Đầu anh vẫn đau nhức nhưng tâm trí anh đã bắt đầu sáng suốt đôi chút khi người lái thuyền đưa anh đến gần chỗ ở của Giăng Xavarinô. Hình như Luxia đã chẩn đoán đúng, anh chỉ có một cục bươu, nhưng khá to ở phía thái dương. Chiếc mũ của anh đã rơi mất trong khi lộn xộn.
- Lạy Chúa tôi! - Người lái thuyền kêu lên khi nhìn Ăngtoan đang cúi xuống lấy tiền để trả tiền thuyền.
- Ngài có một quả trứng khá đẹp ở một bên đầu!
- Cũng may mà cái đầu của tôi không bị nứt đấy, tôi có cảm giác như nó đã bị bửa ra. – Ăngtoan càu nhàu nói.
Anh chèo thuyền nói thêm, vẻ thán phục:
- Cô tiểu thư ấy mới cương quyết chứ! Cứng rắn thật! Lại đẹp nữa chứ!
- Điều ấy có gì là quan trọng! Về phần tôi, tôi cho rằng không gặp lại cô ta là điều may mắn, – Xécvê nói một cách chắc chắn, – Chào anh!
- Xin tạm biệt ngài.
Người thanh niên vắt cái túi lên vai, thong thả lên hai tầng gác để đến xưởng vẽ và là phòng ở của Giăng. Đã nhiều lần anh đến đây, nhưng cái vui ầm ĩ, tính nết thất thường, phóng túng của các nghệ sĩ, họ ở nhiều nhà trong phố này, không phù hợp với những sở thích yên tĩnh của anh cho nên anh không bao giờ ở lại lâu. Đimát, người hầu của Giăng, đưa anh vào phòng đợi, miệng bĩu môi tỏ vẻ chẳng tôn trọng gì các tập quán của ông chủ.
Anh nghe tiếng Giăng hỏi vọng từ cuối xưởng:
- Ai đấy, Đimát?
- Thưa ông, bác sĩ Xecvêtut.
- Tôniô! Một sự bất ngờ thú vị biết chừng nào. Vào trong này nhanh lên Tôniô.
Ăngtoan đưa chiếc túi của anh ra, thấy nó quá nhẹ, Đimát chun mũi khinh khỉnh, rồi anh đi qua phòng ngủ đến phòng vẽ ở phía bên kia. Đây là phòng rộng ở cuối căn nhà. Khung cửa kính lớn ở trên mái mở suốt từ đầu nọ đến đầu kia dọc theo một bên phòng toả ánh sáng xuống chói lọi, thuận tiện cho người hoạ sĩ làm việc.
- Tôniô!
Mặc chiếc áo choàng loang đầy vết màu sặc sỡ, bảng pha màu trong tay, Giăng đón anh ở cửa. Họ thân ái ôm choàng lấy nhau, trong lúc tình cảm chan hoà ấy, nhà nghệ sĩ đã bôi một phần các vệt màu lên chiếc áo sẫm màu của nhà phẫu thuật.
- Cơn gió nào đưa bạn đến Vơnidơ đây, Tôniô?
- Mình muốn nói với cậu về…
Câu nói dừng lại nửa chừng và Ăngtoan mở to mắt không dám tiến lên. Trước mặt anh, trên một chiếc bục nhỏ, một thiếu phụ rất đẹp đang đưa tay nâng bộ tóc lên như người đang quấn đầu. Tuy nhiên, không phải sự có mặt của cô ta làm Xécvê sợ hãi mà là việc cô hoàn toàn khoả thân, một sự khoả thân đẹp mê hồn, điều mà Ăngtoan mới thoáng qua đã không thể dù không muốn, mắt anh lại quay lại nhìn cái cơ thể mỹ lệ đang đứng trên bục làm người mẫu.
Ăngtoan không phải không biết rằng bạn anh thường vẽ khoả thân nhưng cho đến bây giờ anh chưa hề gặp người mẫu ở phòng vẽ. Anh chưa bao giờ trông thấy phụ nữ khoả thân, từ trên bàn mổ. Người ở đây hoàn toàn khác hẳn. Mắt hai người bỗng gặp nhau và anh thấy trong mắt người thiếu phụ thoáng ánh lên một tia vui vẻ tinh quái.
Về phần mình, Giăng không phải không nhận thấy hai má anh bạn lúc thường nhẵn và nâu, lúc này rất dậy màu. Anh phá lên cười:
- Đẹp đấy chứ, Tôniô?
Thế là Ăngtoan im bặt, lưỡi anh cứng lại vì bối rối đến cùng cực. Nhà hoạ sĩ cười đến đứt hơi và người gập làm đối mất một lúc. Sau cùng anh trấn tĩnh lại, ít ra cũng đủ để giới thiệu hai người với nhau, nhà bác học trẻ và cô gái khả ái.
- Đây là Cơlarit Xtơrôdi. Còn em, Cơlarit, đây là ông Ăngtôniô Xécvêtut, bạn anh, nghệ sĩ và nhà giải phẫu đầy triển vọng mà anh đã nhiều lần nói với em.
Người thiếu phụ mỉm cười và Ăngtoan biết tại sao cô không ngượng nghịu trước mặt anh: đối với cô, anh cũng là một nghệ sĩ nữa. Khi cô nói, anh say sưa nghe giọng nói êm ái và rất trầm của cô với những tiếng rung từ cổ họng:
- Vâng, ông Giăng nói về ông luôn, thưa bác sĩ.
Ăngtoan nghiêng đầu chào. Sự lúng túng của anh tiêu tan, và anh nói một cách giản dị chứng tỏ anh đã lấy lại được thăng bằng.
- Cô Xtơrôdi đẹp đến nỗi có thể đem lại ngọn lửa cảm hứng cho bất cứ nghệ sĩ nào.
- Thế mới đúng là cách nói của người quý tộc thực sự chứ! – Giăng kêu lên và giơ tay vỗ vào lưng anh một cách thân ái. – Tôi vẫn bảo rằng cậu có thớ của một hiệp sĩ phong nhã mà.
Rồi quay về phía người mẫu:
- Nghỉ một lúc đi em, Cơlarit. Có rượu nho ở tủ thức ăn, làm ơn rót cho ba cốc.
Người thiếu phụ nhặt ở dưới chân chiếc áo choàng mỏng mặc trong nhà choàng vào người trước khi đi đến tủ thức ăn lấy chai và cốc. Ăngtoan và Giăng ngồi cạnh nhau trên đi văng.
Cơlarit Xtơrôdi đưa cho họ hai cốc đầy, cô vươn vai hơi mệt mỏi và ngồi trên chiếc ghế đẩu.
- Thật là một công việc khó khăn, thưa bác sĩ Xecvêtut, khi ngồi làm mẫu cho nghệ sĩ đòi hỏi cao ở mình, khảo khát tự hoàn hảo như ông Giăng. Nhưng, ông là nhà phẫu thuật học, ông đã biết tất cả những gì thuộc về con người.
- Cũng không đúng hẳn như thế đâu. Tôi chỉ là người nghiên cứu về giải phẫu thôi.
Giăng cười và ngắt lời hai người:
- Lần này thì cậu có dịp nghiên cứu vấn đề không như là nhà giải phẫu mà như nhà nghệ sĩ. Tôniô ạ. Cậu có thấy rằng cơ thể Cơlarit khá đủ hoàn hảo để xứng đáng với việc nghiên cứu ấy không?
Máu lại dồn lên má Ăngtoan, rồi lại tản đi.
- Tôi biết chỉ có một cơ thể đẹp thôi, – anh thành thực nói.
- Trời! Cậu thật kém lịch thiệp, Tôniô ạ! Kém cả thủ đoạn nữa. Đừng bao giờ nói với một người phụ nữ rằng họ không phải là người đẹp nhất trên đời.
Nhưng Cơlarit chăm chú nhìn Ăngtoan một cách nghiêm trang.
- Tôi có cảm tưởng rằng, – cô nói, – bác sĩ Xecvêtut trước hết là một người bản tính thành thật. Hãy nói, với chúng tôi về người phụ nữ đẹp ấy đi, bác sĩ.
- Không phải là người phụ nữ, đó là một bức tranh – Tôniô thú thực.
- Bức tranh của Bôtixeli! – Giăng thốt lên.
- Đúng, Giăng ạ. Thần vệ nữ của Bôtixeli.
Nhà hoạ sĩ giơ hai tay lên trời giải thích:
- Tôniô đã say mê Thần vệ nữ của Bôtixeli rồi đấy.
Cơlarit mỉm cười một nụ cười ấm áp hưởng ứng:
- Tôi đã được thấy thần vệ nữ của Bôtixeli nên tôi không thể cho rằng anh ấy có lỗi. Nhưng bức tranh ấy đã bị mất cắp ở Phlôrăngxơ kia mà?
- Có người nào đã bỏ nó ở tu viện Pađu nơi tôi ở.
- Và Ăngtoan đã đem nó về phòng mình rồi nhốt kín ở đấy để mơ mộng trước nó, dưới ánh trăng, như một anh chàng si tình phong nhã.
Ăngtoan đỏ mặt vì câu chế giễu, nhưng Cơlarit đã trầm ngâm nói:
- Anh đã đúng, bác sĩ ạ. Như tôi nhớ lại hình ảnh ấy trong ký ức của mình thì người đàn bà này đúng là người tao nhã nhất và người đẹp nhất đời.
- Tôi không nghĩ như thế, - Giăng nhăn mặt, quả quyết. - Những người phụ nữ vẽ trong tranh của các vị chỉ hoàn hảo để tạo ra những bức tượng. Hãy nói với tôi về một người phụ nữ bằng thịt và bằng máu. Đó là vấn đề khác.
Ăngtoan cúi xuống đặt chiếc cốc xuống bàn thì Cơlarit Xtơrôdi kêu lên:
- Anh bị thương ư, bác sĩ? Thái dương anh bươu lên đây này.
- Ừ nhỉ! Có đau lắm không, Tôniô? – Giăng kêu lên – Tên vô lại nào đã chơi xấu với cậu phải không?
- Đó là một cô gái, – Ăngtoan thở dài.
- Cậu đánh nhau với con gái sao? Có việc gì thế?
Ăngtoan thuật lại câu chuyện. Nghe kể xong thì Cơlarit nói:
- Con người mới tàn nhẫn làm sao! Tại sao cô ta biết rằng anh không bị thương nghiêm trọng?
- Vì tôi còn đi được và lúc ấy cảnh sát đến.
Xécvê biết rằng anh đã bênh vực Luxia, anh cắn môi bực tức.
- Nhung ít ra thì cô ấy cũng có thể đưa anh về lâu đài cùng với mình, – Cơlarit nhấn mạnh.
- À này, lâu đài Pêdarô không ở trên đường cậu đến đây. Cậu đến chỗ ấy làm gì thế, Tôniô?
Ăngtoan nói ý định đi gặp Belacmi ở Vơnidơ trước khi đến tìm Giăng.
- Nhưng cậu có thể nói với ông ta tất cả những điều ấy ở Pađu, – Giăng ngạc nhiên. Ăngtoan vui vẻ thừa nhận:
- Mình chưa làm thế chính vì tiểu thư Luxia đã làm mình quá tức giận!
Giăng cười:
- Cậu có muốn biết mình sẽ hành động như thế nào ở địa vị cậu không? Mình sẽ kéo cái con mụ lắm mồm ấy vào một cái xó tối nào đó và sẽ hôn mụ cho khoá được miệng mụ lại…
Ăngtoan cố mỉm cười:
- Chắc cô coi tôi như một anh chàng ngốc bỏ đi, cô Xtơrôdi, nhưng lối sống của tôi luôn luôn khác với lối sống của Giăng…
- Có đủ các loại người trên đời này, thưa bác sĩ, – Cô ngọt ngào nói. – Và tôi tin rằng có vị trí riêng cho từng người. Tôi nghĩ rằng anh là một người có giá trị và tôi tin chắc một ngày nào đó tôi và cả Giăng nữa sẽ không đáng kể gì bên cạnh anh.
Giăng cau mày một cách thân ái:
- Này, đây là cuộc họp mặt của bạn bè hay là nhóm thảo luận triết học?
Anh rót thêm rượu vào các cốc và nói tiếp:
- Chúng ta uống đi. Uống để chúc mừng Ăngtôniô Xecvêtut, người sẽ là nghệ sĩ và bác sĩ, nhưng là giáo sĩ thì không bao giờ!
Họ uống và chuyện vãn một lúc nữa. Rồi Cơlarit Xtơrôdi đứng lên:
- Tôi đã nghỉ đủ lắm rồi, – cô nói, – và ánh sáng sẽ không còn tốt lâu nữa đâu. Nếu anh muốn vẽ xong cánh tay hôm nay anh phải làm việc đi thôi.
- Cô nói đúng! Tiếp tục nào!
Giăng cầm lấy bảng pha màu và đến giá vẽ, anh đang trau chuốt một công trình nghiên cứu tuyệt mỹ về cơ thể của Cơlarit.
Ăngtoan thấy choáng váng vì rượu nho và vì bị đánh, anh đứng lên và nói:
- Tôi xin lỗi. Tôi cảm thấy cần nghỉ ngơi chút ít.
- Bảo Đimát đưa cậu đến phòng cậu. Mình sắp xong việc ngay hôm nay rồi đây.
Ăngtoan ngả đầu chào và mỉm cười trước người mẫu đang ngồi trở lại tư thế làm mẫu:
- Nếu cô cho phép?
- Chào anh, anh Ăngtôniô, - cô trả lời. – Tôi hy vọng sáng mai đầu anh sẽ đỡ hơn.