Ðến đây, chúng ta đang học đoạn 2 câu 9 của sách Ru-tơ. Ru-tơ người đàn bà góa Mô-áp đang mót lúa trong ruộng của Bô-ô. Bô-ô đến từ Bế-lê-hem là nơi ông đang sống, chào Ru-tơ và nói chuyện với cô rất tử tế, nhân từ. Ông nói: "Hỡi con gái ta, hãy nghe, chớ đi mót trong ruộng khác, và cũng đừng xa khỏi chỗ nầy. Hãy ở cùng các tớ gái ta, xem người ta gặt trong ruộng ở nơi nào, thì hãy đi theo đó. Ta đã cấm các đầy tớ ta đụng đến nàng." Nói cách khác, nàng đang ở dưới sự chăm sóc bảo vệ của ta. Rồi ông nói với Ru-tơ trong phần cuối của câu 9: "Nếu có khát, hãy đi uống nước nơi bình của chúng sẽ múc cho." Một lần nữa, ông bày tỏ mối quan tâm lo tưởng đến nàng Ru-tơ. Nàng bị nóng cả ngày vì lo làm việc chăm chỉ quá, không dám nghỉ vì được phép mót lúa trong ruộng nầy, hi vọng có đủ đồ ăn cho nàng và mẹ chồng là Na-ô-mi. Dĩ nhiên, nàng rất khát nước, Bô-ô đã không nói: Xin lỗi, nếu nàng khát thì cứ tiếp tục làm việc đợi đến chừng về nhà thì sẽ uống nước luôn thể. Không, ông nói: Nước đây đã được múc bởi những người tớ trai, nàng có thể đến đây để giải khát. Ðây là hành động nhân từ của Bô-ô đối với người đàn bà góa là Ru-tơ.
Ngay tức thì, chúng ta có cảm giác rằng có một sự sâu sắc tuyệt vời về thuộc linh trong ngôn ngữ nầy. Ðức Chúa Trời đã khiến cho Bô-ô dùng ngôn ngữ nầy và được ghi lại trong Kinh thánh vì Ngài đang chỉ đến một loại nước khác. Bạn có nhớ khi Chúa Giê-xu nói chuyện với người đàn bà Sa-ma-ri trong Giăng 4:14 không? Người đàn bà Sa-ma-ri nầy thì cũng giống như Ru-tơ. Ðàn bà Sa-ma-ri cũng là đàn bà bị rủa sả, người Do thái không muốn nói chuyện với người Sa-ma-ri, vì họ là một giống dân bị rủa sả. Nhưng Chúa Giê-xu nói với bà rất là tử tế, Ngài nói với bà về nước mà bà có thể uống và sẽ không khát nữa. Và dĩ nhiên, nước mà Ngài nói đó là nước Tin Lành, nước sự sống đời đời mà chúng ta nhận được khi chúng ta nghe về Tin Lành. Cũng vậy, ở đây Ru-tơ đang khát về thể xác, khát nước, khát thức ăn cho nàng và cho Na-ô-mi. Bô-ô đã nói rằng, nàng có thể mót trong ruộng của ta, nếu nàng có khát nước thì có nước uống cho nàng.
Chúa Giê-xu nói gì trong Ma-thi-ơ 5:6? "Phước cho kẻ đói khát sự công bình, vì sẽ được no đủ". Ru-tơ ở đây là hình bóng của người đang tìm kiếm sự cứu rỗi, đang đói khát sự công bình. Vâng, trong sự kiện lịch sử nàng đang đói khát về thể xác, nhưng bức tranh thuộc linh ở đây, qua câu chuyện lịch sử rất đẹp nầy, nàng là hình ảnh của những ai đang đói khát sự công bình, họ sẽ được no đủ. Họ được no đủ bởi ai? Bởi chính Ðức Chúa Trời. Nếu chúng ta thật sự khát về sự công bình, Ðức Chúa Trời sẽ cung cấp cho chúng ta dư dật vì Chúa Cứu Thế Giê-xu đã trở nên sự công bình của chúng ta. Ngài đền trả cho tất cả tội lỗi của chúng ta, chúng ta được che đậy bởi áo công bình của Ngài. Lần nữa, Chúa chỉ rõ ra ở đây bức tranh cứu rỗi như thế nào: "Ru-tơ, nếu nàng khát nước, có đầy đủ nước cho nàng ở đây". Cũng vậy, nếu bạn khát khao Tin lành cứu rỗi, nếu bạn thật sự tìm kiếm Chúa, nếu bạn đến với lòng đau thương thống hối, Ngài sẽ không bỏ bạn ra ngoài đâu, Ngài sẽ cứu bạn. Ðức Chúa Trời bảo đảm điều nầy với tất cả những ai đến cùng Ngài.
Trong câu 10 chúng ta thấy phản ứng của Ru-tơ qua cuộc đối thoại với Bô-ô. Bô-ô đến với nàng bằng tất cả tấm lòng tử tế khi nói với nàng, gọi nàng là "con gái ta", khi ông bày tỏ ra rằng ông đang bảo vệ nàng, khi ông nói rằng có đủ nước cho nàng, đừng ngại, đừng nhịn khát dù chỉ một chốc lát. Ru-tơ phản ứng lại như thế nào? "Ru-tơ bèn sấp mình xuống dưới chơn người, cúi đầu đến đất, mà thưa rằng: Vì duyên cớ nào tôi được ơn trước mặt ông, đến đỗi ông đoái xem tôi, vốn là một người ngoại bang?" Làm sao có thể được? Nàng vừa ra khỏi xứ Mô-áp trong một tình trạng khốn cùng. Nàng không có chồng và đi đến một xứ xa lạ, nơi mà nàng không có người cùng chủng tộc, nơi mà theo cái nhìn của luật pháp, nàng là người bị rủa sả. Nàng không được hưởng bất cứ quyền lợi gì, nàng đến cánh đồng nầy như là một khách lạ, người nghèo của xứ, góa bụa, không ai bênh vực, chăm sóc cho, tất cả những gì nàng có được là được phép mót lúa trong ruộng để nàng và Na-ô-mi có thể sống qua ngày.
Ru-tơ cũng giống như La-xa-rơ và người giàu mà chúng ta đọc trong Lu-ca, một người bạn duy nhất mà ông ta có chỉ là con chó liếm ghẻ ông. Bây giờ Bô-ô đối đãi với nàng sao quá nhân từ, ông có nhiều câu tử tế để nói với nàng. Làm sao sự việc có thể như vậy được? Vì vậy nàng sấp mình xuống dưới chơn người, cúi đầu đến đất. Nàng bày tỏ lòng tôn kính đối với ông, nàng hạ mình trước mặt ông, và nói: Vì duyên cớ nào tôi được ơn trước mặt ông, làm sao có thể được, tôi là người ngoại bang lại được ông đoái tới, lại được ông nói chuyện tử tế, lại được ông lo lắng? Ông bảo các đầy tớ không được đụng đến tôi, bảo họ cho nước cho tôi uống, bảo tôi ở lại đây. Làm sao có thể như vậy được? Tôi không hiểu, tôi không xứng đáng! Ðó là sự kiện trong lịch sử, đó là một bức tranh đẹp trong cách chúng ta đến với Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Khi chúng ta đến với tấm lòng đau thương thống hối, với tấm lòng tan vỡ, tìm kiếm câu trả lời cho đời sống tâm linh của chúng ta, chúng ta thấy rằng Ðức Chúa Trời bắt đầu ban phước rộng rãi trên chúng ta. Ngài bắt đầu gọi chúng ta là con trai, con gái của Ngài, Ngài bắt đầu nói với chúng ta rằng chúng ta thuộc về vương quốc của Ngài, Ngài bắt đầu nói với chúng ta rằng tội lỗi của chúng ta đã được tha, Ngài bắt đầu nói với chúng ta rằng chúng ta được bao phủ bởi sự công bình của Ngài, vì chúng ta đặt tất cả sự trông cậy vào Chúa Cứu Thế Giê-xu. Phản ứng của chúng ta là gì? Phản ứng của chúng ta phải giống như Ru-tơ khi chúng ta đến với Ngài, gieo mình xuống dưới chơn Ngài, thờ lạy Ngài. Chúng ta gieo mình trước mặt Ngài với tất cả sự khiêm nhu, hạ mình và nói rằng: Lạy Chúa tôi, Ðức Chúa Trời của tôi ôi!
Chúng ta có nhớ câu chuyện của Thô-ma không? Khi ông không tin rằng Chúa Giê-xu đã từ kẻ chết sống lại và Chúa bảo ông rờ vào tay, rờ vào lỗ nơi hông Ngài, rồi thì Thô-ma đã đạt đến đỉnh cao của đức tin: "Lạy Chúa tôi và Ðức Chúa Trời tôi!" Ðó là lời tuyên bố của những người đến cùng Chúa Cứu Thế Giê-xu. "Tôi đã đầu hàng tất cả cho Ngài, Ngài là Chúa tôi, tôi không xứng đáng, nhưng tôi muốn được làm con của Ngài". Như Ru-tơ nói ở đây: Tôi không hiểu, vì duyên cớ nào? Vâng, mặc dù ở câu 2 nàng nói: "Xin để cho con đi ra ngoài ruộng, đặng mót gié lúa theo sau kẻ sẵn lòng cho con mót." Ðức Chúa Trời đã đặt câu nói nầy trong miệng nàng để cho chúng ta biết nàng đang tìm kiếm điều gì.
Ru-tơ đã không biết tại sao nàng lại dùng ngôn ngữ như vậy, nàng chỉ tìm kiếm một chút lòng thương xót, một chút ân sủng. Bây giờ, nàng vào trong ruộng của Bô-ô và hình như Bô-ô không ngừng đối xử lịch sự với nàng, có nhiều việc lạ xảy ra chỉ trong thời gian ngắn, vì vậy nàng nói: Vì duyên cớ nào tôi được hậu đãi như vậy, tôi đã không trông mong sự việc xảy ra như thế nầy, tôi đã không trông mong được đối xử tử tế như vậy. Tại sao? Tôi là người ngoại bang, là kẻ xa lạ! Bô-ô, ông không nhận ra tôi là một người đàn bà bị rủa sả hay sao? Ðáng lẽ ra ông không nên nói chuyện với tôi, nhưng sao tôi lại được nhiều ân huệ như thế nầy?
Ðó là cách chúng ta đến với Chúa: Chúa ôi, xin thương xót chúng con, chúng con không xứng đáng với sự thương xót của Ngài, chúng con là kẻ tội lỗi chống lại Ngài. Chúng con xứng đáng với cơn thạnh nộ của Ðức Chúa Trời, chúng con đáng bị Ngài tiêu diệt, chúng con đáng bị ở trong địa ngục đời đời vì cớ tội lỗi của chúng con. Vì sao mà chúng con được phép đến cùng Ngài? Chúng con đến cùng Ngài vì chỉ có Ngài là nơi mà chúng con có thể nương dựa. Nhưng tại sao khi chúng con đến với Ngài thì Ngài lại đưa bàn tay thương xót của Ngài ra cứu vớt chúng con như chúng con đã kinh nghiệm được? Chúa ôi, tại sao Ngài lại làm như vậy, tại sao Ngài lại cung cấp sự cứu rỗi cho chúng con là những tội nhân, tại sao Ngài lại mua chuộc thế gian nầy? Không có lý chút nào cả, đáng lý ra Ngài nên tiêu diệt tất cả và bắt đầu sáng tạo lại từ đầu. Ôi sự thương xót của Ngài sâu nhiệm vô lượng vô biên ai có thể hiểu được? Ai có thể hiểu được?
Chúng ta đọc trong Ê-sai 55:6-7, "Hãy tìm kiếm Ðức Giê-hô-va đang khi mình gặp được; hãy kêu cầu đang khi Ngài ở gần! Kẻ ác khá bỏ đường mình, người bất nghĩa khá bỏ các ý tưởng; hãy trở lại cùng Ðức Giê-hô-va, Ngài sẽ thương xót cho, hãy đến cùng Ðức Chúa Trời chúng ta, vì Ngài tha thứ dồi dào." Trong khúc Kinh Thánh sau, chúng ta sẽ thấy chính Ðức Chúa Trời đã trả lời câu hỏi: Làm sao mà kẻ ác có thể nhận được sự tha thứ từ nơi Chúa? Làm sao mà Chúa thương xót được kẻ chống nghịch lại cùng Ngài? Chúa trả lời trong Ê-sai 55:8-9, "Ðức Giê-hô-va phán: Ý tưởng ta chẳng phải ý tưởng các ngươi, đường lối các ngươi chẳng phải đường lối ta. Vì các từng trời cao hơn đất bao nhiêu, thì đường lối ta cao hơn đường lối các ngươi, ý tưởng ta cao hơn ý tưởng các ngươi cũng bấy nhiêu." Bạn thấy không? Không ai hiểu được ân điển, lòng thương xót của Ðức Chúa Trời. "Vì các từng trời cao hơn đất bao nhiêu..." Trái đất có đường kính 8.000 dặm nhưng các từng trời thì cao xa hơn trái đất hàng tỉ năm ánh sáng, nếu bạn đem so sánh 8.000 dặm với tỉ, tỉ, tỉ năm ánh sáng thì cũng giống như sự hiểu biết của chúng ta so sánh với Chúa.
Ân điển, tình yêu thương và lòng thương xót của Ðức Chúa Trời thì ngoài sự hiểu biết của con người. Ðiều mà chúng ta có thể thấy được là việc Chúa Cứu Thế trở nên xác thịt, mang vào thân xác con người tội lỗi để mang gánh hết tội lỗi của chúng ta khi Ngài chịu đựng cơn thạnh nộ của Ðức Chúa Trời, tương đương với sự hình phạt đời đời trong địa ngục thay cho chúng ta. Ôi lòng thương xót, sự nhân từ của Chúa, trí tôi không bao giờ hiểu được. Như Ru-tơ nói: "Vì duyên cớ nào tôi được ơn trước mặt ông". Chúng ta là những tín hữu đã được sanh lại, thật sự là con cái của Chúa thì phải thưa với Chúa bằng cách đó. Tại sao chúng ta được Chúa đoái đến? Chúng ta không xứng đáng với sự cứu rỗi nầy. Nếu chúng ta thật sự hiểu được điều nầy thì lòng của chúng ta sẽ biết ơn Chúa, yêu mến Chúa biết là dường nào.
Bạn thấy được điều nầy không? Khi chúng ta được dự phần trong vương quốc của Chúa và được giao cho công việc chia xẻ lại Tin Lành tuyệt vời không tài nào hiểu được của Ðức Chúa Trời thì thật thích thú làm sao! Qua sách Ru-tơ, qua câu chuyện tình đẹp nầy, Ðức Chúa Trời nhắc nhở chúng lại một lần nữa về tình yêu thương lạ lùng của Ðức Chúa Trời đã làm vỡ tan trí hiểu của chúng ta. Sao mà Ðức Chúa Trời lại quá yêu thương, quá nhân từ, quá tử tế, quá thương xót, đoái đến tôi, vốn là một người ngoại bang, người bị rủa sả, là chó. Tôi đáng bị giày đạp dưới chơn, tôi đáng bị quăng vào đống phân. Tôi không ra gì vì cớ tội lỗi của tôi, nhưng Ngài đã áp đặt lòng thương xót của Ngài trên tôi. Không phải Ðức Chúa Trời là lạ lùng và tuyệt vời trong sự nhân từ của Ngài hay sao.
Nếu bạn chưa biết Chúa Cứu Thế Giê-xu, nếu bạn vẫn còn sống trong tội lỗi của bạn. Hãy nhớ, "Ðức Chúa Trời hôm qua, ngày nay và cho đến đời đời không hề thay đổi." "Kìa hiện nay là thì giờ cứu rỗi." Nếu bạn hạ mình xuống như là Ru-tơ đã làm, nếu bạn nhìn nhận bạn là người ngoại bang, là tội nhân, đang ở dưới sự rủa sả của Ðức Chúa Trời, nếu bạn đến với Chúa với lòng khiêm nhu, bạn cũng sẽ kinh nghiệm được lòng thương xót của Chúa cũng giống như Ru-tơ đã kinh nghiệm, cũng giống như những người tín hữu đã được sanh lại kinh nghiệm. Như người đàn bà Ca-na-an sẵn sàng bị gọi là chó, bị rủa sả, đã kinh nghiệm được thì cả bạn nữa, bạn cũng có thể tìm thấy ân điển dưới con mắt của Ðức Chúa Trời. Làm sao có thể được? Tôi không biết, nhưng tôi biết là vậy bởi vì Kinh Thánh nói như vậy. Kinh Thánh là Lời của Ðức Chúa Trời, là lẽ thật và bày tỏ ý muốn của Ðức Chúa Trời cho loài người, và khi Ðức Chúa Trời nói như vậy thì có như vậy. Bạn có thể nương dựa vào điều nầy, bạn không phải nghi ngờ Kinh Thánh dù chỉ một giây phút thôi. Ðức Chúa Trời nói: "Còn nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác." (I Giăng 1:9) Ngài sẽ thực hiện đúng như những gì Ngài đã nói.
Tôi không hiểu tại sao Ngài lại làm điều nầy cho bạn và tôi. Chúng ta không xứng đáng, nhưng Ðức Chúa Trời nói như vậy và bây giờ chúng ta có tin theo lời Ngài và làm theo hay không? Chúng ta có nhìn nhận mình là người tội lỗi và kêu xin Chúa cứu mình hay không? Thật tuyệt vời làm sao Cứu Chúa của chúng ta! Tôi chỉ biết đứng lặng, không nói nên lời, chiêm ngưỡng sự cứu rỗi tuyệt vời mà Ðức Chúa Trời ban cho chúng ta. Tại sao Ngài lại cứu tôi? Tôi không xứng đáng, tôi là người ngoại bang, tôi là kẻ có tội, tôi bị rủa sả bởi Ðức Chúa Trời.
Tại sao Ðức Chúa Trời lại cứu những người trong chúng ta? Vì Ngài biết rõ chúng ta. Khi học tiếp câu 11, chúng ta sẽ tìm hiểu Ngài biết chúng ta khi nào.
"Ðấng Christ đã chuộc chúng ta khỏi sự rủa sả của luật pháp, bởi Ngài đã nên sự rủa sả vì chúng ta..." Ga-la-ti 3:13
"Nhưng Ðức Chúa Trời là Ðấng giàu lòng thương xót, vì cớ lòng yêu thương lớn Ngài đem mà yêu chúng ta, nên đang khi chúng ta chết vì tội mình, thì Ngài làm cho chúng ta sống với Ðấng Christ, ấy là nhờ ân điển mà anh em được cứu." Ê-phê-sô 2:4-5