Emma ngồi trước ngọn lửa trong phòng khách nhà Laura, nhìn một cách rầu rĩ vào khoảng không, đầu óc cô trĩu nặng với một vấn đề: một vấn đề đẩy tất cả mọi vấn đề khác sang bên. Cô đã sống với nó mấy ngày vừa qua từ khi đứa bé ra đời. Giờ đây cô biết nó phải được giải quyết và giải quyết ngay trước mắt. Emma có nhiều việc cần phải làm, nhưng quan trọng hơn cả vẫn là mối quan tâm đối với đứa bé. Cô cần phải quyết định về tương lai trước mắt của đứa bé. Cô không thể chần chừ.
Emma rùng mình, đột nhiên thấy lạnh ở đôi chân, cái đau tê dại ở trong xương. Cô cử động nặng nề, động tác không nhanh nhẹn như thường lệ, cô nhặt que cời đẩy nó vào những khúc gỗ trong lò sưởi một cách giận dữ như khai thông cái cảm giác vô vọng của mình. Những khúc gỗ rời ra, phùn phụt lửa làm cho căn phòng tràn ngập một ánh sáng rực rỡ nhất làm ngời lên cái rực rỡ ấm cúng của nó.
Ánh sáng chiếu qua đứa bé trong chiếc giường nhỏ (Laura đã lấy một chiếc ngăn kéo để đóng thành) chị đã trải bằng chăn dầy và những chiếc gối bằng bông tơ. Đứa bé nằm bên cô, mớ tóc to màu bạch kim của nó ánh lên trong ánh lửa, cặp má hồng hào tròn trĩnh của nó quay về phía cô, bàn tay nhỏ xíu của nó nắm lại bên chiếc miệng xinh xinh. Nó ngủ hết sức yên bình. Đứa bé này là của cô. Một phần của cô. Làm sao cô có thể bỏ nó? Hoàn toàn bất ngờ, một ý thức bảo vệ dữ dội tràn ngập lòng Emma, và một mục đích duy nhất đó đã thành công, đã nâng cô lên trên mọi tình huống, mục đích ấy được củng cố vững chắc. "Mẹ không để bất cứ điều gì xảy đến với con!" Cô thì thầm khe khẽ nhưng mãnh liệt với đứa bé đang ngủ. "Mẹ sẽ! Và con sẽ có những cái tốt đẹp nhất mà tiền có thể mua được. Mẹ hứa với con như thế!" Emma tiếp tục ngắm con gái, hôm nay đã bốn ngày tuổi, một lúc nữa rồi cô quay sang ngọn lửa. Không một hy sinh nào là quá lớn nếu như nó đảm bảo sự an toàn và tốt đẹp cho đứa bé. Cuối cùng cô cầm chiếc áo ngủ bằng flanen lên và quyết tâm không nghĩ tới tương lai nữa. Cô bắt đầu khâu. Bước từng bước một thôi. Chầm chậm. Chầm chậm. Vừa tiến lên vừa xây dựng. Đó là con đường duy nhất.
Trong khi tiếp tục những mũi khâu hoàn hảo của mình, một vầng thất vọng hoàn toàn, không bình thường đối với Emma, bao phủ lấy cô. Cô biết cô không thể giữ đứa bé lại với mình, mặc dù cô ao ước được làm như thế. Cô phải làm ở nhà máy để kiếm sống và không còn ai có thể trông nom đứa bé vào ban ngày. Emma không thể chấp nhận ý nghĩ cho làm con nuôi hoặc gửi vào trại trẻ mồ côi. Chỉ có một trong hai giải pháp đó. Emma không thú gì giải pháp này; tuy nhiên, cô đã nhận ra sau nhiều đêm không ngủ, rằng quả thực cô không còn sự lựa chọn nào khác nữa. Cô lại đưa vấn đề đứa bé trở lại trong đầu dằn vặt vật lộn với cái lợi và cái bất lợi của kế hoạch cô đã đặt ra, những ý nghĩ trái ngược nhau chen lấn trong đầu cô cũng nhanh như đường kim cô lướt trên gấu áo.
- "Có ai ở nhà không?"
Emma giật mình nhìn vội lên. Cửa mở và đó là Blackie O Neill. Đó là một ngày tháng ba, gió quất vào bộ mặt xạm nắng của anh, làm mớ tóc anh xù lên bồng bềnh. Anh có dáng vẻ vui tươi hoạt bát, Emma thấy hình như anh hết sức tự hài lòng với mình. Anh mang theo nhiều gói.
- "Blackie! Em không ngờ anh đến sớm như vậy!" Emma kêu lên ngạc nhiên. Cô để đồ khâu xuống và đứng lên, tay bất giác vuốt lại mái tóc.
Blackie cười và để những chiếc gói xuống bàn. Anh kéo Emma lại, vòng đôi cánh tay to lớn quanh cô ôm chặt lấy cô, hết sức trìu mến: "Trời, trông em như một bức tranh của sắc đẹp và của sự khỏe mạnh sau khi em ở cữ". Anh nhận xét và nhìn cô một cách thán phục. Emma cố gượng cười, cố gắng che giấu sự lo âu của mình, nhưng cô không nói gì hết. Hình như không hay biết tới tâm trạng thất vọng của cô, Blackie vẫn tiếp tục nói hăng say: "Anh mang một ít quà cho bé đây. Nhỏ thôi!". Anh chỉ những thức để trên bàn.
- "Ôi, Blackie, anh hào phóng quá! Anh không được tiêu hết tiền cho đứa bé. Mới tuần trước anh vừa mua một chiếc khăn san xong mà".
- "Tiền là để làm như thế. Để mà tiêu chứ". Anh cởi bỏ chiếc áo khoác, treo nó ở trên mắc cửa: "Anh và cậu Pat làm ăn khấm khá hơn bao giờ hết. Tuần này anh và cậu kiếm được ba công việc quan trọng và phải mượn thêm người. Đấy, thành công đang chờ nhà O Neill đấy". Anh quay lại và nháy mắt với Emma. "Mà, hôm qua anh vừa được chút của trời cho, em gái ạ. Thắng trong cuộc đua ngựa. Vì thế mà sáng nay, anh mới tự nhủ: tuần này mình may mắn như vậy, có chút tiền thừa trong túi Blackie O Neill ngươi phải nên chia sẻ vận may của mình với Emma. Và anh lập tức lên đường tới Briggate mua vài ba thứ cho cháu nhỏ thân yêu của anh".
- "Em rất mừng anh đã thắng cuộc, anh Blackie. Nhưng sao anh không để dành tiền để xây ngôi nhà vĩ đại mà anh luôn nói tới?", Emma gợi ý. "Và một vài đồng shilling anh tiêu hôm nay cũng không làm thay đổi gì hết". Cái thân hình vạm vỡ của anh cúi xuống và quì trên sàn: "Xinh quá đi thôi!". Anh vuốt lại tấm chăn một cách hết sức cẩn thận. "Con bé bụ bẫm quá". Đứa bé cựa quậy và mở mắt, chớp chớp hàng mị dài màu bạc. Nó ọ ọe và đập chân dưới lớp chăn mỏng. Đôi mắt Blackie sáng lên: "Này, em gái này! Nó nhận ra bác Blackie của nó rồi đây này. Rõ ràng quá này".
- "Có vẻ như vậy. Con bé hiền lành lắm Blackie ạ, mà ngoan lắm. Nó không khóc tí gì từ khi ở bệnh viện St. Maria về”. Lúc này Emma mới nhìn lên bàn: “Cám ơn anh vì những món quà anh cho cháu”.
- “Yên lặng!”, Blackie kêu lên, anh đứng thẳng người. “Nào, Emma. Trước tiên gói này”. Anh đưa cho cô chiếc gói to nhất. Emma ngồi xuống ghế và mở chiếc gói: “Trời, Blackie, tuyệt quá”. Cô thốt lên và nhấc ra chiếc áo đan màu hồng có ruy băng màu hồng.
Blackie tươi cười: “Đây là chiếc mũ trẻ em và đôi giầy để đi cùng với áo đó”. Anh nói và đưa cho cô một cái gói nữa. Anh hy vọng tất cả đều vừa. Anh phải đoán cỡ, vì anh không quen mua những thứ nhỏ xíu như thế này! Anh nhìn Emma một cách lo ngại. “Em có cho như thế là ổn không?”
- “Tuyệt vời. Quả là tuyệt vời. Cám ơn anh, Blackie”.
- “Em mở cái này ra. Đây là gói cuối, - anh nói – không thực tế như cái áo, cái mũ đâu, anh nghĩ thế. Nhưng đứng về một phương diện nào đó, nó cần thiết. Đứa nhỏ phải có một ít đồ chơi, có phải thế không nào, em gái”.
Emma kéo tờ giấy ra đầy kích thích, giơ lên một con cừu lông trắng toát, cổ buộc chiếc nơ lớn mầu hồng và một cái nhạc. “Ôi, thật là tuyệt vời. Anh lại còn mua cả một cái lúc lắc nữa này”. Cô lắc lắc chiếc vòng bằng xương nhẵn bóng cũng có gắn cả chuông, rồi cô đặt cả con cừu và cái lúc lắc vào trong chiếc giường con bên cạnh đứa bé. Cô đứng lên và hôn Blackie. “Cám ơn anh Blackie. Anh tử tế với mẹ con em quá”. Emma cảm động vì sự chu đáo của anh và sự chăm sóc ân cần của anh đã dành cho hai mẹ con.
- “Ấy, có gì đâu, cưng của anh”, anh nói và nhìn quanh.
- “Laura ở đâu nhỉ?”
- “Chiều nay tại nhà thờ Cơ Đốc có cuộc bán những thứ lặt vặt, chị ấy trông nom một quầy ở đó. Chị ấy sẽ về vào giờ uống trà. Anh ở lại chứ anh? Chúng em mong anh”.
- “Nhất định rồi”. Anh ngồi ghế đối diện với Emma, lục túi tìm thuốc lá. Sau khi đã châm thuốc, anh nói: “Bao giờ em phải trở lại nhà máy làm việc, em gái?”
Emma không trả lời trong một giây, rồi cô ngẩng đầu lên chầm chậm. “Tùy theo ý em. Đốc công nói với Laura, em có thể nghỉ cả tuần sau khi ở viện ra. Lúc này nhà máy không bận lắm, và cũng không ảnh hưởng gì cho nhà máy hết vì em được trả theo sản phẩm. Họ không phải trả lương em khi em không làm việc”.
- “Tuần tới em có nghỉ không? Theo ý anh, em nên nghỉ”, Blackie nói, anh nhìn cô chăm chú.
- “Laura cũng nghĩ thế. Chị ấy lo lắng cho sức khỏe của em. Nhưng em thấy rất khỏe. Thật đấy, Blackie ạ. Em có thể trở lại thứ hai nhưng…”. Giọng cô dài ra, cô xem xét chỗ khâu rồi nói tiếp giọng tư lự: “Tuy nhiên em không nghĩ là em sẽ đi. Tuần sau em còn có việc phải làm”. Emma cúi nhìn xuống, không giải thích nữa. Blackie không muốn gặng hỏi anh biết như vậy sẽ làm cô bực tức. Không phải lúc nào cô cũng tâm sự và anh hiểu không nên hỏi han không đúng lúc.
Một lúc sau, Emma nói: “Thế công việc làm ăn của anh tốt chứ?”
- “Ừ, tốt em ạ! Và em biết không, anh đang vạch ra những kế hoạch đầu tiên cho ngôi nhà mới của anh, một trong những thiết kế của riêng anh”. Anh cười gượng gạo. “Ồ, nó không phải là toàn bộ ngôi nhà, chỉ là một cái bọn anh xây trên ngôi nhà đã có sẵn cho một khách hàng ở Headingley. Quí ông có ngôi nhà ấy đúng là một nhà quí tộc, anh phải nói thêm như vậy theo ý của anh, ông ấy bảo anh cứ tiến hành kế hoạch của mình. Anh theo học những lớp thiết kế ban đêm. Rồi em sẽ thấy, em gái”.
- “Tuyệt vời quá, Blackie”.
Điều đó được nói lên một cách lơ đãng. Blackie lập tức nhận thấy bộ mặt khép kín của cô, sự thiếu hăng hái của cô. Anh ngắm cô kỹ càng và nhìn thấy ánh u tối trong đôi mắt xanh của cô, vẻ quyết liệt trên đôi môi cô. Không, không phải là quyết liệt. Đau khổ, anh chắc chắn như vậy. Anh tự hỏi không hiểu điều gì xảy ra, nhưng rồi kìm lại không hỏi thêm nữa. Trong khi tiếp tục nói về cái nhà anh thiết kế và xây dựng, Blackie vẫn liếc mắt nhìn cô. Cuối cùng anh không thể giữ yên lặng được nữa. “Tại sao trông em buồn thế, em gái? Không giống tính cách của em chút nào”. Cô không trả lời. “Này, Emma, em có bộ mặt như một tuần lễ mưa. Có chuyện gì thế em?”
- “Ồ, không có gì hết, thực…”. Cô do dự một lúc rồi mới buột ra ngược lại với ý muốn của mình. “Em hơi lo ngại về chuyện đứa bé không được rửa tội”.
Blackie kinh ngạc. Anh chăm chú nhìn cô không hiểu rồi ngửa đầu về sau cười phá lên. Emma có vẻ phật ý nhưng anh không kìm được. “Lo ngại về chuyện đứa bé không được rửa tội ấy à?”. Anh nhắc lại, cố gắng kìm sự vui thích của mình. “Emma, anh không còn tin ở tai mình nữa. Tại sao điều ấy lại làm em phiền? Thì em đã chẳng bảo với anh hàng tháng nay, em là kẻ vô thần sao?”
- “Đúng thế! Và em không thay đổi ý kiến về vấn đề đó”. Emma kêu lên. “Nhưng em cảm thấy thế nào ấy. Nếu không để cho cháu được rửa tội. Đứa bé khi lớn lên có thể sẽ không tin ở Chúa, nó sẽ chống lại em nếu như nó thấy được là nó không được rửa tội”.
Anh có thể thấy là cô hoàn toàn nghiêm chỉnh vì vậy anh nói. “Tại sao em không đến gặp cha xứ của nhà thờ Cơ Đốc và thu xếp…”
- “Ồ, em không thể làm như thế được”, Emma cắt ngang một cách gay gắt, nhìn anh trừng trừng lạnh lùng. “Ông cha xứ sẽ cần giấy chứng minh của nó, đó là theo tục lệ và ông ấy sẽ thấy ngay rằng đứa bé là… là.. con tư sinh, và như vậy ông ấy sẽ không làm phép rửa tội cho. Vả lại, em không muốn ông ấy hoặc bất cứ ai biết công việc của em”.
- “Emma, nếu em không đến nhà thờ thì anh cũng không biết là em sẽ phải làm gì. Anh không nghĩ ra được một giải pháp nào hết. Em không thể rửa tội cho cháu được, chỉ có thế thôi?”
- “Em biết thế. Nếu như anh không hỏi vì sao em buồn thì em đã chẳng nói với anh làm gì. Và anh nói đúng, chẳng có thể làm được gì hết. Em sẽ chỉ còn biết hy vọng sau này đứa bé sẽ không giận em”.
Nếu đứa bé có giận thì giận vì là con tư sinh, chứ không phải là lễ rửa tội của nó, hoặc là thiếu lễ rửa tội, Blackie nghĩ vậy: “Em đầy mâu thuẫn, em gái. Nhưng emma này, nếu như nó quan trọng như vậy đối với em, tại sao em không đưa cháu bé tới một nhà thờ ở một miền khác ở Leeds? Một nhà thờ nơi em không biết một ai hết và làm lễ rửa tội cho cháu ở đó. Như vậy thì có ai nhìn thấy giấy chứng sinh của cháu cũng chẳng làm sao hết”.
- “Không, không! Em không muốn bất cứ ai biết được nó là con tự sinh”. Emma sẵng giọng.
Đột nhiên một ý nghĩ chợt đến với Blackie. Một ý nghĩ tuyệt vời: “Anh nghĩ ra rồi! Chúng ta sẽ làm lễ rửa tội lấy! Ngay ở đây, ngay bây giờ”. Anh nhẩy chồm lên, sải bước về phía chậu rửa trong bếp. “Nước của công ty Leeds cũng tốt như tất cả mọi thứ nước để làm lễ rửa tội, anh nghĩ thế”. Anh hét lên vui vẻ: “Đưa cho anh một cái bát”.
- “Anh tự làm lễ rửa tội lấy, là nghĩa làm sao? Em không hiểu”. Đôi mày cô cau lại.
- “Vì em cứ lo nghĩ chuyện đứa bé không được rửa tội, thì chính anh sẽ làm việc đó cho. Ngay bây giờ. Bế cháu ra chậu. Nào nhanh lên”, anh đứng ở cửa giục.
Sự ngỡ ngàng hoàn toàn trên mặt Emma. “Anh làm! Nhưng như vậy có hợp lệ không? Em muốn nói, như vậy có phải là lễ rửa tội thực sự không?”
- “Chắc chắn là thực. Cứ làm như lời anh nói”. Blackie nói như ra lệnh: “Anh có thể làm công việc này cũng tốt y như một cha xứ, hoặc một linh mục vậy. Mặc dù anh là người không theo đạo, nhưng anh vẫn tin ở Chúa, em biết không. Có thể là anh không đi nhà thờ, Emma, nhưng anh chưa bao giờ mất niềm tin. Không bao giờ. Em hãy tin điều ấy. Và Chúa sống trong mỗi chúng ta. Đó là niềm tin chân chính của anh. Anh cảm thấy Người trong tim anh, và đấy là điều quan trọng nhất. Cảm thấy tình yêu thương và sự hiện hữu của Người đời đời với chúng ta”.
Mặc dù Emma ngạc nhiên, cô biết anh chân thật ở mỗi lời nói của anh.
Blackie nói tiếp bằng một giọng dịu dàng: “Anh không nghĩ là Người sẽ giận anh, khi anh làm công việc này trong lúc khẩn cấp. Và Người sẽ đón nhận cháu bé làm một trong những đứa con được ban phước của Người, Emma ạ. Chắc chắn là như thế. Con trai của người, Chúa Jesus đã nói: “Những đứa trẻ đau khổ hãy đến cùng ta, đừng ngăn cấm chúng vì đó là giang sơn của Chúa”. Xin em hãy tin anh, chính lễ rửa tội và tinh thần của tình thương mới là cái đáng kể chứ không phải người thực hiện nó hoặc nó được thực hiện ở đâu. Chúng ta không cần một nhà thờ, hoặc bình đựng nước rửa tội, Emma ạ”.
- “Em tin anh, Blackie. Em muốn anh rửa tội cho cháu”.
- “Đúng là Emma của anh”, Blackie nói. “Nào em bế cháu lên và mang nó lại đây”. Blackie đang bận bịu với chậu rửa, chuẩn bị một bát nước âm ấm rồi anh vội vã tới tủ buffet rút ngăn kéo tìm một chiếc khăn tắm.
Emma lúc này đã nhắc đứa bé ra khỏi chiếc giường con, nựng nó trên tay, vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của nó.
- “Ôi, con gái nhỏ ngọt ngào của mẹ”, Emma thốt lên mê say. Đột nhiên khuôn mặt của Edwin Fairley thoáng hiện trong mắt cô. Nếu như Edwin không tàn nhẫn như vậy. Nếu như Edwin nhìn thấy đứa bé lúc này, anh ta sẽ yêu nó như chính mình.
Trước sự kinh hoàng của mình, Emma thấy cô không thể xóa bỏ khuôn mặt anh, hoặc tên anh. Cô đã không nghĩ tới anh ta trong nhiều tuần và có nghĩ thì cũng với lòng căm ghét ghê gớm nhất. Anh ta chỉ thoáng hiện trong đầu cô lúc đứa bé sinh.
Emma đang mải miết với những ý nghĩ về Edwin Fairley đến độ cô trở nên lơ đãng và buông mình cảnh giác.
Blackie đang gọi từ bên kia phòng: “Này, thế em gọi cháu bé là gì nào? Em đã nghĩ được một cái tên chưa?”
Emma quá mê mải, cô không kịp suy nghĩ. Tên của Edwin ở đầu lưỡi cô, cô nói một cách máy móc. “Edwin…”. Khi cái tên đó buột ra khỏi miệng, Emma lặng đi bên chậu rửa, quá kinh hoàng vì sự thiếu thận trọng của mình. Cái gì đã khiến mình nói ra cái tên ấy nhỉ? Cô tự hỏi, lòng căm giận chính mình. Cô không bao giờ có ý định đặt tên cho đứa bé theo tên Edwin. Cô đã quyết định đặt tên cho đứa bé là Laura từ nhiều tuần lễ trước. Emma cảm thấy hình như máu đã trào hết ra khỏi thân thể cô.
Quai hàm Blackie trễ xuống, miệng anh há ra, anh trân trân nhìn lại cô. Anh có thể thấy được cô hết sức căng thẳng, hai bả vai cô nhô lên qua làn lụa mỏng của chiếc áo trắng cô đang mặc. Anh nhắc lại cái tên Edwina một mình và rồi không cần phải suy nghĩ đến một lần thứ hai, anh biết cha của đứa bé là ai – Edwin Fairley. Anh không còn nghi ngờ gì nữa. Mọi thứ đã đâu vào chỗ đấy. Tại sao anh lại không nghĩ đến Edwin trước đây nhỉ?
Nó hiển nhiên quá. Và anh đã nghi những chuyện cô kể từ nhiều tháng nay, vẫn chắc chắn rằng cô Emma khó tính không bao giờ lại dan díu mới một anh trai làng. Trái tim Blackie đau đớn cho Emma, anh mong ước an ủi cô. Nhưng anh kìm lại được. Mặc dù cô quay đi chỗ khác, Blackie cũng thấy được một cách hết sức rõ ràng sự bối rối của cô, anh đoán cô đã trót buột miệng một cách ghê gớm. Anh chắc chắn cô không bao giờ có ý định gọi đứa bé là Edwina. Tại sao cô lại gọi tên ấy ra rành rọt thế? Không, Emma khôn ngoan từng trải không bao giờ làm như vậy. Đó là một sai lầm cô không bao giờ sửa nổi.
Và thế là Blackie lấy một giọng hoàn toàn không quan tâm và nói vui vẻ: “Em tìm đâu ra cái tên thanh lịch làm vậy, em gái? Chắc là ở một trong những tạp chí có hình ảnh chứ gì. Chắc chắn đó là do trí tưởng tượng nhưng rất thích hợp cho cháu bé của anh. Anh thích cái tên ấy. Thật sự”.
Emma gật đầu, không tin là mình đã nói. Blackie bận rộn rối rít với chiếc khăn tắm, khoác vào cánh tay rồi thử nước, kéo dài thồi gian để cô có thể trấn tĩnh lại. “Nào, anh xong rồi đấy” anh nói với một nụ cười rạng rỡ. Nâng cháu lên Emma. Thế, được rồi. Tốt, em gái”.
Đã hơi trấn tĩnh lại, Emma nói: “Tên của cháu là Ed…Edwina”. Cô ngập ngừng, nuốt mạnh rồi nói tiếp vững vàng hơn “Laura Shane…”
- “Shane”, Blackie ngắt lời, sự ngạc nhiên của anh hiện rõ. “Vâng, theo tên anh. Em không thể gọi cháu là Dermon, Patrick, còn Blackie thì hơi kỳ, có phải không?”
Blackie cười một mình. “Đúng! Đúng! Ồ, và anh vui lắm, em biết không, Emma. Thôi chúng ta bắt đầu đi”. Anh nhúng ngón tay vào một bát nước một cách long trọng và làm dấu thánh giá trên trán đứa bé.
- “Khoan đã”, Emma thốt lên, mắt mở to. “Em không phải là một người Cơ Đốc Giáo, cháu bé cũng thế. Trong nhà thờ của Anh, cha xứ chỉ vẩy nước thành từng giọt. Ông không làm dấu thánh. Chúng ta phải làm cho đúng cách. Anh bắt đầu lại đi”.
Blackie cố nén cười. Đối với một người gọi là vô thần, cô thật là khó tính. “Anh hiểu, Emma”. Anh lau dấu thánh trên trán đứa bé bằng chiếc khăn tắm và bắt đầu lại một lần nữa, anh nhúng những ngón tay to lớn mầu nâu của anh vào nước và theo đúng nghi thức, vẩy một vài giọt lên đứa bé lúc này đang nhìn anh không chớp mắt.
- “Cha rửa tội cho con Edwina Laura Shane Harte! Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần”. Blackie làm dấu thánh rồi anh cúi xuống hôn đứa bé. Anh mỉm cười với Emma rồi cũng hôn cô. “Đó, em gái. Cháu nhỏ đã được làm lễ thánh. Điều ấy có làm em sung sướng hơn không?”
- “Có, Blackie ạ. Cám ơn anh. Thật là đẹp. Và anh hãy nhìn đứa bé xem này. Nó lại đang cười và nó thậm chí không khóc khi anh vẩy nước lên người nó. Em chắc nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp nhất. Tốt đẹp nhất, anh Blackie”. Cô quay nhìn anh, ánh mắt cô long trọng. “Nó sẽ có quần áo đẹp nhất, đi học ở những trường tốt nhất và nó sẽ trở thành một phu nhân thực sự. Em sẽ thực hiện những điều ấy. Không có gì có thể ngăn được em”. Vẻ trang nghiêm dịu lại thành một nụ cười âu yếm. “Không hiểu khi nó lớn lên, nó sẽ như thế nào, Blackie. Anh nghĩ sao?”
Một Fairley, đó là một điều chắc chắn, Blackie suy nghĩ trong khi ngắm nhìn đứa bé một cách khách quan. Những dấu vết đã có rồi, tuy đứa bé còn rất nhỏ. Anh nói: “Cháu sẽ xinh đẹp, Emma. Đúng thế. Nhưng hãy đặt cháu vào giường và lấy chai rượu của Laura ra. Anh nghĩ điều ít nhất chúng ta có thể làm được là uống mừng cháu bé”.
- “Ồ, Blackie, anh có nghĩ như vậy là đúng không? Laura có thể bực mình chúng ta nhúng vào…”
- “Đừng vớ vẩn, Emma”, Blackie nói qua tiếng cười “Cô ấy không để ý đâu. Và dù sao thì chúng ta cũng phải đến cửa hàng rượu mua một chai khác mà. Chúng ta phải mừng Edwina, em biết không. Đấy là tục lệ”.
Emma gật đầu và làm như lời anh bảo. Họ uống rượu port mừng đứa bé mà Emma đã rót vào hai chiếc ly nhỏ. “Cầu cho cháu khỏe mạnh, giàu có và khôn ngoan”, Blackie nói và uống một ngụm, “và anh không cần phải thêm chữ đẹp vào nữa bởi vì chúng ta đã biết rằng cháu sẽ giống mẹ nó”.
Emma cười với anh một cách hết sức trìu mến, hai người ngồi trước ngọn lửa, uống rượu, đắm chìm trong suy tư. Một lát sau, Emma nói: “Mình đừng nói với Laura về chuyện làm lễ rửa tội. Chị ấy sẽ không tán thành đâu. Chị ấy không nghĩ như vậy là đúng đắn. Chị ấy sẽ tự hỏi tại sao em không đến nhà thờ”.
Blackie gật đầu và cau mặt: “Ồ, em nói đúng đấy. Nhưng chúng ta sẽ nói với cô ấy thế nào, Emma? Xét cho cùng, cô ấy không biết sự thật. Cô ấy sẽ nghĩ thật là lạ nếu không rửa tội cho đứa bé”.
- “Em sẽ bảo với chị ấy em sẽ làm lễ rửa tội cho cháu ở Ripon”, Emma nói, trong khi cô nhận ra rằng cuối cùng cô đã quyết định tương lai trước mắt của đứa bé.
- “Ripon! Tại sao lại ở đó?”, Blackie nhìn cô tò mò.
Emma đăm đăm nhìn anh, hắng giọng và nói nhẹ nhàng:
- “Bởi vì em sẽ đi với cháu đến đó tuần tới. Em sẽ đưa cháu tới ở Freda, người chị họ của em”. Blackie hình như kinh hoàng, Emma vội vàng giải thích: “Cháu sẽ ở đó với người chị em họ của em. Anh biết là em không thể giữ cháu cùng với em trong khi em phải làm việc. Chính anh đã nói như vậy nhiều tháng trước”.
Đôi mắt Blackie nheo lại: “Em đã liên hệ với người chị em họ của em rồi sao? Chị ấy có đồng ý nhận Edwina không?”. “Không, em sợ không dám viết, ngộ nhỡ chị ấy từ chối. Nhưng nếu em đến cùng với cháu, em biết chị ấy sẽ không làm như thế”. Emma nói, cô nói bằng một giọng chắc chắn nhất. “Freda là một phụ nữ tốt, anh Blackie ạ, và chị ấy rất gần gũi với mẹ em, mặc dù chị ấy trẻ hơn mẹ em nhiều. Chị ấy có dáng của bà mẹ và rất yêu trẻ. Chị ấy cũng có hai con còn nhỏ. Em biết chị ấy sẽ không từ chối em khi chị ấy thấy cháu bé. Và em sẽ trả tiền chị ấy trông nom Edwina”.
Blackie thở dài: “Ừ. Anh cũng nhìn thấy mặt thực tế của ý kiến này, nhưng em không nhớ cháu sao, Emma?”
- “Ồ, có chứ, anh Blackie. Em sẽ nhớ nó lắm! Nhưng chừng nào em ổn định, em sẽ mang Edwina trở lại sống với em. Trong khi đó, em sẽ đi thăm cháu một hoặc hai lần trong một tháng”.
Blackie lắc đầu, trông anh đau buồn và tâm hồn Celtic của anh đau đớn vì phải chia ly với con của cô. Nhưng mà anh nói vui vẻ. “Thế bao giờ em định đi Ripon?”
Emma cắn môi: “Tuần tới em sẽ mang cháu đến đó, trước khi em trở lại làm việc. Thứ năm. Em sẽ ở với Freda đêm ấy và cả ngày thứ sáu, ở với cháu lâu hơn một chút nữa”. Nhìn thấy vẻ thất vọng trên nét mặt anh, cô kêu lên. “Em phải làm như vậy. Em không còn cách nào khác nữa!”. Nước mắt dâng lên, giọng cô run rẩy.
- “Anh biết, Emma, anh biết. Em đừng bối rối”. Blackie đáp lại đầy thông cảm. Anh nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay cô: “Trong hoàn cảnh này, đó là cách khôn ngoan nhất”.
- “Ít nhất thì cháu bé cũng ở cùng với một người trong gia đình em, và cháu được sống trong bầu không khí nông thôn trong lành. Emma nói một cách kiên quyết như để thuyết phục mình cũng như thuyết phục Blackie về sự khôn ngoan trong quyết định của cô.
Blackie nói: “Nhưng còn ba em thì sao? Người chị em họ của em không nói cho ba em biết về cháu bé sao?”
- “Không, nếu em yêu cầu, chị ấy sẽ không nói đâu”. Emma nói giọng tự tin, hy vọng là mình đúng. “Chị ấy biết ba em là người như thế nào và vì mẹ em chị ấy sẽ che cở cho em. Hai người như chị em với nhau”. Emma nhìn thẳng vào mắt anh và nói tiếp: “Em sẽ nói với chị ấy toàn bộ sự thật, anh Blackie ạ, về anh trai làng phụ bạc kia rồi bỏ vào Hải quân. Em sẽ phải làm như thế”.
- “Ồ, anh cũng nghĩ thế”, Blackie nhận xét, lúc này anh đã thấy là sự thật được bẻ cong đi chút ít. Rồi một ý nghĩ nữa đến với anh, anh suy nghĩ một phút trước khi nói.
- “Emma, trước đây em có nhắc tới giấy chứng sinh. Em sẽ phải đi đăng ký ngày sinh. Em sẽ phải đi đăng ký ngày sinh của cháu bé với hộ tịch viên ở Leeds để lấy giấy khai sinh. Và em cũng phải khai tên bố của cháu vé. Đó là luật”. Mặt Emma sầm tối vì sầu khổ. Chính cô đã nghĩ tới điều này và nó làm cô đau đớn không ít. Cô thẳng người không nói gì hết.
- “Anh có thể đoán được em đang nghĩ gì em gái. Khi hộ tịch viên hỏi em tên bố, em sẽ nói không rõ bố có phải thế không?”
- “Vâng”, cô khẽ thú nhận.
- “Ừ, anh biết. À, anh nghĩ, em nên để tên anh làm cha của đứa bé”, anh nhấn mạnh.
Emma bàng hoàng: “Ôi, Blackie, em không thể làm điều đó! Em sẽ không làm thế! Tại sao anh lại chịu phần trách nhiệm ấy?”
Cái nhìn thăm thẳm của anh không hề nao núng. “Thế em muốn nói tên thật của cha đứa bé à, Emma?”. Anh hỏi xoáy.
- “Không!”, cô thốt lên, đôi mắt lóe sáng.
- “Ồ, vậy thì đề tên anh vào giấy khai sinh không hơn ư? Giấy khai sinh vẫn chỉ ra rằng cháu là con tự sinh, anh nhận thấy như thế. Nhưng nhất thì, một cái tên dù cho là như vậy, trông vẫn tốt hơn là không rõ bố, em hãy nghĩ đến điều ấy, em gái”.
- “Nhưng, anh Blackie…”
Anh giơ tay lên cho cô yên lặng, và trên mặt anh có nét oán trách: “Em có biết rằng em hay nói câu “Nhưng, anh Blackie” đến thế nào không? Em luôn luôn không đồng ý với anh. Thôi như vậy là xong?”. Anh tuyên bố bằng một giọng không cho phép người ta tranh luận nữa. “Và anh sẽ đi cùng em đến phòng hộ tịch, để biết chắc là em có làm như lời anh nói hay không”. Anh giơ tay và vỗ vỗ vào cánh tay cô. “Rồi em sẽ thấy, mọi sự sẽ tốt đẹp cả thôi, Emma. Và anh sẽ sung sướng được có trách nhiệm với Tinker Bell như lời em nói đó”. Anh cười ranh mãnh. “Anh muốn nói tới Edwina Laura Shane. Con gái đỡ đầu của anh, gọi như vậy”. Đôi mắt Emma ngập đầy nước mắt. Cô lần tìm chiếc khăn tay và hỉ mũi, cố gắng chế ngự sự xúc động của mình.
- “Anh tốt quá, anh Blackie. Em không hiểu tại sao anh lại làm nhiều như thế cho em”.
- “Bởi vì anh lo cho em và cho đứa bé. Phải có một người nào đó chăm nom cho cả hai mẹ con em trong cái thế giới khó khăn này, anh nghĩ thế”, anh nói một cách nhẹ nhàng, lòng trìu mến của anh ánh lên trong đôi mắt đen sáng.
- “Sau này anh sẽ thấy hối tiếc. Em muốn nói là anh sẽ hối tiếc, để tên anh vào giấy khai sinh”.
Blackie cười xoà: “Anh không bao giờ hối tiếc những cái anh đã làm, em gái của anh. Anh thấy hối tiếc chỉ là một sự hao phí thời gian một cách có tội”.
Một nụ cười thoáng trên môi Emma. Cô biết cố gắng thuyết phục để anh đừng làm một điều gì là vô ích một khi anh đã quyết. Cả anh nữa cũng có thể rất ương bướng. Cô nhìn ngọn lửa trầm tư. “Em phải để giấy khai sinh ở một chỗ an toàn. Khóa lại, Laura sẽ không bao giờ thấy được”. Cô nói giọng lặng lẽ hầu như không nghe thấy được.
Blackie không chắc chắn là anh có nghe đúng không. Anh nghiêng người về phía trước và hỏi. “Em nói gì?”
Cô nhìn anh vẻ đầy hiểu biết. Emma nói: “Laura không bao giờ nhìn thấy giấy khai sinh. Bởi vì có tên anh ở đó”.
- “Anh chẳng cần chuyện ấy”, Blackie kêu lên. “Nhưng cô ấy chẳng nên nhìn thấy, chỉ với một lý do đơn giản là cô ấy sẽ biết em chưa có chồng và đứa bé là con tự sinh”. “Có phải anh đã nói với Laura là em lấy một thủy thủ tên là Winston Harte không?”. “Em đã quên rồi sao, Emma”. Anh thở dài nặng nề: “Nói dối là rắc rối như vậy đấy”.
Emma đỏ bừng mặt: “Đó chỉ là những lời nói dối vô hại. Đó là vì cháu bé, và anh cũng đồng ý là em đúng cơ mà”, cô đáp lại một cách dữ tợn. “Và em cũng không quên gì hết. Em chỉ nghĩ rằng em phải bảo vệ anh. Và em không muốn Laura phật ý. Chị ấy sẽ phật ý nếu chị ấy thấy tên anh ở giấy khai sinh. Chị ấy có thể tin rằng anh thực sự là cha của đứa bé”.
- “Vậy thì sao”, Blackie hỏi, anh càng ngạc nhiên hơn.
- “Laura yêu anh, Blackie ạ”.
- “Yêu anh! Laura! Thật là chuyện nhảm nhí, em gái ơi”.
Anh bật cười và lắc đầu không tin: “Laura có bao giờ nhìn anh đến lần thứ hai đâu. Anh cũng không cần nói với em chị ấy là người Cơ đốc giáo, một người ngoan đạo và chị ấy biết là anh không phải người như thế. Thôi nào, Emma, thật là một ý nghĩ kỳ quặc. Yêu anh! Thề có các vị thần linh thiêng, em đã lẫn lộn mất rồi”.
Emma nhìn anh một cách trìu mến, nhưng hơi sốt ruột.
- “Anh là một thằng ngốc, Blackie O’Neill. Anh không nhìn được cái đã rành rành. Tất nhiên chị ấy yêu anh. Yêu anh lắm”.
- “Chị ấy có nói với em như thế không?”, anh hỏi, đôi mắt anh bối rối.
- “Không, chị ấy không nói với em. Nhưng em biết chị ấy yêu anh”. Nhìn vẻ hoài nghi của anh, Emma nói thêm một cách hăng hái: “Em biết, tự sâu kín trong lòng mình, là chị ấy yêu anh”.
Blackie lại không thể nhịn cười: “Em giàu óc tưởng tượng quá, Emma. Đúng như thế. Anh không tin một chút nào hết”.
Emma nhún vai đành chịu: “Tùy anh, nhưng đó là sự thật. Cô khẳng định một cách mạnh mẽ. Anh có thể biết được qua cách chị ấy nhìn anh và thỉnh thoảng nói với anh. Em nghĩ nếu anh hỏi, chị ấy sẽ lấy anh”.
Blackie choáng váng. Một vẻ lạ lùng trên nét mặt anh, một vẻ mà Emma không thể đọc nổi. Emma nói vội vàng:
- “Dù sao anh cũng không được nói với chị ấy là em đã nói gì. Chị ấy sẽ bối rối nếu như chị ấy nghĩ là chúng ta nói chuyện về chị ấy sau lưng chị. Vả lại, chị ấy cũng chưa hề bảo em là chị ấy yêu anh. Đó chỉ là ý kiến của em thôi”.
Blackie vẫn không trả lời gì. Emma đứng lên và đi về chỗ anh. Cô khẽ chạm vào bờ vai to lớn của anh, anh ngước nhìn lên, đôi mắt anh đột ngột lấp lánh.
- “Anh hứa với em là anh sẽ không nhắc chuyện đó với Laura nhé, anh Blackie. Em xin anh”.
- “Anh hứa sẽ không nhắc chuyện đó đối với bất cứ một sinh linh nào”, anh nói và khẽ vỗ vào bàn tay nhỏ bé để trên vai anh: “Yên trí là anh sẽ giữ lời hữa”, Emma gật đầu và lướt vào bếp. “Em phải chuẩn bị các thứ để uống trà”, cô ngoái lại nói.
- “Ồ, em gái”, anh nói và ném một khúc gỗ nữa vào ngọn lửa. Blackie ngồi một cách thoải mái trong ghế, châm một điếu thuốc, thỉnh thoảng lại cười một mình, hết sức thú vị với câu chuyện của Emma và không hề bị thuyết phục. “Đó chỉ là những nhân vật có tính lãng mạn của cô gái”, anh nghĩ thế và rít điếu thuốc. Tuy thế, cô cũng để cho anh một điều bối rối, phải suy nghĩ. Anh ngồi nghĩ tới khả năng Laura có thể yêu anh, một ý nghĩ trước đây không bao giờ đến với anh, một ý nghĩ quá mạnh khiến anh lảo đảo. Dần dần, rất nhiều những điều Laura đã nói và đã làm trong mấy năm gần đây trở lại với anh thật sinh động và rõ nét, những điều coi là vớ vẩn nhưng bây giờ lại thành có ý nghĩa theo những lời bình luận của Emma. Không biết những lời phỏng đoán của Emma về Laura với anh có đúng không? Quả là anh không tài nào biết được. Mà Emma đâu phải là ngốc. Cô là người nhạy cảm, thực tế mà nói, anh vẫn thường giật mình vì tài nhìn người của cô. Sửng sốt anh nghĩ tới Laura Spencer và anh thấy khó có thể đánh giá được chiều sâu của tình cảm anh đối với Laura. Ồ, anh ta yêu cô ta. Không còn nghi ngờ gì điều ấy nữa. Không thể nào không yêu một cô gái dịu hiền như thế. Nhưng anh yêu cô như thế nào? Có phải anh yêu cô không? Anh có muốn cô làm vợ anh làm mẹ của các con anh không? Anh có muốn chia sẻ cuộc đời, chiếc giường của anh với cô không? Có phải cô là đối tượng của lòng ham muốn đàn ông, dục vọng của anh? Anh lắc đầu, bối rối không sao hiểu được tình cảm thực của anh với Laura. Còn Emma thì sao? Anh cũng yêu cô! Anh luôn luôn tin rằng đó chỉ là một tình cảm anh em: giờ đây anh tự hỏi có phải anh đã vô thức tự mê hoặc mình không, anh nhớ lại cái đêm anh ở trong quán Con vịt nhớp nhúa khi anh đề nghị cô lấy anh cốt chỉ để bảo vệ, che chở cho cô; và đêm ấy anh đã thấy cô là một thiếu nữ đầy sức lôi cuốn. Blackie thấy rằng anh đã bị dồn tới chỗ bực bội với chính mình. Không biết có phải anh thực sự yêu Emma theo cách một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng yêu một người đàn bà với tất cả trái tim và linh hồn mình. Anh cố gắng xem xét một cách khách quan mối quan hệ tình cảm của anh với cả hai cô gái nhưng rốt cuộc chỉ thêm hoang mang, bối rối hơn bao giờ hết, hầu như ở trong một tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Làm sao một người có thể yêu hai người đàn bà trong cùng một lúc? Anh tự hỏi với nỗi bực dọc ngày một tăng. Anh đưa tay lên vuốt tóc một cách lơ đãng. Thật là một mớ hỗn độn, Blackie O’Neill, anh tự nhủ. Cái nhìn trong đôi mắt đen và sáng của anh đầy suy tư trong khi anh cố gắng trả lời những câu hỏi trăn trở mà cuộc nói chuyện của Emma đã đặt ra. Nhưng những câu trả lời vẫn lẩn tránh anh một cách đáng căm giận và chúng sẽ còn tiếp tục như vậy trong một thời gian khá dài nữa.