Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Dị Giới Dược Sư

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 35603 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 14 năm trước
Dị Giới Dược Sư
Vô Sỉ Đạo Tặc

Hồi 23
- Aaaaa, muốn chết!

Mộ Dung Thiên cả kinh thất sắc, hắn đưa tay cào cào cổ họng cho hạt châu kia chui ra lại, nhưng đã quá trễ. Hạt châu đó đột nhiên trở nên nóng rực, Mộ Dung Thiên có cảm giác như mình đang nuốt phải một cụm lửa cực nóng vậy. Cụm lửa đó cứ thế mà trôi dần xuống dưới, đầu tiên là qua yết hầu, ngực, bụng, sau đó thì trôi vào trung tâm của đan điền, rồi hắn lại có cảm giác giống như núi lửa bùng nổ, rất nhiều luồng nhiệt lưu nhanh chóng truyền đi khắp tứ chi và các đầu xương cốt của toàn thân.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Mộ Dung Thiên không chịu được sự thống khổ nên kêu lên thật lớn. Những dòng nhiệt lưu kia không ngừng trào ra từ huyệt đan điền và truyền đi khắp nơi, lúc trên lúc dưới, đi đến đâu cũng xung phá rất mạnh, chẳng khác nào như đàn ngựa hoang đang điên cuồng chạy loạn vậy. Mộ Dung Thiên đau đớn ngã lăn ra đất, những nơi nào mà có các dòng nhiệt lưu tràn qua thì những nơi đó đều bị đau đớn vô cùng. Bụng và các thớ thịt trên toàn thân của hắn có cảm giác như đang bị xé toạc ra từng mảnh, so với cái chết lúc nãy của con Lấn ma kia có lẽ cũng không thua kém là bao. Coi bộ không lâu sau sẽ có thể đi gặp Vu bà rồi. Mộ Dung Thiên không chịu nổi cơn đau hành hạ, hắn gần như muốn ngất đi tại chỗ.

- Gâu!

Con chó nhỏ thấy Mộ Dung Thiên như thế thì há mõm phun ra một luồng khí thể màu nhũ bạch. Sau khi trải qua sự nung đúc của các loại yêu khí mang tính chất hủy diệt cực mạnh, con chó nhỏ này cũng đã được biến chất đi rất nhiều, đồng thời cũng có mặt nào đó hữu dụng. Luồng khí thể màu nhũ bạch do nó phun ra liền bao trùm lấy Mộ Dung Thiên, rồi lập tức khôi phục ngay thần trí của hắn. Lúc này hắn mới phát hiện ra lộ tuyến của các dòng nhiệt lưu kia không giống với những luồng yêu khí thông thường mà hắn đã hấp thu trong mấy ngày qua. Sau khi vượt qua đan điền thì chúng không chảy vào huyệt Dũng tuyền mà là quay ngược lại, chia ra thành hàng trăm ngàn nhánh nhỏ. Song, nó dường như cũng không phải là linh lực, vì linh lực sẽ không bá đạo đến như thế.

Các dòng nhiệt lưu ở bên trong cơ thể hắn không ngừng đấu đá lung tung, khiến cho hắn bị hành hạ khổ sở vô cùng. Tuy nhiên, hắn cố gượng ngồi dậy, hai chân xếp bằng lại, bắt đầu tiến vào cảnh giới nhập định. Hắn muốn dùng ý niệm để khống chế các dòng nhiệt lưu đó, dù biết là hy vọng không nhiều, thế nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của hắn, khiến cho hắnvừa kinh ngạc vừa vui mừng. Những dòng nhiệt lưu kia tuy vẫn như đàn ngựa hoang chạy loạn, cứ tưởng sẽ không thể nào khống chế nổi, ai ngờ dưới sự nỗ lực thao túng bằng ý niệm của Mộ Dung Thiên, một trong số những dòng nhiệt lưu mạnh nhất ấy cũng từ từ dịu lại và cuối cùng cũng chịu đi theo phương hướng hắn muốn. Mặc dù lúc này chưa thể thao túng hoàn toàn những dòng nhiệt lưu vẫn chạy hỗn loạn ở bên trong nội thể, nhưng chí ít thì cũng không còn rối loạn như lúc ban đầu, và cũng không còn cơn đau thấu tâm can như lúc nãy nữa, nên Mộ Dung Thiên cảm thấy thư thái hẳn ra.

Hạt châu mà hắn vừa ăn nhầm được gọi là Yêu Linh đan. Nó là một loại hỗn hợp giữa yêu khí và linh lực nên cũng sinh ra tình trạng cực kỳ đặc biệt và quý hiếm như trường hợp lỗ đen xuất hiện vậy. Thông thường, trong những lúc nhân loại và ma thú giao đấu với nhau, do thực lực của nhân loại kém ma thú quá xa, nhất là khi thực lực của người đó chỉ xứng bằng một phần vạn của ma thú nhưng lại bất ngờ giết được nó, vậy thì linh lực do người đó đánh ra trong một kích sau cùng sẽ có khả năng kết hợp với yêu khí bên trong người nó, rồi hai loại khí này hỗ tương cho nhau, sau đó sẽ nảy sinh ra biến hóa khó có thể giải thích nổi. Cuối cùng, khi yêu khí và linh lực của người và thú hợp lại thành một sẽ sản sinh ra dị biến cực kỳ trọng đại, và trở thành Yêu Linh đan kiêm toàn cả hai tính chất của yêu khí và linh lực. Việc này so với việc "phản vật chất" tuy tình cảnh có khác nhưng hiệu quả cũng y như nhau.

Song, Yêu Linh đan cũng không dễ gì mà xuất hiện trên đời. Việc này cũng giống như khi các nhà khoa học gia ở địa cầu đưa ra nguyên lý "phản vật chất" vậy, trên lý thuyết thì là như thế nhưng không phải ai cũng có thể thực nghiệm thành công được. Thử hỏi, nếu là một người có thực lực chỉ bằng một phần vạn của ma thú, thậm chí còn kém hơn cả đồng loại của mình, thì việc tiêu diệt ma thú quả là khó hơn cả lên trời. Thế nhưng, người duy nhất ở Thần Phong đại lục biết được sự tồn tại của Yêu Linh đan chỉ có vị thánh cấp ma pháp sư may mắn nhất trong lịch sử từ đó tới giờ, Ái Lâm Tạp La.

Mấy trăm năm trước, vào lúc Ái Lâm Tạp La còn trẻ, trong một hôm mưa to gió lớn, y đã vô tình lạc đến một sơn cốc bí ẩn. Nơi đó chính là nơi tiềm tu của S cấp ma thú cửu vĩ ma hồ, mà thông thường thì giống ma thú cấp S rất ghét bị nhân loại phát hiện ra nơi tiềm tu bí mật của chúng, vì vậy mà hễ thấy bóng dáng con người xuất hiện gần nơi chúng tiềm tu thì sẽ giết ngay không tha. Lúc bấy giờ, Ái Lâm Tạp La cũng hiểu tập quán hung tợn của S cấp ma thú nên y nghĩ là mình đã cầm chắc cái chết rồi. Do đó, y chỉ chống chọi rất tiêu cực, chỉ tiện tay phóng ra một trái hỏa cầu với uy lực rất tầm thường, rồi xuôi tay chờ chết mà thôi.

Nhưng điều không ai ngờ nhất chính là khi trái hỏa cầu ấy đánh trúng vào người của cửu vĩ ma hồ thì cũng cùng lúc đó, nó lại dẫn đường cho sấm sét đánh ngay vào người của con ma hồ kia. Cho đến bây giờ, một điều hiển nhiên mà ai cũng biết đó là uy lực của thiên nhiên tuyệt không một ai có thể chống đỡ nổi, kể cả ma thú cao cấp nhất cũng không ngoại lệ. Vừa khéo thuộc tính của cửu vĩ ma hồ là mộc nên hiển nhiên là bị Điện hệ khắc chế, mà uy lực của thiên lôi thì lại còn mãnh liệt hơn cả các loại ma chú cao cấp nhất thuộc Điện hệ rất nhiều; Do đó, cuối cùng thì con vật xui xẻo ấy đã bị sét đánh cho tan thành tro bụi. Nhờ vậy mà Ái Lâm Tạp La tuy gặp nạn nhưng lại gặp may và thu được một viên Yêu Linh đan. Từ đó trở đi, ma lực của y đột nhiên thăng tiến vùn vụt, và trở thành thánh cấp ma pháp sư được vạn người kính ngưỡng. Tất nhiên, vào lúc đó y cũng không hiểu Yêu Linh đan làm sao được sản sinh, chỉ có thể nói rằng do Thần nhân ban tặng mà thôi. Vì thế, trong mỗi lần Ái Lâm Tạp La sử dụng ma pháp, dù chỉ là dùng tới hỏa cầu thuật tầm thường nhất thì cũng vẫn cầu xin Thần may mắn chúc phúc cho mình. Những lời cầu nguyện đó sau này lại trở thành điểm đặc sắc của y, và khiến cho rất nhiều ma pháp sư khác bắt chước làm theo.

Trở lại với Mộ Dung Thiên, với linh lực thấp kém đã vô tình giết được con Hủ Huyết Bệ ghê gớm kia, lại vừa khéo hợp với điều kiện sản sinh ra Yêu Linh đan. Sau Ái Lâm Tạp La, hắn là người thứ hai được Thần may mắn đặc biệt chiếu cố tới.

Yêu Linh đan có ẩn tàng năng lượng rất lớn, nó vừa bao hàm sự bá đạo của yêu khí, lại vừa có được sự ôn hòa của linh lực; đồng thời, quỹ tích vận hành của hai loại năng lượng này cũng không giống nhau. Yêu khí thì sau khi vượt qua đan điền, tất sẽ chạy vào huyệt Dũng tuyền rồi sau đó sẽ biến mất. Trong khi đó, linh lực thì lại luôn luôn ở trong cơ thể và liên tục vận hành, không ngừng lặp đi lặp lại. Thế nên yêu linh lực cũng lưu động không ngừng nghỉ, mỗi lần nó chạy đến huyệt Đan Điền rồi sẽ có một ít chạy theo huyệt Dũng tuyền mà thoát ra ngoài cơ thể, phần còn lại sẽ theo hướng khác mà tiếp tục vận hành, rồi sẽ có một ít trở thành linh lực; sau đó tất cả lại chạy trở về đan điền, và cứ thế mà lặp lại cái vòng tuần hoàn cũ. Toàn bộ quá trình đó sẽ được lặp đi lặp lại không ngừng, cho mãi đến khi yêu linh lực hoàn toàn bị thất thoát hoặc bị hấp thu cả và không còn gì nữa.

Cho dù không chủ động khống chế yêu linh khí thì người tiếp nhận nó cũng sẽ không bị chết, nhưng người đó sẽ phải chịu đựng cơn đau khổ cực điểm cho đến khi toàn bộ quá trình kết thúc mới thôi. Dĩ nhiên là Mộ Dung Thiên không hiểu được điểm này, nên hắn đã cố gắng khống chế chúng. Vấn đề khó khăn nhất hiện nay trong mắt hắn là làm sao khiến cho những dòng nhiệt lưu đang chạy loạn kia trở nên ngoan ngoãn mà đi theo sự điều khiển của hắn đây? Yêu linh lực đang ở trong nội thể của hắn lúc này phải nói là mạnh đến kinh người, so với một tí yêu khí mà lúc trước hắn hấp thu được thì cách xa đến một trời một vực, do đó mà thông qua nhập định, hắn có thể nhận rõ hướng đi của chúng. Lúc này hắn mới phát hiện ra quỹ tích vận hành của yêu khí mà hắn biết trước đây: thiên linh - cảnh bộ - tâm tạng - thận - đan điền - hai chân - Dũng tuyền - ra ngoài, quả thật là nông cạn đến đáng thương. Trên thực tế, toàn bộ quá trình đều cực kỳ phức tạp. Dòng nhiệt lưu mà Mộ Dung Thiên khống chế được chỉ là một dòng chủ lưu mà thôi, ngoài nó ra thì còn có vô số những dòng phụ khác, tựa như các nhánh sông hết tụ rồi lại phân ra các nơi và cứ không ngừng lưu chuyển tán loạn ở trong cơ thể hắn, để rồi sau đó lại còn phân ra thành vô số nhánh nhỏ khác nữa. Tóm lại, trước kia vì yêu khí của Lấn ma quá yếu nên hắn chỉ thể hội được việc linh quang lóe lên trong tích tắc một lần mà thôi.

Cũng vì toàn bộ quá trình phức tạp như thế nên đã khiến cho cái đầu của Mộ Dung Thiên muốn nổ tung ra. Trong lúc thần trí bấn loạn, dòng chủ lưu của yêu linh lực lại vuột ra khỏi tầm khống chế của hắn và đánh mạnh vào một nơi nào đó ở bên ngực trái, khiến cho cảm giác đau đớn bao trùm lấy nửa thân trên của hắn ngay tức thì.

"Trung Phủ huyệt!" Một danh từ đột nhiên nảy lên trong suy nghĩ của Mộ Dung Thiên. Hắn vốn là một tên bất học vô thuật [1], đối với môn học nào cũng không biết, nhưng lại đặc biệt tinh thông môn học về huyệt đạo. Có lẽ do lúc trước môn này được một nữ giảng sư xinh đẹp giảng dạy, nên mới đặc biệt như thế.

Hồi đó, có một lần hắn bị nữ giảng sư kêu lên trả bài nhưng lại không trả lời được, nên hắn đã bị mất mặt ê chề, từ đó mới quyết tâm phấn đấu. Kỳ thật, hắn cũng là một thiên tài và rất thông minh, chỉ cần hắn chịu khó chăm chỉ thì tự nhiên sẽ trở nên rất xuất sắc. Thế rồi không lâu sau đó, hắn đã học thuộc lòng tất cả huyệt đạo như cháo chảy, nhưng vẫn giả bộ không hiểu gì để có dịp đi tìm nữ giảng sư xinh đẹp rồi nhờ nàng dùng ngón tay điểm vào các vị trí huyệt đạo ở trên người hắn; thế là hắn lại có dịp hưởng thụ cái cảm giác được xoa nắn bằng mấy ngón tay của nữ giảng sư ấy, quả thật là vô sỉ cùng cực. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, hắn cũng nhờ đó mà gặt hái được một thành quả huy hoàng. Đối với các kinh mạch và huyệt đạo ở trên cơ thể, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay, điều đó đúng là rất bất ngờ.

Nhắc tới kinh huyệt, Mộ Dung Thiên liền nghĩ ngay đến những người luyện khí công rất thần kỳ tại địa cầu. Mỗi khi bọn họ luyện công thì đều dùng ý niệm để điều khiển cho chân khí vận chuyển mấy vòng chu thiên qua các kinh mạch toàn thân. Chẳng lẽ quỹ tích vận hành của những dòng nhiệt lưu ở trong cơ thể mình đây cũng tương tự như vậy? Nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên liền cố gắng hết sức để tiến vào cảnh giới nhập định, và sau đó thì hắn vui mừng nhận ra dự đoán của mình là đúng. Mặc dù những dòng nhiệt lưu kia đã phân ra rất nhiều nhánh nhỏ li ti và vận chuyển qua hơn ngàn huyệt đạo của toàn thân, thoạt nhìn thì chúng có vẻ rất hỗn loạn, thế nhưng nhờ hiểu rõ các kinh mạch trong người nên Mộ Dung Thiên mới phát hiện ra chúng vốn đi theo một quỹ đạo cố định, đó chính là đi qua mười hai nội kinh: Đảm kinh, Can kinh, Phế kinh, Đại tràng kinh, Vị kinh, Tỳ kinh, Tâm kinh, Tiểu tràng kinh, Bàng quang kinh, Thận kinh, Tâm bao kinh, Tam tiêu kinh rồi lại tuần hoàn về một điểm trung tâm. Tuy nhiên, khi đi qua mỗi một huyệt đạo ở trên những kinh mạch này, những dòng nhiệt lưu kia lại rót vào đấy một ít năng lượng. Lúc bấy giờ, những huyệt đạo kia lại tựa như những chiếc miệng con cứ hấp thu lấy những luồng năng lượng đó rồi lưu giữ chúng ở “ống” kinh mạch. Kỳ thật, nguyên lý hấp thu yêu khí cũng tương tự như thế, nhưng chỉ có điều là không thể dùng ý niệm để khống chế yêu khí và rồi cho chúng lặp đi lặp lại cái vòng tuần hoàn ấy được, mà nó sẽ thoát ra ngoài cơ thể rồi biến mất. Thành thử ra, số lượng yêu khí có thể hấp thu được sẽ ít đến đáng thương.

Trong sự vui mừng hớn hở đó, Mộ Dung Thiên lập tức dùng ý niệm để hướng dẫn các dòng nhiệt lưu di chuyển bên trong các kinh mạch, và sự thống khổ lúc nãy quả nhiên cũng giảm bớt rất nhiều. Chỉ có điều là nhiệt lưu cứ không ngớt cuồn cuồn tuôn ra từ đan điền, nên không thể biết được đến bao giờ mới hết.

Thông thường, cứ cách nửa giờ Thần Phong thì ở Ốc Mã cao địa này lại có Lấn ma xuất hiện, dù chúng chỉ là ma thú cấp thấp nhất, nhưng bởi vì bản thân Mộ Dung Thiên lúc này đang dùng toàn lực để khống chế nhiệt lưu nên sẽ không thể hoạt động được; tất nhiên là sẽ bị chúng xé xác từ từ, cả con chó nhỏ dám chắc cũng không thoát được kiếp nạn. Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Thiên cảm thấy khẩn trương vô cùng, thế nhưng hắn lại chẳng thể làm gì hơn, bởi vì chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì những dòng nhiệt lưu ở trong người sẽ lại chạy loạn lên, mà cơn đau đớn lần này nhất định cũng sẽ không có khả năng chịu đựng nổi.

Trong lúc cấp bách, Mộ Dung Thiên chợt nảy ra một ý niệm to gan lớn mật, mười hai nội kinh đúng là rất quanh co, bởi vậy nên những dòng nhiệt lưu kia mới gặp nhiều chướng ngại và gây ra cho hắn cảm giác đau đớn như thế. Nếu như bây giờ hắn cứ dẫn chúng đi theo những kinh mạch lớn, như vậy há không phải sẽ thông suốt hơn hay sao?

Đại mỹ nhân giảng sư y khoa vốn xuất thân từ một thế gia y học nổi tiếng, nàng có học thức rất uyên bác, tuổi còn trẻ mà đã trở thành giảng sư của trường đại học. Do đó nên Mộ Dung Thiên nhân cơ hội nàng tưởng lầm mình ham học mà chiến tiện nghi của nàng. Đầu tiên là hắn làm ra vẻ chịu khó học hành rồi để nàng đặc biệt dạy thêm cho một số điều mà trong sách giáo khoa không có, đó là kỳ kinh bát mạch. Thật ra, thân thể con người ngoài hai mươi bốn chính kinh ra thì còn có kỳ kinh bát mạch nữa. Đối với việc này, có rất nhiều người dù là thầy thuốc thì cũng không tường tận được. Trong kỳ kinh bát mạch, theo sự hiểu biết của Mộ Dung Thiên thì Thiếu dương kinh nằm kế bên Phế kinh. Cách xa đó là Tam tiêu kinh và Thiếu âm kinh đều mở rộng, mềm dẻo bền chắc, mà kinh mạch cũng ít rối rắm hơn. Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề trở ngại lớn, đó là hai đường kỳ kinh này bình thường không thông với nội kinh. Chúng bị một bức tường mạch hay còn gọi là “mạch bích” ngăn cách, mà tầng “mạch bích” này không hề tầm thường chút nào, nó bền vững vô cùng và lại còn được một phần năng lượng trong người tích tụ từ nhỏ đến lớn bảo hộ. Nguyên lý của nó cũng có chút tương tự với "Linh lực cấm cố" vậy.

Thế nhưng những dòng nhiệt lưu kia lại quá ư mãnh liệt, nên nhất thời chúng cũng chưa biến mất ngay được. Xem ra, trước khi hắn có thể hoàn toàn khống chế được chúng thì chỉ e là đã chết trong mõm của Lấn ma rồi. Rốt cuộc, Mộ Dung Thiên quyết định sẽ cưỡng ép chúng đả thông kinh mạch để rút ngắn thời gian. Đợi đến khi những dòng nhiệt lưu chảy qua Phế kinh, hắn sẽ lập tức dùng toàn lực điều khiển chúng xông qua vị trí của bức tường mạch chắn ngang trước Thiếu dương kinh.

"Oành!" Linh hồn của Mộ Dung Thiên tựa như bị một thanh chùy lớn quật trúng, khiến hắn cơ hồ muốn thổ huyết ngay tại chỗ. Hai tai của hắn bị khí huyết làm ảnh hưởng, chỉ nghe những tiếng "oong oong" không ngớt, nhất thời nghe không được bất kỳ âm thanh nào khác. Trên thực tế, không phải nói muốn đả thông kinh mạch là có thể đả thông ngay, một việc như thế này hẳn là phải trả một giá khá đắt mới thành công được. Nếu không phải do lực lượng tinh thuần đánh mạnh vào kinh mạch mà là do ngoại vật, nói không chừng có thể khiến cho người đó bị tê liệt toàn thân, thậm chí cũng có thể bị chết ngay tại đương trường nữa. Thế nhưng tên Mộ Dung Thiên này đúng là một kẻ điên cuồng, một khi hắn đã hạ quyết tâm làm việc gì thì sẽ sống chết mà bám theo quyết định đó chứ không bỏ dở. Nếu trước sau gì cũng đều là chết, vậy chẳng thà cứ thử một phen, vì vậy nên hắn mới bất chấp hậu quả mà vẫn tiếp tục đến cùng. Khi các dòng nhiệt lưu chảy qua Tam tiêu mạch, Mộ Dung Thiên lại điều khiển chúng đánh thẳng vào Thiếu âm kinh. Lần này thì hậu quả không nhẹ như vừa rồi, trước mắt của hắn bỗng nhiên tối sầm lại, bất cứ vật gì cũng không thể nhìn thấy được. Phải một lúc lâu sau thì hắn mới thấy lại ánh sáng. Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì Thiếu âm và Thiếu dương là hai kinh mạch điều khiển thị thính, do đó mới xuất hiện dị tượng như thế.

Chẳng biết trải qua bao lâu và cũng không biết hành động điên cuồng đó đã được lặp đi lặp lại hàng mấy trăm, mấy ngàn lần, chỉ biết là Mộ Dung Thiên đã điều khiển các dòng nhiệt lưu đánh thẳng vào Thiếu âm kinh và cũng đã dự liệu sẵn là việc này sẽ làm chấn động đến khí huyết, thế nhưng nó đã không xảy ra. Những dòng nhiệt lưu kia xông phá bừa bãi vào một thông đạo sâu thẳm, tạo ra một cảm giác giống như hồng thủy nhiều lần ập mạnh vào một con đê, khiến cho nó không chịu nổi mà đổ xuống, rồi sau đó thì thủy triều ồ ạt tràn qua thật là thống khoái.

Nhưng vào lúc này đây thì sự việc kỳ quái đã phát sinh. Khi các dòng nhiệt lưu xông qua Thiếu âm kinh thì nhiệt độ liền giảm xuống rất nhanh và trở nên lạnh lẽo vô cùng, khiến cho Mộ Dung Thiên có cảm giác như bị rớt vào hố băng, toàn thân run cầm cập. Song, sau khi hàn khí mãnh liệt xung phá Thiếu âm kinh rồi tràn đến một kinh mạch khác ở gần đó là Thiếu dương kinh thì chúng vốn đang lạnh thấu xương, vậy mà bây giờ lại dần dần dung hòa và bắt đầu nóng lên. Đến khi chảy qua Thiếu dương kinh thì những dòng nhiệt lưu ấy lại trở thành nóng rực, khiến toàn thân Mộ Dung Thiên như đang ở trong hầm than vậy.

- La Địch, hô, hơ.....

Không ngờ gã Ba Tây, mới cách đó không lâu bị con Hủ Huyết Bệ dọa cho suýt tí là bể mất lá gan mà phải bỏ chạy, giờ đây lại thu hết dũng khí để trở lại nơi này, vừa vặn trông thấy được quang cảnh kỳ dị trước mắt. Tên La Địch thì đang ngồi dưới đất với tư thế rất kỳ quái, thân hình thì lúc trắng lúc đỏ, lúc lạnh lúc nóng; khi lạnh thì bên ngoài da có một lớp băng mỏng, còn khi nóng thì da dẻ hắn trông tựa thỏi sắt được nung trong lửa vậy.

- Tu luyện thuật?

Ba Tây bất giác thốt ra mấy chữ mà bất kỳ một chiến sĩ nào cũng mơ tưởng đến. Tình cảnh mà gã đang chứng kiến đây, so với lời đồn đãi về tu luyện thuật để đề thăng lực lượng thuộc hàng cao cấp nhất gần như là giống nhau như đúc. Vì vậy mà gã chợt nảy sinh lòng ngưỡng mộ vô bờ bến. Nhìn quanh không thấy con Hủ Huyết Bệ ở đâu cả, chắc là nó đã bị La Địch tiên sinh đánh chết rồi, nhưng nó là ma thú biến dị cấp A kia mà? Vậy mà cũng giết được nó cơ à, lợi hại thật! Nghĩ tới đây, Ba Tây lại càng kính phục Mộ Dung Thiên nhiều hơn nữa, và gã đã ngầm gọi hắn là "tiên sinh" chứ không còn ý nghĩ bất kính như trước. Nhớ lại lúc nãy mình lâm trận rút lui và đã hèn nhát bỏ chạy, Ba Tây liền cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận bản thân, quả là mình đã làm mất hết mặt mũi của một kẻ làm chiến sĩ. Cứ nhìn La Địch tiên sinh kia xem, người ta rất ung dung bình tĩnh mà giết quái vật, thật không hổ là cường giả am hiểu tu luyện thuật.

Ngoài ra, ở bên cạnh hắn còn có một con động vật nhỏ trông cũng từa tựa như loài chồn cáo, xem ra nó không có vẻ ác ý gì mà chỉ như là đang canh gác cho La Địch tiên sinh vậy. Con vật nhỏ kia cứ đi qua đi lại, nó không hề tấn công La tiên sinh mà dường như có vẻ đang rất sốt ruột, phải chăng nó là sủng vật của y? Nhưng sao mình chưa từng thấy qua nhỉ.

- Hô....

Mộ Dung Thiên thở mạnh một hơi, rồi tỉnh lại từ cơn nhập định. Vật đập vào mắt hắn trước tiên chính là Trư nhân. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi suýt bị chết, Mộ Dung Thiên tức giận la:
- Ba Tây ngươi tốt thật nhỉ, không ngờ ngươi không có nghĩa khí chút nào, lúc nãy đã bỏ lão tử mà chạy trốn.

Ba Tây nghe chửi như thế thì mặt buồn rười rượi, nói:
- Xin lỗi La Địch tiên sinh! Năm xưa tiên phụ bị Hủ Huyết Bệ sát hại, nên ta vừa thấy nó là đã sợ mất mật rồi....tuy nhiên....không phải bây giờ ta đã trở lại rồi đó sao?

Mộ Dung Thiên hừ một tiếng rồi nói:
- Hừ, nếu như ta không được may mắn thì giờ đây, ngay cả một mẩu xương cũng không còn nữa rồi kìa, chiến sĩ Ba Tây đầy dũng cảm.

Từ sau khi đến Thần Phong đại lục này, đây là lần thứ hai hắn gọi Ba Tây là chiến sĩ, tuy nhiên, lời đó rõ ràng là mang hàm ý châm chọc mà thôi.

Ba Tây dù đần độn nhưng cũng nghe ra được hàm ý mỉa mai trong lời đó của hắn, nên gã chỉ lúng túng nói:
- La Địch tiên sinh, võ kỹ của ngươi quả là cao cường, lại thêm biết được tu luyện thuật nữa, vậy thì ma thú cấp A nào phải là đối thủ của ngươi. Ngươi làm sao có chuyện gì được chứ.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hơi băn khoăn, hỏi lại:
- Tu luyện thuật?

- Lúc nãy ngươi vừa....

Ba Tây đột nhiên nhớ tới tu luyện thuật là một bí mật không truyền ra ngoài của các cường giả, hiển nhiên là họ không muốn người ta biết đến, do đó gã vội chuyển lời, nói:
- À không, không có gì!

Nhưng Mộ Dung Thiên nghe đến đó thì đã hiểu ngay gã muốn nói gì, trong lòng hắn chỉ cười thầm, cái gì là tu luyện thuật chứ? Mấy hành động lúc nãy chỉ là một phương pháp sơ sài để luyện khí công của người địa cầu thôi.

- Úi chà!

Vừa nghĩ đến đây thì Mộ Dung Thiên đột nhiên cảm thấy một cơn đau thắt bụng, thì ra những dòng nhiệt lưu ở trong người hắn vừa chưa hoàn toàn biến mất, mà chúng vẫn cuồn cuộn tuôn ra từ đan điền. Tuy sau khi Thiếu dương và Thiếu âm kinh được đả thông, lộ trình di chuyển của các dòng nhiệt lưu có thông thoáng hơn nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài chỗ chướng ngại chứ không phải là hoàn toàn suôn sẻ.

Ba Tây tỏ vẻ rất ân hận, tình cảm của gã đều bộc lộ hết trong lời nói:
- La Địch tiên sinh, xin ngươi hãy tha thứ cho hành động hèn nhát vừa rồi của ta, và cũng đừng nói việc đó cho người trong trấn biết, có được không?

Kỳ thật, nếu như hành động bỏ trốn đó mà truyền ra ngoài thì gã sẽ không còn mặt mũi nào mà đặt chân vào trấn nữa.

Con quái vật Hủ Huyết Bệ ấy đáng sợ thế nào thì Mộ Dung Thhiên đã hiểu rõ, vì vậy mà việc Ba Tây không dám ứng chiến khi đối mặt với nó thì cũng là một việc khó trách. Thành thật mà nói, nếu lúc đó hắn mà chạy được thì không khéo lại còn chạy nhanh hơn Ba Tây nữa kìa. Tuy nhiên, dù khiếp sợ là thế mà gã vẫn dám quay trở lại để trợ giúp cho mình, như vậy cũng là tốt lắm rồi. Huống chi, mình còn cần gã hộ tống trở về trấn nữa. Do đó, Mộ Dung Thiên liền thừa thế đẩy thuyền theo nước, tạo ra một mối nhân tình với Ba Tây; hắn cố nặn ra dáng điệu “Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền” [1], rồi tay xua xua, ra vẻ rất đại lượng:
- Được rồi, bỏ qua đi!

Đối với Mộ Dung Thiên mà nói, đây là một việc rất nhỏ, nhưng đối với Ba Tây thì lại là một việc rất trọng đại. Gã nghe Mộ Dung Thiên nói thế thì rưng rưng nước mắt, cảm động nói:
- La Địch tiên sinh, suốt đời ta sẽ không quên đại ân đại đức của ngươi!

Mộ Dung Thiên nghĩ đến những dòng nhiệt lưu ở trong người mình tuy giống với linh lực, nhưng đồng thời cũng có điểm không mấy giống, nên điều ấy đã khiến cho hắn rất vui mừng. Lực lượng trong nội thể chợt hơi chuyển động một chút thì hắn liền nhận ra nó rất giống với tình hình mà lúc trước khi mình tiếp thu "Linh lực phụng hiến" của Lăng Đế Tư, chỉ là hơi yếu hơn một chút thôi. Ngoài ra, lại còn có hai luồng năng lượng đặc biệt sau khi chảy qua hai đạo kỳ kinh, một nóng một lạnh nữa. Mộ Dung Thiên nhất thời cao hứng, hắn thử khống chế nội lực cho chạy qua Thiếu dương kinh, sau đó liền chạy dồn vào cánh tay trái mà xông ra ngoài.

"Bùng!"

Một ngọn lửa cháy hừng hực bỗng phừng lên ngay trong lòng bàn tay trái của hắn, song hắn lại không cảm thấy nóng chút nào, dường như ngọn lửa ấy đã trở thành một bộ phận trên cơ thể hắn rồi vậy. Mộ Dung Thiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vô cùng. Tại sao lực cảm ứng đối với Hỏa nguyên tố của mình quá thấp như vậy mà bây giờ bản thân lại có thể phát ra lửa được chứ? Hắn vốn tưởng mình nhiều lắm thì cũng chỉ có thể phát ra quyền phong như trước kia thôi, ai dè sự việc lại ra ngoài ý muốn thế này. Thật là kỳ quái! Lúc này đây, hắn y như một đứa trẻ vừa bắt được một món đồ chơi ưa thích nên cực kỳ cao hứng. Thế là hắn lại bắt chước hành động vừa rồi, điều khiển cho nội lực chạy qua Thiếu âm kinh, rồi thoát ra cánh tay phải.

"Soạt!"

Một quả băng cầu trong suốt to bằng nắm tay đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay phải của hắn, nó lặng lẽ trôi lơ lửng ở giữa không trung, còn người phóng ra nó là Mộ Dung Thiên thì lại không cảm thấy một chút lạnh lẽo nào.

Nhìn ngọn lửa trên tay trái và quả cầu băng trên tay phải, Mộ Dung Thiên cảm thấy khó hiểu vô cùng. Thế nhưng Ba Tây đang đứng bên cạnh thì lại trợn mắt nhìn trừng trừng vào màn biểu diễn ma thuật của Mộ Dung Thiên không hề chớp mắt. Người kiêm tu cả hai hệ ma pháp tương khắc nhau thì được xưng là Lĩnh vực ma pháp sư. Trình độ quân bình các nguyên tố trong người của kẻ đó phải rất cao thì chúng mới không đấu đá và tiêu diệt lẫn nhau. Trong số các bậc thiên tài ma pháp sư của đại lục này thì có rất ít người luyện thành, phải nói là cực hiếm nữa kia, bởi vì thuật tu luyện để trở thành Lĩnh vực ma pháp sư rất cao thâm. Vì vậy, giờ đây Ba Tây đối với Mộ Dung Thiên không chỉ đơn giản là khâm phục thôi đâu, mà còn là cực kỳ sùng bái.

Trong lúc hiếu kỳ, Mộ Dung Thiên đem ngọn lửa và trái cầu băng nhập chung lại với nhau, ai ngờ dị tượng liền xuất hiện: băng hỏa cầu. Lửa và băng vốn dĩ là hai nguyên tố tương khắc lẫn nhau, vậy mà giờ đây chúng lại như nước sông không phạm nước giếng, chẳng những là không tiêu diệt lẫn nhau mà lại còn dung hợp với nhau, băng không bị tan, mà lửa cũng không bị tắt.

Ý niệm khẽ chuyển động, Mộ Dung Thiên liền nhắm vào một thân cây cao to ở phía xa xa mà ném trái băng hỏa cầu về hướng đó. Khi trái cầu ấy đánh trúng thân cây thì chỉ tạo ra một lỗ thủng nho nhỏ lớn bằng cái tổ chim, điều đó khiến cho Mộ Dung Thiên hơi có chút thất vọng, vì uy lực của băng hỏa cầu quá nhỏ, gần như là không có ích gì cho chiến đấu vậy. Thế nhưng, nếu có ai chịu khó quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra được một chuyện rất kỳ quái: đó là ở chỗ thân cây bị băng hỏa cầu đánh trúng, lớp bên trong thì bị thiêu cháy thành than, còn lớp bên ngoài thì bị ngưng kết thành một lớp băng. Dù cho có là vị Lĩnh vực ma pháp sư cao cường nhất của Thần Phong đại lục thì cũng không thể kết hợp băng hỏa nguyên tố đến mức độ hoàn mỹ như thế.
<< Hồi 22 | Hồi 24 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 523

Return to top