Bữa ăn đã tiến hành được một lúc. Emma ngồi ở đầu chiếc bàn gỗ đào hoa tâm trong phòng khách lộng lẫy chung quanh là các con, vợ chồng của họ và các cháu nội ngoại. Thức ăn tuyệt vời, rượu thượng hảo hạng, không khí yến tiệc tràn ngập. Mọi người đều thư thái, sự ghen tuông, thù hận và những ý kiến khác nhau của họ được chôn vùi hoặc che giấu cái bề ngoài tươi cười của họ.
Tất cả bọn hề đeo mặt nạ, Emma nghĩ bà mượn một câu thơ mà bà đã có lần đọc, bởi vì bà phát hiện được một sự căng thẳng ẩn tàng trong không khí, mặc dù ở một chừng mực nào đó, nó không rõ rệt như khi bà mới vào phòng khách trước đó cùng với Jim Fairley. Các cháu nội ngoại của bà những người yêu bà thắm thiết và trung thành với bà một cách điên cuồng đã chào đón bà thật thắm thiết và trìu mến, tình cảm chiến hữu đối với nhau rất rõ ràng. Các con của bà cũng khá là nhã nhặn, nếu có đôi chút dè dặt, nhưng Emma nhận ra sự thận trọng ở một số người này, sự thù hận được ngụy trang ở một số người khác, sự cảnh giác ở tất cả mọi người, trừ Daisy.
Bà chua chát thấy bốn kẻ âm mưu đã cố tình tránh mặt nhau. Tuy nhiên, bà không bỏ qua những cái liếc lo âu mà Kit và Robin trao đổi cho nhau khi chúng nghĩ không ai quan sát chúng, nhưng cả chúng nữa, cũng tránh nhau. Ngay cả Elizabeth xưa nay vẫn rất gần gũi với Robin, đã khôn khéo bước tránh người anh em sinh đôi với mình, lẩn quất bên Blackie, tán tỉnh, nịnh nọt ông. Edwina ở bên cạnh con trai trong suốt giờ cocktail. Lễ đính hôn đã được thông báo, champagne đã được mở, chúc tụng không ngớt và mặc dù sự ngạc nhiên rõ rệt khi họ biết là bà đã chấp nhận một người nhà Fairley vào trong lòng gia đình bà, nhưng thái độ của các con bà không thay đổi.
Giờ đây, trong ánh lắt lay của những ngọn nến, trong lúc bà gẩy gẩy đồ ăn tráng miệng trên đĩa của bà, thỉnh thoảng Emma lại ngẩng lên, kín đáo nhìn bốn tên thủ phạm, đôi mắt xanh của bà cảnh giác. Bà đã có lợi thế. Kinh nghiệm của một đời người trong việc ứng xử với người đời đã làm tăng khả năng tự nhiên của bà để đánh giá được những khả năng và thiếu sót của từng đứa con một.
Bà đã phát hiện ra những khuyết tật của chúng từ lâu và nó không còn làm cho bà bàng hoàng và ngạc nhiên nữa. Bà có thể đọc được từng đứa như trang sách mở. “Sau đêm nay bà sẽ không còn phải nhọc lòng nữa. Cuốn sách sẽ được đóng lại.”
Mắt bà thoáng nhìn Kit. Sao mà nó trở nên giống Joe Lowther lắm vậy. Cần cù, phớt đời, thiếu trí tưởng tượng và óc sáng tạo. Và thật là một thằng ngu khi nó gắn đời nó với Robin, cái thằng sẽ ăn ở hai lòng với nó không một chút do dự. Bà chuyển hướng nhìn sang đứa kia. Đêm nay trông Robin đẹp trai quá, bà nghĩ, bà bỗng cảm thấy nhói đau. Robin vốn là đứa con bà yêu quí và biết rằng nó là kẻ chủ mưu trong cái âm mưu này làm bà đau đớn hơn bà tưởng. Nó tao nhã và dịu ngọt, một nhà chính trị có nòi, miệng lưỡi khéo léo, một nhà thương thuyết. Không may, cũng như cha nó, Arthur Ainsley, tính hư danh của nó là khuyết điểm thảm hại và luôn che mờ sự suy xét của nó.
Đứng về nhiều mặt, đứa chị em sinh đôi của nó giảo hoạt hơn nó, ngoại trừ cô này ít khi dùng đến khả năng này của mình. Emma liếc nhìn Elizabeth đầy đồ trang sức, kim cương. Cái vấn đề của nó là đi tìm khoái cảm đến cùng cực. Cũng giống y như bố nó.
Ở tuổi bốn mươi bảy, Elizabeth hãy còn đẹp mê hồn, vẻ đẹp đích thực của gia đình, nhưng nó vẫn sôi nổi và chưa chính chắn ở rất nhiều mặt. Emma nghĩ: nó là một người đàn bà cực kỳ bất hạnh. Nhưng thử hỏi đã có bao giờ nó hạnh phúc chưa? Và nó đã có biết bao nhiêu người chồng từ khi nó ly dị Tony Barstone, cha của Alexander và Emily? Emma hầu như không đếm xuể. Có Michael Villiers, rồi là Derek Linde, mà nàng đã đẻ sinh đôi, Amanda và Francesca. Sau khi ở cữ, Elizabeth bắt đầu mất khẩu vị đối với những người đàn ông Anh, và đã đi tìm những khẩu vị lạ hơn. Một ông hoàng Balan với cái tên không sao phát âm nổi, tiếp theo là bá tước người Ý, kém cô mười lăm tuổi. Bá tước bá tiếc gì, Emma nghĩ một cách khô khan. Giống một thằng ma cô nhiều hơn.
Lúc này Emma để ý thấy cái gã bá tước này chú ý một cách thái quá đến Edwina, cô này đóng cái vai quả phụ thừa kế của bá tước Dunvan, hành động một cách hạ cố với một vẻ bề trên ban ơn đến lộn mửa. Sau đêm hôm nay, với thông tin cô ta biết về ông cụ thân sinh của mình, cô ta cảm thấy cần phải lên mặt lên mũi với cuộc đời.
Bốn cái đứa này, Emma tự nhủ một cách lạnh lùng. Chúng đem đến cho tuổi già của mình quá ít niềm vui và an ủi. Nhưng chúng lại cho mình những đứa cháu và mình hết sức cám ơn vì điều đó. Emma đặt đĩa xuống và ngả người trong ghế, mỉm cười nhân từ. Nhưng đôi mắt bà vẫn cảnh giác như bao giờ và nếu có người con nào của bà để ý kỹ hơn, họ sẽ thấy một ánh cay độc trong chiều sâu của nó. Bà nghiêng đầu, nhìn xuống cuối bàn, vào Blackie đang ngồi ở ghế của khách, oai vệ và khác biệt. Mái tóc óng trắng như tuyết nhưng vẫn dầy và quăn, nước da ông đỏ au, đôi mắt đen vẫn vui vẻ như sáu mươi năm trước đây. Ông đã trở thành một con người đường bệ, hình hài không giảm, trí óc không suy, tuổi già vẫn khỏe mạnh. Ông sống lâu hơn Winston và Frank, cả hai đã chết đầu những năm 1960, trước sau một năm và David Kallinski đã qua đời mùa hè 1967. Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta, Emma nghĩ. Và Blackie sẽ tiếp tục mãi mãi. Ông là một con ngựa chiến già. Nhưng mà, cả ta cũng thế.
Emily ngồi phía cuối bàn, bắt gặp sự chú ý của Emma, mắt trợn lên, miệng nói không thành tiếng, Emma không hiểu gì. Bà cau mặt, ra hiệu cho Emily tới đầu bàn.
- “Có chuyện gì thế Emily? Trông cháu như là muốn ngất đi”.
Emily cúi xuống thì thào: “Bác Edwina, thưa bà. Bác ấy say bí tỉ và nghiêng ngả, như thường lệ. Với tất cả số lượng rượu bác ấy uống, cộng với bốn cốc scotch và champagne trước bữa tối. Nếu bà cần biết, bác ấy có vấn đề rượu chè. Bác ấy trở nên khó chịu với Gianni. Cháu biết là bà không thích chú ấy, nhưng chú ấy không đáng sợ và chú ấy rất tốt với hai đứa sinh đôi và mẹ cháu. Cháu nghĩ là bác ấy trở nên hung dữ và chú ấy không được thoải mái. Mẹ cháu cũng giận dữ nữa. Có vẻ gì không giống như mọi ngày. Hilda pha cà phê, bà nhé?”.
Emma vỗ cánh tay Emily một cách trìu mến: “Cháu ngoan. Bà mừng cháu đã nói cho bà biết. Nào bây giờ cháu hãy làm ơn giúp bà chạy lên gác. Cháu sẽ thấy cặp sách của bà trong phòng khách. Hãy để nó phía sau bàn làm việc trong thư viện”.
- “Thưa bà, vâng. Cháu đi ngay đây”. Emily quay lại chỗ của mình, nghiêng người cầm ly rượu của cô lên. Cô đứng ở phía sau ghế của mình, hắng giọng thật to. “Xin mọi người yên lặng!”, cô nói bằng một giọng mạnh mẽ. Tiếng trò chuyện lao xao dừng lại đột ngột, tất cả ngạc nhiên nhìn cô.
Cô Emily tự tin, không bị nhụt chí trước bất cứ điều gì, cô đã nói: “Quả thực không phải công việc của tôi, một thành viên của thế hệ trẻ trong gia đình này, để có thể nói là đêm nay, ở đây đã có người nào thiếu sót. Nhưng tôi muốn nói là không ai nâng cốc chúc mừng bà, vừa mới bình phục sau một trận ốm nặng… Tôi nghĩ chúng ta nên uống chúc sức khỏe của bà. Bởi vì tất cả chúng ta đều yêu bà tha thiết…”
Emily dừng lại, trợn mắt nhìn Robin và Kit, những người cô ghét. Đôi mắt xanh của cô, hết sức giống Emma, đang buộc tội: “Và vì thế tôi đề nghị nâng cốc mừng bà. Mừng Emma Harte. Một người phụ nữ vĩ đại. Người mà tất cả chúng ta đều mang một món nợ quá lớn. Chúc bà sống với chúng ta một thời gian thật lâu nữa. Xin chúc Emma Harte”.
- “Chúc Emma Harte!”. Họ đồng thanh nói và nâng cốc.
Emma cảm động vì cử chỉ của Emily. Nhưng, có lẽ quan trọng hơn, bà tự hào về đứa cháu hai mươi mốt tuổi. Nó có dũng khí, cái con bé này, bà nghĩ, và nó không sợ ai hết, càng không sợ các vị chú bác của nó. Emma nhận thấy những nét giận dữ trên khuôn mặt của các con trai bà, bà giấu một nụ cười mỉm, bà đứng lên.
- “Cám ơn”, bà nói và nghiêng đầu. “Thôi bây giờ chúng ta sang thư viện uống cà phê và rượu mùi.” Và là chầu cuối cùng bà nói thêm lặng lẽ, lòng nghĩ tới quân bài chiến thắng bà còn giấu dưới ống tay áo.