Con trăng dõi theo chúng tôi, lồ lộ, tròn vành vạnh, sáng vằng vặc. Trong các đống cỏ mỏi mê, ta thấy mông lung những con dê đen giữa đám bụi ngấy có gai….Trên bước chân chúng tôi, một kẻ nào đó đang trốn núp, kín đáo…..
Vượt lên bờ rào, một cây hạnh nhân đồ sộ điểm tuyết hoa và tuyết trăng và đầu ngọn ửng lên một vầng mây trắng, rợp cả con đường lỗ chỗ những ánh sao tháng ba….Mùi cam nồng đượm…..Khí ẩm với tịch liêu……Hẻm núi Phù Thủy…..
La Rô! Hừ hừ……Lạnh ơi!
La Rô sợ chăng? Tôi sợ chăng?
La Rô sánh nước kiệu, bước vào ngọn suối, dẫm lên trăng, làm trăng vỡ vụn thành nghìn mảnh. Tưởng chừng đám hoa hồng trong ánh thủy tinh bén theo vó, để cầm chân nó lại…..
Và La Rô lóc cóc leo trèo, mông thót vào như có ai sắp vớ kịp, nó đã bắt đầu cảm thấy cái hâm hấp dịu dàng tưởng không bao giờ lan tới đây nổi, từ ngôi làng giờ đây đã xáp lại gần……