Ngày qua, tuần qua, tháng tám đã bước sang tháng chín và rồi bỗng nhiên tháng chín cũng tan đi. Bây giờ đã là giữa tháng mười. Blackie vẫn chưa trở lại Leeds.
Emma luôn luôn tự hỏi không hiểu cái gì đã giữ anh lại Ailen lâu như thế. Lòng lo lắng khi cô một mình trong cô đơn ở căn xép nhỏ, cô hy vọng là anh không bị lôi thôi gì. Cô mong mỏi Blackie trở về bởi vì anh là người thân nhất với mình, anh có liên quan tới quá khứ của cô. Blackie O’Neill là sợi dây tình cảm duy nhất tới lai lịch của cô, tới gia đình người cô yêu thương và nhớ da diết. Nhưng chủ yếu nỗi lo lắng, thỉnh thoảng cô cảm thấy là sự quan tâm chân thành tới Blackie, chứ không phải cho bản thân cô, bởi vì cô không than thân trách phận. Và tự cô cũng có thể xoay xở tương đối ổn rồi. Cô có công ăn việc làm ở cửa hàng may của Kallinski và một căn phòng ở nhà bà Daniel, tuy những cái đó còn bấp bênh, chưa có gì là chắc chắn, nó cũng đã cho cô một mức độ an toàn nào đó để yên tâm.
Bà chủ nhà đã đỡ quàu quạu và ngày một thân mật hơn đã bất ngờ thông báo cho Emma rằng cô có thể tiếp tục ở căn phòng vô kỳ hạn. Con mắt sắc sảo của bà Daniel chỉ cần một thoáng đã nhận ra Emma là con người cẩn thận, thật thà, tự kiềm chế. Cô không giao du, chỉ gật đầu lễ phép với hai người đàn ông cùng trọ mỗi khi cô tình cờ gặp họ ở hành lang rồi vội vã lên phòng mình với tư thế đàng hoàng. Cô không phải là người gây rắc rối, bà Daniel thấy thế và đã nói với Emma: “Cô muốn ở đến bao lâu thì ở. Cô không gây phiền nhiễu gì hết, không một chút nào”, vừa nói, bộ mặt đau đớn của bà nở thành một nụ cười vui vẻ, bà đã vỗ vỗ vào tay Emma gần như trìu mến.
Emma kiếm được tiền tại cửa hiệu Kallinski đủ để sinh sống và điều quan trọng hơn cả là không phải ăn lẹm vào tiền để dành trước đây. Cô cẩn thận với tiền nong đến độ thanh đạm, chỉ tiêu khi cần thiết, đi bộ đến khắp mọi nơi mặc dù người mệt mỏi vì kiệt sức và chỉ cần đi xe điện. Nhưng dù tằn tiện, cô cũng vẫn mua những thức ăn bồi dưỡng. Cô cũng đủ lý trí để mà nhận ra là cô phải bồi bổ sức khỏe và bảo vệ năng lực của mình. Nếu cô lơ là về bản thân mình, cô rất có thể dễ dàng bị ốm và không thể làm việc được. Ý nghĩ ấy làm cô kinh sợ. Cuối cùng còn phải nghĩ tới đứa bé nữa.
Công việc ở xưởng thợ khiến cô bận từ tám giờ sáng đến sáu giờ, đôi khi là bảy giờ tối. Emma thực sự thích làm ở đó và đã làm như vậy từ ngày đầu. Abraham Kallinski điều hành cửa hàng thợ may ở phố Rockingham của ông một cách có hiệu quả, nhưng ông không phải là một kẻ bạo ngược và bởi vì ông công bằng cho nên không ai nghĩ đến việc lạm dụng lòng tốt của ông. Các công nhân không cần phải ghi giờ đến làm và không có những luật lệ khắc nghiệt về thời gian nói chuyện phiếm hoặc kéo dài thời gian để uống trà hoặc ăn trưa. Những người làm công được trả theo sản phẩm và tùy họ muốn kiếm bao nhiêu cũng được, miễn là Abraham có thể thực hiện quần áo may sẵn kịp thời hạn là ông hài lòng và ông không tin ở chuyện cưỡng ép bắt buộc.
Các nữ công nhân hầu hết không phải là người Do Thái, còn công nhân nam đều là người Do Thái. Tất cả đều ở trong một không khí thân hữu tuyệt vời, những câu chuyện vui vẻ át tiếng máy khâu lách cách. Emma ngồi ở chiếc bàn làm việc dài, chung quanh đầy vải vóc, mụn giẻ, cô làm việc nhanh nhẹn, ở một mức độ làm cho các cô lành nghề nhất cũng phải kinh ngạc. Họ là những con người có tính hợp quần, tất cả đều sinh trưởng ở Leeds, thẳng thắn, hài hước nhưng tốt bụng. Họ nói một thứ thổ ngữ lạ đặc biệt của Leeds, rút ngắn các từ luyến chúng lại với nhau, bỏ h’s và thêm chúng vào những chỗ không đáng thêm. Emma hiểu các cô gái khá dễ dàng, bởi vì thổ ngữ của Leeds về cơ bản là con tự sinh của phương ngữ Yorkshire được nói ở các vùng nông thôn. Bản thân cô vẫn tiếp tục nói một cách đúng đắn, luôn luôn nghĩ tới giọng du dương của Olivia Wainwright và bắt chước nó, không bao giờ cho phép mình rơi vào lối nói thô kệch của các bạn thợ. Emma biết những thói quen xấu rất dễ mắc và khó từ bỏ. Lúc đầu các cô gái trêu chọc về cái giọng nói học thức của cô. “Nói như cắt kính”, họ gọi như thế. Emma chỉ cười và chấp nhận sự trêu ghẹo của họ một cách vui vẻ, chẳng bao lâu họ thôi và coi cô như một người của họ. Nhưng không một cô gái nào trong xưởng của Kallinski có thể hoàn toàn quen được với sắc đẹp và vẻ học thức của cô. Họ luôn luôn nhìn trộm và đứng nhìn cô ngỡ ngàng mặc dù cô không hay biết điều đó.
Abraham để mắt trông nom Emma, bởi vì ông không bao giờ quên tình cảm và lòng dũng cảm hiếm có của cô, nhưng ông không để lộ sự thiên vị nào mặc dù ông đặc biệt yêu quí cô. Emma luôn luôn cảm thấy sự có mặt của Victor, nhất là mỗi khi cô gặp phải một vấn đề nho nhỏ về công việc của cô. Công việc bận rộn khiến cô không để ý thấy sự thán phục ánh lên trong đôi mắt dịu dàng, mỗi khi cậu nhìn cô. David là người bảo vệ cô. Cậu đã để cô dưới đôi cánh tay của mình ngay từ buổi sáng thứ hai đầu tiên khi cậu xếp cô vào làm việc thùa khuyết. Cậu không ngạc nhiên khi thấy cô làm chủ được kỹ thuật này trong vòng vài ngày và trở thành một người thợ lành nghề nhất và nhanh nhất. Nhận thấy sự thông minh tuyệt vời và khả năng tiếp thu nhanh kỳ lạ của cô, cậu đã để cô may vạt áo khi người may vạt áo chuyên môn vắng mặt. David đã tháo một tấm áo Yorkshire dài, rất đẹp trải lên chiếc bàn gỗ, lấy phấn vẽ lên giấy và dùng kéo cắt với một sự khéo léo làm người ta phát thềm, vừa làm anh vừa giải thích cặn kẽ cho Emma.
Dưới sự huấn luyện của David, chẳng bao lâu Emma đã học được cách cắt vạt áo, ve áo, rồi vạt trước, rồi lưng áo và cuối cùng là quàn, cô lúc nào cũng sẵn sàng tham gia giúp đỡ khi họ làm không kịp đơn đặt hàng. Đến giữa tháng chín, cô đã có thể dễ dàng tự mình cắt may toàn bộ một bộ comlê, không cần phải có sự giúp đỡ của David, Abraham bàng hoàng vì khả năng làm việc tuyệt vời của cô, và có ấn tượng rất tốt đẹp vì sự am hiểu mau lẹ tất cả các mặt của nghề thợ may. Sự thật, ông không thốt nổi nên lời trước tài khéo léo, sự chuyên tâm và nghị lực phi thường của cô. Victor yên lặng thán phục, David thì chỉ cười như một chú mèo Chestshire. Cậu đã nhận biết được bản chất của cô ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, một dịp cậu luôn coi là điều may mắn và hoàn toàn là ngẫu nhiên. Emma Harte là cô gái sẽ có những bước tiến lớn trong đường đời. Cậu bằng lòng cược đồng shilling cuối cùng như thế. Cậu đã có những kế hoạch của mình và cô là một bộ phận của những kế hoạch đó.
Janessa Kallinski luôn luôn gửi lời mời Emma tới dự bữa ăn Sabbath tối thứ sáu, bởi vì bà rấy yêu mến Emma, bị cuốn hút đối với cô như tất cả những người trong gia đình, Emma đến viếng thăm thường xuyên. Cô rất thích những buổi tối trong gia đình ấm cũng đầy yêu thương của người Do Thái. Nhưng cô không muốn lợi dụng lòng mến khách của họ và tỏ ra sốt sắng hay cơ hội. Và mỗi khi nhận lời mời, bao giờ cô cũng đến với một món quà nhỏ. Một bó hoa mua ở chợ Leeds, một lọ mứt cô làm lấy trong bếp nhà bà Daniel, có lần là món kem chocolate, cô đã cất công làm rất cẩn thận theo công thức của bà Olivia Wainwright được đặt trong những chiếc bát đẹp nhất của bà Daniel. Kem thật là ngon và đã làm cho cả gia đình Kallinski tấm tắc khen, họ hết lời ca ngợi tài bếp núc của cô mà cả bà Daniel nữa cũng rất thán phục.
Tuy nhiên, hầu hết thời gian rỗi, Emma ở một mình, không phải lúc nào cô cũng mệt vào cuối ngày làm việc nhưng vì cô không có bạn bè gì ở Leeds ngoài gia đình Kallinski nên cô làm bữa ăn tối ở bếp sau rồi lui về gác xép. Thỉnh thoảng cô khâu vá vào ban đêm để những giờ liên tục sửa chữa lại những quần áo bỏ đi của Olivia Wainwright. Những quần áo này là Wainwright đã cho cô trước khi bà đi London sau đám tang của Adele Fairley. Những quần áo này chưa quá cũ, chúng đã được sự khéo léo và kiên nhẫn của Emma sửa sang lại với một chiếc kim. Chất lượng và vẻ thanh lịch của chúng không thể lầm lẫn vào đâu được, cô cắt những chỗ sờn rách, vá víu và mạng lại những chỗ thủng. Cô sửa lại bộ đồ len màu xám, một chiếc áo dài lụa đỏ, một chiếc áo khoác len đen, cũng như chiếc áo dài đen của mẹ cô trước đay, cô luôn cố gắng để cho tủ quần áo của mình trong một tình trạng gọn ghẽ, ngăn nắp nhất có thể được. Cô không có ý định mua bất cứ một thứ gì mới trong vài năm tới. Thỉnh thoảng cô đọc những cuốn sách cô tìm được ở ngăn kéo cuối của tủ. Cô không dễ dàng hiểu được những tác phẩm triết học, nhưng nó hấp dẫn cô và cô đọc đi đọc lại từng câu một, hấp thụ những từ một cách đầy suy nghĩ, cô thấy một sự hài lòng to lớn khi ý nghĩa chân thực của những cuốn sách trở nên rõ ràng đối với cô. Cô khao khát học hỏi và thu lượm kiến thức và một trong những thứ ít ỏi cô mua là một cuốn từ điển. Nhưng cuốn sách cô yêu thích hơn hết là tập thơ của William Blake(1), cô xem đều đặn, ngâm ngợi từng đoạn phát âm những từ khó một cách chính xác, cố gắng phi thường để phát triển và hoàn thiện giọng nói của mình. Thực tế, Emma Harte không hề hao phí một giây một phút, cố gắng liên tục để hoàn thiện mình.
Mấy tuần lễ đầu ở Leeds, cô nằm thao thức mỗi đêm, phiền muộn vì đứa bé. Một hôm cô chợt nhận ra một cách hết sức mạnh mẽ rằng lo lắng một việc mà mãi đến tận tháng ba tới mới xảy ra thì hoàn toàn là điều buồn cười. Vả lại nó cũng làm mất thời gian, một tài sản quí báu nhất đối với Emma. Cô sẽ nghĩ tới đứa bé hôm nó đẻ, không sớm hơn. Lúc đó, và chỉ lúc đó cô sẽ quyết định bước tiếp theo, Emma hy vọng đứa bé sẽ là đứa con gái. Cô sợ rằng nếu nó là con trai, trông nó sẽ giống Edwin Fairley và cô sẽ ghét nó vì lý do ấy. Đứa bé tội nghiệp không đáng trách, cô nghĩ thế, và mỗi ngày cô lại nói với mình. Ta biết nó sẽ là con gái, và điều này luôn luôn làm cô vui.
Emma đã đến thăm Rosie ở quán Con vịt nhớp nhúa hai lần và lần cuối cùng cô đã viết mấy chữ để vào phong bì dán lại gửi cho Blackie báo cho anh biết chỗ ở, sống và làm việc. Cô cũng viết cho cha cô. Cô đã viết cho ông là cô không tìm được chỗ làm thích hợp ở Bradford. Mặc dù Emma tiếc tiền đi xe lửa, cô vẫn không dám ỏ thư ở Leeds, vì sợ bị phát hiện. Vì vậy là, để bảo vệ bí mật đến tối đa, cô đã lê lên tận Bradford bỏ thư ở bưu điện chính, rồi lại đi tàu về Leeds.
Vào một sáng thứ bảy tháng mười, Emma ngồi ở bàn trên gác xép, viết một bức thư khác bằng nét bút nắn nót. Vì những lý do rõ ràng, bức thư này đầy những lời nói dối, những lời nói dối lúc đầu làm cô hết sức băn khoăn, cho mãi đến khi cô tự nhủ đó là những lời nói dối vô hại, và bởi vì chúng nằm để tránh cho ba cô khỏi biết sự thật khủng khiếp làm cho ông phải xấu hổ và để ông bớt nỗi lo âu.
Emma viết một cách cẩn thận. Ba thân yêu. Con xin lỗi từ tháng chín con chưa viết một lá thư nào. Con đang ra sức tìm việc làm. Con sung sướng báo cho ba biết con đã tìm được một chỗ. Emma dừng lại, cô bịa ra môt tên rất thông thường vì vậy khó mà biết được đích xác nó ở đâu, cô viết tiếp, bà tên gọi là John Smith. Con là người làm riêng của bà ấy. Hôm nay bà ấy và con đi London, một tháng nữa sẽ trở vê. Khi nào con trở về Bradford, con sẽ về thăm ba. Xin ba đừng lo lắng về con. Con vẫn khỏe mạnh. Con yêu ba, Frank và Winston. Bao giờ cũng là con gái của ba, Emma. Cô viết thêm tái bút. TB. Con gửi một pound để đỡ ba. Emma để tờ một pound vào trong thư, để trong phong bì, dán cẩn thận đề địa chỉ và dán.
Cô vội vã mặc quần áo, chọn chiếc áo đen là chiếc áo buổi tối của cô ở Fairley Hall bây giờ được viền thêm cổ và cổ tay bằng đăng ten trắng. Cô đã tự hỏi không biết có nên mang đi bộ đồng phục này khi bỏ Fairley Hall mà đi không. Như vậy có phải là ăn cắp không? Cô đã tự hỏi mình. Nhưng cuối cùng cô không thấy một sự ân hận nào khi gói nó vào trong vali của Edwin. Gia đình Fairley chẳng thiếu gì và bộ đồ chắc không vừa cô Annie đần độn.
Khi Emma ra khỏi nhà, tinh thần cô phấn chấn lên. Đó là một ngày thu muộn, bầu trời xanh mượt mà, với những áng mây trắng xốp và mặt trời chói lọi. Đó là một ngày lung linh, Emma hít đầy không khí trong mát đầy hương thơm của tháng mười. Cô bước đi duyên dáng tới quảng trường thành phố, đi qua để tới nhà ga thành phố, cô mua một cái vé ở đó đi Bradford. May mắn, tàu đang đỗ ở sân ga và cô lên ngay.
Cuối cùng khi con tàu xình xịch tiến vào Bradford, Emma nhảy ngay ra khỏi toa, chạy băng tới bưu điện rồi lại quay trở lại ga nhanh đến độ kịp chuyến tàu trở lại đi Leeds.
Emma bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm trong người, là thư gửi cho cha cô đã được bỏ, cô ngả người thoải mái trong ghế khi con tàu chạy lọc cọc trên đường ray. Cô không phải viết cho cha trong một tháng nữa. Điều đó cho cô đủ thời gian để bịa ra một câu chuyện khác. Mặc dù bản chất con người cô không phải là lừa lọc, Emma biết rằng cô phải dựa vào mưu kế thoái thác để làm cha cô khuây khỏa cho đến khi nào đứa bé ra đời. Ông có thể vẫn còn lo lắng về cô, nhưng sẽ không lo nhiều như khi về phía cô hoàn toàn là yên lặng. Cô phải liên hệ với ông đều đặn thì rồi, có lẽ ông không tìm cách đi tìm cô nữa. Ông sẽ không biết tìm vào đâu. Ông tin là cô ở Bradford và hẳn có hàng trăm bà John Smith ở thành phố đó. Như mọi khi, cô cảm thấy một tội lỗi nhói lên khi nghĩ tới cha.
Chuyến đi Bradford và trở lại Leeds đã mất mấy tiếng đồng hồ, khi Emma bước xuống tàu ở ga thành phố, cô đói như cào. Sự thật, cơn đói mãnh liệt quả làm cô chóng mặt. Cô đi thẳng đến chợ Leeds, ở đó cô mua một đĩa trai to chấm hạt tiêu và dấm, gần đây cô thích ăn cay. Khi tất cả đã được ăn ngấu nghiến môt cách ngon lành, cô đến quầy bánh patê và mua một bánh nhân thịt, nóng, mềm, thơm ngào ngạt. Cô đi loanh quanh trong chợ một lát vừa ăn bánh vừa nhìn vào các quầy, rồi cô đi tới Brighette. Những chiều thứ bảy, Emma có thói quen đi lang thang ở những phố chính của Leeds, nhìn những cửa hàng, cố ghi nhớ cách trưng bày và các loại hàng hóa bán. Cô tới nhiều cửa hàng sang trọng nhìn những đồ trưng bày bên trong, quan sát xem người ta mua gì, một cảm giác rạo rực bừng dậy trong lòng cô, và bao giờ cũng như thế khi cô bước vào một cửa hàng. Cô thích sự nhộn nhịp, màu sắc rực rỡ, dãy hàng hóa, sự trưng bày khéo léo, tiếng lách cách của bàn tín, những khuôn mặt thú vị của những người mua hàng, những phụ nữ thanh lịch trong những bộ quần áo sang trọng. Cô không thể đợi đến khi cô có một cửa hiệu riêng cho mình. Những cửa hiệu, cô tự chữa lại khi cô ngó trân trân vào một bộ trưng bày những chiếc mũ mùa đông, không có cái nào hợp với sở thích của cô, mà cô cũng không ưa cách họ trưng bày.
Sau nhiều tiếng đồng hồ đi lướt qua, Emma quyết định cô phải về nhà thôi. Cô có nhiều việc khác phải làm và chân cô đã đau. Cô vừa bước vào qua cổng trước thì bà Daniel đã hiện ra. Mắt bà sáng ánh lên trong ánh sáng mờ mờ, bà ném cho Emma một cái nhìn dò hỏi và thốt lên. “Có một quí ông đến gặp cô”.
Emma đứng ngây người, tim cô đập thình thịch. Cha cô chăng? Winston? Họ có cách để tìm ra sao? Thôi đừng ngu ngốc nữa, cô kiên quyết tự nhủ. Có thể là David Kallinski. Trước đây cậu đã đến một lần do mẹ cậu nhắn tin, nhưng lần ấy bà Daniel đi vắng vì vậy mà bà chưa nhìn thấy cậu. Phải, chắc chắn là David, Emma cả quyết như vậy. Cô giữ giọng mình được bình tĩnh: “À, thế ạ. Ông ấy có để lại tên không, thưa bà Daniel?”.
- “Không, nhưng ông ấy gửi cho cô cái này”. Bà Daniel lôi phong bì ra khỏi túi tạp dề.
- “Cám ơn bà Daniel”. Emma nói, cô cố tình đặt một chân lên cầu thang.
- “Cô có định mở thư ra không?”. Bà Daniel hỏi, sự thất vọng của bà quá rõ ràng khiến Emma thấy vui vui.
- “Vâng tất nhiên là có chứ ạ”, Emma trả lời với một nụ cười lãnh đạm. Cô nghiêng đầu về phía bà chủ nhà một cách duyên dáng. “Xin phép bà, thưa bà Daniel”.
Không nhìn bà một lần nào nữa, Emma trèo lên gác, lòng nhẹ nhõm. Cô đã nhận ra nét chữ. Đó là chữ của Blackie, chắc chắn cô sẽ không cho bà Daniel cái khoan khoái chứng kiến niềm sung sướng khi nhận được thư của một người đàn ông, mà rõ ràng không phải là “chồng” cô ở Hải quân Hoàng Gia, cái ông Winston được nói tới luôn luôn đó.
Khi đã vào phòng, Emma xé phong bì, ngón tay cô run run, mắt cô tìm ngay chữ ký. Đúng là của Blackie. Anh sẽ đợi cô ở quán Con vịt nhớp nhúa lúc năm giờ hôm nay. Emma ngả người xuống giường, gối đầu lên gối, nhắm mắt lại, trong lògn đầy một cảm giác khoan khoái và sung sướng.
Đúng bốn giờ, khi đồng hồ ở phòng trước điểm giờ, Emma lướt xuống thang ra khỏi nhà trước khi bà Daniel bắt gặp được cô để hỏi những câu hỏi tọc mạch hoặc để lộ sự tò mò không che giấu. Bề ngoài, cô vẫn kiềm chế như bao giờ hết, nhưng trong lòng cô, cô hầu như không thở được với sự mong mỏi khi nghĩ là sẽ gặp lại Blackie O Neill. Ôi sao mà cô nhớ anh! Mãi đến bây giờ Emma mới nhận ra rằng cô đã tự chủ và tuân thủ một kỷ luật mới to lớn làm sao để mà không buồn và không thấy hoàn toàn cô đơn ở Leeds này, cô cũng ngạc nhiên là lại có thể kiềm chế được những tình cảm của mình một cách thành công đến như vậy.
Emma hồi hộp trên đường tới nơi gặp, xôn xao với những ý nghĩ sâu kín, cô hoàn toàn không hay biết tới những cái đầu cả nam lẫn nữ quay lại nhìn cô khi cô lướt đi trên vỉa hè, hướng về đường York và quán Con vịt nhớp nhúa. Cô là một hình ảnh nổi bật trong bộ đồ len màu xám cô đã sửa lại một cách khéo léo vì vậy những chỉ cũ không lộ ra, nó được cắt rất tài tình và thanh lịch trong cái đơn giản. Chiếc váy thẳng đến bắp chân và từ đó buông loe xuống mắt cá chân. Trên chiếc váy là một cái áo vét khít vào người, vai tròn và ống tay áo hẹp. Ve áo cắt sâu và viền đăng ten từ thắt lưng xuống tạo cho nó một vẻ sang trọng không thể phủ nhận mà người ta không thấy ở vùng này; nó đã cũ đến năm năm và đã lỗi thời ở London, nhưng ở Leeds thì không và nó được Worth (2) may cùng với nó. Emma mặc chiếc áo sơ mi lụa màu xanh, mà Olivia Wainwright đã thải từ lâu, để lộ cổ thêu đăng ten và cổ tay áo màu trắng. Cô đã cài cái trâm bằng thủy tinh màu xanh trên một ve áo, và đây là đồ trang sức duy nhất của cô ngoài chiếc nhẫn bạc của mẹ, cô đeo ở ngón tay thứ ba của bàn tay trái. Đôi găng tay móc màu trắng và túi xách bằng da đen có khung mai rùa đã hoàn thiện trang sức bên ngoài của cô. Emma lúc này đã có mang được năm tháng. Chính cô cũng nhận thấy vòng bụng và hông của cô nở ra, nhưng tình trạng của cô người ngoài chưa ai thấy rõ. Bộ quần áo càng làm tôn thêm hình dáng tha thướt và vẻ duyên dáng tự nhiên của cô. Mái tóc óng ả đầy nắng vàng của buổi chiều trải về phía sau càng làm nổi bật phía trước lên. Chiều nay cô đã để mái tóc cao lên, không những chỉ làm cô cao thêm mà còn khiến cô có vẻ quí phái nữa. Một vẻ cả quyết trong dáng đi nhẹ nhàng của cô. Cô cảm thấy như được tiếp sức và sự sảng khoái của cô rõ rệt đối với tất cả những người đi trên đường.
Emma biết là quá sớm. Cô chậm bước lại, không muốn đến quán trước Blackie. Tháng tám khi tới Leeds, cô đã nghĩ ra một chuyện để nói với anh lúc này, trong cuộc đời của cô đã có một chút của tình trạng hai mặt. Tuy nhiên, bây giờ cô có mang cho nên cô cẩn thận hơn bao giờ hết và sự mệt mỏi tăng lên từng ngày. Cô không bao giờ muốn cha cô hay Adam Fairley xộc tới, một tình trạng có thể xảy ra nếu Blackie biết sự thật và hào hiệp nhảy lên bảo vệ cô. Và vì vậy cô đã phải dựng nên một câu chuyện gần sát với sự thật nhưng vẫn đủ để lừa Blackie trong khi vẫn rõ ràng là có lý. Cô vừa đi vừa điểm lại câu chuyện, mặc dù cô đã nhớ nhập tâm nó hàng tuần trước.
Một tốp nhỏ những đội quân Nữ cứu tế từ thiện trong bộ quân phục đen dài lộng lẫy, mũ bập bềnh nhô lên nhô xuống, hành quân xuống đường York, từ phía bên kia, hát một cách mạnh mẽ theo nhịp trống. Không quanh quẩn ở bên ngoài, tránh những kẻ say rượu chiều thứ bảy, Emma lập tức đi thẳng vào quán. Cô có thể chuyện vãn với Rosi nếu Blackie chưa tới. Cô đẩy những cánh cửa trước nặng nề, đi dọc hành lang hẹp sực mùi bia chua và khói. Cô dừng lại một chút trước khi đi qua những cánh cửa quay bên trong. Blackie đã thắng cô. Tiếng nói của anh phân biệt được rõ nổi lên giữa tiếng ồn ào bên trong. Emma bước qua cửa và đứng sang một bên.
Anh ở trong dáng vẻ lồng lộng Ái Nhĩ Lan, những lọn tóc đen quăn của anh lượn sóng xõa về phía sau bộ mặt rám nắng, đôi mắt đen nhảy múa, hàm răng trắng lóa giữa đôi môi hồng, vẻ đẹp trai của anh bừng lên trong ánh sáng của những ngọn đèn. Người chơi piano đang gõ bài "Darning Boy", Blackie đứng cạnh anh ta, thẳng và kiêu hãnh, một tay đặt trên nắp piano, giọng nam trung tuyệt vời của anh vang lên giữa tiếng lanh canh của cốc tách và tiếng rì rầm nói chuyện. Emma đi ra một tay đeo găng đưa lên miệng để che nụ cười tự nhiên đến với cô. Trước đây cô chưa bao giờ thấy cái anh chàng Blackie O Neill như thế này. Mà cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh trong một quán rượu. Anh đang biểu diễn gì vậy, cô nghĩ một cách kinh ngạc, như bị thôi miên bởi dáng kịch của anh.
Thực sự thì lý ra Blackie O Neill đã có thể thành một diễn viên xuất sắc. Anh có đầy đủ những điểm cần thiết cho cái nghệ thuật kịch đó - vẻ ngoài đáng chú ý, cái duyên dáng tự nhiên, sự lựa chọn đúng lúc theo bản năng, chiều sâu của cảm xúc, sự cuốn hút đến ngây ngất khi ánh sáng chiếu thẳng vào như chính lúc này đây. Không có một chút nghiệp dư nào trong con người Blackie, lúc này anh đang biểu diễn cho đám đông như bị điện hút. Anh đã tới đoạn cuối của bài hát, anh bước ra khỏi piano, nghiêng người lên ưỡn bộ ngực rộng. Cánh tay to lớn đưa ra, anh kết thúc bài hát một cách đắc thắng.
"Và anh sẽ nghe bước chân em, dù em có lẹ bước trên anh,
Và nấm mồ của anh sẽ ấm áp hơn, ngọt ngào hơn,
Và em sẽ cúi xuống nói với anh: em yêu anh,
Và anh sẽ ngủ bình yên chờ đến khi em lại tới!"
Tiếng hát của anh vang trong trái tim Emma, như bao giờ cũng thế và tiếng ngâm của nó ào ạt lướt trên ngời cô như những đợt sóng trùm lấp, cổ họng cô nghẹn lại một nỗi buồn cay đắng và ngọt ngào mỗi khi anh hát.
Cô chớp mắt và nhìn quanh. Không có một con mắt nào còn khô trong phòng, cô thấy những chiếc khăn tay đưa ra lau mắt. Đám đông vỗ tay nhiệt liệt, cô nghe thấy những giọng nói cất lên yêu cầu: - "Blackie, hát cho chúng tôi nghe một bài nữa đi!", "Bài cậu bé hát dạo", ... "Hát bài con sò con trai!". Blackie cúi chào, và cười rồi lại cúi chào rõ ràng thích thú với mỗi phút. Anh ta định đáp lại lời thỉnh cầu thì nhìn thấy Emma.
- "Các bạn cho khoan đã", anh kêu to át tiếng ồn ào và bước nhanh qua phòng, lách qua đám đông vây quanh piano. Blackie đứng cao ngất bên cô, mắt anh nhìn lướt cô nhanh nhưng là một cái nhìn đầy tán thưởng. Sự ngạc nhiên của anh trước cái thay đổi của cô là rõ rệt, mặc dù anh cố che giấu nó. Anh trấn tĩnh lại được ngay và nói với nhiệt tâm thường lệ của anh, "Emma. Gặp lại em thật là tuyệt vời, thật thế, cô gái ạ".
Blackie kéo cô lại và ôm lấy cô. Rồi anh đẩy cô ra xa, như thói quen của anh, anh vẫn giữ lấy cánh tay cô, nhìn vào bộ mặt kiêu hãnh của cô: "Sao, em trông đẹp hơn trước, Emma hoàn toàn là một thiếu nữ rồi. Trời, đúng đấy!"
Emma cười: "Cảm ơn Blackie, gặp anh, em cũng mừng lắm".
Anh cười với cô, sự sung sướng của anh cũng hiển nhiên như của cô: "Nào cô gái. Chúng ta vào Salon Bar. Ở trong ấy yên tĩnh hơn, anh nghĩ vậy, và chúng ta có thể nói chuyện được tốt hơn. Nó cũng là một nơi tốt hơn cho một thiếu nữ như em". Anh nháy mắt khi nói và hỏi: "Em thích uống nước gì?"
- "Cho em nước chanh", cô trả lời.
- "Đợi ở đây", Blackie ra lệnh và đi về phía quầy rượu. Đôi mắt Emma nhìn theo anh. Cô không gặp anh từ mùa xuân, gần chín tháng rồi, và cả anh nữa cũng đã thay đổi. Anh hình như chín chắn hơn, mặc dầu sự hồ hởi tự nhiên vẫn biểu lộ ra ngoài, nhưng ở con người anh có một sự kiềm chế nào đó, và cô nghĩ là cô đã tìm thấy một nỗi buồn nào đó. Rosi, thân hình to lớn của chị đóng khung trong bộ xa tanh màu da cam, rạng rỡ vẫy Emma, cô cũng vẫy đáp lại. Một vài giây sau, Blackie quay lại, mang theo đồ uống. "Theo anh", anh nói và đưa vai lách qua đám đông đứng chật cả phòng.
Salon Bar, tương đối vắng người và yên tĩnh hơn. Ở đây Emma cảm thấy thoải mái hơn là ở quầy công cộng. Cô nhìn quanh một cách tò mò. Nó trầm lặng, và đối với một quán rượu thì nó khá là tao nhã. Blackie tìm được một chiếc bàn ở trong góc, đặt đồ uống xuống, kéo ghế cho cô vẻ lịch thiệp hào hoa và ngồi đối diện. Anh uống một ngụm bia sủi bọt và nhìn cô trên mép cốc một cách chăm chú. Anh để cốc xuống bàn, nghiêng người về phía trước và nói bằng một giọng trầm tĩnh: "Tất cả những chuyện này là thế nào? Em làm gì ở Leeds? Một cô gái bé bỏng như em. Anh nghĩ anh đã nói với em từ lâu, đây không phải là chỗ cho em, chờ đến khi nào em lớn hơn đã. Chắc chắn là anh đã nói với em điều ấy mà, Emma Harte!"
Emma nhìn nhanh anh: "Em không sao mà".
- "Ờ trông em anh cũng biết được. Nhưng anh đang nghĩ là có thể em không được may mắn. Nào, em nói đi! Cái gì làm em rời Fairley".
Emma còn chưa muốn thố lộ với anh nên cô tảng lờ câu hỏi. "Cô em may mắn", cô nói và thây đổi đề tài. "Em không ngờ là anh lại đi vắng. Em nhớ anh, Blackie. Tại sao anh ở Ireland lâu thế? Em cứ nghĩ anh không bao giờ trở về nữa".
Bộ mặt anh trở nên buồn rầu. "Trời ơi, em gái, em gái", anh nói qua một tiếng thở dài. "Tại ông bạn tốt của anh. Cha O Donovan đang hấp hối. Một ông thầy tu già mà anh thực lòng yêu mến, ông dạy anh tất cả những điều anh biết được ngày nay. Nghĩa là một chút học thức mà anh có. Anh ở lại với ông cho đến cuối cùng. Buồn quá, ôi thật là buồn quá". Anh lắc đầu và tâm hồn Centic hình như đau thương trở lại, bởi vì mắt anh mờ đi khi hồi tưởng.
Emma giơ bàn tay nhỏ bé nắm vào cánh tay anh. "Em xin chia buồn, Blackie. Hết sức buồn. Em biết chắc là anh đau khổ nhiều lắm". Cô yên lặng một lát, ái ngại cho anh, rồi cô nói khe khẽ: "Vì thế mà anh ở lại Ailen suốt mấy tháng ấy".
- "Không, em gái. Cha O Donovan, cầu Chúa cho linh hồn cha yên nghỉ, mất trong vòng vài tuần. Nhưng anh ở lại nghỉ ít lâu với mấy người anh em họ của anh, Michel và Siobhan, mà nhiều năm nay anh chưa gặp. Sau đó cậu Pat viết thư cho anh và bảo anh phải về Anh ngay. Anh trở lại Leeds hôm qua. Tất nhiên, đó là tối thứ sáu, anh tới uống chút bia. Và thật là ngạc nhiên khi Rosie đưa cho anh thư của em. Anh thật bàng hoàng". Anh nhìn cô dò hỏi và kết thúc: "Nói thẳng ra đi, em gái. Tại sao em quyết định rời Fairley".
Emma đưa mắt nhìn anh một chút rồi nói một cách lặng lẽ: "Trước khi em nói lý do, anh Blackie, anh phải hứa với em một điều".
Blackie trố mắt nhìn cô, ngạc nhiên bởi sự nghiêm trang của cô. "Có thể là cái gì vậy?"
Emma đáp lại cái nhìn chăm chú của anh một cách bình tĩnh - "Anh phải hứa với em là anh sẽ không bao giờ nói với ba em, hoặc bất cứ ai nơi em ở".
- "Tại sao lại bí mật như vậy?" Blackie căn vặn: "Ba em không biết em ở đây sao?"
- "Ông nghĩ em đang làm việc ở Bradford", Emma giải thích.
- "A, Emma, như vậy là không được. Thế tại sao em lại không nói với ba em là em ở đâu?"
- "Blackie, anh còn chưa hứa với em mà". Cô khăng khăng bằng một giọng lạnh lùng nhất.
Anh thở dài: "Thôi được rồi, nếu em đã muốn như thế. Anh thề có các thánh thần là anh sẽ không nói cho bất cứ một linh hồn sống nào chỗ em ở".
- "Cám ơn anh, Blackie". Một vẻ chững chạc trên khuôn mặt cô; cô không hề hốt hoảng hoặc lo ngại khi cô nói: "Em phải rời Fairley vì em sắp có con!"
- "Lạy Chúa tôi!" Blackie hét lên bàng hoàng, không tin - "Có con!" anh nhắc lại, phát âm từ đó như nó là một từ ngoại ngữ.
- "Vâng, đến tháng ba", Emma thông báo một cách bình tĩnh, "Và em phải đi vì gã thanh niên đó, ba thằng bé, vâng, đã phản bội em".
- "Nó làm gì!", Blackie rống lên, mặt anh đỏ tía. "Thề có Chúa, tôi sẽ đập vỡ mặt nó ra. Nhất định thế. Sáng mai tôi sẽ đi Fairley gặp ba em, gặp bố nó. Và lạy Chúa, nó sẽ phải lấy em nếu như tối có phải đánh nó nhừ tử để lôi nó đến nhà thờ!" "Khẽ chứ, Blackie", Emma nói. Cô có thể thấy anh trong một cơn giận dữ điên cuồng. "Không có ích gì, Blackie. Khi em nói với hắn ta rồi sẽ bị như vậy, hắn nói hắn sẽ lấy em. Và em không cần phải lo lắng gì. Thế rồi anh có biết nó đã làm gì cái đêm ấy không?"
- "Không, em gái, anh không thể hình dung nổi", Blackie lẩm bẩm giữa hai hàm răng nghiến chặt. Lần đầu tiên trong đời, anh có nkềm khao khát giết người. Ý nghĩ là có kẻ xúc phạm Emma làm cho anh giận dữ đến độ phát điên lên.
Emma theo dõi Blackie rất cẩn thận, cô nói dịu dàng: "Hắn đã làm một chuyện kinh khủng. Hắn bỏ chạy rồi. Vào Hải quân Hoàng Gia, anh thử nghĩ coi!" Đôi mắt cô to, giọng cô khẽ: "Hắn lấy một tờ giấy trong cuốn sổ của anh trai em". Cô nói tiếp: "Hắn bắt chước chữ của Winston và chuồn thẳng. Như thế đó. Khi hắn không tới Hall để gặp em, như hắn đã hứa, em xuống làng để gặp hắn. Lúc ấy cha hắn mới nói với em là hắn đã bỏ đi rồi. Thậm chí ông ta còn đưa cho em tờ giấy chứng tỏ là hắn đã đi".
Cô lắc đầu:
- "Em biết làm thế nào, Blackie? Em không thể nói với cha hắn. Và chắc chắn là em không thể nói với ba em. Vì thế em trốn đi Leeds".
- "Nhưng có lẽ ba em sẽ hiểu...", Blackie bắt đầu nói, anh cố gắng giữ cho giọng nói của mình khỏi run.
- "Không, ông không hiểu đâu!" Emma hốt hoảng kêu lên, mặt cô tái đi. Cô đã biết thế nào anh cũng có thái độ như thế này và cô phải thuyết phục anh là cô bắt buộc phải ở Leeds. "Ba em sẽ tức giận và đau khổ! Nó sẽ làm ông chết mất, sau cái chết của mẹ em. Em không muốn mang thêm buồn phiền vào ngưỡng cửa của ba em nữa, như thế này tốt hơn". Emma lúc này đã dịu giọng: "Thành thật mà nói, đúng là như thế đó, Blackie ạ. Em biết ba em. Tính nết của ông ghê gớm và ở trong làng người ta sẽ bêu diếu khủng khiếp. Nó sẽ làm hỏng cuộc đời em và đời đứa bé. Và cả đời ba em nữa. Tốt hơn hết là ông không biết. Ông không thể chịu nổi sự hổ nhục này".
- " Ừ, em gái, anh hiểu ý nghĩ của em". Anh chằm chằm nhìn cô, vẻ mặt anh tư lự. Vì cô đã ước định một cách chính xác như vậy, anh không hề choáng váng vì sự bộc lộ của cô. Ngạc nhiên, tất nhiên. Và tức giận vì sự hèn nhát của cái gã thanh niên đã làm cô lâm vào tình cảnh như vậy rồi chuồn. Nhưng Blackie đã quen thuộc với sự yếu đuối của con người đặc biệt là sự yếu đuối của xác thịt và anh cũng chẳng phải là người để mà phán xử. Thế nhưng, trong khi ngắm nhìn cô, anh hết sức bối rối. Anh thấy câu chuyện của cô không có vẻ hợp lý cho lắm. Trực giác của anh bảo với anh có một cái gì đó hết sức lôi thôi, mặc dù anh không biết đích xác là cái gì. Anh nhìn cô một cái nhìn sâu xa nhất. Hình như không có sự đánh lừa trên khuôn mặt cô. Cô nhìn anh thẳng thắn, đôi mắt ngây thơ, và khuôn mặt đáng yêu của cô tràn ngập sự dịu dàng. Blackie đẩy lùi cảm giác không bình ổn anh đang cảm thấy trong lòng, anh nói, giọng kiềm chế: "Thế em sẽ làm gì khi đứa bé ra đời? Em sẽ làm gì với đứa bé đól Emma?"
- "Em cũng chưa biết nữa, Blackie. Em sẽ nghĩ ra một điều gì đó. Lúc này, em phải bảo vệ ba em - cứ để ông tin là em bỏ nhà ra đi để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, và em đang làm việc ở Bradford. Sau khi sinh đứa bé, tất nhiên, em sẽ về tìm ba em, để ông biết là em vẫn thực sự bình yên. Trong khi đó, em vẫn tiếp tục viết thư cho ba em để ông khỏi lo nhiều". Trước khi Blackie kịp đưa ra một nhận định, Emma lại vội vã giải thích về những lá thư cô đã gửi từ Bradford và cũng kể cho anh nghe tất cả những chuyện đã xảy ra ở Leeds. Cô vẽ nên một bức tranh màu hồng hơn là thực tế.
Anh hết sức chăm chú nghe, trong khi lắng nghe, Blackie O Neill bắt đầu nhận ra rằng sự thay đổi trong cô đậm nét hơn là ngó bề ngoài. Mặc dù sự khác lạ này không định nghĩa nổi và rất tinh tế, nhưng quả là có, nó không che đi được chỉ bởi cách để đầu cầu kỳ, quần áo lịch sự, vốn là những đồ thải của Hall. Có một sự thay đổi sâu sắc trong chính bản thân của Emma. Nhưng còn phải đợi xem đã, anh quyết định như vậy. Cô sắp trở thành mẹ và những chuyện cô trải qua trong mấy tháng vừa rồi rõ ràng đã ảnh hưởng đến cô. Rồi anh bỗng nhận ra, Emma không còn là một đứa bé thiếu ăn trên đồng hoang nữa. Cô là một thiếu phụ trẻ và đẹp, và bằng cách nào đó, cô đã biến mình thành một thiếu phụ một sớm một chiều. Không, không phải một sớm một chiều. Nó đã diễn biến từ từ trong một năm rưỡi qua. Bây giờ anh nhận ra điều ấy. Chính anh đã nhận thấy chiều hướng ấy từ ngày họ gặp nhau và bây giờ thì rõ rệt khiến mọi người đều thấy. Anh mỉm cười méo mó. Điều ấy đã giải thích lời miêu tả khoa trương của Rosie về cô.
Tiếng nói bổng trầm của cô đi vào trong những ý nghĩ của anh. "Gia đình nhà Kallinskin rất tốt, rất tử tế, Blackie ạ. Em hy vọng anh sẽ gặp họ. Và em thích làm nghề thợ may. Em làm khá lắm, anh ạ". Emma vẫn nói: "Ở Leeds này, em sẽ tốt thôi. Em biết thế mà".
- "Ừ, anh cũng nghĩ như thế, Emma. Nhưng em không nhìn về phía trước". Anh chỉ ra: "Làm sao em vừa trông con vừa làm việc được?" Anh vặn hỏi một cách dữ dội.
Emma nhìn xoáy vào anh. "Em đã bảo với anh rồi mà, em sẽ nghĩ về vấn đề đó sau! Ngay lúc này em phải kiếm tiền đã. Để nuôi sống em và để dành cho đứa bé sau này". Cô nghiêng người về phía trước, cầm lấy tay anh, bóp chặt lấy, mong an ủi anh: "Anh đừng lo. Bao giờ cũng có cách giải quyết cho mọi vấn đề". Cô nói một giọng cả quyết.
Cô mỉm cười, mặt cô, gần sát mặt anh làm anh mê đắm, và một lần nữa, anh cảm nhận cô là một phụ nữ, tim anh đập rộn ràng hơn. Anh nhìn cô trong một ánh sáng khác hơn là anh vẫn thấy cô trước đây.
Không một giây suy nghĩ, Blackie nói khẩn thiết: "Anh có một giải pháp, Emma! Hãy lấy anh! Như vậy em sẽ được an toàn, yên ổn. Anh cũng sẽ trông nom đứa bé nữa. Hãy lấy anh, em gái".
Emma hoàn toàn kinh ngạc. Cô chằm chằm nhìn Blackie. Không thốt nổi nên lời và lần đầu tiên từ khi rời Fairley cô quá cảm động vì cử chỉ cao cả và đẹp đẽ của anh.
Cô cúi đầu, nước mắt chảy xuống hai má, rơi xuống bàn tay đang run rẩy lục tìm mùi soa trong túi. Cô lau mắt, và qua những dòng lệ, cô run run nói: "Ôi, Blackie, anh thật là kỳ diệu đã hỏi em làm vợ! Thật là đáng yêu quá!". Cô dừng lại, nhìn vào mắt bốc lửa của anh. "Nhưnh em không thể làm thế được. Trói buộc anh vào một người vợ và một đứa con của một người khác, điều ấy không công bằng. Anh có kế hoạch riêng của anh. Anh sẽ trở thành một người thượng lưu, một nhà triệu phú. Anh không cần trách nhiệm của một gia đình. Em không thể làm điều đó với anh, Blackie".
Blackie đã nói theo sự thôi thúc của bản năng, anh thậm chí cũng không chắc những xúc động thật sự của anh hoặc tình cảm thật của anh đối với Emma nỡa, thế nhưng, mặc dầu anh nhận ra tính xác thực của những điều cô nói, anh vẫn cảm thấy cái đau nhói của thất vọng khi nghe cô từ chối: "Nhưng em không thể ở một mình được", anh nài, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô: "Em sẽ được thư thái hơn với anh, em gái. Chắc chắn là như thế".
- "Thế còn anh thì sao, Blackie O Neill? Anh có được thư thái hơn với em không?". Cô mỉm cười một nụ cười nhút nhát, nước mắt hãy còn long lanh trong mắt: "Không, em nghĩ là không. Em sẽ không mang lại điều ấy cho anh đâu, Blackie ạ. Câu trả lời là không. Em sẽ không lấy anh đâu. Nhưng em xin cám ơn anh. Em có vinh dự và được đề cao vì anh đã nghĩ đến em. Thật như thế, anh Blackie".
Anh có thể thấy được là cô kiên quyết và anh cũng không biết rõ là mình có nhẹ nhõm hay không nữa. Lòng anh đầy những cảm xúc lẫn lộn. Tuy nhiên, anh thấy buộc phải nói. "Thôi được rồi, em gái, chúng ta không bàn chuyện ấy nữa. Ít nhất là lúc này. Anh chỉ nói là lời đề nghị của anh để ngỏ ... vĩnh viễn".
Emma không thể nén cười qua những dòng nước mắt. Cô lắc đầu: "Ôi, Blackie, em sẽ làm gì với anh!"
Cơn giận của anh dần dần tan đi, sự nghi ngờ của anh đối với câu chuyện của cô tạm quên lãng, anh cùng cười với cô. Một vài giây sau, anh nói: "Anh sẽ nói cho em biết, em sẽ làm gì với anh, em gái của anh. Em sẽ đi ăn tối với anh ở một trong những quán sang trọng mà anh đã từng kể cho em nghe rồi anh sẽ dẫn em xem biểu diễn tạp kỹ của thành phố. Vesta Tilley sẽ biểu diễn đêm nay, anh chắc em sẽ thích buổi diễn. Em có thích như thế không, Emma? Vui vẻ tí chút để thay đổi không khí cũng là điều hay. Em nói sao? Em có chấp nhận lời mời của anh không nào?"
- "Vâng, em rất thích đi với anh. Cám ơn anh. Blackie... em... ", Emma do dự rồi thú nhận gần như thẹn thùng: "Em rất mừng anh đã trở lại Leeds. Em cảm thấy yên ổn tốt đẹp hơn nhiều khi biết có anh ở đâu đó, khi biết anh là bạn em".
Bờ môi dài Ireland của Blackie nở một nụ cười ấm áp, hàm răng trắng của anh lóe lên: "Ừ, anh là bạn của em, Emma". Anh khẳng định: "Và anh sung sướng vì em tin cậy ở anh. Bây giờ anh đã biết vấn đề em gặp phải trong vài tháng tới, anh có thể vạch đôi chút kế hoạch, chắc chắn là có mặt anh khi em cần đến anh. Nhưng tối nay chúng ta sẽ không nói tới những vấn đề của em nữa. Chắc chắn như vậy và chúng ta sẽ giải quyết từng vấn đề một khi chúng tới. Bây giờ chúng ta đi phố! Anh sẽ dẫn em đi thăm thú, Emma, em thân yêu".
Emma, ngước lên cười với anh, nét mặt linh hoạt. May mắn những vấn đề của cô đã lùi xa một cách thần diệu lúc này khi cô ở bên Blackie. Cô cảm thấy an toàn cùng với anh ngay từ ngày đầu họ gặp nhau trên đồng hoang, cô hiểu một cách bản năng là anh luôn luôn che chở cho mình.
Blackie theo cô ra khỏi Salon Bar vào phòng chính đầy ắp người. Anh không thể không nhận thấy những cái đầu đàn ông quay lại nhìn chằm chằm, những cái nhìn đầy ngưỡng vọng hướng về cô. Anh ưỡn thẳng người và ngẩng cao đầu hơn lên. Anh nghĩ, đúng thật, cô rất ưa nhìn. Không có một người đàn ông nào còn sống mà không tự hào và sung sướng có cô ở bên cạnh mình. Đúng vậy, đó là sự thật, Blackie cả quyết như thế.
Rồi Blackie O Neill dừng sững lại, anh trân trân nhìn vào cái lưng thẳng, cái đầu ngả về phía sau của cô, với sự thông cảm đột nhiên, anh nhận biết được vì sao câu chuyện của cô trước đây lại làm anh phiền muộn đến như vậy. Cô Emma Harte biết mình này, người đang lướt đi trước mặt anh một cách duyên dáng thế không bao giờ lại dính dấp với một trong những thanh niên thô lỗ cục mịch trong làng. Không bao giờ. Ý nghĩ như vậy không những là không bao giờ có thể có được, mà còn cực kỳ phi lý nữa. Vậy thì ai là bố đứa bé, anh tự hỏi, hoàn toàn ngỡ ngàng. Anh thấy tối nay mà hỏi cô chuyện ấy là không khôn ngoan. Đẩy cái ý nghĩ mới và bối rối ra khỏi đầu, Blackie tạo một nụ cười vui trên mặt và bước kịp Emma. Anh cầm cánh tay cô, đưa cô ra ngoài đường, trò chuyện với cô một cách vui vẻ, cố làm vẻ bình thường. Nhưng mắt anh có một ánh suy tư.
Chú thích của người dịch:
(1)- William Blake (1757-1827) nhà thơ, họa sĩ, nhà điêu khắc và nhà thần bí người Anh. Những tác phẩm văn học của ông gồm: Những bài ca thơ ngây (Songs of Innocence, 1789), Bài ca kinh nghiệm (Songs of Experience, 1794), Cuộc hôn nhân của thiên đường và địa ngục (The mariage ò Heaven and Hell).
(2)- Worth Charles Freolerick 1825 - 1895, thợ may quần áo phụ nữ người Pháp, người đã sáng lập Haute Culture của Paris.