Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Dị Giới Dược Sư

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 35582 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 14 năm trước
Dị Giới Dược Sư
Vô Sỉ Đạo Tặc

Hồi 11
Thảo dược tạo thành Tu Nữ Dã Phong Cuồng đều là các chủng loại cổ quái, phần lớn các dược điếm đều không có hàng bán ra, Xà Tiên quả cũng là một trong số đó. Vì loại dược vị này mà Mộ Dung Thiên không thể không chạy đến vùng núi non xa xôi để tìm kiếm, và tất nhiên là hắn hiểu quá rõ về nó.

Để xác nhận lại cho chính xác, Mộ Dung Thiên tiến đến chỗ cây leo kia ngửi thử, một mùi hương đặc biệt gai mũi xông lên khiến cho hắn cơ hồ muốn hắt hơi một cái. Quả nhiên là Xà Tiên quả. Lần đầu tiên Mộ Dung Thiên nhìn thấy thực vật của địa cầu ở trên Thần Phong đại lục, quả có chút bất ngờ, hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái – chế luyện Tu Nữ Dã Phong Cuồng.

Ý định này vừa nảy ra liền không thể thu lại, hắn tự hỏi không biết phương pháp luyện đan ở trên Thần Phong đại lục có khiến cho chất thuốc của Tu Nữ Dã Phong Cuồng mãnh liệt hơn ở địa cầu không? Lúc này hắn vừa học xong cách luyện đan nên tâm tình ngứa ngáy như hàng ngàn vạn con kiến bò qua bò lại, không thể kiềm chế được. “Tâm động” không bằng “động tâm” , vừa nghĩ đến đó Mộ Dung Thiên lập tức chuẩn bị đồ đạc để nấu thuốc.

Phối phương yêu cầu của Tu Nữ Dã Phong Cuồng tổng cộng có chín vị, ngoại trừ Xà Tiên quả ra thì còn có Chu Mai, Tích Hoa Đằng, Mạn Đế La, Hồ Tao Thảo, Song Diệp Tu Lan, Nghênh Phong Bạch Linh, Dạ Bất Miên, Tuyết Liên. Về cơ bản đều là các dược vị mà tiệm thuốc ở thủ đô không có bán, vì thế Mộ Dung Thiên đành phải đặc biệt tìm riêng từng dược vị, cho nên đối với những thảo dược này hắn nắm rõ như lòng bàn tay.

Mộ Dung Thiên cũng không dám cam đoan là tại Thần Phong đại lục sẽ có đủ các nguyên liệu còn lại của Tu Nữ Dã Phong Cuồng, bất quá vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy mãnh liệt nên hắn vẫn giữ ý định tìm kiếm thử một phen. Dựa vào đặc tính sinh trưởng của chúng, Mộ Dung Thiên tìm kiếm xung quanh Kinh Lôi Sơn Mạch. Quả thật “chỉ cần là người có lòng thì công sức bỏ ra sẽ không bị uổng” (công phu bất phục hữu tâm nhân), rốt cuộc hắn cũng tìm được bảy vị, có điều Tích Hoa Đằng và Nghênh Phong Bạch Linh so với trong ký ức thì có chút khác biệt, giống mà như không giống. Trước hết là lá cây có chút bất đồng, tiếp nữa là mùi vị cũng nồng đậm hơn sovới mùi vị mà hắn vốn biết, không rõ chúng có cùng chủng loại với dược vị ở địa cầu không, hay chỉ giống về hình dáng.

Mộ Dung Thiên cũng không muốn lo lắng nhiều như thế, cứ hái trước tính sau, dù sao cũng chỉ là thử nghiệm mà thôi, cho dù có thất bại đi nữa thì cũng chẳng có gì đáng lo cả. Trong quá trình tìm kiếm, hắn còn vô tình kiếm thêm được vài loại thảo dược quen thuộc khác như Mã Nhĩ Lâm Đinh, Phượng Vĩ Quyết, Lạc Anh Tân Phân, Ích Mẫu Khuẩn…

Những thứ trên đều là những thiểu số thảo dược hiếm hoi mà hắn học được từ lão gia hỏa dạy trên trường – bởi vì chúng đều có khả năng trở thành dược vị tạo ra độc dược!

“Dược” không phải là trò chơi để có thể tùy tiện đùa nghịch. Phối hợp loạn các vị thuốc tạo ra độc chất trong dược vật là việc vạn phần nghiêm trọng. Tỷ như Ích Mẫu Khuẩn thông thường là một loại thuốc bổ cực phẩm, đặc biệt đối với phụ nữ có thai, nó khiến cho tiểu hài sinh ra có thể phát triển thuận lợi hơn, đối với người mẹ cũng có tác dụng bồi bổ. Nhưng nếu lấy Ích Mẫu Khuẩn và Mã Nhĩ Lâm Đinh cùng vài loại thảo dược khác trộn lẫn theo tỷ lệ nhất định sẽ khiến chúng trở thành một loại kịch độc gọi là Đoạt Hồn, người uống phải nó gần như sẽ mất mạng ngay lập tức. Mộ Dung Thiên mặc dù lười nhác nhưng cũng không dám coi chuyện liên quan đến mạng người là nhỏ nhặt, bởi vậy khi ở trường dạy về độc chất trong dược vật, hắn đành ngoan ngoãn nghiêm túc lắng nghe, thậm chí còn làm cái chuyện mà từ khi chào đời cho đến lúc trưởng thành vốn chưa từng làm – ghi chép.

Không ngờ Mộ Dung Thiên lại kiếm được đủ nguyên liệu để điều chế độc dược Đoạt Hồn trước, còn Tu Nữ Dã Phong Cuồng thì vẫn thiếu một vị: Tuyết Liên. Mộ Dung Thiên lúc này cảm thấy hơi khó xử, bởi vì Tuyết Liên vốn sinh trưởng ở vùng có tuyết. Lúc trước vì để kiếm Tuyết Liên mà hắn không quản ngồi tàu hỏa suốt 2000 km, từ phía nam Thượng kinh vượt qua phân nửa chiều dài đất nước để đến Tuyết Sơn Trường Bạch Phong thì mới có thể hái được nó.

Ở Kinh Lôi Sơn Mạch chỉ có trên đỉnh núi mới có thể tồn tại tung tích của Tuyết Liên, nhưng ngoài Tuyết Liên ra thì đỉnh núi còn có Tuyết Phách Tinh. Tư Ân đã nhắc đi nhắc lại với hắn rằng không nên tiếp cận loại băng hệ ma thú nguy hiểm này!

Tính mạng rất đáng quý, đây là việc ngay cả một thằng ngu cũng biết, tất nhiên là Mộ Dung Thiên cũng không ngoại lệ. Bởi vậy nên khi vừa nghĩ đến mối nguy gặp phải Tuyết Phách Tinh thì hắn liền muốn bỏ cuộc. Thế nhưng lòng hiếu kỳ quả thật rất đáng sợ, một khi bạn đã sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt với một vật hay việc nào đó, thì bạn sẽ rất khó khống chế hành vi của mình, theo lẽ thường, vào những lúc như vậy thì ngay cả tính mạng cũng không còn xem là trọng yếu nữa.

Trong nội tâm hắn giống như là có ác ma đang không ngừng dụ dỗ: Đi đi, không sao đâu, chỉ cần cẩn thận một chút là ổn thôi, chỉ cần nhìn thấy Tuyết Phách Tinh từ xa thì lập tức chuồn ngay đi, tất sẽ không có việc gì đâu…

Mộ Dung Thiên hiển nhiên là không thể chịu đựng được mối cám dỗ lớn như vậy, nên hắn lại tiếp tục bước về hướng đỉnh núi.

Nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống theo độ cao, sau khi lên đến 2000 thước, Mộ Dung Thiên dù có mặc áo da thú mà vẫn cảm thấy hơi lạnh. Trên mặt đất mọc đầy những khóm cỏ khô, căn bản có thể bảo trì sức sống cho những gốc Hàn Tùng và Bạch Sam chịu lạnh tốt. Bóng người càng lên cao càng ít hơn, dưới chân núi, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng dáng vài người hái thuốc, lên đến đây chỉ thấy duy nhất một người đang lần tìm linh dược quý, vả lại còn ăn mặc hết sức kín đáo, chật không còn kẽ hở. Thấy Mộ Dung Thiên chỉ mặc trên người vài lớp áo đột nhiên xuất hiện, vị lão huynh kia lại tưởng gặp quỷ. Tuy nhiên, ngoài Chiến Đấu Chức Nghiệp giả thì sẽ chẳng có ai đến Kinh Lôi Sơn Mạch giết quái vật để tu luyện, vì ngoài Tuyết Phách Tinh sinh sống ở trên đỉnh núi ra, nơi đây chẳng có loại ma thú nào khác, còn Tuyết Phách Tinh thì rất khó đối phó, cả dũng sĩ mạnh nhất Cách Lâm trấn cũng không phải là đối thủ, huống hồ chúng còn có địa lợi ở Tuyết Sơn làm ưu thế.

Mộ Dung Thiên bất chấp khó khăn trèo lên đến độ cao 3000 thước, địa thế đột nhiên trở nên dốc đứng, phải đồng thời sử dụng cả tay và chân thì mới có thể thuận lợi trèo lên cao, khắp nơi xung quanh đều là những phiến nham thạch lởm chởm. Nhìn xuống dưới, Cách Lâm trấn đã trở thành một điểm nhỏ xíu, đích thực là một tiểu trấn nằm biệt lập ở nơi hẻo lánh, cơ hồ nhìn đến đâu cũng là rừng rậm bao quanh, trong phương viên vài trăm dặm xung quanh không còn tiểu trấn hay thành thị nào khác.

Hoa tuyết bắt đầu lác đác rơi, điều này chứng tỏ mục tiêu đã không còn quá xa, khí trời lạnh buốt như giữa mùa đông tháng chạp, nếu không có bộ quần áo da thú này, nói không chừng Mộ Dung Thiên đã bị đóng băng mà chết. Hắn cảm thấy hành vi hoang đường này của mình thật có chút bạc đãi bản thân, chừng như muốn lập tức quay đầu xuống núi, trở về tửu quán của Tư Ân, tắm bồn nước nóng sau đó lăn lên nệm ấm đánh một giấc no say. Chuyện đó thật dễ chịu biết mấy! Chỉ là.....khoan nói đến việc thành công sắp đến tay mà lại bỏ dở, chỉ nội việc khổ cực để lên đến đây thôi thì hắn cũng đã nếm đủ, nếu như buông xuôi lúc này thì rất thiệt thòi. Mộ Dung Thiên quyết không thể chấp nhận việc này được. Nghĩ đến đây, hắn vội ấy lại tinh thần, rồi ép buộc bản thân tiếp tục công việc. Chỉ vài chục phút sau, hắn trầy trật leo lên được một khối đá lớn dốc nghiêng gần 90 độ, khung cảnh trước mắt hắn liền được mở rộng bao la, quả thật là một cảnh sắc vô cùng hùng vĩ.

Trắng, mỗi hình ảnh lọt vào mắt hắn đều mang một màu trắng, một thế giới băng tuyết trắng xóa. Bông tuyết dày đặc như vụn giấy đêm dạ hội từ trên trời phủ xuống, bay lả tả. Trên mặt đất đầy tuyết thỉnh thoảng có thể thấy một vài khối đá màu xám nổi bật lên trên đỉnh núi. Nhưng không phải không có bất kỳ giống thực vật nào tồn tại, thỉnh thoảng có vài loại cỏ tuyết màu trắng giống như tượng băng hòa lẫn trong không gian trắng xóa, nếu không chú ý thì sẽ khó lòng nhận ra được. Còn một loại động vật nhỏ cỡ nắm tay cũng trắng như tuyết, chúng đang kêu chít chít rượt đuổi nhau trên mặt đất, và lưu lại những vết chân nhỏ như vết hoa mai mang đến cho địa phương này rất nhiều sinh khí. Chúng có tên gọi là “tuyết thử” (chuột tuyết), tính tình ôn thuận, không chủ động công kích loài người, và có thể bắt về để làm sủng vật, nhưng đáng tiếc là chúng chỉ có thể sống được ở những nơi có tuyết.

Không ngờ trên đỉnh Kinh Lôi Sơn Mạch này lại là một thế giới hoàn toàn khác hẳn, so với những vách núi dựng đứng vừa rồi thì khác xa một vạn tám ngàn dặm. Đây là một vùng băng tuyết mênh mông bát ngát không có tận cùng, quả thật là một thắng cảnh tuyệt đẹp, nhưng bây giờ không phải là lúc du ngoạn ngắm cảnh, gió lạnh thấu xương thổi ào ào như muốn đóng băng xương cốt người ta lại, Mộ Dung Thiên không dám dừng lại lâu, vì hắn còn chưa muốn bị hóa thành tượng băng.

Nơi sinh trưởng của Tuyết Liên sẽ không nằm ở vỉa ngoài khu tuyết, bởi vậy Mộ Dung Thiên còn phải tiếp tục chịu khổ. Mặc dù Tư Ân có nói rằng Tuyết Phách Tinh vẫn thường sống ở trung tâm khu tuyết, còn nơi này chỉ là vùng ven thôi, nhưng trên đời này không có gì là tuyệt đối, ngay cả việc hắn bị hố đen hút đến Thần Phong đại lục này cũng có thể phát sinh, vậy thì có gì mà không thể xảy ra chứ? Bởi vậy Mộ Dung Thiên vừa đặt chân đến đồng tuyết liền đề cao cảnh giác, hết sức cẩn thận, hắn bước từng bước một để tránh trở thành hồn ma dưới hàm răng của Tuyết Phách Tinh. May mà loài quái thú đó có hình thể khổng lồ nên không thể ẩn kín hành tung, cũng không khó để phát hiện ra chúng.

Mộ Dung Thiên chậm rãi tiến lên trong nửa giờ, tuyết đọng trên mặt đất ngày càng dày, gần như bao phủ cả bàn chân, bước đi cũng có chút khó nhọc. Dọc đường, hắn có phát hiện ra một vài loại thực vật kỳ lạ, nhưng tuyệt vẫn không thấy bóng dáng Tuyết Liên đâu cả. Hắn bắt đầu cảm thấy chán nản, dũng khí và tinh thần ban đầu gần như giảm xuống tới mức thấp nhất. Hắn tưởng như sắp phải buông xuôi thì đột nhiên trước mắt chợt lóe lên một phiến hồng quang mơ hồ lọt vào tầm mắt, Mộ Dung Thiên cao hứng bước mau về phía vật lạ màu hồng đó.

Khi vừa đến gần, chợt có một gốc cây chỉ cao đến đầu gối xuất hiện trong tầm mắt, những cánh hoa nhỏ tầng tầng lớp lớp xếp thành một đóa hoa lớn màu phấn hồng to bằng lòng bàn tay, màu sắc ấy nổi lên giữa vùng núi tuyết giống như hạc giữa bầy gà khiến cho bất cứ ai cũng không thể không chú ý đến sự tồn tại của nó.

Mộ Dung Thiên mừng rỡ tưởng hóa điên, cuối cùng cũng tìm được dược vị cần thiết thứ chín để chế luyện Tu Nữ Dã Phong Cuồng – Tuyết Liên. Hắn tức thì lao về phía trước và nhanh chóng đào gốc dược thảo lên, miệng nói liên hồi:
- Hắc, bảo bối, rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi.

Nhưng khi nghĩ đến việc vì nó mà mình phải chịu lạnh đến cóng người trong một thời gian lâu như vậy, thì hắn lại thấy bất bình, trong lòng thầm mắng: “Mẹ mày, oách dữ ha, làm cho lão tử đường đường là thiên tài đại dược sư mà phải mạo hiểm tính mạng, đích thân lên đỉnh núi “thỉnh giá” mày đấy.”

Mộ Dung Thiên cẩn thận bỏ Tuyết Liên vào trong Trữ Vật Châu, và đang định quay về thì chợt nhận ra tốc độ tuyết rơi dường như có nhanh hơn, cuồng phong gào thét mãnh liệt. Hắn ngẩng đầu lên lập tức phát hiện một “vật” nguy hiểm chết người. Cách đó vài trăm thước, từng tảng băng tuyết lớn bé ùn ùn đổ xuống, đông nghịt như châu chấu, tuyết tụ trên mặt đất không ngừng ùn lên, trở thành một phần tử trong đó, giống như một loại yêu quái tà ác.
Mộ Dung Thiên la hoảng, rồi vội vàng quay người chạy trối chết, uy lực của bão tuyết cường đại cỡ nào hắn biết rất rõ, đừng nói là người, cho dù xe nặng hàng chục tấn cũng có thể bị cuốn đi rất dễ dàng.

Thế nhưng, tốc độ của con người thì không thể nhanh như gió được. Cơn lốc tuyết chỉ trong nháy mắt đã cuốn tới, Mộ Dung Thiên lập tức bị bao trùm trong gió tuyết, cả việc la lên mà cũng không kịp.



oooOooo


Khi Mộ Dung Thiên tỉnh lại, tuyết đã ngừng rơi, hắn thấy trên bầu trời đầy sao, nghĩa là lúc này đã về đêm. Quá nửa thân mình bị chôn trong tuyết, máu cơ hồ đã đông cứng lại, nhưng may mà có số tuyết đó nên hắn mới có thể tránh được số mệnh bị bão tuyết cuốn ngã chết. Cách hắn chưa đầy một thước là một khối nham thạch đen thui, thật là nguy hiểm! Nếu cơn lốc cuốn mình lùi về một chút là đã tan xương nát thịt rồi. Năm nay đúng là đen đủi, đầu tiên là đụng hố đen, kế đó lại đụng bão tuyết, ông trời thật muốn trêu ngươi, đã bắt ai thì người đó chỉ còn cách chịu trận mà không cách nào chống đỡ nổi.

Mộ Dung Thiên muốn trút giận, muốn chửi mắng vài câu nhưng miệng vừa mở ra thì đầu lưỡi liền gần như bị tê cứng lại, nên chỉ đành chửi thầm trong lòng. Hắn đang định đứng dậy, đột nhiên trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, khi vừa ngẩng đầu lên thì hắn suýt chút nữa là đã bị dọa đến chết khiếp. Dựa theo ánh sáng phản xạ trên mặt tuyết, Mộ Dung Thiên mơ hồ nhìn thấy một quái vật toàn thân phủ tuyết đứng cách đó chưa đầy mười thước, đầu như chiếc đèn lồng, thân cao hơn ba thước nhưng chân lại rất ngắn, ngắn hơn nhiều so với thân thể cao lớn của nó. Hai bàn chân to như bàn chân voi, đôi mắt nhỏ hình hạt đỗ giống hai bóng đèn nhỏ, tỏa ra lục quang mờ nhạt. Thân hình trì độn với đôi mắt và chiếc đầu đèn lồng, nhìn càng thêm quỷ dị khiếp người. Nhưng điều càng làm rợn người hơn chính là thân phận của nó – Tuyết Phách Tinh. Hình dáng của con quái vật trước mắt đây so với Tuyết Phách Tinh mà Tư Ân miêu tả thật giống nhau như đúc.

Đôi mắt Tuyết Phách Tinh tuy nhìn khủng khiếp như vậy nhưng kỳ thực thị lực của nó rất thấp, hễ là vật nằm ngoài mười thước thì nó không thể thấy rõ, chủ yếu chỉ dựa vào khứu giác để phán đoán vị trí của kẻ địch mà thôi. Mộ Dung Thiên cố nén sợ hãi, nấp vào sau phiến đá và cố gắng nín thở. Hắn nằm sấp xuống mặt tuyết, tuyệt không dám nhúc nhích, vì giờ đây đã không còn chạy kịp nữa rồi. Trong phạm vi ba mươi thước trở lại đây đều nằm trong tầm công kích của Tuyết Phách Tinh, và nếu hắn cứ chạy loạn lên như thế, nói không chừng còn sẽ đụng với nhiều con hơn, đến lúc đó bị vây công thì đúng là chết không có chỗ chôn thây.

Có thể là nhờ phiến đá gồ lên che chắn giùm, lại thêm Mộ Dung Thiên hoàn toàn nín thở nên Tuyết Phách Tinh không phát hiện ra hắn. Quái thú thở ra từng luồng khí vụ trắng đục nồng đậm, rồi lảo đảo bước qua phía trước phiến đá. Mộ Dung Thiên có thể cảm thấy hàn khí lạnh buốt từ băng tuyết trên người nó tỏa ra, khiến hắn muốn rùng mình và co rút người lại, nhưng hắn không dám làm vậy, bởi vì biết đâu hành động đó sẽ đẩy hắn đến bên bờ tử vong thì sao? Con Tuyết Phách Tinh này di chuyển rất chậm, nó tiến lên từng bước như đang tản bộ, mà Mộ Dung Thiên thì đã nhịn thở hơn một phút, lúc này mặt đã đỏ bừng lên, rồi thì con quái thú mới chịu từ từ bước ra xa ngoài ba mươi thước. Cuối cùng thì Mộ Dung Thiên không nhịn được, há miệng thở hồng hộc như cá quay về với nước, hắn đâu muốn chết vì nín thở chứ. May là độ nhạy cảm về khứu giác của Tuyết Phách Tinh so với các giống khác cũng tương đối yếu kém nên chưa nhận ra sự tồn tại của hắn.

Mộ Dung Thiên đợi đến lúc Tuyết Phách Tinh đi thật xa thì mới dám đứng lên, phủi sạch những mảnh tuyết đọng trên người, hắn lập tức nghĩ xem làm thế nào để rời khỏi đây. Có ai dám cam đoan tiếp theo sẽ không có thêm một, thậm chí là hai con Tuyết Phách Tinh xuất hiện nữa hay không?

Đưa mắt nhìn ra bốn phía, giữa đồng tuyết mênh mông chỉ có một điểm đen duy nhất là khối nham thạch nơi hắn đang đứng. Mộ Dung Thiên thấy hơi choáng váng vì mất phương hướng, hắn chẳng biết đường xuống núi là hướng nào, nhìn trái phải, trước sau, cuối cùng thấy cả đồng tuyết như xoay tròn. Trong địa vực rộng lớn cùng một màu trắng xóa này, khả năng nắm bắt phương hướng giảm đi rất nhiều, huống chi lúc này còn là vào ban đêm. Dù rất muốn xuống núi ngay lập tức, nhưng Mộ Dung Thiên cũng đành đợi đến khi trời sáng rồi mới đi. Nghỉ qua đêm ở một nơi dày đặc quái vật tụ tập thế này, mới nghe qua thì rất điên rồ nhưng đó lại là quyết định sáng suốt nhất. Ban đêm thị lực của mình chẳng khá hơn Tuyết Phách Tinh bao nhiêu, nếu cứ bay loạn như một con ruồi ngu thì mình sẽ có rất nhiều khả năng là đụng phải đám quái vật đó. Nếu đi vào ban ngày, khi mà ánh sáng chiếu rọi khắp mọi nơi, chí ít còn có thể lợi dụng ưu thế của thị lực, có thể nhìn xa mà tìm đường trốn đi, vả lại ban ngày cũng dễ xác định đường xuống núi hơn một chút.

Chỉ có điều chỗ này cũng chưa đủ an toàn, phải tìm nơi bí mật hơn một chút để ẩn náu hành tung, người ta không thể lúc nào cũng gặp may, vừa rồi may mà nín thở để tránh được một kiếp nạn, nhưng không ai dám chắc lần tới lão thiên gia sẽ vẫn chiếu cố mình như vậy.

Mộ Dung Thiên lén lút mò mẫm đi trong đêm, một lúc sau, hắn mừng rỡ khi phát hiện ra một nham động nho nhỏ trước mặt. Đây vốn là một khối đá liền lạc nhưng không biết vì sao một phần chính giữa bị vỡ vụn ra và tạo nên một động đá thiên nhiên. Cửa động hẹp vừa đủ cho một người ra vào, thậm chí còn phải cúi người thật thấp mới chui được vào trong, và nó có vẻ như còn kéo sâu vào trong. Mộ Dung Thiên không hề kinh sợ, mà trái lại còn lấy làm vui mừng, cửa động nhỏ như vậy cho dù bị Tuyết Phách Tinh phát hiện hành tung thì chúng cũng không thể vào được.

Mộ Dung Thiên lập tức huy động tay chân, quanh co khúc khuỷu trèo vào sâu đến bảy, tám thước, không ngờ bên trong động mở rộng dần, nhưng càng vào sâu thì lại càng tối đen hơn, tiếp tục trèo thêm vài thước thì chạm phải một vách đá, và nơi đây đã vào đến trong cùng rồi. Không gian ở đây hầu như đưa tay không thấy ngón, Mộ Dung Thiên lục lọi trong Trữ Vật Châu rồi lấy ra một chiếc ma pháp đăng hình cái ly nhỏ, hắn khẽ đọc chú ngữ để cho nó tỏa sáng rồi mới nhìn rõ lòng động này. Đỉnh động cao đến ba thước, rộng năm thước, có thể coi như là một nơi rất tốt để dung thân, điều càng khiến hắn mừng hơn là ở bên trong rất sạch sẽ và ấm áp. Ở giữa nơi đồng băng núi tuyết này, nơi đây chính là chốn thiên đường không cần nghi ngờ gì nữa rồi.

“Ọc” Âm thanh kháng nghị từ dạ dày vang lên nhắc nhở hắn, nên lúc này mới cảm giác dạ dày trống trơn, từ sau khi ăn xong bữa sáng đến giờ hắn vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, may là trong Trữ Vật Châu còn có một ổ bánh mì, đó là nhờ Mạc Lý An khuyên hắn mang theo bởi vì diện tích Kinh Lôi Sơn Mạch không nhỏ, chỉ sợ đến trưa cũng không kịp trở về. Giờ đây Mộ Dung Thiên mới nhận ra Mạc Lý An quả là người lịch duyệt và giàu kinh nghiệm, nếu không nhờ có lão thì e rằng hắn đã phải nhịn đói đến sáng mai rồi, lúc đó chẳng biết hắn còn đủ khí lực để trèo xuống nữa hay không.

Nhai nuốt miếng bánh mì khô lạnh, Mộ Dung Thiên bất giác nghĩ đến ly sữa thú sóng sánh nóng hổi, hắn thở dài tự an ủi: có ăn đỡ đói là tốt rồi, bây giờ không có quyền đòi hỏi nhiều.

Đúng là người tính không bằng trời tính, dù cẩn thận thế nào thì hắn cũng không ngờ là đột nhiên lại gặp bão tuyết rồi bị cuốn vào trung tâm khu tuyết. Mộ Dung Thiên bắt đầu hối hận vì suy nghĩ nông nổi, không để ý tới lời dặn dò của Mạc Lý An. Cơm no ấm cật, khi không lại muốn chế luyện cái thứ Tu Nữ Dã Phong Cuồng chết tiệt đó. Nhất thời xung động suýt nữa thì đã phải trả giá bằng cả tính mạng. Nhưng nếu giờ có hối cũng đã muộn, vô luận hắn bực tức thế nào thì sự việc cũng đã xảy ra rồi. Hắn học được một bài học đau đớn nhưng rất đáng giá: ở Thần Phong đại lục đầy rẫy ma thú này, dù làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ mới được làm, không thể để sự khích động tái diễn nữa. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải còn sống để rời khỏi đây, bởi vì “bài học” là vô dụng với người chết.

Sau khi miễn cưỡng ăn no, Mộ Dung Thiên nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, nó cũng là đồ vật có giá trị kỷ niệm duy nhất mà hắn mang theo được từ địa cầu.

Đổi lại thời gian ở Thần Phong đại lục, lúc này đã là nửa đêm, thời gian cơn bão tuyết đó thổi qua xem chừng không ngắn chút nào.

Ngồi dựa lưng vào tường, Mộ Dung Thiên rất muốn đánh một giấc cho đến sáng, nham động yên tĩnh lẽ ra là nơi lý tuởng nhất để nghỉ ngơi, nhưng trái lại hắn nhận ra mình không thể ngủ được. Trong động quả thực quá tĩnh mịch khiến người ta sinh ra một cảm giác khẩn trương, thà rằng nó có tiếng cóc kêu hay gà gáy gì đó thì có lẽ còn tốt hơn. Hoặc có thể là vì lo lắng ngày mai không thể xuống núi, nên Mộ Dung Thiên cứ hết nhắm mắt rồi lại mở mắt, trong lòng phiền muộn không thôi, cuối cùng đành trở mình đứng dậy.

Kỳ thật, ở trên đời này cái chết không phải là chuyện đáng sợ nhất, mà điều đáng sợ nhất chính là cô độc. Một người cô độc đến cực điểm cho đến khi không chịu nổi nữa thì có thể sẽ đi tự sát. Mộ Dung Thiên đang nếm loại trải nghiệm khắc cốt ghi tâm này, nham động lãnh lẽo lại tĩnh lặng như thế, đừng nói là đồng bạn, ngay cả một con kiến nhỏ cũng không có. Mờ mịt, bất lực, buồn bực…..đủ mọi loại cảm giác tồi tệ nảy sinh trong lòng, từng chút từng chút thôn tính lòng kiên nhẫn của hắn, thậm chí còn chiếm đoạt cả linh hồn hắn.

Mộ Dung Thiên cảm thấy nếu mình không kiếm việc để làm, nói không chừng đến lúc hừng đông thì hắn cũng phát điên lên. Nhớ tới Tu Nữ Dã Phong Cuồng, vì luyện thứ khốn kiếp này mà hắn phải nếm mùi khổ cực. Dù sao cũng đang lúc rảnh rỗi, ngủ thì không ngủ được, chi bằng thử nghiệm một lần xem thành hay bại, phải biết rằng, thứ đó hắn đã đánh đổi bằng cả tính mạnh mới có được a!
<< Hồi 10 | Hồi 12 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 795

Return to top