- Một con dê, hai con dê, ba con dê, một con dê núi trần trụi, úi nhầm, sai rồi. Một con dê, hai con dê..…
Do ban ngày Mộ Dung Thiên ngủ nhiều quá nên lúc này hắn không thể chợp mắt được. Một nam nhân tràn trề tinh lực như hắn nên lẽ tất nhiên là phải có nhu cầu hết sức mãnh liệt, hơn nữa lại còn có một đại mỹ nhân mặc xiêm y ít ỏi nằm bên cạnh, như vậy dù hắn có không muốn nghĩ tới thì cũng không được. Nhưng Mộ Dung Thiên cũng biết, mỹ nhân kia thoạt nhìn thì giống như con cừu non, nhưng trên thực tế thì lại là một con cọp cái đội lốt cừu non. Nếu hắn có ý định làm gì nàng thì chỉ e rằng cả một mảnh xương cũng không còn, lúc đó dù có hối thì cũng đã muộn màng. Vì vậy hắn chỉ có thể sử dụng biện pháp ngây thơ nhất là đếm dê để phân tán tinh lực và sớm có thể chìm vào giấc ngủ.
Bích Dạ đã tính tới việc cưỡng ép tên nam tử kia phạm tội để xem thế nào, nhưng hắn lại trì trệ chẳng có hành động gì, nàng vốn thiếu kiên nhẫn nên đã bắt đầu bồn chồn nóng nảy, niềm tin vững chắc của nàng lại một lần nữa bị dao động, chẳng lẽ miếng thịt thơm ngon như mình còn chưa đủ “hấp dẫn”, chưa đủ để dẫn dụ hắn rơi vào cạm bẫy hay sao? Bích Dạ chờ hơn mười phút, rốt cuộc nàng không nhịn được bèn chủ động bắt chuyện:
- La Địch tiên sinh, đêm hãy còn dài, hay là chúng ta “làm” chút chuyện để giết thời gian đi!
Nàng đặc biệt nhấn mạnh ở chữ “làm”, mở đường cho Mộ Dung Thiên tấn tới. Một khi hắn tưởng rằng nàng có ý tưởng cầu hoan với hắn, bày ra những cử chỉ cầm thú, lúc đó nàng sẽ trở mặt nói là chỉ muốn trò chuyện trên trời dưới đất, sau đó sẽ đá một cước vào hạ thể của hắn, rồi đánh đập thêm một lúc, lột sạch quần áo rồi vứt hắn ra ngoài trời giá lạnh. Nàng nghĩ tới lúc nãy mình phải chờ đợi lâu như thế, nhưng rốt cuộc lại còn phải bất kể liêm sỉ để đi chủ động quyết rũ hắn, do đó mà Bích Dạ cảm thấy tâm hồn yếu đuối của mình bị tổn thương không ít, và nàng lại càng khao khát trừng phạt hắn nhiều hơn lúc trước.
Mộ Dung Thiên vỗ tay một cái, hưng phấn nói:
- Được đó, vậy chúng ta nói chuyện phiếm đi!
Bích Dạ suýt nữa thì lăn ra ngất. Nàng nhìn nam nhân trước mắt đầy hoài nghi, liệu sinh lý của hắn có vấn đề gì nghiêm trọng không nhỉ? Nàng càng nghĩ thì càng thấy tỷ lệ này rất cao, nếu không thì tại sao ánh mắt của hắn trông háo sắc mê mẫn như thế mà lại chẳng hề có hành động nào? Bích Dạ tự an ủi mình rằng nguyên nhân không phải do mỵ lực nàng không đủ mà là bởi vì hắn “vô năng”.
Đang lúc Bích Dạ nghĩ rằng đã tìm được nguyên nhân chính thì tay nàng ngẫu nhiên đụng phải vật gì đó cứng cứng, và thật dài..…
- La Địch tiên sinh, dường như ngươi đã quên giải trừ vũ khí kìa, hình như nó bị rơi trên giường này.
Bích Dạ nắm được vật cứng cứng đó, nhưng không ngờ nó lại là thứ “vũ khí” không thể tháo ra mà chỉ có nam nhân mới có. Lúc này hạ thể của Mộ Dung Thiên nhô cao như một cái lều nhỏ, sự thật phơi bày ngay trước mắt này liền lập tức xóa đi suy đoán của Bích Dạ, rõ ràng là hắn không phải “vô năng” mà trái lại còn là “phi thường năng” nữa kia.
Bị phát hiện tình trạng khó chịu của mình, Mộ Dung Thiên đỏ mặt ngượng ngùng, bối rối giải thích:
- Do vừa rồi ta ăn nhiều thịt nướng quá, nên phát hỏa hì hì..…
Lúc này, sắc mặt của Bích Dạ còn đỏ hồng hơn hắn rất nhiều, nhìn nàng phóng đãng là thế, nhưng kỳ thật đối với thân thể nam nhân thì nàng cũng không hiểu nhiều lắm, chứ đừng nói là ngủ chung một giường. Hơn nữa, vừa rồi nàng còn đoán nam nhân này “vô năng”, cho nên nàng vốn không nghĩ tới thứ đó, thế rồi nàng vội vàng buông tay ra, gương mặt nóng bừng và ngượng ngùng quay sang một bên, xấu hổ gần chết. Trong nhất thời, nàng cảm thấy toàn thân nóng hừng hực, nhưng cũng không trách được hắn, bởi vì Mộ Dung Thiên do thiên phú mà có, “tiểu huynh đệ” của hắn so với những người Âu Mỹ ở địa cầu cũng chỉ có hơn chứ không kém. Đừng nói là Bích Dạ, cho dù là những nữ nhân từng trải, hay kể cả những nữ nhân sống bằng nghề buôn hương bán phấn mà trông thấy được thứ “đồ nghề” thô lớn như vậy, nói không chừng thì họ cũng sẽ tưởng lầm đó là một thứ vũ khí bằng kim loại đó chứ.
Mãi một lúc sau thì cơn xấu hổ cũng tạm trôi qua, lúc ấy Bích Dạ mới quay đầu lại và làm ra vẻ như không có gì rồi bắt đầu trò chuyện với Mộ Dung Thiên. Nàng vốn rất thích biểu lộ mình là một nữ tử hào sảng, nên muốn mượn việc trò chuyện này mà che đi những cử chỉ đơn thuần của một thiếu nữ.
Thế nhưng khi phải nói chuyện huyên thuyên thì Bích Dạ sẽ rất mau bị nhàm chán và cụt hứng, còn Mộ Dung Thiên thì có kiến thức sâu rộng nên cứ để hắn kể chuyện gì đó còn vui hơn.
Mộ Dung Thiên trước đó vốn cũng có ý định kể̉̉ vài câu chuyện tiếu lâm của người lớn, nhưng đến lúc này thì cảm thấy không được tiện lắm, nên chỉ đành chọn đại ra một vài câu truyện cổ tích mà hắn đã từng nghe hồi nhỏ và kể̉ lại cho Bích Dạ nghe. Nào là những truyện lãng mạn, truyện ước mơ, mộng ảo, truyện thần thánh, truyện sắc đẹp…..những truyện mà ở Thần Phong đại lục không có. Bích Dạ theo lẽ thường của phụ nữ thì dĩ nhiên là bị hấp dẫn, đắm chìm vào thế giới xinh đẹp mộng mơ kia. Đôi mắt mở to tràn ngập ước mơ, giống như một đứa trẻ ở địa cầu lần đầu tiên người lớn kể truyện xưa nên đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Truyện cổ tích ngoài việc luôn mang màu sắc huyễn hoặc mỹ lệ ra thì còn có tác dụng làm người ta thoải mái đầu óc, nên giờ đây Bích Dạ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang thả mình trên mặt hồ, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, cuối cùng thì cũng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười hạnh phúc, chẳng biết là trong mộng có gặp được một bạch mã hoàng tử hay không. Trông nàng lúc này, thật khó tin rằng đây chính là ma nữ nóng nảy, thường ngày vẫn khiến cho các nam nhân phải e sợ ba phần.
oooOooo
Sáng hôm sau tỉnh giấc, Bích Dạ lại trở về với dáng vẻ diêm dúa, thành thục như trước, việc tối hôm qua ôm Mộ Dung Thiên ngủ dường như không có xảy ra. Cả hai ăn sáng với phần thịt mèo rừng còn sót lại sau bữa tối hôm qua, rồi lại tiếp tục lên đường. Bay thêm nửa ngày nữa thì Phong Linh lộ đã đưa hai người tới Phật Lạc Lý Tư thành, nhưng dưới mệnh lệnh của Bích Dạ, nó đã hạ cánh ở bên ngoài thành và sau đó thì biến hình trở về là một con chim nhỏ. Thì ra Phong Linh lộ cũng giống như Tật Phong của Mộ Dung Thiên, nó là một loại ma thú biến hình.
Sau đó, Bích Dạ lấy ra hai bộ y phục của ẩn sĩ từ trong Trữ Vật châu. Ẩn sĩ không phải là một chức nghiệp, mà là một số người không muốn bại lộ thân phận của mình nên mới ăn mặc như thế. Siêu cấp thành thị dĩ nhiên không giống như một trấn nhỏ hay thành thị cấp hai, người có phong cách giống như Bích Dạ tất sẽ dễ dàng bị nhiều người chú ý tới, huống chi nàng còn mang theo một nam nhân mà đi lại khắp nơi.
Y phục của ẩn sĩ và trang phục của pháp sư chức nghiệp cũng có chút giống nhau, đó là bởi vì cả hai loại này hầu như đều che phủ toàn thân, chỉ khác ở chỗ là bớt đi chiếc mũ chóp nhọn và thêm vào một miếng vải đen che mặt mà thôi.
Khi đi qua cửa thành, Mộ Dung Thiên phải âm thầm tặc lưỡi, bởi vì hắn phát hiện tường thành được làm bằng đá nham thạch thật lớn, dày tới hơn trăm thước, độ cao cũng gần năm mươi thước. Uy Nhĩ thành chỉ là thành thị cấp hai nên về diện tích thì chỉ có thể so với thành phố NewYork ở địa cầu, trong khi đó Phật Lạc Lý Tư thành lại là siêu cấp thành thị thì không biết to hơn biết bao nhiêu lần? Với một tòa thành khổng lồ như thế mà có thể xây tường thành vây quanh bên ngoài thì quả thật là một công trình vĩ đại. Mộ Dung Thiên quyết định không suy nghĩ đến nữa, sợ nếu có suy nghĩ tiếp thì e rằng bản thân hắn sẽ kinh hãi đến liệt cả nửa người. Trên tường thành, cứ cách khoảng một ngàn thước thì lại có một cánh cổng, mỗi đoạn lại có hơn mười dã man nhân đang chăm chỉ làm việc. Có một người đứng gần chỗ Mộ Dung Thiên và Bích Dạ chợt thì thào tự nói:
- Ngày ma thú công thành chỉ còn cách chưa đầy một năm nữa, mà tường thành lại quá mỏng, nên phải gia tăng bề dầy thêm mới được.
Mộ Dung Thiên nghe thế thì hai mắt trợn tròn, thiếu chút nữa là ngã luôn ra đất.
Xuyên qua cổng thành tối âm u, cảnh vật trước mắt Mộ Dung Thiên liền mở rộng ra, nhưng cảnh tượng phía trước vừa đập vào mắt hắn thì đã khiến cho cái đầu của hắn như muốn nổ tung.
Người! Thật là nhiều người!
Bảo nơi này có nhiều người thì không phải chỉ nói về số lượng hay mật độ không thôi, bởi lẽ nếu so sánh về hai phương diện này thì chắc chắn địa cầu sẽ ăn đứt Thần Phong đại lục, lý do rất đơn giản, đó là vì tuy diện tích của địa cầu nhỏ hơn nhiều, nhưng vì sinh vật cấp cao (tức loài người) không có kẻ địch trời sinh nên dân cư tại đó mới có thể phát triển lên đến cực độ; do đó mà mật độ và số lượng của cư dân tại địa cầu nhiều hơn hẳn Thần Phong đại lục. Chính vì Mộ Dung Thiên đã nhìn quen mắt nên giờ đây hắn không còn cảm thấy kỳ lạ nữa. Điều làm cho đầu óc của hắn bị choáng váng là sự phong phú và đa dạng của các chủng loại thuộc Nhân tộc ở trong thành. Thấp thì như người lùn, cao thì hơn cây gậy trúc, gầy thì như cây xương sườn, béo thì như lu nước…..Mà họ cũng không có ai trông quá dị hợm như là có mũi lớn, nhiều chân, ít mắt, toàn thân đầy lông…..Về màu sắc thì có da tay màu đen, trắng, vàng, đỏ, lam. Các tộc thì có Tinh Linh tuấn mỹ, Yêu tộc mỵ hoặc, Độc Nhãn tộc một mắt, Địa Tinh giỏi khống chế thổ hệ, Dạ Xoa dũng mãnh hiếu chiến, Lai Tây biến nhỏ thân hình, Dạ Hành giả ban đêm có sức mạnh hơn hẳn lúc ban ngày, Mạn Lỗ Đẳng có sở trường điều khiển thực vật...vv…Ngoài ra còn có Nhân loại, Thú nhân, Dã Man nhân, Huyệt Cư nhân, Sa nhân, Cự nhân, Ải nhân…..Chỉ riêng Thú nhân thôi thì cũng đủ làm cho Mộ Dung Thiên váng đầu hoa mắt rồi, nào là Sư nhân, Hổ nhân, Lang nhân, Báo nhân, Ngưu nhân, Mã nhân, Dương nhân, Trư nhân, Xà nhân, Thỏ nhân; úi chà, đợi đã…..ngoài những loại kể trên thì còn có hơn mười loại Điểu nhân khác không biết tên. Các loại chủng tộc đều được phân chia rất chi tiết, chỉ riêng Nhân loại thì cũng e đã lên hơn ngàn.
Đối với bất cứ ai đột nhiên gặp phải quá nhiều chủng loại người mà mình chưa từng gặp bao giờ, thì thế nào cũng trở nên ngây ngốc cả ra. Mộ Dung Thiên ở địa cầu chỉ thấy qua người da trắng, da đen và da vàng mà thôi, nhưng vào lúc này thì lại có cảm giác như bản thân mình đang bị lạc vào một thế giới khoa học viễn tưởng, do đó mà hắn nhất thời trở nên hồ đồ, cảm thấy năng lực tiếp thu của mình quá ư kém cỏi.
Những người đang ở trước mắt Mộ Dung Thiên đây đều mang đủ các loại chức nghiệp khác nhau, như là: chiến sĩ, ma pháp sư, cung tiễn thủ, kỵ sĩ, đạo tặc, thợ săn, dược sư, thần quan, mục sư, tế tự, phù chú sư, luyện kim thuật sĩ, triệu hoán sư, thuần thú sư, tu hồn giả, chủng thực thuật sĩ, mục dân, công tượng, nhưỡng tửu sư [1]…..Về mặt phục sức, Thần Phong đại lục hiển nhiên là không được phong phú như ở địa cầu, mà kiểu cọ cũng không đa dạng, người ở đây đa số chỉ mặc trang phục theo chức nghiệp, hơn nữa, những thứ trang phục ở đây lại có cung cách hết sức kỳ dị và màu sắc cũng rất sặc sỡ. Vì thế mà mỗi khi Mộ Dung Thiên nhìn thấy một ai đó đi qua trước mắt thì hắn không kiềm lòng được mà phải suy nghĩ xem rốt cuộc người ấy làm nghề nghiệp gì, nhưng kết quả cực kỳ phức tạp, khiến cho hắn bị hoa cả mắt. Vả lại, bây giờ là ban ngày nên có một bộ số lớn chiến chức giả đã đi giết quái thú để gia tăng thực lực, hoặc giả là đi tìm chỗ yên tĩnh để tu luyện một mình. Nếu là buổi tối thì có lẽ sẽ đông hơn nhiều.
Các loại chủng tộc hay chức nghiệp khó gặp ở Cách Lâm trấn hay thậm chí còn ở cả Uy Nhĩ thành, thì lại xuất hiện nhan nhãn tại đây, bất cứ hang cùng ngõ hẻm nào cũng có. Phật Lạc Lý Tư quả không hổ là siêu cấp thành thị, Mộ Dung Thiên có cảm giác nó giống như là một món thập cẩm, bất cứ vật gì cũng đều được cho vô chung một cái nồi. Giống như một thành phố quốc tế lớn ở địa cầu, khắp nơi đều có người nước ngoài, còn loại người quê mùa mới vào thành như Mộ Dung Thiên thì thật khó tránh khỏi cảm giác lạ lẫm không thôi.
Không phải ai cũng đều giống kỵ sĩ hoặc là tiểu thư quý tộc như Bích Dạ mà có ngựa cưỡi, với một tòa thành lớn thế này thì giao thông cũng là cả một vấn đề.
Cách thức giao thông chủ yếu ở Phật Lạc Lý Tư thành có hai loại, loại thứ nhất là “tọa xa”, nhưng xe ở đây không giống với loại xe bằng sắt có bốn bánh ở địa cầu, mà là ma thú. “Xe” cũng phân thành hai loại, một là “xe buýt công cộng” do một loại ma thú có tên gọi là “Bách Túc Sanh” [2] đảm nhiệm. Thân nó dài, ngoại hình gần giống với “Cự Tích” nhưng có phần nhỏ hơn đôi chút. Nó có khả năng chứa nhiều hành khách, và tất nhiên là tốc độ cũng chậm đi một chút. Một loại xe khác chính là “xe thuê”, do ma thú loại nhỏ đảm trách. Chúng có thể chở một vài người, nhưng sự linh hoạt và tốc độ thì khá nhanh. Hai loại giao thông bằng ma thú này đều do các thuần thú sư điều khiển, và lẽ tất nhiên là họ cũng thu lấy một số phí nhất định. Tóm lại, đây cũng là một phương tiện đi lại khá thông dụng và tiện lợi.
Kế đó là một phương thức giao thông cao cấp hơn với tên gọi là “truyền tống”. Đây là một loại ma pháp trận cao cấp có thể đưa người và vật thể chuyển đi nơi khác chỉ trong một cái nháy mắt. Các “Truyền tống trận” được bố trí khắp các nơi trong thành, chỉ cần người ta đứng vào trong một cái truyền tống trận, sau khi khởi động thì người đó sẽ lập tức được đưa đến bất kỳ một cái truyền tống trận nào khác. Nhưng nhằm để khởi động truyền tống trận thì cần phải có một số năng lượng rất lớn, bình thường phải dùng ma thú tinh hạch để làm năng lượng khởi động, và đó cũng là nguyên nhân khiến cho giá cả của tinh hạch đắt đỏ. Do sử dụng nhiều năng lượng nên chi phí cũng không ít, giá thấp nhất cho một lần sử dụng truyền tống trận là năm ngân tệ, và còn liên quan tới số lượng người cùng sử dụng và cả khoảng cách di chuyển nữa. Những người thường nhân và thậm chí là cả những chiến chức giả cấp thấp cũng tuyệt không thể chi trả nổi một cái giá cao như vậy, vì thế mà mỗi khi họ muốn đi đâu thì đều trả mấy đồng tệ để ngồi ma thú thôi. Chính bởi vì thế mà trên đường qua lại có đầy các loại ma thú chạy ngược chạy xuôi, so với giao thông của thành phố ở địa cầu thì lại còn có phần đông đúc hơn, và cũng may là giống ma thú đều có trí tuệ, nên ít khi xảy ra “tai nạn giao thông”.
Đối với những chiến chức giả cao cấp có thu nhập cao thì phương thức đi lại của họ cũng khác hẳn. Vì để tiết kiệm thời gian nên họ cũng không ngại phải trả thêm chút ít tiền. Và Bích Dạ cũng là một trong những kẻ có tiền, vì thế nên sau khi tiến vào cổng thành, nàng liền bảo một con ma thú cỡ nhỏ có thể chở hai người, đưa Mộ Dung Thiên thẳng đến một cái truyền tống trận gần nhất. Còn Mộ Dung Thiên thì cũng lần đầu tiên được nhìn thấy ma pháp trận thần kỳ trong truyền thuyết, ngay cả Uy Nhĩ thành là thành thị cấp hai cũng không có, mà chỉ có ở những thành thị cấp một hoặc siêu cấp; tuy nhiên, ở thành thị cấp một thì cũng chỉ được sử dụng chúng trong các tình huống khẩn cấp là chủ yếu, và chỉ có ở siêu cấp thành thị thì mới có thể dùng chúng để phục vụ cho cuộc sống hằng ngày một cách xa xỉ như thế.
Ở tại các địa điểm truyền tống, chúng lúc nào cũng có hai điểm truyền tống “mẹ con” hình tròn, một lớn một nhỏ, cái lớn có đường kính khoảng năm thước, dùng để đưa người ta từ nơi này đến những nơi khác, còn cái nhỏ thì rộng khoảng ba thước, là đích đến của những cái truyền tống trận khác. Trên thành của Truyền tống trận được khảm rất nhiều viên bảo thạch màu lam có kích cỡ tương đương nhau, giống như sao sáng lập lòe trong trời đêm, ở giữa là một hoa văn hình ngôi sao sáu cánh rất đặc biệt. Tất cả những thứ đó được sắp xếp rất chỉnh tề ngăn ngắp và xinh đẹp tinh xảo. Không gian ma pháp có yêu cầu nghiêm khắc nhất trong tất cả các hệ, chỉ cần một chút sai sót thì sẽ dẫn đến việc khởi động thất bại, bởi vậy quy tắc sử dụng nó gần như là một môn nghệ thuật vậy.
Giờ đây, Mộ Dung Thiên đang đứng trước một cái Truyền tống trận không có ai sử dụng, dù sao thì số người có thể kiếm ra tiền để dùng nó cũng không nhiều. Bích Dạ kéo Mộ Dung Thiên bước lên “trận điểm” rồi lấy ra một chiếc tấm thẻ ma pháp nhỏ màu vàng, quét qua một màn hình ma pháp ở góc trận, đồng thời ấn lên một số ký tự trên đó. Chỉ nghe "tít" một tiếng, rồi một âm thanh nữ nhân trong trẻo vang lên trong không trung:
- Chào ngài, Truyền tống trận số 53 tại đường Phiền Cách Ni, thuộc khu Ma Xán sẽ khởi động trong ít giây nữa, bây giờ bắt đầu đếm ngược, 10, 9, 8, 7.....
Mộ Dung Thiên chặc lưỡi trầm trồ tán thưởng không thôi. Cái thế giới không có khoa học này thế mà lại giống như thế giới khoa học viễn tưởng ở trong phim của Hollywood vậy, do đó mà tâm lý của hắn có hơi chút khẩn trương. Vì hắn đã từng bị “lỗ đen” hút đến Thần Phong đại lục này nên đặc biệt mẫn cảm với cụm từ “không gian”, hễ chút là chỉ sợ sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
- 4, 3......
Lúc này ngôi sao sáu cánh ở dưới chân đột nhiên sáng bừng lên, rồi một luồng bạch quang từ ma pháp trận phóng thẳng lên trời, bao phủ lấy hai người ở bên trong. Mộ Dung Thiên đột nhiên cảm thấy thân thể mình không thể nhúc nhích được, tựa như đã bị luồng bạch quang khóa chặt lại vậy, vì thế mà trong lòng hắn hết sức hoang mang, muốn hét lên thật lớn nhưng lại hét không ra tiếng.
- 2, 1, 0. Hiện giờ năng lượng truyền tống cần thiết đã tập trung đầy đủ, khách nhân tôn quý, hẹn gặp lại.
Bạch quang mang theo hai người cùng lúc biến mất, trước mắt Mộ Dung Thiên chợt tối sầm lại, rồi tiếp theo đó là rơi vào một không gian tối đen, không nhìn ra bất kỳ thứ gì, cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào, tất cả các giác quan tựa như nhất thời biến mất, tình hình ấy so với lúc bị hút vào “lỗ đen” thì cũng không khác là bao. May là lần này thời gian chỉ kéo dài trong một chớp mắt ngắn ngủi, khoảng 3 giây đồng hồ sau, Mộ Dung Thiên liền thấy được ánh sáng, và bản thân hắn thì đang đứng trên một cái Truyền tống trận gần giống y hệt với cái cũ, nhưng khung cảnh xung quanh thì đã biến đổi hoàn toàn. Hiện bây giờ thì hắn đang đứng ở trên một con đường khác, so với địa điểm vừa rồi thì có tĩnh lặng hơn một chút, cảnh vật đẹp mắt, nhưng những căn biệt thự ở hai bên đường đều có hình dáng đặc biệt, có kiến trúc thì thanh cao rộng rãi, có cái thì tráng lệ nguy nga, và bên ngoài còn khảm vài viên đá quý. Tòa nhà được xây bằng đá thạch nham vừa xù xì vừa to lớn mà Mộ Dung Thiên đã nhìn thấy lúc mới vào thành cũng không thể so sánh nổi với những tòa kiến trúc ở đây. Theo đó mà phán đoán thì nơi đây nhất định là khu nhà ở của những người giàu có.
Mộ̣ Dung Thiên hoàn toàn mất hết phương hướng ngay tại tòa thành xa lạ này. Hắn vốn không thể phân biệt được đông tây nam bắc thế nào, đang lúc định mở lời nhờ Bích Dạ đưa mình đến Dược Sư công hội để hoàn tất thủ tục chứng nhận chức nghiệp trước đã, thì đột nhiên hắn nghe được một tiếng gọi vang lên:
- Bích Dạ!
Thanh âm rất êm tai, tựa như sóng vỗ bờ khiến ai nghe thấy đều cảm thấy mát lòng. Mộ Dung Thiên quay đầu lại nhìn, trước mắt hắn đang có một nữ nhân cũng mặc bộ trang phụ ẩn sĩ bước đến gần. Trên vai nàng còn có một con chim nhỏ, không ai khác hơn chính là Phong Linh lộ của Bích Dạ. Thì ra lúc mới vào thành, Bích Dạ đã thả nó bay đi, té ra là nó đi báo cho nữ nhân này biết là nàng đã đến.
Bích Dạ nhìn thấy nữ nhân ấy thì mỉm cười bước tới nghênh đón:
- Khải Sắt Lâm!
Vừa đến gần, Bích Dạ đã vươn tay ra….khi Mộ Dung Thiên tưởng rằng các nàng sẽ diễn một màn ôm ấp nhiệt tình của bằng hữu lâu ngày gặp gỡ, thì trái lại, Bích Dạ đã làm mộ̣t động tác khiến cho mũi của hắn suýt tí nữa là xịt máu thành vòi. Thì ra, Bích Dạ đã bóp mạnh một cái lên đồi ngực cao vút của nữ nhân kia và cười nói:
- Úi chà, lại to ra không ít rồi này!
Chà chà, hành động này không phải là mình rất thường làm khi còn ở địa cầu sao? Ngay cả ngữ khí và nội dung cũng gần giống hệt nhau, điểm khác biệt duy nhất chính là kẻ sàm sở kia lại không phải mình, mà là ả “sắc nữ” Bích Dạ, còn nạn nhân cũng không còn là Tiêu Băng, mà đã đổi thành Khải Sắt Lâm.