Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Dị Giới Dược Sư

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 35247 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 14 năm trước
Dị Giới Dược Sư
Vô Sỉ Đạo Tặc

Hồi 49
Nhìn thấy thần sắc của Lộ Thiến không hề vui vẻ, hiển nhiên là nàng không tình nguyện chút nào, điều đó cho thấy hai người không thể nào là bằng hữu với nhau.

Mộ Dung Thiên không ngờ ở học viện đã có Lăng Đế Tư bảo bọc cho Lộ Thiến, vậy mà vẫn có người dám quấy rầy nàng, thế là hắn liền sử dụng khinh thân thuật xông tới.

- Ta không cần hoa của ngươi, mời ngươi đi cho!

Hắc y nam tử cầm hoa trong tay, nói với giọng rất phong độ:
- Lộ Thiến tiểu thư, chúng ta hẹn hò với nhau được không? Trong thành có quán tình nhân cũng không tệ, bảo đảm sẽ làm nàng vừa lòng.

Lộ Thiến bực mình nói:
- Ta phải đợi người nên không rảnh, muốn đi thì ngươi đi một mình là được rồi.

Hắc y nam tử vẫn không từ bỏ ý định, hỏi:
- Chờ ai?

Lộ Thiến còn muốn nói gì đó, thì chợt có một người đi đến bên cạnh và nói:
- Chờ ta!

Lộ Thiến thấy cứu tinh đã tới, liền nắm lấy cánh tay của Mộ Dung Thiên nói:
- La Địch ca ca.

Trong mắt hắc y nam tử chợt lóe hàn quang, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào mặt kẻ ẩn sĩ không biết tên vừa xuất hiện này, rồi hỏi:
- Các hạ là ai?

Mộ Dung Thiên sớm đã nhận ra người này, gã chính là cừu nhân đã hại chết muội muội Bích Nguyệt của Bích Dạ, Mông Na Lâm - là nhi tử của hội trưởng Liên Hợp Công Hội Chức Nghiệp Cát Tư. Gã là học viên cấp năm của Tát Á Da Lộ, thực lực đương nhiên không đơn giản, chẳng trách nào mà gã dám đối đầu với Lăng Đế Tư và xem thường việc nàng bảo hộ cho Lộ Thiến. Chỉ có điều, người này ác độc âm hiểm, lại còn lấy việc bỡn cợt nữ nhân làm thú vui, Mộ Dung Thiên biết được điều đó từ miệng của Bích Dạ, nên hắn cũng không có chút hảo cảm nào đối với gã cả. Vì vậy nên hắn cứ nói với giọng tỉnh bơ:
- Ta là ca ca của Lộ Thiến, có vấn đề gì không?

Lộ Thiến cũng tiếp lời:
- Ta chỉ thích La Địch ca ca, sẽ không hẹn hò với ngươi đâu, sau này cũng sẽ không!

Nàng không hề nói vòng vo, mà thẳng thắn cự tuyệt Mông Na Lâm.

Mông Na Lâm thân là nhi tử của quan lớn, mà bản thân gã cũng là cường giả, ở tại thành Phật Lạc Lý Tư này có không biết bao nhiêu là mỹ nữ theo đuổi, họ luôn hy vọng có thể được gã ưu ái. Có thể nói, gã gần như là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng đây là lần đầu bị cự tuyệt không chút nể mặt, vì vậy trong mắt gã liền hiện lên vẻ phẫn nộ, ném mạnh bó hoa xuống đất, tay nắm chặt lại, rồi thì một luồng hắc quang lập tức hiện lên.

Lộ Thiến thấy vậy thì có chút sợ hãi, tay càng nắm chặt La Địch ca ca của nàng hơn. Mộ Dung Thiên cũng ngầm cảnh giác, hắn chưa từng nhìn thấy qua màu sắc đấu khí như của gã lần nào. Linh lực bên trong cơ thể Mộ Dung Thiên tự nhiên vận chuyển, đề phòng gã Mông Na Lâm kia đột nhiên xuất thủ.

Nhưng Mông Na Lâm chỉ hằm hằm nhìn Mộ Dung Thiên, một lát sau, hắc quang trên tay gã từ từ mờ nhạt, cuối cùng thì hoàn toàn tiêu thất, rồi sau đó gã mới cười nói:
- Tốt lắm.

Khi gã nói lời đó, ánh mắt của gã đột nhiên trở nên mông lung, dường như không có chút dấu vết nào của sự sống, mà bộ dáng tươi cười của gã lúc này thoạt nhìn thì cũng hơi có phần quỷ dị, dường như ẩn chứa một ma lực nào đó không thể nói rõ.

Đây là kỹ năng thuộc Hắc Ám hệ mà Mông Na Lâm đã âm thầm luyện tập, nó có tên gọi là “U Minh Đồng” (con mắt tà ác), có tác dụng thôi miên rất quái dị. Người trúng thuật này sẽ không tự chủ được mà sinh lòng tự ti, tự cho rằng mình không thể chiến thắng được người thi thuật, nên trong lúc giao thủ tất sẽ chịu ảnh hưởng xấu, và thế là sẽ không thể phát huy toàn bộ lực lượng được, rồi vô hình trung sẽ bị khuất phục mà không hay. Kỹ năng này quả là âm hiểm dị thường, nên nó rất tương xứng với cá tính của Mông Na Lâm. Không biết có bao nhiêu người đã phải chịu thiệt thòi trước kỹ năng khó phòng bị này rồi.

Lộ Thiến thì lập tức cúi đầu không dám nhìn gã, còn Mộ Dung Thiên thì không biết là do năng lực lĩnh vực có sức miễn dịch đặc biệt đối với U Minh Đồng hay là còn có nguyên nhân nào khác, nhưng hắn thì không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn cười nói với Mông Na Lâm:
- Không sai, rất tốt.

Tiếu ý của hắn toát ra từ khe hở ở trên mắt của bộ trang phục ẩn sĩ, khi Mông Na Lâm nhìn thấy thì tự nhiên lại rùng mình, cảm thấy sởn da gà giống y như một mỹ nữ trần như nhộng bị ném vào giữa một đám lưu manh vậy.

Mông Na Lâm ngầm thấy không ổn, bởi vì nếu thi triển đồng thuật tà dị này mà không thành công thì nó sẽ phản ngược lại trên người sử dụng nó. Gã hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu bước đi, do tác dụng của đồng thuật nên tinh thần lực của gã lúc này đang bị giảm mạnh, không thích hợp ở lâu. Đồng thời trong lòng gã cũng thầm kiêng kỵ, bởi vì ngay cả người có linh lực mạnh hơn gã thì cũng dễ dàng bị trúng chiêu đồng thuật âm hiểm này, còn kẻ trước mặt đây thì khẳng định là không đơn giản chút nào!

Mộ Dung Thiên nhìn gã đi xa, rồi lên tiếng nhắc nhở Lộ Thiến:
- Tiểu Lộ, tên đó rất xấu xa, muội nhất định phải đề phòng hắn, biết chưa?

Lộ Thiến gật đầu nói:
- Dạ biết!

Mộ Dung Thiên vẫn chưa yên tâm, nên nói thêm:
- Thế này đi, sau này muội cứ ở trong ký túc xá đợi huynh là được rồi, đừng đi đâu cả.

Lộ Thiến cũng hơi sợ gã nam tử có vẻ nhìn khá âm trầm kia, nên lập tức đáp ứng ngay, sau đó hai người liền cùng nhau trở về.


oooOooo


Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của viện trưởng An Cách La Hy, Bố Luân Đặc bận đến tối tăm mặt mũi vì lo cho việc đại hội luận võ, ngay cả cuối tuần cũng phải tăng ca làm việc, mà giờ đây thì lão đang lục lọi tư liệu trước kia của mình, chẳng biết là tìm để làm gì.

“Cốc, cốc.” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Bố Luân Đặc vốn đang tập trung hết toàn bộ tâm trí vào đống tư liệu chất cao như núi, đầu cũng không ngẩng lên, nói:
- Vào đi.

- Viện trưởng, đây là số liệu trắc thí tổng hợp mới nhất của học viên cấp thấp, người hãy xem qua một chút.

Giáo vụ chủ nhiệm quản lý thành tích của học viện là Lan Mã nữ sĩ đi tới trước mặt Bố Luân Đặc, rồi giao từng chồng tư liệu sổ sách cho lão.

Hàng năm, vào nửa tháng trước lúc bắt đầu đại hội luận võ, hai học viện đều kiểm tra trắc thí toàn bộ học viên cấp thấp một lần, và đó cũng là điểm chú tâm của hai vị viện trưởng Bố Luân Đặc và Áo Tư Đình. Về cơ bản, họ cũng dựa trên số liệu thành tích mà chọn ra người có tư cách dự tuyển thi đấu trong ban cấp thấp.

Nhưng lần này lại không giống như trước đây, Bố Luân Đặc chỉ liếc sơ bảng thống kê tổng số mục thành tích, rồi sau đó mới hỏi:
- Lan Mã tiểu thư, ta nhờ ngươi lấy cho ta bảng thống kê trắc thí của ban cao cấp, đã hoàn thành chưa?

Lan Mã nói:
- Hoàn thành rồi, ở chỗ này.

Bà ta lấy ra một chồng tư liệu đưa cho Bố Luân Đặc, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, vì cứ theo quy củ trước kia, các thành viên của ban cao cấp đều có tố chất ưu tú nên tất cả sẽ đều xuất chiến mà không cần phải trải qua trắc thí, nhưng không biết tại sao năm nay lại có trường hợp ngoại lệ.

Bố Luân Đặc nhìn vào tổng số thống kê thành tích của ban cao cấp, sau đó lại nhíu mày nói:
- Kỳ quái, thật là kỳ quái!

Lan Mã hỏi:
- Viện trưởng, có phải ngài đang nói đến việc số lượng học viên ưu tú của ban cấp thấp năm nay vượt xa những lần trước không?

Bố Luân Đặc gật đầu nói:
- Lan Mã, ngay cả ngươi cũng chú ý tới à? Trước đây số học viên của ban cấp thấp có thể thông qua vòng đấu nội bộ cũng chỉ có khoảng hai mươi người, mà trình độ của hai mươi học viên ấy so với thực lực của hai mươi người kém nhất trong ban cao cấp thì vẫn còn chưa bằng. Nói một cách khác, hai mươi học viên lợi hại nhất của ban cấp thấp cũng không phải là đối thủ của hai mươi người yếu nhất trong ban cao cấp. Ta nghĩ, nếu chọn thực lực tương đương, thì nhiều lắm chỉ chọn được từ mười tới mười lăm người của ban cấp thấp mà thôi. Chúng ta đem số lượng mở rộng tới hai mươi, là để cho học viên ban cấp thấp có nhiều cơ hội hơn, điểm này chắc ngươi cũng hiểu rõ.

Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thế nhưng năm nay số liệu rất kỳ lạ, thực lực của ba mươi học viên đứng đầu ban cấp thấp cũng không kém ba mươi học viên đứng cuối ban cấp cao là bao. Thành tích của họ cao hơn đến gấp hai gấp ba lần, nếu như chỉ có một hai lớp thì cũng không nói làm gì, vậy mà toàn bộ các lớp đều xấp xỉ như thế, đúng là rất kỳ quái. Lẽ nào toàn bộ học viên của ban cấp thấp đều đồng loạt thông minh sáng trí hết hay sao?

Lan Mã cười nói:
- Viện trưởng, ngài cứ nói đùa, làm sao có chuyện như vậy được?

Vừa nói, bà ta vừa nghĩ thầm thật không dễ gì mà vị viện trưởng chất phác này lại biết nói đùa.

Bố Luân Đặc nghiêm mặt nói:
- Không phải là nói giỡn, ngày hôm nay lão quỷ Áo Tư Đình đã tìm ta và cho biết số liệu trắc thí mới nhất của đám học viên so với chúng ta cũng không sai biệt nhiều. Lão cũng đề cao các nhân tài ưu tú của ban cấp thấp rất nhiều. Lúc đó ta còn tưởng rằng lão khoe khoang, suýt chút nữa thì đã đánh với lão một trận rồi!

Lan Mã vội lau mồ hồi, vị viện trưởng này đã già như vậy rồi mà vẫn còn nóng nảy như thế. Úy, nghĩ như vậy thì thật là hơi bất kính, phải nói là vẫn còn bốc đồng nhiều như vậy mới đúng.

Bố Luân Đặc cảm thấy sự việc thật khó giải thích, nên nói tiếp:
- Ta thấy mức độ quỷ dị của chuyện này cũng gần sánh được với tin tức nổi bật gần đây nhất của đế quốc rồi, tức là tốc độ sinh trưởng của cây trồng khắp Uy Nhĩ thành đang bị giảm sút đáng kể đấy.

Kỳ thật, tin tức khiến cho mọi người đều lo lắng này chỉ mới được truyền ra từ mấy ngày nay. Các chủng thực (cây trồng) thuật sĩ trong vùng đồng thời phát hiện được tốc độ kết trái của những cây trồng càng ngày càng chậm chạp, gần như chậm đến mức không thể chấp nhận được. Mà những vùng phụ cận Uy Nhĩ thành cũng đồng thời xuất hiện dị trạng như thế, chỉ là mức độ nghiêm trọng của sự việc này vẫn còn chưa cao, nên công hội đã phái ra những chủng thực thuật sĩ có trình độ cao nhất đi nghiên cứu, song, vẫn không ai biết được nguyên nhân, thậm chí ngay cả một chút manh mối cũng không có luôn.

Thường ngày, Lan Mã cũng rất quan tâm đến tin tức, nên đồng tình:
- Đúng vậy, thật là chuyện lạ.

Bố Luân Đặc đi lại thong thả trong phòng làm việc được vài phút, sau đó lão mới ngẩng đầu lên nói:
- Lan Mã tiểu thư, ngươi giúp ta thông tri cho tất cả lãnh đạo cao cấp, trưa mai chúng ta sẽ họp hội nghị với Tát Á Da Lộ, hai bên sẽ thương thảo việc mở rộng số lượng thành viên trong cuộc thi đấu nội tuyển của ban cấp thấp.

Lan Mã hơi ngạc nhiên nói:
- Viện trưởng, nhưng đây là quy củ nhiều năm của chúng ta.....

Bố Luân Đặc khoát tay ngắt lời:
- Quy củ là do người định, đương nhiên cũng có thể sửa lại.

Lan Mã thầm nghĩ không ngờ hôm nay vị viện trưởng cổ hủ này lại kiên quyết thay đổi quy củ như vậy, thế nhưng việc Bố Luân Đặc rất nhiệt tình bồi dưỡng nhân tài của ban cấp thấp thì ai cũng biết, chỉ cần có dịp tạo thật nhiều cơ hội cho các thành viên của ban cấp thấp được tham dự thi đấu thì lão đương nhiên sẽ không bỏ qua. Vì vậy nên bà ta lập tức nói:
- Tốt, ta lập tức đi thông tri cho họ đây!

Sau khi Lan Mã đi rồi, Bố Luân Đặc vẫn lẩm bẩm tự nói:
- Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra thế này? Là chuyện gì đây?


oooOooo


Buổi hội nghị được triển khai vào ngày hôm sau, đề nghị tăng thêm nhân số dự thi của ban cấp thấp được thông qua rất thuận lợi, hai bên đều không có dị nghị gì. Sau khi hội nghị kết thúc, Bố Luân Đặc mới trở về biệt thự thì lúc đó đã thấy Mộ Dung Thiên đợi sẵn từ lâu. Do bận rộn chuyện đại hội luận võ nên lão đã dời thời gian dạy Mộ Dung Thiên sang mỗi tối chủ nhật.

Vị viện trưởng này vĩnh viễn không ngờ tới, nguyên do của câu chuyện quỷ dị này lại xuất phát từ kẻ có tiến bộ nhanh chóng hơn bất cứ ai, tức là gã đệ tử thân truyền La Địch của lão và con chó nhỏ Tật Phong. Bọn họ vốn đến từ nơi khác, những phân tử đặc biệt trên thân thể như những mầm mống bệnh dịch đã tạo ra hàng loạt phản ứng hóa học dây chuyền với những phân tử ở trên Thần Phong đại lục. Những phần tử bị thay đổi lập tức trở thành nguồn bệnh, tiếp tục cải tạo những phần tử khác, nó tựa như những mầm độc trong phim Resident Evil, không thể nào ngăn cản được, và cũng từ đó mà có rất nhiều thứ ở trên Thần Phong đại lục bắt đầu sản sinh ra biến hóa.

Cây trồng sinh trưởng chậm chạp chỉ là một trong số đó, mà một yếu tố khác còn quan trọng hơn đó là sức ảnh hưởng của việc “tố chất quyết định vận mệnh của một cá nhân” đã bị giảm mạnh; ngoài tố chất ra, tốc độ đạt được thành công của những người chăm chỉ cũng dần dần tăng lên. Cũng chính vì thế, một số học viên như các tiểu thư công tử trong ban cao cấp, vốn đã có tố chất tương đối thấp, nhưng lại quen sống trong nhung lụa và không đủ cần cù chịu khó, nên lại càng bị những người có tố chất khá cao ở trong ban cấp thấp vượt qua mặt. Đối với những thành viên của ban cấp thấp, vì họ có gia cảnh khó khăn nên lại càng cật lực khổ luyện để mong đạt được thành công, chính điều đó đã dẫn tới hậu quả là tỷ lệ bị chênh lệch một cách nghiêm trọng.

Thế nhưng nơi có biến hóa rõ rệt nhất chính là những nơi mà Mộ Dung Thiên và con chó nhỏ đã từng tiếp xúc qua, tỷ như nơi đầu tiên là khu rừng hoang dã, đó là nơi mà con chó nhỏ đã tiếp cận nên ma thú ở đó đều bị biến dị, ngoài ra thì còn có Uy Nhĩ thành và Phật Lạc Lý Tư thành. Đương nhiên, Mộ Dung Thiên và con Tật Phong vô hình trung đã cùng lúc thay đổi Thần Phong đại lục rất nhiều, mà đại lục cũng thay đổi luôn cả bọn họ; sức ảnh hưởng của đôi bên sẽ từ từ giảm dần cho đến khi đạt đến một mức cân bằng nào đó mới thôi.

Nhưng vào lúc này không ai có thể ngờ được, cuộc thế không thay đổi từ xa xưa của quần thể giai cấp cường giả trên Thần Phong đại lục sẽ vì vậy mà phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bố Luân Đặc bận rộn tới mức suýt chút nữa là quên cả việc dạy Mộ Dung Thiên, lão nói:
- Ta vừa họp hội nghị xong, giờ mới trở về được, khiến La Địch ngươi đợi lâu rồi.

Mộ Dung Thiên cười nói:
- Không sao, Bố Luân Đặc viện trưởng, nếu ngài bận thì lần sau ta đến cũng được.

Bố Luân Đặc vội nói:
- Không, không, hôm nay ta phải dạy ngươi vài thứ, nhất định phải dạy mới được.

Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Là gì vậy?

Bố Luân Đặc nhấn mạnh từng chữ:
- Bạo Phong Tuyệt Sát thuật!

“Bạo Phong Tuyệt Sát thuật?!” Mộ Dung Thiên nghe đến cái tên kỹ năng này, thì toàn thân khích động đến nỗi run lên, không dám tin vào tai của mình. Đó là kỹ năng nổi tiếng của Bố Luân Đặc viện trưởng, là siêu cấp kỹ năng của một vị thánh cấp cường giả chứ không phải chơi đâu! Miệng Mộ Dung Thiên chợt khô lại:
- Thật….thật hả? Trước đây chẳng phải ngài nói học kỳ này ta học cho tốt vũ khí hóa và tự do biến hóa linh lực là đã đủ rồi sao?

Bố Luân Đặc gật đầu nói:
- Không sai, đây không phải là vì ta muốn giấu giếm, nhưng lúc trước ta thấy ngươi tu luyện Bạo Phong Tuyệt Sát thuật là quá sớm, vì nó quá khó. Nhưng ước lượng của ta hơi sai lầm, La Địch, tiến bộ của ngươi vượt xa sự tưởng tượng của ta, bất luận là về việc tăng linh lực hay sức lĩnh hội các loại kỹ năng, có thể nói, ngươi là một thiên tài có tố chất thấp. Thế nhưng với tốc độ tiến bộ như vậy của ngươi, thì việc tu tập kỹ năng này chắc là không có vấn đề rồi.

Dù cho rất mong có được kỹ năng cao cường đó, tuy nhiên, Mộ Dung Thiên vẫn phải hỏi một câu:
- Viện trưởng, ngài vội vàng muốn ta tu tập như vậy, hẳn là còn có nguyên nhân khác chứ?

Bố Luân Đặc thở dài một hơi, nói:
- Đúng thế, bởi vì tân sinh của học viện chúng ta không có nhân vật nào xuất chúng, còn Tát Á Da Lộ thì lại mời được vài vị thiếu niên anh kiệt của các gia tộc nổi tiếng. Nếu như ta đoán không lầm, tám vị trí đứng đầu tân sinh rất có thể đều bị bọn họ đoạt mất, nếu quả thật là như vậy thì bổn học viện sẽ rất mất mặt, nhưng cũng may là còn có La Địch ngươi. Ta rất có lòng tin với ngươi, tuy nhiên, nếu như có thể học được một chút Bạo Phong Tuyệt Sát thuật, vậy thì cơ hội dành phần thắng sẽ tăng cao, có thể tiến vào ba vị trí đầu thì tốt lắm rồi. Đến lúc đó, ít nhất thì ngươi cũng có thể giành lấy chút tiếng tăm cho bổn học viện!

Vị lão nhân suốt đời chưa từng chịu thua này, sau bao năm quản lý học viện, lúc nào cũng bị Tát Á Da Lộ ép cho không ngẩng đầu lên được; hơn nữa, trong mấy năm gần đây thì nhân tài lại điêu linh, nên cuối cùng cũng lộ ra vẻ chán nản. Người già rồi, tâm cảnh rốt cuộc cũng không thể so được với lúc tuổi trẻ không sợ trời không sợ đất, ngã xuống rồi lại vùng dậy chạy tiếp được nữa.

Mộ Dung Thiên nhìn thấy khuôn mặt của Bố Luân Đặc lúc thở dài thì lộ ra vẻ già nua đi nhiều, nên nhiệt huyết sôi trào, nói với giọng đầy kiên quyết:
- Viện trưởng, xin ngài cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm bổn học viện bị mất mặt đâu.

Nghe câu trả lời vừa khích động mà lại vừa tràn đầy tự tin của Mộ Dung Thiên, Bố Luân Đặc phảng phất như nhìn thấy lại bản thân mình năm xưa, cứng đầu cứng cổ và lại tràn đầy sức sống. Lão rất yên lòng, nói:
- Tốt! Tốt! Người trẻ tuổi thì cần phải có lòng tin, cho dù có bị thất bại thì chỉ cần dũng cảm cố gắng, sẵn lòng khiêu chiến, thì rồi cũng sẽ có ngày thành công.

Lão ngừng một chút, rồi lại nói:
- Bạo Phong Tuyệt Sát thuật là kỹ năng cao thâm, dù chỉ là căn bản nhưng để học được trong một thời gian ngắn thì cũng tương đối khó. La Địch, ngươi chỉ cần cố gắng hết sức là được, cũng không cần quá miễn cưỡng. Chỉ cần ngươi có lòng cầu tiến và hết lòng vì vinh dự của tập thể thì ta đã rất thỏa mãn rồi.

Tiếp theo đó, lão liền đem phương pháp vận chuyển, phóng xuất và cân bằng linh lực của Bạo Phong Tuyệt Sát giảng giải qua một lượt cho Mộ Dung Thiên, dù cho chỉ là cơ sở căn bản nhưng cũng rất phức tạp.

Linh hồn của loại kỹ năng này là gió, nhưng không phải là gió thường, mà là gió lốc, loại gió mạnh nhất trong tự nhiên, có thể nâng được chiếc chiến hạm lớn và nặng hàng vạn tấn.

Nguyên lý cơ bản nhất của kỹ năng này là: Lĩnh vực ma võ sĩ đồng thời vận chuyển hỏa, băng hai loại linh lực, dung hợp chúng trong cơ thể, sau đó biến chất thành đấu khí xoắn ốc, lại với phương thức đặc biệt phóng ra khỏi cơ thể, hình thành gió lốc. Mới nghe qua thì rất đơn giản, tuy nhiên sự cân bằng của hai loại linh lực băng và hỏa lại có yêu cầu quá đáng, bất luận bên nào hơi mạnh hơn một chút thì sẽ dễ dàng dẫn đến thất bại. Mà đấu khí xoắn ốc cũng là một thứ rất khó khống chế, nếu muốn biến nó thành gió lốc mà chỉ khổ luyện thôi thì vẫn không đủ, còn cần phải có giác ngộ thì mới có thể thành công, điều đó cũng tương tự như ngộ Phật pháp vậy. Bạo Phong Tuyệt Sát là kỹ năng đặc biệt của lĩnh vực ma võ sĩ, nếu người của các chức nghiệp khác mà không có cả hai loại linh lực băng và hỏa thì sẽ không thể tu tập được.

Trong lúc chỉ còn cách đại hội có hơn mười ngày nữa thôi, mà Bố Luân Đặc lại dạy cho Mộ Dung Thiên môn kỹ năng này, điều đó chủ yếu cũng là vì trông vào mức độ khống chế nguyên tố khá chuẩn xác của hắn, nói không chừng trong một thời gian ngắn thì hắn sẽ có thể sáng tạo ra kỳ tích và có thể nắm vững được tinh túy. Theo lẽ thường, linh lực phải đạt tới một cường độ nhất định thì mới có thể tu tập Bạo Phong Tuyệt Sát thuật, tuy nhiên, Mộ Dung Thiên lại là một ngoại lệ, bởi vì hiện giờ hắn chỉ có cường độ linh lực trên trung bình của ban cấp thấp, vậy mà khi nói đến trình độ thao túng nguyên tố thì cả một cường giả thuộc thánh cấp như Bố Luân Đặc cũng phải cam bái hạ phong nữa đấy chứ.

Để hắn dễ dàng lĩnh ngộ, Bố Luân Đặc đích thân dẫn Mộ Dung Thiên đến dã huấn trường để hướng dẫn cho hắn. Tuy chỉ có một buổi chiều, nhưng có thể được chủ nhân của kỹ năng lợi hại ấy tự tay chỉ dẫn, thì so với lý luận sâu sắc và rõ ràng lại có hiệu quả hơn nhiều.

Hai người đi tìm một chỗ yên tĩnh luyện tập, dù sao thì việc viện trưởng đích thân dạy đệ tử, và còn là dạy Bạo Phong Tuyệt Sát thuật đã giúp lão thành danh, thì điều đó quả thật là quá hiếm hoi. Nếu vì thế mà khiến cho một đám người kéo đến xem, thì dù cho Mộ Dung Thiên có muốn tĩnh tâm tu luyện cũng khó lòng.

- Được rồi, La Địch, ngươi cứ dựa theo phương pháp mà ta đã giảng rồi thử xem, mục tiêu chính là cái cây trước mắt kia!

Bố Luân Đặc chỉ vào một cây đại thụ lớn cỡ hai tay ôm mới vừa, cao hơn hai mươi thước, rễ cây cuộn vào nhau như rắn, vỏ cây cũng như là vẩy rắn, và nói với Mộ Dung Thiên.

Cây này thật quá to lớn, hơn nữa cũng rắn vô cùng, vì lớp vỏ ngoài của nó mà được gọi là Long Lân thụ, các học viên thường dùng nó để luyện tập khống chế sự mất thăng bằng khi giao kích. Bởi vì không ít ma thú cũng có thân thể bao phủ bởi lớp vẩy cứng, vũ khí kim loại đánh lên trên đó dễ dàng bị nẩy ngược lại và cũng dễ mất đi phòng ngự, nếu các chỉến chức giả không học được cách ứng biến khẩn cấp thì sẽ bị kẻ địch chộp lấy cơ hội mà tấn công tới chết.

Trong các kỹ năng đã học, đại khái chỉ có Ma Bạo Phá là có thể gây tổn thương lớn một chút với Long Lân Thụ, những kỹ năng hệ phi hành như băng hoả cầu và linh lực vũ khí hoá, có thể tước một hai tấm lân giáp đã là khá lắm rồi.

Mộ Dung Thiên hơi ngần ngại:
- Viện trưởng, ta chỉ sợ…..

Bố Luân Đặc mỉm cười ngắt lời hắn:
- Chỉ là làm mục tiêu thử một chút mà thôi, chẳng có gì phải ngại.

Mộ Dung Thiên nói:
- Được rồi.

Sau đó, trên tay phải của hắn liền hiện ra một cái băng chùy, đáng lẽ không cần dùng vũ khí cũng có thể phát ra Bạo Phong Tuyệt Sát, nhưng Bố Luân Đặc nói trong lúc chiến đấu, vũ khí song phương giao kích, dưới tác dụng của sức mạnh cường đại thì sẽ có lúc xảy ra việc mất quân bình không thể dự tính được, và rồi sẽ lộ ra sơ hở trong việc phòng ngự; dù là cao thủ hàng đầu cũng không ngoại lệ, chỉ là bọn họ có thể giảm thiểu số lần sai lầm xuống đến mức thấp nhất, ít thiệt hại nhất, và những sơ hở ấy nhỏ tới mức chỉ có thể bỏ qua thôi. Còn Bạo Phong Tuyệt Sát phát ra trong khoảnh khắc vũ khí va chạm, hiệu quả càng cao và càng khiến đối phương khó lòng phòng bị. Vì vậy nên Mộ Dung Thiên mới tiếp nhận đề nghị của lão.

Mỗi lần Bố Luân Đặc nhìn thấy Mộ Dung Thiên từ tay không tạo ra nguyên tố vũ khí giống như là diễn ảo thuật, nhàn nhã tiêu sái tựa như đang đi dạo, thì lão đều không khỏi có chút cảm khái. Bản thân lão là một thánh cấp võ giả vốn đã quen thuộc với ma đấu khí hàng mấy chục năm rồi, vậy mà cũng không đạt được tới cảnh giới đó. Tuy nhiên, điều đáng cười ở đây là Mộ Dung Thiên lại tạo ra cây băng chùy để làm vũ khí thi triển Bạo Phong Tuyệt Sát. Bố Luân Đặc trước nay vẫn luôn dùng kiếm, nhưng khi nghĩ tới thì cũng không tồi, chùy là vua sức mạnh trong các loại vũ khí, càng dễ dàng khiến đối phương sơ hở khi va chạm, mà nguyên tố vũ khí ở trong tay người sử dụng rất nhẹ, không sợ nó sẽ quá nặng.

Mộ Dung Thiên mau chóng tụ tập băng hỏa nhị lực được dung hòa trong cơ thể mà Bố Luân Đặc đã chỉ dẫn, sau đó nâng chùy đập về phía long lân thụ.

“Bình!” Thân cây đại thụ hơi bị chấn động một chút, rồi sau đó liền khôi phục lại như thường, và tiếp theo là một trận gió nhẹ từ cây chùy ở trong tay Mộ Dung Thiên bay ra, thổi rạp một vạt cỏ ở phía trước.

Bố Luân Đặc gật đầu nói:
- Ừ, mới thử lần đầu mà có thể phát ra phong lực như vậy, quả là không tệ. Tuy nhiên, cứ xem độ lệch phương hướng của gió thì cũng biết ngươi đã thêm hỏa linh quá nhiều rồi! Phải chú ý, từ lúc linh lực tụ lại cho tới khi kỹ năng được phát ra thì mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng quá trình sinh ra đấu khí xoắn ốc lại tương đối dài, trong cả quá trình sự dung hợp băng hỏa linh đều luôn phải quân bình chúng, nếu như tại trung gian mà xuất hiện sự lệch lạc thì mọi cố gắng từ đầu sẽ đều mất cả.

- À!

Mộ Dung Thiên gật đầu thụ giáo, sau đó lại nâng chùy bổ tới đại thụ.

- Lần này thì băng linh quá mạnh!

Bố Luân Đặc chỉ bình luận một câu ngắn gọn.

Mộ Dung Thiên lại đánh ra một chùy.

- Phong lực yếu hơn so với vừa rồi, bởi vì hai lần trước dung hợp thất bại, vậy là ở giữa chừng ngươi do dự rồi, nhưng ý nghĩa của Long quyển tuyệt sát [1] là khí thế xông thẳng về phía trước, không thể vì khống chế sự dung hợp quân bình của linh lực mà trong lòng có sự chần chừ.

- Cước bộ phối hợp không đúng, trọng tâm phải hạ xuống năm phân.

- Tư thế cầm chùy sai, thiếu sức mạnh, dễ bị bật lại, khiến cho kỹ năng sẽ đánh tới phía khác!

- ……

Mỗi khi Mộ Dung Thiên phát ra một chùy, Bố Luân Đặc lại lập tức chỉ ra chỗ hắn luyện không chuẩn. Long quyển tuyệt sát là tập hợp lớn của võ đạo, tịnh không phải chỉ đơn giản là linh lực kết hợp và dung hòa. Tuy vậy, khi linh lực kết hợp và dung hòa thì lại là trọng điểm và linh hồn, Mộ Dung Thiên cũng không biết đã vung mấy nghìn mấy vạn chùy, uống mấy trăm viên khôi phục đan, mới đó mà đã đến gần nửa đêm lúc nào không hay, nhưng việc luyện tập của hắn vẫn không có tiến bộ gì rõ rệt. Loại thao tác cân bằng linh lực biến thái này, giống như là nam nhân cầm kim thêu, khó không thể tả được, hơn nữa lại còn cần phải có sự kiên nhẫn kinh người; nếu đổi lại là người có bản tính nóng nảy một chút, thì coi như đã trực tiếp loại bỏ đi cơ hội thành công của kẻ đó.

Mộ Dung Thiên cảm thấy bản thân mình đánh ra một kích dồn hết linh lực đến mức siêu cực hạn, thì xem chừng còn dễ dàng hơn luyện tập kỹ năng này nhiều. Tuy nhiên, sau khi khổ luyện mấy tháng, hắn sớm đã bồi dưỡng được lòng nhẫn nại và ý chí kiên cường, vẫn kiên trì luyện tập mà không nản lòng. Người ta đường đường là một đại viện trưởng, mà còn dành ra chút ít thời gian quý báu để truyền dạy mình cho tới bây giờ, vậy làm sao bản thân mình lại có thể lười biếng mà bỏ cuộc chứ.

“Bình!” Lại sau một lần chùy quật vào cây, nhưng lần này thì tình huống hơi có chút dị thường. Đám cỏ ở phía sau không ngờ lại bị gió thổi ngã về các phía khác nhau, hoặc trước hoặc sau, hoặc trái hoặc phải, và lại còn hơi hơi không ngừng xoáy tròn nữa.
<< Hồi 48 |


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 276

Return to top