- Còn Long Công tử ??? - Hắn cười hỏi tiếp.
- Cũng lớp em ! - Quỳnh lấy miếng bò khô bỏ vào mồm rồi nhanh nhảu trả lời.
Hắn há hốc mồm nhìn Quỳnh : -“Tổ sư, lớp có tận 2 nhân vật cấp bậc huyền thoại, chả biết học cùng có bị làm sao không ?“.
- Trường cấp 2 có 4 năm thì thanh niên Long học 6 niên khóa rồi, kể ra thằng này trốn học khá nhiều nên chẳng ai biết nhiều thông tin về nó, cậu đừng hỏi mất việc.
Tiếng Hiệp gà nói ra từ cái mồm há hốc toàn khói.
Nhã ổi trầm tính như bô lão, sang bàn bên cạnh ngồi một mình từ nãy, mượn điếu cày hút 1 bi thuốc lào, mắt long lên sòng sọc... Cũng gật gù ra chiều đồng ý...
Cốc nước mía thứ 2 của hắn vơi đi quá nửa, mấy đĩa khoai chiên cũng tống vô hết cái cổ họng của Chiến Biên, nó vừa ăn vừa nhồm nhoàm kể mấy chuyện trên trời dưới biển (nó nghĩ là) lôi cuốn...
Lắc lắc đầu, rút điện thoại ra xem giờ, uống cạn cốc nước hắn nói :
- Thôi về các cậu, 11h30 rồi ! Đói quá !
Rồi hô to về phía cửa quán :
- Em ơi thanh toán anh phát.
Có lẽ con bé đã tính sẵn rồi đưa hắn tờ hóa đơn nói :
- 175 nghìn anh !
- Để tao trả cho ! - Hiệp gà giật tay hắn.
- Mày điên à ? Tao mời, ra mắt anh em mà ! Đây em !
Nói rồi hắn chìa tờ 200 cho con bé thanh toán, hắn biết vài trăm với thằng Hiệp chả là gì, bố nó làm bất động sản, nhà giàu...
Hắn cũng biết, nhà hắn chả phải thuộc dạng khá giả gì, nhưng với 1 thằng như hắn vài trăm chỉ đủ 1 bữa nhậu rách.
- Số cậu là gì ? - Nhã ổi vỗ vai hắn hỏi.
- 0978xxxxx.
- Đọc chậm thôi anh ! - Như Quỳnh chun mũi cầm điện thoại bấm bấm nói.
- Em lấy làm gì ? - Hắn buột mồm hỏi.
- Thỉnh thoảng đi uống nước free !! - Quỳnh cười khúc khích.
Hắn cười mỉm, biết Quỳnh nói đùa, con nhà tiểu thư như Quỳnh chả xem trọng mấy đồng vặt ấy. Điện thoại trong túi rung lên, số lạ, hắn hỏi :
- Đuôi 456 của ai ấy nhỉ ?
- Của tớ !!
Ngẩng đầu lên khá ngạc nhiên là Tuyết Băng, định mở mồm hỏi thì Băng mặt không chút cảm xúc nói tiếp :
- Thỉnh thoảng đi uống nước free !!
“Câu này nghe quen quen -_-, chắc 2 cô nàng này có vấn đề gì rồi, lúc nào rảnh hỏi thăm xem sao !!” - Hắn nghĩ thầm rồi cười nói :
- Chào nhé, tớ về đây !
- Thành cũng về đường ra đài phun nước phải không ? Cùng đường thì đèo Tuyết Băng về luôn ! - Huyền béo nói to.
- Thế mọi hôm cậu ấy đi học bằng gì ??
- Nhà cách trường cũng không xa lắm, hôm thì Huyền sang đèo, không thì đi bộ băng qua đường đất kia kìa... Đường tắt !
Bạn bè xúm lại trêu, thật sự hắn chả quan tâm lắm, nhưng hắn sợ Băng ngại nên đuổi lũ bạn về trước.
Tuyết Băng hơi đỏ mặt nhìn hắn, các ngón tay líu ríu bấu vào cái cặp đang ôm trước ngực. “ Chắc ngượng “ - Hắn lầm bẩm nghĩ...
Đợi bạn bè về hết, hắn nhảy lên con cào cào đỏ nhãn hiệu “ASANTA” phi xuống mép đường cười nói :
- Mời tiểu thư lên xe !
Tuyết Băng khẽ “Ừm“ rồi 1 tay níu áo hắn, và ngồi lên xe, ngồi 1 bên, nam sinh chở nữ sinh áo bằng xe đạp, lãng mạn phết...
Đèo gái xinh thì thằng nào chả thích, nhưng sáng nay vác cái bụng rỗng đến trường, đói cào cả ruột, chân hắn run lên bần bật, quên luôn tận hưởng khung cảnh lãng mạn vừa nghĩ. Nếu không phải đằng sau là con gái thì hắn đã đạp xe bắt đèo rồi.
- Cảm ơn cậu nhé, thả tớ xuống đây được rồi, nhà tớ bên trong này !
- Ừm, bye !
Thả Tuyết Băng xuống cổng xóm chùa, hắn thở dài vui sướng vì trút được gánh nặng. Định đạp xe phóng về thì tiếng Băng nói nhỏ :
- Chiều nay bắt đầu học chuyên đề đó !
- Vậy à ? Môn gì thế ?
- Hình như là Toán..!!
- Ừm, bye !
Đợi Tuyết Băng quay về cổng xóm, đang đạp xe về thì thấy bên đường có quán cơm. Không chút do dự hắn lao luôn vào.
***********
Tự bưng cho mình cái khay inox múc đẫy cơm, hắn chọn cho mình thực đơn của một nhà tu hành “đắc đạo”...
- Cải xào, muống luộc,giá đỗ...
Bé bán hàng chạc tuổi cười cười nhìn hắn nói :
- Chọn thêm món cho đủ 15 nghìn đi anh ơi ! Mới từ chùa nào xuống đây đấy ??
Hắn ngượng ngùng chỉ vào cái nồi cá kho, kêu bé ấy gắp 2 khúc... Cho đủ tiền dù hắn chẳng thích ăn cá...
Mua thêm lon coca lạnh ngắt, hắn ngồi vào bàn và bắt đầu bữa cơm trưa...
Hắn hỏi với sang một thằng con trai đang ngồi ăn một mình bên cạnh :
- Anh ơi với cho em lọ nước mắm...
Tên kia đưa cho hắn lọ... “Xì dầu”...
Đang đói nên bực mình, hắn hất hàm lên nói :
- Nước mắm cơ mà, mù à ???
Tên kia vẫn không nhìn hắn, cúi mặt ăn tiếp, mồm lẩm bẩm...
- Tớ bị rối loạn sắc giác...
Hắn hiểu thế nghĩa là mù màu, tự nhiên thấy hối hận khi đã nói ra chữ "mù", hắn nói nhỏ giọng buồn buồn...
- Tớ xin lỗi...
Lúc đói mà không vui thì ăn cơm cũng chẳng ngon, hắn ăn mà cũng chẳng thấy ngon... Thỉnh thoảng cứ đưa mắt nhìn sang bàn bên kia...
Giống cái “vô tuyến” hồi xưa, cuộc đời chỉ có 2 màu đen và trắng như thế...
Chẳng buồn lắm sao ???