Chương 26: Sơ kiến Chung Linh
Thần Nông giáo cũng không phải quá khó tìm, khi Dương Hạo Thừa đến nơi, Chung Linh đã bị Tư Không Huyền bắt giữ, còn Đoàn Dự thì chạy tới Vạn Kiếm cốc cầu trợ giải dược.
Dương Hạo Thừa bởi vì cứu người quan trọng, bất chấp tất cả xông thẳng vào Thần Nông giáo. Những thủ về bên ngoài đương nhiên cũng không chịu nổi một đòn của hắn.
Qua hai ba hần xuất thủ, hơn mười tên thủ về Thần Nông giáo đã bị Dương Hạo Thừa đánh nằm bò trên mặt đất.
Dương Hạo Thừa dễ dàng tiến tới đại đường.
Vừa bước vào trong, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang bị trói trên một cây cột trụ! Nữ tử trên đầu cuốn hai búi tóc, bên trong còn kết thêm một dải nhung màu vàng, phát quang óng ánh. Trên người mặc y phục nữ hiệp màu xanh bó sát vào cơ thể đang độ dậy thì, thân hình lả lướt, đầy đặn, hấp dẫn động lòng người. Da thịt trắng như tuyết, ngũ quan tinh sảo tuyệt luân, vô luận là chiếc mũi quỳnh dao, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, đôi mắt thu thủy mê người, hay chiếc cằm xinh đẹp, tất cả đều giống như một tiểu tiên nữ hạ phàm.
Mấy ngày nay Dương Hạo Thừa cũng đã nhìn qua không ít mỹ nhân, chỉ là dáng vẻ trong sáng thuần khiết như thế này, thực đúng là muôn người có một. Hắn không nhìn thì thôi, đã nhìn rồi thì lập hỏa khí bốc lên, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ: “Nói vậy thì nàng chính là Chung Linh sao? Quả nhiên là mỹ nhân xinh đẹp, xem ra ta quay lại 10 thế kỷ, lại không thể đối với mỹ nữ nương tay được rồi. Nếu không thì thực có lỗi với thì không lão tử.” Nghĩ tới vừa để tuột mất Tư Không Nhị, hắn vẫn có chút luyến tiếc, cho nên với mỹ nữ Chung Linh này, vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua.
Ngoại trừ Chung Linh bị trói trên cột trụ, trong đại đường còn một hán tử khoảng bốn mươi tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, hắn thấy Dương Hạo
Thừa xông vào, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi là người phương nào?”
Dương Hao Thừa không trả lời, còn hỏi ngược lại: “Hừ, ngươi là ai?”
Hán tử kia tức giận nói: “Cái gì hừ với không hừ, lão tử ta chính là Thần Nông giáo chủ Tư Không Huyền.”
Dương Hạo Thừa cười nói: “Thì ra ngươi chính là Tư Không Huyền, xem ra ngươi so với mấy diễn viên trên TV còn đẹp mắt hơn một chút.”
Tư Không Huyền vừa nghe, nào đâu biết cái gì là TV, diễn viên, tức giận nói:
“Tiểu tử, ngươi dám ở nơi này giương oai. Mau mau báo danh tính, ta còn tha cho con đường sống.”
Dương Hạo Thừa lạnh lùng nói: “Ngươi không cần biết bổn thiếu gia là ai, lập tức thả Chung cô nương ra ngay.”
Lúc này đến lượt Chung Linh ngạc nhiên, nhìn Dương Hạo Thừa nói: “Ngươi là ai? Ta không nhận ra ngươi! Là tiểu tử ngốc Đoàn Dự bảo ngươi tới phải không?”
Dương Hạo Thừa mỉm cười nói: “Đoàn Dự? Tiểu tử đó ta không quen biết. Nếu nói về sư thừa, thì Dương Hạo Thừa ta chính là truyền nhân của Tiêu Dao phái.”
Chung Linh buồn bực nói: “Không phải Đoàn tiểu tử kêu ngươi tới? Vậy ngươi làm sao bi%