Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Chuyện Đời Tôi

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 29344 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Chuyện Đời Tôi
Trường Phi Bảo

Chương 30

Không biết suy nghĩ thế liệu đã đúng chưa? dù cố không cho lòng nghĩ ngợi chuyện ngày quá khứ, chuyện ngày quá khứ vẫn cứ đeo bám tôi, chiếc bóng Ninh Tuấn bao phủ sự day dứt, tôi hiểu mình còn xem trọng tình xưa quá, tôi sợ mình có cảm tình với Thắng rồi, sẽ không phải với Tuấn, còn Hàn My, Hàn My sẽ nghĩ tôi ra sao, một con người dễ chuyển biến, dễ thay đổi, Tuấn yêu tôi là một sai lầm, tôi yêu Tuấn là đùa giỡn, thật sự tôi nào có đùa giỡn, tôi chẳng qua là cẩn trọng với ái tình, và ái tình giờ lại mang Thắng tới đời tôi, một con người chân thành làm sao tôi nở tâm từ khước.
Thế là tôi mang một bầu tâm sự thật mâu thuẩn, tôi đắn đo mãi, cuối cùng tôi quyết định đem hết nỗi lòng ra bộc bạch với Bảo. Bởi tôi biết chỉ có Bảo mới có thể cứu tôi thoát khỏi u mê, chỉ có Bảo mới cho tôi một nhận định sáng suốt, nên qua ngày hôm sau, khi gặp mặt Bảo tôi đã nói hết điều tôi suy nghĩ trong lòng, Bảo chăm chú nghe, nghe xong gật đầu, cười cười, vỗ vai tôi, nghiêm giọng:
-Bạn đừng có mãi nghĩ về con người ấy nữa, đâu có gì hay ho khi mình phải sống dằn vặt, hãy quên hết đi Bình, hãy cho mình thấy lại niềm vui, đời người có bao nhiêu mùa xuân...Bình cần hiểu hoàn cảnh thực tế hiện giờ, Ninh Tuấn không còn là chàng trai độc thân, mà Bình cũng đâu còn là người yêu của anh ta, hai người đều lớn hết rồi, ai cũng đều có lối suy nghĩ của riêng mình, Tuấn đã chọn lựa hôn nhân, Bình cũng nên quyết định cho bản thân, ít nhất là một tình yêu mới!
-Nhưng...-tôi đau khổ nói- cứ hễ ở bên Văn Thắng, Bình cảm giác Ninh Tuấn cứ quanh quẩn đâu đó rình rập.
-Đó là ảo giác, đôi khi ta để hình bóng họ cắm sâu vào lý trí quá sẽ phát sinh ra nhiều ảo giác, mà để loại bỏ thứ ảo giác dễ gây thương tổn này chỉ còn cách...
Bảo thở dài, ánh nhìn đầy ái ngại, khiến tôi không khỏi căng thẳng thần kinh, tôi vội hỏi:
-Cách nào? cách nào hở Bảo? ông làm ơn nói nhanh đi!
-Thú thật với Văn Thắng, kể rõ hết về quá khứ của mình, chỉ có thể tâm tư mới nhẹ nhõm
Tôi bất ngờ khi nghe Bảo nói, lời Bảo nói rõ ràng rất hũu lý. Khi yêu ai đó thật lòng, thì yêu luôn cả quá khứ họ. Khi yêu ai đó thật lòng, thì phải chung một hướng nhìn với họ. Tôi dè dặt:
-Phải làm như thế thật à? rồi dường như không thể kiềm nén hết cảm xúc, tôi quẩn trí nói năng loạn xạ- như thế liệu có ổn không? Thắng sẽ không bị tổn thương chứ? tôi sẽ không còn day dứt chứ? liệu khi nói hết sự tình, tôi còn có đủ can đảm để yêu Thắng không? tôi...
-Đừng làm mình rối lên, cần bình tĩnh trong mọi vấn đề, nếu Thắng thật sự muốn làm một điểm tựa cho Bình, anh ấy cần phải hiểu và thông cảm điều mà người anh ấy yêu chia sẽ
Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc. Bảo muốn tôi có sự dứt khoát. Riêng về cá nhân tôi, tôi cũng không muốn lừa dối chàng, tôi không muốn che đậy về một mối tình ảo. Thời gian là thước đo lòng người, tôi tin rồi thời gian sẽ không làm tôi thất vọng, nếu Văn Thắng đến với cuộc đời tôi do số phận an bày, do chỉ thị của ái tình, thì tôi đâu có quyền chối bỏ...

Buổi chiều cùng ngày, tôi điện thoại cho chàng, tôi hẹn chàng gặp nhau ở chỗ cũ, tôi muốn nói trắng hết sự thật, tôi không muốn biến mình thành một kẻ đê tiện, biến chàng thành con rối, lợi dụng sợi dây tình cảm liên tưởng một người con trai khác quả là vô liêm sĩ. Mà sao dạo này tôi suy nghĩ về chàng nhiều thế, càng suy nghĩ về chàng, càng đau khổ khi nhớ tới Ninh Tuấn. Người đàn ông chỉ tình cờ biết qua net, và trực diện bên ngoài có một lần, vậy mà hình dung khó mờ phai.
Tôi thẩn thờ tới điểm hẹn. Chỗ cũ chính là cột đèn giao thông, nơi có hai chiếc cầu nối liền nhau, chàng đã ở đó tự bao giờ, gặp mặt tôi nụ cười chàng rộ nở, trong khi tôi ủ dột, ơ thờ đặt người ngồi phía sau xe chàng
-Hôm nay, em đi làm có vui không?
Thắng quan tâm hỏi, tôi đáp qua loa:
-Bình thường!
-Bình thường mà sao anh thấy em có vẽ mệt mỏi
-....
-Em đừng cố sức quá, đừng thức khuya thức hôm, và hạn chế sử dụng não, tóm lại em cần phải ăn uống điều độ và ngủ đủ giấc, như thế người mới khoẻ mạnh, cân đối
-Bộ em bây giờ tệ lắm à?
Tôi vô thức hỏi, chàng lắc đầu:
-Với anh em không bao giờ tệ cả, có trách là trách anh gặp em quá trễ
-Anh nói gì lạ đời vậy...
-Thiệt mà, nếu gặp em sớm chừng vài năm, anh sẽ chăm sóc em về mọi mặt, có dinh dưỡng tốt thì tinh thần mới lạc quan
Ngữ điệu của chàng chẳng khác nào bảo tôi là con nít, ấm ức tôi hờn dỗi:
-Em biết cách tự quản, không cần anh bận tâm
-Lại lẫy rồi- chàng cười- thôi cho anh xin lỗi- rồi chàng pha trò- chằng hay cô nương muốn tại hạ chở đi đâu nè!
Tôi bấy giờ mới sực nhớ ý định của mình gặp chàng ngày hôm nay là gì? nên buồn đáp:
-Tới nơi nào có thể thoải mái cho cả hai
Chàng gật nhẹ đầu, chàng chở tôi tới tiệm kem "Bạch Đằng",Sài Gòn ban đêm xa hoa mà tráng lệ, nhưng tôi không còn tâm trạng quan sát cảnh trí xung quanh, tôi lầm lùi bước theo chàng như một cỗ máy.
Chúng tôi chọn chổ ngồi ở tầng trệt, sát cửa sổ, trên bàn một bình hoa nhỏ, trong bình cấm một đóa hồng nhung đỏ, tôi không ác cảm gì với loài hoa này, nhưng Thắng cứ ngỡ tôi không thích, nên nhân lúc gã bồi mang menu tới, chàng bảo dẹp ngay lọ hoa phiền phức này, khiến gã bồi ngẩn người chẳng hiểu chi, nhưng gã vẫn răm rắp làm theo sự sai bảo của chàng
Sau khi đã gọi xong thức uống, trong khoảng thời gian ngắn chàng dành tất cả mọi ánh nhìn cho tôi, từ dò xét thái độ, chuyên chú, tới sự trìu mến yêu thương, trong ánh nhìn của chàng còn chứa vô vàn lo lắng, hồi hộp...có lẽ vì câu chuyện tôi sắp sửa kể cho chàng nghe đây.Vâng! một câu chuyện mà tôi thiết tưởng mình sẽ vùi sâu nó trong lòng mãi mãi
-Bình, anh linh cảm có điều gì đó không hay? -chàng nhã nhặn trong từng lời ăn tiếng nói- anh hiểu mình chưa có dịp cho em biết về thân thế cũng như địa vị hiện giờ của anh, cũng như anh chưa biết gì về em, ngoài công sở, nơi em sống, nick chát...hầu như chúng ta chưa từng đối diện và đi sâu vào nội tâm, anh rất sợ mình tự xây khoảng cách cho nhau- chàng trườn người về phía trước bưng lấy mặt tôi, nhỏ nhẹ chàng cười bảo- anh sẽ không bao giờ lừa dối một cô gái thánh thiện như em!
-Thánh thiện! tôi lắc đầu trong khi chàng trở về vị trí ngồi của mình- em không thánh thiện như anh nghĩ đâu! tôi buồn bã đáp, không đợi chàng có chút phản ứng, tôi đi thẳng vào vấn đề- em là đứa con gái rất xấu xa, Thắng sẽ phải hối hận khi yêu em bởi vì em sẽ rất ích kỷ, anh sẽ khó chịu vì sự bắt đầu vô lý này, nhưng nếu em không nói ra hết sự tình thì em cũng không thể yên lòng.
-Không, anh tuyệt đối không hối hận, bởi em chính là người buổi đầu tiên làm tim anh đập mạnh, dáng vẽ em trong buổi khiêu vũ ngơ ngác anh không thể nào quên...
-Đủ rồi đó anh Thắng- tôi cắt ngang lời chàng, tôi xúc động nói- hãy nghe câu chuyện em sắp kể đây, em...em không muốn mình thành kẻ giả dối, nhất là với một người chân thành như anh.

Chàng gật gù, rồi ngoan ngoãn yên lắng, trầm ngâm, lời tôi kể ngậm ngùi như chính chuyện buồn trong dĩ vãng của tôi:
-Hơn một năm trước, sau khi chuyện tình cảm ngộ nhận giữa em và một người có vợ kết thúc, em gặp và quen biết Ninh Tuấn qua thế giới ảo. Ninh Tuấn là một người sống thực tế, ghét gian dối và luôn mong tìm một người bạn đời chân tình. Đáng lẽ Tuấn và em sẽ không quen biết nhau đâu, nếu không có sự tham gia của bạn em. Tuấn biết bạn em sớm hơn em độ một tháng, trong khoảng thời gian một tháng họ đã trao đổi thơ từ, ngôn luận, dường như không có bài nào của nàng gởi lên mà chàng không đáp trả, bạn em lúc ấy chẳng có tình ý gì đâu, nhưng Tuấn thì phải lòng cô ấy mất rồi. Có rất nhiều chuyện khác nữa nhưng em không thể kể hết trong một ngày một buổi, anh thông cảm nhé!
Chàng lại gật gù, tôi lại tiếp tục câu chuyện đau thương:
-Em hiểu tâm tình của Tuấn, nên em đã nhảy vào trong cuộc đóng vai trò của bạn em, em đã post nhiều bài thơ khơi gợi tình cảm, em đã gởi nhiều lời khiến Tuấn không khỏi choáng, em biết lúc ấy Tuấn cho rằng em cũng đã phải lòng chàng, nhưng anh ơi, ai biết được cái trò đùa vớ vẫn thuộc dạng lang mang, sau này lại trở thành một tình cảm rất thật. Em đã yêu Tuấn, và Tuấn cũng yêu em, em nhận định rõ được vấn đề qua những tin nhăn của chàng, hầu như ngày nào Tuấn cũng gởi tin cho em, và như không dằn được thương nhớ Tuấn đã hẹn em gặp mặt, nhưng lần nào...em cũng chối từ chàng...
Tôi ngậm ngùi, Thắng vẫn yên lặng, ánh nhìn chàng càng lúc càng dán chặt vào tôi hơn, khiến tâm tư tôi trần trụi, chàng đang xé toẹt cõi lòng tôi chăng? tôi cay đắng nói:
-Em lúc ấy rất sợ phải gặp Tuấn, em lúc ấy ngu ngốc, em không biết đó chính là cơ hội, em chỉ đơn giản nghĩ cần phải có thời gian, cần có thêm thử thách, kỳ thực em đã vô tình tự giết chết tình cảm mình, rồi cơ hội cứ nối tiếp cơ hội, tới lúc em cảm thấy mình đã thật sự thông suốt thì đùng đẩy câu chuyện sang một cục diện khác, bạn em đã thẳng thừng ra gặp Tuấn, thế là họ chính thức quen nhau, và em trở thành người thừa thải, em dù nói thế nào cũng chẳng thể oán hận ai, bởi em sai, sai ngay từ lúc đầu anh à!
Thắng hớp một ngụm cà phê, thuận tay chàng mút một thìa kem đưa trước môi tôi, nhưng tôi lắc đầu, đôi dòng lệ tự dưng trào ra, làm Thắng hoảng cả lên:
-Bình, em sao thế?
Chàng lấy khăn giấy đưa cho tôi, tôi đón nhận, vừa chậm lệ vừa kể tiếp:
-Em quả thật đau khổ, em nghĩ mình nên bỏ cuộc, nhưng rong ruỗi làm sao chúng em có dịp nói chuyện với nhau ở yahoo, tình cảm thêm một lần day dưa, tới nước này em đã dám khẳng định mình đã yêu rất nghiêm túc, có điều ảnh cứ nghĩ người chát với ảnh là bạn em, vì quá phẫn uất em dần để lộ rõ chân tướng , và em nói với Tuấn em sắp lấy chồng việt kiều, Tuấn tin đó là thật nên đã hết lời khuyên em, em nghĩ lý do ấy sẽ khiến Tuấn nhẹ lòng mà ở bên Hàn My, có dè đâu Tuấn đem lý do đó thành cớ để hận thù em - tôi rấm rức khóc- nhưng mà Tuấn đâu biết em đau lòng khi phải bị chàng dày vò, ám ảnh, cả trong những giấc mơ Tuấn như oan hồn cứ từng đêm hiện về, hiện về chỉ để gây thương nhớ, chính vì có sự tồn tại của Tuấn mà trái tim em không thể tồn đọng thêm bóng ai -tôi xét nét nhìn chàng- anh Thắng...- tôi thú nhận- tới tận giờ phút này em chẳng biết anh là gì trong cuộc đời em?
Thần sắc Văn Thắng chợt thay đổi, diễn biến của câu chuyện không làm chàng hoang mang, trái lại chàng còn điềm tỉnh hỏi:
-Hiện giờ hắn sống thế nào rồi?
Tôi không thể giấu chàng, dù rằng lòng đôi chút lưỡng lự:
-Anh ấy đã lập gia đình...
-Với cô bạn Hàn My?
-Không, với cô gái khác
-Vậy thì chẳng có việc gì phải lo
Văn Thắng cười thật to, làm mấy bàn khách chú ý, tâm tình tôi càng thêm thấp thỏm, ly kem đã tan chảy từ sớm, giờ muốn động muỗng vào e không thể nhâm nhi, nên tôi đành cụp mắt, đành im lặng, đành bỏ mặt chàng... muốn ra sao thì ra. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi, mùi nước hoa hiệu Romanno phản phức xung quanh, tôi biết chàng hiện ở gần tôi lắm, tôi cảm nhận tóc chàng đang rũ xuống tóc tôi, đầu chàng hiện cúi thật thấp, môi chàng chạm ngay vành tai, lời chàng như gió nhẹ luồn vào não bộ, lời chàng khiến tôi mặt đỏ ửng:
-Anh yêu em, anh chấp nhận tất cả, dù trước kia em có làm gì tồi tệ hay đáng trách, anh không màng. Bình, hãy để anh xoa dịu nỗi đau của em.
Tôi ngoáy đầu ra sau, ngước lên, nước mắt còn đọng trên mi tới giờ chưa khô ráo, nhìn chàng tha thiết:
-Anh không hối hận chứ?
-Sao lại phải hối hận?
-Bởi...em không có gì tốt cả!
-Anh không nghĩ thế!
-Em học rất dốt
-Đó không phải là một lý do chính đáng
-Em là đứa con gái vô dụng
-Anh thấy em ẩn chứa rất nhiều năng khiếu
Chàng làm tôi bối rối, bực cái tánh khí bướng bĩnh của chàng, tôi nói gàng:
-Anh yêu tôi cả khi trong lòng tôi không có hình bóng anh...?
Kỳ thực giờ chàng mới biểu đạt chút phản ứng khó xử, chàng gãi gãi đầu, và nhìn tôi rất lâu, cuối cùng chàng cũng quả quyết bảo:
-Thời gian sẽ làm tàn phai mọi thứ! nếu anh có thể làm niềm vui thỏa lấp sự bi thương trong lòng em, anh bằng lòng tất cả, khi yêu nhau là mong nhau hạnh phúc, dẫu hạnh phúc chỉ là lời nói dối anh cũng vui, Bình à!
Mắt tôi mở to, lời chàng chẳng khác gì ý chỉ thần linh, thần trí tôi hoàn toàn bị lời chàng chi phối, mê hoặc, lệ lại chảy dài, tôi từ từ đứng lên, quàng tay qua cổ chàng, nụ hôn đầu của tôi thuộc về chàng. Tháng ngày sau là thiên đàng vĩnh cửu, dù tháng ngày sau sóng gió có tràn về...

<< Chương 29 | Chương 31 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 358

Return to top