giả, càng lúc càng đông, phải đến vài trăm người.
‘Thất sắc hạnh linh hoa’. Tin tức kinh hãi này nhanh chóng được lan truyền ra.
Phàm là những tu chân giả có kiến thức đều biết rằng ‘ Thất sắc hạnh linh hoa’ tuyệt đối rất trân quý, những người khác không biết cũng lập tức nghe được thông tin về đóa kỳ hoa này từ xung quanh. Bất giác người người đều phát ra ánh mắt tham lam đầy dã tâm. Nhưng bị uy thế của Thượng Thanh cung trấn áp, không một ai dám tiến lên cướp đoạt.
“Nguyên Minh đạo hữu, nơi đây rốt cuộc là như thế nào. Hình như Tinh Cực tông đạo hữu này có một chút vấn đề. ? Chung quanh có một vài tu chân giả xuất hiện, người vừa lên tiếng là một người trung niên, người này cũng không phải là một tiểu nhân vật mà chính là trưởng lão của Ngũ Hành tông.
<< Chương 111 | Chương 113 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 527

Return to top