Chúng ta cố gắng kết luận loạt bài học của chúng ta trong sách Ru-tơ với mong muốn tìm kiếm được kho tàng giấu kín trong sách nầy. Chúng ta nhận biết rằng mỗi chữ, mỗi câu không chỉ có ý nghĩa về lịch sử mà thôi mà cũng có ý nghĩa sâu sắc tuyệt vời về thuộc linh.
Chúng ta bắt đầu khám phá ra rằng Na-ô-mi là hình bóng về dân tộc Y-sơ-ra-ên. Họ trở nên góa bụa đối với Ðức Chúa Trời vì họ chống nghịch lại Ngài, vì họ ra đi bỏ Nhà Bánh. Họ đi theo thần tượng khác như bức tranh về Na-ô-mi đi đến xứ Mô-áp, nơi đó bà bị mất chồng. Chúng ta cũng bắt đầu thấy rằng Ru-tơ là hình bóng về những người tin nhận nơi Chúa Cứu Thế Giê-xu. Chúng ta ngợi khen Chúa vì những người nầy không chỉ đến từ dân tộc Y-sơ-ra-ên mà cũng đến từ những dân tộc khác trên thế giới nữa. Chúng ta ngợi khen Chúa vì chương trình cứu rỗi đó dành cho cả thế giới.
Trước khi chúng ta trở lại sách Ru-tơ để xem xét thật cẩn thận các câu 13, 14, 15 của chương 4. Tôi chắc rằng nếu bây giờ chúng ta đi một vòng xem xét về dân tộc Y-sơ-ra-ên để xem được ứng nghiệm vào kế hoạch cứu rỗi như thế nào. Có lẽ có nhiều người trong các bạn cho rằng kết luận trong bài học vừa rồi không được ủng hộ bởi Kinh Thánh, cho rằng tôi đã nói Ðức Chúa Trời không có một tương lai rực rỡ tươi sáng cho dân tộc Y-sơ-ra-ên. Không phải trong Rô-ma chương 9, 10 và 11 dạy rằng có một tương lai vinh hiển cho họ sao? Vì ba chương nầy trong sách Ru-tơ đi rất song song với sách Ru-tơ nên tôi muốn dành vài phút để nghiên cứu về ba chương nầy và để trả lời câu hỏi đó. Nếu chúng ta muốn tìm kiếm lẽ thật trong Kinh Thánh, chúng ta không ngại phải đối diện với mỗi và bất cứ câu nào liên quan đến câu hỏi mà chúng ta đang có.
Câu hỏi về dân tộc Y-sơ-ra-ên là một trong những câu hỏi có tính chất đặc biệt. Chúng ta thấy họ đã trở về quê hương của họ và hầu như chúng ta thấy bàn tay của Ðức Chúa Trời ban phước cho họ. Hình như sẽ có điều gì đó sáng lạng đến với họ qua điều nầy. Chúng ta hãy xem xét 3 chương nầy một chút để xem có thể thấy được điều gì mới trong những chương nầy không. Trong Rô-ma 9, 10, 11, sứ đồ Phao-lô được Thánh Linh soi dẫn đã quan tâm một cách sâu sắc đến dân tộc Y-sơ-ra-ên. Lòng của ông đầy sự đau buồn vì cớ sự không tin của họ. Ông viết trong Rô-ma 9:1-3, "Tôi nói thật trong Ðấng Christ, tôi không nói dối, lương tâm tôi làm chứng cho tôi bởi Ðức Chúa Trời: tôi buồn bực lắm, lòng tôi hằng đau đớn. Bởi tôi ước ao có thể chính mình bị dứt bỏ, lìa khỏi Ðấng Christ, vì anh em bà con tôi theo phần xác." Ðây là cảm nghĩ của ông về họ dưới sự soi dẫn của Thánh Linh. Ông cảm thấy đau buồn về dân tộc mà ông ra từ đó. Ông thuộc dân tộc Y-sơ-ra-ên, chi phái Bên-gia-min, phe Pha-ri-si. Ông là người Hê-bơ-rơ, con của người Hê-bơ-rơ nhưng lòng của ông thì rất đau buồn vì có rất ít người nhận ra Chúa Giê-xu là Ðấng Mê-si.
Với lòng yêu thương đối với họ ông nói rằng: "Tôi nói thật trong Ðấng Christ, tôi không nói dối, lương tâm tôi làm chứng cho tôi bởi Ðức Chúa Trời: tôi buồn bực lắm, lòng tôi hằng đau đớn. Bởi tôi ước ao có thể chính mình bị dứt bỏ, lìa khỏi Ðấng Christ, vì anh em bà con tôi theo phần xác." Phao-lô nói như cách của một người được sanh lại thật sự bắt đầu vâng theo luật pháp của Ðức Chúa Trời. Luật đó dạy rằng chúng ta phải yêu người lân cận như mình, sẵn sàng hi sinh mạng sống cho bạn mình. Dĩ nhiên đây cũng là cách chúng ta phải đối xử với dân tộc Y-sơ-ra-ên.
Là tín hữu được sanh lại chúng ta phải nặng lòng về họ vì dân tộc nầy đã thừa hưởng nhiều phước hạnh từ nơi Ðức Chúa Trời nhưng vẫn cứ ở trong sự không tin. Chúng ta phải cầu nguyện cho họ. Chúng ta phải dùng đủ mọi cách để có thể chia xẻ Tin lành cho họ bởi vì họ cũng cần đến Chúa Cứu Thế nếu họ muốn có sự sống đời đời. Trong câu 4 và 5, Ðức Chúa Trời chỉ rõ qua sứ đồ Phao-lô rằng thật sự dân Y-sơ-ra-ên bắt đầu bằng những đặc quyền. Họ là dân Y-sơ-ra-ên, được làm con nuôi, được ban cho luật pháp, giao ước. Họ được hầu việc Ðức Chúa Trời và được những lời hứa. Họ được Ðức Chúa Trời lựa chọn. Họ là một dân tộc đặc biệt.
Ðức Chúa Trời đối với họ bằng tình yêu thương rất lớn. Bạn có thể xem nhiều đoạn trong Kinh Thánh nhấn mạnh về điều nầy. Nhưng đến câu 6, 7 và 8 ông chỉ tỏ rằng không phải vì họ thuộc trong dòng máu của Áp-ra-ham cho nên đặc quyền nầy sẽ tiếp tục cho đến đời đời. Câu 6, "Vì những kẻ bởi Y-sơ-ra-ên sanh hạ, chẳng phải vì đó mà hết thảy đều là người Y-sơ-ra-ên". Nói cách khác, nếu họ là người Y-sơ-ra-ên, họ thuộc dân tộc Y-sơ-ra-ên nhưng không hẳn là dân Y-sơ-ra-ên đời đời. Dân Y-sơ-ra-ên đời đời mà Ðức Chúa Trời đề cập đến khi Ngài lập lời hứa: "Ta sẽ làm Ðức Chúa Trời các ngươi đời đời". Ngài nhấn mạnh trong câu 7 và 8, "Ấy là bởi Y-sác mà ngươi sẽ có một dòng dõi gọi theo tên ngươi; nghĩa là chẳng phải con cái thuộc về xác thịt là con cái Ðức Chúa Trời, nhưng con cái thuộc về lời hứa thì được kể là dòng dõi Áp-ra-ham vậy."
Chúng ta đã học sơ qua điều nầy trong Ga-la-ti 4, rằng Y-sác là người được sanh ra cho người đàn bà son sẻ là Sa-ra trong lúc tuổi già, lúc bà đã qua khỏi thời kỳ có thể có con được. Bà là người bị ruồng bỏ, chỉ đến những con cháu Áp-ra-ham thật. Trong khi đó Ợch-ma-ên được sanh ra bởi A-ga, là người đàn bà nô lệ. Nàng là kiểu mẫu về những con cháu trong dòng máu của Áp-ra-ham nhưng không phải là dân Y-sơ-ra-ên thật. Cho nên Ngài phán trong câu 8, "Nghĩa là chẳng phải con cái thuộc về xác thịt là con cái Ðức Chúa Trời". Ðiều nầy nói về những con cháu trong dòng máu của Áp-ra-ham nhưng không nhận được sự sống đời đời.
Họ là những người cố gắng sống hòa thuận lại cùng Ðức Chúa Trời bằng cách giữ luật pháp. "Nhưng con cái thuộc về lời hứa thì được kể là dòng dõi Áp-ra-ham vậy". Con cái thuộc về lời hứa là những người được chọn bởi Ðức Chúa Trời trước khi sáng thế như chúng ta sẽ thấy ngay sau đây. Chúng ta tiếp tục trong Rô-ma 9:27, "Còn Ê-sai nói về dân Y-sơ-ra-ên mà kêu lên rằng: Dầu số con cái Y-sơ-ra-ên như cát dưới biển, chỉ một phần sót lại sẽ được cứu mà thôi." Ðó là điều mà Ðức Chúa Trời đã sắp đặt trước, không cần biết dân tộc Y-sơ-ra-ên đông, lớn mạnh như thế nào thuộc về lãnh thổ chính trị. Chương trình của Ðức Chúa Trời là: "chỉ một phần sót lại sẽ được cứu".
Ðức Chúa Trời chỉ rõ trong Rô-ma 9:29 rằng: "Lại như Ê-sai đã nói tiên tri rằng: Nếu Chúa vạn quân chẳng để lại một cái mầm của dòng giống chúng ta, Thì chúng ta đã trở nên như thành Sô-đôm và giống như thành Gô-mô-rơ vậy." Ngoài lòng thương xót của Ðức Chúa Trời với ân điển không tài hiểu được của Ngài, sẽ không có sự cứu rỗi cho dân tộc Y-sơ-ra-ên. Nhưng bởi lòng thương xót của Ngài, có một phần còn sót lại theo sự lựa chọn của ân điển, nếu không họ cũng sẽ không được phân biệt ra khỏi dân thành Sô-đôm và Gô-mô-rơ đã bị hủy diệt. Rồi trong câu 31, "Còn như dân Y-sơ-ra-ên tìm luật pháp của sự công bình, thì không đạt đến luật pháp ấy." Ông mô tả tại sao dân Y-sơ-ra-ên bị trừ bỏ, tại sao Y-sơ-ra-ên đáng bị hủy diệt giống như Sô-đôm và Gô-mô-rơ.
Họ cố gắng trở nên công bình với Ðức Chúa Trời, nhưng họ không đạt đến sự công bình đó. Câu trả lời trong câu 32, "Tại sao? Tại họ chẳng bởi đức tin mà tìm, nhưng bởi việc làm." Bạn thấy không? Họ cố gắng tìm kiếm sự cứu rỗi bởi gìn giữ luật pháp. Họ cố gắng tự mình giữ không chỗ trách được. Họ nghĩ rằng họ sẽ được cứu, họ xứng đáng trước mặt Ðức Chúa Trời. Ngày nay có nhiều người sống như cách nầy, cả người Do-thái lẫn người ngoại bang. Họ vâng giữ luật pháp của Ðức Chúa Trời một cách rất cẩn thận. Họ vâng theo luật pháp một cách rất nghiêm nhặt, tin rằng làm như vậy Ðức Chúa Trời sẽ nhìn họ với lòng thương xót. Họ tin rằng Ðức Chúa Trời sẽ thấy họ xứng đáng với sự cứu rỗi. Ðó là con đường chắc chắn dẫn đến sự phán xét và địa ngục. Nếu chúng ta cố gắng trở nên công bình trước mặt Ðức Chúa Trời bằng cách giữ luật pháp thì Ðức Chúa Trời sẽ đoán xét chúng ta bằng luật pháp và luật pháp sẽ lên án chúng ta. Bởi vì nếu tìm thấy một tội dù là rất nhỏ thì chúng ta cũng là đối tượng cho sự hình phạt đời đời.
Khi chúng ta xem thầy cả thượng phẩm trong thời Chúa Giê-xu, họ không tham dự trong việc thờ thần Ba-anh. Họ không có những tượng chạm trong đền thờ. Họ giữ luật pháp một cách rất nghiêm nhặt. Nhưng tất cả họ đều bị hủy diệt chỉ trừ "phần còn sót lại theo sự lựa chọn của ân điển" như Ni-cô-đem, Giô-sép A-ri-ma-thê và chỉ một ít những thầy tế lễ. Nhưng hầu hết những người thầy thông giáo của dân Y-sơ-ra-ên đều muốn trở nên công bình trước mặt Ðức Chúa Trời bằng cách giữ luật pháp, ngay cả Phao-lô cũng làm như vậy trước khi ông được cứu trên đường Ða-mách, họ đều bị đi vào địa ngục vì họ không thể nào tìm được sự cứu rỗi bằng cách nầy.
"Song về dân Y-sơ-ra-ên, thì rằng: Ta đã giơ tay ra cả ngày hướng về dân bội nghịch và hay nói trái." (Rô-ma 10:21). Phần trước trong chương 10 Ðức Chúa Trời phán rằng Ngài đã giảng Tin Lành cho họ, dĩ nhiên họ là người nhận tất cả những tư liệu cần thiết liên quan đến sự cứu rỗi. Họ có Ê-sai 53 cũng giống như hoạn quan Ê-thi-ô-bi và hoạn quan nầy được cứu khi ông đọc Ê-sai 53 như chúng ta thấy trong Công-vụ chương 8. Hầu hết dân Y-sơ-ra-ên cũng đọc cùng một chương đó và hơn nữa, họ còn có thêm nhiều tư liệu hơn hoạn quan Ê-thi-ô-bi nữa nhưng họ vẫn không được cứu. Ðức Chúa Trời đem Tin Lành đến với họ một cách kiên nhẫn nhưng hầu hết họ không được cứu. Tiếp tục, Rô-ma 11:1, "Vậy tôi nói: Ðức Chúa Trời có bỏ dân Ngài chăng? Chẳng hề như vậy; vì chính tôi là dân Y-sơ-ra-ên, dòng dõi Áp-ra-ham, về chi phái Bên-gia-min. Ðức Chúa Trời chẳng từng bỏ dân Ngài đã biết trước."
Chú ý điều được chép ở đây: "Ðức Chúa Trời có bỏ dân Ngài chăng?... Ðức Chúa Trời chẳng từng bỏ dân Ngài đã biết trước." Ai là "dân Ngài"? Chúng ta phải quyết định điều nầy. Ai là "dân Ngài"? Dĩ nhiên, dân Y-sơ-ra-ên là dân Ngài. Ngài đã lựa chọn họ phải không? Chúng ta hãy xem Kinh Thánh có vài điều nói về việc nầy. Bạn có nhớ trong Ma-thi-ơ chương 1 khi thiên sứ đến cùng Giô-sép để cho ông biết rằng Ma-ri là vợ của ông sẽ mang thai một con trai, thiên sứ phán cùng Giô-sép, "Người sẽ sanh một trai, ngươi khá đặt tên là Jêsus, vì chính con trai ấy sẽ cứu dân mình ra khỏi tội." Tôi hiểu rồi, "dân Ngài" là chỉ về những người sẽ được cứu.
Chúng ta hãy xem dân tộc Y-sơ-ra-ên. Những vua gian ác cai trị mười chi phái của dân Y-sơ-ra-ên, có phải họ là "dân Ngài" không? Không, không có bằng chứng nào cho thấy họ được cứu. Những người chết trong đồng vắng vì sự gian ác của họ, theo ý nghĩa thuộc linh có phải họ là "dân Ngài" không? Không, họ cũng không phải là dân Ngài. Theo ý nghĩa về chính trị họ là một dân tộc ở dưới cánh bóng phước hạnh của Chúa nhưng không phải cách Ðức Chúa Trời dùng câu "dân Ngài" đối với họ. Còn về thầy tế cả thượng phẩm như Cai phe, A-na-nia và những thầy thông giáo trong nhà hội thời Chúa Giê-xu thì sao? Họ có phải là "dân Ngài" không? Không, Ngài phán về họ là con cái của Ma-quỉ cho nên Chúa Giê-xu không đến để cứu họ.
Vì vậy, Ðức Chúa Trời không nói về họ khi Ngài phán rằng Ngài sẽ không bỏ dân Ngài. Những người mà Ngài nói đến trong Rô-ma 11 là những người còn sót lại theo sự lựa chọn của ân điển ra từ dân Y-sơ-ra-ên. Họ là những người Chúa Giê-xu có ý định đến để cứu. Trong Giăng 6:37, Chúa Giê-xu nói về dân của Ngài dù Ngài không dùng chữ dân Ngài nhưng chắc chắn là nói đến dân Ngài. "Phàm những kẻ Cha cho ta sẽ đến cùng ta, kẻ đến cùng ta thì ta không bỏ ra ngoài đâu." Nói cách khác, Ðức Chúa Trời đã ban cho Chúa Cứu Thế Giê-xu một số người. Họ là dân Ngài. Rồi Ngài tiếp tục trong câu 39, "Vả, ý muốn của Ðấng đã sai ta đến là hễ sự gì Ngài đã ban cho ta, thì ta chớ làm mất, nhưng ta phải làm cho sống lại nơi ngày sau rốt." Ðức Chúa Trời phán trong Rô-ma 11:1 rằng, "Ðức Chúa Trời có bỏ dân Ngài chăng? Chẳng hề như vậy." Ðó là những người dân Y-sơ-ra-ên sẽ được cứu. Vì "có một phần còn sót lại theo sự lựa chọn của ân điển" cho nên Ðức Chúa Trời tiếp tục đối xử tử tế với dân Y-sơ-ra-ên bằng lòng thương xót. Ðó là lẽ thật thứ nhất mà chúng ta thấy trong Rô-ma 11.
Bài học tới chúng ta sẽ xem xét câu hỏi trong câu 2, "Ðức Chúa Trời chẳng từng bỏ dân Ngài đã biết trước." Ngài có ý gì trong câu đó? Chúng ta sẽ học thêm cho hết Rô-ma 11 xong thì sẽ trở lại sách Ru-tơ. Tôi hi vọng rằng khi học sách Ru-tơ nầy thì bạn sẽ được khích lệ, thích thú và sẽ đào sâu thêm vào Lời Chúa, so sánh Kinh Thánh với Kinh Thánh, rồi bạn sẽ hiểu thêm về sự cứu rỗi tuyệt vời mà Ðức Chúa Trời ban cho chúng ta.