Lễ Đấng Cứu Thế là một trong những ngày lễ tôn giáo mà người Vơnidơ rất ưa thích. Lý do là thể hiện lòng sùng đạo nhưng đây là dịp tốt để toàn thể mọi người được một ngày nghỉ ngơi thoải mái, tiệc tùng, nhảy múa, tổ chức các đám rước, trình diễn sân khấu và cũng không lơ là chút nào với những cuộc vui đùa, những bỡn cợt về tình yêu.
Ngày hội bắt đầu trước bình minh, Giăng cùng với Ăngtoan biến vào trong đoàn người trùng điệp ngồi đầy các thuyền gông đôn trang trí bằng các loại đèn lồng bằng giấy, thành hàng, thành đám, thành những làn sóng, các con thuyền đầy ánh sáng vui tươi từ các sông đào xuôi xuống và hợp lại thành một con rắn dài nhiều màu sắc đi vào sông Lidô, ở đây, lúc mặt trời mọc sẽ là lúc bắt đầu các cuộc vui.
Đây là một đám rước nhiều màu sắc sặc sỡ, bồng bềnh trên mặt nước và trong đám rước này mọi người cùng nhau ca hát. Người ta mang mặt nạ, người Vơnidơ phục hồi kiểu này vào mọi dịp, – thuyền gông đôn cũng nhiều, trên thuyền các nhạc sĩ chuyển từ dạ khúc sang ca khúc bình minh, làm các cô gái đẹp say đắm tình yêu của họ.
Ăngtoan tự nhận rằng anh cũng vui chơi thoả thích và quên mọi lo âu.
Khi họ ở sông Lidô về chỉ còn kịp ăn qua loa trước khi mở màn giai đoạn thứ hai của ngày lễ.
Trong thời gian nghỉ ngơi này, những con thuyền giống như những phụ nữ xinh đẹp, đã thay đổi trang phục. Những tràng hoa bằng nến cháy sáng được thay thế bằng hoa tươi. Kết thành bó, thành vòng, thành ôm, thành khóm, những đài hoa rực rỡ trang trí các con thuyền. Mọi người tiếp tục bồng bềnh trong một thế giới âm thanh và màu sắc, các hương thơm góp thêm một nguồn vui cho các giác quan. Những bộ áo lộng lẫy của các bà, các cô, y phục đầy trang sức của nam giới hài hoà tuyệt vời với những vườn hoa di động ấy.
Đi đầu đám rước, một đoàn thuyền gông đôn trang trí lịch sự chở giới tuổi trẻ rực rỡ của thành phố. Đoàn thuyền khác theo sau, mỗi thuyền mang một công trình kiến trúc nhẹ nhàng gợi lên một sáng tạo nào đó của Lêôna Đơ Vanhxi. Trong không khí êm ả, tiếng ca hát vang lừng.
Trên những thuyền lớn trình diễn các vở về đề tài tôn giáo, ở những thuyền khác diễn các vở về hài hước, trong khi ấy, ở khắp nơi, chung quanh lâu đài Thống đốc, mọi ngõ ngách của thành phố, hằng hà sa số những thuyền gông đôn trang trí đẹp đẽ bơi theo, giống như một con rắn đầy màu sắc, đang mềm mại uốn khúc trong thành phố.
Giăng, Ăngtoan và mấy người bạn nghệ sĩ thưởng thức quang cảnh này trên chiếc gông đôn của Matêi mà Giăng đã thuê suốt cả ngày. Hoàng hôn đã xuống khi họ trở về xưởng vẽ của Xavarinô.
- Cậu vui chứ, Tôniô? – Giăng hỏi bạn khi Đimát dọn bữa ăn tối.
- Rất vui.
- Còn có cái mê hơn nữa, anh bạn ạ.
- Còn gì nữa?
- Tối nay cậu sẽ tham dự một việc gì đó thật phi thường. Lôđôvixi Anhôlô sẽ biểu diễn một trò ảo thuật.
Mắt Ăngtoan sáng lên:
- Ồ! Mình mong đợi mãi dịp này. Trò ấy diễn ở đâu đấy?
- Ở một nơi mình biết, nhưng họ giữ bí mật.
- Tại sao thế?
Giăng nhún vai:
- Các nhà chức trách cấm trò ảo thuật đen (8). Tà giáo mà.
- Ảo thuật đen à? – Ăngtoan thong thả nói. – Vậy thì... chúng mình có nên đi xem không?
- Trò đã cấm thì càng đáng xem!
Ăngtoan nghi hoặc lắc đầu:
- Mình chưa chắc như thế!
- Một nhà bác học, nhà khoa học như cậu cần phải bị ảo thuật hấp dẫn, rất cần thế. – Giăng chế giễu.
- Nhưng mình không tin kia mà.
- Tối nay cậu hãy cứ đến xem, – Giăng nói, vẻ bí mật. Tối nay cứ đến, rồi cậu sẽ quyết định sau rằng cậu tin hay không tin. Cậu cứ xem Anhôlô diễn đã. Đừng nói trước.